Người em thích, là ai???
Rosé: "..." Chẳng phải nói có chuyện gấp sao! Sao... sao... lại chạy mất vậy? May mà điện thoại của cô vẫn ở bên cạnh, Rosé vội gọi vào số của Hansin...
"Khốn kiếp! Hansin, tiết tháo* của cô đâu hết rồi hả! Bao nhiêu đồ ăn ngon khi ấy đều tống hết vào bụng chó rồi đúng không? Không ngờ cô lại bỏ chạy như vậy! Rốt cuộc cô có còn coi tôi là bạn nữa không?"
(*Tiết tháo: từ mô tả chí khí cương trực và trong sạch.)
Rosé cố đè thấp giọng chửi một tràng, cuối cùng, đầu bên kia truyền tới lời phản bác yếu ớt của Hansin, "Không phải đâu... Lúc nào tôi cũng xem cô là chị dâu tôi mà..."
"Cô..." Rosé suýt nữa bị anh ta làm tức chết.
"Chaeyoungie, không phải tôi không giúp cô, mà là vì... thôi bỏ đi... cô gọi điện cho bác sĩ Ham thì biết..."
Ham Eunjjung?
Mối quan hệ giữa vị bác sĩ này với Lisa khá tốt, cũng xem là người rất hiểu Lisa, nói không chừng có cách cũng nên?
Hansin vì không dám đắc tội với chị mình nên mới bảo cô tìm Ham Eunjjung sao?
Rosé nghĩ một hồi rồi quyết định gọi vào số của Ham Eunjung.
"Alo, Chaeyoung à? Có chuyện gì vậy?" Ham Eunjung tỏ ra khá bất ngờ, không ngờ Rosé lại gọi điện cho cậu ta.
Vì chuyện mà bao năm qua bản thân mình không làm được lại bị một người không hề có kinh nghiệm giải quyết ngon ơ, Ham Eunjung luôn cảm thấy rất mất mặt, thế nên không nói chuyện nhiều với Rosé, hai người cũng rất hiếm khi liên hệ với nhau.
"Có chuyện này cần cô giúp, giờ cô có tiện tới Nine One Hannam một chuyến không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Chuyện... chuyện giữa tôi và Lisa... cô có biết không?"
"Đại khái cũng biết một chút."
"Hiện tại, tình trạng của Lisa không được ổn lắm, cô có thể tới đây xem cho chị ấy được không?"
"Cô nói cụ thể hơn một chút đi."
Rosé đỡ trán, tình huống này bảo cô sao mà nói được đây? Cuối cùng, Rosé vẫn đơn giản nói qua sự việc một lượt, "Chuyện là như vậy... Giờ tôi đang bị chị ấy còng lại..."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: "Chaeyoung, cô cảm thấy cậu ấy liệu có thật sự làm tổn thương cô không?"
"Tôi..." - Cô không hề thấy lo lắng chút nào. Nhưng trước mặt Ham Eunjung, chắc chắn cô không thể thừa nhận rồi, nên cô nói qua loa vài câu, "Tôi cũng không biết nữa, nhưng chị ấy nói mấy câu sợ chết đi được!"
Ham Eunjung khẽ thở dài, "Có một chuyện Lisa vẫn luôn bắt tôi giấu mọi người. Nhưng Hansin lại biết, tự cậu ấy đoán ra."
Rosé cau mày, "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Từ sau khi cô từ chối Lisa, cậu ấy liền mắc chứng mất ngủ trầm trọng, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể ngủ được ba tiếng."
Rosé nhất thời thay đổi sắc mặt, "Sao lại như vậy?"
Ham Eunjung sắp xếp lại ngôn từ một chút: "Theo kinh nghiệm của tôi, là vì tâm lí chịu áp lực quá lớn. Nói thế này với cô này, bản tính của Lisa tuyệt đối không hề vô hại như cô thấy đâu, để đạt được mục đích của mình, cậu ấy có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào, duy chỉ có chuyện với cô là ngoại lệ thôi."
"Vì không muốn làm tổn thương cô, cậu ấy vẫn luôn áp chế bản tính của mình, như một người đang tự chiến đấu với bản thân vậy, để tránh việc khi không tự khống chế được sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn, có thể nghĩ áp lực của cậu ấy lớn như thế nào, hầu như cậu ấy không dám lơi lỏng dù chỉ một phút..."
Nói tới đây, Ham Eunjung dừng lại một chút, "Bất kể là bác sĩ hay là bạn bè, tôi có một yêu cầu hơi quá thế này. Chaeyoung, cô để cậu ấy ngủ thêm một lát nữa đi, cứ tiếp tục như vậy, có làm bằng sắt thép thì cơ thể cũng không chịu nổi. Cô yên tâm, với tình trạng hiện giờ của cậu ấy, căn bản không thể làm gì cô được đâu."
"Tôi biết rồi..." Rosé dập điện thoại, khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ. Quả nhiên không nên gọi điện cho bất cứ ai có liên quan tới Lisa, giờ thì hay rồi, không thể đi đâu được nữa rồi.
Như Ham Eunjung dự liệu, Lisa ngủ một giấc rất sâu, chị ngủ từ sáng tới tận tối mịt... Trong lúc đó, Hansin có lén tới xem mấy lần, coi như cô ta còn chút lương tâm, mấy lần còn mang đồ ăn cho cô, không để cô đói đến chết.
Mãi đến sáng hôm sau, Lisa mới tỉnh dậy. Rosé đang ngẩn ngơ suy nghĩ bỗng cảm thấy bên cạnh hơi động động, lúc này cô mới định thần lại, "Chị tỉnh rồi à..."
Vì mới ngủ dậy, mắt Lisa vẫn chưa có tiêu điểm xác định, sau khi nhìn thấy cô, chị mới dần tỉnh táo hơn, nhàn nhạt đáp, "Sao không đi?"
Nếu cô thật sự muốn đi, cái còng tay này căn bản không thể làm khó được cô. Rosé trầm mặc nhìn người trước mặt rồi đưa tay tháo chiếc cặp tăm trên tóc xuống, "cạch" một tiếng, còng được mở ra.
Ánh mắt chị tức thì tối lại. Một giây sau... lại đầy khiếp sợ...Bởi vì...
Rosé cởi áo khoác ra, sau đó cởi từng chiếc cúc trên áo... Lúc cởi tới chiếc cúc thứ ba, Lisa giữ chặt tay cô lại, ngăn không cho cô tiếp tục nữa.
Rosé lẳng lặng nhìn chị, "Lalisa, tôi không biết tôi đã nói với chị chưa, nhưng thứ mà con người tôi không thể chịu được nhất chính là người khác đối xử quá tốt với tôi, tôi sợ nhất cũng là nợ nhân tình người khác. Đây là cách duy nhất mà tôi có thể báo đáp chị."
Sắc mặt Lisa tức khắc trở nên khó coi vô cùng: "Em nghĩ rằng tôi muốn ở bên em chỉ vì điều này?"
Rosé: "Tôi..." - Phải, Lục Đình Kiêu muốn loại phụ nữ nào mà không có, hơn nữa ai cũng đều trong sạch, cô thì có là gì?
Lisa, "Tuy... quả thật tôi đúng là vì điều này..."
Rosé sững người: "Hả?"
"Nhưng, em tưởng một lần là đủ rồi chắc? Thứ tôi muốn là cả đời."
Chết tiệt! Đại ma vương lại bắt đầu giở trò tán gái rồi!!! Nghe tới đây, Rosé có dũng mãnh thế nào cũng phải đỏ mặt.
Trong mắt Lisa không hề có chút tạp niệm nào, chỉ có dịu dàng, chị cẩn thận cài lại từng nút áo cho cô, "Chaeyoung, trả lời tôi một câu hỏi thôi, rồi em có thể đi."
Rosé: "Câu gì?"
Lisa: "Người em thích, là ai???"
Nghe thấy câu hỏi này, Rosé nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử. Nếu như đặt trong tình cảnh ngày hôm nay, người hợp tình hợp lí nhất chính là Daejung, nhưng trước đây cô luôn lo lắng Lisa sẽ làm gì đó với Daejung, may mà anh không làm gì cả.
Rosé cố động não, nếu giờ cô nói thẳng với anh người cô thích chính là Daejung, lỡ mà Lisa không khống chế được... Daejung chẳng phải sẽ rất thảm sao?
Dù cho Daejung có là cháu trai của Đại ma vương đi nữa, sợ cũng không chịu nổi một lần bạo kích của Đại ma vương đâu. Thế nên, rốt cuộc thì nên nói ai đây...
Lúc lúc này, trong đầu cô bỗng vụt lên một người, vậy nên Rosé chần chừ một hồi, sắp xếp lại câu từ rồi mới mở miệng nói: "Thật ra người này trước đây tôi từng nhắc tới với chị rồi, chính là người yêu cũ cuối cùng của tôi, người mà tôi chỉ hẹn hò có một ngày thôi ấy. Trước đây tôi có nói tuy tôi thích người ấy nhưng lại không thể ở bên chị ấy được chính là vì thân phận của chị ấy quá nguy hiểm, tôi ở bên cạnh chị ấy sẽ làm liên lụy tới chị ấy..."
Tròng mắt Lisa nheo lại, quả nhiên là tên đó, YN...
"Chị cũng biết đấy, thân phận của chị ấy rất đặc biệt, vậy nên rất xin lỗi, tôi không thể nói cho chị biết quá nhiều về chị ấy được." Rosé nói xong, vô cùng lo lắng chờ đợi phản ứng của Lisa.
Sốt ruột đợi cả nửa ngày, Lisa chỉ nói một câu: "Chaeyoung, khẩu vị của con người rồi cũng sẽ thay đổi."
Rosé: "Hả?" - Ý chị là gì? Chuyện này thì có liên quan gì tới khẩu vị chứ?
Lisa: "Một ngày nào đó em sẽ phát hiện, cải xanh ăn ngon hơn củ cải nhiều."
Rosé: "..." Có thể đừng nói những thứ khiến người ta dễ tưởng tưởng vậy không?
Lisa đưa tay xoa cái đầu đang ngẩn ra của cô: "Đi đi, người mới ngủ dậy thường ăn sẽ thấy ngon miệng."
Hơn nữa vừa rồi còn bị cô "tấn công" bất ngờ như thế, có thể nhẫn được tới giờ cũng đã là cực hạn rồi... Rosé nghe vậy giật mình nhanh chóng bò xuống giường.
Đang định đi, Lisa ở phía sau lại gọi giật cô lại, "Đợi đã."
"Ờ... còn... chuyện gì sao?" Rosé cứng nhắc quay lại.
"Mang hết đồ của em đi đi." Lisa nói.
"Mang hết rồi mà!" Rosé không hiểu.
Lisa nhìn mấy tủ quần áo lớn trước mặt, nhắc nhở: "Quần áo."
Rosé khó xử, "Những thứ này thì thôi không cần đâu, quý lắm." Những hãng quần áo này không phải là những hãng đắt đỏ gì, nhưng vấn đề ở chỗ là cô hoàn toàn không biết, thậm chí còn chưa nghe thấy bao giờ, chính vì không biết nên mới càng thấy đáng sợ!
"Là hãng của bạn tôi, không bán được nên tặng tôi, không đáng giá gì đâu, nếu em không cần nữa tôi sẽ bảo chú Song vứt đi." Lisa nói.
Rosé đau hết cả cơ mặt, "Vứt đi thì tiếc lắm! Với cả đây cũng là tâm ý của bạn chị mà! Thật ra những bộ quần áo này cũng rất đẹp, bạn chị khéo thật đấy, sau này nhất định sẽ nổi tiếng, mấy bộ quần áo này tới lúc đó cũng hot theo cho mà xem... Kể cả chị không dùng đến, cũng có thể để lại tặng cho bạn gái chị sau này hay gì đó mà..."
Lisa liếc nhìn cô, "Em nghĩ tôi sẽ tặng lại đống quần áo đã tặng người khác còn bị người ta nhét tủ không dùng cho bạn gái sau này của tôi sao?"
"Ặc... Nhiều thế tôi cũng không mang đi hết được, căn hộ công ty cấp cũng không có đủ chỗ để ấy!"
"Mấy thứ này em không cần lo, tôi sẽ bảo người đem qua."
Rosé lúc này chỉ muốn đi thật nhanh, nên cũng chỉ có thể đồng ý nhanh chóng, "Vậy được! Cảm ơn La đổng! Tạm biệt!"
...
Cuối cùng cũng ra được khỏi biệt thự rồi. Rosé vừa mới thở phào một cái, điện thoại liền vang lên. Cô còn tưởng đoàn làm phim gọi tới giục, kết quả vừa nhìn lên màn hình hiển thị cô đã sợ đến nỗi suýt nữa thì ném cả điện thoại đi. Trên màn hình điện thoại đang chạy hai chữ: "YN"
Vì vừa mới lợi dụng tên này nên hắn gọi đến đòi nợ đúng không, Rosé khó tránh khỏi chột dạ, cô mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, sau khi chắc chắn giọng điệu không để lộ ra sơ hở gì cô mới nghe điện, "Alo..."
"Làm chuyện xấu rồi à?" Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh khàn khàn.
Rosé: "!!!"
"Chậc, quả nhiên là làm chuyện xấu rồi." Lần này lại là giọng điệu chắc nịch.
Rosé thật muốn đập đầu xuống đất, sao tên này lại đoán ra được vậy? Từ đầu tới cuối rõ ràng cô chỉ nói có mỗi một chữ "alo" thôi mà?
"Honey à, tôi thật sự đã xem nhẹ lá gan của em rồi." Người bên kia nói với giọng điệu nguy hiểm.
Ninh Tịch: "!!!" - Sao lại một tên nữa nói cô to gan thế này?
"Xem ra nếu tôi còn không trở lại, dám chắc em sẽ cho tôi đội mũ xanh thật mất."
Rosé cuối cùng không thèm nhịn nữa: "Tôi đội mũ xanh cho cô lúc nào hả! À mà không đúng, tôi với cô chẳng có quan hệ quái gì với nhau hết, sao tôi có thể đội mũ xanh cho cô được!"
"Ha, Lalisa Manoban đúng không..."
Đột nhiên nghe được tên Lisa từ trong miệng người đàn ông này, sắc mặt Rosé nhất thời lạnh ngắt, "Cô dám động đến chị ấy thì không xong với tôi đâu!!!"
"Em không lo con đó đụng đến chị?"
"Chị ấy sẽ không." Ít nhất Rosé vẫn còn có chút tin tưởng với Lisa, nhưng cái gã đang nói chuyện với cô lúc này lại là một tên nắng mưa thất thường, cô không dám xác định chắc chắn bất cứ cái gì. Chưa kể Lisa còn không biết tên này là ai có được không!
"Chậc, đúng là phí công nuôi sói trắng mà.." Giọng điệu của người kia có vẻ như không để ý cái gì, nhưng trên thực tế Rosé biết hắn ta đang nổi giận thực sự.
Rosé ổn định lại tâm tình, sau đó mở miệng: "Thứ nhất, tôi không có bất cứ quan hệ nào với cô. Thứ hai, tôi với Lalisa Manoban cũng không có bất kì quan hệ gì, tôi đã nói từ lâu là tôi sẽ không đến với bất cứ người nào!"
"Darling, điểm mấu chốt là em thích nó."
"Tôi ..." --- Rõ ràng cách xa đến hơn ngàn dặm mà sao cái quái gì cũng biết?
...
Nine One Hannam. Sau khi Rosé đi một lúc lâu, Hansin mới dám lén lút đến gần, dè dặt bám vào khung cửa xin chỉ thị: "Chị Hai, chị ngủ no chưa? Tâm tình bây giờ thế nào? Em có thể báo cáo công việc với chị sao?"
"Nói." Không biết có phải do đang nằm trên giường của Rosé hay không, mà vẻ mặt của Lisa khá ôn hòa, chẳng qua hình như đang suy nghĩ, mà không biết là nghĩ cái gì.
"Gần đây người của chúng ta ở các chi nhánh có tra được chút đầu mối, là từ ngoài biên giới, làm sao đây?"
"Dẫn xà xuất động."
...
Rosé kéo vali về Seoul Forest Trimage, vừa bỏ đồ xuống chuẩn bị đến phim trường thì tiếng chuông cửa vang lên.
Quản gia cùng Nayeong đang cung kính đứng trước cửa, phía sau còn một hàng người giúp việc, mỗi người đều cẩn thận bê một bộ quần áo.
"Chaeyoung tiểu thư, chúng tôi tới đưa đồ. " Thái độ của Song quản gia rất kính cẩn. Rõ ràng vừa mới gài bẫy cô xong mà trên mặt ông vẫn y như chưa có gì xảy ra, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Nayeong thì vẫn còn đang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Rosé cũng không muốn làm khó Nayeong, bèn ném chìa khóa dự bị cho bọn họ rồi nói thẳng: "Mọi người muốn để thế nào thì để, tôi không có thời gian, đi trước đây."
"Dạ, thưa Chaeyoung tiểu thư."
Sau khi Rosé rời đi, đoàn người nối đuôi nhau đi vào. Phòng quần áo của Rosé vốn đã được cô xếp đầy sau khi cô tới, căn bản là không thể để thêm nhiều quần áo như vậy được.
Nayeong đi tới cạnh bàn trang điểm, xoay nhẹ một giá cắm nến dùng để trang trí đặt trên đó. Một giây kế tiếp, đi kèm theo những tiếng cạch cạch cạch là mặt tường phía đối diện đột ngột kéo ra hai bên, lộ ra một cặn phòng bí mật. Căn phòng bí mật đó là một phòng quần áo cực lớn.
Quản gia dẫn theo đám người giúp việc sắp xếp những bộ quần áo trên tay vào đâu ra đấy, từng chiếc túi xách, hay phụ kiện đi kèm cũng được xếp vào.
Phim trường. Sau khi đến đoàn làm phim, việc trước tiên là Rosé chạy đi nói xin lỗi với đạo diễn.
Đầu tiên là tới trễ, sau đó lại xin nghỉ nửa ngày nhưng lại nghỉ luôn thành cả ngày, đối với một người coi trọng mức độ chuyên nghiệp như Rosé mà nói, thì đây là một lỗi lầm không thể tha thứ.
May mà bình thường Rosé hiện cũng khá tốt, Won U Jin không hề tức giận chút nào, ngược lại còn an ủi cô: "Rosé, cô chính là bị căng thẳng thần kinh đấy, chuyên nghiệp tất nhiên là tốt, nhưng cũng không cần tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, thỉnh thoảng có việc gấp cũng là chuyện bình thường! Bộ phim này cũng sắp quay xong, tiến độ lại đi trước rất nhiều nên không cần lo lắng như thế, thế này đi sáng ngày kia cho cô nghỉ hai ngày, cứ nghỉ ngơi đi dạo ngắm phố phường một chút cho thư giãn đi!"
"Cám ơn đạo diễn!" Rosé thở phào nhẹ nhõm. Lấy trạng thái bây giờ của cô thì quả thật cần điều chỉnh một chút.
Sau khi quay phim xong, vì đạo diễn đã cho cô hai ngày nghỉ nên Rosé không ở lại khách sạn mà dự định về căn hộ ở hai ngày.
Nhưng vừa mới rời đi, thì đột nhiên có một nữ diễn viên gọi cô lại: "Rosé..Rosé, tối nay Hwayoung có mở party ở căn hộ của cô ấy đấy, cùng đi nhé! Nghe nói nhà cô ấy đẹp cực kì, nhất là phòng quần áo ý, cực kì xa hoa luôn, bên trong toàn là hàng hiệu xách tay phiên bản giới hạn đấy, là mơ ước của mỗi người phụ nữ luôn, lần trước còn được lên tạp chí đấy! Cuối cùng cũng có cơ hội chính mắt nhìn một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro