Mingie thật sự chịu mở miệng nói chuyện rồi!
Thật uất hận mà...
Nếu không phải là Lalisa chạy đi yêu đương trước vứt bỏ anh lại thì anh cũng chẳng đến nỗi thảm thế này. Trước kia tốt xấu gì cũng còn có kẻ chết cùng giờ chỉ còn lại mình anh với nước mắt!
'Không được, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ theo đuổi IU mới được.'
Jungkook đang muốn đi tìm Kool Ji-Eun gia tăng tình cảm thì đột nhiên một người chạy tới kéo anh ra một chỗ rồi truy hỏi: "Ê, Jungkook, em gái trong góc kia là bạn anh à? Tên là gì thế? Tiểu thư nhà nào vậy?"
"Cậu muốn làm gì?" Jungkook liếc xéo tên đang nói chuyện với mình.
Tên này là playboy có tiếng ở Seoul, không chỉ có thói quen thay phụ nữ như thay áo mà còn thích cướp phụ nữ của người khác - Wang Kae Tak.
Wang Kae Tak nghe vậy liền nhướn mày: "Thừa lời, đương nhiên là anh đây thấy hứng thú rồi! Anh cũng biết tôi thích kiểu này mà!"
Jungkook nhấp một ngụm rượu vang: "Tôi chỉ có thể nói với cậu một câu, đừng có tự tìm đường chết!"
Wang Kae Tak nghe xong liền mất hứng: "Hừ, anh nói thế là ý gì, cái gì mà tìm đường chết chứ! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi!"
Jungkook vô cảm nói: "Người ta là hoa đã có chủ rồi!"
"Có chủ thì sao nào? Khắp cái Seoul này còn có góc tường nào mà tôi không dám đào?" Wang Kae Tak nói xong liền đi về phía Rosé.
Cách đó không xa, Kool Ji-Eun đang nói chuyện với Lalisa.
Hôm nay Kool Ji-Eun mặc một chiếc váy dạ hội của Chanel, vẫn là phong cách thành thục sang trọng như trước, chỉ có điều sắc mặt thoạt nhìn có vẻ tiều tụy.
Kool Ji-Eun nhìn người đang đứng trước mặt mình, làm bộ thoải mái mở miệng: "Lisa, chuyện lần trước em xin lỗi, là em không kiểm soát được cảm xúc, không nên không nói một lời đã bỏ đi như thế."
"Ý của chị em cũng đã hiểu rồi... Trong số những người đã từng tiếp xúc chị là người em thấy phù hợp nhất với em, em đã từng cho rằng có thể cùng chị đi hết quãng đời còn lại. Nhưng cuộc đời này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào đoán trước được... Tuy rằng đáng tiếc nhưng em vẫn rất tôn trọng sự lựa chọn của chị."
Kool Ji-Eun nói đến đây lại nở nụ cười hào phóng: "Sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Không thể nghi ngờ, "lấy lui làm tiến" đúng là sự lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này.
Đoạn thời gian này, cô ta đã cố gắng không đi tìm Lalisa, thế nên giờ cô ta nói những lời này, chắc chắn Lalisa sẽ không từ chối.
Lalisa chỉ lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, để tránh cho bạn gái tôi có những hiểu lầm không đáng, sau này chúng ta vẫn không cần qua lại thì hơn."
Vừa dứt lời, vẻ hào phóng đạo mạo trên mặt Kool Ji-Eun đã lập tức cứng ngắc, trông vô cùng khó coi.
Hiển nhiên là cô ta không thể ngờ rằng Lalisa lại từ chối thẳng thừng thế này, thậm chí còn không lưu chút mặt mũi nào cho cô ta!
Vẻ mặt Kool Ji-Eun đầy tổn thương nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói khẽ run: "...Lisa, tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết hai mươi năm, em biết chị đã có người chị thích nhưng em đã nói em sẽ rút lui rồi... Vậy mà, chỉ vì một cô gái mới quen không bao lâu mà chị lại muốn xóa bỏ tình bạn bao năm giữa chúng ta?"
"Cô ấy không phải cô gái quen biết chưa được bao lâu, cô ấy là vợ tương lai của tôi." Ánh mắt Lalisa khi nói câu nói này không chỉ lạnh lẽo mà còn chứa cả sự cảnh cáo nghiêm khắc khiến cho Kool Ji-Eun rùng cả mình...
Lalisa nói xong liền đưa mắt về phía Rosé, không ngờ lại thấy Wang Kae Tak đang ngồi trước mặt cô.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi đổi sắc, chỉ để lại một câu "Xin lỗi không tiếp chuyện được" rồi đi về phía Rosé.
...
Khu vườn này của nhà Jeon rất độc đáo, cảnh sắc cũng rất mỹ lệ. Ở phía trên chỗ Rosé ngồi là một khóm dây leo nở đầy hoa, phía bên cạnh là những bông hoa thủy tiên xinh đẹp và một mặt hồ phản chiếu ánh trăng.
Cơ tiếc là cảnh có đẹp đến mấy cũng không khiến Rosé không thể không để tâm tới Lalisa và Kool Ji-Eun được.
'Thiệt tình, hai người này nói cái gì mà lâu thế! Thật đáng ghét!'
Trong bữa tiệc này cũng có không ít thanh niên tuấn tú hoặc những người muốn tìm vợ cho con trai như Jeon Sung Woo để mắt tới Rosé. Nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã trông thấy Wang Kae Tak đi về phía Rosé.
Trông thấy Wang Kae Tak lại bắt đầu "trêu hoa ghẹo nguyệt", mọi người liền tiếc hận không thôi, cô gái này thoạt nhìn đơn thuần, chỉ mong đừng bị tên đó lừa!
Nhà họ Wang cũng là một trong những danh gia vọng tộc ở Seoul, năng lực của bản thân Wang Kae Tak cũng không tồi, chỉ tiếc là quá ham mê sắc đẹp nên bị người khác lên án.
Rosé đang tò mò không biết Lalisa và Kool Ji-Eun nói gì với nhau thì đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô: "Vị tiểu thư này, xin hỏi chỗ này đã có ai ngồi chưa?"
Người này mặc một bộ vest kiểu cách theo phong cách Anh, trông vừa lịch sự vừa tao nhã, tướng mạo cũng tầm trung trung thôi nhưng phối với bộ đồ này cũng được xem như là một vị công tử lịch lãm. Chỉ tiếc, đôi mắt kia đục ngầu vô thần kia đã tố cáo bản chất ăn chơi sa đọa của gã.
Nhưng mà, gã ta là người thế nào thì cũng chẳng liên quan đến cô, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lalisa và nhạt nhẽo trả lời: "Có người rồi!"
Tình tiết không như dự đoán khiến Wang Kae Tak hơi sửng sốt, sau đó liền cười nói: "Cô thật là vui tính, tôi đã để ý cô nãy giờ rồi, hình như cô chỉ đi một mình thôi mà."
Rosé sa mạc lời 'đã biết rồi còn hỏi làm quái gì.'
Wang Kae Tak thấy Rosé không phản ứng lại thì càng hưng phấn, hai mắt đảo đảo quét cả người Rosé một lượt.
Wang Kae Tak là loại đàn ông duyệt qua vô số phụ nữ thế nên đối với những thứ phụ nữ mà hứng thú gã đều biết rõ, vì vậy liền nhanh chóng tìm được chủ đề: "Bộ váy đang mặc trên người cô là của Tắc Linh đúng không?"
Nghe thấy hai chữ Tắc Linh, Rosé mới có chút phản ứng: "Đúng thế, sao nào?"
Wang Kae Tak thấy bắt đúng chủ đề thì liền tự đắc, bèn tiếp tục men theo chủ đề này: "Đây là bộ bán sẵn thôi đúng không?"
"Đúng vậy." Rosé gật đầu, lại muốn xem xem rốt cuộc cái gã này muốn nói gì.
"Cô không có ý định đặt hàng cao cấp sao? Nghe nói những đơn đặt hàng cao cấp của Tắc Linh đã xếp đến tận nửa năm sau rồi, giờ muốn đặt một đơn cũng không dễ... Có điều, tôi có quen với nhân viên bên đó, nếu cô thích, tôi có thể đặt giúp cô một bộ!" Wang Kae Tak hiến ân cần.
Rosé cười cười: "Sao tôi lại không biết xấu hổ thế được! Vô công bất thụ lộc mà!"
(Vô công bất thụ lộc: Không làm gì sao dám hưởng.)
Wang Kae Tak nghe vậy liền cho là có hi vọng, thái độ lại càng thêm ân cần: "Cô khiêm tốn quá rồi, người đẹp như cô, chỉ xuất hiện thôi cũng đã là công lao rồi! Công lao khiến người khác mát mắt!"
Wang Kae Tak nói xong lại liếc nhìn dung mạo của cô gái, sống mũi tinh xảo, đôi môi anh đào hồng nhuận cùng với vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như cành liễu ẩn dấu sau chiếc váy trắng...
Bộ đồ này tuy rất bảo thủ thế nhưng khi khoác lên người cô gái này lại khiến người ta xao xuyến.
'Đúng là một tuyệt tác trời sinh!'
Mắt Wang Kae Tak lại càng ngày càng sáng, gã hạ quyết tâm phải kéo bằng được cô gái này về tay mình, về phần lời nhắc nhở của Jungkook, gã đã tự động ném ra sau đầu rồi.
"Đúng rồi, nói chuyện lâu vậy rồi mà còn chưa biết cô họ gì! Tôi họ Wang, tên là Kae Tak!" Wang Kae Tak vừa nói vừa kín đáo dịch lại gần Rosé.
Wang Kae Tak tự cho là kỹ thuật tán gái của mình cao siêu, nhưng gặp phải Rosé thì... mắt cô sắp rớt khỏi hốc mắt rồi!!!
'Cái gì cơ! Cái gã này chính là Wang Kae Tak, người được xưng là đệ nhất cao thủ tán gái của Seoul? Với cái trình độ này á?'
"Tôi ấy à..." Rosé vừa mở miệng vừa nhướn mày nhìn Đại Ma Vương đang bước từng bước tới chỗ mình.
'Hừ! Cuối cùng cũng dứt ra được với thanh mai mà chạy tới quản lí cô rồi hả!' Rosé oán hận nghĩ.
Thấy ánh mắt Rosé như giận như không nhìn về hướng khác thì trong lòng Wang Kae Tak càng ngứa ngáy đến lạ 'ánh mắt này thật quá quyến rũ!'
Cùng lúc đó, Rosé cũng nâng cằm lên trả lời câu hỏi của Wang Kae Tak: "Bây giờ tôi họ Park, tương lai sẽ là họ Manoban."
Lalisa vốn đang đằng đằng sát khí bước tới, nhưng vừa nghe thấy câu nói này của Rosé thì khuôn mặt lập tức trở nên dịu dàng như nước.
'Họ Manoban... theo họ mình à...Câu trả lời này thật sâu sắc, không hổ là vợ của chị!'
"Hửm? Họ nào cơ?" Wang Kae Tak không hiểu lắm hỏi lại.
"Manoban của Lalisa." Rosé trả lời.
Nãy giờ Rosé vẫn nhìn Lalisa chằm chằm nên Wang Kae Tak cũng nhanh chóng hiểu ra cô có ý gì, gã lập tức nở nụ cười lạnh: "Ha ha, cô Park đây khẩu khí cũng lớn thật nhỉ? Ngay cả họ Manoban mà cũng dám theo?"
Rosé nhướn mày: "Sao lại không dám? Tôi đã quyết kiếp này không phải Lalisa thì tôi không lấy làm chồng!"
Wang Kae Tak nghe vậy thì suýt cười to: "Cả cái đất Seoul này ai chả muốn làm Manoban phu nhân, cô muốn thì có ích gì? Chi bằng... chi bằng muốn cái gì đó thực tế một chút!"
Wang Kae Tak nói xong còn cố ý vươn tay về phía Rosé...
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Lalisa đã bước tới trước mặt hai người.
"Ồ! La đổng, ngài..." Thấy người tới, Wang Kae Tak còn tưởng là đối phương tìm mình, hớn hở chào hỏi.
Nhưng Lalisa lại chẳng buồn liếc gã lấy một cái mà dùng giọng điệu cưng chiều nói với cô gái bên cạnh đã: "Lát nữa chờ chị rồi về cùng."
Rosé cười tủm tỉm gật đầu: "Ừm!"
Hai người chỉ trò chuyện một câu thôi nhưng cũng đủ khiến sắc mặt Wang Kae Tak tái nhợt.
'Chuyện... này... hai người này... thế này là sao...Không phải là như cái gã ta đang nghĩ đấy chứ...'
"Ơ... La đổng... chị... Tôi..." Wang Kae Tak nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình mà lưỡi cứ quắn quéo vào với nhau không nói được từ nào cho ra hồn.
Lalisa không nói gì chỉ dùng mắt của mình "đóng băng" Wang Kae Tak xong rồi mới xoay người rời đi.
Lalisa đi rồi, Wang Kae Tak vẫn chết sững cả người nhìn Rosé: "Cô... cô cô cô cô... và Lalisa..."
Rosé mỉm cười, "Đúng là như những gì anh nghĩ đấy."
Wang Kae Tak: "..."
Sau một lúc lâu, Wang Kae Tak chạy té khói đi tìm Jungkook tính sổ.
"Cmn! Jungkook, sao anh không nói cho tôi biết cô gái kia là người phụ nữ của Lalisa?"
"Không phải tôi đã nói rồi à?"
"Anh nói lúc nào!" Wang Kae Tak như sắp sụp đổ đến nơi.
"Tôi nói cậu đừng có mà tìm đường chết, người cậu không đào góc tường ở cái đất Seoul này dùng phương pháp loại trừ chẳng phải là ra rồi à?" Jungkook nói với vẻ đương nhiên.
Wang Kae Tak tí thì bị sặc chết: "Xong đời rồi, xong đời rồi! Làm thế nào bây giờ! Vừa rồi tôi đi gạ gẫm phụ nữ của Lalisa đấy!!! Có nên mua gì đó cho cô gái kia để thỉnh tội không? Dường như cô ấy rất thích trang phục của Tắc Linh thì phải, hay là tôi mua mấy món đến tặng nhỉ?"
Jungkook quét mắt nhìn gã ta một cái, sâu kín nói: "Em gái kia chính là bà chủ Tắc Linh đó!"
Wang Kae Tak: "..."
Vừa rồi, bởi vì chỗ Rosé ngồi rất hẻo lánh, Lalisa lại đưa lưng về phía mọi người nên mọi người chỉ thấy hình như là Lalisa nói gì đó với Wang Kae Tak, sau lại thấy Wang Kae Tak đột nhiên bỏ chạy như gặp ma...
Tuy chẳng biết là vừa rồi Lalisa nói cái gì với gã ta! Nhưng cũng có một số người vừa nhìn đã hiểu.
"Ha ha ha ha... Cái tên Wang Kae Tak kia đúng là muốn chết rồi! Ngay cả người phụ nữ của Lalisa mà cũng dám xơ múi!" Jung Ho-seok cười lăn cười bò.
Cho Hae San ôm lấy bà xã, vẻ mặt cũng buồn cười không thôi: "Có điều cũng không thể trách Wang Kae Tak được, tiện mắt nhìn trúng thôi ai ngờ lại đụng phải người của Lalisa đâu!"
"Nói tới thì, chẳng lẽ Lalisa và Rosé không định công khai sao?" Jung Ho-seok chau mày nói.
"Lần trước đã nói rồi mà, do đặc thù công việc của Rosé nên không thể công khai chuyện tình cảm được!" Cho Hae San cũng giải thích.
Jung Ho-seok nhìn về phía Rosé, thở dài một hơi: "Thật ra em cảm thấy con người cô ấy cũng không tệ. Như những minh tinh khác á, nếu mà ôm được đùi Lalisa thôi là đã vội đi loa cho cả thế giới biết rồi, anh có biết Lee Ahreum không? Rõ ràng là chẳng có chút quan hệ gì với Lalisa, vậy mà suốt ngày tự xưng tôi đây là bà Manoban, là tình yêu đích thực của Lalisa... Thực là thế thì sao Lalisa còn chả biết cô ta là ai!"
"Ừ! Tuy chỉ mới gặp có hai lần nhưng con người cô gái này quả thật không tồi, cũng khá đặc biệt, lần nào cũng dọa chúng ta dựng người, ha ha ha ha ha..."
*(dành cho những ai không nhớ, đây là cặp đôi đánh "dã chiến" trên núi.)
...
Trong một góc yên ắng không người của khu vườn.
Kool Shang nâng một chiếc ly đế cao trong tay đưa mắt nhìn xuyên qua những lớp lá qua mặt hồ ở phía xa xa.
Vẻ mặt Kool Ji-Eun có chút khẩn trương: "Ba.. cách này... có được không?"
Kool Shang nhấp hớp rượu vang: "Hôm nay trong đám quan khách này có không ít người là quan viên tai to mặt lớn, thậm chí còn có lãnh đạo ban thanh tra pháp luật, ngay cả người thiết diện vô tư như thẩm phán Lee cũng ở đây... Nếu cô ta giết người trước biết bao nhiêu con mắt thế này thì cho dù có là Lalisa cũng chắc chắn không thể bảo vệ được cô ta! Kể cả là giữ lại được cái mạng thì con cho rằng một tội phạm giết người có thể bước chân vào nhà Manoban được sao?"
Kool Ji-Eun khẽ chau mày nhìn cô gái mặc váy trắng đang nói chuyện với Rosé: "Phía Jimin kia có vấn đề gì không? Nhỡ như cô ta không chết thì..."
"Chắc chắn cô ta sẽ chết!" Trong mắt Kool Shang đầy vẻ khát máu.
Ý tứ đã rõ rành rành, kể cả có không chết thì ông ta cũng đã sắp xếp bên phía bệnh viện rồi, chắc chắn sẽ không có sơ hở.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên làm ra chuyện liên quan đến mạng người, Kool Ji-Eun nghe vậy thì ngón tay khẽ run lên, có điều cô ta rất nhanh chóng bình tĩnh lại. Yu Jimin chắc chắn sẽ phải chết, bọn họ chẳng qua cũng chỉ phát huy giá trị cái chết của cô ta đến mức lớn nhất thôi! Đợi bọn họ giải quyết xong chuyện của Rosé thì cũng coi như là đã báo thù cho cô ta rồi!
'Kool Ji-Eun, mày đã thất bại biết bao nhiêu lần thế rồi, lần này tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lần này, nhất định phải khiến cho Rosé không thể xoay người được nữa!!!'
Cứ nghĩ tới sự tuyệt tình của Lalisa, cô ta cũng chẳng muốn nể nang gì nữa.
Kool Shang vỗ vai con gái: "Đi chuẩn bị một chút đi! Sắp đến lượt chút ta lên sàn rồi đấy! Gọi chú Manoban và dì Manoban của con đến đi! Để cho họ tận mắt thấy cảnh Rosé giết người, như thế mới thêm phần thú vị..."
"Vâng, thưa ba!"
...
Sau khi Wang Kae Tak bị Đại ma vương đuổi đi, Rosé mang tâm trạng vui vẻ đứng bên hồ cho cá ăn.
'Một đám cá chép trong hồ vây tới tranh nhau cướp thức ăn, trông rất thú vị.'
Nhìn cảnh này, chẳng hiểu sao Rosé lại nhớ đến tên Hansin tham ăn kia, bèn tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho anh chàng.
Đang cho cá ăn vui vẻ thì đột nhiên Rosé nghe có tiếng bước chân đi tới cạnh mình.
Cô còn tưởng rằng lại là tên công tử nào cơ, kết quả ngẩng đầu lên thì lại phải hiện đó là một cô gái lạ mặt mặc một váy trắng dài, bộ dạng yếu ớt, lớp trang điểm trên mặt không che được vẻ tái nhợt vì bệnh tật của cô ta.
Rosé nhìn kĩ thêm mấy lần, quả thật là không quen, không biết người này đến có ý gì nên cô cũng không chủ động mở miệng, chỉ đứng yên xem cô gái này muốn làm gì.
Cô gái đó dùng ánh mắt như nhìn một đống rác đánh giá, soi mói cô rồi cười lạnh một tiếng: "Hừ, chắc cô là Rosé nhỉ? Da mặt đúng là dày hơn cả tường thành! Loại người thấp hèn như cô mà cũng muốn bước chân vào nhà họ Manoban sao?"
Rosé nghe vậy liền vô thức nhướn mày. 'Ồ, cô gái này thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, không ngờ lại độc mồm độc miệng như thế.'
Nhưng, cô có thể chắc chắn là mình cũng không hề nhận ra cô gái này... 'Chuyện quái quỷ gì đây?"'
'Chả dưng gì mà không có lửa lại có khói được, chuyện này chắc chắn là có vấn đề.'
Trong lúc Rosé đang phỏng đoán ý đồ của cô gái kia thì cô ta lại càng lúc càng nói khó nghe: "Cô cho rằng mặc được một bộ ra dáng tiểu thư khuê các thì có thể che dấu cái mùi nhà quê của cô hả? Cũng chỉ là thứ rác rưởi thấp hèn mà thôi, thế mà còn cho là mình thanh cao lắm à! Cái đồ có mẹ sinh ra mà không có mẹ dạy!"
Nghe thấy câu cuối cùng, ánh mắt Rosé lập tức toát ra ý lạnh.
Cô ả kia thấy phản ứng của cô thì lại càng thêm hưng phấn, tiếp tục khiêu khích, câu sau lại càng khó nghe hơn cả câu trước.
"Ai mà chẳng biết ngành giải trí của các cô loạn như nào chứ! Cũng chỉ là cái đồ bị vạn người cưỡi, vạn người dùng thôi! Giả thanh thuần làm cái gì! Đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!"
Cô ả mắng chửi một thôi một hồi thấy Rosé vẫn giữ bình tĩnh như thế thì tức giận không thôi, lập tức hất ly rượu trong tay về phía Rosé.
Cả mặt lẫn tóc và váy Rosé đều dính đầy rượu, trông chật vật vô cùng, trong đôi mắt đang rũ xuống ẩn dấu đầy sự u ám khó phát hiện...
Sắc mặt cô ả kia tràn đầy sự vui vẻ 'thế này chắc đủ để cô ta đánh trả rồi nhỉ!'
Vì thế cô ả lại càng làm to lên, dứt khoát giơ tay ra đẩy Rosé một cái: "Đồ đĩ thối! Còn dám trợn mắt nhìn tôi à!"
Nhưng mà...
Cô ta không ngờ rằng lực đẩy của cô ta chẳng được bao nhiêu, ấy vậy mà cả người Rosé như thể con diều bị đứt dây ngã về phía sau...
Một tiếng "ào" vang lên, cả người Rosé đã rơi xuống hồ nước!!!
'Sao... sao lại thế này được!'
Vốn nên là cô ta bị Rosé đẩy mới đúng chứ! Sao bây giờ lại thành Rosé bị cô ta đẩy xuống hồ rồi!
Dở hơn nữa là ngay lúc Rosé bị cô ta "đẩy" xuống nước, Kool Ji-Eun đang kéo tay Chey So-hee đi về phía này, bên cạnh còn có Chun Ae và ba mẹ của Jungkook nữa, cả nhóm người đang vừa nói chuyện phiếm với nhau..
Vì thế tất cả mọi người chỉ thấy được cảnh Rosé bị đẩy ngã xuống hồ.
Cùng lúc đó, có vài người hầu gần đó cũng phát hiện ra có người rơi xuống hồ, lập tức hoảng sợ hô hào:
"Áaa... có người rơi xuống hồ rồi! Có người rơi xuống hồ rồi!"
"Mau mau cứu người!!!"
...
Lúc này Chey So-hee và Chun Ae cũng sợ ngây cả người.
'Chuyện gì thế này? Hình như cô gái vừa bị đẩy là Rosé thì phải?'
"Có ai không? Có ai biết bơi không? Nhanh nhảy xuống cứ người cho tôi!" Jeon Sung Woo vội vàng cho người hầu nhảy xuống cứu người.
Kết quả là đúng lúc này, lại một tiếng "ào" vang lên, có người nhảy xuống nước.
"Ôi! Là La đổng, La đổng nhảy xuống rồi!" Một người hầu sợ hãi kêu lên.
"Lisaa!!!" Chey So-hee sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Vẻ mặt Chun Ae cũng khẽ biến: "Không sao! Kỹ năng bơi của Lisa rất tốt!"
Jeon Sung Woo không nghĩ tới lại xảy ra chuyện thế này: "Hồ nước này rất sâu, hơn nữa dưới đó còn có không ít đá tảng, cứ nhảy xuống như thế thì nguy hiểm lắm!"
"Con cũng xuống!" Jungkook nói xong đang định chuẩn bị nhảy xuống nước thì lại bị mấy người hầu kéo lại: "Thiếu gia, nguy hiểm lắm, đội bảo vệ đã tới rồi!"
Lúc này đây, Kool Ji-Eun cũng không ngờ được người rơi xuống nước không phải là người bọn họ đã sắp đặt mà lại là Rosé. Cô ta cứ đứng ngây ra đó, ngay cả khuôn mặt Kool Shang cũng đầy âm u, ánh mắt lạnh lẽo như có như không bắn về phía cô gái mặc váy trắng kia.
Rõ ràng là cô ả kia cũng sợ cho chết đứng luôn rồi, bị Kool Shang lườm như vậy thì rét run lên.
Cùng lúc đó, dưới hồ nước sau, Lalisa cuối cùng cũng tìm được Rosé, bèn vội vội vàng vàng kéo lấy tay cô.
Đang muốn kéo người lên thì Rosé lại ngăn không cho chị di chuyển, sau đó dùng ngón tay viết bốn chữ vào lòng bàn tay chị: [phối hợp với em].
Người khác thì có thể không biết nhưng Lalisa thì lại biết rất rõ, với thân thủ của Rosé chắc chắn sẽ không bao giờ bị một cô nàng yếu đuối đẩy xuống nước một cách dễ dàng như thế được.
Và trước mắt nhiều người thế này cũng chẳng có ai lại lựa chọn ra tay với Rosé cả.
Thế nên, chỉ có một khả năng là Rosé cố tình để rơi xuống nước.
Tuy đoán được là vậy nhưng mà khi nhìn thấy cô rơi xuống hồ, chị vẫn hốt hoảng nhảy theo luôn, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
'Cũng may là cô gái này còn có lương tâm, còn biết thông báo cho chị sớm!'
Lalisa tức giận nhéo eo cô gái một cái, Rosé ăn đau bèn mở to hai mắt ra trừng chị, ánh mắt đầy vẻ lên án: Ôi, cục cưng à, em bị chị nhéo đau đến nỗi tý thì không nín thở được nữa đây này!
Trừng xong, Rosé có qua có lại mà cắn môi Lalisa một cái, ngón tay tiếp tục viết chữ trong lòng bàn tay chị: [vu oan giá họa]
Ngay từ đầu Rosé cũng chẳng biết cô gái kia cứ khiêu khích cô không ngừng để làm gì, ngay lúc cô ta hất rượu vào mặt cô, cô còn suýt không nhịn được mà đánh trả lại.
Cũng may là trong lúc mấu chốt nhất, cô chiếm được thế chủ động mà tự mình ngã xuống hồ để gậy ông đập lưng ông.
'Bà nó chứ! Chỉ bằng vào mấy cái diễn xuất vụng về của cô mà đòi vu oan giá họa cho tôi à!'
Lalisa đương nhiên biết trong lòng Rosé nghĩ gì, rõ ràng là vẫn có những cách giải quyết khác nhẹ nhàng hơn, ấy vậy mà vẫn dùng cách này... chẳng lẽ vì nó kích thích hơn à?
Lại còn xảy ra ngay trước mắt chị nữa, giờ chị cũng chẳng biết nên nói gì cho phải...
Thật ra Rosé cũng biết rằng cô nên rời đi trước khi đối phương giở trò, nhưng cô không cam lòng vì thế quyết định cắn ngược lại.
'Cô không thể để yên chuyện này được!!!'
Lúc Lalisa và Rosé đang "liếc mắt đưa tình" dưới nước thì người trên bờ đã sắp phát rồ lên rồi.
"Trời đất ơi, trời đất ơi! Làm thế nào bây giờ? Sao Lisa vẫn còn chưa lên!"
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Bảo vệ đã đến đây rồi!"
...
Lúc này Kool Ji-Eun đang vô cùng nóng ruột nóng gan, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cô gái mặc váy trắng kia, nếu lát nữa cô ta mà khai ra bọn họ thì hỏng hết, kể cả không khai ra thì bọn họ cũng khó tránh khỏi liên quan.
Bởi vì, Yu Jimin là bà con xa của nhà họ Kool, cô ta có thể tới bữa tiệc này là vì Kool Ji-Eun đã cố ý xin Jungkook thêm một tấm thiệp mời.
Trong tính toán ban đầu của họ, đợi đến lúc xảy ra chuyện thì sẽ lấy cớ là người thân mà "cắn" Rosé, nào ngờ giờ lại thành nhược điểm chí mạng của họ!
Cô gái mặc váy trắng thấy ánh mắt nhắc nhở của Kool Ji-Eun liền thừa dịp đang hỗn loạn len lén trốn đi.
Kết quả, đang chuẩn bị chuồn êm thì lại bị Cho Hae San đứng cạnh đó giữ lại: "Ê! Cái cô này! Muốn chạy đi đâu! Đẩy người ta xong còn muốn chạy nữa à!"
"Tôi không có... Tôi không có đẩy cô ta!" Yu Jimin gào lên.
Jung Ho-seok cũng giúp chồng giữ chặt lấy tay cô ta: "Tất cả mọi người đều thấy hết rồi, cô còn muốn chối à!"
Hai vợ chồng Cho Hae San nói to như thế làm cho mọi người cùng chú ý tới bên đó.
Jeon Sung Woo lập tức cho người khống chế cô ả này lại.
Kool Ji-Eun hết cách, đành phải lên tiếng: "Chú Jeon, Jimin là em họ cháu, vừa rồi chắc chỉ là hiểu lầm thôi!"
Nhưng vừa rồi Jeon Sung Woo tận mắt thấy rõ cô gái mặc váy trắng này đẩy người xuống, vì thế chỉ trầm mặt xuống, không chấp thuận sự xin xỏ này: "Cho dù chuyện này là thế này thì cũng phải chờ người lên đã rồi tính! Vị tiểu thư này hiện tại không thể rời khỏi đây!"
Trong góc, Jungkook nhìn sắc mặt lo lắng của Kool Ji-Eun, trong đáy mắt anh có tia lạnh lẽo không dễ gì phát hiện ra.
Đội bảo vệ vội vàng nhảy xuống nước, dùng đèn pha có ánh sáng mạnh soi sáng, bắt đầu công cuộc tìm người...
Đúng lúc này, một tiếng "rào" vang lên, cuối cùng Lalisa cũng ngoi lên, trong lòng còn ôm Rosé đang "hấp hối".
Chey So-hee trông thấy cô gái trong lòng Lalisa thì liền tỏ vẻ quả nhiên là thế, chẳng trách con gái bà lại nhảy xuống nhanh như vậy!
'Nhưng... tại sao Rosé lại có xung đột với họ hàng của IU, lại còn bị đẩy xuống hồ?'
"Nhường đường." Lalisa lạnh mặt ôm cô gái vào lòng, bước về phía cửa...
...
Một tiếng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp của Seoul.
Bệnh viện này là sản nghiệp của tập đoàn BP, để phối hợp một cách hoàn hảo với bà xã, Lalisa đã sớm có trao đổi với phía bệnh viện, thế nên, Rosé vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Trong hành lang, ngoài Lalisa, Chun Ae, Chey So-hee đứng đợi tình hình ra thì còn có cha con Kool Ji-Eun và cha con Jungkook nữa.
Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang, cô gái mặc váy trắng đang run rẩy ngồi đó.
Đúng lúc này, có mấy người cảnh sát mặc đồng phục đi tới, bắt tay chào Jeon Sung Woo: "Bộ trưởng Jeon!"
Jeon Sung Woo liền lập tức trao đổi với họ.
Kool Shang thấy Jeon Sung Woo còn gọi cả cảnh sát tới thì sắc mặt lập tức chìm xuống: "Bộ trưởng Jeon, chẳng qua chỉ là mấy người trẻ tuổi xích mích với nhau thôi, việc nhỏ thế này sao phải phiền đến các đồng chí cảnh sát?"
Kool Ji-Eun cũng mở miệng hỗ trợ: "Hôm nay là sinh nhật của chú, làm to chuyện thế này chỉ e là không hay lắm... Chuyện này, chúng ta lén giải quyết với nhau là được rồi! Cháu sẽ nói chuyện với Jimin để em ấy đi xin lỗi Rosé ạ!"
Kool Ji-Eun nói xong còn quay sang nhìn Jungkook xin giúp đỡ.
Thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Kool Ji-Eun, Jungkook hơi chau mày lại, anh đưa mắt nhìn đèn cấp cứu màu đỏ đang chớp lóe kia, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Chun Ae suy nghĩ một hồi cũng nói: "Lão Jeon, quả thật chuyện hôm nay mà ồn ào quá cũng không hay, nếu cô bé kia không có việc gì thì giải quyết riêng đi!"
Kool Shang lập tức hùa theo: "Cũng chỉ là rơi xuống nước thôi mà, còn có thể xảy ra tai nạn chết người gì được, thực sự không cần làm to chuyện này đâu."
Ý tứ rõ rành rành là muốn Jeon Sung Woo hóa chuyện to thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.
Cơ mà, nếu người nằm ở đây lúc này là Yu Jimin thì ông ta sẽ không lựa lời mà nói như vậy đâu, nhất định sẽ làm lớn chuyện này đến độ Rosé không còn đường lui nữa mới thôi, thậm chí còn tính kéo mấy người thân "hàng tôm hàng cá" của Yu Jimin ở quê lên đây để làm loạn nữa...
(Thành ngữ "hàng tôm hàng cá" dùng để chỉ sự đanh đá, cãi vã, lắm điều trong cách xử sự nhỏ nhen thô lậu, thường là của đàn bà con gái khi tranh chấp một quyền lợi gì đó.)
Jeon Sung Woo nghe hai người bạn tốt khuyên vậy thì có chút do dự...
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá bước nhanh ra ngoài: "Ai là người nhà của bệnh nhân? Tim người bệnh đột nhiên ngừng đập, cần phải ký tên vào giấy cam kết chấp nhận rủi ro!"
Y tá vừa dứt lời, toàn bộ hành lang đã chìm vào im lặng.
Kool Ji-Eun và Kool Shang nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, lúc đó Lalisa đã lao xuống cứu người rồi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy được!
"Là tôi." Lalisa nhận tờ đơn trong tay y tá, kí tên mình lên đó.
Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của chị đảo qua chỗ Kool Shang và Kool Ji-Eun: "Rắp tâm hại chết người khác ở trong mắt các người chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?"
Ngay cả giấy cam kết chấp nhận rủi ro cũng kí rồi, lúc này Jeon Sung Woo cũng biết không thể đè ép được chuyện này nữa, vì vậy bèn nói với đồng chí cảnh sát: "Các cậu dẫn người đi đi."
Sau đó, liền có người tới còng hai tay Yu Jimin lại.
Vẻ mặt Yu Jimin tràn đầy hoảng sợ nhìn Kool Shang và Kool Ji-Eun: "IU... Chú Jeon... cứu cháu với... Cháu không đẩy cô ta! Là cô ta tự ngã! Cháu không có đẩy cô ta!"
Chey So-hee cau chặt mày, vẻ mặt rất không vui, sao nhà họ Kool lại có người họ hàng như thế này?
Tuy rằng bà không thích Rosé nhưng cũng không hi vọng cô chết.
Mà bây giờ, người đẩy Rosé xuống nước lại là người nhà họ Kool, điều này khiến bà không thể không nghĩ nhiều được.
Kool Shang còn đang định cố đấm ăn xôi thì Jeon Sung Woo đã lạnh lùng nói: "Xin lỗi anh Kool, chuyện lần này quá lớn, người bị hại còn chưa biết sống chết thế nào. Trong số quan khách tham dự hôm nay cũng có không ít nhân vật quan trọng của chính phủ, ấy thế mà lại để chuyện này xảy ra trước mắt người ta... Tôi buộc phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."
Kool Shang nghẹn họng, những lời này vốn là lời kịch của ông ta, thế nhưng bây giờ lại trở thành lí do để đối phương từ chối ông ta...
"Chú Kool, cứu cháu! Chú Kool! Cháu thật sự không đẩy cô ta mà!" Yu Jimin gào thét, bị mấy đồng chí cảnh sát dẫn đi.
Mặt mũi Kool Shang sầm sì lại, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rõ ràng là kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ, vậy tại sao người rơi xuống nước lại là Rosé?
Chẳng lẽ là lúc Yu Jimin thực hiện kế hoạch, không cẩn thận đẩy phải đối phương?
'Đúng là chẳng được cái tích sự hết.'
"Jimin không thù không oán gì với Rosé, sao có thể cố ý hại cô ấy được!" Kool Ji-Eun gấp gáp nói.
"Quả thật là không có, thế cho nên ắt có người đứng sau sai bảo, tin rằng phía cảnh sát sẽ tra ra được hung thủ thật sự." Lalisa lạnh lẽo nói.
Chỉ một câu nói đơn giản thôi ấy thế mà lại trực tiếp chĩa mũi dùi về phía người nhà họ Kool.
Lúc này, mặt Kool Ji-Eun trắng bệch, có thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng mình lại từ đào hố chôn mình như thế.
Nhỡ như Yu Jimin thật sự khai ra bọn họ thì hỏng bét...
Kể cả cho dù kế hoạch của bọn họ căn bản không phải mưu sát mà chỉ là vu oan giá họa cho Rosé thôi, nhưng chỉ cần bị phát hiện ra thì cũng chẳng có gì khác biệt cả...
Đèn phòng cấp cứu vẫn cứ lóe sáng, trong hành lang, mỗi người mang một tâm tư khác nhau.
Điện thoại trong túi áo Lalisa rung lên, một tin nhắn được gửi tới: [Cục cưng à! Chị nhất định phải thể hiện đau buồn một chút! Để em chỉ cho này, chị cứ thử tưởng tượng xem vợ sắp chết thì sẽ có cảm giác gì?]
Đọc xong, khuôn mặt của Lalisa lập tức đen hoàn toàn. 'Cái con nhóc này! Lời này mà cũng dám đem ra nói đùa được à?'
Diễn xuất của Lalisa vốn không tệ, sau khi đọc được tin nhắn này của Rosé thì sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, thoáng chốc đã chẳng khác gì vợ sắp chết thật...
Kool Ji-Eun vốn đang nghi ngờ chuyện này có "cứt mèo", nhưng mà trông thấy vẻ mặt này của Lalisa thì cũng dẹp nghi ngờ của mình sang một bên.
Chỉ e là có đánh chết bọn họ cũng không đoán được rằng bọn họ tính vu oan giá họa cho người ta, kết quả lại bị người ta vu oan lại. Mà từ đầu tới cuối Lalisa còn phối hợp diễn với Rosé, giúp cô hại người...
Chỉ là, cuối cùng vẫn sai mất một bước.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người nhanh chóng bước tới phòng cấp cứu cuối hàng lang, trong lòng còn ôm một đứa bé nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì thế? Chị dâu thế nào rồi? Đang êm đang đẹp tham dự bữa tiệc thôi mà sao lại rơi xuống nước?" Hansin ôm Mingie, vừa thở hổn hển vừa gào lên hỏi.
Chey So-hee thấy Hansin đưa Mingie đến liền biến sắc: "Sao con lại tới đây? Lại còn dẫn cả Mingie tới chỗ như thế này nữa!"
Chun Ae cũng không vui nói: "Đúng là!!! Mau đưa Mingie về nhà! Bệnh viện là nơi xui xẻo!"
Hansin lau mồ hôi nói: "Con vốn đang ở nhà trông Mingie, ai ngờ bỗng nhiên nghe tin chị dâu bị người ta đẩy xuống nước nên vội chạy tới đây. Mingie nghe thấy con nói chuyện điện thoại nên nhất định đòi đi theo, con cũng không còn cách nào khác, đành phải ôm thằng bé tới đây!"
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Mingie chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của Hansin, cổ họng phát ra tiếng kêu thét khàn khàn.
Hansin đành phải thả con bé xuống.
Mingie vừa được thả xuống liền vội vàng chạy tới trước phòng cấp cứu rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt...
Sắc mặt của Mingie trắng bệch dần dần, cơ thể nhỏ bé đột nhiên run rẩy dữ dội, sau đó cổ họng bỗng phát ra những âm thanh chói tai: "Aaaaaa.... Aaaaaa... Aaaaa"
Mingie vừa kêu vừa cố gắng đẩy cánh cửa phòng phẫu thuật ra.
Biểu hiện kích động của cô nhóc khiến tất cả mọi người sợ hãi, Chey So-hee vội vàng chạy tới ôm lấy Mingie: "Mingie, không sao! Không có chuyện gì hết! Đã có các bác sĩ ở trong đó rồi! Cô Chaeyoungie của con sẽ ra ngay thôi! Đừng sợ, không có chuyện gì đâu!"
Chun Ae cũng vội vàng chạy tới trấn an: "Mingie đừng sợ, đã có ông nội ở đây rồi, nhất định sẽ bắt bác sỹ chữa khỏi cho cô Chaeyoungie của con! Chúng ta về nhà trước nhé, được không nào? Con ở đây sẽ làm phiền các bác sĩ chữa bệnh đấy!"
Nhưng có vẻ như Mingie đã hoàn toàn không nghe thấy bất kì âm thanh nào bên ngoài nữa, con bé vẫn không ngừng gào thét dù giọng đã khàn cả đi, vừa kêu gào vừa dùng bàn tay bé nhỏ đã ửng đỏ lên đẩy cánh cửa phòng cấp cứu... Ánh mắt của con bé vô cùng sợ hãi và bất an, khiến mọi người xung quanh thấy thế không khỏi đau lòng.
...
Jeon Sung Woo không thể không tự trách mình, dù sao thì Rosé cũng gặp phải chuyện không may tại chỗ của ông.
Toàn thân Jungkook run lên, dường như đã không còn đứng vững được nữa...
'Lần thứ hai rồi, đây đã là lần thứ hai rồi...'
Thiệp mời của cô ả kia là do anh tận tay đưa cho Kool Ji-Eun! Là chính anh đưa!
....
"Tại sao lại thế này, vừa rồi chị dâu còn gửi hình cá chép cho em cơ mà! Sao nháy mắt đã nguy hiểm đến tính mạng thế này..." Hansin "oa" lên một tiếng suýt nữa khóc theo Mingie.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn...
Lalisa đứng cạnh đó nhìn cảnh này thì đau đầu không thôi.
Chị không ngờ được rằng Hansin sẽ đưa Mingie tới đây.
Cách âm của phòng cấp cứu rất tốt, thế nên Rosé cũng chẳng biết tình hình bên ngoài hỗn loạn ra sao.
Có điều, với tính cách của Rosé thì chỉ e là cho dù có phải bỏ ngang kế hoạch, cô cũng không nỡ để Mingie chịu đau khổ như thế...
Lalisa tính đưa con gái ra chỗ khác rồi lén nói sự thật cho thằng bé biết...
Hiện tại, cũng chỉ còn cách này thôi!
Lalisa nghĩ vậy liền lập tức bước tới chỗ con trai: "Mingie, bình tĩnh nghe ta nói này, con..."
Thế nhưng, không đợi Lalisa nói xong, Mingie đã cắn mạnh lên mu bàn tay của chị, ra sức đẩy chị ra. Trong đôi mắt của con bé tràn đầy hoảng hốt và phẫn nộ y hệt như một con thú con bị thương... đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào tất cả những người có mặt ở đó, khàn giọng hét lên: "Mẹ! Con muốn mẹ!!!"
Trong hành lang trống vắng văng vẳng tiếng kêu đầy thê lương của thằng bé: "Mẹ, mẹ..."
Lúc này, Lalisa, Hansin, Chey So-hee và Chun Ae đều ngây ngẩn hết cả người.
'Mingie... nói chuyện rồi...'
Lalisa là người phản ứng lại đầu tiên, hơn nữa còn bí mật gõ nhẹ điện thoại mấy cái.
Sau đó, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ bước ra: "Để một người nhà bệnh nhân vào thăm, còn tỉnh được hay không thì phải dựa vào ý chí của bệnh nhân!"
"Mingie! Bác sĩ! Để cho Mingie vào đi!" Hansin lập tức mở miệng nói.
Vì vậy bác sĩ bèn nhanh chóng kéo tay Mingie bước vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa đóng lại lần nữa, hành lang khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Lúc này, trong phòng cấp cứu.
Thật ra trong này còn một gian phòng nhỏ khác, vừa rồi Rosé nằm ngủ trong phòng này.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Rosé còn tưởng bác sĩ muốn nói gì với cô, không ngờ lại thấy bác sĩ dắt Mingie khóc đỏ cả mắt đi tới!
"Mingie?" Rosé vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ thì vô cùng bất ngờ, vội vàng xuống giường,
Kết quả là còn chưa đợi cô xuống giường, Mingie đã buông tay bác sĩ ra rồi lao vào lòng cô nhanh như chớp và bắt đầu gào khóc!
Trước đây, cho dù Mingie có buồn đến mấy thì cũng chỉ nhìn người khác bằng đôi mắt ngập nước chứ chưa từng khóc lóc thảm thiết đến thế này, chẳng mấy chốc đã khiến áo Rosé ướt mất một mảng.
Nhìn bánh bao nhỏ khóc đến nỗi không thở ra hơi, trái tim Rosé như bị bóp nghẹt.
'Chết tiệt, chắc chắn là tên Hansin kia dẫn Mingie tới đây rồi!'
"Bảo bối đừng khóc, bảo bối đừng khóc nữa được không? Con xem không phải mẹ vẫn an ổn đấy sao? Không thiếu tay cũng chẳng cụt chân, rất khỏe."
"Mẹ không có bệnh, cũng không có bị thương, mẹ chỉ lừa họ thôi! Không ngờ lại lừa luôn cả Mingie qua đây, khụ khụ..." Rosé hấp tấp giải thích cho bánh bao nhỏ mọi chuyện.
Bánh bao nhỏ nằm trong lòng mẹ dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo của mẹ, bờ vai nhỏ bé run rẩy vì khóc đến sắp không thở nổi: "Mẹ... Mẹ xấu lắm..."
"Ừ ừ ừ! Là mẹ xấu xa! Là mẹ xấu nhất! Là mẹ không tốt! Mẹ nên nói sớm với Mingie một tiếng mới đúng! Không nên vì dọa người xấu mà dọa luôn của Mingie đáng yêu của mẹ! Mẹ xin lỗi, xin lỗi! Mẹ... Xấu...Hả???"
Nói đến đây, Rosé mới đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trong lòng: "Con mới nói gì? Con vừa nói cái gì! Con mau nói lại lần nữa đi! Mau mau!"
Vừa rồi cô gặp ảo giác sao? Sao cô lại có cảm tưởng như vừa nghe thấy bánh bao của cô nói chuyện?
Mingie ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy ai oán, tủi thân không thôi nhìn Rosé, giọng nói khàn khàn non nớt: "Mẹ xấu lắm..."
Vừa dứt lời, Rosé đã ôm chặt lấy Mingie, nước mắt rơi như mưa.
'Mingie... gọi mình là mẹ rồi...'
'Mingie đã gọi mình là mẹ rồi! Thật sự gọi mình là mẹ rồi!'
'Bánh bao nhỏ còn nói mình xấu xa nữa!'
'Wow! Mingie nói là mình xấu lắm!'
Trời đất ơi! Cô sắp chết vì hạnh phúc rồi!!!!!!!!!!
Từ lúc Mingie mở miệng lần trước, tính đến nay đã được vài tháng, trong khoản thời gian này dường như Mingie chưa từng mở miệng nói thêm bất cứ từ nào.
Tuy rằng cô sốt ruột thật nhưng cũng biết những chuyện thế này không thể gấp được, thế nên cô chưa từng ép thằng bé mở miệng. Dù sao cô cũng đã sớm quen với việc dùng chữ viết để trao đổi của Mingie rồi.
Thậm chí có nhiều lúc, chỉ cần một ánh mắt của Mingie thôi là đủ để cô hiểu ý của cô nhóc rồi, thế nên cô cũng không thấy Mingie có gì khác với những đứa trẻ bình thường cả...
Nhưng mà, lúc được tận tai nghe thấy tiếng "mẹ" của Mingie, dường như trái tim cô đã bị một thứ gì đó va mạnh vào, dòng máu nóng từ trong tim lan tỏa ra khắp người, một cảm giác kì diệu đến nỗi không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi...
Ôm chặt lấy Mingie, Rosé có cảm giác như mình và đứa trẻ này thân thiết như ruột thịt vậy, như thể bọn họ chưa từng rời xa nhau, vốn nên là một thể...
"Cô Park, La đổng hỏi... có thể ra ngoài được chưa?" Y tá ở bên ngoài nhỏ giọng hỏi.
Tuy Rosé rất muốn ở cùng bánh bao nhỏ thêm một chốc nữa, thế nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, vì thể cô bèn bình ổn lại tinh thần: "Được rồi!"
Nói xong, Rosé lại dịu dàng lau nước mắt cho Mingie rồi nói từng chữ một với cậu nhóc: "Mingie, con yên tâm! Nhất định mẹ sẽ trở thành mẹ của con!"
Bánh bao nhỏ ra sức gật đầu, nước mắt vẫn còn lấp lánh trên mi, ôm chặt lấy cô thêm chút nữa...
...
Mấy phút sau.
"Đinh!" một tiếng, đèn cấp cứu trên cửa phòng đã tắt, cửa bị đẩy sang hai bên, Rosé được mấy bác sĩ đẩy đi bằng cáng đẩy, theo sát đó là Mingie với ánh mắt ngập nước.
Tuy rằng dáng vẻ của con bé vẫn rất thảm thương nhưng so với hồi nãy thì tốt hơn nhiều lắm, chắc hẳn là Rosé đã không sao rồi.
Quả nhiên, bác sĩ mở miệng nói: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thở phào một hơi!
"Quả nhiên vẫn là Mingie nhà ta có tác dụng!" Hansin kích động không thôi.
Chey So-hee và Chun Ae đưa mắt nhìn nhau, theo phản ứng vừa rồi của Mingie thì nếu cô gái này có chuyện gì, không biết Mingie sẽ ra sao đây!
Cho dù bọn họ có không thích cô gái này thế nào đi nữa, cũng không thể phủ nhận rằng bây giờ Mingie không thể rời khỏi cô ấy được!
Thân mình Kool Ji-Eun khẽ run lên, trong đáy mắt hằn lên sự ác độc, việc đã ầm ỹ đến nước này rồi, Rosé chết mới là chuyện tốt... thế nhưng cô ta lại không chết!
Không chỉ như thế, một tiếng "mẹ" vừa rồi của Mingie đã khiến cho Chey So-hee và Chun Ae dao động...
'Mọi chuyện càng lúc càng không ổn.'
...
Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện.
Khuôn mặt Jungkook đầy vẻ giằng xé nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "IU, chuyện hôm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?"
Kool Ji-Eun lúc này đang phiền não gần chết, nghe Jungkook nói vậy, sắc mặt cô ta lại càng thêm khó coi: "Jungkook, ý anh là gì? Trước mắt bao nhiêu người như thế, Yu Jimin lại là bà con xa của em, chẳng nhẽ em lại ngu xuẩn đến nỗi ra lệnh cho em ấy giết người trước mặt bao nhiêu người thế nào?"
Jungkook cũng biết rằng điều này là không thể, nhưng chuyện này từ đầu đến đuôi lại có nhiều chỗ trùng hợp đến kì lạ...
"Nhưng vừa rồi chúng ta đều chứng kiến tận mắt đó thôi, từ đầu chí cuối đều là do Yu Jimin chủ động khiêu khích Rosé, đang yên đang lành, tại sao cô ta lại có hành vi quá khích như thế?" Jungkook tiếp tục truy hỏi.
Kool Ji-Eun nghe vậy thì mặt hơi hơi đổi sắc nhưng lại cũng nhanh chóng lấy lại sự trấn tĩnh vốn có: "Mấy hôm nay tâm trạng của em không tốt, Jimin vẫn luôn ở cạnh em... có thể là do em uống hơi nhiều rồi lỡ nói chuyện giữa em và Lalisa cho em ấy... Em ấy muốn bênh vực em nên mới đi tìm Rosé nói những lời đó, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Bây giờ anh lại còn nghi ngờ em, ngờ vực rằng tất cả chuyện này đều là do em sai khiến sao?"
Thấy ánh mắt tổn thương của Kool Ji-Eun, hai bàn tay bên hông Jungkook khẽ siết chặt lại: "Anh xin lỗi... Hôm nay... suýt nữa Rosé đã gặp chuyện không may... Em cũng biết mà, tấm thiệp mời đó là anh đưa cho em... Nhỡ như Rosé xảy ra chuyện gì... thì anh có chết muôn lần cũng không rửa được tội..."
Nét mặt Kool Ji-Eun hơi cứng lại, bước tới trước mặt Jungkook kéo lấy tay anh ta: "Jungkook, em xin lỗi, là em liên lụy đến anh rồi... Nhưng đây hoàn toàn là lỗi của em, chẳng liên quan gì đến anh hết, anh không cần phải tự trách mình đâu!"
Jungkook nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt rũ xuống đầy vẻ giằng co... IU... Anh thật sự có thể tiếp tục tin tưởng em được sao?
"Jungkook, chuyện này quả thật chỉ là ngoài ý muốn thôi, nhưng bởi vì Lalisa tức giận quá nên mới nghĩ đó là mưu sát... thế này thì cũng nghiêm trọng quá rồi! Jungkook, anh nghĩ cách giúp em với được không? Dù sao thì Dung Dung cũng là theo em tới, cũng là do em liên lụy nó... Em ấy còn trẻ như thế, nếu chỉ vì chuyện này mà rơi vào cảnh tù đày thì cả đời này của em ấy coi như hỏng hết rồi!" Kool Ji-Eun sốt ruột nói.
Bây giờ việc cấp bách nhất là nhanh chóng cứu Yu Jimin ra trước khi cô ta khai ra bọn họ!
Nhưng mà, cả nhà cô ta đều nằm trong tay bọn họ rồi, chắc hẳn cô ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế đâu, chỉ là... để phòng chuyện ngoài ý muốn thôi.
Jungkook - người xưa nay vẫn luôn nghe những gì Kool Ji-Eun nói, chỉ cần là chuyện của cô ta thì sẽ không do dự mà lao vào giúp, giờ đây lại day day trán: "Anh xin lỗi, lần này anh không thể giúp được thật! Em cũng biết tính Lalisa rồi đấy, Rosé lần này suýt mất mạng, cậu ấy sẽ không dễ gì mà thả người đâu. Về phía cảnh sát... thì cho dù là anh cũng không thể nào nhúng tay vào được!"
"Nếu thế thì phải làm sao bây giờ, Jimin cũng chỉ đến đây chơi vài bữa mà thôi, thế mà giờ lại xảy ra chuyện này, em biết ăn nói sao với bố mẹ con bé đây..." Kool Ji-Eun đưa tay đỡ trán, cả người liêu xiêu sắp đổ.
Chuyện hôm nay cứ dần dần thoát khỏi sự khống chế của cô ta từng bước một, từng bước một... Cô ta đã sắp không thể chịu nổi nữa rồi...
Jungkook vội vàng đỡ lấy cô ta, lựa lời an ủi: "IU, em cũng đừng lo lắng quá! Cũng may trước mắt Rosé đã qua cơn nguy hiểm... Theo lời em nói thì Jimin và Rosé cũng chỉ là to tiếng với nhau một chút mà thôi, cũng chẳng có ý đồ hại người gì! Phía cảnh sát điều tra xong rồi thì cũng không làm khó cô ấy đâu... Cho dù có bị Lalisa làm khó thì cùng lắm cũng chỉ phán là cố ý gây thương tích thôi mà..."
Cánh tay đỡ trán Kool Ji-Eun che khuất đôi mắt ngập ý lạnh, Jungkook nói không sai, chỉ e rằng lần này Lalisa sẽ không dễ gì bỏ qua, có tìm ai cũng vô dụng mà thôi...
Bởi vì kế hoạch hôm nay là để...
...
Đêm khuya, trong trại tạm giam.
Kool Shang vận dụng tất cả các thủ đoạn mà vẫn không thể cứu Yu Jimin ra ngoài, chỉ lấy được mấy phút đồng hồ để nói chuyện.
"Rốt cuộc tại sao lại thành thế này, nói rõ cho chú, mau!" Sắc mặt Kool Shang vô cùng âm trầm.
Sau khi xảy ra chuyện ông ta đã xem đi xem lại camera nhiều lần, mọi hình ảnh đều cho thấy đúng là Yu Jimin đích thân đẩy Rosé xuống thật, có muốn cãi cũng không thể cãi được.
Yu Jimin nghe xong lập tức túm chặt lấy song sắt, kích động nói: "Cháu đã nói rất nhiều lần rồi! Cháu không đẩy cô ta! Cháu không có đẩy! Cháu bệnh tật nhiều năm như thế, tay chân mềm yếu vô lực, ngay cả sức giết một con kiến cũng không có thì sao mà có bản lĩnh để đẩy một người lớn như cô ta xuống hồ được!"
"Lúc ấy, cháu đẩy cô ta một cái cũng chỉ là vì muốn ép cô ta ra tay với cháu thôi, thoạt nhìn rất mạnh nhưng thực chất chỉ là chạm nhẹ vào cô ta một cái thôi, chả có tí lực nào! Là cô ta! Chính là cô ta đã hại cháu! Cô ta cố ý ngã xuống nước! Con tiện nhân đó đã hại cháu! Chú Quan, chú phải tin cháu!
"Cháu nói cái gì? Cháu nói là Rosé cố ý sao?" Kool Shang loạt xoạt đứng bật dậy.
"Chắc chắn là cô ta cố ý! Cháu thề!"
Nghe đến đây, sắc mặt Kool Shang lập tức thay đổi hoàn toàn, lão ta thất thần từ từ ngồi lại xuống ghế!
'Chết tiệt! Tại sao có thể như thế được! Con nhỏ kia là cố ý sao! Lẽ nào cô ta đã sớm nhìn ra được kế hoạch của bọn họ cho nên mới tương kế tựu kế, hãm hại lại bọn họ hay sao?'
'Nếu như là vậy... việc cấp cứu sau đó... rồi bệnh tình nguy kịch... là cái trò mèo gì...'
'Đúng rồi, Lalisa... là Lalisa...'
Bệnh viện kia là sản nghiệp của BP, chỉ cần một câu nói của Lalisa thôi thì muốn diễn trò gì cũng được.
'Nhưng... Lalisa lại thật sự làm ra những chuyện này vì con nhỏ đó sao?'
Cơ mà, điều khiến cho lão ta không tài nào tin nổi chính là con nhỏ đó lại có thể biết được kế hoạch của lão ta, lại còn tương kế tựu kế gậy ông đập lưng ông!
Nếu như cô ta biết tất cả... vậy thì không xong rồi, việc này không thể nào dùng những câu như "to tiếng" hay là "ngoài ý muốn" để lấp liếm được...
Ánh mắt Kool Shang liếc xéo nhìn Yu Jimin đằng sau song sắt, đáy mắt hiện lên một tia sát ý...
...
Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng, Mingie đã gõ cửa phòng của Lalisa. [Mau dậy đi! Mingie phải đi thăm mẹ!]
Lalisa mở cửa phòng ra, nhìn chằm chằm vào cậu quý tử của mình: "Gọi ba đi!" Gọi ba đi rồi ba sẽ đưa con đi."
Bánh bao nhỏ lập tức tỏ vẻ xem thường ra mặt, uốn éo quay người tự mình bước xuống lầu!
'Không cần ba, Mingie cũng có thể tự đi được!'
Trông thấy dáng vẻ ghét bỏ ra mặt của con gái, khóe miệng của Lalisa cũng bất đắc dĩ hơi cong lên.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lalisa đang chuẩn bị dẫn Mingie đi bệnh viện thì Chey So-hee, Chun Ae, còn có cả Hansin đều đến hết đây.
Sau khi đến xong thì lại không nói lời nào cả chỉ nhìn chằm chằm vào Mingie.
'Hôm qua Mingie lại nói rồi! Tính thêm cả hai lần trước nữa thì đây đã là lần thứ ba rồi!'
Chuyện này liệu có thể xác minh hiện tại Mingie đã có thể nói chuyện như người bình thường được hay chưa?
Ánh mắt của ba người lập tức nhìn về phía Lalisa.
Chey So-hee sốt ruột không thôi lôi kéo con gái: "Lisa, thế nào rồi con? Tối hôm qua lúc về rồi Mingie có nói thêm gì nữa không?"
Lalisa: "Hôm qua con bé ngủ gật nên được bế về."
"Vậy thì... lúc sáng thì sao... Tỉnh dậy cũng không nói gì nữa à?" Chun Ae cũng hỏi.
Lalisa: "Không có."
Chey So-hee và Chun Ae lại đưa mắt nhìn nhau một cái, khuôn mặt tràn đẩy vẻ thất vọng.
"Lần này chắc không phải là nói một lần rồi sau đó mấy tháng lại không nói chuyện nữa đâu nhỉ... Tình trạng này khi nào mới tốt lên đây." Giọng điệu của Chey So-hee rõ ràng là có hơi thất vọng.
"Thế này cũng đã tốt lắm rồi." Chun Ae an ủi.
Lúc này, Hansin đang ngồi xổm xuống trước mặt Mingie: "Bánh bao nhỏ, gọi cô Út đi! Gọi đi! Gọi cô Út rồi cô cho con ăn kẹo!"
Mingie chẳng buồn nhìn thẳng đến bà cô của mình trực tiếp đi ra cửa, nhóc phải tới chỗ mẹ thân yêu.
Hansin gãi gãi đầu: "Quả nhiên không được rồi! Có điều mọi người cũng đừng thất vọng quá! Chưa biết chừng chị dâu của con lại có cách khiến con bé mở miệng đấy!"
Chey So-hee và Chun Ae nghe xong thì hai mắt cũng liền sáng lên, Chey So-hee bèn thúc giục: "Vậy chúng ta mau mau đến bệnh viện thăm Chaeyoungie đi thôi!"
Khóe miệng Hansin hơi co lại, khụ, Chaeyoungie à?
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe mẹ gọi Rosé thân thiết như thế đấy...
Vì thế, cả nhà năm người đồng loạt "xuất quân" tiến vào bệnh viện.
Cách bố trí của bệnh viện tư nhân rất xa hoa, phòng mà Rosé đang nằm có thể so được với cả phòng tổng thống trong khách sạn, thật chẳng giống như nằm viện chút nào, giống như là đi du lịch hơn.
Mọi người vừa vào đến cửa phòng bệnh thì liền trông thấy khuôn mặt tiều tụy của Rosé, dưới hai mắt còn có cả quầng thâm nữa.
Lalisa thấy dáng vẻ này của Rosé thì liền đổi sắc mặt, bởi vì chị chỉ cần liếc một cái là đã biết Rosé có giả vờ hay không rồi.
Chị đã cố ý dặn đi dặn lại rằng phải dùng những thứ tốt nhất ở đây, tại sao chỉ mới qua một đêm mà cô đã tiều tụy thế này rồi?
"Mingie! Con đến rồi!" Trên giường bệnh, Rosé vốn đang ngẩn người nhìn trần nhà vừa thấy Mingie thì liền ngồi bật dậy.
Đôi mắt lập tức sáng choang, khuôn mặt nhỏ xinh cũng tràn ngập thần thái sáng láng, nào có nửa dáng vẻ tiều tụy gì đâu.
Lalisa thấy thế thì mặt liền đen lại, cái con nhóc này... chắc không phải là vì hôm qua được Mingie gọi "mẹ"... hưng phấn quá độ không ngủ được nên giờ mới tiều tụy như thế đấy chứ?
Mingie vừa thấy Rosé thì liền lon ton chạy tới, gọi ra tiếng: "Mẹ!"
Trên đường tới đây, bất kể là Chey So-hee hay Chun Ae và Hansin có nói thế nào thì Mingie cũng vẫn chẳng nói chẳng rằng. Nhưng, vừa gặp được Rosé thì đã giòn giã mở miệng, điều này khiến ba người ngạc nhiên đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O.
Rosé thì lại càng vui vẻ hơn, cười tít mắt không biết mặt trời là gì nữa, cô ôm chặt lấy bánh bao nhỏ cọ qua cọ lại: "Woa Woa Woa! Cuối cùng cũng xác định được rồi! Thì ra tối qua mẹ không nghe nhầm! Bảo bối thật sự gọi mẹ là mẹ rồi!"
Hại cô vừa hưng phấn vừa lo lắng, sốt sắng đến nỗi mất ngủ cả đêm!
Cuối cùng cũng yên tâm được rồi!
Không... vẫn còn có chút bất an...
"Bảo bối, con có thể gọi lại một lần nữa không?" Vẻ mặt Rosé đầy chờ mong.
Chun Ae và Chey So-hee nghe vậy cũng không kìm lòng được mà nín thở chờ đợi...
"Mẹ!" Mingie không chút do dự gọi lại một tiếng nữa.
"Lại một lần nữa!"
"Mẹ!"
"Lại một lần nữa, lại một lần nữa!"
"Mẹ!"
"Có thể thêm một lần cuối cùng được không?"
Mingie rướn người qua ôm chặt Rosé, trong đôi mắt vẫn còn vẻ bất an sợ hãi vì việc tối qua, giọng nói non nớt nói từng từ: "Mẹ đừng vứt bỏ Mingie nhé..."
Rosé nghe vậy vừa đau lòng vừa tự trách, ôm chặt lấy con bé vào lòng như bảo bối yêu quý: "Cả đời này mẹ cũng sẽ không làm thế!"
"Một hai ba bốn năm sáu bảy... Trời... Trời đất ơi! Vừa rồi Mingie nói một hơi bảy chữ đó! Mẹ, mẹ có nghe thấy không?" Hansin hét lên.
Trông thấy cảnh này, Chey So-hee cũng không nén được, đôi mắt bà hơi ướt, liên tục gật đầu: "Mẹ nghe... mẹ nghe rồi!"
Ngay cả Chun Ae cũng cảm khái không thôi, Mingie nói chuyện rồi, Mingie thật sự chịu mở miệng nói chuyện rồi! Thế này chắc là không có chuyện gì nữa rồi đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro