Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Muốn diễn ư? Bà đây diễn cho tới!!!

Đám fan đang kích động thấy cảnh này đều sững sờ, Amy cũng bị dọa sợ.

Mặt Rosé tái nhợt, cô lạnh lùng liếc nhìn đám fan kia: "Các người muốn làm gì thì nhằm vào tôi, đừng có làm bị thương những người không liên quan."

"Cô... Cô đừng có làm bộ làm tịch!"

"Đúng đấy! Đừng có vờ làm người tốt! Cô chính là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ!"

Ánh mắt Rosé càng trở nên sắc lạnh: "Chỉ dựa vào một bài đăng vô căn cứ trên Insta mà bảo tôi là người xấu? Tuy các bạn còn nhỏ, nhưng tôi mong trước khi làm gì thì các bạn cũng nên động não một chút, từng lời nói và hành động của các bạn đều đại diện cho thần tượng của mình thế nên đừng có để bị người khác lợi dụng mà còn không biết! Như thế là đang bôi nhọ thần tượng của mình đấy!"

Rosé biết, lúc này cô có nói gì họ cũng sẽ nghe không lọt tai, trừ khi nhắc đến thần tượng mà họ hâm mộ.

"Từ khi nào đến lượt cô dạy bảo bọn này đấy!"

"Thật ra tôi thấy cô ta nói cũng có lí... Vừa rồi là ai ném đá thế, đứng ra đây! Không phải đã nói không dùng bạo lực, nhiều nhất chỉ ném trứng thôi cơ mà?"

"Phải đấy! Ai đấy! Chúng ta tới đây để đòi lại công bằng cho tiểu Yang chứ không phải đến để bôi nhọ anh ấy!"

........

Đám fan bạo động tạm thời cũng ổn định lại, Rosé rốt cuộc cũng chen được vào trường quay.

Đạo diễn Won thấy cô đến, vội vàng gọi cô vào phòng nghỉ: "Rosé đến rồi à! Mau vào đây ngồi đi!"

"Đạo diễn, em xin lỗi, gây phiền phức cho đoàn mình rồi...." Rosé áy náy, cô cúi gập người.

Thấy bộ dạng tiều tụy của cô, ông Won vội an ủi: "Người khác không hiểu cô, chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Cái bài đăng đó nói cô không có khả năng diễn xuất rõ ràng là nói bừa! Còn nói... khụ, nói cô ngủ với tất cả mọi người trong đoàn.... Tôi thân là người trong cuộc chẳng lẽ không rõ? Chuyện này tôi thấy nhiều rồi, ai đúng ai sai, trong lòng tôi tự khắc biết!"

"Cảm ơn đạo diễn." Vào những lúc thế này mà đạo diễn Won vẫn đứng về phía cô, điều này khiến cô vô cùng cảm kích.

"Nhưng, chuyện này quả thật ảnh hưởng rất lớn tới cô, cô nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô xem, nếu không thì tôi cho cô nghỉ ngơi vài ngày, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi khỏe hẳn đi?" Đạo diễn nhìn cô lo lắng.

Rosé lập tức nói, "Không cần đâu. Em muốn quay tiếp! Vốn dĩ chuyện của em đã gây ảnh hưởng rất lớn cho cả đoàn rồi, nếu lại làm liên lụy tới tiến trình thì em có chết ngàn lần cũng không hết tội đâu!"

Won U Jin thấy thái độ kiên quyết của cô, liền tỏ ra vui mừng, "Haiz, vậy được! Nếu không chịu nổi nữa thì nhất định phải nói với tôi đấy!"

Sau khi ra khỏi chỗ của đạo diễn, Rosé bỗng bị kéo mạnh vào một góc không người.

Người kia tỏ ra sốt ruột, ngay đến quả đầu vàng chói kia trông cũng có vẻ bơ phờ: "Chae... Rosé, tay bà không sao chứ?"

"Vết thương nhỏ thôi, đã xử lí qua rồi." Rosé không bận tâm nói.

Daejung phát cáu: "Tôi vốn định up tin đính chính giải thích cho fan biết, nhưng anh Seok lại đổi mật mã Insta không cho tôi vào, nói giờ tôi mà đứng ra thì sẽ càng hại bà...."

Rosé vỗ ngực lộ ra vẻ mặt vui mừng: "May mà anh Seok vẫn còn thông minh đấy."

Daejung cảm thấy thật tổn thương: "Đồ phụ nữ vô lương tâm, tôi chỉ muốn giúp bà thôi, không được sao!"

Rosé bất đắc dĩ nói: "Nếu ông thật sự muốn giúp tôi, vậy tôi nhắc trước cho ông biết, lát nữa tôi sẽ giả vờ là một cô gái đáng thương, ông phải phối hợp với tôi, không được lộn xộn, nếu không đừng trách tôi tuyệt giao với ông!"

Daejung ngoáy ngoáy tai, tỏ ra không thể tin nổi: "Vừa rồi bà nói muốn làm gì cơ?"

"Cô gái đáng thương, có vấn đề?"

"Bà có chắc một Lão ma đầu như bà có thể hoàn thành được thử thách khó khăn như vậy không?"

"BIẾN!"

Hôm nay cũng trùng hợp thật, hầu hết cảnh Rosé phải quay đều là cảnh đóng cặp với Han Ji-un.

Đang ngồi nghiên cứu kịch bản dưới bóng cây râm mát, bên tai bỗng truyền tới một âm thanh kì quái...

"Ôi, đây chẳng phải là Đại minh tinh của chúng ta sao? Rosé, giờ cô nổi tiếng rồi, hot đến độ tất cả mọi người đều biết đến cô rồi đấy! Ha ha, biết mấy chuyện xấu xa mà cô làm! Cô cũng thật vô liêm sỉ, xảy ra chuyện như thế mà vẫn dám vác mặt tới trường quay!" Han Ji-un rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.

'Chỉ cần Rosé biến khỏi đoàn làm phim, mình có thể thừa cơ thay thế vị trí của cô ta, có thể đóng cặp với anh tiểu Yang rồi!'

Rosé cắn môi, thân thể khẽ run, vẻ mặt khó xử nhưng vẫn im lặng.

Han Ji-un thấy vậy càng đắc ý, chậc một tiếng rồi chạy theo Daejung:"Anh tiểu Yang, loại người này anh phải tránh xa ra! Nếu không danh tiếng của anh sẽ bị cô ta làm hỏng mất! Cô ta hại anh mất bao nhiêu fan rồi còn gì!"

Han Ji-un áp sát tới còn mang theo mùi nước hoa gay mũi, gân trên trán Daejung giật giật, gã muốn phát cáu nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo của Rosé nên đành hít sâu miễn cưỡng chịu đựng.

Han Jiun thấy Daejung ngó lơ mình, chỉ nghĩ là anh ta đang khó chịu vì vướng phải chuyện của Rosé, lại càng áp sát tới an ủi: "Tiểu Yang, anh cứ yên tâm đi, đoàn làm phim sớm hay muộn cũng sẽ đá Rosé thôi!"

"Cô ồn quá đấy." Daejung kiềm chế hết sức mới thay tất cả ngôn từ chửi mắng của mình thành bốn từ này.

"Xin lỗi anh Daejung, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa." Han Jiun ấm ức bỏ đi.

Cô ta bất mãn vì Daejung vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với mình, nhưng nghĩ một hồi cô ta lại thấy yên tâm, dù sao đợi cô ta lấy được vai nữ thứ thì sẽ có cơ hội ở chung với anh tiểu Yang của cô ngay thôi.

Cứ nghĩ tới mấy cảnh thân mật kia là cô ta lại không kiềm chế được sự kích động của mình.

Nhớ tới thì, tại sao hôm nay đạo diễn còn bắt cô ta tới quay cảnh tiếp theo với Rosé làm gì, thật đúng là lãng phí thời gian!

Có điều, cảnh quay ngày hôm nay cô ta cũng rất thích, có một cảnh cô ta sẽ tát Rosé.

'Hứ, tới lúc đó nhất định phải cho mày biết mặt!'

"Đạo diễn, em thấy cảnh này nếu tát thật thì hiệu quả sẽ tốt hơn, anh có thấy vậy không?" Hiếm lắm mới có dịp một người không hề chuyên tâm đóng phim như Han jiun lại chủ động chạy tới nói chuyện với đạo diễn như vậy.

Làm gì có chuyện Won U Jin không biết cô ta đang nghĩ gì, ông trầm giọng nói: "Chủ yếu vẫn là dựa vào góc quay thôi, nhiều nhất chỉ cần xượt qua mặt một chút là được rồi!"

"Em biết rồi!" HAn Jiun miệng thì nói thế nhưng hoàn toàn không có ý định nghe theo, cô ta định sẽ tát thật, hơn nữa còn phải tát vài cái, để con khốn kia nếm mùi khổ sở mới được.

Dù sao loại chuyện "lấy việc công trả thù riêng" thế này cũng không phải là lần đầu cô ta làm, chưa lần nào cô ta sẩy tay cả.

Sau khi các bộ phận đã chuẩn bị sẵn sằng, bắt đầu bấm máy.

Trong cảnh này, Song Heejin chỉ vừa mới nhập cung, dùng tên giả là Nam Moo Yeon, vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ bé, vì chủ tịch để ý tới nàng nên rước lấy sự ghen ghét của Yoon Min, ả ta liền gọi cô tới phòng họp gây khó dễ cho cô.

"Tiện nhân vô liêm sỉ, không ngờ ngươi còn dám quyến rũ Chủ tịch trước mắt tôi!" Yoon Min nói rồi, giương tay tát mạnh một cái.

Đúng lúc Han Jiun ra tay, đôi đồng tử của Rosé thu lại, cơ thể hơi run lên, cô khéo léo tránh camera, né được bàn tay của Han Jiun, nhưng cơ thể cô như bị đẩy mạnh, chật vật ngã xuống đất, sau đó "Phụt" một búng máu được nhổ ra.

"Rosée......." Đạo diễn Won giật mình, tất cả nhân viên công tác cũng bị cảnh này dọa sợ, mọi người túm tít vây lại.

"Han Jiun, cô mới quay phim ngày đầu tiên đấy à? Sao ngay đến cả sức mình cô cũng không khống chế được hả?" Thường ngày, tính khí của Won Ujin rất tốt, đây là lần đầu tiên ông tức giận như vậy.

Chuyện ngoài trường quay, ông không thể can thiệp, nhưng nếu trong phạm vị của ông mà làm ra mấy chuyện này, ông tuyệt đối sẽ không tha thứ!

"Tôi...." Han Jiun cũng giật mình, vừa xong quả thật cô ta có cố tình dùng sức thật, nhưng tuyệt đối không thể đến mức có thể khiến Rosé ngã thổ huyết thế kia, hơn nữa vừa rồi cô ta rõ ràng thấy Rosé có hơi tránh đi, cô ta căn bản không hề chạm được vào cô, nên chỉ biết è cổ ra kêu oan: "Tôi chỉ tát nhẹ cô ta một cái thôi, vốn không hề dùng sức! Cô ta giả vờ đấy!"

Tiếc rằng trong giới Han Jiun có quá nhiều tai tiếng, chuyện thế này lại làm không ít, thêm việc cô ta vẫn luôn chống đối Rosé, vậy nên lúc này không ai tin cô ta cả.

"Đạo diễn, em không sao, chỉ hơi rách môi một chút thôi, ngậm đá một lát là được ấy mà. Tiền bối Han chắc chỉ muốn hiệu quả quay tốt hơn nên mới vậy, ngài đừng giận nữa...." Rosé tuy chịu ấm ức nhưng vẫn cố chống đỡ, trông ẩn nhẫn lại hiểu chuyện.

Thấy vẻ mặt ấy, không chỉ đạo diễn mà những người khác cũng cảm thấy đồng tình với cô.

Daejung ở bên cạnh nhìn, khóe miệng giật giật, suýt chút nữa thì bị lừa.

'Cái con bé chết tiệt này, giả bộ làm cô gái đáng thương cũng giống ghê...'

Han Jiun thấy dáng vẻ mảnh mai của cô, nhất thời bão nổ: "Rosé, mày còn giả bộ! Rõ ràng là mày cố ý! Là mày tự cắn rách môi mình! Có phải mày đã ngậm bao máu trong miệng từ trước rồi đúng không!"

"Han Jiun, cô đủ rồi đấy!" đạo diễn Won khiển trách.

Tiểu trợ lí bên cạnh Han Jiun sợ to chuyện vội vàng kéo cô ta khuyên nhủ: "Chị Jiun, thôi bỏ đi! Chị đừng chọc đạo diễn nổi giận nữa! Dù sao trong chuyện này chúng ta cũng có phần sai mà..."

Cô ta hiển nhiên cũng cho rằng Han Jiun cố ý đánh thật, chuyện thế này cô ta thấy quá nhiều rồi.

Han Jiun trở tay tát vào mặt tiểu trợ lí: "Cút! Từ khi nào tới lượt cô chỉ huy tôi làm việc hả!"

Tiểu trợ lí bị đánh ngã xuống đất, miệng chảy máu giống y Rosé.

Tất cả nhân viên trong đoàn, đặc biệt là là những người có địa vị không cao giống như cô trợ lý đều vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, họ nhìn Han Jiun với ánh mắt vô cùng chán ghét.

Tuy đời tư của Rosé có lung tung, nhưng cô chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến người khác, hơn nữa lúc quay phim cũng rất chuyên nghiệp, nhưng còn Han Jiun thì sao, chỉ là một con đàn bà đanh đá!

Đây là lần đầu Han Jiun bị đổ oan, thấy mọi người đều không tin cô ta, mặt cô ta tái mét, có cảm giác chỉ chút nữa thôi là ngất xỉu.

Vào lúc cô ta mất không chế muốn liều lĩnh xông lên cào xé Rosé, bỗng có người tiến tới tóm lấy cổ tay cô ta.....

"Jiun, em cũng thật là, chị biết em muốn diễn tử tế cho đạo diễn mở rộng tầm mắt, nhưng cũng không cần quá nghiêm túc như vậy, người biết thì nói em chuyên nghiệp, kẻ không biết thì nghĩ em thế nào đây?"

Người vừa tiến tới nói không ai khác là con rắn Hwayoung.

Hôm nay, Hwayoung không có cảnh quay, vốn dĩ cô ta không cần tới, nhưng để thấy bộ dạng đen đủi của Rosé nên cô ta vẫn đến, không ngờ, sau khi tới đây lại thấy cảnh này......

'Han Jiun rốt cuộc đang làm gì vậy? Ván bài tốt như thế, sao lại bị cô ta đánh thành ra thế này?'

Thấy mọi người đều đang chán ghét Han Jiun cực độ mà đồng tình với Rosé, Hwayounh vội chạy tới giải vây.

Han Jiun vừa nhìn thấy Hwayoung như nhìn thấy người thân, cô ta lập tức khóc lóc kiện cáo, "Chị Hwayoung, con khốn đó đổ oan cho em!"

Hwayoung sợ cô ta lại nói năng linh tinh khiến mọi người ghét bỏ, nên tóm cô ta vào một góc: "Sao em vẫn không kiểm soát được cơn giận của mình thế? Sớm muộn gì Rosé cũng sẽ bị đuổi đi, giờ em chọc vào cô ta làm gì?"

Han Jiun thở gấp đáp, "Mới đầu đúng là em có nghĩ sẽ dạy dỗ nó một trận, nhưng em còn chưa động vào nó, nó đã tự mình tránh, lại còn bày ra bộ dạng bị em đánh đến thổ huyết!"

Hwayoung thấy Rosé phía đối diện đang được đạo diễn không ngừng an ủi, nhưng vẫn tỏ ra độ lượng, cô ta lập tức nhìn ra cô định giở trò gì, vội nghĩ cách cứu cánh: "Jiun, chỉ mình chị tin em cũng vô dụng, vấn đề là mọi người đều không tin, tình huống lúc này em không giải thích rõ được đâu, cách tốt nhất là em lập tức đi xin lỗi Rosé đi....."

Han Jiun vừa nghe thấy vậy liền nổi giận: "Gì cơ? Bảo em đi xin lỗi! Em không đi! Chị Hwayoung, sao chị có thể đứng về phía cô ta, nói giúp cô ta như vậy!"

Hwayoung sắp bị con não tàn này làm cho tức chết rồi: "Em không thấy vì chuyện này mà tất cả mọi người bắt đầu đồng tình với cô ta rồi sao? Chẳng lẽ em còn muốn để cô ta vùng dậy, để cô ta tiếp tục có thể đóng cặp với anh tiểu Yang của em?"

Han Jiun chần chừ một hồi, vẫn không chịu mở miệng xin lỗi: "Nói chung là em không đi! Bảo em đi xin lỗi con khốn đó chẳng bằng bảo em chết đi còn hơn!" 'Chuyện nhỏ như vậy sao có thể gây ảnh hưởng gì được, sau này mình mua chút đồ tặng đám người kia là được rồi!'

Hwayoung thấy không thể nói cho cô ta hiểu được, đành phải từ bỏ 'Hi vọng sau này cô ta đừng gây thêm sai lầm gì nữa. Danh tiếng con Chaeyoung bị hủy hoại đã là điều chắc chắn, cho dù cô ta có thông minh đến đâu cũng chẳng thể lật ngược ván bài được? Chắc chẳng bao lâu nữa, chỉ cần vị Đại gia bí mật kia bỏ nó, ai sẽ cần một người có danh tiếng xấu lại hay cắm sừng người khác như nó chứ.'

Nghĩ tới đây, Hwayoung mới cảm thấy yên ổn lại.

Cuối cùng, để tránh lại xảy ra xung đột, đạo diễn không để họ quay lại nữa, mà dùng luôn cảnh Rosé bị đánh tới chảy máu.

Cảnh thứ hai phải quay ngày hôm nay là cảnh Song Heejin được thăng chức làm thư ký, Yoon min bị ngó lơ thậm chí Chủ tịch còn cắt chức làm phó phòng phát triển trong cuộc họp giao ban mỗi tuần. Sau cuộc họp giao ban, Heejin tới căn tin vô tình thấy Yoon Min ngồi thơ thẩn liền đền hỏi thăm, nói cho Yoon Min biết thân phật thật sự của cô.

May mà cảnh này khá là an toàn, chủ yếu đánh vào tâm trạng và đối thoại, không có động tác gì cả.

"3, 2, 1, Action!"

Bấm máy.

Trong căn tin, Heejin từng bước chậm đi tới, liếc mắt nhìn nữ nhân ngồi thơ thẩn không hồn như người chết: "Trưởng phòng Shin, chị có biết tại sao tôi lại hận chị như vậy? Tại sao nhất định phải bức chị tới đường chết như vậy không?"

"Tiện nhân! Cô ghen tị với tôi! Ghen tị vì Chủ tịch yêu thương tôi! Ghen tị vì tôi được người cưng chiều!"

Heejin cười khúc khích ra tiếng, như thể nghe thấy một câu chuyện nực cười: "Tôi ghen tị? Ghen tị vì chị được lão già kia yêu thương sao? Chị có thể bớt nói chuyện cười lại được không?"

"Nam Moo Yeon! Cô...cô điên rồi sao? Tôi phải nói với Chủ tịch! Tôi phải nói cho người biết cô mắng chửi......"

Heejin chợt bắn ánh mắt thâm trầm tới, khiến Yoon Min phải câm miệng, sau đó nàng nhả từng chữ nói, "Trưởng phòng Shin, chắc cô biết bổn tiểu thư là ai đấy? Cô có còn nhớ tới.... con gái nhỏ của giám đốc điều hành Song Heejin không?"

"Cô... cô... cô..." Han Jiun nói "cô" tới nửa ngày vẫn không tiếp được.

Đạo diễn hô một tiếng "Cắt": "Lại!"

Lần quay thứ hai bắt đầu.

"Trưởng phòng Shin, chắc cô cũng biết bổn tiểu thư là ai đấy? Có còn nhớ tới... con gái nhỏ của giám đốc điều hành Song Heejin không?" Lần này, ánh mắt Rosé trông càng lạnh lẽo hơn lần trước, giống như một chiếc giá treo cổ đang kẹp chặt cổ của đối phương.

"Cô... cô là... là..."

"Dừng, làm lại!"

Lần quay thứ ba.

"Trưởng phòng Shin, chắc cô cũng biết bổn tiểu thư là ai đấy? Có còn nhớ tới... con gái nhỏ của giám đốc điều hành Song Heejin không?" Tâm trạng của Rosé lần này còn kịch liệt hơn lần trước, lần này cô dùng ngữ khí như ác quỷ muốn lấy mạng người để đọc lời thoại, mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự phẫn nộ cùng oán giận không ngớt từ cô.

"cô... cô là Song Heejin? Cô sao có thể là... là... là...." Máy thu âm của Han Jiun như bị kẹt, lại quên thoại rồi.

"Cut!" Lần này, rốt cuộc đạo diễn Won cũng mất hết kiên nhẫn, ông ném kịch bản, nổi trận lôi đình: "Han Jiun, cô làm sao thế hả? Ngay đến lời thoại đơn giản như thế cô cũng không thuộc, rốt cuộc thường ngày cô có xem kịch bản không!"

Thực tế không thể trách đạo diễn lại nổi giận, khó lắm cảm xúc của Rosé mới lại tốt được như lần này, vốn dĩ đã có thể có được một thước quay đẹp, nhưng lại bị sai lầm ngu ngốc của Han Jiun hủy hoại mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro