Ông còn phải sống tốt, chống lưng cho hai người!
Rosé trừng mắt nhìn Yang Dae-jung, sau đó nhanh chóng bịt miệng ngăn âm thanh đứt quãng của Minguk lại: "Bình tĩnh."
Rosé cảm thấy bộ dạng Minguk lúc này đúng là hưng phấn tới nỗi sắp nghẹt thở rồi, cô thấp giọng nói: "Yang Dae-jung! Thật sự là Yang Dae-jung sao a a a a a a a a a a a! Trời ơi! Chaeyoungie, chẳng lẽ ngoài đời chị với Yang Dae-jung là một đôi thật? Em là fan CP của hai người đấy! Em thấy hai người hợp nhau lắm luôn aaaaaa!!! Hẹn hò đi!"
Yang Dae-jung chống tay lên tay vịn, đỡ đầu, nghe vậy tâm trạng rất tốt: "Chậc, hiếm lắm mới thấy bên cạnh bà có một em gái có mắt nhìn người thế này, có bút không?"
"Không có! Làm sao giờ, làm sao giờ? Để em ra ngoài mua!" Minguk cuống cuồng.
"Tôi có." Taeyang lúc nào cũng mang theo giấy bút bên người.
Yang Dae-jung nhận lấy giấy bút, kí tên mình lên đó.
Minguk kích động suýt ngất, sau đó lại đưa giấy cho Rosé: "Chaeyoungie Chaeyoungie! Em muốn cả của chị nữa!"
Rosé cạn lời, đành kí cho cô một chữ.
Cô kí xong liền thấy Minguk còn vẽ thêm một trái tim thật to... vòng ra ngoài chữ kí của cô và Yang Dae-jung...
Cô thật sự không ngờ, bên cạnh cô lại ẩn náu một fan cuồng CP của cô và Yang Dae-jung thế này... Đúng là thần kì...
"Phải rồi Taeyang, nghệ sĩ cậu thích nhất là ai?
"Tôi hả? Hình như tôi không quá thích nghệ sĩ nào hết, nếu là Chaeyoungie thì có tính không??"
"Ha ha ha tất nhiên là tính rồi!"
Còn vài phút nữa là bộ phim bắt đầu, rạp chiếu phim hầu như không còn chỗ trống.
Dù sao hai nhân vật chính của bộ phim này cũng là sao hot, huống hồ còn có Yang Dae-jung bảo đảm phòng vé, dù cho anh ta có diễn vai phụ, fan của anh ta cũng chẳng tiếc mua mấy chục, mấy trăm vé trên mạng.
Có lẽ chỉ có mình Rosé là người mới trong bộ phim này...
Cuối cùng, quảng cáo trên màn hình kết thúc, bộ phim bắt đầu.
Rosé hít sâu một hơi: "Phù... Hồi hộp ghê..."
Dù sao đây cũng là ngày công chiếu đầu tiên của bộ phim đầu tay của cô.
Dù đầu tư lẫn dàn diễn viên đều không phải hạng vừa, nhưng ngày đầu công chiếu còn trùng với ngày công chiếu phim của Lee Ahreum do một đạo diễn phim hài kịch nổi tiếng, ngoài ra còn cả một đống phim Hollywood lớn... Phải nói là cao thủ như mây, cạnh tranh khốc liệt vô cùng!
Cảnh đầu tiên của bộ phim là hình ảnh Lee Hyeon bị đuổi giết, tình tiết căng thẳng, trong nháy mắt đã thu hút được khán giả hướng vào bộ phim, trong rạp không ít fan Park Hwayoung đang cố gắng nhỏ giọng gào thét.
Một khoảng thời gian dài sau đó, đều là phân đoạn của hai nhân vật chính, Lee Hyeon cứu nhầm nam chính, để tránh bị đuổi giết nên buộc phải nhập cung, sau đó cùng chiến đấu với nam chính...
Thật ra, đây là phim chủ yếu về nữ chính. Trong phim, vai của Lee Hyeon rất xuất sắc, dễ hút fan, thân thế thê thảm nhưng lại đa mưu túc trí có thể so với nữ Gia Cát, cuối cùng vì thân phận không thể trở thành vợ của nam chính nên thành nữ giám đốc trọng vọng nhất trong tập đoàn XX...
Nữ chính ngầu như vậy, tất nhiên phải có người tôn lên rồi, Rosé đóng vai nữ phụ độc ác, không nghi ngờ gì cô chính là người được dùng để làm nền cho Park Hwayoung.
Cuối cùng, Minguk xem chăm chú tới nỗi muốn chửi vai "hồ ly tinh" của Rosé: "Chaeyoungie, Chị đóng cũng đạt quá rồi đấy..."
Đúng là kéo theo cả đám thù hận. Rosé khẽ cười, nghe xung quanh mọi người chửi mắng Song Heejin, cô ngược lại cảm thấy rất vui, "Cảm ơn đã khen."
Nhưng khi tình tiết bộ phim nhanh chóng tiến vào phần gần cuối, khi bí mật về Song Heejin từng bước được hé mở, thái độ của mọi người rõ ràng cũng đã thay đổi...
"A A A! Yang Dae-jung đẹp trai quá!"
"Song Heejin giả nam cũng đẹp không tưởng! Tôi tưởng với dáng vẻ của cô ấy, giả nam trông sẽ kinh lắm cơ!"
"Không ngờ Yang Dae-jung đóng vai thư sinh yếu ớt lại có cảm giác như vậy! Muốn đè ngã quá!"
...
Đang nói dở, đúng đoạn Song Heejin trói Jin Hyun đem vào phòng đẩy ngã.
"Í? Bác sĩ Jin, mặt ngươi đỏ quá! Thật ra ngươi cũng rất thích ta có đúng không? Hay là chúng ta gạo nấu thành cơm luôn nhé?"
Trong rạp truyền ra tiếng gào thét và cười ầm lên...
"Trời ơi!!! A a a! Đây chính là cảnh Dae-jung bị trói trong trailer đó hả! Cuối cùng tôi cũng đợi được rồi!"
Yang Dae-jung lần đầu xem cảnh này với thân phận là người xem, bất giác sờ mũi, đứng ngồi không yên.
Rosé thì vui rạo rực: "Ha ha ha, tiểu gia đóng lưu manh đạt quá mà, lông vàng, ông nói xem có phải hay không?"
"Giề! Bà mà còn phải đóng á! Bà chính là lưu manh thì có!"
Sau cảnh này, là cảnh nụ hôn đầu trong lễ hoa đăng của Rosé và Yang Dae-jung, phản ứng của mọi người còn kịch liệt hơn so với tưởng tượng của họ.
Tiếng hét như muốn bung nóc nhà...
"Trời ơi trời ơi! Tôi yêu đôi này mất rồi!
"Sao lại đáng yêu thế chứ! Trái tim nhỏ bé của tôi tan rồi, tan hết cả rồi!"
"Nói thật, tôi thấy Yang Dae-jung đóng mấy vai nam chính bá đạo tổng tài, tình cảm sâu nặng ấy chẳng nhập tâm gì cả, tôi không có cảm thấy anh ấy yêu nữ chính... nhưng bộ này, tôi lại thấy trong mắt ảnh tràn đầy yêu thương!"
"Hơn nữa, cảm giác kìm nén ấy, ẩn sâu, vùi lấp vào tận sâu trong tim này, đúng là một tình yêu nồng nhiệt... dù anh ấy muốn nhưng lại không dám và cũng không thể có được!"
...
Nghe mọi người xung quanh đều đang bàn luận việc cô với Yang Dae-jung hợp nhau, Rosé mừng không tả được.
Bởi vì Đại ma vương không có ở đây, nếu không hậu quả...Có khi sẽ phải dỡ phim cấm chiếu luôn quá...
Yang Dae-jung nghiêng mặt trầm xuống: "Vớ vẩn, làm gì có chuyện ông đây diễn không nhập tâm, ông đây lúc nào cũng nhập tâm nhé?"
'Còn nữa, cái gì gọi là cảm giác kìm nén ấy, ẩn sâu, vùi lấp vào tận sâu trong tim, là một tình yêu nồng nhiệt, muốn nhưng lại không dám cũng không thể có được là sao? Mắt mấy người này có cần phải... bệnh đến thế không...'
Rosé vỗ vai anh: "Đừng đấu tranh nữa, mắt khán giả sáng như tuyết đấy nhé, bộ phim này ông quả thật đã có tiến bộ rất lớn, ánh mắt trong phim đúng là tuyệt hơn nhiều! Đến tôi còn cảm nhận được tình yêu của ông dành cho tôi cơ mà!"
Yang Dae-jung: "..."
Thấy Rosé nghiêm túc phân tích, Yang Dae-jung không biết nên thở phào hay thất vọng...
Trong cả bộ phim, cảnh khiến khán giả có phản ứng nhất chính là cảnh Rosé với Goon So Chil.
Khi Rosé ở trước mặt trưởng phòng phát triển thị trường Shin yoon Min do Goon So Chil đóng nói ra thân phận thật của mình chính là Song Heejin, đoạn đó còn lồng cả một phần kí ức vào.
Trong đoạn hồi ức đó, bất thình lình có cảnh Yang Dae-jung bị vạn tiễn xuyên tâm chết trước mặt Rosé...
Cả rạp chìm vào im lặng...
Một lát sau, tiếng khóc kiềm nén đứt quãng vang lên...
Rosé quan sát một hồi, phải tới 90% người ở đây đều khóc khi xem cảnh này, kể cả đàn ông con trai, Minguk ngồi cạnh cô cũng khóc phát ngất.
"Ôi, ngược quá... bác sĩ có thể đừng chết không? Sau này anh ấy sẽ sống lại đúng chứ?"
Yang Dae-jung buồn bực, không chút lưu tình tiết lộ: "Không, ngỏm rồi."
Vừa dứt lời, Minguk khóc đến nghẹn cả tiếng.
Rosé vừa an ủi Minguk vừa trừng mắt lườm Yang Dae-jung...
Hai tiếng chiếu phim trôi qua rất nhanh, tất cả khán giả đều cảm thấy chưa thỏa mãn.
Mặc dù không biết doanh thu bán vé như thế nào nhưng Rosé ngồi chờ ở sảnh đích thân cảm nhận được thái độ cùng phản hồi của khán giả sau khi xem xong thì yên tâm hơn nhiều.
Bất luận lượng vé bán được bao nhiêu thì cái mà cô muốn mang đến cho người xem đã đạt đến mức cô dự đoán.
Lúc các khán giả đi ra, đã có vài phóng viên đứng ngoài sảnh ngẫu nhiên phỏng vấn bọn họ.
"Xin chào cô, cô vừa mới xem phim Tuyết Mùa Hạ xong đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy cô cảm thấy bộ phim này thế nào?"
"Quá tuyệt vời! Còn hay hơn cả những gì tôi tưởng tượng! Nhất là vai Lee Hyeon của Park Hwayoung, vô cùng mạnh mẽ, cô ấy chính là nữ thần của tôi! Song Haein diễn cũng được lắm! Nhất là cái cảnh cuối cùng phải đứng trên bờ sinh tử mà lại chẳng thế nắm tay làm tôi muốn khóc luôn!"
...
"Xin chào cậu, cậu thấy vai diễn nào trong Tuyết Mùa Hạ gây ấn tượng nhất?"
"Đương nhiên là vai chính rồi! Quả thật rất có sức hút! Đúng rồi, tôi trả lời cái này sẽ được lên tivi à?"
"Sẽ lên!"
"Vậy thì tốt quá, tôi muốn chuyển đến nữ thần của tôi một câu, Hwayoung! Tôi yêu cô!"
...
Nhìn đám người đang phỏng vấn kia, vẻ mặt khinh bỉ của Yang Dae-jung may mà được che lại bởi khẩu trang: "Đệch mợ! Coi mọi người là đồ ngu à? Cái suất chiếu phim trước fan của Park Hwayoung bao hết cả rồi, ai xem suất đó đều là fan trung thành của Park Hwayoung cả! Phỏng vấn cái đám đó đương nhiên là phải khen lấy khen để Park Hwayoung rồi!"
Taeyang nhìn Rosé, cậu ta vô cùng tin tưởng bà chủ nhà mình: "Người xem cũng có mắt mà, gì chứ thực lực là không làm giả được."
"Nói đến thì... lúc trước em thấy trên mạng có nói, thành phố nào Lee Hanchee cũng đều bao một suất chiếu dành cho fan của Park Hwayoung đó, anh ta toàn lực ủng hộ phim mới của cô ta! Tình cảm của hai người này đúng là sâu đậm, cũng coi như là một truyền kì trong giới giải trí ha?" Vẻ mặt Minguk có chút hâm mộ.
Yang Dae-jung liếc nhìn cô một cái: "Hờ? Truyền kì? Nhóc con, đừng tùy tiện tin cái vẻ ngoài mà cô thấy!"
Yang Dae-jung nói xong thì có chút lo âu nhìn Rosé.
May mắn, biểu tình của Rosé vẫn ổn định, không có chút nào dị thường.
Xem ra cô đã hoàn toàn buông tay Lee Hanchee rồi...
Cũng khó trách.
Nói không quên được người yêu cũ cũng chỉ vì hiện tại không thấy hạnh phúc mà thôi.
Bây giờ Rosé với dì của anh ta mặn nồng như vậy thì sao có thể để ý tới Lee Hanchee chứ...
"Taeyang, ba bộ đồ của Nam Eun Sang cậu chuẩn bị tới đâu rồi?" Trên đường về, Rosé hỏi một câu.
"Đã chuẩn bị xong rồi, trong đó có một bộ là chiếc váy màu đỏ trong chủ đề Niết Bàn đoạt giải StarLight lần trước, hai bộ khác là tác phẩm mới nhất của tôi." Taeyang nói.
Nhìn bộ dáng thì có vẻ gần đây linh cảm sáng tác rất thuận lợi.
"Được, vậy ngày mai tôi đưa cho Nam Eun Sang xem thử, đúng rồi, cô ấy cũng đã đáp ứng cho chúng ta mượn một nhân viên marketing chuyên nghiệp đó, chắc là sắp đến thôi, hai người chuẩn bị đón tiếp thành viên mới nha!"
"Thật à! Tốt quá!" Minguk hưng phấn.
Taeyang cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nhìn Rosé đã chuyển thành sùng kính.
Mỗi lần cậu ta cảm thấy mọi chuyện đi vào ngõ cụt thì cô luôn có cách để đánh ra một con đường sống, hoàn thành chuyện mà cậu cho rằng không có khả năng.
Yang Dae-jung đứng một bên nhìn Rosé đang bừng bừng ý chí chiến đấu kia, cậu ra bỗng nhiên nhớ lại ngày đó lúc trên máy bay Rosé có nói...
Cô muốn bao nuôi Lalisa... không phải lúc đó chỉ là nói đùa sao?
Một tuần sau, lễ mở màn của tuần lễ thời trang được giới thời trang cả nước săn đón làm lễ khai mạc ở Seoul.
Tuần lễ thời được coi là đỉnh cao của thời trang cao cấp trong nước, là nơi để các nhà thiết kế đưa ra những mẫu thiết kế mới nhất, chuyên nghiệp nhất của mình. Đây được coi là bệ phóng để tên tuổi của các nhà thiết kế tỏa sáng, phô bày sự sáng tạo của bản thân, là nơi sân chơi để quảng cáo các sản phẩm thời trang. Muốn trở nên nổi bật giữa hàng bao nhiêu tác phẩm chất lượng như thế này cũng không phải chuyện dễ.
Rất nhiều các tác phẩm được chuẩn bị từ nửa năm trước, Tắc Linh của Rosé mới thành lập không lâu, tất nhiên là không thể so với những nhãn hiệu đã có thâm niên, phải đến một ngày cuối cùng trước lễ khai mạc mới gấp rút hoàn thành sản phẩm của mình.
Giờ phút này, ở một góc dưới sân khấu, Taeyang có chút khẩn trương.
Rosé vất vả lắm mới mời được Nam Eun Sang làm người mẫu, lỡ như tác phẩm của cậu không đạt tới hiệu quả như mong muốn thì không chỉ làm tổn hại danh dự của studio mà danh dự của Nam Eun Sang cũng bị ném đá ngay thôi. Công sức của Rosé cũng trôi theo dòng nước.
Rosé vỗ vai cậu ta một cái, nói: "Đừng khẩn trương, cậu có lòng tin vào bản thân mình một chút được không hả? Tác phẩm của cậu thực sự rất tuyệt vời! Ngay cả Nam Eun Sang cũng khen cậu đó!"
Minguk liên tục phụ họa: "Là vàng nhất định sẽ tỏa sáng!"
Taeyang cảm kích nhìn hai người bọn họ: "Cám ơn!"
Một tiếng nhạc kinh kịch truyền thống được vang lên, tuần lễ thời trang chính thức được khai mạc.
Trên sân khấu đã được trang trí với cánh cửa sơn son, tay nắm cửa bằng đồng xanh biếc. Khi cánh cửa được mở ra, bên trong hiện lên hình ảnh cung điện nguy nga, những người mẫu mặc những cung trang xa hoa từ từ bước ra.
Màn ảnh lớn phía sau hiện lên biểu tượng của History.
Thấy biểu tượng này, phía dưới sân khấu xôn xao...
"Nhãn hiệu khai mạc lần này là của History đó! Thương hiệu này cũng mới chỉ thành lập được một năm thôi đúng không?"
"Thế cho nên tôi mới nói, nhà thiết kế giỏi là linh hồn của cả một thương hiệu, Kim Bum không hổ danh là thiên tài trăm năm khó gặp, tác phẩm của anh ta rất có hồn!"
"Nhưng mà tôi nghe nói giải StarLight lần trước có một "Trình Giảo Kim" xuất hiện, đánh bại cả Kim Bum đấy!"
"Cái nhà thiết kế giành StarLight đó quả thật có các thiết kế rất đẹp nhưng đáng tiếc phong cách của họ quá giống History, lần đó ăn may cũng không chừng, ai có thể đảm bảo lần nào hắn ta cũng có thể đánh bại Kim Bum chứ? Tôi đoán kết quả cuối cùng là bị thị trường bài trừ hoặc bị History thu mua thôi! Không thấy gần đây họ rất im lặng à?"
...
Bộ trang phục cuối cùng, cũng là bộ váy chủ chốt của History được siêu mẫu quốc tế Lolita trình diễn.
Sau khi kết thúc, dưới khán đài vang lên một tràng vỗ tay như sấm, mọi người rối rít chúc mừng Park Hwayoung và Kim Bum.
"Các sản phẩm của lần này quá tuyệt vời! Khó trách bên tổ chức lại chọn History làm nhãn hiệu mở màn!"
"Cám ơn mọi người!"
Hôm nay, Park Hwayoung mặc một bộ âu phục gọn gàng, lịch thiệp. Từ một Đại minh tinh hào quang bắn bốn phía trở thành hình tượng CEO tài giỏi, tất nhiên là cô ta hào phóng đáp lại lời tâng bốc của mọi người thôi.
Gần đây có thể nói là thời gian Park Hwayoung đắc ý nhất.
Tuyết Mùa Hạ mới ra mắt ngày đầu tiên đã bán được hơn 150 triệu lượt vé, chỉ đứng sau bộ phim hài kinh dị Hollywood - Chuyện Vui được công chiếu cùng kỳ, nghiễm nhiên trở thành một bom tấn trong thời gian này.
Sau đó vì danh tiếng của bộ phim được bàn tán xôn xao trên mạng nên khiến khán giả tò mò đi xem, càng về sau lượng vé bán ra càng lớn, sau một tuần lấy con số 1, 23 tỷ lượt vé bán ra mà hoàn mỹ thu quân.
Trong thời gian này, vai chính Park Hwayoung đỏ đến tím bầm, thậm chí còn trở thành người có khả năng kế vị ảnh hậu nhất, có thể nói năm nay Park Hwayoung bội thu cả hai giới giải trí và thời trang...
"Park Hwayoung này đúng là có bản lĩnh, mấy nghệ sĩ khác có kinh doanh cũng chỉ là chơi chơi một chút thôi, thậm chí còn lỗ vốn nhưng cô ta có thể làm được ra ngô ra khoai cơ đấy!"
"Cứ ở mãi trong giới giải trí là không được rồi, người ta là chân chính bạch phú mỹ đó, là thiên kim tiểu thư lại còn có bạn trai là tổng tài vẫn yên lặng ủng hộ hết lòng, muốn không thành công cũng không được đúng không?"
"Đúng rồi, không biết lần này Nam Eun Sang sẽ mặc trang phục của nhãn hiệu nào đây nhỉ? Chắc không phải lại là History chứ? Cô ấy không phải là thích nhất nâng đỡ người mới sao?"
"Này thì có gì mà thắc mắc, nhất định lại là thương hiệu quốc tế nào đó thôi!"
...
Nghe tiếng nghị luận của những người xung quanh, Park Hwayoung hơi nhíu mày.
"Đáng tiếc, không mời được Nam Eun Sang..."
Lần này vốn là càng có thể hoàn hảo hơn một chút nhưng không ngờ đến phút chót lại xảy ra ngoài ý muốn. Chẳng hiểu sao Nam Eun Sang lại bỗng nhiên từ chối quảng cáo cho History.
Kim Bum đứng một bên mở miệng nói: "Lolita cũng rất được rồi! Bây giờ cô ta cũng là siêu mẫu quốc tế, sức ảnh hưởng không hề thấp hơn Nam Eun Sang đâu!"
Park Hwayoung nhìn gã ta một cái, không nói gì.
Mặc dù hiện tại Nam Eun Sang đã giải nghệ nhưng danh tiếng là người Hàn đầu tiên được bước chân vào võ đài quốc tế năm đó vẫn còn, vẫn là con cưng của biết bao nhiêu nhãn hiệu cao cấp. Chưa kể hiện nay vẫn là người dẫn đầu xu hướng thời trang, bản thân cô ấy cũng có công ty thời trang riêng. Loại nghé con mới sinh như Lolita sao có thể so sánh được.
Dù sao chuyện không mời được Nam Eun Sang cũng đã nằm trong dự liệu.
Trên sân khấu, những nhãn hiệu thời trang khác vẫn tiếp tục trình diễn.
Liên tục mấy nhãn hiệu nổi tiếng xong, trên màn hình lớn chậm rãi chuyển sang một cái tên khác - Tắc Linh.
"A.... Tắc Linh! Đó không phải là studio được giải StarLight lần này sao?"
"Tôi cứ tượng bọn họ chỉ là hoa quỳnh sớm nổ tối tàn chứ, cứ nghĩ bọn họ không tham gia tuần lễ thời trang lần này!"
"Dẫu sao cũng sẽ bị so sánh với History thôi, nếu lần này mà thất bại thì cái danh tiếng của giải StarLight cũng bị phá!"
"Chậc, đúng là gan thật đấy, dám đến thật cơ à!"
...
Đối với studio phá vỡ kỉ lục của StarLight này, mọi người không kìm được mà chăm chú theo dõi
Mọi người càng hiếu kì mong đợi thì tình cảnh của Tắc Linh lại càng bấp bênh...
Khi tác phẩm đầu tiên xuất hiện thì khán đài đột nhiên yên tĩnh lại, một lát sau thì vang lên những tiếng trầm trồ thán phục.
Lần này các thiết kế của Tắc Linh dựa theo hai chủ đề Hoa Đào Trên Núi và Ngôi Sao Mùa Hạ, đúng là đẹp như một giấc mơ huyền ảo.
Không giống với cái chủ đề Niết Bàn - Trọng Sinh hoa lệ như ở lần trước, hai mẫu thiết kế lần này như mũi tên của thần Cuppid xuyên thẳng vào trái tim các thiếu nữ, khiến trái tim họ đập thình thịch.
Dưới khán đài, phản ứng của Park Hwayoung vô cùng thản nhiên, còn Kim Bum dẫu sao cũng là tên cáo già lão luyện, dù trong mắt có mấy phần căm ghét nhưng hiển nhiên không coi bọn họ là đối thủ cạnh tranh.
'Có thiết kế đẹp hơn thì sao? Ở cái giới này cũng chẳng phải chỉ cần nhìn thiết kế đâu.'
'Dẫu lần trước bọn họ giật được giải StarLight thì thế nào, khách hàng vẫn sẽ chỉ tin tưởng nhãn hiệu của gã chứ đâu đi tin tưởng một đóa hoa sớm nở tối tàn, cái nhãn hiệu tồn tại nhạt nhẽo thế kia chỉ làm giảm giá trị của người mặc thôi.'
Cả hai nhãn hiệu đều nhắm vào đối tượng khách hàng giàu có, trang phục đối với những người này mà nói chẳng khác nào khuôn mặt của họ, cần phải cẩn thận từng ly từng tý một.
Điều gã cần làm bây giờ chính là chờ Tắc Linh rơi vào bế tắc rồi dùng giá thấp thu mua lại. Thậm chí có thể xóa bỏ cái tên Tắc Linh luôn rồi đem nhà thiết kế của họ về thiết kế cho mình...
Nhưng mà một giây kế tiếp, Park Hwayoung với Kim Bum đang ấp ủ những mưu tính trong lòng đột nhiên trợn tròn hai mắt...
Có điều, người khiếp sợ không chỉ có mình bọn họ mà còn có tất cả những nhà thiết kế và khán giả khác dưới khán đài...
Tất cả mọi người đều không ngờ được, người mẫu vedette mặc bộ trang phục chủ đạo áp trục sân khấu của Tắc Linh lại là -- Nam Eun Sang!
Chiếc váy màu xanh mực lóe lên những tia sáng, phần cổ được thiết kế chữ V với đường cong giống như giải ngân hà... Cả bộ váy như bầu trời đêm mùa hạ, những ánh sao mênh mang tựa như một giấc mơ.
'Thật là... điên rồi! Chuyện gì đã xảy ra?'
'Tại sao Nam Eun Sang lại làm vedette cho Tắc Tinh?'
'Chẳng phải cô ấy công khai tán dương Kim Bum nhiều lần hay sao?'
Thế mà vào một dịp quan trọng thế này lại mặc mẫu thiết kế của studio đã đánh bại Kim Bum lần trước, đây có phải công khai tỏ ý rằng nhà thiết kế kia có thực lực hơn Kim Bum?
Tất cả các vị khách quý cùng các nhà thiết kế, cũng bao gồm cả các phóng viên đã không chờ được muốn biết kết quả của câu hỏi này!
Đợi thật lâu, cuối cùng Nam Eun Sang cũng xuất hiện ở phía sau hậu trường, hơn nữa còn thay một bộ đồ khác.
Lúc này Nam Eun Sang mặc một bộ váy màu đỏ rực thêu những họa tiết kinh điển của Hàn, phần chân váy thướt tha bị lửa đốt đến tận đầu gối làm lộ ra đôi chân thon dài sáng bóng vô cùng xinh đẹp...
Người có kiến thức đều lập tức nhận ra, đây là một trong những bộ trang phục của bộ sưu tập Niết Bàn giành giải lần trước của X!
"Cô Nam, xin hỏi bộ váy cô đang mặc trên người là đồ của Tắc Linh sao?"
"Đúng vậy."
"Cô Nam, xin hỏi vì sao cô lại thích nhãn hiệu Tắc Linh này?"
Nam Eun Sang khẽ vuốt chiếc váy trên người mình, ánh mắt chuyển vài vòng rồi mới tỏ vẻ đương nhiên hỏi ngược lại người phóng viên: "Còn cần phải hỏi sao?"
Một giây này, khí chất của Nam Eun Sang hoàn toàn dung hợp với chiếc váy cô đang mặc trên người, quả thật là khiến lòng người rung dộng.
Bất kể là tính cách, khí chất hay dáng người của Nam Eun Sang đều rất thích hợp với chiếc váy này!
"Vâng... đúng là không cần.... các mẫu thiết kế của Tắc Linh đúng là rất có hồn, không hổ cho cái tên đầy linh khí như vậy!"
"Cô Nam, cô thấy thế nào về History, nếu so sánh giữa Tắc Linh và History thì thế nào? Lúc trước cô vẫn luôn thưởng thức các tác phẩm của History vậy tại sao lại đột nhiên chuyển hướng qua Tắc Linh? Trong chuyện này có lí do gì không?" Có một vị phóng viên thông minh lên tiếng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Nam Eun Sang.
Bao gồm cả Rosé dưới khán đài.
Quả thật cô rất sợ Nam Eun Sang thốt ra một câu: "Không có gì, bởi vì chị đây thích thế thôi."
May mà lúc mấu chốt Nam Eun Sang vẫn rất đáng tin, từ tốn trả lời: "Kim Bum là nhà thiết kế có thiên phú nhất mà tôi từng thấy, trước đây quả thật tôi rất thưởng thức anh ta nhưng mà những mẫu thiết kế của anh ta vẫn luôn dừng lại trong một thế giới hoàn mỹ, đẹp thì đẹp thật nhưng mãi không thay đổi. Mà ở Tắc Linh thì tôi thấy được sự trưởng thành và lột xác từng ngày... cùng với tiềm năng vô hạn trong tương lai!"
Địa vị trong giới của Nam Eun Sang cực cao, những đánh giá của cô cũng rất có uy tín.
Một câu này coi như khẳng định năng lực của Tắc Linh, đem vị trí vẫn luôn chênh vênh của nó đẩy hẳn vào trong giới thời trang.
Cách đó không xa, Park Hwayoung thì tức giận đến sắp mất đi không chế: "Tại sao lại như vậy? Nếu là nhãn hiệu lớn khác thì thôi đi! Tại sao hết lần này tới lần khác lại là Tắc Linh! Rõ ràng chúng ta đã đưa quần áo cho Nam Eun Sang rồi nhưng cô ta lại cự tuyệt, có phải thiết kế của cậu có vấn đề gì không?"
Kim Bum vội vàng phủ nhận: "Chuyện này là không thể nào! Bộ váy kia chính là bộ váy áp trục của chúng ta ở tuần lễ thời trang Milan..."
Hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, Park Hwayoung có bình tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không nhịn nổi, cô ta lạnh lùng nói: "Khó trách Nam Eun Sang nói cậu cứ luôn dậm chân tại chỗ, chẳng lẽ cậu không có mẫu thiết kế nào khác sao?"
"Tôi là vì đảm bảo nên mới chọn bộ váy kia..."
Mặc dù ngoài miệng Kim Bum nói như vậy nhưng thực tế trong lòng đã bắt đầu hoảng hốt.
Nếu lần trước nói là tình cờ, vậy những mẫu thiết kế của Tắc Linh lần này khiến gã ta chột dạ càng sâu.
Dẫu sao mọi thứ của gã có được ngày hôm nay đều là do trộm mà được, ban ngày hưởng thụ vinh dự và ca ngợi bao nhiêu thì ban đêm có bấy nhiêu sợ hãi mọi thứ sẽ biến mất...
Quan trọng nhất là, những mẫu thiết kế gã có trong tay đã sắp dùng hết, mặc dù gã có âm thầm thuê một đống những nhà thiết kế khác bắt chước phong cách của Taeyang nhưng đã là hàng bắt chước thì dù có hoàn mỹ tới đâu cũng không bằng nguyên bản...
Không được, gã ta nhất định phải điều tra rõ, nhà thiết kế của Tắc Linh kia là ai!
Tại sao lại có loại ảo giác như chính Taeyang thiết kế ra vậy.
Nhưng mà làm sao có thể chứ, Taeyang tuyệt đối không thể xoay mình, hơn nữa những mẫu thiết kế của cậu ta cũng không thể đạt đến cảnh giới cao như thế này....
....
Ban đêm, sau khi những hoạt động kết thúc. Tâm trạng Kim Bum không tốt liền mặc kệ Park Hwayoung rời đi một mình.
Lúc đang chuẩn bị lên xe, khóe mắt của gã vô tình liếc về phía chiếc xe ở đối diện, thế mà lại thấy được khuôn mặt xuất hiện trong những cơn ác mộng hàng đêm của gã.
'Dong Young-bae... Taeyang!'
Kim Bum quả thật sợ đến hồn bay phách lạc, gã đang muốn tìm câu trả lời thì người kia đã lên xe phóng đi mất hút.
Thật lâu sau khi chiếc xe đó rời đi Kim Bum mới hoàn hồn lại, nhất định là do gã ta gặp ảo giác rồi, nhất định là vậy...
'Người kia mặc đồ thời thượng như vậy sao có thể lại là tên điên lôi thôi lếch thếch Taeyang được?'
....
Trong chiếc xe vừa nãy.
Rosé nhìn về kính chiếu hậu một cái: "Người vừa nãy là Kim Bum thì phải? Có phải hắn ta nhận ra cậu rồi không?"
Taeyang hiển nhiên cũng nhìn thấy, nghe vậy chỉ cười khổ nói: "Chắc là không đâu... ngày cả chính tôi cũng không nhận ra tôi của bây giờ."
Rosé nghe vậy thì gật đầu: "Cái này thì đúng..."
Minguk tò mò hỏi: "Lúc trước giám đốc Dong trông như thế nào?"
"Tốt nhất là em đừng biết, sẽ vỡ mộng đó~" Hai người đang nói chuyện thì di động của Rosé đột nhiên vang lên, là số lạ gọi tới.
Rosé nghi ngờ nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Tiểu thư!!!" Mới vừa bấm nhận thì đầu bên kia đã truyền đến một thanh âm vô cùng kích động.
Rosé chần chứ nói: "Bác là... bác Shin?" Người sẽ gọi cô như vậy chỉ có người giúp việc bên cạnh ông nội."
"Dạ! Là tôi! Tiểu thư, cô mau tới bệnh viên một chuyến đi! Lão gia nhập viện rồi!" Giọng của bác Shin nghe vô cùng đau buồn.
"Bác nói gì cơ?"
"Két" một tiếng, Rosé khẩn cấp phanh xe dừng lại bên đường, sắc mặt trắng bệch không chút máu: "Ông nội bị làm sao?"
"Lão gia đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói lần này có khi không qua khỏi... Tôi thấy Đại thiếu gia với Nhị thiếu gia định không thông báo cho tiểu thư, nên mới tự tiện gọi cho cô! Người lão gia muốn gặp nhất chắc chắn là tiểu thư..." nghe giọng điệu của bác Shin thì đại ý là đi gặp mặt lần cuối.
"Tại sao lại như vậy... bệnh viện nào? Tôi tới ngay đây!"
"Xin lỗi, ông nội tôi bệnh nặng, tôi phải tới bệnh viện ngay lập tức, không cách nào đưa hai người về được."
"Không sao không sao, Chaeyoungie mau đi đi! Ông nội quan trọng hơn! Tự chúng em về cũng được mà!"
"Được, hai người cẩn thận nhé."
"Bà chủ cũng đừng gấp quá, trên đường nhớ lái xe cẩn thận một chút!"
"Được, tôi biết rồi!"
...
Chào Taeyang với Minguk xong, Rosé lập tức chạy tới bệnh viện mà bác Shin đã nói.
Cô vừa lái xe vừa gọi cho bác Shin hỏi rõ tình hình: "Bác Shin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày trước tôi còn gọi cho ông nội cơ mà, không phải ông vẫn khỏe sao?"
Bên kia di động, bác Shin thở dài một tiếng: "Ôi, lão gia không muốn tiểu thư nghĩ nhiều đó thôi, tình hình trong nhà chắc tiểu thư cũng biết. Đại thiếu gia thì chỉ một lòng nghĩ về đứa con nuôi kia, mà hai đứa con gái của Nhị thiếu gia thì cả ngày cứ làm ầm cả lên!"
"Lão gia đợi nhiều năm như vậy cũng không đợi được một người chắt thừa kế huyết mạch, tuổi thì càng ngày càng lớn, tâm bệnh cũng càng ngày càng nặng."
"Thật ra thì chuyện khiến lão gia không an tâm nhất là tiểu thư đó, Jiyeon tiểu thư ít nhất còn có bên nhà ngoại che chở, nhưng tiểu thư thì sao chứ? Lão gia chỉ sợ sau khi ngài ấy đi thì một mình tiểu thư bơ vơ một mình không chỗ nương tựa."
"Lúc trước ngài ấy luôn muốn tác hợp tiểu thư với vị Wol thiếu gia kia cũng chỉ vì muốn sau này tiểu thư có chỗ mà dựa vào..."
Rosé lẳng lặng nghe những lời này mà trong lòng trống rỗng.
...
Lúc Rosé chạy đến, Park Shi Ho, Chung Hayoon, Park Hwayoung, ParkChin Hae thậm chí cả Lee Hanchee cũng đã có mặt ở đó.
Vẻ mặt Park Shi Ho với Chung Hayoon khá nghiêm trọng, Park Hwayoung thì khóc sưng cả hai mắt, đang yếu ớt dựa vào lòng Lee Hanchee.
Trái lại, vẻ mặt Park Chin Hae lại chẳng có vẻ gì là bi thương, ông ta nhìn chằm chằm Park Shi Ho khinh bỉ nói: "Giả bộ cái gì mà giả bộ! Cả lũ các người đều mong cha chết đi! Cha vừa chết thì Park gia chẳng phải thuộc về các người rồi sao!"
"Câm miệng! Đây là lời mà con người sẽ nói sao? Ba đã như thế rồi mà mày vẫn còn nói như thế!" Park Shi Ho nổi giận nói.
"Tôi làm sao? Chẳng phải tôi nói trúng tim đen mấy người rồi à? To mồm cái gì? Anh dám nói trong lòng anh không nghĩ như vậy sao?"
...
Hai bên đang tranh cãi đến long trời lở đất, cuối hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
"Lại một người nữa tới tranh gia sản!" Park Chin Hae hừ lạnh một tiếng.
Thấy Rosé, trong mắt Park Hwayoung xẹt qua một tia cảnh giác.
Hiện tại trở ngại lớn nhất trọng việc cô ta thâu tóm Park gia chính là lão già cố chấp kia, chỉ cần Park lão gia tử không còn nữa thì quyền định đoạt Park gia sẽ rơi vào tay Park Shi Ho. Không còn Park lão gia tử luôn nghiêng về phía Rosé nữa thì Park Shi Ho và Chung Hayoon nhất định sẽ đứng về phía cô ta, như vậy thì Park gia khác nào vật trong túi cô ta rồi!
Còn về phần Park Chin Hae không đỡ nổi một đấm với Park Jiyeon nhu nhược kia thì không có gì đáng ngại, Park Mason tuyệt đối không thể giao công ty vào tay loại người như vậy!
Bây giờ Park Hwayoung chỉ sợ... nhỡ đâu một khắc trước khi chết, Park lão gia tử nhất thời xúc động đem hết cổ phần công ty giao vào tay Rosé... vậy thì mọi chuyện coi như xong rồi!
Dĩ nhiên khả năng này rất nhỏ, hơn nữa Park Shi Ho cũng tuyệt đối không để yên nếu chuyện này xảy ra.
Lấy tính cách của Park lão gia tử thì đoán chừng sẽ cho Rosé một ít cổ phần để đảm bảo cô ta không cần lo cơm áo...
Mặc dù không cam tâm để Rosé cầm cổ phần ăn hoa hồng nhưng mà để cô ta làm một cổ đông nho nhỏ nhìn mình điều hành công ty cũng không tệ...
"Mày tới làm gì?" Park Shi Ho vừa thấy Rosé liền đổi sắc mặt, hiển nhiên ông ta cũng sợ thời khắc mấu chốt xảy ra chuyện xấu.
"Chị tới rồi, chị mau xem ông nội đi, bình thường chị không về nhà, ông nội vẫn luôn mong nhớ chị, chắc chắn người ông muốn gặp nhất chính là chị!" Park Hwayoung vừa khóc vừa nói.
Lời này...
Ý bóng gió khác nào nói cô bình thường không thấy bóng dáng, đợi đến lúc sắp chết rồi mới vội vàng chạy tới.
"Mày nhìn cái gì? Đến lúc này rồi còn giả vờ có hiếu sao?" Chung Hayoon tức giận nói.
Rosé một lòng đều đặt trên ông nội, cũng lười lắm mồm với loại người này. Cô chỉ lăng lặng nhìn ông lão đang nằm trong phòng bệnh qua lớp kính trong suốt của phòng ICU1.
(1 Phòng hồi sức tích cực)
Cô biết lời bác Shin nói không sai, người để ông nội bận tâm nhất chính là cô...
Park Jiyeon đi tới, vỗ vỗ bả vai cô an ủi, vẻ mặt cũng rất áy náy.
"Ông nội thế nào rồi?" Rosé hỏi.
Park Jiyeon bi thương nói: "Tạm thời ổn định rồi, nhưng bác sĩ bảo... sức khỏe của ông nội không lạc quan... sợ rằng... không qua được mùa đông này..."
"Chaeyoungie, em đừng đau buồn quá, con người tới cái tuổi này rồi luôn sẽ có một ngày..." Lee Hanchee đứng một bên an ủi, đưa một tờ khăn giấy qua.
Câu nói của Lee Hanchee khiến Rosé cảm thấy không thoải mái.
Ông nội còn chưa chết đâu, vậy mà gã ta nói cứ như thể ông phải chết là điều không thể nghi ngờ vậy.
Lúc này trong phòng bệnh, Park lão gia tử đột nhiên từ từ mở mắt, ông nhìn thấy Rosé ngoài cửa sổ thì giùng giằng tựa như muốn mở miệng nói chuyện...
Y tá gỡ mặt nạ oxi của ông ra, đến gần nghe một lúc, sau đó đi ra hỏi: "Bệnh nhân nói muốn gặp người tên Park Chaeyoung, là ai?"
Nhất thời, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Rosé.
"Là tôi!" Rosé vội vàng mở miệng nói.
"Mời đi vào với tôi, nhưng mà hiện giờ sức khỏe bệnh nhân rất yếu, cô đừng trò chuyện với ông ấy quá lâu." Y tá dặn dò.
"Được, tôi biết rồi, cám ơn!"
Park Hwayoung trơ mắt nhìn Rosé bước vào phòng bệnh mà trong lòng đầy ghen ghét, lão già này, cô ta lấy lòng ông ta kiểu gì cũng không bằng một sợi tóc của Rosé...
Dĩ nhiên, trên mặt cô ta vẫn là vẻ ảm đạm cùng mất mát
Lee Hanchee thấy vậy liền an ủi: "Chaeyoungie mọi khi không ở nhà, khó tránh khỏi ông nội nhớ cô ấy."
Park Hwayoung gượng gạo gật đầu một cái: "Em hiểu..."
Lúc này Park Shi Ho đã không còn để ý tới Park Hwayoung nữa, trong lòng ông ta chỉ nghĩ không biết rốt cuộc Park lão gia tử đang nói cái gì với Rosé, đáng tiếc là hiệu quả cách âm của phòng bệnh quá tốt, bên ngoài không nghe thấy bất cứ cái gì.
Trong phòng bệnh, Rosé cầm chặt bàn tay Park lão gia tử vừa giơ lên: "Ông nội..."
Parklão gia tử run rẩy nhìn cô: "Đến rồi..."
Nhìn khuôn mặt khô cằn gầy yếu của ông, trái tim Rosé nhói đau từng cơn: "Ông nội, con xin lỗi..."
"Đứa ngốc, đang êm đang đẹp nói xin lỗi cái gì." Park lão gia tử sờ tóc cô một cái, miệng thở dốc vài cơn. Ông sợ thể lực của mình không chống đỡ nổi liền nói thẳng với cô: "Chaeyoungie, ông nội vẫn luôn hi vọng có thể đợi đến ngày con tiếp quản công ty. Như vậy có thể nhân lúc ông nội còn sống mà giúp con dẹp bớt chướng ngại, ngồi vững trên vị trí này, nhưng mà... bây giờ ông nội đã không còn thời gian..."
"Ông nội biết, bây giờ con có sự nghiệp của mình, có cuộc sống của mình... trong lòng con vẫn còn giận, con không muốn trở lại... thôi... ông nội không ép con nữa, con... Trong di chúc, ông để cho con 10% cổ phần, đủ để con không phải lo cơm áo sau này... Ông nội không dám cho con quá nhiều... bởi vì... thất phu vô tội, hoài bích có tội*... quá nhiều sẽ gây họa cho con..."
(*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Người có đồ quý không có tội, chỉ trách đồ quá quý khiến người khác nảy lòng tham.)
"Ông nội đừng nói như vậy, ông sẽ khỏe lại thôi!"
"Haiz, con không cần an ủi ông nội, thân thể của ông thế nào tự ông rõ nhất... vốn còn muốn cố thêm mấy năm... ít nhất chờ con thành gia lập nghiệp... Khụ khụ khụ..."
"Ông nội đừng nói chuyện nữa, mau nghỉ ngơi đi!" Rosé vội vàng nói.
Nếu còn có một chút hy vọng thì còn có thể chờ thêm một chút nhưng hiển nhiên Park Lão gia tử hiểu rõ, dẫu có chờ đợi thêm nữa cũng không thể thấy được chút hy vọng nào.
Hai đứa con thì ông không dám giao phó cái gì, bên này thì thái độ của Rosé lại kiên quyết như vậy, căn bản không thể trở về rồi vào công ty của Park gia, hơn nữa còn vì tính chất công việc mà việc kết hôn với sinh con cũng rất mong manh...
Người đã đến tuổi rồi, một khi đã chẳng còn gì để bám vào thì sức khỏe y như cái xe bị mất phanh...
Rời khỏi phòng bệnh, vẻ mặt Rosé nghiêm trọng dị thường.
"Ông nội nới với mày cái gì?" Park Shi Ho thấy cô đi ra, lập tức tiến lên hỏi.
"Không nói gì." Rosé thuận miệng ném lại một câu, vượt qua mọi người rồi đi thẳng ra ngoài.
Park Shi Ho ở phía sau tức đến giậm chân: "Thái độ của nó kiểu gì vậy!"
Thấy dù thế nào gia sản cũng rơi vào gia đình anh Cả, tất nhiên là Park Chin Hae nóng nảy, ông ta kéo Park Jiyeon đến một bên thấp giọng nói: "Jiyeon! Con nhìn Rosé mà xem, nó đi biền biệt như vậy mà ông nội còn nhớ nó, con dù sao cũng là con gái ruột mà sao lại không giúp ba một chút chứ? Con mà còn không tranh thì chẳng được cái gì đâu!"
Park Jiyeon lạnh lùng nhìn ông ta: "Tôi thì chỉ mong ông không nhận được bất cứ cái gì thôi, đến lúc đó để tôi nhìn xem, lúc mà ông không còn cái gì thì mấy mụ đàn bà kia có ở lại với ông không!"
"Mày.."
"Có thế nào thì mấy năm nay bác Cả cũng không có ả đàn bà nào bên ngoài, còn ông thì thế nào, ông còn là một người đàn ông sao?"
"Mày thì biết cái đếch gì! Mày có biết thân phận thật sự của Chung Hayoon là cái gì không? Ông ta có muốn cũng không dám làm, mày có cho ông ta một trăm cái lá gan cũng không dám!"
....
Tại biệt thự của Park gia.
Sau khi về đến nhà, Park Shi Ho dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Hayoon, anh có chuyện muốn bàn với em."
"Chuyện gì? Có liên quan đến con bé kia sao?" Chung Hayoon cau mày.
Park Shi Ho gật đầu một cái, chần chừ nói: "Nếu không... hay là chúng ta đi khuyên nhủ Chaeyoungie đi, khiến cho nó trở về? Nhất định cha sẽ để cho nó một số cổ phần trong di chúc, nếu nó bị người khác lôi kéo thì rất bất lợi cho chúng ta... huống chi, Hwayoung cũng không phải con ruột, sau này vẫn phải lưu lại máu mủ của nhà họ Park..."
Chung Hayoon vừa nghe lập tức đổi sắc mặt: "Ý của anh là cái gì? Hwayoung một lòng coi chúng ta là cha mẹ ruột! Anh nói như thế này chẳng phải đang phụ lòng con bé sao? Máu mủ quan trọng như vậy cơ à? Em nói cho anh biết, máu mủ đối với em không có bất cứ một cái ý nghĩa gì, trong lòng em chỉ có một đứa con gái duy nhất là Hwayoung!"
"Có phải anh đã quên con bé kia đã làm những chuyện gì hay sao? Anh muốn vứt mặt mũi của mình xuống đất thì cũng đừng kéo em theo! Bất kể sau này có chuyện gì xảy ra với nó cũng không liên quan đến em!"
Park Shi Ho bất đắc dĩ trấn an:"Được rồi được rồi, anh đây cũng chỉ bí quá nên nói bừa thôi mà, em kích động như vậy làm cái gì, chưa kể có cho nó về cũng chỉ về dưới danh nghĩa con nuôi thôi, có công khai thân phận của nó đâu..."
"Cha cho nó bao nhiêu cổ phần thì anh cũng đừng có mà nhăm nhe vào, chúng ta không quan tâm tới cái nhúm tài sản đó đâu, nếu không anh cứ lấy tiền mua đứt lại cũng đủ cho nó dùng cả đời rồi. Tuy chúng ta không công dưỡng nhưng cũng có công sinh ra nó, không nợ nó cái gì cả, đối với nó cũng coi như hết tình hết nghĩa."
Chung Hayoon vừa nói vừa lạnh lùng nhìn về phía Park Shi Ho: "Nếu anh để ý chuyện máu mủ như vậy thì cứ học theo chú Hai đi, ra ngoài tìm đứa con gái trẻ trung nào đó mà sinh lấy một đứa!"
Park Shi Ho vừa nghe liền hoảng, vội vàng trấn an: "Em nói bậy bạ cái gì vậy, sao anh có thể làm loại chuyện này cơ chứ! Tình cảm của anh dành cho em đâu phải em không biết?"
Hai người tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện, Park Hwayoung bưng một chén canh đi ra từ phòng bếp đến.
"Ba, mẹ... sợ hai người lo lắng quá sẽ nóng trong người, nên con hầm canh ngân nhĩ hạt sen cho hai người này. Ba mẹ uống xong thì đi ngủ sẽ thoải mái hơn một chút! Giờ ông nội đã nhập viện rồi, ba mẹ nhất định phải chú ý thân thể của mình!"
Chung Hayoon vội vàng nhận lấy canh, vẻ mặt hiền hoà: "Ừ, được rồi... con ngoan, con mới là người mệt mỏi, ban ngày thì bận rộn cho tuần lễ thời trang, tối đến lại bị gọi đến bệnh viện chưa nghỉ ngơi được chút nào. Con mau đi nghỉ sớm đi, những chuyện này cứ giao cho người giúp việc làm là được!"
"Mẹ, con không sao, con không mệt!"
Chung Hayoon dùng ánh mắt yêu thương nhìn đứa con gái hoàn mỹ do một tay bà ta nuôi lớn, thở dài nói: "Hwayoung này, lần này tám phần là ông nội không qua nổi, đến lúc đó nhất định là con phải vào công ty thôi, chỉ sợ đến lúc đó con bận rộn hơn rồi mệt mỏi hơn thôi!"
Nói xong bà ta cho Park Shi Ho một ánh mắt cảnh cáo, để ông ta bỏ đi những suy nghĩ không nên có.
Park Shi Ho cũng chỉ có thể im lặng không lên tiếng, dẫu sao địa vị của ông ta hiện nay cũng không quá chắc chắn, vẫn phải nhờ vào Chung gia với Lee gia.
Park Hwayoung nghe vậy thì trong mắt cố che giấu đi vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Mẹ, hiện giờ tuổi con còn trẻ, là lúc cần cố gắng phấn đấu nhất, chút khổ sở mệt mỏi này đã là cái gì? Chưa kể chỉ cần giúp được ba mẹ thì con đã vui lắm rồi!"
Chung Hayoon vỗ vỗ bàn tay của Park Hwayoung rồi nói: "Mẹ biết con ngoan nhất, con không cần lo lắng, con vĩnh viễn là con gái của mẹ, tất cả những thứ này là đều là của con, chỉ cần có mẹ ở đây một ngày thì không có bất cứ ai được phép coi thường con hết!"
Park Shi Ho họ nhẹ một tiếng: "Tất nhiên ba cũng thế!"
Park Hwayoung nghẹn ngào: "Cám ơn mẹ, cám ơn ba... từ sau khi phát hiện thân thế của mình con vẫn luôn nơm nớp lo sợ, cảm giác như thế giới của con sụp đổ vậy, thật sự con không biết mình đã làm sai cái gì, mà chỉ trong một đêm nhà đã không còn là nhà của con, ba mẹ mà con yêu thương cũng không phải là ba mẹ của con... con..."
Chung Hayoon nghe mà lòng đau như cắt: "Làm sao mà như thế được, ba vẫn là ba của con, mẹ vẫn là mẹ của con, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào!"
Park Shi Ho cũng lộ vẻ xúc động: "Một tay ba mẹ nuôi con khôn lớn, dẫu cho không phải ruột thịt thì trong lòng ba mẹ, con từ lâu đã là con gái ruột rồi! Ngoài kia có nhiều đứa bất hiếu như thế nhưng chúng đều là con ruột cả đấy, làm sao có thể bằng một nửa của con được!"
"Con là niềm tự hào của ba mẹ, là phúc tinh của Parkgia, con đã quên rồi sao? Sau này không cho con nghĩ mấy thứ lung tung kia nữa!"
...
Đêm khuya, tại Nine One Hannam.
Rosé vốn đang chuẩn bị về nhà nhưng không ngờ trong lúc vô tình lại chạy đến chỗ này.
Đã trễ thế này rồi, không biết Lalisa đã ngủ chưa...
Rosé đang do dự đứng ở ngoài thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Lalisa đang mặc quần áo ngủ đứng trước cửa: "Chae..."
Lời còn chưa dứt, Rosé đã nhào thẳng vào lòng ngực chị.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lalisa hơi nhíu mày, hỏi ngay.
Ngay thời khắc Rosé trông thấy Lalisa, rốt cuộc cô cũng buông tha cho sự mềm yếu mà cô vẫn cố gắng khóa trong lòng ra, giọng cô khàn khàn nói: "Ông nội bị bệnh rồi, rất nghiêm trọng, bác sĩ nói lần này có thể không qua khỏi..."
"Đừng khóc, đi vào rồi nói sau." Lalisa vội vàng đem người dẫn vào nhà, sau đó đỡ cô ngồi xuống ghế rồi rót một ly sữa nóng cho cô.
Rosé cầm cốc sữa, thất thần một lúc rồi mới nói: "Người ông nội không yên tâm nhất là em, Lalisa, em muốn đi tìm một... hay là cho em đi thuê một người đàn ông giả vờ làm bạn trai em, để em dẫn đi gặp ông nội em cho ông an tâm."
"Tại sao không mang chị đi?" Lalisa hỏi.
"Hả... mang... chị?" Rosé hơi sửng sốt một chút.
Lalisa đen mặt, 'thế mà em dám hoàn toàn không nghĩ đến mình là sao?'
Rosé phản ứng lại, vội vàng nói: "Khụ, ý của em là nếu mang chị đi thật thì... đoán chừng không phải để ông an tâm mà là lên cơn đau tim mất..."
"Đến lúc này em mang người khác đi thì ông của em càng không tin. Em chỉ có thể mang chị tới thôi." Giọng điệu của Lalisa vô cùng chắc chắn.
"Thật... thế sao?"
"Nếu không mang tôi thì em muốn mang ai?"
Rosé yếu ớt nhìn chị một cái: "Muốn nghe em nói thật không?"
"Ừ."
Rosé gãi đầu: "Thật ra thì... em định đi tìm Wol Se Kyung nhờ anh ta giúp một chút, thân phận của anh ta tương đối phù hợp, chưa kể ông nội cũng thích anh ta nữa, cho nên nói chung là..."
Chưa nói xong, Rosé đã nhạy bén phát giác ra nguy hiểm nên vội vàng khoác tay Lalisa: "Nhưng mà, em cảm thấy ông nội sẽ thích chị hơn! Đi đi đi, mang chị đi, ngày mai sẽ mang chị đi ha!"
Lalisa liếc cô một cái.
Dĩ nhiên chị biết sự lo lắng của cô không phải không có lí do, thân phận của chị như vậy đoán chừng Park lão gia tử khó mà tin được chị thật lòng, thậm chí còn có thể không chấp nhận chị luôn.
"Em không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý." Lalisa nhìn cô, rồi lên tiếng đảm bảo.
"Chỉ tiếc là... bạn trai thì có thể dẫn đến, nhưng mà tâm nguyện có chắt của ông thì em không cách nào thỏa mãn được..." Rosé buồn thiu lầu bầu: "Coi như bắt đầu tạo em bé từ bây giờ cũng không kịp!"
Rosé đang nói lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kích động bò dậy:" Lalisa, cái đó... có thể cho em mượn Mingie một chút được không?"
"Không cần."
"Hả? Ý chị là gì? Không cho em mượn?"
"Không cần mượn, vốn là của em rồi."
Rosé nhất thời cảm động đến rưng rưng nước mắt: "Em cũng không biết làm như thế có đúng hay không... nhưng mà em biết... nếu em không làm cái gì thì nhất định sẽ hối hận..."
Cô không thể để ông nội rời thế gian này mà trong lòng vẫn còn tiếc nuối cùng bất an...
...
Vì vậy buổi sáng hôm sau.
Rosé mang theo Lalisa với bánh bao nhỏ cùng đến bệnh viện.
Lalisa hẳn đã sắp xếp xong xuôi, khu phòng bệnh vô cùng yên tĩnh không có bất kỳ một người không phận sự nào, có một bác sĩ đích thân dẫn bọn họ lên tầng.
"Bác sĩ, tình trạng của ông nội tôi thế nào? Hôm nay có khá hơn chút nào không?" Rosé lo lắng hỏi.
Vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng lắc đầu: "Rất tệ, ông cụ vẫn luôn mơ màng không tỉnh táo, nếu tiếp tục kéo dài như vậy chỉ sợ rằng... không quá hai ngày..."
"Cái gì?" Rosé biến sắc.
Vốn còn đang do dự không biết có nên dùng Mingie lừa gạt ông nội hay không nhưng vào lúc này cô không lo được nhiều như vậy nữa.
Rosé hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh.
"Ông nội, con đến thăm ông đây!"
Trên giường bệnh, tinh thần của lão gia tử còn kém hơn cả hôm qua, nghe được giọng Rosé thì hơi nâng mắt lên một chút: "Chaeyoungie à..."
"Ông nội, là con..."
Rosé đi lên phía trước, "Thực xin lỗi, ông nội, kỳ thật con có chuyện gạt ông, con đã gặp được người mình thích, cũng đang ở bên nhay, chỉ là, bởi vì công việc của con nên không thể công khai, vì vậy con vẫn chưa nói cho bất kỳ ai, hôm nay con cố ý dẫn chị ấy đến cho ông xem..."
Park lão gia tử dù không có sức lực vẫn trợn mắt, một lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng hỏi một câu, "Thuê... Bao nhiêu tiền?"
"Hả?"
"Thuê cô ta bao nhiêu tiền?"
"Ách... Ông nội, không phải là con thuê! Đây thật sự là người yêu của con! Nội nghĩ sẽ có cô gái nào nhận để con thuê vấn đề nhạy cảm này!" Rosé có chút cạn lời.
Khó trách Lalisa nói nếu mang người khác đi, ông nội càng sẽ không tin tưởng...
Park lão gia tử thở dài, "Ông biết con là muốn cho ông an tâm, nhưng quả thật không cần đâu..."
"Ông à, chị ấy không phải con thuê mà! Không tin con chứng minh cho ông xem......" Rosé nói, liền ôm cổ Lalisa kéo xuống, sau đó ở trên môi hắn hôn một cái.
Park lão gia tử mơ mơ màng màng nhìn xem nàng làm cái gì, gấp đến độ trừng thẳng mắt, "Con con con... Con nha đầu này! Sao lại có thể tùy tiện chiếm tiện nghi nhà người ta! Quá vô lễ khụ khụ khụ......"
Rosé: "......" Hix, ông vẫn không tin Lalisa là người yêu của mình là sao!
"Ông nội, con tự giới thiệu, con họ Manoban, gọi Lalisa, hiện tại nhậm chức ở tập đoàn BP, quả thực con cùng Rosé có quan hệ." Lúc này, Lalisa liền mở miệng nói.
Park lão gia tử nghe vậy, biểu tình sửng sốt ngay lập tức, đồng thời phóng ánh mắt nghi ngờ, chậm rãi đánh giá nam nhân trước mặt, "Khoan... Từ từ, ngươi vừa rồi nói ngươi là ai? Manoban cái gì?"
"Lalisa... ông nội, con phải mất bao nhiêu tiền mới thuê nổi Lalisa Manoban chứ?" Rosé bất đắc dĩ nói.
"Hắn là Lalisa?"
Lalisa liền lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ngực, đưa tới trong tay Park Lão gia tử.
Vì thế, biểu tình của Park lão gia tử, từ hồ nghi, tới rồi khiếp sợ.
"Đúng rồi, ông nội, con còn một chuyện nữa gạt ông..." Rosé nói, rồi đem Mingie vẫn luôn đứng ngoan ngoãn bên Lalisa dắt tới, "Ông, đây là cháu chắt của ông đó..."
Park lão gia tử còn đang mơ hồ, đại não phản ứng không kịp, lúc này nhìn thấy Rosé từ phía sau dắt ra một tiểu bánh bao mềm mại, lại nghe được ba chữ "cháu chắt ông", tức khắc mở to hai mắt nhìn, "Con nói cái gì?"
Thấy ông nội từ trên giường nhảy dựng lên, Rosé hoảng sợ, chạy nhanh qua đi đỡ lấy, "Ông nội, người đừng kích động, coi trừng thân thể"
"Ta sao có thể không kích động! Con... mau đem cái thứ này vất đi cho ông ... Mau..." Lão gia tử gấp đến độ kéo khí hô hấp trên mặt ra.
Rosé không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời giúp ông lấy ra.
Park lão gia tử lập tức run rẩy mà thò tay, đôi mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm Mingie, sợ như sắp biến mất, "Tới đây... Mau đến gần ông nội..."
Mingie quay đầu về phía Rosé liếc mắt một cái, Rosé liền ném lại bằng một ánh mắt cổ vũ, liền ngoan ngoãn đi đến bên ông nội, hơn nữa còn dơ bàn tay nhỏ, cầm lấy bàn tay của Parklão gia.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong nháy mắt, đôi mắt vẩn đục nước mắt của Park lão gia tử liền hạ xuống, thân thể không ngừng mà run rẩy, "Cháu ta... đây thật sự là cháu ta?"
Rosé cũng đỏ hốc mắt, lại có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Lalisa liền mở miệng: "Đúng thế, Mingie chính là con của con và Chaeyoungie"
Mingie nghe nói như thế, cũng dùng sức gật gật đầu, cháu chính là con của baba và mama!
Lão gia tử thật cẩn thận mà nắm tay Mingie, "Không sai không sai...... Đây là cốt nhục Park gia...... Ta có thể cảm nhận được..."
Nhìn mãi một lúc sau, tất cả chú ý của Park Lão gia tử đều đặt trên người Mingie, xoay qua xoay lại Mingie mà xem, "Giống...Qủa thực lớn lên rất giống Chaeyoungie...... Nhìn đôi mắt này... rồi cả cái mũi nữa..."
Park lão gia tử đang nói Mingie lớn lên so với Rosé vẫn luôn giống nhau, nơi này giống nơi đó cũng giống......
Rosé chỉ có thể đáp lại từng câu, trong lòng lại suy nghĩ, 'Mingie không phải cùng Lalisa không phải cùng một khuôn mẫu khắc ra sao? Như thế nào lại cùng nàng giống đâu?'
"Chaeyoungie a, con trước mang cháu ông ra ngoài, ông có lời muốn nói riêng với cậu ta." Lão gia tử nhìn Lalisa, sắc mặt có chút nghiêm túc mà mở miệng nói.
"Ông nội, hay ông nghỉ ngơi một lát? Đừng quá mệt mỏi!" Rosé không yên tâm nói.
"Không có việc gì, ông không mệt, con còn sợ ông ăn mất cô ta sao?"
"Chaeyoungie, em mang con ra ngoài trước đi." Lalisa cũng mở miệng nói.
Rosé bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Lalisa một cái, chỉ có thể mang theo Mingie đi ra ngoài đợi.
Phòng bệnh, Park lão gia tử dùng ánh mắt tìm tòi mà nhìn nam nhân trước mặt, "Cô cùng Chaeyoungie nhà ta, chuyện rốt cuộc là như thế nào?"
"Năm đó tại thời điểm phát hiện Chaeyoungie mang thai, chúng con thực ra là muốn kết hôn, nhưng là, lại bị tách ra vì hiểu lầm, thẳng đến 5 năm sau mới gặp lại......"
......
......
Rosé ước chừng đợi gần nửa tiếng đồng hồ, Lalisa rốt cuộc cũng đi ra.
"Thế nào?" Rosé chạy nhanh đến hỏi.
"Ông bảo em đem Mingie vào, cho ông nhìn lại một lần."
"Được được được..." Rosé vội vàng dắt Mingie vào.
Vừa định cùng ông nói chuyện, Park lão gia tử đã lướt qua nàng, nhìn về phía Mingie, ngữ khí ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn, "Mingie a, cháu năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Mingie liền viết lên tờ giấy [5]
"Đi học sao?"
[Mẫu giáo lớn]
"Ba mẹ cháu ngày thường quan hệ có tốt không?"
[Tốt]
......
Chaeyoung vốn đang lo lắng Mingie cùng ông nói chuyện sẽ có vấn đề, không nghĩ tới một già một trẻ ở chung lại hài hòa đến dị thường, nàng lại thành người dư thừa.
Vừa hơi thở của ông còn thoi thóp, lúc này lại giống như ông lão hồi xuân, tràn trề sức sống!
Cũng không biết Lalisa ở bên trong rốt cuộc cùng ông nói cái gì, lại cùng anh giải thích như thế nào, lão gia tử cùng Mingie hàn huyên hơn nửa ngày, mới quay ra nói với nàng, "Chaeyoungie a, con cùng Lisa hạnh phúc ở bên cạnh nhau, có thể gặp được người đối đãi thật lòng với con cũng không dễ dàng!"
"Ông à, con sẽ."
"Ông biết con coi trọng sự nghiệp, nhưng cũng không thể quá xem nhẹ người bên canh, biết không?"
"Vâng, con biết..."
......
Sau khi rời bệnh viện.
Rosé đầy đầu mờ mịt, "À, Lalisa, chị cùng ông rốt cuộc là nói cái gì vậy? Ông nội lại đột nhiên nói tốt cho chị? Quả thực luôn mồm đều nói đến chị! Theo lý thuyết, chị làm em bụng to, ông phải là không thích chị mới đúng chứ?"
"Muốn biết?" Lalisa ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.
Rosé liên tục gật đầu, "Vâng, vâng."
Lalisa: "Là em chủ động câu dẫn chị!"
Là hai người đã cưới nhau nhưng chỉ là chưa công chứng mà thôi!
"Chị cùng ông nói, suy xét công việc hiện tại của em, chúng ta mới vô pháp kết hôn, chỉ cần em mở miệng, chúng ta có thể đi công chứng bất kỳ lúc nào!."
"Hả..." Quá xấu rồi đi! Nói như vậy nói, chẳng phải tất cả đều do nàng? Tuy rằng Lalisa nói vậy, nhưng có thật như thế không?...
"Chỉ như vậy à? Còn gì nữa không? chị còn nói cái gì?" Rosé chỉ cảm thấy không đơn giản như vậy.
Lalisa nhìn nàng một cái, sau đó không nhanh không chậm mà mở miệng nói, "Ta cùng ông nói, chúng ta về sau kế hoạch sẽ sinh thêm 5 đứa con."
"Phốc...... Khụ khụ khụ khụ......" Rosé thiếu chút nữa chính mình bị sặc chết, "Sinh năm đứa? Như vậy cũng quá nhiều đi!"
'Thật là không nghĩ tới, cái câu nói này! Lại đem đến sức sống cho ông nội!'
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người cùng nhau đưa Mingie đến trường học.
Trên đường trở về, Rosé nhịn không được quay đầu hỏi Lalisa đang lái xe bên cạnh, "À, Lalisa... Chuyện của chúng ta, chị cùng ông em giải thích như thế nào vậy?"
Tối hôm qua Lalisa vẫn luôn nói giao cho hắn xử lý, nàng liền không hỏi nhiều, lúc này thật là có chút tò mò.
Lalisa nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, một bên lái xe, một bên lẳng lặng mà mở miệng đáp, "Chị nói...... Chúng ta là ngẫu nhiên gặp nhau, nhất kiến chung tình, tính cách hợp nhau, bởi vì khó kìm lòng nổi bản thân mà quá giới hạn, có Mingie. Nhưng tuổi trẻ bồng bột, tình yêu như gió bay vậy, luôn là tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, bởi vì một ít hiểu lầm nhỏ, em bỏ lại chị và Mingie, một mình đi tha hương. 5 năm sau, chúng ta lại lần nữa gặp lại, phát hiện đều như cũ không quên được nhau, tuy rằng con đường phía trước khó liệu, nhưng vẫn lựa chọn ở bên nhau, cùng nhau đối mặt......"
Đây vẫn là lần đầu tiên Lalisa một lần nói nhiều như thế, thật là không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không giống chị tý nào, rất gay cấn!
Rosé ở một bên nghe được cằm đều sắp rơi xuống, " Chị... Lalisa... Chị có thể biên kịch... Lại còn có là lãng mạn như phim thần tượng vậy!"
Lalisa ánh mắt thâm thúy, qua kính chiếu hậu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói, "Không phải biên, đây là suy nghĩ trong lòng chị, nếu chúng ta có thể sớm chút tương ngộ, thì thật tốt."
Trong phút chốc, trái tim Rosé giống như bị một thứ gì đó đập phải thật mạnh...
Trong đầu đều quanh quẩn câu nói kia của Lalisa.
'Nếu chúng ta có thể tương ngộ sớm một chút, thì thật tốt.'
Đây cũng là nỗi trăn trở của Rosé.
'Nếu có thể gặp chị sớm hơn một chút, thì thật tốt!'
Giây tiếp theo, phía trước có đèn đỏ, Rosé nhịn không được liền nhào cười qua, hôn lấy Lalisa.
Bị Rosé đột nhiên hôn, Lalisa đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó quay người, đổi thế chủ động... Trong lòng là từng hồi thổn thức.
Đèn xanh, từng đợt còi ầm ĩ vang lên phía sau xe, Lalisa mới hồi phục lại tinh thần, liền thở dốc, "Chị đang lái xe, không được quấy"
Rosé ngẩng mặt nói ngay: "Em mới không quấy, rõ ràng là bị chị làm cảm động nên mới không chịu được đó"
Lalisa: "......"
......
Ngày hôm sau là thứ bảy, Rosé mang theo Mingie đến thăm ông nội, Park Lão gia tử đã có thể đi được, không chỉ có như thế, còn cùng Mingie chơi suốt một buổi sáng.
Ngay từ mấy ngày đầu, Rosé còn lo sợ bất an, sợ lão gia tử là gắng gượng nhất thời. Lúc nào cũng có thể ra đi.
Nhưng đến hiện tại, sức không nên của ông ngày một tốt lên, cuối cùng mới an tâm hơn một chút.
"Ông nội à, thời gian đã hết, lần sau con lại đến. Mingie, mau tạm biệt ông!" Nàng mỗi lần lại đây đều phải chọn lựa thời gian, tránh gặp phải mấy người Park Hwayoung.
Lão gia tử cảm thấy mỹ mãn mà xoa xoa đầu Mingie "Được, Chaeyoungie, con yên tâm, chuyện này ông sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào."
Nếu như bị những người đó biết Chaeyoungie cùng Lalisa có quan hệ, sợ rằng sẻ xảy ra không ít sóng gió, ít nhất muốn chờ hai người kết hôn, nếu không sự việc Chaeyoungie chưa kết hôn đã mang thai bị truyền ra, đối nàng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Ông hiện tại coi như đã yên tâm, biết được Park gia tốt xấu vẫn còn một tia huyết mạch, ông chết cũng có thể nhắm mắt.
Bất quá, vì Chaeyoungie cùng Mingie bảo bối, ông còn phải cố gắng sống tốt, chống lưng cho hai người, còn phải đợi chúng sinh thêm 2, 3, 4... đứa cháu chắt cho ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro