Nhận được tin tốt!!!
Đêm khuya, tại căn hộ của Hwayoung.
Hơn nửa đêm Jimin vội vã chạy tới lại chỉ thấy một đống vải vụn vứt bừa bãi khắp nơi: "Bà cô của tôi ơi, lại có ai dám chọc tới cô sao?"
Hwayoung dùng kéo hung hăng cắt nát một đống quần áo, sắc mặt dữ tợn mắng: "Còn ai vào đây nữa!!!"
Jimin đã biết được đại khái câu chuyện từ trợ lí, cô ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ một bên thu dọn một bên khuyên nhủ: "Hwayoung, chị đã nói với em rồi, lần này em quá manh động, nhịn lâu thế rồi sao không nhịn thêm được một chút nữa? Bỗng dưng em lại chọc đến cô ta làm gì?"
"Tôi nhẫn còn chưa đủ lâu sao? Tối nay tôi cứ cho là..." Cho là không có sơ hở nào! Ai ngờ...
Jimin thả chậm giọng: "Chị hiểu tâm trạng của em, nhưng lúc này tức giận thì có ý nghĩa gì, chuyện của Rosé bây giờ không cần em ra tay cũng có người giúp em xử lí cô ta!"
Hwayoung lập tức quay đầu lại: "Chị nói ai?"
Khóe miệng Jimin lộ một tia cười nhạt, nhắc nhở: "Em quên YG vẫn còn một Lee Ahreum sao! Rosé gây náo động lớn như vậy thì em nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho Rosé? Ngay cả Dara đều bị cô ta ép không ngóc đầu lên được thì Rosé là cái thá gì!"
Hwayoung vừa nghe đã lập tức sáng mắt: "Lee Ahreum... Sao tôi không nghĩ tới chứ!"
"Không sai! Lee Ahreum có quan hệ với cao tầng của BP cơ mà! Bối cảnh tuyệt đối không thể so với người bình thường! Em nói xem, lấy cái tính tình không để ai vào mắt của cô ta thì sao có thể để Rosé dao động địa vị của mình chứ? Chuyện đêm nay rất nhanh sẽ đến tai của Lee Ahreum, đến lúc đó em nghĩ cô ta sẽ làm cái gì?"
Hwayoung suy nghĩ một chút, khóe miệng dần kéo ra nụ cười: "Chị nói rất có lý!"
Thấy Hwayoung chịu nghe khuyên nhủ, Jimin thở phào nhẹ nhõm tiếp tục phân tích: "Bây giờ chúng ta có thể đánh chút quan hệ với Lee Ahreum, mặc dù trước đây em với cô ta có quan hệ đối lập nhưng hiện tại đã bất đồng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Em đừng vội, để chị thăm dò ý tứ của cô ta đã, trên căn bản chắc sẽ không có vấn đề gì!"
Hwayoung ném cây kéo trong tay xuống, đứng dậy bước thong thả vài bước, sau đó đứng yên nói: "Nghe nói cô ta thích ngọc thạch phỉ thúy, lần trước có người tặng cho ba tôi một cặp ngọc cực phẩm đến lúc đó chị đưa tặng cô ta đi. Có gì cần cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách!"
"Được, không thành vấn đề." Jimin lập tức đáp ứng, ngay sau đó hỏi: "Đúng rồi, chuyện lần trước chị nói em nghĩ thế nào?"
"Chị nói chuyện đính hôn?"
"Đúng vậy, em khiêm tốn quá lâu rồi cần một sự kiện có tính truyền thông để có thể khôi phục nhân khí và hình tượng lần nữa, cho tới nay thì điểm mọi người hâm mộ em nhất chính là Hanchee, lúc này đính hôn là tốt nhất!"
"Đến lúc đó khẳng định mọi đầu đề đều sẽ là em. Chị đã chuẩn bị một loạt các phương án về sau, không chỉ giúp em khôi phục lại nhân khí mà còn có thể đạt đến độ cao mới, thậm chí có thể hung hăng đạp Rosé một cước!" Jimin hưng phấn nói.
Nhắc tới Hanchee thì Hwayoung hơi nhíu mày: "Chị cũng biết vì chuyện lần trước mà em với Hanchee có khoảng cách rất lớn, chuyện này cần chút thời gian chưa kể công việc của chị ấy gần đây thật sự quá bận..."
"Không sao, chuyện này cũng không gấp công việc cũng quan trọng mà! Hanchee nhà em thật lợi hại, các đơn đặt hàng lớn nối tiếp nhau đến, Lee gia mà mở rộng ra thị trường Châu Âu thì lợi nhuận chắc chắn phải gấp bội! Gần đây mục nhân tài kinh doanh của các tạp chí đều là cậu ấy chiếm đóng hết đó!"
Khuôn mặt Hwayoung tỏa sáng, kiêu ngạo nhướng mày nói: "Đó là tất nhiên, không nhìn xem đó là người hôn phu của ai! Chị yên tâm đi, chuyện đính hôn tôi sẽ giải quyết!"
Jimin: "Vậy thì tốt! Chúng ta chia nhau ra làm việc!"
Sáng ngày hôm sau. Bởi vì không cần đi quay phim, Rosé ngủ thẳng cẳng cho đến lúc tự tỉnh thì thôi. Mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô cứ nghĩ rằng bản thân mình đang nằm mơ. Mãi cho đến lúc, cô lê dép đi vào phòng để quần áo...
Tối hôm qua cô vẫn chưa đóng cánh cửa tủ âm tường lại, bây giờ nó vẫn đang mở toang cứ thế đập vào mắt Rosé.
Ninh Tịch: "..."
Hóa ra không phải là mơ à. Cô vốn nghĩ chỗ quần áo đó cũng chẳng đáng bao nhiêu nên mới nhận, giờ thì làm thế nào đây? Còn cả cái phòng để quần áo này nữa...
Rosé còn đang đau đầu đứng đó, đột nhiên tiếng chuông di động reo vang, là Cho Boram gọi đến.
"Alo? Chị Boram ạ?"
"Hôm nay em nghỉ đúng không, giờ có rảnh không? Nếu không bận gì thì em đến công ty một chuyến đi."
"Không bận gì cả, em đến ngay đây!"
Rosé lập tức tỉnh táo, chuẩn bị mọi thứ rồi mau chóng đến công ty. Cùng lúc đó, ở YG, trong phòng làm việc của Boram.
"Fuck! Sao dạo này chơi cái gì cũng thua thế!!!" Daejung nằm ườn trên ghế sofa đối diện với bàn làm việc, cáu gắt ném cái máy chơi game trong tay đi, "Chaeyoung đâu mất rồi? Rốt cuộc là mấy giờ mới đến đây?"
Boram vẫn vùi đầu trong đống văn kiện, cũng chẳng thèm ngẩng lên chỉ đáp: "Đang trên đường rồi."
Daejung ngồi thẳng dậy, nheo mắt nghĩ ngợi nhìn người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc từ đầu đến cuối vẻ mặt đều lạnh lùng bình tĩnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái: "Cho Boram! Lúc này không có ai khác ở đây, cô giả vờ không quen tôi làm cái gì?"
Cho Boram liếc anh ta một cái, không thèm quan tâm.
Thấy thế Daejung lại càng điên tiết, cười lạnh một tràng: "Ha ha, lần trước cô trả lời Chaeyoung thế nào? Quan hệ với tôi đơn thuần chỉ là mối quan hệ giữa nghệ sĩ và quản lý? Giả vờ giống lắm, sao cô không đi làm diễn viên luôn cho rồi!"
Cho Boram cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc anh một cái, giọng điệu bình thản nhả ra bốn chữ: "Chẳng lẽ không phải?"
Daejung đang định mở mồm, Cho Boram đã ném luôn cho anh ta một câu: "Hay là cậu muốn tôi nói một sự thật khác với Rosé?"
Daejung cứng họng, mặt đỏ bừng, đứng bật dậy lắp bắp: "Cô..."
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc. Daejung chỉ đành câm mồm đứng dậy đi ra mở cửa, cáu điên mà quát lên với người đứng ngoài cửa: "Bà chậm như rùa ấy! Tôi chết mười mấy lần rồi đây này!'
Rosé nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ, "Ông có chắc là việc ông chết mười mấy lần có liên quan trực tiếp đến chuyện tôi đến nhanh hay chậm?"
"Nói ít thôi, nhanh vào bàn chuyện đi, bàn xong rồi tôi còn phải đi về kí nhận trang bị mới nhất của tôi nữa!"
"Lúc nào cũng chỉ biết chơi chơi chơi, tôi thấy sau này ông kết hôn luôn với cái trò chơi được đấy!" Rosé khinh thường liếc anh ta thêm cái nữa rồi chào hỏi ngọt xớt với Cho Boram: "Chị Boram, em đến rồi nè ~~~"
Tốc độ lật mặt quá nhanh, trán Daejung đầy vạch đen.
Nhìn thấy Rosé vẻ mặt của Boram dịu đi không ít: "Ngồi xuống đi, hôm nay gọi em đến đây là vì muốn nói cho em một tin tốt."
"Tin tốt? Tin tốt gì ạ?" Rosé lập tức vểnh tai lên nghe.
"Chị vừa mới thay em nhận lời mời làm người đại diện..."
Vẻ mặt của Rosé tràn đầy phấn khích: "Thật không? Em cũng được làm đại diện sản phẩm ạ? Em còn chưa có bộ phim nào chiếu cơ mà!"
Boram giải thích: "Danh tiếng của em giờ đã đủ rồi, chỉ là đại đa số các công ty đều đang quan sát tình hình mà thôi, lần này cũng coi như là cơ duyên trùng hợp. Sau cái lần em và Daejung cày game với nhau bị chụp trộm rồi phát tán trên mạng thì công ty trò chơi đó liền liên lạc với chị để thương lượng, hôm qua thì đã quyết định xong rồi!"
Rosé hoàn toàn không ngờ được: "Ôi má... thế cũng được à?"
Daejung vênh mặt đắc ý lải nhải: "Sao mà không được? Mau cám ơn tôi đi! Đều là nhờ phúc của tôi cả đấy!"
"Đúng đúng đúng, lần này đúng là nhờ phúc của ông thật!"
Boram tiếp tục nói cụ thể hơn: "Công ty game yêu cầu sự tham gia đồng thời của em và Daejung, bởi vì em là người mới, cho nên cát xê của em cũng không được coi là cao -100 triệu, về đến tay em còn 30 triệu."
"30 triệu! Nhiều thế cơ ạ?" Trước đây cô cũng chẳng để ý đến chuyện ăn chia trên hợp đồng mình được bao nhiêu, bởi vì là người mời đều chỉ được 20%, nhưng bây giờ xem ra sau khi trừ đi thuế má các kiểu mà cô vẫn còn được cầm 30 triệu, kiểu này ít nhất cô cũng được chia 40%, đây là đãi ngộ cực kì đặc biệt. Quả nhiên Đại Ma vương tuyệt đối sẽ không đào hố cho cô...
Daejung hừ một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh bỉ: "Không có tiền đồ gì cả! Mới có 30 triệu mà đã vui thế rồi à!!"
"Thế ông thì bao nhiêu?" Rosé hiếu kì hỏi.
"Không nhiều, 300 triệu. Nếu không phải là vì bà, kiểu cát xê ít như thế này còn lâu tôi mới nhận!"
Rosé nghiến răng nghiến lợi bẻ tay răng rắc: "Thế cơ à... Ông thử lặp lại lần nữa xem có tin tôi đập cho ông một trận không?"
Boram đưa hợp đồng cho hai người: "Gọi em đến cũng chỉ vì chuyện này thôi, đây là hợp đồng, hai người đọc đi, không có vấn đề gì thì kí tên vào đây!"
Daejung đến xem cũng chẳng thèm cứ thế mà kí tên vào hợp đồng.
Rosé nhanh chóng đọc một lượt rồi cũng kí tên.
Cho Boram nhìn qua hợp đồng một lượt gật đầu nói, "Được rồi, hai người có thể đi được rồi, những chuyện khác cứ giao cho tôi. Bởi vì lần này hai người cùng nhận làm đại diện quảng cáo cho một thương hiệu cho nên tôi phải bàn bạc với anh Yoo Seok, chuyện đại diện thương hiệu lần này sẽ do tôi phụ trách toàn bộ, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cả hai."
"Được ạ, em biết rồi!"
"Biết rồi!"
...
Sau khi rời khỏi văn phòng.
Daejung cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Hôm nọ bà đột nhiên xin nghỉ không phải có có chuyện gì xảy ra đấy chứ?"
"À, có tí việc ấy mà... nhưng mà cũng coi như... dù sao bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi!"
"Lại có liên quan đến Lalisa chứ gì!" Daejung bĩu môi, "Ngay cả mẹ tôi cũng nghe được chuyện đó này!"
"Hả? Mẹ ông á? Mẹ ông nghe được chuyện gì cơ?"
"Bảo là bà ngoại tôi... là mẹ của Lisa ấy, tìm mẹ tôi để bàn chuyện sắp xếp cho Lisa đi xem mắt, thế là mẹ tôi quẳng hết tất cả mọi chuyện sang một bên chỉ để ngồi chọn con dâu với bà ấy đấy!"
Rosé: "Ồ..."
Daejung trợn mắt nhìn cô: "Có mỗi ồ thôi à?"
Rosé lườm anh ta một cái: "Thế tôi còn làm gì được đây? Chẳng lẽ cứ om cái nhà vệ sinh mãi không chịu ra à?"
"..." Trên trán Daejung xuất hiện mấy cái vạch đen.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên phía đối diện có một người nhiệt tình gọi to: "Tiểu Yang!"
Rosé và Daejung ngẩng đầu lên thì thấy hai người phụ nữ từ phía đối diện đi đến.
Người gọi Daejung mặc một bộ váy dài màu tím trong bộ sưu tập thời trang thu đông mới nhất của Chanel, cao quý tao nhã, gương mặt toát lên khí thế kiêu ngạo, cao cao tại thượng - Lee Ahreum.
Cái gương mặt cả nước đều biết, Rosé sao có thể không nhận ra...
Nói đến mới nhớ, cô đến YG lâu như thế rồi đây là lần đầu tiên gặp được cô ta.
"Tiểu Yang, lâu rồi không thấy cậu đến công ty, đến bàn chuyện công việc sao?" Lee Ahreum quan tâm hỏi han, thái độ như thể người lớn trong nhà.
Khóe miệng của Daejung hình như giật giật vài cái, thuận miệng ừ một câu: "Ừ."
Giới giải trí là nơi cực kì chú trọng tư cách và sự từng trải, đối phương dù sao cũng là bậc tiền bối, Rosé làm hậu bối nếu đã nhìn thấy chắc chắn phải chào hỏi, cho nên mở miệng chào một câu: "Tiền bối ạ!"
Kết quả, Lee Ahreum làm như không nhìn thấy, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho, tiếp tục hỏi han Daejung: "Tiểu Yang, nghe nói cậu định nhận đại diện quảng cáo game hả?"
Rosé chỉ làm những việc mà mình nên làm, nếu Lee Ahreum đã tỏ thái độ như thế, cô tự nhiên cũng không cần thiết phải nhiệt tình làm gì.
Daejung: "Làm sao?"
Lee Ahreum nhíu mày: "Sao tự nhiên lại nhận đại diện quảng cáo cho game thế?"
Daejung: "Nâng đỡ cho người mới mà thôi!"
Lee Ahreum nghe vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm túc: "Tiểu Yang, tôi không biết quản lý của cậu nghĩ thế nào nữa, với địa vị của cậu bây giờ nếu như nhận mấy loại quảng cáo kiểu này, hợp tác với những loại người như thế này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của cậu, tôi mong cậu có thể suy nghĩ thật kĩ!"
Nghe đến đây thì Daejung không nhịn nổi nữa, cười cợt nói: "Ha ha, cô Lee, sao cô toàn lo chuyện bao đồng thế? Còn nữa, lần sau làm phiền cô gọi tôi là Yang - Dae - Jung!"
Vẻ mặt của Lee Ahreum có chút cứng: "Tiểu Yang, tôi biết cậu không thích người khác xen vào chuyện của mình, nhưng đây cũng là vì tốt cho cậu mà thôi."
Thấy bầu không khí căng thẳng, Ko Mi Cha vội đứng ra nói: "Những việc như thế này Ahreum là người có quyền lên tiếng nhất, Ahreum của chúng ta vừa mới nhận được lời mời đại diện thương hiệu cho Chanel ở Hàn Quốc, đại diện thương hiệu cho phía tập đoàn BP cũng bắt đầu thương lượng kí tiếp hợp đồng rồi... ôi, dạo này thật sự là quá bận!"
"Tiểu Yang, tôi là người từng trải, về vấn đề này tôi cho rằng cậu nên nghe theo tôi. Thôi, tôi đi trước đây, khi nào rảnh nói chuyện tiếp nhé." Lee Ahreum nói rồi tiếp tục coi Rosé là không khí, khẽ gật đầu với Daejung rồi kiêu ngạo bước đi.
Hai người vừa mới đi, Daejung liền phát điên ngay tại chỗ: "Con mẹ nó chứ! Gọi ai là Tiểu Yang, ai là Tiểu Yang, gọi ai là Tiểu Yang chứ hả! Hai chữ Tiểu Yang này cũng để cho cô ta gọi à! Còn dám chạy đến trên đầu ông đây để quản à! Còn tưởng mình là thím của tôi thật cơ đấy! Nếu không phải vì cô ta cứu Mingie một mạng, tôi đã sớm lật mặt với cô ta rồi! Park Chaeyoung, xông lên cắn chết cô ta cho tôi!"
Rosé cạn cmn lời: "Xin ông đấy, đừng có dùng cái giọng đóng cửa thả chó đó nữa có được không?"
Daejung bắt đầu thao thao bất tuyệt một tràng: "Chaeyoung, bà không biết đó thôi, dì tôi căn bản là chưa bao giờ nhắc đến chuyện Lee Ahreum cứu Mingie, chỉ thuận miệng nói một câu, lệnh xuống bảo cấp dưới nâng đỡ cô ta."
"Kết quả con mụ đó ăn quả dưa bở ngon quá thế là tưởng là dì tôi yêu mụ đó sâu sắc, thầm lặng đứng sau lưng giúp đỡ mụ ta, thậm chí còn tự coi mình là Manoban phu nhân! Cứ lần nào gặp là con mụ đó lại dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi, thật sự khiến tôi buồn nôn muốn chết!"
Rosé nhìn về hướng Lee Ahreum đi khỏi: "Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng mà xem cái khí thế này của Lee Ahreum, muốn bình yên vô sự căn bản là không thể được, kể cả ông có không nói, trận chiến giữa hai chúng tôi sớm muộn gì cũng phải đánh."
Daejung: "Không cần phải sợ! Cứ tiến lên! Anh đây sẽ là hậu phương vững chắc cho bà! Tôi thà để bà làm dì dâu của tôi còn hơn là để con mụ ấy trèo lên cái vị trí đó!"
Rosé: "...Thật đúng là phải cảm ơn ông đấy nhỉ!"
Bên trong xe bảo mẫu*.
(*Xe bảo mẫu: chỉ loại xe có phần đuôi xe to rộng, nhét được nhiều đồ, chuyên dùng cho nghệ sĩ.)
Ko Mi Cha cẩn thận lấy một cái hộp quà tinh xảo từ ghế sau đưa cho Lee Ahreum: "Ahreum, sáng sớm nay quản lý của Hwayoung đưa đến, vì chuyện lần trước Park Hwayoung cũng coi như kết thù với Rosé, bây giờ cô ta đột nhiên thể hiện ý tốt với chúng ta như vậy, e là có ý muốn kết minh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro