Quả nhiên không so sánh thì không tổn thương nha!
Sau khi nói xong, Goon So Chil bước tới tỉ mỉ quan sát bộ quần áo kia.
Bang Ah thấy vậy thì lập tức coi thường: "Một bộ váy rác rưởi thôi, có gì mà nhìn!"
Goon So Chik không phản ứng lại Bang Ah mà nhìn nhìn một lúc lâu, lại chính mắt thấy nhìn thấy tên nhãn hiệu cực kì đơn giản lại khiêm tốn "GE" thì Goon So Chil mới trịnh trọng ngẩng đầu nói với Rosé: "Nếu tôi nhìn không nhầm thì đây bộ đồ của nhà thiết kế GabrielElvis, năm đó ảnh hậu Joshua Larson tại buổi tiệc sau lễ trao giải Oscars* mặc một bộ váy do ông ấy thiết kế mà lập tức nổi tiếng. Sau này cả giới giải trí đều lấy chuyện có được một bộ của Elvis thiết kế làm tự hào. Chiếc này của Rosé hẳn là chiếc Elvis quyên góp trong một buổi đấu giá từ thiện năm năm trước, là tác phẩm đắc ý nhất cả đời của ông ấy, lúc ấy cái giá đã lên tận trời rồi! Rosé, tôi nói không sai chứ!"
(*Sau lễ trao giải Oscars có một buổi tiệc giao lưu giữa các nghệ sĩ, đây mới là sân chơi thời trang của những nhà thiết kế đẳng cấp.)
'Gì?'
Goon So Chil đột nhiên nêu ra một đoạn lai lịch như thế nhưng ngay cả một chữ Rosé cũng nghe không hiểu...
Bang Ah đầu tiên là sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to, "Ha ha ha ha... cười chết tôi! Một bộ váy có giá trên trời thì sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Goon So Chil, cô cũng không thể vì cùng một công ty với Rosé mà phải giúp cô ta tới mức nói bậy chứ!"
"Phì... Goon So Chil thật là mạnh mồm..."
"Cô ta nói Elvis đó là ai? Hoàn toàn chưa từng nghe qua! Lại bịa đi!"
Những người khác đương nhiên không tin, có người hỏi Goon So Chil là nhà thiết kế cô nói viết tên như thế nào rồi chạy lên mạng tìm hiểu một chút. Cuối cùng không ngờ lại tìm được bộ váy này.
"Có thật này! Nhà thiết kế này rất trâu nha, nhưng phù dung sởm nở tối tàn, giữa chừng lại đột nhiên biến mất. Cho nên có rất ít người biết đến ông ấy, hơn nữa mọi người xem tấm ảnh giới thiệu tác phẩm của ông ấy này, thật sự có một chiếc váy giống của Rosé nha!"
Bang Ah liếc mắt nhìn qua sau đó khẽ run lên, cô ta ra vẻ không thèm quan tâm nói: "Nhất định là hàng nhái rồi!"
"Cũng đúng, bộ váy này vẫn luôn bị người cất giấu sao lại xuất hiện ở đây được, nghĩ đã thấy không thể tin rồi!"
"Chính là cùng một chiếc, tôi không nhìn nhầm đâu!" Goon So Chil vô cùng chắc chắn nói, hơn nữa còn liếc nhìn Rosé mong cô chứng thực.
Nhưng mà Rosé cũng hoàn toàn ngây người rồi, căn bản không có cách nào trả lời Goon So Chil, đây không phải chỉ là một chiếc váy không đáng tiền thôi sao?
Bang Ah cười đến run cả người: "Thật là buồn cười! Chiếc váy này mà là hàng thật thì hôm nay tôi sẽ bò ra khỏi đây!"
"Đây chính là tự cô nói!" Quan Tiểu Thất hừ một tiếng, sau đó quay lại nói với mọi người: "Thật ra thì muốn chứng minh là thật hay giả cũng rất đơn giản. Đặc điểm lớn nhất trong các thiết kế của Elvis chính là đá quý trang trí lên, mà bộ váy này từng viên đá đều là hàng thật. Không tin thì mọi người tự mình xem đi, a đúng rồi, người không có kiến thức thì đừng có học đòi múa rìu qua mắt thợ!"
"Goon So Chil, cô nói ai là người không có kiến thức!" Bang Ah giận đến đỏ bừng cả mặt.
"Ai trả lời thì là người đó!"
Chỉ cần là người có kiến thức thì chắc chắn sẽ có hứng thú với bộ váy này, cho nên sau khi Goon So Chil nói xong đã có người đứng dậy...
"Nếu không thì để tôi xem một chút?" Một cô gái nhìn rất dịu dàng đi từ phía sau tới.
Mọi người vừa nhìn thấy cô ấy đã lập tức sáng mắt: "Đúng đúng! Min Yul mau đến nhìn xem! Cô là người có kiến thức về đá quý nhất!"
"Min Yul có khả năng giám định cỡ chuyên gia đấy! Lần trước suýt chút nữa tôi bị người ta lừa cũng là nhờ cô ấy giúp tôi phân biệt!"
"Nếu là Min Yul thì chắc chắn không có vấn đề gì!" Bang Ah cũng bày tỏ không có ý kiến, dáng vẻ hả hê nhìn sang So Chil với Rosé: "Bây giờ thì để xem! Xem các người còn giả bộ kiểu gì!"
Cô gái gọi là Min Yul cẩn thận quan sát những viên đá quý kia, bởi vì bộ váy này được đính quá nhiều đá cho nên Min Yul tốn rất nhiều thời gian. Từng giây từng giây cứ trôi qua, tất cả mọi người đều nín thở đưa mắt nhìn, bao gồm cả Rosé vẫn đang mơ hồ.
Lúc nãy Rosé còn muốn nói rõ sự thật nhưng không kịp rồi, Min Yul đã bắt đầu chuyên tâm giám định, nếu lúc này cô mở miệng thì sẽ khiến mọi người nghĩ rằng Rosé sợ chết nên mới bất đắc dĩ mà mở miệng, vì vậy Rosé chỉ có thể im lặng...
Sau một lúc khá lâu, Min Yul cũng hít sâu một hơi ngẩng đầu lên nói: "Xin lỗi mọi người, đá quý khảm trên đây thực sự quá nhiều nên tôi không thể giám định từng viên một được, chỉ có thể tận lực xem được viên nào hay viên đó. Trước mắt thì những viên tôi vừa xem đều là hàng thật!"
Vừa dứt lời, không chỉ Hwayoung là người đầu tiên đổi sắc mặt, mà tất cả mọi người ở đây đều ngây người hết rồi.
"Không... không thể nào..."
"Làm sao có thể!!! "
"Nhưng khả năng của Min Yul thì tất cả mọi người đều biết, cô ấy cũng không nói sai, đây..."
Vốn còn đang chờ để làm bẽ mặt Rosé, thì giờ đây sắc mặt của Bang Ah cũng như màu gan lợn: "Min Yul! Chắc chắn cô nhìn lầm rồi! Sao có thể là thật! Rõ ràng đây chính là thủy tinh mà!"
Những người khác cũng sẽ không tin: "Min Yul, cô nhìn kĩ lại một chút đi! Những viên đá quý này mới nhìn thấy thật rẻ tiền mà!"
"Đúng vậy, cô nhìn thêm chút nữa đi!"
"Mặc dù chúng tôi tin cô rất chuyên nghiệp, nhưng đây quả thật khó tin!"
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Min Yulchớp mắt một cái nói: "Nếu như là một viên thì tôi còn có thể nhìn nhầm, nhưng nhiều thế này thì chắc chắn tôi không thể nhìn nhầm tất cả chứ? Những đá quý này đều là đồ thật!"
Min Yul đã nói đến mức này thì bọn họ không muốn tin cỡ nào đi nữa cũng phải tin.
Trong lúc nhất thời không còn ai phản đối nữa, nhất là những người vừa mới a dua theo Bang Ah nói chiếc váy kia là hàng vỉa hè thì bây giờ đều trốn vào góc hết, không ho he một tiếng nào.
Ngay cả Ninh Tịch:"...!!!" - Dẫu cho cô là chủ nhân của chiếc váy này nhưng cô mới là người kinh hãi nhất đó. Mỗi, một, viên, đều, là,hàng, thật? Nói, là, bạn đưa, nên không đáng tiền? Lalisa lại lừa cô! Ấy thế mà cô vẫn tin!!!
Lúc này So Chil nhìn về phía Bang Ah giễu cợt: "Ah, tôi nhớ là có người nói, nếu chiếc váy này là thật thì sẽ bò ra khỏi đây thì phải?"
Bang Ah cứng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật thì sao? Bộ váy này nhất định là công ty đầu tư cho Rosé, cũng không phải của cô ta, thế này thì có gì mà hơn người!"
Goon So Chil hơi cười khinh: "Cũng chỉ là cái kiểu người sân si tự cho đúng vênh váo nói cho đã miệng cuối cùng lại khống dám làm"
Bang Ah: "Cô nói ai..."
So Chil: "Ai trả lời thì là người đó..."
Những người vừa rồi không dám lên tiếng cũng lập tức nhỏ giọng phụ họa:
"Mắt nhìn quần áo của Rosé thấp kém như vậy, được công ty cho mượn cũng đúng thôi!"
"Đúng vậy, chúng ta cũng là nhìn không nổi nữa mới muốn giúp cô ấy mà!"
Bang Ah thuận tay đem quần áo nhét vào lòng Rosé, thành khẩn nói: "Cho nên Rosé à, những bộ đồ này cô hãy nhận đi! Cái váy đó có quý thế nào cũng chỉ có thể nhìn một chút mà thôi, đâu phải trường hợp nào cũng mặc được!"
Váy dạ hội như này chỉ có khi đi nhận giải thưởng, hoặc tham gia những hoạt động quan trọng mới có thể mặc, Bang Ah nói như vậy chả khác nào đang nguyền rủa cô cả đời không được nổi tiếng.
Hwayoung tựa như là sợ cô muốn từ chối cho nên vờ thân thiện mở miệng: "Rosé, cô cứ nhận đi, lần trước hiểu lầm là do trợ lí của tôi hiện giờ những thứ này coi như là tôi đền bù cho cô vậy!"
"Rosé, Hwayoung đã nói vậy rồi thì cô cũng đừng phụ lòng tốt của cô ấy!"
"Chắc không phải cô đang nghi ngờ Hwayoung đưa cô đồ rẻ tiền chứ, cô cứ thử tra bất cứ bộ nào cũng biết những bộ đồ này thực sự rất đắt, so với bất kì bộ đồ nào của cô đều tốt hơn nhiều!"
"Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế còn không mau nhận đi!"
...
Rosé luôn làm theo nguyên tắc 'Chỉ cùng người giỏi tranh cao thấp, không cùng thằng ngu bàn sự đời'. Cùng tranh đua với một đám não tàn khác nào tự ngược trí thông minh của mình, vì vậy bất kể bọn họ ầm ĩ thế nào cô cũng chỉ tựa cửa dùng con mắt như đang xem hài kịch mà nhìn...
Cuối cùng thì chính Hwayoung bị ánh mắt kia làm cho chột dạ, không biết cô ta có nói sai chỗ nào hay không... Ngay lúc đó, một cô gái đang dựa vào bàn trang điểm của Rosé đột nhiên kêu lên một tiếng.
"Aaaa..."
Rosé đưa mắt nhìn sang, "chuyện gì vậy?"
"Rosé, sao nhà cô lại có loại đồ vật tự chuyển động như này! Sợ chết tôi rồi!" Cô gái bị giật mình nhìn chằm chằm vào cái giá cắm nến sau eo bị mình đẩy ra.
Một giây sau, một chuỗi tiếng cạch cạch cạch kì quái vang lên bên tai mọi người. Tất cả còn đang thắc mắc xem âm thanh này đến từ đâu, tiếp theo đó là trong ánh mắt trố lồi ngạc nhiên của mọi người, một trong những bức tường của phòng quần áo đột nhiên tách ra hai bên, ánh đèn màu bạc lọt ra ngoài khe hở từng chút một, hình ảnh kia giống như hình ảnh cánh cửa kho báu chậm chạp mở ra trong phim...
Một lát sau, hai bên tường đã hoàn toàn được mở ra. Sau khi nhìn rõ bên trong, toàn trường vang lên từng đợt hút khí lạnh, sau đó là sự yên lặng thật dài...
Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ không nói được gì... Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn không gian phía sau bức tường... Ngơ ngác nhìn căn phòng quần áo cực kì vĩ đại...
Trên trần là một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh phát ra ánh sáng lung linh, trong phòng bày đầy các bộ trang phục hoa lệ, lấp lánh đến độ khiến người ta không mở nổi mắt.
Những bộ quần áo Bang Ah cầm trong tay lập tức rơi hết xuống đất, bởi vì quá mức khiếp sợ nên nói được câu nào... Tất cả mọi người đều phản ứng giống nhau, một lúc lâu sau mới bắt đầu lục tục tỉnh lại.
"Tôi đang nằm mơ sao? Rosé, nhà cô có phòng bí mật!"
"Trời ơi! Mắt tôi sắp mù rồi! Phòng quần áo quá lớn, quá xa hoa rồi!"
"Rosé cô quá đáng quá! Nhà cô có phòng quần áo lớn như vậy mà không mở ra để chúng tôi thăm quan một chút!"
Rosé: "..." Cô cũng mới biết nhà mình có cái đồ chơi này được không? Hiện tại cô cũng biết một đống quần áo kia rốt cuộc được để đi đâu. Nếu không phải nhờ trận ngoài ý muốn này thì chắc đánh chết cô cũng không biết trong nhà mình có một căn phòng bí mật lớn đến như thế...
Rosé đỡ trán, hoàn toàn câm nín với Lisa. Cái tên này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên mà suốt ngày dùng dáng vẻ rất có học, uy tín cùng với cái giọng khiến người ta tín nhiệm lừa cô hết lần này đến lần khác?
Mọi người không ngừng cảm thán ngắm nhìn những bộ lễ phục cực đẹp, vô tình phát hiện ra tất cả quần áo trong này đều cùng một phong cách với nhà thiết kế của bộ váy kia - Garbriel Elvis.
Không ít người không nhịn được mà len lén tiến sát lại gần xem nhãn hiệu, quả nhiên đều là của GE. Phải biết rằng vấn đề ở đây không phải là tiền, GE này ra mắt không được bao lâu đã biến mất, các tác phẩm lưu lại cực ít, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Bây giờ đối diện với một phòng quần áo toàn các mẫu của GE sẽ là sự rung động thế nào?
Sau khi hết khiếp sợ, hiển nhiên không có người cam lòng bèn len lén hỏi thăm Min Yul: "Min Yul, ở trong đó... đều là hàng thật sao?"
Min Yul vừa rồi cũng ngây người thật lâu, được hỏi như vậy thì gật gật đầu: "Tôi mới nhìn qua một chút thì đều là hàng thật, có kiến thức một chút đều biết đá quý thật cùng đá giả ánh sáng phát ra không giống nhau một chút nào!"
"Oh my god... thật là quá dọa người..."
"Chẳng lẽ đây là YG chuẩn bị cho Rosé? YG cũng quá giàu đi! Nơi ở là vị trí tốt nhất của Seoul Forest Trimage đã đủ khoa trương rồi, bây giờ nguyên một phòng quần áo còn lớn hơn cả cái nhà của 'người khác'! Thật muốn nâng đỡ Rosé đến chết luôn sao!"
Cái "người khác" này là chỉ ai đương nhiên chả có ai ở đây mà không hiểu. Những người không ưa Hwayoung nãy giờ nhịn cũng đã lâu, lúc này vội vàng ríu rít thấp giọng nghị luận:
"Điểm chính là Rosé có quần áo đẳng cấp, phong cách cỡ này nha! Một loạt đều là GE trong truyền thuyết! Không giống phòng quần áo của Hwayoung y như phòng của loại nhà giàu mới nổi, cái hiệu gì cũng nhét vào!"
"Thế mà nãy cô tà còn mặt dày ra vẻ bố thí quần áo của cô ta cho Rosé đấy! Rosé có thể đặt vào mắt sao!"
"Tôi thấy cô ta vốn muốn dìm hàng Rosé, kết quả... chậc chậc, quả nhiên không so sánh thì không tổn thương nha!"
"Hahahaha...cười chết tôi mất thôi!"
....
Lúc này, Hwayoung đang cứng đờ sống lưng nhìn phòng quần áo của Rosé, bên tai văng vẳng những người kia xì xào bàn tán, khuôn mặt xanh mét đến bỏng rát, giống như bị người ta mạnh mẽ tát vào mặt...
Đáng chết! Đều do con khốn Bang Ah! Đang êm đẹp lại bảo tới chỗ của Rosé! Nếu không phải vì chuyện này thì kế hoạch tối nay của cô ta đã vô cùng hoàn hảo! Bây giờ thì tốt rồi, hết thảy đều hỏng bét! Vất vả lắm cô ta mới vớt lại được chút hình tượng, giờ lại bị hủy đến không còn một chút bã nào...
Bang Ah cũng không ngờ cô ta vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm xuống đùi, sắc mặt cực kì khó coi, cô ta tức giận hướng về phía Rosé mắng: "Nếu cô không thiếu quần áo sao không nói sớm! Nhìn chúng tôi vội vàng xoay quanh như thế cô thấy vui lắm à! Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết coi trọng lòng tốt của người khác!"
Rosé khoanh hai tay trước ngực tựa vào khung cửa, nhướng mày nói: "Cô có chắc tôi không nói sớm chứ? Hay là do cô không hiểu tiếng người."
"Cô..." Bang Ah nghẹn họng không nói ra lời, chỉ có thể uất hận mà lẩm bẩm: "Nhiều đồ hơn nữa cũng không phải của cô!"
Goon So Chil: "Dù không phải nhưng ít ra cũng đỡ hơn 1 vài người chỉ đi nịnh hót để kiếm lợi chứ cả đời còn không bao giờ được mặc 1 lần."
Hwayoung hít sâu mấy hơi mới đè xuống sự tức giận trong lòng, làm bộ rộng lượng nói: "Thôi Bang Ah, chúng ta giúp Rosé không cầu báo đáp, cô ấy không thiếu quần áo tất nhiên là chuyện tốt rồi. Rosé, ngày sau nếu cô có cần thì cứ mở miệng nhé!"
Nói bóng gió tức là, bây giờ cô có công ty nâng đỡ, nhưng sau này thì không chắc đâu...
Đối với phòng quần áo đột nhiên xuất hiện này, người duy nhất bình tĩnh có lẽ là Goon So Chil, cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Goon So Chil có chút hả hê nhìn Hwayoung với đám người Bang Ah tựa như đang nhìn mấy thằng hề đang tấu hài: "Ài, tối nay tới đây đúng là không uổng công mà! Được xem một vở kịch thật hay! Thật là mệt quá đi ~ phải về nhà đi ngủ thôi!"
Nói xong liền tung tăng đi mất...
Sau khi So Chil rời khỏi, mọi người cũng bắt đầu rối rít cáo từ, nhất là mấy người vừa rồi cố ý lấy lòng Hwayoung mà dìm hàng Rosé. Cuối cùng mọi người cũng đi hết rồi.
Rosé dường như có điều gì suy nghĩ liếc nhìn bóng lưng của Goon So Chil, nhưng bởi vì quá mệt nên không có cách nào suy nghĩ nhiều, cuối cùng lại leo trở về giường, đầu vừa dính gối đã ngủ thiếp đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro