Nam thứ là diễn viên cực đẹp trai và vô cùng nổi tiếng!
Lần này, tuy Rosé đã chứng minh được khả năng diễn xuất của mình, nhưng cô vẫn chưa thể lấy lại được danh tiếng, vì cô biểu hiện quá tốt, càng khiến người ta cảm thấy cô lẳng lơ, thậm chí họ sẽ còn cho rằng đây không phải là diễn xuất mà chính là bản chất thật của cô.
Đạo diễn lo cô sẽ nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng tới phong độ, trước khi đi còn chạy tới an ủi cô, "Rosé, đừng lo, tháng sau, nam thứ của cô sẽ tới thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau!"
Rosé cười khổ, "Đạo diễn, rốt cuộc người diễn nam thứ của em là ai thế? Ngài giấu từ lúc bấm máy tới giờ, chẳng chịu phong phanh gì cả, nếu chỉ để giấu giới báo chí thì thôi không nói, chẳng lẽ tới bọn em mà ngài cũng không nói được sao?"
"Không thể nói được, lỡ mấy cô lỡ lời để lộ ra thì làm thế nào? Dù sao tôi cũng chỉ có thể nói với cô, nam thứ là một nhân vật nổi tiếng thôi!" Đạo diễn Won tỏ ra thần bí.
Han Ji-un đi ngang qua nghe thấy vậy, khinh bỉ lẩm bẩm: "Là nam thứ thì nổi tiếng quái gì? Mà kể cả có nổi đi nữa thì cũng có thể nổi hơn được ảnh đế Song Haein không? Chị Hwayoung nói xem có đúng không?"
Hwayoung cười cười, không nói gì, hiển nhiên cũng nghĩ đạo diễn đang thổi phồng mọi chuyện.
Rosé chẳng thèm để ý đến lời châm biếm của Han Ji-un, cô bám dính lấy đạo diễn Won truy hỏi: "Thế có đẹp trai không? Cái này chắc ngài nói được chứ? Trong kịch bản, nam thứ là một bác sĩ đẹp đến nỗi khiến tất cả thiên kim tiểu thư cả thành phố đều phải vờ bị bệnh để được gặp!"
Trong phim, cô có không ít cảnh thân mật với nam thứ, không chỉ có những cảnh đối thoại, mà còn có vài cảnh giường chiếu, ôm ấp hôn hít thì như cơm bữa, thế nên cô không thể không quan tâm.
"Tất nhiên là đẹp trai rồi, đảm bảo cô sẽ hài lòng! Đến lúc đó đừng kích động quá mà ngất đi là được!"
"Thật hay giả vậy, đạo diễn Won, ngài đừng lừa em! Em sẽ coi là thật đấy!"
...........
Ngày cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái đã đến tháng tám, cô cũng đã ở Manoban gia được hai tuần, mối quan hệ giữa cô với Mingie cũng ngày càng tốt, tiến trình trên phim trường trước mắt cũng xem là thuận lợi.
Hwayoung và Han Ji-un đã kết thành đồng minh, luôn tìm cách chơi trò mèo với cô, tuy lần nào cô cũng tránh được, có điều ngày nào cũng phải luôn đề phòng như vậy cũng rất mệt mỏi, cô đang tìm thời cơ thích hợp để xử một lần luôn cho khỏe.
Nói cũng thấy kì, cô luôn cảm thấy hình như có ai đó trong đoàn làm phim đang âm thầm giúp đỡ cô, mấy lần cô không để ý đều nhận được ám hiệu ám chỉ. Chắc có người ngứa mắt vì Han Ji-un cứ tác oai tác quái cũng nên, Rosé cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.
Hiện tại chuyện khiến cô đau đầu nhất chính là tối này cô phải tới sân bay để đón tên của nợ nào đó.@@
Cả ngày hôm nay cô đã bị tên này khủng bố gần chục cuộc điện thoại nhắc nhở.
Sau khi kết thúc công việc, Rosé về Manoban trước một chuyến.
"Về rồi à, gần đây có một quán lẩu mới mở, ăn cũng được lắm, tối nay em cùng tôi đưa Mingie đi ăn nhé?" Lisa ngồi trên sofa đọc báo, thấy cô về, chị liền hỏi rất tự nhiên, cứ như đang hỏi vợ mình vậy.
Rosé bị suy nghĩ này dọa cho hết hồn, rõ ràng cô mới ở đây hơn nửa tháng thôi ấy thế mà cô đã quen với phương thức chung sống của Lisa.
Hai người dẫn theo Mingie đi ăn, thật giống một nhà ba người.
Rosé lắc đầu, xua tan suy nghĩ kì quái của mình, cô khó xử nói: "Tối nay sợ là không được rồi, tôi phải tới sân bay đón một người bạn, chắc muộn mới về được, Bánh bao muốn ăn lẩu à? Hay là anh đưa Mingie đi ăn đi?"
"Nếu em không ở đây, nó sẽ không ra ngoài với tôi đâu."
"Khụ... được rồi, vậy lần sau chúng ta cùng đi vậy nhé!"
Lisa buông tờ báo xuống, ánh mắt kín đáo nhìn cô: "Đón bạn à?"
"Ừm, cứ coi là vậy đi..." Rosé khó khăn gật đầu.
"Nam hay nữ?"
"Ờ..." Câu hỏi này hình như hơi vượt ranh giới rồi thì phải?
Rosé không phải không nhận thấy Lisa có thái độ khác thường với mình, nhưng lần nào Lisa cũng dừng ở điểm mấu chốt, nếu cô tỏ ra quá kích động, trông sẽ chẳng khác gì tự mình đa tình.
Vậy nên Rosé cũng trả lời lại bình thường như nghe thấy một câu hỏi rất đỗi bình thường: "Nam!"
Con ngươi sâu thẳm của Lisa hơi nheo lại: "Tối nay có về không?"
Câu này... sao càng nghe càng....@@
Rosé phát huy khả năng diễn xuất của mình, vờ như không nghe ra ý mờ ám trong đó, coi như không có việc gì, nói: "Chuyện này, tôi còn chưa biết được, khi nào quyết định xong tôi sẽ gọi báo chị! Sắp muộn mất rồi, tôi lên lầu trước đã!"
Chuyện tối nay không nói chắc được, lỡ cô không nhịn được mà đập tên Yang Dae-jung kia cả đêm thì sao!
Rosé vội vàng lên tầng lấy một cái túi màu đen to bự chảng, sau đó chạy ù xuống ôm hôn tạm biệt bánh bao nhỏ.
Thấy bóng dáng chạy như bay của cô, sắc mặc Lisa bỗng chốc cũng lạnh xuống.
Ngoài Rosé ra, bánh bao nhỏ không để tâm tới bất cứ chuyện gì khác, bao gồm cả Appa của nhóc. Lúc này, thấy vẻ mặt thầm trầm của Appa, khó có được lại vùi đầu xuống viết xoẹt xoẹt gì đó lên tập vở, sau đó chọc chọc tay vào người Lisa.
Lisa cúi mắt nhìn, sau đó thấy con gái viết một "dấu hỏi" trên tập vở đưa cho chị.
"Hỏi ta sao lại không vui à?" Lisa cau mày, suy tư một hồi, sau đó khẽ đáp: "Nếu có một ngày, cô Chaengie của con không còn là của con nữa, cô ấy gọi người khác là bảo bối, sẽ hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon, hôn tạm biệt, cùng đi ăn lẩu với người khác... mà con lại chẳng là gì của cô ấy, ngay đến tư cách hỏi hay tức giận cũng không có, vậy con có vui được không?"
Mingie ngẩn ra, ngay sau đó liền bày ra vẻ mặt long trời lở đất.
Thế là, Appa nào đó của bảo bối rốt cuộc cũng cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Mingie khóc lã chã giật lấy điện thoại của Appa bất lương, sau đó nhắn tin mách tội với cô Chaengie.
Nhóc con gửi cho Rosé một hàng emo khóc lóc: (>﹏<)
Rosé chạy vụt một cái vào phòng vệ sinh phía sau lưng, đẩy cửa chui vào trong một buồng vệ sinh, mở cái túi đen ra lấy đồ nghề bắt đầu hoá trang.
Chờ đến khi bước ra, Rosé đã biến thành một bà lão tóc bạc da mồi.
Chuông điện thoại reo lên, có tin nhắn đến.
Rosé lôi điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Yang Dae-jung.
[Yêu Vương: Park Chae-young! Hạn cho bà trong vòng năm phút nữa phải xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ lập tức công bố quan hệ của chúng ta!]
Đờ cờ mờ!@@
Rosé kiểm tra lại lớp hoá trang lần cuối cùng, sau đó vội vã chạy về phía đám đông đang chen chúc nhau.
Thần sắc của Rosé vừa lo lắng lại sốt ruột: " Khụ khụ, nhường một chút, nhường một chút.... Khụ khụ, các cô gái tốt bụng ơi, có thể cho bà già này nhìn Jungie một cái được không?"
"Ah, mọi người đừng đẩy nữa! Ở đây có một cụ già tuổi cao lắm nè!"
"Ối, bà ơi, tại sao bà lại muốn nhìn thấy Yang Dae-jung của chúng cháu? Lẽ nào bà cũng là fan của Yang Dae-jung nhà cháu?"
"Ôi trời đất ơi! Dae-jung nhà chúng ta đúng là già trẻ đều không tha! Có cả fan lớn tuổi nữa này! Mọi người mau mau nhường đường cho bà qua nào!"
"Bà ơi bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
......
Rosé khom người, dùng tay đấm đấm vào sau lưng: "Cám ơn mấy cháu nhiều lắm, bà tám mươi tuổi rồi, bà ấy à, rất rất thích cậu bé này đấy, bởi vì cậu ấy rất giống với cháu nội bà! Cháu bà đi làm ăn xa, một năm bà chẳng gặp được nó mấy lần...." vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.
"Dae-jung! Dae-jung! Ở đây có một bà cụ là fan của anh nè! Anh lại nhìn bà ấy một cái đi!"
"Đúng thế! Anh nhìn bà ấy một cái đi! Bà ấy rất đáng thương ......"
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của các fan, Rosé nhanh chóng chen vào trong một cách thuận lợi.
Trung tâm của đám đông, Dae-jung lấy tay vuốt vuốt mái tóc lộn xộn vàng hoe của mình, tháo kính râm xuống, trên gương mặt điển trai hiện lên vẻ hoài nghi: "Có một bà cụ là fan của tôi á?"
"Đúng thế, đúng thế! Bà ấy đã hơn tám mươi tuổi rồi! Trời nóng thế này mà còn đặc biệt đến sân bay để đón anh đó! Bà ấy nói là rất thích anh, bởi vì anh giống với cháu trai bà ấy!"
Fan vừa mới nói xong, Dae-jung đã đi theo con đường mà mọi người nhường ra, thấy một bà lão mặc áo vải sờn vá, khom lưng chống gậy, trên mặt toàn những vết nhăn....
Vẻ mặt anh ta lập tức méo xệch: "Đệch...."
Anh ta cố gắng dùng chút lý trí còn lại để nuốt câu chửi sắp bật ra khỏi miệng vào bụng, nhìn 'bà cụ' kia như thể muốn bóp chết tươi người ta đến nơi.
Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ diễn ra trong vòng có một giây ngắn ngủi, fan của anh ta không hề phát hiện ra điều gì khác thường.
"Ài .... Cháu của bà.... Cháu ngoan của bà..... bà nhớ con lắm...." Rosé bồ nhào lên người Dae-jung, tay không ngừng giày vò cái mái tóc vàng khè của anh ta, khóc đến đứt ruột đứt gan.
Những cô gái có mặt ở đó nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, liền bật khóc lên hu hu, tiếng chớp đèn flash của đám phóng viên vang lên không ngừng.
"Park Chaeyoung! Bà chờ đấy cho tôi!" Dae-jung nghiến răng rít nhỏ bên tai cô.
"Ôi, cháu của bà, cháu của bà! Sao mà con gầy thế này? Bà đau lòng quá đi thôi!" Rosé càng diễn càng nhập vai, kiểu tóc Dae-jung để ý nhất giờ đã bị xoa thành cái tổ quạ.
Thấy Dae-jung sắp không chịu nổi nữa, chuẩn bị bùng nổ đến nơi, quản lý của anh ta - Woon Yoo Seok vội đi ra giải vây: "Khụ, mọi người nhường đường một chút nào, bà cụ đau lòng quá mức, sức khoẻ hơi yếu, chúng tôi sẽ phụ trách đưa bà ấy về nhà!"
Dae-jung vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng quan tâm, nhưng lại đang âm thầm véo tay ai đó, nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Trong xe~~~
"Cháu trai ngoan, biết nhà bà ở đâu không?"
"Park Chaeyoung, bà mở mồm gọi một câu "cháu trai" nữa thử xem?"
"CHÁU TRAI NGOAN~ Tôi cứ gọi đó thì làm sao nào!"
"Tôi..... tôi liều mạng với bà!"
"Đến nha! Tôi còn sợ ông không dám ấy chứ!"
"Á! Cái con nhỏ chết tiệt này, bà đánh thật đấy hả?"
......
Cả thùng xe lắc lư loảng xoảng, quản lý Woon ngồi ở đằng trước cạn lời nhìn hai đứa đằng sau: "Dae-jung, anh đã nói trước với em rồi, em không chơi được với cô ấy đâu mà, em cứ không tin, giờ thì thấy chưa? Mấy cái tít báo ngày mai thể nào cũng xôm tụ lắm cho xem...."
Dae-jung đang bị Rosé vặn tay thở hổn hển gào lên: "Anh im đi!"
Yoo Seok khoé miệng cứng đờ quan sát tình hình trận chiến qua gương chiếu hậu, trên trán có thêm mấy cái vạch đen sì: "Chae-young, em nhẹ nhẹ chút được không? Coi như là anh xin em đấy! Tháng này cậu ấy còn một bộ phim đang chờ, một cái quảng cáo sắp quay, một cái hẹn chụp ảnh bìa tạp chí...."
"Em biết rồi anh Yoo Seok, em không đánh vào mặt đâu..... Ngoan ngoãn ở im đó cho tôi!"
Dae-jung giờ đâu còn cái vẻ đẹp trai bức người như lúc ở sân bay nữa, hai tay thì bị còng, cả người thì bị ép xuống ghế như thể vừa mới bị người ta 'chà đạp' xong.
"Park Chae-young.... Đây là do bà ép tôi đấy nhé..."
Rosé đang đánh hăng say thì Dae-jung đột nhiên nhào đến dùng hai tay bị còng choàng lên cổ cô, sau đó dùng sức đè xuống.....
Nhìn gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mắt, Rosé ngửa người ra sau theo bản năng, trên mặt vẫn là nụ cười không thèm để ý: "Tính làm giề? Đánh không được định dùng mỹ nhân kế à?"
Lúc môi mình sắp đặt lên đôi môi của đối phương, Dae-jung đột nhiên ngẩng phắt lên, vội vàng quay đi: "Ụa...."
"Ha ha ha ha...." Rosé ôm bụng cười ngặt nghẽo: " Nào! Lại đây nào! Hôn ở đây này! Hôm nay bà trang điểm có xinh không con?"
Nhìn gương mặt đầy vết rỗ cùng nếp nhăn của Rosé, Dae-jung ỉu xìu như con cá chết, không muốn sống nữa luôn.
Cuối cùng thì Rosé cũng cười đủ, phì phò đứng dậy: "Làm sao thế? Tức thật đấy à? Ai bảo ông hãm hại tôi trước cơ! Còn không cho tôi trả thù lại à?"
"Khốn kiếp, bao lâu rồi không gặp, bà không nhớ tôi tí nào à? Vừa mới gặp đã đánh tôi rồi!" Dae-jung bực bội lườm cô một cái, trong mắt còn có chút tủi thân.
Rosé cười: "Nhớ chứ, lúc nãy ở sân bay tôi chẳng bảo rồi còn gì, bà nhớ cháu lắm đấy!"
"...."
Để khỏi bị tức chết, Dae-jung cuối cùng cũng đành từ bỏ việc trò chuyện với cô, giơ hai tay đang bị còng lên, tức tối nói: "Còn không cởi cái của nợ này ra cho tôi à? Bà kiếm đâu ra được cái thứ này thế? Cái này ở trong nước là hàng cấm đấy!"
Rosé xoa xoa cằm: "Cái này ấy à? Hình như tôi mua ở một tiệm đồ dùng tình thú trên taobao! Đang khuyến mại, chỉ có 10 đô thôi!"
Dae-jung: "......"
Yoo Seok: "...."
Sợ hai người lại đánh nhau nữa, Yoo Seok vội vàng đánh trống lảng: "Cắt đuôi hết đám phóng viên và fan rồi, bây giờ đi đâu?"
Dae-jung lôi cái gương nhỏ ra để cứu lại kiểu đầu của mình, không thèm ngẩng đầu lên trả lời:"Về biệt thự ở ngoại ô của em."
Rosé lập tức ngồi thẳng dậy: "Vậy hai người cứ thả tôi ở bên đường là được, tôi tự bắt taxi về!"
"Á à, tối nay bà còn muốn chạy à? Để tôi xem bà còn chạy được đi đâu!" Dae-jung nghiến răng kèn kẹt, ấn khoá điều khiển trung tâm, khoá trái cửa xe lại.
"...." Trên trán Rosé xuất hiện mấy cái vạch đen sì, chả biết nói gì nữa.
Xe càng chạy Rosé càng cảm thấy là lạ, sao cái đường này quen thế nhỉ?
"Yang đại gia, ông có bất động sản ở Seoul nữa cơ à? Cái biệt thự đó của ông không phải ở Nine One Hannam đấy chứ?" Rosé hỏi thử.
Dae-jung "hừ" một tiếng: "Đúng thế đấy, làm sao nào? Bây giờ mới nghĩ đến việc ôm đùi tôi thì đã quá muộn rồi, tôi nói cho bà biết, trừ phi bà gọi tôi là ông nội!"
Rosé ngây ra một lát.
'Sao lại trùng hợp thế? Cái tên Dae-jung này cũng ở Nine One Hannam?'
Không biết làm thế nào, trong đầu cô đột nhiên bắt đầu vang lên tiếng cảnh báo "tít tít", khiến cô có dự cảm không hay ho gì cho lắm......
(Đường về nhà chồng mỗi ngày mà chị chưa nhận ra nữa á >.>)
________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro