Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Park Chaeyong chúng ta còn nhiều thời gian!

Xuống dưới nhà, thấy phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Không hổ là người giúp việc của nhà tài phiệt lớn nhất Seoul, không chỉ hiệu quả công việc cao lại còn rất có tố chất, đối với sự xuất hiện đột ngột của Rosé, tuy rằng cực kì tò mò nhưng không ai dám liếc ngang liếc dọc, càng không dám thì thầm lén lút, làm xong mọi việc liền yên lặng lập tức về phòng mình.

Thấy cô xuống, Lisa chỉ yên tĩnh nhìn cô, không nói gì, không tạo bất cứ áp lực nào cho cô cả.

Vẻ mặt của Rosé đầy do dự, nhưng nghĩ đến cái dáng vẻ túm chặt góc áo không chịu buông ra của bánh bao nhỏ, cuối cùng cô vẫn mềm lòng, thở dài một hơi: "Được rồi, Manoban Tổng, tôi sẽ giúp chị chuyện này, coi như là tôi báo đáp chuyện Mingie đã cứu tôi ra ngoài lần trước."

Lúc này thần sắc của Lisa mới giãn ra đôi chút: "Cám ơn."

"Bất cứ lúc nào Mingie cũng có thể tỉnh lại, xem ra tối nay tôi không đi được rồi, nhưng đồ đạc của tôi vẫn còn để ở phòng trọ...." Rosé khó xử.

"Không sao, tôi bảo người đi lấy giúp cô." Lisa nói rồi dặn quản gia phái người đi sắp xếp mọi chuyện.

Hansin từ đầu đến cuối không chen vào được câu nào, trợn mắt há mồm nhìn sự việc phát triển một cách thần tốc. "Thế.... thế là ở chung rồi đấy à?!"

"Em còn việc gì không?" Lisa ném cho em mình một cái liếc xéo.

"Em lập tức cút ngay đây!" Bị chị mình ghét bỏ, Hansin lập tức biến luôn, nhanh như ma đuổi đằng sau. Vốn tưởng là thực lực của Rosé đủ để đè chết chị ấy, nhưng hoá ra chị hai nhà mình cũng chẳng phải tay mơ.

Hansin cuối cùng cũng biết, chị Hai nhà mình không phải là không biết tán gái, chỉ là 32 năm nay chị ấy vẫn chưa giải trừ phong ấn thôi......

Lisa sai người đưa Rosé vào căn phòng sát cạnh phòng của Mingie.

"Sau này cô cứ ở đây, thích phong cách như thế nào, thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho người trang trí lại."

Rosé vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, tôi chỉ ở có mấy ngày chứ đâu phải cứ ở mãi đâu, trang trí lại làm gì cho phiền ra!"

"Không phiền đâu."

Lisa cầm một chùm chìa khoá từ tay quản gia đưa cho cô: "Đây là chìa khoá trong nhà, cô có thể vào bất cứ chỗ nào mà cô muốn. Khoá ở cửa chính là khoá điện tử, mật mã là 07052012. Đây là chìa khoá của gác mái, cô nhất định phải cầm theo, Mingie rất thích cầm chìa khoá đi trốn vào trong đó. Đây là khoá....."

Thấy Lisa chỉ còn thiếu nước cầm chìa khoá két bảo an trong nhà đưa cho cô, Rosé vội vã ngăn chị ta lại: "Từ từ, từ từ.... Manoban Tổng, chị cũng phải có chút cảnh giác với tôi chứ! chị không sợ tôi lén lút chuyển sạch đồ trong nhà chị đi à?"

"Em muốn chuyển cái gì? Tôi bảo người chuyển cho em." Lisa rất nghiêm túc, hoàn toàn chẳng có ý đùa giỡn một chút nào.

"Khụ khụ khụ..." Rosé thật sự bị đầu óc Lisa đánh bại, cô vội giải thích: "Tôi chỉ đùa thôi... đùa thôi..."

Lisa đưa chìa khóa thành nghiện, chị lại tiện tay đưa cho cô một chìa khóa nữa: "Chỗ này khó bắt xe lắm, cô đi làm sẽ không tiện, cô cứ lái chiếc xe này đi."

Rosé: "............Tại sao..... Tại sao chỉ ở tạm một thời gian thôi mà lại có cảm giác như đang được bao dưỡng thế này? Ặc, không đúng, nếu là bao dưỡng thì cũng phải là giấu ở bên ngoài chứ, làm gì có chuyện được đưa tất cả chìa khóa nhà chính như này, ngay cả con ruột cũng quăng cho cô?Sặc, làm như vợ chồng mới cưới không bằng..."

Tự nhiên nhớ đến lần đầu gặp mặt, Lisa cũng bất thình lình cầu hôn cô...
Cô tự thấy bản thân cũng khá hiểu đàn ông ngay cả phụ nữ, nhưng mà đối diện với người này, cô như đứng trước một hệ thống tường lửa cao cấp, hoàn toàn không thể vượt qua được. Nhất thời mềm lòng đồng ý ở lại cũng không biết là phúc hay là họa...

Tối nay, vì tình trạng của Mingie quả thật không được tốt, để đề phòng có chuyện gì xảy ra, Rosé đành túc trực bên giường Mingie trông cô bé ngủ.

Nửa đêm.

Có người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn phòng im ắng.

Bóng dáng cao ráo rón rén bước vào, ngồi xuống cạnh mép giường.

Dưới ánh đèn lờ mờ đầu giường, cô gái kia vẫn giữ tư thế vỗ về Mingie, hơi thở thơm mát, vẻ mặt dịu dàng, đôi môi trông như anh đào mùa hạ nhẹ nhàng mở ra như đang mời gọi...

Một lát sau, một bóng đen chùm lên ánh sáng tĩnh mịch, cái bóng ấy tiến gần lại cánh hoa đỏ thẫm kia..... Khoảng cách hít thở được hơi thở của nhau, chỉ cần động một cái thôi là có thể "hái" được, nhưng chị lại cố gắng khắc chế, một nụ hôn dịu mát đặt lên trán cô.

"Park Chaeyoung, chúng ta còn nhiều thời gian."

.........

Sáng hôm sau.

Rosé vốn tưởng mình sẽ bị lạ giường, nhưng không ngờ cô lại ngủ khá ngon, cũng không mộng mị gì.

Lúc cô tỉnh dậy cũng thấy Tiểu Mandoo đã dậy rồi.

Cô bé đang ôm một quyển sách ngồi cạnh cô chăm chú đọc, không phát ra chút âm thanh nào. Rõ ràng ngoan như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi lúc bánh bao nhỏ phát điên lên lại...

"Bảo bối, chào buổi sáng~" Rosé ôm chăn ngồi dậy, cô niềm nở bắt chuyện với bé con.

Tiểu Mandoo lập tức vui mừng ngẩng lên, tuy không nói gì, sắc mặt cũng không có gì thay đổi nhưng Rosé có thể cảm nhận được từ đôi mắt biết nói của cô bé rằng tâm trạng đang rất tốt.

Rosé buồn cười vươn tay tóm tóm nhúm tóc bù xù trên đầu bánh bao nhỏ: "Hôm nay cô không có việc gì, có thể ở nhà với con cả ngày rồi!"

Vừa dứt lời, trông bánh bao nhỏ có vẻ càng vui hơn, thậm chí còn hơi hơi mỉm cười.

Bé con đáng yêu đến hộc máu, cô không nhịn được liền ôm lấy gương mặt tròn trịa của cô bé mà nhéo: "Bảo bối, con cười nhiều hơn đi, con cười lên thật sự là đáng yêu lắm đấy!"

Đánh răng rửa mặt xong, cô xuống nhà, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Rosé không thấy Lisa đâu, quản gia và người giúp việc cũng không bảo cô đợi chị ăn cùng, nên Rosé nghĩ chị đã tới công ty rồi.

Ăn xong, Rosé vốn còn đang lo không biết nên chăm sóc trẻ con thế nào, lỡ cô chăm không tốt thì làm sao...Kết quả, điều cô lo lắng đã không xảy ra.

Cả buổi sáng, cô nằm trên sofa xem phim truyền hình, còn Mingie thì nằm bò trên bàn bên cạnh xem sách hoặc vẽ vời, hai người chẳng ai làm phiền ai, chung sống rất hòa hợp với nhau.

Trong lúc đó, người giúp việc có vào một lần, chỉ mang chút đồ ngọt và hoa quả tới, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm ồn tới cô chủ nhỏ.

Xem ra Mingie thường ngày rất thích yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro