Quả nhiên trẻ con có mẹ đều là bảo bối.
Trong bầu không khí căng thẳng tràn đầy mùi thuốc súng của căn phòng, giọng nói mềm nhũn, đáng yêu của đứa trẻ vang lên quả thật đối với tất cả mọi người không khác gì sấm nổ bên tai.
Gương mặt tối tăm âm u của Chun Ae trong thoáng chốc chỉ còn lại màu trắng bệch, Chey So-hee đang định mở miệng khuyên bảo cũng lập tức trợn tròn mắt...
Ngay cả một người luôn rất bình tĩnh trước mọi phong ba bão táp như Lalisa giờ cũng sững ra, giọng nói vừa mới vang lên lúc nãy nếu như không phải vẫn còn vương lại hơi thở âm ấm bên tai thì chị còn tưởng đó là ảo giác.
Cái giọng nói mà chị không nhớ rõ đã bao lâu chưa từng được nghe được rồi, so với trong kí ức vẫn như thế... Còn tưởng cả đời này sẽ không có cách nào nghe lại giọng nói đó nữa...
Nhưng người kinh ngạc nhất chắc vẫn là Rosé, cô đứng đối diện Mingie, không chỉ chính tai nghe thấy mà còn tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc Bánh bao mở miệng nói chuyện.
Mingie chẳng hề có cảm giác gì với sự kinh ngạc của mọi người, chỉ tập trung giữ tư thế dang hai tay ra đòi bế, thấy Rosé không để ý đến mình liền mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Rosé lúc này mới sực tỉnh vội vàng lóng ngóng bước lên ôm lấy Mingie từ trong lòng của Lisa.
Hành động của Rosé như thể một cái công tắc, những người khác cũng bừng tỉnh từ trong sự ngạc nhiên.
"Lisa, Mingie... vừa nãy Mingie... vừa nãy có phải là..."
"Có phải vừa nãy Mingie vừa nói chuyện đúng không? Có phải Mingie không?"
Chey So-hee và Chun Ae liên tục truy hỏi, kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Bác sỹ và người làm xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao...
"Vừa nãy mọi người có nghe thấy gì không? Tiểu công chúa vừa nói chuyện đó!"
"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, Tiểu công chúa nói "ôm" đấy!"
"Tôi còn tưởng tôi nghe nhầm cơ, đã hai năm rồi Tiểu công chúa chưa nói chuyện ấy!"
"Thần kì quá đi mất! Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết! Đột nhiên mở miệng nói chuyện thôi! Tôi cũng ngẩn ra luôn!"
...
Sau khi Minge trở về với vòng tay của cô Chaeyoungie, có vẻ như rất hài lòng nên ngay cả âm thanh huyên náo xung quanh cũng không ảnh hưởng đến nhóc được, nhóc ngáp dài một cái rồi ngay sau đó gối đầu lên bờ vai thơm thơm của cô Chaeyoungie, yên tâm ngủ thiếp.
"Cô... cô Chaeyoung, vừa nãy cô nhìn thấy rồi đúng không, là Mingie nói chuyện đúng không? Cô bảo Mingie nói lại lần nữa được không?" Chey So-hee dè dặt nhờ vả.
Chun Ae cũng hoàn toàn quên luôn ban nãy là ai phẫn nộ quát tháo, đứng bên cạnh liên tục phụ họa: "Đúng, đúng!!!"
Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Chey So-hee và Chun Ae, Rosé vỗ nhẹ lên lưng Mingie, ngại ngùng ho khẽ một cái: "Nhưng mà Mingie ngủ mất rồi..."
Chey So-hee: "..."
Chun Ae: "..."
Lại ngủ rồi? Mà họ lại không nỡ đánh thức cháu nội bảo bối, vậy phải làm sao bây giờ! Thế nên ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Lisa.
Lisa nhìn con gái với ánh mắt phức tạp, dùng bàn tay ấm áp khẽ xoa mái đầu nho nhỏ của con bé, khẽ nói: "Đúng là Mingie vừa rồi mới mở miệng nói chuyện, không cần sốt ruột, đợi sáng mai con bé tỉnh lại xem thế nào."
Không sốt ruột... bọn họ đã đợi hai năm rồi, vốn tưởng cả đời này đều không thể nhưng không ngờ Mingie lại vừa mở miệng nói chuyện, sao họ có thể không nôn nóng được? Nhưng lúc này, ngoài việc chờ đợi ra cũng chẳng còn cách nào khác.
"Lão gia, vậy... có cần phải chuẩn bị xe nữa không..." Hyun Ki dè dặt hỏi.
Vừa dứt lời đã bị Chun Ae trừng mắt: "Chuẩn bị xe làm gì! Còn không mau đi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối đi!"
Nói rồi ông khẽ ho nhẹ một tiếng, thần sắc có chút không được tự nhiên nhìn về phía Rosé: "Cô Park, cô ở lại ăn cơm với chúng tôi nhé."
Tuy ông chẳng muốn Rosé ở lại chút nào nhưng ai bảo cháu nội bảo bối của ông lần đầu tiên mở miệng nói chuyện không phải là với ông bà nó, cũng không phải với Appa nó hay bác sĩ mà lại là với cô gái này chứ.
"Phải đấy, ở lại ăn tối đi, không không, ở lại thêm vài ngày rồi hãy đi có được không? Cô xem giờ Mingie cũng đâu thể rời xa cô được!" Chey So-hee cũng mở miệng khuyên bảo.
Đối diện với thái độ xoay chuyển bất thình lình của hai ông bà, Rosé vô thức nhìn về phía Lisa.
Lisa cau mày, lần này chị nhất định phải đưa Mingie đi.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, làm gì có chuyện Chun Ae không biết Lisa đang nghĩ gì, ông trầm giọng nói: "Nếu con muốn đón Mingie đi ít nhất cũng phải đợi tới khi sức khỏe con bé hồi phục lại đã chứ, có như thế ba mẹ mới yên tâm để con đưa nó đi. Giờ con mà mang Mingie đi mất chẳng phải là để chúng ta lo lắng chết sao?"
Những lời này... chẳng lẽ một người cố chấp như Chun Ae... lại chịu thỏa hiệp...
Trong mắt Lisa thoáng qua một tia kinh ngạc, chị lập tức quay ra nhìn Rosé: "Em về phòng trước đi, đợi Mingie tỉnh dậy rồi nói sau."
Mingie vừa chịu mở miệng nói chuyện, nếu lúc này chị lại khăng khăng đưa Mingie đi, e rằng Chun Ae sẽ thật sự đoạn tuyệt quan hệ cha con với chị mất.
Dưới tình huống này, Rosé gật đầu bế bánh bao nhỏ về phòng.
Rosé vừa đưa bánh bao nhỏ vào trong, Chey So-hee và Chun Ae ở bên ngoài đã lại không kiềm chế được cảm xúc thêm chút nào nữa.
"Ae! Lão Ae! Ông nghe thấy gì chưa? Nghe thấy chưa! Mingie của chúng ta mở miệng nói chuyện rồi! Mingie thật sự đã nói chuyện rồi kìa! Tôi còn tưởng cho tới ngày tôi chết tôi cũng không nghe được con bé nói nữa chứ!" Chey So-hee khóc như mưa.
"Nói linh tinh gì thế, Mingie chẳng phải đã nói chuyện rồi đấy sao? Tôi đã bảo Manoban gia chúng ta được tổ tông che chở, Mingie chắc chắn sẽ tốt lên mà!"
Thấy dáng vẻ kích động của cha mẹ, Lisa muốn nói lại thôi, cuối cùng chị vẫn không nỡ giội nước vào hai ông bà.
Mingie chẳng qua cũng chỉ nói có một chữ thôi sao, hơn nữa lại còn là nói trong vô thức, nhưng dù có như vậy, đây cũng đã là một bước đột phá to lớn rồi.
Trong phòng, Rosé vui mừng hôn lên gương mặt mềm mại của Mingie.
'Ôi! Bánh bao nhà mình nói chuyện rồi, nói chuyện rồi, nói chuyện rồi! Bánh bao nhà mình còn để mình bế, để mình ôm cơ!!! Giọng nói của bánh bao nhà mình moe quá moe quá, đáng yêu quá, tim sắp tan chảy hết cả rồi! Sao ngay đến giọng nói thôi cũng moe đến vậy chứ!'
(Có 1 cu gái mê giọng của con rồi Mingie ơi.... ta cũng mê nữa cái má bánh bao)
...
Lúc này, tất cả mọi người trong Manoban gia đều đang vô cùng sốt sắng đợi.
Cũng may là Mingie đã ngủ nguyên một ngày một đêm nên sau khi tỉnh dậy lại chỉ ngủ thêm một chút thôi liền nhanh chóng tỉnh lại.
Rosé thấy bánh bao nhỏ mở mắt liền tỏ ra vui mừng, nhưng cô vẫn còn thấy hơi thấp thỏm như thể sợ nhóc giật mình, cô khẽ nói: "Bảo bối, con tỉnh rồi à?"
Bánh bao nhỏ chớp mắt nhìn Rosé, nhìn một lúc xong lại chớp, cuối cùng sau khi chắc chắn người trước mắt chính là cô Cheyoungie, cặp mắt to như trái nho đen lập tức sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời...
Nhanh chóng cọ cọ vào trong lồng ngực Rosé không muốn rời, nhìn cô không dám chớp mắt, như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi sẽ không thấy cô đâu nữa.
Rosé thấy vậy càng đau lòng, cô hôn lên hai má của bánh bao nhỏ: "Là cô Cheyoungie thật đây, không phải mơ đâu, là Appa con đưa cô Cheyoungie tới đây thăm con đấy!"
Bánh bao nhỏ được hôn liền đỏ mặt, tất cả nỗi bất an trong lòng đều tiêu tán, bé con ngượng ngùng mím môi hôn lại Rosé một cái.
Rosé che mặt, hạnh phúc đến nỗi cảm thấy có khi có nhận được giải Oscar chắc cũng chỉ đến mức này thôi là cùng.
Nhìn vào cặp mắt biết nói của bánh bao nhỏ, Rosé lại muốn ở bên bánh bao nhỏ thêm một lúc nữa, nhưng cô biết lúc này ở ngoài vẫn còn rất nhiều người đang sốt ruột nên cô đành nói: "Bảo bối, con đói chưa? Cô đưa con đi ăn chút gì nhé?"
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
"Đợi chút, để cô mặc quần áo cho con đã!" Rosé bế bánh bao nhỏ đi tới trước tủ quần áo, bắt đầu lựa quần áo cho cậu bé.
"Con muốn mặc bộ nào?"
Bánh bao nhỏ nhìn vào trong tủ quần áo, chỉ tay chọn chiếc hoodie hoạt hình mà Rosé đã mua cho bé lúc trước.
"Ôi, con nghĩ giống cô ghê!"
Sau khi giúp bánh bao nhỏ mặc đồ xong, Rosé lại bế bánh bao nhỏ ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy được ánh mắt của tất cả mọi người đang hướng về phía mình.
Đứa trẻ đêm qua còn nằm thoi thóp trên giường giờ lại mặc một bộ quần áo tươi sáng, được Rosé ôm trong lòng, con ngươi linh hoạt hơn không ít, như trở thành một người khác vậy.
Đám người làm trong nhà không kìm lòng được đồng loạt nghĩ đến một câu nói: 'Quả nhiên trẻ con có mẹ đều là bảo bối.'
Thấy cháu nội bảo bối đã tỉnh dậy, lại sáng sủa như vậy vành mắt Chey So-hee đỏ lên: "Min... Mingie dậy rồi! Mau, mau qua đây ăn cơm! Lâu thế không ăn uống gì chắc con đói lắm rồi đúng không!"
Chun Ae cũng hô hoán: "Đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, ngồi xuống ăn cả đi!"
Trên bàn, Chun Ae ngồi ghế chủ tọa, Lisa ngồi phía bên tay trái ông, Chun Ae vốn muốn để Mingie ngồi xuống cạnh ông nhưng không được vì nhóc cứ ôm lấy cổ cô Chaeyoungie mãi không chịu buông.
Cuối cùng, Lisa vẫn phải kéo ghế bên cạnh chị ra để Rosé ngồi xuống bên cạnh, đối diện với Chey So0-hee và Ham eun-jung.
Trên mâm cơm, trừ Rosé đang chăm chú đút cho Mingie ăn ra, những người khác ai cũng đều có suy nghĩ riêng của mình.
Tất nhiên, chuyện mọi người quan tâm nhất chắc chắn là việc Mingie rốt cuộc có phải thật sự muốn nói chuyện rồi không.
Sau cùng, Chun Ae và Chey So-hee không nhẫn nại được nữa.
"Mingie à, con có còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?" Chey So-hee từ ái hỏi.
Mingie đang chăm chú ăn cháo do Rosé bón, không trả lời.
Chey So-hee lại tiếp tục dò hỏi thân thiết: "Mingie, có phải cháo ăn không ngon đúng không? Con bị ốm nên không thể ăn món nhiều dầu mỡ được, sau bà sẽ lại làm đồ ăn ngon cho con ăn nhé?"
"Thân thể con không được khỏe, ông xin nghỉ cho con rồi, mấy ngày này không cần phải đi học nữa!"
...
Chey So-hee và Chun Ae liên tục nói chuyện với Mingie cả nửa ngày, nhưng đối với những vấn đề bên ngoài thế này, Mingie có hơi chậm chạp, chỉ trả lời vô cùng hờ hững, thậm chí còn có cảm giác con bé không hề nghe thấy vậy.
Tình huống này, giống như lại trở về như lúc trước...
Điều này khiến Chey So-hee lo lắng, bà còn chưa xác định được rốt cuộc có phải Mingie đã thật sự nói chuyện hay chưa mà, sao giờ lại trở về như cũ thế này?
"Lisa, con xem Mingie thế này là làm sao? Sao lại cứ trông ngơ ngác thế?" Chey So-hee nóng ruột nóng gan kêu Lisa.
Vốn trong lòng mọi người rất mong được cùng Mingie nói chuyện thế nhưng giờ đến ngay cả một chữ con bé cũng không nói, còn chẳng có phản ứng gì sao bà có thể không sốt sắng được!
Chun Ae ở bên cạnh nghe thấy vậy bực bội nói: "Ngơ ngác cái gì, Mingie bệnh nặng mới khỏi, phản ứng hơi chậm cũng là bình thường thôi!"
Tuy nói là vậy nhưng hàng lông mày của Chun Ae cũng không giấu nổi vẻ lo âu của ông, ông sợ Mingie sốt lâu quá, lỡ não có vấn đề gì thì sao...
Ham Eun-jung cũng cau mày lại, có chút hơi lo lắng, trạng thái của Mingie quả thật rất kì lạ.
Lúc nãy Rosé đã ở trong phòng quan sát bánh bao nhỏ được một lúc rồi, biết con bé không có vấn đề gì, nhưng trước mặt Chun Ae và Chey So-hee thân phận của cô đúng là khó xử, giờ chỉ cần nói sai một chữ thôi cũng có thể chuốc vạ vào thân ngay, thế nên từ đầu tới cuối cô luôn đóng vai kẻ vô hình, chuyên tâm bón cháo cho Mingie.
Tuy Lisa không biết rõ tình huống ra sao nhưng chị cũng không có vẻ gì là sốt ruột hay lo lắng cả, chị liếc nhìn con gái đang ngoan ngoãn ăn cháo trong lòng Rosé, sau đó lơ đãng nói một câu: "Mingie, trên tóc cô Chaeyoungie của con có cái gì bẩn kìa."
Mingie đang vùi đầu vào ăn cháo nghe thấy vậy lập tức giật mình ngẩng đầu, nhìn lên tóc cô Chaeyoungie, dùng bàn tay mũm mĩm của mình tìm kiếm một hồi.
Tìm mãi không thấy, cô nhóc có hơi nóng nảy nhìn về phía Appa, đôi mắt to tròn tràn đầy lo lắng, ở đâu ạ?
Lisa gắp một miếng cá cho Rosé, thản nhiên nói: "Ta nhìn nhầm."
Mingie: "!!!"
Rosé: "..." Đại ma vương thật gian trá!!!
Chun Ae & Chey So-hee: "..." Có ai lừa con mình như mày không hả?
Ham Eun-jung: "Khụ..."
Có điều nhờ hành động "nhắc nhở" của Lisa mọi người liền hiểu, Mingie dù có bệnh, thân thể có suy yếu nhưng đầu óc và phản xạ thì không có gì phải lo lắng, bé vẫn rất linh hoạt! Chỉ là, bé chỉ có phản ứng với những chuyện mà bé để tâm thôi...
Chun Ae và Chey So-hee đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai không được tốt lắm.
Quả nhiên, việc họ cưỡng chế Mingie ở bên cạnh mình đồng thời không cho bé gặp Rosé khiến cho Mingie nảy sinh tâm lý bài xích họ! Bầu không khí trên mâm cơm dần trở nên nặng nề.
Với tư cách là một bác sỹ tâm lý Ham Eun-jung đành khẽ ho một tiếng, móc giấy giấy bút ra viết một chữ, sau đó đặt trước mặt Mingie, nhẹ nhàng dỗ dành: "Mingie, con có biết chữ này đọc thế nào không?"
Chữ mà Ham Eun-jung viết trên giấy chính là chữ "Chaeyoung" trong Park Chaeyoung.
Không ngờ Ham Eun-jung lại dùng cách này để dụ Mingie nói chuyện, Chun Ae và Chey So-hee lộ ra vài phần kính phục, đúng là bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp có khác.
Lisa lướt mắt nhìn một cái, nghiêng đầu, không nói gì.
Mingie nhìn chữ trên giấy, tất cả mọi người đều nhìn Mingie.
Dưới ánh mắt hồi hộp của mọi người, Mingie nhìn Ham Eun-jung với ánh mắt khó hiểu, sau đó cầm bút lên, viết lên giấy: "Chaeyoungie".
Sau đó bé ném bút, ngẩng lên nhìn Rosé tỏ ý muốn cô bón tiếp.
"Phì..." Rosé im lặng cả một buổi tối, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng. 'Bảo bối của cô xấu quá đi mất! Nhưng mà sao cô lại thấy đáng yêu quá vậy, làm thế nào bây giờ!'
"..." Ham Eun-jung hận không thể đập đầu xuống đất, thông minh cả đời như cô không ngờ lại bị hủy hoại trong tay con nhóc này.
Ham Eun-jung tuy bị bánh bao nhỏ "chém" cho một nhát hung ác như vậy, nhưng sắc mặt của Chey Sohee và Chun Ae cũng tốt hơn nhiều, hai ông bà cũng không còn lo lắng về những chuyện kiểu như sợ Mingie bị sốt cao quá nên đầu óc có vấn đề nữa.
'Mingie của họ vẫn còn thông minh lắm! Con bé rõ ràng là đang cố tình chỉnh Ham Eun-jung mà.'
Thật sự càng ngày càng giống Lisa hồi nhỏ, tuy không thích nói chuyện nhưng cũng "xấu xa" ghê lắm!
Hai ông bà nhìn Mingie tràn ngập yêu thương và tự hào, Ham Eun-jung chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh hộc máu, được rồi được rồi, sự hi sinh của cô xem ra cũng coi là có cống hiến đi, chẳng phải như vậy càng tôn lên sự thông minh của tiểu tổ tông sao?
Cuối cùng, bữa cơm này xem như vẫn kết thúc một cách vui vẻ, nhưng chẳng nghi ngờ gì, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, vì từ đầu tới cuối, bất luật mọi người có thử thăm dò thế nào Mingie cũng không chịu nói một chữ.
Sau bữa tối, Rosé biết mọi người nhất định có chuyện cần bàn bạc nên cô đưa Mingie về phòng trước.
"Giờ thì tính sao? Mingie của chúng ta vẫn không chịu nói chuyện!" Chey So-hee than thở, sắc mặt Chun Ae cũng trở nên ngưng trệ.
Ham Eun-jung vì muốn lấy lại chút thể diện nên dùng từ ngữ chuyên môn của mình để giải thích: "Thật ra chuyện này cũng rất dễ hiểu, Mingie không muốn nói chuyện là vì trong lòng vẫn luôn có bóng ma, tiềm thức của con bé luôn ở trong trạng thái tự bảo vệ và cảnh giác với mọi thứ xung quanh."
"Nhưng mà nếu như để con bé hoàn toàn được thả lỏng và được ở trước mặt người có thể khiến nó hoàn toàn tin tưởng thì ắt sẽ tự mở miệng nói chuyện, thậm chí không cần phải dẫn dắt gì cả. Điểm này, thật ra hoàn toàn trùng khớp với hướng phán đoán của tôi lúc trước."
"Ý của cô là, muốn để Mingie mở miệng nói chuyện, chúng ta vẫn phải dựa vào..." Chun Ae khẽ ho một tiếng, nói chung không thể dùng cách xưng hô là "cô gái kia" được nữa: "Vẫn phải dựa vào Park Chaeyoung à?"
Ham Eun-jung gật đầu: "Có thể hiểu là như vậy, cô Park là nhân tố vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói, cô ấy chính là nhân tố quyết định."
Thật ra những lời như vậy Ham Eun-jung đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, tiếc là Chun Ae quá cố chấp, không bao giờ chịu để vào tai.
Vì quá hi vọng, kết quả giờ lại thành ra thế này khiến cho Chun Ae và Chey So-hee khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Chey So-hee thở dài, tự an ủi bản thân: "Hồi trước cho Mingie đi khám bao nhiêu là bác sĩ đều không có chiều hướng lạc quan, còn bảo tình trạng của con bé rất có khả năng cả đời này cũng không thể nói chuyện được, nhưng giờ ít nhất cũng biết được con bé vẫn có thế nói nói chuyện trở lại, như này là quá tốt rồi!"
Chun Ae gật đầu: "Phải, đây là chuyện tốt!"
Nói xong, Chun Ae nhìn về phía Lisa: "Con đi theo ba."
Trong phòng làm việc.
Chun Ae im lặng một hồi, như thể phải đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.
Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Con đưa Mingie đi đi."
Lisa hoàn toàn không thấy ngạc nhiên với quyết định này của ông, nhưng ba chị có thể tự mình thay đổi ý kiến thì đúng là tốt hơn nhiều so với kết quả trong dự liệu của chị, cả chuyện Mingie mở miệng nói chuyện, chị cũng hoàn toàn không ngờ tới.
"Thời gian Mingie ở chỗ của ba mẹ, đúng là chúng ta đã không thật sự chăm sóc tốt được cho nó, đây là trách nhiệm của chúng ta. Nhưng giờ ba giao Mingie cho con, cũng không có nghĩa là ba hoàn toàn yên tâm ở con... Nếu con bé ở chỗ con xảy ra vẫn đề gì, ba sẽ lập tức đón nó về, đến lúc đó con cũng không được có ý kiến gì hết, chuyện này con có đồng ý không?" Mingie tỏ ra nghiêm túc nói.
Lisa gật đầu: "Vâng."
Chun Ae nghiêng mặt, bực mình khua tay như thể sợ mình sẽ phải hối hận: "Đi đi."
Trong phòng ngủ của Mingie.
Rosé ôm Mingie trong lòng nhưng trong đầu lại bắt đầu ấp ủ kế hoạch "đánh cắp bánh bao" của mình.
Tuy tạm thời có thể kéo dài được chút thời gian, nhưng sớm muộn gì cô và Mingie cũng phải xa nhau, huhuhu, cứ đưa bánh bao nhỏ đi phiêu dạt khắp nơi cho rồi!
Đang nghĩ lung tung thì bên tai truyền tới một âm thanh trầm thấp.
"Đang nghĩ gì thế?"
"Trộm bánh bao!" Rosé buột miệng nói ra.
"Hửm..." Người kế bên khẽ cười.
Lúc này Rosé mới phát hiện ra người vừa tới nói chuyện là Đại ma vương, cô giật mình ngẩng lên: "!!!" Xong đời! Lỡ nói ra lời "đại nghịch bất đạo" mất rồi!
"Cùng nhau không?" Lisa bỗng hỏi một câu nghe có vẻ chẳng liên quan gì.
Rosé ngẩn ra, sau khi hiểu được ý của chị hai má cô liền nóng bừng lên. Không ngờ Đại ma vương lại hỏi cô có muốn cùng trộm bánh bao với nhau không! Thế này thì cửa sau hơi to quá rồi thì phải! Khụ, thật ra thì cô cũng muốn lắm...
Lisa cũng không trêu cô nữa, mở miệng nói: "Đi thôi."
"Đi...?" Sắc mặt Rosé trong phút chốc sầm xuống. Cuối cùng cũng đến lúc phải đi rồi...
Bánh bao nhỏ phát giác được chuyện gì đó, cô nhóc khăng khăng ôm chặt lấy Rosé không buông, cảnh giác nhìn Appa mình.
Dưới ánh mắt ai oán của một lớn một nhỏ, ánh mắt Lisa trở nên dịu dàng như nước: "Cùng nhau đi."
...
Mãi đến khi ngồi lên xe rồi, Rosé vẫn không dám tin, không ngờ cô thật sự ôm bánh bao nhỏ rời khỏi Manoban gia.
'Cứ như là đang nằm mơ vậy! Hạnh phúc đến thật bất ngờ! Xem ra Lisa cuối cùng cũng đàm phán thành công với cha mẹ rồi...'
Rosé thở phào một hơi, sau này bánh bao nhỏ lại về sống tại Nine One Hannam, như thế cô tới thăm cũng tiện hơn biết bao nhiêu.
Nhưng không ngờ, kết quả cuối cùng còn khiến cô kinh ngạc hơn cả tưởng tượng.
Lisa trực tiếp bảo Jeong Poong lái xe tới chung cư của cô, sau đó mở cửa xe để cô và bánh bao nhỏ xuống xe.
"Đây là..." Rosé mờ mịt.
Lisa nhìn cô gái đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn thằng con vẫn cứ ôm Rosé khư khư phòng bị, khẽ nói: "Không cần trộm, tôi có thể tặng cho em."
Rosé: "Hả!?" Lần này Rosé ngớ thật luôn. Ý của Đại ma vương là gì?
Chị ấy, Chị ấy, chị ấy... chị ấy tặng bánh bao nhỏ luôn cho cô sao?
Nhưng đây là con gái chị đấy, sao nói tặng là tặng được! Có phải con ruột chị không vậy! Tuy... đây là ước mơ tha thiết của cô...
Bánh bao nhỏ thấy mình sắp được Appa tặng đi, trên mặt không hề tỏ ra bi thương khi bị Appa ruột vứt bỏ, ngược lại trong đôi mắt lại càng tỏa sáng lấp lánh, gương mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ phải gọi là vô cùng vui mừng!
'Thật tốt quá! Appa tặng mình cho cô Chaeyoungie rồi!!!'
Thấy vẻ mặt vui mừng không hề che giấu của con gái, không hề có chút quyến luyến hay bịn rịn gì khi sắp phải rời xa Appa là chị, Lisa cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
"Khụ khụ... Boss đại nhân, chị chị chị... Vừa xong chị nói đùa có đúng không?" Rosé cười gượng hỏi.
Lisa bế con gái lên, đi thẳng vào tòa chung cư, dùng hành động để chứng minh chị thật sự nghiêm túc.
Tới cửa, Lisa nhắc nhở Rosé vẫn đang ngẩn ngơ: "Mở cửa."
"Ờ ờ..." Rosé vội lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vào nhà rồi, Lisa đặt Mingie xuống rồi nói: "Gần đây hình như em cũng không có việc gì, vậy cứ để Mingie ở chỗ em một thời gian, nếu có chuyện gì gấp thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ bảo chú Song với Nayeon tới trông Mingie."
Chỉ một câu của Lisa đã loại bỏ hết tất cả nỗi băn khoăn của Rosé.
'Ôi má ơi! Đại ma vương thật là! Quá tri kỷ! Quá dịu dàng! Thật muốn lấy thân báo đáp!'
Bánh bao nhỏ ngây thơ cho rằng Appa thật sự đem mình cho cô Chaeyoungie, nên vừa rồi nghe rằng chỉ ở lại một thời gian thì có chút mất hứng, vẻ mặt như vừa bị lừa dối.
'Đã bảo là đem con tặng cô rồi mà? Appa là đồ lừa đảo!'
Lông mày Lisa khẽ nhếch, cho con gái một cái ám chỉ, cơ hội đã cho rồi có thể ở lại cạnh cô Chaeyoungie cả đời hay không thì phải xem biểu hiện của con.
Bánh bao nhỏ mím môi, vẻ mặt trịnh trọng, nhóc nhất định làm được! Nhóc đâu thể vô dụng như Appa, số mệnh là phải nắm trong tay mình!
Nhìn cô nhóc hừng hực ý chí chiến đấu, Lisa hài lòng gật đầu một cái, không hề có cảm giác tội lỗi vì đang lợi dụng con gái.
'Tốt lắm, lá bài chủ chốt này cuối cùng cũng thuận lợi đưa tới cạnh vợ rồi!'
Rosé hiện giờ còn đang sung sướng vì có thể ở cùng một chỗ với bánh bao nhỏ thôi, nào biết mình đã rơi vào bẫy của Đại ma vương,
"Muộn lắm rồi, tôi đi trước, hai người nghỉ ngơi sớm đi!" Lisa liếc đồng hồ đeo tay, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi về thôi.
Rosé vừa nghe thì sắc mặt hơi trầm xuống một chút.
Lisa cúi người dặn dò con gái: "Mingie, ta đi đây, con phải nghe lời cô Chaeyoungie đấy!"
Thấy Lisa chào tạm biệt bánh bao nhỏ, Rosé vội vàng gọi chị lại: "Khoan đã!"
"Còn việc gì sao?" Lisa dừng bước hỏi.
"À à... có có có! Cái đó..." Rosé gãi đầu, có chút khó xử mở miệng: "Lalisa... tối nay... chị có thể ở lại không?"
"..." Sắc mặt bình tĩnh của Lisa trong nháy mắt hóa thành kinh ngạc, đôi mắt lạnh lùng cũng dấy lên ánh lửa, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng nóng bỏng.
Nếu không phải Mingie cũng ở đây thì câu vừa rồi của Rosé có thể coi như một lời mời mờ ám... Mặc dù chị biết cô không có ý đó, nhưng dục hỏa của chị vẫn bị đốt lên...
Rosé tất nhiên cũng nhận ra câu vừa rồi có chút không ổn nên vội vàng giải thích: "Bánh bao nhỏ vừa mới khỏi bệnh, mặc dù bác sĩ đã nói không sao nhưng cũng không phải không có khả năng tát phát, tôi lo nhỡ đâu..."
Dẫu sao chuyện có liên quan đến bánh bao nhỏ cô chẳng dám lơ là chút nào, cộng thêm việc lần đầu tiên một mình chăm sóc trẻ nhỏ thì trong lòng có chút luống cuống.
Lisa hiểu nỗi lo lắng của Rosé, thấy ánh mắt dựa dẫm của cô thì ngọn lửa trong nháy mắt liền hóa thành nhiệt độ ấm áp: "Được."
Rosé thở phào nhẹ nhõm, nỗi bất an trong lòng tan thành mây khói: "Vậy tôi đi dọn giường, phòng cho khách chưa có ai ở bao giờ, tất cả đồ đều mới chị có thể ngủ ở đó luôn! Chẳng qua là đồ để thay..."
Lisa: "Tôi sẽ cho người đưa tới."
"A a, vậy là được!"
Appa cứ thế ở lại đây, thế giới hai người trong tưởng tượng bị đánh vỡ, bánh bao nhỏ tỏ vẻ tâm hồn bé nhỏ của nhóc lại một lần nữa bị tổn thương.
Lisa xoa xoa đầu con gái, khóe miệng khẽ nhếch lên sau đó nghiêm túc nhắc nhở: "Đừng quên chúng ta là đồng minh. Đã gọi là đồng minh thì không chỉ là phải hợp tác với nhau mà còn phải cùng nhau chia sẻ lợi ích."
'Cho nên cục cưng, con không thể độc chiếm nha!'
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì giận dỗi, hết lần này đến lần khác lại không có cách nào phản bác lại liền lạch bạch lạch bạch chạy vào phòng cho khách, tìm cô Chaeyoungie cầu an ủi!
'Appa lại bắt nạt con!'
Thu xếp ổn thỏa cho bánh bao lớn xong, Rosé bắt đầu dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ.
Bánh bao nhỏ tỏ ý muốn nghe cô Chaeyoungie hát.
Kết quả Rosé hát xong mấy bài bình thường bánh bao nhỏ rất thích, nhưng hôm nay nhóc nghe xong vẫn tỉnh táo nhìn cô chằm chằm, chả có chút nào buồn ngủ.
"Bảo bối không buồn ngủ sao? Vậy để cô kể chuyện cho con nhé?" Rosé hỏi dò.
Bánh bao nhỏ lắc đầu thật mạnh.
Rosé sờ cằm: "Vẫn muốn cô hát sao?"
Bánh bao nhỏ gật đầu.
"Con không thích mấy bài kia?"
Bánh bao nhỏ gật đầu.
Rosé dường như hiểu ra một chút: "Vậy... cô đổi bài khác nhé?"
Bánh bao nhỏ tiếp tục gật đầu, ánh mắt vừa có sự mong đợi lại vừa có chút sợ hãi sẽ lại thất vọng lần nữa nhìn cô.
Rosé suy nghĩ một chút, sau đó hát: "À ơi, à ơi, bảo bối thân yêu của mẹ, hai tay mẹ, nhẹ nhàng quạt mát cho con..."
Vừa cất lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ lập tức sáng bừng lên, cọ cọ Rosé một cái rồi dính vào ngực cô, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Rosé bật cười sờ đầu bánh bao nhỏ một cái 'hóa ra là muốn nghe hát ru à...'
Lúc trước hát bài này cho bánh bao nhỏ, nhóc đã sốt đến mơ hồ nhưng chắc là trong tiềm thức nghe được cho nên lúc này lại muốn nghe tiếp, nhưng lúc đó sốt mơ mơ màng màng nên không nghe rõ Rosé hát là bài nào...
Trong tiếng ca dịu dàng, bánh bao nhỏ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Rosé không yên tâm, thử sờ trán của bánh bao nhỏ, chắc chắn nhóc không sốt nữa thì mới yên lòng. Hôn nhẹ lên trán của bánh bao nhỏ một cái, sau đó nhẹ nhàng xuống giường đi xem bánh bao lớn.
Gõ gõ cửa, bên trong không có chút phản ứng nào, chẳng lẽ lại ngủ sớm như thế? Cái này không phù hợp phong cách làm việc của Lalisa?
Rosé hoài nghi đẩy cửa ra, phát hiện đèn chưa tắt, máy tính xách tay vẫn đang mở, còn Lisa đang dựa vào đầu giường ngủ gật.
Rosé nhìn vành mắt đen thui của chị thì không khỏi cau mày.
Lúc trước Lisa nói công ty không có việc gấp gì, xem ra là nói dối rồi. Hansin chạy đi chơi lâu như thế thì đương nhiên lượng công việc của Lisa cũng tăng lên gấp bội, không những thế... hơn nửa đêm hôm qua còn chạy ra sân bay đón cô, sau đó Mingie bị sốt, cô còn có thể ngủ cùng Mingie một lúc nhưng chị thì nguyên một ngày một đêm không ngủ.
Rosé thả nhẹ bước chân, cẩn thận đi tới chỉnh lại gối rồi cởi áo khoác trên người chị ra rồi đặt chị nằm xuống.
Giúp Lisa đắp chăn, đóng laptop, tắt đèn xong Rosé chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô lại đứng yên không động đậy, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ lắng lặng nhìn gương mặt hoàn mỹ của người đang chìm trong giấc ngủ...
Rõ ràng là một gương mặt cực kì xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng từ chối bất cứ ai tiếp cận, chẳng biết tại sao nhưng nhìn một chút thì Rosé như bị cuốn vào một vòng xoáy của lực hấp dẫn, hoàn toàn không có cách nào dời mắt đi, thậm chí còn không kiềm chế được muốn đến gần...
Lúc nghĩ như vậy Rosé đã không khống chế được bản thân mà bám vào mép giường, nghiêng người qua... Lúc hoàn hồn lại thì những lọn tóc đen như mực đã chạm vào bờ vai chị, đôi môi cô cách đôi môi chị chỉ trong gang tấc...
Suýt nữa đã hôn chị rồi, Rosé hoàn hồn lại rồi vội vàng chạy đi như thể có thú dữ đuổi sau mông.
Rosé cũng không biết rằng, ngay sau lúc cô rời đi thì người đang ngủ trên giường đột ngột mở mắt ra, trong đôi mắt sâu hun hút là một mảng thanh minh, chẳng có chút nào là buồn ngủ...
Vừa rồi lúc chị dựa vào giường chẳng qua là nhắm mắt dưỡng thần một chút thôi.
Lúc Rosé gõ cửa thì chị đang thiu thiu ngủ, quả thật là không nghe được, nhưng lúc Rosé đẩy cửa vào thì chị đã tỉnh rồi, có điều không biết vì cái gì mà không mở mắt ra ngay lập tức.
Sau đó thì thấy Rosé cẩn thận cởi đồ cho chị rồi đỡ chị nằm xuống, đắp chăn cho chị.
Tuy biết rõ cô chỉ coi chị như ông chủ mà quan tâm chăm sóc, nhưng mà cảm giác đó vẫn khiến cho dòng máu lạnh như băng đang chảy trong người chị như được rót thêm vào một dòng nước ấm, ngay cả mệt mỏi cũng bay sạch.
Lạ là, ngay cái lúc chị cho rằng cô chuẩn bị ra ngoài thì chị cảm nhận được bước chân của cô có xê dịch một chút nhưng rồi lại đột nhiên im bặt không một chút thanh âm.
Cô không đi cũng không động đây, thậm chí chị có thể cảm nhận tầm mắt cô đang rơi vào trên người mình...
'Em... đang làm cái gì? Đang nhìn cái gì?'
Đáng tiếc lúc này chị lại không thể mở mắt ra, chỉ có thể tỏ vẻ đang ngủ say không biết một cái gì, nằm im không nhúc nhích trên giường, tập trung cảm thận từng âm thanh nhỏ nhất xung quanh.
Cô đứng ở mép giường yên lặng một hồi lâu, bị tầm mắt chăm chú như thế quan sát khiến cơ thể chị cũng sắp nổi lên phản ứng lại thì rốt cuộc cũng nghe được một loạt những âm thanh rất nhỏ, là tiếng quần áo ma sát vào nhau.
'Hình như Chaeyoung... đang đến gần mình?'
Ngay lúc đang hoài nghi chị lại cảm nhận được có cái gì đó hơi ngứa nhẹ nhàng rơi vào vai mình, tiếp đó, là hơi thở ngọt ngào vô cùng quen thuộc của cô.
Trong đầu chị lóe lên, cuối cùng cũng biết cái thứ ngưa ngứa kia là gì, đó là tóc của cô, mà giờ phút này cô cách chị rất gần...
Trái tim của Lisa cũng suýt nữa ngừng đập, máu toàn thân dường như chảy ngược, một dòng điện chạy vọt qua sống lưng, nổ tung ở trung tâm thần kinh rồi hóa thành một trận nhiệt lưu chạy thẳng xuống phía dưới...
'Em... đang làm cái gì?'
Lisa cứng ngắc nằm ở đó không dám thở mạnh.
Cô càng ngày càng tiến sát lại gần... Khi chị cho rằng đôi môi mềm mại, niềm hạnh phúc mà chị mong đợi đã lâu phải hạ xuống thì hơi thở của cô đột nhiên rời xa, sau đó là tiếng bước chân vội vã rời đi.
Lisa mở mắt ra, suýt chút nữa cho rằng vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Nhưng mà không phải, đó không phải là mộng mà là sự thật. Hành động vừa rồi của Rosé rất kỳ quái, khiến chị rất khó hiểu...
Dù sao ban nãy cũng nhắm mắt, không cách nào chắc chắn rốt cuộc cô đang làm cái gì, chẳng qua là chị dùng trực giác mà đoán là cô muốn hôn chị mà thôi, nhưng sau cùng lại đổi ý?
'Hay tất cả mọi thứ đều là chỉ là do mình tự mình đa tình?'
Không chừng là trên tóc chị vướng cái gì đó, cô xích lại gần để giúp chị lấy xuống thôi?
"A..." Lisa đỡ trán, cười khổ một tiếng, kìm nén con hổ đói trong người, cảm giác như bản thân sắp phát điên rồi.
'Làm sao có thể chứ... Làm sao em ấy lại muốn hôn mình được đây? Loại chuyện thế này rõ ràng chỉ có mình mới làm.'
Mà chị lại chỉ vì một nụ hôn hư ảo không tồn tại mà thân thể lại hưng phấn đến nỗi có phản ứng...
Lisa vội vàng đứng dậy bước vào phòng tắm.
Dòng nước lạnh như băng cũng không cách nào giúp cơ thể hạ nhiệt độ xuống, ngọn lửa trong cơ thể càng ngày càng cháy mạnh...
"Chaeyoungie..." Rốt cuộc chị không còn nhịn được nữa, đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt xém được hôn ấy nhắm mắt dưỡng thần.
Ảo tượng vừa rồi cô thật sự nhào đến hôn một cái, ảo tưởng cùng cô ân ái một lần...
Từ phòng cho khách chạy ra, Rosé trốn thẳng lên sân thượng.
Bị gió lạnh thổi một lúc cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
'Huhuhuhuhuhu, tổn thọ quá! Đúng là sắc đẹp hại người mà! Thế mà vừa nãy mình dám nhân lúc Đại ma vương ngủ mà len lén sàm sỡ con người ta! Đúng là mất trí rồi! May mà một khắc cuối cùng cũng tỉnh lại, dừng ngay cái hành động tội ác kia lại. Quả nhiên, để một cây cải xanh bụ bẫm mập mạp mê người như thế trước mặt mà không thể gặm chỉ có thể nhìn đúng là quá nguy hiểm, cũng quá tự ngược...'
Rosé đang nằm trên sân thượng tự sám hối thì di động trong túi bỗng reo lên.
Có một tin nhắn mới nhất từ... Annie.
Mắt Rosé lóe sáng, lập tức tỉnh táo hoàn toàn, mở tin nhắn kia ra.
[Annie: Hubby có đó không?]
Rosé trả lời: [Có, sao thế?]
[Annie: Mấy ngày nay tâm trạng của Đại ca... vô cùng vô cùng vô cùng tồi tệ!]
Rosé nhăn mày: [Xảy ra chuyện gì à?] Rốt cuộc là tệ đến mức nào mà khiến Annie phài xài tận ba lần "vô cùng"?
[Annie: Em thấy thì nhất định là Đại ca lại cãi nhau với hubby!]
Rosé còn tưởng có tin tức gì quan trọng, đọc cái tin này xong thì khóe miệng giật giật: [Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, hubby với tên đó còn chẳng liên lạc gì với nhau thì sao mà cãi nhau được?]
Gửi tin này đi xong, Rosé đột nhiên cảm thấy sai sai...
'Ơ đệt, không đúng, hình như lúc trước có mắng tên này một trận thì phải? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?'
Rosé càng nghĩ càng thấy có khả năng...
[Annie: Hubby, đừng lừa em, em cũng biết đó, là vì chuyện ở Philadelphia mà tức giận đúng không? Đại ca không phải cố ý muốn tổn thương hubby đâu, dại ca biết chuyện xong cũng tức lắm. Cái này hoàn toàn không phải do Đại ca hạ lệnh mà là mấy tên thuộc hạ tự ý hành động thôi! Đại ca cũng vì thế mà nổi giận lôi đình, khiến bọn họ trả giá đắt rồi.]
Rosé đọc tin này xong thì có chút giật mình 'hóa ra là như vậy...'
Khó trách tại sao cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kì quặc 'đây hoàn toàn không phải tác phong làm việc của tên kia, chẳng qua là lúc đó đang sôi máu nên cũng không nghĩ nhiều. Chưa kể con hàng kia tính cách mưa nắng thất thường, trở mặt còn nhanh hơn con gái đến kỳ cho nên ai mà biết một hôm đẹp trời nào đó tên đó lại đổi tính chứ? Đúng là mọi chuyện đều không thể dùng lẽ thường suy đoán.'
Có điều đây cũng không phải điểm chính, mà mấu chốt là sau lần đó cô mơ hồ phát hiện ra một chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới...
'Tên kia với Lalisa sợ rằng còn có chút liên hệ không rõ ràng, mỗi lần tên đó nhắc tới Lalisa đều có thái độ thật là kì diệu!!! Tựa như có mối thù giết cha vậy...'
Cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt cho nên cô mới chịu mạo hiểm mà trở về St. Bernard một chuyến, tìm Tam sư tỷ Hyeri kiểm chứng giúp chuyện này.
[Được rồi, hubby biết rồi. Có chuyện gì khác nữa không?] Rosé trả lời.
[Annie: Khác à... chẳng phải hubby để em đi... nằm vùng sao? Em để ý thấy thì gần đây có người luôn gây phiền toái cho Đại ca, nên dạo này cô ấy vẫn luôn ở trên biển không có gì khác thường cả, chỉ có điều em vừa biết được một tin khiến em có chút lo lắng.]
Rosé lập tức căng thẳng thần kinh: [Tin gì?]
[Annie: Em mới biết Đại ca giao cho anh Dal một nhiệm vụ.]
[Rosé: Cấp gì?]
[Annie: Cấp S]
Rosé nhìn hai chữ "Cấp S" trên di động mà sắc mặt trắng bệch.
Quả nhiên nếu không phải nhiệm vụ cấp S thì Annie cũng không khẩn trương đến độ mạo hiểm thông báo cho cô.
'Chết tiệt! Rốt cuộc tên kia ra cái nhiệm vụ gì? Không những cấp S mà còn phải do đích thân Oh Dal ra tay! Có liên quan đến Lisa sao?'
Cùng lúc đó tại sòng bạc lớn nhất Las Vegas.
Bên trong một căn phòng xa hoa nào đó, đối diện mặt bàn chất đống sổ sách, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng trông vô cùng nho nhã lịch sự đang ngồi trên bộ ghế salon bằng da.
Dưới chân anh ta là một vũng máu và một tên đầu trọc đang ôm chỗ đáng lẽ ra là cánh tay phải co quắp ở đó, những kẻ khác trong căn phòng thì lo sợ nơm nớp, mồ hôi túa ra như mưa...
Đột nhiên chiếc laptop đặt trên bàn phát sáng, ngay sau đó trên màn hình xuất hiện một chữ "S" đỏ như máu và vang lên một tiếng còi báo động bén nhọn.
Khi nhìn thấy kí hiệu này, tất cả những người có mặt trong căn phòng này đều trở nên hoảng sợ.
'Nhiệm vụ cấp S!!! Cấp trên có chuyện gì hệ trọng sao?'
Ngay cả vẻ mặt Oh Dal cũng trở nên ngưng trọng, anh giơ tay lên ý bảo mọi người rời đi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất lủi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Oh Dal.
Oh Dal nhấn một phím trên bàn phím, một giây sau trên màn hình lóe lên một hình ảnh bầu trời đầy sao, trên boong thuyền có thể loáng thoáng thấy một bóng người mờ ảo cùng tiếng sóng vỗ.
Vẻ mặt Oh Dal ngưng trọng lạ thường nhìn về phía màn hình máy tính hỏi: "Satan, đã xảy ra chuyện gì?"
Trong tổ chức, các nhiệm vụ được chia theo mức độ mà phân thành bốn cấp ABCD, nhiệm vụ có độ khó trên cả cấp A được gọi là cấp S. Lần nhận nhiệm vụ cấp S ba năm trước thiếu chút nữa thì toàn quân của họ bị diệt, cho nên không thể trách tại sao Oh Dal lại khẩn trương như vậy.
Trên màn hình, bóng người kia đang nằm ngửa trên boong tàu nhìn bầu trời đầy sao, mãi một lúc lâu sau, dưới ánh mắt vô cùng khẩn trương của Oh Dal mới sâu kín mở miệng: "Dal, có phải là ta không biết theo đuổi con gái thật không?"
Oh Dal: "..."
Đợi hơn nửa ngày, cũng chuẩn bị tâm lý cho tin tức gì đó kinh thiên động địa lắm cơ, ai ngờ kết quả lại là một câu nói không đầu không đuôi thế này, trên mặt Oh dal lập tức xuất hiện vết nứt: "Ngài tìm tôi chỉ để hỏi cái này?"
"Tất nhiên là không." Người kia tỏ vẻ "Sao có thể, chả lẽ Satan ta lại ngu đến thế sao" rồi nhắc nhở: "Dal, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Mặc dù đã sớm tập thành thói quen người này không bao giờ dựa theo lẽ thường mà làm việc, nhưng Oh Dal vẫn có chút không đỡ nổi, hít sâu một hơi mới đè xuống cảm giác bất lực trong lòng lại, nhẫn nại trả lời: "Đúng vậy."
"A, quả nhiên, chỉ có cậu mới dám nói thật với ta." Người kia thở dài, sau đó mở miệng nói: "Cậu nói xem, ta có nên cầu hôn cô ấy không?"
"Cái gì?" Dưới chiếc kính gọng vàng, khuôn mặt Oh Dal gần như không thể tin nổi. Cầu hôn? Người này... có nhất thiết phải thần kinh như thế không?
"Ừ, ta đúng là một thiên tài!" Không đợi Oh Dal trả lời, tên kia đã bắt đầu tự biên tự diễn.
Oh Dal nhéo mi tâm một cái, hết nhịn nổi nói: "Satan, tôi nhất định phải nhắc ngài một câu, dạo này tình hình bên ngoài đang rất phức tạp, ít nhất trong một tháng ngài không thể rời đi vùng biển này."
"Tất nhiên ta biết, cho nên cậu đi giúp ta đi!" Người kia tỏ vẻ đương nhiên, cảm giác rất chi là gợi đòn.
Oh Dal: "..."
Vẻ bình tĩnh trên mặt Oh Dal rốt cuộc cũng tan nát, anh nghiến răng gằn từng chữ một: "Cho nên, cái mà ngài gọi là nhiệm vụ cấp S, chính là để tôi, giúp ngài, cầu hôn tiểu sư muội?"
(Uhm bé Dal thân mến, bé làm việc cho Satan bao nhiu năm nay bé chưa hiểu sao >.<
**************
Lời tác giả: YN = Y củ cải = Satan. Oh Dal là anh em kiêm trợ lý của YN, cũng là đại sư huynh của Rosé.
-------------------
"Không sai nha!" Người kia khẳng định.
Oh Dal lại nhéo mi tâm một cái nữa, hít sâu một hơi tựa như đang áp chế lửa giận, một lúc lâu sau anh mới lạnh mặt, không chút lưu tình nói: "Thật xin lỗi, nhiệm vụ này tôi từ chối không tiếp nhận."
Người trong màn hình bị từ chối cũng không giận tí nào, tỏ vẻ tốt tính nói: "Ồ! Vậy ta chẳng còn cách nào khác hơn là tự đi thôi!"
"Tuyệt đối không được!" Oh Dal cố nén ham muốn làm phản, đem tên nào đó giết một trăm lần lại rồi mới thỏa hiệp: "Được rồi, tôi đi!"
Trên boong tàu, người kia xoay người, ngón tay thon dài hất hất mấy lọn tóc rơi xuống trán lộ ra một nụ cười vô cùng thối nát: "Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại đâu đó!"
Oh Dal: "Hay là ngài giết tôi luôn đi!!!" Anh tình nguyện đi nhận nhiệm vụ cấp S chân chính!
"Ha ha ha ha..." Chọc Oh Dal giận điên lên khiến người nào đó có cảm giác rất thành tựu, sung sướng cười ha hả một lúc lâu, cười xong mới nheo mắt lại âm trầm mở miệng: "Nếu thành công thì đem cô ấy về, còn nếu thất bại thì chuyển cho cô ấy một câu."
Oh Dal: "..." Hừ, rốt cuộc tên này lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy có khả năng thành công chứ? Hắn ta không phải là không biết theo đuổi con gái, mà là không hiểu gì về chuyện tình cảm hết!
Nhưng Oh Dal biết, chỉ cần là chuyện hắn ta đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, nếu không được như ý thì hắn ta thực sự sẽ chạy ra ngoài quậy tung trời lật đất, đến lúc đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi...
...
Trên ban công, Rosé nghĩ lung tung một hồi rồi bình tĩnh lại rất nhanh.
Làm sao mà mọi chuyện lại đều hướng vào Lisa được chứ, đây là nhiệm vụ cấp S đó nha, nhất định là chuyện quan trọng trong nội bộ tổ chức thôi...
Rosé nằm lăn trên giường, vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì mắt phải nháy liên tục.
'Nháy mắt phải... có tai họa sắp ập đến? Vừa mới nghĩ vậy thì mắt trái lại nháy! Mắt trái nháy... có tài đến? Ơ ơ ơ, hai con mắt đều nháy là cái thể loại gì đây? Rốt cuộc là có tai hay có tài?'
(có tài và có họa nha chị yêu >,< )
Sáng hôm sau.
Rosé cố ý dậy sớm, tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, bữa sáng rất đơn giản gồm cháo hải sản, trứng rán hình trái tim phối hợp với một ít đồ muối ăn kèm, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Đang bày bàn ăn thì bắp chân đột nhiên có cảm giác bị một cái gì đó mềm mềm ấm ấm ôm lấy, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là bánh bao nhỏ mới tỉnh dậy.
"Bảo bối dậy rồi à, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi!" Đồ dùng cá nhân với quần áo đã được quản gia mang đến từ tối qua, hoàn toàn không cần cô bận tâm.
Bánh bao nhỏ lắc đầu, ngước cái đầu nho nhỏ lên rồi giơ hai cái tay ngắn ngắn, tỏ ý phải ôm một cái đã.
Rosé tất nhiên sẽ không từ chối, cười toe toét thỏa mãn yêu cầu nhỏ này.
Đang ôm bánh bao nhỏ cọ cọ, sau lưng truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thì hóa ra Lisa đã tỉnh.
Đây không phải lần đầu tiên thấy bộ dạng Lisa vừa tỉnh ngủ, nhưng hôm nay... có cảm giác bất đồng chỗ nào đó... 'Hình như là ánh mắt không giống nhau lắm...'
Lúc trước ánh mắt Lisa nhìn cô đều là dịu dàng như nước, ấm áp như gió xuân hoặc nói là ánh mắt giống như động vật ăn cỏ mà lúc này lại khác hoàn toàn trước kia, cảm giác như phong ấn của Đại ma vương đang từ từ bị giải trừ.
Rosé dẫu sao tối qua cũng làm chuyện trái lương tâm nên có chút chột dạ cũng chẳng dám nhìn lâu. Cô ho nhẹ một tiếng nói: "Boss đại nhân, chị dậy rồi à, đánh răng rửa mặt xong là có thể ăn sáng rồi!"
Lisa thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro