Rosé nói quả không sai, gặp rồi thì làm gì đây?
Trên đường đến bệnh viện, Jeon Jungkook lái xe nhanh nhất có thể, đồng thời cũng lôi điện thoại ra, bàn tay run run bật chiếc điện thoại mấy ngày nay luôn trong trạng thái tắt máy lên
Điện thoại vừa mới bật lên, liền hiện ra vô số những cuộc gọi nhỡ, đại đa số đều là của Park Jiyeon.
Trong hộp thư đến những tin nhắn Park Jiyeon gửi cho anh nằm lẳng lặng trong đó...
[Jungkook, hai hôm nay em đi tìm mấy bệnh viện rồi, họ toàn viện đủ các lý do không làm phẫu thuật cho em, có thể là do nhà anh đã đánh tiếng với bọn họ rồi, anh đã giải thích qua cho ba mẹ anh nghe chưa?]
[Jungkook, đọc được tin nhắn thì trả lời ngay nhé.]
[Jungkook?]
[Jungkook, hôm nay cha mẹ anh đến tận nhà tìm em, đọc được tin nhắn thì gọi lại cho em được không? Có lẽ chúng ta nên cùng nói chuyện với ba mẹ anh, em tin bọn họ sẽ hiểu.]
Tin nhắn cuối cùng là gửi vào rạng sáng nay, nội dung chỉ có duy nhất hai chữ: [Jungkook]
Ngoài hai chữ đó ra thì không còn gì khác, như thể đang viết được một nửa đột nhiên không biết viết gì nữa rồi cứ thế gửi đi...Bệnh viện cao cấp tư nhân Seoul.
Lúc Jeon Jungkook đến nơi, Park Jiyeon vừa mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Đôi môi cô khô nứt, làn da trắng bệch gần như trong suốt, dường như chỉ cần chạm vào là rách...
"Bác sĩ, chị tôi thế nào rồi?" Rosé là người đầu tiên chạy lên hỏi.
Trên trán bác sĩ rịn một lớp mồ hôi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, thở dài một tiếng nói: "May là đưa đến kịp thời, tử cung coi như giữ được, nhưng mà..."
Giọng điệu của bác sĩ lại thêm mấy phần trách cứ: "Trước đó bệnh nhân đến bệnh viện kiểm tra chẳng lẽ bác sĩ không nói cho cô ấy biết, cô ấy bị mắc chứng "cung hàn" rất nặng sao, nếu phá thai sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho thân thể, nghiêm trọng thì không thể mang thai được nữa? Giờ còn cộng thêm phá thai ở phòng khám chui nữa, mất máu nhiều thế này... sau này e rằng khó mà có con được... haizzz..."
"Là lỗi của tôi... đều là lỗi của chúng tôi... nếu như chúng tôi không cố ý ngăn Jiyeon đến bệnh viện phá thai thì con bé đâu bị ép đến mức phải đến cái phòng khám chui đó..." Gae Chaewon nhìn cô gái nằm trên xe đẩy cấp cứu mà nước mắt rơi như mưa.
Jeon Jungkook đứng cách xe đẩy chỉ vài bước, anh chết lặng nhìn cô gái mặt trắng bệch không một chút máu.
Rosé thấy Jeon Jungkook, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện Jeon Sung Woo và Gae Chaewon cũng đang có mặt ở đây, trong cơn kích động liền xông đến nhưng Lalisa đã vươn tay tay ra ngăn cô lại: "Ngoan nào, em đi vào với chị em đi, chuyện này giao cho chị được không?"
Rosé nhìn Park Jiyeon, cuối cùng vẫn quay sang chăm sóc Park Jiyeon trước.
Gae Chaewon và Jeon Sung Woo cũng chẳng thèm nhìn Jeon Jungkook nữa, cả hai ông bà đều cẩn thận đi cùng Park Jiyeon vào trong phòng bệnh.
Thế nên, trong hành lang lúc này chỉ còn lại Lalisa và Jeon Jungkook.
Lalisa bước đến trước mặt Jeon Jungkook, chị cũng không nói gì, chỉ mở một đoạn video trong điện thoại mình lên, sau đó đưa cho Jeon Jungkook.
Jeon Jungkook nhìn điện thoại trong tay Lalisa, máy móc đưa tay ra đón lấy.
Lalisa vỗ vỗ vai anh ta một cái rồi quay vào phòng bệnh.
Jeon Jungkook như thể người mất hồn, cầm điện thoại trong ngay ngây ngẩn bước đến bên băng ghế dài trong hành lang ngồi xuống.
Đoạn video trong điện thoại của Lalisa hình như là một đoạn video cắt từ camera giám sát.
Cảnh tượng bên trong video nhìn trông rất giống một phòng khám nhỏ cũ nát.
Không biết Jeon Jungkook nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt thoáng đổi...
Quả nhiên ngay sau đó, trong video xuất hiện bóng dáng của Park Jiyeon.
Sống lưng của Jeon Jungkook vô thức căng cứng, ánh mắt anh ta dán chặt vào hình bóng đơn độc mảnh dẻ ấy...
Trong video, thần sắc của Park Jiyeon ngẩn ngơ, một mình tới hỏi thăm cô y tá vài điều, sau đó nộp tiền, làm xét nghiệm rồi ngồi trên băng ghế đợi.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô gái đều bình tĩnh một cách kì lạ.
Mãi cho đến khi... cho đến khi vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ nói rằng 10 phút sau mới có thể làm phẫu thuật.
Hình ảnh cô gái siết chặt tấm ảnh siêu âm trong tay xuất hiện, từ góc độ của anh ta chỉ có thể nhìn thấy cô gái đang gục đầu xuống và bả vai đang run lên bần bật, thậm chí cô còn không phát ra một tiếng nào, trái tim anh ta đau đớn như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.
Từ trong video truyền đến giọng nói nghẹn ngào ngắt quãng của cô gái...
"Con yêu... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi... "
"Xin lỗi con... mẹ không thể giữ con lại nữa..."
"Xin lỗi con... mẹ yêu con..."
"Park Jiyeon, vào làm phẫu thuật đi!" Tiếng thúc giục của bác sĩ vang lên.
Cô gái hoảng hốt ngẩng đầu để lộ gương mặt ướt đẫm nước mắt, nỗi sợ hãi tràn ngập gương mặt nhỏ nhắn.
Ngay sau đó, cô vội rút điện thoại ra, những ngón tay run rẩy gõ vài chữ, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó, vẻ mặt nhưng thể đang tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng
Nhưng mà cuối cùng, không biết cô gái nghĩ gì, tia hy vọng cuối cùng cũng tắt lịm, tin nhắn viết thật dài rồi lại xóa hết, ngón tay chán nản buông thõng...
Jeon Jungkook mở điện thoại mình lên, nhìn tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi cho mình, nhìn hai chữ "Jungkook" đơn độc nằm lẳng lặng trên màn hình, nhìn tin nhắn dang dở đó, anh ta bật khóc không thành tiếng...
Trong hành lang người qua kẻ lại, một gã đàn ông mặc áo ngủ chân đi dép lê ngồi trên băng ghế lạnh ngắt, khóc như một đứa trẻ.
Không biết bao lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng cao lớn của một người bước ra khỏi phòng, đứng trước mặt Jeon Jungkook, vẻ mặt không biểu cảm lên tiếng: "Xem xong chưa?"
Jeon Jungkook từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy đau khổ: "Lalisa, cậu cũng ác thật đấy..."
Lalisa: "Chẳng qua tôi sợ vợ tôi đánh cậu đau tay."
Rosé vừa mới thoát ra khỏi một nỗi đau khổ, hiện tại đã sức cùng lực kiệt, còn chưa khôi phục hoàn toàn thì chị làm sao có thể cho phép cô phải mệt mỏi thêm nữa.
Jeon Jungkook: "..." Có anh em bạn bè nào như thế này không?
Không thể không nói, có những lúc đàn ông còn biết cách làm thế nào để khiến một thằng đàn ông khác đau khổ hơn cả phụ nữ.
Cho dù anh ta có bị Rosé đánh chết cũng không thể so với việc tận mắt nhìn thấy cảnh Jiyeon một mình đi phá thai.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của cô ấy trước khi bước vào phòng phẫu thuật... đoạn tin nhắn bị xóa mất... trái tim của anh ta lại quặn thắt đau đến mức không thể thở nổi...
Ba ngày trước khi cô nói với anh rằng sẽ bỏ cái thai đi, biểu cảm của cô bình tĩnh, thanh thản như thể cô chẳng để tâm chút nào.
Vậy mà anh ta cũng tin... Thậm chí đến cuối cùng, anh ta vẫn còn ác ý nghi ngờ cô...
Jeon Jungkook ngồi ngây ra đó với ánh mắt trống rỗng: "Lalisa... cậu nói xem... đoạn tin nhắn Jiyeon muốn nanh tin cho tôi là gì... cô ấy... muốn nói gì với tôi..."
Lalisa lạnh nhạt liếc anh ta một cái: "Khoảnh khắc cuối cùng đó, Park Jiyeon không phải là một cô gái yêu cậu nữa mà là một người mẹ. Xuất phát từ bản năng của một người mẹ, chắc cô ấy nghĩ thà phải chịu đựng tất cả ác ý và hoài nghi cũng muốn cứu con mình."
Lalisa vừa dứt lời, vành mắt Jeon Jungkook vừa dịu xuống lại đỏ lên.
Nhưng mà, Lalisa vẫn nói tiếp: "Nhưng mà cô ấy biết, cậu không muốn cũng sẽ không cần. Cho nên chỉ có thể tuyệt vọng bước vào phòng phẫu thuật, tự tay giết chết con mình, để thành toàn cho tình cảm của cậu. Dù cho có biết rõ ràng với thể chất của mình, phá thai sẽ khiến cô ấy không thể mang thai được nữa, dù cho có phải hủy hoại cuộc sống của mình cũng muốn bảo vệ cuộc sống của cậu."
"Đừng nói nữa!!!" Jeon Jungkook ôm đầu suy sụp gào lên.
Lúc Rosé bước ra khỏi phòng bệnh liền nghe thấy những lời ấy của Lalisa, cô trông thấy bả vai Jeon Jungkook run bần bật, ôm đầu đau khổ gào thét...
Nhìn thấy Rosé đi ra, Lalisa lập tức sải bước đến bên cạnh cô: "Còn tức giận không?"
Nhìn thấy cái bộ dạng đau khổ không muốn sống nữa của Jeon Jungkook, Rosé xoa xoa ấn đường: "Thôi, dù có tức cũng không đánh nữa. Bây giờ em mà đánh sẽ chỉ khiến anh ta giảm bớt cảm giác tội lỗi mà thôi!"
Thấy điện thoại của Lalisa vẫn cứ réo mãi, Rosé vội nói: "Lalisa, chị Jiyeon đã vượt qua cơn nguy hiểm rồi, công ty có việc thì chị mau đi đi!"
"Được rồi, có việc gì thì gọi cho chị nhé."
"Ừm." Rosé gật đầu rồi kiễng chân hôn lên môi chị: "Lalisa, cám ơn chị."
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tối hôm qua cô cũng trong trạng thái hoảng loạn, mọi chuyện đều do một tay Lalisa giải quyết, thậm chí ngay đến Jeon Jungkook cũng là chị cho anh ta một bài học hộ cô.
Lalisa vuốt vuốt tóc cô: "Đừng để mình mệt quá nhé."
Sau khi Lalisa đến công ty rồi, Jeon Sung Woo, Gae Chaewon và cả Gae Mindeulle đều lục tục ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Vẻ mặt của ba người đều rất nặng nề, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Jeon Jungkook lấy một cái.
"Mindeulle à, em nói thật cho chị biết, tình hình nghiêm trọng đến mức nào?" Gae Chaewon căng thẳng hỏi, Rosé cũng cau mày nhìn sang.
Gae Mindeulle thở dài một tiếng: "Vừa nãy Viện trưởng cũng đã nói rất rõ rồi, em không có gì để bổ sung nữa. Tình hình này, về cơ bản là không thể mang thai được nữa, tử cung giữ lại được đã là may mắn lắm rồi!"
Gae Chaewon bật khóc, trên gương mặt tràn đầy sự tự trách: "Tạo nghiệt mà... đúng là tạo nghiệt mà làm thế nào đây..."
Jeon Sung Woo quay sang nhìn Rosé đang trầm mặt đứng đó: "Cô Park, lần này thực sự rất cám ơn cô, nếu như không có cô đến kịp thì... đúng rồi, người nhà của Jiyeon biết chưa? có cần thông báo cho họ biết không? Dù sao chuyện lớn thê này.."
Rosé ngay lập tức lắc đầu, nói với giọng chắc chắn: "Không cần, sức khỏe của ông nội tôi không tốt, không chịu được cú shock này, chị Jiyeon chắc cũng không mong mẹ chị ấy biết chuyện rồi lại lo lắng, còn về phần chú tôi... nếu như ông ta biết chuyện này.... không biết sẽ làm ầm ỹ đến đâu nữa... đến lúc đó chỉ càng khiên chị ấy khó xử hơn mà thôi, tôi nghĩ đây là chuyện mà chị Jiyeon không muốn nhìn thấy nhất!"
Rosé nói rồi, giọng điệu có phần nặng nề: "Cám ơn sự quan tâm của ba vị giành cho chị gái tôi, tôi sẽ chuyển lời đến cho chị ấy là ba người đã đến thăm, còn về phần chăm sóc chị ấy thì đã có tôi lo, ba vị có thể yên tâm."
Câu này của Rosé thực ra là đang ngầm đuổi khách.
Dù sao bây giờ bất cứ ai trong nhà họ Jeon đều có thể khiên Park Jiyeon chịu kích thích.
"Nếu như có bất kì điều gì cần trợ giúp làm ơn hãy liên lạc với chúng tôi." Jeon Sung Woo đương nhiên là hiểu ý của Rosé, vốn dĩ ông cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ồ lại đây, nói xong ông liền sa sầm quay sang nhìn Jeon Jungkook: "Mày còn ngồi đó làm cái gì? Bây giờ tất cả đều đúng ý mày rồi còn gì?"
Jeon Jungkook dường như không nghe thấy cha mình nói gì, vẫn ngồi bất động.
Gae Chaewon muốn nói rồi lại thôi, sau rồi bà cũng chẳng nói gì cả lắc đầu ròi đi.
Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Jungkook được, bọn họ cũng sai, cách làm của bọn họ trước đó quá kích động, quá vội vã, thậm chí còn không nghe Jiyeon giải thích.
Nhưng mà, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, nay thứ mà bọn họ có thể làm cũng chỉ là cố hết sức bồi thường mà thôi.
Chỉ trong một đêm, con dâu mất, cháu nội cũng không, cú đả kích lớn như thế, chớp mắt hai ông bà như đã già thêm mười tuổi.
Ở cửa bệnh viện, Gae Chaewon đầy bi thương gạt nước mắt: "Cô gái tốt như thê mà, là nhà họ Jeon chúng ta không có phúc... không có phúc có được đứa con dâu tốt như thế! Tôi không cần biết ông và Jungkook nghĩ thê nào, từ nay về sau, trong mắt tôi, Jiyeon chính là con gái ruột của tôi!"
Thoáng cái trước cửa phòng bệnh chỉ còn lại Rosé và Jeon Jungkook.
Jeon Jungkook cố gắng đứng dậy, đi về phía cửa phòng bệnh.
Rosé khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, thấy thế liền giơ chân lên chắn giữa cửa không cho Jeon Jungkook vào.
Jeon Jungkook: "Để tôi vào gặp cô ấy một lần."
Rosé: "Bắt đầu từ bây giờ trở đi, nêu như tôi để anh lại gần chị ấy trong vòng ba bước, tôi sẽ gọi anh là ông nội!"
Jeon Jungkook: "Tôi chỉ nhìn một cái."
Rosé: "Nhìn rồi thì anh có thể làm được gì?"
Jeon Jungkook im lặng, anh không biết... anh chỉ muốn được gặp cô... muốn gặp cô đến điên cuồng...
Trong sự tĩnh mịch ấy, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Jeon Jungkook giơ điện thoại lên theo phản xạ, nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, sắc mặt anh đột nhiên trắng bệch.
Người gọi đến là IU.
Đứa trẻ mà anh coi là "hồng thủy mãnh thú" đã không còn.
Park Jiyeon cũng không quấn lấy anh nữa. Ba mẹ cũng chẳng ép anh kết hôn.
Thậm chí ngay cả, IU cũng chủ động gọi điện cho anh...
Trời sáng rồi, nhưng thứ đợi anh không phải là tương lai đen tối vô tận, mà cuộc sống của anh đã hoàn toàn trở về với quỹ đạo bình thường...
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy tất cả đều chẳng có nghĩa lý gì, ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc này chỉ có muốn gặp cô ấy... muốn gặp cô ấy...
Jeon Jungkook ngắt cuộc điện thoại của Kool Ji-Eun, vẻ mặt tái nhợt nhìn về phía Rosé, vẫn cố chấp lặp lại một lần nữa: "Tôi chỉ nhìn cô ấy một lần mà thôi."
Rosé nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt lạnh như băng: "Jeon Jungkook, nếu anh thực sự còn có một chút áy náy với chị Jiyeon thì mời anh từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị ấy nữa, đây là điều duy nhất anh có thể làm vì chị ấy."
Sống lưng của Jeon Jungkook đờ ra, đứng tại chỗ rất lâu...
Khoảng mười phút sau, người đàn ông cuối cùng mới chậm chạp lê bước đi, bước từng bước từng rời khỏi nơi này...
Cuối cùng thì Jeon Jungkook cũng đi, Rosé day day ấn đường, thở dài một tiếng, rút điện thoại ra gọi.
Chuông điện thoại vừa đổ có mấy giây đầu bên kia đã nhấc máy, ngay sau đó vang lên giọng nói vui vẻ của cô gái: "Alo? Anh Yeong!"
"Annie, bây giờ em có thời gian rảnh không? Có thể giúp anh một việc không..."
Rosé còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc đầy ấm ức của cô bé: "Anh Yeong ơi hu hu hu..."
Rosé sốt ruột, vội hỏi: "Annie em sao thê?"
"Hu hu hu anh ơi, em bị Lão Đại cấm túc rồi!"
Rosé cau mày: "Cấm túc? Em làm gì vậy? Tại sao anh ta lại cấm túc em?"
"Em cảm thấy rất có thể là Lão Đại đang ghen tị với em..." Annie sụt sịt trả lời.
"Ha... hả?" Rosé ngẩn ra, không hiểu ý của Annie.
"Bắt đầu từ lần trước anh hẹn gặp em ý, Lão Đại liền phái người trông chừng em không cho phép em ra ngoài, quan trọng nhất là, Lão Đại còn cướp sạch toàn bộ bánh quy anh làm cho em nữa! Toàn bộ ấy, cướp hết sạch luôn!" Annie nói rồi đau lòng khóc thút thít.
'Má, con hàng kia thế nhưng lại cướp hết bánh quy cô tặng Annie? có nhầm không thế?'
Khóe miệng Rosé cứng đờ, đầu đầy vạch đen, vội vàng an ủi cô nhóc Annie ở đầu dây bên kia: "Annie ngoan, không khóc nha, chẳng qua chỉ là mấy miếng bánh quy tự làm thôi mà, sau này anh làm cái khác cho em là được rồi! Em muốn bao nhiêu anh làm ấy nhiêu! Đừng buồn nữa!"
"ừm..." Annie sụt sịt, sau đó liền hỏi cô: "Đúng rồi anh Yeong, tại sao anh lại nhờ em? Anh lại bị thương à?"
Rosé bóp trán: "Không phải anh, là một người bạn... giờ Satan đang ở nhà hay ở công ty?"
"Giờ này chắc đang ở công ty." Annie trả lời.
"Bây giờ trong nhà có ai đang trông em? có Đại sư huynh ở đó không?" Rosé hỏi.
"Là chị Mười Sáu, còn Đại sư huynh em cũng không biết có ở nhà hay không nữa..."
"Được rồi, anh biết rồi, đợi anh đến tìm em nhé."
"ừm." Cô bé ngoan ngoãn trả lời.
Cúp điện thoại rồi, Rosé lại gọi cho một số khác.
Chuông vang một lúc lâu rồi chủ nhân của chiếc điện thoại mới thong thả nhất máy, ngay sau đó một giọng đàn ông ngái ngủ vang lên: "Alo?"
"Alo, Nhị sư huynh! Đi với muội đến nhà ma một chuyên!" Rosé nói nhanh.
"Nhà ma gì?" Oh Dong Hae vẫn đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.
Rosé: "Thì là cái chỗ đám người Đại sư huynh ở đó!"
Oh Dong Hae ngáp dài một cái: "Muội đến đó làm cái gì? Chả phải là muội sợ ma lắm à?"
Rosé: "Tìm người."
Oh Dong Hae cạn lời: "Tìm người? Em muốn tìm ai?"
Rosé: "Annie"
"..." Đầu dây bên kia im lặng một khoảng dài, sau đó mới nói: "Muội bảo huynh đi tìm phụ nữ với muội, Lalisa nhà muội có biết không?"
"Muội tìm Annie là có việc nghiêm túc, con bé bị Satan cấm túc giờ không ra ngoài được. Bây giờ muội sẽ xuất phát đến đó, lát nữa chúng ta trực tiếp hội họp ở bên đó nhé." Rosé nói rất nhanh.
"Huynh còn lâu mới đi! Nhỡ đâu gặp phải cái tên Oh Dal biến thái kia thì sao?" Oh Dong Hae hậm hự, nhất quyết không chịu đi.
"Nói thừa, tìm huynh đến là để đối phó với Đại sư huynh mà!" Những người khác cô thừa khả năng giải quyết đẩy.
"Fuck! Nhân tính ở đâu???"
Rosé nghiên răng trèo trẹo: "Huynh còn dám nhắc đến nhân tính vối muội à? có tin muội quẳng một xấp hóa đơn cho huynh dập mặt không! Từ lúc huynh về nước đến giờ tự tính xem mình đã nợ muội bao nhiêu tiền rồi hả? Tí lương còm của huynh còn không đủ trả đâu! Lần nào đi quẩy chẳng vác hóa đơn vể cho muội thanh toán hả! Huynh bán thân cho muội còn chưa đủ để trả nợ đâu đấy! Hơn nữa đây vốn dĩ là nghĩa vụ của vệ sĩ đó, có biết không?"
Oh Dong Hae không phục phản bác: "Làm sao mà không đủ chứ, cái đầu của ông đây từng được treo thưởng một tỷ dollar mỹ trên bảng của Gozilla đấy có biết không?"
Rosé đỡ trán: "Thế mà huynh vẫn còn khoe được..." Gọi điện cho Oh Dong Hae xong, Rosé lập tức đến nơi ở của Woon YooNa.
Bây giờ tất cả các bác sĩ đều nói, tình hình của chị Jiyeon sau này cơ bản là không thể có thai được nữa, cô muốn tìm Annie đến xem thử xem, cho dù chỉ còn một tia hy vọng thôi cũng phải thử xem...
Cô vòng về nhà thay đồ nam cho tiện hành động rồi dắt Tiểu Hắc ra phóng đến cổng ngôi nhà cũ từ thời dân quốc ở ngoại thành.
Cho dù bây giờ là ban ngày, nhưng căn nhà này vẫn âm trầm toàn là quỷ khí, không hổ danh là hung trạch* đệ nhất Seoul.
(*Hung trạch: đất dữ.)
Nhưng mà chắc là do bây giờ là ban ngày, cộng thêm tác dụng từ việc xem hết cả cái ổ cứng toàn phim ma, lần này Rosé rõ ràng là bình tĩnh hơn nhiều.
Oh Dong Hae ngẩng đầu lên nhìn căn nhà trước mặt, chép miệng: "Chậc chậc... chỉ cần nhìn cái nhà này là biết cái gã đó cả đời này cơ bản là say goobye với các cô em rồi... có em gái nào thích về nhà mà ở với cô ta chứ?"
"Đừng lắm mồm nữa, mau làm việc thôi." Rosé nín thở đưa mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa lẻn vào.
Tốt nhất là có thể đưa Annie đi trong tình huống không làm kinh động đến những người khác, nửa tiếng sau lại đưa về.
Đúng như những gì Annie đã nói, hôm nay ở đây hình như không có ai, ngay đến cả Mười Sáu cũng không gặp, Rosé thuận lợi tránh đi còi báo động, trèo cửa sổ lên gác sau đó lẻn vào phòng Annie.
"Annie..." Rosé gọi khẽ.
"Anh Yeong!" cô nhóc đang rầu rĩ buồn bực nghịch thuốc trong phòng, nghe thấy tiếng của Rosé vội bỏ tất cả những thứ trong tay xuống chạy đến: "Cuối cùng anh cũng đến rồi, e, nhớ anh quá đi mất hu hu hu hu..."
"Ngoan... đừng khóc nữa..."
Rosé dịu dàng xoa đầu cô nhóc, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi em Annie, lại làm phiền đến em rồi."
Annie lập tức lắc đầu thật mạnh "Anh Yeong, anh đừng bao giờ nên nói như thế, cái mạng của em là do anh cứu! Em chỉ sợ anh không cần em thôi!"
Oh Dong Hae tựa vào cửa, khóe miệng giật giật: "Đại khái thôi đi có được không, không biết còn tưởng hai người muốn bỏ trốn vì tình yêu đấy! Nhanh lên chút đi! Nếu làm kinh động đến Oh Dal thì người xui xẻo là tôi đây này!"
Rosé kéo theo Annie, nhanh chóng chạy theo Oh Dong Hae ra ngoài.
Ba người thuận lợi ra được đến cổng lớn, kết quả vừa ra khỏi cửa lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ thấy Mười sáu cả người đầy máu đang lảo đảo chạy về phía họ...
Rosé, Oh Dong Hae và Annie đều sợ phát khiếp, Mười Sáu thấy Rosé và Oh Dong Hae lén đưa Annie chạy ra ngoài cũng tỏ ra kinh ngạc. Nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, xanh mặt hoảng hổt nhìn về phía nguy hiểm đang dần áp sát phía sau...
Đúng vào lúc này, một chưởng vô cùng ác liệt tấn công về phía Mười Sáu, Mười sáu đang trên bờ tuyệt vọng.
Ngay lập tức, Rosé kéo Mười sáu ra phía sau cô rồi tóm Oh Dong Hae quăng tới phía trưốc.
"Đệch! Con bà nó chứ Oh Yeong!!!" Không ngờ con nhỏ này lại lấy anh ra làm lá chắn.
Oh Dong Hae vừa chửi rủa vừa xông lên tiếp chiến.
Sau khi nhìn rõ đối thủ là ai, Oh Dong Hae trợn tròn mắt, hai chân nhũn ra: "Oh... Oh Dal..."
Giờ khắc này, hai mắt Oh Dal đỏ ngầu, không hề đeo kính, rõ ràng đã hoàn toàn đánh mất lí trí...
"Mẹ nó! Tên này bị sao vậy?" Oh Dong Hae vừa kêu la vừa vội vàng ứng phó với những đợt công kích gần như phát điên của Oh Dal.
Mười Sáu không khỏi sợ hãi nhìn về phía "người đàn ông" vừa cứu cô ta, vẻ mặt ngơ ngác hồi lâu mãi mới phản ứng lại được: "Oh... Oh Yeong..."
"Chuyện gì thê này? Sao Đại sư huynh lại muốn giết cô?" Rosé cau mày hỏi.
Lúc này Mười sáu mói hoàn hồn lại: "Tôi không biết, tự dưng anh Dal phát điên lên tấn công tôi... như thể bị kích thích vậy..."
"Bị kích thích?" Rosé bất chợt thay đổi sắc mặt.
Trước đây Oh Dal cũng từng xảy ra tình trạng này, nhưng cực ít, rốt cuộc chuyện gì khiến huynh ấy bị kích thích đến mức này?
"Oh Yeong! còn không mau tới đây giúp ông! Ông đây sắp bị muội hại chết rồi!!!"
Cách đó không xa, Oh Dal đang phát điên lên từng bước ép lùi Oh Dong Hae, buộc anh ta phải gào lên một cách tuyệt vọng.
Đối diện với một kẻ đã hoàn toàn đánh mất lí trí như Oh Dal cũng là quá sức đối với Oh Dong Hae. Huống hồ cũng không biết cái tên Oh Dong Hae này làm sao, rõ ràng lúc trước còn nói sẽ cố gắng luyện công, kết quả ngày nào cũng chỉ ăn chơi lêu lổng vất vưởng.
Rosé biết trong lòng Oh Dong Hae có tâm sự, nhưng tên này lúc nào cũng trưng ra cái vẻ cà lơ phất phơ, lần nào truy hỏi cũng chuyển chủ đề, đây rõ ràng là không muốn nói nên cô cũng hết cách.
"Annie, trông Mười sáu cho anh." Rosé cẩn thận đỡ Mười Sáu xuống sofa, sau đó nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến.
Lần trước Mười Sáu đã so chiêu với Oh Yeong, biết thân thủ của Oh Yeong đã thụt lùi đến mức thảm hại, lúc này chỉ biết lo lắng nhìn theo...
Kết quả lại phát hiện, vì có sự tham gia của Oh Yeong, cuộc chiến trong phút chốc đã có chuyển biến.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi không gặp, thân thủ của Oh Yeong đẵ tiến bộ thần tốc, hơn nữa động tác của cô có hơi kì lạ, không giống với những thế võ trước đây, trước giờ chưa từng thấy...
Ngay đến cả Oh Dong Hae cũng phải giật mình: "Đệch! Con nhóc thối! Muội học trộm được ở đâu đấy? Sao huynh chưa thấy mấy chiêu này bao giờ, đã có một sư phụ như huynh thế này rồi còn dám đi học lén người khác à?"
"Chính vì sư phụ là một kẻ không đáng tin như huynh nên ông đây mới phải đi học trộm đấy!" Rosé tức giận nguýt anh ta một cái.
Tiếp đó, ba người đánh nhau đến nỗi trời đất mù mịt, tuy Rosé có học được vài chiêu của Jisoo nhưng cũng chỉ ứng phó được một lúc. Ngay sau đó, dù cho cả hai liên thủ lại cũng không ứng phó nổi Oh Dal nữa...
Mắt Oh Dal đỏ ngầu, đánh một đòn lên bả vai Rosé, sau đó lại lạnh lùng dùng đòn trí mạng tấn công về phía Oh Dong Hae...
Mãi tới khi cách đó không xa truyền tới một giọng nói biếng nhác...
"Dal à."
Oh Dal như bị điểm huyệt, đột nhiên dừng lại tất cả mọi động tác.
Mồ hôi Oh Dong Hae chảy ròng ròng trên trán, trốn được đòn trí mạng này của Oh Dal coi như sống sót sau tai nạn.
Rosé cũng khom người thở hồng hộc, theo phản xạ nhìn về phía người tóc bạch kim cách đó không xa...
'Toi rồi, tên điên này về rồi...'
Lúc này, sự điên cuồng trong mắt Oh Dal như thủy triều từ từ thổi lui, chỉ còn đọng lại chút thê lương đang ẩn nấp trong dó...
Thấy vẻ mặt này của Oh Dal, Rosé lại cảm thấy sợ hãi 'rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay Đại sư huynh quả thật rất khác thường.'
Không biết qua bao lâu, đôi mắt Oh Dal mới hoàn toàn hồi phục lại vẻ trấn tĩnh thường, anh ta nhìn chằm chằm vào Oh Dong Hae đang nhếch nhác bò ra đất: "Theo tôi qua đây."
Oh Dong Hae lau vết máu trên khóe môi: "Mẹ nó, ông đây có thể không qua không?"
Giờ mà qua đó chẳng phải là chịu chết sao? Anh ta thật sự bị con bé Oh Yeong này hại chết rồi!
Giọng Oh Dal lạnh như băng: "Không qua thì tiếp tục."
'Không tới thì đánh tiếp á?'
"Tới đây, tới đây..." Oh Dong Hae không nói hai lời, lập tức xách mông đi theo.
Rosé lo lắng nhìn bóng hai người đi ngày một xa: "Rốt cuộc Đại sư huynh bị làm sao vậy...?"
Người phụ nữ tóc trắng phía đối diện khẽ bật cười, nhìn cô, lạnh lùng nói: "Darling à, giờ người em phải lo lắng phải là bản thân em mới đúng chứ nhỉ? Nhân lúc tôi không ở đây, dám trộm người của tôi hửm?"
Sắc mặt Rosé lập tức đen xì:"..." Trộm người là cái quái gì?
Rosé vẫn còn đang lo cho Đại sư huynh với Nhị sư huynh nên cũng không nghĩ nhiều, hít sâu một hơi nói: "Tôi tìm Annie có chuyện gấp, chỉ cần nửa tiếng thôi, phải làm thế nào chị mới chịu để cô ấy đi với tôi, có nói thẳng điều kiện ra đi."
Woon YooNa hơi nhíu mày lại: "Cầu xin tôi đi."
Rosé: "Xin chị đấy."
Tên kia lập tức lộ ra vẻ mặt chán nản: "Chậc... chẳng thú vị gì cả..."
Rosé:"..." Sao rốt cuộc chị muốn thể nào đây?
Trông thấy vẻ mặt hơi suy sụp của Rosé, Woon YooNa từ từ nói: "Trả tiền thuê đi."
Thấy có hi vọng, Rosé lập tức hỏi: "Được, bao nhiêu?"
"Bánh quy, 10.000 cái, phải là bánh tự tay cô làm."
Rosé:"..." 10.000 cái bánh quy... sao chị không ăn đến chết luôn đi?
Annie nhất thời đầy vẻ tự trách đã làm liên lụy đến anh Yeong, quả nhiên Lão Đại vẫn còn giận chuyện bánh quy. Đáng ra cô nên cẩn thận một chút, không nên để Lão Đại trông thấy đống bánh đó, rõ ràng cô biết đầu óc của Lão Đại không được bình thường...
Annie lo lắng không thôi, yêu ốt nói đỡ cho Rosé: "Lão Đại, 10.000 cái hình như hơi nhiều, hơn nữa còn phải tự tay làm..."
Woon YooNa nghe vậy sờ cằm, trông ra điều suy tư nghiền ngẫm, sau đó gật đầu nói: "Hình như có hơi nhiều thật, vậy thì 9.999 cái đi vậy."
Rosé:"..."
Annie:"..."
Mười Sáu:"..."
Xin hỏi 9.999 cái với 10.000 cái có gì khác nhau không? Mẹ nó, chị có tin là tôi sẽ bắt cóc hết các em gái trong tổ chức của chị đi không hả!
Rosé nổi đầy gân xanh trên trán, hít sâu một hơi nói: "9.999 cái chứ gì? Được! Nhưng từ nửa tiếng đổi thành một tháng!"
Kệ mẹ đi, giờ phải đưa Annie đi khám cho chị Jiyeon trước đã, biết đâu tranh thủ được thêm chút thời gian.
Tóc Woon YooNa bay quơ quơ trong gió, khẽ cười nói: "Được."
Vừa dứt lồi, Rosé như sợ chị ta sẽ đổi ý, liền kéo Annie bỏ chạy.
"Anh Yeong, anh thật sự sẽ làm nhiều vậy sao? Nêu tự tay làm tất cả chỗ đó vậy chẳng phải..." Annie tỏ ra lo lắng.
"Làm chứ, sao lại không làm, anh sẽ để chị ta ăn no đến chết thì thôi!" Rosé nói rồi lại nhìn về phía Oh Dong Hae và Oh Dal vừa rời đi.
Không biết Đại sư huynh tìm Nhị sư huynh là muốn làm gì nữa...
Thôi mặc kệ, có Woon YooNa ở đây, Đại sư huynh cũng đã tỉnh táo lại rồi, Oh Dong Hae da dày thịt béo, chắc sẽ không có chuyện gì đâu!
"Lên xe, mau lên." Rosé đội mũ bảo hiểm cho Annie, sau đó nhanh chóng lao tới bệnh viện.
Tại bệnh viện tư nhân Seoul.
Annie có chút tò mò đánh giá cô gái mặt trắng bệch như tờ giấy đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt cô ấy rất kém, trông yếu vô cùng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là một cô gái rất xinh đẹp.
Thấy Rosé lo lắng cho người này như thế, thậm chí còn dám chạy vào nhà ma tìm cô, Annie ỉu xìu lên tiếng hỏi: "Anh Yeong... Đây là... bạn anh mới quen à?"
"Chị ấy là chị họ anh, Park Jiyeon." Rosé đáp.
"Ồ... Hóa ra là chị họ!" Annie lập tức vui vẻ trở lại: "Chị ấy sao thê? Trông có vẻ như bị mất nhiều máu..."
"Đúng là bị mất máu quá nhiều, chị ấy vừa làm phẫu thuật nạo thai, vì làm ở phòng khám chui, trong quá trình phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến việc bị mất máu quá nhiều, vừa mới cấp cứu, suýt chút nữa thì phải cắt bỏ cả tử cung. Giờ các bác sĩ đều nói sau này chị ấy không thể có con được nữa." Giọng điệu Rosé nghiêm nghị lạ thường.
Annie hiểu chuyện gật đầu: "Vậy... để em khám cho chị ấy xem."
"Được!" Rosé lập tức kéo một cái ghê tới cho Annie ngồi.
Annie ngồi xuống cạnh giưồng, khẽ nhấc cổ tay Park Jiyeon lên bắt mạch.
Rosé nín thở đứng bên cạnh, không dám quấy rầy.
Thời gian từng phút qua đi, sắc mặt Annie ngày càng nặng nề, tim Rosé cũng từng chút chìm xuống.
Chẳng lẽ ngay đến Annie cũng không còn cách nào nữa sao?
Khoảng năm phút sau, cuối cùng Annie cũng ngưng bắt mạch, cô đặt tay Park Jiyeon lại trong chăn.
"Annie, chị anh thế nào rồi?" Rosé vội hỏi.
Annie thở dài nói: "Có phải trước đây chị ấy có bị "cung hàn" đúng không?"
"Phải!"
Annie trầm ngâm nói: "Trước đây tuy cơ thể chị ấy có chút "cung hàn", nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn, điều dưỡng tử tê là được. Nhưng giờ, vốn dĩ đã bị "cung hàn" rồi, lần phá thai này lại gây tổn hại nghiêm trọng tới thân thể... Máu là cội nguồn của sinh mệnh, chị ấy bị mất máu quá nhiều, sinh mệnh bị tổn hại dẫn đến cơ thể bị hư hại..."
"Không có cách nào chữa được sao? Chị ấy thật sự không thể mang thai được nữa à?" Thấy Annie nói nghiêm trọng như vậy, Rosé có hơi sốt sắng gặng hỏi.
Annie cân nhắc một chút rồi mới mò miệng, "Khả năng có thể mang thai rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có. Vấn đề là, với tình trạng sức khỏe của chị ấy, kể cả có mang thai cũng tuyệt đối không thể giữ được."
Annie nói đến đây, lại cẩn thận bắt mạch lại cho Park Jiyeon thêm một lần nữa rồi nói: "Có điều, anh đừng lo, may mà anh nói với Lão Đại để em ở đây một tháng. Trong khoảng thời gian một tháng này em sẽ giúp chị ấy điều dưỡng cơ thể, phối hợp với thuật châm cứu của em, chị ấy sẽ bài trừ được những hư hại trong cơ thể. Chỉ cần sau này chị ấy làm theo những gì em bảo, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi đàng hoàng, nhiều thì ba năm năm, ít thì một hai năm là có thể khôi phục được tử cung, còn có thể thuận lợi mang thai lần nữa..."
Nghe tới đây, vẻ mặt căng thẳng cực độ của Rosé lúc này mới được dãn ra: "Thật tốt quá... có hi vọng là tốt rồi... Annie, thật sự cảm ơn em nhiều lắm!"
"Anh Yeong không cần cảm ơn em, chị gái anh cũng chính là chị gái em mà! À, phải rồi..." Annie nhìn cô gái trên giường bệnh, không biết nghĩ đến chuyện gì, lại mở miệng nhắc...
"Trong tình trạng này, tình trạng tâm lí của bệnh nhân cũng rất quan trọng, không biết chị đã trải qua chuyện gì, anh nhất định phải khuyên nhủ chị ấy, để chị ấy giữ được tâm trạng vui vẻ. Nếu như cần thì có thể mời một bác sĩ tâm lí chuyên ngành!"
"Được, anh biết rồi, may mà em nhắc anh! May quá anh có quen một bác sĩ, để về anh sẽ liên hệ với người đó!" Nói đến đây, Rosé lại nhìn Park Jiyeon trên giường bệnh, thần sắc khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Soyoung gọi tới.
Giờ Rosé mới nhớ ra hôm nay là ngày cử hành lễ bấm máy của Phía Sau Hoàng Hôn, cô vội bắt máy: "Alo, Soyoung à?"
"Anh Yeong, dậy chưa thế? Hai tiếng nữa ở phim trường tổ chức lễ bấm máy, đừng quên đấy nhé!"
"Được, anh biết rồi." Rosé dập máy.
"Anh Yeong, nếu anh có việc thì cứ đi đi, cứ để em chăm sóc cho chị ấy!" Annie ở bên cạnh nói.
Rosé cảm kích ôm cô gái nhỏ vào lòng: "Cảm ơn em Annie, nếu không có em, anh không biết phải làm sao nữa. Vậy anh đi trước đây, xong việc anh sẽ về ngay, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh nhé, có gì quan trọng thì gọi vào số điện thoại này, bảo anh ấy tới giúp em!"
Rosé nói rồi liền đưa số điện thoại của Heung Kang cho cô bé.
"Vâng, anh mau đi đi!"
Ra khỏi phòng bệnh, Rosé lập tức gọi điện cho Heung Kang.
"Chaeyoung tiểu thư, cô có gì cần dặn dò sao?"
"Chị họ tôi đang phải nhập viện, mấy ngày này để Teak So đi theo tôi là được rồi, anh giúp tôi trông chừng phía bệnh viện. Trong phòng bệnh có một cô gái tên là Annie, là bạn tôi, nếu cô ấy cần gì thì anh đi mua cho cô ấy... Tất nhiên cái này không phải là trọng điểm, quan trọng là anh nhớ rõ cho tôi, đừng để Jeon Jungkook bước nửa bước lại gần phòng bệnh! Nhớ rõ chưa?"
Rosé còn cố tình nhấn mạnh câu "Đừng để Jeon Jungkook bước nửa nước lại gần phòng bệnh".
"Nhớ rồi thưa cô! Tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta tới gần đâu!" Heung Kang cũng không hỏi tại sao, trực tiếp cam đoan.
"Tốt, tạm thời chỉ có vậy thôi. Vất vả cho anh rồi."
Rosé dặn xong mới rời đi.
Tại phim trường.
Sau khi Rosé trang điểm, thay đồ xong cũng kịp đến trước thời gian bấm máy nửa tiếng.
Ngày bấm máy đều phải là ngày đẹp đã xem trước, nếu lỡ thời gian sẽ bị cho là không may mắn.
Các diễn viên chính, đạo diễn, nhà sản xuất, giám chế, vân vân và mây mây lũ lượt kéo tới. Ngoài ra còn vài nhà đầu tư quan trọng khác, tất nhiên nhiều nhất vẫn là người của phía truyền thông, nơi tổ chức buổi lễ trở nên náo nhiệt vô cùng.
Bàn cúng đã chuẩn bị xong, hai bên là lư hương và heo sữa quay cùng hoa quả tươi để bày cúng.
Bận từ nửa đêm đến giờ, Rosé choáng váng cả đầu óc, sau khi ứng phó với truyền thông xong, cô nhân lúc buổi lễ chưa bắt đầu, tìm một nơi để nghỉ tạm.
Kết quả, vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra thì trông thấy...
Yang Dae-jung, Jeon Bo Gum, Lee Hanchee...
Ba người đang chiếm mỗi người một góc để ngồi, bầu không khí quỷ dị hết nói.
Yang Dae-jung và Jeon Bo Gum thì thôi không nói nhưng tại sao Lee Hanchee cũng ở trong phòng nghỉ của diễn viên?
Con mẹ nó, cô phải qua chỗ khác nghỉ thôi!
Nhưng rõ ràng đâu có dễ như vậy, Rosé vừa mới xoay chân Lee Hanchee đang ngồi trên sofa cách đó không xa đã đứng dậy đi tới chỗ cô: "Chaeyoungie..."
'Chaeyoungie?'
Jeon Bo Gum vẫn vẫn luôn âm thầm đánh giá Yang Dae-jung, nghe thế liền lia mắt qua nhìn Lee Hanchee.
Tên Lee Hanchee này quen với Rosé à? Lại còn gọi nhau thân thiết như thế...
Vì Jeon Bo Gum cũng ở đây, Rosé đành quay lại mở lời đối phó: "Lee tổng có chuyện gì sao?"
"Có thể nói chuyện được không? Chị có chút chuyện muốn nói với em."
"Được chứ." Vì muốn tránh lộ sơ hở để Jeon Bo Gum bắt thóp, Rosé đành phải đi theo Lee Hanchee ra ngoài.
...
Thấy hai người ra khỏi phòng nghỉ, sắc mặt Jeon Bo Gum liền thay đổi.
Tên Lee Hanchee này ngay đến ánh mắt nhìn Rosé cũng bất thường!
Chẳng lẽ người yêu của Rosé không phải là Yang Dae-jung mà là Lee Hanchee?
Lee Hanchee chẳng phải có bạn gái rồi sao? Hơn nữa cũng nghe nói sắp kết hôn rồi còn gì!
'Chết tiệt, chẳng lẽ cô gái này lại muốn cặp kè với người đã có vợ sao???'
Yang Dae-jung thấy Rosé đi theo Lee Hanchee cũng tỏ ra khó chịu, hai người này muốn nói gì đây?
...
Một lát sau, Rosé và Lee Hanchee đi tới vườn hoa phía sau khách sạn.
"Có chuyện gì thì nói mau đi, buổi lễ bấm máy sắp bắt đầu rồi!" Rosé liếc mắt nhìn đồng hồ.
Lee Hanchee phức tạp nhìn cô gái trước mắt, sau một hồi, cô ta mới từ từ lấy một chiếc thiệp mời đỏ sẫm từ trong túi ra đưa tới trước mặt cô: "Chị với Hwayoung định ngày tổ chức hôn lễ rồi, là mùng 8 tháng sau."
Rosé nhận thiệp mời, thờ ơ nhìn một cái: "Chúc mừng!"
Thấy thái độ này của Rosé, Lee Hanchee không biết tại sao lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nếu cô cười nhạo chị ta như trước kia, có nghĩa là cô vẫn còn để ý, nhưng hiện tại...
Thấy Rosé nhận tấm thiệp mời, nói lời "chúc mừng" hờ hững rồi đi thẳng, Lee Hanchee siết nắm chặt tay, đột nhiên đuổi theo kéo lấy tay cô: "Chaeyoungie! Em không có gì muốn nói với chị sao?"
Rosé còn chưa kịp mở miệng, ở phía sau đã có người kéo lấy Rosé giật khỏi tay Lee Hanchee.
Rosé quay lại, nhíu mày nhìn Yang Dae-jung ở đâu chạy tới: "Lông Vàng?"
Yang Dae-jung không vui trừng mắt với cô: "Có chuyện quái gì để nói với người yêu cũ chứ? Lỡ bị chụp được thì làm thế nào!"
Nói xong anh lạnh lùng nhìn Lee Hanchee: "Lee đại tổng tài, chị là người sắp kết hôn rồi, cảm phiền chị chú ý tới tay chân một chút, chị không sợ bọn nhiều chuyện nhưng đàn em nhà chúng tôi vẫn biết sợ scandal!"
Lee Hanchee cau mày nhìn hai người rời đi.
Hai người không chỉ có quan hệ thân thiết, thậm chí Yang Dae-jung còn biết cả chuyện chị và cô từng yêu nhau sao...
'Chẳng lẽ tin đồn đó là thật... Rosé thật sự đang qua lại với Yang Dae-jung?'
Sau khi đưa Rosé đi, Yang Dae-jung mất hứng nói: "Bà phí lời với cái tên khốn đó làm gì?"
Rosé nhún vai: "Hôm nay rõ ràng chị ta tới là để tính chuyện với tôi, giải quyết dứt khoát một lần cho đỡ phiền phức cũng được!"
Yang Dae-jung tỏ ra không tin nhìn cô: "Thật chứ? Chắc không phải bà vẫn còn lưu luyến mối tình đầu đấy chứ?"
Dù sao mối tình đầu cũng khó quên mà...
"Ông nghĩ tôi bại não vậy chắc?" Rosé bực mình nói.
Yang Dae-jung càng tỏ ra nghiêm túc: "Vậy chẳng lẽ bà đã chuẩn bị dùng mấy cách kia để đối phó với Lee Hanchee? ví dụ như câu Lee Hanchee về rồi lại đá chẳng hạn?"
Rosé nhíu mày: "Tôi đi câu Lee Hanchee? Nêu tôi thật sự muốn câu anh ta, ông nghĩ Ninh Hwayoung còn đất múa ở đây chắc?"
Yang Dae-jung:"..." Hình như không bật lại được thật.
Rosé bỗng trừng mắt với Yang Dae-jung: "Lông Vàng, ông từng nghe thấy câu này chưa?"
Yang Dae-jung nhíu mày: "Câu gì?"
Rosé liếc anh một cái: "Làm như không có chuyện gì là sự trả thù độc ác nhất."
Bảo cô đi quyến rũ Lee Hanchee, cái này tởm quá rồi đấy.
Rosé nói xong lại tiếp tục: "Phải rồi, còn câu nữa: Bình thường, nếu một người không quên được người yêu cũ, vậy nhất định là vì người yêu hiện tại không đủ tốt. Mà, bảo bối hiện tại của tôi tốt như vậy, ông nghĩ... tôi có lí do gì mà không quên được món hàng cũ không?"
Yang Dae-jung:"..." Xem như tôi nói bừa đi...
Yang Dae-jung hít sâu mấy hơi mới thoát được khỏi lần bị ngược thứ N, anh nhìn cô gái ngọt ngào trước mặt lầm bầm: "Bà làm lành với Lalisa rồi à? Trông cái bộ dạng đắc ý của bà kìa!"
Khoảng thời gian trước như mắc bệnh, anh còn không dám lại gần cô trong phạm vi ba bước.
Rosé nhớ lại chuyện tối qua... ở Namdong-gu...
Cô hoàn toàn lờ đi câu hỏi của Yang Dae-jung, lộ ra vẻ mặt dịu dàng vô cùng, lẩm bẩm như chìm đắm trong thế giới riêng của mình: "Haiz... Tự dưng lại muốn được cục cưng của tôi cầu hôn ghê... Tôi phải nhanh chóng tích góp của hồi môn mới được..."
Yang Dae-jung: "..." Coi như tôi chưa hỏi đi.
"..."
Ngay sau đó, liền tới nghi thức tổ chức lễ bấm máy.
Các nhân vật chính lần lượt lên dâng hương, cuối cùng đến là đạo diễn vén tấm vải đỏ che máy ra, tuyên bố bấm máy.
Tất cả mọi người cùng hoan hô và vỗ tay.
Jun Ji-Hyun đứng cạnh Rosé từ lúc bắt đầu làm lễ đến giờ vẫn luôn ở trong trạng thái mất tập trung, lúc này cô ta đi tới chỗ đạo diễn hỏi: "Đạo diễn Won, hôm nay Woon tổng không đến sao?"
"Bên phía Won tổng tôi đã thông báo rồi, nhưng nhân vật lớn như vậy chắc sẽ không tới buổi lễ bấm máy nhỏ này của chúng ta đâu!" Won U-jin đáp.
"Tôi biết rồi." Jun Ji-Hyun tỏ ra thất vọng hỏi lại: "Chị ấy thật sự sẽ tới đóng vai khách mời à?"
"Cái này à... lúc đó đối phương chỉ nhắc một lần qua điện thoại, còn đến lúc đó có tới hay không tôi cũng không rõ, dù sao cũng nghe nói tính cách vị kia có chút khó đoán, mọi thứ đều phải đợi tới lúc đó mới biết được..." Won U-jin không chắc chắn lắm.
Jun Ji-Hyun nghĩ một hồi rồi đề nghị: "Phải rồi đạo diễn Won, vai diễn sư phụ thần bí của Park Eu Seol chẳng phải vẫn còn trống sao? Hay để Won tổng tới đóng vai này đi? Đây là nhân vật chính diện, hơn nữa cũng được độc giả của nguyên tác yêu thích, chắc chắn sẽ thích hợp hơn vai phụ thân của yêu nữ ma giáo không phải sao?"
Nghe đến đây, Won U-jin làm gì có chuyện không hiểu ý của Jun Ji-Hyun, ông ho một cái rồi khó xử nói: "Việc này e là tôi không thể quyết định được, ngay từ đầu vai diễn Kim Hae-sook là do ngài ấy tự chọn."
"Anh ấy tự chọn sao? Tại sao anh ấy cứ phải đóng vai đó chứ?"
"Chắc vì vai diễn này cũng họ vân nên có duyên với Won tổng? Suy nghĩ của người có tiền ai mà biết được!"
Rosé ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của Jun Ji-Hyun và Won U-jin mà miết miết mi tâm 'ôi thật là mệt tim.'
Sau khi kết thúc lễ bấm máy, Rosé lấy lí do người nhà ốm nên xin khất buổi tiệc xã giao, sau đó cô tức tốc chạy về viện để trông Park Jiyeon.
Rosé vừa đến cổng viện liền thấy một người chạy như bay về phía cô.
"Oh Yeong, đồ khốn..."
"Aiyo, Nhị sư huynh, huynh về rồi à!" Rosé nhìn người đàn ông đối diện qua kính râm.
Chỉ thấy Oh Dong Hae tóc tai bù xù, quần áo bụi bặm, còn dính cả lá cây trên người, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất "kịch liệt" chậc chậc...
"Con nhãi này, huynh tới giúp muội, kết quả muội lại quăng huynh lại ở đấy một mình đi mất là sao!"
"Người ta không muốn làm phiền huynh với Đại sư huynh tương thân tương ái mà! Muội còn chưa hỏi huynh đâu, rốt cuộc huynh đã làm gì, cư nhiên lại kích thích Đại sư huynh đến vậy?" Rosé tò mò xông tới hỏi.
Sắc mặt Oh Dong Hae khẽ biến, bực bội nói: "Biến đi! Chuyện của người lớn trẻ con đừng có xen vào!"
Nói xong liền chạy mất dép.
Rosé nhìn về phía Oh Dong Hae chạy đi, thoáng tỏ ra lo lắng.
Có vẻ như có liên quan đến việc Oh Dong Hae phản bội sư môn, rời khỏi tổ chức. Trước đây cô còn định nghe ngóng từ chỗ Lalisa, nhưng Oh Dong Hae rõ ràng không muốn bất cứ ai biết chuyện, nên cô cũng không hỏi nữa...
Tới trước cửa phòng bệnh liền thấy Heung Kang như một vị thần giữ cửa đang tận chức tận trách bảo vệ trước cửa.
"Chaeyoung tiểu thư!"
"Lúc tôi không ở đây có ai tới không?" Rosé hỏi.
"Không."
Rosé gật đầu, xem như tên kia thức thời.
Rosé đẩy cửa đi vào, thấy Annie đang nói chuyện với Park Jiyeon.
"Chị Jiyeon, chị tỉnh rồi à?" Rosé vội vàng bưỏc tới.
"Anh Yeong về rồi, chị Jiyeon vừa mới tỉnh thôi!" Annie nói.
Ánh mắt Park Jiyeon lướt qua mũi kim truyền nước trên mu bàn tay, nhìn căn phòng bệnh trắng toát, tỏ ra mờ mịt: "Chaeyoungie... sao chị lại ở đây..."
"Chị tới chỗ kia phẫu thuật xảy ra chuyện, bị băng huyết không cầm máu được, nên chuyển tới đây."
Park Jiyeon nghe vậy tức khắc sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt khôi phục lại tiêu cự, mọi chuyện tối qua từng chút hiện lên trong đầu cô...
Rosé thấy động tác theo bản năng và vẻ mặt trống rồng của Park Jiyeon, trái tìm liền thắt lại: "Chị Jiyeon, giờ chị cảm thấy thê nào? có khó chịu ở đâu không?"
Park Jiyeon trì độn lắc đầu, cô nhìn Rosé: "Xin lỗi Chaeyoungie, để em lo lắng rồi."
Rosé thở dài: "Em bị chị dọa sợ chết khiếp đây này..."
"Trong nhà đã ai biết chuyện chưa?" Park Jiyeon hỏi ngay.
"Yên tâm, em không nói với mọi người trong nhà, em giấu cho chị! Nhưng bên phía Jeon gia thì biết chuyện rồi, sáng nay cha mẹ và dì của Jeon Jungkook còn tới thăm chị nữa, em sợ chị thấy phiền nên bảo họ đi rồi, còn Jeon Jungkook... Tên đó nói muốn gặp chị... cũng bị em đuổi đi luôn... Sức khỏe của chị còn phải theo dõi vài hôm mới xuất viện được. Đến lúc đó chị qua chỗ em ở một thời gian, chị ở một mình em không yên tâm, còn có cô bạn Annie này của em nữa, y thuật của cô ấy tốt lắm, cô ấy có thể giúp chị điều dưỡng, cơ thể chị nhất định có thể nhanh chóng bĩnh phục!"
"Cảm ơn em, Chaeyoungie..."
Rosé chú ý từ lúc Park Jiyeon tỉnh lại tới giờ vẫn luôn bình thản, nghe cô nói chuyện mà chẳng buồn cũng chẳng vui, càng đừng nói đến phản ứng kịch hệt gì, nhưng như vậy càng khiến Rosé thấy bất an hơn.
Nhưng cô biết, chuyện này, cô có lo lắng cũng chẳng có cách nào khác cả, tất cả chỉ có thể dựa vào chị ấy, dựa vào thời gian để chị ấy tự mình bước ra...
Mấy hôm nay, tất cả mọi người ở tập đoàn BP đều trong trạng thái sẵn sàng đón địch tấn công bất cứ lúc nào.
Thời gian sắp tới là tới thời gian tổ chức "cuộc họp gia tộc" một năm một lần của Manoban gia rồi, lần này tất cả những nhân viên quản lí sự vụ của dòng họ Manoban bao gồm cả ở nước ngoài đều tề tựu về Seoul, tiến hành họp một tuần.
Thế nên phải bảo đảm trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.
Cuộc họp hội đồng công ty vừa mới kết thúc, mọi người lục đục rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Lalisa và Hansin.
Hansin mệt mỏi tựa người vào lưng ghế, trông như bị bòn rút hết sức lực: "Mẹ nó lại tới thời gian một năm một lần đáng sự nhất rồi!"
Mỗi năm vào cuộc họp gia tộc, mấy người kia ngoài việc bàn chính sự ra thì đều chỉ muốn giới thiệu con gái cho hai chị em họ.
Người bị nhồi nhét nhiều nhất là chị gái, tất nhiên chị cũng không ít. Ngay đến một người thích gái như cô còn không chống đỡ được chứ đừng nói đến bà chị gái không gần nữ sắc, cấm dục của cô.
Năm nay, tuy chị gái cô đã hết FA, nhưng mối quan hệ giữa chị và Rosé không thể công khai được, kể cả có công khai nếu thân phận gia thế của Rosé không đủ để mấy người kia từ bỏ ý định, cũng chỉ càng khiến họ điên cuồng giới thiệu con gái hơn thôi.
Dù sao đây cũng là vị trí bà chủ gia đình, phía sau kéo theo rất nhiều lợi ích, ai lại không muốn đưa người của mình lên vị trí này chứ.
Mà chuyện của Rosé năm ấy cũng là một mầm họa lớn...
Lalisa nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ: "Chuyện của Chaeyoungie tra thế nào rồi?"
Hansin túm tóc: "Thân phận của tên đó quả thật rất khó tìm, khách sạn lớn như vậy, có bao nhiêu là phòng, muốn biết người đàn ông đêm đó là ai thật sự quá khó. Vướng nhất đây lại là Victoria, chị cũng biết đấy, Victoria là nơi bảo vệ riêng tư có tiêng, cả khách sạn trong phạm vi mười dặm đều không lắp camera. Nhưng chị cứ yên tâm đi, em sẽ tra ra hết người đã ở khách sạn đêm đó, em không tin là không tóm được tên cầm thú đấy!"
"Cho em nghỉ bảy ngày."
"Không thành vấn đề! Em sẽ cố gắng xử lí xong!"
—Hongcheon-Gun.
Sau khi Park Jiyeon xuất viện tạm thời chuyển tới bên này, ngoài Annie ra, Rosé còn mời cả Ham Eunjung tới.
Trong sân, đêm thanh gió mát.
Park Jiyeon ngồi trên ghế mây lót đệm, tay bưng một cốc trà đông y mà Annie đặc biệt làm cho cô, bầu không khí tràn ngập mùi thơm ngát đặc trưng của thuốc bắc.
Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô gái bình tĩnh nói: "Bác sĩ Ham, Chaeyoungie nó lo lắng quá thôi, tôi thật sự không sao. Lúc quyết định phẫu thuật, tôi đã chuẩn bị tâm lí xấu nhất rồi, hơn nữa bản thân tôi cũng có thể chấp nhận kết quả xấu nhất. Từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi chưa từng hối hận với bất cứ điều gì cả. Đôi khi, ôm lấy hi vọng không chắc chắn còn đau khổ hơn là hoàn toàn thất vọng không phải sao?"
Ham Eunjung hơi thất vọng miết miết mi tâm, bởi vì cậu phát hiện, mình chẳng có đất dụng võ nữa.
"Tôi cũng quen với Jeon Jungkook, nói thật... tôi không thể tưởng tượng được việc một cô gái như cô lại để ý tới cậu ta!"
Một người là cậu ấm có tiếng ở Seoul, một người lại là một cô gái dịu dàng xinh đẹp như đóa bách hợp, kiên cường như hoa tường vi, tính cách hai người đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Park Jiyeon ngẩng lên nhìn ánh trăng trên trời: "Năm ấy động tâm thật ra cũng rất đơn giản, không cần phải có lí do gì rầm rộ cả, có lẽ là vì buổi chiều hôm ấy anh ấy mặc đúng chiếc áo sơ mi tôi thích, cũng có thể vì một ánh mắt, hay một cái liếc nhìn..."
"Tôi nhớ lần đầu tiên hình như là lúc ở trên xe bus, lúc ấy tôi đến kì nên đau bụng tới mức đứng không vứng, lúc đó anh ấy ngồi ngay cạnh tôi! Mái tóc nhuộm, trang phục kì dị, cả người đều có vẻ là thanh niên hư hỏng thế nhưng lại đứng dậy nhường ghế cho tôi..."
Ham Eunjung kinh ngạc nhìn vẻ mặt hoài niệm của cô, không kìm được lại nhớ tới một câu: 'Tình không biết bắt đầu từ khi nào, khi nhớ lại đã không thể quay đầu. Má, thằng chó Jeon Jungkook kia bị mù mắt rồi đúng không?'
...
Ham Eunjung trò chuyện bới Park Jiyeon xong thì bị Rosé kéo đến một góc trong bếp: "Ham Eunjung, chị biết điều thì nói hết cho tôi, tình trạng của chị Jiyeon ra sao rồi?"
Ham Eunjung bất đắc dĩ nói: "Bà chủ của tôi ơi, tôi nói biết bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có mà lo lắng mù quáng nữa, Jiyeon là kiểu người bên ngoài mềm yếu bên trong kiên cường đó! Người ta ổn thật sự chứ không phải cố ra vẻ ổn đâu! Tuyệt đối sẽ không bị uất ức thành bệnh, càng không có chuyện đi tìm chết!"
Rosé: "Chị chắc chứ?"
Ham Eunjung: "Tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi đi, ok?"
Rosé tỏ vẻ, không tin.
Ham Eunjung đưa mắt nhìn về cô gái trong sân, cô gái ấy có thân hình nhỏ bé mảnh dẻ hết sức, sắc mặt cũng tái nhợt yếu ớt nhưng giữa chân mày lại chẳng có chút oán hận nào. Trái lại còn là vẻ thản nhiên hờ hững, trong đôi mắt nâu nhạt phảng phất vẻ dịu dàng...
Rosé đưa tay quơ quơ trước mặt Ham Eunjung: "Chị nhìn cái gì thế hả?"
Ham Eunjung ho nhẹ một tiếng rồi thu hồi tầm mắt: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì tôi cũng cho rằng tâm lý của cô ấy nhất định sẽ có vấn đề lớn. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc thì cô ấy lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc! Tóm lại là, Jiyeon thật sự không sao, lần này cũng có thể coi như là cô ấy... bị dồn vào chỗ chết rồi tái sinh con người mới!"
Nghe Ham Eunjung nói thế thì Rosé hơi yên tâm một chút.
"Cho nên ý tôi ý mà, đợt điều trị đến đây là kết thúc!" Ham Eunjung mở miệng nói.
Rosé bất ngờ: "Hả? Nhanh thế á? Mới có mấy ngày thôi mà!"
Ham Eunjung buột miệng thốt lên: "Thừa lời, cứ tiếp tục làm bác sĩ tâm lý của cô ấy thì tôi làm sao mà cua được em gái..."
Rosé trợn tròn hai mắt: "Chị nói cái gì?"
"Khụ khụ khụ... Tôi chẳng nói cái gì!" Ham Eunjung vội vàng sửa lời.
Rosé híp mắt lại chăm chăm nhìn cô ta: "Chị vừa nói, chị muốn cua em gái!"
Ham Eunjung bị trừng đến nỗi mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống, hết cách rồi chỉ có thể đầu hàng: "Được rồi được rồi... Cái kia... Jiyeon... vừa vặn là mẫu người tôi thích! Tôi muốn theo đuổi cô ấy!"
Ham Eunjung cô không thể nào có loại quan hệ như kiểu thầy thuốc với bệnh nhân.
"Mẹ kiếp, chị là đồ cầm thú! Người ta vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy!" Nhất thời mặt Rosé đầy sát khí.
Ham Eunjung vội vàng quơ tay giải thích: "Kính nhờ, chính vì thế nên càng cần một mối tình khác để thoát khỏi cảm giác đau đớn mà!"
Rosé cảnh giác nhìn Ham Eunjung chằm chằm: "Tình trạng của chị Jiyeon... chị không để ý sao?"
Ham Eunjung tỏ vẻ đương nhiên: "Cái này thì có gì mà để ý? Cô ấy có yêu sai người cũng chẳng phải là lỗi của cô ấy, còn chuyện đứa bé thì tôi có hay không có con cũng chẳng có vấn đề gì! Anh chị em nhà tôi có tận bảy người cơ, cũng chẳng ai cần tôi nối dõi tông đường cả! Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài cho nên tư tưởng cũng cởi mở, họ chẳng đế ý mấy cái này đâu!"
Rosé cau mày: "Chị nghiêm túc?"
Ham Eunjung thở dài nói: "Đại ca của tôi ơi, Jiyeon là chị họ của cô, không nghiêm túc thì tôi dám nói ra chắc? Nếu tôi mà đùa giỡn chẳng lẽ lại không sợ cô mang tôi đi triệt sản, bắt tôi cấm dục suốt đời!"
Rosé hừ hừ: "Chị biết là tốt!"
"Khụ, nhưng mà cô đừng nói với Jiyeon chuyện tôi thích cô ấy nhé, tôi sợ sẽ dọa cô ấy mất! Hơn nữa bây giờ tuy trạng thái tâm lý của cô ấy ổn định nhưng lại có di chứng rất nghiêm trọng!"
"Di chứng gì?" Rosé khẩn trương hỏi.
"Chính là rất khó để tiếp nhận một người nào đó nữa, cô không thấy là Jiyeon chẳng thèm quan tâm chuyện cô ấy có thể có con hay không sao? Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cả đời này cô độc một mình, nếu hiện giờ Jiyeon biết tình cảm của tôi vậy thì tôi chẳng có chút cơ hội nào." Ham Eunjung phân tích.
"Thật ra thì tôi cũng lo lắng cái này." Rosé thở dài.
"Bây giờ thì cô không cần lo lắng đâu, nêu là người khác thì đương nhiên không có phần thắng rồi, cơ mà tôi là dân chuyên đó nha!" Ham Eunjung tự tin nói.
Rosé nhướng mày nhìn sang: "Ham Eunjung, tôi đột nhiên phát hiện cái chuyên nghành tâm lý học này của anh dùng để tán gái rất hiệu quả đó nha!"
"Đó là tất nhiên, tôi chưa nói với cô sao, chưa có cô em nào tôi không cua được mà chỉ có cô em tôi không muốn cua."
Rosé nhất thời đanh mặt: "Mẹ kiếp, rốt cuộc anh phá hoại đời bao nhiêu cô gái rồi hả?"
"Khụ, tôi chỉ nói thế thôi, chứ thực ra Jiyeon là cô gái duy nhất khiến trái tim tôi đập thình thịch có được không hả!"
Thấy Rosé dùng ánh mắt như nhìn sói xám để nhìn mình, Ham Eunjung toát mồ hôi: "Cô đừng có mà vội vàng như thế chứ, tôi có nói sẽ cướp chị của cô đi luôn đâu hả, chẳng qua là có hảo cảm, dù không làm được ngưòi yêu thì làm bạn không được sao! Tôi tuyệt đối không ép buộc cô ấy đâu!"
Nghe Ham Eunjung nói thế Rosé mới hơi buông lỏng cảnh giác.
Mới quen có ba ngày mà thôi, cô ta mà nói cái gì không phải là cô ấy tuyệt đối không được thì Rosé cô còn lâu mới tin!
Lúc này, cách không xa bên ngoài Hongcheon-Gun có một chiếc xe màu đen không một tiếng động yên lặng dừng lại ở đó.
Một người đàn ông đang dựa vào cửa xe, trên người anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ từ cái hôm vội vàng chạy tới bệnh viện, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái sân đằng xa không chớp mắt.
Di động đặt trên ghê lái kêu liên hồi, Jeon Jungkook liếc mắt nhìn cái tên hiển thị người gọi đến trên màn hình rồi bấm nhận: "Alo?"
"Jungkook, có chuyện gì thế, sao anh không nghe máy?" Bên kia vang lên giọng nói lo lắng của một cô gái.
"Không sao... em tìm anh... có chuyện gì?"
"Thật xin lỗi Jungkook, đêm hôm đó là em nặng lời."
"Không sao."
"Jungkook, giọng của anh hình như không ổn lắm, anh bị bệnh sao?"
"Không có."
"Chẳng lẽ anh vẫn phiền lòng vì chuyện cả người đàn bà kia sao? Thật ra thì loại người đó cũng chỉ vì tiển thôi mà, nếu không chịu thỏa hiệp thì chắc chắn là cô ta muốn nhiều hơn..."
Jeon Jungkook không có tâm trạng gì mà tập trung nghe Kool Ji-Eun lải nhải. Được một nửa thì chẳng biết anh ta nhìn thấy cái gì mà tay chân luống cuông cúp điện thoại, sau đó khẩn trương nhìn chằm chằm về phía sân.
Dưới ánh sáng đèn, có một bóng người quen thuộc đi ra từ trong nhà, hơn nữa bóng người đó càng ngày càng tiến đến gần anh ta.
Jeon Jungkook vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay rồi vội vàng trốn vào sau một gốc cây.
Bóng người gầy yếu đơn bác đó dừng lại ở một cái thùng rác cách anh ta chừng bảy tám bước, rồi ném cái túi rác màu đen trong tay vào thùng.
Dưới ánh sáng mờ tối của buổi đêm, thân hình vốn mảnh khảnh của cô gái kia càng thêm gầy gò ốm yếu, sắc mặt cũng tái nhợt, dường như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn cô đi...
"Chị Jiyeon, sao chị lại chạy ra ngoài thế! Rác cứ để em vứt là được mà!" Rosé lập tức đuổi theo rồi cẩn thận đỡ lấy Jiyeon.
"Chị chẳng yếu ớt như vậy đâu, chỉ là đoạn đường bước có mấy bước chân thôi mà." Giọng điệu Park Jiyeon có chút bất đắc dĩ.
"Vậy cũng không được, Annie đã bảo mấy ngày này phải nằm dưỡng bệnh mà!"
Cho đến lúc cô gái ấy vào nhà một lúc lâu, Jeon Jungkook mới chậm rãi bò từ trong bóng cây ra.
Anh ta đẵ canh giữ ở đây ba ngày ba đêm rồi. Cuối cùng... cũng được nhìn thấy cô một lần...
Nhưng đến lúc có thể gặp được cô, thì phản ứng đầu tiên của anh ta lại là né tránh...
'Rosé nói quả không sai, gặp rồi thì làm gì đây?'
Anh biết mình chẳng còn mặt mũi nào để gặp cô, chẳng qua là... anh không ngăn cản nổi mình...
Mấy ngày nay, dẫu anh có ngây ngốc ỏ chỗ nào thì cũng chẳng thể chìm vào giấc ngủ, trong lòng đầy bất an, chỉ có cách cô gần một chút thì anh mới có thể khá hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro