Nhìn không thuận mắt liền khiến cho người ta phá sản!
Sáng hôm sau.
Vừa đúng giờ vào làm, Cho Boram đã gọi điện cho bên công ty Wook Dal, thật ra loại chuyện này cũng khá là khó xử nếu có thể giải quyết qua điện thoại được là tốt nhất. Hiện tại, di động của Ho Wook Dal đều đã tắt máy nên cô chỉ có thể gọi thẳng tới công ty.
"Alo, xin chào, tôi là quản lí Cho Boram bên công ty giải trí YG, có thể giúp thôi chuyển lời tới Ho tổng..."
Không ngờ, cô còn chưa nói hết, tiếp tân bên đó đã nói thẳng: "Xin lỗi, Ho tổng đã nói mấy ngày nay ngài ấy không gặp ai cũng sẽ không nghe máy của ai hết, đặc biệt là người của bên giải trí các cô!" Ngữ khí vô cùng không khách khí, nói xong "cạch" một tiếng liền dập máy.
Cho Boram hết cách, đành phải tới thẳng công ty chặn người. Chuyện này phải giải quyết càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể kéo dài được. Cũng vừa khéo cô vừa tới cổng công ty Wook Dal, đã thấy Ho Wook Dal đang bước từ xe xuống, bèn vội vàng chạy tới.
"Ho tổng, xin dừng bước!"
Ho Wook Dal năm nay đã bốn mươi tuổi, vì quanh năm rượu chè gái mú nên vóc dáng mập mạp, bụng to tướng, tóc cũng không khác hói là mấy... không còn thấy dáng vẻ phong độ khi ông ta vừa mới lấy Song Hye Kyo năm xưa nữa.
Thấy Cho Boram, Ho Wook Dal tỏ ra bực bội đánh giá cô một lượt: "Cô là ai?"
"Tôi là Cho Boram, quản lí của công ty giải trí YG!"
Ho Wook Dal nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt...
Cho Boram thấy vậy nhanh chóng tiếp lời: "Ho tổng, tôi biết thời gian của ngài rất quý báu, tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn, status trên Insta ngài up tối qua khiến rất nhiều người hiểu lầm, mong ngài có thể giúp chúng tôi làm sáng tỏ việc này."
Ho Wook Dal nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi lại: "Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?"
"Nghệ sĩ Rosé của công ty chúng tôi bị hiểu lầm thành cô gái mà ngài ngoại tình."
"Ờ... thế thì sao?" Ho Wook Dal nghe vậy xong liền trưng ra vẻ mặt chẳng có gì to tát cả.
Nghe giọng điệu của Ho Wook Dal, Cho Boram có dự cảm không lành nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: "Mong ngài Ho đây có thể up một status nói rõ một chút."
"Tự bọn họ thích hiểu lầm thì liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải giải thích?" Ho Wook Dal tỏ ra mất kiên nhẫn nói.
Cho Boram biết những người có tiền sẽ luôn mặc kệ sống chết của kẻ khác, dù cho người đó có là người bị hắn hại đi chăng nữa, thế nên cô chỉ có thể nhẫn nại hạ thế cầu xin: "Sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu, chỉ cần ngài lên Insta up vài chữ thôi cũng được..." Chỉ cần ông ta up một status thôi mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Nhưng Ho Wook Dal rõ ràng không hề có ý định phối hợp, ngược lại sắc mặt ông ta càng xấu hơn, giận dữ quát: "Không tốn nhiều thời gian của tôi, cô có biết một phút của tôi có thể nhân lên bao nhiêu tiền không? Tôi thèm vào mà quan tâm chuyện trong giới giải trí các cô, chê tôi còn chưa đủ lắm việc đúng không? Bảo vệ đâu?"
Lúc Ho Wook Dal đang gọi nhân viên tới đuổi người, một chiếc BMW màu đỏ dừng lại.Một người phụ nữ mặc chiếc váy xanh Prada cao cấp bước từ trên xe xuống, trông vô cùng xinh đẹp, khí chất.Đây chính là vợ của Ho Wook Dal - Song Hye Kyo.
Thấy Cho Boram xuất hiện ở đây, sắc mặt Song Hye Kyo bỗng trở nên khó coi: "Cho Boram..."
"Bà xã đại nhân, em đến rồi à~?" Ho Wook Dal vừa thấy Song Hye Kyo lập tức ân cần tiến tới nghênh tiếp.
Song Hye Kyo không phải là nghệ sĩ đơn giản trong giới, cô ta có gia cảnh vững chắc, cha là thương nhân có tiếng, năm ấy cô ta chỉ debut có một năm, bước vào làng giải trí cũng chỉ hoàn toàn là nổi hứng. Thế nên Ho Wook Dal mới sợ cô ta như vậy, thậm chí việc xin lỗi công khai cũng từng làm qua chục lần rồi.
"Cô ta tới đây làm gì?" Song Hye Kyo liếc Cho Boram, bực bội hỏi.
Ho Wook Dal giải thích: "Cô gái này cứ ép anh phải up status làm rõ gì ấy..."
Song Hye Kyo nghe vậy cười lạnh: "Làm rõ? Làm rõ cái gì? Muốn người không biết thì mình đừng có làm! Cho Boram, năm ấy khi cô dẫn dắt Dara, ít nhất tôi còn kính nể cô, giờ cô dẫn dắt toàn một lũ nghệ sĩ rác rưởi? Suốt ngày chỉ biết chạy đi làm Tiểu Tam phá hoại gia đình nhà người khác, vậy mà giờ cô còn dám chạy tới chỗ tôi "diễu võ dương oai" buộc chồng tôi làm rõ sự việc á?"
Cho Boram cau mày, dùng thái độ đúng mực giải thích: "Ho phu nhân, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, đối tượng ngoại tình của chồng cô không phải là Rosé. Nhưng giờ mọi người đều bị những lời đồn lúc trước gạt, nên tôi mới cố ý tới tận đây xin Ho tổng làm rõ sự việc. Trước đây cô cũng từng là người trong giới, nên biết nếu bị vấy bẩn như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến nghệ sĩ. Hơn nữa, thưa Hồ phu nhân, thứ cô muốn thấy chắc hẳn là người đáng chịu phạt thì phải bị chịu phạt, đúng không?" Cho Boram biết có nói với họ cũng vô ích, chỉ có những việc liên quan tới lợi ích của họ thì họ mới quan tâm, thế nên cô mới thêm câu sau cùng vào.
Thấy Cho Boram nói vậy, Song Hye Kyo nghi ngờ nhìn về phía Ho Wook Dal: "Chuyện gì đây? Chẳng phải anh nói, Rosé chính là con hồ ly tinh quyến rũ anh sao?"
Ho Wook Dal không chút do dự nói: "Đúng! Chính là cô ta!"
Nghe tới đây, Cho Boram nhất nhất thời biến sắc: "Không thể nào! Ho tổng, Rosé nói cô ấy không hề quen biết ông! Hơn nữa, chẳng phải vừa xong ông cũng không nói..."
Song Hye Kyo tức thì ngắt lời cô: "Hừ,Cho Boram, tôi thật sự không biết nên nói cô ngốc hay nói cô đáng thương nữa! Cô ta nói cô ta không quen thì cô cũng tin là không quen à? Rảnh tới đây quấy nhiễu tôi không bằng cô về mà hỏi rõ nghệ sĩ của cô đi! Làm chuyện xấu còn không dám nhận!"
Song Hye Kyo hiển nhiên đã chắc chắn là Rosé rồi. Cô ta luôn tự nhận dung mạo hơn người, nếu là người khác cô ta sẽ không tin kẻ đó có bản lĩnh quyến rũ chồng cô ta, thế nên chỉ có thể là Rosé. Vì vậy, Ho Wook Dal vừa giải thích với cô ta xong cô ta liền tin ngay lập tức, không hề nghi ngờ chút nào.
Lúc này đây, sắc mặt Cho Boram trở nên vô cùng khó coi. Cô vốn tưởng đây chỉ là hiểu lầm, ai ngờ... tên Ho Wook Dal này cư nhiên lại cố tình vu oan!!! Nếu không phải Song Hye Kyo xuất hiện đúng lúc này, sự đối nghịch của ông ta với cô lúc đầu khiến cô thật sự còn tưởng ông ta không muốn giải thích chỉ vì bị cô làm phiền...
"Bảo vệ đâu! Tiễn khách! Đừng có làm ô uế khu vực của tôi!" Song Hye Kyo khoanh tay trước ngực nhìn cô từ trên cao xuống, tỏ ra xem thường.
Vừa dứt lời, lập tức có hai tên bảo vệ chạy tới, trong đó có một tên đẩy mạnh Cho Boram một cái, Cho Boram bị đẩy trật mắt cá chân, trên chân lập tức truyền tới một cơn đau nhức. Từ lúc Ho Wook Dal nói ra câu đó, Cho Boram đã biết cô không cần phải ở lại đây thêm nữa rồi, thế nên lập tức về thẳng công ty.
Seoul Forest Trimage.
Rosé không phát hiện mình ngủ quên mất lúc nào, lúc mở mắt ra nhìn đã là 9 giờ hơn. Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm chính là gọi ngay cho Cho Boram để hỏi thăm tình hình: "Alo, chị Boram à, thế nào rồi? Cái gã họ Ho gì đó có đồng ý không?"
Bên kia điện thoại, Boram nặng nề nói: "Không, hơn nữa, ông ta một mực chắc chắn, người mà ông ta bao dưỡng chính là em."
Rosé nghe vậy phát hỏa, "Đệch mẹ! Thằng cha đó bị bệnh hoang tưởng à! Bà đây muốn tìm kim chủ để bao dưỡng thì cũng phải tìm đẳng cấp như Lalisa Manoban chứ ai thèm loại nhăn nheo bụng mỡ như ông ta?" Vừa dứt lời, Rosé phản ứng lại hình như có gì đó không đúng 'Lalisa vẫn chưa đi hay sao ấy nhỉ?' Ngoảnh lại, quả nhiên thấy Lalisa đang cầm tờ báo buổi sớm trên tay, ngồi trên sofa trong phòng khách và... đang nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Cho Boram nghe vậy vừa buồn cười vừa bất lực: "Mấy câu như thế lúc không có ai thì nói một mình cũng được, chứ nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức to đấy".
"À..." Rosé gật đầu, rồi len lén nhìn về phía Lalisa một cái. 'Đã bị người ta nghe được rồi còn đâu huhuhuhu!'
"May mà chuyến này cũng có thu hoạch, ít nhất đã xác nhận được là do đối phương cố ý gài chúng ta, thế nên giờ chúng ta cũng không cần cố kị gì nữa."
Rosé sờ cằm một cái: "Chỉ có điều... Em với Ho Wook Dal quen còn không quen thì tại sao ông ta phải làm ra loại chuyện này? Tự mình công bố ngoại tình chỉ vì muốn gài em? Điên thật rồi."
"Bên này chị đang điều tra chi tiết của Ho Wook Dal, trước trưa hôm nay chắc sẽ có kết quả."
"Dạ, chị Chi Chi vất vả rồi, muahhhhh~!" Nói chuyện với Cho Boram xong, Rosé lập tức bay vào phòng khách: "Boss đại nhân ~ chị chưa đi à! Hi hi hi... cái em vừa nói... là đang khen chị đó!"
Khóe môi Lisa khẽ nhếch: "Cám ơn vì lời khen." Vừa nói, chị vừa đỡ cô ngồi xuống bên cạnh: "Có cần chị giúp không?"
"Trước mắt thì không cần, để xem chị Boram điều tra thế nào đã. Yên tâm, nếu không giải quyết được em nhất định sẽ nói với chị. Ah! Đến giờ rồi, chị không nhanh đi làm đi! Chị vì em mà bỏ tảo triều thì em sẽ thành tội nhân thiên cổ mất!" Rosé vội vàng thúc giục.
Lalisa dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô: "Yên tâm, trước mắt còn chưa đến nỗi nhưng mà chị mong đợi em khiến chị thành... dâm quân bất tảo triều."
"Ây..." Nghe rõ ý của Lalisa xong, cái mặt già của Rosé đỏ bừng. 'Mợ nó! "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.*" WTF!!! '
(*Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.)
'Đại ma vương thật sự quá đen tối! Vừa rồi ý của mình hoàn toàn không phải như vậy! Cái gì mà bị mình lây cho chứ, rõ ràng là Đại ma vương quá đen tối!'
Ngay khi Cho Boram vừa mới rời đi, đại khái vì Ho Wook Dal đã hoàn toàn xé rách mặt cho nên ông ta càng không cố kị cái gì, dứt khoát gắn tên, hắt thẳng nước bẩn lên người Rosé.
Đầu tiên là Song Hye Kyo tự đăng một dòng: [Hiện giờ Tiểu Tam lớn lối thật đấy?]
Sau đó Ho Wook Dal vì lấy lòng vợ mà share status này rồi đăng thêm một câu: [Mời mấy người tự trọng một chút, đừng quấy rầy tôi và người nhà! @Cho Boram @Rosé] Cứ như thể Rosé thật sự mang cái danh Tiểu Tam, chẳng khác gì quăng bom vào mặt hồ yên ả, khiến cho cộng đồng mạng dậy sóng.
Lúc Cho Boram đến công ty của Ho Wook Dal cũng bị mấy gã săn tin chụp hình lại. Sau đó đăng trên mạng rồi thêu dệt thành là Cho Boram cố ý đến gây sự, hoàn toàn khiến đám cư dân mạng không hiểu rõ sự tình kia nhao nhao lên.
[Hại tôi còn vì Yang Daejung mà nói tốt cho cô ta! Đúng là mắt tôi mù rồi! Tiện nhân đi chết đi!]
[Cho Boram kia chẳng phải là người quản lý của Dara sao? Lúc trước tôi cũng thích Dara lắm đó, sao giờ người quản lý của cô ấy lại biến thành thế này? Đúng là đạo đức khó mà giữ được!]
[Khó trách lúc trước tại sao FJ lại đuổi cô ta đi, YG đúng là mắt bị mù rồi! Trước đây bởi vì cô ta bị oan trong chuyện của Hwayoung nên tôi còn có chút đồng tình với cô ta, bây giờ kẻ đáng thương trở thành kẻ đáng hận! Đáng đời!]...
Sự việc càng ngày càng ác liệt. May mà cùng lúc đó Cho Boram cũng tra được tin tức mấu chốt, lập tức gọi điện cho Rosé.
"Tra được, Ho Wook Dal quả nhiên không phải vì hại em mà làm như vậy. Ông ta quả thật có ngoại tình, vì muốn bảo vệ Tiểu Tam chân chính kia. Vừa vặn thời gian trước em với ông ta có tin đồn bao dưỡng nên mới đổ hết lên đầu em, nói với Song Hye Kyo người ông ta bao dưỡng là em." Boram giải thích.
"Vậy Tiểu Tam thực sự là ai?" Rosé lập tức hỏi.
"Em cũng biết đó, Bang Ah."
"Bang Ah?" Rosé vừa nghe đã lập tức cau mày: "Đâu chỉ biết... còn có không ít thù oán đấy..." Nếu là người khác thì cô còn tự nhận mình xui xẻo nhưng nếu là Bang Ah thì Rosé không khỏi nghĩ sâu hơn, chuyện này liệu có bàn tay Hwayoung nhúng vào không?
"Hơn nữa, Bang Ah mang thai." Cho Boram nói.
"Đệch! Thật hay giả vậy? Khó trách tên khốn nạn đó lại muốn bảo vệ cô ta!" Rosé dạo gần đầy cũng chú ý không ít chuyện của Ho Wook Dal với Song Hye Kyo. Cũng có tin đồn Song Hye Kyo đã được gả đi bảy năm rồi nhưng vẫn chưa sinh con, tựa như thân thể có vấn đề không thể có em bé.
Nếu chuyện này là thật thì cũng khó trách tại sao Ho Wook Dal lại lo cho Bang Ah như vậy. Nếu không thì loại đàn ông này làm sao sẽ quản sống chết của người khác chứ, cho dù đó có là cô gái chung chăn chung gối với ông ta thì sau khi phát hiện, ông ta cũng phải đuổi thẳng cổ rồi mới đúng, cần gì phải tốn công đi đường vòng gỡ trách nhiệm cho cô ta. Bởi vì ông ta biết, lấy tính tình đanh đá của Song Hye Kyo cùng thế lực nhà mẹ của cô ta nếu bị phát hiện ra chuyện này thì đứa bé này cũng đừng mong giữ được.
"Ho Wook Dal làm việc khá cẩn thận nhưng mà may mắn cuối cùng cũng tra ra được, chờ chị chuẩn bị tốt tài liệu rồi công bố, lúc đó em chỉ cần thuận theo lên tiếng là được."
"Dạ."...
Cùng lúc đó, trong một phòng riêng của nhà hàng phương Tây nào đó.
Park Hwayoung với Bang Ah đang dùng bữa. Hwayoung cầm di động lướt mạng nhìn những câu mắng chửi của mọi người đối với Rosé, thậm chí chuyện cô ta oan uổng Rosé trước kia cũng bắt đầu có chiều đổi hướng.
Chuyện này khiến tâm tình cô ta sung sướng chưa từng có. Nhưng mà, tất nhiên là cô ta không biểu hiện ra mặt, ngược lại còn tỏ vẻ áy náy bất an: "Làm thế này... có hơi quá hay không?"
Phía đối diện, Bang Ah vì giải quyết xong nguy cơ mà tâm tình vốn hốt hoảng cũng nhất thời buông lỏng, cô ta đang nhàn nhã ăn beefsteak cao cấp. Nghe Park Hwayoung nói, cô ta tỏ vẻ sao cũng được lên tiếng: "Đâu có đâu! Con đĩ kia vốn là hồ ly tinh rồi, dẫu cho người nó bò lên không phải là Ho Wook Dal thì cũng là người khác! Coi như chúng ta đang vì dân trừ hại đi! Đáng đời nó!"
"Chưa kể Rosé còn nhiều lần làm phiền chị như thế, em cũng coi như là thay chị báo thù! Hwayoung, chị đừng mềm lòng nha, nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với chính mình đó!" Bang Ah rất sợ Hwayoung đổi ý giữa đường.
Park Hwayoung thở dài nói: "Chuyện đã thế này tất nhiên chị sẽ không mềm lòng, nếu không thì chẳng phải là hại em sao."
Bang Ah lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta hạnh phúc sờ bụng mình một cái: "Hừ, làm sao em có thể là Tiểu Tam chứ, em với Ho Wook Dal là yêu nhau chân thành, hiện giờ tình yêu của chúng em còn kết tinh! Em nhất định phải sinh đứa bé này! Anh ấy đã đồng ý với em, chỉ cần đứa bé này là con trai thì anh ấy sẽ li dị vợ!"
Hwayoung cười nhạt trong lòng, cái chuyện hoang đường như thế này mà cô ta cũng tin được sao? Hwayoung dám khẳng định là Ho Wook Dal đánh chủ ý chờ cô ta sinh được con trai thì sẽ ôm về cho Song Hye Kyo nuôi. Sinh đã sinh rồi, đến lúc đó Song Hye Kyo với nhà mẹ cô ta không thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp. Chắc chắn ông ta sẽ đá văng Bang Ah rồi tuyệt đối không cho phép cô ta có liên hệ gì với đứa trẻ. Đến lúc đó thì người thừa kế cũng có mà lại không mất đi trợ lực bên nhà mẹ của Song Hye Kyo, hết thảy đều hoàn mỹ.
Nghe được lời của Bang Ah, Hwayoungcố ý làm ra vẻ lo lắng, thở dài nói: "Tất nhiên chị cũng hy vọng em sống tốt, nhưng mà..."
Bang Ah thấy vậy thì khó hiểu: "Hwayoung, chị thở dài cái gì? Chẳng phải bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi sao?"
Hwayoung chần chừ rồi mới nhắc nhở: "Bang Ah, hiện giờ cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Dẫu sao Cho Boram đó cũng không dễ đối phó, bây giờ chắc chắn cô ta đang tìm đủ mọi cách giúp Rosé..."
"Vậy thì sao? Chỉ cần Wook Dal không nói ra là được!"
"Nhưng mà nhỡ đâu cô ta tra ra em..."
Bang Ah nghe vậy thì sửng sốt, cả kinh suýt chút nữa sặc cả miếng beefsteak: "Chắc sẽ không bị tra ra dễ như vậy chứ?"
HHwayoung lắc đầu một cái: "Cho Boram dẫu sao cũng lăn lộn trong cái giới này đã lâu, loại chuyện như thế này cô ta rành nhất, cho nên... chị cũng không dám đảm bảo!"
Bang Ah nghe vậy thì luống cuống: "Vậy... vậy phải làm thế nào? Hwayoung, chị mau nghĩ cách giúp em đi mà!"
"Này..." Hwayoung ra vẻ khổ sở.
Bang ah càng hốt hoảng hơn: "Xin chị đó Hwayoung! Chị không thể thấy chết mà không cứu được! Hiện giờ em là một xác hai mạng đấy! Đứa bé trong bụng em sau này sinh ra còn phải gọi chị một tiếng mẹ nuôi! Chị mau mau cứu hai mẹ con chúng em đi mà!"
Tựa hồ là Park Hwayoung mềm lòng, lúc này cô ta mới bất đắc dĩ nói: "Cho Boram dẫu cho có bản lãnh thì cũng chỉ là một người quản lí nho nhỏ mà thôi. Bất kể cô ấy đã tra được cái gì hay chưa thì em cứ nhanh gọi cho Ho tổng để ông ta cảnh cáo Cho Boram một chút! Còn cụ thể phải cảnh cáo thế nào để cô ta không dám lộn xộn thì Ho tổng khẳng định hiểu rõ, cứ giao cho ông ấy là được rồi!"
"Chị Hwayoung thông minh quá! Nếu không có chị thì em cũng không biết làm gì cho phải! Em gọi ngay đây!" Bang Ah cảm kích lấy di động ra gọi cho Ho Wook Dal.
Phía đối diện, Hwayoung nhấp một ngụm cafe, khóe miệng hơi nhếch lên đầy giễu cợt.
--------------
Công ty giải trí YG.
Cho Boram dùng tốc độ nhanh nhất biên tập hai văn kiện, rồi lại kiểm tra cẩn thận một lần, chắc chắn không có vấn đề gì sau đó mới chuẩn bị công bố ra ngoài. Nhưng mà ngón tay mới chuẩn bị nhấn xuống thì di động đột nhiên vang lên. Cho Boram hơi lướt qua một chút phát hiện là Ho Wook Dal gọi tới.
Do dự một chút Boram mới nhận điện thoại: "Alo, Ho tổng." Lúc trước muốn gọi cho ông ta còn khó hơn lên trời, giờ bỗng dưng lại chủ động gọi tới. Không biết... là có chuyện gì... Cho Boram đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, đầu bên kia di động truyền đến giọng nói âm trầm của Ho Wook Dal: "Cô Cho, cô đã biết rồi à?"
Đây là đang... thăm dò cô? Cho Boram cảnh giác nói: "Không biết Hồ tổng ám chỉ cái gì?"
Ho Wook Dal cười lạnh một tiếng: "Cho Boram, bất kể cô có thăm dò được vài chuyện không nên hay không thì tôi cũng cảnh cáo cô, chuyện này tốt nhất cô đừng xía mũi vào. Cùng lắm chỉ là đổi một nghệ sĩ khác mà thôi, đối với cô mà nói thì chẳng có tổn thất gì, cần gì phải tự chuốc khổ?"
"Ho tổng đang uy hiếp tôi?"
"Ha, cô biết thì được rồi. Cho Boram, đừng tự cho là mình thông minh, cô có thể tra, tôi cũng có thể tra... cô đoán, tôi tra được cái gì?" Ho Wook Dal cố ý dừng một chút, sau đó mới nói tiếp
"Còn tưởng cô Cho thanh cao thế nào, không ngờ cuộc sống cá nhân cũng đủ bê bối. Đối ngoại thì luôn nói mình độc thân nhưng không ngờ rằng... lại có một đứa con gái năm tuổi! Cô bé kia trông thật xinh xắn, không biết là dã loại nhà ai?"
Cho Boram nhất thời biến sắc: "Ông..."
"Cô Cho, nói tới đây thôi. Tốt nhất là cô thức thời một chút nếu không thì tôi không thể đảm bảo con gái bảo bối của cô sẽ gặp phải cái gì đâu!" Ho Wook Dal nói xong lập tức cúp máy.
Cho Boram cầm di động, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Sau đó, cô run rẩy vội vàng gọi một cuộc điện thoại qua trường học: "Alo, thầy Jeon! Hani có ở đó không?"
"Mẹ của Hani đấy à, Hani đang ở đây!" Đáy lòng Cho Boram nhất thời ổn định lại, giọng nói cũng mềm hơn: "Nó đang làm gì vậy?"
"Đang chơi xếp gỗ với mấy đứa nhỏ khác, để tôi cho bé nói chuyện với chị! Linh Linh mau tới đây..."
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói ngọt ngào: "Mẹ ơi, mẹ ơi~!"
"Bảo bối ngoan!"
"Mẹ, lúc nào mẹ về thăm Hani ạ?"
"Mẹ... bận công việc quá... bận xong sẽ đến thăm con có được không? Con phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà nhé, còn nữa phải nhớ lời mẹ dạy con, tuyệt đối không thể nói chuyện với người lạ biết không?" Cho Boram gọi cho con gái xong vẫn không yên lòng, lại gọi cho cha mẹ một cuộc nữa thông báo một lần.
Sau đó Cho Boram kinh ngạc nhìn văn kiện trên máy tính chưa kịp gửi đi, bắt đầu giãy dụa...
---Biệt thự nào đó ở ngoại ô Seoul.
Ho Wook Dal cúp máy xong liền ôm Bang Ah vào ngực, vẻ mặt vô tư nói: "Bảo bối yên tâm đi, chuyện đã làm xong rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, em cứ an tâm dưỡng thai đi, chăm sóc con trai anh cho tốt!"
"Tốt quá rồi! Chắc... sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ?'' Cũng không biết có phải do phụ nữ có thai thường hay nghĩ nhiều không nhưng mà Bang Ah cứ cảm thấy bất an.
"Làm gì có gì ngoài ý muốn chứ? Chỉ là một quản lý nho nhỏ thôi mà, nghiền chết cô ta dễ như nghiền chết một con kiến hôi vậy!"
"Nhưng mà, dù sao cô ta cũng là người của YG, nếu phía trên mà nhúng tay..."
"YG có nhiều người quản lí với nghệ sĩ sáng giá như vậy thì sao có thể để tâm đến vấn đề nhỏ này? Cho dù có biết chuyện này thì em cảm thấy bọn họ sẽ vì một nghệ sĩ nho nhỏ mà đắc tội với anh sao? Dẫu cho đích thân Hansin MAnoban đến anh cũng không sợ!"
Bang Ah nghe vậy cũng buông lòng, ánh mắt nhìn Ho Wook Dal đầy vẻ sùng bái: "Ừ ừ, em biết chồng là tuyệt nhất mà!"
...
Bên kia, Rosé vẫn luôn chờ Cho Boram thông báo nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì. 'Chẳng lẽ có chuyện gì bất ngờ?'
Rosé cau mày, vội vàng gọi điện qua hỏi rõ tình huống: "Alo, chị Boram!"
Di động reo chừng mấy hồi mới có tiếng người nhận máy: "Alo, Chaeyoungie..."
"Chị Boram sao vậy? Giọng của chị không ổn lắm... đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Có một ít sự cố, kế hoạch phải ngừng..." Cho Boram khó khăn mở miệng.
Rosé nhạy bén phát giác là có gì đó bất thường: "Chị Boram, có phải đối phương uy hiếp chị hay không?"
"..." Đầu bên kia là một sự im lặng nặng nề.
Rosé biết, cô đoán đúng rồi, lúc trước cô cũng lo lắng chuyện này không ngờ lại ứng nghiệm.
"Xin lỗi Chaeyoung..."
"Chị Boram nói mê sảng cái gì vậy, người nên nói xin lỗi phải là em mới đúng. Chị hoàn toàn có thể bỏ mặc em nhưng lại chưa bao giờ làm thế, cho tới nay đều là em luôn gây phiền toái cho chị... chị Boram, chuyện này giao cho em đi! Em có cách!"
'Thằng chó! Dám bắt nạt người của bà! Nếu đối phương đã bất nhân thì không thể trách bà đây bất nghĩa!'
Rosé cúp điện thoại của Cho Boram, ngay sau đó gọi một cuộc điện thoại khác: "Alo! Boss đại nhân~!"
"Ừ?" Di động truyền đến giọng trầm thấp dễ nghe.
"Cầu được phép ôm đùi~!"
----
Tại phòng họp của tập đoàn BP.
Lalisa đang nói chuyện thì ngừng lại, nhận một cuộc gọi. "Ừ?"
Sau đó không biết người bên kia nói cái gì mà trong nháy mắt, núi băng ngàn năm của Boss bọn họ chợt tan rã, thậm chí còn cười nhẹ một tiếng.
Tiếp đến chỉ nghe được Boss đại nhân cực kì dịu dàng mở miệng: "Chị đang họp, em cứ hẹn gặp ông ta, sau đó chị sẽ đến."
Trong phòng họp tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.
'Sao có cảm giác Boss sai sai chỗ nào đó? Như thể.... tín hiệu mùa xuân đang tới...'
Bên tay trái Lalisa là Hansin đang chết lặng, vẻ mặt sống không bằng chết.
'Ha ha ha, hay là cứ tiếp tục kế hoạch xuất gia đi nhỉ? Chị Hai thất tình thì mình chịu khổ, chị Hai yêu thì mình vẫn bị ngược như thường...'
...
Bên kia, Rosé làm theo ý của Lalisa, gọi điện cho Ho Wook Dal.
Lalisa sợ cô không tự tìm được số của Ho Wook Dal, nên đem số di động của lão ta gửi cho cô.
"Alo..."
Lúc Ho Wook Dal nhận được điện thoại là đang trên thân dính lấy Bang Ah, ông ta còn đang không nhịn được mà muốn làm tiếp nhưng mà giọng phụ nữ đầu bên kia lại cực kì dễ nghe, vì vậy không kiềm được hỏi thêm một câu: "Alo, ai vậy?"
"Xin chào Ho tổng, tôi là Rosé."
"Rosé? Là Rosé nào....A! Rosé à! Ha ha..." Ho Wook Dal giờ mới phản ứng kịp, càng không có ý định cúp máy. Rosé này là một đại mỹ nữ! So với Song Hye Kyo còn đẹp hơn gấp mấy lần!
Cho nên ban đầu Bang Ah bảo ông ta đẩy chậu nước bẩn này lên người Rosé, trong lòng ông ta quả thật cũng có chút tình nguyện. Dẫu sao cũng là đàn ông mà, trong lòng đều có mấy phần hư vinh. Quậy chút scandal với người phụ nữ đẹp như vậy cũng là một loại làm màu lấy tiếng. Không ít người bạn sau khi nghe chuyện còn gọi điện tới trêu đùa ông ta, nói ông đúng là số hưởng.
Xã hội này là vậy, cùng là ngoại tình nhưng cái giá đàn ông phải trả nhỏ hơn phụ nữ nhiều lắm. Đa phần sự chỉ trích đều hướng về phía người phụ nữ mà thôi.
Ho Wook Dal cũng không phải là người của giới giải trí, loại chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đối với ông ta. Cùng lắm là cổ phần công ty lên lên xuống xuống mấy ngày mà thôi. Miễn là ông ta không ly hôn với Song Hye Kyo thì mọi chuyện sẽ yên ổn lại rất nhanh. Thậm chí có khả năng về sau chuyện này còn là vốn liếng để ông ta lấy ra khoe khoang...
Bang Ah này cũng không thể tính là mỹ nhân, thậm chí Ho Wook Dal còn khinh thường cô ta nữa là. Ban đầu là do ả đàn bà này tự leo lên giường của ông ta, cộng thêm biểu hiện trên giường cũng rất tốt nên ông ta mới đồng ý bao nuôi.
Ho Wook Dal ý bảo Bang Ah dừng lại, sau đó nói chuyện với Rosé: "Làm sao, cô tìm tôi có chuyện gì? Hay là cô cũng giống người quản lý của mình đòi tôi lên tiếng thanh minh?"
"Trong điện thoại không nói rõ được, Ho tổng, không bằng gặp nhau rồi nói?" Rosé đề nghị.
Vừa dứt lời, trong con mắt đục ngầu của Ho Wook Dal lập tức chuyển vài vòng, không kìm được sự hưng phấn. 'Người đàn bà này lại muốn hẹn gặp mình để làm gì? Chẳng lẽ cô ta biết tội này có rửa cũng không sạch nên thà rằng nhận luôn? Chậc... hàng cực phẩm thế này mình cũng muốn nếm thử xem mùi vị ra sao...'
"Được thôi! Tất nhiên có thể." Ho Wook Dal đáp ứng rất sảng khoái.
"Được rồi, một tiếng sau tại nhà hàng Provence, phòng số 18, không gặp không về." Bên kia Rosé nói rõ thời gian và địa điểm sau đó mới cúp máy.
Ho Wook Dal vừa cúp điện thoại,Bang Ah lập tức trừng mắt: "Con hồ ly tinh đó hẹn gặp anh làm gì? Chồng, sao anh phải đồng ý với cô ta!"
"Ờ thì, chỉ là gặp mặt một lúc thôi mà nhìn xem cô ta có ý gì, cũng chẳng có gì đáng ngại! Em ngoan nào, ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng về!" Ho Wook Dal vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, sau đó bắt đầu chọn quần áo.
"Chồng à, đừng đi có được hay không, con hồ ly tinh đó tuyệt đối không có ý tốt!"
"Chẳng lẽ anh còn phải sợ một diễn viên nhỏ như cô ta sao?"
"Em không nói chồng sợ cô ta, ý em là... nhỡ đâu cô ta dụ dỗ chồng! Chồng không biết đâu, cô ta phóng đãng lắm, không biết trên người cô ta có bệnh gì không nữa, chồng đừng để cô ta lừa mà!"
"Em nhìn anh giống người dễ bị lừa gạt như vậy sao? Được rồi được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi, những chuyện này không cần em quan tâm." Giọng của Ho Wook Dal có chút nghiêm khắc.
Nhìn bộ dạng xem ra là ý ông ta đã quyết, tuyệt đối không thể không đi. Bang Ah giận đến suýt cắn nát môi, cô ta vội vàng trốn ra vườn gọi điện cho Hwayoung: "Chị Hwayoung..."
Đầu bên kia, Park Hwayoung đang ở spa chăm sóc da, nghe được cái giọng điệu nhờ giúp đỡ của Hwayoung thì vẻ mặt cô ta đã chẳng có mấy kiên nhẫn nhưng mà vẫn cố nhịn xuống ân cần hỏi: "Sao thế Bang Ah?"
"Hwayoung! Em sắp bị con tiện nhân kia làm cho tức chết rồi! Sao con khốn đó lại có thể hèn hạ như vậy chứ!" Giọng của Bang Ah kích động dị thường.
"Ai? Rosé sao? Cô ta làm sao?" Hwayoung nhất thời lên tinh thần, cảnh giác hỏi. Kế hoạch đã sắp thành công không thể nào lại thất bại trong gang tấc được.
"Cô ta vừa mới gọi cho Wook Dal nhà em đòi gặp mặt riêng kia kìa! Bây giờ Wook Dal đã đi rồi! Em khuyên thế nào cũng không khuyên được! Vào lúc này tự nhiên cô ta hẹn gặp mặt... có ý gì mà còn phải nghĩ sao? Chị nói em có cần len lén theo sau không? Nhỡ đâu Wook Dal bị cô ta dụ dỗ thì thế nào?" Bang Ah càng nghĩ càng sốt ruột.
Hwayoung nghe vậy không chỉ không lo lắng mà ngược lại còn có chút hưng phấn: "Không, em đừng đi! Nếu cô ta làm vậy thật thì chẳng phải tốt quá rồi sao?"
"Tốt chỗ nào chứ? Người đàn ông của em sắp bị cướp mất rồi! Huống chi em đang mang bầu không có cách nào thỏa mãn anh ấy cả! Nhỡ đâu anh ấy động tâm..."
"Trong bụng em có con rồi em còn sợ cái gì? Chẳng phải vẫn lo không có chứng cứ xác thực thì Rosé sẽ xoay mình sao, bây giờ cô ta tự mình đưa tới cửa rồi chẳng phải lại càng đúng ý em còn gì? Cho nên em không cần phải đi! Em ý... bây giờ em gửi tin nhắn nặc danh cho Song Hye Kyo! Để Song Hye Kyo đi bắt gian!" Park Hwayoung nói.
Bang Ah nghe vậy thì kích động: "Đúng vậy! Sao em không nghĩ ra chứ! Chị Hwayoung thông minh quá đi! Như vậy thì cô ta có ý đồ gì cũng không làm được! Song Hye Kyo kia cũng không phải hạng dễ trêu, hừ, đến lúc đó cô ta gánh đủ ha ha ha ha..."
Sau khi cúp máy, Bang Ah quả nhiên nhắn tin cho Song Hye Kyo: [Nhà hàng Provence, phòng số 18, chồng chị đang hẹn hò với hồ ly tinh!!!]
'Rosé, để tao xem lần này mày còn xoay mình kiểu gì!'
....
Bên kia, Jeong Poong nhận lệnh đưa bà chủ đến nhà hàng, hơn nữa còn làm hết trách nhiệm đưa vào tận trong phòng ăn. Chỉ còn kém nước hận không thể dùng cả xe lăn đưa tới, chỉ sợ có chỗ nào không chu đáo.
"Làm phiền trợ lý Jeong rồi, cậu cứ đi làm chuyện của mình đi!"
"Này... nhỡ đâu Ho Wook Dal tới trước thì làm thế nào? Hay là tôi cứ ngồi ở đây đi, chờ Boss tới thì tôi lại đi!" Jeong Poong cẩn thận nói.
"Không sao đâu! Ho Wook Dal tới trước thì chơi mới vui chứ, cậu ở đây thì tôi chơi không có đã! Dù sao người lo lắng cũng phải là lão ta mới đúng chứ?"
Trợ lý Jeong chợt nhớ lại các sự tích oai hùng của Rosé, sau đó bày tỏ bản thân không cách nào phản bác...
Sau khi Jeong Poong rời đi, Rosé chờ không tới mấy phút đã có người tới.
Người tới trước quả nhiên là Hồ Hồng Đạt!
Hôm nay Rosé mặc một chiếc áo len cao cổ màu hoa hồng đỏ, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng lộ vẻ mỹ lệ, cô đang dùng hai tay nâng ly trà Long Tỉnh nóng nổi, khuôn miệng nhỏ hơi chu ra.
Ho Wook Dal vừa nhìn thấy cô liền ngây dại. Lúc trước ông ta chỉ nhìn qua hình, mà mấy tấm hình kiểu đó đều đã được chỉnh sửa qua, nhìn cũng chẳng chân thật và hơi khoa trương, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong hình. So với Song Hye Kyo lúc trẻ còn đẹp hơn nhiều lắm.
Nghiêm túc mà nói thì vẻ đẹp của hai người này khác nhau. Song He Kyo là kiểu tiểu thư nhà giàu quyền quý, còn vẻ đẹp của Rosé lại mang theo chút gì đó hoang dại khó thuần, giống như hoa hồng có gai khiến trái tim của người khác dâng trào, cơ hồ là khơi dậy lòng khao khát chinh phục của đàn ông trong nháy mắt.
"Để cô Rosé đợi lâu rồi." Ho Wook Dal vô thức trở nên lịch sự.
Nhìn đầu tóc vuốt keo bóng loáng của Ho Wook Dal, mắt Rosé khẽ lóe lên: "Tôi cũng vừa mới đến, mời Ho tổng ngồi."
Ho Wook Dal ngồi xuống đối diện Rosé, ánh mắt không hề giấu diếm càn rỡ quét qua quét lại trên người cô, biết rõ nhưng còn ra vẻ hỏi: "Cô Rosé tìm tôi có chuyện gì?"
Rosé xoay nhẹ tách trà trong tay, khẽ nâng mắt lên: "Mục đích của tôi... hẳn là Ho tổng phải rõ ràng chứ? Ngài chỉ tùy tiện đăng hai bài post nhưng lại hại chết tôi rồi, bây giờ mọi người đều kêu đánh kêu giết tôi đấy, đừng nói là lăn lộn trong cái giới giải trí này mà ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài..."
"Ồ? Phải vậy không?" Ánh mắt Ho Wook Dal nhìn Rosé giống như nhìn con mồi đã nằm sẵn trong túi.
"Người quân tử không nói lời vòng vo, Ho tổng, ngài muốn thế nào mới chịu làm sáng tỏ sự thật?"
Ho Wook Dal chỉ cho rằng Rosé chỉ đang giả vờ đưa đẩy mà thôi, cho nên ông ta cũng vui vẻ mà chơi cùng với cô: "Cô Rosé, cớ gì cần phải làm sáng tỏ sự thật?"
Rosé nhướng mày: "Ho tổng có ý gì?"
Ho Wook Dal đưa tay về phía Rosé, có chút nóng lòng không chờ nổi liền nói thẳng: "Không bằng cứ để kệ nó, cô theo tôi luôn đi, nửa đời sau không cần lo cơm áo cũng không sợ thiếu vàng bạc đeo. Như vậy chẳng phải tốt hơn là cô liều chết diễn kịch à?"
Rosé từ từ lùi lại phía sau, tỉnh bơ tránh đi bàn tay của gã đàn ông đang sờ tới, dài giọng nói: "Ý của Ho tổng đây là muốn bao nuôi tôi?"
Ho Wook Dal vỗ bộp vào cái bụng bia của gã, tỏ vẻ hào khí nói: "Cô Rosé, hay là cô cứ cho một cái giá."
Rosé chống cằm: "Ho tổng, ngài không sợ tôi thu âm sao?"
Ho Wook Dal tỏ vẻ giống như đã sớm biết, vẻ mặt chẳng sợ hãi chút nào còn tỏ vẻ cô quá ngây thơ nói: "Nhãi con, mấy cái trò nhỏ này cũng muốn đấu với tao à? Hẳn mày cũng biết tại sao người quản lý của mày lại mặc kệ mày đúng không? Mày có muốn thử chút không hả? Tao muốn gì... hừ, mày là một đứa thông minh, chắc hẳn sẽ không biết điều giống như người quản lí của mày chứ?" Sau khi chính mắt nhìn thấy Rosé, Ho Wook Dal đã quyết dẫu cho Rosé có từ chối thì ông ta cũng phải có được người đàn bà này trong tay.
"Ho tổng, ngài đây là muốn... ỷ thế hiếp người sao?" lão già này, đơn giản chỉ là một lên vô lại...
Gã ta không chút cố kị cất giọng cười to: "Tao ỷ thế hiếp người đấy thì sao? Ông đây có vốn để làm thế!"
Rosé nhướng mày không lên tiếng, chẳng qua là liếc nhìn thời gian trên di động.
Ho Wook Dal vừa đánh vừa xoa, mềm giọng khuyên nhủ: "Nhãi con, theo tôi có gì không tốt? Mấy người làm cái nghề này rồi mục đích cuối cùng chẳng phải là tìm một kim chủ có tiền sao? Ở Seoul này có mấy người quyền thế hơn tôi?"
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng ăn phía sau bị mở ra.
"Ho Wook Dal, đồ lừa gạt này! Đồ khốn khiếp! Dám vụng trộm với con hồ ly tinh này sau lưng tôi!" Một người đàn bà điên cuồng xông vào.
Rosé vốn còn tưởng là Lalisa tới, không ngờ lại là Song Hye Kyo...
Ho Wook Dal vừa nhìn thấy Song Hye Kyo thì kinh hoàng: "Vợ... vợ... Sao em lại tới đây?"
Song Hye Kyo tức giận bừng bừng: "Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói ông với con tiện nhân này đang hẹn hò! Tôi vốn không tin! Nhưng không ngờ... họ Ho này, ông được lắm! Vừa mới thề thốt với tôi mà bây giờ đã gian díu với con đàn bà này!"
"Cái gì? Có người gửi tin nhắn cho em?" Ho Wook Dal tối mặt. Chuyện ông ta hẹn gặp Rosé chỉ có một người biết, cho nên người nhắn tin cho Song Hye Kyo cũng chỉ có thể là một người, là... Bang Ah? Còn đàn bà đáng chết này, há mồm ngậm miệng đều nói sẽ không phá hoại gia đình hắn, không cần cái gì hết nhưng cuối cùng lại dám làm chuyện đâm lén sau lưng này! Đàn bà đúng là phiền toái!
Sắc mặt Ho Wook Dal cực kỳ khó coi nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đi dỗ Song Hye Kyo: "Vợ, lần này em oan uổng anh quá, em tốt với anh như vậy sao anh có thể có gì mờ ám với loại đàn bà này chứ?"
"Lần này là do cô ta không biết xấu hổ quấn lấy anh, nói là nếu anh không gặp cô ta thì cô ta sẽ đến tìm em, sao anh có thể để cô ta làm phiền em chứ!"
"Cho nên anh mới không thể làm gì khác hơn là đến gặp cô ta! Cái tin nhắn kia chắc chắn là cô ta gửi cho em, mục đích là để ly gián mối quan hệ của chúng ta, vợ ơi em ngàn lần đừng mắc mưu cô ta..."
Rosé ngồi đối diện bưng trà uống mà đầu đầy hắc tuyến. Có vài lời không biết nói sao nhỉ? Thà tin trên đời này có ma còn hơn là tin vào cái miệng của đàn ông... Hôm nay coi như cô được mở mang tầm mắt.Bản lãnh điêu toa của Ho Wook Dal này cũng thật là lợi hại đấy chứ? Nhưng mà, hết lần này đến lần khác vẫn có người tin tưởng.
Song Hye Kyo nghe ông ta giải thích xong, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn không ít, nhất thời cô ta đem nòng pháo hướng thẳng về phía Rosé: "Tiện nhân! Đầu tiên là xúi giục người quản lý của mày, rồi bây giờ lại đích thân xuất hiện cho người ta coi thường! Rốt cuộc mày có biết xấu hổ hay không? Đến tận bây giờ vẫn còn quấn lấy Wook Dal không buông! Cướp chồng của người khác thoải mái như vậy sao?"
Rosé nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, đôi mắt hơi hạ xuống, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi, người chồng này của nhà chị, tôi khinh!"
Song Hye Kyo nghe vậy lập tức biến sắc, ngay cả sắc mặt Ho Wook Dal cũng không tốt lắm.
Song Hye Kyo liên tục cười lạnh: "Hừ, đúng là cười chết người, to mồm quá nhỉ! Chồng tôi cô còn khinh? Vậy cô muốn leo lên giường của ai?"
Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một tiếng 'két', cửa phòng ăn lại bị đẩy ra một lần nữa, một người đang bước vào. Người này cả người mặc một bộ vest màu xám tro, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền. Bên ngoài dường như đã có tuyết đầu mùa, trên đầu vai người có vài bông tuyết trắng tinh. Khuôn mặt không cảm xúc tựa như còn lạnh hơn cả những bông tuyết ngoài kia, khiến người ta không rét mà run.
Thấy người bước vào, Ho Wook Dal suýt chút nữa tự sặc nước miếng của mình: "LaLisa... La đổng?" Ho Wook Dal còn tưởng mình hoa mắt, người này là người ông ta hẹn hết mấy tháng cũng không gặp được - Chủ tịch tập đoàn BP - Lalisa Manoban...Này... Điều này sao có thể chứ! Nhưng mà gương mặt này ông ta sao có thể nhận sao được.
Không chỉ là Ho Wook Dal mà ngay cả Song Hye Kyo cũng kinh ngạc. Năm đó cô cũng ở lại YG một năm, đối với vị ông chủ trong truyền thuyết này còn từng đơn phương một trận...Cô từng ở lễ cắt băng của YG trông thấy Lalisa một lần, không ngờ nhiều năm sau lại có cơ hội nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy...
Thượng đế tựa hồ phá lệ yêu thích người đàn ông này, thời gian không những không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người anh ta mà ngược lại còn trở nên càng mê người hơn.
Song Hye Kyo đè lại sự kích động, mở miệng nói: "La đổng... sao ngài lại tới đâu? Đây là phòng số 18, liệu ngài có đi nhầm hay không?"
Bất kể là nguyên nhân gì cũng không thể để mất cơ hội này! Ho Wook Dal nhất thời đem tất cả mọi chuyện quăng sau gáy, vội vội vàng vàng bày ra vẻ mặt vui vẻ đưa tay ra đón: "La đổng, không ngờ sẽ được gặp ngài ở chỗ này, lúc trước luôn muốn hẹn ngài một lần để bàn về chuyện hợp tác mở mang mảnh đất phía đông thành phố kia..."
Nhưng mà mới nói được một nửa thì Lalisa đã làm như không thấy, đi vọt qua người ông ta tiến về phía sau.
Ho Wook Dal với Song Hye Kyo đều sửng sốt: "Đây là..."
Lalisa đi thẳng về phía Rosé, thấy cô mặc một cái áo len màu đỏ đơn bạc thì hơi nhíu mi. Khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ không vui, bàn tay to đặt lên mu bàn tay của cô: "Sao em mặc ít thế?"
Vẻ mặt Rosé hạnh phúc sờ mấy bông tuyết còn chưa tan trên đầu vai của Rosé: "Ơ, bên ngoài có tuyết rơi rồi sao? Lúc nãy em ra đường còn chưa rơi!"
"Ừ." Lalisa gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay bé nhỏ trong tay thì vẻ mặt mới bình tĩnh lại.
Vào giờ phút này, Song Hye Kyo với Ho Wook Dal đang trợn mắt nhìn nhau...'Đây... đây là tình huống gì...Lalisa... với nữ diễn viên thấp kém này... Hai người này vốn dĩ hoàn toàn không có khả năng liên hệ.... làm sao lại có quan hệ với nhau? Hơn nữa xem ra quan hệ cũng không phải bình thường!'
Lúc này Ho Wook Dal sợ run lên, còn Song Hye Kyo đã có sự hoài nghi, tựa như phát hiện có chỗ nào không đúng.
Không đợi hai người bọn họ tỉnh táo lại thì Rosé dường như nhớ tới cái gì, kéo tay Lalisa quay về phía hai người: "Đúng rồi Honey, em quên mất không giới thiệu, ngài đây chính Ho tổng của công ty bất động sản Wook Dal, chính là người đã bao nuôi em~! Người đăng tin bao nuôi em bữa giờ á Honey ~ " (trả Chaeng ngầu lòi cho toy)
Ho Wook Dal: "!!!!"
Song Hye Kyo: "..."
Lúc này Lalisa giống y như một bức tượng đá nhả ra từng chữ lạnh như băng: "Ông muốn bao nuôi bạn gái tôi?"
Những lời này vừa ra, Ho Wook Dal thiếu chút nữa quỳ luôn trên mặt đất! Bạn gái của La... Lalisa Manoban??? Con nhỏ này là bạn gái của Lalisa? Ông... ông ta điên rồi sao mà đi bao nuôi bạn gái của Lalisa! Quan trọng nhất là, bạn gái của Lalisa còn cần tìm đàn ông bao nuôi sao? Nói câu này ra chắc sẽ bị người ta cho là thần kinh mất!
Song Hye Kyo lúc này cũng biết chuyện này không đúng ở chỗ nào, có cho vàng cô ta cũng không ngờ mối quan hệ của Lalisa với Rosé lại là mối quan hệ như vậy! Khó trách... khó trách tại sao vừa nãy Rosé còn nói cô ta khinh thường Ho Wook Dal...Đã như vậy thì không thể có chuyện Rosé bị Ho Wook Dal bao nuôi, nếu như vậy thì tại sao Ho Wook Dal phải nói láo?
Lúc này Ho Wook Dal mới hiểu rốt cuộc ông ta đã đắc tội hạng người gì, cũng không quan tâm đến chuyện Song Hye Kyo vẫn còn ở đây, sắc mặt trắng bệch lắp bắp giải thích: "Cái này.... này này này này.... là là... Hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi!"
Rosé mở miệng nói: "Làm sao mà biết được chứ, ngài đều đã thừa nhận trên Insta rồi còn gì, lại còn tag cả tên tôi chỉ đích danh nữa!"
"Kia... đó là sai... sai lầm! Là tôi tag nhầm người! Cô Rosé, cô mau giải thích cho La đổng đi, tôi không... tôi làm sao có thể bao nuôi cô được!"
Rosé chớp mắt một cái: "Giải thích cái gì? Tôi có gì đâu mà giải thích! Ông vốn bao tôi mà!"
Ho Wook Dal nghẹn họng không nói nổi một chữ: "..."
Cuối cùng ông ta cũng biết cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, có miệng mà không nói được... Ho Wook Dal lúc này hối hận đến xanh ruột, sao ông ta lại xui xẻo như vậy, tìm đại một người để đổ trách nhiệm thôi thế quái nào lại tìm trúng bạn gái của Lalisa.... Lalisa chẳng phải vẫn luôn độc thân sao? Thậm chí còn có tin đồn cô ta là vô tính nữa mà! Sao lại âm thầm có bạn gái thế này! Bẫy chết ông ta rồi! Dẫu cho Ho Wook Dal cũng được coi là một kẻ có quyền có thế ở Seoul nhưng trước mặt Lalisa thì mấy cái quyền thế đó chẳng là cái thá gì.
Ông ta có không cam tâm đến mức nào cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, thấp giọng hạ mình nói: "Cô Rosé, chuyện này là tôi sai. Trước đó tôi không biết cô là bạn gái của La đổng nên đã nhiều lần đắc tội cô. Bây giờ tôi sẽ xóa ngay cái Insta kia rồi giải thích mọi chuyện rõ ràng, tôi sẽ nói tôi tag nhầm người, như thế tất cả mọi người cùng vui, cô xem có thể xử lý như vậy được không?"
'Tất cả mọi người cùng vui...? Nghĩ cũng hay quá ha! Không chỉ làm bản thân mình sạch sẽ mà còn muốn bảo vệ Tiểu Tam chân chính kia.'
Rosé cười lạnh một tiếng nhìn về Song Hye Kyo: "Tag nhầm người? Ngay cả tình nhân cũng có thể tag sai, thậm chí còn sai một lúc cả hai người? Ho Wook Dal, ông cảm thấy nói như thế sẽ có người tin sao? Tôi không phải bạn gái Lalisa thì sẽ bị ông dồn đến nhảy xuống sông đại Hàn cũng không sạch tội đó."
Ho Wook Dal có chút khó chịu nói: "Tôi đã tự mình nói thì ai dám không tin! Cô cứ yên tâm đi!"
Rosé không kiên nhẫn tiếp tục nghe Ho Wook Dal giở trò bịp bợm liền nói thẳng: "Vậy thì lập tức công bố người thứ ba thật sự là ai và thừa nhận ông cố ý bêu xấu và gài bẫy tôi, nếu không thì chúng ta không xong đâu."
"Cô Rosé, tôi khuyên cô đừng có mà ăn hiếp người quá đáng!" Ho Wook Dal nhất thời đổi sắc mặt, đồng thời hoảng sợ nhìn sang Song Hye Kyo. Nếu công bố thì đứa bé trong bụng Bang Ah chắc chắn không giữ được! 'Đáng chết, chẳng phải chỉ là bạn gái của Lalisa thôi sao? Ai mà biết Rosé có thể làm được mấy ngày chứ? Một ả cave nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ thật sự có thể gả vào cửa Manoban gia sao? Nghĩ mình là cọng hành nào thế! Chưa kể, Ho Wook Dal này dù không cách nào so sánh được với Manoban gia nhưng dẫu sao cũng là một nhân vật lớn của Seoul!' Ho Wook Dal nghĩ vậy nhất thời lấy lại sức.
Lúc này ông ta không để ý tới Rosé nữa mà là quay sang nói với Lalisa: "Đàn bà tóc dài óc ngắn không hiểu chuyện, hay là La đổng lên tiếng đi, tôi nghĩ cách này chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Tốt cho cả ngài lẫn tôi!" Đang nói thì cố ý dừng một chút, sau đó nhìn về phía Rosé nói: "Nếu cứ muốn ép tôi đến nước kia thì..." Câu cuối cùng này đã có mấy phần ý tứ cảnh cáo. Ông ta lăn lộn tới ngày hôm nay cũng chẳng phải không có được cái gì, dẫu cho là Lalisa cũng phải cố kị vài phần.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Ho Wook Dal, Lalisa vẫn không nói lấy một chữ.
Mà lúc này Song Hye Kyo cũng lấy lại tinh thần, cô ta giận đến mức cả người run rẩy: "Ho Wook Dal! Tên trời đánh thánh đâm nhà ông! Dám lừa tôi! Ông dám lừa tôi! Con điếm đó rốt cuộc là ai? Là ai mà khiến ông phí công phí sức bảo vệ cô ta!"
"Vợ... vợ bình tĩnh một chút! Chuyện này chúng ta về nhà rồi nói sau được không? Đừng để người ngoài chê cười!" Ho Wook Dal đang tính toán, nếu ông không chọc nổi Rosé thì cùng lắm lại đổi một ả đàn bà khác để đổ trách nhiệm mà thôi, tóm lại là tuyệt đối không thể để lộ Bang Ah.
Ho Wook Dal còn đang nghĩ vậy, di động đột nhiên kêu lên như đòi mạng, liếc mắt một cái thì là Phó tổng của ông ta gọi tới, Ho Wook Dal không kiên nhẫn nói: "Alo, có chuyện gì chờ tôi về rồi nói... anh nói cái gì? Cổ phiếu công ty đột nhiên sụt giảm? Đang êm đang đẹp sao có thể..."
Ho Wook Dal nói đến đó bỗng kinh hoàng nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang ngồi trên sofa phía đối diện, cả người đột nhiên lạnh run... 'Là... là Lalisa.. Đáng chết! Cái ã đó thế nhưng...!!!'
Đã sớm nghe nói đối phương mạnh mẽ đến mức sở hữu một thế lực và mạng lưới quan hệ gần như đáng sợ, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà đã có thể quyết định sự sống còn của một công ty...
Rosé nghe thấy cuộc điện thoại đó của Ho Wook Dal cũng có chút giật mình.
'Rốt cuộc Lalisa động thủ lúc nào vậy...Cứ cho là tối qua sau khi biết chuyện này chị liền động thủ nhưng... cũng không nhanh đến mức này chứ! Nhìn không thuận mắt liền khiến cho người ta phá sản....Đại ma vương đúng là đã dạy cho mình một bài học rất sinh động, dạy cho mình biết thế nào mới gọi là "ỷ thế hiếp người" chân chính!'
Ho Wook Dal nghe Phó tổng giám đốc gấp gáp báo cáo lại tất cả các tình huống từ đầu bên kia, nếu không phải là giá cổ phiếu sụt giảm thì là đơn đặt hàng bị hủy. Chỉ trong một đêm thôi mà công ty ông ta đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, nếu như không mau chóng nghĩ ra cách thì chỉ còn nước phá sản!
Nếu như đối phương là một người bình thường có lẽ ông ta sẽ còn cố đấm ăn xôi, nhưng mà đứng trước một thế lực hùng mạnh tuyệt đối như thế này thì ngay đến cả một chút ý nghĩ phản kháng ông ta còn không có.
Ho Wook Dal đã không thể suy nghĩ gì nữa rồi, cứ chậm thêm một giây là tổn thất của công ty lại càng lớn: "Tôi... tôi biết rồi! Tôi sẽ lập tức làm theo những gì mà cô Rosé đã nói! La đổng, ngài là đại nhân xin ngài đại lượng! Tha cho tôi một con đường sống!"
Giờ khắc này, Ho Wook Dal nào đâu còn sót tí gì của cái khí thế "Ông đây đang ỷ thế hiếp người'" ban nãy, hai tay ông ta run rẩy nhanh chóng viết một cái status up lên Insta của mình: [Tình nhân của tôi là @Bang Ah, không phải Rosé! Trước đây tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến vì bao che cho tình nhân mới bôi nhọ cô ấy, tại đây tôi trịnh trọng gửi lời xin lỗi tới cô Rosé và người quản lý của cô ấy - cô Cho Boram!]
"Được... thế này đã được chưa ạ?" Ho Wook Dal nơm nớp lo sợ nhìn về phía Rosé dè dặt hỏi.
Rosé suy nghĩ một lát cảm thấy cũng tạm ổn rồi, lát về bảo chị Boram đăng chứng cứ ông ta ngoại tình với Bang Ah lên là chuyện này coi như đã hoàn toàn được làm sáng tỏ.
Đang định gật đầu thì Lalisa - người vẫn không nói gì từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: "Mở một cuộc họp báo, công khai xin lỗi."
Rosé: "..." Thật ác quá mà... Chắc là chị cảm thấy việc đăng một cái status lên Insta là quá dễ dàng, muốn để ông ta mất mặt một cách công khai trước tất cả mọi người đây mà...
Hơn nữa, cô phát hiện cách của Lalisa suy xét tỉ mỉ hơn cách của cô rất nhiều. Chỉ có một cái status lấp lửng trên Ínta, đám phóng viên đó vẫn có khả năng viết vớ vẩn tới tận Thái Bình Dương, không bằng khiến tất cả bọn họ tự đi hỏi chính đương sự, chắc chắn đến lúc đó Ho Wook Dal cũng không dám râu ông nọ cắm cằm bà kia nữa.
"Không vấn đề! Không vấn đề gì! Tôi lập tức mở họp báo liền!" Ho Wook Dal nào đâu dám oán hận gì, chỉ có thể cắn răng mà đồng ý thôi. Trong lòng ông ta lúc này đã mang cả tổ tông mười tám đời Bang Ah hỏi thăm không biết bao nhiêu lần. 'Con đàn bà đáng chết! Bảo mình hắt nước bẩn cho ai mà chẳng được lại cứ thích dây vào người phụ nữ của Lalisa, thế này chẳng phải là hại chết ông ta rồi còn gì! Suýt chút nữa thì tất cả mọi thứ của ông đều bị hủy hoại!'
Song Hye Kyo ngây ra nhìn những biến cố đột ngột ập đến, thất thần nói: "Bang Ah?" Cô ta cũng có chút ấn tượng về người này nhưng đó chỉ là một nghệ sĩ hạng ba, nhan sắc tầm trung, diễn xuất tầm thường... Thế mà... thế mà... cô ta lại thua bởi cái loại hàng này? Ông chồng của cô ta lại còn vì ả đó mà lừa gạt cô ta từ đầu đến cuối?
Lúc này Ho Wook Dal mới phát hiện ra sau lưng còn có chuyện phiền phức hơn nữa, công ty bây giờ đang trong tình hình tổn thất nghiêm trọng nếu như Song Hye Kyo muốn ly hôn vào lúc này vậy thì hậu quả...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro