Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần đầu tiên của năm năm trước cũng là lần duy nhất của em..

"Chị... chị thật lợi hại! Chị học đâu những thứ đó đấy!!! A a a em quên mất, lúc trước chị từng nói khi ở nước ngoài chị từng làm cascader, em cứ tưởng là chỉ diễn mấy động tác võ thuật cho đẹp thôi chứ! Không ngờ lại lợi hại như vậy! Chị có rảnh thì dạy em một chút được không? Như thế thì em chả lo có người dám tìm tới gây sự nữa!"

Thấy ánh mắt sáng rực tràn đầy sự sùng bái, ngưỡng mộ của Oh Daeshim thì hòn đá lớn đè nặng trong lòng cô nhẹ đi không ít, cô xoa xoa đầu em trai nói: "Được, có cơ hội sẽ dạy em."

Thấy không khí có vẻ quỷ dị, Oh Daeshim vội vàng nhắc nhở cha mẹ mình: "Ba mẹ... hai người nói gì đi chứ! Vất vả lắm chị mới về nhà một chuyến!"

Bấy giờ Kim Mindeulle với Oh Baek Hyeon mới giật mình tỉnh táo lại, dường như Oh Baek Hyeon không biết phải làm thế nào đối mặt với đứa con gái suốt năm năm không gặp, lại thay đổi nhiều đến thế: "Chaeyoungie à, lần này thật cám ơn con... nếu không có con... haiz..."

"Con xem, con vừa về đã để con thấy chuyện thế này! Con ăn cơm chưa? Để mẹ đi làm cơm!"

...

Rosé nhìn những người đã từng là người thân cận nhất với mình nhưng giờ lại dùng thái độ lúng túng cẩn thận thế này, trong lòng cô dâng lên cảm giác khó nói: "Không cần đâu, hôm nay con còn có chút việc nên phải về luôn! Lần sau có rảnh lại tới thăm mọi người!"

"À, được... Daeshim, mau mau tiễn chị đi..."

"Không cần đâu Daeshim, ba mẹ vẫn còn đang sợ, em ở lại với họ đi! Còn nữa, tốt nhất là nhanh đưa ba đến viện băng bó một chút."

Rosé cố gắng lơ đi vẻ mặt như chút được gánh nặng của Kim Mindeulle với Oh Baek Hyeon khi cô nói phải đi, cô nhanh chân xoay người đi thẳng.

Mà Kim Mindeulle với Oh Baek Hyeon sau khi nghe hai tiếng "ba mẹ" của Rosé thì ngẩn ra, sau đó cảnh vật trước mắt hơi nhòe đi.

'Đó là Chaeyoungie... Đó là con gái của bọn họ mà...'

Năm năm, vất vả lắm nó mới về mà bọn họ lại cứ thế để con bé rời đi như vậy...

...

Rosé không biết mình dùng cách nào để rời khỏi nhà họ Oh, cô cảm giác cả người như chìm sâu dưới đáy biển mặn chát, dường như mỗi bước chân đều tốn hết toàn bộ sức lực của cô.

Những cảm xúc đen tối giấu kín tận sâu trong linh hồn dường như đang bủa vây lấy cô...

Cô giống như một kẻ mang điềm xấu, từ lúc ra đời cho tới tận bây giờ vẫn luôn phải chịu sự mất mát...

Mất đi nhứng thứ quan trọng nhất... Thứ cô càng cố gắng để dành lấy thì lại biến mất càng nhanh...

Chỉ khi cô chẳng ham muốn bất cứ một cái gì thì mới không có cái gì mất đi.

Con đường phía trước dường như bị phủ lên một màn sương mịt mù, xuyên qua nó, cô dường như loáng thoáng thấy một bóng người đang đứng ở phía trước.

Dưới ánh nắng chiều đỏ rực như lửa, một chiếc xe Maybach quen thuộc cùng một bóng người cao cao quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.

Lần nào người kia cũng giống như ánh mặt trời chói lóa, phá tan lớp sương mù dày đặc để chiếu sáng đến thế giới của cô...

"Lalisa..."

"Xong việc rồi?" Không biết Lalisa đã đứng chờ ở đó bao lâu, dưới chân chị là một đống tàn thuốc, trên người cũng bị vương lấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Rosé ngơ ngác nhìn Lalisa, quyết tâm mất bao ngày mới gây dựng được của cô lúc này đều vỡ nát thành bột phấn.

'Không muốn... Mình không muốn mất đi người đang đứng trước mặt này...'

"Ừ, xong rồi!" Rosé cố để giọng mình nghe thật bình thường: "Chẳng phải em đã nhắn với Hansin bảo vỏi chị là em xong việc sẽ về tìm chị luôn sao? Sao chị còn chạy đường xa tới đây như này!"

"Vì để có thể gặp em sớm hơn một chút." Lalisa dường như chẳng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của cô, chị bước qua giúp cô mở cửa xe.

Rosé hít sâu một hơi rồi máy móc ngồi vào trong xe.

Lalisa khởi động, chiếc xe chậm rãi lắc lư trên con làng chật hẹp...

Trong xe rất yên tĩnh, nhất thời chẳng ai nói câu gì.

Phía ngoài cửa sổ, quang cảnh quen thuộc của thôn quê nhanh rút lui về phía sau, giống như đã rời khỏi sinh mạng của cô...

Chiếc xe rời khỏi thôn nhỏ rồi tiến vào đường quốc lộ, con đường ngày càng rộng rãi. Chắc vì nơi đây khá xa xôi nên chẳng có bóng dáng chiếc xe nào trên đưòng.

Ngón tay thon dài của Lalisa đặt trên vô lăng, ánh mắt chị bình tĩnh hướng về phía trước. Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn từ ghế phó lái sang dùng sức bẻ ngoặt vô lăng...

"Két!!!" Âm thanh chói tai của bánh xe ma sát xuống mặt đường vang lên, chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt từ bên làn đường trái đâm thẳng qua làn đường phải rồi cứ thê đâm thẳng xuống ruộng...

"Park Chaeyoung!!!!!!"

Lalisa không đề phòng khiển Rosé thừa cơ làm ra hành động vô cùng nguy hiểm, khuôn mặt vốn bình lặng lúc này lại nổi bão ầm ầm, chị nghiêm nghị gầm lên.

Nhưng, ngay lập tức Rosé đã đè xuống nút điều chỉnh ghế ngồi của chị khiến chị bất ngỡ ngã người ra sau. Sự tức giận lạnh lùng trong mắt chị nhanh chóng được thay thê bằng hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt cô cùng với cảm giác ấm áp mềm mại xâm lấn đôi môi...

Thân thể Rosé run lẩy bẩy đè lên người Lalisa, cố sức hôn lấy chị...

Lúc này, Lalisa làm gì còn nhớ nổi những thứ khác chứ, chị rủa thầm một tiếng rồi đưa bàn tay to lớn ra sau gáy cô đè lại khiến nụ hôn càng thêm kịch liệt.

Rosé nghiêng người hôn lấy mọi nơi trên cơ thể Lalisa, từ những ngón tay lạnh như băng rồi lướt qua những sợi tóc, nụ hôn kéo dần xuống ngực rồi bụng...

"Phạch" một tiêng, hàng nút trên áo của Rosé được giựt phăng ra.

Lalisa hít một hơi khí lạnh, da đầu chị lúc này đã tê dại, trong mắt cũng dâng lên sự tức giận cùng cực, chị giữ chặt cổ tay của cô lại...

'Chết tiệt! Cô gái đáng chết này! Cô có ý gì? Rốt cuộc là cô muốn thế nào!!!'

Trong khoảng thời gian qua lại với Rosé nên chị vẫn luôn chú ý mấy cái hot hot trên mạng để có cái mà nói chuyện với cô, cộng thêm việc Hansin suốt ngày lải nhải bên tai.

Trong tình huống thế này thì trong đầu Lalisa lập tức hiện lên ba chữ: "Chịch lần cuối..."

'Chẳng lẽ Chaeyoung có ý này? Trước khi chia tay... thì làm một lần? Đây là cái gì? Bồi thường?'

Nghĩ đến đây thì trái tim Lalisa y như rơi vào hầm băng.

Rosé cúi đầu nhìn bàn tay của Lalisa đang siết lấy cổ tay mình, bởi vì chị quá tức giận nên gân xanh nổi hết lên...

Rosé bị chị cản lại không cho tiếp tục thì ngơ ngác quỳ trên người Lalisa, mãi một lúc lâu sau mới cười khẽ một cái đầy giễu cợt: "A... Lalisa... thật ra thì chị không cần phải như thế đâu... em cũng chẳng phải loại con gái ngây thơ trong sáng gì... cũng chẳng phải lần đầu tiên..."

Lalisa nhìn bộ dạng chán ghét chính bản thân mình cùng ánh mắt buông xuôi của cô thì đau lòng nhưng cũng lại dâng lên sự tức giận chưa từng có: "Park Cheayoung! Em nghĩ tôi sẽ để ý mấy chuyện đó sao?"

Rosé ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn người trước mắt, đôi mắt cô đen nhánh chẳng có chút ánh sáng nào: "Lalisa, chuyện em không phải lần đầu tiên... chị không để ý đúng không? Vậy thì... năm năm trước, nêu em mới có mười tám tuổi đã mất đi sự trinh trắng thì sao? Nếu như em mới mười tám tuổi đã mang thai con của một người xa lạ không hề quen biết, lại còn sinh ra nó... cho dù đứa bé đó đã chết thì sao!"

Nói xong Rosé dường như phát cuồng lên, cơ thể cô không kìm được mà run lên lẩy bẩy...

Tiếng gào đau đớn như tiếng kêu của con thú bị nhốt trong lồng của Rosé cứ quanh quẩn bên tai khiến Lalisa ngây ngẩn...

Vẻ mặt chị có chút kì dị... có chút giống như vẻ mặt vừa được cứu rỗi...

Lalisa dường như sợ sẽ quấy nhiễu đến cô nên vô cùng vô cùng nhẹ nhàng từ tốn hỏi: "Chaeyoungie... hôm trước em nói có chuyện muốn nói với chị... chính là chuyện này?"

Rosé gắt gao siết chặt nắm tay, giống như sức lực của cô bị rút sạch chỉ biết lặng im chờ đợi phán quyết cuối cùng: "Ừ!"

Cô vừa dứt lời thì trời đất bỗng đảo điên, lúc lấy lại phản ứng thì đã thấy Lalisa đảo khách thành chủ đè trên người minh.

Nụ hôn nóng bóng xen lẫn sự sung sướng như sống sót sau tại nạn ùn ùn kéo đến...

Nụ hôn mang theo tình yêu nồng nàn cháy bổng đặt lên trán cô rồi kéo xuống mũi, trượt qua gò má rồi tiến dần đến môi, sau đó lại tiếp tục đi xuống xương quai xanh xinh đẹp...

Mặc dù Lalisa không nói gì, nhưng qua nụ hôn này Rosé vẫn cảm nhận được tâm tình của chị...

Phản ứng của Lalisa... hình như không giống trong tưởng tượng của cô cho lắm...

Còn đang thất thần thì đột nhiên cô bị cắn một cái.

Rosé kêu lên một tiếng, ánh mắt ngân ngấn nước ấm ức nhìn Lalisa lên án.

Trong mắt Lalisa sục sôi lửa giận: "Chị hỏi em một lần nữa, hôm nay em hẹn gặp chị là để nói chuyện này thôi sao?"

Rosé gật gật theo bản năng: "ừm!"

Vừa dứt lời lại bị hung hăn hôn thêm một trận nữa.

Sau một lúc khá lâu, Lalisa mới tạm coi là bỏ qua cho cô, chị hỏi lại một lần nữa để xác nhận: "Không có chuyện khác nữa đúng không?"

Rosé không dám nói "ừm" nữa mà mờ mịt hỏi: "Chị nghĩ... em muốn nói cái gì?"

Mặc dù lần này Rosé không nói "ừm" nhung chẳng hiểu sao sắc mặt Lalisa vẫn càng khó coi như thế, nụ hôn lần này còn hung hăng hơn lần trước, hoàn toàn giống như đang trừng phạt...

Nhiệt độ nóng bỏng chiếm lĩnh khắp buồng xe, không biết qua bao lâu Lalisa mới kết thúc nụ hôn nồng nàn này: "Park Chaeyoung, trong mắt em chị chính là loại người lật lọng như thế sao? Ở trong lòng em thì tình cảm của chị dành cho em sẽ dễ dàng thay đổi lắm sao? Chị đã nói, chị không thể can dự vào quá khứ của em, thế nên em có làm chuyện gì tội ác tày trời khiến cả thiên hạ không dung tha thì chị cũng không để ý! Em cho rằng những gì chị nói là đang lừa em sao?"

"Kẻ lừa đảo là chính em mà!!!" Rosé mất khống chể

Lalisa ôm lấy cô gái sắp tan vỡ vào lòng thật chặt, nói nhấn từng chữ bên tai cô: "Park Chaeyoung, em nghe cho rõ! Em không lừa chị bất cứ cái gì! Ngay từ đầu em đã cảnh báo chị rồi! Là chị dụ dỗ em, là chị trêu chọc em, là chị khiến em phải xé toạc miệng vết thương em luôn giấu kín ra trước mặt chị , vừa nãy chị còn to tiếng với em nữa... là chị sai... đừng giận, chị cứ nghĩ rằng... nghĩ rằng em muốn chia tay chị..."


Nước mắt mà Rosé vẫn luôn kìm nén suốt tuần qua cứ thế im lặng rơi xuống, kể cả bóng ma đè nặng cô suốt năm năm qua cũng dần phai mờ..

Lalisa cẩn thận ôm cô vào lòng rồi vỗ về, nhưng trong mắt đã kết thành từng tầng sương lạnh.

Thật ra thì ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc với Rosé, cộng thêm sự sợ hãi bài xích của cô với những hành động thân mật và cả sự chán ghét đàn ông của cô, Lalisa cũng đã mơ hồ đoán được trước đây có lẽ cô từng trải qua sự việc không hay.

Cho nên chị chưa bao giờ tự ý đi điều tra quá khứ của cô, cũng không hỏi nhiều. Nhất là những chuyện chăn gối thì càng thêm cẩn thận, cho dù có phải nín nhịn đến mức nào cũng không muốn làm cô sợ hãi...

Rosé giống như con thú nhỏ từng phải chịu vết thương trí mạng mà dẫn đến sự đề phòng đối với nhân loại vậy.

Lúc mới đầu chỉ dám lặng lẽ thò đầu ra, tiếp đó mới dè dặt bò ra ngoài tò mò nhìn chị, sau đó mới lấy hết can đảm thử thăm dò liếm liếm ngón tay, rồi nhảy lên đầu gối ngủ ngon lành, thậm chí còn to gan tới mức gây họa, làm bậy trước mặt chị...

Cô thăm dò từng chút một từng chút một, cho đến khi xác định được chị hoàn toàn vô hại, chị dịu dàng với cô thì cô mới tháo hết lớp giáp phòng ngự xuống. Nhưng, khi những cái gai nhọn lỉa chỉa xung quanh được thu lại thì lộ ra vết thương còn thảm thiết gấp trăm lần những gì chị nghĩ, cô đem chỗ yếu ớt nhất của mình mạnh mẽ xé toạc ra...

Cô đặt mình trước mặt chị giống như là hiến tế...

Lồng ngực Lalisa nghẹn cứng lại, chị cố gắng ôm chặt lấy Rosé, chỉ hận không thể đem cô nhập vào cốt tủy của mình.

Trừ sự cảm động cùng đau lòng ra, trong mắt chị còn lộ ra một tia sắc lạnh.

Như vậy xem ra những gì Park Hwayoung nói đều là thật. Park Hwayoung cũng biết chuyện này, hơn nữa còn coi nó là lá bài tẩy để gây khó dễ cho Rosé.

Trừ cái này ra, Lalisa cũng phát hiện trong lời nói của Rosé dường như có quá nhiều điểm khả nghi.

'Rõ ràng cô vừa nói tên kia là người đàn ông xa lạ...'

Tại sao cô lại có quan hệ với một người đàn ông xa lạ? Nếu là bị ép buộc thì tại sao lúc phát hiện mình mang thai lại lưu lại đứa bé của người đàn ông kia?

"Có liên quan đến Park Hwayoung sao?" Giọng điệu Lalisa cơ hồ đã chắc chắn.

Rosé cứ ngỡ cả đời này cô chẳng thể mở miệng nói về những chuyện năm xưa, trước đây cô đã từng được điều trị bởi bác sĩ có thuật thôi miên lợi hại nhất nhưng không thành công khiến cô mở lòng.

Nhưng, hiện giờ khi nghe được giọng nói trầm ấm của chị lại có thể khiến cô nói ra một cách tự nhiên: "Năm đó em vẫn coi Park Hwayoung là chị em tốt, hoàn toàn không đề phòng cô ta! Càng không ngờ cô ta đã sớm lén lút qua lại với Lee Hanchee sau lưng em! Vào ngày sinh nhật của Lee Hanchee thì cô ta chuốc em... sau đó lại sắp xếp hai tên trai bao..."

Cánh tay Lalisa bỗng siết chặt lại: "Không muốn nói thì đừng nói!"

Rosé lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Cô ta bảo em vào số phòng đó tìm Lee Hanchee, em tin cô ta... Cuối cũng giữa chừng có vài chuyện ngoài ý muốn... em vào sai phòng... trong căn phòng đó không có hai tên trai bao mà Park Hwayoung đã sắp xếp... mà là một người xa lạ... em không biết là ai...em càng không biết là ai"

Đại khái là do nhớ lại chuyện khi ấy nên thân thể Rosé lại run lên.

"Rosé..."

"Lalisa, chị đừng nói gì hết, để em nói xong đi! Có một số việc nếu bây giờ em không nói thì em chẳng có dũng khí mở miệng lần thứ hai đâu!"

Rosé tiếp tục nói: "Sau khi vào phòng thì em dần mất ý thức, lúc ấy em chẳng biết cái gì, cũng chẳng biết mình bị Park Hwayoung lừa lại càng không biết Lee Hanchee đã phản bội em từ lâu..."

"Em chỉ biết sáng ngày hôm sau khi em tỉnh dậy thì người nằm cạnh em là Lee Hanchee, cho nên em rất vô tư cho rằng người tối qua ở cùng em là Lee Hanchee, mà ả ta cũng nói thế với em..."

Rosé cười nhạt một tiếng: "Chuyện sau đó chắc chị cũng đoán được, mang thai rồi thì em cứ nghĩ đứa bé kia là của Lee Hanchee cho nên quyết tâm giữ lại! Lúc ấy Lee Hanchee đi công tác nước ngoài cho tới khi cái thai được tám tháng thì ả ta mới quay về..."

"Sau khi về thì ả nói hết sự thật cho em biết... người hôm đó không phải là ả... đứa bé đó cũng không phải con ả... Ả vì biết chuyện Park Hwayoung làm với em cho nên vì để giấu tội cho cô ta ảmới nói người đêm đó là ả..."

"Sau Park Hwayoung lại nói ra hết tất cả sự thật, đứa bé là em bị dụ đi đến bệnh viện thụ tinh với người xa lạ, sau đó thì em kích động chạy qua đường nên bị tai nạn, đứa bé... sinh quá non nên không sống được... xem ra đây là sự nhân từ duy nhất của ông trời đối với em..Nếu không, em thật sự không biết nên đối mặt với đứa bé ấy như thế nào..."

Rosé nói một hơi hết tất cả mọi chuyện, những u buồn của năm đó cũng dần dần dâng lên trong lòng: "Chị... chị có biết cảm giác lúc đó của em như thế nào không... trời đất sụp đổ cũng chỉ đến vậy mà thôi..."

"Park Hwayoung với Lee Hanchee không biết rằng thực ra ngay từ đầu em đã nghi ngờ lời bọn họ nói, mặc dù trí nhớ của em hỗn loạn nhưng cảm giác thì chẳng bao giờ quên..."

"Người đàn ông xa lạ đó... à em cũng không chắc phải đàn ông không nữa nhưng người đó vô cùng đáng sợ..."

"Em rất đau... rất đau..."

"Cảm giác như em sẽ chết vì sự đau đớn đó..."

"Sau hôm đó thì em sốt cao nguyên một tuần, nằm trên giường hơn một tháng mới khỏe lại! Cảm giác xấu hổ khi đi khám bác sĩ lúc đó em nhớ mãi đến tận bây giờ..."

"Điều giúp em chống đỡ vượt qua giai đoạn đó chỉ là ý nghĩ người hôm đó là Lee Hanchee, em nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nếu người kia không phải gã ta thì sẽ thế nào..."

"Cho nên, em vẫn luôn tự lừa gạt chính mình... cho đến khi không lừa được nữa... cho đến khi cái giá phải trả lớn hơn..."

Rosé dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau đó em mắc chứng sợ hãi đàn ông, em cực kì chán ghét sự tiếp xúc với bất cứ gã đàn ông nào, thậm chí em không thể quan hệ với ai kể cả năm hay nữ, lần đầu tiên của năm năm trước cũng là lần duy nhất của em..."

"Em đi khám bác sĩ tâm lý rất nhiều lần nhưng chẳng có bất cứ tác dụng gì, cơ mà sau đó em cũng chẳng thèm quan tâm nữa..."

Nghe Rosé kể xong tất cả, nhất là nhìn bộ dạng sợ hãi của cô khi nhắc tới người xa lạ kia thì sự lạnh lẽo trong mắt Lalisa càng nhiều: "Cái tên trong phòng kia là ai?"

Rosé khẽ run lên một chút: "Không biết... em đã tra rất lâu... nhưng mà chẳng có bất kỳ đầu mối nào... cũng không xác định được đó có phải là do Park Hwayoung sắp xếp hay không... giống như... người kia hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này..."

Rốt cuộc cũng nói xong, Rosé mê mang ngơ ngác nhìn Lalisa: "Em nói xong rồi... đây là quá khứ của em..."

"Chị tốt như thế... tốt đến mức có lúc em chỉ ước... nếu chị xấu một tí... khốn nạn một tí thì tốt rồi..."

Lông mày Lalisa nhăn tít lại, nhìn chằm chằm vào Rosé rồi hung dữ nói: "Park Chaeyoung, chị lại nói rõ ràng cho em biết, người tình trong mắt hóa Tây thi! Bởi vì em yêu chị cho nên mới thấy chị tốt! Lần đầu tiên của chị cũng là lần duy nhất, thậm chí... còn để lại một đứa bé, đây là vết nhơ trong cuộc đời mà chị không thể nào xóa đi được..."

"Nói bậy! Mingie không phải vết nhơ!" Vẻ mặt ngơ ngác của Rosé lập tức biến mất, thay vào đó là bộ dạng nghiêm túc trừng mắt nhìn Lalisa.

Lalisa bất đắc dĩ bật cười: "Vậy thì đúng rồi, đối với chị mà nói thì mấy chuyện trong quá khứ của em cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát, bất kể có chuyện gì thì nó cũng đã là quá khứ, nhờ nó mà em mới là em của hiện tại, là người mà chị yêu nhất."

"Cám ơn." Lalisa nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Rosé nghệt mặt ra chẳng hiểu gì: "Hả? cám ơn cái gì?"

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, sắc mặt Lalisa đen xì, chị cắn răng nói: "Cám ơn em đã nói mấy chuyện này, mà không phải là nói lời chia tay với chị ! cảm ơn em... đã tha mạng!"

'Khụ... tha mạng!!!'

Rosé nghe xong thì sửng sốt: "Ô... thật ra thì vừa nãy em đã muốn hỏi, tại sao... chị lại nghĩ rằng em muốn chia tay với chị? Cái ý này của chị cũng ngu quá... ấy!"

Thấy sắc mặt Lalisa không ổn, Rosé lập tức vòng vo nói: "Khụ khụ... ý em là, sao em có thể ngu thế chứ, tự dưng đi chia tay một người tốt như chị..."

Lalisa đen mặt nhéo mi tâm một cái, thật ra thì chính chị cũng cảm thấy mình ngu lắm, tự dưng bị Hansin kéo xuống hố.

Cho tới bây giờ Rosé mới hiểu tại sao thái độ lúc trước của Lalisa lại kì lạ như vậy, nhìn cô như thể đang nhìn một thằng bội tình bạc nghĩa, chỉ hận không thể nhào đến bóp chết cô. Đồng thời trong mắt chị cũng ẩn chứa nỗi sợ hãi và khẩn trương như thể đang sợ sẽ mất đi tất cả mọi thứ...

'Chị thật sự sợ mình sẽ chia tay với chị sao?'

Rosé nhớ lại thái độ gần đây của mình đối với Lalisa, không chỉ ưu tư bất thường mà còn liên tục trốn tránh chị, hết lần này tới lần khác đều nói có chuyện muốn nói rõ với chị...

'Haizz, thật đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm...'

Nine One Hannam.

Trong biệt thự, lẫn theo gió lạnh trong màn đêm là từng đợt tiếng hát thê thảm thê lương.

"Cải xanh trồng trong đất vàng, mới hai ba tuổi chẳng có mẹ ôm... đi theo cha cũng tốt nhưng lại chỉ sợ cha cưới mẹ kế mất thôi..."

"Cưới mẹ kế rồi ba năm rưỡi có thằng em trai, cái gì cũng giỏi hơn ta..."

"Em trai được ăn mì còn ta thi chỉ uống canh, bưng bát lên mà lệ tràn khóe mi..."

Bánh bao nhỏ ngồi trên ghê salon trong phòng khách cực kì bất đắc dĩ nhéo mi tâm một cái rồi bò dậy bước về phía cửa.

"Bánh bao à, bánh bao số khổ của dì..." vừa thấy Mingie, Hansin lâp tức rưng rưng nước mắt ôm lấy nhóc.

Nhỡ sau khi Chaeyoungie đi mà bánh bao lại biến thành dáng vẻ như trước kia thì thế làm sao đây.

Nếu lại không được ăn đồ ăn ngon như thê nữa thì phải làm sao bây giờ, thật muốn chết mà...

Mingie thực sự hết cách, cô nhóc chỉ có thể nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắm của mình lại rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ bà dì đa sầu đa cảm này, an ủi tâm hồn bị thương của dì ấy...

Tiếng động cơ xe hơi tới gần, Hansin lập tức dựng đứng lồ tai nhìn về phía phát ra tiếng động.

Sau đó cô thấy chiếc xe quen thuộc của chị Hai mình từ từ tiên vào cổng.

Trái tim Hansin dâng đến tận cổ họng, cô thấy chị gái mình mỏ cửa xe rồi bưốc xuống, sau đó lại nhanh chóng đi vòng qua phía ghế phó lái rồi ôm một cô gái ra...

Hansin trợn to hai con mắt 'chẳng lẽ chị Hai tức quá đánh ngất Chaeyoungie luôn hả? Cơ mà, xét từ giá trị vũ lực của Chaeyoungie thì điều này dường như không khả thi lắm?'

Thấy ba mẹ đã về, bánh bao nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nếu còn không về thì dì Hai sẽ vào viện thương điên mất thôi.

"Chị Hai... chuyện gì vậy... hai người..."

Hansin liên tục truy hỏi, cho đến tận lúc Lalisa ôm Rosé lên lầu rồi cẩn thận đặt cô lên giường.

Chắc chắn Rosé đã có chỗ ngủ ngon xong, Lalisa cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.

Suốt mấy ngày nay Rosé chẳng được ngon giấc đêm nào, sau khi nói rõ mọi chuyện với Lalisa, áp lực đều biết mất thì không nhịn được mà ngủ luôn trên đường về.

Đột nhiên, Rosé lại mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt: "Ô... về nhà rồi à?"

"ừ." Lalisa gật đầu: "về nhà rồi."

Rosé đưa hai tay ôm lấy cổ Lalisa: "Em... buồn ngủ..."

Lalisa: "Em ngủ tiếp đi."

Rosé lập tức nhíu mày lại: "Chị không ngủ lại với em sao?"

Suýt nữa thì Lalisa đồng ý với đề xuất của cô, chị ổn định tinh thần rồi mới nói: "Chị có chút chuyện cần xử lý, để Mingie ngủ với em được không?"

Rosé lập tức ngoan ngoãn gật đầu một cái: "ừm."

"Mingie, qua ngủ với mẹ con." Lalisa lập tức xoay người nói với con gái.

Mà bánh bao nhỏ thì chẳng cần Lalisa phải nói, nhóc đã sớm bỏ giầy trèo lên giường mẹ rồi: "Mẹ ơi, Mingie ngủ cùng mẹ!"

Rosé ôm chầm lấy bánh bảo nhỏ thơm mềm hôn một cái, vô cùng thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ.

Lalisa hôn vợ với con gái mỗi người một cái rồi mới ra khỏi phòng.

Hansin đứng một bên đã hoàn toàn chết não: "Này... em vẫn đang đứng đây đấy... ba người... có thể giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra có được không hả?"

Còn nữa, cái cảm giác bị nhồi thức ăn cho cún quen thuộc này là thế nào?

Một nhà ba người cùng nhồi! Hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của cô.

Thu xếp ổn thỏa cho Rosé xong, Lalisa tỏ ý muôn Hansin đi cùng tới thư phòng, tất nhiên là cô nàng lại sung sướng bám theo rồi.

"Chị Hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị có chia tay với Chaeyoungie không?"

Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao của Lalisa bắn qua, Hansin lập tức yếu ớt nuốt nước miếng: "Em đây là chính là thần toán* đó nha, chẳng lẽ lần này em đoán sai rồi?"

(*Thần toán: chỉ những người bói giỏi, trăm phát trăm trúng.)

Xét theo tình huống hôm nay thì rõ ràng cái danh thần toán này bị đập cho tan nát rồi...

"Chuyện lúc trước tra xét thê nào?" Lalisa hỏi.

Hansin nhất thời không theo kịp: "Hả? Chuyện gì ạ?"

Lalisa: "Chuyện em nghe được từ miệng Park Hwayoung."

Hansin vừa nghe thì sắc mặt có chút không tốt lắm: "Kết quả điều tra bước đầu thì... chuyện này là thật... năm đó Chaeyoungie thật sự đã từng sinh ra một đứa bé tuy nó đã chết... còn cụ thể tình huống thê nào thì em vẫn lo lắng chuyện của anh với Chaeyoungie nên chưa điều tra..."

Lalisa: "Đi tra đi, càng cặn kẽ càng tốt."

Hansin nghe vậy thì nổi lòng nghi ngờ, trước đây thái độ của chị Hai rõ rành rành là chẳng thèm quan tâm, nhưng mà mới đi Namdong-gu có một chuyên đã lại đích thân dặn cô phải điều tra cặn kẽ?

Đôi mắt Hansin chuyển chuyển, chỉ số thông minh cuối cùng cũng login rồi: "Hì... chị Hai... chị đừng nói với em... Chaeyoungie hẹn chị ra... là để nói chuyện này...?"

Lalisa không nói gì, coi như là đúng là như thế.

Hansin khóc ra máu: "Có lầm hay không vậy... chỉ vì chuyện này thôi?"

'Thế này chẳng phải anh ta tự mình dọa mình à?'

Bi thương thật lâu, Hansin mới bình tĩnh lại được, được rồi được rồi, chỉ cần không chia tay là được rồi, cái danh thần toán muốn đập thì cứ đập đi!

Hansin đột nhiên thấy rất bội phục Mingie, con nhóc này nhất định là trụ cột của gia đình, cứ nhìn phong thái ung dung bình tĩnh kia thì biết!

Sau đó Lalisa với Hansin trao đổi một ít tin tức.

Hansin nghe xong thì cực kì tức giận: "Mẹ kiếp! Rốt cuộc là thằng nào vô sỉ như thê! Nhất định là thằng cầm thú! Chị yên tâm đi, em nhất định tóm cổ tên cầm thú đó về!"

Căn nhà nhỏ trong nào đó trong khu bình dân.

Park Jiyeon vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi thừ người trên ghế salon.

Những ngày qua cô vẫn luôn tìm bệnh viện làm phẫu thuật, nhưng mà hình như phía Jeon gia đã động tay động chần nên mấy cái bệnh viện cô tìm đến đều lấy lí do cơ thể cô không đủ điều kiện phẫu thuật để từ chối, hoặc là nói phải xếp số đến tận nửa tháng sau.

Đang muốn tìm biện pháp khác thì cha mẹ Jeon Jungkook đã tìm tới cửa.

Park Jiyeon thấy hai vợ chồng trung niên khí chất không tầm thường ngoài cửa nhà mình thì rất ngạc nhiên: "Hai vị là..."

"Cháu chính là Jiyeon đi, hai bác là ba mẹ của Jungkook! Thực xin lỗi cháu vì hai bác tới đây đột ngột thế này! Chúng ta có thể vào nhà rồi nói chuyện không?" Gae Chaewon vừa nói chuyện vừa đánh giá Park Jiyeon.

Bà ta thấy cô mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, không trang điểm cầu kì nhất thời hảo cảm lại tăng lên không ít.

Quả nhiên em gái bà nói không sai, cô bé này không giống mấy người đàn bà trước đây.

"Ồ, tất nhiên rồi, mời hai bác vào ạ." Dù thê nào Park Jiyeon cũng chẳng thể để hai vị trưởng bối đích thân tới đây rồi lại còn bị nhốt bên ngoài.

Đè xuống nỗi bất an trong lòng, Park Jiyeon rót trà cho hai người họ.

"Cháu không ở cùng với ngưồi nhà sao?" Jeon Sung Woo quan sát căn nhà rồi thuận miệng hỏi một câu.

"Lên đại học thì cháu dọn ra ngoài ỗ ạ."

"Bây giờ vẫn đang đi học sao?"

"Đang học lên thạc sỹ ạ."

Jeon Sung Woo hài lòng gật đầu một cái, hóa ra vẫn còn là sinh viên, cũng khó trách tại sao vẫn còn đơn thuần như vậy.

"Bác có thể gọi cháu là Jiyeon không?" Giọng điệu Gae Chaewon dịu dàng đến lạ.

Park Jiyeon gật đầu: "Bác cứ tự nhiên ạ."

"Haizz, Jiyeon này! Mục đích tới đây của hai bác chắc cháu cũng rõ rồi! Hiện giờ trong bụng cháu đang mang giọt máu của Jeon gia cho nên kiểu gì thì kiểu hai bác sẽ bắt Jungkook chịu trách nhiệm! vậy nên cháu không cần lo lắng! Đừng nên xúc động nhé, đừng làm gì tổn thương đến đứa bé này! Hai bác nhất định đứng về phía cháu!"

Gae Chaewon cố gắng nhất mạnh chữ "đừng làm gì tổn thương đến đứa bé", hiển nhiên bà đã biết chuyện gần đây Park Jiyeon liên tục tìm bệnh viện phá thai.

Park Jiyeon nghe vậy thì vẻ mặt có chút gượng gạo, cô cân nhắc chọn lòi một lúc rồi nói: "Hai bác... chuyện này cháu với Jungkook đã bàn bạc xong cách giải quyết rồi ạ..."

"Kết quả bàn bạc của hai đứa là bỏ đứa bé? Sinh mạng con người mà hai đứa cứ coi như trò đùa thế à? Quá hồ đồ rồi!!!" Jeon Sung Woo không nhịn được mà tức giận nói.

Gae Chaewon trợn mắt trừng ông chồng một cái: "Chẳng phải là lỗi của con trai ông sao, ông quát cái gì mà quát! Con bé sợ thì phải làm thế nào?"

Giọng của Jeon Sung Woo nhất thời giảm xuống mấy tông: "Tôi... tôi có quát đâu! Tôi đang mắng cái thằng nhóc kia đấy chứ!"

Gae Chaewon vỗ nhẹ mu bàn tay của Park Jiyeon: "Thấy chưa? Dì với chú đều đứng về phía cháu đó! Cháu chẳng cần sợ cái gì!"

Cùng lúc đó, trong phòng VIP của một quán bar nào đó.

Jeon Jungkook đã tụ tập một đám bạn ăn chơi liên tục ba ngày ba đêm, người lúc nào cũng trong trạng thái mơ mơ màng màng.

"Jeon thiếu bị làm sao đó..." Người không biết chuyện nhanh chóng thăm dò người bên cạnh.

Người biết rõ chân tướng lập tức bô bô cái miệng: "Cậu không biết sao? Dạo này Jeon thiếu đang bị ép cưới đó! Trong giới đang đồn ầm lên đó!"

"Bị ép cưới? Chuyện này cũng bình thường mà? Chẳng phải Jeon thiếu vẫn luôn bị người nhà ép cưới sao?"

"Lần này không giống đâu! Lần này là xảy ra mạng người đó!"

"Đệch! Không thể nào! Khó trách Jeon thiếu lại thảm thành như vậy... hai vị kia thèm cháu trai đến phát điên, Jeon thiếu không bị ép cưới mới là lạ?"

"Haizz, cây si của chúng ta vất vả lắm mới đợi được nữ thần về nước, tình địch lớn nhất là Lalisa đều đã có chủ, thiên thời địa lợi nhân hòa như thê lại xảy ra chuyện thảm cỡ này..."

"Người phụ nữ kia là ai? Cao tay phết đấy! Thậm chí dám bẫy cả Jeon thiếu luôn!"

"Cái này thì tôi không rõ lắm..."

"Jeon thiếu! Jeon thiếu đừng uống nữa!"

Thấy Jeon Jungkook nốc rượu như điên nên những người khác sợ anh ta xảy ra chuyện bèn xúm lại khuyên nhủ.

Cơ mà ai khuyên cũng vô dụng, Jeon Jungkook uống rượu cứ như uống nước lã, rõ ràng là đang hận không thể uống cho chểt luôn, trong miệng vẫn còn lèm bèm: "IU.. IU.."

"Phải rồi! Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, tôi thấy cứ gọi Kool đại tiểu thư đến đây một chuyên đi! Nêu không để anh ta uống tiếp sợ xảy ra chuyện thật..."

Mấy người vây lại bàn bạc một chút, sau đó gọi điện cho Kool Ji-Eun. Chừng một tiếng sau thì Kool Ji-Eun tói.

Những người khác đều vô cùng thức thời mà lui ra ngoài, nhường không gian lại cho họ.

"Sao lại uống nhiều như thể?" Kool Ji-Eun cau mày giật lấy ly rượu trong tay Jeon Jungkook.

Thấy rõ người trước mặt là ai, Jeon Jungkook lập tức bật người ôm Kool Ji-Eun vào lòng, gã tuyệt vọng nói: "IU.. IU.. em biết rồi đúng không? Thật xin lỗi... thật xin lỗi... anh không cố ý... lần đó là ngoài ý muốn... anh uống say nên coi cô ta thành em, anh không hề thích cô ta..."

"Em biết mà... trong lòng anh chỉ có em... anh yêu em... từ năm sáu tuổi, khi lần đầu nhìn thấy em anh đã yêu em rồi! Yêu hơn suốt hơn hai mươi năm!"

"Anh vẫn luôn chờ đợi em... chờ em trở về... không có bất kỳ ai có thể thay thế... trừ em... anh sẽ không yêu bất cứ người nào nữa..."

Kool Ji-Eun nhìn vẻ mặt thâm tình của Jeon Jungkook, đôi mắt cô ta lóe lóe.

Tình cảm của Jeon Jungkook với cô ta, cô ta biết rõ từ lâu rồi. Nói không có chút cảm động nào là không thể, chỉ tiếc là trong mắt cô ta thì chỉ có Lalisa mới xứng với cô ta mà thôi. Làm sao cô ta cam tâm chịu thất bại bởi con đàn bà có thân phận đê hèn đó mà chọn phương án thứ hai - Jeon Jungkook chứ.

'Tự trọng của cô ta tuyệt đối không cho phép!'

"Tại sao anh biết chuyện cô ta mang thai? cô ta nói sao?" Kool Ji-Eun hới nhíu mày.

Tuy cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với Jeon Jungkook, nhưng mà nghe những tin đồn như vậy trong lòng cô ta cũng không thoải mái.

Jeon Jungkook nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch: "Lúc cô ta đi khám bệnh thì trùng hợp ngưồi khám cho cô ta là dì của anh. Lúc đó, dì của anh nghe cô ta với em họ cô ta nói chuyện thì biết được đứa bé đó là của anh, sau đó dì nói cho cha mẹ anh biết..."

"Trùng hợp như vậy?" Kool Ji-Eun trầm ngâm.

Đầu óc Jeon Jungkook hỗn loạn, gã nắm chặt tay Kool Ji-Eun: "Chuyện này không quan trọng, bất kể thê nào, trừ em ra... anh sẽ không cưới bất kỳ ai khác..."

Kool Ji-Eun chậm rãi rút tay mình ra: "Jungkook, xin lỗi anh nhưng chuyện giữa chúng ta là không thể! Em không muốn mất đi người bạn như anh, chẳng phải chúng ta đã nói làm bạn cả đời sao? Anh thế này... em rất khó xử..."

"Là vì chuyện này sao?" Jeon Jungkook run rẩy nói.

Kool Ji-Eun cau mày: "Jungkook, em tin anh không phải loại người thích làm loạn bên ngoài, có lẽ anh bị cô ta bẫy không chừng, nhưng mà mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra."

Jeon Jungkook kích động nói: "Lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, hơn nữa đứa bé kia chắc chắn sẽ không giữ lại... chuyện thế này, em có thể chấp nhận Lalisa... tại sao không chấp nhận anh?"

Kool Ji-Eun nghe vậy thì biến sắc: "Cho dù không có chuyện này thì em với anh cũng không có khả năng."

Nói xong cô ta xoay ngưòi rời đi.

Jeon Jungkook vội vàng đuổi theo: "IU.. thật xin lỗi... ý của anh không phải như thế..."

vừa bước được mấy bước thì đột nhiên hai người lao ra cản hai người họ lại: "Thiếu gia, lão gia mời cậu trở về!"

"Cút! Tránh ra cho tôi!" vẻ mặt Jeon Jungkook lúc này đã không dấu được sự tức giận.

"Thiếu gia, xin cậu đừng làm khó chúng tôi."

"Tôi bảo mấy người cút, có nghe hay không!!!"

"Thiếu gia, đắc tội!"

Hai người kia nhìn nhau một cái rồi cưỡng chế bắt người lên xe.

Jeon Jungkook uống quá nhiều rượu nên không thể khảng phán được gì, hẳn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng Kool Ji-Eun khuất dần trong bóng đêm...

Đêm đã khuya nhưng Jeon gia vẫn sáng ánh đèn.

Sau khi bị lôi về nhà thì Jeon Jungkook được đưa tới phòng khách, hắn ta thấy cha mẹ mình đang ngồi đấy cùng với một cô gái... cô ấy chính là Park Jiyeon.

"Mày nhìn xem bộ dạng của mày lúc này ra cái thể thống gì!" Vừa nhìn thấy dáng vẻ say khướt của thằng con mất nết thì Jeon Sung Woo nổi giận đùng đùng.

Jeon Jungkook gắt gao nhìn chằm chằm vào Park Jiyeon, giống như đang nhìn thứ gì đó cực kì đáng SỢ: "Tại sao cô lại ở đây..."

Vẻ mặt hoài nghi, sợ hãi cùng chán ghét của hắn giống như một chiếc châm nhọn dính đầy độc tố găm thẳng vào trái tim của Park Jiyeon, khiên sắc mặt cô trở nên trắng nhợt.

Trước đó, cô đã gọi cho anh ta không biết bao nhiêu lần, cũng gửi vô số tin nhắn những anh ta lại chẳng hề trả lời lại lấy một lần.

Jeon lão gia cùng Jeon phu nhân đột nhiên tìm tới cửa khuyên cô giữ đứa bé lại, thân phận cô lúng túng không biết nên nói gì, lại không liên lạc được với Jeon Jungkook cho nên chỉ có thể theo chân họ trở về Jeon gia. Chờ sau khi Jeon Jungkook trở về thì ba mặt một lời nói rõ với nhau, nhưng lại không ngờ rằng...

Jeon Sung Woo tức giận nói: "Thái độ của mày kiểu gì vậy? Là tao với mẹ mày đích thân đi mời cô Park tới đây!"

Gae Chaewon cũng dịu giọng nói: "Mời Jiyeon đến là để mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc xem phải giải quyết chuyện này như thê nào! Jungkook, con có trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề đâu!"

Jeon Jungkook cười nhạt: "Hừ, giải quyết... giải quyết cái gì? Cái mà mấy người gọi là giải quyết... chẳng phải là để ép tôi cưới cô ta sao?"

"Tao với mẹ mày bắt mày cưới Jiyeon thì là sai sao? Mày gây chuyện lỏn như vậy mà lại không muốn chịu trách nhiệm? Sao tao lại sinh ra cái đứa khốn nạn như mày!" Jeon Sung Woo lại điên tiết.

"Jungkook, trong bụng Jiyeon là con của con, chả lẽ con nhẫn tâm đến vậy ư?" Gae Chaewon cũng khổ sở.

Khuôn mặt Jeon Jungkook trở nên âm trầm: "Ở trong mắt hai người tôi chỉ là công cụ để nối dõi tông đường mà thôi!!! Hai người đã từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Có nghĩ xem người tôi yêu thật lòng là ai?"

"Thằng súc sinh!!!" Jeon Sung Woo vỗ bàn một cái, tức đến nỗi suýt nữa thì bất tỉnh: "Mày vì con đàn bà kia làm loạn nhiều năm như thế, lại còn làm ra biết bao chuyện hoang đường như vậy thì đã có lần nào tao thật sự ép phải mày cưới ngưồi khác chưa?"

"Nỗi lòng của mày! Tình yêu của mày! vậy mày có nghĩ tới chuyện một cô gái đang hoàn hảo thế này lại chỉ vì sai lầm của mày phải trả giá thê nào chưa! Mày nói ra những lời thế này thì có còn là đàn ông nữa không?"

"Hừ, đàn ông cái gì chứ... Từ lúc Kool Ji-Eun nói với tôi là không thể... tôi đã không còn là một con người nữa rồi ha ha ha..."

Jeon Jungkook cười một cách điên cuồng, nói rồi quét ánh mắt lạnh lùng vào ba người phía đối diện: "Mọi người muốn tôi lấy cô ta chứ gì? Được thôi! Tôi chiều theo ý mọi người... mọi người muốn tôi lấy ai... thì tôi lấy người đó... dù sao... cũng chẳng phải là IU.. cho dù có là ai... đối với tôi mà nói cũng chẳng khác gì nhau... ai cũng được."

Jeon Jungkook nói xong thì bưỏc chân lảo đảo rồi ngã gục xuống, say đến bất tỉnh.

Gae Chaewon giật mình đánh thót: "Jungkook!!!"

Phòng khách thoáng chốc đã loạn thành một đống, người hầu trực tiếp dìu Jeon Jungkook về phòng ngủ trên gác.

Một lúc sau, trong phòng khách dưới nhà.

Gae Chaewon áy náy nhìn Park Jiyeon ngồi im trên trên ghê không nói một câu nào từ đầu đến cuối: "Jiyeon à! Dì thực sự rất xin lỗi cháu, khiến cháu phải chịu ấm ức rồi! Cái thằng nhóc chết tiệt đó uống say rồi ăn nói linh tinh, cháu đừng để bụng nhé!"

Jeon Sung Woo cũng xụ mặt nói: "Jiyeon, cháu đừng nghĩ nhiều, cuộc hôn nhân này nó có không muốn thì cũng phải kết! Cháu về nhà chuẩn bị nhé, ngày mai bác sẽ đưa nó sang nhà cháu để dạm hỏi!"

Park Jiyeon nhìn vẻ quan tâm thân thiết của hai ông bà mà đôi mắt cô cay xè: "Cháu cám ơn hai bác."

Gae Chaewon vỗ vỗ vào tay cô: "Con gái ngoan! Bác biết là cháu thích Jungkook nhà bác, cháu đừng lo, nó chỉ là nhất thời không dứt ra được thôi. Đợi đến khi kết hôn có con có cái rồi nó sẽ hiểu được ai mới thật sự là người tốt với nó!"

Nước mắt Park Jiyeon rơi lã chã, cô cố cưỡng ép bản thân mình phải trấn tĩnh lại rồi gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Gae Chaewon và Jeon Sung Woo thấy tâm trạng của Park Jiyeon đã ổn định lại rồi, cuối cùng cũng không còn nghĩ tới việc phá thai nữa, cũng coi như là yên tâm được phần nào.

"Jiyeon, hôm nay muộn quá rồi, con ngủ lại đây một đêm có được không?" Gae Chaewon hỏi.

"Cám ơn bác, nhưng mà cháu nên về nhà thì hơn, cháu vẫn phải nói chuyện với người nhà."

Gae Chaewon nghe thê gật đầu liên hồi: "ừ ừ, đúng rồi, đúng là phải làm thê! Vậy bác gọi lái xe đưa con về nhé!"

"Cháu có thể lên gác thăm Jungkook rồi đi có được không ạ?" Park Jiyeon hỏi.

"Con bé ngốc này, đương nhiên là được rồi! Cháu mau lên đi!"

Trên gác, phòng ngủ của Jeon Jungkook.

"Kẹt!" một tiếng, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Park Jiyeon bước đến bên mép giường của người đàn ông ngồi xuống, lặng yên ngắm nhìn gương mặt của anh.

Mặc dù là trong giấc ngủ nhưng trên gương mặt anh ta vẫn còn đọng lại vẻ đau khổ tuyệt vọng, miệng vẫn cứ lẩm bẩm cái tên của người anh ta yêu..

Trong cơn mơ màng, Jeon Jungkook đột nhiên mở mắt, dường như nhìn rõ người ngồi bên mép giường là ai thì vẻ mặt trong thoáng chốc đã tràn ngập vẻ châm chọc: "Park Jiyeon... tôi sẽ cưới cô... bây giờ cô vừa lòng chưa...."

Park Jiyeon nhắm chặt mắt lại hít sâu một hơi rồi lại mở ra: "Vừa lòng chứ... ít nhất trong cuộc đời này anh cũng đã từng nói muốn lấy em..." Dù cho câu nói này khiến trái tim cô đau đến mức không thở nổi.

Jeon Jungkook nói rồi lại mê mang chìm vào trong giấc ngủ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "IU..IU, em đừng đi mà... làm sao giờ, tôi đã không xứng với em nữa rồi... tôi thê này... sao còn có thể yêu em đuợc nữa..."

"Ngủ ngon."

Park Jiyeon cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên những nếp nhăn đang nhíu chặt trên trán người đàn ông rồi rời khỏi căn phòng.

Tiêng "ngủ ngon" này của cô như thể có ma lực khiến tâm hồn người ta dịu lại, gương mặt đau khổ của Jeon Jungkook dần dần giãn ra rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu...

Jeon Sung Woo phái người đưa Park Jiyeon về nhà của Park Chin Hae, sau khi đến nơi rồi Park Jiyeon lại không vào nhà mà gọi taxi đi về một hướng khác.

Sau khi lên xe rồi, những ngón tay run rẩy của Park Jiyeon mới rút ra một tờ rơi quảng cáo chuyên phá thai nhăn nhúm...

Nhà họ Jeon đã đánh tiếng với tất cả các bệnh viện lớn, cô không thể đến đó được nữa, giờ cũng chỉ còn một lựa chọn mà thôi...

Chiếc xe taxi đi khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi đỗ lại ở đầu một con ngõ nhỏ yên tĩnh ở khu vực ngoại thành phía Bắc Seoul.

"Ở đây không vào được nữa, cô phải tự đi một đoạn rồi." Gã tài xế len lén liếc nhìn Park Jiyeon qua kính chiếu hậu, sắc mặt có chút kì lạ.

Trông thuần khiết như sinh viên đại học, thế mà nửa đêm nửa hôm khuya khoắt lại một mình đi đến cái phòng khám tư nhân kiểu này...

"Được rồi, cảm ơn." Park Jiyeon thu lại vẻ hoảng hốt trên gương mặt, trả tiền xuống xe.

Trước mặt cô là một con ngõ nhỏ đen kịt sâu hun hút, tòa nhà ở tít trong cùng có treo một tấm biển hiệu, trên biển đề mấy chữ "Bệnh viện Sunny"

Nói là bệnh viện nhưng cũng chỉ là mấy gian phòng mà thôi, cùng lắm thì cũng chỉ có thể nói là một phòng khám.

Park Jiyeon vô thức đè lại bụng mình, chân nặng như đeo chì.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô mới bước từng bước một đi về phía trước.

Con ngõ nhỏ sâu thẳm đen kịt như một con thú dữ đang há miệng thật rộng dần dần nuốt chửng bóng dáng của cô gái nhỏ...

...

"Xin chào!"

"Cô y tá đang ngồi trước quầy lễ tân vừa cắn hạt dưa vừa xem phim trên điện thoại, liếc mắt thấy có người đến cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Phá thai à?"

"Vâng."

"Đến tư vấn hay làm luôn bây giờ?"

"Làm luôn bây giờ."

"Sang phòng bên cạnh nộp tiền, nộp xong là làm lên bàn phẫu thuật được."

"Mất khoảng bao lâu thì có thể làm xong?"

"Xem tình hình đã, làm xét nghiệm trước, bình thường chỉ mấy phút thôi, chậm thì mất nửa tiếng, yên tâm đi, sẽ nhanh thôi! Những kiểu phẫu thuật như thế này bệnh viện chúng tôi một ngày làm không biết bao nhiêu ca, có nhiều kinh nghiệm lắm."

"Ừm..."

Nộp tiền với làm vài cái xét nghiệm tượng trưng xong một vị bác sĩ có tuổi vừa chuẩn bị đồ dùng phẫu thuật vừa nói: "Được rồi, ra ngoài đợi đi, mười phút sau vào làm phẫu thuật."

Park Jiyeon ngẩn ngơ gật gật, đi ra ngoài ngồi xuống băng ghế sơn xanh bong tróc của phòng khám.

Vì để phá cái thai này, mấy ngày hôm nay dường như cô đã đi hết một lượt những bệnh viện có thể đến nhưng mà vẫn không có kết quả. Hiện tại, không có một câu hỏi dư thừa nào, không có cảnh báo hay nhắc nhở, cũng chẳng cần chờ đợi lâu, chỉ cần nộp tiền là được làm phẫu thuật, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng chỉ có thể máy móc đáp lại...

Mười phút...

Mười phút nữa...

Đứa trẻ không nên xuất hiện này...

Đứa trẻ khiến cha nó đau khổ không muốn sống này...

Đứa trẻ là nguyên nhân của tất cả những sự hỗn loạn này... cuối cùng cũng sẽ phải rời khỏi thế giới này!

Park Jiyeon cúi đầu, những sợi tóc rơi xuống che lấp gương mặt cô, trong lòng bàn tay trắng đến mức gần như là trong suốt là một bức ảnh siêu âm, trong ảnh cái thai đã thành hình, cái tay cái chân nho nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong bụng mẹ...

Nó... đáng yêu đến vậy cơ mà...

"Tí tách." Những giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm bức ảnh...

Cô gái vốn đang ngồi bất động ngây ra đó giờ phút này lại siết chặt tấm ảnh áp sát lên ngực, đau khổ khóc nấc không thành tiếng, cả người run lên bần bật.

"Con ơi... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi..."

"Xin lỗi con... mẹ không thể giữ con lại nữa..."

"Xin lỗi con... mẹ yêu con..."

Cô chưa từng nói với ai cô luyến tiếc đứa bé này đến mức nào, cho dù nó đến bất ngờ như thế, cho dù nó mang lại cho cô bao nhiêu đau khổ.

Nhưng cô nhớ rất rõ, lần đầu tiên siêu âm, lúc nhìn thấy con trong màn hình máy tính, trái tim cô bỗng ấm áp đến vô cùng.

Nhưng mà cô biết, giống như sự mong chờ vô vọng đối với Jeon Jungkook, đứa bé này vốn dĩ không thuộc về cô...

'Jeon Jungkook, đây là chuyện cuối cùng em có thể làm vì anh...'

Đêm khuya, tại Nine One Hannam.

Bởi vì áp lực tinh thần liên tiếp ập đến trong mấy ngày qua, nên sau khi trở về từ Namdong-gu Rosé vẫn đang ngủ say, mãi cho đến nửa đêm cô bị một cuộc điện thoại lạ đánh thức.

Để tránh đánh thức bánh bao nhỏ, Rosé ra ngoài cửa nghe điện thoại: "Alo, ai đấy ạ?"

"Đây là bệnh viện Sunny, xin hỏi chị có biết cô Park Jiyeon không ạ?"

'Bệnh viện?'

Tim Rosé giật thót một cái: "Park Jiyeon... cô ấy là chị họ của tôi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô ấy đến bệnh viện của chúng tôi phá thai, trong quá trình phẫu thuật xảy chút sự cố ngoài ý muốn... bây giờ đang mất máu nhiều, với điều kiện điều trị của chúng tôi không đủ để xử lý tình hình của cô ấy, cần chuyển viện ngay lập tức. Cô mau chóng thông báo cho người thân của cô ấy đến đây một chuyến, nếu như người mà chết ở đây, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!" Đầu bên kia điện thoại báo địa chỉ xong liền cúp máy đánh "cạch" một cái.

Rosé chết sững ngay tại chỗ, cả người cô như rơi xuống hầm băng.

"Làm sao thế?" Đằng sau lưng vang lên giọng nói đầy lo lắng của Lalisa.

Rosé sực tỉnh, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy: "Lalisa, chị họ em xảy ra chuyện rồi, em phải đến bệnh viện ngay lập tức!"

"Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện gì đó tên là Sunny, ở phía Bắc thành phố Seoul..."

Rosé nói rồi không cần biết gì nữa mà đâm đầu chạy vội ra ngoài, trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ, chân còn đang đi dép lê....

Sau khi chạy điên cuồng ra ngoài, Rosé mới phát hiện ra xe mình không ở bên này, lại vội vàng chạy vào tìm Lalisa.

Đúng lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu trắng nhanh chóng chạy đến dừng lại ngay bên cạnh cô, Lalisa hạ kính xe xuống: "Lên xe đi."

Rosé lập tức mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, cô nhanh chóng phát hiện trong xe còn để một đôi giầy vào một cái khẩu trang màu trắng.

"Thay giày, đeo khẩu trang vào." Lalisa dặn dò, sau đó chiếc Bugatti Veyron màu trắng như một tia chớp nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Hai mươi phút sau, xe đã dừng trước đầu một con ngõ vắng vẻ.

Rosé đẩy cửa xe ra, lập tức chạy như điên về phía cái bệnh viện sâu trong con ngõ kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy cái bệnh viện, tim của Rosé liền chìm vào trong tuyệt vọng, đây đâu phải là bệnh viện, đây rõ ràng là một phòng khám chui mà!!!

'Tại sao chị Jiyeon lại đến đây làm phẫu thuật? Rõ ràng bọn họ đã hẹn với nhau khi nào làm phẫu thuật nhất định phải gọi cô đi cùng mà! Có phải cái bệnh viện này nhầm lẫn gì không?'

Rosé ôm một chút hy vọng mong manh xông vào bệnh viện: "Park Jiyeon ở đâu!!!"

Cô y tá đứng ở cửa vẻ mặt hình như rất khó chịu: "Đi thẳng, phòng phẫu thuật! Sao bây giờ các người mới đến! Bệnh nhân sắp không xong rồi kia kìa! Thế này mà chết ở đây chẳng phải là làm hỏng danh tiếng của chúng tôi rồi sao? Mau đưa đi đi!"

Rosé nghe thế mà rồ cả người, nhưng không có thời gian đâu mà đôi co với cô ta, vội vàng xông vào phòng phẫu thuật, Lalisa theo sát phía sau cô.

Vừa mới đẩy cửa ra, đập vào mắt Rosé là màu đỏ chói mắt của máu...

Nhìn thấy cô gái sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nằm trên bàn phẩu thuật đầy máu đúng là Park Jiyeon, trong đầu của Rosé hoàn toàn trống rỗng, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Trời dần trở sáng nhưng trái tim của Rosé lại càng lúc càng nặng trịch.

Cho đến khi Park Jiyeon được đưa vào bệnh viện tư nhân cao cấp Seoul, cô vẫn không dám tin rằng, cô gái nằm trong phòng phẫu thuật đang sáng đèn là Park Jiyeon.

"La đổng, tình hình của bệnh nhân không được ổn, e rằng hai vị phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra." Bác sĩ nói rồi mau chóng đi vào phòng phẫu thuật.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn đang yên đang lành, thế nhưng bây giờ lại có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào...

Trong đầu Rosé bây giờ toàn là cảnh tượng cô gái nằm trên bàn mổ đẫm máu mà cả người run lên bần bật, ngay đến hai chân cũng mềm nhũn.

'Tại sao... tại sao lại thành ra như thế này...'

"Là lỗi của em... đều do em... em nên luôn luôn ở bên cạnh chị ấy mới phải..." Rosé vùi vào sự tự trách.

Lalisa đau lòng ôm siết lấy bờ vai của cô gái nhỏ: "Em đừng nghĩ linh tinh, chuyện này không liên quan đến em, có thể là do phía bên Jeon Jungkook xảy ra vấn đề gì đó."

Bằng không Park Jiyeon làm sao có thể đột nhiên nửa đêm khuya khoắt lại chạy đến phòng khám chui để phá thai.

"Jeon Jungkook!!! " Rosé nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt tràn đầy lửa giận mà lôi điện thoại di động ra, những ngón tay hỗn loạn ấn tìm số điện thoại của Jeon Jungkook trong danh bạ.

Nhưng, đầu dây bên kia lại vang lên thông báo tắt máy.

Rosé tức giận đến mức muốn phi thẳng đến nhà tìm người, nhưng giờ phút này cô tuyệt đối không thể rời khỏi bệnh viện.

"Đừng lo." Lalisa trấn an nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, sau đó anh liền gọi cho Jeon Sung Woo.

....

Trời vừa mới sáng, Jeon Jungkook đã bị Jeon Sung Woo gọi người hầu trong nhà dựng dậy.

Ở phòng khách dưới nhà, Jeon Sung Woo và Gae Chaewon đang bàn nhau xem mang quà gì đến ra mắt thì hợp.

Jeon Jungkook ngồi trên sofa đầu tóc rối bời, trên người vẫn còn mặt áo ngủ tối hôm qua, vẻ mặt hờ hững.

Nhìn thấy cái vẻ chẳng thiết tha gì này của Jeon Jungkook, Gae Chaewon bực tức nói: "Jungkook, hôm nay phải đến nhà họ Park dạm hỏi đấy, rốt cuộc con còn muốn lề mề đến bao giờ? Còn không mau đi rửa mặt thay quần áo rồi đi à! Con muốn để cho người ta cảm thấy nhà họ Mạc chúng ta ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng không hiểu hay sao? Hay là con lại muốn đổi ý! Tối hôm qua con đã đồng ý rồi cơ mà!"

Jeon Jungkook ngửa đầu vào sofa ngẩng mặt lên trời, nhếch môi cười nhạt: "Con có đồng ý hay không thì có khác gì nhau? Dù sao cũng đâu cũng là hôn lễ mà ba mẹ muốn... ba mẹ đi là được rồi..."

Haha, từng thề rằng không phải cô ấy thì không lấy, kể cả cho dù đối thủ có là Lalisa anh cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, cố gắng đến bây giờ, cuối cùng cũng đã nhìn thấy một tia hy vọng thế nhưng giờ đây anh lại phải lấy vợ...

Anh và IU thế nhưng lại kết thúc triệt để bằng cách này...

Jeon Sung Woo tức giận không thôi: "Cái thứ ngu xuẩn không biết tốt xấu, một cô gái tốt như Jiyeon mà mày không biết quý trọng, sau này rồi có ngày mày phải hối hận!"

Jeon Jungkook nghe thấy cha mình nói vậy, trong lòng lại trồi lên sự bài xích cùng u ám.

Anh ta nghĩ rằng Park Jiyeon sẽ khác với những cô gái khác, thậm chí khi IU nói rằng mọi thứ quá trùng hợp, anh cũng không có chút nghi ngờ. Nhưng, bây giờ thì sao, đã hứa với anh ta rằng sẽ bỏ cái thai đi vậy mà lại không làm, ngược lại chỉ trong thời gian ngắn đã khiến ba mẹ anh hoàn toàn đứng về phía cô...

Nghĩ đến đó, cơn giận đè nén trong lòng Jeon Jungkook bao lâu nay lại bùng phát hết vào giờ khắc này: "Nều như cô ta thực sự tốt như những gì ba mẹ tưởng thì làm sao có thể ép con đến mức như thế này? Nếu cô ta đơn thuần như những gì ba mẹ nghĩ, vậy thì làm sao cô ta có thể trùng hợp gặp được dì, hơn nữa còn để cho dì biết ba của đứa trẻ là con? Rốt cuộc là con ngu hay ba mẹ ngu? Hừ, hoặc là nên nói, cả hai người căn bản không cần biết cô ta là người như thế nào, hai người chỉ quan tâm đến đứa cháu đích tôn nối dõi tông đường của hai người thôi chứ gì! Con hối hận! Con hối hận vì đã nhìn nhầm người!"

"Mày..." Jeon Sung Woo đang định phát hỏa, nhưng đúng lúc này điện thoại của ông đột nhiên reo lên.

Người gọi đến là Lalisa. Sao mới sáng sớm ra Lalisa đã gọi điện thoại cho ông?

Jeon Sung Woo tràn đầy nghi ngờ nghe điện thoại: "Alo? Lalisa à! Sớm thế này có việc gì không cháu?"

"Bác Jeon, Jungkook có ở đó không ạ?"

"Có chứ, có chứ, cháu tìm nó à?"

"Bác Jeon, làm phiền bác bật loa ngoài lên được không ạ!"

Jeon Sung Woo không hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo lời Lalisa, mở loa ngoài lên.

Ngay sau đó, đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh tanh không cảm xúc của Lalisa: "Phòng cấp cứu tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân cao cấp Seoul, Park Jiyeon trong quá trình phá thai bị mất máu quá nhiều hiện đang cấp cứu."

Giọng của Lalisa rõ mồn một vang lên trong phòng khách yên tĩnh, đập thẳng vào tai Jeon Sung Woo, Gae Chaewon và cả Jeon Jungkook.

Tin tức này như sét giữa trời quang...

Mất một lúc sau ba người mới phản ứng lại được, Gae Chaewon giật lấy điện thoại từ tay chồng, hốt hoảng hỏi dồn dập: "Lalisa... cháu... cháu đang nói gì thế! Hôm qua hai bác khuyên Jiyeon cả buổi chiều, tối qua lúc Jiyeon về vẫn còn ổn mà, con bé đã đồng ý với bác là không nghĩ đến chuyện phá thai nữa rồi mà. Hôm qua muộn quá rồi bác còn định giữ con bé ngủ lại đâu một đêm nhưng con bé nói nó còn phải về nhà thương lượng với cha nó nữa, tài xế đưa nó về đến tận cửa nhà mà... sao... sao... sao lại có thể đi phá thai được..."

"Bác đã đánh tiếng với bên bệnh viện tư nhân cao cấp Seoul rồi mà, nếu Jiyeon đến đó, Bác tuyệt đối không thể không biết được." Jeon Sung Woo cũng nói theo.

Nghe đến đây, Lalisa cũng coi như đã hiểu ra tại sao Park Jiyeon lại tìm đến một phòng khám chui để phá thai: "Nửa đêm về sáng ngày hôm qua, Park Jiyeon một mình đi đến một phòng khám tư ở phía Bắc thành phố."

Gae Chaewon không dám tin: "Lalisa, tại sao cháu lại biết chuyện này?"

"Park Jiyeon là chị họ của bạn gái cháu, nửa đêm hôm qua Chaeyoungie nhận được điện thoại của phòng khám tư. Khi chúng cháu đến nơi, cô ấy vì mất máu quá nhiều mà lâm vào tình trạng cực kì xấu, cho nên chúng cháu đã chuyển cô ấy đến bệnh viện Seoul ngay trong đêm."

Lúc này trong lòng Jeon Sung Woo tràn đầy hối hận, lo lắng truy hỏi: "Bây giờ Jiyeon thế nào rồi? Đứa bé thì sao... Đứa bé thế nào rồi? Có giữ được không?"

"Đứa bé đã không còn, còn người lớn thì đang trong phòng cấp cứu, tình hình rất nguy cấp, bác sĩ nói có thể không giữ được tử cung."

Lời của Lalisa khiến cho Gae Chaewon và Jeon Sung Woo chết sững.

Gae Chaewon ôm mặt thất thanh khóc nấc lên.

Jeon Sung Woo cố gắng đứng vững lại: "Chaewon, mau! Đi đến bệnh viên! Gọi cả Gae Mindeulle nữa, tuyệt đối không thể để Jiyeon xảy ra chuyện được!"

Bằng không cả đời này ông sẽ không tha thứ cho chính mình...

Gae Chaewon vội gật đầu, vừa nghẹn ngào vừa gọi điện, Jeon Sung Woo lập tức cho quản gia chuẩn bị xe rồi hai người vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Đằng sau lưng, Jeon Jungkook vẫn đờ đẫn ngồi chết lặng trên sofa, dường như không có cách nào tỉnh lại từ những gì Lalisa vừa nói.

Phá thai... Đứa bé... không còn... Tử cung có khả năng không giữ được...

Jiyeon......

Một lúc lâu sau, Jeon Jungkook mới hoảng hốt bừng tỉnh, đứng bật dậy đần đần độn độn chạy ra ngoài cửa.

— —

Lời riêng của Editor: Tôi không biết mọi người có nghĩ giống tôi không nhưng nếu chị hoặc em gái tôi bị như Jiyeon tôi thề cái thằng như Jungkook không yên với tôi, tôi cắt đi anh em của nó luôn, chứ con gái người ta nuôi lớn lên, để nó muốn hiếp thì hiếp muốn kiu phá thai thì phá đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro