Quả nhiên, đúng là phong cách của Đại ma vương
Chỉ có điều chuyện tối nay đã định trước sẽ không như họ mong muốn.
Lúc giám đốc khách sạn vội đến suýt chút nữa hộc máu thì ngoài cửa đột nhiên có một nhân viên vội vàng chạy vào nói nhỏ với ông ta mấy câu. Không biết giám đốc nghe được cái gì mà vẻ mặt trở nên khiếp sợ, sau đó vội vàng chạy đi đón.
Vừa mới ra tới ngoài cửa đã thấy hai hàng người đứng xếp hàng nghiêm chỉnh. Trong tay mỗi người đều đang bưng những nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất...
Số lượng lớn như vậy... rốt cuộc đối phương là dạng người gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là vị kia... Trong đầu giám đốc chỉ thoáng qua suy nghĩ này, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều chỉ nhanh chóng tranh thủ đưa bọn họ vào. Nguyên liệu nấu ăn quan trọng hơn!
Từng thùng đồ ăn tươi sống được ướp lạnh dần dần được đưa vào, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Hy vọng cuối cùng của Park Hwayoung cũng bị dập tắt, vẻ mặt xám tro ngã ngồi trên ghế...
Xong rồi... Thời gian còn lại đối với cô ta mà nói chỉ đơn giản là một loại giày vò, mỗi khi có máy quay hay máy ảnh hướng về phía mình thì cô ta lại bất giác cứng người lại.
Tối nay đáng lẽ tiêu điểm được mọi người chú ý phải là cô ta, có điều hiện tại quả thật cô ta vẫn được mọi người để mắt tới nhưng là do làm chuyện cười cho thiên hạ mà được chú ý...
Phụ bếp của Danial là Alain, phụ bếp Jae lão là con trai của lớn của ông - Jae Hyuk. Những chân chạy việc khác đều là những tinh anh do bọn họ mang tới, hai bên nhanh chóng nhập cuộc...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong hội trường bắt đầu tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, ai ai cũng đều cảm thấy bị cám dỗ đến không cầm lòng được, trong miệng cũng không kìm được mà bắt đầu chảy nước miếng.
Cuối cùng hai bên cũng làm xong đồ ăn, trong đó có hai món ngọt.
Bên Jae lão là canh phù dung, vây cá mập chưng, cá ngũ vị, chè trân châu, huyết yến ngự phẩm, lẩu thái cực, canh rong biển, cua xối mỡ, bánh khoai lang tím, bánh phục linh sầu riêng.
Danial là trứng cá muối kèm gan ngỗng, bồ câu nướng hương thảo, salami bào ngư và sứa biến, thịt heo nướng mật ong, lươn chiên giòn, tôm hùm hải đường, hàu tempura xóc tỏi, rau củ bỏ lò, bánh mousse vị mận, bánh choux nhân kem phô mai.
Mỗi bên đều có sự đặc sắc của riêng mình, đại diện cho nét ẩm thực của từng quốc gia.
Một diễn viên đang live stream xấu tính đưa camera hướng thẳng về bàn ăn khiến những người đang xem chảy nước miếng đầy đất: "Các bảo bối có thấy không, thấy không! Tôi bắt đầu ăn đây! Các bảo bối nhìn một chút cho thỏa nguyện đi ha ha ha ha ha..."
Bình luận trên live stream là một biển kêu gào:
"Đêm khuya còn quăng độc, đây là kịch độc, thật không phúc hậu!"
"Giận đến mức tôi phải móc một gói thịt bò khô ra!"
"Cầu camera hướng về Park nữ thần! Không đúng, phải nói rõ một chút, là Chaeyoungie nữ thần! Thật muốn nhìn thấy bộ dạng lúc ăn của nữ thần!"
"Cùng cầu! Tối nay nữ thần quá ngầu!"
"Ha ha ha ha ha ha... Đúng vậy! Ta cứ im ỉm nhìn ngươi diễn xiếc..."
...
Camera nhanh chóng hướng về phía Rosé như mọi người muốn.
Rosé đang chuyên tâm thưởng thức đồ ăn ngon, tựa như cảm thấy có người đang quay lên liền lơ đãng ngẩng đầu lên, rồi lễ phép mỉm cười một cái với ống kính...
"Ối mẹ ơi! Chết rồi! Bị nụ cười của nữ thần giết chết rồi!"
"Đẹp phát khóc lên được!"
"Khó trách sao ngài Danial cứ luôn nhấn mạnh là Park tiểu thư xinh đẹp lại tôn quý! Quả nhiên chỉ có nữ thần mới xứng với hai từ này!"
"Sự tôn quý và xinh đẹp của Rosé là từ xương tỏa ra! Tôi muốn thành fan của cô ấy!"
Nghe những bình luận đủ loại xung quanh, Soyoung đang vùi đầu vào ăn đến độ nói không rõ chữ: "Trời ơi! Ăn ngon quá đi, quá khó để chọn! Chaengie, chị thấy cái nào ngon hơn?"
Rosé chống cằm, trầm ngâm nói: "Quả thật là khó phân cao thấp, nếu xét về món ngọt thì các món Âu chiếm ưu thế nhiều hơn. Ngài Danial không chỉ làm những món ăn tinh xảo giống như những tác phẩm nghệ thuật mà ăn cũng cực kì ngon. Nhưng những món chính thì ẩm thực Hàn Quốc lại nổi bật hơn, giống như một phóng viên đã từng nói, món ăn Hàn đều thấm đượm hương vị của tình người..."
Soyoung gật đầu: "Tuy nói vậy nhưng vẫn quá khó khăn để phân cao thấp..."
Bữa tiệc dần dần đi đến hồi cuối...
...
Sau khi bữa tiệc kết thúc thì Rosé vào nhà vệ sinh một lát, Soyoung đứng ngoài chờ cô.
Soyoung đang cắm đầu lướt weibo thì đột nhiên có người gọi cô một tiếng: "Xin chào, xin hỏi cô là trợ lý của Park tiểu thư đúng không?"
Soyoung ngẩng đầu lên, khá bất ngờ khi thấy người đang nói chuyện với mình là giám đốc khách sạn: "Đúng vậy, ông chủ Han tìm tôi có chuyện gì à?"
"À, là thế này, đây là một chút tâm ý của tôi đối với Park tiểu thư, nếu không chê xin cô thay mặt Park tiểu thư nhận lấy!" ông chủ Han vừa nói vừa niềm nở đưa ra một chiếc thẻ.
Soyoung nhìn tấm thẻ màu vàng óng phía trước: "Đây là?"
Ông chủ Han giải thích: "Đây là thẻ bạch kim của khách sạn Victoria chúng tôi! Khách sạn hiện nay có ba loại thẻ thẻ bạc, thẻ vàng và thẻ bạch kim, trong đó thẻ bạch kim là thẻ có ưu đãi cao nhất. Không những có thể giảm giá đến 40% mà còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tôn quý nhất. Khách sạn chúng tôi sẽ luôn cung cấp cho người sở hữu thẻ bạch kim một phòng Vip, như vậy thì bất cứ lúc nào cô tới cũng đều có phòng!"
Soyoung nghe vậy thì rất kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều. Dẫu sao cũng đi theo Dara nhiều năm như vậy thì những loại đãi ngộ này Soyoung cũng thấy nhiều. Cô bé biết nếu mình tỏ ra quá kích động sẽ khiến người ta coi thường Rosé, bây giờ cô không chỉ đại biểu cho chính mình mà còn đại biểu cho cả Rosé.
Vì vậy Soyoung thản nhiên mở miệng: "Nhưng mà vô công bất thụ lộc..."
"Cô quá khách khí rồi, lần này nhờ phúc của Park tiểu thư mà khách sạn chúng tôi mới may mắn có được cơ hội đón tiếp hai vị đại sư như ngài Danial và Jae lão. Chúng tôi có đưa nhiều hơn nữa cũng không đủ!" Ông chủ Han nói xong thì thấp giọng bổ sung: "Kính nhờ Park tiểu thư có thể thay mặt chúng tôi nói cảm ơn với vị đại nhân kia!"
Soyoung chớp mắt một cái, vẻ mặt mê man, 'vị đại nhân kia là ai?' Soyoung không nghĩ ra vì vậy cũng trực tiếp bỏ qua vấn đề này: "Đã vậy thì đa tạ ý tốt của ông chủ Han!"
Thấy Soyoung không đưa ra câu trả lời rõ ràng thì ông chủ Han có chút không cam lòng. Nhưng loại vấn đề nhạy cảm này cũng không tiện hỏi nhiều nên chỉ có thể gật đầu rời đi.
Trước khi đi ông chủ Han còn nghiêng đầu nhìn về phía Soyoung một cái, mối hoài nghi trong lòng càng sâu hơn. 'Chậc, vẫn không thăm dò được... Người đứng sau lưng Rosé rốt cuộc là ai, liệu có phải là người mà ông đã đoán. Thôi, bất kể thế nào thì khách khí một chút vẫn không sai!'
Rosé vừa đi ra thì Soyoung lập tức thu hồi dáng vẻ lạnh nhạt lúc trước, vui vẻ nhảy qua: "Chaengie, cho chị xem cái này!"
"Cái gì vậy?"
"Là thẻ bạch kim của Victoria! Ông chủ Han vừa đưa lúc nãy!"
"Ông chủ Han? Ông ta đưa chúng ta cái này để làm gì?"
"Nhờ phúc của chị đó, lần này khách sạn bọn họ tiết kiệm được không ít tiền quảng bá đâu! Chỉ đưa chị một cái thẻ mà thôi, cũng chẳng đáng là bao!"
Rosé thở dài, chuyện đêm nay chẳng có cách nào giải thích được với ai, nên chỉ có thể âm thầm chấp nhận: "Được rồi, vậy em giữ đi!"
"Hả, em giữ?" Soyoung kinh ngạc
"Đương nhiên rồi, sau này những chuyện thế này của chị chẳng phải nhờ bà quản gia em sắp xếp sao, toàn bộ giao cho em!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Soyoung đỏ bừng, lập tức nhét thẻ vào túi xách: "Vậy... vậy em giữ giúp chị!"
...
Tại Seoul Forest Trimage.
Sau khi về căn hộ thì Rosé chẳng làm bất cứ cái gì, việc đầu tiên chính là ngã bệt lên giường. 'Hôm nay thật sự quá mệt mỏi...'
Từ hôm qua đến vẫn luôn phải đề tâm cao độ cảnh giác mọi thứ xung quanh nên lúc này cả người Rosé cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nhất thời Rosé cảm thấy sụp đổ, 'đã trễ thế này rồi còn ai đến nữa! Kệ má nó!'
Rosé nằm im trên giường không nhúc nhích, kết quả là tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên không chịu dừng, cứ như là đang muốn đòi mạng vậy.
Không còn cách nào khác, Rosé chỉ có thể xị mặt đi ra mở cửa.
Vừa mới tới phòng khách đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói rất gợi đòn:
"Chaeyoungie! Chaeyoungie! Mở cửa! Mau mở cửa! Chaeyoungie! Mau hé cửa ra một chút đi mà!"
Rosé kéo cửa ra, gân xanh trên trán nhảy tưng tưng nhìn Hansin: "Han tổng! Đừng có gào nữa! Tối thế này rồi cô làm cái gì vậy?"
Hansin nhanh chóng lách vào gào thét: "Chaeyoungie! Cô hot rồi!"
Rosé câm nín liếc cô ta một cái: "cô mới nóng á!"
Hansin đi qua đi lại trong phòng khách tìm gì đó, sau đó bắt đầu bắn rap: "Mẹ nó tiếc chết mất tiếc chết mất, tiếc đến tím cả ruột!"
Rosé nhéo mi tâm: "Đừng có mà vòng vo! Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"
Hansin đau khổ ôm đầu: "Tôi muốn nói là sao tối nay tôi phải tham gia cái bữa tiệc doanh nhân nhàm chán đó chứ! Kết quả lại bỏ lỡ một vụ hot như vậy! Bây giờ chỉ có thể đau đớn kiếm video trên mạng xem lại!"
Rosé bó chiếu: "Đương nhiên là vì bữa tiệc doanh nhân nhàm chán đó có thể kiếm rất nhiều tiền! Bát quái sao quan trọng bằng tiền!"
Hansin phản bác: "Tiền làm sao quan trọng bằng bát quái!"
Rosé: "... okay, tôi quên mất cô là thổ hào! Tiền đối với cô chỉ là một con số, sao quan trọng bằng tin bát quái!"
Hansin nhăn nhó ôm tim mếu máo: "Mà... mà... tối nay còn có Danial! Còn có Jae Chun Ae! Muốn ăn một bữa cơm do hai Đại thần nấu khó cỡ nào cô biết không hả? Thế mà tôi lại bỏ lỡ! Bỏ lỡ! Không những một mà còn bỏ lỡ tận hai! Trái tim tôi tan nát rồi, tôi không muốn sống nữa!"
Rosé giật giật khóe miệng: "Vậy đúng ra cô nên bay tới khách sạn Victoria chứ, nhỡ đâu còn kiếm được chút cơm thừa canh cặn thì sao! Chạy tới đây làm cái gì?"
Hansin không lên tiếng, ai oán nhìn cô chằm chằm.
Rosé bất đắc dĩ nhéo mi tâm một nữa: "Được rồi được rồi! Bà chủ của tôi! Tôi biết cô không đến lại biết cô thích ăn ngon nên cố ý giữ lại cho cômột phần rồi!"
Rosé nói xong lôi một chiếc hộp điểm tâm tinh xảo từ trong tủ lạnh ra: "Những món khác không thể mang về, chỉ có thể cầm về hộp bánh khoai lang tím này cho cô thôi!"
Hansin lập tức nhào tới: "Chị dâuuuuuu... chị là mẹ ruột của emmmmm..."
Rosé đen mặt: "Còn nói bậy nữa thì trả lại đây!"
Hansin lập tức ôm bánh ngọt trốn thật xa: "Tôi không có nói quàng!"
Dứt lời lập tức lấy tay bốc ăn, miệng nhai nhồm nhoàm nhưng vẫn không quên nói chuyện với Rosé: "Chaeyoungie học làm đi! Như thế sau này tôi có thể ăn thường xuyên rồi!"
"Món này không khó tôi cũng biết làm mà, nhưng thứ tôi làm ra sao có thể so sánh với Jae lão được! Chị đừng mơ nữa!" Rosé hắt cho cô ta bát nước lạnh.
Hansin vừa ăn vừa bực tức: "Chị tôi quá đáng chết đi được..."
Rosé câm nín: "Sao lại nói đến chị của cô rồi?"
Hansin nhìn chòng chọc vào Rosé, sau đó dài giọng nói: "Tôi không biết là ai mời Danial tới, nhưng Jae Chun Ae thì chính mắt tôi nhìn thấy chị tôi đích thân gọi điện qua mời đó! Trước đây tôi cầu xin năn nỉ cỡ nào chị ấy cũng không chịu mời giúp tôi đâu!"
Rosé: "....." 'Jae lão... là Lalisa mời tới...?'
Mặc dù trong nháy mắt cô từng nghĩ tới khả năng này những cũng không hoàn toàn nghĩ là anh mời! 'Vậy thì những nguyên liệu nấu ăn kia cũng là do chị ấy sắp xếp...?Quả nhiên, đúng là phong cách của Đại ma vương..'
Nhìn vẻ mặt Rosé rõ ràng bị chị mình mê hoặc thì vẻ mặt Hansin rất hài lòng, tất nhiên cuối cùng vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn, Hansin tiến sát đến cạnh Rosé, làm bộ như thể mẹ mìn đang dụ dỗ trẻ em: "Chaeyoungie à! Có chuyện này tôi rất tò mò nha! Lão tiên sinh Jae Chun Ae là chị tôi mời vậy thì Danial là ai mời tới vậy?"
"Han tổng, chị cứ bát quái như thế sẽ không có người yêu!"
"Tôi vốn cũng không muốn kết hôn mà!"
Rosé đỡ trán: "..."
"Nói đi mà nói đi mà! Nói cho tôi đi mà! Tôi đảm bảo sẽ không nói cho bất kỳ ai hết!" Hansin nhất quyết hỏi cho bằng được.
Rosé liếc cô ta một cái, 'có quỷ mới tin!'
Ngay lúc Rosé bị Hansin làm phiền đến sắp không nhịn được thì di động đột nhiên kêu "đing đing".
Rosé tiện tay mở ra nhìn, là hai tin nhắn đến cùng một lúc.
Sau nhìn rõ hai tin nhắn kia thì Rosé trợn tròn mắt...
[YN: Ăn ngon không?]
[ Lalisa: Ăn ngon không? ]
Rosé: '!!! Chuyện gì đây! Thậm chí cả thời gian cũng cũng khớp không sai một giây!'
Vẻ kiếp sợ trên mặt Rosé còn chưa lui thì di động lại vang lên hai tiếng...
[YN: Món nào ăn ngon nhất? Nhất định phải trả lời nha ^_^]
[ Lalisa: Thích món nào nhất?]
'Đệch! Có cần phải ăn ý đến mức này không?'
Hansin thấy vẻ mặt Rosé không ổn lập tức tiến gần lại ân cần hỏi han: "Chaeyoungie, cô sao thế? Muộn thế rồi ai lại gửi tin nhắn cho cô?"
"Khụ, không sao không sao..." Rosé sợ hết hồn, vội vàng thu di động về. 'Nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị Hansin nhìn thấy.'
Để phòng ngữa vạn nhất cô vẫn nên đổi tên hai người kia đi vậy. Rosé sờ cằm suy nghĩ một chút sau đó tránh đi Hansin, lạch cạch đánh chữ đổi tên danh bạ.
YN đổi thành Y củ cải...
Lalisa đổi thành La cải xanh...
Hansin là ai cơ chứ, cho nên vừa nãy chỉ liếc quá cũng nhìn thấy đại khái nội dung tin nhắn rồi, lúc này đang ý vị thâm trường mà sờ cằm một cái!
'YN... Quả nhiên là người đó! Chẹp, mục đích tối nay đã xong! Nhưng mà vì bà chị nhà mình', Hansin lại bắt đầu uốn éo: "Chaeyoungie, hai vị Đại sư làm đồ ăn quá ngon, cô cảm thấy bên nào ăn ngon hơn?"
Lần thứ ba bị hỏi vấn đề này, Rosé thật muốn chết đi cho xong! 'Đừng hỏi tôi bên nào ăn ngon hơn nữa, đây là một lời hai nghĩa đấy có được không hả!!! Có trả lời như nào cũng chết..'
Rosé hung hăng trừng mắt nhìn qua: "Im miệng! Không cho phép hỏi nữa! Muộn lắm rồi, ăn cũng đã ăn, bát quái cũng đã bát quái! Chị mau về đi! Nếu không tôi sẽ mách chị gái cô là trời tối muộn rồi chị vẫn bám ở nhà tôi không chịu đi!"
Hansin lập tức hoảng sợ nhảy về sau mấy bước: "Chaeyoungie, sao cô có thể như thế! Cô thành người xấu rồi!"
"Rốt cuộc cô có đi hay không?Tôi đánh bây giờ!" Rosé giơ nắm tay lên uy hiếp.
Hansin nước mắt lưng tròng, vì bảo toàn tính mạng chỉ có thể vội vàng chạy như điên!
Thấy Hansin rời đi thì Rosé thở phào nhẹ nhõm.
Vốn cô còn đang buồn ngủ nhưng bị Hansin quấy nhiễu, tiếp theo lại bị mấy cái tin sét đánh nện vào đầu. Xem ra tối nay không cách nào ngủ được rồi...
Tối nay không thể ngủ đã định trước là có rất nhiều người...
--------------
Nine One Hannam.
Hansin đẩy cửa thư phòng ra, bám vào khung cửa thở hổn hển: "Chị hai, em về rồi! Vì thăm dò chút tin tức cho chị mà em bị chị dâu đánh cho thừa chết thiếu sống!"
Lisa ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, ánh mắt lướt qua chút vụn bánh ngọt còn dính bên mép Hansin.
"Ách..." Hansin vội vã lấy tay áo chà lên miệng: "Chị dâu mang về cho em ít bánh ngọt, thật ra thì em cũng không muốn ăn nhưng mà chị dâu cứ ép em ăn!"
Lisa: "..."
"Hì hì hì, chị, em thăm dò được tin tức rất quan trọng nha! Chị có muốn nghe không?" Hansin nói xong thì một bụng ý xấu bắt đầu đảo đảo: "Nếu chị cũng mời Jae lão gia giúp em làm một bữa cơm thì em sẽ lập tức nói cho chị!"
Lisa vẫn tiếp tục làm việc, dường như không quan tâm đến những gì Hansin nói.
"Đệch! Chị thật sự không muốn biết à? Thật không muốn? Vậy em không nói!"
Một giây...
Hai giây..
Ba giây...
"Được rồi, nể tình chị em giữa chúng ta nên em sẽ nói cho chị!" Nhưng thật ra là do Hansin không nhịn được muốn nói, hơn nữa ba giây cũng không chờ nổi...
"Em nói cho chị biết, người viết bức thư tình buồn nôn kia hay là người chuẩn bị món quà bất ngờ cho Chaeyoungie chính là tên YN đó!"
"À đúng rồi, còn nữa, mới nãy chẳng phải chị gửi tin nhắn cho Chaeyoungie sao? Người kia cũng gửi cùng lúc với chị, hơn nữa nội dung cũng chẳng khác chị là bao, này, hai người có thần giao cách cảm à!"
Lisa cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Hansin một cái, trong mắt là một mảnh âm trầm đáng sợ...
Hansin thở dài, lẩm bẩm nói: "Nếu tên kia đã bắt đầu ra tay thì có lần một ắt có lần hai, lần này chỉ mời đầu bếp, lần sau không chừng chính người đó xuất hiện đó chị? Chị à, con đường theo đuổi vợ của chị xem chừng lắm chông gai quá!"
Hansin nói mà khóe miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Nhưng mà trong tay chị lại có hai thứ có thể giết chết tên kia trong nháy mắt! Thứ nhất là khoảng cách, tên kia có muốn về nước cũng chẳng dễ thế; thứ hai, chắc chắn là Mingie nhà chúng ta rồi!"
Lisa chậm rãi gõ lên tay vịn của ghế: "Thủ tục nhập học của Mingie thế nào rồi?"
"Em làm việc thì chị cứ yên tâm đi, muốn vào học lúc nào cũng có thể!"
...
Biệt thự Park gia.
"Hwayoung về rồi! Tối nay có vui không? Mau nói cho mẹ nghe nào!" Chung Hayoon biết tối nay Lee Hanchee cầu hôn cho nên cố ý chờ con gái về.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của Chung Hayoon, Hwayoung lộ ra một nụ cười mỉm gượng gạo: "Mẹ, để lúc khác con nói cho mẹ, nay con hơi mệt nên về phòng trước đây..."
"Hửm? Mệt mỏi?" Thấy con gái vào phòng rồi khép cửa lại. Chung Hayoon khó hiểu nhìn ông chồng của mình: "Hwayoung làm sao vậy?"
Park SHi Hoo đặt tờ báo trong tay xuống, trực giác ông ta mách bảo có chuyện gì đó đã xảy ra. Vì vậy liền gọi hầu gái vẫn chăm sóc Hwayoung đến.
"Lão gia tìm tôi ạ?"
"Hari, cô đi hỏi thăm chút xem tối nay xảy ra việc gì, sao tiểu thư lại tự nhốt mình trong phòng?" Park Shi Hoo trầm giọng.
Chung Hayoon liền phụ họa: "Đúng vậy, hơn nữa sắc mặt có vẻ không tốt lắm, chẳng phải hôm nay Hanchee cầu hôn con bé sao? Theo lý thì nó phải vui vẻ mới đúng chứ? Chẳng lẽ đang xấu hổ?"
Lúc này cô hầu gái vội vàng mở miệng: "Lão gia! Phu nhân! Mới không phải đâu! Tối nay Đại tiểu thư nhà chúng ta phải chịu ủy khuất thì có!"
Park Shi hoo nghe thấy vậy lập tức đổi sắc mặt: "Cái gì? Chịu ủy khuất? Ai dám cho con gái bảo bối của ta chịu ủy khuất? Là con nhãi Lee Hanchee kia sao?"
Hầu gái lắc đầu liên tục: "Sao có thể là Hanchee tiểu thư được ạ! Lee tổng thương Đại tiểu thư còn không hết!"
"Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mau nói cho rõ!" Chung Hayoon la lên.
"Lão gia, phu nhân, chuyện đêm nay khá phức tập, nhất thời tôi cũng chẳng thể nói rõ cho hai người được... hai người cứ tự xem thì hiểu!" Cô hầu gái nói xong liền cầm điện thoại ra, mở một đoạn video.
Park Shi Hoo với Chung Hayoon trố mắt nhìn nhau, rồi vội vàng giật lấy cái di động bắt đầu xem. Hai người họ xem một lần, càng xem sắc mặt càng khó coi...
Cô hầu gái đứng một bên tức giận nói: "Lão gia, phu nhân, hai người thấy chưa! Tối nay rõ ràng là tiệc cầu hôn của Lee Tổng với Đại tiểu thư, Lee Tổng còn chuẩn bị thật lâu!"
"Kết quả Park Chaeyoung kia lại chạy tới quấy rối, cũng thiệt cho Đại tiểu thư tính tình tốt nên mới luôn nhẫn nhịn, tận đến lúc về nhà mới nhịn không nổi!"
"Lúc ấy Đại tiểu thư đau lòng biết bao nhiêu! Rõ ràng là hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô ấy cuối cùng lại bị ả Park CHaeyoung phá hủy. Giờ không biết bao nhiêu người đang cười nhạo Đại tiểu thư đâu! Đoạn video này đã truyền khắp trên mạng cho nên tôi mới thấy..."
Trên thực tế thì đoạn video này quả thực lấy từ trên mang xuống, nhưng nó đã được cắt ghép biên tập lại, cố ý cắt đi những đoạn Bang Ah gây rối khiêu khích...
Ngay lúc Hari đang tố cáo, sau lưng liền truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Hwayoung.
"Hari! Ai cho cô nói bậy!"
Hari âm thầm trao lé mắt với Hwayoung, sau đó làm ra vẻ đáng thương: "Đại tiểu thư! Em... Em... xin lỗi! Nhưng mà em nói đều là thật mà! Em cũng giận quá nên..."
----------------------------------------------------
Huhu, mọi người ơi mình đang tăng ca với giờ làm việc thay đổi đột xuất nên tần suất hơi chậm, nhưng chắc chắn sẽ cố up chương mới đều cho mọi người. Mong mọi người vẫn ở lại ủng hộ mình. T,T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro