'Mẹ, thị lực tốt nó vừa vừa thôi chứ!'
Sáng ngày hôm sau.
Rosé cũng không biết tối qua mình ngủ từ lúc nào, dù sao lúc cô tỉnh dậy Lisa quả nhiên đã rời đi. Vì ngủ quá trễ nên khi tỉnh dậy cũng đã gần 9 giờ.
Trong điện thoại đã có cả đống cuộc gọi nhỡ của Daejung, còn gửi tin nhắn qua KK mắng cô có phải lại cho anh ta leo cây không. Rosé gãi đầu gửi một tin nhắn cho Daejung bảo anh ta tới, sau đó cô đi rửa mặt rồi xuống lầu.
Lisa đi làm rồi, Mingie không làm phiền giấc ngủ của cô đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa đọc sách.
"Bảo bối, qua đây!" Rosé vẫy vẫy tay với Mingie.
Mingie lập tức buông sách ra rồi lon ton chạy về phía cô.
Rosé bế cô bé lên: "Hôm nay cô đưa con đi chơi nhé?"
Mingie nghe thấy vậy liền mừng rỡ, ra sức gật đầu. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng còi xe ô tô. Rosé dắt cục mandoo ra cửa. Daejung thấy Rosé thì ngẩn ra, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần yếm phối với một chiếc áo phông in hình hoạt hình, đeo túi chéo trông rất giống một sinh viên.
"Đi thôi!" Rosé dắt Mingie lên xe.
Daejung trợn tròn mắt nhìn Tiểu Bảo: "Đừng nói với tôi, bà hẹn hò còn mang theo nhóc con này nhé?"
Rosé trợn mắt nhìn anh ta: "Ai hẹn hò với ông! Tôi là vì Mingie mới đi dã ngoại đấy nhé!"
Daejung trợn tròn mắt: "Vậy bà gọi tôi tới làm gì?"
"Tất nhiên là làm tài xế rồi! Dù gì hôm nay cũng chỉ có mỗi ông là có vẻ rỗi thôi!"
Tập đoàn BP đang bàn dự án lớn gì đó, Lisa và Hansin thời gian này cũng bắt đầu trở nên bận bịu.
"..." Daejung phát nghẹn lời.
"Có đi không đây! Còn không đi là mặt trời xuống núi luôn rồi đó!" Rosé giục.
Daejung nhận mệnh lên xe: "Bà không sợ chúng ta bị người ta nhận ra sao?"
"Cải trang một chút không phải là được rồi sao!"
Daejung giật mình có chút không tự nhiên nói: "Cải trang thành gì? Một nhà ba người?"
"Ngồi đấy mà mơ à, tôi là chị, Mingie là em còn ông..."
"Tôi là gì? Cha bà sao?"
"Tôi cho 1 cước chứ mà cha! Ông là lái xe!"
Daejung: "........."
"Nhớ tới siêu thị trước! Phải mua bếp nướng, thịt với đồ uống!"
"Biết rồi." Daejung cộc lốc đáp lại, biết ngay là cái con nhóc đểu cáng này lại bẫy anh mà!
Sau khi vào siêu thị càn quét xong, Rosé tìm tới bên cạnh một con sông nhỏ vừa có phong cảnh đẹp lại không có người, cô vừa ngâm nga hát vừa vui vẻ dạy Mingie xiên thịt vào nhau.
Daejung cũng vừa cầm cần câu vừa hát: " Hôm nay trời trong xanh, em dẫn theo em gái đi chơi, anh nhìn thấy mà buồn hết cả lòng mề, trái tim như bị xát muối......"
Rosé véo cậu một cái thật đau: "Đủ rồi đấy! Hát cho ông đây bài nào vui vẻ ấy!"
"Hôm nay không khí thật trong lành, đâu đâu cũng thật đẹp...."
Daejung trông cứ ủ dột suốt, mãi tới lúc ăn tinh thần mới tốt lên. Ít nhất thì tài nấu nướng của Rosé không có gì để chê cả, cũng là đồ nướng nhưng mà đồ do cô nướng lại ngon hơn hẳn.
Chắc tại trông anh cũng vất vả quá mà Mingie - đứa trẻ từ trước tới giờ chưa từng đoái hoài tới ai khác ngoài Rosé - cũng tự tay đưa cho anh một xiên thịt.
Daejung giật mình vì được thằng bé quan tâm. Hơn nữa... Anh phát hiện những điều trước đây Rosé nói cũng không hề quá chút nào. Con bé này lúc ngoan ngoãn quả thật khiến người khác yêu thương vô cùng! Chẳng trách tại sao Rosé lại đối xử với nó tốt như vậy...
'Thật đúng là không công bằng, chắc chắn là do đột biến gien không thì tại sao Lisa lại sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như thế được?'
Daejung vừa cắn thịt vừa miên man suy nghĩ mãi, tuy lần này ra làm cu li cho người ta nhưng người khác thì không biết... Trước đây ngày nào cũng thấy Lalisa show ân ái trong group và newfeed, giờ cũng đến lượt anh show một lần rồi.
Daejung âm thầm cười hề hề vài tiếng, nấp sang một bên lấy điện thoại chụp bóng lưng của Rosé, sau đó up thẳng lên KK: [Đi chơi là đi chơi! Dã ngoại - ING~]
Với thị lực của Lalisa chắc chắn có thể nhận ra bóng lưng này là ai! Đám bạn thấy vậy nhanh chóng nhảy vào bình luận:
[Oa! Con gái nhà nào đây! Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết chắc chắn rất xinh rồi!]
[Yang Daejung, tên nhãi này đúng là không có nghĩa khí, mau đưa em gái kia ra đây cho chúng tôi xem nào!]
[Chụp chính diện, chụp chính diện đi! Đừng keo kiệt thế!]
[Nhìn kiểu gì cũng có cảm giác rất trẻ? Đã thành niên chưa thế? Daejung, chắc cậu sẽ không làm ra chuyện gì phạm pháp chứ?]
..........
Một lát sau, Hansin cũng chui lên: [Ồ! Thịt nướng trông ngon phết! Còn có cả cánh gà với cá nướng nữa... Nhóc con, ăn ngon thế mà không gọi dì đi với!]
Hansin... quả đúng là khác người...... Đợi một lúc lâu sau, người mà anh trông mong rốt cuộc cũng xuất hiện, trên màn hình hiển thị Lalisa vừa mới bình luận. Daejung vội mở ra xem anh ta rep lại gì, kết quả xem xong sắc mặt liền đen lại...
Lisa chỉ bình luận một câu: [Đừng để Mingie ăn nhiều quá, gần đây nó hơi thừa cân rồi.]
'Đệch đệch đệch! Mingie! Sao Lalisa lại biết Mingie cũng ở đây?'
Daejung xem kĩ lại bức ảnh của mình cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Trong ảnh, bóng nhóc con kia xuất hiện trên mặt hồ... 'Mẹ, thị lực tốt nó vừa vừa thôi chứ!'
Kế hoạch bị thất bại, Daejung như con gà trống bị thua cuộc vùi đầu chạy về lại thấy Rosé đang gọi điện thoại.
"Gọi điện cho ai đấy?" Daejung thuận miệng hỏi.
"Chị Boram~" Rosé đáp.
Daejung uống một hụm nước hoa quả: "Nói bo bo cái gì cơ!"
"Là quản lí của tôi, Cho Boram!"
Vừa dứt lời, Daejung liền phun hết nước trong miệng ra: "Bà nói ai cơ?"
"Cho Boram, quản lí của Dara ấy! Ông không xem buổi họp báo hôm đó của tôi à? Phản ứng này là sao!" Rosé khinh bỉ lườm anh ta.
"Giề! Dù sao cũng biết kết quả rồi tôi còn xem làm quái gì! Cho Boram, tại sao lại cứ phải là Cho Boram chứ?"
Sau khi biết Rosé kí hợp đồng với YG, anh luôn thấy khó chịu trong lòng cũng không tìm hiểu quá nhiều chỉ biết sơ sơ qua tình hình, cũng không xem buổi họp báo hôm ấy, ai ngờ Lalisa còn chôn cho anh một quả bom to như vậy!
Rosé không hiểu: "Sao lại không thể là Cho Boram? Ông kích động như thế làm gì? Chẳng lẽ đó là bạn gái cũ của ông?"
Daejung: "......"
Thấy Daejung im lặng có chút kì quái, Rosé bật tay đánh tách một cái: "Ai yooo cái đầu này của tôi quả đúng là thông minh mà, bị tôi đoán trúng rồi chứ gì?"
"Đừng nói nữa... Tôi cần yên tĩnh..." Ván này, mình thua triệt để rồi.
Nghiêm khắc mà nói ngay khi kèn hiệu bắt đầu cuộc chiến thổi lên thì anh đã biết mình đã giẫm phải mìn rồi, không cách nào tiến lên được nữa... Quân địch quá hung tàn!
Rosé ôm tim giả bộ không thể chấp nhận được: "Đúng là không thể ngờ được người như chị Boram mà cũng có lúc bị mù mắt!"
Daejungtrừng mắt: "Bà nói năng cái kiểu gì đấy! Thế nào gọi là mù mắt! Mắt bà mới mù ấy! Có mù mới coi trọng loại người như Lee Hanchee!"
Rosé thở dài: "Haizz, đều trách tại năm ấy chúng ta còn quá trẻ, là người hay là chó cũng phân không rõ nữa!"
"Bà...." Daejung bị chọc tức đến nỗi không thốt lên lời, sau lại cả giận nói: "Giờ bà đã biết tên Lalisa kia thâm độc, xảo trá đến thế nào chưa? Chỉ vì đề phòng tôi mà ngay đến thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy mà cũng lôi ra dùng!"
Nói xong vốn tưởng sẽ thấy vẻ mặt hối hận của Rosé kết quả lại thấy cô chống má cười đến ngây dại. "Boss đại nhân quả là anh minh thần võ, bày mưu bố trận lo trước tính sau quyết định thắng bại ngay từ giai đoạn trứng nước..."
Mặt Daejung đen như đít nồi: "Chaeyoung, bà đúng là hết thuốc cứu rồi!"
Rosé đột nhiên sáp lại gần trưng ra vẻ mặt xấu xa: "Này, giữa ông và chị Boram có chuyện gì vậy? Trông cái bản mặt của ông hình như không chỉ đơn giản là bạn gái cũ thôi đâu đúng không!"
"Bà tự lo cho thân bà trước đi!" Daejung bực bội nói rồi lại chần chừ hỏi: "Vừa nãy cô ta gọi điện nói gì với bà vậy?"
Rosé nhún vai: "Không có gì, chỉ báo cho tôi biết bên phía biên kịch đang sửa lại kịch bản, chắc tầm nửa tháng nữa là lại bấm máy thôi."
"Anh Seok cũng nói với tôi rồi, kịch bản sẽ sửa lại sao cho nhân vật của Song Heejin và Jin Hyun càng nổi trội hơn, nhiều đất diễn hơn. Còn về việc Hwayoung và Song Haein có bị đổi người không thì vẫn chưa rõ, có điều... Lalisa bảo vệ bà như vậy, tôi nghĩ chắc chắn là sẽ đổi người thôi!" Daejung chua xót nói.
Rosé lại lắc đầu: "Sai rồi, nếu như Lisa thật sự suy nghĩ cho tôi, chị ấy chắc chắn sẽ không đổi người... Bởi vì, tôi sẽ dùng chính thực lực của mình để đánh bại Hwayoung, để cô ta làm nền cho tôi, đối với tôi mà nói đó mới là cách trả thù sảng khoái nhất!"
Vừa dứt lời, điện thoại của Rosé hiện tin mới nhất của tin tức giải trí. Một số trang tin tức giải trí quan trọng cô đều đặt chế độ theo dõi, cứ có tin mới nhất sẽ tự động hiện lên trên màn hình của cô.
Rosé xem xong khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên, trông thật giống một thiếu nữ đang yêu. Daejung bị vẻ mặt của cô làm giật mình, tò mò sấn tới xem...
Là thông báo mới nhất của YG, tập đoàn BP sẽ bù khoản tiền đầu tư mà tập đoàn PK và FJ đã thu hồi, giờ các hạng mục liên quan tới Tuyết Mùa Hạ sẽ do YG tiếp quản. Xuất phát từ suy nghĩ về tiến độ quay phim, các nhân vật trong phim sẽ không bị thay đổi...
Thấy sự ăn ý giữa Rosé và Lisa, lòng Daejung nghẹn lại: "Tôi thấy bà sập bẫy hoàn toàn rồi mà còn không biết ấy, bà thích Lisa như vậy.... thật sự có thể chịu được việc không ở bên cô ta sao?"
Rosé nằm ngả người xuống nền cỏ còn tiện tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng: "Ai bảo cứ thích thì nhất định phải ở bên nhau? Người thích nhau ở bên nhau nhiều như thế có bao người có thể cùng nhau bước tới cuối đoạn đường? Cứ thế này... cũng là tốt lắm rồi..."
Kết quả tốt nhất là trở về làm bạn làm tri kỉ còn nếu không thì quên nhau đi như vậy kí ức sẽ mãi mãi dừng lại tại khoảng thời gian đẹp đẽ nhất.
Được nghỉ nửa tháng không thể để lãng phí được, ngày hôm sau Rosé tiếp tục đưa Mingie ra ngoài lượn.
"Cô Chaeyoung hay là đợi Đại tiểu thư tan làm về rồi cùng đi có được không?" Lão quản gia cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, máu bà mối nổi lên.
Rosé gãi đầu: "Thôi bỏ đi, chị ấy bận như vậy! Chúng tôi đi một mình cũng được!"
Là cô cố tình chờ lúc Lisa không có nhà để đi mà sao có thể đợi chị tan làm về được...
"Vậy để họ đi theo nhé, Đại tiểu thư có dặn phải để ý gắt gao tới sự an toàn của Tiểu công chúa." Lão quản gia chỉ ba vệ sĩ đeo kính đen đứng bên cạnh.
Yêu cầu này hợp tình hợp lý...Rosé đành phải đồng ý. Như vậy không cần gọi Daejung đi theo làm cu li nữa... Sao cô có cảm giác là Lisa cố tình làm như vậy nhỉ?
Hôm nay, Rosé lên kế hoạch đưa Mingie đi mua đồ chơi và quần áo, tất nhiên vì cô chưa làm việc nên tạm thời lương chưa vào tài khoản, thế nên vẫn phải quẹt thẻ của Lisa.
Lúc đang đi dạo trong trung tâm thương mại, Rosé bất ngờ phát hiện ra một cửa hàng bán quần áo trẻ em mới mở, rất thời thượng rất đáng yêu, thế là cứ mua mua mua...
"Bảo bối bảo bối, bộ này cũng đẹp con vào thử xem."
Mingie gật đầu, ngoan ngoãn vào phòng thử đồ. Rosé ở ngoài đợi Mingie thay đồ bỗng thấy hai bóng người quen thuộc đi ngang qua cửa hàng.
Hwayoung thân mật khoác tay Lee Hanchee, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
"Oa~ Đồ trẻ con của cửa hàng này đáng yêu quá! Diễn, bọn mình vào xem thử đi! Tháng sau là sinh nhật con trai Soyin rồi, bọn mình mua một bộ làm quà nhé?"
"Ừm." Hanchee ừ một tiếng.
"Chị thấy con của Soyin chưa? Trằng trẻo mập mạp, đáng yêu lắm! Hanchee, chị nói xem sau này bọn mình có con liệu có phải cũng dễ thương như vậy không?" Hwayoung thẹn thùng hỏi.
"Chắc thế đấy." Rõ ràng Hanchee không hề vui vẻ gì trả lời cũng rất miễn cưỡng qua loa.
Hwayoung thấy vậy tỏ ra lạc lõng: "Hanchee, chị vẫn còn giận em sao? Em cũng đã công khai xin lỗi trên Insta rồi, chị cũng tự mình nghe lời giải thích của Emily rồi đấy, còn về cuộc điện thoại đó... Thật ra là tại vì chị đột nhiên không đoái hoài gì đến em, em lại... lại uống chút rượu, tức giận quá nên mới mất khôn mà thôi... em hối hận lắm...."
"Chaeyoung..."
Hwayoung đang giải thích dở bỗng nghe thấy Hanchee buột miệng gọi tên Rosé, cô ta nhìn theo ánh mắt của Hanchee thấy Rosé đang đứng ở phía đối diện.
"Chị..." Hai mắt Hwayoung rưng rưng kích động xông tới kéo tay cô: "Chị, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi! Em vẫn luôn muốn đứng trước mặt chị xin lỗi nhưng mấy ngày nay chị cứ bơ em cũng không nghe điện thoại... em lại không biết chị sống ở đâu nên..."
"Khi ấy mọi người hỏi em, em cũng nói em không tin chuyện này là do chị làm kết quả vẫn dẫn đến hiểu lầm... em biết chị sẽ không làm ra loại chuyện đó mà!"
"Tuy giờ sự thật đã được phơi bày nhưng vẫn gây ra tổn thương cho chị... Tuy em cũng là người bị hại nhưng chuyện này cũng đều do em mà ra, làm liên lụy tới chị... em xin lỗi, thật sự xin lỗi! Chị đánh em mắng em cũng được chỉ mong chị có thể nguôi giận!"
Hwayoung nói một tràng giang đại hải, nghe vô cùng thân thiết và chân tình thậm chí còn khiến người ta cảm thấy như thể là do Rosé không chịu buông tha mà ức hiếp cô ta không bằng.
Rosé không nói năng châm biếm sắc bén như trước nữa mà tỏ ra mệt mỏi bất đắc dĩ nhìn về phía Hanchee.
Ánh mắt đó khiến cõi lòng Hanchee như bị con gì đó gặm nhấm, gã vội kéo Hwayoung lại: "Hwayoung, em bình tĩnh một chút."
Hwayoung không chú ý đến hành động nhỏ kia của Rosé, nước mắt bắt đầu rơi lã chã: "Hanchee,chị giúp em nói với chị ấy đi, chị biết mấy ngày nay em đã đau khổ và tự trách đến thế nào mà em rất hi vọng chị ấy có thể tha thứ cho em! Nếu không em thật sự..."
Hanchee nhìn cô gái đang khóc nấc lên trong lòng mình, cuối cùng lại mềm lòng: "Chaeyoung, xin lỗi, chuyện này Hwayoung quả thật cũng đã tự trách rất nhiều."
Hwayoung nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười đắc ý nhưng vẫn khóc lóc rất thương tâm, cô ta đang âm thầm mong rằng Rosé sẽ bùng nổ.
Ngày trước mỗi lần cô ta xin tha thứ, lần nào Rosé cũng đều tỏ ra rất kích động đem những gì khó nghe nhất đều nói ra khiến Hanchee cứ thế mà dần ghét cô. Lần này chắc chắn cũng...
Rosé mệt mỏi miết ấn đường sau đó thở dài: "Bỏ đi, Park Hwayoung tôi đã thấy lời xin lỗi của cô và cũng nhận rồi,nếu là hiểu lầm vậy thôi không tính nữa, tôi tha thứ cho cô!"
"Chị... chị nói gì cơ?" Hwayoung nhất thời biến sắc, vẻ mặt không thể tin được.
Hanchee lại tỏ ra vui mừng vô cùng: "Hwayoung, giờ em có thể yên tâm được rồi chứ?"
Hwayoung không biết phải nói gì, mặt cô ta hiện giờ không khác gì miếng gan heo. Bên kia, Mingie thay xong đồ đẩy cửa bước ra. Chiếc mặt nạ giả dối của Rosé lập tức hiện lên một tia ấm áp, cô mỉm cười đi tới bế Mingie lên, sau đó nói với nhân viên cửa hàng: "Tất cả quần áo vừa mới thử tôi lấy hết, bộ đang mặc trên người sẽ mặc đi luôn."
"Vâng vâng, tôi lập tức thanh toán hóa đơn cho cô!" Nhân viên cửa hàng cười như hoa đáp.
Rosé hơi cúi đầu với Hanchee tỏ ý tạm biệt sau đó bế Mingie đi thẳng. Vệ sĩ ở phía sau thanh toán xong liền xách túi lớn túi nhỏ đi theo.
Cảnh này khiến Hwayoung trố hết cả mắt sau đó vô cùng hưng phấn nói: "Chẳng lẽ những lời Soyin với Anna nói đều là thật? Lần trước họ nói với em là thấy Chaeyoung mua quần áo cho trẻ con em còn không tin cơ! Chị ấy... chắc chị ấy không phải thật sự đi làm bồ nhí... của lão già lắm tiền nào đó chứ, còn sinh con cho lão nữa..."
Tiếc là vừa xong Rosé đi nhanh quá, cô ta không nhìn rõ đứa bé đó trông thế nào cũng không kịp chụp lại làm bằng chứng...
"Hwayoung! Không được nói lung tung!" Hanchee nghe thấy vậy lập tức nghiêm mặt ngắt lời cô ta, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Rosé rời đi: "Chị từng gặp đứa bé này một lần rồi, Chaeyoung nói đó là con của bạn!"
"Hanchee, chị cũng ngây thơ quá rồi đấy, con của bạn mà chị ấy có thể đối xử tốt với nó như vậy hả? Chị không thấy vệ sĩ đi cùng sao, nhà người ta có bao nhiêu vệ sĩ với giúp việc như thế còn cần chị ấy chăm sóc con giúp sao?"
Hanchee lưỡng lự đấu tranh một hồi sau đó không biết nghĩ tới điều gì vẫn kiên định nói: "Hwayoung, trong lòng chị Chaeyoung chính là em gái ruột của chị, em sỉ nhục cô ấy chính là sỉ nhục chị! Sau này đừng để chị nghe thấy những lời như thế này thêm lần nào nữa! Người khác có thể nghi ngờ cô ấy nhưng chúng ta thì không... biết chưa?"
Hwayoung ngàn vạn lần không ngờ được sau chuyện lần này thái độ của Hanchee đối với Rosé lại có thay đổi lớn đến như vậy.
'Chết tiệt, hôm đó ở bệnh viện rốt cuộc con khốn đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chị ấy chứ? Thậm chí ngay đến những lời của mình nói còn chẳng nghe vào tai...'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro