Ôi! Quả nhiên là người ngốc cũng có phúc của người ngốc!
"Tôi đây không phải đắm chìm trong tưởng tượng bị bà áp... một tầng bối phận sao... Được rồi được rồi! Cúp! Lát nữa nhìn anh đây cho cưng bay luôn!" Daejung cúp máy.
Rosé cạn lời.
Cũng may là sau đó Yang Daejung đã khôi phục lại bình thường, hai người phối hợp ăn ý lập tức thắng liền ba trận. Thậm chí còn đánh một ván lội ngược dòng vô cùng đẹp mắt, những người vào xem ngày càng nhiều, cuối cùng không cẩn thận phá luôn kỉ lục live stream.
[Người đẹp!!! Tôi còn tưởng mấy quảng cáo PR thế này chỉ là bịa đặt thôi đấy! Không ngờ một cô gái có thể đánh tốt đến thế!]
[Nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài!]
[Vị mỹ nữ này chính là người trong nghề có được không hả? Mấy người không nhìn con chuột với bàn phím của cô ấy đi, mấy tháng lương của tôi đó!]
...
Nhìn thấy bình luận này này Rosé ngẩn người, liếc mắt nhìn xuống con chuột với bàn phím đang sử dụng.
'Cái đồ chơi xấu xí đen thùi lùi này mà đắt thế á?May mắn chưa làm hư...'
Đang tương tác với những người xem, cửa thư phòng gõ ba tiếng rồi bị đẩy ra. Lisa cầm một cuốn kịch bản đứng ở cửa, dùng ánh mắt hỏi cô đã xong chưa.
Rosé liếc thấy thời gian quy định do nhà phát hành yêu cầu đã đủ vì vậy liền chào mọi người rồi log out.
"Sao rồi? Thuận lợi không?" Lisa hỏi.
"Ban đầu hơi đớt đớt, nhưng sau đó cũng rất thuận lợi! Lúc nãy người xem nói phụ kiện của chị rất đắt, thảo nào lại dùng đã tay đến vậy!"
"Vậy thì tốt."
"Chị xem xong kịch bản rồi à?"Rosé thấy chị cầm kịch bản trong tay thì vội hỏi.
"Ừ." Lisa vào phòng ngồi xuống ghế salon, giữa hai lông mày có chút nghiêm trọng.
Nhìn biểu hiện của Lisa thì Rosé có chút khẩn trương: "Kịch bản này có vấn đề gì không?"
"Về đề tài thì không có vấn đề gì..."
Rosé vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Lisa đã tiếp lời: "Nhưng tôi không muốn em quay phim này."
"Hả? Tại sao?" Rosé sửng sốt.
Lisa nhíu chặt lông mày nói: "Có quá nhiều cảnh nguy hiểm."
"Cảnh nguy hiểm? Chỗ nào?" Rosé cẩn thận nhớ lại một chút mới nghĩ ra vai chính tương đối thích mấy loại hoạt động kích thích.
"Ý chị là mấy cảnh đua xe với nhảy bungee* đấy á? Thật ra mấy cái đó đều là mấy cái tôi chơi quen rồi, hơn nữa lúc quay phim cũng chắc chắn không làm thật, sẽ không nguy hiểm gì đâu!" Rosé cố gắng thuyết phục.
{*Nhảy bungee: Nhảy Bungee là trò chơi mạo hiểm hàng đầu thế giới. Bạn sẽ leo lên một tháp cao, buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, bạn sẽ được kéo lên.}
Nhưng mà Lisa dường như đã quyết: "Chaeyoung, em chọn cái khác đi! Nếu mấy phim Boram đưa mà em không thích thì tôi có thể chuẩn bị thêm cho em."
Trái tim Rosé nhất thời trầm xuống, sắc mặt cũng thay đổi: "Tôi không muốn! Tôi nhìn trúng cái này! Không phải nó thì không được!"
Lisa nhéo mi tâm một cái: "Ngoan, nghe lời nào!"
Rosé có chút ủy khuất: "Lisa, chị không tin tôi sao?"
"Chaeyoung, không phải là tôi không tin em, em là người tôi đào được nên tôi sẽ phụ trách việc bảo vệ tính mạng của em, điểm này là ranh giới cuối cùng của tôi." Giọng Lisa cho thấy đã không cách nào xoay chuyển.
'Mẹ kiếp! Lại thêm một trở ngại nghiêm trọng nữa... Chẳng lẽ bộ phim này đã được định trước là vô duyên với mình sao?'
Rosé ngàn lần không nghĩ tới bận rộn hơn nửa ngày sẽ có kết quả như vậy...
Thật ra thì những cảnh quay kia hoàn toàn không là vấn đề với cô, nhưng nhìn bộ dạng Lisa thế này có vẻ sẽ không nhân nhượng. 'Làm thế nào đây...'
Nghĩ đến sự yêu thích của cô với kịch bản kia thì Rosé vẫn không cam lòng, vẫn quyết định thử một lần nữa.
'Trước nay đều bị Đại ma vương xài mỹ nhân kế, đến giờ cũng phải đến lượt mình thử dùng một lần đi!'
Rosé hít một hơi thật sâu, chỉ trong chớp mắt biểu cảm trên mặt và trạng thái của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô cụp mắt, cúi thấp đầu đứng trước mặt Lisa chẳng nói năng gì.
'Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai một... ' Trong đầu đang thầm đếm ngược mười giây.
Lisa thấy cô gái nhỏ cúi đầu ỉu xìu, trong lòng chị dù không đành lòng nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh băng băng, không hề dao động, rất kiên quyết.
Giây tiếp theo, khi Rosé ngẩng đầu lên vành mắt đã đỏ bừng, trong đôi mắt đã ngân ngấn nước, nước mắt rưng rưng nhưng không rơi xuống.
Đồng thời, giọng của cô gái cũng khàn đi, lại còn cực kì mềm mại, cẩn thận từng tí một bước đến trước mặt Lisa, dùng hai ngón tay khe khẽ nắm lấy tay áo chị giật giật: "Lalisa... thực sự không được à?"
Gương mặt lạnh băng băng của Lisa trong phút chốc dường như nứt ra một cái hố, nhưng miệng thì vẫn khăng khăng cố thủ không chịu đồng ý: "Không được, Chaeyoung, bất kì chuyện gì tôi đều có thể đồng ý với em nhưng riêng chuyện này thì không."
Ngay lập tức sau đó, nước mắt Rosé liền lã chã rơi, giọng nói lại càng đáng thương: "Lisa, xin chị đấy, tôi thật sự rất thích kịch bản này mà, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ giữ cho mình an toàn, có được không? Tôi..."
Lisa: "Được."
Rosé: "!!!" 'Hả hả hả? Cái gì cơ???!! Mới chỉ dùng có một thành công lực đã đánh bại được Đại Boss, mỹ nhân kế còn chưa kịp dùng mà? Thế mà đã xong rồi ấy hả? Cái này như kiểu là dùng kĩ năng tân thủ mà cũng đánh gục được Đại Boss ấy! Quả thật là lỗi hệ thống mà!'
Rosé sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được ngay sau đó cô liền nhảy cẫng lên: "Boss đại nhân! Chị đồng ý rồi à? Chị thực sự đồng ý rồi à?"
Vẻ mặt của Lisa cứng đờ, hình như cũng vừa mới nhận ra là mình mới nói cái gì xong, chị cau mày bóp trán, thần sắc cực kì bất đắc dĩ: "Tôi có thể thu hồi câu nói đó lại không?"
Rosé vội vàng gào lên: "Đương nhiên là không được rồi!!! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!!! Chị chị chị....chị mà nuốt lời tôi khóc cho chị xem đấy!"
Lisa thở dài một cái: "Được rồi, không nuốt lời."
Thực ra, lúc nước mắt của cô lã chã rơi xuống, chị đã biết thừa mình chắc chắc sẽ thỏa hiệp, đã thế việc gì phải cố chấp thêm nữa. Thậm chí, rõ ràng biết rằng cô có thể đang giả vờ nhưng vẫn chẳng thể chống cự, chị tỉnh táo nhìn lý trí của bản thân sụp đổ.
Tiếc nuối duy nhất của Rosé lúc này chắc là không thể lao đến tặng cho Lisa một cái 'Muah~' thật kêu, cô phấn khích hét lên: "Oa! Vạn tuế! Boss đại nhân quá tuyệt vời! Có cấp trên như chị, quả thật là phúc của cả đời... à không, mười đời của tôi ấy chứ! Sự kính ngưỡng của tôi đối với chị như núi cao, rộng như....."
Khóe miệng Lisa khẽ cong cong, bất đắc dĩ ngắt lời cô: "Được rồi! Không cần phải nịnh nọt tôi nữa, bây giờ mới qua được cửa của tôi thôi nhưng nếu như em thử vai thất bại, tôi sẽ không cho em đi cửa sau đâu, biết chưa?"
"Thử vai thất bại á! Sao có thể thế được! Chỉ cần chị đồng ý là được rồi ~~~ Đại Boss tôi còn đánh được, huống chi là mấy con quái nho nhỏ?" Vẻ mặt của Rosé tràn đầy tự tin.
Thấy vẻ vui tươi của cô, chút băn khoăn cuối cùng trong lòng Lisa cũng tan biến. Thôi vậy, cùng lắm thì sau này Rosé phái người theo dõi sát sao đoàn làm phim, cô vốn dĩ không phải chim lồng cá chậu, sao phải dùng danh nghĩa của tình yêu để trói buộc cô.
Sáng sớm ngày hôm sau tại Nine One Hannam.
Trước một chiếc May Bach màu đen bóng loáng, Jeong Poong và bốn vệ sĩ khác đều nghiêm túc sẵn sàng đợi lệnh.
Trong đó có một người dáng vẻ cao lớn, nhìn trông có vẻ tương đối thật thà không nén được tò mò mà hỏi thăm Jeong Poong: "Trợ lý Poong, lần này Boss làm cái gì mà chạy sang cái nơi hỗn loạn như Philadenphia để thị sát vậy? Phái người khác đi không được à? Cái xưởng gia công đó quan trọng đến thế sao?"
Nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này, trong mắt của Jeong Poong lóe lên sự phức tạp, thuận tiện liếc anh chàng cao to đó một cái: "Đầu óc đã không dùng được rồi thì đừng có suốt ngày đoán mò lung tung, tâm tư của Boss là thứ mà cậu có thể đoán được hay sao? Chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được rồi."
Anh chàng cao to đó gãi gãi đầu, cảm thấy Jeong Poong nói cũng đúng lắm: "Ồ, tôi biết rồi, cám ơn anh!"
Hai người đang nói chuyện, một vệ sĩ dáng vẻ cao gầy đứng trước xe đột nhiên chửi thề một câu, anh ta không nhịn nổi đi đến trước mặt Jeong Poong kêu gào: "Không được! Tôi không nhịn được! Tôi phải đi tìm Boss nói với anh ấy thu hồi mệnh lệnh mới được!"
Jeong Poong nhíu mày: "Mệnh lệnh gì?"
Anh chàng nói chuyện mới nãy tên là Taek So, là người có thân thủ tốt nhất, địa vị cao nhất trong các vệ sỹ, có thể nói cậu ta là một trong những người mà Lisa tin tưởng nhất. Nếu như nhiệm vụ được giao riêng cho cậu ta vậy thì chắc chắc đó là việc quan trọng nhất.
Từ trước đến nay Taek So luôn nghe lời Lisa, rốt cuộc mệnh lệnh lần này là cái gì mà lại khiến cậu ta sinh ra ý nghĩ kháng lệnh thế?
Taek So châm một điếu thuốc, mặt mày cau có: "Nửa đêm hôm qua, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Boss, còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra lại bảo tôi đến đoàn làm phim một thời gian ngắn để phụ trách bảo vệ an toàn cho một con đàn bà! Má nó chứ! Tôi đây tìm đường sống trong chỗ chết, vất vả đặc huấn mười mấy năm trời, lẽ nào chỉ để bảo vệ một con đàn bà thối tha?" (Ko thích thì toy cho em bay màu à, ăn gan hùm hay gì mà nói bé cưng của toy)
"Taek So, im mồm! Cậu còn muốn sống nữa không?" Jeon Poong căng thẳng đưa mắt nhìn về phía cửa lớn: "Boss mà nghe được những gì cậu vừa nói thì về nhà chờ chết đi!"
Dáng vẻ của Taek So rất bất bình: "Tôi thật không hiểu nổi, con đàn bà đó ngoài cái vẻ xinh đẹp ra thì rốt cuộc còn chỗ nào đặc biệt nữa mà lại khiến Boss phải đắm đuối như thế!"
Jeong Poong biết, có những người suốt ngày chỉ quanh quẩn với súng đạn nên đầu óc tính tình khá là ương ngạnh, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Taek So, nghe tôi khuyên một câu, những câu đó không được phép nói nữa, ngoan ngoãn nghe lệnh đi!"
Taek So không kiên nhẫn mà xua tay: "Những mệnh lệnh khác thì được, nhưng cái này thì tôi không làm được! Tôi không quan tâm! Dù sao tôi tuyệt đối cũng sẽ không đi bảo vệ cho một con hát chỉ biết mua hương bán phấn!"
Vừa mới dứt lời, Lisa chậm rãi bước ra khỏi nhà.
Taek So lập tức chạy đến: "Boss, tôi có chuyện cần nói với chị!!"
Jeong Poong không kịp cản cậu ta lại, chỉ đành ôm trán lắc đầu, hy vọng cậu ta không chết sớm.
"Nói."
Giây phút đó, ánh mắt lạnh lẽo của Lisa khiến Taek So thoáng chùn bước, nhưng sự khuất nhục trong lòng đã khiến cậu ta mở miệng nói tiếp: "Mệnh lệnh mà chị đã ra hôm qua, tôi không có cách nào nghe theo!"
Cậu ta vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột. Khi tất cả mọi người đều tưởng Boss sẽ nổi giận thì không ngờ được Lisa lại chẳng nói gì, chỉ đưa mắt về phía anh chàng cao to đứng đằng sau Taek So, nói rằng: "Heung Kang, cậu đi thay Taek So."
Heung Kang sững ra một lát, gãi gãi đầu răm rắp nghe theo: "Vâng, thưa sếp!"
Thấy sự việc đã được giải quyết, Jeong Poong vội chạy đến mở cửa xe cho Lisa.
Sau khi Lisa lên xe rồi, Jeong Poong mới vỗ vai của anh chàng vệ sĩ cao to nọ, không nhịn được than thở: "Ôi! Quả nhiên là người ngốc cũng có phúc của người ngốc!"
'Cái thằng nhóc Taek So này, nếu có ngày nó biết Boss giao cho nó nhiệm vụ quan trọng như thế, liệu nó có hối hận đến mức hộc máu không nhỉ...'
Chùa Pháp Hoa.
Sau cái hôm nói chuyện với Chun Ae, So-hee dành ra một buổi rảnh rỗi, sáng sớm liền vội vàng lên chùa.
Trong chùa hương khói rất thịnh, mới sáng sớm mà bên ngoài đã rất đông.
So-hee dâng hương bái phật rồi đứng trong đại điện chờ đợi, rất nhanh sau đó có một chú tiểu đi đến, chắp hai tay lại nói: "A di đà phật, Chey thí chủ đã đến rồi!"
Chey So-hee cũng đáp lễ chú tiểu sau đó hỏi: "Tiểu sư phụ, không biết Min Uk đại sư nói như thế nào?"
"Chủ trì đang đợi trong nội điện, mời Chey thí chủ đi theo tôi." Chú tiểu nói.
"Min Uk đại sư đồng ý rồi! Thật là tốt quá! Cám ơn, cám ơn!" Chey So-hee ôm một chồng "bát tự" của các tiểu thư nhà danh giá, vui vẻ đi theo chú tiểu bước về phía thiền phòng phía hậu viện.
Con đường nhỏ trong hậu viện được trải một lớp đá xanh kéo dài tới cánh rừng phong lá đỏ, trước phòng là một hồ sen, mấy con cò trắng đang đứng rỉa lông, nhìn vào tiểu viện u nhã tĩnh mịch này, vô hình trung khiến tâm hồn con người ta bình lặng trở lại.
Đến trước cửa phòng của Min Uk đại sư, chú tiểu đứng lại: "Chủ trì, Chey thí chủ đã đến rồi ạ."
Một lát sau, một lão Hòa thượng chống trượng đi từ trong nhà ra, thầy mặc áo cà sa màu xám tro, khí chất xuất trần, như thể người đứng ngoài hồng trần.
"Chey thí chủ, xin thứ lỗi vì lão nạp đã không đón tiếp từ xa!"
"Đại sư nặng lời rồi, lần này thực sự đã làm phiền ngài, chỉ vì mấy chuyện cỏn con như thế này mà chiếm lấy thời gian tu hành của ngài!"
Nhìn khí độ của lão hòa thượng, chỉ thoáng chốc trong lòng Chey So-hee đã nảy sinh sự tín nhiệm, thầm may mắn vì mình đã tìm đến Min Uk đại sư.
Cái vị Chin-ha đó, bà đã từng gặp một lần, nhìn trông lúc đó cũng rất có khí thế, nhưng giờ gặp được Min Uk đại sư rồi bà mới biết Chin -ha quá nông cạn.
"Chey thí chủ nặng lời rồi, lão nạp chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi, ngài và Manoban thí chủ mỗi năm đều làm công đức, tu sửa đình chùa, miếu mạo, cứu tế người nghèo... đó mới là đại thiện!"
"Đại sư quá lời rồi, những chuyện này đều là những việc nên làm mà!"
...
Sau khi hàn huyên đôi điều, cả hai mới vào chuyện chính.
Chey So-hee rút một tập bát tự đặt trên bàn trà, rồi sau đó lại rút tiếp một tờ giấy có ghi bát tự của Lisa ra: "Đại sư, tất cả đều ở đây ạ, xin nhờ ngài xem hộ cho!"
Min Uk gật đầu, cầm lấy chồng bát tự bắt đầu xem một lượt.
Chey So-hee không dám làm phiền, yên lặng ngồi một bên đợi.
Min Uk xem đến tờ nào thì lại phê mấy câu loáng thoáng vào mặt sau, cuối cùng sau một lúc lâu cũng xem hết chỗ bát tự đó.
Nhìn vẻ mặt của Min Uk đại sư từ đầu đến cuối đều chẳng có thay đổi gì, Nhan Như Ý có hơi sốt ruột, vội vàng hỏi: "Đại sư, trong mấy cô bé này, có ai có bát tự vô cùng tốt hoặc là có ai có bát tự vô cùng phù hợp với Lisa nhà tôi không?"
Min Uk đại sư lắc đầu "Không có."
Điều này có nghĩa là những cô gái này hoàn toàn bình thường, tuy rằng không có ai là tương khắc nhưng ngay cả một người phù hợp cũng không?
Chey So-hee nghe vậy không khỏi thất vọng, bà không cam tâm nhìn lại một lượt những gì mà Đại sư vừa phê, quả nhiên đều không khác nhau là mấy, ngay cả một câu trội hơn tí xíu cũng chẳng có.
Chey So-hee lật tới lật lui mấy lần liền, cuối cùng cũng đành cam chịu cất dọn chỗ bát tự đó đi, bà lơ đãng gật đầu với đại sư: "Đã làm phiền Đại sư rồi!"
"Chey thí chủ không cần khách khí!"
"Vậy thì tôi cũng không làm phiền ngài nữa, cáo từ!"
Chey So-hee đang chuẩn bị rời đi thì bước chân của bà bỗng khựng lại, bà đột ngột nhớ ra trong túi xách của mình vẫn còn bát tự của một người nữa...
Chính là bát tự của cô gái có tên Rosé đó...
Bà cũng không biết mình nghĩ như thế nào nữa, trước lúc đi lại sai người đi lấy bát tự của cô gái đó về. Bây giờ không biết có nên để Đại sư xem qua một cái hay không?
Nhưng mà nhỡ Chun Ae mà biết bà lấy bát tự của cô gái đó đến để Đại sư xem chắc chắn sẽ nổi cơn lôi đình cho mà coi.
Chey So-hee rất bối rồi, lại lật lật mấy tờ bát tự ra xem lại, không biết nên quyết định thế nào.
Thấy vẻ mặt của bà có gì đó lạ lạ, Min Uk liền hỏi: "Chey thí chủ có chuyện gì muốn nói sao?"
Chey So-hee sực tỉnh, hoảng loạn thu dọn hết mấy tờ bát tự cất đi, sau cùng bà vẫn lo Chun Ae nổi giận và cảm thấy không cần thiết phải để Đại sư xem bát tự của cô gái ấy, cho nên vội vàng xin phép ra về: "Không có gì, không có gì! Đại sư, ngài cứ bận đi ạ! Tôi xin phép!"
Nói rồi vội quay người đi mất.
Nhưng mà trong lúc vội vã, một tờ giấy vàng nâu từ trong túi của bà rơi ra, bay xuống đất...
Chey So-hee vẫn không phát hiện ra, đi thẳng một mạch về phía trước, Min Uk đứng sau lưng bà nhìn thấy liền cúi xuống nhặt lên: "Chey thí chủ xin dừng bước, thí chủ đánh rơi... ồ..."
Đang nói dở câu, Min Uk nhìn chăm chăm vào bát tự viết trên tờ giấy, trên mặt ông hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Số mệnh này....."
Chey So-hee nghe thấy tiếng Đại sư gọi đằng sau liền vội vàng quay lại, không ngờ lại nhìn thấy ông đang cầm trên tay bát tự của Rosé, hơn nữa vẻ mặt có chút khác lạ.
Chey So-hee thấy vậy, trong lòng bà thấp thỏm không yên: "Đại sư, bát tự này như thế nào?"
Khác với lúc nãy, lần này Min Uk xem bát tự của Rosé rất lâu, sau đó mới trầm ngâm nói: "Chey thí chủ, có thể đưa bát tự của La thí chủ cho lão nạp xem lại được không?"
"Đương nhiên là được rồi!" Chey So-hee nói rồi vội lấy bát tự của Lisa ra, thấp thỏm dùng hai tay đưa cho Min uk.
Min Uk đặt bát tự của hai người lên bàn trà, sau đó cẩn thận suy ngẫm.
Chey So-hee đứng bên cạnh nơm nớm lo sợ. Sắc mặt của Đại sư nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ là vì cô gái này cực kì xung khắc với Lisa, là kiếp nạn của Lisa hay là...
Mãi rất lâu sau, cuối cùng thì Min Uk cũng trầm ngâm mở miệng: "Trong số mệnh của người này có Cô Thần, Kiếp Sát nhập mệnh, trong số phận có tai kiếp, không tránh được việc khắc chồng khắc con, nếu không li hôn thì sẽ thành quả phụ, nếu có tái giá thì sẽ tha hương, cả đời này nhất định cô độc..."
Chey So-hee nghe thế thì kinh hoàng thất sắc: "Thế này... thế này chẳng phải là mệnh Thiên Sát Cô Tinh sao! Trời ơi! Khắc chồng khắc con... Lisa... Mingie..."
Chey So-hee còn đang chìm đắm trong nỗi kinh hoàng khủng khiếp thì Min Uk đột nhiên hỏi một câu: "Không biết Chey thí chủ có còn nhớ, mấy năm trước bần tăng từng tính mệnh cho La thí chủ không?"
"Nhớ chứ, đương nhiên là còn nhớ!" Chey So-hee nghe thế nghĩ lại vẫn còn sợ, năm đó bát tự của Lisa vô cùng hung hiểm.
"Phàm là có Quyền thì phải mang Sát, Quyền Tinh cần dùng Sát Tinh đỡ, Cự Thiện của ngũ hành của Quyền Tinh nếu không có Sát dung hòa thì Quyền Tinh đó mệnh luôn cô độc, tuy có thể là người trên vạn người nhưng có điều sẽ không tránh khỏi chuyện khắc lục thân, cô độc cả đời.*"
(* Ý của Đại sư: Quyền Tinh là Lisa, là người mang quyền; Sát Tinh là Rosé, người mang sát. Hai người hợp lại thì đẹp cả nhà.)
"Nhưng mà Đại sư, năm năm trước từ sau khi có Mingie, không phải ngài đã nói rằng số mệnh của Lisa nhà chúng tôi đã được phá giải rồi sao?" Chey So-hee vội vàng hỏi lại.
Min Uk gật đầu: "Quả thật bắt đầu từ năm năm trước đã có dấu vết hóa giải."
"Vậy... bát tự của Lisa thì có liên quan gì đến cái cô Thiên Sát Cô Tinh kia?"
Trên gương mặt của Min Uk hiện lên vẻ vô cùng kì diệu: "Số mệnh của người này cũng rất trùng hợp, giống như số mệnh của La thí chủ, cũng đột ngột bắt đầu thay đổi từ năm năm trước."
"Thay đổi?" Chey So-hee hết sức hốt hoảng, không nhịn được thúc giục: "Đại sư, ngài cứ nói thẳng đi! Số mệnh của cô gái này rốt cuộc là như thế nào? Có xung khắc với Lisa nhà tôi không?"
Chey So-hee hiển nhiên đã tính đến nước tồi tệ nhất, vội vàng dò hỏi: "Đại sư, ngài có cách hóa giải không? Chỉ cần có thể hóa giải kiếp nạn này của con tôi, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm!"
Min UK lắc đầu, trấn an bà: "Chey thí chủ không cần phải căng thẳng thế, xin hãy nghe lão nạp phân tích kĩ càng."
Lo Chey So-hee nghe không hiểu, Min Uk cố gắng dùng từ ngữ thông dụng dễ hiểu nhất bắt đầu giải thích, nói: "Từ quẻ tượng có thể nhìn ra, người này đích thực là có số mệnh Thiên Sát Cô Tinh, nhưng Chey thí chủ, nếu như người có số mệnh Thiên Sát Cô Tinh mà trong mệnh cách có xuất hiện quý nhân thuộc về Trường Sinh Địa vậy thì có thể phá giải số kiếp của mình."
"Hoặc là có thể thông qua học Phật tu Đạo, hành thiện tích đức, tu dưỡng bản thân để thay đổi số mệnh."
Chey So-hee không dám cắt ngang, dù có sốt ruột vẫn nhẫn nại yên tĩnh nghe ông nói.
Trong ánh mắt vô cùng căng thẳng của Chey So-hee, Min Uk cuối cùng cũng mở miệng kết luận: "Nếu như lão nạp không nhìn nhầm, bây giờ số mệnh của người này là công thành danh toại, phúc vận vô song, vượng phu hưng gia, nhiều tử nhiều phúc."
Nghe Min Uk đại sư nói một tràng dài, Chey So-hee kinh ngạc ngẩn cả người, dường như không dám tin vào tai mình nữa: "Đại sư, ngài... ngài vừa nói gì cơ...?"
Mấy giây trước vẫn còn đang là số mệnh Thiên Sát Cô Tinh, mấy giây sau liền biến thành số mệnh Phúc Vận Vô Song, vượng phu hưng gia, nhiều tử nhiều phúc rồi?
Min Uk vuốt vuốt chòm râu hoa râm, thở dài nói: "Khó có được là thời điểm số mệnh của người này thay đổi lại... quá trùng hợp với La thí chủ, lão nạp hoài nghi giữa hai chuyện này có mối liên hệ nào đó, nhưng mà với năng lực của lão nạp giờ vẫn không có cách nào đoán được. Có thể chắc chắn một điều là, nếu như người này có thể nên duyên với La thí chủ thì chỉ có lợi chứ không có hại."
Chey So-hee lắp ba lắp bắp nói: "Thế... thế có nghĩa là, bát tự của cô gái này không những không xung khắc với con tôi mà hơn nữa còn vô cùng hợp?"
"Quả thật là như thế."
Min Uk đại sư gật đầu tiếp sau đó còn không quên nhắc một câu: "Thiên đạo vốn vô thường, vạn sự không có gì là tuyệt đối, quẻ tượng cũng chỉ đọc được một hai mà thôi, giống như năm năm trước số mệnh của La thí chủ đột nhiên thay đổi. Cho nên cũng mong Chey thí chủ không nên để ý quá, không thể tin hết, tất cả đều có tạo hóa của riêng mình."
"Tôi hiểu rồi, đa tạ đại sư đã chỉ điểm!" Biểu cảm trên mặt Chey So-hee dại ra, thu dọn hai tờ bát tự trên bàn, tạm biệt Min Uk rồi đi về.
Mãi cho đến khi ra khỏi ngôi chùa, Chey So-hee vẫn có đôi chút không dám tin...
Bà chọn đi chọn lại biết bao tiểu thư quyền quý, nhân phẩm thân thế đều là nhất đẳng như thế nhưng lại chẳng bằng bát tự của Rosé... Những lời phê vừa rồi của Đại sư, câu nào cũng là khen, câu nào cũng là tốt cả!
...
Nhà cũ Manoban gia.
Chun Ae đang ngồi trên sofa phòng khách đọc báo, nhìn thấy Chey So-hee về liền ngẩng lên hỏi: "Kết quả thế nào?"
Thần sắc của Chey So-hee có vẻ mệt mỏi, trừ bát tự của Rosé ra, tất cả những cái còn lại đều đưa cho Chun Ae xem: "Đại sư đều đã phê hết vào đó rồi, ông tự xem đi, không ai có tương khắc nhưng cũng không có ai phù hợp."
Chun Ae tỏ vẻ như thể đã đoán được, lơ đãng cầm lên xem qua qua: "Không tương khắc là được rồi."
Thấy Lục Sùng Sơn đang xem bát tự của mấy cô tiểu thư đó, Chey So-hee mấy lần định nói lại thôi.
'Rốt cuộc có nên nói với ông ấy chuyện của Chaeyoung không nhỉ? Tuy rằng theo như những gì Đại sư nói có thể thấy, cái cô gái này và Lisa chính là ông trời tác hợp, nhưng đại sư cũng nói vạn sự đều không có gì là tuyệt đối mà?'
Với tính cách của Chun Ae, nếu như ông ấy mà biết bà lén để Đại sư phê bát tự cho Rosé, không chỉ mắng cho bà một trận thôi đâu có khi còn chẳng thèm tin luôn ấy.
Chey So-hee nghĩ thế liền thầm hạ quyết định 'Thôi vậy, cứ để bà quan sát thêm một thời gian nữa rồi nói cũng không muộn..'.
Buổi sáng, sau khi Rosé tỉnh lại liền chạy đến YG tìm Boram báo tin kịch bản đã được duyệt, thật trùng hợp là Boram cũng có một tin tốt báo lại cho cô.
"Tiền đã về!"
"Tiền đã về rồi á, sao nhanh vậy?" Rosé có chút kinh ngạc.
"Ukm, bởi vì hiệu quả livestream tối qua cực kì tốt, phía công ty game cực kì hài lòng nên thanh toán sớm." Boram giải thích.
Rosé mừng rỡ: "Quá tuyệt vời!" Vì thế cô quyết định sẽ tha cho Daejung lần này.
"Hẳn là đã chuyển tới rồi, lát em kiểm tra tài khoản xem."
"Dạ!"
Rosé vừa dứt lời liền nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng báo tiền trong tài khoản tăng lên: "Chị Boram, em nhận được tiền rồi!"
LBoram cười khẽ: "Nhận được là tốt rồi, vừa hay hôm nay em cũng không việc gì làm, đi đâu đó thả lỏng một chút đi!"
Hồi trước do tính tình Dara rất lạnh nhạt, nhất là sau khi có tên tuổi, dường như chẳng bao giờ biểu lộ quá nhiều sắc thái tình cảm hay hứng thú với bất cứ thứ gì đó nên Dara cũng có một phần ảnh hưởng. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng tràn ngập sức sống của Rosé, trái tim trải qua biết bao thăng trầm trong giới giải trí của Boram lại một lần nữa hồi sinh.
Rosé liên tục gật đầu: "Cám ơn chị, cám ơn công ty!"
Sau khi rời khỏi công ty, Rosé liền quay về nhà một chuyến, nhanh chóng mở ra hai cái tài khoản ngân hàng, một tài khoản gửi mười vạn, một tài khoản gửi năm vạn.
Rất nhanh liền có điện thoại gọi lại đây.
Rosé vui vẻ bắt máy: "Alo, viện trưởng Kwang ạ ~ gần nhất cô có khỏe không ạ?"
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền lại giọng của một người phụ nữ lớn tuổi: "Khỏe, khỏe lắm, mấy người chúng tôi ở đây đều khỏe! Cô Park, cô lại gửi tiền cho chúng tôi à?"
Rosé gật đầu: "Đúng vậy, cháu vừa mới nhận được tiền lương nên gửi qua!"
Viện trưởng Kwang sốt sắng: "Nhưng lần này nhiều quá, tận mười vạn đó đấy cô gái! Biết cô đau lòng tụi nhỏ nhưng cô cũng có cuộc sống của mình mà!"
"Viện trưởng yên tâm, cháu không có quyên hết tiền đâu, vẫn giữ lại cho mình mà! Cô cứ yên tâm sử dụng đi, sắp tới mùa đông rồi, tiền đó để mua thêm quần áo và chăn đệm cho tụi nhỏ!"
"Ồ... vậy thì tôi đành nhận vậy, cũng xin thay mặt toàn thể tụi nhỏ cảm ơn cô! Cô cũng cố gắng giữa sức khỏe đừng có liều mạng kiếm tiền quá mà không quan tâm tới bản thân!"
"Vâng cháu biết rồi, cám ơn viện trưởng!"
...
Cúp điện thoại xong, trong lòng Rosé bỗng tràn đầy ấm áp.
Từ năm năm trước cô luôn góp tiền gửi cho trại trẻ mồ côi này, chỉ tiếc không giúp đỡ được nhiều, lần này mới coi như góp chút sức lực thực sự.
Năm vạn còn lại thì cô gửi cho bố mẹ nuôi, từ hồi trở về nhà họ Park tới giờ cô chưa gặp lại họ, trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi với họ, cô không dám gửi nhiều vì biết chắc nếu gửi nhiều quá họ sẽ không nhận.
Sau khi sắp xếp một lượt, tiền cát xê của cô còn có mười lăm vạn, cũng đủ để cô đập phá một trận.
Quan niệm của cô luôn luôn là phải tận hưởng lạc thú trước mắt, rất ít khi để dành được tiền, bình thường tiền cứ về tay trừ những khoản như ăn uống hằng ngày ra thì đều nhanh chóng bay sạch.
Có điều vừa lia mắt đến thời gian trên lịch thì Rosé phát hiện ra sắp tới sinh nhật ông nội rồi...
Thôi quên đi, vẫn là kìm nén một đoạn thời gian rồi xả hơi sau vậy, phải đi mua quà sinh nhật cho ông nội mới được.
Park gia dù sao cũng là một gia đình giàu có phú quý, Lão gia tử sẽ không quá thân cận cháu gái như những gia đình bình thường, nhưng có điều ông ấy rất quan tâm tới cô. Không giống như thái độ chán ghét của Park Shi Hoo và Chung Hayoon , Lão gia tử luôn nghiêm khắc chỉ ra lỗi sai của cô, giúp cô uốn nắn, một lòng vì muốn tốt cho cô.
Về sau khi cô rời khỏi căn nhà đó, Lão gia tử cũng nhiều lần khuyên cô trở lại nhưng chung quy cô không có cách nào đáp ứng ông được...
Trong khu trung tâm thương mại hào hoa bậc nhất Seoul.
Rosé đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn quyết định đi mua ngọc.
Lão gia tử tin phật, lại thích ngọc, mua chuỗi phật châu đeo tay bằng ngọc là thích hợp nhất.
Nói đến mua ngọc thì đương nhiên phải tới chuỗi cửa hàng dưới trướng của tập đoàn BP rồi. Dù sao cũng là fan não tàn của Đại ma vương nên Rosé cũng chẳng suy nghĩ nhiều làm gì, nhắm mắt đâm đầu thẳng tới R&L Gemmiferou.
Thấy Rosé vừa bước vào cửa hàng thì một người mập mạp mặc áo gi lê tiến lên nhiệt tình săn đón: "Không biết quý cô đây muốn mua gì?"
Rosé hôm nay ăn mặc rất tùy ý, đi trên đường chắc chẳng ai thèm chú ý nhưng khi lại gần, khuôn mặt tinh xảo như đóa hoa sen mới nở của cô lại thu hút không ít ánh nhìn.
Quản lí tuy rằng không biết Rosé là ai, nhưng bằng ánh mắt lõi đời của mình cũng đoán được cô là một ngôi sao nhỏ, nhìn qua cũng biết là người có tiền, cho dù không nổi nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt này cũng kiếm được ối tiền từ người bao nuôi, vì vậy mà niềm nở xông lên tiếp đón.
Khắp nơi trong cửa hàng đều trang hoàng bày biện ngọc sức khiến cho Rosé hoa hết cả mắt: "Sắp tới là đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, tôi muốn mua một chuỗi phật châu đeo tay bằng ngọc, quản lí có thể giới thiệu được không?"
"Có! Có... Đương nhiên là có!" Quản lí lập tức cầm chìa khóa mở ngăn tủ kính, cẩn thận lấy ra vài chuỗi đeo tay: "Mỹ nữ, cô tới đúng lúc lắm, cửa hàng chúng tôi vừa mời nhập vào một lô hàng mới, cô nhìn chất ngọc mà xem, cả thế nước nữa, tất cả đều là hàng cao cấp, mang đi tặng người vô cùng có thể diện!"
Rosé tuy rằng không hiểu lắm nhưng nghe những lời quản lí giới thiệu thì cũng biết là rất đắt tiền, chần chừ mãi mới hỏi: "Một chuỗi thì bao nhiêu?"
"Giá cũng không cao chỉ khoảng một hai trăm vạn thôi, đương nhiên nếu cô không hài lòng thì tôi sẽ lấy cho cô những thứ khác tốt hơn!" Hai mắt quản lí lóe lóe sáng.
Khóe miệng Rosé nghe thế khẽ méo xệch 'trông tôi giống người có tiền lắm sao?'
"Khụ, không cần đâu, ở chỗ ông có món nào rẻ hơn không?" Rosé chỉ có thể ho nhẹ một tiếng đánh gãy sự nhiệt tình của quản lí.
"Rẻ hơn?"
Sau một hồi sửng sốt quản lí lại đưa mắt đánh giá Rosé từ đầu đến chân một lần nữa, ngượng ngùng đem cất những thứ cầm trên tay đi: "Rẻ hơn cũng có, cô qua bên này đi, bên này chất ngọc hơi kém một chút nhưng cũng không đến nỗi, giá cũng vừa phải chỉ có bảy tám chục vạn thôi! Tôi... có thể giảm giá cho cô, chỉ cần sáu mươi vạn là được!"
Rosé nhéo nhéo mi tâm, chỉ có thể nói thẳng: "Càng rẻ hơn thì sao? Liệu có thứ nào trong vòng mười lăm vạn hay không?"
"Mười... mười lăm vạn?" Quản lí vừa nghe thấy thế nụ cười tủm tỉm trên mặt nãy giờ cũng biến mất: "Cô gái à, mười lăm vạn tuy cũng coi là nhiều nhưng không chơi được mấy thứ tốt đâu! Nếu cô muốn lấy mấy mặt hàng kém chất lượng đi tặng người tôi e là mất mặt lắm đó, chưa kể mấy thứ này rất dễ bị soi mói thế nên cô suy nghĩ cẩn thận một chút!"
Rosé cười cười: "Ông nói rất có lý nhưng mà... quà quý không phải ở giá tiền mà là lòng thành, đây đã là toàn bộ những gì tôi có thể chi trả."
Quản lí cười ha hả một tiếng nghe có vẻ như trào phúng, có điều cũng không biểu lộ quá rõ ràng, đưa tay đóng ngăn tủ lại, phẩy phẩy tay áo rồi nói: "Thế cô qua đây, bên này đều là hàng từ tám vạn đến mười lăm vạn cô cứ từ từ mà chọn, nếu như..."
"Hà hà, nếu như cô còn muốn rẻ hơn nữa thì tôi nghĩ cô nên chuyển sang một cửa hàng khác, R&L Gemmiferou chúng tôi chỉ có thế thôi!" Quản lí nói xong liền xoay người đi thẳng.
Đơn hàng mười lăm vạn đối với người khác có thể coi là to nhưng đối với một quản lí cấp cao như ông ta, ngày nào mà chả tiếp vài đơn hàng trên trăm vạn, chỉ có mười mấy vạn cũng muốn ông ta phục vụ, nực cười!
Nâng cao, đạp thấp xưa nay không phải là chuyện hiếm thấy nên Rosé cũng không để ý tới thái độ của ông ta lắm, chuyên tâm lựa chọn vòng đeo tay. R&L Gemmiferou dù sao cũng là một nhà chuyên về đá quý được nhiều người công nhận, cho dù có là hàng tầm mười mấy vạn thì chất lượng cũng hơn khối nhà.
Bỗng, từ phía sau truyền tới một âm thanh có chút quen tai.
"Ha ha, cười bể bụng rồi má ơi! Không có tiền mua thì cứ nói thằng làm như ai cũng ngu như mình mà bày đặt nói những lời hoa mỹ."
Rosé đưa mắt liếc qua 'má nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!'
Người vừa nói chính là Ryang Byeok, bên cạnh cô ta là Lee Ahreum - một thân váy dài theo phong cách nữ thần như thường ngày và một số cô trông quen quen mắt, nhìn bộ dáng hình như là những nữ nghệ vẫn thường hay vẫy vẫy đuôi theo Lee Ahreum nịnh bợ.
"Ôi trời! Lee nữ thần, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy! Thảo nào hôm nay chim khách cứ hót mãi trên ban công cửa hàng chúng ta, hóa ra là có quý nhân tới ha ha ha!" Quản lí vừa thấy người tới là ai liền tức tốc chạy tới phun một đống lời hay.
Cái ông ta coi trọng không chỉ là độ nổi tiếng của Lee Ahreum thôi đâu, đây còn là người có khả năng sẽ trở thành bà chủ tương lai của BP đó, sao có thể không vội vàng tới túm chân váy cô ta. Mà gần đây trong công ty có tin đồn Tổng giám đốc của họ cực kì cưng chiều Lee Ahreum, còn dẫn cô ta tới công ty nữa... Cho nên chuyện cô ta trở thành bà chủ tương lai có thể chắc chắn tới tám phần! (Mơ hơi lố á bé)
"Nữ thần, mời ngài vào trong ngồi! Haesun, mau mang những món hàng tốt nhất trong cửa hàng ra! Haemin, mau đi pha trà, lấy trà Thiết Quan Âm mà tôi mới mua bữa trước ấy!" Quản lý mồm năm miệng mười phân phó nhân viên.
Nhân viên trong cửa hàng đều răm rắp nghe theo, ra sức biểu hiện trước mặt Lee Ahreum, có ai mà không muốn có ấn tượng tốt trước mặt bà chủ tương lai đâu.
Lee Ahreum thấy mọi người lấy lòng mình như thế thì không nhịn được khẽ mỉm cười: "Mọi người không cần khách khí thế, tôi chỉ tùy tiện đến xem xem thôi mà."
Quản lí lập tức bày tỏ thành ý: "Có thể vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi, sao lại nói là khách khí được!"
Ryang Byeok đứng bên cạnh đắc ý nhìn về phía Rosé - lúc này chẳng có ai quan tâm, sẵng giọng nói: "Quản lí dạo này có vẻ uống mật hơi nhiều thì phải, miệng lưỡi càng ngày càng ngọt!"
"Cô Ryang à, sao lại nói thế được những lời này đều là những lời xuất phát tự đáy lòng tôi mà!" Quản lí nói xong liền lấy những khay hàng được nhân viên chuyển tới bày trước mặt Lee Ahreum.
Lee Ahreum tùy ý nhấc lấy một chiếc vòng có chất ngọc trong suốt thế nước mượt mà lên: "Hàng mới?"
"Ngài quả là có mắt nhìn hàng, đây toàn bộ đều là hàng mới, phẩm chất đều là hàng thượng thừa, có điều những thứ này sao xứng với thân phận của nữ thần ngài đây, ngài không chê đã là may lắm rồi." Quản lí kích động xoa xoa tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro