Nếu Ryu tổng có thể uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho ông... 1 tỷ kwon
Vì sắp có một buổi họp, hơn nữa cũng không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của cô nên Lalisa cũng không ở lại lâu, mới thử vai được một nửa chị đã đứng dậy rời đi.
Hansin nghĩ giờ cũng không có cách nào tìm Chaeyoungie để hóng hớt nữa, nên đành phải đi theo.
"Chị, chị không xem Chaeyoungie thay đồ nữ à?" Hansin đi phía sau hỏi.
Lalisa liếc nhìn cô: "Chị chưa thấy bao giờ à?"
Hansin gật đầu như gà mắc thóc: "Thấy rồi, thấy rồi! Chaeyoungie có những bộ dạng gì chị đều thấy cả rồi, hơn nữa muốn thấy thế nào thì thấy như thế, muốn thấy mặc gì liền mặc cái đó, chứ không giống mấy tên chưa từng trải đời kia!"
Trong phòng thử đồ.
Shin Yeop lôi ra một bộ đồ đã sỏm chuẩn bị cho Rosé từ trước, đồng thời còn cả một bộ trang điểm nữa.
"Anh Beak, có cần tôi gọi chuyên viên make up tới không?" Shin Yeop hỏi.
"Không cần đâu, tự tôi xử được." Rosé vừa nói vừa cởi áo khoác ra, sau đó liền cởi cúc cổ áo.
Tim Shin Yeop đập thùm thụp: "Vậy... vậy tôi ra ngoài trước! Anh thay đồ đi! cần gì thì gọi tôi nhé!"
"Được." Rosé gật đầu, cô cởi chiếc cúc thứ hai, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn và vết hằn áo lót màu trắng thấp thoáng.
Shin Yeop vội quay đi chạy ra ngoài, lúc ra suýt chút nữa thì té ngã.
Ngoài cửa, thấy gương mặt đỏ bừng của Shin Yeop, khóe miệng Yang Dae-jung giật giật, "tên này" lại làm gì với con gái nhà người ta rồi?
Thật ra lần này Rosé bị oan mà, cô có làm gì con gái nhà người ta nhiều đâu.
'ừm, chính xác là chẳng làm gì hết.'
Lúc Rosé đang thay đồ, trang điểm, mấy tên ở ngoài vừa nói chuyện vừa đợi.
Lee Daguk xem kịch bản quảng cáo: "Ngây thơ trong sáng... đơn thuần đáng yêu... còn ngoan ngoãn nữa? Nhân vật này khác xa với Rosé... đùa nhau chắc..."
Yoon Eun Sang cũng đồng ý với chuyện này 'hình tượng nữ của Rosé phải là yêu tinh quốc dân mới đúng!'
Còn về giả trai, vừa xong họ đều được lĩnh hội sâu sắc rồi, càng không cần phải bàn.
Gong Yoo là nghệ sĩ của công ty FJ, lúc trước khi Rosé còn ở FJ, anh cũng gặp cô vài lần, nên không tò mò gì với hình ảnh nữ tính của Rosé cả, lúc này đang trò chuyện cùng đạo diễn.
Lee Jong Suk nhìn chằm chằm Jeon Bo Gum, có vẻ vẫn chưa nguôi cơn giận, lại phát hiện tên kia không biết tâm trí đã bay đi phương nào mà trưng ra vẻ mặt nôn nóng thất thường.
Một hồi lâu sau, cửa phòng thay đồ bị người trong đó đẩy cửa ra "cạch" một tiếng.
Mọi người đều theo phản xạ ngẩng lên nhìn về phía phòng thử đồ.
Chỉ thấy cô gái đang đứng trước cửa phòng, mặt hoa da phấn, môi đỏ răng trắng, đồng tử trong vắt như làn nưốc mùa thu. Rosé lúc này mặc một chiếc váy liền thân trắng toát, tóc dài buông xõa, đi một đôi guốc cao gót hồng nhạt, đơn giản mà sạch sẽ, trông như hoa sen mới nở...
Một cô gái trầm tính và ngượng ngùng, trông vô cùng ngây thơ, xinh đẹp lại ngoan hiền, khiến người ta bỗng dâng lên cảm giác muốn bảo vệ.
"Đệch mẹ!" Kịch bản trên tay Lee Daguk rơi "bẹp" cái xuống đất.
Yang Dae-jung: "Ha ha..." Lại bắt đầu lừa người rồi đây!
Yoon Eun Sang trợn tròn mắt: "Đây..."
Lee Jong Suk cố gắng dụi mắt, ngay đến Gong Yoo cũng ngẩn cả ra...
Còn Jeon Bo Gum thì đứng phắt dậy, nhìn thẳng về phía cô gái kia.
"Ù! Cô... cô là Rosé thật hả! cô cũng trâu quá rồi đấy! Rốt cuộc cô làm thế nào được vậy? Chắc không phải đổi người khác đấy chứ!" Lee Daguk lết tới, không thể tin nổi mà đi vòng quanh Rosé.
Quá là kỳ diệu?
Một người có thể thay đổi mạnh mẽ đến thế sao?
Có đánh chết anh ta cũng không tin đây là cùng một người!
Vì quá kinh ngạc, Lee Daguk theo phản xạ liền vươn tay về phía ngực Rosé.
Ngay sau đó, cô gái vốn đang ngượng ngùng, e thẹn bỗng nhanh như chớp nắm lấy cổ tay Lee Daguk chặn lại.
Lee Daguk kêu thảm một tiếng: "A a a a a a a đau đau đau! Người anh em! Đại ca à! Buông tay đi! Em sai rồi, em sai rồi! Anh là Rosé! Là Rosé không có sai đâu!"
Lúc này Rosé mới buôn tay Lee Daguk ra: "Tính sờ đâu đấy?"
Lee Daguk sợ hãi nhỏ giọng: "Chẳng qua là em kinh ngạc quá thôi mà, em sai rồi, lần sau em tuyệt đối không dám nữa đâu anh ơi!"
Khi thấy Lee Daguk phải trả một cái giá quá lớn như vậy, mọi người cuối cùng cũng chịu tin, cô gái trước mắt với chàng trai ban nãy thật sự là cùng một người.
Trong khi những người khác đều vây lấy Rosé thì Yang Dae-jung lại chú ý tới Jeon Bo Gum.
Anh thấy tên kia sau khi thấy Rosé đi ra sắc mặt liền thay đổi, tiếp đó khi thấy một màn giữa Rosé và Lee Daguk, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, không biết tên này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa...
Kế tiếp, Rosé còn phải diễn các trích đoạn nhỏ với sáu người còn lại, chờ tới lúc về e là cũng muộn mất rồi.
Vậy nên Rosé gửi tin nhắn cho Lalisa, bảo chị cứ về trước, sau khi cô xong việc sẽ tới thẳng Nine One Hannam luôn.
Cảnh đóng cặp với mấy người khác cũng xem là thuận lợi, cuối cùng cũng tới lượt Jeon Bo Gum.
Lee Chang Dong chỉ vào một đoạn nhỏ: "Thử đoạn tình cờ gặp nhau trong mưa này đi!"
Tình tiết này là đoạn nữ chính gặp được tổng tài dưới cơn mưa, tổng tài cởi áo khoác che cho hai người cùng chạy đi...
Thấy Jeon Bo Gum từ nãy tới giờ tâm trạng có vẻ bất ổn, Lee Chang Dong hơi lo lắng: "Bo Gum, cảnh này ổn không?"
'Haiz, cái tên Jeon Bo Gum này cứ như con nhím xù lông vậy! Tốt nhất đừng có giở trò gì nữa!'
Jeon Bo Gum bực bội nói: "Sao cũng được!"
"Được, vậy bắt đầu đi!" Lee Chang Dong nói.
Cảnh diễn bắt đầu.
Rosé làm động tác đưa tay lên che mưa trên đầu: "Jeon... tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?"
Jeon Bo Gum không nói gì, nhanh chóng cởi chiếc áo vest trên người ra, che lên đầu cô gái: "Đi thôi!"
"Ừm..." Rosé căng thẳng gật đầu, chui vào chiếc áo của người đàn ông kia, ngay lập tức được cánh tay anh ôm lấy, hai người cùng chạy tới chỗ cách đó không xa để trú mưa...
"Cắt! Rất tốt!" Lee Chang Dong hô cắt xong cuối cùng cũng có thể thở phào: "Bo Gum à, cậu diễn như vậy chẳng phải rất tốt sao, tôi nói cậu nghe..."
Còn chưa nói xong, Mạch Bo Gum bỗng tóm lấy tay Rosé, sau đó kéo cô chạy như bay ra ngoài...
Lúc mọi người phát hiện ra, Rosé đã bị Jeon Bo Gum kéo đi không thấy bóng dáng đâu nữa rồi!
Lee Chang Dong sững sờ: "Cái gì thế..."
Yang Dae-jung là người đầu tiên đứng dậy đuổi theo.
Shin Yeop không yên tâm, sợ Jeon Bo Gum lại gây ra chuyện nên cũng vội vàng chạy đi: "Bo Gum, anh đi đâu thế..."
Lee Daguk nhíu mày: "Ôi, chuyện gì thế này? Xong việc rồi giờ lại tới tiết mục đánh nhau à? Rosé mặc đồ nữ mà anh ta cũng đánh được ấy hả?"
Yoon Eun Sang nheo nheo mắt: "Hai người này chắc chắn từng có gì đó với nhau."
Lee Daguk vội nói: "Nói thừa, hơn nữa mối quan hệ này chắc chắn không thua gì so với ân oán với Lee Jong Suk đâu, đúng là càng ngày càng thú vị đây!"
Lúc Yang Dae-jung và Shin Yeop đuổi theo tới nơi thì đã chậm mất một bước, Rosé và Jeon Bo Gum sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
"Chết tiệt!" Yang Dae-jung chửi một câu.
Shin Yeop tỏ ra sốt sắng, lo lắng không thôi: "Làm sao giờ, phải mau tìm được người! Chắc Rosé sẽ không sao chứ?"
Yang Dae-jung nhìn cô, thở dài nói: "Tôi cũng sợ Rosé không nhịn nổi mà đánh tàn phế tên đó mất..."
Shin Yeop: "Hả?"
...
Cùng lúc đó, trên tầng thượng không người.
Jeon Bo Gum chặn lại lối ra duy nhất, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nghiến răng nhả ra hai chữ: "Oh Yeong..."
Hồi đó, lúc Rosé chỉnh Jeon Bo Gum cô dùng thân phận giả của mình là Oh Yeong, nên mới khiến anh ta bao lâu nay luôn nghĩ cô là đàn ông, mãi cho tới khi cô đóng bộ phim Song Kính kia.
Sau khi vô tình thấy chàng trai trong phim, Jeon Bo Gum liền đơ cả người.
Khiến anh ta sững sờ hơn là, không ngờ chàng trai này lại là một cô gái đóng giả trai! .
'Rosé... Oh Yeong...'
Rốt cuộc hai người này có phải là một người không...
Sau khi Jeon Bo Gum biết được chuyện này, cả ngày đều đắm chìm trong sự giằng co, nhưng lại không dám xác nhận, mãi cho đến cơ hội lần này.
Trước lúc tới đây, anh ta cũng do dự mất mấy hồi nên mới tới muộn như vậy.
Thế nhưng, ngay giây phút mới gặp mặt anh ta liền biết, người trước mặt mình chính là Oh Yeong! Chính là Oh Yeong chứ không phải ai khác!
Anh ta phải cố gắng kiềm chế hết sức mới không bổ nhào tới ngay lúc đó, nhưng sự căm phẫn trong lòng lại không có cách nào giảm bớt được, thế nên anh ta mới cố tình gây sự với Lee Jong Suk.
Jeon Bo Gum bước từng bước tiến lại gần, sắc mặt vô cùng kém: "Tròn ba năm rồi, cô để tôi tìm cô cũng khổ quá nhỉ!!!"
Rosé khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói: "Hửm? Tìm tôi làm gì?"
"Sau lần đó, tôi không cương lên được với phụ nữ nữa, cô nói xem tôi tìm cô làm gì!" Jeon Bo Gum hận không thể bóp chết người trước mặt.
Rosé nghe vậy hơi giật mình 'đệch mẹ! Tên Jeon Bo Gum này bị liệt thật rồi à?'
Cô thật sự có chút bất ngờ đấy...
Còn tưởng cùng lắm cũng chỉ chỉnh anh ta có chút, để anh ta hơi ám ảnh tâm lí tí thôi, không ngờ tác dụng lại mạnh thế này! Cô đúng là giỏi quá mà! Cô phục cô quá!
Hóa ra hình tượng cấm dục của Jeon Bo Gum không phải chỉ là giả bộ, mà anh ta thật sự không dậy nổi hứng thú với phụ nữ nữa.
Rosé trầm ngâm một hồi, sau đó nói: "Thế nên... anh muốn chơi "gay" với tôi à?"
"Câm miệng!!!" Jeon Bo Gum bỗng như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Giờ anh ta không muốn nghe thấy cái chữ "gay" này chút nào hết, đồng âm cũng không được!
Jeon Bo Gum nổi đầy gân xanh trên trán: "Oh Yeong, cô nghe cho rõ tôi nói đây, trước mắt cô chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là hẹn hò với tôi!"
Lúc nói xong câu này, trên mặt Jeon Bo Gum có hơi mất tự nhiên, anh ta lại bồi thêm một câu: "Hừ, ít nhất cô còn là phụ nữ không phải sao?"
Có trời mới biết lúc anh ta phát hiện mình có cảm giác với Rosé mặc đồ nữ anh ta có tâm trạng thế nào...
Anh ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ phải nói lời từ biệt với phụ nữ, cả đời này sẽ không "lên" được nữa chứ.
Tất nhiên lúc nói ra miệng thì anh ta chắc chắn không thể thừa nhận chuyện này được!
Rosé nhún vai, trưng ra vẻ mặt tội lỗi: "Thật ngại quá, tôi có người yêu mất rồi!"
Jeon Bo Gum ngẩn ra, sau đó lại tỏ ra không có ngại gì hết: "Không sao, tôi không để bụng chuyện đó."
Chết tiệt, trong lúc anh ta sống từng ngày trong dằn vặt và đau khổ thì cô lại vui vẻ không hề có chút trách nhiệm nào mà đi có bạn trai!!!
Rosé lườm anh ta: "Anh không để ý nhưng tôi để ý được không? Anh tưởng ai cũng vô liêm sỉ như anh chắc!"
Jeon Bo Gum nheo mắt lại: "Thế nghĩa là cô đang từ chối tôi đấy à?"
Rosé: "Phí lời!"
Jeon Bo Gum cười lạnh một tiếng: "Theo tôi được biết, thời gian này cô không được phép yêu đương có đúng không? Cô không sợ tôi vạch trần cô à!"
Rosé cười ha hả: "Anh tưởng có mình anh biết vạch chắc? Tôi thấy cái tin Jeon Bo Gum gặp trở ngại trong chuyện đó, từ giờ không "lên" nổi nữa còn gây shock hơn đấy?"
Jeon Bo Gum: "Cô..."
Jeon Bo Gum nghiến răng, lại tiến gần hơn một bước: "Có muốn tôi chứng minh cho cô xem rốt cuộc tôi có "lên" được hay không không?"
Thật ra, lúc này anh ta thật sự cũng không thể chờ được nữa, muốn thử lắm rồi...
Tuy giờ cô đang mặc đồ nữ khiến anh ta có cảm giác, nhưng dù sao cũng vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn được.
Rosé nheo mắt lại học theo giọng điệu của anh ta, lạnh lùng nói: "Vậy để tôi chứng minh cho anh biết, bất kể anh có "lên" được hay không, giờ tôi cũng đều có thể khiến anh sau này không thể "lên" được nữa?"
Jeon Bo Gum nghe vậy thì theo phản xạ mà lùi lại ba bước, cảnh giác nhìn cô.
Cô gái chết tiệt này, sao một đứa con gái mà lại đánh nhau giỏi thế chứ.
Chính vì nó mà khi ấy anh ta không nghi ngờ gì về giới tính của cô!
"Né ra đi! Ông đây còn phải về nhà với vợ!" Rosé đẩy Jeon Bo Gum đang chắn đường ra, nghênh ngang bước đi.
Sắc mặt Jeon Bo Gum khó coi vô cùng: "Oh Yeong! Cô cứ đợi đấy cho tôi!"
'Chết tiệt, không ngờ cô ấy lại có bạn trai thật?'
'Rốt cuộc người đó là ai nhỉ?'
'Chẳng lẽ... chẳng lẽ là Yang Dae-jung?'
Jeon Bo Gum càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Rosé vừa ra đã thấy Yang Dae-jung đứng xiêu vẹo ở lối đi.
Thấy cô xuống, Yang Dae-jung liền nhìn về phía sau cô: "Không gây ra án mạng chứ?"
Rosé lườm một phát: "Ông xem lúc tôi đánh ông, có lần nào xảy ra án mạng không?"
Yang Dae-jung đầu đầy hắc tuyến: "Bà có thể đừng lấy tôi ra làm ví dụ được không? Cảm ơn!"
Rosé xua tay: "Đi thôi, về nhà nào!"
"Phải rồi, bà còn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc tên Jeon Bo Gum đó nói gì với bà vậy?" Yang Dae-jung tò mò hỏi.
Rosé thuận miệng nói: "Đại khái kêu tôi cứ chờ đấy gì gì đó!"
Yang Dae-jung hơi lo lắng nhìn cô: "Lỡ tên đó gây chuyện với bà thật thì làm thế nào? Trong giới giải trí, những chuyện liên quan tới đời sống riêng tư nhạy cảm lắm!"
"Ông cứ yên tâm đi, tôi nắm thóp hắn rồi!" Rosé nói.
Yang Dae-jung nhìn dáng vẻ đã định liệu trước của Rosé cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cảm thấy thái độ của tên Jeon Bo Gum này với Rosé không chỉ đơn giản như vậy.
...
Tại Nine One Hannam.
Lần đầu tiên trong lịch sử, người mong chờ Rosé về nhất không phải là Mingie mà là Hansin.
Từ lúc về tới nhà đến giờ, cô cứ sốt ruột đi lòng vòng mãi trong nhà: "Aiz aiz aiz... Sao vẫn chưa về! Sao vẫn chưa về thế nhỉ? Sao Chaeyoungie mãi chẳng về thế nàyyyyyy! Lúc nãy em gọi điện thoại rõ ràng kêu bên đó đã xong việc rồi! Rốt cuộc chị ấy đang làm gì vậy? Em gọi điện cũng chẳng chịu nghe máy! Nhắn tin thì không trả lời! Mingie con gọi điện giục mẹ con cái xem nào?"
Mingie đang ngồi trên sofa đọc sách, đanh mặt lại: "Cô Út, cô ồn quá đi."
Hansin bị Mingie mắng lập tức líu ríu: "Mingie, con dữ quá đi!"
'Giống y hệt như Appa và mẹ nó!'
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Mingie quăng quyển sách trên tay đi, nhảy xuống khỏi sofa, như một con chim non chạy nhào ra cửa: "Mẹ!"
"Ây, bảo bối à ~"
"Mẹ, mừng mẹ về nhà! Mingie nhớ mẹ lắm!"
"Mẹ có mệt không?" Nhóc con vừa ân cần hỏi han vừa lạch bạch đưa dép lê cho cô, đúng là con gái ấm áp siêu cấp!
"Trông thấy bảo bối là mẹ không mệt chút nào nữa hết!" Rosé bế nhóc lên, cảm giác nặng nặng, lại béo thêm chút nữa rồi, vui quá đi.
Sức khỏe của bánh bao nhỏ lúc này đã phục hồi hoàn toàn như những đứa trẻ cùng trang lứa. Không chỉ có vậy, vì tập võ với Oh Dong Hae nên thể chất ngày càng tốt, trước đây hay bị đau đầu và sốt, nhưng khoảng thời gian này hầu như không bị ốm lần nào.
"Mẹ ơi, cô giáo giao bài tập, bảo con phải làm với mẹ!" Bánh bao nhỏ bi bô nói.
"Thế hả? Bài gì thế! Để mẹ xem giúp con!" Rosé hỏi.
Mingie bảo bối lấy một thứ gì đó trong cặp ra, xòe tay đưa ra trước mặt Rosé.
Một tờ giấy các tông nhỏ, trên đó hình như có mười mấy cái dấu chấm đen thùi lùi.
Rosé ngạc nhiên nói: "Ồ, cô bảo mẹ con mình nuôi bé tằm à?"
Cái này chắc là trứng tằm.
Mingie mắt sáng long lanh nhìn mẹ: "Mẹ giỏi quá đi, vừa nhìn đã biết rồi, Cô Út còn chẳng biết đây là cái gì cơ!"
"Ha ha ha... vì lúc trước mẹ cũng từng nuôi mà!" Rosé được khen cái liền mở cờ trong bụng.
"Về rồi à." Đúng lúc này, Lalisa đi từ trên lầu xuống.
"Ừm, chị mua thức ăn chưa? Tối nay em nấu." Rosé nói.
"Bảo nhà bếp làm đi, em bận cả ngày rồi."
Rosé không ngại nói: "Không sao, nấu nướng cũng là một cách để giải tỏa mà, để em với Mingie đi tìm cái hộp nuôi tằm đã, lát rồi nấu!"
Lalisa: "Ừ."
Thấy Rosé đưa Mingie chạy mất, Hansin đau đớn vô cùng: "Không thể để ý tới em trước được à, này!"
Sau đó, chẳng có ai thèm để ý tới cô cả.
Hansin lại chạy tới trước mặt chị gái: "Chị, chị thật sự không tò mò chút nào sao?"
Sao trông bình thường quá vậy.
Lalisa bình tĩnh nói: "Nếu cô ấy muốn nói, ắt sẽ tự nói."
Hansin lầu bầu, ghét nhất cái dáng bẻ bình tĩnh này của chị Hai.
May mà Hansin nhanh chóng có đối tượng quấy rầy mới.
Rosé vừa về chưa được bao lâu, Yang Dae-jung đã chạy tới xin ăn trực.
Nếu anh ta biết mình sẽ phải chịu đựng sự hành hạ của Hansin thế này, có đánh chết anh ta cũng sẽ không tới đâu.
Vô tình bước vào ổ cướp, giờ thoát không kịp nữa rồi..,
Trên sofa, Hansin tóm chặt vai Yang Dae-jung không cho đi: "Chậc chậc, cháu trai ngoan của di, chuyện của cháu với Rosé cháu không muốn nói, cậu cũng không hỏi nữa. Nhưng chuyện của người khác, cháu hoàn toàn không nhất thiết phải giấu mà?"
Yang Dae-jung nói: "Nếu cháu nói, lát nữa khi Chaeyoungie tẩn cháu, dì Út có cản giúp cháu không?"
Hansin lập tức nói: "Tất nhiên là không rồi! Cháu đang đùa chắc?"
Yang Dae-jung: "..."
...
Lúc Rosé dắt Mingie xuống nhà, liền thấy một cảnh thế này.
Yang Dae-jung vừa thấy Rosé đã nhanh nhảu nói: "Tôi không có nói gì hết nhé!"
Rosé không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô trừng mắt với Hansin: "Được rồi, đừng lôi thôi nữa, ngoan ngoãn đi rửa rau cắt thức ăn cho tôi đi, còn chưa tới thời gian kể chuyện đêm khuya đâu!"
Hansin nghe vậy mắt sáng lên, xem ra Chaeyoungie chuẩn bị kể chuyện rồi...
Rosé theo phản xạ nhìn về phía Lalisa, ánh mắt có chút phức tạp.
Từ trước đến giờ Lalisa luôn là người bao dung và tin tưởng cô nhất, từ cuộc sống riêng tư hỗn loạn lúc cô ở nước ngoài đến cả vấn đề có lẽ cả đời này cô sẽ không nói với bất cứ ai... nhưng vì là chị, chính chị đã khiến cô có được dũng khí để mở lời.
Ăn cơm tối xong, sau khi dỗ Mingie ngủ, Rosé xuống lầu.
Hiếm lắm mới thấy dưới nhà yên tĩnh thế này.
Có điều ánh mắt của Hansin đã bán đứng linh hồn nhiều chuyện của cô ta: "Khụ, Chaeyoungie, thật ra nếu là chuyện riêng tư, chị không nói cũng được! Kì thật em chỉ là quan tâm tới chị thôi, trông cái tên Jeon Bo Gum đó như có thù với chị, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì em cũng là sếp, tốt xấu gì em cũng có thể chống lưng cho chị!"
Rosé lườm cô ta một cái, nói thì hay lắm, nếu giờ cô bảo mọi người đi tắm rồi ngủ đi, xem cô ta có khóc không!
"Có rượu không? Mở một chai đi!" Rosé nhìn Hansin nói.
"Có có có chứ..." Hansin gật đầu lia lịa.
"Đợi đã!" Rosé gọi giật lại một tiếng, sau đó cô đi tới trước mặt Lalisa: "Boss đại nhân, tối nay em có thể uống một chút được không? Chỉ một chút thôi! Hơn nữa tối nay em cũng ở đây luôn, không phải lái xe về!"
Lalisa xoa lên mái tóc mềm mại của cô, nhìn sâu vào mắt cô: "Em không nhất thiết phải nói gì hết."
Trái tim Rosé nóng lên, cô nhìn chăm chú vào mắt anh: "Em muốn nói với chị rất nhiều chuyện, nhưng em không làm được, cũng không có cách nào để nói với chị cả. Em cũng không đoán trước được là em có thể làm tới bước này... Có điều, em vẫn đang cố gắng, cố gắng để trèo lên, cố gắng nhổ đi những cái gai trên người em, để có thể đến gần chị hơn, gần hơn chút nữa..."
Lalisa vô cùng cảm động, chị vươn tay ra kéo cô vào lòng: "Không sao, em không cần nhổ..." Dù có bị thương, chị cũng không sao cả.
Cách đó không xa.
Hansin: "..."
Yang Dae-jung: "..."
Hansin: "Có phải họ quên mất sự tồn tại của hai đứa mình rồi không?"
Yang Dae-jung: "Chúng ta vốn dĩ có tồn tại hả?"
Cuối cùng, Hansin bị ngược xong vẫn lết mông vào nhà lấy rượu ra.
Hansin cũng tự ý thức được việc mình là cái bóng đèn quá sáng nên nói: "Thật ra, nếu không tiện thì tụi em tránh đi nhé!"
Rosé nói: "Không cần đâu, chuyện của tôi Yang Dae-jung đều biết cả, cô là em ruột của Lalisa, cũng không phải là người ngoài."
Quan trọng nhất là, nếu hôm nay không nói với cô ta, sau này cô đừng nghĩ tới chuyện muốn sống yên ổn...
Hansin nghe vậy liền ngẩn ra: "Hừm! Giỏi lắm Yang Dae-jung, hóa ra chuyện gì cũng biết rõ hết cơ đấy!"
Rosé tự rót cho mình một ly rượu, cô nhấp một ngụm nhìn Lalisa nói: "Em nói ngắn gọn thôi, trước đây quả thật Jeon Bo Gum có chút ân oán với em. Bời vì, ba năm trước... em đã bẻ cong hắn, hình như giờ hắn bị ám ảnh tâm lý đến mức liệt dương luôn rồi, nên mới tìm em sinh sự!"
Hansin phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài: "Anh Beak, anh có thể từ từ chút được không, đừng vừa vào đã gây sốc như vậy chứ!"
Dù cô có nghĩ tới ngàn vạn khả năng cũng không thể đoán ra được chuyện là như vậy.
Lalisa hít sâu một hơi: "Chị có thể hỏi một câu không, sao bạn trai nào của em cũng bi thảm quá vậy..."
"Vì bọn họ quá tồi tệ đó!" Rosé trưng ra vẻ mặt tất nhiên.
"Bọn họ tồi tệ mà chị còn hẹn hò với họ hả?" Hansin nói tới đây, hình như hiểu được chuyện gì đó.
Hồi đó lúc cô đang thám thính Rosé, cô cũng không hiểu mọi thứ về cô, chỉ biết mấy tên người yêu cũ trước của cô đều có kết cục rất bi thảm. Kể cả Yang Dae-jung ngông cuồng tự cao tự đại như thế cũng lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị đá, trước đây cô tưởng chỉ là trùng hợp thôi, giờ ngẫm nghĩ lại cảm thấy hình như hơi bất thường đâu đó thì phải...
Rosé còn chưa kịp nói câu gì thì Yang Dae-jung đã bĩu môi: "Cô ta ấy à! Mắc hội chứng tuổi dậy thì nặng, tự xem mình là chiến binh của các thiếu nữ xinh đẹp, thay trời hành đạo tiêu diệt hết các nam cặn bã, xem hạnh phúc của tất cả các thiếu nữ là nhiệm vụ của mình!"
Rosé gật đầu, tỏ vẻ Yang Dae-jung đã tổng kết rất chính xác.
"Hả? Cái quỷ gì thế?" Hansin đần thối mặt, rõ ràng là không theo kịp tiết tấu.
Đang nói tình sử yêu đương của Chaeyoungie, sao lại biến thành lịch sử chiến đấu rồi thế này?
Rosé tựa cằm vào vai Lalisa, thở dài nói: "Haizz, nguyên nhân thật ra là vì... cứ nhìn thấy cái đám đàn ông cặn bã kia ức hiếp phụ nữ thì em liền không khống chế nổi sức mạnh hồng hoang của mình. Sau khi chia tay Lee Hanchee thì em biến thành như thế, bác sĩ tâm lý nói đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* vô cùng nặng, không chữa được... thực ra thì nguyên nhân trọng yếu vẫn là em không muốn chữa..."
(* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.)
Lalisa xoa xoa đầu cô gái nhỏ, trong mắt chẳng có vẻ gì là không lý giải nổi mà còn tràn đầy đau lòng thay cho cô.
Rosé chớp mở to hai mắt, không nhịn được câu hỏi trong lòng: "Chị này, hồi đó tác phong của em kém đến thế, chị lại chẳng biết gì về tình hình bệnh tật của em, vậy sao chị lại thích em được? Em thấy hồi đó ngoại trừ khuôn mặt trông được được ra thì các phương diện khác đều rất tồi tệ..."
"Với chị thích một người không cần phải để ý đến nhiều thứ như vậy, chỉ cần chị thích là được." Lalisa tràn đầy khí phách khẳng định.
Rosé lập tức "Oa oa" một tiếng rồi lao tới: "Chị yêu ơi ~ chị ngầu quá đi mất!"
"Khụ khụ khụ... Nghiêm túc một chút! Nói chuyện chính đi nào!" Hansin xụ mặt, sau đó hỏi với vẻ không tin nổi: "Thế cho nên, đám người yêu cũ của chị... Chị qua lại với bọn họ mục đích chính là để chỉnh hành vi cạn bã của họ thôi à? Dae-jung cũng vậy sao?"
Yang Dae-jung: "..." Có thể đừng lôi cháu ra mà nói nữa được không?
Rốt cuộc dì có phải là dì ruột của cháu không thế hả?
Được rồi, thật sự đúng là không phải "ruột" mà...
Rosé gật đầu: "Ngoại trừ Lee Hanchee và người... khụ, mấy người còn lại đều là như thế đó!"
Ánh mắt của Lalisa hơi thay đổi một chút, cái tên mà Rosé vừa lấy cái ho ra che giấu chính là Woon YooNa.
"Ôi trời ạ! Yang Dae-jung, chẳng trách lúc trước cậu rót nhiều rượu cho cháu vậy mà cháu cũng nín được, không chịu hé răng nửa lời! Hóa ra Chaeyoungie qua lại với cháu cũng chẳng phải là coi trọng gì cháu mà chỉ để chỉnh cháu thôi đó hả!" Hansin tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Yang Dae-jung nghe vậy thì sắc mặt liền đen hoàn toàn, có cần phải nói trắng ra thế không hả?
Mà tên Đại ma vương nào đó lại thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết, vợ mình đúng thật là đáng yêu quá mà.
"Đã đến nước này rồi thì cứ nói cho bọn dì biết đi... Lúc đó rốt cuộc là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thế?" Hansin khoác vai bá cổ Yang Dae-jung, dáng vẻ như chị em thân thiết: "Chàng trai à, kể chuyện cũ của cháu ra đi nào!"
Yang Dae-jung tỏ vẻ vò đã mẻ lại sứt, lại nghĩ dù sao thì bọn họ cũng biết cả rồi, mà quả thật là mình cũng đã nhịn lâu đến nỗi sắp chết nghẹn mất rồi, vì thế đành rầu rĩ kể lại: "Năm đó... đức hạnh của cháu, dì cũng biết rồi đó! Lúc ấy cháu đánh cuộc với đám bạn rằng chắc chắn sẽ theo đuổi được Rosé chỉ trong vòng một tuần, tiền cược là một chiếc xe!"
"Sau đó thì sao, sau đó thì sao!" Hansin ân cần rót rượu cho Yang Dae-jung.
Lúc này tâm tình của Lalisa cũng không tệ nên cũng có vẻ hứng thú nhìn Yang Dae-jung!
Theo như lời của Rosé thì hơn nửa tình địch của anh đều hóa thành hư vô cả, làm sao mà tâm tình có thể không tốt được đây!
"Sau đó..." Yang Dae-jung uống ực ực ực một hơi cạn sạch cả cái ly, dùng ánh mắt như thể có "huyết hải thâm thù*" trợn mắt nhìn Rosé: "Kết quả đúng là cháu theo đuổi được Rosé chỉ trong một ngày, nhưng mà..."
*Huyết hải thâm thù: Thù lớn (Vd: giết cha, giết mẹ, hại đời...)
Gân xanh trên trán Hansin hơi co rút: "Chúng ta có thể nói chuyện mà không thở hồng hộc như thế được không?"
"Ngày thứ bảy, cháu dẫn cô ấy tới gặp đám bạn để lấy tiền thắng cược... Kết quả là, cuối cùng con xe đó lại thuộc về Rosé!"
"Là sao?" Hansin khó hiểu truy hỏi: "Tại sao lại thuộc về Rosé rồi? Cháu tặng cho cô ấy à?"
"Năng lực của cô ấy như thế mà còn cần cháu tặng? Thật tế thì cô ấy đã sớm thông đồng với đám kia rồi, cô ấy thông đồng đánh cược với bọn họ, cô ấy mới là kẻ lừa đảo lớn nhất!" Từng chữ mà Yang Dae-jung nói ra như thể là đang thấm đẫm đầy máu tươi vậy.
Lúc đó Yang Dae-jung đã động lòng với Rosé rồi, cái lúc dẫn cô đến gặp đám người kia... có thể coi đó là giây phút xoắn xuýt lớn nhất trong cuộc đời anh.
Sau khi tới đó, vốn anh đã chuẩn bị buông tha cái xe kia và tiếp tục ở bên Rosé, kết quả là lại thấy Rosé cụng ly hoan hô với đám bạn kia, lúc đó anh ta mới biết được là mình bị chơi xỏ...
Rosé vốn chẳng hề thích anh ta mà chỉ là đánh cược với đám bạn kia rằng có thể tán xong rồi đá anh ta ngay tắp lự... sau đó thành công lấy được con xe kia.
Yang Dae-jung anh lăn lộn trong giang hồ hơn hai mươi năm, ấy vậy mà vẫn bị Rosé chơi cho một quả...
Nghe Yang Dae-jung kể xong, vẻ mặt Hansin đầy đồng tình vỗ vai đứa trẻ đáng thương này: "Haizz, đứa bé tội nghiệp, cháu cứ coi như đó là báo ứng đi vậy!"
Yang Dae-jung: "..." Còn có cách an ủi người khác như thế à!!!
"Dù sao thì so với cái tên bị bẻ cong kia, cháu coi như cũng đã rất may mắn rồi!" Hansin còn nói thêm.
Yang Dae-jung "hừ" một tiếng, được rồi, cái này thì anh ta thừa nhận.
"Tên Jeon Bo Gum kia quả đúng là rất cặn bã, nhưng Chaeyoungie nhà ta lại còn xuất sắc hơn, chỉnh cho người ta liệt dương luôn!" Hansin cảm thán.
Rosé nhún nhún vai: "Có thể khiến tôi dành cho sự "đãi ngộ" cao như thế, thì cô cũng có thể tưởng tượng tên đó cặn bã đến thế nào rồi đấy. Lúc đó, tôi đang đi dạo thì nhìn thấy một em gái nhảy sông tự vẫn, trong bụng cô bé ấy còn có một đứa bé, tý nữa thì một thi hai mệnh. Sau đó, nghe cô bé ấy kể chuyện của mình với Jeon Bo Gum thì không nhịn nổi nữa mà ra tay... Thực ra thì, lúc đó tôi đã chuẩn bị rửa tay gác kiếm để về nước rồi, ai ngờ con hàng này quá cặn bã làm tôi ngứa tay không chịu nổi..."
Hansin: "Rửa tay gác kiếm..."
Hình dung này thật...
"Ah... Chaeyoungie này, vậy bây giờ chị thế nào rồi?" Hansin quan tâm đến tình trạng tâm lí của Rosé.
Rosé kéo tay Lalisa: "Tôi bây giờ à? Đương nhiên là toàn bộ sức chú ý đặt hết lên người chị Hai cô rồi, làm gì dư thời gian, dư tâm tư mà đi lo chuyện người khác có cặn bã hay không. Rảnh rỗi như thế còn chẳng bằng đi hẹn hò với Mingie!"
Hansin nghẹn ngào vỗ mông đứng dậy: "Nghe bát quái vậy là đủ rồi, thức ăn cho chó cũng ăn no rồi, về nhà thôi! Ngủ ngon nhé, chị gái yêu dấu, chị dâu yêu dấu của em ~"
Hansin đi rồi, Yang Dae-jung đương nhiên cũng ngoãn ngoãn đi theo.
Hansin tỏ vẻ mỹ mãn vô cùng, hừ hừ, trước đây cô không biết cách làm người của Chaeyoungie là thế nào, nhưng sau những tháng ngày chung đụng cô lại phát hiện chuyện trước kia của Chaeyoungie dường như có chỗ nào đó là lạ. Cuối cùng hôm nay cũng có được lời giải đáp.
Hansin ngâm nga cất bước về nhà mà tràn đầy tự hào!
Thần linh ơi, con tích công đức nhiều như thế rồi, sau này nhất định phải cho con một thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp như trong mộng đó nhé!
–
Từ khi ông nội lập di chúc, có thể nói ngưồi nhà họ Park đều thi nhau nghĩ kê sao để cướp được 10% cổ phần công ty trong tay cô.
Trong thời gian này bọn họ vẫn đang thực thi các biện pháp mềm mỏng như chơi trò tình thân hay muốn thu mua lại với giá cao, nhưng xem chừng nếu như một thời gian nữa mà cô vẫn không chịu nhả ra thì chắc cũng sẽ chó cùng dứt giậu mà thôi.
Rosé sau vài lần suy nghĩ rút ra được một điều là cô nên giải quyết chuyện này sớm.
Sau khi việc quay quảng cáo cho tập đoàn BP kết thúc, Rosé đang định tính liên lạc với Park Shin Hye thì Park Shin Hye đã chủ động gọi điện thoại qua trước.
"Chaeyoungie, bây giò cháu có rảnh không?" Bên kia đầu dây là giọng nói ôn hòa của Park Shin Hye.
"Cô ạ, khéo quá, cháu đang muốn gọi cho cô! Cháu có chút việc muốn thuơng lượng với cô... " Rosé mở miệng nói.
"Vậy thì qua chỗ cô đi rồi nói, tại phòng tiệc của khách sạn Diamond." Park Shin Hye liền bảo.
Rosé cho rằng Park Shin Hye đang bận, không có thời gian vì thê liền đồng ý với bà: "Được ạ."
Một lát sau, xe của Rosé dừng trước cửa ra vào của phòng tiệc khách sạn Diamond.
Nhân viên đứng ở cửa trông thấy Rosé đeo khẩu trang và kính râm đến thì liền khách khí nói: "Thưa cô, cô có thiếp mời không ạ?"
"Tôi tới tìm nữ sĩ Park Shin Hye." Rosé đáp.
Nhân viên nghe vậy liền nhiệt tình nói: "Xin mới cô đi theo tôi, bà ấy đang đợi cô."
Sau khi người nhân viên kia dẫn cô tới trước cửa phòng tổng thống thì liền lập tức rời đi.
Rosé nhấn chuông cửa, Park Shin Hye mặc một bộ váy lễ phục màu vàng kim cao quý trang nhã ra mở cửa, thấy là Rosé thì liền bảo cô vào trong: "Chaeyoungie đến rồi đó à, mau vào đi!"
"Mau lại đây thay quần áo đi, đợi lát nữa cô làm tóc cho cháu." Park Shin Hye hào hứng lôi kéo cô, để cô xem bộ lễ phục lộng lẫy trên giường cùng với các món trang sức hoàn hảo đã được chuẩn bị sẵn để phối hợp.
"Cô, đây là..." Rosé lấy làm khó hiểu.
Park Shin Hye kéo tay Rosé rồi nói: "Hôm nay những người đến bữa tiệc này đều là nhân vật có tiếng, người bình thường không có cơ hội tham gia đâu, đợi lát nữa cô dẫn cháu đi làm quen một chút! Như thế mới có lợi với cháu!"
Rosé khẽ ho một tiếng: "Cô ơi, cái này thì không cần đâu ạ..."
Park Shin Hye lập tức không vui nói: "Cái con bé này, sao chẳng khôn ngoan chút nào thế hả, cháu không tranh giành thì sẽ rơi vào tay người ngoài đẩy, những thứ này vốn nên thuộc về cháu mà! Lúc trước, cô ở nước ngoài không lo được thì thôi, bây giờ cô về đây rồi, cô tuyệt đối không thể mặc kệ chuyện này được!"
Rosé biết Park Shin Hye là vì muốn tốt cho cô, là đứng về phía cô cho nên trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm: "Cô yên tâm, sẽ không rơi vào tay người ngoài đâu ạ."
"Bất kể thê nào thì hôm nay cháu cũng phải tham gia bữa tiệc này, hôm nay cô đã khoe với biết bao nhiêu người là phải dẫn cô cháu gái xinh đẹp tài giỏi nhà mình tới đây rồi!" Thái độ của Park Shin Hye vô cùng kiên quyên, còn ra vẻ nếu cô không đi thì bà ấy sẽ mất mặt.
Park Shin Hye đã nói đến nước này rồi thì Rosé cũng không tiện từ chối nữa: "Vậy cháu cảm ơn cô."
"Thế này mới đúng chứ, nhanh thay lễ phục xem có hợp không, nêu không thì cô bảo người ta đi đổi." Park Shin Hye vui vẻ cầm bộ lễ phục lên đưa cho cô.
Bà và chồng mình một lòng gây dựng sự nghiệp, đến bây giờ vẫn chưa muốn có con cho nên chưa từng có cơ hội chọn đồ cho con trẻ bao giờ, lại thêm việc đứa nhỏ Rosé này không hề kiêu ngạo hay siểm nịnh gì, vẫn luôn dốc sức tự thân vận động khiến bà rất thưởng thức, vì thê mới có ý muôn giúp cô một tay...
Một lát sau, Rosé thay đồ xong bước ra ngoài, trên người cô là bộ lễ phục màu xanh lam bồng bềnh đầy tiên khí thêu hoa nhỏ. Đôi bông tai dài cùng màu, đôi giày cao gót nhọn màu bạc đính hoa như càng tăng thêm vẻ lỗng lẫy của cô.
Chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhận ra được tất cả những thứ Rosé mặc trên người này đều là những món hàng quý giá với số lượng giới hạn.
Bộ váy là thiết kê cao cấp của nhãn hiệu nổi tiếng ES, giày cao gót là bộ sưu tập Eden của Ralp, bông tai là thiết kê thủ công của nhà thiết kê hàng đầu trong nước.
Rosé vừa mới bước ra, hai mắt Park Shin Hye liền sáng lên: "Đẹp! Rất đẹp!"
"Đều là do cô có mắt thẩm mỹ thôi ạ!" Rosé cười nói.
"Cái con bé này miệng cũng ngọt lắm mà, vậy mà sao quan hệ trong nhà lại kém vậy chứ!" Park Shin Hye thở dài.
"Cháu chỉ thích nói ngọt với người cháu thích thôi ạ!"
Park Shin Hye được nịnh thì liền cười đến rạng rỡ: "Qua đây, cô tạo kiểu tóc cho cháu."
"Vâng ạ." Rosé ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Park Shin Hye cầm lấy lược, nhẹ nhàng chải tóc cho cô: "Đợi chút nào, cô phải nghĩ xem nên làm kiểu tóc gì cho cháu đây. Nhưng mà, tố chất cháu tốt thế này, làm thế nào cũng đều đẹp cả, haizz,cô lại chẳng có chỗ mà phát huy rồi..."
Rosé nhìn vẻ mặt từ ái của Park Shin Hye ở trong gương, mái tóc được bàn tay ấm áp của Park Shin Hye khẽ nâng lên, trong lòng cô bỗng có cảm giác không nói nổi thành lời...
Phát hiện ra vẻ mặt Rosé không đúng với đôi mắt hơi ửng đỏ, Park Shin Hye lập tức khẩn trương hỏi: "Chaeyoungie, cháu làm sao thế?"
Rosé vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu cô, chắc do tối qua cháu ngủ hơi muộn nên mắt hơi khó chịu thôi ạ."
Cùng lúc đó, tại sảnh diễn ra yến hội, mọi người đang nói chuyện phiếm, uống rượu gia tăng tình cảm, không chỉ nói chuyện làm ăn mà còn cả làm mai mối cho con cháu trong nhà, không khí vô cùng sôi nổi.
Khuôn mặt Chung Hayoon đầy tự hào dắt Park Hwayoung đi xã giao khắp nơi, cho dù là tới chỗ nào thì tất cả mọi người đều tỏ vẻ lấy lòng, ra sức khen ngợi.
"Park phu nhân này, bao giờ thì mới được uống rượu mừng của con gái bà đây?"
"Haizz, đáng tiếc, tên nhóc con vô dụng nhà tôi không may tới muộn một bưốc mất rồi!"
"Park phu nhân thật là có phúc, chồng thì dịu dàng săn sóc, con gái thì lại nổi trội như thê này, đã thê còn có cậu con rể tốt hiếm gặp nữa chứ!"
Chung Hayoon đưa mắt nhìn cô con gái đang mặc một chiếc váy trắng cao quý bên cạnh mình rồi vỗ lưng cô ta nói: "Thành tựu lớn nhất đời tôi chính là có cô con gái ngoan thế này đấy!"
Park Hwayoung ngại ngùng chớp mắt: "Có thể làm con gái của mẹ mới là phúc phận của con ạ!"
Mọi người xung quanh thấy quan hệ giữa hai mẹ con tốt như thế thì khuôn mặt cũng đầy vẻ hâm mộ. Cũng khó mà trách được bọn họ, trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, phần lớn con cái trong nhà đều bất hòa, phản nghịch hoặc tùy hứng chứ nào có ai có đứa con ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ!
"Hayoon, nghe nói cô em họ chồng cô vẫn luôn ở nước ngoài về nước rồi đó hả?" Lúc này, có một vị phu nhân tới cạnh Chung Hayoon hỏi thăm.
"ừm, về rồi." Nhắc đến cô em chồng này, vẻ mặt Chung Hayoon chẳng có gì tốt đẹp nữa cả.
"Ài, vừa hay phía chồng tôi có một hạng mục đang tìm người hợp tác, Hayoon này, cô có thể dẫn tôi qua đó làm quen một chút được không?" Vị phu nhân kia bèn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
Chung Hayoon khẽ chau mày lại, đang muốn nói gì đó thì cả phòng tiệc vốn đang nói cười ồn ào bỗng chợt im lặng hẳn.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía cửa ra vào của phòng tiệc.
Chỉ thấy một vị phu nhân mặc bộ váy dài màu vàng kim, bên cạnh bà là một cô gái tuyệt đẹp, hai người đang từ từ tiên vào...
Từ khi Park Shin Hye về nước thì đã có không ít người trong giới chú ý tới, người muốn nịnh bợ bà, tìm bà để mời hợp tác kinh doanh không hề thiếu.
Vì thê đương nhiên là có nhiều người nhận ra bà, chỉ là không hề biết cô gái xinh đẹp cao quý bên cạnh bà là ai?.
Hình như trong giới chưa từng thấy cô tiểu thư con nhà quyền quý nào có khí chất như thế!
'Chẳng lẽ là con gái của Park Shin Hye?'
Vậy thì càng không phải, rõ ràng là Park Shin Hye không có con cái gì mà nhỉ!
Có mấy người nhận ra Rosé thì đều tỏ vẻ không tài nào tin nổi, bất kể là bộ trang phục trên người cô hay việc cô đi theo Park Shin Hye tới dự bữa tiệc này...
"Người vừa mới vào là em gái của Park Shi Ho, Park Shin Hye à?"
"Là bà ấy đấy, chỉ là không biết cô gái bên cạnh kia là ai, thoạt nhìn có vẻ quan hệ giữa hai người rất thân mật thì phải."
"Park Shin Hye không có con cái, thê nên chắc không phải là con dâu, chẳng lẽ là con gái của bạn bà ấy à? Việc này có vẻ không logic lắm thì phải..."
Trong lúc, mọi người ồn ào suy đoán xem rốt cuộc cô gái đi cạnh Park Shin Hye có thân phận thê nào, thì sắc mặt Chung Hayoon vô cùng khó coi, bà ta bèn lập tức đi tìm Park Shi Ho: "Park Shi Ho! Cô em gái này của ông là có ý gì? Cô ta dẫn con Chaeyoung tới đây để làm cái gì?"
Park Hwayoung ở bên cạnh dường như cũng sợ đến chết đứng, Park Shin Hye, chết tiệt! cái con mụ già thích xen vào việc của người khác này.
Park Shi Ho lúng túng nói: "Tôi làm sao mà biết, cô ấy chẳng nói gì với tôi cả! Có điều cũng chỉ là dẫn Chaeyoung tới tham gia một bữa tiệc rượu thôi mà, bà cũng đừng có nhạy cảm quá! Để lát nữa tôi tìm cô ấy nói chuyện, bảo cố ấy đừng nhúng tay vào chuyện nhà ta là được thôi mà!"
"Ối chà, Park tổng, cuối cùng cũng gặp được bà rồi, lần trước hẹn lúc nào bà cũng không rảnh cả, muốn gặp bà một lần cũng thật chẳng dễ gì!" có người quen biết với Park Shin Hye, vội vàng bước tới tạo mối quan hệ.
Ở nơi tiệc rượu như thế này quả thật không thể nghi ngờ là nơi gây dựng chuyện làm ăn tốt nhất.
"Vừa về nước, phải xử lý nhiều chuyện, quả thật là có hơi bận, mong Shin tổng rộng lượng tha thứ!" Park Shin Hye thuần thục đáp lời.
"Đâu có đâu có, đại mỹ nữ như Park tổng có để tôi chờ một tháng nữa thì tôi cũng tình nguyện mà..." Shin tổng vô cùng nhiệt tình hàn huyên mấy câu, sau đó chuyển qua nhìn cô gái vẫn đang im lặng nãy giờ đứng bên cạnh Park Shin Hye: "Park tổng, không biết cô gái xinh đẹp đứng cạnh bà nãy giờ là...?"
Park Shin Hye dùng ánh mắt yêu thương nhìn Rosé đứng bên cạnh mình, mở miệng đáp lời: "Shin tổng, để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là cháu gái tôi, Park Chaeyoung!"
"Ah..." Shin tổng kia nghe vậy liền sững sờ: "Cháu... Cháu gái?"
Ông vừa nói vừa vô thức nhìn về phía Chung Hayoon và Park Hwayoung một chút, thầm nghĩ cháu gái của Park Shin Hye không phải là Park Hwayoung sao?
Một cô cháu gái khác nữa là Park Jiyeon, con gái của Park Chin Hae, hôm nay con bé cũng có tới, nhung không phải là người này, người tên Rosé là ai vậy?
Ồng cũng biết Park Chin Hae có hai đứa con gái riêng, nhưng nào ai có được khí chất đến bực này chứ, lại nói với thân phận của Park Shin Hye thì chắc chắn không thể cất nhắc hai cô con gái riêng kia được!
Shin tổng càng nghĩ càng lấy làm lạ, nhưng quả thật cũng không tiện quá nhiều: "À à, thì ra là cháu của Park tổng, tôi nói ai mà khí chất đến nhường này! Quả nhiên là di truyền! Gen tốt! Rất có phong phạm của Ninh tổng năm đó!"
Thật ra lời này của Shin tổng lại có chút ý tứ dò xểt.
Nhưng mà Park Shin Hye lại không hề phủ nhận chút nào: "Lời này của Shin tổng quả là không sai, đứa bé này đúng là giống tôi."
Chung Hayoon đứng ở cách đó chỉ vài bưốc, nghe Park Shin Hye càng nói càng quá trớn, câu chuyện đang dần có chiều hướng nguy hiểm.
Nếu cứ để cho Park Shin Hye tiếp tục thì chẳng biết sẽ gây ra chuyện gièm pha gì nữa!
Lúc này Chung Hayoon bèn sải bước đi tới: "Shin Hye, em cũng tới rồi à!"
Park Shin Hye liếc bà ta một cái, lạnh lùng nói: "Sao, tôi không thể tới đây sao?"
Chung Hayoon cố nén cơn giận, không tiếp tục tranh chấp với Park Shin Hye mà chỉ sắc lẻm nhìn về phía Rosé: "Con bé này, sao thấy mẹ cũng không chào? Ngay cả một tiếng "mẹ nuôi" cũng không biết gọi sao?"
Không đợi Rosé mở miệng, Park Shin Hye đã "hừ" lạnh một cái: "Hừ, cái từ "mẹ nuôi" này, tôi thấy nên để người khác tới gọi chị mới phải!"
Park Shin Hye không chừa chút thể diện nào lại cho Chung Hayoon, dáng vẻ hoàn toàn là "gà mẹ bảo vệ con".
Người là do bà mang đến đây, đương nhiên là bà sẽ không để cho cô chịu chút tủi hờn nào.
Nghe thấy lời nói của Chung Hayoon, Shin tổng tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ông đang nghĩ cô bé này là ai, hóa ra là con nuôi trong lồi đồn của Park gia?
Không phải nói là không thể xuất hiện trưốc mặt người ngoài sao? Hôm nay xem ra hình như không phải như thế! Cô gái này quả thực còn cao quý hơn Đại tiểu thư Park Hwayoung ruột thịt kia bao nhiêu lần ấy chứ...
Nếu như thế thật thì thái độ của Park Shin Hye thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi, tại sao lại đối xử với cháu nuôi tốt như thế, hơn nữa câu nói vừa rồi đối với Chung Hayoon cũng thật sự hơi kì lạ...
Được rồi được rồi, nhà nào cũng có chuyện khó nói của nhà nấy cả, ông ta cũng không dẫm vào vũng nước đục này, vì vậy hàn huyên mấy câu liền kiếm cớ rời đi.
Thấy Shin tổng đi rồi, Chung Hayoon lập tức mở miệng nói: "Park Shin Hye, việc xấu trong nhà kị nhất là tuyên dương ra bên ngoài, cô làm như thê có lợi gì cho cô hả? Cô đang muốn bắt cả nhà họ Park chúng ta mất mặt vì con bé này sao! sức khỏe lão gia tử không được tốt, lỡ như việc này khiến ông ấy tức giận thì sao, cô tự mà suy xét tốt xấu đi!"
Con ngươi Park Shin Hye khẽ híp lại: "Chị dâu, không biết anh họ tôi có nói với chị rằng tôi là kiểu người ghét nhất bị người khác uy hiếp hay không?"
Hiện tại, tuy tình hĩnh của công ty nhà họ Park đẵ ổn định, nhưng việc thay đổi chủ nhân cũng sẽ mang lại những biên hóa không nhỏ. Trước khi tất cả được sắp xếp hoàn hảo, đương nhiên là bà sẽ không có bẩt cứ hành động nào thiếu suy nghĩ, ít nhất là cũng phải đảm bảo được rằng Rosé sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào trong đợt phong ba này.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bà phải chịu sự uy hiếp của người phụ nữ này.
"Cô..." Chung Hayoon bị uy hiếp thì sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng thấy thái độ cứng rắn của Park Shin Hye thì chắc hẳn vẫn có chút cố kị, không muốn hoàn toàn chọc giận Park Shin Hye nên chỉ đành ôm cục tức bỏ đi.
Xem ra phải tìm cơ hội để giải quyết đám cổ phần kia, tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Mấy năm qua... rốt cuộc là cháu trải qua thế nào đây?" Park Shin Hye nhìn Rosé mà hai chân mày cau chặt lại.
Rosé cười đáp: "Cũng không tệ lắm đâu cô, ngoại trừ năm trở về nhà họ Park ra thì còn lại vẫn rất tốt ạ."
Park Shin Hye nghe vậy thì trái tim khẽ nhói đau, bà hít sâu một hơi, kéo Rosé tới làm quen mấy nhân vật có tiếng ở gần đó, giới thiệu cho cô những nhân vật nào đáng để kết giao.
Cho dù là bây giờ Rosé chỉ xuất hiện với cái danh con gái nuôi nhà họ Park, nhưng là người mà Park Shin Hye bà bao bọc thì còn có ai dám không nể tình!
Mà sự thật đúng là như thế, việc Park Shin Hye cất nhắc cô con gái nuôi của nhà họ Park khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ nhưng ai nấy cũng đều rất nể tình. Huống hồ khí chất của cô gái này rất nổi trội, cũng có độ nổi tiếng không thua kém gì Park Hwayoung, vì thê bọn họ cũng vui vẻ mà nể mặt Park Shin Hye.
Park Hwayoung đứng đó trơ mắt nhìn cô em gái họ của bố mình, cô của cô ta... lại đang ra mặt giúp đỡ Rosé, cô ta tức đến nỗi mặt mày trắng bệch.
Con mụ già chết tiệt này, rõ ràng Park Shi Ho và Chung Hayoon đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng cô ta mới là Đại tiểu thư của nhà họ Park cơ mà!
Cô ta cũng đã cố hết sức chiều theo ý Park Shi Ho, hạ thấp mình đi nịnh nọt bà ta rồi, kết quả là bà ta còn chẳng cho cô ta chút sắc mặt tốt nào. Càng quá đáng hơn là hôm nay lại còn dẫn Rosé tới bữa tiệc này, rõ ràng là rắp tâm muốn khiến cô ta khó xử mà!
"Hwayoung, chuyện này là sao? Sao cô của cậu lại dẫn con bé nhà quê kia tới nơi này thế?" Choi Soyin chau mày hỏi.
Park Hwayoung cười khổ một tiếng: "Tớ cũng không rõ cho lắm, không biết tại sao mà cô ấy rất không thích tớ, nhưng... quan hệ với Rosé thì lại rất thân thiết."
Anna thấy vậy cũng nói: "Chẳng qua là cậu đơn thuần quá thôi, sao mà đấu lại con nhỏ kia. Công ty của cô nhà cậu cũng không nhỏ, ông dượng Choi Guk-seon của cậu ở nước ngoài làm ăn cũng lớn nữa, cái đùi lớn như thế thì bảo sao mà con nhỏ kia không tìm cách mà bám vào được!"
Choi Soyin khinh thường bĩu môi: "Cái gì mà nữ cường nhân, cái gì mà nữ Gia Cát Lượng, tớ thấy đầu của Park Shin Hye bị rút gân rồi, đối xử tốt với con nhà quê kia mà không sợ bị người ta chế giễu cho à?"
"Tớ đã nói con nhà quê này rất thủ đoạn mà! Vừa vào YG chưa được một năm mà đã có thể khiến Lee Ahreum xuống đài, còn nhổ sạch tận gốc như thế! Giờ cả YG chính là thiên hạ của cô ta rồi!" Giọng điệu của Anna đầy khoa trương.
Nghe đến đó, sắc mặt của Park Hwayoung lại càng thêm khó coi.
Tuy trong FJ hiện giờ cô ta là Tiểu Hoa đứng đầu nhưng phía trên vẫn có mấy người kì cựu chèn ép, một vài tài nguyên quốc tế hay phim của Hollywood trước mắt vẫn chưa tới lượt Park Hwayoung cô.
Còn Rosé ở YG thì lại khác, YG nhiều nghệ sỹ mới nhưng ít nghệ sỹ kì cựu. Không còn Lee Ahreum cản chân, lại được Hansin đích thân nâng đỡ, người quản lý lại là người quản lý vàng - Cho Boram, hơn nữa giờ lại còn được sự tán đồng của Lalisa. Lại còn có Tuyết Mùa Hạ với Song Kính tạo thế để trở thành diễn viên mới nổi nhất... danh tiếng của Rosé có thể không tiến cao hơn được nữa sao?
Hôm nay có nói YG là thiên hạ của cô ta quả thật là vẫn còn chưa đủ.
Cũng may bây giờ Rosé muốn dấn thân vào thị trường quốc tế thì vẫn còn quá sớm, chỉ là tuyệt đối không thể để cô ta cứ thế phát triển...
...
Park Shin Hye dẫn theo Rosé đi làm quen một vòng rồi mới thỏa mãn dừng lại, hai người gọi Park Jiyeon tới cùng vừa nói chuyện vừa ăn gì đó.
Chỉ là, từ đầu tới cuối Park Jiyeon vẫn có vẻ không yên lòng, cứ một chút là lại nhìn điện thoại.
"Jiyeon nhà ta đang yêu đấy à?" Park Shin Hye thấy thế bèn trêu ghẹo.
Hai gò má của Park Jiyeon lập tức đỏ lên: "Nào có đâu cô, cô đừng trêu cháu nữa mà!"
Rosé chớp chớp con mắt: "Hừm, trông chị kìa, cứ luôn nhìn điện thoại mãi, không phải là đang đợi... Người đàn ông mà chị đã thích bao nhiêu năm kia đấy chứ?"
Park Jiyeon hơi sửng sốt vì câu hỏi của Rosé, ngay sau đó hai gò má lập tức càng đỏ hơn.
Thấy cô ấy như thế, Rosé tỏ vẻ quả nhiên là vậy, "hừ" một tiếng nói: "Biết ngay là tên kia mà!"
Cô chị họ này của cô không phải là người có con mắt bình thường, cho dù người tốt đến đâu chị ấy củng chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ toàn tâm toàn ý với người đàn ông kia. Mỗi nhất cử nhất động của người đàn ông kia đều có thể khiến chị ấy mất hồn mất vía, cho dù chỉ là đưa cho chị ấy một chiếc lá cây thôi, chị ấy cũng có thể xem như là bảo vật quý giá trong nhiều năm.
Rosé tỏ vẻ thán phục với việc này, mỗi lần cô gặp chị ấy liền như nhìn thấy được chính mình năm đó vậy...
"Gần đây có tiến triển gì mới không?" Rosé kề sát lại tò mò hỏi han.
"Cũng có một chút chút! Thật ra chị cũng không biết rốt cuộc có được tính là có hay không nữa!" Park Jiyeon rầu rĩ không thôi, dáng vẻ hoàn toàn là bị lạc vào tình yêu mất rồi.
Park Shin Hye cười cười nhìn hai cô cháu gái, cảm thán tuổi trẻ thật tốt: "Cô có việc phải ra đây một chút, hai đứa cứ trò chuyện nhé!"
"Vâng ạ, hẹn gặp lại cô~"
"Cô bận việc đi ạ!"
...
"Có một chút chút rốt cuộc là bao nhiêu! Nói cụ thể ra một chút đi! Em sẽ phân tích cho chị!" Rosé thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ nghẹn khuất đến xoắn xuýt của Park Jiyeon.
Park Jiyeon hơi do dự một chút, nhìn thoáng xung quanh xác định không có người ở gần mới yếu ớt nói: "Chị... bọn chị có xảy ra quan hệ!"
"Ôi đệt! Cái gì cơ!" Thiếu chút nữa là Rosé đã gào tướng lên, hết sức kinh ngạc nhìn cô chị họ ngày thường luôn rất ngoan ngoãn truyền thống, bảo thủ này của mình: "Chị Jiyeon, thế này mà gọi là một chút thôi à! Chị đúng là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái liền trở nên nổi tiếng đấy!"
Khuôn mặt của Park Jiyeon thoắt cái đỏ bừng: "Ý chị là... tuy bọn chị có xảy ra quan hệ... nhưng mà mọi chuyện cũng chẳng có thêm diễn biến gì lớn cả."
Nghe đến đó, Rosé lập tức nhận ra có chỗ không đúng: "Mẹ nó, cái tên khốn kia ăn xong thì phủi mông chạy?"
"Lúc đó anh ấy uống say rồi, đầu óc không còn tỉnh táo, sau đó anh ấy đã xin lỗi chị..." Vẻ mặt Park Jiyeon nhìn qua lại thêm mấy phần đắng chát.
Rosé tức đến nỗi đau cả ngực 'không chỉ ăn xong rồi chạy mà lại còn là say rượu tìm Tình! Một! Đêm!'
"Chị Jiyeon, sao chị lại ngây thơ đến thế hả, nếu đàn ông mà say đến thế thì làm gì còn sức mà làm chuyện đó được nữa..." Rosé tỏ vẻ bảo bối nhà mình bị người ta giày xéo, tức đến nỗi sắp hộc cả máu.
Cô thật sự rất muốn biết đối phương là ai! Nhất định cô phải làm thịt, chặt cái tên hỗn đản kia thành tám khúc mới được!
Đáng tiếc, lúc trước cô đã từng hỏi rồi, nhưng Park Jiyeon lại rất kín miệng, đánh chết cũng không chịu hé răng nửa lời.
Nhìn dáng vẻ bần thần của Park Jiyeon, Rosé cố nén lửa giận trong lòng, cau chặt đôi lông mày lại hỏi: "Em hỏi chị, tối đó... lúc hai người ở cùng nhau thì có sử dụng biện pháp an toàn không?"
Vẻ mặt của Park Jiyeon có hơi xấu hổ: "Không có... Lúc đó ở chỗ chị, chỗ chị... không có thứ đồ này!"
"Em biết ngay mà..." Rosé lại băm vằm tên hỗn đản kia thành tám mảnh trong lòng thêm một lần nữa, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy sau đó chị có uống thuốc tránh thai không?"
Sắc mặt của Park Jiyeon lập tức trắng bệch: "Lúc đó chị hoảng quá, nói thật đến bây giờ mà chị vẫn còn chưa bình tĩnh được lại ấy, thế nên... không nghĩ được đến chuyện này!"
Ánh mắt của Rosé vô thức rơi xuống bụng của Park Jiyeon, trán khôn ngừng đau nhói.
Park Jiyeon là tờ giấy trắng, không hiểu gì thì thôi, chẳng nhẽ tên đàn ông kia cũng không hiểu? Nếu không muốn phụ trách thì thôi, sao không nhớ mà nhắc nhở một chút chứ?
Có thế nào cô cũng không thể ngờ được người thân bên cạnh mình lại gặp phải loại đàn ông cặn bã rác rưởi này.
Park Jiyeon sau khi được Rosé nhắc nhở, cuối cùng cũng đứng ngồi không yên: "Chaeyoungie, chị... chị ra ngoài trước một chút!"
Không được, cô phải ra hiệu thuốc mua thuốc tránh thai mới được!
Rosé lo lắng cho Park Jiyeon, bèn vội vàng đuổi theo, nhưng vừa tới cửa liền trông thấy một người dọa cô hết hồn, lập tức quay người bỏ chạy!
'Móa! Woon YooNa!'
'Không thể nào! Việc này... là không thể nào!'
Rosé trốn trong đám người tham gia bữa tiệc, dè dặt thận trọng liếc nhìn về phía cửa ra vào qua khe hở giữa muôn vàn người...
Không biết có phải cái tên này lại lên cơn điên rồi hay không mà lại dám... dám quang minh chính đại xuất hiện ở nơi công khai thế này. Hơn nữa còn không thèm che giấu diện mạo thật của mình, mái tóc bạch kim càn rỡ nghênh ngang kia, quả thật muốn người ta nhận nhầm cũng khó.
Cái đầu bạch kim chói lọi, lại thêm tướng mạo như yêu nghiệt kia lập tức hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người.
Nếu người bình thường mà có mái tóc bạch kim như thế rất có thể khiến người ta phản cảm, nhưng với tên này thì lại không, còn có cảm giác hắn ta vốn phải là như vậy. Giống như cây hoa anh túc biết rõ là có độc nhưng vẫn không kìm được mà tiến gần đến.
Không ít thiên kim tiểu thư đang ngây người si mê nhìn ả ta...
"Người tóc bạch kim kia là ai thế?"
"Thật... thật đẹp quá đi! Nhưng sao tôi không có ấn tượng nhỉ! Theo lí mà nói nếu khí chất đặc biệt thế này thì tôi không thể nào quên được mới đúng!"
...
Trong tiếng xì xào bán tán, không biết là ai trong mọi người kích động la lên một tiếng: "Vị kia... vị kia chẳng nhẽ là Won tổng trong truyền thuyết?"
"Hả? Won tổng nào?"
"CEO của tập đoàn đầu tư mạo hiểm Big Bang đó!!!"
"Hả! Không phải chứ! Chính là tay tài phiệt đột nhiên mang một đống tiền về nước đó hả?"
"Cái này thì... tôi cũng không chắc, vì chưa có ai biết vị kia có vẻ ngoài thế nào, cũng chẳng biết bao nhiêu tuổi, chỉ nghe đồn là có mái tóc bạch kim, mà khí độ của người này lại bất phàm như thế nữa nên tôi mới thấy nghi nghi!"
...
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng vì không xác định được thân phận của người kia nên vẫn chưa ai dám tùy tiện tiến lên làm quen.
Mãi đến khi chủ trì của bữa tiệc - tổng giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật Jung Seong-su vội vàng lau mồ hôi bước ra nghênh đón người đàn ông tóc bạc kia, sau đó cung kính mời người đàn ông kia vào...
Thấy vậy, trong bầu không khí lập tức vang lên những tiếng hít khí lạnh liên tiếp!
"Thật sự... thật sự là cô ta?"
"Không sai đâu, chắc chắn người nọ là CEO Woon YooNa của Big Bang, thật ra thì công ty Jung Seong-su vốn cũng chỉ là một công ty khoa học kỹ thuật trên tầm trung thôi, nhưng vì được Big Bang ném cho trăm triệu mới nhảy lên thành ông trùm trong giới đấy!"
"Thế á!"
...
Trong phút chốc, dường như mắt của tất cả các ông chủ lớn ở đây đều lóe sáng, trong mắt họ, Big Bang này quả thật là một ngọn núi vàng khổng lồ!
Huống hồ, Big Bang này vừa mới về nước, đang trong giai đoạn tìm đối tác đầu tư thích hợp, đây đúng là cơ hội tốt để kết giao...
Dần dần đã có người không nén được lòng mình, lục tục bước về phía trước, hòng chiếm được một miếng thịt mỡ.
Đương nhiên, trong trường hợp này kị nhất là tự mình xông lên, phải cần có người dẫn tiến mời hợp phép tắc, vì thế tổng giám đốc Jung Seong-su của công ty Jung Seong-su lập tức được vây quanh. Tất nhiên có chút thêm việc nhưng mời được vị đại nhân này đến dự tiệc, Jung Seong-su vẫn cảm thấy vô cùng có mặt mũi, vì thế khuôn mặt hơi mập mạp của ông ta tràn đầy vẻ phơi phơi.
Lúc đó ông ta chỉ phát thiệp mời thử mà thôi, vốn cho rằng chưa chắc đã mời được đối phương nên vẫn chưa hề tiết lộ chuyện này với bất cứ ai ở đây, nào ngờ cuối cùng vị kia lại đến thật, đúng là khiến ông ta được sủng mà kinh.
Big Bang vừa mới đặt chân về nước đã rót vốn đầu tư cho vài ngành công nghiệp mới nổi, thu về một đống tiền như thế cái vòng luẩn quẩn của giới doanh nhân Seoul làm sao mà không nghe ngóng về vị tổng giám đốc trẻ tuổi này. Chỉ là, người này như thần long thấy đuôi không thấy đầu, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời. Hôm nay, có được cơ hội tốt như thế dễ gì mà bọn họ bỏ qua.
Ngay cả Park Shi Ho và Chung Hayoon cũng vứt Rosé ra sau đầu luôn, hối hả tìm người "dẫn mối" tới làm quen với cái mỏ vàng kia.
Về phần Rosé sao...
Sau khi chắc chắn người nọ đúng thật là Woon YooNa thì cô vẫn đang vắt óc nghĩ cách làm thế nào để chuồn đi êm đẹp...
Cô không rõ chuyện trong giới làm ăn lắm, thỉnh thoảng cũng có nghe đến cái tên Big Bang, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng vị tổng giám đốc của tập đoàn này lại là Woon YooNa!
Cô còn tưởng rằng tên này chỉ tạm thời về nước thôi, bây giờ xem ra hắn ta đang từng bước một di dời thực lực về trong nước...
Mà đám người kia lại đang chặn cửa ra vào, Rosé tìm mãi cũng không thấy cơ hội chuồn yêm, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi hẻo lánh rồi ngồi xuống, chờ tên kia bỏ đi.
Cô hiểu rất rõ tên này, hắn ta chắc chắn sẽ không dừng ở đây lâu đâu.
Chỉ là, lúc này đây, không biết có phải tên kia rắp tâm đối nghịch với cô hay không mà mãi vẫn không có ý rời đi...
"Won tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, thật khiến người ta khâm phục! Không biết ngành chính của Won tổng ở nước ngoài là gì?" Lại có thể tích lũy được khối tài sản khổng lồ như thế...
Những người khác cũng đều rất tò mò về vấn đề này, tất cả đều nghĩ vị này là con nối dõi của một gia tộc làm ăn lâu đời nào đó ở nước ngoài.
Woon YooNa nhẹ nhàng nâng một li rượu lên, nghe vậy bèn không nhanh không chậm mở miệng: "Buôn vũ khí."
Vừa dứt lời, cả hội trường liền im phăng phắc.
Sau đó là một tràng tiếng ho khan: "Ha ha ha ha... Won tổng đúng là hóm hỉnh!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Won tổng thật biết nói đùa!"
...
"Không biết Won tổng đã có người yêu hay chưa?"
Hiển nhiên là đây là vấn đề mà tất cả những ông chủ có con gái, con trai đang ngồi ở đây đều rất quan tâm.
Woon YooNa như có như không liếc về phía nào đó, buồn bã nói: "Vốn từng có, nhưng lại bị người ta đá rồi."
"Khụ... Khụ khụ khụ... Won tổng lại nói đùa nữa rồi! Nào có người nào lại đá cậu được chứ!"
"Đúng vậy đấy! Chắc chắn là người kia mắt bị mù rồi."
Rosé mắt mù đang ngồi cách đó không xa: "..."
"Lần này Won tổng về nước đầu tư, góp phần xây dựng phát triển đất nước, đây quả thật là nghĩa cử cao đẹp, không biết là ngài có hứng thú với lĩnh vực nào?" Có người hỏi.
Woon YooNa: "Tùy tâm trạng."
Tất cả mọi người: "..."
Mẹ kiếp! Có thể đừng nói đùa nữa được không hả!
Ok ok ok, ngài có tiền ngài có lý, ngài nói cái gì thì chính là cái đó!
...
Mắt thấy Woon YooNa nói ra mấy câu tẻ nhạt không thể tẻ nhạt hơn, ấy thế mà đám người kia thì vẫn vô cùng kiên cường tiếp tục xây dựng bầu không khí trò chuyện xấu hổ, Rosé quả thật là vô cùng bội phục tố chất tâm lý của bọn họ.
Ở bên này, cô đợi tới đợi lui, còn chưa đợi được Woon YooNa đi thì đã đợi được phiền phức đến rồi...
Cô ngồi ở trong góc cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thì một mùi rượu gay mũi bỗng xộc tới, một người đàn ông độ 50 tuổi say khướt ôm bụng bia lảo đảo tới trước mặt cô: "Cô... Cô chính là Rosé?"
"Vị tiên sinh này có gì chỉ bảo?" Rosé cau mày.
"Bao... Bao nhiêu tiền..." Lão già kia lớn miệng hỏi.
"Cái gì?" Rosé nheo mắt lại.
"Tôi hỏi cô! Bao nhiêu tiền một đêm!" Lão bụng bia kia hỏi với vẻ không kiên nhẫn.
Giọng ông ta hơi lớn, dần dẫn đã hấp dẫn sự chú ý của một vài người đang vây quanh Woon YooNa ở bên kia...
"Vị tiên sinh này, ông say rồi." Rosé không muốn bị chú ý, thế nên chỉ đành nhẫn nại mà đuổi ông ta đi.
"Nói vớ vẩn ít thôi, tôi hỏi cô bao nhiêu tiền! Ha ha, ai cũng nói cô kiêu lắm, ngược lại tôi muốn xem ngủ với cô có gì khó..." Lão ta càng nói càng khó nghe.
Có quản lý phát hiện ra sự việc bên này nên vội vàng tới giải vây, nhưng có vẻ như cái lão này uống nhiều quá rồi, hùng hùng hổ hổ không nghe ai khuyên bảo. Những người tới đây đều là khách quý, quản lí khách sạn cũng không dám đắc tội nên nhất thời cục diện trở nên bế tắc.
Lão bụng bia kia chỉ vào quầy bar đã có đầy rượu đế được rót sẵn, sẵng giọng nói: "Không phải chỉ là tiền thôi sao! Ông đây có nhiều tiền! Chỉ cần cô uống hết toàn bộ số rượu này, ông đầy liền đầu tư cho cô 100 ttriệu đóng phim!"
Vì phía bên này quá ồn ào nên cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tất cả mọi người, kể cả cái người đang được vây quanh kia...
Gân xanh trên trán Rosé nổi hết lên, mẹ kiếp! Cô đã tạo nghiệt gì thế này! Cứ gặp phải tên kia là liền không có việc gì tốt...
"Woa! 100 triệu đó!"
"Mấy cô gái trong ngành giải trí chỉ cần uống chút rượu, ngủ với người ta là đã kiếm được món hời như thế rồi, buôn bán đúng là có lời ghê ta!"
"Nhưng cô bé kia có Park Shin Hye làm chỗ dựa đấy!"
"Tôi thấy động cơ Park Shin Hye làm chỗ dựa cho cô ta cũng không thuần khiết lắm đâu... Dù gì cũng chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, con gái nuôi có tác dụng gì, có ai mà không biết chứ!"
...
Park Hwayoung đứng cách đó không xa theo dõi trò hề này, nghe mấy tiếng bàn tán mà khuôn mặt cô ta không kìm được vẻ đắc chí, trào phúng.
"Park Shi Ho, ông xem cô con gái tốt của ông đó, tôi đã nói ông nghĩ cách đưa nó đi rồi, thế mà ông còn không nghe!" Vẻ mặt của Chung Hayoon vô cùng âm trầm.
Kể cả có là con gái nuôi thì cũng đủ mất mặt rồi, nếu để người ta biết là con gái ruột thì...
Sắc mặt Park Shi Ho cũng không được dễ nhìn lắm chỉ có thể nạt nộ: "Bà mắng tôi làm cái gì, cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Sao tôi có thể đề phòng được chứ!"
Choi Soyin đứng bên cạnh ra giọng "an ủi": "Chú dì, hai người đừng nóng giận như vậy hại mình lắm, dù sao thì Rosé cũng làm trong giới giải trí, lại xinh đẹp nữa, chuyện này cũng khó tránh khỏi mà!"
Anna lập tức tiếp lời: "Cái gì chứ, chẳng phải Hwayoung cũng làm nghề này đấy à? Không có lửa làm sao có khói! Còn không phải là vì cô ta không biết chừng mực nên mới như vậy sao!"
Kẻ xướng người hoạ, khiến cho vẻ mặt của Chung Hayoon và Park Shi Ho càng khó coi hơn, nhưng hai người cũng chẳng có ý muốn tiến lên lên giải vây cho Rosé.
Dù sao Rosé cũng là do Park Shin Hye dẫn đến, chẳng liên quan gì đến bọn họ cả, cứ xem như không có quan hệ gì là được, tránh rước lấy phiền phức không đáng có.
Park Shi Ho và Chung Hayoon cùng đánh mắt nhìn nhau, thống nhất không quan tâm đến chuyện này.
Cách đó không xa, con sâu rượu già kia ẫn không chịu buông tha: "Uống đi! Sao? Vẫn còn chê ít à? Chỉ là một con hát thôi! Vậy mà còn tưởng mình là tiểu thư danh giá là ngọc cành vàng cơ à?"
Xung quanh dần vang lên những lời xì xào bán tán...
"Mọi người nói xem cô gái này có uống không?"
"Nhiều rượu như vậy, uống để chết à..."
"Nhưng đây là 100 triệu đó! Có ai dằn lòng nổi chứ? Cho dù chết cũng phải uống! Sĩ diện mà làm cái gì?"
...
Dù sao thì cũng đã bị phát hiện rồi, Rosé cũng không định tỏ vẻ đáng thương, cô nở nụ cười lạnh: "Khéo thật đó, tôi đây cũng rất thích xem người khác uống rượu. Vị tiên sinh này, nếu như ông uống được hết toàn bộ rượu trên quầy này, tôi sẽ cho ông 1 tỷ kwon, thế nào?"
Vừa dứt lời, chung quanh liền im bặt một lúc rồi bắt đầu bùng nổ những tiếng xì xào...
"Hừ! Cô gái này đúng là can đảm! 1 tỷ kwon à! Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiền!"
"Chả quan hệ gì cả dù sao Ryu Jun Yeol cũng sẽ không uống!"
"Đột nhiên tôi có hơi thích cô gái này rồi đấy, đúng là gan dạ!"
"Ha ha ha... Ghét nhất mấy kẻ mượn rượu giả điên còn hạ nhục người khác như này, cho dù muốn tìm gái chơi thì cũng cần gì phải làm xấu mặt con gái nhà người ta trước mặt nhiều người như thế!"
...
Cách đó không xa, một tia sáng lướt qua đôi mắt của Woon YooNa, hắn ta bật khẽ một tiếng cười.
Khi quyết định tiến vào giới giải trí này, Rosé cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Những chuyện thế này có quá nhiều, cũng quá tầm thường rồi, chuyện trước mắt cũng chỉ là một tình huống nhỏ trong vô vàn cơn sóng ngầm mà thôi.
Nếu là trước đây thì có thể cô sẽ lựa chọn sao để dàn xếp ổn thỏa nhất, nhưng hôm nay cô tới đây với Park Shin Hye, nếu cứ để con sâu rượu già này được nước làm tới thì sẽ làm cho Park Shin Hye mất mặt.
Hơn nữa, vừa rồi trước khi cô nói những lời này đã âm thầm bảo phục vụ đi tìm Park Shin Hye rồi.
Bây giờ cô chỉ cần ứng phó sao cho kéo dài thời gian chờ Park Shin Hye đến là không có vấn đề gì cả.
"1 tỷ...1 tỷ kwon? Con đĩ thối! Mày đùa tao đấy à!" Lão bụng bia kia lập tức gầm lên giận dữ.
Rosé tỏ vẻ vô tội nói: "Vị tiên sinh này, tôi đây rất nghiêm túc, nếu không thì ông có thể uống thử hết xem xem tôi có đùa ông hay không!"
Vừa dứt lời, chung quanh lại vang lên những tiếng cười.
"Cô gái này thú vị thấy đấy!"
"Quả thật là rất thú vị! Vừa xinh đẹp lại còn thông minh!"
...
Rõ ràng Rosé ỷ vào việc Ryu Jun Yeol sẽ không uống, thế nên mới chặt đẹp như vậy.
"Mày... mày đừng có mà đứng đó nói xàm! Nói! Rốt cuộc rượu này mày có uống hay không!" Trong mắt Ryu Jun Yeol ánh lên vẻ hung ác, vì một con đàn bà mà mất mặt trước mặt bao nhiêu người như thế, sao lão có thể bỏ qua cho con ả này được.
Thật ra xem đến đây thì đã có không ít người đứng về phía Rosé rồi, cho dù Rosé chỉ là con nuôi, là nghệ sĩ, nhưng nhân phẩm của gã Ryu Jun Yeol này đúng là quá LOW rồi.
Trái lại, việc Rosé không tự ti, cũng chẳng phản ứng thái quá mà bình tĩnh ứng phó đã khiến không ít người tán thưởng.
Chỉ là, cái lão Ryu Jun Yeol này cũng có chút quyền thế ở Seoul, lại có anh làm quan to nên không có mấy ai dám đắc tội với lão, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối cho cô gái xui xẻo này.
Ryu Jun Yeol vẫn không ngừng lèm bèm, Rosé thì vẫn cố kéo dài thời gian, bỗng đám người vây xem đột nhiên dời ra mở đường.
Chỉ thấy, người mà cô một mực muốn trốn tránh đang bước qua đám người, đi từng bước về phía cô và Ryu Jun Yeol.
Rosé lập tức đề cao cảnh giác.
'Cái tên này lại muốn làm cái gì đây?'
Những người khác trông thấy Woon YooNa bước tới thì đều vô thức nhìn sang...
"Ryu tổng..." Người đàn ông nọ dừng bước trước mặt Ryu Jun Yeol, lên tiếng chào hỏi.
Ryu Jun Yeol kia trông thấy Woon YooNa thì liền biến sắc, lập tức tỉnh táo hơn mấy phẩn: "Won...Won tổng?"
Không ngờ Woon YooNa lại chủ động tới bắt chuyện với mình, Ryu Jun Yeol vội vàng chà tay lên quần áo cho sạch sẽ, sau đó mới chìa tay ra: "Vinh hạnh, vinh hạnh! Đã sớm muốn hẹn gặp ngài, nhưng ngài trăm công nhìn việc như thế vẫn chưa có cơ hội..."
Ryu Jun Yeol không đoán được lý do Woon YooNa chủ động tìm mình để làm gì, vì thế chỉ có thể nịnh bợ trước vậy.
Woon YooNa không đưa tay ra, ngược lại Ryu Jun Yeol cũng không để ý, hoàn toàn quên luôn Rosé, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu dự án của mình: "Won tổng, nếu ngài đầu tư vào dự án của tôi thì chắc chắn sẽ không lỗ... Ngài cũng không cần phải lo đến quan hệ với phía chính phủ bên kia."
Còn chưa dứt lời, Woon YooNa đã đầy thâm ý nói: "Việc đầu tư, không phải là không thể."
Sắc mặt Ryu Jun Yeol lập tức vui vẻ: "Ý của Won tổng là?"
Vẻ mặt Rosé cũng khẩn trương, chuẩn bị tùy thời ứng phó với tình huống sắp diễn ra.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Woon YooNa không nhanh không chậm mở miệng: "Con người tôi ấy à, chẳng thích cái gì, chỉ thích xem người ta uống rượu, nếu Ryu tổng có thể uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho ông... 1 tỷ kwon !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro