Mấy người có biết chuyện ngu xuẩn nhất năm đó tôi từng làm là gì không?
Này... Câu này... quả thật là không khác gì lời mà Rosé vừa nói khi nãy!
Tất cả đều quay ra nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất kì dị. Chẳng lẽ vị Won tổng này đang... làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Dựa theo kịch bản thông thường thì có vẻ là đúng thế thật, nhưng chỉ bằng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Won YooNa vừa rồi, mọi người cũng đã hiểu được phần nào tính cách cô gái đầu bạc này.
Vô cùng thất thường, không cách nào phán đoán được. Vì thế, lúc này bọn họ cũng không dám đoán ý của ả ta là gì...
Park Hwayoung cứ đinh ninh là Rosé sắp xấu mặt trước mọi người rồi, không ngờ giữa đường lại có người phá đám, hơn nữa người này còn là Woon YooNa - tổng giám đốc của Big Bang, lúc này đôi môi cô ta đã bị chính mình cắn đến tím bầm.
Trước khi mọi chuyện rõ ràng, cho dù trong bụng Park Shi Ho và Chung Hayoon có nghi ngờ đến mấy thì cũng không dám có bất cứ hành động gì thiếu suy nghĩ...
"Sao nào?" Woon YooNa nhấp một ngụm rượu, trong mắt ánh lên vẻ gì đó khiến người ta không tài nào đoán được
"..." Lúc này, Ryu Jun Yeol đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, lão ta nhanh chóng tính toán.
Rốt cuộc là cái tên trước mặt có ý gì.
Là cố ý giúp con ả này hay chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nỗi muốn xem người ta uống rượu.
'Thật đúng là... không đoán được! Nhưng đây là 1 tỷ Kwon đấy! Là 1 tỷ Kwon đấy!'
Vốn lão ta cho rằng chỉ cần lấy vài trăm triệu là đã có thể hoàn thành dự án này của mình rồi, nhưng bây giờ lại đụng phải con số lớn như thế, đừng nói là lão mà bất cứ ai ở đây cũng đều cũng phải động lòng...
Lại nói người có vị thế cao như Woon YooNa một lời đáng giá ngàn vàng sao có thể ăn nói linh tinh như con bé này được! Lão thật muốn cảm ơn con nhóc này đã tạo cho lão một cơ hội tốt như thế!
Nghĩ tới đây, Ryu Jun Yeol nhanh chóng đưa ra quyết định: "Này có là gì, chỉ cần Won tổng thích thì chút việc nhỏ này có là gì! Vừa hay tôi đây khác thì chưa chắc nhưng rượu thì vẫn uống được!"
Nói xong, Ryu Jun Yeol liền hít sâu một hơi, cầm một chén rượu trên quầy lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm một chén khác lên...
Woon YooNa cười mà như không cười đứng bên cạnh xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua người nào đó...
Mọi người vây xem Ryu Jun Yeol uống rượu như nước thế kia thì ai nấy cũng đều hơi giật mình.
"Mẹ kiếp, nhiều rượu thế mà! Ryu Jun Yeol không sợ uống chết à? Cho dù tửu lượng có tốt thì cũng không thể uống như thế được!"
"Tôi thấy lúc trước ông ta cũng uống không ít rồi, nếu cứ uống tiếp thế này không chừng sẽ có án mạng đấy..."
"Nhưng quả thật dạo này Ryu Jun Yeol đúng là cũng rất thiếu tiền, cơ hội tốt như thế, cũng chỉ là vài chén rượu thôi, ai mà không muốn chứ! Là ông, ông có muốn không?"
"Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi tình nguyện rồi!"
...
Mắt Ryu Jun Yeol càng lúc càng đục ngầu, bộ dạng như sắp ngã gục xuống rồi mà vẻ mặt Woon YooNa vẫn chẳng thay đổi chút nào, con ngươi lộ ra một tia sáng khiến con người ta rét lạnh...
Tiếng xì xào ngày càng nhỏ dần.
Mắt thấy cái bụng lão già họ Ryu kia càng có xu thế giống quả bóng bay, Rosé không khỏi đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm của chính mình.
Cuối cùng Ryu Jun Yeol cũng đã uống hết chỗ rượu trên bàn: "Won... tổng đã... đã thấy hài lòng chưa?"
Woon YooNa nghe vậy thì nhướn mày nói: "Ơ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, không ngờ Ryu tổng lại tưởng là thật, ông đúng là thật đáng yêu."
Nếu những lời này chỉ là... lời nói đùa thì sao lại trơ mắt nhìn ông ta nốc cả một đống rượu như thế.
Thật đúng là biết cách làm người ta thổ huyết mà!
"Cô.." Ryu Jun Yeol trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không tài nào tin nổi, muốn làm ầm lên nhưng lại không dám, khuôn mặt ông ta lúc này phải nói là vặn vẹo đến đặc sắc.
Này... này là... ông ta bị đùa bỡn sao?
Những người khác trong căn phòng nghe Woon YooNa nói thế cũng ngẩn hết ra, đồng thời cũng ngộ ra được một điều cái tên đầu bạc này là một tên sẽ không bao giờ dựa theo các kịch bản thông thường...
Ngay lúc Ryu Jun Yeol sắp ngất vì tức, Woon YooNa lại đổi giọng nói: "Hừm hừm, tài chính của tôi có hạn, 1 tỷ thì đương nhiên không được, nhưng nếu ít đi một chút thì không thành vấn đề."
Vừa dứt lời thì Ryu Jun Yeol lập tức như sống lại: "Cái này tất nhiên là dễ hiểu thôi, dễ hiểu thôi mà! Won tổng cứ xem rồi quyết định, bao nhiêu cũng được hết!"
'Cái ít này chắc cũng phải được dăm ba trăm triệu chứ nhỉ!'
Chỉ thấy, Woon YooNa nghiêng người nói với một vệ sĩ mặc áo đen mặt lạnh tanh đứng bên cạnh, sau đó anh chàng vệ sĩ kia liền rời đi.
'Nhìn bộ dạng có vẻ như là đi lấy tiền rồi?'
Sau đó anh chàng vệ sĩ nhanh chóng trở về, trước khuôn mặt ngập vẻ chờ mong của Ryu Jun Yeol, anh chàng vô cảm đưa tay về phía lão ta.
Ryu Jun Yeol hấp tấp giơ hai tay ra... Một giây sau.
Một đồng tiền xu màu bạc rơi xuống lòng bàn tay mập mạp của Ryu Jun Yeol...
Tất cả mọi người, kể cả Ryu Jun Yeol lại lần nữa ngẩn tò te.
'Một... một đồng tiền! Bọn họ hoa mắt rồi sao?'
"Ặc, một đồng? Đó là một đồng à? Tôi nhìn nhầm rồi chăng?"
"Không đâu... Đúng vậy đấy, đúng là một đồng!"
"Woa! Vị Won tổng này quả thật... Hoàn toàn không thể đoán được một giây sau chị ta sẽ làm ra chuyện gì!"
"Không phải là vị Won tổng này có thù oán gì với Ryu Jun Yeol đó chứ?"
"Ai mà biết được! Nhưng chắc là như thế rồi!"
"Đáng đời, đây không phải là lần đầu tiên lão già Ryu Jun Yeol này gây phiền phức cho cô gái này đâu. Lần trước, trong một buổi từ thiện, ông ta còn lấy một đồng tiền ra nhục nhã cô ấy nữa... Lần này coi như gặp báo ứng rồi!"
"Ặc, nghe lời này của anh, sao tôi cảm thấy hình như giữa Won tổng và cô gái này có gì đó thì phải?"
...
Sau khi đồng một tệ rơi vào lòng bàn tay Ryu Jun Yeol thì "rầm" một tiếng, ông ta ngã ngửa ra sau.
Lần này, quả thật là đã chết ngất vì tức rồi...
Tình hình Park Hwayoung cũng không khá khẩm hơn là bao.
Quản lí khách sạn luống cuống tìm mấy nhân viên phục vụ đưa Ryu Jun Yeol ra ngoài. Cơ mà lúc đối mặt với Woon YooNa thì một cái rắm anh ta cũng chẳng dám đánh, lại còn phải dè dặt nói: "Khiến ngài hoảng sợ rồi! Thật có lỗi quá!"
Thấy mọi chuyện phát triển đến trình độ này và những tiếng bàn tán đoán mò về cô và Woon YooNa càng lúc càng nhiều, Rosé cảm thấy đầu mình như to ra mấy lần nên vội nhân cơ hội Ryu Jun Yeol ngất xỉu để thoát thân.
Lúc này, Park Shi Ho ngồi trong góc xem lâu như thế cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, kích động bước ra nói: "Cảm ơn Won tổng trượng nghĩa, giải vây cho con gái tôi!"
Park Shi Ho vừa nói vừa móc một tấm danh thiếp ra: "Won tổng, tôi là Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc tế Park Thị - Park Shi Ho, lúc trước chúng tôi cũng đã gửi một dự án xin đầu tư qua quý công ty, không biết Won tổng có ấn tượng gì không?"
Mặc kệ lý do Woon YooNa ra tay là gì, nhưng đây quả thật là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.
Vừa rồi bên cạnh cô ta nhiều người như thế, ông ta chẳng có cơ hội để chen vào.
Rosé thấy Park Shi Ho vừa rồi trông thấy cô bị nhục nhã mà chẳng thèm ra mặt, bây giờ lại hộc tốc chạy tới đây đưa danh thiếp thì đôi mắt tối hẳn.
Woon YooNa liếc mắt qua nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy tấm danh thiếp của Park Shi Ho nói: "Quốc tế Park thị à, có một chút ấn tượng."
Park Shi Ho lập tức vui mừng vô cùng, sau đó thao thao bất tuyệt về nội dung cụ thể: "Không ngờ là Won tổng lại nhớ rõ như vậy! Dù Quốc tế Park Thị chúng tôi không phải là số một số hai trong Seoul nhưng cũng được coi như là lâu đời, hơn nữa mối quan hệ hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Lee vẫn rất mật thiết, ngoài ra chúng tôi..."
Cách đó không xa, mọi người trông thấy Park Shi Ho làm ngư ông đắc lợi thì hâm mộ không thôi.
"Park Shi Ho này thật đúng là biết chớp thời cơ, còn không biết người ta có đang giải vây cho con gái mình thật hay không mà đã chạy tới nịnh nọt tạo mối quan hệ rồi!"
"Giờ thì hay rồi, chúng ta phí nước bọt cả nửa ngày, cuối cùng người được lợi là ông ta!"
"Lão già này đúng là may mắn mà!"
Woon YooNa từ đầu chí cuối vẫn kiên nhẫn nghe lời Park Shi Ho nói, hơn nữa thi thoảng còn đáp lại đôi ba câu nữa.
Park Shi Ho như mở cờ trong bụng, trình bày xong còn vội vàng hỏi dò: "Won tổng cảm thấy thế nào?"
Chung Hayoon đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phía thì vô cùng tự hào nhìn chồng mình. Ngay cả Park Hwayoung cũng quên luôn việc xử lí Rosé, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào người tóc trắng trước mặt.
Nếu đàm phán thành công dự án này thì Ninh thị sẽ có một bước nhảy vọt lớn. Mấu chốt là Park Shi Ho sẽ một công trạng lớn góp phần không nhỏ trong việc phá thế "chân vạc" được hình thành sau khi lập di chúc.
Cuối cùng Woon YooNa cũng mở miệng: "Hạng mục này của Park đổng đúng là không tồi..."
'Cho nên...?'
Dưới ánh mắt mong chờ của ba người nhà Park Shi Ho, Woon YooNa mỉm cười nhìn Rosé: "Cho nên, Darling à ~ em nói đi? Em có muốn tôi đầu tư cho ba em không?"
Park Shi Ho: "..."
Chung Hayoon: "..."
Park Hwayoung: "..."
Rosé: "..." Đệt!!!
Cô đã biết mà... tối nay thể nào cũng trốn không thoát! Còn nữa, cái gì mà "ba em" chứ, tên này rõ ràng đang cố tình muốn cô chết vì buồn nôn.
Trong vài giây ngắn ngủi, Park Shi Ho, Chung Hayoon, kể cả Park Hwayoung đều kinh hoảng nhìn về phía Rosé, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
'Chuyện này... rốt cuộc là sao?'
Rosé hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, lạnh tanh nói: "Won tổng cứ đùa, chuyện này có vẻ như chẳng liên quan gì đến tôi hết thì phải?"
Park Shi Ho nghe xong câu này liền y như đỉa phải vôi, cũng không quản nguyên nhân chuyện này là sao, nghiêm nghị quát: "Chaeyoungie, đừng có nói linh tinh!"
"Ái chà, tiếc thật đấy, nếu đã vậy thì đành thôi vậy." Một câu của Woon YooNa thôi đã bác bỏ một hạng mục đầu tư.
Mặt Park Shi Ho đen kịt, sắc mặt Chung Hayoon cũng không khá khẩm hơn là bao.
Park Hwayoung siết chặt nắm đấm nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà lên tiếng chất vấn: "Không biết Won tổng và chị tôi... có quan hệ gì?"
Rosé lập tức nói: "Không có gì cả!"
Woon YooNa thì lại chẳng hề có chút ý tứ muốn dừng trò "đùa dai" này lại, hắn ta nhìn Rosé cười một cái: "Sao lại không có gì được chứ? Darling à, tôi là..."
Rosé lập tức bắn ánh mắt hình viên đạn qua, nếu cái tên này mà dám nói hươu nói vượn, cô sẽ lập tức đồng quy vu tận với hắn!
"À..." Có vẻ như cuối cùng Woon YooNa cũng chán bầy nhây tiếp, thỏa mãn nhìn đôi mắt đang trợn tròn của Rosé, cong môi nói: "Tôi là... Fan trung thành của em!"
Rosé: "..."
Park Shi Ho và Chung Hayoon nghẹn trân nghẹn trối đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết Park Hwayoung đột nhiên nghĩ tới điều gì mà sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch.
'Fan... của Rosé...?'
Đột nhiên cô ta lại nhớ tới sự việc ở buổi tiệc từ thiện lần trước...
Chẳng lẽ... chị ta chính là cái tên số 8 thần bí đã bỏ 600 triệu ra để mua cái vương miện kia tặng Rosé?
Lúc ấy MC cũng nói người này là fan trung thành của Rosé... Hiển nhiên, Park Shi Ho và Chung Hayoon khá là bất ngờ với câu trả lời này.
Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ rằng người bọn họ hao hết tâm tư muốn lấy lòng lại là... lại là fan của Rosé! Mà, đối phương còn si mê với Rosé như thế, gần như là nói gì nghe nấy!
Park Shi Ho nghĩ tới câu trả lời vừa rồi của Rosé mà tím ruột tím gan. Con nhỏ chết tiệt này, nếu như vừa rồi thừa nhận thì có phải có mấy trăm nghìn vạn tiền đầu tư rồi không. Theo ông ta biết thì trong tay Woon YooNa này chắc chắn có không ít hon mấy trăm nghìn vạn đâu.
Park Shi Ho muốn cứu vớt tình hình nhưng Woon YooNa đã không còn muốn nhiều lời với ông ta nữa, xoay người tính rời đi, trước khi đi, còn quay lại nhìn Rosé nói: "Darling, đừng nhớ tôi quá, chúng ta sẽ gặp lại nhau... nhanh thôi ~"
Rosé: "..."
Woon YooNa vừa mới đi, Park Shi Ho đã liền không nhịn được nữa, đến cả Chung Hayoon cũng chĩa mũi dùi về phía cô.
"Chaeyoung, sao con lại không hiểu chuyện chút nào như thế hả!"
"Vừa rồi tại sao mày không trực tiếp đề nghị cô ta đầu tư vào Park thị, mày có biết vì một câu nói của mày mà công ty tổn thất bao nhiêu không?"
"Chị, chuyện chị vừa làm quả thật có hơi..."
Rosé đảo mắt nhìn từng người, đúng là sắp buồn nôn chết rồi, cô lạnh lùng nói: "Lúc tôi bị lão Ryu Jun Yeol làm khó, mấy người làm như chẳng quen tôi cơ mà. Thế mà... bây giờ, lại yêu cầu tôi xin vốn từ một người xa lạ, để tôi nợ chị ta một ân tình lớn như thế, vậy sau này các người tính lấy gì ra để trả cái ân tình này đây?"
"Chaeyoungie, vừa rồi là ba không qua kịp, lúc đó ba đã chuẩn bị ra ngăn cản rồi. Con cũng không thể vì chút chuyện nhỏ như thế mà cáu giận với ba được! Khi nào rảnh con hẹn với Won tổng ăn bữa cơm rồi nói vài câu giúp ba được không?" Park Shi Ho nghĩ đến cảnh Woon YooNa đối xử khác biệt với Rosé thì cũng không muốn trở mặt với cô, chỉ đành cố gắng hòa hoãn.
"Lúc ấy chúng ta không qua thì sao? Tự mày mất mặt còn muốn kéo bọn tao cùng bẽ mặt theo à?" Giọng điệu của Chung Hayoon thì không được tốt như thế. Cứ nghĩ tới chuyện Rosé vừa làm, cả người bà ta liền đầy lửa giận...
Park Hwayoung đứng bên cạnh thì "hiểu chuyển" săn sóc vỗ lưng cho Chung Hayoon.
Đúng vào lúc này, bỗng từ sau lưng truyền tới một giọng nói sắc bén của phụ nữ: "Hừ, đúng là đủ mất mặt thật!"
"Cô..." Rosé nhìn người vừa tới.
Vừa rồi Park Shin Hye đã nghe nhân viên phục vụ nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, bà đau lòng xoa đầu Rosé, sau đó dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn ba người Chung Hayoon: "Chaeyoungie có bố mẹ như các người mới là mất mặt! Lúc xảy ra chuyện thì nguyên một đám trốn còn nhanh hơn thỏ, quan hệ phủi sạch đến nỗi như người dưng nước lã! Đến lúc thấy người ta có giá trị lợi dụng thì một con gái, hai con gái ngọt xớt, anh và chị coi như đã cho tôi biết cái gì gọi là vô sỉ rồi đấy!"
"Cô..." Chung Hayoon giận đen cả mặt.
"Tôi cái gì? Tôi nói cho các người biết, các người không nuôi Chaeyoung lấy một ngày, cũng không dạy dỗ nó lấy một ngày, các người không có quyền yêu cầu nó làm cái gì hết!"
"Khụ, Shin Hye, em nhỏ giọng một chút!" Park Shi Ho lo lắng nhìn ngó chung quanh.
Park Shin Hye giận đến nỗi đôi mắt xinh đẹp ngập tràn lửa giận, khuôn mặt bà lúc này như có một lớp băng mỏng bao phủ, bà kéo tay Rosé, đi thẳng vào giữa đám đông...
"Cô ta... Cô ta muốn làm gì!" Chung Hayoon bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
Rosé chau mày nhìn Park Shin Hye: "Cô..."
Park Shin Hye liền cắt lời cô: "Chaeyoungie, con đừng nói gì hết, mọi chuyện đã có cô đây rồi!"
Nói xong, bà liền cất tiếng nói trước mặt tất cả mọi người ở đây: "Các vị!"
Trong chốc lát, mọi người đều vô thức nhìn về phía Park Shin Hye. Nương theo tiếng nói của Park Shin Hye, tất cả mọi người đều đưa con mắt tò mò nhìn qua, không biết Park Shin Hye muốn làm gì...
Mọi người đang nghiêng đầu hỏi han, bàn tán với nhau thì nghe Park Shin Hye nói tiếp: "Chuyện vừa rồi tôi cũng đã biết, tôi sẽ truy cứu hành vi quấy rối cháu gái tôi của Ryu Jun Yeol đến cùng, đương nhiên là không chỉ giới hạn ở việc dùng tới pháp luật."
Này là muốn nhổ cỏ tận gốc... Vì một đứa con gái nuôi ở quê lên mà Park Shin Hye làm đến mức này sao?
Ngay cả Park Shi Ho và Chung Hayoon vừa rồi còn chẳng nói gì cơ mà.
Trong một chốc, mọi người đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào...
"Mặt khác, tôi thấy có vẻ như mọi người đã hiểu lầm một chuyện, vì thế có một số việc tôi cần phải giải thích với các vị ở đây một chút... Như đã giới thiệu, Chaeyoungie là cháu gái tôi, cháu ruột chứ không phải cháu nuôi cháu cò gì cả!"
Park Shin Hye vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều xôn xao...
Sắc mặt Park Hwayoung lập tức trắng nhợt, Park Shi Ho và Chung Hayoon muốn tiến lên ngăn cản nhưng cũng không kịp nữa rồi, ngữ điệu của Park Shin Hye cực kì nhanh gọn, nói tiếp:. "Năm đó, lúc Chaeyoung nhà tôi và Park Hwayoung mới được sinh ra đã bị ôm nhầm trong bệnh viện. Mãi đến khi Chaeyoung mười tám tuổi, chúng tôi mới đón được con bé về nhà họ Park! Chaeyoung là cháu gái ruột của tôi, là cháu đích tôn nhà họ Park."
"Đừng nói là với thân phận của Chaeyoungie, cho dù con bé chỉ là một đứa trẻ bình thường thì hành vi vừa rồi của Ryu Jun Yeol cũng đã đủ khiến người ta khinh thường! Tin rằng các vị không có dị nghị gì với điều này!"
Đồng tử trong mắt Chung Hayoon co lại: "Park Shin Hye!!! Cô ta dám! Cô ta thật sự dám! Tôi phải xé xác cô ta ra!"
Park Shi Ho giữ chặt lấy tay Chung Hayoon: "Bà bình tĩnh một chút được không? Đây là nơi nào hả, còn sợ chuyện chưa đủ lớn à? Bây giờ gây sự với nó thì cũng chẳng cứu vớt được gì? Dù gì những gì nó nói cũng là sự thật mà! Chẳng bằng đợi mọi chuyện yên ổn..."
Lúc này đây, mọi người nào còn lòng dạ quan tâm chuyện Ryu Jun Yeol nữa, tất cả đều dồn sức chú ý lên tin tức khủng bố mà Park Shin Hye vừa đưa ra...
"Chuyện... Chuyện gì thế này? Park Hwayoung không phải là con ruột? Rosé mới là con ruột?"
"Đợi đã, đợi đã, đầu óc của tôi sắp lú rồi... thế là, Rosé mới là Đại tiểu thư nhà họ Park, còn Park Hwayoung chỉ là con bé nhà quê bị ôm nhầm thôi à? Thật không thể tin nổi!"
"Chẳng trách khí chất của Rosé này lại xuất chúng như thế, không ngờ chuyện này còn có ẩn tình như vậy!"
"Chậc chậc, vậy mà còn cứ thích giả vờ là mình Đại tiểu thư chân chính trước mặt người khác, chẳng trách Park Shin Hye tức giận đến thế..."
"Tôi thì lại cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế, nếu thật sự như những gì Park Shin Hye nói thì tại sao nhà họ Park mãi không công bố thân phận thật của Rosé? Đã thế lại còn luôn yêu chiều Park Hwayoung như thế! Chẳng nhẽ đầu óc của Park Shi Ho và Chung Hayoon hỏng hết rồi à?"
...
Hai cô ả bạn thân của Park Hwayoung, Choi Soyin và Anna đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Park Hwayoung, vẻ mặt y như gặp quỷ.
Park Hwayoung vốn không phải là con ruột nhà họ Park, cô ta mới chính là cái đồ nhà quê được nhận nuôi kia. Còn Rosé mới là Đại tiểu thư nhà họ Park?
'Chuyện này... sao có thể như thế được? Nếu thật là như vậy, chuyện hai người bọn họ suốt ngày qua lại với cô ta, cung phụng cô ta như Đại tiểu thư, còn vì cô ta mà cười nhạo Rosé nữa... chuyện này tính thế nào đây?'
'Nếu là như vậy, chắc chắn Park Hwayoung cũng tự rõ tình hình nhưng cô ta lại không nói gì cả, cứ xem hai người họ như hai con hề nhảy nhót vậy à?'
"Hwayoung, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô của cậu điên rồi à? Sao lại nói Rosé mới là Đại tiểu thư nhà họ Park, còn nói năm đó cậu và Rosé bị ôm nhầm?" Khuôn mặt của Choi Soyin đầy vẻ không thể tin nổi.
Park Hwayoung siết chặt nắm đấm, nước mắt lã chã nói: "Tớ cũng chẳng biết tại sao cô lại nói như thế nữa..."
Choi Soyin và Anna nghe vậy thì lại nhìn nhau, thế nhưng lần này cũng không có hoàn toàn tin lời Park Hwayoung như trước nữa.
'Chuyện này... quả thật là có quá nhiều chỗ kì lạ.'
"Thật có lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của các vị, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ, lần khác có cơ hội sẽ mở tiệc bồi tội với mọi người!" Park Shin Hye trôi chảy đưa ra lời từ biệt thì dẫn Rosé bỏ đi, để vợ chồng Park Shi Ho đối diện với tình trạng sứt đầu mẻ trán này.
Park Shi Ho và Chung Hayoon cũng không chịu để yên chuyện này, lập tức ồn ào đến tận chỗ Ninh lão gia tử.
Đương nhiên là Park Shin Hye cũng quyết không để mấy người đám Park Shi Ho thêm mắm dặm muối, lập tức dẫn Rosé về Park gia. Vừa hay, tối nay có một vài chuyện nên nói cho rõ ràng!
"Nửa đêm nửa hôm rồi, còn ồn ào cái gì thế hả?" Vẻ mặt Park lão gia tử đầy giận dữ nhìn cả phòng đang ầm ỹ.
Không chỉ có Park Shi Ho và Park Shin Hye mà Park Chin Hae chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng chạy tới góp vui. Ông ta vừa biết tin, Park Shin Hye đã nói chuyện của Rosé và Park Hwayoung ra trước mặt mọi người, nên giờ đang đấu tay đôi với nhà Park Shi Ho. Đây đúng là một hồi tuồng hay, đương nhiên ông ta phải đến tận nơi xem rồi!
Chung Hayoon tức đến mức sắp phát điên: "Cha, sao cha không hỏi xem cô cháu gái tốt của cha đã làm gì! Cô ta quả nhiên là khinh người quá đáng! Không bàn bạc gì với chúng con đã tự ý dẫn Chaeyoung đến bữa tiệc mừng của công ty..."
Park Shin Hye cười lạnh: "Tự ý? Chị dâu cả, chị chú ý ngôn từ của mình, tôi muốn dẫn ai tới đâu là tự do của tôi, chả có lí gì phải báo cáo với chị cả."
"Cô câm miệng! Chaeyoung là..."
"Hửm? Nó là gì của chị?"
Chung Hayoon hít sâu một hơi: "Cô đừng có mà nói lảng sang chuyện khác."
Nói xong, bà ta lại nhìn Park lão gia tử kể lể: "Cha, cô ta dẫn Rosé tới tiệc rượu thì thôi, lại còn công bố chuyện Chaeyoung mới là con gái ruột của con ra, nói năm đó Chaeyoung và Hwayoung bị ôm nhầm!"
Park Shi Ho cũng mở miệng nói: "Cha, lần này Shin Hye đúng là hơi quá đáng quá rồi!"
Lão gia tử đưa mắt nhìn từng người, sau đó trầm giọng nói: "Quá đáng cái gì? Những lời Shin Hye nói có câu nào sai à!"
"Cha..." Chung Hayoon lập tức kêu thành tiếng.
Mắt Park Hwayoung lập tức tối sầm...
"Được rồi, đừng có cãi cọ nữa, tuy không phải thời cơ thích hợp nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Ta đã cho mấy đứa thời gian lâu như thế, bảo mấy đứa xử lý cho tốt rồi, kết quả thì sao? Có phải chờ ta chết rồi Chaeyoungie vẫn không thể nhận tổ quy tông đúng không?" Lão gia tử giận dữ gõ mạnh cây quải trượng xuống.
Chung Hayoon cả giận nói: "Cha, sao cha lại bất công như thế, bây giờ bị Shin Hye nói toạc ra như vậy, cha bảo Hwayoung của chúng con sống thế nào nữa đây? Mọi người sẽ nhìn nó thế nào đây?"
Park Shin Hye hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao chị không nghĩ đến Chaeyoungie mang cái tiếng con nuôi nhà chị nhận từ quê lên thì sống thế nào, người ta nhìn nó thế nào! Thế nào hả? Chaeyoungie có thể chịu uất ức được mà nó không thể chịu được à? Nó thì cao quý hơn ai?"
Chung Hayoon nghe Park Shin Hye nói xong thì không nhịn được nữa, bà ta lao lên phía trước, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn...
Park Shi Ho vội vàng nhào tới kéo Chung Hayoon nhưng không biết là cố ý hay không suýt nữa thì đập cả khuỷu tay của mình vào mặt Park Shin Hye. Cuối cùng bị Rosé lắc tay một cái ném ra xa một mét, sau đó che chở cho Park Shin Hye đứng ra sau mình.
"Mày... cái đồ bất hiếu này! Mày dám ra tay với ba mày à!" Park Shi Ho ôm cánh tay đau đến tận xương, tức giận quát tháo.
"Dừng lại hết cho ta! Còn ra cái thể thống gì nữa!" Park lão gia tử tức giận không nhẹ.
Con mắt Park Shi Ho nhìn Rosé không khác gì như nhìn kẻ thù vậy: "Đồ bất hiếu, đừng cho rằng tao không biết lòng dạ của mày, mày trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận cô mày như thế chẳng phải vì chút cổ phần công ty à? Mày cho rằng lừa được cổ phần của cô mày thì mày có thể thừa kế công ty à! Mày cho rằng mấy lão già trong công ty dễ đối phó à, không có tao che chở thì lúc đó mày sẽ bị ăn sạch chẳng còn cái xương nào đâu!"
Vẻ mặt Chung Hayoon đầy trào phúng: "Luôn mồm nói không cần đồ gì của nhà họ Park, không chịu nhận bố mẹ, vậy mày đang làm cái gì đây?"
"Hai đứa chúng mày im miệng hết cho ta, cho dù Chaeyoungie có thừa kế công ty thì cũng là danh chính ngôn thuận!" Vẻ mặt Park lão gia tử đầy tức giận.
Trong cảnh cãi cọ ầm ỹ, Rosé đột nhiên lên tiếng: "Chuyện liên quan đến cổ phần công ty, tôi vốn định ngày mai sẽ nói rõ mọi người. Nhưng, nếu như bây giờ hai vị đã không chờ được nữa thì giải quyết luôn vậy, vừa hay có ông nội ở đây."
Ninh lão gia tử chau mày: "Chaeyoungie, cháu..."
Rosé cho ông nội một ánh mắt trấn an, sau đó lấy một tập văn bản ra.
Trong thoáng chốc, Park Shi Ho, Chung Hayoon, Park Hwayoung và cả Park Chin Hae đều nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay Rosé.
Bởi vì, ngay trang đầu của tập tài liệu đã viết mấy chữ "Văn kiện chuyển nhượng cổ phần" vô cùng nổi bật.
"Văn kiện chuyển nhượng cổ phần!" Park Chin Hae kinh ngạc kêu lên, chẳng nhẽ Rosé muốn chuyển cổ phần ra ngoài?
Vẻ mặt Park Hwayoung đầy khẩn trương, chẳng nhẽ Rosé đã bị cái giá mà cô ta đưa ra trước đó thuyết phục?
'Không đúng... con khốn kia chưa bao giờ muốn cô ta được sống tốt đẹp cả... Sao có thể bán cổ phần công ty cho cô ta!'
"Bộp" một tiếng, Rosé mở tập văn kiện kia ra, để trên mặt bàn.
Nội dung văn kiện lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Công ty Quốc tế Hữu hạn Park Thị.
Bên chuyển nhượng: Park Chaeyoung (bên A)
Bên nhận: Park Shin Hye (bên B)
...
'Park Shin Hye!!!'
Vừa nhìn thấy cái tên này xong, đám người Park Shi Ho chết sững.
Nhưng, sau đó còn có chuyện khiến cho bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa. Trong văn kiện chuyển nhượng ghi rõ 10% cổ phần của bên A sẽ được chuyển nhượng mà không có bất cứ chi phi gì cho bên B.
'Không chi phí...'
"Chaeyoung! Mày điên rồi!" Park Shi Ho không nhịn nổi nữa.
Chung Hayoon cũng tỏ vẻ không thể nào tin nổi rằng Rosé sẽ đưa miễn phí hết cổ phần cho Park Shin Hye?
'Nó thà đưa miễn phí cho Park Shin Hye cũng không thèm bán lại cho bọn họ?'
Park Shin Hye nhìn văn kiện kia mà lòng vô cùng ngổn ngang, hiển nhiên là bà cũng không thể ngờ được Rosé sẽ làm như thế!
Chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà cô đã có thể tin tưởng giao hết cổ phần của mình cho bà...
Vẻ mặt Park Chin Hae cũng đau đớn không thôi: "Ôi, cháu gái à, cho dù cháu không có hứng thú với công ty, cũng không muốn bán cho ba cháu thì cứ bán cho chú cũng được mà! Sao lại cho không người khác thế kia, cháu đúng là dại dột quá đi!"
"Cha, chẳng lẽ cha cứ để Chaeyoung làm ẩu như thế à?" Park Shi Ho nóng nảy.
Park Mason nhìn Rosé, thấy sự kiên quyết trong mắt cô thì đành hít sâu một hơi: "Cổ phần đã cho Chaeyoungie thì là của nó, nó xử lí thế nào là quyền tự do của nó."
Chung Hayoon ghét nhất là Park Shin Hye, sao có thể cho phép Park Shin Hye chiếm được 20% cổ phần Quốc tế Ninh thị dễ dàng như thế được, lúc này liền cả giận nói.
"Cha, dù sao thì Shin Hye cũng chỉ là người ngoài, để cô ta giữ nhiều cổ phần như thế thì sao có thể thuyết phục mọi người được!"
Park Mason nhìn thoáng qua Park Hwayoung: "Rốt cuộc ai mới là người ngoài, mấy đứa tự hiểu rõ. Vốn ta không muốn nói lời làm tổn thương người khác. Hai đứa bé này, một đứa là cháu gái ruột thịt, một đứa thì ta chứng kiến nó lớn lên, đối với ta mà nói thì đứa nào cũng như đứa nào. Nhưng, chuyện hai đứa làm với Chaeyoungie quả thật là quá đáng!"
Park Mason nói xong liền đưa ánh mắt sắc bén nhìn Park Hwayoung: "Hwayoung, cháu cũng thấy đấy, cái nhà này vì cháu mà thành như thế này, nếu cháu còn mang chút lòng cảm kích đối với ơn nuôi dưỡng của Park gia, ôm một chút áy náy với chị cháu thì tốt nhất là nên khuyên bố mẹ cháu đi!"
Nếu như Park Hwayoung thật sự không tranh giành cái gì như biểu hiện bên ngoài, không cần cái gì cả thì Park Shi Ho và Chung Hayoon cũng chẳng đến mức này.
'Tâm tư con bé này sâu như thế, ông không thể không phòng...'
Bây giờ Chaeyoungie giao hết cổ phần cho Shin Hye, sau này có Shin Hye che chở, lựa chọn của con bé là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Năm năm trước, khi ông phát hiện đứa cháu trai duy nhất không phải cháu ruột thì bệnh nặng một trận, lúc đón Chaeyoungie về thì ông vẫn đang nằm viện. Sau đó lại có nhiều chuyện phát sinh, không có dư sức quản lí tới nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
"Vậy phía nhà họ Lee thì làm sao bây giờ... thế này thì con biết ăn nói với nhà họ Lee thế nào đây! Chuyện tối nay ồn ào như thế, chắc chắn nhà họ Lee sẽ nghe được lời đồn, nếu để họ biết được Hwayoung không phải con ruột của con thật thì..."
Park Shin Hye liếc xéo Chung Hayoon: "Giấy không thể gói được lửa, tôi chỉ đang giúp chị đối mặt với hiện thức sớm hơn mà thôi, tránh đến lúc kết hôn rồi lại bị đuổi khỏi cửa!"
Chung Hayoon chỉ vào mặt bà: "Cô... Park Shin Hye! Có phải là không ai được vui vẻ thì cô mới hài lòng! Cô cầm chỗ cổ phần này mà có thể an tâm được à?"
Vẻ mặt Park Shin Hye tràn đầy vô tội: "Cháu ruột của tôi tặng, sao tôi lại không an tâm được?"
Lão gia tử thở dài một tiếng: "Chuyện Hwayoung thì lúc trước ta cũng đã bảo mấy đứa sớm nói rõ với nhà thông gia. Nhưng ba đứa lại thi nhau khóc lóc muốn giấu kín chuyện nay, chuyện đã đến nước này mấy đứa tự gánh lấy hậu quả."
"Cha, nếu như quan hệ thông gia với nhà họ Lee bị mất đi thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Park thị chúng ta!" Park Shi Ho gấp đến dộ giơ cả chân, bây giờ thân phận của Hwayoung đã bại lộ, thân phận cổ đông của ông ta trong công ty cũng khó mà giữ, nếu hôn sự này mà cũng mất nữa thì...
"Tuy thực lực Park thị không hùng hậu nhưng còn chưa đến bước phải dựa vào thông gia để chống đỡ. Chẳng phải mấy đứa luôn mồm nói với ta nhà họ Lee nhìn trúng Hwayoung, chứ chẳng có quan hệ gì đến nhà họ Park chúng ta, thế nên thân phận của Hwayoung chẳng liên quan gì đó à?" Vẻ mặt của Park Mason đầy mệt mỏi, không muốn nghe Park Shi Ho nói nhiều nữa, nói xong liền bảo người hầu đỡ ông ra ngoài.
Park Shi Ho lập tức nói không ra lời, lúc đó là vì ông ta muốn dỗ dành lão gia tử nên mới nói thế, con ruột với không phải con ruột sao mà giống nhau được chứ!
Park Chin Hae cười lạnh: "Ảnh hưởng đến toàn bộ Park thị, nói dễ nghe nhỉ? Theo tôi thấy là mình anh không có chỗ dựa nữa mà thôi!"
Tuy rằng lần này là Park Shin Hye được lợi, nhưng chỉ cần thấy Park Shi Ho gặp xui là ông ta cũng đã vui vẻ rồi.
Park Hwayoung cố gắng áp chế tâm tình của mình lại, ra vẻ lo lắng nhìn Rosé nói: "Chaeyoungie, chị nghĩ kĩ lại đi mà, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, không liên quan gì đến bố mẹ hết. Dù sao bố mẹ cũng là bố mẹ ruột của chị, chắc chắn sẽ không hại chị! Chaeyoungie, chị đừng để bị người ta lừa!"
Chung Hayoon kéo Park Hwayoung lại: "Hwayoung, con không cần thiết phải nói gì với nó hết, coi như mẹ đã nhìn rõ nó rồi, nó hận đến mức chúng ta chết hết thì nó mới vừa lòng!"
Lúc này, Park lão gia tử và Park Chin Hae đã đi rồi, chỉ còn mình Park Shin Hye ở lại. Cho nên, Chung Hayoon không cần kiêng dè ai hết nữa, trong cơn kích động bà ta không giữ được cái miệng của mình: "Nó vẫn còn hận chúng ta chuyện năm đó đây mà! Cái đứa con gái mất nết, không biết xấu hổ vác cái bụng to ở bên ngoài về còn dám lừa chúng ta cái thai là của Lee Hanchee, thế nên cuối cùng Lee Hanchee mới bỏ nó mà chọn Hwayoung!"
"Lúc đó, chúng ta hết cách mới đưa nó ra nước ngoài. Cả quyết định không công bố thân phận nó ra bên ngoài cũng là vì thế, sợ chuyện đó bị đào bới ra làm mất mặt cả nhà chúng ta!"
"Lo Lão gia tử bị kích thích mà chúng ta không dám nói chuyện này với ông. Nói gì thì nói chúng ta cũng đã hết tình hết nghĩa với nó rồi! Tất cả những thứ này đều là do nó gieo gió gặt bão, giờ còn tư cách gì để oán trách chúng ta?"
"Hayoon, em bớt cái mồm đi được không!" Park Shi Ho thấy Chung Hayoon thế nhưng lại dám lôi chuyện năm đó ra nói, vẻ mặt không tự chủ được mà trở nên méo mó khó coi.
Dù sao đây cũng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta...
Park Hwayoung đứng bên "khéo léo" khuyên bảo: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cho dù chị Han có không còn thích chị đi nữa thì lúc đó con cũng không nên yêu chị ấy, làm chị không vui mà..."
Đoạn đối thoại này khiến Park Shin Hye kinh ngạc cực kì. 'Cái gì... Năm đó thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như thế?'
Theo như lời Chung Hayoon thì hóa ra Lee Hanchee vốn dĩ là đang yêu Rosé? Sau Rosé mang thai với người khác rồi lừa bọn họ rằng đứa bé đó là của Lee Hanchee?
Bà lăn lộn ngần ấy năm, không nói đến cái khác nhưng bản lĩnh nhìn người vẫn phải có.
Dù gì Rosé cũng không giống với cái loại con gái có thể làm những chuyện như thế. Vì vậy bà lập tức lên tiếng ngắt lời: "Các người dám khẳng định sự việc đúng như những gì các người vừa nói mà không phải là vẫn còn có ẩn tình khác?"
"Còn có thể có ẩn tình gì nữa? Nó chửa hoang mấy tháng trời đều là tôi chăm sóc nó, bởi vì nghe nó nói cái thai đó là cốt nhục của Lee Hanchee. Kết quả lúc gần sinh rồi, Lee Hanchee từ nước ngoài đi công tác về chính mồm nói với tôi, đứa bé căn bản không phải là của nó, nó chưa bao giờ có cái gì với Rosé cả! Cô có biết lúc đó tôi xấu hổ đến mức nào không?" Cứ nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt của Chung Hayoon lại u ám đến cực điểm.
Park Shi Ho trầm giọng nói: "Shin Hye, em luôn trách anh và Hayoon ác, nhưng thực ra bọn anh cũng có nỗi khổ tâm, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, những chuyện này bọn anh căn bản là không muốn nói...."
"Nói đủ chưa?" Trong căn phòng trống trải, giọng nói lạnh lẽo của một cô gái vang lên.
Vẻ mặt của Chung Hayoon đầy chán ghét nhìn về Rosé: "Chọc phải vết sẹo của mày rồi chứ gì? Bây giờ biết xấu hổ rồi à, sớm biết thế sao còn làm?"
Rosé ngẩng đầu lên, đôi mắt cô trong suốt đến sáng ngời: "Mấy người có biết chuyện ngu xuẩn nhất năm đó tôi từng làm là gì không?"
"Không phải yêu Lee Hanchee đến mức đào tim móc phổi cho chị ta, cũng không phải là đối đãi Park Hwayoung như em ruột mà chẳng có chút phòng bị nào..."
"Mà là, sau khi sự việc đã xảy ra rồi, tôi vẫn còn khóc lóc giải thích với bà như một con chó bẩn thiểu thiếu ăn, cầu xin bà tin rằng tôi không làm những việc đó! Bây giờ thì xin lỗi, các người muốn nghĩ thế nào thì tùy, chẳng liên quan gì đến tôi."
Rosé nói xong, quay người đi thẳng.
Park Shin Hye cũng lập tức đuổi theo, lúc ra đến cửa không nhịn nổi mà quay lại nhìn Chung Hayoon và Park Shi Ho nói một câu: "Thà tin một người ngoài cũng không chịu tin con gái ruột của mình, anh chị thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt! Cố mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái đứa bên cạnh anh chị rốt cuộc là cái loại gì nhé!"
Sau khi Park Shin Hye và Rosé đi rồi, sắc mặt của Park Shi Ho và Chung Hayoon đều khó coi vô cùng.
Chung Hayoon tức muốn nổ phổi: "Con nhỏ chết tiệt đó cho đến tận bây giờ vẫn còn dám cãi chày cãi cối..."
Trên gương mặt của Park Hwayoung lúc này tràn đầy vẻ thê lương: "Ba, mẹ... bao nhiêu năm nay, con thật sự rất cảm ơn hai người! Con cảm ơn công ơn dưỡng dục của ba mẹ dành cho con! Con cảm ơn sự chiều chuộng và tin tưởng của ba mẹ đối với con! Con thực sự không hề nghĩ đến mọi chuyện sẽ đi đến nước này... tuy rằng con không nỡ, con thực sự không nỡ rời xa ba mẹ nhưng mà con nghĩ... con vẫn nên đi thì hơn..."
Sắc mặt của Chung Hayoon lập tức thay đổi: "Hwayoung, ý của con là gì?"
Park Shi Ho cũng nhíu mày nói: "Hwayoung, con đang nói vớ vẩn gì thế? Con muốn đi đâu?"
Park Hwayoung ảm đạm nói: "Đi đâu cũng được, con thực sự không muốn gây thêm phiền toái cho ba mẹ nữa. Ba mẹ đã vì con mà trả giá đủ rồi, cũng phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi! Ông nội nói không sai, nếu như con vẫn còn biết ơn thì không nên tiếp tục ở lại cái nhà này mới phải! Nơi này... nơi này vốn dĩ không thuộc về con... con nên quay về nơi thuộc về mình mới đúng... Sớm nên thế mới phải... là do con... do con quá lưu luyến ba mẹ... luyến tiếc sự yêu thương của ba mẹ dành cho con..."
"Hwayoung, ông nội con đâu có ý muốn đuổi con đi, con đừng nghe người khác nói hươu nói vượn, con là do một tay mẹ nuôi lớn, con là người thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết sao? Con đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc nghe chưa, đừng bao giờ rời xa mẹ!" Chung Hayoon vội vàng khuyên nhủ.
Park Hwayoung khóc thút thít: "Nhưng mà mẹ... cái nhà này... con thực sự không ở nổi nữa rồi... con xin lỗi... con thực sự xin lỗi..."
Chung Hayoon trừng mắt nhìn Park Shi Ho, ý bảo ông ta mau chóng nghĩ cách.
Park Shi Ho thở dài một cái rồi nói: "Hwayoung, ba biết con đã phải chịu nhiều ủy khuất, nhưng mọi chuyện không nghiêm trọng như con nghĩ, cũng may trong bữa tiệc tối qua khách khứa cũng không nhiều lắm! Ba đã phong tỏa tin tức rồi, thế nên sẽ không truyền ra ngoài đâu, sẽ không ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của con hết. Còn về phần thái độ của những người khác đối với con, còn không phải dựa vào thái độ của ba và mẹ con đối xử với con à? Con là con gái yêu của ba mẹ, có ba mẹ làm chỗ dựa cho con, những người khác ai dám coi thường con?"
Chung Hayoon cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng là như thế đấy!"
Hai người khó khăn lắm mới khiến tâm trạng của Park Hwayoung dịu đi được một chút thì điện thoại của Park Shi Ho đột nhiên reo vang.
Là Lee Seung - cha của Lee Hanchee gọi đến. Nhà họ Lee gọi điện thoại đến!
Nét mặt của Park Shi Ho lập tức thay đổi, ông ta cố gắng làm tâm trạng dịu lại rồi mới nhấc máy lên nghe trong ánh mắt căng thẳng của Chung Hayoon và Park Hwayoung: "Alo, ông thông gia à...."
Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức vang lên tiếng "hừ" lạnh: "Hừ, câu thông gia này của ông tôi thật không dám nhận. Park đổng này, tôi tìm ông là vì chuyện gì ắt hẳn là ông cũng rõ, chuyện này tôi hy vọng ông có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng! Nhà họ Lee chúng tôi tốt xấu gì ở Seoul này cũng là nhân vật có tiếng, bây giờ chuyện lại ầm ầm lên như thế này, ông bảo chúng tôi sau này biết làm người thế nào đây! Cứ tưởng rằng lấy được một thiên kim tiểu thư về nhà, kết quả lại là một món hàng giả?"
Park Shi Ho nghe mà trong lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể nín nhịn mà trả lời: "Ông thông gia nói vậy là nặng quá rồi, Hwayoung là đứa bé mà chúng tôi yêu thương cưng chiều từ nhỏ đến lớn, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay chúng tôi, vốn dĩ đã là thiên kim tiểu thư, tại sao lại có thể gọi là hàng giả được? Nhân phẩm và năng lực của con bé như thế nào, không phải ông bà cũng biết rõ sao?"
"Park Shi Ho, ông đừng có đánh trống lảng với tôi, chẳng lẽ những thứ đó có thể biến thành lý do để ông lừa gạt nhà họ Lee chúng tôi sao?" Giọng của Lee Seung càng lộ rõ sự phẫn nộ.
Park Shi Ho cũng trầm giọng nói: "Về chuyện này thì xin ông thông gia cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ông một đáp án hài lòng!"
"Được, vậy tôi sẽ cho ông thời gian ba ngày!" Cạnh một tiếng, đầu bên kia đã cúp máy. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Park Shi Ho liền đen kịt lại.
Chung Hayoon lập tức truy hỏi: "Thế nào rồi, bên đó nói gì thế?"
Park Hwayoung đứng bên cạnh, trong mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ mưu mô, ngay lập tức trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng đau khổ nói: "Bây giờ chuyện này đã bị cô làm ầm ĩ như thế, sức ảnh hưởng của cô lại lớn nữa, chỉ e mọi người chí ít cũng tin một nửa. Những người khác thì thôi, nhưng bên nhà họ Lee, nếu đã nghe phong thanh được cái gì thì chắc chắn bọn họ sẽ điều tra đến cùng. Chuyện này... không giấu được đâu, con cũng không muốn lừa bọn họ nữa... ba mẹ, hai người không cần khó xử, con sẽ đi chia tay với Lee Hanchee ngay bây giờ..."
Gương mặt của Park Shi Ho lập tức trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: "Hwayoung! Con điên rồi sao! Chuyện này làm sao có thể nói lung tung được!"
"Ba... chuyện đã thành ra như thế, thay vì để nhà họ Lee nói ra không bằng để con chủ động trước thì hơn, như thế còn có thể giữ lại chút thể diện cho bản thân, con bây giờ... đã hai bàn tay trắng, con không xứng... không xứng với Chị Han..." Park Hwayoung vừa nói vừa bật khóc một cách đau khổ.
"Con bé ngốc này, đừng khóc, đều là do mẹ không tốt, lúc đó khi nhìn thấy Park Shin Hye xuất hiện, mẹ nên cảnh giác mới phải!" Chung Hayoon đau lòng trấn an Park Hwayoung.
Park Shi Ho đứng bên cạnh lại trầm tư suy nghĩ.
Những gì Park Hwayoung vừa nói tuy có nông nổi nhưng cũng không phải là không có lý.
Lần trước, khi Lão gia tử lập di chúc thế nhưng lại không cho Hwayoung một chút cổ phần nào, bên phía nhà họ Lee cũng đã úp mở chê bai rồi, nào đâu ra cái lý không để lại cổ phần cho cháu ruột mà lại đi chia cổ phần cho một đứa con nuôi như Rosé?
Cũng còn may là có Lee Hanchee khuyên nhủ nên bên đó mới không nói gì nữa, nhưng bây giờ dù có nói thế nào cũng không được nữa rồi.
Khó khăn lắm mới liên hôn được với nhà họ Lee, nếu như cuộc hôn nhân này thất bại, đối với ông ta mà nói đây sẽ là một tổn thất cực kì lớn!
Đối với ông ta mà nói, sự tồn tại của nhà họ Leê còn quan trọng hơn là cổ phần, cái ghế chủ tịch của ông ta có thể giữ được nguyên nhân chủ yếu là do có nhà họ Lee đứng đằng sau ủng hộ.
'Cho nên, dù có thế nào cuộc hôn nhân này nhất định phải giữ đến cùng!'
Mà bây giờ cách duy nhất có thể chứng minh thành ý của nhà họ Park, nâng cao địa vị của Hwayoung lên cũng chỉ có một.
Đó chính là, chuyển hết cổ phần dưới danh nghĩa của ông sang cho Park Hwayoung. Như thế nhà họ Lee sẽ không còn nói được gì nữa!
Nhưng mà... nếu như chuyển toàn bộ cổ phần trong tay ông sang cho Hwayoung, việc lớn như thế trong lúc nhất thời ông ta thực sự rất khó đưa ra được quyết định.
Hwayoung dù có tốt mấy đi nữa nhưng nói cho cùng vẫn không phải là con ruột! Thế nên Park Shi Ho lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mãi một lúc lâu sau, Park Shi Ho mới thở dài rồi nói: "Hwayoung con đừng lo nữa, để ba tính kỹ xem xem, còn về phía Lee Hanchee con cũng đừng có xúc động, ba sẽ giúp con giải quyết ổn thỏa."
Park Hwayoung nghe thế, trong mắt lại lóe lóe lên nhưng vẫn cứ tiếp tục giả bộ đau đớn, không có bất cứ phản ứng gì, muốn ép cho Park Shi Ho phải mau chóng đưa ra quyết định.
Ngoài cửa lớn nhà họ Park.
"Chaeyoungie, con nghĩ kỹ chưa, chỗ cổ phần này cháu thực sự đưa hết cho cô à?"
"Cô à cô cứ nhận đi ạ, đồ của nhà họ Ninh cháu không muốn dính vào, đương nhiên cháu cũng không muốn kẻ khác được lợi, cũng may là có cô xuất hiện, cháu chỉ sợ... số cổ phần đó sẽ gây thêm rắc rối cho cô." Rosé không yên tâm nói.
Park Shin Hye cười lạnh một cái: "Hừ, rắc rối ấy à? Chút bản lĩnh đó của họ chưa đáng để cô phải quan tâm! Nếu đã như thế, Chaeyoungie, số cổ phần này cô cũng không đùn đẩy nữa, cô sẽ nhận. Cháu chỉ cần yên tâm làm những gì mình muốn là được, nhà họ Ninh đã có cô rồi!"
"Cháu cám ơn cô ạ!" Rosé nhìn Park Shin Hye với ánh mắt cực kỳ cảm kích, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cô không hỏi cháu về chuyện năm đó sao?"
Park Shin Hye cười cười: "Có gì đâu mà phải hỏi, cô dùng đầu gối cũng đoán được tình hình lúc đó đại khái như thế nào. Chẳng qua là, với cái tính mưu mô xảo trá kia của Park Hwayoung, chắc chắn giờ đã chẳng còn lại chút chứng cứ gì của năm đó. Bây giờ, con nhỏ đó vẫn một mực đổ tội lên đầu cháu, lại cộng thêm việc Lee Hanchee cũng đứng về phía con nhỏ đó thì dù cháu có một trăm cái mồm cũng không giải thích rõ được!"
"Kẻ đã không tin cháu thì có nói thế nói nữa cũng vô dụng, những người tin cháu thì cháu chẳng cần nói một chữ họ vẫn tin! Cháu yên tâm đi, cô tin cháu."
Được người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng này ôm lấy, trong lòng Rosé bỗng dưng dâng lên một nỗi cảm xúc khó nói: "Cô ..."
Tuy Rosé không nói gì nhưng Park Shin Hye lại có thể cảm nhận được tâm tình của cô, bà đau lòng không thôi vuốt vuốt mái tóc của của cô: "Con gái ngoan, con đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi! Con yên tâm, cái đuôi cáo của Park Hwayoung không giấu được bao lâu nữa đâu! Còn cả đôi cha mẹ hồ đồ của con nữa, sớm muộn gì họ cũng sẽ phải hối hận..."
Park Shin Hye vừa nói trong lòng vừa âm thầm thở dài, đứa bé này nhẫn nhịn bao nhiêu năm như thế thật đúng là không dễ dàng gì!
Cho dù có trong lòng có bao nhiêu oán hận đi chăng nữa, con bé có thể làm gì được đây? Bởi vì đối phương là cha mẹ ruột của con bé, cho dù nó có làm bất cứ cái gì với bọn họ thì cuối cùng người sai vẫn sẽ là con bé.
Còn về phần Park thị, đó lại là tâm huyết cả đời của Park lão gia tử, càng không thể động đến... Cũng thật khó cho con bé, có thể kiên trì đến ngày hôm nay, không bị thù hận làm mờ mắt mà lầm đường lạc lối.
Nghĩ đến đây, Park Shin Hye lại cảm thấy vui mừng. Đứa bé này quả thật là khiến người ta thương yêu!
Có lẽ sự phản bội của Lee Hanchee năm đó đối với nó mà nói là một sự đả kích không nhỏ, bà phải lưu ý xem bên cạnh mình có ai thích hợp không mới được, cũng là để con bé có nơi để phó thác, bên cạnh chồng bà cũng có mấy thằng nhóc diện mạo cũng không tồi đâu...
...
Rosé nói chuyện với Park Shin Hye thêm một lúc nữa rồi mới lên đường về nhà. Lúc lái xe đến nửa đường rồi Rosé mới đột nhiên nhớ ra một chuyện!
'Thôi xong rồi, quên mất chị Jiyeon rồi!'
Nhớ đến thái độ kì lạ của Park Jiyeon khi rời khỏi bữa tiệc, Rosé vội gọi điện cho Park Jiyeon.
Đầu bên kia điện thoại kêu tút tút liên hồi mà chẳng có ai nhấc máy càng khiến Rosé thêm lo lắng, sốt ruột.
'Đáng chết, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?'
Rosé bắt đầu chửi cái thằng đàn ông cặn bã đó cả trăm nghìn lần trong bụng, rồi sau đó lập tức quay đầu xe lại, lái thẳng về nơi Park Jiyeon đang ở.
Theo những gì cô biết, Park Jiyeon không ở cùng với Park Chin Hae mà tự thuê một căn nhà ra ở riêng, cô đã từng đến đó rồi, nên cũng có ấn tượng.
15 phút sau, xe của Rosé dừng lại trước một khu nhà có chút cũ kỹ.
Những căn nhà ở đây cũng đã có tuổi cho nên có vẻ khá cũ kỹ, đại đa số đều là những kiểu kiến trúc phục cổ, ban ngày nhìn thì thanh tịnh nên thơ, nhưng đến tối lại có cảm giác thê lương.
Rosé đỗ xe dưới lầu sau đó đi chạy lên nhà của Jiyeon
"Thùng thùng thùng...!!!"
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Trong tòa nhà tối om không có ánh đèn gì, cũng không biết bên trong rốt cuộc có ai không...
Nhưng mà muộn thế này rồi, Park Jiyeon lại không có nơi nào để đi!
'Không phải là bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?'
Rosé ấn chuông cả nửa ngày mà không thấy ai ra mở cửa, đang định nếu thực sự không được thì sẽ phá cửa xông vào.
Đúng vào lúc này, "kẹt" một tiếng, cánh cửa được người trong nhà đẩy ra.
Park Jiyeon mặt không còn tí máu nào đứng đó, thần sắc ngây dại, sau khi nhìn thấy Rosé, dường như không nhịn nổi được nữa, bổ nhào vào lòng cô: "Chaeyoungie... Chaeyoungie... Chị nên làm thế nào bây giờ..."
Tim Rosé giật nảy: "Chị... chị có thai rồi?"
Cả người Park Jiyeon lập tức run lên, cái đầu đặt trên vai cô khẽ gật nhẹ, giọng điệu có chút kích động nói: "Ừm, chị mang thai rồi... chị dùng mấy loại que thử thai khác nhau liền... thử đi thử lại rất nhiều lần... kết quả... là mang thai rồi... tất cả đều như thế..."
"Được rồi, được rồi, đừng khẩn trương quá, chúng ta vào trong rồi nói chuyện nhé!" Rosé đè nén cơn tức giận muốn giết người trong lòng lại, cẩn thận đỡ Park Jiyeon đi vào trong.
Bật đèn lên, nhìn thấy mấy que thử thai trên bàn, trong lòng Rosé đau như cắt.
"Đại khái là mấy tháng rồi?" Rosé hỏi.
"Khoảng... khoảng tầm ba tháng..."
"Bình thường chị không có phản ứng gì à?"
"Chỉ là thèm ngủ hơn một chút, có chút kén ăn, lại có hơi buồn nôn... nhưng, trước kia những lúc sức khỏe của chị không tốt cũng có phản ứng như vậy. Những lúc bị áp lực quá lớn, kinh nguyệt chị cũng sẽ loạn, cho nên căn bản là chị không nghĩ đến vấn đề này..." Park Jiyeon đau khổ cúi đầu.
Rosé bóp bóp ấn đường, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: "Bây giờ chị định làm thế nào? Đứa bé này chị có muốn hay không?"
"Không muốn... chị không muốn..." Park Jiyeon lập tức lắc đầu.
Rosé còn tưởng Park Jiyeon sẽ không nỡ, dù sao đó cũng là đứa trẻ của người đàn ông mà chị ấy thích bao nhiêu năm nay, điều này khiến cô có chút kinh ngạc: "Chị chắc chứ?"
Park Jiyeon chắc chắc gật đầu: "Chaeyoungie, chị không nỡ bỏ đứa bé nhưng... chị không thể giữ lại nó được, chị không muốn bi kịch của chị lại lặp lại trên người nó nữa."
Nghe đến đó, Rosé lập tức hiểu ra.
Quan hệ giữa cha mẹ Park Jiyeon vẫn luôn tệ hại, chị là người bị hại, đương nhiên không muốn con mình tương lai cũng phải chịu những tổn thương như vậy.
Park Jiyeon chậm rãi nói: "Người đó... anh ấy đã có người mình thích rồi, anh ấy rất thích, rất thích cô ấy, giống như chị thích anh ấy vậy, thích rất nhiều năm rồi. Cho nên chị hiểu lắm, anh ấy không thể bỏ được cô ấy đâu! Chị không muốn hèn hạ đến mức dùng một đứa trẻ để trói chân anh ấy... đứa bé này, chị không thể giữ lại được!"
Nghe những lời Park Jiyeon nói, Rosé cảm thấy tán thưởng người chị này, tính tình chị ấy yếu đuối nhưng trong những thời khắc mấu chốt lại rất có chủ kiến.
Nhưng, nhìn dáng vẻ khổ sở đau đớn của Park Jiyeon không cần nghĩ cũng biết, chị ấy đã giằng xé thế nào mới có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn đến vậy.
Cuối cùng Rosé vẫn cảm thấy không nhẫn tâm, thử hỏi lại một lần nữa: "Chị Jiyeon, hay là chị thử hỏi xem thái độ của anh ta như thế nào rồi hẵng quyết định? Nói không chừng giữa hai người lại có thể thì sao?"
Park Jiyeon lắc đầu: "Không cần đâu, thái độ của anh ấy lần trước đã rất rõ ràng rồi. Sau khi tỉnh lại biết là chị thì anh ấy đau khổ lắm, đau khổ vì mình đã phản bội lại người đó, chị hà tất phải làm khó anh ấy nữa..."
Bà chị ngốc này... Rosé thực sự không biết nói gì cho phải.
Chị ấy sợ người ta khó xử, chẳng lẽ chị ấy không thử nghĩ đến bản thân chị ấy sao? Một mình đối diện với nỗi kinh hoàng khi chưa chồng mà chửa cùng với nỗi đau khổ khi phải quyết định bỏ đứa bé đi...
Nhưng mà, năm đó chẳng phải cô cũng ngốc nghếch như thế sao, cô quả thật không có tư cách gì để nói Park Jiyeon cả.
Chuyện như thế này thì chẳng ai có thể giúp được cả, chỉ đành để Park Jiyeon tự mình nghĩ thông, tự mình thoát ra mà thôi.
Thực ra thì việc Park Jiyeon muốn bỏ đứa bé này đi làm Rosé nhẹ nhõm hơn không biết bao nhiêu, làm một bà mẹ đơn thân thực sự không dễ dàng một chút nào.
Tuy rằng không biết rốt cuộc người đàn ông đó là ai, nhưng qua những gì Park Jiyeon kể lại thì rõ ràng đây không phải là một người đàn ông đáng giá để phó thác.
"Chắn chắn rồi chứ?" Rosé hỏi.
Park Jiyeon hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Rồi!"
Rosé dang rộng hai tay ôm lấy Park Jiyeon: "Em ủng hộ quyết định này của chị. Que thử thai cũng không chính xác hoàn toàn. Bây giờ, việc đầu tiên chị phải làm đó chính là ngày mai lập tức đến bệnh viện khám cho thật kỹ, xác định xem có phải thực sự là mang thai thật hay không, ngày mai em đi cùng với chị!"
"Cám ơn em, Chaeyoungie..."
"Chị còn khách khí thế với em làm gì! Nếu như chị thực sự muốn cảm ơn em, không bằng nói cho em cái tên khốn kia rốt cuộc là ai. Bây giờ em đang tức phát điên đây này, không đập cho cái gã một trận thì em bức bối muốn chết luôn rồi đây này!" Rosé vừa xắn tay áo vừa nói.
Park Jiyeon bị cô chọc cho bật cười: "Rosé, đừng quậy nữa, người đó... anh ấy... cũng có chút thế lực ở Seoul. Chị biết tính em nóng nên mới không muốn để em trong cơn kích động mà làm ra chuyện gì không cứu chữa được, chị sợ sẽ liên lụy đến em. Hơn nữa, chuyện này cũng không cần thiết, chị thích anh ấy nhiều năm như vậy rồi, tất cả đều do chị cam tâm tình nguyện, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn mà thôi..."
Rosé cũng hết cách, cúi đầu ủ rũ, mặt đầy vẻ thất vọng: "Được rồi, được rồi, hôm nào đấy chị thay đổi ý định, muốn đập cho hắn một trận nhất định phải bảo em đầu tiên đấy!"
...
Tối nay, Rosé không nỡ để Park Jiyeon ở một mình nên ở lại đây với chị ấy.
Đến nửa đêm, điện thoại đột nhiên rung lên bần bật.
Nhìn thấy tên của Lalisa hiện trên màn hình, Rosé lập tức bò dậy: "Alo?"
Lalisa: "Em đang ở đâu đấy?"
Rosé: "Em đang ở chỗ của chị Jiyeon! Chị xong việc chưa?"
Lalisa: "Vừa mới xong, em có ổn không?"
Rosé ngẩn ra: "Hả... chị biết rồi à..."
Mấy ngày hôm nay, Lalisa nếu không phải bay đi khắp nơi thì cũng đi họp, đi thị sát khắp chốn. Chị bận đến mức tối tăm mặt mày nên cô cũng không định nói những chuyện phiền lòng này với chị nhưng không ngờ chị đều biết hết.
"Chị không cần lo cho em đâu, thực ra cũng chẳng có việc gì cả, vừa hay cũng nhân cơ hội này giải quyết luôn số cổ phần trong tay. Em đã thuận lợi chuyển hết số cổ phần đó sang cho cô rồi. Em ở chỗ của chị Jiyeon giờ này là vì... vì chị ấy xảy ra chút chuyện, có khả năng em phải ở bên cạnh chị ấy một khoảng thời gian!"
Rosé nói rồi nhíu mày lại: "Hôm nay, việc cái tên kia xuất hiện... có phải chị cũng biết rồi không?"
Lalisa: "Ừm."
"Thực ra em đã muốn hỏi từ lâu rồi, công ty của chị dạo gần đây hình như rất bất ổn, có phải là vì..." Rosé vẫn lo lắng cái tên điên đó vì cô mà làm gì đó với Lalisa.
"Mở cửa đi." Lalisa đột nhiên nói.
"Hả?" Rosé ngẩn ra một lát: "Chị... chị đến đây đó hả?"
Lalisa: "Ừ."
Rosé chẳng kịp nghĩ gì nữa mà lập tức nhón chân đi ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh ra, thấy Park Jiyeon đã ngủ say vì mệt mỏi mới khẽ khàng đi ra cửa.
Mở cửa ra, quả nhiên là đập vào mắt hình ảnh của Lalisa với vẻ phong trần mệt mỏi đang đứng ngoài cửa.
"Sao chị... sao chị lại biết em đang ở đây?"
Đến nhanh như thế, chắc trước lúc gọi chô cô đã đang ở trên đường rồi.
Lalisa: "Đoán được."
Rosé toát mồ hôi hột: "Chị siêu thế! Nhưng mà, chị cũng không cần cố ý đến đây một chuyến như thế này đâu! Có chuyện gì mai nói cũng không muộn mà!"
Lalisa dang rộng hai tay, mặt không biểu cảm nói: "Cho em ôm một cái."
Rosé nhất thời ngẩn ra rồi nháy mắt mắt đã đỏ bừng, lập tức nhảy bổ vào trong lòng chị: "Lalisa... sao chị lại đáng yêu thế chứ!"
Là vì sợ cô buồn thế nên dù đã bận cả ngày trời cũng vẫn cố ý chạy đến đây một chuyến để tặng cho cô cái ôm an ủi sao?
Đêm khuya lành lạnh, hai người yên lặng ôm nhau.
Lalisa vuốt vuốt mái tóc cô: "Đừng nghĩ lung tung, chuyện giữa chị và cái tên đó không liên quan đến em, tất cả đều là ân oan riêng giữa chị và hắn."
Nghe đến đó, tim Rosé giật thót, nghe giọng của Lalisa thì hình như đã tra ra lai lịch của Woon YooNa rồi?
'Chẳng lẽ hai người bọn họ biết nhau thật?'
"Chị quen chị ta à?" Rosé không kìm được hỏi.
"Biết." Ánh mắt Lalisa hơi tối lại nhìn gương mặt lo lắng của cô gái nhỏ: "Em đang lo cho chị... hay là đang lo cho cô ta?"
Thấy Lalisa tự dưng đổ nguyên một thùng dấm, khóe miệng Rosé khẽ giật một cái: "Đương nhiên là em lo cho người yêu của em rồi! Chẳng lẽ em lại đi lo cho người dưng?"
Người yêu của em và người dưng.
Lúc này, vẻ mặt của Lalisa mới lộ ra vẻ hài lòng, y như con mèo đang trong cơn giận dữ thì được chủ nhân vuốt lông: "Không cần lo cho chị, trên thế giới này, người có thể khiến chị để vào trong mắt chỉ có em."
Thấy vẻ đã tính trước hết mọi thứ của chị, Rosé mới yên tâm phần nào, tuy rằng những lời ngọt ngào này khiến Rosé cảm thấy thư thái cực kỳ nhưng vẫn phồng má giả vờ giận nói: "Chị ghen cũng vô lý quá đấy!"
Lalisa nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Dù sao hắn ta cũng là người mà em từng thích."
Thế nên cho dù chị có muốn coi nhẹ cũng không thể.
Lalisa vừa dứt lời Rosé liền ngẩn tò te ra: "Há..."
'What? Woon YooNa là người cô từng thích á? Rốt cuộc thì Lalisa nghĩ cái gì mà rút ra được cái kết luận đó vậy!!!'
'Ờ, mà hình như đó là do chính miệng cô nói thì phải... Đúng là làm bậy không thể sống mà! Hình như lúc đầu để từ chối Lalisa cô đã lôi hắn ra ra làm bia đỡ đạn thì phải....'
Dường như Lalisa cũng không muốn khiến cô khó xử, chị vuốt tóc cô, dừng đề tài này lại: "Muộn quá rồi, em đi ngủ đi."
Rosé ôm chầm lấy Lalisa không chịu buông tay: "Em không nỡ để chị đi."
Lalisa: "Vậy chị ở đây với em thêm một lát nữa."
"Một lát không đủ, người ta muốn làm đồ trang trí treo lên chân chị cơ, chị đi đâu người ta theo đấy..." Rosé vùi đầu vào ngực Lalisa, giấu khuôn mặt đang vô cùng ủ rũ của mình đi: "Haizz, bảo bối à... chị tốt như thế này... tốt như thế này cơ mà... nên lấy một cô tiên hoàn mỹ mới phải chứ... em luôn cảm thấy... chị ở bên cạnh em là chị chịu thiệt, thiệt vô cùng... làm thế nào bây giờ?"
Lalisa: "Em chính là tiên nữ."
"Hì hì... Tự dưng chị lại thẳng thắn thế làm gì!"
Hai người lại quấn quýt thêm một lúc lâu nữa, Rosé mới luyến tiếc không thôi nói: "Không quấy chị nữa, chị mau về nghỉ ngơi đi!"
"Em cũng thế." Chị nhìn cô gái nhỏ thêm một lát nữa rồi mới quay đi.
Lúc mở cửa lên xe, Rosé đột nhiên gọi anh lại: "Lalisa..."
Lalisa quay lại nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Những ngón tay của Rosé siết chặt thành nắm đấm...
Nhưng, cuối cùng cô chỉ vẫy vẫy tay với Chị: "Lái xe cẩn thận."
"Ừm"
...
Sau khi Lalisa đi rồi, Rosé vẫn đứng tại chỗ đó một lúc lâu... rất lâu... mãi cho đến khi cả người tê cứng mới lê từng bước từng bước một vào trong nhà.
Có vài chuyện... cô nhất định phải nói cho chị biết.
Cho dù có khó khăn mấy đi chăng nữa... cũng phải lôi nó ra từ trong cái góc tối tăm kia ra, diệt trừ tận gốc. Cho dù sau khi lôi nó ra ánh sáng một lần nữa, cô sẽ phải đối diện với một cảnh tượng như địa ngục khác...
...
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trước khi đến bệnh viện, Rosé quay về nhà thay đồ đã.
Bộ quần áo thể thao lùng bùng xám xịt, mái tóc tết quê mùa, trên mặt thì vẽ đầy tàn nhang, đeo thêm một cái kính gọng đen bản to che mất gần nửa khuôn mặt, thoáng cái đã từ một mỹ nữ biến thành một cô nàng xấu xí.
Sau khi đến bệnh viện, Rosé sợ Park Jiyeon mệt, bảo cô ấy ngồi một chỗ đợi, còn cô đi xếp hàng lấy số rồi đưa cô ấy đến khoa sản đợi làm kiểm tra.
"Chaeyoungie... thật là phiền em quá!" Park Jiyeon lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hộ Rosé, trên mặt đầy vẻ tự trách.
"Chị! Chúng ta là ai chứ, lần sau chị mà nói thế nữa là em giận thật đấy!"
"Nhưng mà, hôm nay em không cần đi làm sao? Với... nhỡ đâu mà bị người khác nhìn thấy em ở đây..." Park Jiyeon vẫn còn lo tới những chuyện khác.
"Ôi, chị à, chị đừng có lo mà, vừa hay hôm nay em không có việc gì, mà kỹ thuật hóa trang của em xuất thần nhập hóa như thế, làm sao mà nhận ra em được cơ chứ. Ngón nghề này em thuần thục lắm rồi, em còn phải dựa vào nó để lăn lộn kiếm cơm nữa chứ, chị cứ yên tâm 100% đi..."
Rosé đang an ủi Park Jiyeon thì mắt lại liếc thấy một nam một nữ trông quen quen đi ra từ khoa chấn thương chỉnh hình* phía đối diện.
(*Chấn thương chỉnh hình là chuyên khoa cung cấp dịch vụ khám và điều trị các tổn thương và bệnh của hệ thống cơ xương khớp, gồm xương, cơ, khớp và dây chằng.)
Hai người này cô đúng là không thể là lơ được... Bởi vì, nam là Jeon Jungkook, nữ là Kool Ji-Eun!
Jeon Jungkook tay cầm một xấp hóa đơn thuốc, một tay khác cẩn thận dìu đỡ Kool Ji-Eun, nhìn dáng vẻ của Kool Ji-Eun hình như là bị thương ở chân.
Sau vài lần tiếp xúc, Rosé đã sớm nhìn ra Jeon Jungkook có ý với Kool Ji-Eun rồi, nhìn cảnh này xem ra là đang tấn công mạnh liệt à?
Rosé nhìn nhìn một lúc rồi không chú ý đến nữa, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần Kool Ji-Eun không ỡm ờ trước mặt Đại ma vương của cô nữa là được rồi. Rosé bĩu bĩu môi thu mắt lại, đang định nói chuyện với Park Jiyeon, trấn an chị ấy thì lại phát hiện ra sắc mắt của chị ấy có cái gì đó không đúng.
Vừa nãy còn đang bình thường cơ mà, bây giờ lại ngây ra nhìn chằm chằm vào một chỗ, môi run run, mặt thì trắng bệch...
Rosé theo bản năng nhìn theo hướng ánh mắt của Park Jiyeon phát hiện ra hướng mà cô ấy đang nhìn hình như là hướng lúc nãy Jeon Jungkook và Kool Ji-Eun đi ngang qua.
'Này là sao? Có phải là cô nhìn nhầm rồi không?'
Rosé đang ôm một bụng nghi ngờ thì bên trong vang lên tiếng đọc số của hai người, thế là cô đành vội đỡ Park Jiyeon đi vào.
Tiếp sau đó là một loạt các xét nghiệm, Rosé phát hiện ra trạng thái của Park Jiyeon cực kì khác lạ, cả quá trình mà hồn cứ như đang ở trên mây.
Cuối cùng cũng làm xong xét nghiệm, Park Jiyeon lại ngồi trước mặt bác sĩ một lần nữa, Rosé căng thẳng ngồi bên cạnh: "Bác sĩ, thế nào rồi ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro