Người mà người ta mời là nhân vật đỉnh đỉnh danh!
"Thật ra Rosé cũng đủ thảm rồi, khó lắm mới đè được danh tiếng của Park Hwayoung xuống, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn..." Có người nhỏ giọng thì thầm.
Bang Ah lạnh lùng nói một câu: "Vậy trách ai được đây? Ai bảo cô ta lúc nào cũng muốn so đo... Lee Hanchee nhà người ta đang muốn cầu hôn Hwayoung tử tế, thế mà cô ta cũng không để yên, cứ thích chặn ngang để tìm được cảm giác tồn tại! Tìm đi! Giờ sao không tìm tiếp đi? Chúng tôi đều đang đợi đây này!"
"Sao nào, Rosé đại mỹ nhân, nói gì đi chứ, cô có mời không đây?" Bang Ah thấy Rosé vẫn không hề mở miệng, lại càng tỏ ra kiêu căng, đắc ý.
"Thôi bỏ đi." Đúng vào lúc này, Hwayoung đang đứng trên sân khẫu bỗng mở miệng. Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức dồn hết về phía cô ta.
"Nếu mọi người đã muốn thưởng thức tay nghề của ngài Ji Bpon Hwa như vậy, vậy để tôi với Han mời ngài tới, mọi người cũng đừng làm khó Rosé nữa..." Park Hwayoung khẽ nói.
Vừa nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, ý của Park Hwayoung rất rõ ràng, người theo đuổi Rosé có thể mời Danial tới cho cô, chỉ sợ như vậy đã là cực hạn rồi...
"Đợi đã! Hwayoung, ý cô là, cô và Lee Hanchee sẽ mời ngài Ji Bon Hwa sao?" Một phóng viên về mỹ thực bỗng giật mình nói.
"Phải, tôi tin chắc rằng chốc nữa mọi người sẽ có thể gặp được ngài Bon Hwa thôi." Park Hwayoung trưng ra vẻ mặt tự tin, sự không cam tâm hay mất mát lúc trước giờ đã hoàn toàn biến mất.
"Trời ơi, Hwayoung, không ngờ cô lại có thể mời được ngài Bon Hwa, tôi đang nằm mơ sao?!" Bang Ah cố tình làm quá lên, suýt nữa thì hoa chân múa tay vì vui sướng.
"Ừm, đừng vội, tối nay không chỉ là tiệc đóng máy, còn là ngày đính hôn của chúng tôi mà, thế nên tôi với Han sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng yêu cầu của mọi người!" Hwayoung tao nhã nói.
Park Hwayoung vừa dứt lời, mọi người liền nhao nhao lên, ai ai cũng kích động và phấn chấn, nếu Park Hwayoung đã nói thế, vậy ngài Bon Hwa chắc sẽ đến rồi! Tối nay, không chỉ được nếm hương vị phương tây đỉnh cao của ngài Danial, lại còn có thể thấy tận mắt ngài Bon Hwa! Nếu là thường ngày có khi còn chẳng dám nghĩ tới ấy chứ!
Tất cả đều hít thở sâu, cửa khách sạn bật mở, bên ngoài khách sạn nghe thấy tiếng kinh hô của vô số phóng viên, trong tiếng reo hò, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ tàu từ từ bước tới.
"Ji Bon Hwa! Ji Bon Hwa! Là ngài Bon Hwa kìa!"
"Là ngài Bon Hwa thật kìa!"
"Lee Hanchee với Hwayoung thật sự có thể mời được ngài Bon Hwa! Ôi đờ mờ!!"Lúc này, một vài vị hâm mộ ẩm thực liền trở nên kích động, thấy Bon Hwa liền trở nên thất thố.
"Chú Bon Hwa! Cảm ơn chú có thể đến sớm như vậy!" Lee Hanchee cùng Park Hwayoung bước tới, vẻ mặt cung kính nói.
"Ừm." Bon Hwa nhìn Park Hwayoung và Lee Hanchee gật đầu, chuyện tối nay, ông đã nghe cha của Lee Hanchee nói qua rồi. "Trước tới là để chúc mừng hai đứa, chứ chú cũng không có nhiều thời gian, mau bắt đầu đi thôi!" Ji Bon Hwa nói với Hanchee, nhưng lại đi thẳng về phía Danial.
"Xin chào ngài Danial, không ngờ lại có thể gặp được ngài ở đây." Bon Hwa cười nói.
"Ồ, ngài Bon Hwa, đã được nghe tới đại danh của ngài từ lâu, ngài là đầu bếp đứng đầu Hàn Quốc, hôm nay có thể gặp được ngài là niềm vinh hạnh của tôi." Ngài Danial cũng rất khách khí.
Về mặt trù nghệ, Bon Hwa có thể không bằng Danial, nhưng Bon Hwa dù gì cũng từng được lãnh đạo các nước mời về và nhận được vô số lời tán thưởng, như vậy cũng tuyệt đối không thua gì Danial rồi.
"Không biết tôi có thể mượn nơi này được không." Bon Hwa cười hỏi.
Danial nghĩ nghĩ, món chính của ông vừa làm xong, quả thật không có lí gì lại chiếm dụng hết phòng bếp nữa, nên chỉ có thể gật đầu: "Được, nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc rồi, xin nhường vị trí lại cho ngài."
Nói xong, Danial đưa đoàn của mình rời khỏi nhường chỗ lại cho Ji Bon Hwa .Thấy Danial nhường vị trí lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc còn tưởng Danial chịu thua.
Chưa đầy nửa tiếng, Bon Hwa đã hoàn thành rất nhiều cao lương mỹ vị mà chỉ Hàn quốc mới có. Khi hương vị ngào ngạt lan tỏa từng ngóc ngách của khách sạn, không ít người còn chảy cả nước miếng.
"Tiểu thư Hwayoung, lời chúc phúc của tôi dành cho cô và Hanchee tất cả đều nằm trong những món ăn này." Ji Bon Hwa nói với Hanchee và Hwayoung.
"Cháu cảm ơn chú Bon Hwa!" Mặt Park Hwayoung tràn ngập ý cười, Lee Hanchee cũng vậy.
Nhờ sự có mặt của Ji Bon Hwa, tất cả những khó xử cùng không cam tâm giờ đã không còn nữa, hiện tại người cảm thấy không cam tâm chắc có lẽ là Rosé!
"Hạnh phúc quá! Buổi lẽ đính hôn của Lee Hanchee và Hwayoung còn được cả đầu bếp đứng đầu Han Quốc là ngài Bon Hwa đích thân tới chúc mừng. Không như ai đó chơi trội mời đầu bếp nước ngoài về, kết quả lại bị ngài Bon Hwa hạ!" Bang Ah cố tình nhìn về phía Rosé.
"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa!" Park Hwayoung ngăn lại. (đạo đức giả, phi...phi...)
"Tôi có nói linh tinh đâu, rõ ràng là tên theo đuổi Rosé muốn tranh cao thấp với Hanchee của cô mà, thật tức cười! Chẳng hiểu móc đâu ra cái tự tin đấy luôn!" Bang Ah khôi phục lại vẻ vênh váo hống hách, nhìn chằm chằm Rosé chế giễu.
"Thì đấy, cũng chỉ mời được mỗi đầu bếp nước ngoài thôi mà, có giỏi thì mời thần bếp đứng đầu Hàn đến đây xem nào!"
"Hừ, lại còn dám bì với Lee Hanchee, đúng là tự tin quá lú rồi!" Mấy cô bạn diễn viên cùng tổ của Bang ah lại bắt đầu lải nhải mãi không thôi.
Xa xa, Rosé nhếch miệng lắc đầu, đám người này cũng thú vị thật, thậm chí cô còn có cảm giác giờ chỉ cần cô đáp trả một câu thôi thì lập tức sẽ bị xông lên đánh hội đồng.
"Ngài Danial dù sao cũng là đầu bếp nước ngoài, tại đất của Hàn Quốc thì sao có thể so với ngài Ji Bon Hwa!"
"Chính là vậy đấy!"
"Tuy đồ ăn tây do ngài Danial làm ra đứng đầu thế giới, nhưng chúng tôi vẫn thích ăn mỹ thực Hàn của chúng tôi hơn!"
"Tôi lại thích ăn đồ tây, tôi cảm thấy đồ ăn của ngài Danial đúng là xuất thần nhập hóa, không ai có thể địch nổi!"
"Ha! Cười chết tôi rồi! Thế mà cũng đòi xuất thần nhập hóa? Anh có biết cái gì mới gọi là xuất thần nhập hóa chân chính không..."
......
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, "két" một tiếng, cửa phòng tiệc mở ra.
Dưới ánh đèn pha lê chói lóa, một nam thanh niên đang đỡ một ông lão đứng trước cửa, ông lão mặc một chiếc áo vải thô, tóc trắng xóa, thần sắc khỏe mạnh, trông như một vị tiên.
Lúc này các khách khứa người thì đang tranh cãi, người thì châm biếm Rosé, có người thì đứng xem trò vui... Người phát hiện ra ông lão đầu tiên là một người đàn ông trung niên đang bừng bừng tức giận, lúc đó ông ta đang tranh cãi kịch liệt, bỗng im bặt chỉ nhìn chong chong ra cửa: "Jae... Jae lão..."
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng của người đàn ông kia, một giây sau, hoàn toàn ngây người, nhất là Bang Ah: "Người... người đó là..."
"Sao nhìn ông ấy quen mắt thế nhỉ... Ôi đệch mẹ! Hình như là Jae Chun Ae! Con mẹ nó không phải tôi đang nằm mơ chứ?" Có người dụi dụi mắt.
"Nói linh tinh cái gì đấy! Có phải anh nhìn nhầm rồi không?"
"Không đâu! Là Jae lão thật đấy! Là Jae Chun Ae lão tiên sinh! Tôi từng thấy ông trên tivi mà!" Có người kinh ngạc reo lên.
"Chàng trai đi bên cạnh ông, tôi cũng từng thấy xuất hiện trên tivi rồi, đó chẳng phải là con trai cả của Jae Lão, Jae Huyk sao? Không tin giờ tôi lên mạng search cho các người xem!"
.....
Trên kênh quốc gia trước đây từng làm một chương trình về ẩm thực rất nổi tiếng, thu hút được đông đảo quần chúng quan tâm, kì cuối cùng chính là kì nói về lão tiên sinh Jae Chun Ae, để lại ấn tượng sâu sắc cho người dân trong nước. Thế nên, ngoài những chuyên gia ẩm thực có mặt tại đây ngày hôm nay, không ít người cũng biết tới Jae Chun Ae, bao gồm cả đám người Bang Ah.
Người đàn ông kia khó có thể kìm nén được cơn kích động của mình, xông ra đầu tiên: "Jae... Jae lão! Ngài... Ngài còn nhớ tôi không? Tám năm trước tại Daejeon, có một quán cơm nhỏ, ngài từng đích thân chỉ dạy cho tôi!"
Ông lão nghe vậy hơi suy ngẫm rồi trầm ngâm nói: "Là quán cơm tên Eun Hae ấy hả? Cậu là Eun Hae?"
Vành mắt người đàn ông kia đỏ lên: "Vâng đúng vậy! Chính là quán cơm Eun Hae! Tôi là Eun Hae, không ngờ ngài còn nhớ tôi! Nếu không nhờ khi ấy được ngài chỉ bảo, tôi cũng sẽ không hạ quyết tâm rời khỏi quê hương nhỏ bé của mình ra ngoài để học hỏi! Cũng sẽ không có được thành tựu ngày hôm nay!"
Nghe tới đây, cũng có người nhận ra người đàn ông này: "Ế, tôi nhớ ra người này rồi, hình như cũng rất nổi tiếng đấy, chẳng phải là bếp trưởng của một nhà hàng cao cấp ở Seoul sao? Nghe nói là một người xuất thân ở vùng đất nghèo khó từng bước từng bước đi lên... không ngờ lại có một duyên phận như vậy với Jae lão..."
Nghe đến đây, mọi người lại càng sùng bái Jae lão hơn: "Jae lão thật đúng là có học trò khắp thiên hạ!"
"Đây chính là mị lực của nhân cách đấy!"
...
Cảm thán về Jae lão xong, mọi người lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao Jae lão lại xuất hiện ở đây...
"Jae lão, ngài... sao ngài lại tới đây?" Người đàn ông kia kích động nói.
"Cha tôi đến để chúc mừng Park tiểu thư- Park Chaeyoung." Con trai Jae lão đáp.
Vừa nói xong, tất cả đều chìm vào im lặng như bị bóp chết. Sau khi mọi người hoàn hồn, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Rosé, ai ai cũng nhìn cô như gặp phải ma vậy.
Ánh mắt đám người Bang Ah dại ra, ngẩn tò te tại chỗ, kể cả Lee Hanchee hay Park Chaeyoung đang đầy ý cười thì lúc này cũng đơ hết cả mặt mũi.
"Đệch! Rosé đúng là quá trâu bò! Đầu tiên là mời Thực thần Alain, sau đó là Đại sư Danial người đỡ đầu cho nền ẩm thực phương Tây, giờ ngay đến tổ sư gia trong giới ẩm thực Hàn - Jae Lão cũng mời tới nốt, con mẹ nó tôi phục rồi!"
"Ha ha ha ha, mấy người thấy vẻ mặt của Bang Ah và Park Hwayoung chưa? Trước đó Bang Ah còn đang xem thường người ta, hung hăng sủa bậy, giờ Jae lão tiên sinh tới thật rồi, thật đúng là cười chết tôi mất!"
"Cô Rosé này thật đúng là quá trâu mà!"
"Người ta thích làm màu thì sao, người ta có tư cách mà! Hơn nữa còn màu đến mức mù mắt chó luôn! Ba người này, có ai không thể nghiền nát Wiliam Fei chứ? Kể cả là ngài Ji Bon Hwa cũng tình nguyện chịu thua luôn! Cái gì mà so đo, người mình mời toàn là tiểu bối, còn người mà đại mỹ nhân mời toàn là người đỉnh đỉnh danh trong giới ẩm thực, lớn giọng mà sủa nửa đi, ôi tôi mà là mấy người đó, đi về chứ ở đây chỉ có lấy quần làm nón ấy chứ! hahahahaha"
"Hạnh phúc ghê! Chỉ riêng buổi tiệc ngày hôm nay thôi cũng đủ tin cho tôi viết bài cho vài tháng!"
"Tòa soạn mấy người chẳng phải cũng có chuyên mục ẩm thực sao? Mau gọi tới đi! Cơ hội trời cho đấy!"
"Đúng đúng đúng, tôi phải gọi điện mới được! Biên tập mục ẩm thực của chúng tôi chính là fan não tàn của Jae lão gia đấy, ngay cả hình nền máy tính cũng là hình Jae lão gia đang nấu ăn! Lúc trước tôi bảo anh ta tối nay William Fei sẽ tới mà anh ta còn chả thèm đến, bây giờ nếu bảo anh ta Jae lão gia cũng tới thì chắc anh ta sẽ hối hận đến chết luôn ha ha ha..."
...
Trong góc, Soyoung đã kích động đến nỗi sắp kéo gãy cả tay Rosé: "Aaaaaaaaa! Jae lão! Jae lão! Jae lão! Là Jae lão gia thật kìa! Chaengie tuyệt quá! Giống y như cái chuông nhỏ ý! Muốn ai tới thì người đó sẽ tới! Rốt cuộc là chị gọi điện thoại lúc nào? Sao em hoàn toàn không biết?"
Rosé: "......" 'tôi chưa hề chạm vào điện thoại có được hay không? Còn chuông nhỏ là cái quái gì... Khi Jae Chun Ae xuất hiện mình cũng sợ ngây người, còn tưởng mình đang gặp ảo giác nữa đấy.'
Hơn nữa cô còn có thể khẳng định chắc chắn rằng, Jae lão gia không phải do YN mời đến. Không nói đến việc tên kia có thể mời được hay không, mà nguyên cái việc hắn ta chỉ thấy hứng thú với chuyện bỡn cợt cô thì không thể có hành động cứu giá oách như này được... 'Vậy thì người giải vây cho cô là ai? Chẳng lẽ...'
Trái tim Rosé khẽ động, trong đầu cô xuất hiện gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng của người nào đó. Người duy nhất có thể mời được lão tiên sinh Jae Chun Ae có lẽ cũng chỉ có...
...
Giám đốc khách sạn lập tức chạy ra nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi: "Jae lão, sao ngài tới mà không báo trước để tôi cho người đi đón! Này... thế này thất lễ quá!"
Jae Chun Ae xua tay: "Không cần phiền toái như vậy."
Jae Hyuk đứng một bên cũng giải thích: "Cha cũng là do được người nhờ vả nên mới đột nhiên quyết định đến đây."
"Thì ra là như vậy..." Giám đốc tỏ vẻ đã hiểu rồi liếc về phía Rosé bằng ánh mắt sâu xa.
Mọi người nghe thấy vậy cũng càng chắc chắn rằng, Jae lão gia là do Rosé nhờ người mời đến, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp như vậy.
"Hừ, vậy thì sao, chúng ta có ngài Bon Hwa mà! Ngài ấy mới là đệ nhất thần trù của Hàn có được không hả!"Bang Ah tỏ vẻ khinh thường.
"Đúng thế đúng thế, Ji tiên sinh mới là người sáng lập nhà hàng đệ nhất Hàn Quốc" Mấy diễn viên kia cũng lập tức a dua theo phụ họa.
Mấy blogger ẩm thực cùng các phóng viên ẩm thực nhìn đám người Bang Ah như nhìn một lũ đầu bò không não. Lúc trước bọn họ chỉ nghi ngờ thôi nhưng bây giờ thì tuyệt đối xác định rằng, Bang Ah với đám diễn viên kia không có thứ gọi là não ở trong cái đầu xinh đẹp ấy. "Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm! Chắc đầu mọc tóc để trưng thôi, chứ làm gì có não!!"
"Mấy người...." Bang Ah tức đỏ cả mặt.
........
"Jae đại sư.." Ji Bon Hwa đi tới trước mặt Jae Chun Ae cung kính cúi đầu.
"Ừ, lại gặp nhau rồi!" Jae lão gật đầu một cái.
"Không ngờ đại sư lại xuất hiện, lúc trước tôi còn không tình nguyện tới đây nhưng bây giờ xem ra tôi đến là đúng rồi, nếu Jae đại sư có rảnh rỗi thì hy vọng ngài có thể chỉ giáo tôi một hai."Ji Bon Hwa cười nói.
Lúc này Bang Ah cùng đám diễn viên a dua lập tức trợn mắt há mồm, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bối rối, quả thật là thảm đến không bút nào tả được.
...
Danial đang ngồi trên ghế khách quý cũng lập tức đi về phía Jae lão. Hai ông lão đứng cách nhau mấy bước chân, nhìn nhau thật lâu. Một lúc sau Danial mới hồi phục lại tâm tình kích động, nói: "Bạn già, đã lâu không gặp!"
Jae lão thở dài một tiếng, trên mặt ông cũng lộ ra chút hoài niệm: "Đúng là đã lâu không gặp, cũng đã mười năm kể từ lần đó ở nước Pháp rồi!"
"Đúng vậy."
"Ở cái tuổi này của chúng ta sợ rằng cũng chẳng còn thêm mấy lần mười năm nữa, hiếm khi ông tới Hàn Quốc một chuyến, trận đấu mười năm trước còn chưa phân thắng bại vậy hôm nay tiếp tục không?" Trong đôi mắt Jae lão lóe lên một tia sáng.
"Of course!" Danial vui vẻ đồng ý.
...
Nghe được hai vị Đại sư nói chuyện, giám đốc khách sạn đã kích động đến nỗi không thể diễn tả nổi bằng lời.
Ông ta vốn muốn mượn sự kiện Lee Hanchee cầu hôn Park Hwayoung này để quảng bá cho khách sạn của mình. Nhưng một màn cầu hôn khôi hài làm sao so được với cái tít 'Trận đấu thế kỉ giữa hai nền ẩm thực Âu - Á do hai vị Đại sư đứng đầu thực hiện được diễn ra ở khách sạn hàng đầu Seoul' Lần này cũng là lãi lớn rồi!
Lát nữa ông phải cảm ơn vị Park Chaeyoung tiểu thư kia cho tốt một chút mới được! Người ta im ỉm thế thôi nhưng đã ra tay thì trời đất cũng phải câm nín!
Ngay lúc này cửa khách sạn đột nhiên tràn vào một đống phóng viên, tất cả đều hướng về phía hội trường chạy như điên.
Bảo vệ khách sạn cùng những nhân viên phục vụ ra sức ngăn cản: "Mấy người là ai? Đây là tiệc cá nhân, không có giấy mời không thể vào!"
"Tôi là phóng viên ẩm thực của đài XX"
"Tôi là phóng viên ảnh của báo XX!"
"Tôi là biên tập riêng của tạp chí XX!"
"Nghe nói tối nay cả Danial tiên sinh với Jae lão đều ở đây cho nên chúng tới mới chạy từ xa tới! Mau để chúng tôi vào!"
...
Các phóng viên mồm năm miệng mười mà cầu xin.
Bảo vệ với các nhân viên phục vụ cũng khó xử: "Cái này không được! Chúng tôi có quy định rồi!"
"Quy định cũng do người đặt ra, châm chước một chút đi mà!"
"Đúng rồi đúng rồi! Chúng tôi đều là người có danh tiếng, không phải phóng viên của mấy tờ báo nhỏ đâu! Không tin mấy người cứ đi hỏi giám đốc của mấy người đi, chắc chắn ông ta sẽ đồng ý!"
"Này... các người đợi một chút, tôi đi xin phép!"
Tối nay đột nhiên có quá nhiều phóng viên kéo đến, cho nên dù khách sạn đã tăng cường an ninh cũng không ngăn nổi những phóng viên nhiệt tình kia. Một trong số những nhân viên phục vụ vội vàng chạy đi xin chỉ thị quản lí.
"Việc này đối với khách sạn mà nói thì tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng mà thân phận hai vị kia quá lớn nên không thể qua loa được!"
Quản lí không thể quyết định vì vậy lại đi tìm giám đốc. "Bên ngoài đều là phóng viên đòi vào đây, giám đốc thấy nên làm thế nào?"
Giám đốc khách sạn đương nhiên là mừng chết đi được, nhưng ông ta cũng không dám tự tiện quyết định nên đi tìm người tổ chức của đoàn làm phim thương lượng.
Biết ý định của giám đốc, Kwwon Ji-yong với Won U-jin cũng thương lượng một chút đều cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để PR cho bộ phim này nên hai người cũng đồng ý.
Bây giờ chỉ còn ý kiến quan trọng nhất của người trong cuộc. Giám đốc khách sạn xoa tay, đi tới bên cạnh hai vị Đại sư rồi giải thích tình huống một chút, sau đó lo lắng hỏi: "Những phóng viên này vì hai ngài mà tới, không biết hai ngài có đồng ý cho bọn họ quay phim chụp ảnh hay không?"
Danial với Jae lõa nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Rosé.
Danial mở miệng nói: "Tôi đến đây là vì Chaeyoung tiểu thư cùng khách mời của cô ấy, chỉ cần là khách của cô ấy thì tôi không có ý kiến."
Ý nói là trừ khi những phóng viên kia là được Rosé mời, trở thành khách khứa thì Danial mới đồng ý cho bọn họ quay phim chụp ảnh.
"Này..." Giám đốc khách sạn khó xử, sau đó nhìn về phía Jae lão: "Vậy Jae lão thì thế nào?"
"Tôi giống Danial." Jae lão mở miệng.
"Ách..." Được rồi! Bây giờ xem ra chỉ có thể hỏi ý kiến Rosé thôi.
Vì vậy giám đốc khách sạn lại vội vã chạy về hướng Rosé: "Park tiểu thư, lời vừa rồi của ngài Danial và Jae lão chắc cô cũng nghe rõ, hai ngài ấy chỉ đồng ý cho quay chụp nếu đó là khách của cô, phóng viên đang chờ ở ngoài nhiều lắm, cô xem..."
Rosé nghe vậy thì rũ mắt suy nghĩ, hôm nay người đến đều có thân phận không tầm thường, nếu cô từ chối thì sẽ đắc tội kha khá người, nếu bán cho những phóng viên kia chút mặt mũi cũng không phải là không thể, chỉ có điều...
Rosé chọn lời một chút sau đó mới nói: "Bữa tiệc lần này là tiệc đóng máy của Tuyết Mùa Hạ chứ không phải bữa tiệc của cá nhân tôi, nếu nhà sản xuất với đạo diễn không có ý kiến gì thì tôi cũng vậy."
"Nhưng ông chủ Han này, những phóng viên ngoài kia phải phiền ngài sàng lọc một chút. Phải chắc chắn rằng chỉ có những người có năng lực mới có thể vào, ngoài ra cũng không thể để ảnh hưởng đến an ninh nữa. Nếu không thì chỉ có thể mời họ ra ngoài!"
"Hai vị Đại sư lặn lộn đường xa tới đây hẳn cũng không hy vọng có điều gì không vui, giám đốc thấy thế nào?"
Rosé nói lời này đúng là không lọt nổi một giọt nước, trong mắt ông chủ Han toát lên vẻ tán thưởng. Người hy vọng bữa tiệc này diễn ra thuận lợi nhất chính là ông ta nên tất nhiên sẽ đáp ứng: "Cái này là nhất định! Tôi nhất định sẽ tăng thêm người bảo vệ, nhất định sẽ không quấy rầy đến bữa tiệc tối nay và hai vị tiên sinh!"
Rất nhanh có một đám phóng viên tiến vào hội trường, họ cũng rất hợp tác, dẫu sao cũng đều là người chuyên kiếm miếng cơm nhờ cái nghề này cho nên cũng không dám có bất kì hành động lỗ mãng nào với hai vị Đại sư. Bọn họ dùng ánh mắt cám ơn Rosé rồi đều lặng yên tìm chỗ đặt máy quay.
Trận đấu ẩm thực giữa hai nền văn hóa Á - Âu chính thức được bắt đầu... Giám đốc Han y như con quay sắp xếp người chuẩn bị mọi thứ, nhân viên phục vụ vội vàng đưa tới một tờ giấy: "Giám đốc, đây là nguyên liệu mà hai vị Đại sư yêu cầu!"
Giám đốc Han nhìn một cái sau đó ngu người luôn: "Trời ơi xem đầu óc của tôi này, quên gì không quên lại quên chuyện quan trọng nhất. Lúc trước không ngờ có tình huống này nên khách sạn cũng không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đủ! Lúc trước ngài Danial đã tự mình chuẩn bị nguyên liệu nhưng bây giờ cần đổi thực đơn thì lấy đâu ra những nguyên liệu khác!"
"Hơn nữa giờ có gọi người mang tới cũng không kịp nữa rồi! Phải làm sao bây giờ!" Giám đốc Han cuống cuồng.
Thấy vẻ mặt ông chủ không đúng, các vị khách đã bắt đầu châu đầu ghé tai... "Này, giám đốc làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?"
"Hình như là do nguyên liệu nấu ăn không đủ thì phải? Bởi vì bây giờ hai Đại sư muốn PK nên số nguyên liệu cần thiết phải gấp đôi đi! Hơn nữa hai vị Đại sư cũng có yêu cầu về nguyên liệu rất cao, xem ra không xong rồi!"
"Đệt! Không thể nào! Đừng nói là bị hủy bỏ chứ?"
"Làm gì kì vậy..."
"Hơn nữa còn có nhiều phóng viên như thế nữa, cũng không thể để người ta trắng tay mà về chứ?"
"Lần này có thể lại thành trò cười rồi!"
...
"Hừ! Tốt nhất là là hỏng hết đi!" Bang Ah lẩm bẩm, ít ra lúc này cô ta đã học khôn không còn nói lớn tiếng nữa.
Vẻ mặt Park Hwayoung nhìn thì thản nhiên nhưng thật ra đang căng thẳng hơn bất cứ ai, không ai mong mọi chuyện này đều ngâm nước nóng hơn cô ta.
-------------------------
Editor: Ước được mọi người búng sao... (>,<). Mình bias Chaeng nên mình thiên vị Chaeng ở Fic này lắm. Cơ bản nữ chính mà tác giả tạo ra được buff nhiều lắm, nhưng mình thiên vị rải thêm ít hoa lót đường tý, vì mình thấy quá nhiều sự bất công với cục cưng của mình ở đời thực nên nhân vật mà mình edit mình muốn được hạnh phúc hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro