Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nữ phụ đóng vai Song Heejin trong Tuyết Mùa Hạ - Rosé!




Rosé thấy vậy thì có chút không đành lòng: "Hay là chị Boram giúp anh ấy một chút đi?"

Cho Boram trầm mặc một hồi, không biết nghĩ gì rồi mới mở miệng nói: "Xin lỗi anh Yoo Seok, chuyện này... tôi cũng không biết phải đi đâu tìm cậu ta."

Vừa dứt lời, "Rầm" một tiếng, Yoo Seok té xỉu ngay lập tức...

Rosé với Boram giật cả mình, hai người vật lộn một hồi mới đỡ được người lên salon.

"Làm thế nào bây giờ chị Boram?" Rosé vội la lên.

Trong mắt Cho Boram thoáng qua một tia giãy giụa, cuối cùng cũng nói: "Em mau gọi xe cấp cứu rồi trông chừng anh ấy một chút, chị đi tìm Daejung."

"Dạ! Dạ!" Rosé liên tục đáp ứng.

Sau khi Cho Boram đi, Rosé đang chuẩn bị gọi 119 thì Yoo Seok đột nhiên bật dậy.

Rosé bị dọa cho hồn vía lên mây: "Đậu má! Chuyện gì đây? Anh... anh Seok, anh không phải bị ngất à?"

Woon Yoo Seok lườm Rosé một cái, chắc chắn Cho boram đã đi rồi thì mới gật đầu một cái: "Ừ, anh giả vờ đó, nếu không làm sao Boram chịu giúp!"

Rosé câm nín: "Anh cũng liều mạng quá đi!"

Yoo Seok tỏ vẻ bất chấp: "Em nghĩ là anh muốn sao? Còn không phải do thằng nhóc kia ép anh à! Gần đây không biết cậu ta bị kích thích cái gì mà tâm trạng cực kỳ tệ hại, làm trò đủ kiểu mà cũng không chịu hợp tác. Trong một ngày mà làm cho ba người trợ lý mất dạng, anh cũng sắp bị nó dày vò cho phát điên luôn!"

Yoo Seok vừa nói vừa đăm chiêu mà nhìn Rosé một cái, thật ra thì anh rất nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Rosé. Nhưng Yang Daejung không hé nửa lời nên anh ta cũng không xác định được có đúng hay không...

Rosé không phát hiện ra ánh mắt của Yoo Seok, chỉ cảm thấy cạn lời với Daejung: "Đồ điên! Em đột nhiên phát hiện nếu so sánh với tên Lông Vàng kia thì em quá ngoan!"

----Nửa tiếng sau, ở một bãi rác nào đó ở ngoại ô.

Cho Boram đạp giày cao gót vượt qua đống rác cao như núi không may bị gãy gót, vết trẹo trên chân cũng sưng thêm, cuối cùng cũng đi tới đích cuối cùng là một chiếc xe bus bỏ hoang...

Cô thở hồng hộc thử gõ cửa xe thăm dò một cái, bên trong yên tĩnh, không có bất cứ phản ứng nào. Vì vậy Cho Boram đưa tay đẩy cửa mở ra. Trong xe không có một chỗ ngồi nào, cả chiếc xe đã được cải tạo thành một căn nhà, phía dưới sàn trải thảm lông dê trắng muốt. Cho Boram cởi giày, dẫm chân trần lên tấm thảm mềm mại, đi mấy bước rồi mở ra một cánh cửa phòng...

Quả nhiên, Yang Daejung đang nằm ngửa trên giường, trong ngực ôm một cái gối ngủ say tít, bên cạnh còn một đống vỏ bia vứt bừa bãi. Trần xe đã được cải tạo thành trần thủy tinh, lúc này ánh nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua trần thủy tinh tràn vào. Mái tóc vàng rực của người đang nằm trên giường hình như đang phát sáng giống hệt như cả người của cậu ta vậy, bất cứ chỗ nào cũng đều rất chói mắt.

Cho Boram nhớ lúc Yang Daejung cải tạo chiếc xe này đã nói 'Làm như thế thì buổi tối nằm trên giường là có thể ngắm bầu trời đầy sao. Lúc nào chán đời muốn trốn cả thế giới có thể đến đây không 1 ai biết' Lúc đó Yang Daejung chỉ đơn giản là một thanh niên đến thời kì phản nghịch, không chịu ở nhà nên mới chạy tới cái chỗ quỷ quái này đem một chiếc xe bus cải tạo thành nhà. Không có chuyện gì thì lại chạy đến đây suy ngẫm việc đời...

"Yang Daejung... Yang Daejung..." Cho Boram gọi Yang Daejung chừng mấy tiếng, cái tên đang ngủ như chết kia vẫn chẳng có chút phản ứng nào .Cuối cùng, Cho Boram khom người tiến tới, nhỏ giọng nói với Yang Daejung một câu.

Một giây sau, Yang Daejung giống như giật kinh phong mà bật dậy: "Mẹ nó! Thằng nào dám nói Song Jong Ki đẹp trai hơn ông đây! Mắt mù à?"

Ngay sau đó, Yang Daejung ngây ngốc nhìn Cho Boram đứng ở mép giường: "Đệt... tại sao lại là cô... tôi còn bảo ai thất đức thế... dùng cách này gọi ông đây dậy..."


Yang Daejung năm đó tuy đẹp trai nhất nhì giới giải trí nhưng mà địch thủ lớn nhất của anh ta là Song Jong Ki, hơn nữa hai người thường xuyên bị các fan lôi ra so sánh. Cho nên anh ta hận nhất chính là nghe thấy người ta nói Song Jong Ki đẹp trai hơn mình, dẫu cho là ngủ mơ mà nghe thấy cũng có thể nhảy dựng lên. Dù hiện tại Song Jong Ki đã giải nghệ thì sự cố chấp này vẫn còn nguyên vẹn.

"Anh Seok tìm cậu đã một ngày một đêm rồi, lễ ký hợp đồng còn nửa tiếng nữa là bắt đầu. Chỗ này cách khách sạn quá xa, cậu chỉ còn chưa đến 30 phút, đó là chưa kể không tắc đường." Cho Boram nói rất nhanh.

"Ờ, vậy thì sao?" Yang Daejung lại nằm lại, không có chút ý đứng dậy nào.

"Hợp đồng đại diện lần này phải đàm phán tới ba tháng mới lấy được, vừa nãy anh Seok lo quá mà ngất xỉu rồi đấy."

"Sau đó thì sao?"

Nhìn cái thái độ gợi đòn này của Yang Daejung, vẻ mặt Cho Boram vẫn không đổi. Nếu là trước đây xem ra cô sẽ quát to một hồi, thậm chí khóc luôn.

Mà lúc này di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Daejung.

"Alo, anh Daejung, tối qua sao đang chơi anh lại chạy mất hả? Hôm nay bọn em chuẩn bị ra biển chơi, anh đi không?" Bên kia di động là giọng nũng nịu của một người phụ nữ.

Yang Daejung lười biếng trả lời: "Được, một tiếng sau sẽ tới!" Nói xong thì chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cho Boram nhìn bộ dạng của Yang Daejung, nhất thời có cảm giác thời gian bị quay ngược...

'Năm đó cậu ta cũng y như vậy, tự do phóng khoáng, ích kỷ thích làm bậy. Tự cho mình là trung tâm của cả thế giới này, tuyệt đối không để mắt bất cứ một ai...Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra... mà khiến cậu ta quay lại bộ dạng này?'

Yang Daejung đang chuẩn bị đi, kết quả một giây sau thì ngẩn người.

Cho Boram rút di động ra, gọi cho Rosé: "Alo, Chaeyoung à..."

Nghe được cái tên của Rosé, Yang Daejung nhất thời biến sắc rồi giật lấy di động của Cho Boram, vội vàng nhấn tắt di động, sắc mặt xám ngoét: "Cho Boram cô làm cái gì vậy?"

Boram nhìn anh ta: "Hỏi cô ấy anh Seok đã tỉnh chưa."

"Cái gì?"

"Cậu nghĩ là tôi muốn làm cái gì?"

Yang Daejung đen mặt trả lại di động cho cô: "Tôi nghĩ cô định kêu cô ta tới đánh tôi! Chứ cô nghĩ sao tôi làm vậy?"

Cho Boram không lên tiếng mà nhìn anh ta chằm chằm.

"Cô nhìn cái gì?" Yang Daejung bị nhìn thế thì có chút sợ hãi.

Cho Boram: "Yang Daejung bây giờ anh đi kí hợp đồng ngay lập tức."

Yang Daejung cười nhạo một tiếng, rồi nhìn cô từ trên xuống dưới: "Lá gan lớn quá ha? Dám ra lệnh cho tôi?"

Cho Boram: "Nếu không tôi sẽ nói cho Chaeyoung, cậu thích cô ấy."

"Cái gì??????" Yang Daejung không tin nổi trợn trừng mắt: "Cho Boram cô dám!"

Boram mặt không đổi sắc nhìn cậu ta.

Yang Daejung đột nhiên phát hiện mình mắc bẫy rồi, vội vàng phủ nhận: "Cô có bị úng não hay không? Ai nói ông đây thích cô ta?"

Cho Boram : "Lúc nãy cậu nằm mơ có nói." (ít ác với bé lông vàng ghê)

Sắc mặt Yang Daejung cực kỳ khó coi: "Cô... cô gạt tôi?"

Cho Boram : "Tôi đã ghi âm rồi."

"Mẹ kiếp! Cho Boram, cô quá hèn hạ!" Yang Daejung vừa nói vừa đánh mắt, đột nhiên cướp lấy di động của Cho Boram chuẩn bị hủy thi diệt tích.

Lúc này Cho Boram đè tay xuống phím "gửi tài liệu", sau đó không nhanh không chậm nói: "Thật ra thì cậu không có nói mơ nhưng mà đoạn đối thoại của chúng ta vừa rồi đã được tôi ghi âm lại, hơn nữa đã được gửi đến hộp thư của tôi rồi, cậu có xóa trong di động của tôi cũng vô ích."

Mặc dù Daejung chưa nói gì nhưng cái thái độ kia đã hoàn toàn thừa nhận.

'Quả nhiên, mình đoán không sai. Thứ có thể làm thay đổi một người đàn ông, chỉ có phụ nữ. Sự thay đổi sau khi về nước của Daejung lần này quá lớn... Ngoài khả năng này ra, không còn gì khác nữa.'

"Cho Boram...con mẹ nó chứ, coi như cô giỏi!!!" Daejung nghiến răng nghiến lợi.

Những lời nói đó còn có tính sát thương cao hơn cả mấy lời nói mớ...

Cho Boram dùng tốc độ nhanh nhất chọn một bộ đồ từ trong tủ quần áo rồi vứt cho Yang Daejung ý bảo mặc vào, sau đó lại gọi điện thoại cho Rosé đang chuẩn bị bảo cô sau khi Yoo Seok tỉnh lại thì nói với anh ấy là chuyện của Daejung đã giải quyết xong rồi, không cần lo lắng.

Kết quả là Daejung tưởng cô muốn nói chuyện đó cho Rosé, liền đem quần áo trên người cởi sạch bách: "Con mẹ nó chứ này thì thay này, này thì thay này! Cô giục cái quỷ gì!"

Cho Boram: "...."

Vẻ mặt Yang Daejung đầy đắc ý: "Sao? Có phải là dáng người của ông đây còn đẹp hơn lúc trước đúng không? Chậc chậc chậc, ai bảo cô từ chức, bây giờ hối hận chưa? Cơ hội để tiếp xúc với ông đây gần như thế này là niềm ước ao của hàng vạn thiếu nữ..."

(2 người này có gian tình hay sao í ta)

Cho Boram: "Anh mà còn lắm mồm nữa tôi gọi thật bây giờ đấy."

Yang Daejung: "Fuck!!"

.........

Công ty YG.

Rosé nghe điện thoại của Cho Boram xong lập tức chạy đến trước mặt Yoo Seok: "Anh Seok, đừng có giả chết nữa! Mau dậy đi! Chị Boram vừa gọi điện cho em bảo là đã sắp xếp xong xuôi rồi! Chị ấy đã tóm được Yang Daejung hơn nữa còn khuyên được cậu ta đi kí hợp đồng rồi!"

"Thật không? Em không lừa anh đấy chứ?" Yoo Seok lập tức bật dậy.

"Em lừa anh làm gì! Chị Boram bảo là bọn họ đang trên đường đến khách sạn rồi!"

"Quá... quá tốt rồi! Anh phải ở nhà làm cái bàn thờ cho Boram mới được!"

Rosé giật giật khóe miệng cứng đờ: "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì em về nhà trước đây!"

"Được, được, được!!!"

Chuyện của Yang Daejung cuối cùng cũng giải quyết xong,Rosé vội vã chạy xuống gara đầy mong đợi đi ngắm em BMW mới của cô!

'Yo! Lại còn là màu đen nữa chứ! Đây là chiếc xe đầu tiên do làm việc chăm chỉ mà có được nên mình nhìn thế nào cũng thấy thích. Thật muốn lái quá đi, làm sao bây giờ?'

'Vết thương của mình ở trên đùi, hơn nữa còn nằm chếch lên trên nữa, thực ra vị trí này lái xe cũng không làm sao đâu đúng không?'

Rosé càng nhìn càng cảm thấy ngứa tay, dứt khoát lên xe. Rosé vừa lái xe đi thì đằng sau lưng cô, Ryang Byeok với mấy nữ nghệ sĩ khác cũng đi đến.

"Đó là Rosé đúng không? Chiếc BMW đó là xe của cô ta à?" Một người trong số đó nhìn theo hướng Rosé vừa đi, lên tiếng hỏi.

"Hình như là thế, nghe quản lý của tôi nói, là xe của công ty cấp cho cô ta đó!" Một nghệ sĩ khác trả lời, ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ lẫn đố kị rõ ràng.

"Cái méo gì thế! Một đứa người mới thôi mà cấp cho hẳn BMW? Hừ, đến giờ còn chưa có tác phẩm nào được công chiếu, chỉ có mỗi một cái quảng cáo game online, dựa vào cái gì mà có được đãi ngộ tốt như thế?"

"Chắc là do thời gian gần đây cô ta cũng khá nổi? Cái vụ của Ho Wook Dal tôi còn tưởng cô ta chết chắc rồi, ai biết được thế mà ngoắt một cái đã thoát ra được, lại còn được bao nhiêu người đồng tình nữa chứ! Hơn nữa cái bộ Tuyết Mùa Hạ đó không phải là sắp chiếu rồi còn gì? Nói không chừng lại còn nổi hơn nữa đấy!"

Nghe đến đây, Ryang Byeok đứng bên cạnh xì dài một tiếng: "Các cô thì biết cái gì? Cái loại như cô ta chỉ có thể dựa vào tai tiếng và vẻ ngoài để nổi tiếng thôi. Chỉ dựa vào lộ da lộ thịt để leo lên, cho dù có nổi được đi chăng nữa thì vĩnh viễn không bao giờ bước lên con đường nghệ thuật chân chính được!"

"Nói thế cũng đúng!" Những người khác cũng ào ào phụ họa.

"À đúng rồi, nghe bảo Noble tổ chức đêm họp báo công bố tác phẩm mới và dạ tiệc thượng lưu ở Haebaragi nữa đó! Các cô có ai nhận được thiếp mời không?"

"Cô đang đùa đấy à, mấy người nhỏ bé như chúng tôi sao có thể nhận được lời mời từ buổi dạ tiệc cao cấp như thế!"

"Nghe nói Noble chỉ chuyên cung cấp cho Hoàng Gia chính khách đấy, tuy là không phổ thông nhưng tuyệt đối là còn cao cấp hơn mấy nhãn hiệu Chanel, Tiffany, Dior, Armani nhiều!"

Nghe mấy người bên cạnh nói chuyện, Ryang Byeok tỏ vẻ lơ đễnh, rút một tấm thiệp mời tinh xảo từ trong túi xách: "Các cô đang nói đến cái này à?"

"A! Chính là cái đó đó! Byeok, cô giỏi thật đấy! Thế ra cô cũng được mời!"

Một nữ nghệ sĩ vẻ mặt đầy phấn khích dán chặt mắt vào tấm thiệp mời: "Ôi! Cái thiệp mời này thơm thật đấy! Quả không hổ danh là làm nước hoa! Ngay cả thiệp mời cũng sáng tạo thế này!"

"Đương nhiên rồi, nghe nói lần này đối phương mời toàn bộ những người tai to mặt lớn trong giới Thượng lưu và giới giải trí, phim của Byeok bộ nào cũng cũng hot, bộ truyền hình cô đóng năm nay ratting còn qua 2 phẩy rồi đấy! Được mời cũng là chuyện có thể đoán được mà!"

"Thật hâm mộ quá đi! Tôi cũng muốn được đi xem xem thế nào!"

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

Ryang Byeok cẩn thận cất tấm thiệp mời đi, sau đó nhìn bọn họn một cái, nói với giọng từ tốn: "Cái này thì tôi không giúp được mọi người rồi, nhưng mà, tôi lại có thể giúp mọi người xin với chị họ của tôi, chị ấy rất thân với Cook - Giám đốc nghệ thuật của Noble, lần này chị ấy là khách mời đặc biệt của Noble đó!"(lại ảo tưởng)

"Thật thế à! Thế thì tốt quá!"

"Ryang Byeok, thật sự cám ơn cô!" Dưới sự tâng bốc cảm ơn của mọi người, lòng tham hư vinh của Ryang Byeok rốt cuộc cũng được thỏa mãn, vẻ mặt cô ta đắc ý nói: "Khách khí làm gì, chuyện nhỏ mà thôi!"

...

Trên đường về nhà.

Rosé nghĩ nghĩ một lát thấy khoảng thời gian kế tiếp không còn việc gì nữa, cho nên đang chuẩn bị nhân lúc rảnh rỗi này đi gặp Nhị sư huynh một lát.

Nhưng mà, cô đột nhiên nhớ ra số điện thoại trước đấy của Oh Dong Hae đã không liên lạc được nữa, liền đeo tai nghe bluetooth lên gọi điện cho Lalisa.

"Alo" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Lalisa.

Rosé: "Boss đại nhân, số điện thoại của Oh Dong Hae là bao nhiêu? Chị gửi cho em đi! Vừa vặn buổi chiều đang rảnh, em định hẹn huynh ấy ra gặp nhau một lát."

Lalisa: "Ừ.."

"Đúng rồi, công ty cấp cho em một chiếc BMW! Đẹp lắm nha~~!" Rosé hưng phấn chia sẻ tâm trạng vui vẻ với Lalisa.

"Em đang lái xe?" Lalisa hỏi.

"Đúng thế!"

"Tập trung vào lái xe đi, cẩn thận vết thương trên đùi đấy, chị cúp máy đây."

Đầu bên kia điện thoại, Rosé tiu nghỉu bĩu môi nói: "Boss đại nhân, chị thật lãnh đạm với người ta quá đi! Chị không thơm tạm biệt người ta à?" (ơi à.... trả Chaeyoung ngầu lòi cho toy)

"Đừng quậy."

"Oh, bye bye"

Mấy giây sau, "Ting" một tiếng, điện thoại rung lên. Chắc là Lalisa gửi số điện thoại qua cho cô.

Rosé liếc nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong tin nhắn có một dãy số, à mà không, đằng sau còn chữ... moah nữa!

"Phụt..." Rosé không nhịn được bật cười: "Đại ma vương thật sự quá đáng yêu!"

Sau khi về nhà rồi, Rosé lập tức gọi điện cho nhị sư huynh."Alo~~! Nhị sư huynh?"

"Tiểu sư muội~! Cuối cũng thì muội cũng đã nhớ tới Nhị sư huynh này rồi à~!" Giọng nói từ đầu dây bên kia nghe vẻ cô đơn và ai oán.

"Muội nào đâu có biết huynh đang ở Seoul! Huynh... khụ, huynh đang làm việc đấy à? Lúc nào có thời gian rỗi? Chúng ta gặp nhau đi?" Rosé hỏi.

"Yên tâm đi, có thời gian rỗi ngay lập tức đây, ai đấy của muội vừa đích thân phê cho huynh nghỉ này, bảo là muội muốn gặp huynh!" Haiz, một bảo vệ bé nhỏ đang yên đang lành cũng bị "tọng thức ăn cho chó"!

Rosé: "Ơ...được rồi."

---Ở một nhà hàng nào đấy.


"Ái chà chà, vợ sếp đã đến rồi đấy à~!" Một vị trí không xa, một người đàn ông đang vẫy tay với Rosé.

Nguời đàn ông có một mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu từ trước đến giờ vẫn lộn xộn, một tay nhét túi quần, trên người đang mặc... một bộ đồng phục bảo vệ...

"Phụttttt" sau khi nhìn thấy cái dáng vẻ này của Oh Dong Hae, Rosé phụt luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài.

"Chậc, nhìn thấy Nhị sư huynh kích động đến thế sao?" Oh Dong Hae ngồi xuống đối diện cô, nhướng mày hỏi.

"Khụ khụ... Nhị sư huynh, bây giờ huynh đang làm bảo vệ cho công ty của Lalisa thật đấy à?" Tuy rằng đã biết trước rồi, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn thấy không thể tin được.

"Đúng thế! Làm sao nào? Chẳng phải đã nói với muội trong điện thoại rồi còn gì? Bởi vì muội muốn gặp huynh nên Boss đích thân hạ lệnh cho huynh nghỉ nửa ngày đây này!" Oh Dong Hae vừa nói vừa sờ sờ bên hông theo thói quen, ở đó đương nhiên không phải là súng, mà là một... cái dùi cui điện.

"...Nhị sư huynh, rốt cuộc là huynh đã chịu kích thích gì vậy? Chắc không phải là lần trước đánh nhau với Đại sư huynh bị huynh ấy đánh cho hỏng não luôn rồi đấy chứ?"

Oh Dong Hae ra vẻ ông đây là Độc Cô Cầu Bại lườm cô một cái: "Cảm giác đột nhiên muốn làm người thường này, đám phàm nhân các ngươi không thể hiểu được."

Rosé: "..."

"Đúng rồi, Tiểu sư muội, muốn hỏi muội lâu rồi, Lalisa và muội... rốt cuộc là quan hệ gì? Tình một đêm hay nhiều đêm? Hay là... chị ta đang bao nuôi muội?" Oh Dong Hae nằm bò ra bàn, cực kì hứng thú mà truy hỏi.

'Tình một đêm hay nhiều đêm??? Sao huynh không nói thẳng ra là bạn giường luôn đi!'

Trên đầu Rosé có mấy cái vạch đen: "Vớ vẩn, bọn muội là quan hệ yêu đương quang minh chính đại!"

"Gì cơ! Muội chơi thật đấy à?" Oh Dong Hae nghe thế trên mặt không khỏi kinh ngạc: "Chẳng trách dạo gần đây ai đó lại điên cuồng như thế..."

"Ai đó? Anh nói ai?" Trên mặt Rosé hiện lên vẻ cảnh giác.

"Không ai cả." Oh dong Hae đánh trống lảng: "Cả hai yêu đương được bao lâu rồi?"

Rosé đếm đếm: "Ừm... nếu cộng thêm cả hôm nay nữa là ba ngày."

"Khụ khụ khụ... thế chẳng phải là lúc ở Dibu mới xác định quan hệ hả?" Oh Dong Hae kinh ngạc nói.

Rosé liếc xéo anh ta một cái: "Đúng thế, hoạn nạn thấy chân tình, huynh nghe thấy câu này bao giờ chưa?"

Oh Dong Hae: "..." Cảm thấy ai đó nếu như biết sự thật, biết mình trở thành "công thần" chắc chắn sẽ tức chết...

Những ngón tay của Rosé gõ gõ lên mặt bàn: "Bây giờ đến lượt muội hỏi huynh!"

"Muội muốn hỏi cái gì?" Dong Hae nhướng mày.

"Sao tự dưng đang yên đang lành huynh lại chạy đến chỗ Lalisa làm... bảo vệ?"

"Theo như nhu cầu mà thôi."

Rosé nghe thế liền lộ ra chút suy tư, xem ra Nhị sư huynh có chuyện cần nhờ Lalisa giúp, giữa hai người đã đạt được thỏa thuận gì đó. Còn về phần cụ thể tình hình là gì, Rosé cũng không định hỏi nhiều. Có một vài chuyện, biết càng ít càng tốt.

Cho nên, Rosé đi thẳng vào vấn đề chính: "Lần này muội đến tìm huynh thực ra là có chuyện nghiêm chỉnh, Nhị sư huynh, huynh có hứng thú muốn làm thêm không?"

Đôi mắt của Oh Dong Hae lóe sáng: "Làm thêm? Huynh có hứng đấy! Huynh đang thiếu tiền mà! Toàn bộ tài khoản trước kia của huynh đã bị cái tên thần kinh Oh Dal kia phong tỏa rồi! Quá ư là vô tình, vô sỉ, cứ thích cố tình gây chuyện!"

Khóe miệng Rosé giật giật: "Ha ha... Đại sư huynh không giết huynh đã coi là tình sâu nghĩa nặng với huynh lắm rồi đấy!"

"Nói đi, việc gì? Không cần biết làm cái gì, chỉ cần có tiền là huynh làm!" Oh Dong Hae quả quyết nói.

"Đừng có đồng ý nhanh thế, việc làm thêm mà muội nói là làm sự phụ dạy võ cho một đứa trẻ năm tuổi, rất nghiêm túc đấy, cực kì dụng tâm đấy, dạy cho đứa trẻ ấy tất cả những gì huynh biết."

Oh Dong Hae vuốt vuốt tóc mái: "Trẻ con năm tuổi? Hơi bị khó đấy! Con nhà ai mà lại có thể để Tiểu sư muội đích thân tìm đến huynh vậy!"

Rosé nhấp một ngụm trà: "Con gái muội."

"Phụt..."

"Muội sinh con lúc nào thế? Hơn nữa còn năm tuổi! Muội thế mà còn có chức năng sinh con nữa à?" Vẻ mặt của Oh Dong Hae như thể gặp phải quỷ, không ngừng đánh giá Rosé.

Rosé để tránh cho Oh Dong Hae trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cô mặc đồ nữ cho nên đã cố ý về nhà thay đồ nam rồi mới đến gặp anh ta. Nhưng mà, kể cả có mặc đồ nam đi chăng nữa nhưng cô vẫn là phụ nữ đấy, được chưa...

"Bà đây vốn dĩ là phụ nữ, tại sao lại không có công năng đó?" Rosé vẻ mặt đầy câm nín.

"Thật sự... thật sự là con gái của muội à?"

Rosé khinh bỉ nhìn anh ta một cái: "Con gái của Lalisa thì không phải là con gái của muội à?"

Khóe mép Đường Lãng giật một cái: "Muội thật đúng là không coi như người ngoài! Huynh còn tưởng là con gái muội thật cơ... nói ra mới thấy, muội đối xử với con gái của Lalisa cũng tốt quá đấy? Quan tâm đến thế cơ à?"

"Liên quan gì đến huynh, rốt cuộc thì huynh có làm hay không?"

"Làm làm làm, chỉ cần là có tiền, cái gì huynh cũng làm!"

"Vậy coi như xong nhé, thời gian là thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, bởi vì bình thường bé còcon phải đến nhà trẻ. Ngoài ra, ba tháng kiểm tra một lần, nếu như huynh dạy không được, muội sẽ đổi người đấy." Rosé nghiêm túc nói.

"Chậc chậc chậc...." Oh Dong Hae nhìn cô, chép miệng mãi.

"Huynh chép miệng cái gì?"

"Trở thành phụ nữ của người khác rồi, cánh tay cũng chìa ra ngoài luôn rồi! Tiểu sư muội suốt ngày bám lấy huynh năm đó đã không thể quay về nữa rồi!"

"Ha ha ha, đến huynh còn đi làm bảo vệ thì trên thế giới này còn có cái gì không thể xảy ra nữa chứ?" Nói chuyện cả buổi với Oh Dong Hae, Rosé đột nhiên nhớ ra vẫn còn một vấn đề quan trọng muốn hỏi. "Đúng rồi, Nhị sư huynh, cái đó... có phải Lalisa đã biết chuyện đó của muội rồi không? Cũng biết quan hệ giữa huynh với muội?"

Oh Dong Hae nhấp một ngụm trà: "Chắc là biết rồi!"

Nghe được đáp án, Rosé lại thở phào một hơi, thực ra lúc đó trong kho quân dụng bỏ hoang ở Philadenphia, Lalisa đã tận mắt nhìn thấy hết rồi giờ cô còn lo chị biết hay không biết cái gì!

Rosé đang suy nghĩ, đột nhiên Oh Dong Hae ngồi trước mặt lại thốt ra một câu: "Ái chà chà... ai đó coi như xong rồi, không tài nào ngờ được khẩu vị của Lalisa lại nặng như thế~!"

Mặt Rosé đen sì: "Đệt! Huynh lại nghĩ ra cái gì đó! Tại sao thích muội lại có nghĩa là khẩu vị nặng?"

"Thích được muội lại chả phải là khẩu vị nặng à?"

"..." Thôi được rồi! Thực ra hình như cũng hơi nặng...

--Seoul Forest Trimage

Vừa mới đến cửa, Rosé đã thấy một người đeo khẩu trang kính râm che kín mít ngồi trước cửa đợi.

"Lông vàng? Tại sao ông lại ở đây?"

"Bà đi đâu thế hả? Chết cóng tôi rồi, mau mở cửa đi!" Yang Daejung thúc giục.

'Cái tên này...' Rosé lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó rót cho anh ta một cốc nước ấm: "Ông kí hợp đồng rồi à?"

"Ừ." Yang Daejung lùng bùng ừ một tiếng.

"Tại sao tự nhiên chạy đến chỗ tôi làm gì? Tôi còn tưởng ông muốn tuyệt giao luôn với tôi thật cơ đấy!" Rosé nhướng mày nói.

Yang Daejung nghe thế lại một bụng tức: "Bà còn dám nói nữa à, cũng không biết lúc đầu đứa nào mạnh mồm bảo tôi yên tâm, còn bảo lòng mình chứa sao trời biển rộng, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ bông hoa cọng cỏ nào bên đường mà dừng lại!"

"Ôi ~ ai bảo tình yêu đến quá nhanh, như thể một cơn lốc xoáy cuốn bay mọi suy tính của tôi~!"

Yang Daejung nhịn cơn tức muốn đánh cho cô một trận lại, thở dài một hơi: "Tôi đến muốn nói với bà một câu... trong khoảng thời gian này... nếu như Cho Boram có nói gì với bà về tôi thì... bà đừng có tin!"

"Nói cái gì cơ?"

"Không cần biết cô ta nói gì, dù sao bà không cần tin là được!" Yang Daejung cáu kỉnh nói rồi đeo khẩu trang lên: "Tôi đi đây!"

"Ơ..." Chạy đến tận đây chỉ để nói một câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cái tên này thần kinh à...

--Tối ngày hôm sau. Khách sạn Haebaragi.


Buổi ra mắt sản phẩm mới của nhãn hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới Noble sắp bắt đầu, hơn nữa còn nhân dịp này tung ra quảng cáo chính thức ở thị trường người Hàn.

Tham gia buổi lễ ngày hôm nay có nhà điều chế nước hoa Kristen Green, đạo diễn Nam Eun Sik - đạo diễn phim hàng đầu của Kbiz, giám đốc nghệ thuật của Noble - Cook Brian, nhà điều chế nước hoa cao cấp trong nước Ashley Choi, siêu sao trong giới giải trí Lee Ahreum, Lee Min Hoo... và hàng loạt các đại gia trong giới đều xuất hiện.

Hôm nay Lee Ahreum vì để phối hợp với chủ đề nước hoa nên mặc một bộ váy có những đóa hoa đính khắp người như vườn địa đàng, nhìn vào trông cực kì thần bí tao nhã.

"Chị Ahreum, hôm nay chị đẹp quá!"

"Nói vớ vẩn, chị Ahreum ngày nào chả đẹp!"

"Hôm nay may mà có chị Ahreum, bằng không chúng ta đã không vào được!"

Đám nghệ sĩ nhỏ thông qua Lee Ahreum đi cửa sau để vào được bữa tiệc ào ào tâng bốc cô ta.

"Đừng khách khí, đều là đồng nghiệp với nhau cả." Lee Ahreum thản nhiên nói.

Đang nói chuyện, đột nhiên có người nhớ ra liền hỏi: "Đúng rồi, mọi người có biết đại sứ thương hiệu cho sản phẩm mới lần này của Noble là ai không? Bên Noble vẫn cứ giữ bí mật suốt, trong giới không lộ ra chút tin tức nào cả, thật thần bí!"

"Có gì mà thần bí, chẳng phải là Jang Seol sao!" Ryang Byeok tỏ vẻ đã biết tin tức nội bộ.

Nghe đến đó, có người tiếc hận: "Ryang Byeok? Tại sao lại là người của FJ? YG của chúng ta cũng có người đi casting mà? Chị Ahreum là vì có hợp đồng quảng cáo khác, Byeok tại sao cô lúc đó không đi thử xem?"

Ryang Byeok nghe thế, vẻ mặt thoắt cái đã trở nên khó chịu, cô ta đương nhiên cũng đã đi thử nhưng đã bị loại ngay từ vòng gửi xe.

Nhìn thấy vẻ mặt của Ryang Byeok không tốt, người nói ra câu đó mới nhận ra mình lỡ lời, vội chữa sai: "Xem trí nhớ của tôi kìa, lúc đó cô đang bận quay phim thế nên không có thời gian rồi! Thật sự là đáng tiếc!"

Thế vẻ mặt của Ryang BYeok mới dịu đi, cô ta nói: "Ừm, lúc đó bận quá nên không đăng kí đi casting."

Nói rồi trong lòng cô ta tự cảm thấy may mắn, may là quá trình tuyển người của Noble hoàn toàn được giữ bí mật, cô ta có đăng kí tham gia casting thật hay không cũng không ai biết....

Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy có hai người bước lại từ phía cửa.

"Đó chẳng phải là Rosé và Cho Boram sao? Hai người đó sao lại chạy đến đây?"

"Cái này chẳng phải rất hiển nhiên sao? Cho Boram cũng cảm thấy đẳng cấp của Rosé rất thấp kém nên muốn để cô ta đến những trường hợp này nhiều nhiều một chút, cố rửa hết cái mùi quê mùa trên người cô ta đi ha ha ha!"

"Á! Đạo diễn Cook kìa! Đạo diễn Cook ra rồi!" Rất nhanh sau đó mấy người này đã bị giám đốc nghệ thuật của Noble đột nhiên xuất hiện thu hút sự chú ý.

"Hình như ông ấy đang nhìn về phía chúng ta kìa! Ối, ông ấy đi đến đây kìa!"

Ryang Byeok tuy rằng rất kích động nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh thấp giọng nói: "Có gì mà phải ngạc nhiên, tôi đã bảo là quan hệ giữa đạo diễn Cook và chị họ tôi rất tốt mà!"

Lee Ahreum đứng dậy vẻ mặt rất tự nhiên: "Ngài Cook, đã lâu không gặp."

Cook khách khí bắt tay với cô ta: "Cô Lee, lại gặp mặt rồi! Cám ơn cô và bạn bè đã đến ủng hộ!"

"Đâu có, ngài khách khí quá rồi!"

Nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Lee Ahreum và Cook, vẻ mặt của những nữ nghệ xung quanh tràn đầy hâm mộ, Ryang Byeok cũng tỏ ra rất vinh dự.

"Hôm nay bận quá, tôi xin được thất lễ trước nhé."

Cook vừa nói vừa hướng ánh mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt sốt ruột dường như thật sự rất gấp gáp, thuận miệng hỏi han mấy câu rồi lập tức đi về phía hướng đằng sau lưng Lee Ahreum...

"Hi! Chaeyoung! Honey của tôi! Hoa hồng của tôi. Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại rồi!"

Lúc Cook và Lee Ahreum nói chuyện với nhau thì rất khách khí nhưng lúc thấy Rosé thì cả khuôn mặt như sáng bừng lên, giọng nói đầy nhiệt tình, hơn nữa còn ôm Rosé một cái thật chặt nữa.

Rosé từng ở Mỹ bốn năm, cô đã quen với cách thức chào hỏi nhiệt tình của họ vì thế bèn thoải mái ôm lại: "Đã lâu không gặp."

"Ôi, Honey ơi, tại sao..." Cook đột nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Rosé mở to hai mắt: "Tôi làm sao cơ?"

"Honey, sao cô lại hấp dẫn hơn trước nhiều thế này rồi." Giọng điệu của Cook đầy vẻ kích động.

Rosé dở khóc dở cười: "Đạo diễn của tôi ơi, ngài cũng biết nịnh con gái quá đấy."

Lúc này khuôn mặt Cook đầy vẻ chân thành: "Ồ không không không, Honey à, cô hấp dẫn hơn nhiều thật mà, không, nói đúng hơn là "động lòng người", Honey cô đang yêu à?"

"..." Lúc này khuôn mặt Rosé lại đầy vẻ bối rối 'mẹ nó, ông ta có hỏa nhãn kim tinh đấy à?' (chớ bộ em nghĩ cả thế giới không biết em đang yêu hả >.< )

"Khụ khụ, đạo diễn Cook, ngài thật biết nói đùa quá!" Rosé cố kị liếc Cho Boram bên cạnh, vội vàng tùy tiện trả lời cho qua. Cũng may là Cook không truy hỏi vấn đề này, Cho Boram cũng không để ý tới.

"Lát nữa gặp lại nhé Honey, tôi có dự cảm rằng tất cả mọi người đều sẽ bị vẻ đẹp của cô khiến cho mê hoặc cho mà xem!"

"Lát nữa gặp, cảm ơn ngài đã khen ngợi!"

...

Lee Ahreum và Ryang Byeok không nghe được nội dung câu chuyện của họ nhưng thái độ của Cook và Rosé quả thật là rất thân thiết.

Sắc mặt Ahreum lại trầm xuống mấy phần.

Vẻ mặt Ryang Byeok càng khó coi hơn: "Sao cô ta lại có quan hệ tốt với đạo diễn Cook như thế chứ?"

"Tôi thấy là lại leo lên được đại gia nào rồi!" Một diễn viên nữ bên cạnh châm chọc.

Ryang Byeok hừ một tiếng: "Tôi đã nói mà, với tài nguyên trong tay Cho Boram hiện giờ sao có thể kiếm được thiếp mời cho cô ta chứ... công phu leo giường của con ả này đúng là càng lúc càng cao!"

Lee Ahreum lườm cô ta một cái, vẻ mặt không vui: "Đừng có nói bậy, quên những gì chị đã nói gì với em rồi sao."

Cô em họ này của cô cũng quá xốc nổi rồi, phải biết là trong nghề ai cũng biết nó là em họ cô, cứ ăn nói không suy nghĩ như thế rồi cũng có ngày liên lụy đến cô.

"Em xin lỗi, chỉ là em thấy con Rosé kia ngứa mắt quá thôi!" Ryang Byeok miệng thì lầu bầu nhưng cũng đã bớt bớt lại.

"Chị Ahreum thật tốt tính, nếu em là chị, suốt ngày bị buộc phải lăng xê cùng người khác thế này thì chắc em sẽ không chịu nổi mất..." (chứ không chịu nổi thì làm gì giờ nhỉ toy không cho phép thì muốn cũng khum được nhe =)) )

"Đúng thế! Đúng thế!"

...

Một lát sau, buổi công bố sản phẩm mới cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Đầu tiên là người sáng lập Noble trình bày thông điệp của sản phẩm và kế hoạch mở rộng thị trường Hàn Quốc ra sao, sau đó là Lee Ahreum thay mặt nhưng người mẫu ở đó lên tiếng phát biểu.

Lee Ahreum vẫn giữ vững phong cách nữ thần, lúc được phỏng vấn thì trả lời: "Tôi rất thích sản phẩm của Noble, cũng rất tán thưởng tinh thần sáng tạo của Noble, hôm nay tôi rất vinh dự khi được tới đây tham gia buổi ra mắt sản phẩm nước hoa mới này..."

"Ahreum, nghe nói đạo diễn Cook vốn chỉ định người đại diện là cô, có điều bây giờ cô đang là đại sứ thương hiệu của Chanel nên mới không tham gia được, có phải như thế hay không ạ?" Một phóng viên hỏi.

Lee Ahreum cười cười: "Quả thật là có hơi tiếc nuối."

Lời này xem như đồng ý với lời mà phóng viên nói. Vì vậy phóng viên lại chuyển mic qua đạo diễn Cook, thuận miệng hỏi tiếp: "Chắc hẳn đạo diễn Cook cũng rất tiếc nuối nhỉ!"

Cook không chút do dự nói: "NO NO NO, đây là vận may của tôi! Người Phương Đông các bạn chẳng phải có câu "Tái ông mất ngựa - sao biết là họa mà không phải là phúc", tôi nghĩ tâm trạng của tôi chính là như thế! Tôi rất hài lòng với người đại diện lần này! Cô ấy quá tuyệt vời!"

Cook vừa nói như thế thì mọi người ở đây đều có chút lúng túng.

Phóng viên vừa ra câu hỏi này cũng toát mồ hôi lạnh, người ngoại quốc này có vẻ hơi ngay thẳng quá thì phải...Cho dù là vô tâm nhưng nói thế thì cũng khiến cho người khác khó chịu mà.

Cuối cùng thì lại là Lee Ahreum cười cười như không để ý tới lên tiếng: "Có thể khiến đạo diễn Cook khen ngợi như thế, chẳng hẳn đối phương là một nghệ sĩ rất ưu tú!"

Đạo diễn Cook gật đầu liên tục: "Đúng vậy."

Cũng may là Lee Ahreum rộng lượng thế nên trình trạng lúng túng này đã được hóa giải rồi... Chỉ có điều mọi người lại càng thêm hứng thú với người đại diện sắp được công bố.

Rốt cuộc là Cook cố ý nói như thế để đánh bóng thương hiệu hay là người đại diện kia quả thật tốt như thế? Khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn, dù sao thì Noble cũng là nhãn hiệu nổi tiếng như thế, hiển nhiên người đại diện lần này sẽ là một nghệ sĩ nổi tiếng, thậm chí là siêu nổi tiếng, đây hẳn cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Sau sự việc nhỏ đó, buổi trình diễn sản phẩm mới vẫn tiếp tục diễn ra, nhân viên đang nhiệt tình đưa các mẫu giấy thử nước hoa mới lên cho quan khách và chúng phóng viên.

"Nước hoa Noble có bề dày lịch sử hơn hai trăm năm, cách điều chế cao siêu được truyền từ đời này qua đời khác, vẫn là kĩ thuật chưng cất hương thơm và các nguyên liệu cao cấp được tuyển chọn nghiêm ngặt từ những đóa hoa hồng ở vườn hoa hồng Bulgaria, Florence Jasmonic, hoa huệ ở Ấn độ, cỏ thơm dưới biển, hoa y lan của Madagasca..."

Mọi người nhẹ nhàng ngửi thử mùi hương trên giấy, mùi thơm ngào ngạt trong không khí khiến người ta như lạc vào cung điện xa hoa cổ xưa, không nén nổi mà bày ra tư thế đoan trang.

Nương theo lời giới thiệu đầy sinh động, cả hội trường say mê trầm trồ khen ngợi, màn hình trước mặt yên ắng phát sáng...

Màn hình xuất hiện bầu trời đầy mây đen, ống quay lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen, trở thành những con đường cái mang màu sắc cổ xưa của thành Cao Ly.(Tên Hàn Quốc cũ)

Một cô gái lam lũ mặc áo vải thô, mái tóc tán loạn, khuôn mặt cũng chẳng lấy gì làm sạch sẽ gần như không thể nhìn ra dung mạo thật được nữa xuất hiện trên màn hình. Thấy vậy, quan khách và phóng viên dưới đài đều ra vẻ kinh ngạc không thôi.

"Có phải tôi nhìn nhầm không? Đây là đoạn quảng cáo mà Noble chi một đống tiền làm ra sao?"

"Không phải chủ đề của Noble là cao quý à?"

"Đúng vậy, sao nữ nhân vật chính trong đoạn quảng cáo lại là một cô gái ăn mày nhỉ?"

Lúc này, một đội Cẩm y vệ cưỡi ngựa lao nhanh qua, không hề chú ý đến cô gái ăn mày ngồi ở ven đường...

Hình ảnh chiếu đến đây, người xem vẫn không tài nào hiểu nổi như trước, hoàn toàn không nghĩ ra được câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.

"Đã xem đến đây rồi mà vẫn không biết người đại diện là ai..."

"Vớ vẩn, bôi cả mặt thành như thế rồi thì ai mà nhận ra được nữa chứ!"

"Chẳng phải người đại diện này thảm quá rồi sao?"

"Chẳng nhẽ cô gái ăn mày vừa rồi chỉ là người qua đường, nhân vật chính còn ở phía sau?"

...

Dưới đài xôn xao bàn tán trong nghi vấn, màn ảnh lại chiếu đến con đường liễu rủ đong đưa trong từng làn gió khẽ bay qua. Sau đó, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, đội cưỡi ngựa vừa đi qua đột nhiên quay lại, sau đó dừng lại trước mặt cô gái.

Tướng quân cầm đầu nhảy nhanh xuống khỏi con ngựa cao to, vén vạt áo, cung kính quỳ một chân xuống trước mặt cô gái ăn mày kia. Ngay lập tức, các thị vệ khác cũng đều xuống ngựa đồng loạt hành lễ trước mặt cô gái kia...

Sau đó, màn ảnh chiếu vào ngay mặt của cô gái, làn tóc của cô khẽ bay trong gió, tựa như một làn hương vô hình.


Nhìn thấy trường hợp như thế mà vẻ mặt cô gái không hề có chút ngạc nhiên nào, đôi mắt trong suốt cao ngạo lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sự cao quý.

Ngay sau đó, hình ảnh lại thay đổi, từ đường cái tường thành Cao Ly bay tới trong Hoàng cung xa hoa.

Trong màn ảnh là bóng lưng một cô gái, cô ấy mặc một bộ đồ hoa lệ bằng sợi tơ vàng, búi tóc tinh xảo, bước chân đoan trang, bước từng bước một đi vào trong điện.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đã hiểu câu chuyện, thật ra cô gái ăn mày kia là một cô công chúa muốn du ngoạn trong chốn dân gian. Cho dù đã tô vẽ khuôn mặt một cách bẩn thỉu và khoác lên mình bộ quần áo tả tơi nhưng cuối cùng lại vẫn bị phát hiện ra bởi mùi hương đầy cao quý trên người cô.

Mọi người chưa kịp tán thưởng không thôi về sự sáng tạo của quảng cáo này thì trong màn hình lớn, hình ảnh đã đổi thành khuôn mặt chính diện của công chúa.

Cuối cùng cũng thấy mặt của công chúa điện hạ rồi, mọi người không khỏi mong chờ.

Chỉ thấy dưới trâm cài tóc khẽ khàng chập chờn, công chúa từ từ ngẩng đầu lên.

Giữa trán cô là bông hoa lửa rực rỡ, khuôn mặt ung dung xinh đẹp cao quý vô cùng khiến mọi người kinh ngạc đến nỗi phải hít một hơi thật sâu...

Bởi vì có hình tượng ăn mày đối lập nên cảnh này lại càng khiến người ta rung động hơn. Điều rung động nhất chính là tất cả mọi người đều đã nhận ra cô gái đó là ai!

"Rosé! Là Rosé!"

"Nữ phụ đóng vai Song Heejin trong Tuyết Mùa Hạ - Rosé!"


"Quá... quá đẹp! Tôi nhớ lúc xem trailer của Tuyết Mùa Hạ thì đã ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của cô ấy lắm rồi!"

...

Hiện trường có người vui mừng, có người ngạc nhiên và cũng có người khó chịu, Lee Ahreum suýt nữa đã hất đổ cốc trà bên cạnh.

'Sao lại là Rosé! Tại sao lại như thế! Tại sao lại là Rosé!'

Ryang Byeok không khống chế được mà đứng thẳng lên, muốn nhìn cho rõ xem, miệng thì thào với vẻ không tin nổi: "Không thể nào! Tại sao lại là Rosé! Có phải là sai rồi không?"

"Đúng vậy, Byeok, chẳng phải cô nói là Jang Seol sao?"

"Sao Rosé lại có tư cách nhận vai trò đại diện này được cơ chứ!"

...

Tuy trong toàn bộ cảnh phim, khuôn mặt Rosé chỉ xuất hiện ở một giây cuối cùng thôi nhưng cũng đủ để lại cho mọi người ấn tượng vô cùng sâu sắc, đó chính là Rosé, bọn họ không nhận nhầm!

Sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, tiếng vỗ tay vang lên như sấm khắp hội trường!

"Đặc sắc! Quá đặc sắc! Không hổ là đạo diễn Cook! Thật tuyệt vời!"

"Tuy rằng toàn bộ quảng cáo không hề có lời kịch nào nhưng lại truyền đạt được thông điệp, cao quý là một loại khí chất! Cho dù công chúa có lưu lạc đầu đường xó chợ, hóa trang thành ăn mày thì vẫn là công chúa! Kể là dưới bộ dạng của một tên ăn mày khí chất cao quý của cô ấy vẫn không thể nào mất đi!"


"Thật lợi hại!"

"Tuyệt hơn nữa là một giây lộ mặt cuối cùng của nữ chính, khiến cho trong đầu tôi chỉ còn lại một giây cuối cùng kia!"

...

Đến khi trên màn hình lớn chỉ còn bình thủy tinh được thiết kế hoa lệ cùng với nhãn hiệu, mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của Rosé.

"Sau đây, xin mời đại diện của chúng ta, cô Rosé!"

Trong giọng nói kích động của MC, Rosé vẫn ngồi yên trong góc không ai chú ý đến lúc này mới từ từ đứng lên.

Đạo diễn Cook vô cùng nhiệt tình tự xuống đài, cúi chào với Rosé sau đó đưa tay đỡ tay cô đi lên đài.

Đến lúc này thì hoàn toàn không còn gì mà nghi ngờ nữa. Người đại diện của Noble lần này đúng là Rosé.

"Thật không ngờ người đại diện thần bí kia lại là Rosé! Lần này cạnh tranh kịch liệt như thế, tin rằng có rất nhiều nghệ sĩ tham gia ứng tuyển! Chẳng hay tại sao đạo diễn Cook lại chọn cô Rosé đây?"

"Bởi vì trước khi tuyển chọn, tôi thấy hình tượng của Song Heejin có khí chất cao quý và cứng cỏi mà chúng tôi cần nhất!" Đạo diễn Cook thỏa mãn trả lời.

"Rosé, có thể phát biểu cảm nghĩ của cô về nước hoa cho chúng tôi nghe được không?" MC lại quay sang hỏi Rosé.

"Nước hoa là mùi hương thể hiện tính cách của một người, đẳng cấp của một người chính là nằm ở hương thơm. Lấy ví dụ nhé, đối với phụ nữ mà nói, có thể đàn ông sẽ không nhớ hôm nay cô mặc đồ gì, thậm chí còn quên cả khuôn mặt của cô nhưng chắc chắn sẽ nhớ mùi hương trên người cô và vĩnh viễn không quên được mùi hương đó!" Rosé bình tĩnh trả lời, các phóng viên đồng loạt ghi chép lại, không hề có tình huống luống cuống hay khẩn trương nào.

Buổi ra mắt sản phẩm diễn ra trong không khí hài hòa, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Rosé, không ai chú ý tới phía cửa ra vào có hai người đến muộn.

Park Hwayoung nhìn Jang Seol phải kéo mình đi đến bằng được, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.

Tuy cô ta cũng nhận được thiếp mời nhưng biết đại diện là Rosé nên đương nhiên cô ta cũng chẳng muốn tự gây phiền phức cho mình.


Cô ta cho rằng chắc chắn Jang Seol cũng sẽ không tới, không ngờ Jang Seol không chỉ tự dẫn xác tới mà còn kéo cả cô ta tới nữa.

"Hwayoung, tin mình đi, cậu xem xem, một lát nữa chắc chắn sẽ có trò hay để xem!" Jang Seol ác độc nhìn Rosé đang được mọi người vây quanh.

'Vị trí đó là của mình. Những ánh mắt hâm hộ tán thưởng, vốn tất cả đều là của mình nhưng bây giờ lại bị con đàn bà vô liêm sỉ này cướp hết!'

Park Hwayoung nhìn ánh mắt chắc chắn của Jang Seol, vẻ mặt có hơi bất an. Có điều, Jang Seol đã muốn phá Rosé, Park Hwayoung đương nhiên là mong Jang Seol sẽ thành công, vì thế cô ta bèn ngồi xuống bên cạnh Seol, theo dõi diễn biến tiếp theo.

'Hừ, đối phó với Rosé vốn không cần mình phải tự ra tay.'

Lúc này, Ryang Byeok đang phẫn hận không thôi cũng chú ý thấy Jag Seol đến, đôi mắt liền sáng ngời lập tức quay sang, nhỏ giọng hỏi: "Jang Seol, cô cũng tới sao!"

Jang Seol tùy ý gật đầu, đối nghệ sĩ của YG cô ta ghét còn không hết, chẳng qua vẫn phải nể mặt mà thôi, hơn nữa lúc này cô ta vẫn đang đặt hết sự chú ý lên đài, hiển nhiên là không có tâm trạng đáp lời người khác.

Ryang Byeok lại không chờ được, bèn hỏi: "Người đại diện của Noble chẳng phải là cô ư? Sao lại thành Rosé rồi?"

Jang Seol cau mày, vẻ mặt hơi khó coi lại buồn bã nói: "Từ đầu tôi cũng tưởng là tôi, nhưng mà... Haiz thôi vậy!"

Nghe nói như thế, Ryang Byeok và mấy nghệ sĩ chung quanh đều nhận ra có gì đó không đúng. Lời này của Jang Seol sao nghe ra lại có gì đó là lạ? Sao lại là cũng tưởng rằng là cô ta?

Ryang Byeok đảo mắt, trong lòng đột nhiên hưng phấn, chẳng nhẽ trong chuyện này còn có gì mờ ám sao?

Đúng lúc này, đang đến phần các phóng viên hỏi thì đột nhiên có một phóng viên hỏi bằng giọng sắc bén: "Mọi người đều biết lần này việc tuyển chọn cạnh tranh rất khắc nghiệt, có điều, tôi biết còn có mấy người báo danh đều là những nữ minh tinh rất nổi tiếng, thậm chí còn có cả Min Hae, Jang Seol, Kwon Zuzy! Tại sao đạo diễn Cook lại chỉ dựa vào Tuyết Mùa Hạ mà chọn Rosé làm người đại diện?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro