Người họ đến xem mắt không phải là Lalisa, mà là Mingie.
Yang Dae-jung nhặt điện thoại lên, lập tức xóa sạch cái video đi mới yên tâm được.
"Chaeyoungie, lúc này nhà Manoban đang loạn cào cào lên, dì tôi đang mở cuộc họp khẩn cấp ở công ty đấy! Đợi tí nữa dì tôi về bà hỏi là biết... tất cả mọi người có mặt ở buộc tiệc đều bị cấm không cho phép để lộ chuyện này ra bên ngoài. Chẳng qua, tôi nghĩ người ngoài trong mệnh lệnh của dì tôi chắc chắn không bao gồm cả bà, sợ bà không liên lạc được lại lo, nghĩ thế mới chạy đến đây báo cho bà biết đấy..."
Rosé cúi đầu, giơ tay lên ý bảo Yang Dae-jung đừng nói nữa.
Cô cần yên tĩnh, não cô lúc này sắp nổ tung rồi...
Cô luôn âm thầm đoán mò xem ân oán giữa Woon YooNa và nhà Manoban rốt cuộc là cái gì nhưng mà có đánh chết cô cũng không ngờ được kết quả thế nhưng lại ra thế này...
'Woon YooNa và Lalisa thế nhưng lại là chị em cũng cha khác mẹ? Đùa mình à?'
"Lalisa bây giờ đang ở đâu? Vẫn ở công ty đúng không?" Rosé hỏi.
"Chắc là thế."
"Biết rồi, cám ơn ông đã chạy qua đây báo tôi biết, bây giờ tôi đến công ty một chuyến!" Rosé đứng phắt dậy mặc áo khoác vào rồi lấy ví, đeo kính râm và khẩu trang lên rồi ra ngoài.
Cô không thể đợi thêm một phút nào nữa, phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào mới được.
Rosé vừa mới đến cửa công ty thì nhìn thấy hai người đang đứng ngoài.
Một người là Hansin, một người đàn ông trung niên khác cô không nhận ra.
"Ồ, tam tiểu thư, đi đâu đấy?" Người đàn ông trung niên đó nhìn về phía Hansin với vẻ đầy cười cợt chào hỏi.
Hansin lúc nào cũng híp mắt tươi cười mà giờ lại lạnh như băng: "Chú Tư, chú vừa nói cái gì đấy? Chú nói lại tôi nghe xem?"
"Tôi nói... tam tiểu thư của tôi à..."
Su-hyeok vừa mới dứt lời ngay lập tức "bốp" một cái, Hansin đã tống cho cho cái kẻ mà cô gọi là chú Tư một đấm vào mặt.
Su-hyeok bị đấm cho lảo đảo, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn, nháy mắt đã vung tay lên đấm lại sau đó hai người bắt đầu đánh lộn.
Hansin vẫn luôn chiếm thế thượng phong, lúc này trông cô như thế một thằng điên bị đè nén lâu ngày nay tìm được chỗ để xả cơn, cô nhanh chóng ấn Su-hyeok xuống tẩn một trận dừ tử.
Rosé chưa bao giờ nhìn thấy một Hansin như thế này...
Lúc này, Su-hyeok bị Hansin ấn trên mặt đất đột nhiên sờ sờ tới đế giày của mình, sau đó bất thình lình rút một con dao găm từ trong đế giày ra, đôi mắt đỏ vằn giơ dao lên đâm vào lưng Hansin.
Rosé ngay lập tức lao lên đá mạnh vào cổ tay cầm dao của ông ta.
"Leng keng" một tiếng, con dao rơi trên mặt đất.
"Mẹ nó chứ!" Hansin nhìn thấy con dao, vẻ mặt lại càng thêm âm trầm đáng sợ.
Su-hyeok kinh ngạc nhìn về phía đứa con gái đeo khẩu trang với kính râm, sau đó lại nhìn sang Hansin đang muốn nhào đến đánh ông ta liền lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy mất.
Hansin sau khi nhìn thấy Rosé thì vẻ mặt đâu còn cái vẻ hung ác như ban nãy nữa. Cô tràn đầy ấm ức, như thể mấy đứa bé con bị bạn ở lớp bắt nạt nhìn thấy phụ huynh liền nhào đến ôm đùi: "Hu hu! Chị dâu... bọn họ bắt nạt em... bọn họ toàn bắt nạt em thôi..."
Khóe miệng Rosé cứng đờ, rõ ràng vừa nãy có mỗi mình cô đánh người ta túi bụi đấy có được không?
"Rốt cuộc là làm sao?"
Hansin mếu máo: "Em không phải là thứ Ba! Không phải thứ Ba mà! Em là đứa thứ Hai, là đứa thứ Hai cơ!
Trên trán Rosé hiện lên mấy cái vạch đen: "Nhỏ tiếng tí được không đại ca?"
Hansin còn trịnh trọng tuyên thệ thứ tự của mình: "Em là thứ Hai, chính là thứ Hai! Đứa nào dám bảo em là thứ Ba em đấm cho nó rơi răng!"
Rosé bất lực: "Được... được được! Cô là thứ Hai! Cô là thứ Hai! được chưa..."
Hansin vẫn tiếp tục kéo dài họng: "Chị dâu! Chị là chị dâu của mình em! Là của mình em thôi! Sườn kho với cá nấu giấm của chị cũng chỉ là của một mình em! Chị tuyệt đối không được đi làm chị dâu của người khác! Tuyệt đối không được đâu đấy!"
"Hở..." Chị dâu của người khác?
Trong đầu Rosé bỗng hiện cảnh người nào đó gọi mình là chị dâu, phát gớm, nổi hết cả da gà da vịt!
"Hansin! Cô đủ rồi đấy! Đứng lên cho tôi, đừng có lảm nhảm nữa, chị hai cô đâu?" Rosé không nhịn được ngắt lời tên ngốc nọ.
Hansin tủi thân đứng dậy: "Vẫn đang họp, vừa họp hội nghị cấp cao xong, giờ đang họp cổ đông, chắc phải mất một lúc nữa... Em đang chuẩn bị vào viện thăm ba... Chị dâu, có phải chị đã biết chuyện gì xảy ra trong buổi tiệc rồi không?"
"Ừm, Yang Dae-jung nói với tôi rồi." Rosé gật đầu, sắc mặt có chút sầm xuống: "Thế tôi lên trên đó đợi chị ấy được không?"
Hansin lẩm bẩm: "Chị vào thẳng phòng họp mà đợi chị ý cũng được nữa là! Để em gọi điện thoại bảo thư kí đưa chị vào văn phòng chờ!"
"Ừm."
...
Vừa lên tới nơi cô đã thấy một thư kí đứng đón sẵn ở cửa, sau đó dẫn cô vào thẳng văn phòng của Lalisa.
"Phu nhân, La Đổng vẫn đang họp, xin cô đợi một lát." Viên thư kí mỉm cười ngọt ngào nói với Rosé, đã thế còn nhanh trí gọi cô là "phu nhân" luôn.
Trong điện thoại, Han tổng đã nói thẳng là chị dâu chị ấy, vậy đây chẳng phải là bạn gái chính hiệu trong truyền thuyết của Boss đó sao?
Cơ hội lộ mặt tốt như vậy tất nhiên cô phải nắm bắt rồi, trước đây tốn bao công tạo dựng hảo cảm trước mặt mấy người giả mạo kia đúng là thiệt chết đi được...
"Ừm, được rồi."
"Xin hỏi phu nhân muốn uống gì, trà, cafe, hay nước ép hoa quả?"
"Nước ép đi."
"Vâng, tôi đi lấy ngay."
Tuy cô gái đang ngồi trên sofa đeo kính râm và bịt khẩu trang kín mặt, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ và độ cong tinh xảo dưới cằm thôi cô cũng có thể nhìn ra đây là một đại đại đại mỹ nhân rồi!
Dù rất tò mò không biết vị chủ nhân bí mật này rốt cuộc là ai, nhưng cô thư kí cũng không dám phật lòng người ta, chỉ nhìn một cái rồi tức tốc thu ánh mắt lại rồi nhanh chóng ra ngoài mang nước ép vào.
Rosé nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục đợi, vì nghiên cứu kịch bản mấy ngày mấy đêm nay nên cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ mới đợi một lát mà đã không chống đỡ được liền dựa vào sofa thiếp đi...
Phía bên kia, cuối cùng Lalisa cũng kết thúc cuộc họp dài đằng đẵng, chị và mấy vị cổ đông cùng đi về phía văn phòng, xem ra vẫn còn một số chuyện cần phản bàn bạc tiếp.
Lalisa đẩy cửa vào, mấy người khác cũng theo vào, sau đó mọi người liền thấy... một cô gái bỗng đâu lại đang nằm trên sofa trong phòng làm việc của Đổng sự trưởng đại nhân! Tất cả rơi vào trạng thái bối rối cực độ...
Lalisa có chút bất ngờ khi thấy Rosé tựa vào sofa ngủ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt chị lại như làn xuân thủy mới tan trong núi băng ra...
"Mọi người về trước đi, có gì thì nói sau." Lalisa hạ thấp giọng nói với mấy cổ đông phía sau.
Lalisa nhìn Rosé mà hơi nhíu mày một cái, trông có vẻ không vui mà đi tới trước mặt cô gái, sau đó cầm một tấm chăn lên đắp cho cô.
Mấy vị cổ đông kia gật đầu rời khỏi nhưng vẫn chưa hết kinh ngạc, đi được ba bước lại ngoảnh lại nhìn một lần, nhưng vì bị Lalisa che mất nên ngay cả một góc áo cũng chẳng thấy được...
'Có phải bọn họ vừa mới nhìn thấy bà chủ trong truyền thuyết đấy không?'
'Sếp cũng nhỏ mọn quá đi, tốt xấu gì cũng cho họ nhìn chính diện chút chứ...'
Lúc cả đám cổ đông bị Boss của mình trục xuất, cô gái trên sofa có vẻ đã hơi tỉnh lại, cô mơ màng duỗi tay ra vươn lên ôm lấy cổ Boss nhà họ: "Ôi... Chị yêu~"
Cô ngọt ngào gọi chị một tiếng, sau đó vô cùng tự nhiên mà hôn lên mặt Đại boss một cái.
Tại góc đó, tuy họ chỉ thấy nửa mặt nghiêng của cô nhưng cũng đủ thấy kinh diễm rồi, kinh ngạc hơn là vẻ mặt của sếp bọn họ trong khoảnh khắc ấy, đúng là cưng nựng hết mức...
Tất cả: "..."
Thấy tiếng hít khí lạnh phía sau, Lalisa mới phát hiện ra đám người kia vẫn chưa đi, chị đanh mặt quay lại nhìn.
Lúc này mấy vị cổ đông kia mới như ong vỡ tổ mà lao ra ngoài, đóng cửa lại...
'Đệch! Hết cả hồn!'
"Không ngờ lại có thể thấy được một màn này của Boss, rõ ràng lúc họp thì cứ như Diêm Vương... vậy mà giờ thì lại mềm như sợi bún!"
"Mọi người nói xem... Bà chủ tương lai của chúng ta rốt cuộc là người thế nào?" Mấy vị cổ đông kia bắt đầu nhao nhao lên suy đoán.
"Chuyện này khó đoán lắm, nhưng trông sếp yêu chiều thế kia, địa vị của người này vững như Thái Sơn là chắc rồi!"
"Thế sao vẫn còn nhiều người tới giới thiệu phụ nữ cho sếp thế?"
Một vị cổ đông hơi lớn tuổi thần bí nói: "Điều này chỉ có thể chứng minh... tuy sếp thích cô gái này, nhưng hai ông bà ở nhà thì không hài lòng rồi... e là xuất thân không tốt..."
"Có lý lắm!" Mọi người xung quanh gật đầu, sau đó lại thấp giọng bàn tán: "Vậy có nghĩa là những người khác vẫn còn có cơ hội với vị trí bà chủ kia rồi! Nhất là trong khoảng thời gian đặc biệt này, Manoban gia lại càng cần có thông gia có thể lực để củng cố địa vị, La đổng có thích mấy cũng phải lấy đại cục làm trọng thôi..."
"Giờ mọi người có nói thế nào cũng chỉ là suy đoán, tôi thấy đừng manh động quá, lỡ thế lực gia đình bà chủ rất ghê gớm thì sao? Cái này ai mà biết chắc được?"
...
Cả đoàn người hàn huyên một hồi, có người dè dặt nhìn về phía nữ cổ đông có vóc dáng uyển chuyển đang hờ hững đi sau cùng: "Cô Jeon này, khó khăn lắm mới gặp cô được một lần, lát nữa cùng ăn một bữa cơm được không?"
"Thật xin lỗi, lát nữa tôi bận mất rồi." Jeon Do Yeon khéo léo từ chối.
"Tiếc quá, vậy để lần sau đi, lần sau nữ thần đại nhân nhất định phải nể chút mặt mũi đấy nhé..."
"Được, anh Choi đã mời thì tất nhiên là phải đi rồi, tôi xin phép đi trước."
Jeon Do Yeon vừa đi vừa kín đáo ngoảnh lại nhìn về phía văn phòng Tổng giám đốc
...
Trong phòng làm việc của Chủ tịch.
Lalisa vừa tới gần Rosé đã mơ màng tỉnh, hơn nữa còn theo bản năng mà xáp lấy chị, cơ mà làm xong mới phát hiện ra... đây là văn phòng của Lalisa!
Mà vừa xong hình như cô thấy phía sau Lalisa còn có một đám người thì phải?
'Đệch! Mất mặt quá đi mất...'
Rosé tỉnh táo lại tức thì, cô ngượng ngùng gãi đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, em ngủ quên nên hơi mơ màng, lần sau nhất định sẽ chú ý..."
Lalisa nghiêng người tới, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, một lúc lâu sau mới nói: "Không cần chú ý."
Rosé: "..." Hửm?
Lalisa ngồi xuống cạnh Rosé, sau đó bế cả cô lẫn chăn đặt lên đùi mình rồi hơi khép mắt lại, trông có vẻ như rất mệt mỏi. Hình như đã một ngày một đêm chị không được nghỉ rồi, bởi vì chị vẫn đang mặc bộ đồ lúc mới đi, trên cổ áo còn dấu son môi quen thuộc...
"Biết hết rồi à?" Lalisa dịu dàng chỉnh sửa lại tóc cho cô.
Rosé gật đầu dò hỏi: "Thế nên... những chuyện đó đều là thật sao? Có phải... chị biết từ lâu rồi không?"
"Lúc trước mới chỉ là đoán thôi."
Giờ Rosé đang có cả một bụng câu hỏi, cô không nhịn được truy hỏi: "Thế rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tên kia thật sự là... của chị à..."
Cô không nói ra được, đến giờ cô vẫn còn thấy rất mơ hồ!
Lalisa cũng không có gì phải giấu cả, chị từ từ giải thích với cô: "Bề ngoài thì ba chỉ nói là năm đó nhất thời hồ đồ mà phạm sai lầm."
Rosé nhíu mày, vậy có nghĩa là vẫn còn nội tình trong đó sao?
Tuy cô ở bên Woon YooNa cả một thời gian dài, nhưng lại chẳng biết gì cả, thậm chí ngay đến mối quan hệ giữa chị ta và Lalisa cô cũng là người biết cuối cùng...
"Em không biết gì về chuyện này, trước giờ chị ta chưa từng để lộ chuyện gì có liên quan cả." Rosé nói.
Lalisa hôn lên tay cô: "Em không phải làm gì cả, cũng không phải thấy khó xử, chị nói rồi, đây là chuyện giữa chị và cô ta."
Rosé cau mày.
Chẳng trách khi ấy Lalisa lại nói đây là ân oán riêng... Mối thù này, đúng là quá lớn...
Rosé nhìn người trước mắt, người này bất luận là vào lúc nào, điều mà chị để ý tới nhất cũng là không muốn để cô chịu bất cứ liên lụy hay khó xử nào.
"Sao thế?" Thấy cô nhìn mình, Lalisa hỏi.
Rosé khẽ ngẩng lên, nhìn vào ánh mắt tràn ngập ánh sao của chị: "Lalisa... Bất kể Manoban gia là của ai... hay ai là ai của ai... em cũng sẽ là của chị..."
Đồng tử chị lập tức siết lại rồi y như một mặt hồ sâu mà run lên mãnh liệt, một lúc lâu sau mới hóa thành hồ sen bình lặng, chị khẽ thở dài, ôm lấy gáy cô hôn xuống...
...
Sau cuộc họp gia tộc, sóng ngầm trong Manoban gia trỗi dậy mạnh mẽ, ngay cả Seoul cũng nổi gió, mây vần.
Dù có phong tỏa tin tức thế nào thì chuyện lớn như vậy cũng không thể giấu mãi được.
Trong giới, chỉ cần những người nhanh nhạy tin tức một chút đều biết, e rằng... Manoban gia sắp thay người đứng đầu rồi...
Em trai thứ tư của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Manoban gia - Su-hyeok vốn ở tại quản lý công ty ở chi nhánh nước ngoài, nhưng gần đây lại trở thành quản lí cấp cao của Big Bang, chuyện tình lớn như vậy, mọi người có muốn bỏ qua cũng không được!
Bên phía Big Bang rõ ràng đã chuẩn bị đánh một cuộc chiến nhằm tranh quyền thừa kế, Su-hyeok chỉ là bước đầu mà thôi.
Mấy năm nay, tập đoàn Manoban gia dưới sự chỉ đạo của Lalisa mà vững chãi y như một cái thùng sắt, muốn đánh chiếm tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì. Ngoài Su-hyeok ra, trước mắt bên Big Bang cũng chỉ thu về được một ít cổ phần phân tán, nhưng tài lực của Big Bang quả là kinh người, cứ tiếp tục để như vậy, không ai biết được tương lai sẽ thế nào.
Tại lão trạch của Manoban gia.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, tóc Chun Ae đã bạc đi không ít.
"So-hee, chuyện tôi bảo bà chuẩn bị, bà đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?"
Chey So-hee có hơi do dự: "Chúng ta giấu Lalisa làm như vậy có tốt không? Hay cứ bàn qua với nó đã?"
"Không cần đâu, bà còn không hiểu tính nó sao? Có nói cũng chỉ tốn nước bọt thôi! Quan trọng nhất là giờ chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi, buộc phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ! Nó đã ngồi vị trí này thì nó cần phải chấp nhận những chuyện thế này!"
Chey So-hee nghe vậy lại thấy xót thương cho con gái, dù có khó chịu nhưng bà cũng không thể phản bác lại được.
"Đi thôi, bảo người đón Mingie về trước đã, tôi sẽ nói chuyện với Mingie, chuyện này... chúng ta vẫn phải nghĩ tới ý kiến của Mingie... Nói chung là phải tìm một người mà Mingie có thể chấp nhận được..."
Nghe thấy vậy, sắc mặt Chey So-hee mới dịu xuống được đôi chút: "Để tôi cho người đi đón nó."
—Nine One Hannam.
Người làm cẩn thận gõ cửa phòng làm việc: "Đại tiểu thư, người bên lão trạch tới nói muốn đón Tiểu công chúa về ăn bữa cơm."
Lalisa đang vùi đầu vào đống văn kiện trước mắt liền ngẩng lên: "Bảo Mingie qua đây một lát."
"Vâng thưa Đại tiểu thư." Người làm đáp lại rồi lui xuống.
Một lát sau, Mingie vào phòng.
Lalisa đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi ngồi xuống sofa, nói với con gái bảo bối: "Ngồi xuống đây."
Bánh bao nhỏ đi tới ngồi xuống, trong lòng vẫn còn đang ôm một chú thỏ trắng lông xù.
Đây là con thỏ mẹ cứu được hồi ra ngoại thành chơi lần trước, sau khi chân thỏ khỏi, Rosé vốn định đưa Mingie đi thả nó ra. Nhưng, con thỏ này lại chẳng chịu đi đâu mà cứ theo Mingie, mà Mingie thật sự cũng rất luyến tiếc nó nên đành mang về nuôi.
Giờ thỏ con đã béo hơn nhiều so với lúc mới về nhà, bánh bao nhỏ ôm trong lòng mà cứ như đang ôm một quả bóng trắng tròn xoe vậy.
Lalisa nhìn con gái nói: "Ông bà nội muốn đón con về nhà ăn cơm tối, tất nhiên, ngoài chuyện ăn cơm ra còn có việc khác nữa..."
Bánh bao nhỏ chăm chú vuốt ve con thỏ trong lòng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Lalisa: "Có liên quan tới mẹ con."
Bánh bao nhỏ nghe vậy liền ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm Lalisa, ngay đến con thỏ trong lòng cũng dựng thẳng tai lắng nghe.
Lalisa dở khóc dở cười thở dài, chị nói tiếp: "Ông bà nội chuẩn bị bắt ta đi xem mắt."
Bánh bao nhỏ nhanh chóng hiểu ý của ba, bé con mím chặt môi, một lúc lâu sau dõng dạc nói: "Con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt!"
'Không có bất cứ ai có thể thay thế được mẹ cả!'
Lalisa hài lòng gật đầu: "Con cứ cố gắng kéo dài thời gian là được rồi, những chuyện khác đã có ta."
Bánh bao nhỏ gật đầu.
Hai ba con nói chuyện xong, Mingie liền theo người đi đón về lão trạch.
"Ông nội, bà nội!"
Chun Ae và Chey So-hee đã đợi sẵn trong phòng khách, vừa thấy cháu nội bảo bối tới, hai người liền mừng ra mặt, mây đen mấy ngày qua dường như cũng tan biến hết.
"Mingie đến rồi à, có nhớ bà nội không? Qua đây cho bà ôm cái nào!"
Banh bao nhỏ ngoan ngoãn đi tới ôm bà.
Chey So-hee mừng nhũn cả người, bà chỉ cần có cháu nội là đủ.
"Mau qua đây ăn cơm đi, đừng để Mingie đói!" Chun Ae vừa nói vừa giục nhà bếp mang đồ ăn lên.
Trên bàn ăn đều là những món mà Mingie thích nhất, Chun Ae và Chey So-hee thi nhau đắp thành ngọn vào bát Mingie.
Hai ông bà từ ái nhìn cậu cháu trai vừa ngoan, vừa hiểu chuyện lại thông minh của mình.
Chun Ae khẽ ho một tiêng, buộc phải phá vỡ bầu không khí, ông đánh mắt nhắc vợ mình.
Chey So-hee nhíu mày chần chừ lên tiêng: "Mingie à, con thích một cô gái như thế nào làm mẹ của con?"
Mingie ra vẻ nghiêm túc suy ngẫm, Chey So-hee và Chun Ae đều sốt ruột nhìn cậu bé.
"Cô nào giống mẹ con ấy." Bánh bao nhỏ đáp.
Chun Ae cùng Chey So-hee:"..."
Không nghi ngờ gì nữa, "mẹ con" mà Mingie nói chắc chắn là chỉ Rosé rồi.
Chey So-hee bất lực khẽ ho một tiếng, nói tiếp: "Bảo bối à, cô Chaeyoungie của con đúng là một cô gái rất tốt, rất xuất sắc... Nhưng mà... thật ra thì còn có rất nhiều cô gái còn tốt và xuất sắc hơn nữa cơ! Chỉ là con còn quá nhỏ nên chưa gặp được thôi... Nếu có cô nào mà con thích hơn thì con có đồng ý để cô ấy làm mẹ con không?"
Bánh bao nhỏ chớp mắt: "Thế phải để con xem đã mới biết được."
Chun Ae và Chey So-hee nghe vậy vui mừng khôn xiết, không ngờ lại thuật lợi như thế.
Chun Ae vội nói: "Thế để ông bà sắp xếp, đến lúc đó cho con tự chọn nhé?"
Bánh bao nhỏ gật đầu: "Vâng."
Thấy cháu nội trả lời chắc nịch, Chun Ae và Chey So-hee vui mừng không thôi.
"Vậy Mingie này, ông bà nói rõ với con rồi đấy nhé, con không được nuốt lời đâu đấy?"
"Dạ, Mingie sẽ nghiêm túc xem xét."
Chun Ae thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông được nửa khối đá lớn trong lòng rồi.
Hai ông bà còn tưởng sẽ khó khăn lắm, dù sao cô gái kia cũng bám chặt lấy cháu cưng của mình, không biết còn nói với Mingie những gì. Ông chỉ sợ tới lúc đó Mingie sẽ làm loạn lên, không ngờ chuyện lại thuận lợi hơn so với ông tưởng tượng nhiều.
Chỉ cần Mingie chịu tiếp xúc với người khác, ông tin nhất định có thể khiến Mingie hồi tâm chuyển ý!
Sau khi xử lí được bên phía Mingie xong, Chun Ae và Chey So-hee lại bắt đầu nhốn nháo lên bàn chuyện tiếp.
Buổi tiệc xem mắt lần này, tuyệt đối phải tổ chức lớn hơn so với năm năm trước.
Ông không tin, bao nhiêu cô gái xuất sắc như vậy, lại đều là đại tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc mà lại không có ai hợp nhãn Mingie.
Ngoài ra, buổi tiệc này có một điểm khác biệt lớn nhất so với năm năm trước là... Người họ để đi người đi xem mắt không phải là Lalisa, mà là Mingie.
Tin Manoban gia tổ chức "Tiệc trà danh viện" nhanh chóng được truyền khắp trong giới.
Bề ngoài thì chỉ nói là tiệc trà, mời toàn thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn tới ngắm hoa nhưng thực tế ai cũng biết đây là một buổi tiệc xem mắt.
Sở dĩ nói như vậy chẳng qua chỉ là một cách nói tao nhã, uyển chuyển hơn thôi.
Sau khi kết thúc cuộc họp gia tộc, các cô khuê nữ đến vì Lalisa mà vẫn chưa rời khỏi Seoul lúc nghe thấy tin này đều sôi sục cả lên.
Tại khu resort nào đó trực thuộc Manoban gia.
Trong phòng spa, một đám con gái đang sốt sắng tranh nhau chăm sóc da, túm năm tụm ba lại thảo luận ríu rít với nhau.
"Trời ơi! Đến giờ tôi vẫn chưa có cảm giác đây là sự thật, chị Lisa thật sự sẽ xem mắt sao?"
"Tôi còn giật mình hơn này, cứ tưởng lần này mất công đi một chuyên rồi cơ! Dù sao hôm đó trong cuộc họp gia tộc, trên cổ áo chị ấy cũng có vết son chói mắt như vậy cơ mà..." Cô gái này nói đầy vẻ chua xót.
"Manoban gia xảy ra chuyện lớn như vậy, đây cũng là chuyện trong dự kiên!" Có người âu sầu lẩm bẩm, nhưng vì đây là chủ đề cấm kỵ nên cũng không dám nói lớn.
"Đừng nói nữa, còn phải nhanh chóng chuẩn bị đây này! Tôi lo lắng quá đi mất! Không biết Tộc trưởng thích kiểu thế nào nhỉ!"
"Tộc trưởng cũng là đàn ông thôi, đàn ông mà, chẳng phải đều thích gái đẹp sao..."
Lúc mấy cô gái này đang bàn tán sôi nổi, bỗng bên cạnh có một tiếng "xì" trào phúng khẽ vang lên: "Một đám ngu ngốc."
Cô gái vừa nói có làn da trắng trẻo, gương mặt xinh đẹp, dáng người thanh mảnh, vẻ mặt ngạo nghễ.
Một cô nàng đang làm móng tay thấy người tới liền nổi điên lên: "Này! Cho Yi-hyun! cô nói ai ngu ngốc đấy hả? Lần trước cô lừa tôi nói Tộc trưởng đại nhân trông xấu xí như quái vật, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu đẩy!"
Cô gái bên cạnh cũng tháo mặt nạ đắp mắt ra: "Phải đó! Cô nói ai ngu hả? Có gì thì nói thẳng ra? Ở đây ra vẻ âm hồn, quỷ quái làm cái quái gì."
"Nhưng tôi đây không có nghĩa vụ lên lớp cho đám người ngu dốt các cô." cô gái kia nói rồi quay người đi thẳng, không ở lại thêm giây nào nữa.
Cô ta đã sớm có tin nội bộ rằng người xuất hiện trong buổi tiệc trà lần này căn bản không phải là Lalisa, mà con gái duy nhất của chị- Tiểu Công Chúa của Manoban gia...
Thế nên đám con gái ngu ngốc này giờ có làm gì cũng đều là chuyện vô ích cả thôi!
Lúc này còn chưa biết điểm mấu chốt để ngồi lên vị trí kia là ở đâu thì không phải là ngu ngốc thì là gì?
Người có được tin nội bộ tất nhiên không phải chỉ có mình Cho Yi-hyun.
Thậm chí không ít ứng cử viên được Chun Ae nhắm tới còn được Manoban gia tự mình tiết lộ tin tức.
Từ sau khi kết thúc cuộc họp gia tộc của Manoban gia, Kool Ji Tae ngày nào cũng chạy tới Manoban gia, thiếu điều mở miệng xin vào ở cùng luôn. Cho gia cũng đưa cả cháu trai Cho Sang-yeon trạc tuổi Mingie tới Manoban gia để chơi cùng với Tiểu Công chúa, để xem Tiểu Công chúa thích gì, biết người biết ta vẫn tốt hơn.
Thậm chí những người biết nhìn xa trông rộng còn nghĩ, kể cả không thể làm Tộc trưởng phu nhân đời này, biết đâu lại có thể làm đời sau thì sao?
Thế là, trong một khoảng thời gian ngắn, trong khu vườn của Manoban gia đã trở thành nơi mà các cháu trai và cháu gái của các gia tộc tôn quý hội tụ.
Trong phòng khách, các vị phu nhân dịu dàng nhìn đám trẻ đáng yêu, hoạt bát đang chơi ngoài vườn.
Ngoài những đứa được ba mẹ căn dặn trước ra thì lũ trẻ hầu hết đều thật sự rất thích Mingie, tuy cô bé không nói nhiều, nhưng rất lịch thiệp, lễ phép, lại vô cùng thông minh, ngay từ khi sinh ra đã toát ra khí chất lãnh đạo rồi.
Đặc biệt là các bé gái, mới vài ngày mà đã nhìn Mingie với ánh mắt sùng bái vô cùng, tranh nhau được chơi cùng Mingie, có gì ngon hay đồ chơi gì hay là đem tới tặng hết cho Mingie.
Kool Ji Tae thấy bé con được mọi người vây lấy khen ngợi lấy lòng, dù rất coi thường nhưng ngoài mặt vẫn không ngừng khen: "Em Mingie đúng là thiên tài, cái rubik lúc trước anh tặng Mingie, anh mất một tiếng mới giải được, thế mà Mingie chỉ mất có hơn một phút. Lần trước có một câu toán khó ơi là khó, chẳng ai biết làm cả, mỗi Mingie biết làm..."
"Oa! Mingie giỏi thật đấy!"
"Giỏi quá! Mingie, bạn có thể làm giáo viên của tớ không?"
"Tớ cũng muốn, tớ nữa!"
"Mingie, sau này lớn lên mình muốn được gả cho cậucó được không?" Trong lũ trẻ có một bé gái mặc đồ loli đáng yêu xinh đẹp lon ton chạy tới, ngọt ngào nói.
Chỉ một câu nói này mà bầu không khí hòa bình mấy ngày qua liền bị phá vỡ...
Vừa dứt lời, trong đám bỗng có một cậu bé khôi ngô, cao lớn nói: "Seung-ri! Không được! Cậu là vợ tớ cơ mà?"
Bé loli tỏ ra chán ghét lườm cậu bé kia một cái, sau đó đi tới cạnh Mingie: "Tớ không thèm làm vợ cậu! Tớ là vợ của Mingie cơ!"
"Cậu là vợ tớ! Cậu là vợ tớ!" Bé trai kia tức đỏ bừng mặt, thậm chí còn vươn tay ra kéo cô bé lại.
Thân là người trong cuộc, Mingie hơi lùi lại, trên mặt vẫn tỏ ra vô cảm, y hệt như appa Lalisa không gần nữ sắc của mình vậy. Rõ ràng là, cô nhóc hoàn toàn không hề có hứng thú với việc ai là vợ ai hết.
"Cậu nói đi, Seung-ri là vợ của tớ! Không phải của cậu!" Bé trai mập mạp kháu khỉnh kia không cãi lại được bé gái, liền chạy tới trước mặt Mingie xô đẩy một hồi bắt nhóc phải thừa nhận.
Kool Ji Tae nghĩ nghĩ gì đó liếc nhìn bé mập kia một cái, nhận ra đây là cháu trai bảo bối Cho Sang-yeon của nhà Cho Jin-young - Một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Manoban gia, Cho gia chiều đứa bé này đến độ vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất, tính tình mạnh bạo, lại rất dễ kích động.
Không ngờ loại người này mà Cho gia cũng dám đưa tới đây, không sợ nó gây rắc rối sao, không... đây chính là một cơ hội tốt.
Cha nói rồi, hiện tại Cho gia chính là đối thủ lớn nhất của cô Ji-Eun...
Không bằng nó nhân cơ hội này giúp cô giải quyết bên phía Cho gia, để họ ngay cả cơ hội tham gia tiệc trà cũng không có luôn đi.
Ánh mắt Kool Ji Tae lóe lên một tia gian sảo không phù hợp với lứa tuổi, tất nhiên, tốt nhất vẫn là một mũi tên hạ hai con chim, nó sẽ giải quyết luôn cả con nhóc Hyomin Manoban không coi ai ra gì kia nữa!
Lần trước, trong buổi tiệc mừng thọ hại nó mất mặt như vậy, về nhà còn bị ông với ba cấm túc một tháng trời. Sau đó lại còn bắt nó vừa xin lỗi vừa đi dỗ dành Hyomin Manoban kia như kẻ hầu người hạ, nó chịu đựng đủ rồi.
Cục tức này, kiểu gì nó cũng phải trả lại!
Cái gì mà thiên tài siêu cấp, gì mà Tiểu Công chúa ngông cuồng tự đại, hôm nay nó phải khiến Hyomin Manoban mất mặt trước tất cả mọi người, xem sau này còn ai dám lấy con nhóc này ra so với nó nữa không!
Rõ ràng Cho Sang-yeon rất thích bé loli kia nên sốt sắng cả lên, trước đó vì cả nhà đã dặn đi dặn lại nên lúc chơi chung với Mingie vẫn còn ổn. Giờ thấy cô bé mình thích bị cướp mất, nhất thời cậu bé vứt hết mọi thứ ra sau đầu, ngay cả việc mẹ hứa nếu làm bạn được với Hyomin Manoban thì sẽ mua Transformers cho cũng quên béng mất luôn...
"Cậu đã nghe thấy chưa, Seung-ri là của tớ!" Bé mập gào lên.
"Ờ." Mingie gật nhẹ một cái, sắc đẹp với nhóc cũng chỉ là phù du thôi.
Cho mập nhất thời ngớ ra, không ngờ Seung-ri đáng yêu như vậy mà Mingie lại không tranh với mình.
Thấy bé mập tiêu tan cơn giận, không làm loạn lên nữa, Kool Ji Tae lại đổ thêm dầu vào lửa: "Em Cho Sang-yeon này, em như vậy là không được, thân là đàn ông con trai, phải tôn trọng ý kiến con gái người ta chứ!"
Rõ ràng toàn nói vì Mingie nhưng lại trưng ra giọng điệu không muốn Mingie bị ép phải thỏa hiệp.
Mingie chậm rãi ngẩng lên nhìn về phía Kool Ji Tae.
Kool Ji Tae bị nhìn thì hơi chột dạ, lời nó vừa nói rõ ràng không có vấn đề gì, con nhóc này sao có thể nhìn ra được, kể cả có nhìn ra thì cũng đâu thể làm gì được nó đâu chứ...
Cho Sang-yeon nghe vậy thì cuống lên: "Seung-ri! Thế cậu nói đi! Cậu thích ai?"
"Tất nhiên là tớ thích cậu Mingie rồi!" Bé loli tên Seung-ri dõng dạc nói, đã thế còn thở hộc hộc chạy tới khoác tay Mingie: "Tớ thích Mingie, không thích cậu, cậu đừng có làm phiền tớ nữa! Tớ ghét cậu!"
Bị Kool Ji Tae kích một phát, vấn đề lại trầm trọng lên rồi.
Lần này, Cho Sang-yeon lại càng tức giận hơn.
Cho Sang-yeon cùng tuổi với Mingie, nhưng cao hơn Mingie một cái đầu, khổ người cũng gấp đôi. Cậu bé thở phì phò như trâu lao tới chỗ Mingie, đối với Mingie mà nói thì đúng là y như một ngọn núi nhỏ lao tới vậy.
"Seung-ri! Con nhóc này có gì tốt chứ? Nó vừa lùn lại còn gầy gò như vậy! Cậu xem lúc nào nó cũng mặt lạnh! Còn không biết nói chuyện! Nó là đồ quái vật Đồ bệnh hoạn!"
Tuy trẻ con ngây thơ vô tội, nhưng đứa trẻ càng ngây thơ lúc trở nên ác ý thì lại càng đáng sợ.
Dù sao mấy năm nay sức khỏe của Mingie cũng không tốt, tuy được Rosé nuôi cho mập lên không ít, nhưng chiều cao thì vẫn khó phát triển được, so với các bạn cùng lứa thì đúng là hơi thấp hơn một chút.
Cho Sang-yeon cứ một câu "con lùn", một câu "con bệnh tật", "đồ quái vật" mà chửi ầm lên.
Thật ra mấy ngày nay, đám con trai bất mãn với Mingie giống Cho Sang-yeon cũng không ít, đặc biệt khi thấy Mingie được các bạn nữ thích như vậy, sao có thể không bất mãn tí nào được.
Nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu, kể cả là thế giới của lũ trẻ cũng không ngoại lệ.
Những bé vốn bị người lớn ép tới đây, thời gian tích tụ lại, bị khiêu khích một cái, mâu thuẫn trong phút chốc liền bùng nổ...
Sau khi thấy Cho Sang-yeon đứng ra đầu tiên, cả lũ đều nhỏ giọng phụ họa: "Đúng đấy, vừa lùn vừa trắng, cứ như là bạch tạng ấy!"
"Bệnh tật! Đồ bệnh tật... Tớ thấy trong tivi nói như thế này chính là bệnh tật đấy..."
Kool Ji Tae vẫn nói đỡ cho Mingie: "Mọi người đừng làm ầm lên nữa, đều là bạn bè với nhau cả, đừng làm mất vui thế, sao các cậu lại nói em Mingie vậy chứ?"
Các bé gái khác bao gồm cả Seung-ri thì tức giận, lên tiếng bảo vệ cho Mingie: "Các cậu quá đáng vừa thôi! Đừng có bắt nạt Mingie!"
Cho Sang-yeon xông tới móc con thỏ bông trong túi áo Mingie ra, siết trong tay: "Vốn dĩ là thế mà! Trắng toát bệnh tật! Buồn nôn chết đi được!"
Lúc này, các mẹ trong phòng khách đã phát hiện ra ngoài vườn có gì đó bất thường, đặc biệt là Lão phu nhân của Cho gia, bà đứng phắt đậy chạy nhanh ra vườn.
Mingie vốn từ đầu tới cuối đều không có chút biểu cảm nào trên mặt, nhưng sau khi thỏ bị giật lấy, trong nháy mắt sắc mặt cô nhóc liền thay đổi.
Kool Ji Tae thấy Mingie bị ăn quả đắng, bị bắt nạt không nói lại được câu nào thì trong lòng liền khoái chí cực độ.
"Trả lại tớ." Mingie thấy thỏ bông bị Cho Sang-yeon cướp lấy rồi bóp trong tay, sắc mặt lạnh xuống cực độ.
Cho Sang-yeon bất giác rùng mình một cái, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của đối phương lại càng to gan hơn, dù sao ở nhà nó cũng là cậu chủ nhỏ không sợ trời không sợ đất, tính xấu thành thói, người lớn có dặn vài câu nhưng cũng đâu dễ sửa đổi cho được, nó đắc ý nói: "Không trả! Không trả đấy! Có giỏi thì mày tự giật lại đi! Đồ lùn tịt!"
Cho Sang-yeon vừa gào vừa cố tình giơ cao con thỏ lên, không để Mingie với tới được, những bé trai khác đều cười trên sự đau khổ của bánh bao nhỏ: "Chắc lát nữa nó không khóc lên đấy chứ!"
"Có con gái mới khóc thôi!"
"Nó chính là con gái mà..."
Mingie hít sâu một hơi: "Tao nói lại lần cuối cùng."
"Tao không đưa đấy! Cho mày tức chết, tức chết đi! Có vứt đi cũng không trả cho mày! Con lùn! Đồ bệnh tật!" Cái tay bẩn của Cho Sang-yeon giơ cao con thỏ bông kia lên quăng tới quăng lui.
Đúng vào lúc này, Mingie vốn dĩ chỉ yên tĩnh đứng ở đó bỗng nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Cho Sang-yeon.
Ngay sau đó, không đợi nó kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ cảm thấy một tiếng gió lướt tới bên tai...
Một giây sau, thân hình to tròn mập mạp của Cho Sang-yeon như cánh diều đứt dây bị đá lăn xa mấy bước rồi ngã rầm xuống đất, bụi bặm tung hết cả lên...
Sau đó là tiếng hít gió lạnh truyền tới, tất cả lũ trẻ đều ngẩn ra tại chỗ, trợn tròn mắt.
Mingie bước từng bước tới chỗ đá bay Cho Sang-yeon, từ trên cao nhìn xuống bé mập vẫn đang choáng váng không biết chuyện gì xảy ra. Rõ ràng, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu ấy thế mà lúc này lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi: "Tao đã cảnh cáo mày rồi."
Cách đó không xa, Hansin vốn định chạy tới xem tình hình thì bắt gặp đúng cảnh tượng vô cùng quen mắt này: "..."
Mẹ nó! Một cước này... Đúng là chân truyền của Chaeyoungie rồi!
Thiệt cho cô còn sợ Mingie chịu thiệt mà tức tốc chạy tới...
Đứa con kết hợp gen của của hai con thú dữ là chị Hai với Chaeyoungie sinh ra mà chịu thiệt được á??
"Mẹ tao dạy "tiên lễ hậu binh", mà tao đã cho mày cơ hội rồi." Bánh bao nhỏ cúi xuống, nhặt con thỏ bông rơi bên cạnh lên, cực kì trân trọng phủi sạch bụi bẩn dính trên đó, sau đó lại cẩn thận nhét lại vào túi trước ngực.
Thỏ bông nhỏ bị nhét một nửa người vào túi, nửa còn lại thò đầu ra ngoài, giống như đang cố nhoài ra, trông đáng yêu vô cùng.
"Ôi..." Các mẹ chạy tới đúng lúc thấy cảnh Cho Sang-yeon bị đạp bay, nhất thời sững tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được mà chạy nhanh tới, trong đó Cho lão phu nhân là chạy nhanh nhất.
"Sang-yeon! Sang-yeon! Con có sao không? Trời ơi! Sao lại thế này chứ..." Cho lão phu nhân sợ bay hết cả hồn vía.
"Cháu không chạm tới chỗ hiểm của nó, nó không sao." Mingie lạnh lùng nói.
Bị đạp xa như thế! Sao có thể không sao được?
Lúc này, Cho Sang-yeon bị đạp ngớ người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau khi thằng bé tỉnh lại lập tức đẩy bà nó ra, chạy tới chỗ Mingie như cơn lốc, kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Hyomin Manoban, mày mày mày... Sao mày làm được thế? Có phải mày biết võ không? Chính là kiểu đại hiệp trên tivi có thể đá bay người, còn có thể bay bay nữa ấy... mày làm lại một lần đi! Lại lần nữa đi!"
Ơ...
Cho lão phu nhân nhất thời khó xử, lần này bà thật sự tin cháu trai bà không sao rồi: "Nói lung tung cái gì đấy! Cái gì mà lại lần nữa! Cái con khỉ này, bà đã nói con bao lần rồi, tới nhà người ta làm khách thì phải hiểu chuyện, lễ phép, sao con lại gây chuyện thế này hả?"
Cho lão phu nhân tận mắt thấy cháu trai mình là người giật đồ của người ta, là người gây chuyện trước. Nhưng vừa xong thấy Mingie đá cháu mình chỉ sợ cháu mình bị thương, nghĩ đúng mà sợ!
Đây chẳng phải đắc tội với người ta quá sao!
Cho Sang-yeon nào biết nhiều như vậy, giờ nó đang kích động chạy vòng vòng quanh Mingie, hỏi cô nhóc sao lại làm được như vậy, có thể dạy nó được không. Thậm chí, còn lấy đồ chơi nó thích nhất ra để đổi, nếu sau người thằng bé này mà có cái đuôi chắc lúc này đã vẫy vẫy liên tục rồi.
Không chỉ Cho Sang-yeon, mấy đứa trẻ khác cũng rất có hứng thú với chuyện này, đặc biệt là đám bé trai, thế nên trong phúc chốc Mingie lại bị cả lũ vây lại.
"Bạn Mingie ngầu chết mất!"
"Bạn Mingie giỏi quá! Đúng là siêu anh hùng! Còn lâu mới là quái vật!"
"Hyomin, sao cậu lại khỏe thế chứ?"
"Hyomin, có phải cậu biết khinh công không?"
Nỗi buồn của đám nhóc cũng nhanh chóng biến mất, lúc này cả lũ đang vây lấy Mingie mồm năm miệng mười, ríu rít nói, không hề thấy dáng vẻ xích mích gây chuyện ban nãy nữa...
"Manoban phu nhân à, bà xem... thật ngại quá! Sang-yeon nhà tôi nghịch ngợm quá, nhưng nó thật sự không có ác ý đâu!" Cho lão phu nhân tỏ ý xin lỗi Chey So-hee.
Ban nãy lúc Chey So-hee thấy Mingie bị bắt nạt quả thật rất tức giận, nhưng giờ cũng nguôi đi nhiều rồi, thấy cháu trai mình đang dạy cho các bạn nhỏ thì bà nói: "Trẻ con cả mà, có chút xung đột cũng là chuyện bình thường, Cho phu nhân đừng lo lắng."
Lúc này Cho lão phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, các vị phu nhân khác bên cạnh lập tức tranh thủ ninh nọt: "Manoban phu nhân, Mingie nhà bà đúng là giỏi quá! Còn nhỏ tuổi mà sao thân thủ lại tốt thế?"
Này cũng chẳng phải gọi là nịnh, với thân thủ ban nãy của Mingie cùng với dáng vẻ đang dạy các bạn khác lúc này của cậu bé, vừa nhìn đã biết là được tập luyện chính quy rồi.
Chey So-hee đầy vẻ tự hào: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là thuê một thầy dạy võ dạy võ chi nó để rèn luyện sức khỏe thôi..."
"Đây đâu chỉ là trình độ rèn luyện sức khỏe chứ? Nhà tôi cũng mời về một thầy dậy quyền đạo, kết quả chẳng có tác dụng gì cả!"
"Nhà tôi cũng thế đây, không biết Manoban phu nhân mời danh sư nào vậy?" Một vị phu nhân hỏi han.
Chey So-hee nghe vậy có chút khó xử, bà nghe Hansin nói thầy của Mingie là một người bạn của Rosé.
"Chuyện này... đều do Lalisa sắp xếp, tôi cũng không rõ nữa!" Chey So-hee nói lấp lửng.
Phía bên kia, Hansin đang hí hoáy gửi tin nhắn cho Chaeyoungie và chị gái cô.
Hansin: [Chaeyoungie, chị có biết em mới thấy gì không? Mingie của mình trâu bò vãi luôn! Một chân đạp bay cái thằng béo nhà họ Cho ức hiếp nó đấy!]
Rosé nhanh chóng trả lời lại: [Gien của bảo bối nhà tôi đúng là kinh khủng thật~]
Hansin lại gửi một tin nhắn có nội dung tương tự cho chị Hai.
Lalisa: [Là mẹ nó dạy tốt.]
Hansin bị nhét thức ăn cho chó đầy mồm, ông đây không muốn sống nữa...
Hai người hẹn nhau nhắn thế cho tôi có đúng không!
...
Tại Hongcheon-Gun.
Rosé nằm trên ghế mây dưới bóng mát sau vườn, một tay cầm kịch bản, tay còn lại cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Hansin, trong mắt tràn ngập ý cười.
Điện thoại "Đinh" một tiếng, Hansin lại trở về nàng một đầu, là một trương Screenshots, Screenshots bên trong là Hansin vấn đề giống như trước cũng đã hỏi Lalisa, Lalisa trả lời là: [Là mẹ nó dạy tốt.]
Rosé lập tức cười khẽ một tiếng, cơ hồ có thể tưởng tượng ra đến Hansin đồng thời thấy được nàng cùng Lalisa hồi phục sau sẽ là như thế nào biểu lộ.
Ngày mai cô muốn gặp Đạo diễn Yoo In Soo phỏng vấn, ban đêm Lalisa, Mingie cùng Hansin đều sẽ tới dùng cơm, nói là muốn động viên cho cô, Rosé thuận tiện cũng mòi Nhị sư huynh Oh Dong Hae đi theo, dù sao hắn là thầy của Mingie, Mingie lợi hại như vậy, hắn cũng là công lao của hắn.
Đêm đến, Hansin lại sinh động như thật miêu tả lại cảnh tượng ban ngày của Mingie..
"Hiện tại cái bọn nhóc con kia bị Mingie nhà chúng ta thu phục đến ngoan ngoãn~ "
Oh Dong Hae vốn ban đầu là bị ép buộc nhận tiểu đồ đệ này, lúc này ngược lại là vô cùng cao hứng, cảm thấy bản thân có cảm giác thành công: "Đúng thế, phải nhìn là ai dạy ra!"
Rosé không còn gì để nói mà nhìn xem bên cạnh cho người nào đó hít lấy một ít hào quang: "Bớt đam vàng dát lên mặt nha, Mingie nhà muội, nếu là biến thành người khác sẽ bị người thầy vô tâm như huỳnh chọc cho tức chết! Có ai như huynh ba ngày thì hết hai ngày chạy không thấy bóng dáng thầy giỏi như huynh đâu!"
Rosé một bên nói một bên ánh mắt ôn nhu mà nhìn xem trong phòng bếp Lisa và Mingie đang bận rộn, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên.
"Vậy huynh cũng không có không dạy học nha, hôm nay chính là minh chứng tốt nhất nha..." Oh Dong Hae cười, lập tức như có điều suy nghĩ nhìn xem trên ghế sa lon Rosé thần sắc rất là bội phục: "Chậc chậc, tiểu sư muội! Không phải ta nói ngươi, ngươi nha đủ bình tĩnh a! Tâm can bảo bối của ngươi chuẩn bị đi xem mắt, ngươi thế mà còn cười được?"
"Có tâm can cùng bảo bối nhà ta tọa trấn, ta có cái gì tốt lo lắng?" Rosé lườm hắn một cái, lập tức dừng một chút, kéo dài thanh âm mở miệng: "Lại nói..."
"Lại nói cái gì?" Oh Dong Hae cảm thấy hứng thú nhíu mày.
Rosé hai chân gác ở trên bàn trà, một cái tay lười biếng nghiêng bám lấy đầu, ánh mắt lưu chuyển lên tiếp tục mở miệng: "Lại nói còn có ta đây ~ ai dám cướp mất tim gan của ta, cùng lắm thì... Tới một cái, ta bẻ cong một cái!"
Oh Dong Hae: "..."
"Phốc ——" vừa bưng chén nước đi tới Hansin một ngụm nước phun ra ngoài, ho đến kinh thiên động địa.
Hansin ho "khù khụ" một hồi lâu rồi tỏ ra khiếp sợ nói: "Chaeyoungie! Chị thật là đáng sợ quá đi! Sau này em nhất định phải bảo người yêu của em cách xa chị ra một chút mới được!"
Rosé liếc mắt nhìn cậu chàng: "Chờ cô có người yêui rồi hãy nói nhé, đồ cẩu độc thân! Đúng là ăn no rửng mỡ!"
"Đệt!" Hansin khẽ rủa một tiếng, sau đó liền căng cổ họng gào về phía nhà bếp: "Chị!!! Chị dâu nói muốn bẻ cong hết mấy em gái thông đồng với chị này! Chị còn không mau trông chừng chị ấy đi à!"
Lúc này lại đến phiên Rosé muốn mắng người: "Đờ! Hansin! Cô là trẻ ranh ba tuổi đó hả? Lại còn mách lẻo nữa!"
Rosé vừa nói vừa vội vàng thu chân xuống, lo lắng nhìn về phía chị yêu nhà cô. Lúc này, Lalisa đang bê một đĩa thức ăn tới, thản nhiên nhìn Hansin một cái: "Chị sẽ không cho cô ấy có cơ hội đó."
Ý là, chị sẽ không cho bất cứ cô gái nào có cơ hội thông đồng với chị nên đương nhiên là Rosé cũng sẽ chẳng có cơ hội mà ra tay.
Rosé lập tức vui vẻ ra mặt, quăng cho Hansin một cái nhìn đắc ý rồi tiến tới hôn lên mặt Lalisa một cái.
"Tìm một người yêu toàn tâm toàn ý nhất để từ biệt cô đơn... tình si với một người vô tình mang lại cho tôi quá nhiều đớn đau..."
Hansin lại GAME - OVER lần nữa, khóc ngất trong nhà vệ sinh.
...
Sau bữa cơm tối, vì Lalisa và Hansin còn phải về công ty xử lý công việc nên không thể ở lại quá lâu, Rosé muốn giữ bánh bao nhỏ ở lại một đêm nhưng lại bị bánh bao nhỏ từ chối.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn mẹ, vẻ mặt nhóc giãy dụa vô cùng nhưng vẫn rất kiên quyết nói: "Mẹ, hôm nay con vẫn nên về nhà ông bà nội thì hơn!"
Sợ Rosé không vui nên bánh bao nhỏ lại lo lắng đệm thêm một câu: "Mẹ đừng giận Mingie nhé, Mingie sau này sẽ luôn ở bên mẹ!"
Rosé sao lại không biết bánh bao nhỏ chủ động về nhà với ông bà là vì mình chứ, trong lòng cô tràn đầy cảm động vì hành động của con bé, cô ngồi xổm xuống ôm cơ thể nho nhỏ mềm mềm của nhóc: "Ừ! Sau này mẹ cũng sẽ luôn ở bên cạnh Mingie! Vĩnh viễn ở bên Mingie!"
Mingie lập tức cong môi lên, trông đến là vui vẻ.
Sau khi ba người đi rồi, Rosé bèn lên nóc nhà uống rượu hóng gió với Oh Dong Hae.
Oh Dong Hae nằm ngửa trên trần trà, một tay gác sau đầu, vẻ mặt đầy cảm thán nói: "Chậc, đồ đệ ngoan của huynh thật khiến người ta yêu thương quá mà, chẳng trách muội lại tình nguyện yêu một người đã có con!"
Rosé đang nằm dựa vào lan can ngước nhìn bầu trời sao nghe vậy liền bất mãn quay sang nói: "Người ta "mang bàn tay vàng"* nên huynh ghen ghét à!"
(*Mang bàn tay vàng: ngôn ngữ truyện tu tiên, huyền huyễn chỉ những nhân vật được mẹ - tác giả ưu ái tặng cho những thứ khiến cho nhân vật dễ dàng vượt xa hơn người khác.)
"Ok ok ok... là huynh ghen ghét!" Oh Dong Hae chán nản nhìn dáng vẻ bao che của cô, chẳng biết lại nghĩ tới cái gì mà lại tỏ vẻ hãy còn sợ hãi: "Kinh dị thật đấy, không ngờ Satan và Lalisa lại có loại quan hệ thế này..."
Mặc dù Oh Dong Hae lớn lên từ nhỏ trong tổ chức nhưng chuyện này thì đến bây giờ mới biết, lại thêm tính tình anh ta vốn dĩ chẳng bao giờ thèm để ý tới cái gì nên lại càng ít chú ý đến những chuyện thế này.
Rosé miết miết mi tâm, cứ nhắc tới chuyện này là liền đau đầu, cô mới là người phải kinh hãi nhất đó có được không?
"Nhị sư huynh... huynh ở bên cạnh Satan lâu vậy rồi đã từng gặp mẹ chị ta chưa? Có biết người đó là ai không?" Rosé thử thăm dò.
Oh Dong Hae nhún vai: "Chưa từng gặp cũng không nghe chị ta nhắc tới bao giờ. Huynh vẫn khó lòng mà hình dung nổi tên kia là do loài người sinh ra. Nếu không có chuyện lần này thì huynh còn tưởng là chị ta nứt ra từ hòn đá ấy chứ!"
Rosé: "..." Được rồi, sớm biết hỏi tên này cũng bằng không mà! Cô vẫn nên dành thời gian đi đọc kịch bản thôi!
Sáng sớm hôm sau, Rosé đúng giờ có mặt ở buổi casting.
Thời gian này cô chỉ ở nhà nghiên cứu kịch bản, Cho Boram cũng giúp cô tìm thêm số lượng lớn các tư liệu liên quan đến đề tại bộ phim này, còn những thứ khác thì tạm thời không để ý đến.
Vì mọi người trong nghề đều biết rằng tuy đạo diễn Yoo In Soo casting rất dễ nhưng đồng thời cũng khó qua nhất.
Đơn giản là vì đoàn phim của ông từ chối hết các lời giới thiệu và quy tắc ngầm, chỉ nhìn vào thực lực để tuyển người mà thôi, đây cũng là điểm khó ăn nhất.
Yoo In Soo khó tính có tiếng, đến nỗi diễn viên trong nghề chỉ cần nghe đến ba chữ này thì da đầu liền tê rần.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo phim của người ta được cam đoan về mặt chất lượng và giải thưởng thế nên mới khiến cho các diễn viên hạng A sôi sục tranh cướp.
Lúc Rosé đến thì quả nhiên, hầu hết những gương mặt gạo cội đều ở đây, hơn nữa phần lớn là phái thực lực.
Bởi vì, phái không có thực lực vốn chẳng dám tới đây.
Còn nhớ năm ngoái, có một diễn viên hot ỷ có lượng fans đông và hậu trường vững chắc muốn đánh bóng tên tuổi ở chỗ của Yoo In Soo. Kết quả là, vì diễn xuất quá kém nên bị Yoo In Soo mắng chửi tới độ suýt phải rời khỏi ngành giải trí.
Rosé sau khi chào hỏi mọi người thì tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống chuẩn bị, những người khác cũng đang hết sức chăm chú chờ đợi. Tất cả những người ở đây đều là những diễn viên có kinh nghiệm phong phú, nhưng khi casting với đạo diễn Yoo thì lại lo lắng hệt như đang tham dự kì thi năng khiếu thi vào đại học năm nào vậy.
Rosé âm thầm lướt sơ qua các đối thủ của mình thì thấy mấy người quen, Choi Min Hae, Yoon I-sak... hai người này, trong đợt casting quảng cáo nước hoa lần trước của Noble cô đã từng gặp qua. Choi Min Hae đến đây là chuyện bình thường, dù gì người ta cũng đã từng nhận giải StarBuck, nhưng Yoon I-sak này... cô cũng chỉ có thể bội phục dũng khí của người ta mà thôi...
Không có diễn xuất mà vẫn chạy tới đây thử vận may như Yoon I-sak, đổ lại cũng có mấy người.
Điều đáng nói ở đây là, phần lớn các diễn viên ở đây đều đã kết hôn và mang thai qua. Dù sao thì nữ chính trong kịch bản lần này cũng là một người mẹ và phần lớn các tình tiết đều diễn ra khi trung tuổi, nếu tuổi quá nhỏ thì cho dù có diễn xuất tốt đến mấy cũng chỉ e là không bộc lộ được tình mẫu tử và cảm giác tang thương cần có. Cái hôm tới nhà Jeon Do Yeon chơi cũng có nghe chị ấy nói là lần này đạo diễn Yoo tính tìm một diễn viên có chút lớn tuổi.
Mà hiển nhiên, so với đám người ở đây thì bất kể là tuổi tác hay điều kiện ngoại hình cô cũng chẳng hề có sức cạnh tranh gì.
"Tiền bối Jeon!"
"Chị Do Yeon!"
"Chị Do Yeon tới rồi đó ạ!"
Trong đám người chợt có những tiếng xôn xao nho nhỏ, hóa ra là Jeon Do Yeon tới.
Lần này Jeon Do Yeon cũng là một thành viên trong ban giám khảo.
Rosé nghe thấy tên Jeon Do Yeon thì liền phản xạ có điều kiện nhìn qua, càng khiến cô vui mừng là hôm nay nữ thần mặc đồ của Tắc Linh họn họ.
Jeon Do Yeon giữ nụ cười đúng mực trên môi hàn huyên với mọi người và cũng không cố ý trò chuyện với Rosé mà nhanh chóng bước vào phòng casting.
Sau khi Jeon Do Yeon tới thì buổi casting nhanh chóng được bắt đầu.
Người đầu tiên đi vào là Yoon I-sak, còn chưa đến 3 phút đã khóc lóc đi ra.
Mọi người cũng chẳng ai lấy làm ngạc nhiên, ngược lại còn tỏ vẻ đây là điều trong dự đoán. Còn sắc mặt mấy cô diễn viên cũng tới thử vận may như Yoon I-sak thì lại càng trắng hơn.
Buổi casting vẫn tiếp diễn, rất nhanh đã đến lượt Rosé. Sau khi số của cô được xướng lên, không ít người đảo mắt qua nhìn cô.
Ảnh hậu có được sự thừa nhận của đạo diễn Lee Cheong San, đồng thời còn nhận được hai giải nữ phụ và nữ chính xuất sắc nhất của StarBuck năm nay thì việc bị chú ý một chút cũng là điều khó tránh khỏi.
Mặc dù mọi người không nói gì nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy Rosé có hơi kiêu ngạo, nói khó nghe một chút thì là không biết tự lượng sức mình.
Cũng chỉ mới đoạt giải StarBuck thôi còn chưa tiến vào diễn viên hạng A, lại còn hoàn toàn không phù hợp với nhân vật này thế mà cũng dám đến casting phim của đạo diễn Yoo? Cũng chẳng khác gì Yoon I-sak cả...
"Chào chư vị giám khảo, tôi là Rosé - nghệ sỹ của công ty giải trí YG Entertaiment." Rosé chào hỏi đơn giản.
Ban giám khảo gồm năm người, Yoo In Soo ngồi ở giữa, bên tay phải ông là Jeon Do Yeon, ngoài ra còn có nhà sản xuất, phó đạo diễn và biên kịch.
Không nghi ngờ gì, người có tiếng nói nhất trong năm người này chính là Yoo In Soo.
Không biết có phải vì liên tục casting 10 người không phù hợp hay không mà lúc này vẻ mặt Yoo In Soo đã không mấy dễ nhìn, dáng vẻ tức giận lại càng thêm đáng sợ.
"Đạo diễn Yoo này, vẻ mặt này của ông sẽ ảnh hưởng đến sức phát huy của diễn viên đấy!" Jeon Do Yeon ở bên cạnh khẽ chế nhạo một tiếng.
Người duy nhất có mặt ở đây dám cười đùa với Yoo In Soo e là cũng chỉ có một mình Jeon Do Yeon thôi.
"Có chút quấy nhiễu thế mà không chịu được thì diễn cái quái gì nữa?" Yoo In Soo lạnh mặt nói.
"Chỉ có chút thôi sao? Đạo diễn Yoo khiêm tốn quá cơ, sau cái hôm tôi casting lần đầu với ông về còn mơ thấy ác mộng mấy đêm liền đấy..."
Nghe thấy chuyện lần đầu Jeon Do Yeon casting với Yoo In Soo cũng khẩn trương như thế, nên tinh thần vốn đang căng thẳng của Rosé cũng được thả lỏng hơn không ít. Rosé nhìn về phía Jeon Do Yeon với đôi mắt hàm chứa ý cảm kích.
"Được rồi, bắt đầu đi." Yoo In Soo nói.
Rosé gật đầu, rút một tờ giấy đề bài ra.
[Cảnh thứ 37: Đêm mưa mất con.]
Nhìn thấy cảnh mình rút phải, Rosé khẽ cau mày, hỏng rồi, sao lại là cảnh này chứ...
Vừa rồi cũng đã có mấy người rút phải cảnh này nên Yoo In Soo cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt: "Thời gian mười giây chuẩn bị bắt đầu."
Yoo In Soo vừa dứt lời, bên cạnh đã có người bắt đầu tính giờ, không để cho diễn viên có chút thời gian để phản ứng.
Mặc dù nữ chính trong phim này là người câm, không có lời thoại nhưng chỉ có mười giây để xem kịch bản rồi lập tức diễn thì cũng là một việc có tính khiêu chiến rất lớn với diễn viên.
Cũng may là cô đã chuẩn bị đầy đủ trước, cũng đã thuộc kịch bản như lòng bàn tay chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết mình phải diễn đoạn nào rồi.
Thời gian mười giây đã hết.
Nhân viên hỗ trợ diễn đọc lời thoại: "Không... Không thở nữa... Chul-soo không còn thở nữa..."
Nhân viên chỉ phụ trách đọc lời thoại chứ không diễn, lúc đọc cũng không có bất cứ tình cảm gì cả, diễn viên casting phải tự nhập vào vai diễn một mình.
Ngay chớp mắt khi nhân viên đọc lời thoại xong, Rosé bỗng trở nên ngẩn ngơ sau đó nhào xuống đất ôm chặt lấy đạo cụ trên sàn.
Đồng thời, đạo cụ cũng rất thô sơ, chỉ là một chiếc chăn mềm cuộn lại xem như đó là một đứa trẻ con.
Ngay lúc Rosé lao tới như một kẻ điên, tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ gào lên khóc, nhưng không...
Rosé ôm "đứa con" vào lòng thật chặt, dán mặt mình lên mặt đứa bé rồi hôn lên vầng trán lạnh lẽo, khuôn mặt... cô run rẩy cởi áo khoác của mình ra, quấn chặt lấy người đứa trẻ, ôm chặt nó rồi khẽ đong đưa...
Như thể đứa con hãy còn chưa chết...
Nhưng từ cơ thể run rẩy kịch liệt của người mẹ cùng với nét hoảng sợ cực hạn nhưng vẫn cố gắng chống đỡ trên khuôn mặt, đôi mắt mở to nhưng vẫn không chịu rơi lệ... Tất cả mọi người đều biết rằng đứa con thực sự đã chết rồi...
Mãi đến cuối cùng, tình cảm đè nén của người mẹ mới bộc phát, thút thít, im ắng nhưng lại đinh tai nhức óc vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro