Sai rồi, Woon YooNa là quá khứ, Lalisa mới là hiện tại!
Rốt cuộc người đó là ai....
Hay là đứa con gái chết tiệt nay lại đang đùa giỡn anh, cố tình giả vờ giả vịt!
Jeon Bo Gum cảnh giác nhìn cô chằm chằm: "Oh Yeong, rốt cuộc cô định làm cái quỷ gì thế?"
Rosé vô tội nhún vai: "Tôi đang nghiêm túc giải quyết ân oán với anh mà! Lát nữa, anh nói phải giữ lời, đừng có hối hận đấy nhé!"
Jeon Bo Gum bật cười thành tiếng: "Lẽ nào cô muốn nói với tôi người yêu của cô là Woon YooNa?"
Nói đến đây, vẻ mặt của Jeon Bo Gum thoáng thay đổi, bởi anh nghĩ đến lúc ở đoàn làm phim, quan hệ của Rosé và Woon YooNa quả thật có cái gì đó lạ lạ, người ta còn đồn rằng Woon YooNa là fan của Rosé, đầu tư phim, tham gia vào đoàn làm phim cũng vì Rosé...
Lẽ nào người yêu của Rosé là Woon YooNa thật?
Nhưng mà, khi Rosé nói với anh ta rằng mình đã có người yêu rồi, còn cả khi bọn họ cùng quay quảng cáo, lúc đó Woon YooNa vừa mới về nước chưa được bao lâu, lúc đó còn chưa qua lại gì mà...
Cô ta lại đang lừa anh ta ư?
Jeon Bo Gum đang chìm đắm trong suy nghĩ, Rosé đứng đó lắc đầu nói: "Sai rồi, Woon YooNa là quá khứ, Lalisa mới là hiện tại!"
Jeon Bo Gum: "..."
Những lời này của cô lập tức khiến Jeon Bo Gum sợ run, suýt chút nữa thì nôn ra một búng máu, trên trán đầy vạch đen: "Mọe nó, tôi điên rồi mới đứng đây lải nhải với cô lâu thế! Hôm nay rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rồi hả?"
Rosé xòe tay nhún vai: "Dạo này nói thật mà cũng không ai tin à?"
Trên trán Jeon Bo Gum nổi gân xanh, tỏ vẻ sẽ không tin cô nữa dù có là một chữ: "Nói thật cái khỉ gió! Ông đây vì tin cô nên mới bị biến thành cái dạng này đấy!"
"Nhưng tôi không lừa anh thật mà..."
"Khốn khiếp..."
Hai người đang cãi nhau ầm ĩ, tiếng bước chân mạnh mẽ vững vàng từ đằng xa vang lên.
Jeon Bo Gum vô thức quay lại nhìn về phía sau, đập vào mắt anh ta là một bóng dáng cao lớn, người phụ nữ băng lãnh mặc vest đen khí thế bức người đang bước về phía anh ta và Rosé, cuối cùng lướt qua anh ta mà dừng lại trước mặt Rosé.
Lalisa...?
Chị ta ra đây để làm gì? Chẳng lẽ cũng ra đây cho thoáng? Bị Rosé lừa ra à?
Khi não của Jeon Bo Gum còn đang loạn cào cào lên với hàng đống suy nghĩ, Rosé đứng bên cạnh chị ta đột nhiên bổ nhào vào lòng Lalisa... bổ nhào đến... nhào đến...
Không chỉ có thể, điều khiến anh càng kinh ngạc hơn đó là, sau khi Rosé bổ nhào vào Lalisa, hai tay khoác lên cổ chị, không nói gì cứ thế vít cổ chị xuống, cứ thế cưỡng hôn chị... cưỡng hôn... cưỡng hôn đấy...
Jeon Bo Gum đứng ngẩn tò te, ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi đến khi đầu ngón tay bị điếu thuốc lá cháy hết làm bỏng rát mới sực tỉnh.
Trước đó trong điện thoại, Lalisa không hề hỏi Rosé gọi mình ra làm gì, cứ thế mà đi thẳng ra đây không ngờ vừa mới ra liền thấy Jeon Bo Gum cũng ở đây.
Ánh mắt chị thoáng lóe lên, chị còn chưa kịp nói gì, thì đúng lúc đó, vợ mình không nói một câu liền bổ nhào vào chị chủ động dâng yêu thương.
Thế nên, trong mắt Lalisa chỉ còn lại duy nhất một người, chị nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hơi cúi đầu, thuận theo ý cô, phối hợp với nụ hôn của cô...
Rosé như một con cún con, ôm lấy chị cắn cắn, trong đôi mắt sự chiếm hữu ngập tràn.
Lalisa cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp thoát ra khỏi lồng ngực, chị khẽ xoa đầu cô, giọng nói vừa cưng chiều vừa dung túng: "Em lại bày trò gì đấy?"
Rosé ôm lấy Lalisa, hầm hừ nhìn về phía Jeon Bo Gum giờ đã hóa đá trong không khí: "Không có gì, hóng gió một mình chán bỏ xử! Gọi chị ra đây với em!"
Lalisa như có như không nhìn về phía Jeon Bo Gum, chị làm sao mà không biết ý nghĩ của Rosé.
Giúp vợ yêu giải quyết tình địch, làm lá chắn cho vợ, những chuyện thế này chị đương nhiên là cầu còn không được, vui vẻ mà chịu đựng.
Huống chi chị với Rosé yêu nhau lâu như thế, hiếm khi thấy Rosé chủ động công khai thân phận của chị.
Giờ phút này Lalisa đâu còn sự lạnh lùng xa cách vừa nãy, nét mặt của chị khi nhìn cô quả thật là dịu dàng đến mức phát ngấy lên được, chị hơi nghiêng người, khẽ hôn lên khóe môi cô: "Muốn về nhà chưa?"
Rosé gật đầu lia lịa: "Em muốn về nhà từ lâu rồi! Tất cả chỉ tại cái tên Yang Dae-jung không đáng tin đó lừa em một vố..."
Mãi cho đến lúc hai người đã sải bước đi rồi, Jeon Bo Gum đằng sau mới coi như là hoàn toàn tỉnh táo, vội nói: "Từ từ đã!"
Rosé dừng bước, quay lại nói vối Jeon Bo Gum: "Này, một thằng đàn ông như anh định nói mà không giữ lời đấy à?"
Jeon Bo Gum không thèm để ý đến Rosé, rõ ràng là bị Rosé lừa cho phát sợ rồi, đến bây giờ rồi vẫn không thể tin được cô, ngoan cố nhìn chằm chằm vào Lalisa hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, xin hỏi quan hệ giữa chị và Rosé là gì? Rosé là gì của chị?"
Jeon Bo Gum siết chặt nắm đấm, trong bụng nghĩ thầm có khi hai ngườỉ này chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, nói không chừng chỉ là tình nhân, bạn giường... thậm chí...
Dù sao Lalisa đã sớm tuyên bố vối mọi người rằng chị ta đã có bạn gái từ lâu rồi!
Đứa con gái chết tiệt, luôn mồm bảo mình và anh ta không phải là một loại người, nhưng thực tế chẳng giống nhau đó sao....
Lalisa nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ vô cảm, sau đó trả lời anh ta với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Cô ấy là vợ tương lai của tôi."
Nói rồi cũng chẳng thèm quan tâm vẻ mặt của Jeon Bo Gum như thê nào, trực tiếp ôm vai Rosé đi mất.
Đằng sau lưng vẻ mặt của Jeon Bo Gum trống rỗng, đã ngây ra như phỗng rồi....
Bạn gái trong truyền thuyết của Lalisa... lại chính là Rosé?
Anh ta còn tưởng Rosé say rượu nói liều, hóa ra lại là thật?
Lalisa thực sự là người yêu hiện tại của cô ta... vậy Woon YooNa... lẽ nào đúng là người yêu cũ của cô ta?
Jeon Bo Gum thật sự không dám nghĩ tiếp nữa....
Từ khi quen biết cô ta đến giờ, cô ta chưa bao giờ hành xử giống người bình thường.
Khi Lalisa đi ra ngoài tìm cô đã chào tạm biệt với những người trong phòng, nói mình về trước, Lalisa xuống gara để xe trước đợi cô, Rosé quay về phòng karaoke chào một tiếng rồi cũng về trước.
Lúc cô quay lại Woon YooNa cũng không có ở đó, hình như cũng về rồi.
Trên đường về.
Hôm nay cũng coi như là tránh thoát được cơn nguy hiểm trong gang tấc, vẻ mặt của Rosé như trút được gánh nặng: "Ài, cuối cùng là cũng dọn dẹp xong một tên! Bảo bối chị hữu dụng quá đi mất! Quả đúng là vũ khí diệt hoa đào mà! Em nhìn cái biểu cảm của Jeon Bo Gum, chắc chắn dù hắn có liệt dương cả đời cũng không dám đến tìm em đòi nợ nữa há há!"
Chậc chậc, hoa đào kiếp của cô quả nhiên chỉ có mỗi Lalisa mới có thể giải được...
Lalisa cười khẽ: "Đa tạ quá khen."
"Nhưng mà... còn một bông nữa sợ rằng không dễ xử lý như thế này... ài, rốt cuộc dùng cái gì mới chém được nó đây..." Rosé lầm bầm.
Cô tưởng Lalisa không nghe thấy kết quả một lúc sau, bên cạnh vanh lên giọng nói bình thản của anh: "Chứng nhận kết hôn."
Rosé: "Ăc..." Đủ ác.
Để mau chóng tích đủ của hồi môn, bước lên đỉnh nhân sinh đổi lấy vũ khí diệt hoa đào tối cao -"Chứng nhận kết hôn", Rosé nửa đêm rồi mà còn hăng hái chạy đến chỗ Cho Boram.
Sau khi hoạt động từ thiện kết thúc Cho Boram cũng không về nhà mà đến thẳng công ty, ngoài ra Soyoung và toàn bộ nhân viên của phòng quan hệ công chúng cũng bị dựng dậy gọi đến công ty.
Lần này, cái gọi là "hôn lễ thế kỷ" của Park Hwayoung coi như đã hoàn toàn bị đảo loạn, tiếp sau đó bên FJ Entertaiment chắc chắn sẽ không thể để yên mà không làm gì được. Cho nên khi buổi tiệc vừa mới kết thúc Cho Boram lập tức điều động nhân sự, chuẩn bị tất cả mọi thứ vẹn toàn, để đối phó với mọi chiêu thức mà bên FJ Entertaiment có thể tung ra.
Sáng sớm hôm sau.
Tất cả các tờ báo lớn cùng các trang mạng lớn đều ngập tràn tin tức về hôn lễ của hai nhà Lee - Park.
Khác với tất cả dự đoán tình hình của mọi người là tất cả các bài báo về hôn lễ đều đi kèm thêm một cái tên "Rosé" và một hoạt động từ thiện vốn dĩ trước đó không hề có ai biết đến.
[Buổi lễ thành lập quỹ từ thiện của Rosé khách quý nhiều như mây, nháy mắt đã đè bẹp "hôn lễ thế kỷ".]
[Có một không hai, tiết lộ bí mật khiến "hôn lễ thế kỷ" của Park Hwayoung thất bại nửa đường.]
["Hoạt động từ thiện thế kỷ" PK "Hôn lễ thế kỷ".]
Tất cả các bài báo đều miêu tả một cách chi tiết toàn bộ quá trình lúc đó, từ lúc lễ cưới của Park Hwayoung chật kín chỗ cho đến khi khách khứa đi hết vắng tanh, sự phô trương đủ làm chấn động cả Seoul...
"Oi, buồn cười chết mất thôi, để xem đám người bên FJ Entertaiment sau này còn đắc ý cái kiểu gì! Hoàn toàn đã bị YG Entertaiment chúng ta đè bẹp rồi há há!"
"Đúng thế, đúng thế, một buổi lễ thành lập quỹ từ thiện nho nhỏ của YG Entertaiment chúng ta cũng đủ để đè bẹp hôn lễ thế kỷ của bọn họ!"
"Từ sau khi Lee Ahreum rớt đài, rất nhiều người đều đồn nhảm rằng YG Entertaiment của chúng ta sắp sụp đổ đến nơi rồi, thật đúng là khiến ngưồi ta tức chết mà! Giờ thì để xem đứa nào dám lắm mồm! YG Entertaiment muốn nâng một Nhất tỷ khác lên chẳng phải còn dễ hơn ăn kẹo ư?"
"Tôi chỉ sợ lại thêm một "Lee Ahreum" nữa thôi..."
"Chắc là không đâu, tôi cảm thấy sau khi Rosé trở thành Nhất tỷ hoàn toàn chẳng thay đổi chút nào cả, chị ấy vẫn tốt lắm, trước đấy tôi ở trong đoàn làm phim bị Jun Ji-Hyun bắt nạt chị ấy còn giải vây giúp tôi cơ!"
"Nhắc đến mới nhớ... lần trước tiết mục của tôi bị người bên FJ Entertaiment chiếm mất, chị Rosé cũng đứng ra giải quyết cho tôi ấy... sức chiến đấu của chị Rosé siêu mạnh luôn. Lúc đó chị ấy chẳng qua chỉ nói có mấy câu mà thôi mà đã khiến lão đạo diễn sợ mất vía, lập tức trả lại tiết mục cho tôi..."
"Ô... trước đây khi Lee Ahreum vẫn còn ở đây cô ta chỉ biết bắt nạt chúng ta, nhất là những nghệ sỹ nữ có xung đột về tài nguyên với cô ta như chúng mình... nhìn chằm chằm chúng ta như thể sợ chúng ta sẽ khiến địa vị của cô ta dao động... nhưng chị Rosé rất biết bênh vực người nhà nhé..."
"Đây chính là sự khác biệt giữa có thực lực và không đấy, biết chưa? Vối thực lực của anh Yeong nhà chúng ta làm sao mà lo địa vị của mình sẽ bị dao động chứ!"
So với bầu không khí thoải mái của YG Entertaiment, toàn bộ FJ Entertaiment bị bao phủ bởi một lớp mây đen.
Hôm qua quá nửa công ty bọn họ đến lễ cuới của Park Hwayoung để ủng hộ, Park Hwayoung bị mất mặt xấu hổ, bọn họ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Đương nhiên những người hả hê khi thấy cảnh này cũng không ít...
Trong phòng làm việc của Jimin.
Ngày tân hôn đầu tiên, Park Hwayoung đã đến công ty từ rắt sớm, lúc này vẻ mặt của cô ta âm u sầm sì chưa bao giờ thấy.
Jimin bận đến mức quay tít mù, khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh: "Hwayoung, cứ để bọn chúng đắc ý thêm một lúc, chiều chị sẽ tung hết những tin tức đã chuẩn bị ra... lần này chắc chắn sẽ khiến Rosé ăn đủ!"
Nghe Jimin nói vậy nhưng vẻ mặt của Park Hwayoung cũng chẳng dịu đi chút nào, bọn họ có hành động nhưng không có nghĩa là Cho Boram không có đề phòng, chỉ riêng việc dựa vào những thứ này để lật đổ Rosé thôi căn bản là chẳng có chút thực tế nào, cô ta cần một thủ đoạn hiệu quả hơn...
Mấy hôm trước, trên mạng còn náo nhiệt, khắp nơi đều là các nhân vật nổi tiếng, tai to mặt lớn khoe ảnh thiệp cưới và quà cưới của Park Hwayoung, tất cả mọi người đều mong chờ đến khi đám cưới chính thức diễn ra sẽ còn náo nhiệt đến đâu.
Kết quả không có ai ngờ được, cuối cùng hôn lễ này lại có một cái kết thảm đạm như thế.
Hôn lễ của Park Hwayoung long trọng như thế lại bị một hoạt động từ thiện nho nhỏ của Rosé đè bẹp đến mức không ngóc đầu lên nổi...
Thoáng cái trên mạng đã ầm ĩ nháo nhào lên, có người cười nhạo Park Hwayoung, có người buôn chuyện về ô dù của Rosé. Cũng không ít người cho rằng Park Hwayoung bỏ ra mấy trăm triệu Kwon ra để làm đám cưới là xa hoa lãng phí mà Rosé thì ngược lại, việc đầu tiên cô làm sau khi thành danh đó chính là làm từ thiện, so sánh cả hai với nhau, khác biệt tốt xấu rõ mồn một.
Bình luận này của cư dân mạng nhanh chóng được đẩy lên đầu, thoáng cái những người vốn bất mãn với lễ cưới xa hoa của Park Hwayoung ào ào lên tiếng.
[Ha ha ha, thế này nào đâu phải Park Hwayoung tổ chức đám cưới cơ chứ! Mà là làm đám cưới cho đám truyền thông thì có! Chỉ toàn thấy khoe là khoe!]
[Tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi, mấy ngày hôm nay Pung In Juk vừa mới đạt được giải Nobel làm rạng danh đất nước như thế mà không được bất kì sự chú ý nào, ngược lại tin về hôn lễ của một nghệ sĩ lại đâu đâu cũng thấy, cái xã hội này còn ra thể thống gì nữa hay không?]
[Tôi cảm thấy lần này Tổng hội từ thiện và mấy người phía trên có lẽ là không nhìn được nữa, mới cố ý làm ra chuyện này, chỉnh đốn lại tác phong của giới giải trí!]
...
Vốn dĩ trên mạng đang ngập những lời châm chích hoặc chỉ trích Park Hwayoung, đến buổi chiều chiều hướng này dần dần thay đổi.
[Nếu nói như thế, các người không cảm thấy toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối đều toát lên cái gì đó rất kì lạ sao? Tại sao buổi hoạt động từ thiện của Rosé lại trùng hợp đến nỗi tổ chức đúng ngày cưới của Park Hwayoung mà lại còn cùng một địa điểm chỉ khác tầng trên tầng dưới?]
[Dù tất cả đều đúng như những gì các người đã nói, giới giải trí có bao nhiêu cây đa cây đề như thế sao cứ phải là Rosé, một ngôi sao mới nổi gần đây?]
[Hôn lễ đối với một người con gái mà nói là chuyện trọng đại cả đời, người ta có khả năng thì người ta tổ chức long trọng một tí thì có làm sao? Mà đâu chỉ có mỗi Park Hwayoung như thế! Chỉ trách móc mỗi cô ấy thì chẳng phải quá không công bằng sao? Ngược lại Rosé khiến tôi cảm thấy hoạt động từ thiện này của cô ta như kiểu cố tình ý, như thể đang khoe của ấy!]
[Ha ha, quỹ từ thiện này cũng mờ ám lắm, các bạn tưởng nghệ sĩ thành lập quỹ từ thiện đó để từ thiện thật chắc? Các người đã quên scandal của Gwang Hae Suk và Shin Min A rồi à?]
...
Đến sau cùng, dư luận đã nghiêng dần về ba vấn đề chính là "Rosé cố ý chọn cùng một ngày để cạnh tranh với Park Hwayoung"; "Ô dù của Rosé"; "Rosé lợi dụng quỹ từ thiện để moi tiền".
Hai vấn đề đầu tiên còn đỡ, dường như tất cả mọi nghệ sĩ nữ đều gặp phải tai tiếng như thế này, không có chứng cứ thì mấy hôm sau cũng tắt mà thôi, nhưng cái đằng sau thì đã nghiêm trọng đến mức đủ để hủy hoại một nghệ sỹ.
Trước đây Gwang Hae Suk lừa gạt quyên góp khiến thanh danh của cô ta tụt dốc không phanh, sổ sách của quỹ từ thiện Shin Min A bất minh cùng một loạt những tai tiếng khác không chỉ khiến cô ta không thể lăn lộn trong giới nghệ sĩ nữa, mà suýt chút nữa còn phải vào tù...
Có thể thấy chiêu này của Park Hwayoung ác đến mức nào.
"Mẹ nó, cái đám người này đúng là vô sỉ! Thời gian và địa điểm chúng ta đã định ra xong từ trước rồi, ai thèm tổ chức cùng một ngày với cô ta!", thực ra đã có chuẩn bị từ sớm nhưng nhìn những bình luận trên mạng, Soyoung tức đến mức thở phì phì.
"Tung một phần chứng cớ lên mạng trước." Cho Boram nói.
"Vâng, em biết rồi ạ!" Soyoung lập tức đăng nhập vào Instagram, sau đó tung lên mạng bằng chứng đã đặt trước địa điểm và thời gian từ ba tháng trước.
Bên Rosé đăng chứng cứ không lâu, phía bên Park Hwayoung lập tức chuyển hướng sang vấn đến khác, dù sao bọn họ cũng biết hai vấn đề đó không ban đổ được Rosé, cho nên dời trọng điểm lên vấn đề thứ ba.
Rất nhanh sau đó có người tự xưng là biết chuyện nội bộ bắt đầu tung ra hàng loạt thông tin, nói rằng Rosé âm hiểm giả dối, âm thầm ăn chặn tiền quyên góp, mượn danh nghĩa từ thiện để kiếm tiền, nói như thể mình có mắt có mũi ngày nào cũng núp dưới gầm giường Rosé nên cái gì cũng biết.
Bởi vì, chuyện lần này có liên quan đến bên trên, nếu như Rosé bị vướng phải scandal kiểu này, bên trên tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cho dù là vì áp lực từ dư luận cũng nhất định sẽ điều tra rõ.
Tuy rằng Jimin không có chứng cứ chính xác, nhưng trong giới giải trí người làm những chuyện này nhiều lắm, cô ta chắc chắn Rosé tuyệt đối không thể sạch sẽ được. Chỉ cần cô ta làm ầm chuyện này trên mạng, phía trên chắc chắn sẽ có người vào cuộc, chỉ cần tra ra một vết nhơ bé tí tẹo thì Rosé chết là cái chắc...
"Hwayoung, em có biết căn biệt thự Rosé vừa mua ở Hongcheon-Gun bao nhiêu không? còn cả mấy cái xe thể thao cô ta đặt mua gần đây nữa, mới nổi có mấy ngày làm sao mà kiếm được nhiều tiền thế chứ, cho dù cộng tất cả tiền cát xê đóng phim và tiền đóng quảng cáo cũng không đủ để cô ta tiêu như thế, trong chuyện này nhất định có vấn đề..." Jimin ra vẻ ta đây đã tính trước hết rồi.
Hừ, đó là điều đương nhiên! Park Hwayoung cười lạnh một tiếng, Rosé tưởng rằng bám vào Chung Kyu Yi, có quan hệ với bên trên là vô ưu vô lo được à?
Bây giờ cô ta sẽ biến những thứ đó trở thành nhược điểm chí mạng của Rosé...
Dưới sự thúc đẩy toàn lực từ phía Park Hwayoung, những lời đồn thổi nhanh chóng lan tỏa trên mạng, đa số cư dân mạng đều không có khả năng phán đoán, thấy dư luận nghiêng về phe nào liền chạy về phe đó, tình hình trước mắt đang diễn biến đúng như những gì mà Park Hwayoung dự đoán...
Cô ta không tin, chuyện của Rosé làm ầm ĩ lớn như thế nhà họ Chung vẫn không có động tình gì, nhà họ Chung sẽ mặc kệ để Rosé kéo mình xuống bùn?
Cô ta không tra ra những chuyện xấu xa của Rosé nhưng nếu như là nhà họ Chung thì chưa chắc...
Song.... Lần này Park Hwayoung lại tiếp tục sai lầm.
Bên này Jimin ra tay từ phương diện nhân phẩm của Rosé, đủ các loại bịa đặt đổ lên đầu Rosé, bảo cô giả nhân giả nghĩa, dựa vào làm từ thiện để khoe khoang, dần dần khiến mọi người tin rằng Rosé âm thầm chiếm đoạt tiền quyên góp là sự thật.
Nhưng đợi khi mọi chuyện tiến triển đã hòm hòm có thể tiến hành bước tiếp theo để gây áp lực lên phía trên điều tra rõ thì Instagram chính thức phía đại diện Rosé đột nhiên công bố một phần tài liệu.
Tài liệu về việc Rosé làm từ thiện trong suốt những năm qua...
Từng tờ biên lai chuyển tiền nhiều như thể tuyết rơi, những bức thư cảm ơn đến từ chính tay những em học sinh mà cô đã giúp đỡ, bắt đầu từ năm 18 tuổi mãi cho đến tận bây giờ, dù mưa gió chưa bao giờ ngừng...
Nếu như nói Rosé làm từ thiện chỉ để khoe khoang làm màu, để gây áp lực cho đồng sự, vậy thì khoảng thời gian trước khi cô vào giới giải trí, trước khi cô nổi tiếng thì sao? Tại sao cô phải làm chuyện này mà không hề gián đoạn một lúc nào?
Những việc tiếp theo đã không cần Cho Boram nhúng tay nữa, cánh nhà báo đến phỏng vấn những vùng núi, những cô nhi viện được tiết lộ trong tài liệu để lấy chứng cứ...
Nếu như chỉ có một hai nơi, một hai người thì còn có thể là phía Rosé đã làm giả, nhưng đến tất cả các nơi, toàn bộ chứng cứ đều là thật, toàn bộ mạng xã hội đều ồ lên, trong nháy mắt dư luận đã đảo ngược...
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao bên trên cứ phải chọn Rosé, thậm chí còn để cô làm Đại sứ từ thiện, toàn lực ủng hộ cô đến thê thì bây giờ bọn họ đã hiểu.
Lúc này có rất nhiều người đang đều đang chú ý tình hình trên mạng...
Nhà họ Chung.
Trong phòng khách, Chung Chin Mae, Chung Dong Yul, Hong Hae-In đểu có mặt.
Sự việc trên mạng bọn họ đều rất rõ, chuyện này vừa nhìn vào đã biết có người cố ý sắp đặt. Nếu không giải quyết khéo, quả thực sẽ rất rắc rối, càng khó cái là chỉ cần bọn họ nhúng tay cho dù cuối cùng có chứng minh được Chaeyoungie trong sạch, đàm tiếu trên mạng vẫn sẽ không hết. Bởi vì đối phương có thể tiếp tục khống chế dẫn dắt dư luận nói rằng bọn họ cố tình bao che cho Rosé...
Bởi vì tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Rosé cho nên bọn họ đắn đo khá nhiều, lúc này cả ba người đang thương lượng xem nên giải quyết thế nào thì thấy Chung Kyu Yi ngồi bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính đột nhiên kích động hét to máy tính đến trước mặt bọn họ: "Ba, mẹ, ông nội... mọi người xem này!"
Ba người quay ra nhìn nhau, rồi lập tức quay sang nhìn màn hình máy tính, sau đó bọn họ liền thấy vố số những tờ biên lai chuyển tiền cùng với bức thư cảm ơn, những dòng chữ non nớt cũng những bức vẽ ngây ngô...
Chung Kyu Yi lại bật sang một trang khác tìm những tin tức mới nhất, tất cả đều là những cuộc phỏng vấn của phóng viên, có viện trưởng, có các thầy cô của những vùng sâu vùng xa, nhiều nhất là khuôn mặt của những đứa trẻ ngây thơ...
"Vâng ạ, mấy hôm trước chị Chaeyoungie còn đến đây nữa mà! Mang cho bọn em nhiều đồ ăn ngon lắm, cả sách vở nữa!"
"Thích chị Chaeyoungie nhất!"
"Chị Chaeyoungie bao giờ mới có thể đến thăm bọn em nữa?"
Không chỉ là tư liệu phỏng vấn, đám phóng viên còn tìm được không ít những tư liệu, hình ảnh từ xưa cũ nữa...
Xem những thứ này, trên gương mặt của Chung Kyu Yi tràn đầy kiêu ngạo và tự hào: "Con biết mà, chuyện này căn bản là không cần chúng ta phải lo!"
Không biết là vì sao, cũng không cần quan tâm chuyện gì xảy ra, cô có một sự tin tưởng mù quáng vào Rosé.
Thực ra rõ ràng biết Park Hwayoung là chị em họ có cùng dòng máu nhưng mà cô vẫn không chút đắn đo mà đứng về phía Rosé.
Bây giờ dư luận trên mạng đã chuyển hướng, những lời đồn đãi nhắm vào Rosé trước đó, thậm chí là những điều ngôn luận và hoài nghi bất lợi đối với Tổng hội từ thiện và phía trên cũng đều biến mất.
Vì thế cho nên không cần bọn họ phải nhúng tay vào nữa, không thể nghi ngờ đây chính là kết quả tốt nhất.
Chung Dong Yul nhìn những bức ảnh đó thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy cảm thán và tiếc nuối: "Một đứa bé ngoan như thê mà lại gặp nhiều trắc trở đến vậy..."
Hong Hae-In biết Chung Dong Yul đang nghĩ gì liền cười nói: "Ba, ba nên mừng thay cho Rosé vì đã không phải lớn lên bên cạnh cái cặp cha mẹ ấy mới phải! Bằng không còn không biết con bé còn bị hai người đó làm hỏng đến như thế nào nữa! Bây giờ như thế này chẳng phải tốt hơn bao nhiêu sao?"
"Khụ..." Chung Chin Mae khẽ ho một tiếng, dù câu này của vợ có hơi thẳng quá nhưng đó cũng là sự thật.
Dĩ nhiên, chỉ hòa nhau một ván này thôi vẫn chưa thể đủ được.
Bên Cho Boram đương nhiên vẫn phải phản kích lại, thực tế thì cô cũng chẳng cần cố ý chì trực tiếp ra làm gì, trên mạng cũng đã có người liên tưởng đến kẻ đứng sau điều khiển vụ nhắm vào Rosé lần này là ai...
Cho nên Park Hwayoung vừa bị mọi người bỏ quên giờ lại một lần nữa bị đẩy ra giữa dòng dư luận.
[Bây giờ coi như tôi đã biết không thể nhìn mặt mà bắt nhìn dong, ai nói mỹ nhân đều là rắn độc?]
[Thực ra Rosé cũng rất đáng thương, toàn bị người ta nói dùng mặt để leo lên, nhưng tôi hoàn toàn không thấy cô ấy dựa vào mặt mà ngược lại vì khuôn mặt đó mà phải chịu vô số những đối xử bất công!]
[Ha ha ha, tôi chẳng nói đấy à, với tư sắc của anh Yeong nhà tôi, nếu thực sự muốn dựa vào mặt thì cần gì lăn lộn khổ sở trong giỏi thể làm gì? Đã sớm thành phu nhân nhà giàu từ lâu rồi!]
[Giờ thì ai đó nên im miệng được rồi đó! Chẳng lẽ người ta còn có thể xuyên về 5 năm trước để làm những chuyện này à?]
[Cái chiêu đánh lạc hướng sự chú ý của ai đó cũng thuần thục lắm nha! Còn về phần "ai đó" là ai ấy à, cũng chẳng cần tôi nói ra nữa nhỉ?]
Jimin ngã ngồi trên ghế, mặt mày chán chường.
Lần này đã tính sai hết rồi...
Bọn họ ngàn tính vạn tình, cũng lại không ngờ tới bên phía Cho Boram có thể đưa ra bằng chứng như thế!
Rosé thế nhưng còn làm từ thiện từ trước khi vào giới giải trí, giờ thì dù bọn họ có nói gì cũng vô dụng, ngược lại còn khiến danh tiếng và hình tượng của cô ta thoáng cái đã tăng vọt, coi như là miễn phí lăng xê hộ Rosé một lần.
Như thế này, còn hiệu quả gấp mấy lần so với việc phía Cho Boram tự tung tư liệu Rosé làm từ thiện lên mạng để đánh bóng hình tượng...
Bọn họ bận bịu lâu như thế giờ toàn bộ đều biến thành công cốc, để người khác ngồi hưởng.
Giờ khắc này Jimin thậm chí bắt đầu hối hận vì mình đã giúp Park Hwayoung đối đầu với Rosé...
Cô ta phát hiện ra mọi việc đã càng lúc càng vuột khỏi tầm kiểm soát của cô ta, kết quả là lần một lần hai còn được, nhưng bao nhiêu lần thế tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, Rosé quả thật cực kỳ khó đối phó.
Như trong dự đoán của cô ta, một giây sau lập tức vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn cùng với tiếng chửi mắng đầy phẫn nộ của Park Hwayoung.
Tính tình của Park Hwayoung dạo này càng lúc càng tệ, cuộc sống của cô ta càng lúc càng khó chịu...
Người ngoài đều nói Park Hwayoung dịu dàng hòa nhã đoan trang ra sao, chỉ có cô ta mới biết Park Hwayoung thực sự là người như thế nào, cô ta biết bao nhiêu bí mật của Park Hwayoung như thế, giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
Đôi lần ngẫu nhiên nhìn thấy Rosé và Cho Boram, nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Rosé với Cho Boram, hai bọn họ như bạn bè với nhau, nói không có chút ngưỡng mộ là điều không thể...
Park Hwayoung cuối cùng cũng coi như là đã tạm thời xả xong, vẻ mặt cô ta đầy hung tợn nói: "Hoảng hốt cái gì! Tôi đã nói rồi, Rosé chẳng qua là con cá nằm trên thớt của tôi mà thôi, có vùng vẫy, có nhảy cao đến đâu, chỉ cần tôi muốn là nó sẽ lập tức chết không có chỗ chôn!"
Chẳng qua bây giờ cô ta và Rosé đều nắm trong tay bí mật của nhau, vẫn chưa phải là lúc vạch trần nó...
Cho dù là lúc vạch mặt nó, cô ta tuyệt đối phải khiến cho Rosé chết càng thảm!
Việc phải làm thì vẫn phải làm tiếp, bằng không Park Hwayoung lại vì thế mà lên cơn, Jimin ôm lấy cánh tay bị mảnh sứ văng vào máu cháy đầm đìa, cố gắng lấy tinh thần nói: "Bây giờ chỉ có cách im lặng một thời gian, để dư luận tạm lắng xuống. Tôi vừa mới có được tin tức từ nội bộ, bộ Đại Sơn đã lọt vào để cử giải StarWars năm nay, cô được đề cử là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi. Tôi sẽ tìm một thời cơ thích hợp để tung tin này ra... còn việc hợp tác với đạo diễn Robert đang trong thời gian bàn bạc, muốn có được một vai diễn có lẽ không khó... là một diễn viên, đến cuối cùng mọi người vẫn sẽ nhìn vào tác phẩm của diễn viên..."
Park Hwayoung bóp bóp ấn đường, vẻ mặt âm trầm, cô ta phí bao nhiêu công sức cuối cùng cũng nhận được đề cử, cộng thêm vừa mới có được một vai trong bộ phim đầu tư lớn của Hollywood, tuy rằng chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện có vài phút, nhưng đối với những diễn viên châu Á mà nói chỉ cần xuất hiện vài phút trong phim của Hollywood đã là chẳng dễ dàng gì rồi. Điều đó có nghĩa là cô ta chính thức bước chân vào thị trường quốc tế, sự nghiệp của cô ta đã bước sang trang mới, còn con nhỏ đê tiện Rosé đã sa ngã đến mức phải đi đóng phim truyền hình đó làm sao mà sánh được!
"Trông chừng bên Rosé chặt chẽ cho tôi..." cô ta không tin là không thể bắt được bất cứ nhược điểm nào của nó!
Jimin nghe thế cũng chỉ đành ậm ừ, trên thực tế xung quanh Rosé bị Cho Boram bảo vệ kín kẽ như cái thùng sắt, ngoài trừ điều đó ra... cô ta còn cảm giác một có thế lực khác trong bóng tối. Cô ta điều tra lâu như thế cũng chẳng điều tra được dấu vết gì, dù có tiếp tục đi nữa cũng chỉ phí công vô ích mà thôi...
Nhưng mà, cô ta không thể nói với Park Hwayoung chuyện này, có nói rồi cũng chỉ nhận lại một câu chửi vô dụng mà thôi.
Đối với Park Hwayoung mà nói, chuyện của làng giải trí vẫn không phải là chuyện vướng víu nhất, cô ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm để đối phó với Rosé.
Cô ta bảo Jimin đẩy lùi lịch làm việc của mình trong thời gian này lại để dốc hết tâm sức ở bên cạnh Lee Hanchee, đặc biệt còn phải lấy lòng Jeong Da-eun nữa.
Vốn dĩ, nêu như người của Chung gia tới tham dự hôn lễ của cô ta thì cô ta đã có thể ngồi vững trên vị trí dâu trưởng cao quý của Lee gia được rồi. Nhưng giờ cô ta lại phải làm một cô con dâu thấp kém, thậm chí còn phải chịu đựng cơn tức giận của con tiện nhân Cho Jang-Mi kia, nghe cô ta dè bỉu, châm biếm nữa.
"Mẹ, không lâu nữa History sẽ được mời tham dự tuần lễ thời trang Rorein, đây là vé hàng đầu, tới lúc đấy nếu mẹ rảnh thì đến xem nhé..."
Jeong Da-eun nhận tấm vé, trông có vẻ rất hứng khởi, chiếc vé này người bình thường không thể có được, huống hồ còn là vị trí hàng đầu: "Cảm ơn con, Hwayoung, con chu đáo quá!"
Park Hwayoung nở cười ngoan ngoãn: "Có gì đâu mà mẹ..."
Đúng lúc này, Cho Jang-Mi từ trên lầu đi xuống, cầm một tờ báo trên tay, cố tình đi tới trước mặt Jeong Da-eun và Park Hwayoung nói với giọng điệu "thiên hạ không loạn thì bà đây không vui": "Ài, danh môn thiên kim chính là danh môn thiên kim, mẹ, mẹ nhìn tu dưỡng với khí chất con nhà người ta xem... bao năm qua lặng thầm làm chuyện tổt không để lại tên... Đây mới là khuê nữ chân chính này, trong người ta chảy dòng máu danh giá, từ tận xương tận tủy đã thấy cao quý rồi! Nào giống ai đó làm gì cũng tính toán... có chút thành tích nhỏ thôi cũng hận không thể khoe với cả thế giới này rồi..."
"Cô..." Park Hwayoung tức phát run lên.
Cái con Cho Jang-Mi này mồm miệng thật cay độc!
Chuyện đến mức này rồi cô ta buộc phải làm gì đó, nêu không ở Lee gia cô ta sẽ luôn ở thê bị động mất...
"Được rồi Jang-Mi, con bớt nói vài câu đi, Hwayoung là chị dâu của con đấy!" So với vợ của đứa con riêng tất nhiên bà sẽ đứng về phía vợ của con mình rồi.
"Chẳng phải con cũng chỉ nói vài câu nói thật thôi sao, chẳng lẽ chị ấy không phải là gà rừng ở quê lên à?" Từ sau khi Cho Jang-Mi phát hiện ra việc cách xưng hô này có thể khiên Park Hwayoung mất khống chế, cô ta bắt đầu không ngừng công kích Park Hwayoung.
Lúc này, một người giúp việc được Park Hwayoung mang theo khi được gả tới đây xông tối, không nhịn được mà tức giận nói: "Nhị thiếu phu nhân, cô quá đáng quá rồi đấy! Tiểu thư nhà chúng tôi vừa mới vào tới cửa cô đã ức hiếp cô ấy như vậy! Tiểu thư nhà chúng tôi được phu nhân nuôi từ nhỏ tới lớn, là người hiểu biết lễ nghĩa, thông minh không ai bằng, làm gì mà phải chơi trò tiểu nhân, rõ ràng kẻ không ngẩng mặt lên được là cái cô Rosé nuôi ở quê kia, cô tưởng cô ta tốt đẹp như vẻ bề ngoài chắc? Cô ta..."
Park Hwayoung nghe vậy vừa tỏ ra buồn khổ, lại tủi thần nói: "Hari, đừng nói nữa!"
"Hwayoung, con ngăn nó làm gì, con cứ để cho nó nói! Hari, rốt cuộc chuyện này là sao? Rosé đã làm gi?" Jeong Da-eun lập tức truy hỏi.
Thật ra năm ấy bà ta cũng cảm thấy rất kì quặc, tại sao khi ấy con mình vốn quyết tâm ở bên Rosé bỗng dưng lại chia tay với cô?
Khi đó, bà ta vốn tưởng rằng con mình sau khi gặp được người tốt hơn là Park Hwayoung nên thay lòng đổi dạ. Khoảng thời gian đó, bà ta nghĩ cuối cùng con mình cũng nghĩ thông rồi, Rosé cũng bị Park gia đưa ra nước ngoài sống nên bà ta cũng chẳng đào bới sâu, nhưng giờ nghĩ lại cảm thấy chuyện này có chút gì đó bất bình thường thật...
Hari nhận được ánh mắt ra hiệu của Park Hwayoung liền lập tức bô bô cái miệng: "Rosé cô ta..."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng quát lỏn: "Câm miệng."
Người vừa nói, là Lee Hanchee.
Chỉ thấy trên gương mặt ôn hòa của Lee Hanchee bỗng trở nên đáng sợ chưa từng có, Hari nhất thòi sợ đển nỗi chẳng dám thốt lên nửa lời, cô ta bất giác run lẩy bẩy cả lên.
Ngay đến Park Hwayoung cũng bị phản ứng này của Lee Hanchee làm cho giật mình: "Han, xin lỗi... là em không dạy bảo tốt con bé này..."
"Đi kết toán lương tháng này vối quản gia đi." Lee Hanchee thẳng thừng nói.
Hari nhất thời kinh SỢ: "Cô chủ, em sai rồi... em thật sự biết sai rồi... cô đừng đuổi em..."
"Han à, chị tha cho nó một lần đi, Hari vẫn luôn ở bên em, chăm sóc em bao năm nay, lần này chỉ là... chỉ là không nhìn nổi nữa nên mới..." Park Hwayoung lã chã nước mắt nhìn về phía Cho Jang-Mi.
"Được rồi, được rồi, đủ rồi! Các con vừa mới kết hôn, ngày vui lại thành cái dạng gì thế này! Hari, xuống dưới đi! Jang-Mi, con cũng về phòng đi!" Jeong Da-eun không vui nói.
Cho Jang-Mi đen mặt bĩu môi rời khỏi đó, chậc, Park Hwayoung dùng chiêu giả bộ đáng thương này cũng thuần thục thật đấy, chẳng trách Lee Hanchee vẫn luôn nằm trong bàn tay cô ta như vậy.
"Lee Hanchee, sao tự dưng con lại nổi điên lên thê? Tốt xấu gì con cũng phải nghe xem nó muốn nói gì chứ..." Jeong Da-eun thở dài nói.
Lee Hanchee nhíu mày: "Mẹ, mẹ biết con phản cảm nhất chuyện người làm đi bàn tán chuyện của chủ, những chuyện cô ta muốn nói chẳng qua cũng chỉ là việc lúc Rosé mớii về Park gia vì không hiểu lễ nghĩa phép tắc nên có những hành động thất thố thôi, còn có thể nói gì được nữa..."
Jeong Da-eun nghĩ một hồi, con nhóc Hari này có thể biết được gì, có lẽ nếu nói ra cũng chỉ là những chuyện này, thế nên không hỏi nhiều nữa.
Chỉ là, khi bà trông thấy thái độ bảo vệ này của con mình, ngược lại không khỏi nghĩ nhiều...
Dù sao cũng từ bụng bà sinh ra, bà hiểu nó nhất, sợ rằng... chắc không phải là Lee Hanchee vẫn còn tình cảm với Rosé đấy chứ?
Một lát sau, trong phòng mới của Lee Hanchee và Park Hwayoung phía trên lầu.
"Han, chị vẫn còn giận em sao?" Park Hwayoung cẩn thận bước đến ban công.
"Ban nãy Hari muốn nói gì với mẹ?" Lee Hanchee đứng ở ban công, giọng nói có chút lạnh lùng.
Park Hwayoung hơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Còn có thể là gì được nữa, thì cũng chỉ là những chuyện năm ấy Rosé không hiểu lễ nghĩa xong gây chuyện thôi..."
Lee Hanchee quay lại, nhìn sâu vào mắt cô ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Hwayoung, nhớ cho kĩ những gì khi ấy chị đã nói với em, chuyện năm đó ảnh hưởng rất lớn tới Rosé, không thể để bất cứ ai biết được! Bao gồm cả người nhà của chị! Huống hồ chuyện đó căn bản là lỗi của chúng ta!"
"Han, tất nhiên là em biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới chị rồi, sao em có thể nói lung tung bên ngoài được chứ! Han, chị không tin em sao? Chị... chẳng lẽ tối nay chị nghĩ em cố tình bảo Hari nói những chuyện đó trước mặt mẹ à?" Park Hwayoung không thể tin nổi, suy sụp vô cùng.
Lee Hanchee im lặng không nói.
Vừa xong gã kịp thời ngắt lời Hari, giờ muốn biết lúc đó Hari muốn nói gì cũng không tra xét được nữa rồi.
Lúc này, Park Hwayoung đã khóc lóc giàn giụa, lảo đảo lùi lại phía sau, ánh mắt đầy vẻ thê lương: "Han... trong lòng chị, em là loại người đó sao?"
Thấy dáng vẻ đau thương cực hạn của Park Hwayoung, nghĩ đến những uất ức hai ngày nay cô ta phải chịu đựng, cuôi cùng Lee Hanchee vẫn phải dịu sắc mặt xuống: "Chị không có ý này, chỉ muốn nhắc nhở em một chút thôi, đừng khóc nữa, là chị đã nặng lời rồi, xin lỗi em."
Park Hwayoung nghẹn ngào nhào vào lòng Lee Hanchee: "Han... em buồn lắm... em thật sự rất buồn... em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi... chỉ muốn được lấy chị thôi mà... sao bọn họ đều nói với em những lời như vậy..."
"Em cứ mặc kệ Cho Jang-Mi đi, tạm thời chúng ta cứ ở bên ba mẹ một thời gian rồi bọn mình sẽ chuyển ra ngoài ở riêng, còn về những tin đồn trên mạng, em đừng xem nữa, người tin em ắt sẽ tự tin em." Lee Hanchee nói.
Park Hwayoung cảm thấy lạc lõng, bất an: "Han, có phải chị cũng cảm thấy chị Chaeyoung tốt hơn em phải không... em... em có xuất thân như vậy... căn bản không xứng với chị..."
"Nói linh tinh cái gì đấy? Nếu chị có ý này, khi ấy sao lại ở bên em chứ?" Lee Hanchee nhíu mày, vỗ nhẹ lên vai Park Hwayoung: "Mấy hôm nữa chị sẽ đưa em ra ngoài giải tỏa tâm trạng, chị cũng đặt xong chỗ hưởng tuần trăng mật rồi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa."
Park Hwayoung gật gật đầu dựa vào lòng người đàn ông của mình: "Ừm, Han... giờ em chẳng nghĩ gì nữa... em chỉ muốn nhanh sinh cho chị một đứa con thôi..."
Vì không muốn tiếp tục ở thế bị động nữa, nên cô ta vốn định thông qua Hari để con bé nói cho Jeong Da-eun biết chuyện xấu của Rosé năm ấy, kết quả không ngờ lại đụng phải Lee Hanchee. Mà Lee Hanchee còn phản ứng gay gắt như vậy, nhưng đáng lo nhất vẫn là cô ta cứ cảm thấy thái độ của Lee Hanchee với Rosé hình như không chỉ là cảm giác áy náy...
Giờ Lee Hanchee đã bắt đầu nghi ngờ rồi nên cô ta đành phải tạm thời dừng mọi thứ lại, đợi tới khi cô ta mang thai con của Lee Hanchee, mang thai đứa cháu đích tôn của Lee gia. Cô ta không tin đến lúc đó Jeong Da-eun và Lee Seung còn xỉa xói gì được!
Bất kể là vì Lee gia hay Park gia, đứa con này đều quan trọng vô cùng... Giờ cô ta không thể chịu thêm bất cứ sai lầm nào nữa rồi...
Hôm sau, Park Hwayoung rút chút thời gian ra gọi điện cho nhà họ Oh.
Đây là lần đầu tiên cô ta chủ động gọi cho Oh gia.
Kim Mindeulle đầu dây bên kia vô cùng kích động, có chút không tin nổi: "Alo...? Hwat... Hwayoung à con?"
"Là tôi."
"Hwayoung, sao con lại gọi cho mẹ? Có chuyện gì sao? vốn dĩ mẹ muốn tới dự hôn lễ của con, nhưng lại sợ con không vui nên mới không đi... Dạo này con vẫn ổn cả chứ?" Kim Mindeulle dè dặt hỏi.
Park Hwayoung thẳng thừng nói: "Đưa số tài khoản cho tôi, muốn bao nhiêu thì nói, nhưng chỉ lần này thôi."
Kim Mindeulle quẫn bách, lập tức từ chối: "Không cần, không cần, không cần đâu, chuyện đã được giải quyết xong rồi... người mượn tiền đã trả lại tiền cho mẹ rồi! Hwayoung, xin lỗi con... Lúc đó bọn họ ngày nào cũng vác dao tới trước cửa nhà, mẹ thật sự cùng đường rồi nên mới bảo Daeshim tới Seoul tìm con... Mẹ không cố tình muốn làm phiền con đâu..."
"Được rồi, tôi không rảnh để nói với bà những chuyện này, nếu đã giải quyết xong rồi thì thôi. Tôi hỏi bà, Oh Daeshim muốn đăng kí trường đại học ở thành phố nào?" Park Hwayoung hỏi.
Kim Mindeulle còn tưởng cô ta quan tâm tới em trai mình, vui mừng nói: "Daeshim à! Tối qua Daeshim có nói với mẹ là muốn tới Seoul học! Thằng nhóc này... từ nhỏ đã muốn lên Seoul học rồi... thành tích của nó cũng tốt, chắc sẽ không có vấn đề gì... Thằng bé từ nhỏ đã chẳng thích ra ngoài, mẹ thật sự không yên tâm để nó một mình lắm, đợi nó lên đại học rồi, mẹ muốn ở với nó, nhưng Daeshim nói không cần... Haiz... Đây cũng đều là chuyện sau này, đến lúc đấy lại bàn thêm vậy..."
Kim Mindeulle cứ mải mê kể chuyện nhà mà Park Hwayoung ở đầu kia mày đã nhíu ngày càng chặt: "Bà bảo Oh Daeshim đổi nguyện vọng sang thành phố khác đi."
"Hả...?" Kim Mindeulle vừa nghe thấy vậy liền ngẩn ra, không kịp phản ứng lại.
"Nếu bà thật sự cảm thấy có phần áy náy với tôi, thật sự coi tôi là con gái bà, vậy bảo nó đổi nguyện vọng đi, tránh xa Seoul ra!" Lời lẽ của Park Hwayoung thẳng thừng vô cùng.
"Mẹ... đương nhiên con là con gái của mẹ rồi! Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Daeshim thi đại học ở thành phố nào chứ?" Kim Mindeulle cuống lên.
Giọng điệu Park Hwayoung càng trở nên khó nghe: "Giờ Rosé hại tôi bị lộ thân thế, ngay đến cả mẹ chồng tôi cũng biết tôi không phải là Đại tiểu thư nhà họ Park mà chỉ là con gái của một người đàn bà quê mùa! Bà có biết giờ tình cảnh của tôi khốn khổ đến thế nào không? Lúc này mà bà để Oh Daeshim lên Seoul, còn muốn ở chung với nó! Bà sợ người biết chuyện này còn chưa đủ nhiều hả?"
Kim Mindeulle nghe câu "con gái của người đàn bà quê mùa" mà lòng đau như cắt.
Bà không ngờ con gái bà lại ghét bỏ bọn họ đến vậy...
Giọng Kim Mindeulle hơi run lên: "Hwayoung, mẹ biết con khó xử, nhưng chuyện này liên quan tới tiền đồ và tương lai của Daeshim! Đến lúc đó mẹ có thể không lên Seoul, nhưng e rằng không thể thay đổi nguyện vọng của Daeshim được... Daeshim từ nhỏ đã luôn mong muốn được tới Seoul... nếu giờ bảo nó thay đổi nguyện vọng... sao nó có thể chịu nổi chứ..."
Park Hwayoung cười lạnh một tiếng: "Hừ, miệng thì lúc nào cũng kêu làm gì vì tôi cũng được, giờ liên quan tới con trai thì lại như thế, đây là cái mà bà gọi là yêu đấy hả?"
"Hwayoung không phải đâu... mẹ... Hwayoung, con để mẹ nghĩ thêm đã... để mẹ nghĩ đã được không? Đây không phải là chuyện một mình mẹ có thể quyết định được..."
...
Tại thành phố Namdong-gu .
Trong một căn nhà trệt thấp bé.
Cậu thiếu niên nổi giận đùng đùng: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà bắt con đổi nguyện vọng! Chị ta nghĩ chị ta là ai! Chị ta có tư cách gì mà bảo chúng ta làm cái này làm cái nọ! Ba mẹ không nuôi chị ta ngày nào, thế còn chị ta thì sao, chị ta đã báo hiếu được ngày nào chưa? Ai nợ chị ta cái gì hả!"
Kim Mindeulle khóc nói: "Daeshim, con đừng nói vậy... nó có thế nào thì cũng là chị con... hơn nữa giờ con bé sống cũng không dễ dàng gì... nó nói giờ thân thế của nó đã bị lộ, nhà chồng cũng biết cả rồi... giờ đang khốn khổ lắm..."
Sắc mặt Oh Daeshim càng trở nên khó coi: "Lộ thân thế thì sao? Chuyện từ năm năm trước đáng ra nên nói với tất cả mọi người rồi mới đúng đấy? Chị ta tưởng chị ta thật sự là Đại tiểu thư của Park gia chắc? Tất cả những thứ này vốn dĩ là của chị con... chị Yeong của con! Chị ta chiếm bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Mẹ, mẹ có thể đừng ích kỉ như thế được không! Kể cả chị Yeong không phải là con đẻ của mẹ, nhưng tốt xấu gì cũng ở nhà chúng ta mười tám năm, lúc khó khăn người đầu tiên xuất hiện cũng là chị ấy đấy!"
"Mẹ không... mẹ không nói Chaeyoungie không tốt... nhưng người chúng ta đang nói là Hwayoung... Chị con phải làm thế nào đây... Con bé sợ chúng ta lên Seoul... chuyện của nó sẽ bị càng nhiều người phát hiện... Mẹ biết những thứ này đáng ra là của Chaeyoungie... nhưng chị con sống đến giờ cũng đâu có dễ dàng gì... Nó đi lấy chồng, nhà chồng lại có gia thế như thế, chắc chắn rất khó sống, nếu chúng ta ở gần nó kể cả không tới tìm nó, không bị ai phát hiện thì con bé vẫn sẽ thấy khó chịu trong lòng, lúc nào cũng sẽ thấp thỏm lo âu..."
"Khó sống? Chị ta lấy chồng giàu, ăn ngon mặc đẹp, có chỗ nào khó sống hả? Chiếm đồ của người ta lâu như vậy, giờ chị ta có thấp thỏm hay lo lắng thì cũng là đáng đời! Mẹ, mẹ nghĩ thử đi mấy năm nay chị ta đối xử với chúng ta như thế nào? Con thật sự không hiểu rốt cuộc mẹ có gì mà phải thấy hổ thẹn với chị ta nữa!" Cậu thiếu niên giận đỏ bừng cả mặt.
"Ba, chẳng lẽ ba cũng đồng ý chuyện bảo con đổi nguyện vọng sao?" Cậu nhìn cha mình hỏi.
Hai mẹ con tranh cãi một hồi, Oh Baek Hyeon từ đầu tới cuối không nói một lời, ông vốn là một người không có chính kiến, lúc này càng không biết nói gì cả.
Thấy con trai hỏi mình, ông theo phản xạ lại nhìn qua vợ rồi mới ấp úng nói: "Daeshim, thật ra mẹ con nói cũng có lí, con đâu cần cứ phải nộp vào Seoul. Những thành phố khác cũng có đầy trường tốt mà, cùng lắm con nộp nguyện vọng vào thành phổ nào đó ở gần Seoul thì cũng có khác gì nhau đâu..."
Oh Daeshim vô cùng thất vọng và tức giận: "Hai người... tóm lại con tuyệt đối sẽ không đổi nguyện vọng! Con sẽ thi vào đại học Seoul! Đừng ai nghĩ đến việc cản được con!"
Không chỉ vì từ nhỏ cậu đã hướng tới đại học Seoul, mà từ sau khi Rosé đi khỏi, cậu càng muốn đến Seoul hơn, cậu nhớ chị ấy, cậu đã nhẫn nhịn bao lâu nay... chính là để có một ngày thi vào đại học Seoul... như vậy mới có thể ở gần chị ấy hơn một chút, còn có thể thường xuyên gặp được chị...
Giờ vì một câu của người kia khiển cậu từ bỏ hết tất cả mục tiêu và nguyện vọng bao lâu nay của mình sao? Dựa vào cái gì chứ?
Sợ cậu vướng víu, hừ, cậu mới là người ghét chị ta vì chị ta đã hại cậu mất chị gái đầy này!
"Vừa tới đã nghe thấy mấy đứa ồn ào, cãi vẵ cái gì đấy? Daeshim sắp thi đại học rồi, rốt cuộc anh chị có chịu để nó yên tĩnh học không! Chắc không phải... Baek Hyeon lại đi mượn tiền cho người ta đấy chứ?" Một bà lão tóc bạc trắng, trông rất nghiêm khắc đi tới.
"Bà nội..." Oh Daeshim gọi một tiêng.
"Không phải đâu mẹ, con nào dám!" Oh Baek Hyeon vội giải thích.
Kim Mindeulle thấy bà đi tới liền hoảng hốt, mẹ chồng của bà mất chồng từ hồi còn trẻ, một tay nuôi con trai khôn lớn, ỏ nhà nói một là không có hai, vì tính tình bà rất cứng rắn nên Kim Mindeulle rất sợ bà.
"Thế có chuyện gì? Daeshim, cháu ngoan của bà, cháu nói bà nghe xem nào!" Bà lão hiền từ nhìn Oh Daeshim.
Mắt Oh Daeshim sáng lên, thấy bà như thấy cứu tinh, lập tức chạy tới trước mặt bà, kể hết mọi chuyện cho bà nghe.
Cậu thiếu niên vừa bóp vai cho bà vừa căm phẫn nói: "Bà ạ, chỉ vì cái lí do nực cười là khiến chị ta khó chịu mà ba mẹ con cứ bắt con phải đổi nguyện vọng, không muốn cho con thi vào đại học Seoul... Bà cũng biết đấy... từ nhỏ con đã thích Seoul rồi... con còn hứa sẽ đưa bà lên thủ đô chơi mà đúng không!"
Bà lão vừa nghe thấy quả nhiên nổi trận lôi đình: "Vớ vẩn! Ai dám bắt cháu ngoan của bà đổi nguyện vọng! Chuyện lớn thê này mà bảo đổi là đổi à, nó là cái đinh gì? Con đĩ ranh như nó mà còn dám quản chuyện nhà họ Đường chúng ta nữa à!"
Kim Mindeulle lén dúi chồng một cái, Oh Baek Hyeon đành bất đắc dĩ mờ lời: "Mẹ... Mẹ nói vậy khó nghe quá... tốt xấu gì nó cũng là con gái con... là cháu gái của mẹ..."
"Cháu gái cái cứt, có ăn hạt gạo nào của Oh gia không mà đòi làm cháu gái nhà này? Nếu đã cho nhà người ta rồi thì cho luôn đi, tôi không dính líu gì đến nó thì nó cũng đừng mơ tới chuyện xen vào bất cứ chuyện gì của cái nhà này! Đặc biệt là chuyện của Daeshim!" Giọng bà vang như sấm: "Không gì quan trọng bằng cháu ngoan của tôi hết, nếu còn để tôi nghe thấy cô kích Baek Hyeon bảo Daeshim đổi nguyện vọng nữa, thì cô cút về nhà họ Kim của cô luôn đi!"
Kim Mindeulle một dạ hai vâng không dám ho he câu nào nữa, Oh Baek Hyeon cũng vậy.
Thật ra họ nào muốn con trai mình chịu thiệt, chỉ là vẫn cảm thấy thương nhớ đứa con gái chưa từng ở bên mình một ngày nào một chút thôi...
Cuối cùng, vì sự can thiệp của bà nội, hai người vẫn phải bỏ cái suy nghĩ chuyện đổi nguyện vọng của con trai.
Sau khi kết thúc quay phim ở phim trường, Rosé theo đoàn làm phim chạy khắp mười mấy nơi trên cả nước để lấy cảnh.
Thời gian thoáng cái qua đi, kết thúc cảnh quay ngày hôm nay là có thể về Seoul được rồi.
Vừa hay, địa điểm quay ngày hôm nay lại ở thành phố·Namdong-gu, trùng hợp hơn nữa lại đúng tại cánh đồng ở thôn gần nhà họ Oh.
Trong Phía Sau Hoàng Hôn có một cảnh quay giường chiếu ở đây, lần trước lúc cô nhào vào cục cưng của cô ở trên xe cũng là ở đây... Chỉ tiếc lúc ấy không có lăn giường thật thôi...
Khoảng thời gian này không có cảnh của Gwa Myung Woo, nên lâu lắm rồi cô và Lalisa không gặp nhau, Rosé nhớ nhà như điên, chỉ muốn lao nhanh về để gặp bánh bao lớn và bánh bao nhỏ của cô thôi. Nhưng nghĩ đến việc giờ cô đang ở thành phố·Namdong-gu, lúc trước cô đã hứa với Oh Daeshim sẽ về ăn bữa cơm, để tránh việc cô phải chạy tới chạy lui, không bằng nhân cơ hội này về Oh gia một chuyến.
Cô vừa liên hệ với Oh Daeshim xong thì Lalisa gọi điện tới.
"Alo~"
"Hôm nay về đúng không?"
"ừm ừm, nhưng tự dưng em nhớ ra là có hứa với Daeshim sẽ về nhà họ Oh ăn cơm, đúng lúc đang ở thành phố·Namdong-gu nên định xong việc thì về đó một chuyến đã rồi mới đi, chắc em sẽ vể muộn một chút đấy!" Rosé nói.
"Nêu muộn quá thì đừng về vội, mai về cũng được."
"ừm, em biết rồi!"
"Sắp họp rồi, chị dập máy trước đây."
"Vâng, chị làm việc đi! Bên em cũng sắp bắt đầu rồi!"
Rosé dập máy xong có chút lạc lõng, ôi ôi ôi lâu lắm không gặp mà cục cưng của cô không nhớ cô chút nào sao? Đã thế còn bảo cô đừng về vội mai về cũng được nữa chứ...
Dưới ánh chiều tà le lói.
Cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay ngày hôm nay, Rosé chào tạm biệt đoàn phim trước, sau đó nói với Soyoung là cô phải tới thăm họ hàng gần đó, rồi cô lái xe thẳng đến Oh gia.
Có một đoạn đường không đi xe vào được, Rosé đỗ xe giữa đường rồi định đi bộ vào.
Vừa xuống xe, đẵ thấy bóng dáng cậu thiếu niên quen thuộc.
"Chị!" Oh Daeshim vừa thấy cô xong liền ngẩn ra, sau đó mới lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Rosé không cải trang thành cô gái thôn quê như lần trước nữa, lần này cô là chính mình, sau khi xong việc cô tẩy trang, để mặt mộc, nhưng da dẻ lại mịn màng sáng bóng, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, mái tóc xoăn dài như rong biển phối với một chiếc váy dài xanh nhạt, trông vừa trẻ trung lại xinh đẹp tuyệt trần.
"Daeshim, sao em lại ở đây?"
"Em tới đón chị!" cậu thiếu niên hai mắt sáng hấp háy nhìn đi nhìn lại cô: "Chị, trên mạng nói vẻ đẹp của chị là nghịch thiên... em còn không tin, nghĩ là chị Photoshop cơ..."
Rosé cạn lời: "Đệch! Chị cưng là hàng thật giá thật đấy nhé! Cưng có phải là em ruột chị không thế hả!"
Rosé vốn dĩ chỉ là do quen miệng nên nói ra câu này, nói xong mới kịp phản ứng lại, nhất thời hai chị em đều rơi vào thế khó xử...
Rosé vội chuyển chủ đề: "Mau đi thôi, đừng để ba mẹ đợi sốt ruột!"
"ừm! Vừa biết tin chị về, từ sáng mẹ đã mua bao nhiêu thức ăn rồi, ba còn đi câu cá nữa, cá tươi đàng hoàng..." Oh Daeshim bắt đầu kể với chị.
"Ai ya, suýt thì quên khen em, điểm cao như thế, nộp vào Seoul là đúng rồi, em trai chị đúng là trâu bò thật! Đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học chưa? Chụp cho chị tấm ảnh khoe cái nào!"
Oh Daeshim ngại ngùng gãi đầu: "Chưa! Em vẫn đang đợi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro