Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sao bảo ông xã nghe lời lắm cơ mà... cảnh gì thế này...




Ho Wook Dal càng nghĩ càng hoảng, vội vã vắt óc ra dỗ dành: "Bà xã... bà xã tha thứ cho anh thêm một lần này nữa thôi được không? Anh bảo đảm sau này sẽ không lừa dối em nữa!"


Lúc này, ông ta không tự chủ được mà nghĩ đến những điểm tốt của Song Hye Kyo.

Ngoài chuyện kết hôn nhiều năm mà không sinh được đứa con nào cho ông ta ra thì cô rất xinh đẹp lại hào phóng hiểu chuyện, từng ấy năm vẫn ấm ức chịu khổ sở ở bên cạnh chăm sóc cho ông ta... không những thế cô còn là một sự trợ giúp mạnh mẽ cho sự nghiệp ông ta...

'Không được! Bây giờ mình tuyệt đối không thể ly hôn với Song Hye Kyo được!'

"Bà xã, thật đấy, anh có thể thề!"

Nhưng mà lần này, Song Hye Kyo lại không tin tưởng ông ta như những lần trước nữa, giờ ánh mắt của cô ta lạnh đến mức đáng sợ: "Ha ha ha, không lừa tôi? Được thôi, vậy ông nói tôi nghe tại sao ông lại che chở con ả đó đủ kiểu như thế?" Song Hye Kyo gằn từng chữ một hỏi.

"Anh..." Ho Wook Dal bị ánh mắt của Song Hye Kyo làm cho phát hoảng: "Anh... anh... bị con đàn bà đó mê hoặc... nhất thời hồ đồ!"

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Song Hye Kyo cuối cùng cũng lụi tàn: "Nói dối... ông đang lừa gạt tôi! Con đàn bà đó đang có thai! Con ả đó đang có thai đúng không!!!"

Ngoại trừ lý do này ra, cô ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến một gã đàn ông luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ông ta đi bảo vệ con đàn bà ấy.

"Anh..." Ho Wook Dal biết mình không thể giấu nổi nữa: "Hye Kyo, anh là đàn ông! Đâu có thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc mình tuyệt hậu? Em vẫn mãi không thể có con, ba mẹ ngày nào cũng giục giã, em bảo anh phải làm sao bây giờ..."

"Thế cho nên ông mới đi ngoại tình? Thế cho nên ông phản bội tôi? Ông với con tiện nhân đó coi tôi như một con ngốc để lừa gạt đúng không? Ho Wook Dal! Bao nhiêu năm nay tôi đối đãi với ông như thế nào? Chỉ vì tôi không thể sinh con cho ông? Ông rốt cuộc có còn lương tâm không?"

"Anh..."

"Nếu đã muốn có con như thế tại sao ông không trực tiếp đề nghị ly hôn tôi mà đi tìm con ả nào đó có thể sinh con cho ông ấy? Nếu như ông nói thẳng với tôi, tôi đảm bảo sẽ ký đơn ly hôn ngay cho ông ngay lập tức, tại sao lại luôn mồm nói yêu tôi... không để ý đến con cái!"

"Bà xã, anh... em nghe anh nói đã..."

"Nói cái gì? Nói... là vì ông sợ ly hôn tôi ông sẽ mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Song cho nên mới luôn giả vờ là yêu tôi? Nói ông là một tên cặn bã từ đầu đến chân chứ gì!" Song Hye Kyo hoàn toàn mất kiểm soát vung tay hất hết toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất.

Ở phía đối diện, Lalisa khẽ nghiêng người, che chở cho Rosé không bị những mảnh nhỏ văng vào.

Song Hye Kyo nhìn thấy Lalisa cẩn thận bảo vệ Rosé mà trong lòng lại chua chát không lời nào tả nổi...

Thấy hai người muốn rời khỏi đây, Song Hye Kyo hít một hơi thật sâu, gian nan nói: "Rosé, thật xin lỗi đã hiểu lầm cô rồi!"

Rosé quay đầu lại nhìn bóng dáng lẻ loi đơn độc của Song Hye Kyo - người vốn lúc nào ngang ngược tự đại, trong lòng đủ kiểu cảm xúc đan xen...

Ra khỏi nhà hàng.

Tâm trạng của Rosé có đôi chút nặng nề, không nhịn được mà than thở một câu: "Đàn ông và tình yêu quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!"

Lalisa: "..."

Rosé đột nhiên nhớ ra là Đại ma vương vẫn còn ở bên cạnh, vội thò đầu sang cười hề hề lấy lòng nói: "Boss đại nhân là ngoại lệ! Boss đại nhân là tuyệt vời nhất!"

Lalisa nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng: "Chị sẽ không thế. Chị tuy không phải đàn ông, nhưng tình yêu của chị khác họ. "

Rosé: "Hửm?" Không thế cái gì cơ?

Lalisa: "Sẽ không ép em sinh con."

Rosé toát mồ hôi hột: "Đương nhiên là chị sẽ không thế rồi, chị có con gái rồi mà..."

Lalisa: "Cũng sẽ không phản bội em."

Dười bầu trời tuyết bay lả tả, Rosé ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lalisa: "Ừm, em tin chị."

Rosé đang định hỏi Lalisa xem lát nữa có đến công ty không thì đột nhiên cái áo khoác của chị rung rung, cô đang khoác áo của chị.

"Lisa, hình như là điện thoại của chị rung đấy."

Lalisa rút cái điện thoại từ trong túi áo khoác ra nhìn rồi cau mày.

"Sao thế? Điện thoại của ai vậy?" Rosé tò mò hỏi.

Điện thoại của ai mà lại khiến Lalisa có cái vẻ mặt "Mình không thể đối phó nổi" thế nhỉ, thật hiếm thấy...

"Cô giáo của Mingie." Lalisa đáp.

"Ơ? Bây giờ không phải đang là thời gian lên lớp à? Giờ này cô giáo gọi cho chị làm gì?" Rosé hoài nghi.

Lalisa suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa luôn điện thoại cho Rosé: "Em nghe đi."

Hiển nhiên là đối với cái thứ sinh vật được gọi là cô giáo của con gái này, Lalisa quả thực không biết phải ứng phó như thế nào.

"Hả? Em á?" Rosé gãi gãi đầu: "Chậc, được thôi... em cũng cảm thấy em nghe thì tốt hơn..."

Thật khó mà tưởng tượng nổi cái cảnh cô giáo của Mingie trao đổi với Lalisa, không khéo cô ấy nói đến sùi bọt mép mà chị vẫn chỉ trả lời ừ, ừ... Đương nhiên, còn một khả năng nữa lớn hơn là cô giáo vừa mới định nói cái gì đó thì đã bị Lalisa dọa cho sợ không dám nói nữa....

Thế nên Rosé cũng không đùn đẩy nhận lấy điện thoại từ tay Lalisa, ấn nhận cuộc gọi. Vì để cho Lalisa cũng nghe được nội dung cho nên cô để loa ngoài.

"Alo, xin hỏi có phải là phụ huynh của bé Hyomin Manoban không ạ?"

"Chào cô, cô Jeon, tôi là mẹ của bé Hyomin Manoban." Để tiện nói chuyện, Rosé chẳng nghĩ ngợi gì mà nói thẳng ra câu đó.

Nhưng cô hoàn toàn không biết... cảm xúc trong lòng Lalisa khi nghe được câu nói này dậy sóng như thế nào đâu.

"Có phải là ở trường bé xảy ra vấn đề gì rồi không?" Rosé có hơi căng thẳng hỏi lại.

"Không phải, cô không cần phải căng thẳng, hôm nay gọi điện cho hai vị là muốn xác nhận lại một lần nữa xem hai vị buổi chiều có thể bớt chút thời gian không? Cho dù là một trong hai vị đến cũng được! Nếu như không ai đến, để một mình bé như thế tội lắm!" Giọng nói của cô giáo có mang theo chút bất mãn.

Vì để Mingie đi học như những đứa trẻ bình thường khác, thế nên ngoại trừ hiệu trưởng ra không có bất kì ai biết thân phận thật sự của Mingie, bao gồm cả giáo viên.

Cho nên, tất cả những gì cô giáo biết về cô nhóc Hyomin Manoban chỉ là gia cảnh rất tốt, có chút tự kỉ, không thích nói chuyện, cha mẹ của bé rất bận và tình cảm còn không tốt, bởi vì ngoại trừ ngày đầu tiên khai giảng ra thì chưa bao giờ thấy cả hai cùng đến đón con cả.

Rosé nghe thế cũng lùng bùng không hiểu gì do dự hỏi lại: "Buổi chiều nay? Hôm nay trường có hoạt động gì hay sao?"

"Cô không biết sao?" Giọng của cô giáo có chút kinh ngạc.

Rosé nhìn về phía Lalisa với ánh mắt hoài nghi, Lalisa cũng lắc đầu tỏ vẻ chị không biết.

Cho nên Rosé đáp: "Tôi và chồng tôi đều không rõ, Mingie về nhà hình như chưa từng nói với chúng tôi chuyện này."

"Không nói? Làm sao lại thế được...Tôi còn hỏi đi hỏi lại xác nhận với bé ấy mấy lần..."

Giọng điệu của cô giáo tràn đầy hoài nghi ngay sau đó liền lên tiếng giải thích: "Là thế này, chiều hôm nay trường có tổ chức hoạt động để cha mẹ gần gũi với các bé, là một buổi hóa trang nho nhỏ."

"Mấy ngày trước tôi đã bảo các bé về nhà nói với cha mẹ mình về chuyện này, vì sợ các bé quên nên còn chuẩn bị cả một phong thư thông báo nữa, mấy ngày nay còn nhắc đi nhắc lại vài lần."

"Hôm qua thống kê lại danh sách, cả lớp chỉ có mỗi mình phụ huynh bé Hyomin Manoban là không thể đến thì những bé khác ít nhất đều có một người tham gia."

Rosé cau mày: "Chuyện này, bé quả thực chưa từng nói với chúng tôi."

Cô giáo nghe vậy thở dài một tiếng: "Vậy có lẽ là bé ấy không muốn gây thêm phiền phức cho hai vị nên mới cố ý không nói... hôm qua vốn dĩ tôi đã định gọi điện hỏi xem tình hình thế nào, kết quả là đứa bé này quá hiểu chuyện, còn chủ động xin tôi đừng nói sợ làm phiền đến hai người..."

"Haiz, có bận thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể dành ra một buổi chiều đúng không? Tôi nghĩ mãi cuối cùng vẫn gọi điện cho hai vị, mong hai vị có thể suy nghĩ một chút. Dù sao đây cũng là hoạt động gia đình đầu tiên kể từ khi bé Hyomin vào học ở trường chúng tôi!"

Nghe cô giáo nói một lúc, mắt Rosé liền đỏ bừng. Khoảng thời gian trước đó quả thực là cô rất bận, Mingie cũng biết cho nên vẫn rất ngoan ngoãn không dính lấy cô như hồi trước.

Nhưng mà, cảm giác của Lalisa lại không hề giống với Rosé... Khoảng thời gian này Rosé đúng là rất bận, nhưng mà... chị nhớ là mấy ngày hôm nay bản thân... cũng đâu có coi là bận lắm? Tại sao Mingie cũng không nói gì với chị? Thôi được rồi... chắc có lẽ con bé cảm thấy nếu như cô Chaeyoungie không thể đến thì..appa ruột có đến hay không cũng chẳng khác gì nhau...

"Cô giáo, chúng tôi đã biết rồi, chuyện này là lỗi của chúng tôi, trong khoảng thời gian này chúng tôi đã quá sơ suất trong việc trao đổi với bé, chiều này tôi sẽ đến... còn về phần chồng tôi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi chị ấy, hai chúng tôi sẽ cố gắng để cùng nhau đến." Rosé nói.

"Vậy thì tốt quá rồi, tuy rằng nhà trường yêu cầu phải tự chuẩn bị trang phục hóa trang và đạo cụ nhưng nếu như hai vị không kịp chuẩn bị thì nhà trường có một vài thứ có sẵn." Cô giáo dặn dò.

"Vâng, cảm ơn cô Jeon!"

Lalisa yên lặng nghe Rosé nói mấy từ như "mẹ của bé Hyomin Manoban" hay "chồng tôi", chị cảm thấy quyết định để Rosé nghe điện thoại là quyết định cực kì chính xác.

Cúp điện thoại, Rosé vội quay sang hỏi Lalisa: "Lalisa, chiều nay chị có rảnh không?"

"Có một cuộc họp nhưng có thể để Hansin chủ trì thay chị được." Bà xã đại nhân đã lên tiếng, chị sao có thể không có thời gian.

"Thế thì tốt quá rồi! Cả hai chúng ta cùng đi được không?" Rosé nói rồi lại do dự: "Mà... mà em có thể đi được không?" Vừa nãy vì quá lo lắng cho Mingie nên cô mới trực tiếp dùng thân phận mẹ của Mingie để nhận lời, bây giờ sau khi bình tĩnh lại khó tránh khỏi cảm thấy có chút không thỏa đáng. Quan hệ giữa cô và Lalisa bây giờ cũng chỉ là người yêu mà thôi.

Lalisa nhìn cô: "Nếu là em thì đương nhiên là được."

Rosé dường như bị ánh mắt chị đốt cháy sạch, cô khẽ húng hắng ho một tiếng: "Đúng rồi, trước khi đến trường thì quay về nhà em lấy đồ đã. Gì chứ, hóa trang là nghề của em đấy! Nhà em có nhiều đồ lắm, đều là những thứ có sẵn cả!"

...

Seoul Forest Trimage.

Rosé lục tung tủ quần áo lên. Đồ hóa trang thì cô có rất nhiều nhưng mà tìm được thứ thích hợp với một nhà ba người thì thật đúng là hơi khó tìm. Nếu mỗi người vào một vai khác nhau đương nhiên là cũng được nhưng thế thì chẳng có gì đặc sắc cả, cô chuẩn bị làm một chủ đề thú vị.

Nhân lúc Rosé đang tìm đồ, Lalisa gọi điện cho Hansin.

Đầu bên kia vừa mới bắt máy đã vang gào ầm ầm lên: "Alo, chị ơi, còn mười phút nữa là vào họp rồi, chị có đến không đấy?"

Lalisa: "Không đến, em chủ trì đi."

Hansin cứng họng: "..."

"Được rồi, được rồi... em biết mà... việc của chị đã xử lý xong rồi đúng không?" Giọng điệu của Hansin đầy khẳng định. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy giá cổ phiếu của công ty Wook Dal rớt thảm như thế là đủ biết rồi.

"Ừm."

"Hà hà, thế có phải là Chaeyoungie cực kì cảm động đúng không? Bây giờ hai người đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, hưởng thụ thế giới của hai người chứ gì?" Hansin chua lè rên rỉ.

Lalisa: "Không có."

"Cái gì cơ? Không á? Không phải đang hưởng thụ thế giới hai người, thế chị làm gì mà không về họp?" Nghe được đáp án phủ định, Hansin kinh ngạc lắm. Bà chị mình đột nhiên không hành hạ lũ cẩu FA, cô thật có chút không quen.

Kết quả, ngay sau đó liền nghe thấy Lalisa: "Trường của Mingie tổ chức hoạt động gia đình."

Hansin: "..." Đệt!!!!!!!!! Móa nó chứ, thế giới ba người là thuốc độc của tụi FA này đấy, biết không hả hu hu hu...Mới có yêu đương được hai ngày thôi đã đi tham gia hoạt động gia đình với nhau rồi...Quả nhiên là... chị Hai vẫn là chị Hai... tấn công thiệt mạnh mẽ.

"A! Tìm thấy rồi! Cái này nhất định sẽ rất tuyệt!" Trong phòng vang lên tiếng reo mừng của Rosé.

Lalisa cúp điện thoại, quay lại nhìn liền thấy Rosé đang ôm một đống bùng nhùng màu đỏ, ngoài ra còn hai cái vật thể không xác định xù xù...

"Chuẩn bị cái gì thế?" Lalisa hỏi.

"Bí mật, đến lúc đó rồi chị sẽ biết hì hì..." Vẻ mặt của Rosé tỏ vẻ bí ẩn nhưng ngay sau đó lại thấp thỏm nói: "Chỉ là hơi lo đến lúc đó chị sẽ không chịu mặc..."

"Chịu."

"Thật chứ? Đấy là chị nói đấy nhé, cho dù em chuẩn bị cái gì chị cũng đồng ý mặc đúng không?"

"Ừm."

"Yeah! Boss đại nhân cũng bất chấp luôn rồi thì chúng ta sẽ giành vị trí thứ nhất cho xem! Lúc nãy cô giáo Jeon vừa mới gửi thể lệ hoạt động ngày hôm nay, bảo là đứng đầu sẽ có giải thưởng vô cùng lớn đó! Thật mong chờ quá đi~!"

...

Cùng lúc đó, tại trường học.

Lúc Rosé và Lalisa đến trường thì đã thấy phụ huynh của các học sinh khác cơ bản đều đã đến rồi. Trong hội trường, người hóa trang thành muôn hình muôn vẻ như sư tử, hổ, khủng long, cả công chúa, hoàng tử, cô bé lọ lem, siêu nhân, người nhện, nữ hoàng băng giá... gì cũng có.

Rosé cứ tìm mãi trong đàm đông màu sắc rực rỡ, kết quả là tìm nửa ngày vẫn không thấy Mingie ở đâu...

"Ơ, Bảo bối của chúng ta đâu rồi? Lalisa chị có nhìn thấy không?"

Lalisa dựa vào ưu thế chiều cao của mình nhìn một lượt rồi nói: "Mingie không có ở đây."

"Hả? Không có ở đây? Vậy Mingie đi đâu?"

Lúc này, cô giáo Jeon ở cách đó không xa nhìn thấy hai người vội vàng bước đến: "Phụ huynh bé Hyomin Manoban, hai người đã đến rồi!" Tuy rằng cô giáo chỉ gặp qua hai người đúng một lần hôm đầu tiên đưa con đến trường nhưng thực sự hai người quả thực quá bắt mắt, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra.

"Cô giáo Jeon, thật ngại quá chúng tôi đến muộn rồi, bé Hyomin nhà tôi đâu rồi ạ?" Rosé vội vàng hỏi.

"Bé vẫn còn đang ngồi trong phòng học đọc sách! Tôi vẫn chưa nói cho em ấy biết là hai người đến, bé mà nhìn thấy hai người đến chắc chắn sẽ rất vui!" Cô giáo Jeon nói.

"Cám ơn cô giáo, chúng tôi qua đó ngay bây giờ đây."

...

Rời khỏi hội trường, Rosé không kiềm chế được mà càng đi càng nhanh.

Lalisa bất đắc dĩ nhắc nhở cô: "Chậm một chút, trên đùi vẫn còn đang bị thương đấy."

"Nhưng mà em chờ không nổi nữa!" Giờ cô đâu còn có thể để lời chị khuyên chui vào tai, chỉ cần nghĩ đến việc Mingie cô độc một mình ngồi trong phòng học, cô chỉ hận không thể mọc cánh bay đến đó.

Nhưng, cô biết chân của mình nếu như đi nhanh hơn nữa chắc chắn vết thương sẽ không chịu nổi... Thế nên, cô nghiêng đầu quả quyết giơ hai tay về phía Lalisa: "Boss đại nhân, bế em đi~!" (Ôi má ơi... con tim cu đơn của toy)

Vẻ mặt Lalisa khẽ giật mình, rõ ràng là bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này đập bộp vào đầu nên không kịp phản ứng.

Rosé cũng bất chấp thẹn thùng, gấp gáp thúc giục: "Nhanh lên~! Mingie vẫn còn đang chờ chúng ta đó!"

Lúc này, Lalisa mới cúi xuống nhẹ nhàng bế cô lên. Quả nhiên, quyết định này là quá chính xác, đôi chân dài của Lalisa tùy tiện đi mấy bước thôi cũng đã nhanh hơn cô đi rồi.

Cũng may vào lúc này khu dạy học không có ai, bằng không thì cô cũng chẳng dám trắng trợn như thế.

Rosé nghiêng đầu nhìn qua, chỉ một chốc đã thấy cửa phòng học... Vừa tới gần hơn một chút liền thấy một cậu bé lạ mặt đứng ở kia, còn có một giáo viên, hai người đang tranh cãi cái gì đó.

Giáo viên là một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, đang nghiêm giọng răn dạy: "Kim Minjeon! Sao em lại khóa cửa! Bạn Hyomin Manoban vẫn còn đang ở trong đó cơ mà!"

"Thưa cô giáo! Bạn Hyomin Manoban không hóa trang, không thay quần áo!!!" Trên khuôn mặt mập mạp của cậu bé đó thịt nhiều đến nỗi mắt sắp không thấy nổi nữa, cậu ta mặc bộ đồ con gấu, trông như thể là đang cosplay bộ phim hoạt hình Anh Em Nhà Gấu đang hot gần đây.

"Cô biết, đó là vì bố mẹ của bạn Hyomin vẫn chưa tới!" Giáo viên kiên nhẫn nói.

"Bạn ấy không hóa trang thì không thể chơi với bọn em được! Em phải khóa bạn ấy lại!" Cậu bé la to.

"Cho dù là thế thì em cũng không thể khóa người khác ở trong được! Muốn là đứa bé ngoan thì không được xấu tính với bạn học như thế!"

Giáo viên đang nhỏ nhẹ khuyên bảo, ai ngờ cậu bé gấu kia lại đá một cái vào bắp chân cô: "Cô giáo chết tiệt, dám không nghe lời em! Em sẽ bảo bố em đánh chết cô! Đánh chết cô!" Tuy rằng đứa bé kia không lớn nhưng cơ thể lại rất béo, khỏe hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều thế nên một cái đá kia chắc chắn không hề nhẹ.

Cô giáo ngay lập tức cảm thấy chân mình đau đớn: "Kim Minjeon... Sao em có thể đá người khác tùy tiện như thế được..."

Lời còn chưa dứt, một gã đầu trọc dáng vẻ cao lớn to béo vội vã chạy tới: "Con trai, sao con lại chạy qua đây rồi! Bố tìm con mãi!"

Vừa thấy bố mình, đứa trẻ kia lập tức gào lên như heo bị chọc tiết: "Bố! Cô giáo đánh con! Cô giáo đánh con!"

"Cái gì? Ai dám đánh con! Ông đây đánh chết nó!"

Cô gái trẻ tuổi bị dọa rét run, hấp tấp giải thích: "Không phải, sao tôi lại đánh trẻ con được! Con trai anh nhốt bạn học trong phòng, tôi khuyên cháu cũng không nghe mà còn đá tôi một cái..."

Người bố kia nghe xong không những không trách gì mà còn cười to: "Hay! Đá hay lắm! Đây mới là con trai ngoan nhà họ Kim chúng ta! Không để người khác bắt nạt! Tuyệt đối không để ai bắt nạt chúng ta!"

Khuôn mặt cô giáo trắng bệch nhưng lại không giám nói gì, chỉ biết đỏ mắt đứng đó chịu uất ức.

"Cái quái gì thế này! Một người đàn ông to lớn ức hiếp một cô gái yếu đuối mà còn ăn nói hùng hồn thế à?" Cách đó không xa, Rosé thấy vậy lại suýt chạy lên đập cho tên đàn ông kia một trận tơi bời.

Quan trọng nhất là thằng con gã lại còn nhốt Mingie trong phòng học nữa!!! Có điều lúc này cô đang bị Lalisa ôm, đương nhiên là không chạy tới đó được...

"Lalisa, chị ngăn em làm gì! Em muốn đi báo thù cho con em!"

"Không được làm bừa!"

"Đâu có làm bừa! Lalisa em nói với chị, em phải đánh ông ta đến nỗi răng rơi đầy đất kêu cha gọi mẹ!"

"..." Lalisa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, haiz, đúng là phiền phức, đến trường tham gia hoạt động của con gái thôi mà cũng không thể sơ ý được, lơ là một chút thôi là cô gái này lại như ngựa con thoát dây cương mà chạy đi mất...

Cặp cha con kia nói mấy câu rồi đi mất, chỉ còn lại cô giáo đứng đó tủi thân lau nước mắt.

"Cô giáo, cô không sao chứ!" Rosé đi tới đưa cho cô một chiếc khăn tay, vẻ mặt vẫn còn giận dữ.

"Ơ! Hai người là... hai người là ba mẹ của bé Hyomin? Bé ấy chờ hai người lâu rồi! Tôi... tôi không sao, vừa rồi hai người thấy hết rồi à?"

Cô giáo sợ phụ huynh có ấn tượng xấu với trường bèn vội vàng giải thích: "Hai người không cần quá để ý đâu, chỉ là một phụ huynh cá biệt thôi chứ phụ huynh trường chúng tôi vẫn rất tốt ạ!"

Cô giáo này vừa rồi vẫn bênh vực cho Mingie thế nên Rosé cũng không đành lòng trách cô ấy, vội nói: "Không sao không sao, chúng tôi hiểu, ở đâu cũng có loại người như thế." Có điều thông qua việc vừa rồi, Rosé khó tránh khỏi lo lắng, lo rằng không biết bình thường Mingie ở trường có phải cũng bị ức hiếp hay không? Với tính cách của đứa trẻ này thì cho dù bị ức hiếp cũng sẽ chẳng nói gì với họ...

Giáo viên cũng nhìn ra được điều lo lắng của Rosé bèn nói: "Thời gian này bé Hyomin cũng thích ứng khá tốt, tuy không nói gì nhưng các bạn học đều thích em ấy, nhất là các bé gái!"

Rosé nghe vậy thì đôi mắt sáng rỡ, e hèm, Mingie rất được các bé gái hoan nghênh sao? Ối chà chà~! Thật không nhìn ra đấy! Có điều cũng đúng, con cô đẹp và đáng yêu như thế! Được hoan nghênh cũng là chuyện bình thường.

"Kim Minjeon đó là đứa trẻ nổi tiếng nghịch ngợm, thích gây phiền phức, phụ huynh cũng không quản, các giáo viên đều đau đầu với nó... có điều tôi và các giáo viên vẫn trông chừng được, xin chị cứ yên tâm..."

Vì buổi hóa trang đã sắp bắt đầu nên giáo viên chỉ trò chuyện với hai người một chốc rồi vội vã bước đi. Rosé không chờ được nữa mà mở cửa phòng học ra, liền thấy một bóng người nho nhỏ đang ngồi ở cảnh cửa sổ.

Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lạnh lùng không kém gì Appa của mình, trong tay còn ôm một quyển sách to, lúc này cô bé đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không có bất cứ việc gì lọt vào thế giới tinh khiết của cô.

"Mingie~..." Nương theo một tiếng gọi khẽ, lớp kết giới ngăn cách với thế giới bên ngoài dường như bị phá vỡ, đôi mắt như lưu ly của cô bé chợt lóe lên, rời khỏi cuốn sách dày nhìn về phía nơi có giọng nói phát ra.

'Cô Chaeyoungie...' Về phần Appa bên cạnh thì cô bé hoàn toàn tự động bỏ qua... Cô bé mở to hai mắt nhìn chằm chằm khoảng hai ba giây, xác định mình không có bị ảo giác mới lập tức vứt sách sang một bên, chạy vội tới chỗ cô...

"Bảo bối... cô xin lỗi..." Cuối cùng cũng được ôm Mingie vào lòng, lúc này trái tim bất ổn của Rosé mới bình tĩnh lại được.

"Mingie, cô biết con không muốn cô và appa thêm phiền nên mới gạt chúng ta nhưng sau này không được thế nữa biết không?"

Mingie ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi, sắp không kịp nữa rồi, chúng ta thay quần áo trước đã!" Rosé vẫn còn hơi lo lắng về chuyện của thằng nhóc Kim Minjeon kia, muốn hỏi xem Bảo bối bị ức hiếp như thế bây giờ có ổn không nhưng buổi lễ hóa trang đã sắp bắt đầu, cô chỉ có thể tạm thời gác lại.

Có điều chuyện này vẫn đè nặng trong lòng cô, cô nhất định phải nghĩ cách sao cho "một lần vất vả nhàn nhã cả đời", để sau này không ai dám ức hiếp Bảo bối ở trường nữa....

Cuối cùng cũng thay đồ xong, sau khi tới hội trường, Rosé chợt nhớ ra điều gì đó, cúi đầu hỏi Mingie: "Cục cưng, có phải là cô quên nói với con một chuyện không nhỉ?"

Mingie chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghi hoặc.

Rosé ho nhẹ một tiếng, thoáng nhìn qua Lalisa rồi mới mở miệng: "Chuyện là... cô phải nói thế nào nhỉ..."

Đang do dự tìm lời để nói, Lalisa bên cạnh đã nói: "Cô Chaeyoungie của con đã thành bạn gái của appa."

Mingie nghe vậy bèn nghiêng đầu, nhóc không hiểu hai chữ "bạn gái" kia lắm, nhóc chỉ biết là nếu như cô Chaeyoungie là vợ của appa thì có nghĩa là cô ấy là mẹ của nhóc.

Vì vậy, Lalisa bèn giải thích: "Ý nghĩa của từ "bạn gái" là giờ cô Chaeyoungie có thể xem như là một nửa mẹ của con."

Rosé: "??? " Trời ạ, chị giải thích như thế không sao thật đấy chứ? Có điều câu giải thích này rất có hiệu quả với bánh bao nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ bé gần đây không có biểu cảm gì của nhóc đột nhiên sáng lên, thậm chí còn nhìn về Rosé với ánh mắt "là thật sao"...Lời của appa ruột nhiều lúc không đáng tin.

Đương nhiên là Rosé không đành lòng khiến cho bánh bao nhỏ thất vọng, bèn ho khẽ một tiếng: "appa con giải thích vậy... cũng khá đúng, cũng gần gần như thế! Để tiện trao đổi với giáo viên và cũng để cho con giống với bạn học khác, bình thường lúc ở trường cô chính là... mẹ của con!" Mẹ của Mingie... nói xong câu này cô cũng như say.

Cũng may bánh bao nhỏ vô cùng thông minh, lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi.

"Được rồi, tiếp theo chúng ta liền chơi cho xõa đê~!" Rosé vung tay, hai tay dắt hai người một lớn một nhỏ tiến vào hội trường.

Lúc ba người tiến vào, hội trường vốn đang nhốn nháo lập tức yên tĩnh đến lạ. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn về phía cửa ra vào...

Chỉ thấy Rosé mặc một bộ váy Lolita bồng bềnh, bên ngoài khoác một chiếc áo chùm đầu màu đỏ thẫm, trong tay xách một chiếc giỏ nhỏ, có thể nhìn ra được là hình tượng cô bé quàng khăn đỏ trong chuyện cổ tích.

Về phần cặp bánh bao lớn - nhỏ bên cạnh cô thì cả hai đều mặc áo khoác lông xù màu xám, trên áo còn có đuôi và tai nữa, ngay cả lông mày của hai người cũng được tô thành màu xám...

Sói xám nhỏ ngốc ngốc đáng yêu, sói xám lớn lạnh lùng quyến rũ, cô bé quàng khăn đỏ ngọt ngào xinh đẹp, cả nhà ba người vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt trong hội trường.

Dù sao thì các phụ huynh khác cũng chỉ là người ngoài nghề, nói là cosplay nhưng thực ra cũng chỉ là tùy ý vẽ vời, có người còn khoác bừa một bộ đồ giấy bên ngoài nữa. Đâu có như Rosé, tay nghề hóa trang chuyên nghiệp vô cùng, yêu cầu về trang phục và dụng cụ đều vô cùng nghiêm khắc, ngay cả mỗi cọng lông trên quần áo của sói xám cũng rất sống động.

Rosé nhìn ánh mắt nể phục của mọi người, hơi cong môi nói với Lalisa: "Có phải là em dùng dao mổ trâu giết gà rồi đúng không? Có cảm giác như đồ sát cả thôn Tân Thủ vậy..."

Lalisa: "Bà xã chị thật giỏi."

Rosé: "Khụ khụ khụ..." Cái tên này nhập vai cũng nhanh lắm! Mẹ của Mingie thì lại chẳng phải là bà xã chị sao!

"Ông xã cũng rất tuyệt~ nhớ phối hợp nhau nha~ Em không ngờ chị lại cũng chịu mặc... Phì..." Rosé cố nén cười, đưa tay nhéo nhéo tai giả của Lalisa: "Thật là đáng yêu quá đi! Nếu như bị ai trong công ty chị thấy chị mặc thế này thì sau này chị còn có cách quản lí họ nữa không đây?"

Uy nghiêm của Boss đại nhân mất hết rồi... Lalisa bất đắc dĩ liếc cô một cái: "Em cho rằng chị có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của chị sao?"

"Được rồi được rồi! Biết chị hi sinh nhiều lắm rồi..." Đang nói chuyện với Lisa, Rosé thấy Mingie giật váy cô, hơn nữa còn đang ngẩng đầu lên giương đôi mắt to tròn hơi lạc lõng nhìn cô.

"Làm sao thế bảo bối?" Rosé vội vàng hỏi.

Lalisa lườm con gái, sau đó nhắc nhở: "Tai."

"Hửm? Tai làm sao?" Rosé sửng sốt, sau đó nhanh chóng bắt kịp phản ứng, dở khóc dở cười sờ tai sói của bánh bao nhỏ: "Bảo bối của mẹ cũng thật đáng yêu."

Bánh bao nhỏ híp mắt cảm thụ cái vuốt ve của cô Chaeyoungie, à không là mẹ Chaeyoungie, cuối cùng cũng được thỏa mãn rồi.

"Bảo bối có đói bụng không? Bên kia có bánh ngọt, để mẹ đi lấy cho con!"

Cô bé quảng khăn đỏ - Rosé vui vẻ đi tới chỗ bánh ngọt, đang muốn lấy một chiếc bánh ngọt Brownie thì đột nhiên một thứ gì đó đánh mạnh về phía cô, đẩy cô qua một bên, là thằng nhóc gấu - Kim Minjeon vừa rồi mới ức hiếp Mingie, thằng bé với tay cầm lấy bánh ngọt mà cô định lấy, nhét hết vào miệng.

Không chỉ thế, trong tay nó còn cầm một chiếc túi, đang ra sức hốt hết bánh ngọt trên khay vào trong túi của mình...

Bên kia đã có phụ huynh bất mãn: "Ôi này, con cái nhà ai thế? Cha mẹ không quản lí à! Mang hết đồ ăn đi thì chúng tôi ăn cái gì?"

"Con nhà tôi đấy, làm sao?" Một người phụ nữ hơi mập mạp đi tới, vẻ mặt yêu chiều nhìn thằng nhóc kia: "Đồ ở đây không phải để người ăn à? Đâu có quy định ai ăn nhiều ai ăn ít! Con nhà tôi cường tráng thế này đương nhiên là phải ăn nhiều như thế rồi!"

"Vậy cũng không thể lấy nhiều thế chứ, hơn mười chiếc, nó có thể ăn hết chỗ đó sao?"

"Bà đừng có quản con tôi ăn hết hay không, bà là người lớn sao lại so đo với trẻ con như thế? Chẳng qua chỉ lấy mấy chiếc bánh ngọt mà thôi?"

"Đây không phải là chuyện mấy chiếc bánh ngọt, con bà..." Vị phụ huynh kia vốn còn muốn cãi mấy câu, gấu bố đã hung ác đi tới khiến phụ huynh kia chỉ đành ôm tâm lí "thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện" không nhiều lời nữa...

Sự việc ngắn ngủi này trôi qua rất nhanh, sau đó giáo viên tổ chức sắp xếp các trò chơi và chương trình văn nghệ giao lưu khiến cho mọi người đều rất vui vẻ. Tiết mục cuối cùng là giải thưởng bình chọn xem tiết mục hóa trang được ưa thích nhất hôm nay!

Dường như không phải so nhiều, nhà Rosé đã trở thành người chiến thắng với số phiếu áp đảo. Lalisa hi sinh nhiều như thế, không đoạt được giải thì đúng là không còn gì để nói nữa rồi!

"Mọi người hãy cùng chúc mừng bạn Hyomin Manoban và bố mẹ của bạn ấy nào! Hôm nay ba người hóa trang thật đáng yêu nhưng phần thưởng của chúng tôi cũng đáng yêu không kém đó, mọi người có đoán được nó là gì không? Hãy để tôi mở ra cho mọi người xem nhé!"

Giữa sân khấu có một hộp quà cực lớn, giáo viên kéo chiếc nơ bướm bên trên ra. Dưới đài, Rosé còn kích động hơn mấy bạn trẻ, nhón mũi chân trông chờ. Cuối cùng, chiếc hộp cũng được mở ra, là một con gấu bông cực lớn, còn lớn hơn cả người Rosé nữa.

Mắt Rosé lập tức sáng lấp lánh: "Ôi ôi! Đáng yêu quá!"

Mingie nhìn con gấu lớn kia, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của mẹ Chaeyoungie thì cũng rất vui vẻ.

Nhìn vợ và con vui vẻ như thế Lalisa sờ lên bộ quần áo lông trên người, bỗng cảm thấy ngày hôm nay cũng khá là đáng giá.

Sau khi nhận giải, giáo viên mỉm cười nói: "Được rồi, hoạt động gia đình của chúng ta đến đây là kết thúc, các bạn khác cũng đừng buồn các cô có chuẩn bị cho các em mỗi người một phần quà nhỏ đó, nào các em mau qua đây nào!"

Các bạn học nhỏ hoan hô, lục tục đi tới nhận quà...

-----

Vì nơi đỗ xe ở khá xa, bên ngoài lại lạnh nên Lalisa để Rosé và Mingie chờ ở trước sảnh, sau đó đi lái xe tới.

"Chị sẽ về nhanh thôi, em ngoan ngoãn một chút nhé, đừng chạy linh tinh." Không có gì phải nghi ngờ, Lalisa không nói câu này với Mingie mà là nói với Rosé.

Bị dặn dò như trẻ con, Rosé bất mãn bĩu môi: "Biết rồi, chỉ mấy phút thôi mà, chẳng nhẽ em còn bay lên trời được à?"

Lalisa: "..." Không phải là không thể mà còn có khả năng rất cao là như thế.

"Mingie, trông mẹ nhé."

Mingie nghiêm túc gật đầu, ra vẻ nhất định sẽ trông mẹ thật tốt.

Rosé nhìn hai hai người họ, chỉ biết câm nín: "..."

Lại dặn dò thêm mấy lần, cuối cùng thì Lalisa mới đi.

Rosé ôm con gấu bông, cùng Mingie tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi Lalisa.

"Bánh Bao, hôm nay con có vui không?"

Đôi mắt Mingie sáng lấp lánh gật gật đầu, vui! Hôm nay là ngày vui nhất của nhóc! Cô Chaeyoungie là một nửa mẹ của nhóc rồi! Lại còn thắng được một con gấu thật là to nữa.

Đồ chơi trong nhà nhiều vô số kể, trước giờ nhóc vẫn chẳng có cảm giác gì với mấy thứ đó nhưng bây giờ khi đưa bàn tay nhỏ bé sờ bộ lông nhung mềm mại của con gấu này, nhóc lại yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.

Rosé thừa cơ phát huy chút tác dụng "làm mẹ" của mình: "Cục cưng có biết không? Chỉ có những thứ giành được bằng thực lực của mình mới là tốt nhất!"

...

Hai mẹ con đang nói chuyện, trong sảnh vốn đầy tiếng cười đùa đột nhiên có một tiếng kêu khóc chói tai vọng đến: "Con không thích cái này! Con muốn gấu, con muốn gấu, con muốn gấu, con muốn gấu, con muốn gấu...!" Chỉ thấy thằng nhóc gấu kia lại bắt đầu gây phiền phức rồi, giơ tay vứt quà của giáo viên tặng nó xong sau đó nhìn con gấu lớn của Rosé mà gào khóc, mấy người bên cạnh dỗ thế nào cũng đều không xong.

Cách đó không xa, Rosé thấy vậy cũng im lặng, 'thích gấu cái gì, tao thấy mày cũng đủ đầu gấu rồi đó...' Mặc dù không ưa thằng nhóc kia nhưng quả thật cô không muốn tâm tình tốt đẹp hôm nay bị phá hỏng, lại hứa hẹn không được làm bừa với Lalisa nữa, nên cô cũng chẳng thèm để ý tới tình hình bên kia nữa mà tiếp tục trò chuyện với Mingie.

Kết quả là cô không đi gây phiền phức nhưng có người lại mang phiền phức tìm tới tận cửa. Mẹ của thằng nhóc kia đi tới trước mặt Rosé và Mingie, mở miệng nói: "Cô là phụ huynh của ai, chúng ta đổi đi, cô đưa con gấu này cho con tôi!"

Rosé suýt nữa thì phì cười: "Dựa vào cái gì?" Đây là giải thưởng đặc biệt của họ cơ mà!

"Mấy người không thấy con tôi đã khóc như thế rồi sao!" Người phụ nữ kia nói như thể đương nhiên.

"Con cô khóc thì liên quan gì đến chúng tôi?"

"Sao cô lại xấu tính thế nhỉ, trẻ con đã khóc như thế rồi mà cô chẳng có chút đồng tình nào à?" Người phụ nữ kia lớn tiếng quát.

"Đồng tình ấy à? Vừa rồi thằng nhóc kia còn nhốt con tôi trong phòng học đấy! Cô bảo tôi đồng tình với nó? Nực cười" Vì có Mingie bên cạnh nên Rosé cố nén giận, sờ sờ đầu Mingie trấn an.

"Chỉ là trẻ con đùa nhau mà thôi, cô là người lớn mà lại còn so đo chút chuyện nhỏ như bàn tay ấy à?"

Rosé cười lạnh: "Có phải tương lai cho dù con cô giết người thì cô cũng chỉ nói một câu là trẻ con đùa giỡn sao?"

Ngay lúc Rosé đang nói chuyện với người phụ nữ kia nên không để ý, thằng nhóc kia đột nhiên lao tới đẩy cô đập lưng vào giá sách, vì không đứng vững nên cả giá sách sau lưng cô liền lập tức lung lay sắp đổ...

Thấy giá sách sắp sập xuống, Rosé sợ đến biến sắc vội ôm lấy Mingie tránh qua một bên, đồng thời lấy luôn con gấu bông ra chặn đống sách rơi xuống như vậy mới không bị sách rơi trúng đầu...

Một tiếng "rầm" lớn vang lên, cả giá sách đổ sụp xuống. Tất cả mọi người xôn xao cả lên, ai nấy đều sợ hãi không thôi.

"Má nó...!!!" Rosé ôm Mingie vào lòng, cố gắng lắm mới kiềm chế không chửi bậy, lạnh mắt nhìn về phía thằng nhóc và người phụ nữ kia.

Thấy Rosé lộ ra ánh mắt không thiện cảm, người phụ nữ kia vội kéo con trai ra sau lưng mình: "Làm gì làm gì thế hả... cô còn định ra tay với một đứa trẻ à! Mọi người nhìn xem này! Không ngờ con mụ độc ác này ngay đến đứa trẻ con cũng không tha!"

Vì phía này quá ồn ào nên tất cả phụ huynh đều thấy, mọi người ai nấy cũng đều tỏ ra oán giận.

"Sao lại là cái nhà này thế! Thật đúng là chẳng ra làm sao cả!"

"Chẳng phải thế sao, lần trước thằng bé kia mượn bộ transformers mà chồng tôi mới mua cho con chơi xong có thấy trả lại đâu, tôi đi nói với cô ta thì cô ta kêu làm mất rồi, cũng không nói đền hay bồi thường gì mà lại bảo tôi làm lớn chuyện!"

"Ban nãy nếu không phải cô kia tránh nhanh thì cái giá đó sập xuống chắc chắn sẽ bị thương nặng đấy! Huống hồ lại còn có đứa nhỏ ở đấy nữa chứ! Thằng bé đó giờ còn nhỏ đã vậy rồi, lớn lên không chừng còn giết người nữa ấy!"

"Đúng là coi trời bằng vung mà! Trường cũng không thèm quản à?"

"Quản thế nào? Quản thì người ta lại nói trẻ con mà, nghịch ngợm tí không phải là chuyện bình thường sao? Nhà trường cũng không thể vì chút chuyện nhỏ thế này mà lại đuổi người ta được?"

...

Đối diện với lời trách cứ của các phụ huynh và giáo viên, mẹ đứa trẻ kia không hề có tí gì gọi là ăn năn hối hận cả: "Trẻ con thì có bao nhiêu sức lực, chẳng phải chỉ đẩy nhẹ cô ta một cái thôi sao? Tại cô ta không đứng vững nên mới làm đổ giá sách đấy chứ! Hơn nữa, họ cũng có làm sao đâu? Các người ồn ào cái gì! Các người đang bắt nạt hai mẹ con tôi đấy có phải không?"

Đang nói, cha đứa nhỏ vừa đi ban nãy đã quay lại, thấy đám người vây lại không nói không rằng đã quát ầm lên: "Các người đang làm gì thế hả?"

"Ông xã, cuối cùng anh cũng đến rồi, đám người này ức hiếp mẹ con em! Cô ta vì chút chuyện nhỏ mà ghi hận trong lòng, tự ngã xong lại đổ lên đầu con chúng ta! Đám người này ai cũng nói giúp cô ta cả!"

Mụ này đổi trắng thay đen, khiến mọi người ai cũng tức phát nghẹn.

"Ba! Gấu! Con muốn con gấu! Con muốn con gấu bông đó!" Thằng nhóc kia vừa thấy ba tới, lại càng tỏ ra hung hăng, thậm chí còn giật luôn con gấu trong tay Rosé.

Rosé liền gạt luôn tay nó ra. Cô vốn không hề dùng nhiều lực, thằng bé kia lại hét lên như thể cô đang ngược đãi nó vậy.

Mẹ nó đau lòng dỗ dành, lại kêu ầm lên phải đi bệnh viện. Ba thằng bé muốn đánh người ngay ở đấy: "Đồ đàn bà thối! Sao mày lại dám đánh con tao hả! Mày chán sống rồi có đúng không!"

Mọi người ở đây ai cũng lo lắng cho Rosé, giáo viên cũng gấp gáp đi gọi bảo vệ tới.

"Mẹ! Con muốn! Con muốn! Con muốn con gấu đấy!" Thằng nhóc kia cứ kêu gào không ngừng, ồn ào khiến mọi người nhức hết cả đầu.

"Nếu không cô đưa con gấu đó cho con tôi, chuyện này coi như xong!" Mụ kia nói như thể mình mới là người chịu thiệt.

Các phụ huynh khác có lòng tốt khuyên Rosé: "Haiz, thôi bỏ đi, không thì cô cứ đưa con gấu cho bọn họ đi, tranh luận với đám người này cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình..."

Rosé cảm kích nhìn vị phụ huynh vừa khuyên mình, sau đó cô ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang trừng mắt với cô, bình tĩnh đáp: "Muốn con gấu này, được thôi, đánh một trận đi, thắng thì tôi đưa cho anh."

Ba thằng bé sững người, sau đó cười ầm lên: "Mày nói gì cơ? Đánh nhau? Mày nghĩ cho kĩ đi nhé, chồng mày nhỏ con thế, sợ không chịu nổi một đấm của tao đâu!"


Rosé đen mặt, Lalisa thuộc kiểu người mặc đồ trông gầy nhưng cởi ra thì múi nào ra múi đó đấy nhé! Ai như hắn trông như tiêm thuốc kích thích, cả người cơ bắp trông phát tởm lên được!

Mẹ đứa bé kia cười nhạo: "Chồng cô cũng đen đủi thật đấy, lấy phải một con đàn bà không có đầu óc như cô, tôi nghĩ cô nên đi nhanh đi thì hơn! Ha ha ha..."

Rosé nhìn đồng hồ, tỏ ra mất kiên nhẫn: "Đừng nhiều lời nữa, có đánh hay không thì nói!" Không đánh nhanh là Lalisa quay lại đấy!

Ba thằng bé liền nói: "Đánh! Tất nhiên là đánh rồi! Có điều, mày có thể quyết định thay chồng mày được à? Lỡ nó không dám đánh nhau với tao thì sao?"

Rosé cau mày: "Tôi có nói là để chồng tôi đánh nhau với anh à?"

"Không phải mày nói muốn đánh nhau sao! Đệch! Chơi nào ông sợ mày chắc!" Tên đó kích động.

Rosé để gấu sang một bên, sau đó dắt Mingie ngồi xuống chiếc ghế trong góc: "Bảo bối, con nhắm mắt lại, đếm ngược một trăm rồi hãy mở mắt nhé."

Tuy Mingie rất lo cho mẹ nhưng nhóc cũng rất tin mẹ nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Rosé hôn một cái lên gương mặt tròn trĩnh của Mingie, sau đó quay lại nhìn tên đàn ông to con kia gằn từng chữ: "Tôi nói là... tôi đánh với anh."

"Mày...? Ha ha ha ha ha..." Tên đó như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nào đó.

Các phụ huynh và giáo viên ở xung quanh cũng ngẩn ra...

"Cô... cô này có phải điên rồi không?"

"Ai biết! Cô ấy muốn làm gì vậy?"

"Bảo vệ đâu? Sao bảo vệ vẫn chưa tới! Cứ thế này kiểu gì cũng có án mạng đấy!"

...

Rosé không còn thời gian mà trì hoãn nữa, lập tức khiêu khích: "Không ngại nói với anh, công phu của tôi rất tốt, từ nhỏ tôi đã tập võ rồi! Anh Kim, chắc không phải là anh sợ tôi nên không dám chứ gì? Nếu không dám đánh, vậy thì lập tức xin lỗi tôi với con gái tôi ngay, sau đó thì cút đi đừng có làm mất thời gian của tôi!"

"Đệch!!! Tao phải sợ mày á? Đấy, mọi người đều thấy rồi đấy, không phải ông đây ức hiếp phụ nữ, mà là cô ta tự mình tìm chết đấy nhé!" Cơn lửa giận của gã bị đốt bùng lên.

Mọi người vây xem nhìn Rosé như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, lúc đầu còn thấy đồng cảm và lo lắng cho cô, không ngờ đầu óc cô gái này lại không bình thường như vậy... Gì mà từ nhỏ đã tập võ? Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, yểu điệu của cô, chắc không phải là mấy món võ phòng thân cho nữ đấy chứ?

Tên kia cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, lộ ra cơ bắp đáng sợ, hung tợn nói: "Người không liên quan thì lui lại phía sau, chẳng may làm mấy người bị thương tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!"

Nhất thời, tất cả mọi người đều lùi lại ba bước theo phản xạ.

"Mẹ bé Hyomin, cô bình tĩnh lại đã! Không được! Không được đâu! Cô mau quay lại đây đi! Lỡ bị thương thì chúng tôi biết ăn nói thế nào với chồng nhà cô! Anh Kim, anh cũng đừng để bụng nữa! Chúng tôi sẽ tặng con anh một chú gấu khác!" Cô giáo khuyên can mãi cũng không thấy ai nghe, vừa gọi bảo vệ vừa cấp tốc gọi cho Lalisa.

"Ba ba cố lên! Đánh chết cô ta, đánh chết cô ta đi!" Đứa bé kia ở bên cạnh la hét ồn ào.

"Hây" Ba thằng nhóc gào lên một tiếng, chuẩn bị xuất chiêu.

Tim mọi người thọt hết lên cuống họng...

Rosé không nhúc nhích, lúc tên đó ra tay, cô lấy bên chân bị thương làm điểm tựa, chân còn lại như một mũi tên văng ra khỏi cung, đá một cái...

Sau đó, một tiếng "rầm" lớn vang lên, mọi người chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì, cơ thể vạm vỡ của gã đàn ông kia đã nặng nề đổ xuống đất, sau đó liền nhổ ra một chiếc răng còn dính máu...

Một chiêu đã gục.

Mặt tất cả mọi người: "___"

Khoảnh khắc Rosé đạp bay ba thằng bé kia, Lalisa cũng đã nhận được điện thoại của cô giáo, chị đang lái xe được nửa liền nhấn ga tăng tốc quay trở lại.

Sau đó, liền thấy bà xã vừa nãy đồng ý sẽ ngoan ngoãn đợi chị giờ đã đạp bay một người đàn ông to lớn...

Rosé thu chân về, sau đó quay về phía Mingie nói với nhóc là có thể mở mắt được rồi.

Thân thủ hiện giờ của Rosé quả thật rất kém, thậm chí giờ còn thụt lùi đến nỗi không đỡ nổi năm chiêu của Tam sư tỷ. Nhưng, đối phó với cái giá hoa chỉ được cái vẻ bề ngoài thế này vẫn dễ như trở bàn tay.

Cô sớm đã nhìn ra chân của gã này bị phù, cơ bắp cũng chỉ là dạng bị thúc phát triển trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể dùng để dọa người không biết gì thôi.

Chỉ là, các phụ huynh và giáo viên không hề biết, lúc này tất cả mọi người đều đang sững sờ.

"A a a... Cô bé quàng khăn đỏ giỏi quá!"

"Cô gái quàng khăn đỏ đánh bại tên đầu trọc rồi!"

...

Mãi tới khi các bạn nhỏ bên cạnh reo hò lên, mọi người mới từ cơn kinh hãi hoàn hồn lại được.

"Trời... trời đất ơi! Cô gái này lợi hại quá! Không ngờ chỉ một chiêu mà đạp bay được gã kia rồi!"

"Bà không thấy người ta nói là người ta được luyện từ nhỏ à? Tất nhiên là phải lợi hại rồi!"

"Tôi còn tưởng nói chơi ấy chứ! Ai biết lại khoa trương tới vậy!"

"Phụt, tôi còn tưởng cái tên họ Kim kia giỏi đến đâu! Hóa ra cũng chỉ là cái giá hoa thôi, lại còn bị một người nữ đá cho đo ván!"

"Ha ha ha ha... Phải đấy! Đúng là sướng hết cả người! Tôi thấy sau này chắc hắn không còn mặt mũi mà đến trường nữa đâu!"

...

"Ông xã! Ông xã, anh không sao chứ! Cô dù gì cũng là đàn bà con gái, sao lại đánh chồng tôi thế này hả!" Mẹ đứa bé lại bắt đầu ầm ầm lên.

"Hửm, tôi chỉ là một cô gái yếu ớt thôi, làm gì có sức đến thế! Dù sao cũng chỉ là đùa tí, có cần phải kinh ngạc thế không?" Rosé tỏ ra vô tội, cố tình học theo ngữ khí của người phụ nữ lúc trước.

"Cô... cô đừng có chạy! Cô lên đồn với tôi ngay! Tôi phải kiện cô! Tôi phải kiện cô cố tình gây thương tích cho người khác!"

"Ờ, vậy tới lúc đó cô tính nói với chú cảnh sát thế nào? Nói một đứa con gái như tôi lại đạp ông chồng cơ bắp đầy mình của cô một cái răng rụng đầy đất à? Cô xem cảnh sát sẽ tin cô hay tin tôi?"

"Cô cô cô..."

Nhìn dáng vẻ uất ức của nhà đó, các cô giáo vẫn không dám tỏ ra quá vui mừng nhưng các phụ huynh khác thì trắng trợn không chút kiêng dè, có rất nhiều người liền vây lấy Rosé hỏi này hỏi nọ.

"Cô Manoban à, cô giỏi thật đấy, rốt cuộc sao cô luyện được vậy? Cô học võ ở Thiếu Lâm tự à?"

"Cô Manoban, cô đánh hay lắm! Vừa xong nhìn đến là thích! Loại người này đúng là phải thế mới trị được!"

"Đúng đấy đúng đấy! Có điều vừa xong cô làm chúng tôi sợ quá, sợ toát hết mồ hôi vì cô đây này!"

"Cô Manoban, cô lợi hại thế này, chắc chồng cô ở nhà nghe lời cô lắm nhỉ?"

...

Nghe mọi người khen ngợi, Rosé khá đắc ý, cảm giác như một nữ hiệp vì dân trừ hại.

Cô nói từ sớm rồi mà, một cước thôi cô vẫn có thể đánh cho tên kia răng rơi đầy đất như thường. Đang đắc ý, cô bỗng phát hiện có gì đó bất thường, sao sống lưng lạnh toát thế này nhỉ...

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, xuyên qua đoàn người cô nhìn thấy Lalisa mặt đen như đít nồi đang đứng ở trước cửa.

'Thôi quả xong rồi! Nhìn vẻ mặt này! Tuyệt đối là trông thấy hết cả rồi!'

Trong chớp mắt, Rosé không chút do dự xách váy lên, nước mắt như mưa nhào vào lòng Lalisa: "Chồng~, cuối cùng chị cũng trở lại rồi, người ta sợ quá hu hu hu hu... có kẻ xấu bắt nạt em..."

Tất cả mọi người: "..." Ơ nữ hiệp đâu rồi?

Lalisa nhìn cô gái đáng thương đang cọ cọ trong lòng anh, thật không biết nên nói gì nữa: "Em..."

"Em sai rồi em sai rồi! Nhưng đúng là em rất ngoan ngoãn đợi chị, em cũng cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, tại họ cứ gây chuyện với em ấy, không tin chị hỏi Mingie mà xem..."

Mọi người: "..." Sao bảo ông xã nghe lời lắm cơ mà... cảnh gì thế này...

Mingie lập tức gật đầu, làm chứng cho mẹ.

Lalisa liếc mắt nhìn Mingie, rõ ràng đã đồng ý sẽ để ý tới Rosé thế mà giờ lại hoàn toàn đứng về phía cô. Tóm lại có thể thấy rõ được một điều, chị không thể dựa dẫm gì được vào đứa con này nữa rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro