Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sao chị biết cô chuẩn bị trèo cửa sổ vào? Đáng ghét...




'Muỗi đốt gì chứ! Tôi đi quán bar! Quán bar đó nha! Làm sao có thể bị muỗi đốt? Boss đại nhân! Sao ngài lại có chỉ số thông minh cùng khả năng suy luận cao như vậy chứ?'

Nhưng cô cũng không thể trắng trợn nói cho chị đây là dấu hôn đúng không... Kế hoạch thất bại, Rosé đau lòng đến không muốn sống nữa.

Lúc này Lisa mới buông tờ báo xuống, đứng dậy mở ngăn kéo dưới tủ tivi lấy một cái tuýp nhỏ màu trắng ra. Rosé cảnh giác ngẩng đầu lên, 'Nè chị ta.. chị muốn làm cái gì?'

"Loại thuốc này rất hiệu quả với những vết côn trùng cắn." Lisa vừa nói vừa mở nắp, bóp một ít ra bàn tay xoa xoa, sau đó bàn tay ấm áp đó áp thẳng lên cổ cô....

Trong nháy mắt, bị lòng bàn tay ấy đụng vào, Rosé giật bắn lên như bị điện giật: "Tôi... tôi tự làm!"

"Đừng động, trên tay tôi toàn thuốc." Lisa quát bảo cô ngừng lại, ngón tay hơi ráp dịu dàng xoa trên cổ cô, xương quai xanh rồi sau lưng, còn ấn nhẹ để thuốc ngấm vào. Nét mặt chị rất nghiêm túc, cẩn thận, giống như đang làm chuyện gì vĩ đại vậy.

Bởi vì loại thuốc kia mà mỗi chỗ Lisa chạm vào đều có một cảm giác mát lạnh, nhưng bên dưới lớp da lại dần dần cháy lên một ngọn lửa...

Một lúc lâu sau, Lisa cũng bôi xong: "Sao rồi?"

Rosé hồi phục tinh thần, sờ chỗ bị muỗi đốt rồi chớp mắt một cái, sau đó kinh ngạc nói: "Thật thần kỳ! Hết ngứa luôn rồi! Đây là thuốc gì? Làm sao có hiệu... quả..."

Mới vừa nói xong Rosé lập tức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. 'Mẹ kiếp! Thế mà lại lỡ miệng rồi! Xem ra dự cảm lúc trước của mình vô cùng chính xác...tôi thua đến thê thảm...'

Rosé giống như con mèo bị thua trận, ủ rũ cúi đầu, bất mãn làu bàu: "Lisa... tôi uống rượu..."

"Thỉnh thoảng uống một lần cũng không sao, tôi sẽ giúp em giấu không cho Mingie biết."

"Tôi đi quán bar..."

"Ừ, chú ý an toàn là được."

"Tôi đi cả đêm không về!!! Lalisa, chị không tức giận chút nào sao?" Rosé rốt cuộc cũng nổi giận.

"Em hy vọng tôi tức giận?" Lisa hời hợt nói, ánh mắt âm trầm nhìn cô.

Rosé trợn trắng mắt: "!!!" --- Phản lưới nhà rồi!

Lisa giúp cô lấy xuống một cọng cỏ dính trên tóc: "Tôi đã nói từ trước, em có thể coi đây như nhà của mình."

Nói tới đây Lisa dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Thật ra thì, tôi cũng không hy vọng em nửa đêm một thân một mình chạy tới mấy cái nơi như hộp đêm với quán bar nhưthế... bởi vì tôi sẽ lo lắng mà mất ngủ... Nhưng mà tôi tôn trọng tự do cá nhân của em."

"... " --- Phốc! Rosé trúng một mũi tên, mũi tên của thần Cupid. A a, trận chiến này không đánh được...Thực lực quân địch quá mạnh!

...

Tuần tiếp sau đó, Rosé liên tục chạy tới quán bar nhưng lại chả có tác dụng gì. Điều duy nhất ảnh hưởng là... Do cô liên tục thu thập hết mấy thằng cha cặn bã nên khắp các quán bar đều bắt đầu giới nghiêm, gặp người đẹp là đều phải tra xét.

'Ài.... Thật là chả có chuyện gì thuận lợi.'

Rốt cuộc Rosé cũng hơi yên tĩnh lại, cũng chưa quên chính sự - chuyên tâm cùng Mingie chơi khắp nơi, gần như là đi hết cả seoul.

Thu hoạch lớn nhất thời gian này chính là được ở cạnh cô nên tính cách của Mingie ngày càng sáng sủa, không còn sợ ra cửa, ngoại trừ vẫn không nói lời nào với hơi hướng nội thì gần như đã giống những đứa trẻ bình thường khác.

Quá tốt...Như vậy lúc cô rời đi cũng có thể yên tâm rồi!

Một buổi sáng sớm hôm nào đó, Rosé vừa xuống lầu thì thấy một cảnh đã lâu không thấy. Bánh bao lớn cùng bánh bao nhỏ ngồi đối diện nhau trên bàn ăn - một tòa băng sơn cùng với một cái tiểu băng sơn trừng mắt đấu nhau.

'Tình huống gì đây? Lâu lắm rồi hai người này mới nháo thế này.'

"Hai người làm sao thế?" Rosé nghi ngờ hỏi.

Nghe được giọng của Rosé, bánh bao nhỏ y như tìm được cứu tinh lập tức ôm chặt lấy chân cô, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Lisa, bộ dáng như thể sợ Lisa bán nhóc đi không bằng...

Rosé ôm Mingie dỗ dành một chút sau đó nhìn về phía Lisa: "Lisa, có chuyện gì vậy?"

Lisa giương mắt nói: "Chuẩn bị đưa nó qua chỗ cha mẹ tôi ở mấy ngày, hai ông bà lâu chưa gặp cháu, rất nhớ nó."

"Hóa ra là vậy!" Rosé gật đầu.

Bánh bao nhỏ vội vàng nhìn cô, đôi mắt to tròn long la long lanh, ngân ngấn nước. Vì thế Rosé lập tức mềm lòng, gãi đầu nhìn Lisa: "Cái này, có biện pháp khác không?"

Lisa liếc cô một cái: "Có, để cha mẹ tôi đến đây ở mấy ngày."

"Ợ... vẫn là đưa Mingie đi đi"Rosé quả quyết nói. Thật xin lỗi bánh bao nhỏ, cô cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi...

Mingie nhất thời bị đả kích rất lớn, vẻ mặt như thể cha không thương mẹ không đau lạch bạch chạy lên lầu trốn vào phòng...

"Ách..." Rosé cười khan một tiếng: "Này... tôi đi khuyên thằng bé một chút!"

"Ừ."

Rosé gõ cửa phòng Mingie. "Bảo bối à, mở cửa cho cô được không?"

Trong phòng không có phản ứng~

"Thật sự không để ý cô sao?"

Trong phòng vẫn không có phản ứng~

Xem ra là tức giận thật rồi! Rosé thở dài, hết cách, không thể làm gì hơn là lại đi xuống lầu sau đó đi ra ngoài.

Lisa thấy thế cũng không ngẩng đầu lên: "Đừng trèo tay không, để quản gia lấy thang."

Rosé nghe vậy thì lảo đảo thiếu chút nữa thì vấp ngã, người này là con giun trong bụng cô sao? Sao chị biết cô chuẩn bị trèo cửa sổ vào? Đáng ghét...

Qua mấy ngày nay Rosé phát hiện, Lisa càng ngày càng hiểu cô, chỉ cần một ánh mắt hay một động tác nhỏ thôi cũng đủ để chị biết một giây sau cô muốn làm cái gì.

5 phút sau, Rosé thuận lợi lộn một vòng vào phòng Mingie. Nhóc vừa nhìn thấy cô, lập tức nước mắt tuôn trào nhào, nhóc tưởng Rosé không cần nhóc nữa rồi.

Rosé đau lòng ôm bánh bao nhỏ: "Bảo bối, bất cứ lúc nào cô cũng ở bên con, chẳng qua là chuyện lần này cô cảm thấy con nên đi, con nghĩ xem, ông bà nội của con chỉ có một mình con là cháu nội bảo bối, hai người yêu thương con như vậy nhưng vì chiều theo con mà không dám đến thăm con..."

Mingie rũ đầu, một lúc lâu sau cầm tập viết viết hai chữ: Cùng nhau. Ý là muốn Rosé cũng đi cùng.

Rosé lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Cái này không thể được..." Loại thời điểm này sao có thể gặp cha mẹ Lisa được!

"Bởi vì cô sắp phải đi làm, sợ rằng không có thời gian!" Rosé tìm một cái cớ thật tốt, sau đó vội vàng dụ dỗ nói: "Nhưng mà cô có thể cùng Appa con đưa con đi! Mingie đã 5 tuổi là rồi, gần đây lại tiến bộ lớn như thế đúng là càng ngày càng giỏi... chút chuyện nhỏ này chắc chắn có thể làm được đúng không?"

Rosé ôm bánh bao nhỏ, vừa hôn vừa dỗ gần nửa tiếng cuối cùng nhóc mới đồng ý.

Nhà cũ của Manoban gia ở giữa sườn núi, trong khuôn viên còn có nguyên một mảng núi rừng, từ cổng đến lúc vào được nhà còn phải mất thêm hai mươi phút lái xe, hai bên đường đều là cây cối xanh tốt, phong cảnh đẹp vô cùng. Nghe nói chỗ này có long mạch gì đó, là phong thủy bảo địa của Seoul.

(Phong thủy bảo địa: vùng đất hội tụ đủ ngũ hành, tứ tượng... mang lại may mắn cho người ở.)

Nhờ phúc của Mingie, Rosé cũng coi như được mở mang kiến thức! Xuyên qua cửa kính xe, Rosé thấy hai ông bà Manoban gia đã sớm chờ sẵn ở cửa, con mắt trông mong chờ đợi cháu giống như bao người ông bà khác.

Rosé vỗ về bánh bao nhỏ trong ngực: "Mau đi đi! Đừng quên lời cô dặn con đó, cố gắng lên nha!"

Nhìn sự khích lệ cùng mong chờ trong mắt Rosé, bánh bao nhỏ kiên định gật gật đầu để Lisa dắt xuống xe, đi ba bước quay đầu một lần.

Thấy cháu nội bảo bối, hai ông bà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng nghênh đón. Manoban lão phu nhân kích động đến hai mắt cũng ướt, oán trách Lisa: "Con nhóc thối, vì con mà chúng ta phải nhịn mấy tháng không được gặp Mingie! Kết quả vẫn không thấy con mang con dâu về cho mẹ!"

Lisa họ nhẹ một tiếng, tỏ ý trong xe phía sau còn có người, ở khoảng cách này Rosé có thể sẽ nghe thấy... Trên thực tế, quả thật Rosé nghe thấy.

Ỷ vào việc kính xe chỉ cho người bên trong thấy được bên ngoài mà người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, Rosé trực tiếp đem lỗ tai dán sát vào cửa sổ nghe lén xem bọn họ nói cái gì, đúng lúc nghe được những lời này của Manoban lão phu nhân...

Manoban lão phu nhân kích động: "Con dâu cũng tới? Để nó xuống xe cho ba mẹ gặp mặt chút nào!"

"Mẹ..." Lisa bất đắc dĩ nói: "Cô ấy xấu hổ, mẹ đừng dọa cô ấy."

Rosé gật đầu liên tục, đúng đúng đúng, tôi xấu hổ, ngàn vạn lần đừng gọi tôi ra!

May mà lúc này Manoban lão gia nói một câu dời đi sự chú ý của mọi người. "Bảo bối, con đang viết cái gì vậy?" Manoban lão gia hồ nghi hỏi.

Manoban lão phu nhân thấy bạn già nói vậy liền quay ra nhìn Mingie đang cắm đầu hì hụi, không biết đang viết cái gì.

Một lát sau, Mingie giơ bảng lên, đôi mắt đen bóng như trân châu mở to nhìn ông nội và bà nội.

Trên bảng viết --- [Ông nội, bà nội, Mingie rất nhớ hai người!]

Manoban lão gia cùng Manoban lão phu nhân nhìn rõ dòng chữ trên bảng xong, cả hai đều trố mắt nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ sau đó bắt đầu đỏ hốc mắt.

Lão phu nhân nhìn bạn già với vẻ mặt không thể tin nổi: "Tôi... Tôi nhìn lầm rồi sao? Mingie gọi tôi là bà nội!"

Mặc dù không phải chân chính "gọi" nhưng đây là lần đầu tiên Mingie gọi bà là bà nội! Từ trước tới nay con bé chưa bao giờ để ý bọn họ, thậm chí còn có chút bài xích...

"Cũng gọi ông nội nữa!" lão gia tử cũng tự hào bổ sung.

"Còn nói rất nhớ chúng ta nữa..." lão phu nhân không nhịn được nữa, ôm Mingie khóc: "Tâm can của bà nội à! Cháu biết bà nội vui biết chừng nào không?"

Lão gia thở dài, sau đó nhìn Lisa vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lisa à, cô gái con thích rất tốt, cô ấy dạy Mingie rất tốt."

Ông chỉ biết Mingie sáng sủa hơn nhiều cũng chịu ra khỏi cửa nhưng hoàn hoàn toàn không ngờ lại tiến bộ lớn như vậy! Quả thực khiến người ta vui mừng quá mức!

"Còn không đúng sao? Hơn nữa nuôi cũng rất tốt, ông nhìn cháu tôi bây giờ mập mạp như nào! So với lúc trong hình còn mập hơn!" Lão phu nhân vui mừng nói.

"Ừ, cô ấy rất tốt." Lisa liếc nhìn chiếc xe sau lưng, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Lão gia vỗ vai chị một cái, chân thành nói: "Con à, cố gắng lên, tốn nhiều công phu vào, chúng ta sẽ ủng hộ, phối hợp vô điều kiện với con!"

Đả động được Lão gia và Lão phu nhân vậy là Lisa đã đạt được thành tựu huy hoàng 'Khiến toàn bộ thành viên của Manoban gia đều giúp chị tán gái.'

Trong xe, thấy Lisa chào tạm biệt cha mẹ cùng Mingie xong quay lại, Rosé vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giả bộ không nghe thấy cái gì hết.

Trên đường về nhà, Lisa đột nhiên hỏi một câu: "Hôm nay định làm cái gì?"

"Hôm nay?" Rosé nghe chị hỏi vấn đề này thì choáng váng.

Đúng rồi, hôm nay cô không cần chơi cùng bánh bao, hơn nữa... hôm nay là thứ 7, Lisa cũng không cần phải đi làm... Như vậy chẳng phải có nghĩa là cả ngày nay chỉ có hai người, cùng nhau... ở nhà?

Rosé bối rối phát hiện mình bị rơi vào hố rồi. Không cẩn thận một phát là lọt hố ngay được... Lúc này, di động của cô reo lên. Rosé cầm di động lên nhìn một chút sau đó tròng mắt híp lại.

'Jimin? Chị ta gọi tới làm cái gì?'

Rosé nhận điện thoại, làm bộ ngạc nhiên nói: "Ôi, Jimin đại quản lý trăm công ngàn việc sao lại có thời gian rảnh để đích thân gọi cho tôi thế này?"

Jimin nghe được 4 chữ "Trăm công ngàn việc" mà hận đến cắn nát cả hàm răng. Lúc trước Hwayoung không khác gì mặt trời ban trưa, dĩ nhiên là cô ta bận đến mức chân không chạm đất rồi, nhưng sau chuyện này thì tất cả hoạt động quảng cáo hay các phim điện ảnh, phim truyền hình đều giảm xuống. Không chỉ như vậy, mà còn có không ít các công ty có Hwayoung là người đại điện rối rít đòi bồi thường, FJ cũng yêu cầu Hwayoung phải "biết ý" chút trong thời gian này.

Mà nghệ sĩ dưới tay cô ta ngoại trừ Hwayoung thì không có một ai ra hồn, đại ý chính là nửa năm tới Jimin phải nhịn đói! Jimin tức giận nói: "Tôi gọi tới để báo với cô mau dọn đồ của cô ra ngoài! Đã lật lọng hủy hợp đồng với công ty mà cô còn muốn chiếm căn hộ của công ty sao? Căn hộ đó mà cho thuê thì ít nhất cũng kiếm 3 triệu một tháng!

'Hừ, ở cái đất Seoul này, cái loại căn hộ cho thuê 3 triệu một tháng cũng đáng khoe ra?'

Rosé không rảnh nói nhảm với chị ta, cộc lốc nói: "Biết rồi, không có gì khác tôi cúp máy..."

Không đợi cô ngắt cuộc gọi, Thường Lị lại đột nhiên hùng hổ chỉ trích cô: "Rosé, mày để tay lên ngực tự hỏi xem, công ty đối xử với mày như thế còn chưa đủ tốt hả? Bây giờ có công ty nào phân phối nhà ở cho người mới không có thành tích gì? Có biết bao nhiêu nghệ sĩ nhỏ cả mấy tháng cũng không có việc mà mày vẫn nhận việc đều đều đấy thôi!"

"Công ty vốn đang chuẩn bị nguồn lực mạnh bồi dưỡng mày! Coi như mày có xảy ra chuyện thì công ty cũng chưa từng từ bỏ mày! Giờ mày thì tốt rồi... ăn cây táo rào cây sung, leo được lên cao còn phải đạp công ty một cái!"

Rosé "xì" một tiếng: "Ôi chao đại quản lý, công phu đổi trắng thay đen của chị ngày càng tiến bộ rồi! Nếu có lý thế thì sao chị không lên mạng mà nói?"

Ngay lập tức Jimin bị chặn họng, lúc trước quả thật cô ta có lên mạng nói mấy lời này nhưng kết quả lại bị mắng như tát nước vào mặt... Jimin không cam lòng "hừ" một tiếng, cười lạnh nói: "YG là nơi các ngôi sao gạo cội tụ tập, độ cạnh tranh còn kịch liệt hơn cả FJ, mày cho là mày nhảy vào đấy là có ngày nổi danh sao? Buồn cười quá đi... mày chẳng qua cũng chỉ là con cờ để YG đả kích FJ mà thôi! Mày thật sự nghĩ rằng YG xem trọng mày sao? Đợi bị đá ra thì đừng khóc lóc tới cầu xin tao!" --- Nói xong "ba" một tiếng cúp điện thoại.

Rosé nhún vai nhìn Lisa: "Hôm nay tôi có việc để làm rồi!"

"Làm gì?"

"Vừa nãy Jimin gọi cho tôi nói muốn lấy lại căn hộ mà FJ sắp xếp cho tôi lúc trước, đồ của tôi vẫn còn ở bên trong! Cho nên, tôi phải dọn nhà!"

"Ừ, đi thôi." Lisa gật đầu, xong lái xe đi về phía căn hộ trước đây của cô.

Rosé còn tưởng tránh được một kiếp liền vội vàng nói: "Tự tôi đi là được rồi, đồ của tôi khá nhiều có khi phải gọi công ty dọn nhà tới chuyển!"

"Không sao, chứa được."

Trong đầu Rosé thầm nghĩ 'xe của chị thì rộng rãi đấy nhưng làm sao chứa hết được nhiều đồ như vậy, nghĩ mình là Doraemon sao?

Nhưng dáng vẻ chắc chắn của Lisa khiến cô không thể phản bác lại được, chỉ có thể để chị lái xe thằng đến dưới lầu chỗ cô ở.

'Thôi bỏ đi, bỏ đi... cùng nhau dọn nhà đã là kết quả tương đối an toàn rồi, chắc chắn sẽ không ái muội được đâu.'

Bởi vì đã lâu không có người ở nên trên đồ đạc trong phòng đã đóng một lớp bụi, cửa sổ cũng không biết mở ra từ lúc nào, lá cây bị gió thổi vào rơi đầy đất...

Ánh mắt Lisa tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo mấy phần ấm áp, chậm rãi lướt qua mỗi một xó xỉnh trong gian phòng.

"Sao vậy?" Rosé khó hiểu nhìn chị.

"Không có gì." Lisa thu hồi ánh mắt.

Mặc dù chỉ là cái phòng nát do FJ sắp xếp cho cô nhưng ở đây lại có kỉ niệm quý báu của bọn họ. --- Ừ, được rồi, trở về sẽ cho người mua lại... "Cần tôi làm gì?" Lisa hỏi.

Rosé gãi đầu, tìm một cái hộp không thật to tới sau đó chỉ vào một cái giá sách thật cao nói: "Có thể giúp tôi xếp sách trên kệ vào thùng không?"

"Được." Lisa xắn tay áo, bắt đầu luôn.

Rosé nhìn một thân quần áo còn đắt hơn cả cái nhà này, đau trứng mà xoa xoa trán, cô nói: "Chờ một chút... chị chờ tôi một chút!"

Nói xong không biết móc đâu ra một cái áo blouse trắng của bác sĩ đưa cho chị: "Chị cởi áo khoác ra, mặc cái này vào, chống bụi."

Lisa nghe lời cởi áo khoác, có chút ngạc nhiên nhìn cái áo blouse trắng trước mặt: "Ở đâu ra?"

"Trang phục diễn, lúc trước có một đoàn làm phim nghèo đến độ đồ diễn cũng không mua nổi, cho nên tôi đành tự mua!" Rosé nói xong choàng lên cho Lisa: "May mà cái áo này cũng rộng rãi!"

Sau khi nói xong, Rosé cứ ngây người nhìn Lisa, không tự chủ được nuốt nước bọt, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên... 'Lisa mặc áo blouse trắng cũng gợi tình quá đi! Đây chính là đồng phục tình thú đó nha ~ Mẹ nó, ngay cả dọn nhà cũng không an toàn!'

"Sao vậy?"

Rosé vội lắc đầu lấy lại tinh thần: "Không sao không sao... chúng ta bắt đầu đi! Tôi đi sửa sang quần áo!"

"Ừ." Lisa gật đầu liếc nhìn bóng lưng chạy thục mạng của cô gái, bắt đầu thu dọn giá sách. Lisa làm việc nhìn thì rất ung dung nhưng trên thực tế tốc độ lại rất nhanh, hiệu suất rất cao, chỉ một loáng đã dọn sạch giá sách. Đang dọn thì trong một quyển tuyển tập Shakespeare rớt ra một tấm ảnh... Lisa tiện tay nhặt lên.

Trong ảnh là một nhóm người trẻ tuổi, tất cả đều đang mặc trang phục Punk gắn rất nhiều kim loại nặng nề, Rosé đứng ngay giữa, tóc rất ngắn, mặc một bộ đồ đua xe màu đen, cười vô cùng "đểu giả" nhìn giống như một cậu thanh niên đẹp trai.

Cánh tay cô tùy ý đặt trên vai một người phụ nữ, nghiêng đầu nói chuyện với người nọ, nhìn dáng vẻ vô cùng thân mật, hẳn là người cô rất thân.

Nhưng người kia đang nghiêng đầu bật bật lửa, lại thêm ánh sáng mờ mờ tối tối, cho nên không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một gò má mơ hồ...

(Đại gia YN?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro