Park tiểu thư không phải là Park Hwayoung mà là Rosé?
Các phóng viên ẩm thực đều bận rộn chụp lại một màn này. Lúc này có một phóng viên ẩm thực lơ đãng quét qua vị đầu bếp ngoại quốc vẫn bình thản đứng nơi đó. Trong đầu anh ta lập tức trống rống như thể sắp nổ tung đến nơi. Nhất thời quên cả chụp ảnh, trong mắt đều sự khó có thể tin tưởng.
"Trời... trời... trời ạ! Alain... passa...! Không thể tin được là Alain... passa! Ngài Alain sao lại xuất hiện ở đây?"
"Alain... passa? Phóng viên kia nói ai vậy?"
"Không biết, có lai lịch thế nào? Sao phóng viên kia kích động như vậy..." Những vị khách không hiểu ra sao trố mắt nhìn nhau.
Lúc này những phóng viên ẩm thực khác cũng trông thấy vị đầu bếp ngoại quốc kia. Tất cả đều kích động đến sắp điên rồi.
Sau khi bọn họ bình tĩnh lại thì bắt đầu hưng phấn, không ngừng giải thích cho những người xung quanh: "Alainpassa! Là người đang đảm nhiệm vị trí đầu bếp trưởng của nhà ăn chính phủ nước Pháp đồng thời sở hữu nhà hàng đạt ba sao Michelin - Ledoyen! Là người được nước Pháp công nhận là đệ nhất thực thần!"
Bang Ah nghe vậy thì khiếp sợ: "Vị đầu bếp ngoại quốc đó rất lợi hại sao? Có thể so sánh với William Fei của chúng ta sao?"
Một trong những người yêu thích mỹ thực dùng ánh mắt như đang nhìn đồ ngu mà liếc Bang Ah một cái: "William Fei tuy là thực thần nhưng cũng chỉ có thể xưng hùng xưng bá ở cái ao làng thôi, ngài Alain là sư phụ của William Fei đấy, ông ấy mới là thực thần đích thực hiểu không hả?"
"Cái gì! Sư phụ của William Fei?!" Rốt cuộc Bang Ah cũng đổi sắc mặt.
"Đệ nhất thực thần nước Pháp? Trâu như vậy á!"
"Sao ông ấy lại xuất hiện ở đây? Những người như vậy dẫu có tiền cũng không mời được, xếp hàng đến lượt cũng phải đợi ít nhất nửa năm đấy!"
"Không sai không sai, tôi nhớ ra rồi, lần trước cũng có người muốn mời ông ấy làm tiệc sinh nhật, còn nói ông ấy muốn ra giá bao nhiêu cũng được nhưng kết quả vẫn không mời được đấy! Lý do thì hình như là chê thân phận người ta qua thấp..."
"Thật hay giả vậy, tên nghèo kiết xác kia lại có thể mời được một nhân vật lớn như thế á?"
...
Đang sải bước theo các phóng viên ẩm thực, William Fei trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì ngây người, lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Sư phụ!"
Tiếng "sư phụ" này của William Fei vừa thốt lên thì lập tức các khách khứa đều trợn tròn mắt, không còn ai dám hoài nghi vị đầu bếp ngoại quốc này thật sự là thầy của William Fei...
"Ừ." Alain hơi hơi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sao... sao ngài lại tới đây?" William Fei kinh ngạc.
Lúc này một vị khách đột nhiên đứng ra giải thích: "Ngài Alain bảo tới phụ trách bữa tiệc này! Ngài ấy nói là vì 1 vị tiểu thư mà chuẩn bị!"
Vừa dứt lời những phóng viên lập tức ồn ào...
Con ngươi của Bang Ah đảo vòng vòng, rồi cô ta làm ra vẻ như bừng tỉnh kinh hãi nói: "Chúa ơi! Lúc nãy ngài Alainpassa nói là vì 1 vị tiểu thư mà chuẩn bị, nên tôi cứ nghĩ là vì Rosé mà tới. Hóa ra lại là vì Hwayoung... Đúng rồi, cũng do tôi đần quá, ở đây ngoài Hwayoung còn ai là đại tiểu thư danh giá nổi nhất Seoul chứ... "
Những người khác nghe thấy vậy cũng rối rít phụ họa theo: "Đúng vậy! Mọi người cũng nhầm hết cả, thất lễ quá!"
"Cái này cũng không thể trách chúng ta được. Hanchee đã mời William Fei rồi thì có ai ngờ chị ấy lại mời luôn cả sư phụ của William Fei đến chứ!"
"Hwayoung, cô quản người yêu của cô cho tốt đi! Đừng hành hạ tụi chó độc thân chúng tôi như thế!"
...
Nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người, trong lòng Park Hwayoung vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Cô ta thân mật kéo tay Hanchee, thẹn thùng đưa môi tới gần: "Han, cám ơn chị, hôm nay em thật sự rất bất ngờ cũng rất vui vẻ, rất hạnh phúc!"
Sắc mặt Hanchee cứng đờ nói: "Hwayoung, người này thật ra..."
Hwayoung cười khẽ: "Han không cần xin lỗi! Chị đối tốt với em như nào em đều biết cả!"
Những người khác cũng rối rít trêu chọc: "Ai ui, xấu hổ gì chứ! Chiều vợ cũng chẳng phải chuyện lạ nha! Lúc nãy chúng tôi còn tưởng tên nghèo kiết xác theo đuổi Rosé mời tới chứ, cô ta có cái phúc đó sao? Cười chết tôi, cô ta sao có thể so với mỹ nhân Hwayoung của chúng ta chứ!"
"Đúng đó đúng đó! Chỉ là bất ngờ này của Lee Tổng lớn quá! Khiến chúng ta giật cả mình!"
"Còn không đúng sao, xem những phóng viên ẩm thực kia kích động cỡ nào kìa!"
...
Hanchee vốn muốn giải thích nhưng mọi người cứ xúm vào khen ngợi, Hwayoung cũng dùng vẻ mặt sùng bái nhìn ã cho nên ã cũng không có cơ hội nói ra sự thật rằng: 'người này không phải do ã mời tới.'
'Nhưng thế thì ai là người mời? Chẳng lẽ chủ khách sạn mời đến, để bán cho gã một cái ân tình? Cũng không phải là không thể...'
Nghĩ thế rồi Hanchee cũng an tâm, bày ra vẻ khiêm tốn và không lại phản bác tâng bốc của mọi người.
Trong góc, Soyoung bi phẫn nói: "Đồ không có tiền đồ! Tức chết em rồi, ngay cả sư phụ cũng mời đến, đồ ăn có ngon hơn nữa em cũng không ăn..."
Rosé thở dài một tiếng, vỗ vỗ lưng Soyoung trấn an, đồng thời trong mắt cũng xẹt qua một tia hoài nghi.
Cô cũng từng nghe qua vị thực thần Alain này, nhưng mà theo lý thuyết thì bữa tiệc nhỏ như này thì dù có dựa vào quy củ xếp hàng của ông ấy cũng không có khả năng mời ông ta đích thân tham dự mới đúng, rốt cuộc là Tô Diễn làm cách nào mà mời được ông ta?
Nếu ngay cả sư phụ cũng ra trận thì đương nhiên William Fei cũng nhường ra vị trí bếp trưởng.
Trong hội trường được xếp thêm một sân khấu kiểu mở, nhìn dáng vẻ có lẽ là chuẩn bị nấu ăn tại chỗ luôn. Đây chính là một bữa tiệc cho cả thị giác và vị giác mà!
Trong hội trường, tất cả mọi người đều mong ngóng mà nhìn chằm chằm Alain, miệng cũng không khống chế được mà nước bọt cứ ứa ra, mong chờ một bữa tiệc có một không hai.
Nhưng mà chẳng biết tại sao Ailain không hề đi tới vị trí đầu bếp chính do William Fei nhường lại mà đi tới vị trí phó bếp của William Fei.
"Sư phụ, ngài đây là?" William Fei khó hiểu.
Alain nghiêm mặt nhìn đệ tử: "Con có thể rời đi bữa tiệc này rồi, tối nay ta sẽ làm phó bếp."
"Cái gì?!" William Fei khiếp sợ: "Ngài... ngài làm phó bếp? Không phải ngài là đầu bếp chính tối nay sao?"
"Không phải." Alain phủ nhận.
"Vậy... tối nay ai là đầu bếp chính?" William Fei hoàn toàn trợn to mắt.
Vẻ mặt Alain thành kính nói: "Chờ một lát nữa ngài ấy đến thì con sẽ biết."
Nói xong ông dừng một chút, rồi nhìn đệ tử của mình nói: "Đây cũng coi như là một cơ hội học hỏi hiếm có, lát nữa con đứng một bên mà nhìn cho kỹ."
William Fei nghe vậy thì sắc mặt có chút khó coi. 'Rốt cuộc là ai mà khiến mình không có cả tư cách làm phó bếp, chỉ có thể đứng một bên mà nhìn?'
Người trẻ tuổi đã thành danh khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo. Chịu khuất nhục như thế nhưng lại không dám cãi lời sư phụ nên chỉ có thể không cam lòng mà lùi đến một góc: "Dạ, con đã biết!"
Khách khứa thấy William Fei lui xuống, sau đó Alain thay thế vào... mấu chốt là William Fei ngay cả một vị trí để đứng cũng không có chỉ có thể đứng một góc...
Tất cả mọi người trố mắt.
"Đây... đây là thế nào?"
"Không biết! Hình như là còn ai đó sẽ tới!"
"Hình như Alain nói ông ấy chỉ là phó bếp, đầu bếp chính còn chưa tới nữa!"
Mấy phóng viên ẩm thực biểu cảm như sắp phát điên: "Mẹ nó! Tôi muốn điên rồi! Ngay cả Alain cũng chỉ có thể làm phó bếp thì người nấu chính rốt cuộc là ai?"
Một blogger ẩm thực khác làm động tác cầu nguyện: "Cuộc đời này có thể thấy Đại thần tôi đã đủ thỏa mãn rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ... hôm nay còn có may mắn có thể nhìn thấy vị trong truyền thuyết kia..."
"Rốt cuộc là ai?" Có người không hiểu liền hỏi.
"Có thể khiến Alain làm phó bếp thì còn có thể là ai?" Người yêu mĩ thực kia lộ ra vẻ mặt kín đáo.
Những phóng viên ẩm thực khác những yêu mĩ thực cũng đồng thời nghĩ tới một người, vẻ mặt không thể nào tin được: "Đây... cái này là không thể đi..."
"Tôi thấy chuyện này là không thể xảy ra!"
"Tuyết đối không thể mời vị ấy đến được! Nếu không tôi nuốt cả cái ly này!"
"Vậy tôi nuốt cái thìa!"
...
Từng phút từng giây trôi qua, ước chừng tầm năm phút thì cánh cửa hội trường cũng được đẩy ra một lần nữa.
Người đi đầu là một ông lão mặc đồng phục đầu bếp chỉn chu, đi phía sau là một đội quân được huấn luyện chính quy. Bước chân của ông lão trầm ổn, không nhanh không chậm tiến tới phía trước.
Cách đó không xa thì giám đốc khách sạn thấy người tới liền vội vàng chạy đến đón tiếp, kích động đưa tay ra: "Ngài Danial đã đến rồi! Chúng tôi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ! Mời ngài!"
Ông lão hơi gật đầu, lịch sự trả lễ với giám đốc rồi đi thẳng về phía bếp.
Alain đứng ở vị trí phó bếp cung kính cúi người xuống 90 độ, sau đó tự mình tiến lên giúp ông lão buộc tạp dề cùng chuẩn bị nước chanh để rửa tay.
Mà William Fei đang đứng trong góc oán thầm thì lúc này con mắt cũng sắp rơi ra ngoài, miệng há thật lâu cũng không khép lại được: "D... Danial đại sư... làm sao có thể... tôi... có phải tôi đang nằm mơ hay không..."
Nói xong còn tự véo mình một cái, đau đến nhe cả răng.
Đại sư Danial là thần tượng trong lòng anh ta từ ngày mới bước chân vào cái giới này, là tượng đài trong lòng anh ta!
Đừng nói đến chuyện có thể đến gần thế này để học hỏi, ngay cả chỉ cần có thể đứng từ xa xa trông thấy ông ấy thôi thì cả cuộc đời này Wiliam đã không còn gì hối tiếc! Sự không cam lòng cùng miễn cưỡng lúc này đã biến thành sự phấn khởi vui mừng!
Trong hội trường, những người vừa nãy nói muốn nuốt ly, nuốt thìa lúc này còn đang ngu người.
"Đệch, ai đó cấu tôi một cái! Cấu mạnh vào! Chắc chắn tôi đây đang nằm mơ!"
"Anh tự đi mà cấu! Nãy tôi vừa tự cấu mình rồi! Đùi bị véo tím hết cả lên! Đây không phải mơ!"
"Lão già này là ai?" Bang Ah tò mò hỏi.
Những thành viên khác trong đoàn làm phim cũng xông tới: "Đúng vậy, vị này là ai? Còn lợi hại hơn cả William Fei sao?"
Một trong những phóng viên ẩm thực vừa nhìn động tác của ông lão kia không chớp mắt, vừa dùng giọng điệu sùng kính mà giải thích: "Nếu như nói William Fei là người nấu ăn giỏi nhất trong thế hệ trẻ, thì sư phụ Alain của anh ta chính là đại diện cho trụ cột của giới trung lưu, còn đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của mĩ thực..."
"Là Danial kia?" Lập tức có người hỏi.
"Danial Joseph..." Một blogger ẩm thực thở dài nói: "Đó chính là người mà các đầu bếp chuyên nghiệp tôn dùng là sách giáo khoa sống, là kinh thánh trong lòng mỗi một người yêu mĩ thực, là kinh điển vĩnh hằng, là báu vật cấp quốc gia của nước Pháp!"
Phóng viên ẩm thực than thở, tựa như kích động đến sắp rơi lệ: "Mọi người tí nữa hãy trân trọng mà ăn! Cả đời chỉ có một lần mà thôi!"
Bang Ah chớp mắt một cái: "Nói nhiều như thế nhưng dù sao cũng chỉ là một người rất trâu thôi sao?"
Những người khác cũng kích động: "Không rõ lắm, tóm lại tối nay tôi nhất định phải ăn nhiều một chút!"
"May mà cả ngày nay tôi chưa ăn gì, cố ý giữ bụng cho tối nay ha ha ha!"
Bang Ah đến gần Hwayoung trêu ghẹo: "Hwayoung này, Hanchee nhà chị cầu hôn thôi mà đúng là hạ xuống cả vốn gốc, em thấy chị lấy thân báo đáp cũng không đủ đâu. Mau cưới luôn đi rồi còn sinh em bé cho người ta!"
"Ha ha ha ha ha... Đúng thế đúng thế! Nói rất có lý! Hơn nữa còn phải sinh vài đứa mới đủ!"
Park Hwayoung xấu hổ giậm chân: "Này, mấy người thật là, đừng có nói bậy!"
"Được rồi, mọi người đừng trêu cô ấy nữa!" Ánh mắt Lee Hanchee đầy yêu thương mà nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, lúc này ã ta đã hoàn toàn cho rằng hai vị Đại sư này là do khách sạn mời đến để lấy lòng Lee gia. Cũng rất yên tâm hưởng thụ sự nịnh hót của đám người xung quanh.
"Ai da, đau quá!"
"Quá ngược cẩu! Đúng là nhìn không nổi!"
Bang Ah gõ cái khay, cười mà như không nhìn về phía Rosé: "Có vài người ý mà, giả vờ trầm ổn nhưng chắc chắn bây giờ đang ghen tị đến sắp điên rồi đúng không? Chẳng phải cô ta thích nhất đi so với Hwayoung của chúng ta sao? Cứ để cô ta so tiếp đi!"
"Phụtttt... hết cách rồi, lần này Hanchee thật quá ác mời hẳn ba đời thực thần đến, mỗi một người đều là một truyền kì đấy, ai cũng mời hết cả!"
"Không hổ là Lee gia! Bối cảnh quá thâm hậu!"
"Rosé thì biết làm bộ làm tịch, nhưng trợ lý của cô ta thì không, không thấy nhỏ đó tức đến phát khóc rồi sao?"
...
Soyoung nghe những người kia nhắc đến mình thì cố gắng kìm lại nước mắt, cô bé không muốn Rosé mất mặt hơn nữa: "Chị Chaengie, thật xin lỗi..."
Rosé ôm cô một cái: "Được rồi, em nói xin lỗi nhiều lắm rồi, hơn nữa muốn nói cũng phải để chị nói mới đúng, là chị liên lụy đến em. Hiện giờ chị chưa đủ mạnh, chưa đủ cường đại nên khiến em chịu ủy khuất!"
Soyoung mếu máo, quả thực cô bé không nhịn được nữa liền nhào vào lòng Rosé khóc thút thít... Mặc dù đột ngột chuyển từ Dara qua Rosé khiến trong lòng Soyoung không quá cam tâm, nhưng cô bé vẫn cực kì thích Rosé.
Dara dù là nghệ sĩ lớn nhưng cách làm người cũng rất thanh cao, thật ra thì ở chung cũng không tốt. Làm sao Dara có thể giống Rosé, chẳng có chút xa cách nào, còn biết dỗ người khác vui vẻ nữa, lúc này hẳn là cô nên trấn an Rosé nhưng sự thật thì Rosé mới là người trấn an cô...
May mà lúc này ngài Danial đã bắt đầu nấu ăn, mọi sự chú ý đều tập trung trên người ông cho nên không một ai chú ý tới cái góc nhỏ của Rosé với Soyoung này.
Thật ra thì tình huống tối nay với Rosé mà nói vẫn là tình trạng tốt nhất, nếu đối phương đã nói muốn cho cô một bất ngờ thì không thể nào không làm cái gì.
'Tối nay sợ là không dễ dàng vượt qua...Ai, Oscar phù hộ, ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn... Nếu quả thực tên kia dám phá hỏng sự nghiệp của mình thì mình cũng không cho tên đó sống yên ổn đâu...'
Lúc này Hwayoung đang ngồi trên chủ vị vô cùng đắc ý, tròng mắt cô ta đảo một vòng không biết nghĩ tới cái gì mà khóe miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó Hwayoung nhìn về phía Rosé đang ngồi trong góc xa xa, cô ta dùng cái giọng êm ái gọi: "Rosé, cô có thể tới đây một chút không?"
Nghe Hwayoung gọi Rosé, đám người Bang Ah lập tức có chút hoài nghi, đang êm đang đẹp gọi Rosé tới làm cái gì? Bất quá nếu Hwayoung đã mở miệng thì đám bọn họ cũng không dám có ý kiến.
Soyoung liếc Hwayoung một cái, giận dữ nói: "Chị Chaengie, đi thì đi! Nếu không những người khác còn tưởng chúng ta sợ bọn họ! Dưới mắt mọi người chả lẽ cô ta dám làm cái gì?"
Trong trường hợp này nếu Rosé từ chối thì cũng không tốt lắm, huống hồ trong khách sạn vẫn đang có người live stream... Rosé híp hai mắt lại, đấu nhiều năm thế rồi nên cô hiểu rõ lòng dạ xấu xa của Hwayoung, cũng đoán được được vài phần chuyện cô ta muốn làm...
Vì vậy Rosé không chút do dự đứng lên, ung dung từ tốn đi tới đứng trước mặt Hwayoung. Nhìn hai người đứng cạnh nhau không ít diễn viên ở đây liên cười nhạt, một màn này đúng là thú vị. Nếu lát nữa tên nghèo mạt hạng kia đưa tới bất ngờ nào đó thì càng hoàn hảo.
Hwayoung nhiệt tình bảo Rosé ngồi vào chiếc ghế cạnh mình, sau đó cô ta nói: "Rosé, tôi nghe nói cô có hứng thú không nhỏ với những vị đầu bếp hàng đầu, vị trí của cô không tốt nên cô ngồi ở đây có thể nhìn rõ hơn một chút, những Đại sư kia ngày thường cô không dễ gặp được đâu!"
Hwayoung nói xong thì rất tự nhiên quàng lên cánh tay của Lee Hanchee, cũng thuận thế dựa vào người gã ta, nhìn qua có vẻ cực kì thân mật.
Rosé lịch sự cười một cái rồi cũng không nói gì thêm. Trong lòng cô hiểu rõ, ả ta gọi cô lên đây cũng chẳng vì có thủ đoạn ám toán nào cao tay, mà đơn giản chỉ là vì muốn cô ghen tị mà thôi.
"Hừ, trong lòng thì chua xót mà bề ngoài vẫn bình tĩnh như vậy, đúng là một diễn viên giỏi!" Bang Ah châm chọc một câu, những diễn viên khác cũng bắt đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt chế giễu đánh giá Rosé.
"Các cô nói xem, lát nữa người theo đuổi Rosé sẽ đưa bất ngờ gì đến? Nếu còn chậm nữa thì tiệc cũng tàn luôn rồi!"
"Ai mà biết được, cô đoán được suy nghĩ của người thần kinh hả!"
"Ha ha ha, chúng ta cứ thưởng thức bữa tiệc này đi đã! Nhỡ đâu lát bị dọa đến mất khẩu vị mà ăn không trôi thì lỗ lớn rồi!"
...
Sau một hồi chờ đợi, ngài Danial cuối cùng cũng dừng lại nhìn về phía khách khứa phía dưới rồi mới mở miệng dùng tiếng trung lưu loát nói:
"Tối nay tôi vô cùng vinh hạnh khi được mời tới phụ trách bữa tối cho Park tiểu thư xinh đẹp và tôn quý. Vì cô, vì bạn của cô cùng khách mời của cô mà nấu một bữa tối mỹ vị!"
Nói xong ông lại hướng về phía Rosé và Park Hwayoung làm một động tác của thân sĩ: "Park tiểu thư xinh đẹp tôn quý, hy vọng cô có một buổi tối thật tốt đẹp!"
Park Hwayoung lập tức gật đầu một cái với Danial.
Thấy thế thì chân mày của Danial nhíu một cái có chút hoài nghi, rõ ràng ông đang nói với tiểu thư Park chaeyoung sao người đàn bà bên cạnh cô ấy cứ gật đầu với ông... Nhưng mà ngài Danial cũng không để ý nhiều, nhiệm vụ của ông là chuẩn bị món ăn, những thứ khác thì ông không quan tâm.
Món điểm tâm ngọt khai vị nhanh chóng hoàn thành.
"Thưa Park tiểu thư xinh đẹp tôn quý, món ngọt này có tên là: Chocolate ice cream sundae, tuy cái tên của nó có chút phức tạp, nhưng cô có thể nếm thử hương vị của nó!" Nói rồi ông tự mình bê khay đựng món kem socola đi về phía bục chính.
Những phóng viên ẩm thực phát điên rồi, không chỉ là tác phẩm do chính tay Danial làm ra hơn nữa ông lại tự tay đưa đến, sự vinh hạnh đến nhường này đúng là không thể nào tưởng tượng!
"Không ngờ lại là món đó!"
"Má ơi, đây thực sự quá nghịch thiên! Món kem đó được làm từ ba mươi loại ca cao đó! Trong đó có mười bốn loại là loại bột ca cao đắt nhất ngon nhất trên thế giới, bên ngoài nó còn được dát vàng nữa đó! Đây đâu phải là ăn đồ ngọt, ăn tiền mới đúng!"
...
Một số phóng viên ẩm thực ở đây mới chỉ nghe nói mà thôi, hôm nay mới coi như là được tận mắt nhìn thấy, có thể tưởng tượng được sự phấn khích của bọn họ lớn đến nhường nào.
Con gái đa phần đều thích những món ăn tinh tế tinh xảo, Park Hwayoung đương nhiên cũng bị món ăn trong tay của Danial hấp dẫn, nhìn thấy Danial tao nhã bước về phía mình, tim cô ta đập thình thích, lại nở một nụ cười sâu xa đầy ẩn ý với Rosé ngồi bên cạnh.
"Cám ơn." Hanchee cũng muốn thể hiện sự ân cần, đưa tay ra định đón lấy món ăn từ tay của Danial.
Chẳng qua là, Danial lại không thèm nể mặt, ông nghiêm mặt nói: "Rất xin lỗi, món ăn này là dành riêng cho một người, chứ không phải cho cô."
"À..."
Thấy Hanchee ngại ngùng, Hwayoung khẽ cười làm duyên, kéo tay của Hanchee nói: "Được rồi mà Han, cứ để ông ấy tự tay đưa cho em đi, chị đừng nhúng tay vào làm gì."
Lee Hanchee bất đắc dĩ cười cười sau đó tự giác tránh ra, trong bụng nghĩ thầm những đầu bếp lớn đều có chút quái dị, cứ kệ bọn họ đi vậy.
Khi Danial đi đến trước mặt Hwayoung, Hwayoung lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: "Ngài Danial, đã làm phiền ngài rồi."
Nói rồi, Hwayoung đưa tay ra định đón lấy khay kem nhìn ngon vô cùng kia thì hành động của Danial lại vượt qua sự dự đoán của tất cả mọi người có mặt ở đây...
Danial tiên sinh tỏ vẻ không hiểu ra làm sao, không vui nhìn chằm chằm Hwayoung: "Vị tiểu thư này, món ngọt trong tay tôi đây cũng không phải là chuẩn bị cho cô."
"Không phải là chuẩn bị cho tôi?!" trên mặt Pẩk Hwayoung tràn đầy kinh ngạc: "Vậy thì chuẩn bị cho ai? Vừa nãy không phải ông nói là... Park tiểu thư sao?"
"Xin lỗi, vị Park tiểu thư mà tôi nhắc đến, là tiểu thư Park Chaeyoung!" giọng điệu vô cùng kiên quyết, rồi chẳng thèm nhìn Hwayoung lấy một cái, bước qua cô ta đi thẳng đến trước Rosé: "Thưa Park tiểu thư xinh đẹp cao quý, xin mời ngài nếm thử."
Chắc ông cũng không để ý, nhưng hai từ "xinh đẹp - cao quý" này rơi vào trong tai người khác như thể cố ý thêm vào, dường như muốn nói chỉ có Rosé mới xứng với hai từ này.
Lúc này, đừng nói là Hwayoung, ngay cả mấy người như Hanchee và Bang Ah cũng hoàn toàn sửng sốt.
"..."
"..."
"..."
Danial vừa nói xong toàn bộ hiện trường đều rơi vào sự im lặng. Mất một lúc sau, trong đám người mới lác đác vang lên những tiếng xì xào.
"Lừa... lừa con nhà người ta à, đúng không? Park tiểu thư không phải là Park Hwayoung mà là Rosé?"
"Không phải chứ? Làm sao có thể xảy ra chuyện này được, chẳng lẽ đây là một trò đùa dai để Rosé phải xấu hổ trước rồi mới cho cô ấy niềm vui ngoài ý muốn? Ah... Chẳng phải người ta nói tên sao? Seoul không phải chỉ có Hwayoung là tiểu thư họ Park nha!"
"Đùa kiểu gì vậy? Những nhân vật lớn như vậy sao có thể chơi cái trò con nít như thế này!"
"Là Rosé thật á! Không nhầm đấy chứ? Hai vị đại thần Alain và Danial thế mà lại đến đây vì Rosé á???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro