Park Hwayoung hoàn toàn chẳng phải thiên kim đại tiểu thư gì?
Jimin lập tức hiểu Park Hwayoung muốn gì, cô ta hơi do dự một chút hỏi lại: "Làm vậy thật sao?"
Jimin đã sớm biết Rosé có xuất thân bần hàn lại còn là con nuôi của Park gia, nhưng lúc này mà muốn đưa chuyện này đi ra thì không hiểu sao Jimin cứ có cảm giác bất an...
"Chẳng phải Park đổng đã giao phó không được để người ngoài biết được quan hệ của Rosé với Park gia sao?" Jimin chần chừ.
"Tôi làm việc có cần chị chõ mõm vào không! Tôi bảo chị làm cái gì thì chị làm đi! còn chưa cút đi làm sao!" Park Hwayoung lúc này đã sắp phát điên sao nghe được lời khuyên bảo của ai.
Dù sao trước đây khi Park Shin Hye làm ầm lên thì chuyện Park gia có hai người con gái, một là con ruột một là con nuôi cũng đã lộ ra ngoài. Lúc đó vì để chứng minh, Park Shi Ho với Chung Hayoon đã buộc phải mở họp báo thanh minh, tuyên bố Park Hwayoung mới là Đại tiểu thư của Park gia. Hơn nữa còn chỉ rõ ra rằng đứa con gái còn lại chẳng qua chỉ là một đứa bé nhận nuôi ở nông thôn chứ không hề có chuyện nhận sai con.
Lúc ấy không ít phóng viên muốn đào xem đứa bé ấy là ai nhưng đều bị Park Shi Ho đè xuống.
Nhưng mà, một khi chuyện đã có kẽ hở thì bị lộ ra cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, thậm chí còn có khả năng giới truyền thông sẽ tiếp tục đào bới...
Cho nên, cô ta thà đi trước một bước tự mình thả chuyện này ra ngoài.
Nêu đứa con nuôi này là bất cứ ai khác thì cũng chẳng có gì, nhưng nêu là Rosé thì sao, nếu là một người cùng ở trong giới giải trí, lại đứng ở phía đối lập với cô ta như Rosé thì sao!
Như thế thì truyền thông cùng đại chúng sẽ nghĩ gì?
Bọn họ sẽ cho rằng Rosé là một đứa con nuôi vô liêm sĩ! Park gia đã tốt bụng nhận nuôi mà không biết báo ân thì thôi, lại còn mưu toan thay mận đổi đào, tu hú chiếm tổ, không biết vô liêm sỉ giả mạo thiên kim tiểu thư...
Quan trọng nhất là một khi thân phận con nuôi này của Rosé được chụp xuống thì Rosé vĩnh viễn nợ Park gia công ơn nuôi dưỡng, như thê cũng chẳng khác nào nợ cô ta đâu. Thậm chí, Rosé ở trước mặt cô ta cũng chẳng khác nào một con nô tỳ hay gã sai vặt cả, Rosé sẽ mãi mãi thấp hơn cô ta một bậc. Đủ loại mầu thuẫn hay hiềm khích lúc trước cũng sẽ biến thành Rosé ghen tỵ, không biết điều, vong ân phụ nghĩa...
Park Hwayoung tin chắc rằng cả Park Shi Ho lẫn Chung Hayoon cùng toàn thể Lee gia đều đứng về phía cô ta, cũng sẽ chứng minh cô ta mới thật sự là Đại tiểu thư của Park gia.
Cũng vừa vặn cô ta đang muốn nhân cơ hội này mà giải quyết mọi chuyện tận gốc, trừ bỏ hoàn toàn nỗi lo về sau này mà chân chính trở thành Đại tiểu thư của Park gia và từ nay về sau sẽ không còn bất cứ một ai có thể nghi ngờ điểu này!
Thấy thái độ của Park Hwayoung quá kiên quyết nên Jimin cũng hết cách, cô ta nhanh chóng tìm một cái xó không người nào đó mà lén lút gọi điện cho mấy phóng viên trước đây đã sắp xếp tốt.
Cứ ngỡ chuyện Park Hwayoung giật giải lần này đã là chuyện mười phần chắc chín, nhưng kết cục thì ba mươi vẫn chưa phải là Tết.
Nhưng trước khi giải StarBuck diễn ra, bọn họ cũng đã làm ra các biện pháp đề phòng khi xảy ra chuyện không như mong muốn, cũng chính là trường hợp Rosé lấy được giải thưởng...
Jimin nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy lộ chuyện này ra ngoài đối với Park Hwayoung mà nói thì cũng có chỗ tốt, hơn nữa còn rất có khả năng sẽ thay đổi được cục diện. Nghĩ nghĩ một hồi Jimin cũng yên tâm mà ẩn trong bóng tối xem mọi chuyện phát triển.
Chỉ thấy lúc này, đột nhiên có một phóng viên vóc dáng cao to vọt tới cạnh Rosé rồi lớn tiêng hỏi: "Ảnh hậu Park, cô với Park Hwayoung đều là họ Park, liệu có phải hai người có quan hệ gì không? có tin đồn rằng cô chính là con nuôi của Park gia, đây là thật sao?"
Cái gì? Rosé là con nuôi của Park gia?"
Trong phút chốc, dường như có một viên đá bị ném vào mặt hồ đang yên ả, nhưng mà điều càng khó tin hơn còn ở phía sau...
Người kia tựa như súng liên thanh mà nói tiếp: "Cô vốn là một đứa con gái nhà quê hèn mọn, Park gia thấy thương cho nên mới nhận nuôi cô, lại còn cho cô ra học nước ngoài nữa! Nhưng mà sau khi vể nước thì chuyện đầu tiên cô làm lại là tiến vào giới giải trí, còn đối đầu với Park Hwayoung, cố gắng cướp hết nổi bật của cô ấy. Thậm chí, còn cấu kết với người khác dựng chuyện nhận nhầm con nhằm mục đích tu hú chiếm ổ, mưu đoạt tài sản của Park gia! cái loại vong ân phụ, hèn hạ vô sỉ như cô thật không xứng làm người..."
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, chẳng ai có thể ngờ lúc Rosé vừa mới đoạt giải Ảnh hậu lại bị vướng vào vụ bê bối như này.
Nêu như mọi chuyện là sự thật, vậy thì hình ảnh miệt mài chăm chỉ của Rosé sẽ lập tức chuyển thành hình tượng tiểu nhân đắc ý.
Không ít phóng viên đứng đó nhớ tới cuộc họp báo thanh minh của Park gia trước đây, cô con gái nuôi mà lúc đó bọn họ không thể tra được là ai, vạn vạn không được người kia lại chính là Rosé!!!
"Cô Park, những gì anh ta nói là sự thật sao? cô thật sự là con nuôi của Park gia sao?"
"Nghe nói cô múa mép khua môi lừa Park lão lấy 10% cổ phần là thật sao?"
"Cô cứ luôn miệng nói cảm ơn người đẵ giúp cô lúc cực khổ nhất vậy mà hôm nay cô báo đáp họ như vậy sao?"
Đối mặt với những tiếng khinh bỉ chửi mắng, từ đầu đến cuối Rosé vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh đến dị thường. Ánh mắt của cô vượt qua tầng tầng lớp lớp phóng viên đang vầy lấy mình mà nhìn về phía Park Hwayoung cách đó không xa.
Park Hwayoung nhìn Rosé nhếch môi cười rồi miệng cô ta mấp máy: 'Tao đã nói rồi, tất cả mọi thứ là của tao.'
Sở dĩ Park Hwayoung dám đổi trắng thay đen cũng chỉ vì cô ta biết rõ tất cả mọi người sẽ đứng về phía cô ta, dẫu cho đó có toàn là lời nói dối thì Rosé cũng chẳng thể cãi lại cả trăm cái miệng.
Lúc này Lee Hanchee đã trỏ lại, gã ta thấy cảnh này thì biến sắc: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao những phóng viên này lại biết chuyện đó?"
Park Hwayoung ra vẻ lo lắng lắc đầu: "Em cũng không biết, hình như là các phóng viên điều tra được quan hệ của chị với Park gia..."
"Chắc vì lần trước trong tiệc rượu cô Shin Hye nói như vậy, tạo thành ảnh hưởng quá lớn vỏi em cho nên ba mẹ mới phải công khai lên tiếng thanh minh. Lúc ấy các phóng viên cũng điều tra dù cho ba mẹ vẫn luôn phong tỏa tin tức nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng lộ ra thôi... Chẳng qua là, em không ngờ... lại lộ ra vào lúc này... Han, phải làm sao bây giờ?"
Park Hwayoung vừa khóc vừa nói, cô ta thương tâm kéo ống tay áo Lee Hanchee: "Han, em không thể để chị bị hiểu nhầm như vậy, hay là để em nói với các phóng viên nhé? Nói em mới là con nuôi, còn Rosé mới là con ruột..."
Sắc mặt Lee Hanchee cực kỳ khó coi bật thốt lên: "Không được!"
Park Hwayoung nghe vậy thì trong mắt xẹt qua một ánh mắt đắc ý, cô ta đã biết là Lee Hanchee nhất định sẽ đứng về phía cô ta mà.
Bây giờ cô ta là vợ của ả, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, nếu cô ta bị mất thể diện thì chính ả với Lee gia cũng sẽ mất thể diện theo.
Cuối cùng nên bảo vệ ai thì ả phải rõ ràng nhất.
Cùng lúc đó, Cho Boram chau mày che chắn cho Rosé, cô có chút chần chừ: "Đối phương quả nhiên có chuẩn bị mà đến! Em chắc mình em đấu được chứ? có cần chị tìm người giúp bà ấy không?"
Rosé thu mắt lại, không nhìn hướng Park Hwayoung và Lee Hanchee nữa, cô nhàn nhạt nói: "Không cần, chỉ cần đưa bà ấy vào là được."
"Rồi." Cho Boram lập tức lên tiếng đáp lại.
Bởi vì chuyện đột nhiên huyên náo lên, cho nên người cũng được coi là người trong cuộc Park Hwayoung cũng nhanh chóng bị phóng viên bao vây.
"Hwayoung, Rosé thật sự là con nuôi của Park gia sao?"
"Park tiểu thư, Rosé làm nhiều chuyện quá đáng với cô như vậy! Tại sao cô vẫn muốn bao che cho kẻ vô sỉ, vong ân phụ nghĩa như vậy?"
Đứng trước những phóng viên bất bình bủa vây lấy, Park Hwayoung cố tỏ vẻ ẩn nhẫn tội nghiệp: "Không... không phải... chuyện không phải như các người nghĩ... tôi nghĩ trong đó có gì hiểu lầm rồi... tôi thật sự không biết tại sao chị ấy phải làm như vậy..."
Lời này nghe thì có vẻ đang giúp Rosé chối bỏ trách nhiệm, nhưng trên thực tế lại chẳng khác nào khẳng định lời các phóng viên nói.
Quả nhiên Park Hwayoung vừa dứt lời thì toàn trường lại xôn xao lên.
'Park Hwayoung không phủ nhận!'
'Rosé thật sự là con nuôi của Park gia!'
'Rosé thật sự đã làm những chuyện xấu xa kia!'
'Trời ạ! cứ tưởng là một nữ thần chăm chĩ cần mẫn, không ngờ lại là một tên tiểu nhân hèn mọn.'
Mà, Park Hwayoung lại hiền lành nhẫn nhục chịu đựng tới mức này.
Hiện trường đang phấn chấn thì đột nhiên có một mùi hôi thối truyền tới, mọi người không nhịn được mà rốt rít bịt mũi lại.
Dường như có một người rất khỏe, thô lỗ đẩy đám phóng viên kia ra, không biết người đó mang theo cái gì mà thốii đến mức chẳng cần phải đẩy, đám phóng viên cũng vội vàng luống cuống nhường đường, để người đó đi thẳng tới...
"Mợ nó! Cái gì thế? Thối quá!"
"Đừng đẩy đừng đẩy! Ai chơi xấu thế hả?"
"Ai đấy? Ở đâu ra đấy?"
Khi cả đám đang oán trách thì một bà lão ôm một cái thùng gỗ to màu đen xồng xộc đi tới trước mặt Park Hwayoung.
Một giây sau, chợt nghe rào một tiếng, bà lão kia ôm thùng gỗ dùng sức hất mạnh cái thứ thối hoắc trong đó lên người Park Hwayoung.
Toàn trường lập tức bị một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, mọi người bị thối đến mức suýt nữa thì lăn đùng ra ngất.
"A a a a a!" Park Hwayoung sững người một giây sau đó liền thét chói tai.
Những người khác sau khi tỉnh táo lại thì cũng sợ đến ngây người, chẳng biết một bà lão lão từ đâu chạy tới tạt cho Park Hwayoung nguyên một thùng phân.
Không đợi mọi người hiểu rõ chuyện gì, bà lão kia lấy tiếng thét còn chói tai hơn cả Park Hwayoung mà gào lên: "Ói giời ơi! Ôi làng nước ơi! Chết mất thôi! cả nhà tôi bị cô ta ép chết mất thôi!"
'Này... là có tin tức lớn!'
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là rối rít giơ máy quay phim lên nhưng chẳng phải đi quay Rosé.
Có điều, cũng chẳng trách được bọn họ, ngay cả Jimin cùng Lee Hanchee chả dám dám chạm vào Park Hwayoung đang thối hoắc, chỉ có mình Park Hwayoung như kẻ điên đứng đó dậm chân giãy nảy lên: "Người đâu! Người đâu! Người đâu!"
Nhưng tiếng hét của cô ta hoàn toàn bị tiếng kêu la của bà lão kia át mất: "Các người đừng để con tiện nhân này lừa! Nó chẳng phải thiên kim đại tiểu thư gì đâu, nó chính là đứa con gái chui từ khe núi chỗ chúng tôi ra đó, là cháu gái ruột của cái bà già này. Lúc ở viện bị nhận nhầm nên nó mới được vào nhà giàu sang!"
"Nó vào đó rồi liền quên luôn cả ơn sinh thành, không chì coi như chúng tôi không tồn tại mà nó còn sợ nhà chúng tôi làm lộ ra thân phận thấp kém của nó, nên nó muốn ép cả nhà tôi phải chết!"
"Nhà tôi bị lưu manh ép đến đường cùng, cháu trai tôi đến cầu xin nó mà nó nỡ để người giúp việc coi cháu trai tôi là ăn mày mà đuổi đi!"
"Nó SỢ bị người ta phát hiện mình là dân quê nên nó chẳng có chút tình thương nào mà chèn ép em trai nó, không cho phép thằng bé được vào học ở Đại học Seoul..."
"Bà câm mồm! Bà câm mồm! câm mồm!!!" Park Hwayoung sợ hãi điên cuồng xông tới.
Nhưng, Park Hwayoung còn chưa kịp đến gần thì bà lão kia đã ngã ngồi xuống đất gào to: "ối giời ơi, giết người rồi!!! Giết người rồi!!! cứu tôi với!!!"
Park Hwayoung đã bao giờ gặp được kiểu người vô sỉ như vậy đâu, cô ta chỉ biết luống cuống lui về sau: "Không có! Tôi đầu có đụng vào bà ấy!"
Bã lão vừa nãy còn sung sức như rồng như hổ mà giờ đã nằm trên đất một bộ hấp hối kêu khóc: "Nó muốn ép chết cả nhà chúng tôi mà, chúng tôi chết rồi thì còn ai biết những chuyện xấu xa của nó đâu!"
"Oh gia chúng tôi đã tạo nên cái nghiệt gì mà lại sinh ra một con đàn bà ác độc như vậy?"
Park Hwayoung giận đến mức muốn ngất đi: "Không... không phải như vậy! Mọi người đừng tin bà ta! Tôi không hề biết bà ta đang nói cái gì cả, cũng chẳng biết bà ta là ai hết!"
"Mày từ gà rừng biến thành phượng hoàng đã về nhà lần nào đâu. Đương nhiên, mày chẳng biểt cái thân già này là ai rồi, nhưng cái thân già này chưa một lần thấy mặt mày cũng nhận ra được, mày chính là con cháu của Oh gia chúng tao!" Giọng điệu bà lão cực kì chắc chắn.
Đến lúc này Jimin mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ta bịt mũi hô lớn: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy, để kẻ lạ mặt tùy tiện trà trộn thê này đây à?"
Jimin nói tới đây thì nhìn chòng chọc về hướng Rosé: "Rosé! cô thật quá đáng! cô nghĩ rằng để một bà lão không rõ lai lịch đến đây là có thể đổi trắng thay đen hay sao? Tới tận bây giờ cô còn không biết hối cải, cô thật quá vô liêm sỉ!"
Jimin tới giờ vẫn nghĩ Park Hwayoung là Đại tiểu thư của Park gia, còn Rosé chỉ là con nuôi cho nên mới cho rằng chuyện này là do Rosé cố ý làm ra.
Mọi người nghe như vậy cũng đều tỏ vẻ bừng tỉnh nhìn sang hướng Rosé.
"Đúng vậy, làm sao mà trùng hợp như thê được, vừa mới lộ ra chuyện Rosé là con nuôi lại lập tức mọc đâu một bà lão nông thôn tuyên bố Park Hwayoung không phải con đẻ Park gia!"
"Xem ra là Rosé cố ý sắp xếp rồi!"
"Tôi thấy có khả năng lắm..."
Park Hwayoung thấy tình hình có chút hòa hoãn thì trên mặt lộ vẻ vui mừng và còn thêm mấy phần điên cuồng.
'Ha ha... Rosé... mày quá ngây thơ rồi, mày cho là dựa vào Oh gia nghèo hèn quê mùa thì có thể hại chết tao sao?'
Nhưng mà, Park Hwayoung còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì một giây sau sắc mặt đã trắng bệch.
"Mẹ!!! Mẹ làm cái gì vậy? Sao mẹ lại chạy tới đây? Mẹ mau ngồi dậy đi! Mau ngồi dậy đi mà!"
Người chạy đến là Kim Mindeulle.
Mọi người thấy một người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt chạy tỏỉ kêu bà lão đang làm ầm ĩ kia là "mẹ", vừa hô vừa kéo bà ấy đứng dậy.
Nhưng, điều khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là tuy da dẻ người đàn bà kia có chút kém nhưng ngũ quan lại giống Park Hwayoung như đúc!!!
Bà lão kia thấy Kim Mindeulle thì lập quăng cho một phát tát: "Tôi không đến? Sao tôi lại không được đến? Tôi mà không tới thì tiền đồ của Daeshim cùng cả nhà chúng ta đều bị con khốn kia hại chết mất thôi!"
"Cô cho là lần này Chaeyoungie giúp Daeshim giải quyết là xong hết rồi sao? chờ Daeshim lên Seoul, tới địa bàn của con khốn kia thì ai biết nó còn làm gì Daeshim nữa chứ, cô là đồ ngốc sao?"
"Được rồi, mấy người đều không lo! vậy để cái thân già này lo! Tôi tuyệt đối không thể đứng nhìn Oh gia chúng ta bị hủy hoại trong tay cái con khốn nạn này!"
Các phóng viên có mặt tại hiện trường trố mắt nhìn nhau, ngu người cả loạt.
"Chuyện... chuyện gì thê này? Mấy ông có thấy người phụ nữ này nhìn rất giống Park Hwayoung không?"
"Giống cái gì mà giống, hoàn toàn từ một khuôn đúc ra thì có!"
"Trời ạ! Chẳng lẽ người đàn bà kia... thật sự là mẹ đẻ của Park Hwayoung sao?"
Park Hwayoung nhìn khuôn mặt của Kim Mindeulle rồi lại nghe tiếng nghị luận của mọi người xung quanh thì kinh hoàng lắc đầu bước lùi từng bước về phía sau, giống như cô ta trông thấy một thứ gì cực kỳ đáng SỢ: "Không... không phải vậy... bà ta không phải mẹ tôi... không phải.... tôi là Đại tiểu thư của Park gia... tôi là con gái của Chung Hayoon..."
Park Hwayoung tự cho là mình đã nắm hết thảy mọi thứ trong tay, nhưng mà cô ta lại quên mất rằng huyết mạch là thứ mãi mãi chẳng thể nào phai mờ, giám định DNA thì có thể làm giả nhưng khuôn mặt này thì sao?
Khuôn mặt giống Kim Mindeulle như đúc của cô ta hoàn toàn có thể đem mọi lời nói dối phơi bày ra ánh sáng...
Không chỉ có phóng viên cùng những nghệ sĩ khác vây xem mà cả Jimin cũng khiếp sợ đến ngây người. Cô ta ngơ ngác nhìn người đàn bà quê mùa kia mà chẳng thể thốt lên lời nào được.
'Đây... đây là... chuyện gì?'
"Trời ơi! Đây là thật hay giả vậy? Park Hwayoung hoàn toàn chẳng phải thiên kim đại tiểu thư gì?"
"Vậy tại sao nhiều năm qua người của Park gia vẫn cứ luôn khẳng định Park Hwayoung mới là con ruột?"
Chuyện càng về sau càng khó hiểu, các phóng viên ngu người một hồi rồi đồng loạt xông về hướng Rosé.
"Cô Park! Cô Park! Chuyện này rốt cuộc là sao, cô có thể giải thích cho chúng tôi một chút được không?"
"Rosé, cô có biết hai người này không?"
"Rosé, cô có quan hệ thế nào với hai người này?""
Bà lão kia đẩy Kim Mindeulle ra rồi xông tới cạnh Rosé, bà ta chẳng nói lời nào đã bắt đầu kêu khóc: "Chaeyoung ơi... Chaeyoung... cái thân già này nói mà bọn họ chẳng tin. Con mau nói cho bọn họ biết con khốn kia chỉ là một con khốn thôi, cái thân già này không nói điêu một chữ nào cả! Thân già này nói bậy một câu thôi thì cứ để thiên lôi đánh chết thân già này đi!"
"Bà biết con ở Oh gia mười mấy năm, thân già này vì luôn chán ghét con là con gái mà thường xuyên đánh con mắng con, đối xử không tốt với con... nhưng con... coi như là vì Daeshim... Daeshim vẫn luôn coi con là chị ruột mà!"
"Mặc dù thằng bé cố ý giấu bà, nhưng bà đều biết ngày nào nó cũng âm thầm giấu một phần thịt để cho con mà..."
"Con có nhớ lúc còn có có một lần nhà nghèo đến mức chẳng có gì ăn, bà hết cách mới phải ném con ra bãi tha ma... ai ngờ mới ném con đi chẳng bao lâu... thì Daeshim liền sốt cao, nó sốt mãi không dứt... nó vẫn luôn gọi chị... bà không còn cách nào mới phải đem con về... cái mạng của con là do Daeshim cứu..."
"Thôi thì coi như cả Oh gia này xin lỗi con, cũng thay con khốn kia xin lỗi con, là nó tham lam vinh hoa phú quý, là nó cứ bám lấy cha mẹ con không buông..."
Bà lão lộ ra tin tức ngày càng nhiều, tất cả mọi người cũng nghe đến mùi ngon.
Cùng lúc đó, Kim Mindeulle bị các phóng viên vây quanh liền luống cuống, bà ta chỉ có thể làm theo bản năng đi bảo vệ Park Hwayoung mà không ngừng phủ nhận: "Đừng hỏi tôi! Mấy người đừng hỏi tôi nữa! Không... không phải... tôi không phải... tôi không phải mẹ con bé... tôi không biết cô bé ấy là ai cả... tôi không biết cô gái đó... cô gái ấy không phải con đẻ tôi... cô ấy là Đại tiểu thư của Park gia... Rosé... Rosé mới là con gái tôi... đúng... Rosé mới là con gái đẻ của tôi..."
Nếu Kim Mindeulle cứ luôn miệng nói Park Hwayoung là con gái bà ta thì còn có thể khiến mọi người hoài nghi, nhưng hiện giờ cái thái độ bảo vệ Park Hwayoung chằm chặp thế này thì chỉ khiến các phóng viên càng khẳng định chuyện bà ta chính là mẹ đẻ của Park Hwayoung là sự thật.
'Hừ, Rosé là con gái của bà?'
Chẳng nhẽ cả đời này chưa soi gương nhìn cái mặt mình một chút sao? Bà ta mà đẻ ra được khuôn mặt như Rosé chắc?
Đứng trước đám phóng viên ùa lên đặt câu hỏi, Rosé chỉ nói một câu duy nhất: "Đúng là 18 năm trước tôi sống ở Oh gia! Còn chuyện tôi với Park gia thì bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai tôi cũng chẳng có bất kì quan hệ cùng trách nhiệm gì cả."
Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra mà chuyện bên này ồn ào đến vậy mà lại chẳng thấy một nhân viên bảo vệ nào tới "dẹp loạn".
Cho đến khi Rosé nói xong thì mới có người đến giải tán đám đông. Teak So cùng mấy vệ sĩ nhanh chóng che chắn cho Rosé rời đi.
Một hồi sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ có điều với một số người mà nói thì đây chỉ là bình yên trước cơn bão tố mà thôi.
Trên một chiếc xe sang trọng.
Jimin cố chịu đựng mùi hôi thối mà dùng khăn lông lau tóc cho Park Hwayoung.
Còn Lee Hanchee thì đã bị gọi về nhà gấp mà đi trước.
Lúc này, Park Hwayoung cả người bẩn thỉu, tóc tai ướt đẫm nhỏ nước lách tách, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, vẻ mặt âm trầm dữ tợn, Jimin thực sự không dám trêu chọc vào cô ta lúc này.
Điện thoại của Jimin lúc này sắp bể rồi, ngay cả ông chủ cũng tự mình gọi điện tới hỏi.
Vì thế Jimin chỉ có thể nhắm mắt nói: "Hwayoung, chuyện này ảnh hưởng quá lớn! Chúng ta phải lập tức làm rõ mọi chuyện, nếu không sợ rằng hậu quả sẽ thảm thiết không chịu nổi! Nhưng mà trước khi mở họp báo thì em phải nói rõ với chị một chuyện, chuyện bà già với người phụ nữ trung niên kia nói... có phải là thật hay không?"
Một tiếng "chát" giòn dã vang lên, Park Hwayoung thẳng tay hạ một cái tát lên mặt Jimin: "Câm mồm! Đồ ngu xuẩn! Sao có thể là thật!"
Jimin ôm lấy gò má bỏng rát đau đớn, mặc dù Park Hwayoung vẫn luôn mồm từ chối, nhưng Jimin dù gì cũng đã lăn lộn bên cô ta nhiều năm như thế rồi, chút ánh mắt này vẫn phải có, chỉ e là những chuyện này đều là thật.
Một người trước giờ vẫn luôn cho mình là thiên kim đại tiểu thư cao quý hơn người bình thường, luôn luôn gọi Rosé là đồ nhà quê... hóa ra mới là con gà rừng thật sự!
Người vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô sỉ kia chính là Park Hwayoung!
Rốt cuộc cô ta làm thế nào mà có thể ngang nhiên đem cái tội danh này úp lên đầu Rosé, làm thế nào mà lại có thể đầu độc người của Park gia tình nguyện bỏ qua con gái ruột thịt mà đi bảo bọc cô ta?
Rốt cuộc tâm cơ của cô ta sâu bao nhiêu...
Nghĩ tới đây Jimin không rét mà run.
Park Hwayoung nghiêm giọng quát: "Mau! Mau khẩn trương đi thanh minh cho tôi! Nói tất cả mọi thứ này là giả! Con mụ già chết tiệt kia là giả! Con đàn bà khốn khiếp kia cũng là giả! Tất cả đều do Rosé gọi tới vu khống tôi!"
Jimin tỏ vẻ khó khăn: "Hôm nay người của Oh gia đã tự mình tới nói vậy rồi thì những phóng viên kia sẽ lần theo đầu mối Oh gia mà điều tra được thôi! Sơ hở nhiều lắm, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng phát hiện ra! Huống hồ... còn... còn có khuôn mặt của cô với người kia..."
"Chị nói đủ chưa?" Park Hwayoung lại giơ tay tát thêm phát nữa.
Jimin im bặt không lên tiếng.
Chỉ trong thời gian có một đêm mà chuyện tối ngày hôm qua đã huyên náo khắp nơi, dường như cả thiên hạ ai cũng đã biết.
Cho dù Lee gia với Park gia đồng thời vận dụng mối quan hệ của cả hai nhà nhằm đè chuyện này xuống nhưng cũng chẳng thể vãn hồi được chút nào.
Cơ hồ trên tất cả các tạp chí đều đăng về chuyện tối quá, cũng để hình của Park Hwayoung và Kim Mindeulle cạnh nhau.
Giới truyền thông cũng đào ra chuyện Rosé đã lấy thân phận con gái ruột để sống tại Oh gia trong 18 năm. Năm Rosé 18 tuổi thì đột nhiên rời nhà bỏ đi, hàng xóm chung quanh cũng chỉ cho rằng Rosé ra ngoài làm việc.
Vốn là tra ra được mấy chuyện này cũng chả có tác dụng gì, nhưng hết lần này tới lần khác chính miệng Park Hwayoung lại thừa nhận Rosé chính là con nuôi của Park gia.
Lúc trước, Park Shi Ho cũng đã nói đứa con gái nhận nuôi chỉ là một đứa bé mồ côi ở cô nhi viện, do thấy thương hại nên mới nhận nuôi.
'Tại sao Park Shi Ho lại phải lừa dối công chúng như vậy?'
'Tại sao lại phải nhận nuôi một đứa con gái 18 tuổi mà lại chẳng phải là một cô nhi, đã thế lại còn cho cô bé đó họ Park?'
'Tại sao khuôn mặt của mẹ Rosé lại không giống Rosé mà lại như đúc từ một khuôn ra với Park Hwayoung?'
Quả thật, Jimin nói không sai, chuyện này có quá nhiều sơ hở, không có cách nào để nắn lại cho tròn, cho nên bất kể là Park Hwayoung có phủ nhận cỡ nào đi nữa thì trong mắt dư luận cũng chỉ là già mồm cãi láo mà thôi.
Trong một đêm, hình tượng "bạch phú mỹ", "thiên kim tiểu thư nhà giàu", "người chiến thắng" mà Park Hwayoung đã vất vả gây dựng nên sụp đổ ầm ầm...
"Nhận nhầm con gái" chính là vở kịch cẩu huyết hot nhất gần đầy, nhân vật chính là hai nữ nghệ sĩ ăn khách nhất gần đây, là hoa đán đương thời của FJ Entertaiment và YG Entertaiment, là tân Ảnh hậu Rosé.
Hội tụ những điều kiện trên, sự việc này nhanh chóng lấy được sự chú ý của toàn dân tới mức đáng sợ, có lấy thế lực của Park gia cùng Lee gia ra cũng chẳng thề đè ép được.
Trong một khoảng thòi gian ngắn ngủi mà giới truyền thông dường như đem tất cả những người có thể phỏng vấn bên cạnh Park Hwayoung đào sạch.
Ai cũng muốn kiếm một cái tin hot hòn họt cả!
Trong đó có một nhân vật đưa tới náo động khá lớn, một hãng truyền thông nào đó tung ra đoạn video phỏng vấn em trai của Park Shi Ho - Park Chin Hae.
Trong video đó Park Chin Hae uống say khướt bị một phóng viên chặn lại dò hỏi.
Phóng viên: "Ngài Park, xin hỏi ngài có nghe tin đồn liên quan đến cháu gái của ngài không?"
Park Chin Hae: "Cái này hả... đương nhiên là có!"
Phóng viên: "Vậy chân tướng rốt cuộc là gì? Liệu ngài Ninh có thể tiết lộ một chút cho chúng tôi không?"
Park Chin Hae: "Ha ha ha ha ha... chân tướng? Chân tướng chẳng phải là thằng anh đần độn của tôi không muốn nhận con ruột, mà lại đem một con gà rừng cung phụng như bảo bổi sao..."
Phóng viên: "Vậy tại sao anh trai của ngài lại làm như vậy?"
Từ sau đám cưới của Lee Hanchee vối Park Hwayoung, cuộc sống của Park Chin Hae tại công ty càng ngày càng không tốt. Mà hết lần này đến lần khác lại chẳng tìm thấy con gái Park Jiyeon đâu, vì thê mà gần đây tâm trạng ông ta rất kém nên cũng chẳng giữ mồm giữ miệng: "Con khốn đó... chơi nhiều chiêu lắm! Rosé làm sao mà đấu lại nó cho được... cô ta thế mà có bản lãnh dụ Park Shi Ho đưa 15% cổ phần của ông ta cho một đứa trời ơi đất hỡi như cô ta đấy..."
Park gia.
"Park Chin Hae! Mày nhìn những chuyện tốt mà mày làm đi?" Park Shi Ho vừa xem xong đoạn video trên máy tính thì lập tức gọi em trai tới, lúc này ông ta đang vỗ mạnh lên bàn gào thét như sấm.
Dù sao Kim Mindeulle cũng chỉ là một con mụ nhà quê đê hèn, làm sao khiến ai ai cũng tin được. Nhưng bây giờ thì sao chứ, em trai ruột của ông ta lại nói ra những lời này trước mặt phóng viên thì giờ có tẩy kiểu gì cũng không sạch!
Park Shi Ho một bộ lợn chết không sợ nước sôi, ông ta gác chân lên bàn giễu cợt nói: "Có bản lãnh thì anh đi mà nổi giận với đưa con gái bảo bối của anh ấy! Gào với tôi cái gì mà gào? Mấy chuyện xấu kia cũng chẳng phải do tôi lộ ra! Tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu sự thật thôi, không đúng sao? Tạt phân la lối om sòm là bà nội của đứa con gái yêu dấu của anh đẩy, bọn họ chĩa thẳng gương mặt đó vào máy quay mà nói như thể chỉ sợ người khác không biết con gái anh là gà rừng, là con đẻ của bọn họ!"
"Câm mồm! Mày cút ra ngoài cho tao!"
Park Chin Hae phủi mông đứng lên: "Ờ thì cút... để tôi chống mắt lên mà xem anh giao công ty vào tay một đứa nhà quê thì có kết quả gì tốt?"
Park Chin Hae vừa rời đi không lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!"
"Ba..." Park Hwayoung đẩy cửa ra rồi rụt rè đứng ở cửa.
Thấy cô ta, sắc mặt Park Shi Ho có chút phức tạp: "Con vào ngồi đi."
Park Hwayoung không ngồi xuống mà bịch một cái quỳ trước bàn làm việc của Park Shi Ho.
"Hwayoung! Con làm cái gì vậy?" Park Shi Ho lập tức đứng lên.
"Ba, là con phụ lòng ba với mẹ, thật xin lỗi Park gia... đều là con sai... là con làm liên lụy đến mọi người..." Thân thể Park Hwayoung run rẩy kịch liệt: "Con nguyện ý nhận hết trách nhiệm của chuyện này!"
"Con muốn làm cái gì?" Park Shi Ho cau mày.
"Chuyện này gây ra ảnh hưởng lớn như thế cũng vì con là người của giới giải trí... phương pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể là... con rời khỏi giới giải trí..." sắc mặt Park Hwayoung tràn đầy ảm đạm và thống khổ, cô ta tỏ vẻ nhẫn nhịn chịu hy sinh vì lợi ích toàn cục.
Nhưng, trên thực tê thì hình tượng của cô ta hiện nay đã chẳng còn cách nào để vãn hồi, dẫu cho cô có tiếp tục ở lại giới giải trí thì cũng chẳng thể nào lăn lộn nổi nữa.
"Con sẽ đưa một thông báo nói rằng mình sẽ rời khỏi giới giải trí... vĩnh viễn rời khỏi... như thê thì sẽ chẳng ai truy cứu chuyện này nữa!"
"Chứ nếu không... chỉ cần con vẫn ở trong giới một ngày thì chuyện này sẽ bị người ta lôi ra nhai lại ngày ấy!"
Lúc này đột nhiên thanh âm của Chung Hayoon vang lên sau lưng: "Hwayoung, con nói nhăng nói cuội gì đó? Chẳng phải làm diễn viên là ước mơ của con hay sao? Thật ra thì chuyện này không nghiêm trọng như con nghĩ đâu, dẫu cho tất cả mọi người đều biết con không phải là con ruột của của chúng ta thì sao? Con vẫn là Đại tiểu thư Park gia mà thôi!"
"Còn mấy cái tin đồn vớ vấn ngoài kia, những lời nói khốn nạn của chú Hai con... nó không có căn cứ, con không cần để ý! Qua một thời gian nữa thi chẳng ai nhớ tới đâu!"
Tất nhiên, Park Hwayoung cũng biết rằng chuyện này nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng nểu đem so với mấy chuyện được coi là "án tử hình" với nghệ sĩ như hút cần sa, ngoại tình hay lộ clip sex... thì vấn đề của cô ta chỉ là chuyện riêng thôi. Tuy sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hình tượng của cô ta nhưng tuyệt đối không đến mức bị phong sát.
Ban đầu, Park Hwayoung bước vào giới giải trí cũng chỉ vì biết Rosé thích đóng phim thôi, mà cô ta thì lại chỉ nhăm nhe muốn chiếm lấy thứ mà Rosé khao khát.
Tất nhiên là bây giờ cô ta vẫn có thể ở lại giới giải trí, nhưng mà từ nay về sau trên đầu cô ta vĩnh viễn treo một cái danh hiệu "tu hú chiếm tổ", vĩnh viễn thấp hơn Rosé một bậc.
Làm sao cô ta có thể chịu được nỗi nhục nhã như vậy, làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn Rosé dương oai giễu võ trước mặt mình như thế?
Cho nên, hôm nay cô ta mới lấy lui làm tiến, trực tiếp rút khỏi giới giải trí!
Park Hwayoung vẫn quỳ ở đó ra vẻ kiên quyết: "Ba mẹ, con đẵ quyết định rồi! Chỉ cần có thể làm giảm ảnh hưởng đối với nhà chúng ta thì con làm gì cũng được!"
Chung Hayoon đau lòng cúi người ôm lấy cô ta: "Hwayoung của mẹ, con chịu khổ rồi..."
Park Shi Ho bất đắc dĩ thở dài: "Hwayoung, lần này để con chịu thiệt rồi!"
Chung Hayoon tức giận: "Sao bà điên đó lại có thể tự mình chạy từ chỗ quê mùa kia tới tận đây vậy? Chắc chắn có người đứng sau giở trò quỷ rồi! Thậm chí còn cố ý chọn trường hợp như thê để khiến chuyện này to hơn!"
Park Shi Ho nghe vậy thì sắc mặt lập tức trỏ nên khó coi: "Lần này Rosé thật sự quá đáng quá!"
"Nó nghĩ làm thế là có thể ép chúng ta thừa nhận nó sao? Nằm mơ! Tôi chỉ hận tại sao đứa chui từ bụng tôi ra không phải là Hwayoung! Để bây giờ nó phải chịu thiệt thòi nhiều như vậy!" Chung Hayoon lạnh lùng nói.
Nhìn bộ dạng bảo vệ mình của Park Shi Ho với Chung Hayoon thì trong mắt Park Hwayoung hiện lên vẻ đắc ý, nhưng trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ cảm kích nói: "Ba mẹ... con không thiệt thòi gì cả! Thật đấy! Thật ra thì nói ra rồi cũng là chuyện tốt, như thê con có thể chuyên tâm giúp ba mẹ xử lý chuyện công ty, History cũng đang vào thời kỳ mấu chốt cho nên có rất nhiều chuyện phải làm..."
"Hwayoung, con có thể nghĩ được vậy cũng tốt, vậy cứ thế đi! Mẹ với ba con sẽ vĩnh viễn ủng hộ con..."
Chung Hayoon với Park Shi Ho lại an ủi Park Hwayoung thật lâu.
Sau khi Park Hwayoung rời khỏi thu phòng, nơi đây chỉ còn Chung Hayoon cùng Park Shi Ho.
Park Shi Ho bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán nên sắc mặt cũng có chút không tốt. Lúc này, ông ta đang nhìn tờ báo trên bàn mà ngẩn người.
Trên tờ báo kia là ảnh của Park Hwayoung và Kim Mindeulle.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia như một cái kim nhọn hoắt đâm thẳng vào thần kinh ông ta. Dường như cái sự đau đớn đó đang nhắc nhở ông ta rằng cô gái trước mắt chẳng phải ruột thịt của mình.
Dù có tốt thế nào đi chăng nữa... đến cuối cùng vẫn không phải con ruột...
Nếu ông ta có thể có một đứa con trai... thì tốt biết bao...
Theo như ông ta biết thì đến tận giờ em trai ông ta vẫn chưa buông tha chuyện muốn có một đứa con trai, cho nên vẫn đang tìm mấy cô gái trẻ ở bên ngoài làm loạn.
Chỉ tiếc là ông ta thật sự không đắc tội nổi với Chung gia!
Cho nên ông ta có muốn sinh con trai thì cũng chỉ có thể sinh với Chung Hayoon.
Thật ra thì sinh một đứa con nữa với Chung Hayoon cũng không phải không có khả năng...
Vì lần đầu sinh con của Chung Hayoon ở thôn quê, điều kiện không tốt cho nên trong quá trình sinh đã không cẩn thận mà gây ảnh hưởng tới tử cung. Tuy rằng sau này đã trị khỏi nhưng vẫn còn di chứng, sau khi sinh đứa con đầu thì không thể mang thai lần nữa.
Cũng chính vì thế mà Chung Hayoon mới coi trọng và tốn tâm sức vối đứa con gái duy nhất là Park Hwayoung này.
Đây vốn là điểm mấu chốt của bà ta nên Park Shi Ho cũng không dám để cập nửa lời tới chuyện muốn bà ta sinh thêm một đứa nữa.
Nhưng mà lần này, chuyện Park Hwayoung không phải con ruột đã lan ra.
Khi mà Oh gia... nhất là khi người phụ nữ giống y hệt Park Hwayoung xuất hiện thì Park Shi Ho cảm thấy ông ta có thể đề cập đến chuyện này...
Nghĩ tới đây Park Shi Ho lập tức đổi qua bộ dáng ân cần chăm sóc mà đi tới ôm lấy bả vai Chung Hayoon, ông ta cẩn thận thăm dò: "Hayoon, chuyện anh nói với em truớc đây em có có nghĩ qua chưa? Thật ra thì bây giờ công nghệ kỹ thuật tiên tiên lắm rồi, hơn nữa có thể chọn giới tính là con trai hay con gái nữa đấy! Quan trọng nhất là không khiến em phải chịu nỗi khổ mang thai chín tháng mười ngày!"
Vẻ mặt Chung Hayoon có chút không được tự nhiên nhưng cũng không có khó chịu, bà ta cau mày nói: "Em lớn tuổi thế này liệu còn được hay không?"
Nghe thấy có cơ hội, Park Shi Ho lập tức nắm bả vai bà ta nói: "Em nói gì vậy, giờ anh nói vợ anh mới có 20 tuổi cũng có người tin nữa là!"
"Già đầu rồi còn nói linh tinh!" Chung Hayoon cả giận nói một câu, tuy là lời trách cứ nhưng lại chẳng có ý tức giận nào.
Thật ra thì khi nhìn thấy gương mặt của Kim Mindeulle, ít nhiều gì Chung Hayoon cũng có chút khó chịu, suy nghĩ bị bà ta cố gắng đè nén bây lâu nay cũng nhân cơ hội này nhoi lên.
'Ai mà chẳng muốn có một đứa bé mang dòng máu của mình chứ?'
Nêu bà ta có một đứa con như vậy, nhất định bà ta sẽ càng quan tâm dạy dỗ, cho đứa bé kia mọi thứ để đứa bé đó còn hoàn hảo hơn cả Park Hwayoung...
Mấy năm gần đây, chuyện đẻ thuê dường như ngày càng nhiều, Chung Hayoon cũng có nghe mấy vị phu nhân nói, nghe đâu đợt trước bà Choi cũng thuê người đẻ một đứa con trai mà bà Lâm lúc đó đã 48 tuổi rồi.
'Có lẽ... có thể thử một chút?'
Mặc dù bọn họ đều đã lớn tuổi cũng chẳng ỗ cạnh đứa bé này được bao lâu, nhưng có người chị dịu dàng hiền lành như Park Hwayoung chăm sóc thì bọn họ cũng yên tâm...
Hwayoung cũng hay nói có một mình rất cô đơn, nó rất muôn có em trai hoặc em gái gì đó. Nêu như thành công thì chắc hẳn nó sẽ rất vui mừng!
"Hayoon, nếu em đồng ý thì anh sẽ lập tức sắp xếp chuyện này, lập tức cùng em ra nước ngoài làm kiểm tra!" Park Shi Ho có chút kích động nói.
"Em... để em suy nghĩ chút đã!" Chung Hayoon có chút chần chừ nói: "Shi Ho, chuyện này có cần bàn bạc với Hwayoung một chút không?"
Park Shi Ho lập tức nói: "Không cần, dù sao vẫn chưa xác định, không bằng chờ thành công rồi nói với nó sau được không?"
Chung Hayoon nghĩ nghĩ một chút cuối cùng cũng đồng ý, dù sao thì mấy chuyện thế này bà ta cũng khó mà mở miệng được.
Kế hoạch của Park Shi Ho thành công mỹ mãn, chờ ông ta có con trai thì cổ phần chuyển cho Park Hwayoung đương nhiên phải chuyển về cho người thừa kê duy nhất này.
Hwayoung hiếu thuận nghe lời như vậy nên chắc chắn không có ý kiến gì, hơn nữa, con kế nghiệp cha vốn là chuyện đương nhiên, cho nên phía Lee gia cũng chẳng thể nói gì.
Dĩ nhiên đến lúc đó ông ta nhất định sẽ không bạc đãi Hwayoung.
Chưa kể ông ta để Hwayoung gả vào Lee gia đã là sự đảm bảo lớn nhất với cô ta rồi.
Khách sạn Diamond.
Hôm nay Park Hwayoung sẽ tổ chức họp báo tại đây.
Sau khi mọi chuyện xảy ra thì Jimin từ chối mọi lời yêu cầu phỏng vấn, Park Hwayoung cũng chưa bao giờ ra mặt.
Biết tin hôm nay cô ta mở họp báo thì không chỉ các phóng viên chen nhau tới mà kể cả người vây xem cũng đông không nhìn thấy bờ. Trong có hơn phân nửa là fan hâm mộ Rosé, fan hâm mộ của Park Hwayoung cũng chiếm không ít.
Sau chuyện kia, fan hâm mộ của Park Hwayoung đã từ fan chuyển thành anti - fan.
Còn các fan hâm mộ của Rosé thì lấy Chung Kyu Yi làm hội trưởng mà tổ chức thành một fanclub, giúp thần tượng lên tiếng khắp nơi. Mặc dù các fan của Rosé đã cực kỳ tức giận nhưng mà vẫn giữ được lý trí nên giành được hảo cảm của không ít người. Điều này càng khiến không ít fan của Park Hwayoung phản bội qua đầu quân cho fan của Rosé.
"Park Hwayoung cút khỏi giới giải trí đi!"
"Đồ khốn! Mau xin lỗi anh Yeong của chúng tôi! Xin lỗi đi! Mau xin lỗi đi!"
"Park Hwayoung là đồ lừa đảo vô liêm sỉ, phụ lòng chúng tôi thích cô bao nhiêu năm như vậy!"
Park Hwayoung đeo kính đen cùng đồ khẩu trang nhờ sự giúp đỡ của mấy người vệ sĩ mới thuận lợi tiến vào khách sạn.
Cô ta ngồi xuống chính giữa sân khấu, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, bên cạnh cô ta là Jimin cùng một vị cấp cao khác trong công ty.
Sắc mặt Jimin có lẽ là khó coi nhất, cô ta nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được Park Hwayoung lại quyết định giải nghệ.
Danh tiếng của Park Hwayoung thối như thế thì đương nhiên danh tiếng của người quản lí của cô ta cũng chẳng thơm được bao nhiêu.
Bây giờ Park Hwayoung để lại một cục diện rối rắm như vậy rồi cứ thế phủi mông mà đi, trở về tiếp tục làm Đại tiểu thư cao quý của cô ta.
Vậy Jimin cô thì sao? Sự nghiệp cô ta hoàn toàn bị phá hủy rồi...
Nếu như thanh minh là do Park Hwayoung ngụy trang quá tốt, ngay cả người quản lí ngày ngày kề bên như cô cũng bị cô ta lừa không biết một chút gì hết thì sao? Làm sao có ai tin nổi!
Lúc này, Jimin đã hối hận đến xanh ruột, cô ta nhìn bài phát biểu giải nghệ chuẩn bị sẵn trong tay mà thấy tuyệt vọng.
Park Hwayoung cúi thấp đầu rồi nghẹn ngào nói: "Chắc hẳn mọi người cũng biết có rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, tôi biết bây giờ tôi có nói cũng chẳng có ai tin tưởng tôi cả... nhưng mà rất nhiều chuyện không giống như bề ngoài mọi người thấy..."
"Chuyện này đã mang đến tổn thương cho các fan của tôi, tôi thật lòng bày tỏ sự xin lỗi với mọi người! Còn những fan vẫn đang ủng hộ tôi như cũ thì tôi vô cùng cám ơn mọi người..."
"Diễn là ước mơ, là niềm yêu thích lớn nhất của tôi, nhưng vì muốn để cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng nên tôi quyết định bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ giải nghệ, hoàn toàn rút khỏi giới giải trí!"
Park Hwayoung vừa dứt lời thì các phóng viên có mặt liền xôn xao, sau đó ánh đèn cùng tiếng chụp ảnh thay nhau vang lên.
Các phóng viên đều nín thở chờ xem tình thế sẽ xoay ngược thế nào, nhưng không ngờ Park Hwayoung nói xong liền rời đi dưới sự hộ tống của các vệ sĩ.
Trong một thời gian ngắn ngủi, tin Park Hwayoung giải nghệ đã lan truyền khắp nơi.
Trên mạng mọi người cũng đang nghị luận ầm ĩ.
[Mẹ kiếp, Park Hwayoung nói vậy là có ý gì? Cứ như có ẩn tình gì động trời lắm ý, cô ta làm như tất cả mọi người đang vu oan cho cô ta vậy!]
[Còn có ẩn tình gì, nếu có ẩn tình thì cô ta đã bô bô đi tuyên truyền khắp nơi rồi! Còn ẩn tình gì mà thay đổi được sự thực sao? Cái đồ khốn nạn, tiểu nhân vô sỉ đến lúc này rồi mà còn làm trò, đúng là chết đến nơi rồi còn không biết hối cải! Lời xin lỗi đâu! Lời xin lỗi của cô ta với Rosé đâu! Một chữ cũng không nghe được!]
[Cô ta nghĩ giải nghệ là đủ rồi ý hả? Cô ta giả vờ làm thiên kim tiểu thư, chiếm đoạt mọi thứ thuộc về Rosé nhiều năm như thế thì giờ tính thế nào?]
Không chỉ có fan của Rosé mà người đi đường cũng rối rít bất bình dùm cô.
[Đúng thế! Chuyện này phải tính thế nào đây! Cô ta không biết liêm sỉ hưởng thụ tất cả những thứ vốn thuộc về Rosé! Ngay cả cha mẹ của người ta cũng cướp, còn ai khốn nạn hơn cô ta không?]
Dưới sự căm phẫn, fan trung thành của Rosé nhao nhao bày tỏ ý kiến.
[Anh Yeong đã nói rồi đấy! Anh ấy nói bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai đều không có bất cứ quan hệ hay trách nhiệm gì với Park gia cả! Anh Yeong mới không thèm cái thân phận công chúa hay thiên kim tiểu thư kia đâu, không thèm cha mẹ giàu có, anh Yeong của chúng ta chính là nữ vương!]
[Đúng, cha mẹ có mắt như mù thế thì cần làm quái gì! Anh Yeong đã có chúng ta rồi!]
Đang nói nói thì những fan hâm mộ đột ngột đổi hướng.
[Đừng nhắc đến con ả khốn nạn đáng ghét kia nữa, tôi với mấy người cùng tám một chuyện khác vô cùng thú vị đi! Chẳng lẽ mọi người không chú ý đến câu sau cùng trong bài phát biểu cảm nghĩ khi dành được giải Ảnh hậu của anh Yeong à?]
[Đương nhiên là chú ý! Vì ước mơ cuối cùng của tôi, cũng là vì người mà tôi yêu nhất... A a a a a! Người yêu nhất? Chẳng lẽ anh Yeong của chúng ta có người yêu rồi sao?]
[Là nam hay nữ???]
[Ồ... tôi đoán là một cô gái! Nhất định là một cô gái cực kì đáng yêu!]
...
Công ty YG Entertaiment.
Bởi vì chuyện hôm đó phát sinh quá đột ngột nên sau đó có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Sau khi Rosé rời khỏi buổi lễ trao giải thì đi cùng Cho Boram về thẳng công ty, nghỉ ngơi ăn uống cũng hoàn toàn ở trong công ty.
Cho tới tận hôm nay, khi họp báo của Park Hwayoung kết thúc thì mới có thể lơi tay một chút.
"Anh Yeong, Park Hwayoung thật quá khốn nạn! Trước khi cô ta cắp đít đi còn không quên bôi đen anh thêm một lần!"
Trong mắt Rosé xẹt qua một tia âm trầm, tất nhiên là cô biết những lời đó của Park Hwayoung là đang muốn cảnh cáo cô.
Trước đây cô có lẽ sẽ ngại cái chuôi mà Park Hwayoung đang nắm, nhưng sau khi thẳng thắn với Lalisa rồi thì cô đã thoải mái hơn nhiều.
Rosé liếc nhìn màn hình di động của mình.
Trên màn hình hiển thị tin nhắn mới nhất, cơ mà người gửi lại là Lee Hanchee: [Chaeyoungie... chúng ta có thể gặp mặt chút sao?]
Hiện tại không giống như năm xưa nữa rồi, lúc này Lee Hanchee vẫn sẽ giống như lúc trước hết lòng bao che cho Park Hwayoung, vì cô ta mà làm nhân chứng giả sao?
Chắc hẳn giờ chính Park Hwayoung cũng không nắm chắc đi.
Cô ta biết lấy tính cách của Park Hwayoung thì cô ta tuyệt đối không bao giờ dám mạo hiểm được ăn cả ngã về không.
Mà chuyện fan hâm mộ tỏ ý tò mò với bài phát biểu cảm nghĩ của mình thì cô nói với Cho Boram là khi ấy cô không nghĩ nhiều đến thế, cũng chẳng cố ý nhắc đến người nào vì thế cũng không cần lên tiếng giải thích.
Cho nên chuyện này cô cũng chẳng thèm chú ý nhiều làm gì, mà từ thật tâm cô cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều.
Mọi chuyện chấm dứt ở đây, ai về nhà nấy.
Rosé bước tới nhà để xe lại bất ngờ phát hiện Teak So không chờ cô ở đó giống mọi ngày.
Cô nghi ngờ mở cửa xe rồi ngay lập tức nhào cả người vào phế lái: "Chị yêu ơi!!!"
Lalisa bị động tác của Rosé làm đập về phía sau một chút, chị cẩn thận tiếp lấy cô thì đột nhiên chỗ ngực bị cái gì đó rất cứng đập vào có chút đau: "Đây là..."
"À à à... đúng rồi!" Rosé vèo một cái rút từ trong lòng ngực ra một cái cúp vàng lấp lánh rồi nhét vào tay Lalisa. Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt kích động đến đỏ bừng nói: "Chị yêu! Tặng chị đấy!"
Lalisa: "... Món quà thật đặc biệt."
"Chẳng lẽ vẫn cứ luôn ôm khư khư từ hôm nhận giải thế à? Không sợ cộm sao?"
"Lúc nhận được cúp hôm đó thì em đã muốn làm vậy rồi, muốn chạy thật nhanh xuống để đưa nó cho người mà em yêu nhất... Kết quả lại đột nhiên xảy ra bao nhiêu chuyện nên mãi đến tận hôm nay mới đưa cho chị!" Rosé đáng thương kể lể.
"Ngoan." Lalisa xoa xoa đầu cô an ủi: "Cám ơn, chị rất thích."
Tất nhiên chị biết điều này chứ, ánh mắt cô nhìn chị lúc ấy lộ liễu đến mức chỉ sợ ai nhìn thấy cũng biết.
Rosé lập tức dán sát rạt cọ cọ vào người Lalisa, cô đang muốn chim chuột với chị một hồi thì đột nhiên chuông di động kêu lên, người gọi tới là Oh Daeshim.
"Alo, Daeshim à? Có chuyện gì à?" Rosé lo lắng hỏi.
Đầu bên kia Oh Daeshim vội vàng nói: "Ừm... thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ là người kia thật vô liêm sỉ! Cô ta phái người tới bảo bà nội với mẹ nói với bên ngoài rằng... nói rằng chị bắt hai người họ làm như thế, bắt họ phải đổi trắng thay đen!"
"Tính mẹ thì chị cũng biết rồi đấy, cô ta dùng khổ nhục kế một tí thì mẹ đã chẳng thể làm đỡ được! Nhưng bà nội thì cứng lắm, nhưng mà vừa nghe cô ta cam kết là cho một số tiền lớn rồi còn đưa em đi du học thì cũng bắt đầu dao động rồi..."
Rosé lẳng lặng nghe Daeshim nói, người phái đi theo dõi Oh gia không báo cáo lại chuyện này, lại cộng thêm việc Park Hwayoung giải nghệ nên chắc hẳn chuyện đó không thành.
"Vậy sau đó thì sao? Em giải quyết thế nào?" Rosé hỏi.
"Sao chị biết là em giải quyết?" Oh Daeshim hỏi.
"Trừ em trai của chị ra thì ai có bản lãnh như vậy chứ?" Rosé cười khẽ.
Oh Daeshim lập tức đắc ý nói: "Em cũng chẳng làm gì cả đâu, em chỉ lấy một sợi giây ném thẳng vào phòng lúc bọn họ đang thương lượng, em nói với bọn họ là nếu ai đồng ý điều kiện của cô ta thì em sẽ treo cổ chết luôn!"
Rosé nghe vậy có chút dở khóc dở cười, mặc dù cách này thô bạo đến đơn giản nhưng đúng là rất có hiệu quả.
Trừ cái này ra thì Rosé cũng thấy rất cảm động: "Cám ơn em, Daeshim."
Vừa mới cúp điện thoại không lâu thì di động lại kêu lên.
Rosé đang lái xe vì thế thuận miệng nói với Lalisa: "Chị yêu, giúp em nghe điện thoại với."
Lalisa nhìn tên người gọi tới là Lee Hanchee thì chần chừ 2 giây rồi bấm nhận.
Lalisa không mở miệng nói chuyện trước và đầu bên kia cũng trầm mặc.
Một lúc sau, bên đầu giây bên kia truyền đến giọng trầm ấm, nghe giọng điệu Lee Hanchee thì hình như ả đã uống say rồi nên lời nói hơi đứt quãng: "Chaeyoungie... thật xin lỗi... thật thật xin lỗi... chị biết... cả đời này người chị có lỗi nhất chính là em... chúng ta... còn có thể không?"
Lời nói vừa dứt, nhiệt độ trong xe lập tức lạnh xuống.
Lalisa: "Hiện giờ cô ấy không tiện nghe máy."
Nghe thấy giọng của Lisa, Lee Hanchee lập tức thanh tỉnh mấy phần, ả nghiêm nghị chất vấn: "Cô là ai? Tại sao lại có di động của Chaeyoungie?"
Lalisa mím môi không nói gì, chẳng qua là sắc mặt lạnh hơn mấy phần.
Rosé vừa mới lái xe ra khỏi bãi đỗ lại mơ hồ nghe tiếng quen quen vang ra từ điện thoại thì hỏi Lalisa: "Ai gọi thế?"
Không cần Lalisa trả lời, Rosé đã thấy hai chữ "Lee Hanchee" chềnh ềnh trên màn hình.
Sắc mặt cô tối sầm.
Quả nhiên là gã ta...
Vì thế Rosé nghiêng hẳn sang phía Lalisa, sau đó nói vào trong di động: "Chị ấy là người yêu của tôi, chị có ý kiến gì?"
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi của Rosé mà Lalisa đã được vuốt lông, hạ hỏa tử tế. Lee Hanchee thì trầm mặc hồi lâu rồi sau đó tự ngắt điện thoại.
Rosé lấy làm khó hiểu hỏi Lalisa: "Lisa,ả điên kia nói gì vậy?"
Hình như tâm trạng bảo bối vừa nãy không đúng lắm thì phải...
Phiến môi mỏng của Lalisa mím chặt: "Ả ta hỏi, ả với em còn có khả năng không?"
Rosé: "..."
Rosé câm mín hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình, khóe miệng cô giật giật nói: "Não của tên đó bị úng nước đúng không?"
Lalisa không nói gì nhưng ánh mắt chị nhìn Rosé có hơi trầm xuống, hai phiến môi mỏng càng mím chặt.
Chị đã sớm phát hiện ánh mắt của Lee Hanchee khi nhìn Rosé có gì đó không đúng rồi, nhất là trong buổi lễ trao giải vừa rồi...
Cùng là người có cảm tình với Rosé, ý đồ mãnh liệt đối với Rosé giấu trong mắt Lee Hanchee thì sao chị có thể không nhận ra chứ.
Cô gái của chị càng ưu tú, càng ngày càng tỏa sáng...
"Chị yêu, chị đừng quan tâm đến tên đó làm gì! Chị mà để ý hạng người như vậy thì chị quá hạ giá mình rồi!"
Rosé nói, đồng thời trong mắt cũng ánh lên tia sáng lạnh lẽo, có khả năng hay không? Rốt cuộc tên đó lấy can đảm từ đâu để hỏi câu này vậy?
...
Lee gia.
Park Hwayoung vừa mới trở về từ buổi họp báo.
Rời khỏi giới giải trí mới chỉ là bước đầu, phía sau còn có càng nhiều chuyện khó giải quyết.
Cô ta vừa mới bước chân về đến nhà thì quả nhiên, toàn bộ Lee gia đều có mặt.
Lee Seung, Jeong Da-eun, Lee Joon, Cho Jang-Mi đều đang ngồi đó.
Nhưng mà, Lee Hanchee lại không thấy.
"Ba, mẹ, Lee Joon, Jang-Mi..." Park Hwayoung chào hỏi từng người một.
"Ôi kìa! Nhìn xem ai thế này? Đại minh tinh của chúng ta về rồi à?" Cho Jang-Mi giễu cợt nói, sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng như vậy chứ.
Sắc mặt Jeong Da-eun cực kì khó coi, bà ta quét mắt nhìn Park Hwayoung: "Tại sao lại về muộn như thế?"
Lúc không biết Park Hwayoung là con nuôi thì thái độ của bà ta đối với cô ta rất tốt. Nhưng kể từ lúc biết cô ta chỉ là con gái của một phụ nữ quê mùa thì mỗi lần Jeong Da-eun thấy Park Hwayoung đều tỏ vẻ chán ghét như ăn phải con ruồi, nhất là sau khi mẹ ruột và bà nội cô ta làm ầm ĩ dư luận.
Bây giờ, bà ta sắp bị các phu nhân trong giới chê cười bằng chết rồi, mấy ngày nay chả dám vác mặt đi đâu. Chỉ sợ vừa mới ra cửa đã bị người ta dùng ánh mắt khác thường mà nhìn, bị nói là đầu óc có vấn đề, phượng hoàng chân chính không muốn mà lại để con trai cưới một con gà rừng.
Nếu không phải nhìn ở 15% cổ phần mà Park Hwayoung đang nắm trong tay thì bà ta đã không nhịn lâu như thế!
Park Hwayoung giấu đi sự u ám trong mắt mà thấp giọng nói: "Họp báo kết thúc thì phía công ty còn có vài chuyện phải xử lý..."
Không chờ Park Hwayoung giải thích cho xong, Jeong Da-eun đã ngắt lời: "Có chuyện gì quan trọng hơn chồng cô à? Đã ba ngày, Lee Hanchee không tới công ty cũng chẳng về nhà! Cô lại chẳng thèm quan tâm nó đi đâu! Cô làm vợ như thế đấy à?"
"Me, con xin lỗi! Mấy ngày nay thật sự là con bận quá, bên FJ Entertaiment phải xử lý các thủ tục rồi còn phải chuẩn bị qua Park thị báo danh nữa! Con lập tức đi tìm Lee Hanchee ngay ạ..."
Nghe thấy Park Hwayoung nói phải tới Park thị báo danh thì sắc mặt của Jeong Da-eun mới tốt hơn một chút, nhưng bà ta vẫn cảnh cáo: "Mấy ngày này cô đừng có chạy lung tung, cô cũng biết mẹ ruột với bà nội cô làm những chuyện khó coi cỡ nào rồi đấy! Bây giờ đến tôi chẳng dám hé mặt ra ngoài nữa đây này! Cô đừng khiến tôi mất mặt thêm nữa!"
Park Hwayoung âm thầm siết chặt nắm tay nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ hiểu chuyện: "Vâng thưa mẹ, con sẽ ở nhà chờ chuyện này lắng xuống."
"Được rồi, cô mau đi tìm Lee Hanchee về đi!" Jeong Da-eun không nhịn được phất tay một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro