Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quả nhiên cô Chaeyoungie vẫn yêu mình nhất!


"Hwayoung, con trách nó làm gì, con bé cũng không nói sai!" Chung Hayoon chạy qua kéo tay con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô ta mà đau lòng: "Không ngờ sẽ phát sinh chuyện thế này, con đã phải chịu ủy khuất rồi!"

Hwayoung yếu ớt nói: "Mẹ, con không ủy khuất cái gì, chuyện đêm nay thật sự con không thèm để ý. Chì cần Han thật lòng đối xử tốt với con là được, thái độ của những người khác đối với con thế nào cũng chẳng sao! Con thật lòng yêu Han chứ không đem Han thành công cụ lấy le với người khác! Chẳng qua là Chaeyoung... cách làm của chị tối nay... thật làm con đau lòng... con thật sự không biết sao chị ấy phải đối xử với con như thế..."

Hari vội vàng chen thêm một câu: "Đại tiểu thư, chuyện này còn phải hỏi sao? Do Lee tổng cầu hôn cô! Park Chaeyoung đó ghen ăn tức ở, không muốn nhìn thấy cô vui vẻ!"

Park Shi Hoo nghe thế lập tức trầm mặt: "Con mất dạy kia thật quá đáng rồi! May là người ta không biết chuyện hai đứa là chị em của nhau đấy, nếu mà biết thì còn ra cái thể thống gì!"


Hwayoung cố nén nước mắt: "Chuyện của Emily lần trước đúng là do con không đúng, nhưng con nên làm cái gì thì con đều đã làm, cũng đem hết khả năng ra giúp đỡ chị. Nhưng lần nào cũng bị chị từ chối, chị ấy cứ hận con mãi như vậy con thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ..."

Chung Hayoon thở dài: "Đứa ngốc này, mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, con để ý cô ta làm cái gì? Tính tình nó con còn không biết à? Con đừng quan tâm đến nó là tốt nhất!"

Hwayoung lập tức nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là con quan tâm chị rồi, bởi vì đó là con gái ruột của ba mẹ mà, con quan tâm ba mẹ bao nhiêu thì con quan tâm chị bấy nhiêu! Con không muốn mọi người vì con mà có mâu thuẫn!"

Vẻ mặt Park Shi Hoo đầy xúc động: "Hwayoung, ba thật không biết nói cái gì với con nữa, nếu con Chaeyoung hiểu chuyện bằng một nửa con thì ba... haiz..."

Hwayoung lộ ra biểu tình ảm đạm: "Có lúc con thật sự nghĩ rằng có lẽ con nên trở về Oh gia!"


Chung Hayoon nghe vậy lập tức vội vàng kéo tay cô ta: "Hwayoung! Sao con có thể nói ra những lời này! Chẳng lẽ con muốn bỏ mẹ mà đi sao?"

"Nhưng mà... chỉ khi con đi rồi chị mới chịu trở về, con cảm thấy con chính là tai tinh, khiến cho mọi người không thể nào đoàn tụ..." Hwayoung giả vờ không nén được tự trách mà khóc nấc lên.

Chung Hayoon vội vã ôm cô ta an ủi: "Hwayoung! Sao con có thể nói như vậy! Con là phúc tinh của cả Park gia ra, từ lúc con ra đời tới nay Park gia làm ăn càng ngày càng tốt, gia trạch càng ngày càng vượng còn gì, lần trước do con đứng ra giới thiệu nên mới đàm xong hợp đồng của ông chủ Jang sao, con quên à?"

Park Shi Hoo vừa nghe Hwayoung muốn về Oh gia cũng khẩn trương: "Sau này không cho phép con tự nói mình như thế nữa! Chin-ha đại sư tự mình bói quẻ còn có thể sai sao? Con chính là phúc tinh của Park gia! Ai cũng không thể đuổi con đi!"

Chung Hayoon giúp Hwayoung lau nước mắt: "Hwayoung, ba mẹ đều biết hôm nay con đã phải chịu ủy khuất rồi, nhưng đừng buồn, chỉ là cầu hôn thôi mà chứ có gì đâu? Cứ chờ đến tiệc cưới của con, ba mẹ nhất định sẽ làm cho mọi người lóa mắt cho mà xem!"

"Đúng, đến lúc đó tuyệt đối không ai có thể so với con! Sau này để ba tự mình thương lượng với Lee gia!"

Nghe Park Shi Hoo và Chung Hayoon thề thốt cam đoan, trong mắt Hwayoung lóe lên ý cười khó phát hiện.

Park Shi Hoo và Chung Hayoon thì tính cái gì, quan trọng nhất là Lee Ahreum kia kìa...

Nếu con cờ Lee Ahreum này mà có tác dụng vậy thì Park Chaeyoung tuyệt đối sẽ không còn cơ hội xoay người, đắc tội với thượng tầng của tập đoàn BP, cô ta còn có được kết quả gì tốt đẹp sao?

Trước đây Lee Ahreum cao ngạo thế nên mới không để mắt tới Park Chaeyoung, sau chuyện của tối nay, lẽ nào cô ta vẫn còn có thể tiếp tục dửng dưng được nữa?

Đến lúc đó cô ta chỉ cần "tọa sơn quan hổ đấu" là được! 'Hừ, Park Chaeyoung, tao đợi xem mày chết như thế nào...'

...

Sau khi Tuyết Mùa Hạ đóng máy, Rosé được nghỉ ngơi ở nhà ba ngày.

Ba ngày này, Rosé sống chẳng khác gì heo, ngoại trừ tập thể dục và ăn uống ra, cô chỉ có ngủ.

Mãi cho đến ngày thứ ba, cô mới cảm giác được một nửa linh hồn của mình còn để lại ở Song Heejin cuối cùng cũng quay về; một nửa còn lại bị cái tên nào đấy dọa chạy mất dép cũng đã quay về...


Nhưng mà ngay sau đó, "tinh" một tiếng, chỉ vì một cái tin nhắn mà ba hồn bảy vía của cô bay lên mây.

"Rosé, ngày mai em có rảnh không? Thủ tục nhập học của Mingie đã xong rồi." La Cải Xanh.

Rosé ngây ra nhìn ba chữ Lục Cải Xanh, một lúc lâu sau vẫn không trả lời lại.

Tuy rằng bữa tiệc đóng máy đã bình an trôi qua, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nguy cơ được giải trừ, ngược lại còn rung lên một hồi chuông cảnh báo lớn...

Cái ã điên đó không chỉ giỡn chơi mà là đang muốn uy hiếp và cảnh cáo cô. Cảnh cáo cô dù cô có cách xa ngàn vạn, bàn tay của hắn vẫn có thể vươn đến đây...

Rosé bóp trán, cầm lấy di động lục ra một số điện thoại đã lâu lắm không liên lạc...

Điện thoại chỉ reo vang có một lần đầu bên kia đã có người nhấc máy, Rosé sững ra một hồi lâu mới phản ứng lại được, vội vã nói: "Alô, Annie à..."

"A lô! Chaeng! Đúng là bae rồi! Lâu lắm rồi bae không liên lạc gì với em!!!!"



"Ngoan~" Nghe thấy giọng nói kích động của cô gái nhỏ từ đầu bên kia, vẻ mặt của Rosé khá là dịu dàng.

"Chaeyoung ahhh, em nhớ hubby lắm! Nhưng mà trước khi đi hubby đã nói muốn nói từ biệt với quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới... làm cho em vẫn không dám làm phiền hubby... Cũng không dám chủ động gọi điện cho hubby..." Giọng vô cùng tủi thân. (mọi người đọc khúc này có cảm thấy quen khum :))  )

Rosé cười khẽ: "Con bé ngốc này, hubby cố ý giả vờ đấy! Wifey tin thật đấy à?"

"WHAT!!!"
Giọng điệu của Annie như thể đã phải chịu đả kích sâu sắc lắm: "Thế những gì em làm đều là công cốc à?"

"A ha ha ha... trêu em đấy! Sao em vẫn dễ bị dắt mũi thế không biết?"

"Lại trêu em rồi! Thật quá đáng!"


"Được rồi, được rồi, không đùa nữa, hubby nói chuyện nghiêm chỉnh với em đây! Lần này gọi điện cho em là vì muốn hỏi thăm vài chuyện!" Giọng điệu của Rosé trở nên nghiêm túc.

Annie cũng nghiêm túc: "Chuyện gì ạ? Em mà biết nhất định sẽ nói hết với hubby!"

Rosé gãi gãi đầu sau đó nói: "Chậc, cái này ấy à... Là có liên quan đến Lão Đại nhà em, gần đây cô ta có hành động gì đó kì lạ không?"

Annie nghe thế cũng ngẩn ra một lúc, lúng túng nói: "À... cái này... cái này..."

Với cái tính nóng nảy của Rosé đời nào đợi nổi, cô sốt ruột thúc giục: "Cái này này rốt cuộc là cái gì? Có hay không nào, vấn đề đơn giản thế thôi mà!"

Annie lập tức trả lời: "Có ạ!"

"Có?" Rosé ngồi thẳng dậy: "Kì chỗ nào, mau kể hubby nghe!"

Annie khẽ ho một cái, giọng nói dường như có chút ngại ngùng: "Lão Đại... cô ấy... mấy hôm trước... mấy hôm trước... nửa đêm nửa hôm rồi mà còn ngồi trên boong thuyền..."

"Ngồi trên boong thuyền làm gì! Cái con bé chết tiệt này em có thể nói một hơi cho xong được không? Muốn hubby sốt ruột chết hả?"

"Ngồi trên boong thuyền viết thư tình cả một đêm!!!"
Không cần nghĩ cũng biết ở đầu bên kia mặt con bé đã đỏ đến mức nào...

Trên trán Rosé hiện lên một đống vạch đen: "Hubby còn tưởng chuyện kì quái đến thế nào chứ, cái này sao em cứ lúng búng mãi nửa ngày mới nói được thế?"

Annie ngập ngừng: "Chaeng, thư tình của Lão Đại, hình như là viết cho hubby mà... đúng không?"

"À..." giờ thì đến lượt Rosé lúng túng.

Annie đắn đo mãi để tìm được từ: "Trình độ văn vẻ của Lão Đại thật ra... không được tốt lắm... sau một đêm trên boong tàu toàn giấy vò thôi hubby, mấy anh em nhìn thấy thực là không thể chịu đựng nổi được nữa, nên đề nghị giúp cô ấy, kết quả tất cả đều bị Đại ca đánh cho một trận... cô ấy cương quyết muốn tự viết..."

'Chỉ có mấy câu thế mà cũng viết cả đêm...' Rosé thầm thở dài, đỡ trán: "Ha ha, hy vọng sau này cô ta có thể phát huy tinh thần tự cường bất khuất này trên các phương diện khác..." - Đừng đến tai họa cô nữa.


Rosé ngừng một lát rồi mới hỏi tiếp: "Ngoài chuyện đó ra thì sao! Có hành động bất thường nào khác nữa không?"

"Không có!... Nếu bất thường thì hình như có nhiệm vụ của chúng em mới bất thường thôi!"


"Chỗ nào?" Rosé lập tức hỏi

"Thì là dạo này hoạt động ở Hàn Quốc càng ngày càng nhiều... còn nữa, hình như mấy hôm trước Đại ca định về nước một chuyến, nhưng kết quả là một đơn hàng rất quan trọng đột nhiên có vấn đề, mấy hôm nay đều đang bận xử lý chuyện đó đấy!"

"Thế này..."
Đôi lông mày của Rosé cau tít. Các hoạt động ở Hàn Quốc càng ngày càng nhiều? Không biết có phải là liên quan đến Lalisa không...

Rosé gật đầu: "Được rồi, cứ tạm thế trước đã, nếu như có gì bất thường nhớ phải báo ngay cho hubby nhé!"

Giọng điệu của Annie nghe có vẻ như bị làm khó: "Ôi hubbyyyyy, thế này không được hay cho lắm đâu? Em không muốn làm nội gián đâu!"

Rosé bĩu môi: "Annie, bây giờ trong mắt em chỉ có Đại ca của em thôi à, không có hubby này nữa sao? Lúc đầu là ai cứu cái mạng nhỏ của em thế?"


Annie cuống hết cả lên: "Chaeng ah ~, em không quên mà... là hubby cứu em!"

Rosé hài lòng gật đầu: "Thế mới đúng chứ! Cho nên em không phải là nội gián mà là nằm vùng! Hiểu chưa?" (Ủa chị??? khác nhau chỗ mô vậy )

Annie: "Dạ... em hiểu rồi!"

Rosé: "Ừ ngoan, được rồi, hubby cúp máy đây, moah!"

Annie: "Đợi đã..."

Rosé: "Còn chuyện gì nữa sao?"

"Chaeng, hubby thực sự không thể quay về được nữa sao?" Annie hỏi, giọng nói đau thương.

Rosé nghe tiếng gió biển vọng lại tự đầu dây bên kia, chầm chậm khép mắt lại: "Con người ở trong bóng tối quá lâu rồi, khó mà tránh được việc luôn khao khát hướng về phía ánh sáng, những ngày tháng trong quá khứ quả thực tùy ý phóng khoáng, nhưng... hubby không tìm được ý nghĩa sự tồn tại của bản thân... Cuộc sống bây giờ tuy có rất nhiều trói buộc cũng có rất nhiều khó khăn, nhưng hubby thích loại thách thức này, thích cái cảm giác sống có mục tiêu này... Hiểu không?"

"Chaeng, hubby nghiêm túc đấy à? Không phải lại giả vờ đấy chứ?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt không dám chắc của Annie.

Rosé: "......" Được rồi cô sai rồi, không nên đùa con nhóc ngây thơ này, cuối cùng lại tự đem đá đập vào chân mình...    

Sau khi cúp điện thoại rồi, Rosé lại nằm thừ người trên giường.

Qua cuộc điện thoại này cô cũng không hỏi thăm được nhiều tin tức hữu dụng cho lắm, nhưng mà từ việc cái gã điên đó gần đây hoạt động trong nước khá nhiều thì có thể khẳng định, thậm chí nếu như không phải chuyến hàng xảy ra vấn đề đột ngột, hắn ta thực sự sẽ quay về nước...

Sau khi hít một hơi thật sâu, Rosé cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của Lisa.

Rosé: "Xin lỗi La đổng, sáng mai tôi có việc bận chắc là không đi được, chị xin lỗi với Bánh bao hộ tôi."

Trả lời xong cô vứt điện thoại sang một bên, không dám đọc tin nhắn trả lời của Lalisa nữa...

...

Buổi sáng ngày hôm sau.

Trước cửa một nhà trẻ tư nhân nào đó, một đám trẻ con đang gào khóc không muốn đi học, không muốn để cha mẹ rời đi.

Lúc mới đầu chỉ có một đứa, kết quả những đứa khác cũng bắt chước, khóc theo.

Các cô giáo và phụ huynh hết khuyên bảo rồi dỗ dành, không dễ gì mới dỗ được một đứa, đứa bên cạnh lại khóc...

Giữa cái đám hỗn loạn đó, bắt mắt nhất có lẽ là bánh bao nhỏ.


Cô nhóc nắm tay Appa mình, chẳng thèm để ý tới đám hỗn loạn đó chỉ nhìn chăm chăm về hướng con đường dẫn vào trường.

"Ôi nào, các bạn nhỏ đừng khóc nữa! Các em nhìn bạn bên kia kìa, bạn ấy có khóc đâu!" Có một cô giáo chỉ vào Tiểu Bảo cho các bạn khác xem.

Các bạn nhỏ đều đồng loạt nhìn về phía Mingie, kết quả lại nhìn thấy một người phụ nữ lạnh lùng trông có vẻ cực kì đáng sợ đứng bên cạnh Mingie.

Ngay sau đó, tất cả các bạn nhỏ đều òa lên khóc...

"Oa! Bạn ấy bị Đại ma vương bắt mất rồi!"

"Hu hu mẹ ơi! Đáng sợ quá!"

"Hu hu, ba ơi ba đừng đi, con sợ..."


Các cô giáo: "..."

Các vị phụ huynh: "..."

Thấy tình hình càng lúc càng mất khống chế, các cô giáo xuất phát từ trách nhiệm nghề nghiệp chỉ đành nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Lalisa: "Vị... vị phụ huynh này, các bạn nhỏ có hơi sợ chị một chút, chị... có thể đi trước được không ạ?"

Vừa mới dứt lời, khí thế của Lalisa càng thêm đáng sợ.

Cô giáo giật mình đánh thót, không dám nói nhiều nữa vội chạy cho xa, hu hu hu, cô cũng sợ nha, cô cũng sắp khóc rồi đây này!!!!

Lalisa cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ của con gái, mở miệng nói: "Đừng đợi nữa, cô ấy không đến đâu!"

Mingie ngẩng đầu lên, tức giận lườm Appa mình một cái, sau đó ngoan cố đứng nguyên tại chỗ.

Thời gian từng phút từng phút một trôi đi.

Cách giờ vào lớp càng lúc càng gần...

Ba mẹ của các bạn nhỏ khác đã bắt đầu kiên quyết bắt con mình phải vào lớp...

Rosé vẫn chưa đến.

"Vào đi thôi" Lisa chỉ đành nhắc lại một nữa.

Lần này, Mingie cúi đầu xuống viết viết mấy chữ đưa lên cho Appa mình xem: "Mingie không muốn đi học!!!"

Đôi mắt của Lisa hơi nheo lại, vẻ mặt lập tức sầm xuống: "Con không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, vậy mà con lại muốn nuốt lời ư?"

Mingie lại cúi đầu xuống tiếp tục viết viết: "Mingie là trẻ con! Năm tuổi vẫn còn là trẻ con, Mingie chưa phải là người lớn!!!"

Viết xong, nhóc bắt đầu nghiêm mặt, cái vẻ như muốn nói: Appa đừng hòng dùng chiêu này lừa con nữa!

Lisa: "..." Chậc, con gái càng lớn càng không dễ lừa...

Cùng lúc đó, trong một góc cách trường học không xa, có một chiếc xe màu đen đang lằng lặng đỗ ở đó.

Chun Ae Manoban còn có thể vì sĩ diện mà giả vờ bình tĩnh, Chey So-hee đã không chịu nổi nữa mà bắt đầu thúc giục Hyun Ki đang cầm ống nhòm đứng đằng trước: "Hyun Ki rốt cuộc có nhìn rõ không? Tình hình của Mingie bây giờ ra sao rồi? Ta thấy những đứa trẻ khác đã bắt đầu vào lớp rồi, Mingie nhà chúng ta vẫn đứng đó không chịu đi sao?"

"Có phải là đã xảy ra vấn đề gì đó rồi không?"
Vẻ mặt của Chun Ae khá nghiêm trọng

Hyun Ki nhìn một lúc rồi vội vàng giải thích giải thích: "Tiểu công chúa quả thực có chút vấn đề, lúc nãy cháu có nhìn thấy Tiểu công chúa viết một câu nói rằng không muốn đi học nữa! Đại tiểu thư khuyên rồi nhưng vẫn không có tác dụng gì!"

Vẻ mặt của Chun Ae thay đổi ngay lập tức: "Đó xem đi! Tôi biết ngay mà, đứa con gái đó đâu có tác dụng lớn như thế! Đến phút chót, Mingie vẫn không muốn đi học đấy thôi!"

"Thế... thế phải làm sao bây giờ! Tối hôm qua không phải vẫn bình thường sao? Sáng sớm nay vẫn còn ngoan ngoãn mà! Giờ đã đến cổng trường rồi lại bảo không đi học nữa là sao?" So-hee sốt hết cả ruột.

Hyun Ki khẽ ho một cái: "Tiểu công chúa đột nhiên không muốn đi học nữa hình như là vì vị tiểu thư kia không đến. Chắc là Tiểu công chúa đang mong hôm nay cô ấy có thể đến đưa..."

Chun Ae nghe thế liền tức giận: "Vậy tại sao cô ta lại không đến? Chẳng lẽ còn phải để đích thân tôi đi mời? Thật đúng là buồn cười!"


"Nếu không thì chúng ta đi mời cô ấy đi! Chuyện của Mingie quan trọng hơn mà!"
  So-hee vội nói.

Chun Ae kiên quyết phủ định: "Tuyệt đối không được! Bà đừng có mà vớ vẩn! Cái chuyện như thế này có lần một rồi sẽ có lần hai! Lần này mà mở miệng nhờ vả, lần sau lại thế! Cô ta sẽ được nước lấn tới cho mà xem!"

"Vậy... vậy thì ông bảo làm thế nào bây giờ?" So-hee bị ông nói đến mức không biết làm thế nào cho phải, vốn dĩ trong lòng tràn trề hy vọng, bây giờ lại thất vọng hoàn toàn.

"Kể cả chúng ta có tự mình đi nhờ đi nữa, chỉ e cô ta sẽ cũng sẽ không đến, bởi vì trong lòng cô ta biết rõ, nếu như Mingie khôi phục lại như bình thường, cô ta sẽ chẳng còn giá trị gì nữa, cô ta không có khả năng hy vọng Mingie sẽ nhanh chóng khỏi bệnh như thế!" Chun Ae nói chắc nịch.

Bị Chun Ae nói như vậy, So-hee cũng coi như là đã hiểu ra.

Cách đó không xa, bầu không khí giữa hai người Lisa cũng đang vô cùng kịch liệt.

Lisa: "Con quyết định không đi học nữa?"

Mingie gật đầu cực kì chắc chắn. 'Không đi học nữa! Không thích nữa rồi!'

Lisa bất đắc dĩ nhìn gương mặt vô cùng cương quyết của con mình, chị hiểu tính cách của con bé, nó đã quyết làm gì thì dù có khuyên thế nào cũng không xong, cho nên chị chỉ đành phải đưa con bé về: "Vậy thì về nhà thôi."

Bánh bao nhỏ bóp bóp nắm đấm, vẫn đứng tại chỗ không muốn động dậy. Mãi cho đến khi chuông vào học reo lên...' Cô Chaeyoungie thực sự không đến...'

Trong đôi mắt to tròn của nhóc tràn đầy thất vọng, ủ rũ cúi đầu, máy móc theo Appa từng bước từng bước đi về nhà...

Nhưng đúng vào lúc này, ở đằng xa đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: "Bảo bối à!!!!"

Gương mặt nhỏ nhắn của Mingie chợt sáng bừng lên, cô bé nghiêng người quay lại, giật tay ra khỏi tay của Appa mình, hớn hở chạy như bay về phía có tiếng gọi.

Cùng với những tiếng bước chân dồn dập, Lisa ngẩng đầu lên xem, chị liền nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc bộ váy màu hồng mà Mingie thích nhất, đang bước rất nhanh về phía này...

Rosé thở hồng hộc chạy đến, quỳ một chân xuống ôm chầm lấy Mingie, sau đó nhét cho nhóc cái gì đó: "Mệt chết mất, may là còn kịp! Bánh bao à, con cầm lấy này, đúng lúc tối hôm qua vừa mới học được mấy chiêu từ Đại sư, cho nên sáng nay cô dậy thật sớm đặc biệt vào bếp để làm bento yêu thương cho con đó, ngày đầu tiên bảo bối của cô đi học, phải làm gì đó để cổ vũ chứ nhỉ!"

Sự thật là... Tối hôm qua, vốn dĩ gửi tin nhắn rồi cô liền quyết tâm không đến, nhưng thân thể không chịu nghe sự điều khiển của đại não, mới sáng sớm đã tỉnh rồi, sau đó bắt đầu lục đục trong bếp.

Đợi đến lúc tỉnh táo lại thì cô đã làm xong một hộp bento cực kì đáng yêu rồi!

'Ôi! Trong lòng mình toàn là Mingie nên hoàn toàn không khống chế được mình rồi a a a...'

Đặc biệt là khi nhớ đến ánh mắt đầy mọng đợi của bánh bao nhỏ, cuối cùng linh hồn bé nhỏ của cô liền trực tiếp bay đến đây!

"Xin lỗi con nha bảo bối! Có phải con đợi cô rất lâu rồi không?" Trên gương mặt Rosé đầy xin lỗi.

Mingie ôm thật chặt hộp bento vào lòng, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không hề giận một chút nào.

Rosé tạm thời yên tâm, vuốt vuốt cái đầu nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ: "Học thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nha con!"

Bánh bao nhỏ gật đầu thật mạnh. 'Ừ, học thật tốt... mình muốn đi học!'

Lisa đứng bên cạnh thấy con bé thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch nhếch, cố ý mách lẻo: "Vừa nãy con còn bảo không muốn đi học còn gì?"

Mingie nghe vậy sống lưng lập tức cứng đờ, tức giận quay ra lườm Appa mình một cái.

'Appa thật quá xấu xa! Tại sao lại mách lẻo với cô Chaeyoungie được chứ! Chỉ có tiểu nhân mới mách lẻo!'

Rosé nghe thế liền chớp chớp mắt vội hỏi: "Hả? Tại sao thế? Sao đột nhiên con lại không muốn đi học nữa thế?"

Lisa cũng không dung túng cho tính tình thối hoắc của con gái, thế nên mặc kệ ánh mắt căng thẳng của ai đó: "Con bé quá tùy hứng!"

Vẻ mặt của bánh bao nhỏ như thể sét đánh giữa trời quang: "!!!" - Sau này nhóc sẽ không thèm để ý đến Appa nữa!

Bánh bao nhỏ căng thẳng nhìn chằm chằm vào Rosé, vẻ mặt như thể sắp khóc đến nơi, chỉ sợ Rosé sẽ vì thế mà giận nhóc, không thích nhóc nữa.

Rosé tuy gật đầu nhưng cũng không hề để bụng: "Không sao, không sao! Mingie vẫn còn nhỏ mà! Tùy hứng là đặc quyền của trẻ con! Không sao nhỉ! Mandoo nhà chúng ta cứ thoải mái mà tùy hứng!"

Mingie nghe thế, gương mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng, sau đó, cực kì đắc ý liếc nhìn appa mình. 'Quả nhiên cô Chaeyoungie vẫn yêu mình nhất!'

Lisa nhìn con gái rồi lại quay sang nhìn Rosé, rũ mắt cười khẽ: "Ừ, em nói cũng có lý lắm." Tỏ ra vẻ vợ mình nói cái gì cũng đúng! Dù có bị con gái khiêu khích cũng hoàn toàn không để ý.

Nụ cười của Lisa quả thực quá chói lóa, Rosé khẽ ho một cái tránh đi, vội vã giục Mingie: "Bây giờ chắc đến giờ vào lớp rồi đúng không? Bảo bối con mau vào lớp đi! Đừng để bị muộn!"

Mingie nhìn về phía trường học một cái, siết chặt bàn tay của Rosé, rõ ràng rất lưu luyến.

Lúc này, một đám trẻ con vẫn đang dùng dằng không chịu vào lớp, khi thấy cô gái đó xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro