Nói bóng gió chính là tôi có thể cưới được vợ hay không thì phải xem mấy người.
Sau đó, Rosé được nhân viên công tác dẫn vào phòng thăm hỏi.
Người kia ngồi cách tấm kính ở phía đối diện, lười nhác chống tay lên đầu, trông có vẻ bực bội vì bị làm phiền, không hề có dáng vẻ tiều tụy của một gã phạm nhân nên có gì cả. Ngược lại, trông chị ta còn phách lối hơn, như thể nơi chị ta vào không phải là nhà giam mà là lãnh địa của chị ta vậy...
"Tìm tôi có chuyện gì không?"
Mẹ nó, nghe cái giọng này xem, làm như đây là nhà chị không bằng.
Sau khi biết mối quan hệ giữa Woon YooNa và Lalisa, đây là lần đầu tiên cô gặp chị ta, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với chị ta cả.
Rosé không nhịn được liếc nhìn chị ta mấy cái, thầm tự hỏi, tên này thật sự là chị em cùng cha khác mẹ với Lalisa sao?
Bất kể là tướng mạo hay tính cách và khí chất, thật sự không giống chút nào cả...
Kì diệu thật đó... Đột biến gien à...
"Nhìn đủ chưa?" Cảm giác được Rosé đang quan sát mình, Woon YooNa hơi nheo mắt lại.
Lúc này, Rosé mới tỉnh táo lại: "Khụ khụ, cũng không có gì, tôi đến để chuyển lời thôi, chị ở đây đủ chưa? Định lúc nào thì ra?"
Con ngươi Woon YooNa lướt qua một tia ý lạnh, anh ta lạnh lùng nói: "Trả lời sai."
Nói rồi đứng dậy định đi mất.
Rosé ngẩn cả ra 'Sao chưa nói gì đã đi rồi?'
Mất công cô chạy vội tới đây như chó vậy...
"Đợi... đợi đã! Đợi chút!" Rosé cuống cuồng áp thẳng mặt lên tấm kính: "Sao lại trả lời sai? Được rồi, cứ xem là sai đi, vậy tốt xấu gì chị cũng phải cho tôi một gợi ý chứ!"
Người tóc bạch kim kia đang định đi ngiêng đầu lại nhìn cô rồi tỏ ra khoan hồng độ lượng ngồi lại, lười nhác nói: "Vậy cho em thêm một cơ hội nữa, tìm tôi làm gì?"
'Đệch...'
Khóe miệng Rosé giật giật đưa tay đỡ trán, tôi tìm chị còn có thể để làm gì chứ? Chỉ tới chuyển lời thôi mà! Không thì làm gì được nữa?
Đáp án này sai, vậy đáp án chính xác là gì? Tên này rốt cuộc có ý gì nhỉ?
Rosé sắp bị hành cho phát điên rồi, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của tên điên kia...
Nín nhịn hồi lâu, Rosé buông một câu: "Tôi có thể xin sự trợ giúp tại chỗ không?"
Người kia nhíu mày.
Rosé thấy chị ta không nói gì, coi như chị ta ngầm cho phép, cô vội gọi điện cho Oh Dal.
"Alo? Tình hình thế nào rồi?"
Rosé hạ thấp giọng: "Không phải lo, vẫn sống nhăn răng, có vẻ muốn hành chết chúng ta thật đấy! Còn về việc khuyên chị ta ra ngoài... cái tên thần kinh này, muội không thể nào nói chuyện với chị ta được! Vừa vào đã hỏi sao muội lại tới tìm chị ta, muội nói muội tới chuyển lời, hỏi chị ta bao giờ thì ra, chị ta lại nói đáp án của muội bị sai, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi thẳng, giờ muội đang tranh thủ cơ hội trả lời lần hai..."
"..." Oh Dal ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, đại khái là đang hạn hán lời không biết nói gì.
Sau đó, hình như bên kia bị Hyeri giật mất điện thoại nên có giọng Hyeri truyền tới: "Ngu quá! Sao lại tới tìm chị ta á! Vì người ta lo lắng cho chị! Bảy chữ! Đáp án chính xác đấy! Hiểu chưa?"
Rosé: "..."
Hyeri vừa nói vừa lầm bầm chửi: "Tiểu sư muội, tỷ nói muội nghe, con hàng này nín nhịn lâu quá, đã thế tính tình lại còn trẻ con, tám phần chẳng qua là muốn được muội quan tâm thôi!"
"Không đến nỗi vậy chứ?"
"Không tin thì muội thử xem!"
"Được rồi! Để muội thử nói chuyện lại xem, nếu vẫn không được thì muội cũng hết cách đấy nhé..."
Cái gì mà "vì người ta quan tâm chị mà", có đánh chết cô cũng không nói ra cái câu đó đâu nhé?
"Vậy muội đừng dập máy, để có gì thì tỷ còn kịp thời cứu nguy cho!" Hyeri tỏ ra nghiêm túc nói, cố che giấu việc chẳng qua cô chỉ muốn hóng hớt mà thôi.
Rosé nghĩ rồi thấy cũng không có gì, với lại vừa hay để họ biết luôn tên này khó chơi đến thế nào, cô thật sự cũng đã tận lực rồi.
Thế nên Rosé không dập diện thoại, ngồi về chỗ.
"Trước lúc tôi trả lời chị, chị có thể trả lời một câu của tôi trước không? Sao chị lại muốn ở trong này?" Rosé hỏi.
Người kia nhếch lên một điệu cười trào phúng: "Để em nhìn xem chính nhân quân tử trong lòng em là người đạo mạo đến thế thế nào."
Rosé nghe vậy cau mày lại 'Ý của anh ta là, chuyện này là do Lalisa làm?'
"Trước tiên không nói chuyện này rốt cuộc là do ai làm, kể cả là người bên phía Lalisa ra tay thì giờ các chị đang ở phía đối lập nhau, trước đây chị cũng gây không ít rắc rối cho BP mà đúng không?" Rosé mở miệng.
Người kia vẫn tỏ ra thản nhiên nói: "Thế thì sao, tôi không phải là người tốt, nhưng từ trước tới giờ khi đứng trước mặt em tôi chưa từng che giấu em điều gì."
Rosé: "..." Mẹ nó, sao vặn vẹo quá vậy. Quả nhiên không có cách nào để truyền đạt được...
Trước mắt Rosé hiện lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang lo lắng của Annie, thế nên cô cố nén lại tiếp tục khuyên nhủ: "Chúng tôi đều rất lo cho chị, nếu là vì lí do này, thật sự đâu cần thiết. Được rồi, giờ tôi biết rồi, tôi biết chị ấy ra vẻ đạo mạo rồi, được chưa?"
Hyeri đầu dây bên kia cuống lên: "Ơ, tiểu sư muội, muội như vậy không được đâu! Những lời chị ta vừa nói chẳng qua là cái cớ thôi, chỉ có câu mà tỷ nói với muội mới là đáp án chính xác duy nhất thôi, nhiều hay ít hơn một chữ đều không được..."
Rosé không còn gì để nói, cô đâu thể nói ra câu đó chứ?
"Em hết cơ hội rồi." Người kia nói xong, đứng thẳng dậy đi mất.
"Này... chị..." Rosé đang định gọi chị ta lại, nhưng không biết có phải vì đứng dậy gấp quá không mà trước mắt cô tối sầm lại, choáng váng hết cả đầu óc, cô cố gắng đứng vững lại nhưng đột nhiên mất ý thức...
"Bụp..."
Phía sau truyền tới tiếng động lạ.
Woon YooNa đi được một nửa theo phản xạ ngoảnh lại thì thấy cô gái phía sau không biết tại sao lại ngất xỉu dưới đất.
"Rosé!!!" Chị ta nhanh chóng xông tới, gương mặt lười nhác mang theo vẻ lạnh lùng lúc này trở nên hoảng loạn: "Chết tiệt, cô đừng có giở trò với tôi!"
Cô gái nằm dưới đất vẫn không có chút động tĩnh gì, vẻ mặt tái xanh nhíu chặt mày, hô hấp ngày càng gấp gáp.
"Này? Chuyện gì thế chuyện gì thế... Tiểu sư muội, muội sao thế?" Điện thoại rơi bên cạnh Rosé truyền tới tiếng gọi nôn nóng của Hyeri.
"Xảy ra chuyện gì?" Oh Dal cũng nói chen vào.
Lúc này, sắc mặt Woon YooNa trở nên khó coi cực độ, chị ta tới gần trước cửa khoét kính, gào ra ngoài...
"Oh Dal! Lập tức chui vào đây mang ông ra!!!"
Oh Dal: "..."
Hyeri: "..."
...
Oh Dal lập tức đưa luật sư theo tức tốc chạy vào.
Không đến năm phút, người đã được thả ra, hơn nữa còn được mời ra một cách cung kính.
"Người đâu?" Người kia vừa ra đã đanh mặt hỏi.
Rosé ban nãy bị ngất nên đã được người của cục cảnh sát đỡ ra ngoài.
"Trên xe." Oh Dal đáp.
"Đỡ lên xe rồi, đừng lo, có Annie ở đó!" Hyeri vội nói.
Người tóc bạc trước đó còn đang ung dung ngồi trong đồn giờ chạy ra ngoài nhanh như cơn gió...
Trên phần ghế rộng rãi phía sau xe SUV, Annie đang chăm sóc cho Rosé bị hôn mê.
Bỗng "soạt" một tiếng, cửa xe bị ai đó giật ra, Woon YooNa bực bội leo lên xe, cau mày nhìn cô gái đang nằm trên ghế: "Bị làm sao thế?"
Annie dè dặt nhìn chị ta một cái, sau đó cân nhắc chút rồi mới nói: "Em vừa bắt mạch cho anh Yeong... anh ấy bị ngất xỉu vì bị kích động quá độ, mất sức..."
Lúc này, Oh Dal và Hyeri cũng đã lên xe theo, Hyeri nghe vậy thò đầu từ ghế phụ lái ra sau kinh hãi nói: "Đệch! Kích động quá độ... mất sức... Lão Đại, rốt cuộc ban nãy chị làm gì tiểu sư muội thế?"
'Chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi mà có thể khiến tiểu sư muội thành ra thế này, hơi ác quá rồi đấy!'
Woon YooNa nhìn chằm chằm lên gương mặt tái nhợt của Rosé, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở đồn cảnh sát, chị ta mím môi lạnh lùng nhìn Hyeri: "Câm miệng! Cô ta mà yếu đuối thế à?"
"Ờ thì..." Hyeri nghĩ nghĩ một hồi, tỏ ý rất có lí, gật đầu lầm bầm: "Cũng phải... nếu thật sự yếu như vậy, sớm đã bị chị làm tức chết trăm lần rồi... Thế chuyện là sao? Chuyện gì khiến tâm trạng của Tiểu sư muội bị kích động đến vậy?"
Trong xe lập tức yên tĩnh xuống, sau đó Oh Dal nói: "Có thể là vì buổi thử vai hồi sáng."
Annie nghĩ rồi cũng nói: "Tối qua anh Yeong có nói với em sáng nay anh ấy phải đi thử vai, ngoài ra cũng không nói sáng còn có chuyện gì khác không, sau khi buổi thử vai kết thúc anh ấy lập tức chạy thẳng tới đây luôn..."
Thế nên, có lẽ chỉ có thể là vì chuyện này thôi.
"Lấy đoạn video thử vai của cô ta về cho tôi!" Woon YooNa thâm trầm nói.
Khóe miệng Hyeri giật giật: "Lão Đại à, chuyện này không ổn đâu?"
Woon YooNa lạnh lùng đảo mắt tới: "Cô rảnh lắm đúng không? Nhiệp vụ cấp S đã hoàn thành chưa?"
Vẻ mặt Hyeri lập tức như ăn phải shit: "Ha ha, tôi đi ngay đây! Tôi đi là được chứ gì..."
Ba năm trước, sư phụ có giao cho cô một nhiệm vụ cấp S là ám sát một nhân vật quan trọng, nhưng người đó thật sự quá khó giải quyết, ròng rã ba năm trời cô không thể tìm được cơ hội ra tay, đã tròn ba năm rồi đấy! Đối với cô mà nói đây đúng là một sự sỉ nhục!
'Mẹ nó nữa, đợi tên kia rơi vào tay cô rồi, cô nhất định sẽ hiếp xong rồi giết chết hắn!!!'
Hyeri nhục nhã chạy mất, còn Oh Dal vẫn nghe theo lời Woon YooNa giúp chị ta lấy đoạn video thử vai hồi sáng về.
Oh Dal: "Đã gửi vào điện thoại chị rồi."
Woon YooNa đeo tai nghe vào, bật đoạn video lên.
Không biết chị ta nhìn thấy gì mà sắc mặt ngày càng kém, xem được một nửa thì ném điện thoại đi, u ám nhìn cô gái đang nằm trên ghế, ngón tay thon dài lạnh lẽo miết lấy cái cằm xinh đẹp của cô: "Ngu ngốc..."
Annie thấy tay Woon YooNa bóp ngày càng mạnh, cằm Rosé đã bị bóp đỏ lên liền lo lắng không thôi: "Chị... Chị YooNa, để em đưa anh Yeong về nghỉ nhé?"
Con Người Tóc bạch kim kia lạnh lùng nhìn cô: "Tới chỗ tôi."
Annie sợ hãi khuyên: "Nhưng... chị YooNa... chỗ chị đáng sợ lắm... anh Yeong sẽ bị sợ đấy... Giờ tinh thần của anh ấy không chịu nổi đả kích đâu... anh ấy cần nghỉ ngơi thật tốt..."
Vẻ mặt tên kia đáng sợ quá nên giọng Annie ngày càng nhỏ lại.
Kết quả là, kẻ nào đó trước giờ luôn chuyên quyền độc đoán sao có thể nghe theo ý kiến của ai khác được, thế nên cuối cùng vẫn đưa Rosé về nhà ma của mình...
"Trong hai tiếng, chỉnh lại hết cái nơi quỷ quái này lại cho tôi." Woon YooNa bỏ lại một câu, rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Annie nhìn cánh cửa khép chặt, tỏ ra lo lắng và tự trách: "Anh Yeong sẽ không có chuyện gì chứ?"
Dù sao đây cũng là chuyện cô nhờ anh Yeong giúp, lỡ anh Yeong xảy ra chuyện gì...
Oh Dal: "Không sao, anh sẽ trông chừng cho."
Thấy Oh Dal mở lời, Annie cũng yên tâm hơn một chút: "Vậy em đi làm việc trước, có gì nhất định phải nói với em đấy!"
Chị YooNa vẫn còn rất quan tâm tới anh Yeong nhỉ, thấy anh Yeong bị ngất liền tỏ ra lo lắng như vậy, biết anh Yeong sẽ sợ nhưng vẫn cố chấp đưa anh ấy về đây, còn đặc biệt dặn cô chỉnh lại chỗ này nữa.
...
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, cô gái chìm sâu vào giấc ngủ.
Woon YooNa đứng cạnh giường lẳng lặng nhìn cô ngủ say, trên mặt thoáng có chút dao động, có vẻ như đang chìm trong hồi ức nào đó từ rất lâu rồi...
Năm ấy, khi lần đầu tiên gặp cô, cô đang bị một đám lưu manh ức hiếp.
Đó là bọn lưu manh có tiếng trong vùng, thích nhất là chơi đùa những cô gái người Châu Á không có bối cảnh, tên nào cũng đã từng giết người. Bang phái chống lưng của bọn chúng không kiêng dè bất cứ ai, chỉ cần bị đám người đó nhắm vào, không chết cũng sẽ bị hủy hoại.
Sau khi thấy gương mặt cô, trong nháy mắt chị liền hiểu tại sao bọn chúng lại nhắm tới cô.
Tuy trông cô có vẻ sa sút tinh thần nhưng lại có một gương mặt xinh đẹp, đặc biệt cái dáng vẻ mỏng manh dễ bắt nạt kia càng khiến bọn chúng muốn ức hiếp cô hơn.
Chị không tẻ nhạt đến nỗi đi quản cả chuyện này nên vẫn tiếp tục đứng ở ban công quan sát lũ giun dế đánh nhau...
Nhưng không ngờ tình huống sau đó lại vượt ngoài sức tưởng tượng của chị...
Giây phút đám côn đồ kia áp sát lại, cô gái liền móc một khẩu súng từ sau lưng ra.
Ở Mỹ, mang súng theo người là hợp pháp, cô có súng trong người cũng không có gì là kì lạ cả.
Chậc, rõ ràng là tay mơ lần đầu tiên sờ vào súng nên tay vẫn còn run, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, chẳng qua cô cũng chỉ đang vùng vẫy một cách vô vị và nực cười thôi.
Chị quá hiểu đám người này, nhỏ bé nhu nhược, dù có cầm dao mổ trong tay chẳng có tác dụng gì.
Cô không dám nổ súng đâu.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra như chị dự liệu, đó là một cuộc hành hạ từ một phía.
Nhưng... là cô gái hành hạ lũ cặn bã kia.
"Đoàng" một tiếng, một viên đạn trúng ngay giữa trán một tên lưu manh đang cười càn rỡ nhất, bắn đúng vào chỗ hiểm nên một phát chết tươi.
Lại "đoàng" một tiếng nữa, một tên khác ngã xuống, vẫn ở vị trí cũ.
Người mà chị ta kết luận tuyệt đối không dám nổi súng trong phút chốc đã nổ hai phát.
Cơ thể cô run lên cầm cập, mồ hôi chảy ra như tắm, đôi mắt to tràn ngập nỗi khiếp sợ, nhưng khoảnh khắc cô nổ súng lại bình tĩnh đến đáng sợ. Rõ ràng là lần đầu tiên bắn súng nhưng phát nào phát nấy đều vào đúng chỗ trí mạng...
Nếu như chỉ là một người bình thường, dù là động vật cũng chưa chắc đã dám nổ súng, huống hồ đây còn là con người đang sống nhăn sống nhở?
'Thật đúng là một cô gái thú vị...Nhưng tiếc là, tiếng súng chọc tới đồng bọn của lũ kia, tối này cô vẫn phải chết thôi.'
...
Trong mơ, Rosé mơ một giấc mơ thật dài, cô mơ thấy nhiều thứ tại nhà họ Park, mơ thấy vụ tai nạn xe năm ấy, mơ thấy cơ thể tím ngắt của đứa bé, thậm chí còn mơ thấy lần cô suýt chết ở Los Angeles nữa...
Cô mơ thấy cô đã giết người, mơ thấy cô bị một đám người hung hãn, ác độc bao vây không có đường thối lui và một chàng trai tóc trắng từ trên trời giáng xuống trước mặt cô, nói với cô: Tôi đã cứu cô, từ nay về sau cô chính là của tôi...
Rõ ràng là một người yếu đuối như vậy...
Nhưng, từ cái khoảnh khắc cô nổ súng cho đến khi đưa cô về tổ chức cho đến nay, cô luôn khiến chị bất ngờ hết lần này tới lần khác.
Cô như một cọng cỏ dại ở tầng lớp thấp nhất nhưng lại mang sinh mệnh cứng rắn nhất, hấp thụ mọi thứ xung quanh mình một cách điên cuồng để trưởng thành.
Hoặc có lẽ, là vì cuộc sống của chị quá vô vị mà không biết từ lúc nào cô đã trở thành thú vui duy nhất của chị, là điều duy nhất chị không thể xác định và nắm bắt trong cuộc đời này...
Không biết từ khi nào, khi thấy đám con gái kia cười nói, làm nũng với cô trong lòng chị lại dâng lên một suy nghĩ ác độc. Sau khi biết cô có ý muốn về nước, cái suy nghĩ ác độc đó ngày càng không thể khống chế nổi nữa, chị bất chấp tất cả hủy đi giao ước ban đầu với cô, cự tuyệt việc thả cô đi... rồi lại đưa ra một yêu cầu như thế, mặc dù biết rõ nó cũng không thể giữ nổi chân cô.
Chị sớm nên quen với việc tất cả những thứ mà chị coi trọng cuối cùng rồi cũng sẽ không níu giữ được...
...
"Anh Dạ, em đã bảo người sắp xếp đâu vào đấy rồi, chị YooNa chị ấy... vẫn chưa ra ạ?"
Annie lo lắng đứng ngoài cửa, hai người sắp ở trong đó hai tiếng đồng hồ rồi.
Bên trong vẫn rất yên tĩnh, nhưng nếu yên tĩnh như thế thì lại quá kì lạ, Oh Dal nhíu mày rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng. Bên trong vẫn không có bất cứ phản ứng gì, Oh Dal lại gõ tiếp, cũng không thấy có phản ứng gì, anh lập tức biến sắc, đẩy thẳng cửa phòng xông vào, Annie cũng lo lắng không thôi bám sát theo và rồi hai người họ đứng sững lại ở cửa.
Rosé nằm trên giường đang say giấc nồng, còn Woon YooNa... thì lại đang nằm nhoài bên cạnh giường, yên lặng khép mắt, trông có vẻ như là ngủ rồi...
Trong cơn mơ, ngón tay của Woon YooNa vô tình tóm lấy góc tay áo của Rosé.
"Chị YooNa..." Annie giật mình lẩm bẩm.
Oh Dal nhìn người tóc bạc đang yên ắng chìm sâu trong giấc ngủ, khẽ thở dài: "Để cậu ấy ngủ một lát đi."
Annie gật dầu: "Từ lúc... từ lúc từ cuộc họp gia tộc của Manoban gia về đến giờ... hình như chị YooNa chưa hề ngủ hay sao ấy..."
"Ối dồi cái mắt chó của tôi! Không ngờ tôi lại được thấy một cảnh ấm áp, đẹp đẽ thế này..." Không biết Hyeri về từ lúc nào, thò đầu vào thì thấy cảnh này thật đúng là như trông thấy quỷ.
"Suỵt, đừng làm ồn họ..."
Sau khi đóng cửa lại, Hyeri vẫn chưa hết kinh ngạc: "Tôi còn tưởng tên kia đưa Tiểu sư muội về sẽ lại phát điên lên cơ... Cái này thì thà phát điên còn hơn... sợ vãi linh hồn..."
"Chị YooNa không có đáng sợ vậy đâu!" Annie lầm bầm.
Hyeri liếc Annie một cái rồi bĩu môi nói: "Nếu không phải đầu óc tên đó có vấn đề thì có khi sớm đã có được Tiểu sư muội rồi đấy nhé? Tròn bốn năm trời, bao nhiêu cơ hội như thế! Còn từng làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa! Năm ấy Tiểu sư muội mới bao tuổi đâu? Đó là thời điểm dễ bị quyến rũ nhất đấy! Bài tốt như vậy mà bị chị ta đánh thành thế này tôi cũng chịu luôn! Giờ thì hay rồi... có muốn hối hận cũng không kịp..."
Hyeri cứ mắng mỏ suốt, mà Oh Dal ở bên cạnh từ đầu tới cuối lại chẳng nói gì.
Anh cũng được xem như là cùng lớn lên từ nhỏ với người kia, người kia... chẳng qua chỉ là không biết thể hiện tình cảm của mình, lại càng không hiểu cách làm thế nào để đối xử tốt với một người thôi... Hoặc có lẽ, trong tiềm thức của người kia không muốn dành cho ai đó quá nhiều tình cảm, càng không muốn cho bất cứ ai biết con người thật của mình...
...
Vì quá mệt mỏi nên Rosé ngủ một giấc rất sâu, tới lúc tỉnh lại, trong lúc mơ màng liền đối mặt với gương mặt đang ngủ phóng to trước mắt, cô sợ đến mức tỉnh hẳn.
Cô theo bản năng tụt lại phía sau thì phát hiện người kia đang nắm chặt lấy ống tay áo của mình... Rosé có chút choáng váng.
Người tóc bạc kia đang chìm trong giấc mơ giờ đã mất đi lớp ngụy trang kiêu ngạo biếng nhác thường ngày, để lộ ra gương mặt hơi trẻ con. Không biết chị ta mơ thấy gì mà hai đầu mày nhíu chặt lại, trông sắc mặt có vẻ đang phải gánh chịu nỗi đau to lớn nào đó, đầu ngón tay dùng sức tóm chặt lấy góc áo cô đến nỗi trắng nhợt...
Trông có vẻ khó chịu như vậy, chắc không phải là bị bệnh rồi chứ?
Rosé thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán Woon YooNa, không hiểu sao cô lại đưa tay ra lau đi, kết quả bàn tay ấy lại bị người ta nắm chặt lấy, y như chết đuối vớ được cọc...
Rosé hơi nhíu mày đang định rụt lại thì nghe thấy người kia mơ màng lẩm bẩm: "Mẹ..."
"..." Rosé sững sờ.
'Mẹ? Cô vừa nghe nhầm hả?'
"Mẹ..." Woon YooNa lại thấp giọng gọi một tiếng, lần này nghe vừa cuống cuồng lại sợ hãi nhưng âm thanh lại rất rõ ràng.
'Chị ta đang gọi mẹ thật sao?'
Rosé rơi vào trầm tư, rốt cuộc Woon YooNa mơ thấy gì vậy? Tại sao chị ta mơ thấy mẹ mà lại có phản ứng đau khổ như thế?
Người đàn ông kia vẫn chìm trong cơn ác mộng, nét mặt ngày càng đau khổ, thậm chí cơ thể còn bắt đầu lên cơn co giật nhẹ, Rosé vội vàng lay anh dậy: "Này... tỉnh dậy đi... Woon YooNa... Woon YooNa!"
"Soạt" một tiếng, người kia bỗng mở trừng mắt. Ngay sau đó, cổ họng Rosé bị một bàn tay dùng sức bóp chặt, ánh mắt Woon YooNa lúc này vô cùng đáng sợ, chỉ toàn là âm u lãnh lẽo, không có lấy một tia sáng khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Một giây, hai giây trôi qua...
Cuối cùng chị ta cũng nhìn rõ được đây là ai, sức lực trên tay cuối cùng cũng dần mất đi nhưng sắc mặt vẫn khó coi vô cùng: "Ai cho phép cô ở đây?"
Rosé thấy chị ta bị khó chịu vì gặp ác mộng vốn đang muốn an ủi vài câu, nhưng nghe thấy vậy thì hắc tuyến đầy đầu: "Sao tôi biết được? Tôi nhớ hình như lúc ở đồn cảnh sát tôi bị ngất đi thì phải? Chẳng lẽ không phải chị đưa tôi về đây à?"
"Bớt tự mình đa tình đi!" Woon YooNa phủ nhận không chút do dự.
Rosé gãi đầu, chẳng lẽ không phải là chị ta thật, vậy thì ai đưa cô tới đây nhỉ?
Chắc không thể giống lần trước, lại là Yong Sin đấy chứ?
Không thể nào, lúc đó Đại sư huynh và Tam sư tỷ đều ở đó mà...
Rosé cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa cô lầu bầu nói: "Vừa rồi chị mơ thấy ác mộng, tôi có lòng tốt gọi chị dậy, chị lại suýt chút nữa thì bóp chết tôi đấy..."
"Cô trông thấy gì rồi?" Chị ta nhìn chằm chằm vào cô như đang nhìn một tên tội phạm rình trộm.
Rosé bị chị ta nhìn đến nỗi hết nói nổi: "Tôi có thể nhìn thấy gì chứ, chị mơ ác mộng thì có gì hay mà nhìn... mà hình như tôi có thấy chị gọi mẹ thì phải..."
Sắc mặt Woon YooNa lại càng trở nên lạnh lẽo, cảm thấy bị người ta phá vỡ bí mật của mình nên thẹn quá hóa giận hét lên: "Ra ngoài!"
"Tôi cũng muốn, nhưng chị buông áo tôi ra trước đi!"
Woon YooNa sững người, vung tay hất góc áo cô ra, tỏ vẻ khinh bỉ như thể là cô tự mình nhét áo cô vào tay anh ta vậy.
Rosé vừa rời đi vừa lầu bầu mấy câu, Oh Dal, Hyeri và Annie đều đang ở trước cửa thấy Rosé bước ra liền nhao tới.
"Anh Yeong! Anh tỉnh rồi à!"
"Tiểu sư muội, muội không sao chứ? Tên đó có làm gì muội không?"
Rosé lắc đầu: "Không."
Hyeri nghe vậy thì đen mặt, ánh mắt xẹt qua một tia uất hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô bóp bóp cổ tay thở dài.
"Phải rồi, sao muội lại ở đây thế, còn... còn nằm trên giường cái tên đó nữa chứ?" Rosé khó hiểu hỏi.
"Tên đó cứ cương quyết đưa em về, còn tự mình bế muội lên giường nữa!" Hyeri không chút do dự mà bán đứng người ta.
"..." Rosé hết nói nổi, liệu có phải tên đó bị tâm thần phân liệt không vậy?
"Đệch! Thế mà chị ta vừa tỉnh một cái liền đuổi muội đi, còn chất vấn muội kêu sao muội lại ở đây nữa đấy..." Rosé không nhịn được mà ói mửa.
Hyeri che mặt đỡ trán: "..." Lão Đại à, chị mà cứ vậy thì sẽ cô đơn cả đời đấy!
"Nhưng Tiểu sư muội này, sáng nay muội chỉ tham gia một buổi thử vai thôi, sao lại đến nỗi ngất xỉu thế hả? Annie nói tại muội bị kích động quá độ cộng với mất sức nên bị vậy! Kể cả là phim hành động cũng đâu đến nỗi vậy?" Hyeri không nhịn được hỏi.
Rosé khẽ ho một tiếng: "Có những lúc vì quá nhập vai nên sẽ bị như vậy, chủ yếu vẫn là do dạo này muội mệt quá thôi..."
Hyeri cũng không nghi ngờ gì: "Lúc ấy Lão Đại còn cứ khăng khăng bắt mang cái video thử vai của muội về để xem cơ..."
Rosé "thịch" một cái trong lòng: "Chị ta có nói gì không?"
Hyeri nhún vai: "Không biết, tỷ chỉ nói chị ta làm vậy không tốt lắm đâu liền bị chị ta đuổi xuống xe luôn rồi!"
Rosé lại nhìn Annie, ánh mắt dò hỏi.
Trông Annie có vẻ hơi khó xử nhưng cuối cùng cũng vẫn không có cách nào cự tuyệt được câu hỏi của Rosé, cô hơi ngượng ngập nói: "Lão đại cũng không nói gì nhiều... chỉ có hai chữ..."
Rosé: "Hai chữ? Hai chữ gì?"
Annie: "Ngu... ngu ngốc..."
Rosé: "..."
Đúng lúc này, điện thoại của Hyeri vang lên.
Chính là ai kia gọi tới.
"Cô đưa cô ta về đi." Điện thoại truyền tới âm thanh lạnh lùng của Woon YooNa.
Mắt Hyeri sáng lên, cho là cuối cùng Ma đầu này cũng đã giác ngộ rồi, đang tính nói với Tiểu sư muội thật ra tên này cũng có lúc bình thường để vun vén cho hai người. Kết quả, đầu dây bên kia lại truyền tới âm thanh sắc lạnh hơn: "Dám nói thừa một chữ, tôi sẽ đánh gãy chân cô!"
Hyeri: "..." Được thôi, cô từ bỏ việc trị liệu cho Lão Đại nhà mình đây...
Cuối cùng, Hyeri cũng không nhiều lời nữa: "Tiểu sư muội, xe của muội giờ vẫn đang ở đồn cảnh sát, để tỷ đưa muội về nhé!"
Rosé gật đầu không có từ chối, cái nơi quỷ quái này quả thật không thể bắt xe về được.
Rosé vừa mới tỉnh dậy vốn đầu óc còn hơi mơ màng, nhưng khi cô vừa xuống lầu cùng Hyeri và... nhìn thấy bày bố của căn biệt thự này xong thì lập tức lại rơi vào hoang mang...
"Ôi mẹ ơi! Muội đang nằm mơ hả? Hay muội tới nhầm chỗ rồi?"
Căn nhà ma u ám giờ bỗng rực rỡ lên hẳn, những bức tranh sơn dầu quỷ quái treo trên tường giờ đã đổi hết thành những bức tranh hiện đại với gam màu sắc tươi sáng, đồ gỗ tối màu cũng bị đổi sạch, trên bàn bày hoa tươi, tấm rèm cửa trắng u ám giờ cũng đổi thành màu hồng và có viền ren...
Sao tự nhiên cái nhà ma này lại thành lâu đài của công chúa thế này?
"Rốt cuộc khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, khẩu vị tên này sao tự dưng thay đổi nặng thế?"
Hyeri nhìn vẻ mặt không chút rung động nào của Tiểu sư muội mà lại không thể nói "tất cả là làm vì muội đấy", thật đúng là nghẹn chết mất thôi!
Trên lầu, trước cửa sổ buồng ngủ, Woon YooNa chậm rãi châm một điếu thuốc, kín đáo trông theo bóng lưng rời đi của cô gái, trong tâm trí lại hiện lên cảnh tượng mà anh đã thấy trong đoạn video thử vai lúc sáng.
Đồ ngốc, mong là sau khi cô biết được sự thật sẽ không hối hận...
Rosé vừa về đến nhà, Cho Boram đã gọi điện tới thông báo đã kí xong hết hợp đồng với đoàn làm phim rồi.
Cuối cùng cô vẫn là người lấy được vai diễn này!
Lúc trước, Jang Ha-ri quá vội vàng, mặc kệ lời cảnh báo của đoàn làm phim là cấm tiết lộ mọi thứ liên quan tới buổi thử vai mà âm thầm công bố với truyền thông công chúng là cô ta thông qua thử vai. Giờ đoàn làm phim bỗng nhiên thông báo đổi người vì thế dẫn đến vụ lùm xùm không nhỏ, các thủy quân cũng thi nhau đưa ra thuyết âm mưu các kiểu.
Tuy Rosé vừa giành được giải Ảnh hậu StarBuck nhưng lý lịch và chỗ đứng vẫn không bằng người đã lăn lộn trong giới hơn mười năm nay như Jang Ha-ri được. Nhưng dưới tình huống Jang Ha-ri đã được chọn, đoàn làm phim lại tổ chức buổi thử vai thứ hai, cô thông qua lần thứ hai để chen chân vào vị trí của Jang Ha-ri, điều này thật sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều được.
Nhưng vì đạo diễn bộ phim này là Yoo In Soo, nhân phẩm và danh tiếng của ông trong làng giải trí quả thật là quá tốt, số người tin đoàn làm phim vẫn chiếm số đông hơn. Ai thích nghi vấn thì nghi vấn dù gì cũng chẳng gây được sóng gió gì. Ngược lại, không ít người lại rất kì vọng vào sự sáng tạo không ngừng của vị đạo diễn danh tiếng cùng với vị Ảnh hậu trẻ tuổi mới lên kia, không biết hai người sẽ mang đến bất ngờ gì cho người xem.
Ngoài chút sóng gió trước buổi bấm máy ra thì toàn bộ quá trình quay phim đều tiến hành một cách thầm lặng, hơn nữa các cảnh quay lại được quay khép kín trong một thôn nhỏ, không tiết lộ bất cứ thông tìn gì cho bên truyền thông cả.
Vì muốn đạt hiệu quả quay phim tốt hơn, cuộc sống của cả đoàn làm phim đều sẽ ở trong thôn, làm lụng cùng dân làng, cùng ăn cùng ở luôn.
Vốn dĩ mọi người còn lo một cô gái yểu điệu như Rosé sẽ không chịu được cuộc sống này, không ngờ cô lại thích ứng rất tốt, việc nông gì cũng đều bắt tay vào làm đâu ra đấy, thậm chí còn có thể dạy lại cho những người khác trong đoàn.
Yoo In Soo không chọn người bừa bãi, ông cũng đã tìm hiểu rõ hoàn cảnh của Rosé, biết cô sống dưới quê mười tám năm. Một người vẫn luôn nghiêm khắc như ông cũng không bắt bẻ gì được Rosé trái lại còn thấy khá hài lòng.
"Cô nhóc này không sai, là một mầm non tốt đấy! Chỉ cần không chạy sai đường, tương lai sẽ vượt qua cô cũng không biết chừng!"
Thấy Yoo In Soo đánh gia Rosé cao như vậy, Jeon Do Yeon lại không hề để bụng chút nào, cô còn nhìn về phía Rosé cười nói: "Tôi chưa từng nghi ngờ gì về chuyện này!"
Đúng lúc này, điện thoại của Jeon Do Yeon "ting" lên một tiếng. Jeon Do Yeon lấy điện thoại ra nhìn, ngay lập tức sắc mặt liền biến.
Sau đó, điện thoại của Yoo In Soo cũng vang lên, ông cũng rút điện thoại ra xem, cũng kinh ngạc y hệt như Jeon Do Yeon nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại tràn đầy sự giận dữ.
Jeon Do Yeon nhìn qua màn hình điện thoại của Yoo In Soo, biết ông cũng thấy rồi nên vội khuyên bảo ông: "Đạo diễn Yoo, trước khi chưa làm rõ mọi chuyện, xin ông hãy bớt giận trước!"
Yoo In Soo dù sao cũng là người từng trải vì vậy ông cố gắng kiềm chế lại: "Cứ quay xong phim trước, đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình của cô ấy."
"Cảm ơn đạo diễn!" Jeon Do Yeon cảm kích nói, sự lo âu thoáng lướt qua khuôn mặt cô.
Lúc này, Rosé vẫn chưa hề biết thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian này vì để chuyên tâm quay phim nên cô hầu như không quan tâm tới mọi chuyện ở ngoài.
Mãi tới khi quay xong cảnh lúc chạng vạng, Rosé vừa thả lỏng tâm trạng một chút mới phát hiện phản ứng của mọi người trong đoàn làm phim có gì đó khác thường. Mọi người cứ túm năm tụm ba lại vừa nhìn điện thoại vừa lén nhìn cô xì xào bàn tán.
Rosé nhíu mày, đi tới chỗ Soyoung.
Chỉ thấy Soyoung đang hết sức sốt sắng gọi điện cho ai không biết.
"Soyoung?"
"A! Anh Yeong!" Soyoung dập điện thoại có chút hốt hoảng nhìn Rosé.
"Xảy ra chuyện gì à?" Rosé nhìn Soyoung hỏi.
Soyoung cắn cắn môi tỏ ra khó xử, cô lắp bắp mãi không nói lên lời.
"Đưa điện thoại đây cho chị." Rosé đưa tay ra.
Soyoung chần chừ một hồi muốn giấu cũng không giấu được, cuối cùng cô vẫn trả lại điện thoại lại cho Rosé.
Rosé vừa mở máy liền thấy hiện lên tin mới nhất trong giới, tiêu đề bắt mắt đập thẳng mặt: [Ảnh hậu StarBuck ngủ cùng đại gia!]
Rosé khẽ nhíu mày, từ lúc cô ra mắt tới giờ, không phải không có những tin hắt nước bẩn thế này. Nhưng từ sau khi Cho Boram kiện một tạp chí để giết gà dọa khỉ xong, thêm việc thế lực của YG Entertaiment còn lù lù ra đó, dù có không nổi tiếng thì những tờ báo nhỏ cũng không dám viết ra những bài báo không căn cứ thế này.
Nhưng lần này, trên điện thoại của cô lại nhảy ra tin tức mới nhất của một nhà báo chuyên nghiệp có sức ảnh hưởng rất lớn.
Cộng thêm phản ứng bất thường của các nhân viên trường quay, thậm chí cả Soyoung...
Rosé kích vào liên kết, đồng tử đột nhiên co thắt lại.
Vừa ấn vào liền thấy một tấm ảnh vô cùng khó coi, dù đã làm mờ những vẫn có thể thấy rõ tư thế phóng đãng của một nam một nữ trong ảnh.
Điều khiến cô kinh ngạc không phải là những tấm ảnh này mà là... gương mặt của cô gái trong ảnh chính là cô!
Chẳng lẽ là PTS?
Nhưng trông cũng không quá giống...
Rosé tiếp tục lướt xuống dưới xem, sau đó thấy một đoạn video, trong video đã được xử lí làm mờ vài chỗ, nhưng mặt của nam nữ trong đó đều rất rõ ràng.
'Cô gái đó, vẫn là cô!'
Đoạn video này rõ ràng đã đánh vỡ khả năng đây là PTS, tấm ảnh kia là thật!
Trong tin lá cải đó có miêu tả, người đàn ông trong đoạn video trên là một công tử nhà giàu có chút tiếng tăm trong thành phố.
"Anh Yeong... đừng xem nữa..."
Soyoung vội nói, như thể sợ Rosé sẽ chịu đả kích lớn.
Rosé miết miết mi tâm, cảm thấy bất lực, ngay đến Soyoung cũng cho rằng cô gái trong những tấm ảnh và video kia là cô chứ đừng nói những người khác...
Chuyện này đúng là hóc búa thật...
Rosé bỗng nhớ lại chuyện đổi súng giả thành súng thật lúc trước ở đoàn làm phim Biệt Đội Điệp Viên Perak, thế lực của Lalisa lớn như thế mà đến giờ vẫn chưa tra ra được là ai làm, mà giờ lại xảy ra chuyện thế này...
Đối phương thấy không lấy được mạng cô nên muốn hủy hoại cô sao?
Hay chuyện này không liên quan tới chuyện lần trước mà là do người khác làm...
Gần đây cô kéo theo nhiều thù hận ghê...
"Rosé, đạo diễn bảo cô qua đó môt lát!" Rosé đang thất thần, trợ lí đạo diễn vội vã chạy tới thông báo, ánh mắt khi nhìn Rosé có chút ám muội.
"Tôi biết rồi. Cảm ơn."
Rosé không lập tức giải thích với Soyoung mà đi tới chỗ đạo diễn trước.
Trong phòng, Yoo In Soo và Jeon Do Yeon đều ở đó, bầu không khí rất nặng nề.
"Biết chuyện rồi à?" Yoo In Soo nghiêm túc hỏi thẳng vào vấn đề.
Rosé gật đầu, trên mặt không hề có chút chột dạ nào, cô nói thẳng: "Đạo diễn Yoo, cô gái trong ảnh và clip không phải là tôi. Xin lỗi đã gây phiền phức cho đoàn làm phim, chuyện này tôi sẽ liên hệ với quản lí để nhanh chóng xử lí kịp thời, không làm ảnh hưởng tới tiến độ quay của đoàn!"
Nếu vào lúc này Rosé mà tạo scandal gì, theo hợp đồng thì khi hình tượng của cô bị ảnh hưởng bởi chính cô, cô sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là sự cố gắng của cả đoàn trong khoảng thời gian này đều sẽ đổ sông đổ bể hết, sẽ phải chọn lại diễn viên và quay thật nhanh để kịp tham gia liên hoan phim, thậm chí sự nghiệp của cô trong giới cũng sẽ bị hủy sạch trong phút chốc chỉ vì chuyện này...
Jeon Do Yeon liên tiếng đánh vỡ bầu không khí nghiêm trọng: "Đạo diễn Yoo nghe tôi nói đã, tôi dám chắc đây không phải là Chaeyoungie! Người phụ nữ trong video này chỉ hơi giống Chaeyoungie thôi, chứ còn chả có được nửa phần hấp dẫn như em ấy! Biểu cảm thì cứng ngắc, dáng người cũng không đẹp bằng Chaeyoungie! Bất kể là chân hay mông hay là ngực của Chaeyoungie đều toát lên vẻ mạnh khỏe đầy sức sống, thêm một phần thì thừa mà bớt một phần thì thiếu! Phải nói là hoàn hảo trong hoàn hảo mà... cơ thể của người đàn bà trong video kia thì èo oặt, chân quá ngắn, ngực thì..."
"Khụ..." Yoo In Soo ho nhẹ một tiếng.
Jeon Do Yeon khẽ cười một tiếng rồi vô tội nói: "Đạo diễn, tôi chỉ nói sự thật thôi."
Ngay cả Rosé ngồi nghe cũng phải toát mồ hôi có chút ngượng ngùng 'nữ thần ơi, chị có hỏa nhãn kim tinh hay sao thế?'
'Không ngờ nữ thần đại nhân lại để ý mình như thế, lại còn đánh giá cao đến vậy...'
Nói tới dáng người và khuôn mặt thì Jeon Do Yeon mới là người có ý vị ở đây, hơn nữa chị ấy đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn giữ được dáng người hoàn hảo...
"Được rồi, không phải cô thì tốt! Hy vọng cô xử lý chuyện này cho ổn thỏa, nếu nó tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến bộ phim thì tôi sẽ không thiên vị cho cô đâu!" Yoo In Soo trầm mặt nói.
Mặc dù giọng điệu của Yoo In Soo nghe rất xa cách nhưng trên thực tế thì ông vẫn bày tỏ thái độ đứng về phía Rosé, dẫu sao ông cũng đã lựa chọn tin tưởng cô.
"Vâng, tôi biết rồi, cám ơn đạo diễn!" Rosé cảm kích nói.
Vừa đi ra từ chỗ của đạo diễn Giang thì Rosé đã thấy Cho Boram đứng đợi ngoài cửa, nhìn bộ dạng của chị ấy thì hình như là vừa chạy tới.
"Boram Chi, sao chị lại tới đây, em đang chuẩn bị quay về một chuyến!"
"Không cần, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện quay phim của em."
Rosé sợ run lên, ý của chị Boram nghĩa là...
"Đi thôi, đi bàn bạc xem làm sao để chứng minh trong sạch cho em." Cho Boram nói thẳng.
Rosé mở trừng hai mắt: "Boram Chi, chị biết đấy không phải em à?"
Cho Boram: "Mắt em không kém thế đâu."
Rosé: "Khụ khụ khụ..."
Rosé bỗng nhớ tới hồi đầu cô đã từng rất hùng hổ nói với Cho Boram rằng cả giới giải trí này thì người đàn ông duy nhất có thể khiến cô coi trọng chỉ có Đại Boss của bọn họ - Lalisa thôi...
Hồi đó chỉ nhanh miệng nói một câu mà không ngờ Cho Boram lại vẫn còn nhớ...
Trong phòng.
Soyoung xem đi xem lại đoạn video kia cả trăm lần, mắt cũng sắp bị quáng gà luôn rồi: "Đù! Em đã bảo rồi mà! Anh Yeong của em muốn chọn đàn ông cũng phải chọn đàn ông cấp bậc cỡ Nhị thiếu chứ! Lăn đi lăn lại nửa ngày hóa ra lại chẳng phải là anh Yeong! Nhưng mà... này... này cũng giống quá! Đúng là giống anh Yeong như đúc!"
'Quả thật là giống vô cùng.'
Nếu không phải người cực kỳ thân quen và hiểu Rosé thì nhất định sẽ cho rằng người trong video chính là cô. Đến ngay cả Soyoung ở cạnh cô lâu như thế cũng không nhận ra.
Đây cũng chỗ hóc búa nhất trong chuyện này.
Bởi vì quá giống nên dưới tình huống cô không có bất cứ bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình mà đi nói rằng người kia không phải là cô thì không một ai tin tưởng cả.
"Trường hợp đầu tiên là, người này từ khi sinh ra đã có bộ dạng giống em, khả năng này cực nhỏ! Trường hợp khác là, người này cố ý phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của em. Nhưng mà để khôi phục lại bình thường sau khi phẫu thuật thì nhanh nhất cũng phải hai ba tháng, lâu thì năm rưỡi. Mà, chỉnh đến mức này thì chắc chắn thời gian phục hồi không ngắn... Ý chính là có người đã bắt đầu tính kế em từ rất lâu rồi..." Cho Boram phân tích.
Soyoung nghe thế thì trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại: "Cái... cái này thật đáng sợ!"
Cho Boram nhíu chặt chân mày: "Hiện tại trên mạng các fan hâm mộ đều đang bảo vệ em, hiện giờ không giống trước kia chỉ cần một tấm ảnh nhạy cảm là cũng đủ để phá hủy một nghệ sĩ! Chỉ cần không dính đến vấn đề đạo đức như làm người thứ ba thì hoàn toàn có thể coi là vấn đề riêng tư để giải quyết. Tất nhiên là sẽ có ảnh hưởng nhất định đến hình tượng của em nhưng cũng không đến nỗi phá hủy con đường sự nghiệp... Vấn đề mấu chốt lại là đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, chắc chắn không thể nào chỉ đơn giản là tung ra một đoạn video như vậy!"
Rosé nghe vậy liền nhếch mép một cái: "Khốn khổ khốn nạn lắm mới phẫu thuật được thành bộ dạng của em lại chờ đợi lâu như thế, nếu không làm một quả lớn thì sao có thể thỏa mãn..."
Sợ rằng cái video này chỉ là chiêu đầu tiên mà thôi...
Ba người bất tri bất giác bàn bạc tới tận đêm khuya.
Quả nhiên, đối phương đi bước kế tiếp còn nhanh hơn những gì bọn họ dự đoán. Đến gần 1 giờ sáng khi Soyoung đang không ngừng kiểm tra các tin tức mới đột nhiên kinh hô một tiếng: "Không xong rồi anh Yeong, chị Boram, lại có một clip nữa này!"
Rosé với Cho Boram lập tức thò đầu qua xem, đối phương lại tung ra một clip mới, hơn nữa nội dung của clip lần này càng kinh khủng hơn. Người phụ nữ kia lên giường với ba người đàn ông một lúc, mà hai trong số ba người đàn ông đó lại là người đã có gia đình...
Lúc này thì khả năng duy nhất có thể tẩy trắng đã không còn.
Chuyện Cho Boram lo lắng nhất đã xảy ra nên sắc mặt cô có chút khó coi: "Hiện giờ cách duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch của em là nhanh chóng tìm được người phụ nữ kia! Nhưng đối phương đã có chuẩn bị nên chắc chắn sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm được cô ta. Nếu không nhanh chóng tìm được ra cô ta thì e là lâu quá chuyện giả cũng sẽ thành thật..."
Đến lúc đó thì xong đời thật rồi...
"Cho dù là có sự phối hợp của đội truyền thông công ty thì muốn tìm một người đã có mưu tính lẩn trốn ngay từ đầu như này đúng là chả khác nào mò kim đáy biển!"
"Vậy... vậy có thể nhờ... phía tổng công ty hỗ trợ không?" Soyoung hoảng loạn hỏi.
Cho Boram nghe thế chỉ cười khổ: "Làm sao có thể chứ, gần đây BP cũng đang rơi vào tình trạng khẩn trương rồi! Ngay cả Han tổng cũng bị điều về công ty chính nữa là, YG Entertaiment chỉ là một trong vô số những công ty con mà thôi! Không có chuyện bọn họ sẽ vì chuyện cá nhân của một nghệ sĩ mà kinh động đến tổng công ty đâu."
Rosé vuốt ve di động âm thầm suy nghĩ, quả thật tìm người kia không dễ nhưng không phải là không có khả năng, chỉ cần vận dụng mối quan hệ trước kia...
Chỉ là, không đến bước đường cùng thì cô cũng không muốn vận dụng mối quan hệ bên kia...
Nhưng, tình hình bây giờ không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy...
"Boram Chi đừng lo, lúc ở Mỹ em có quen một vài người, có lẽ họ sẽ giúp được chuyện này..."
Rosé còn chưa dứt lời thì đột nhiên cánh cửa gỗ bị đẩy vào từ bên ngoài, một người dáng vẻ mệt mỏi xuất hiện...
Người của thôn nhỏ này khá chất phác cho nên cửa nẻo không hề có khóa. Người này dường như vừa rời khỏi một sự kiện trang trọng gì đó bởi vì trên người vẫn mặc một thân tây trang màu đen nghiêm chỉnh. Cổ áo sơ mi cũng được cài tới nút trên cùng, cà vạt thẳng thớm, nét mặt vẫn còn mang vẻ từ trên cao nhìn xuống của một kẻ thuộc tầng lớp cầm quyền.
"Ấy... Bos..."
Rosé còn đang muốn giấu diếm mà gọi một tiếng Boss thì đã bị một cánh tay kéo lại khiến cô quay một vòng rồi đụng vào một lồng ngược lành lạnh và sau đó là cảm giác có một thứ gì đó ấm áp, mềm mại in xuống trán mình...
Rosé ngây người tại chỗ...
'Đệch!!! Chuyện gì thế này hả trời, Boss đại nhân hôn mình kìa!!!'
'Trời ạ chị Boram với Soyoung vẫn đang ở đây đấy!!!'
Rosé lập tức đưa tay sờ cái trán mình một cái theo bản năng rồi quay đầu nhìn Cho Boram với Soyoung...
'Được rồi... Hai người này biến thành tượng đá hết rồi...'
Người trầm ổn như Cho Boram cũng hóa đá rồi chứ đừng nhắc tới Soyoung, bộ dạng kia hoàn toàn có thể đem so sánh với khuôn mặt trong tác phẩm nghệ thuật Tiếng Thét.
Rosé đang định giãy thoát ra nhưng mà Đại ma vương đã nghiêng người tới rồi ấn đôi môi ấm nóng kia lên môi cô rồi đem đến một nụ hôn triền miên.
Rosé: "..." Ôi chị yêu à, trong phòng này... còn có người... Còn có người khác đó nha...
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà không hiểu sao lúc này cô cứ có cảm giác trạng thái lúc này của Lalisa có chút... không bình thường...
'Có chuyện gì sao?'
Để tránh việc Đại ma vương làm ra chuyện gì quá đà thì Rosé vội vàng di dời sự chú ý của anh: "Chị... sao chị lại tới đây?"
Lalisa: "Nếu chị không tới có phải em cũng quên luôn chuyện em có một người yêu là chị đúng không."
"Ơ..." Cái giọng điệu này... cũng đủ ai oán... Xem ra là nghe được lời cô vừa nói lúc nãy rồi.
Cô biết chị rất bận rộn cho nên mới không muốn để anh bận tâm chứ bộ!
Rosé nhìn nhìn Soyoung một cái rồi lại nhìn nhìn Cho Boram, không cần phải hỏi thế giới quan của hai người này lại bị đập thành bụi phấn một lần nữa rồi.
"Aaaaaaa..." Sức chịu đựng của Soyoung đã đến giới hạn, không nhịn được mà thét ầm lên nhưng cũng rất nhanh chóng ý thức được hành động của mình sẽ kinh động những người khác mà đưa tay bịt miệng lại, dù sao thì ở đây cách âm cũng không tốt lắm.
Trời ạ trời ạ trời ạ! Mình vừa nghe thấy cái gì vừa nhìn thấy cái gì thế này! Có phải đang nằm mơ đúng không! Nhất định là nằm mơ rồi! Thế mà lại thấy Boss đại nhân ôm lấy anh Yeong và hôn anh ấy! Còn nghe được Boss đại nhân nói ngài ấy là người yêu của anh Yeonghhhh...!
Người bạn gái thần bí trong truyền thuyết của đại Boss thần bí đến độ được bình chọn là cô bạn gái bí ẩn số một của giới giải trí... Bà chủ tương lai của mình... thế mà lại... lại ở ngay bên cạnh!!! Lại chính là anh Yeong!!!
Soyoung đáng thương bị tin tức này làm chấn động đến não bộ chia năm xẻ bảy.
Còn Cho Boram thì hít sâu một hơi, dồn hết sự bình tĩnh từ lúc bú sữa mẹ tới giờ mới có thể tỉnh táo lại. Cô nhìn về phía ông chủ của mình như nhìn thấy thần linh hạ giới giữa đêm khuya: "La đổng... ngài..."
Được rồi... thực ra vẫn chưa tỉnh táo lại đâu!
Rosé có chút đau não nhìn nhìn Lalisa một chút rồi lại nhìn nhìn Cho Boram. Quan hệ của cô với Lalisa bị lộ trong tình huống quá bất ngờ, cho nên trong lúc nhất thời Rosé không biết giải thích thế nào với Cho Boram.
Rosé mãi mới lấy lại được sự bình tĩnh, nhắm mắt nhắm mũi nói: "Thật xin lỗi chị Boram... ngay từ đầu chị đã nói em không được yêu đương... là em đã vi phạm cam kết với chị..."
Cho Boram hoàn toàn không biết nên nói cái gì: "..." Trọng điểm bây giờ rõ ràng không phải là Rosé đang vụng trộm yêu đương mà là đối tượng yêu đương của cô lại là...
Lúc này Cho Boram hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc cô nhận làm quản lý Rosé cho đến bây giờ. Từ lúc Hansin giữa đêm hôm lại đích thân tới mời mình, đến chuyện luật sư hàng đầu của BP - Jin Hyuk lại đích thân xử lý hợp đồng của Rosé với FJ, rồi đến bữa tiệc lễ kỷ niệm thành lập công ty...
Ngẫm lại thì cũng không phải không để lại dấu vết gì, chỉ có điều là cô nhóc này che giấu quá tốt, phải nói là nửa giọt nước cũng không lọt, nếu hôm nay không phải Lalisa cố ý tiết lộ thì có lẽ cô sẽ không thể nào phát hiện ra...
Nếu nói là phải trách mắng Rosé thì Cho Boram cũng mắng không nổi.
Xem ra, Rosé với Lalisa đã qua lại với nhau cũng ít nhất nửa năm rồi nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến công việc, thậm chí còn chưa bao giờ lợi dụng quan hệ của cô với Lalisa.
"Cô Cho, cám ơn cô đã chăm sóc Chaeyoungie trong khoảng thời gian này."
Cho Boram lập tức lấy lại tinh thần: "La đổng nói quá lời rồi, đây là trách nhiệm của tôi.""
"Còn chuyện của tôi với Chaeyoungie thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy, sẽ không để ảnh hưởng đến công việc! Ngay từ đầu tôi đã cam kết với cô ấy rằng sẽ không nhúng tay vào công việc của cô ấy." Nói tới đây giọng điệu của Lalisa liền thay đổi: "Nhưng chuyện này là vì tôi mà ra cho nên tôi sẽ xử lý, hy vọng cô thông cảm."
Rosé nghe vậy thì có chút ngạc nhiên nhìn Lalisa, chuyện lần này là do anh mà ra? Nói thế là có ý gì?
Tuy Cho Boram có chút ngờ vực nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thở phào như trút được gánh nặng: "Chuyện lần này đúng là rất khó giải quyết, tôi cũng đang phát sầu vì nó! Nếu như La đổng có thể ra mặt giải quyết thì quá tốt rồi!"
Cho Boram nói xong thì nhìn hai người trước mặt một cái muốn nói gì đó nhưng không mở miệng được, vẻ mặt xoắt xuýt.
Lalisa biết Cho Boram đang nghĩ cái gì nên bổ sung tiếp: "Tôi với Rosé qua lại với nhau là lấy điều kiện kết hôn làm tiền đề, nói đơn giản là chỉ cần cô ấy gật đầu thì tôi với cô ấy sẽ lập tức đi lấy giấy chứng nhận kết hôn! Cô Cho cứ yên tâm, Chaeyoungie đã đồng ý với tôi là chờ cô ấy đứng trên đỉnh vinh quang thì sẽ gả cho tôi, cho nên hiện tại đành phải làm phiền hai vị nhọc lòng hơn."
Nói bóng gió chính là tôi có thể cưới được vợ hay không thì phải xem mấy người.
Cho Boram: "..."
Soyoung: "..."
Lời này không thể nghi ngờ là lại khiến Cho Boram với Soyoung chấn động, này... áp lực này quá lớn rồi Boss ơi!
Rosé đỡ trán, có chút bất đắc dĩ mà thấp giọng nói với Lalisa: "Chị đủ chưa! Đừng có dọa quản lý với trợ lý của em chứ..."
Thấy vợ mình sắp xù lông thì Lalisa khôn khéo thu tay lại: "Ừ."
Cho Boram với Soyoung rất hiểu chuyện mà không tiếp tục ở lại làm bóng đèn nữa, hai người nói nói mấy câu rồi nhanh chóng đánh bài chuồn.
Rosé có một bụng thắc mắc muốn hỏi Lalisa vì thế Cho Boram với Soyoung vừa rời đi thì vội vàng quay sang hỏi: "Cái đó... La... ối..."
Kết quả cô vừa mới mở miệng thì đã bị một nụ hôn nóng bỏng chặn họng.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn an ủi lúc nãy, Lalisa bấu chắt lấy eo cô, dùng bàn tay to lớn của mình ghì lấy đầu Rosé như chẳng hề kiêng kỵ gì mà xâm chiếm, cướp đoạt mọi thứ trong khoang miệng cô.
Rosé cảm thấy không khí trong ngực càng ngày càng ít đi, đầu óc dần trở nên choáng váng, lưỡi bị mút đến tê dại, dường như cả linh hồn cô cũng bị chị đoạt lấy...
Bất chợt Rosé cảm thấy môi mình đau nhói, cô lập tức rên một tiếng kháng nghị theo bản năng.
Lúc này, Lalisa mới hơi nhẹ tay hơn chút nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, chẳng được mấy chốc lại không khống chế được mà lại ghì chặt lấy cô...
Hành động của Lalisa hôm nay quả thật có chút khác thường, đáng lẽ theo tính cách của chị thì chuyện có khẩn cấp cỡ nào chị cũng sẽ bàn bạc với cô một chút chứ không phải đột nhiên bộc phát khi Cho Boram vẫn còn có mặt.
Hơn nữa Rosé có thể cảm giác được rõ ràng rằng sau khi Cho Boram với Soyoung rời đi, sự phiền muộn và thô bạo được Lalisa cố gắng đè xuống nãy giờ... cả sự bất an dẫn đến mất bình tĩnh đều được bộc phát toàn bộ, dường như chúng đang quay cuồng tàn phá căn nhà gỗ nhỏ hẹp này...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rosé đang nghĩ đến hồ đồ thì đột nhiên bị nhấc cả người lên, sau đó cô được đặt lên chiếc giường nhỏ trong nhà.
Chất lượng cái giường này không được tốt lắm, vừa chạm vào đã kêu "két" một tiếng, cực kì mờ ám.
Rosé còn chưa kịp phản ứng lại nụ hôn nóng bỏng kia lại rơi xuống lần nữa, nó lưu luyến ở vành tai nhạy cảm của cô một chút rồi trượt xuống xương quai xanh, rồi xuống đến ngực... bàn tay to lớn nóng hổi cũng lần vào trong lớp áo khiến Rosé run rẩy...
Chỉ có điều, chỉ cần có động tác hơi mạnh một chút thì cái giường gỗ nhỏ này chắc chắn sẽ như con thuyền độc mộc chơi vơi giữa biển trong gió bão, có thể vỡ tan bất cứ khi nào...
Rosé bị cái tiếng "két" "két" kia làm cho căng cứng hết cả dây thần kinh lại, cô thở hổn hển nói: "Sắp sập giường rồi... cái kia... chị yêu... hay là hai chúng ta tìm một cái ruộng ngô mà ấy ấy còn thích hơn ấy..."
Lalisa nghe vậy thì động tác hơi cứng lại, sau đó cắn một cái lên bầu ngực mềm mịn của cô: "Linh tinh."
"Em nói nghiêm túc mà..."
Lalisa bị Rosé đánh trống lảng như thế thì hơi thở thô bạo trên người giảm đi không ít, chị vòng tay ôm lấy cô vào lòng thật chặt.
Rosé gạt gạt tay của chị ra để dúi sâu cái đầu nhỏ vào ngực chị hơn: "Lalisa, đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Giọng của chị rất nặng nề: "Không có, nhớ em thôi."
Rosé nghĩ nghĩ, đúng là vì bộ phim này mà lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, Lalisa trả lời như vậy nghe thì đúng là không có vấn đề gì. Nhưng mà, không hiểu sao Rosé cứ có cảm giác là có chuyện gì đó khác xảy ra.
"Vậy... chuyện lúc nãy chị nói với chị Boram ý, chị bảo có liên quan đến chị là sao?" Rosé lại hỏi.
Sắc mặt Lalisa có chút nặng nề: "Trước mắt vẫn chưa chắc chắn nhưng em cứ an tâm kiếm tiền cưới đi, chuyện này giao cho chị xử lý là được rồi."
Rosé: "..." An tâm kiếm tiền cưới...
Lalisa nhìn cô gái trong lòng một cách chăm chú, tình cảm trong mắt dày đặc tới mức đặc quánh lại, bàn tay to lớn của chị vòng lấy eo cô: "Chaeyoungie..."
"Ừ?"
"Em có từng hối hận không?" Lalisa khàn giọng hỏi.
"Hối hận? Hối hận cái gì cơ?" Rosé không hiểu.
"Chuyện ở bên chị."
Rosé nghe vậy lập tức trợn tròn mắt chẳng chút do dự mà trả lời luôn: "Làm sao có thể chứ! Đây chính là quyết định sáng suốt và chính xác nhất trong đời này của em đấy! Gả một tặng một, em có lời quá còn gì!"
Lalisa thở dài một tiếng rồi đưa tay vuốt tóc cô, để đầu cô tựa vào ngực mình: "Muộn rồi, ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều nữa! Mọi chuyện đã có chị rồi, chị ngủ cùng em một lúc rồi đợi rạng sáng sẽ đi."
"Ừm." Rosé gật gật đầu cọ cọ trong lồng ngực anh.
Bởi vì sự xuất hiện của Lalisa mà tất cả những khó chịu khi nhìn thấy đoạn clip trên mạng và những lời suy đoán ác độc kia đều tan thành mây khói mà hóa thành cơn mệt mỏi khiến người ta chỉ muốn ngủ.
Rosé giống như một con thú con ỷ lại, dính sát vào lồng ngực Lalisa, giữa cơn buồn ngủ mông lung, cô mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Chị yêu... em thích chị nhất... chị là mặt trời của em..."
Sống lưng Lalisa hơi cứng lại một chút rồi chị nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro