Sao lại có cảm giác bị bắt gian tại trận thế này??
Xe đến trước cổng lớn của khu biệt thự, Rosé mới tuỳ tiện hỏi một câu: "Dae-jung, ông ở số bao nhiêu?"
"Số 6"
"...." Rosé nghe thế liền có chút kinh ngạc, thế mà là căn số 6 cơ đấy.
Biệt thự trong khu Nine One Hannam cũng phân làm ba bảy loại, căn tốt nhất chính là ngôi biệt thự số tám của Đại ma vương, đằng sau có cả một vườn hoa và hồ nước rất lớn, còn có cả sân golf tư nhân nữa, diện tích vô cùng lớn. Đứng thứ hai là căn số 7 của Hansin nằm ngay bên cạnh, ngôi biệt thự có quy cách thiết kết giống căn số 7 chính là căn số 6.
Chủ nhân của căn số 6 từ trước đến nay vẫn không có ai biết, không ngờ lại là của cái tên của nợ này.
Thấy Yoo Seok định rẽ phải, Rosé theo bản năng nhắc nhở: "Ây, anh Yoo Seok, đừng đi đường đó, đường bên đó bị chặn rồi...."
"Sao bà biết đường đó bị chặn?" Dae-jung hỏi ngay lập tức.
Rosé thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định liếc xéoDae-jung một cái: "Không nhìn thấy cái biển cảnh báo đằng kia à!"
Thực ra, đoạn đường đó ngày hôm qua bị một gã phú nhị đại uống rượu say rồi lái xe tông hỏng, chính mắt cô chứng kiến mà.
Dae-jung nhìn thấy cái biển cảnh báo "công trường đang thi công" mới "à" lên một tiếng.
Rosé âm thầm thở phào một hơi.
Tuy rằng cô ở cùng với Lisa là có lý do chính đáng, nhưng chuyện này kể ra thì cũng phức tạp, thôi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!
Sau khi đến nơi, vẻ mặt Rosé đầy u oán 'thật muốn chuồn luôn về nhà ôm bánh bao nhỏ quá đi!'
Yoo Seok xuống xe hỏi Dae-jung: "Bên này vẫn luôn có người quét dọn thường xuyên, thế nên có thể dọn luôn vào ở được, em xem xem, về nước rồi thì ở đây hay ở chung cư do công ty sắp xếp? Nếu ở đây thì giao thông có vẻ hơi bất tiện."
Rosé đứng bên nghĩ thầm, 'Đừng có ở bên này! Nếu lỡ đụng mặt nhau thì làm thế nào?'
"Để xem đã!" Dae-jung không kiên nhẫn xua tay, ánh mắt nhìn Yoo Seok với vẻ thúc giục.
Yoo Seok nhìn hai người, thở dài một tiếng, không yên tâm dặn dò: "Hai đứa đừng có quậy khuya quá, Dae-jung, đừng có quên ngày mai em phải....."
"Biết rồi, biết rồi!" Dae-jung coi như gió thoảng bên tai, kéo Rosé chạy cái vèo vào trong nhà như thổ phỉ.
Yoo Seok: "....." Anh đã chẳng còn trông mong gì vào chuyện sáng sớm ngày mai hai người này có thể dậy được ....
Vào trong nhà rồi, Dae-jung chỉ vào cô bằng cái vẻ mặt mài dao xoèn xoẹt: "Đừng nghe anh Seok, Park Chaeyoung, tối nay tôi nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp với bà! Để xem xem tôi có hành chết bà không?"
Rosé khinh bỉ liếc xéo một cái: "Ha ha, thích thì chiều, thủ hạ bại tướng thế mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn! Tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục gọi tôi một tiếng bà nội! "
"Đừng có mơ! Bà phải gọi tôi là ông nội thì có!" Dae-jung bắt đầu đào bới trong cái va li du lịch to đùng của mình: "Hứ! Tôi mang trang bị mới nhất từ nước ngoài về đó, bà đúng là vớ bở!"
Nói rồi, anh ta quay ra nhìn cô với cái vẻ mặt thê thảm không nỡ nhìn: "Bà rửa sạch lớp hoá trang đó đi hộ tôi cái, đúng là chọc mù mắt con nhà người ta! Bà muốn dùng chiêu này để làm giảm năng lực chiến đấu của tôi sao? Đồ vô sỉ, Tôi nói cho bà biết, tôi mà thua tôi không nhận đâu!"
"Giảm cái khỉ ấy mà giảm, ông cho rằng tôi biến thành như thế này dễ chịu lắm à?"
Rosé giật bộ tóc giả nặng nề trên đầu xuống, cởi cúc cổ ra. Chiêu này của cô đúng là hại được người thì cũng tự hại mình mà.
Dae-jung bật màn hình ti vi to đùng trong phòng khách lên, bắt đầu kết nối với trò chơi: "Trong phòng tôi có quần áo đó, bà tìm xem cái nào mặc được thì mặc! Mau lên, mau lên! Tâm hồn chiến đấu của tôi đang bốc cháy rừng rực đây này!
"....." Nhìn dáng vẻ kích động của cậu ta, Rosé cạn cmn lời.
'Người khác vừa về nước đều đi tìm tình nhân để XXX, cái gã này thì ngược lại, sống chết bắt mình đến chơi game với gã, hơn nữa còn là chơi thâu đêm! Đúng thật là đồ thần kinh!'
Dae-jung thuần thục lắp đặt trò chơi, không biết lôi từ xó xỉnh nào ra mấy túi hoa quả khô, khoai tây chiên, cá khô, lại lôi mấy bình rượu ngon trong tủ rượu của mình ra.
Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi hết rồi, anh ta khoanh chân ngồi xuống đất, xoa tay chuẩn bị thử trước xem độ mượt thế nào thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Dae-jung mặt mũi lập tức trở nên đen sì, không ra mở cửa mà phát rồ lên gọi điện lại cho Yoo Seok: "Đừng có ấn nữa! Em đảm bảo ngày mai sẽ dậy đúng giờ được chưa? Ngày nào cũng coi ông như súc vật mà bóc lột ấy! Ngay đến cả chơi game cũng không cho chơi, có tin là ông đây quẳng gánh không làm nữa hay không...."
"Hả? Ấn cái gì cơ?" Yoo Seok ở đầu dây bên kia bị mắng cho mụ đầu mà chẳng hiểu gì cả.
Dae-jung lập tức nghẹn họng: " Không phải là anh đang ở ngoài cửa nhấn chuông à?"
"Anh đi xa lắm rồi, đang lái xe đây này!" Seok vô tội nói.
"Thế thì là ai nhỉ.... có mấy người biết mình ở đây đâu....." Dae-jung hoài nghi lẩm bẩm.
"Không phải là địa chỉ bị lộ ra ngoài đấy chứ? Em cẩn thận một chút, đừng mở cửa cho ai vào lung tung, nhỡ đâu là đám paparazzi thì sao? Chaeyoung vẫn còn ở trong nhà đấy!"
Dae-jung "xì" một cái, không thèm để ý nói: "Thì sao! Nhìn thấy cô ấy ở đây thì có làm sao?"
Yoo Seok bất đắc dĩ nói: "Ông trời con ạ, kể cả em có lòng muốn giúp cô ấy, cũng phải để người ta đồng ý mới được! Chaeyoung, cô ấy rõ ràng là không muốn lên cái thuyền giặc của em rồi...."
Dae-jung lập tức xù lông: "Thuyền giặc cái gì mà thuyền giặc! Anh bảo ai là thuyền giặc cơ!"
Tiếng chuông cửa vẫn không dứt, cách năm phút lại lặp lại một lần, cực kì có quy luật.
"Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em đi mở cửa đây! Nửa đêm nửa hôm rồi, rốt cuộc là ma nào vậy...." Dae-jung cúp điện thoại, không kiên nhẫn đi ra mở cửa.
Dae-jung cố ý bật màn ảnh giám sát lên xem là ai đang ở ngoài, kết quả, vừa nhìn thấy đối phương mặt đã đần ra, như thể gặp được ma ấy.
"Oh Shit! Lalia Manoban!!! Tại sao dì lại đến đây....."
Đừng bên ngoài là một người Phụ nữ mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, chân đi đôi dép lê, trong tay không biết cầm cái gì. Tuy quần áo cực kì đơn giản tuỳ ý, nhưng Dae-jung vẫn cảm thấy được cơn gió lạnh lẽo thổi vù vù sau gáy mình, lạnh đến mức khiến anh ta run rẩy.
Dae-jung hoảng loạn đi vòng vòng như thỏ gặp phải sói, đợi đến lúc chuông cửa lại vang lên thêm hai lần nữa, mới hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.
Khoảng khắc cánh cửa mở ra, cái thái độ cà lơ phất phơ của anh ta nhanh chóng biến thành kính cẩn: "Ôi, dì, sao dì lại đây đến thế ạ...."
"Thăm." Người phụ nữ không biểu cảm trả lời.
"Ồ.... dì mau vào đi ạ! Mời dì vào ạ...." Dae-jung vội vàng mời chị vào.
Ánh mắt của Lisa đảo qua tay cầm trò chơi dưới đất, còn có cả đống thức ăn vặt và rượu nữa rồi mới ngồi xuống sofa.
Chú ý đến ánh mắt của Lisa, Dae-jung khẽ ho một cái giải thích: "Khụ, công việc vất vả quá, hiếm có lắm mới có cơ hội được thả lỏng."
Lisa lại không để ý tới vấn đề này, thuận miệng hỏi: "Về lúc nào?"
"Cháu mới về chưa được bao lâu." Dae-jung tìm nửa ngày mới thấy túi trà, nhưng trong nhà không có nước nóng, cho nên chỉ đành cầm chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra: "Nhà cháy vẫn chưa đun nước, dì uống tạm cái này được không ạ?"
"Không cần đâu, ta ngồi đây một lát rồi đi." Lisa chỉ vào cái hộp mà mình mang đến: "Đồ của mẹ cháu đấy."
"Cái này sai ai mang đến cho cháu chẳng được, sao còn phải làm phiền dì đích thân mang đến giữa đêm giữa hôm thế này!" Dae-jung trong lòng oán hận mẹ mình trăm ngàn lần, 'đang yên đang lành bảo dì mang đến làm gì! Không biết mình sợ nhất là người này à? Được rồi, không nói cũng biết, mẹ chắc chắn nghe ngóng được gì nên mới để cậu đến kiểm tra chứ gì'....
"Định ở lại bao lâu?" Lisa hỏi với giọng trưởng bối kiêm đại Boss.
Dae-jung đứng thẳng lưng, trả lời rõ ràng đâu vào đấy: "Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, lần này trở về cháu định sẽ ở lại đây luôn.Tuy rằng mấy năm nay người trong ngành điện ảnh, giải trí đều hướng ra nước ngoài, nhưng thực ra điện ảnh trong nước dạo này cũng đang phát triển rất nhanh, hơn nữa thị trường còn rất lớn. Ra nước ngoài học tập là chuyện đương nhiên, nhưng cháu thấy vẫn nên chú trọng tới sự nghiệp, căn cơ trong nước."
"Ừm." Lisa hiếm có dịp gật đầu tán đồng lời anh ta nói.
Dae-jung thở phào một hơi, sau đó quan tâm hỏi: "Dạo này Mingie thế nào rồi ạ?"
Lisa: "Khá tốt."
"Đúng rồi, cháu có mang đồ chơi về cho em ấy, cũng mang chút quà về cho dì. Vốn dĩ sáng mai cháu định sang nhà thăm, nhưng không ngờ dì lại sang đây trước rồi..." Dae-jung mở vali lấy quà đã được chuẩn bị trước ra.
Lisa: "Cám ơn."
Sau đó... sau đó, bầu không khí liền trở nên tẻ ngắt.
Thế nên, tiếng nước chảy từ trong phòng tắm lúc này vang lên cực kì rõ ràng....
Dae-jung có chút ngại ngùng gãi đầu.
Lisa đương nhiên là cũng hiểu ra cái gì đó, thế là dặn dò thêm mấy câu rồi đứng dậy: "Dì về đây, có rảnh nhớ về thăm mẹ cháu."
"Vâng ạ, vâng ạ, để cháu tiễn dì!"
Dae-jung như thể được đại xá, tiễn người ra tới tận cửa, nhưng đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng gào như sấm dậy - "Yang Dae-jung ----- Quần áo của cậu kiểu quần què gì thế này! Đằng sau rách một lỗ to đùng thế này thì sao tôi mặc được!"
Lisa đã xoay người chuẩn bị đi rồi nhưng nghe thấy tiếng gào này cả người lại như thể bị điểm huyệt, cứng ngắc, từ từ quay lại, ánh mắt lạnh như đao nhìn về phía vừa nãy mới vang lên tiếng hét.....
Một cô gái đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp đi chân trần tiến ra, vì mới tắm xong mà hai má đỏ ửng một cách tự nhiên, trên người cô mặc một cái áo phông của nam, phía eo bên phải cái áo đó bị rách một lỗ rất lớn để lộ làn da ngọc ngà trắng muốt....
Dae-jung không chú ý đến vẻ mặt của Lisa, lúc này anh chỉ muốn chết luôn cho xong, 'cái con nhóc chết tiệt này không thể đợi mình tiễn vị đại thần này đi rồi hẵng ra à?'
"Cái áo phông này rách rồi, tôi quên vứt, bao nhiêu quần áo lành lặn style như thế sao bà không lấy mà lại đi chọn đúng ngay cái áo rách này thế hả?" Dae-jung cạn cmn lời đáp lại Rosé một câu. Sau đó ngại ngùng quay lại nhìn Lisa, giới thiệu: " Khụ, đây là bạn của cháu, Park Chaeyoung...."
Nói xong Dae-jung phát hiện ra biểu cảm của Rosé có chút kì quái.
Cứ nhìn chằm chằm vào Lisa như thể mất hồn vậy.....
'Cái con nhóc chết tiệt này, dù Lisa có đẹp xuất thần, thì bà cũng không cần trọng sắc đến thế chứ, mắt sắp lồi ra rồi kia kìa.....'
Dae-jung thấy Rosé như thế, cực kì không vui, nghiêm mặt nói: "Chaeyoung, đây là dì của tôi, Chủ tịch tập đoàn BP - Lalisa Manoban. Còn ngây ra đấy làm gì? Mau chào hỏi đi!"
Lúc này Rosé đầu tóc ướt sũng, tay còn đang túm cái áo rách, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp ba lắp bắp nói: "D.... ì....?"
Ngữ khí của Rosé là câu hỏi, nhưng rơi vào trong tai của Lisa lại giống như một câu chào hỏi, như thể Rosé đang gọi chị bằng dì vậy. Thế nên thoáng cái vẻ mặt Đại ma vương như thể vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, quanh thân toả ra hơi thở lãnh lẽo đầy kinh khủng, khiến cho hai người nọ sợ đến mức run cầm cập.....
Không biết bầu không khí quỷ dị này đã kéo dài bao lâu, Lisa mới chuyển ánh mắt như thể đóng đông người khác sang Rosé: "Người bạn em muốn đón là Dae-jung?"
Dae-jung đứng bên cạnh cũng đần ra: "Chaeng, bà quen dì tôi à?"
Rosé lúc này sắp phát điên rồi, đè giọng xuống: "Tôi mới là người phải hỏi đấy! Tại sao ông biết Lalisa?"
Dae-jung: "Đã nói rồi, đây là dì tôi!"
Rosé: "Vậy sao ông không nói sớm cho tôi biết?"
Dae-jung: "Bà có hỏi đâu!"
Rosé: "..."
"Sao cô với dì tôi tại quen nhau?" Ánh mắt Dae-jung đảo tới đảo lui giữa hai người, càng nhìn càng thấy không đúng, nhưng lại không rõ sai ở chỗ nào.
"Nói ra thì dài lắm..." Rosé mệt mỏi vuốt trán, mấy chữ này là nói với Dae-jung đồng thời cũng là nói với Lisa.
Dae-jung đầy một bụng thắc mắc nhưng ngại Lisa còn đứng đây nên ngại không dám mở miệng hỏi.
Trên người cô gái còn tỏa ra một mùi hương dễ chịu do vừa mới tắm xong, đôi chân trắng mịn, nhỏ dài lắc lư dưới cái áo phông, một tay còn đang cố che đi cái lỗ to đùng trên áo, hình ảnh như vậy quả thực khiến người ta khí huyết dâng trào, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô mang cái bộ dạng này ở trong nhà một gã đàn ông khác thì Lisa có một loại xúc động muốn hủy diệt luôn cả trái đất.
Dù cho nội tâm có đang nổi bão như thế nào thì trên mặt Lisa vẫn chẳng có chút biểu hiện gì, chẳng qua là có chút lạnh, liếc mắt nhìn Rosé nói: "Em muốn tiếp tục ở đây hay là theo tôi về?"
Trong bụng Rosé đang nghĩ 'Chết tiệt! Sao mình cứ có cảm giác giống như bị chồng bắt gian tại trận thế này! Aaaaaaaa..! Khốn khiếp'
Một câu nói bình thường thôi nhưng lại chứa đựng áp lực của thiên binh vạn mã. Dae-jung vẻ mặt khiếp sợ nhìn Rosé.
'Câu này có ý gì??? Hai người này không chỉ quen nhau mà còn sống chung????'
Rosé nhìn nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lisa rồi lại nhìn cặp mắt đang bốc lửa của Dae-jung, chật vật nuốt nuốt ngụm nước miếng: "Tôi... tôi nên đi về thì hơn..."
Khí lạnh quanh Lisa nhất thời giảm đi hai phân.
Nhưng mà Dae-jung lại bạo phát ngay tại chỗ, lập tức nắm cổ tay Rosé, trong đôi mắt xanh nhạt vô cùng xinh đẹp tràn đầy sự khẩn trương cùng tức giận do bị lừa gạt: "Cô đã đồng ý tối nay ở với tôi rồi!!!"
Vừa dứt lời, Rosé đã đấm cho cậu ta một quyền, 'thằng nhãi này, đừng có nói mấy lời mập mờ như vậy được không hả?'
Cô ngẩng đầu nhìn Lisa, quả nhiên biểu tình của chị ta dường như đã tức giận đến độ không đè nén được, chỉ thiếu chút nữa là hàng rào sắt sẽ bị phá, mãnh thú sẽ nhào ra...
Rosé rút tay về, nhẫn nhịn khuyên nhủ: "Dae-jung, ngày mai tôi còn phải quay phim, anh Seok cũng bảo sáng mai cậu còn có việc còn gì? Chờ hôm khác hai chúng ta đều rảnh thì tôi chơi game với cậu được không?"
Rosé cố ý nhấn mạnh hai chữ "chơi game".
Nói xong vội vàng cầm chiếc túi đen chứa đạo cụ của mình lên che cái lỗ trên áo rồi nhanh chóng chạy bạt mạng ra khỏi chốn thị phi này, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.
Lisa nhìn Dae-jung một cái, rồi thản nhiên đi theo Rosé ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau rời khỏi, còn cả ánh mắt đánh dấu chủ quyền trước khi rời đi của Lisa khiến đôi mắt Dae-jung có thể cháy nguyên ngày...
'Đáng chết! Chả trách lúc nãy cô ta biết đường kia không đi được...Park Chaeyoung, rốt cuộc cô còn giấu tôi bao nhiêu chuyện!'
Giờ phút này Rosé còn đang nơm nớp lo sợ chạy về, trong tay đột nhiên hẫng một cái, hóa ra là Lisa giật lấy túi của cô muốn cầm hộ.
Tiếp theo trên vai hơi nặng, Lisa đem áo khoác của chị khoác trên vai cô.
"Cám ơn..." Rosé lúng túng nói cảm ơn.
Lisa vẫn lạnh mặt, không phản ứng lại.
'Nếu chị ta có phản ứng thì tốt rồi, chỉ cần có phản ứng là mình sẽ có biện pháp đối phó, nhưng mà người ta căn bản là không chịu hợp tác ToT...'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro