Làm gì có chuyện học không giỏi! Rõ ràng là học bá thì có!!!
Rosé nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run rẩy, giọng nói có chút khàn khàn: "Lisa, sao em lại không nghe lời cô giáo vậy?"
Rõ ràng cách đây không lâu, cô còn dạy chị nhất định phải giữ nguyên trạng thái, không được manh động... kết quả chị lại trực tiếp tỏ tình cầu hôn, đúng là bẫy trời mà...
"Thầy cô giáo chỉ dạy những cái cơ bản, còn việc học hỏi là ở mình." Giọng điệu của Lisa ngược lại rất có lí.
"Cô chưa từng dạy em giở trò lưu manh!"
"Nhưng, chỉ có cách này mới có thể khiến cô biết, người em thích chính là cô."
"Như vậy là em phạm thượng rồi!"
"Vậy thì nhất định là vì cô quá đáng yêu..." Lisa vẫn áp trán vào trán cô, bàn tay to lớn của chị nhấc ngón tay mảnh khảnh của cô lên đặt vào tim mình, con ngươi thanh lãnh lúc này lại nóng như núi lửa, giọng nói như lời thần chú mê hoặc trái tim cô: "Chaeng~ à, ở bên chị đi, mọi thứ của chị đều là của em hết..."
"Chị đừng nói gì nữa!!!" Đầu Rosé là một mảnh hỗn loạn, thật ra khi cô tự xưng là cô giáo đã tự cảm thấy mất hết cả thể diện rồi.... Cô đang muốn bịt tai lại, nhưng vẫn muộn một bước.
Lisa nói tiếp: "Cái Cục Mandoo cũng là của em."
Đồng tử của Rosé chợt co lại: "...!!!"
Lisa thản nhiên quan sát phản ứng của cô, thấy cô trợn tròn mắt nhìn mình, khóe miệng chị hơi nhếch lên, ngón tay như thể đang trêu đùa một chú mèo, từng chút từng chút nhẹ nhàng miết lên phần da thịt mẫn cảm phía sau ót cô: "Hiện tại là bao nhiêu phần trăm rồi? Hửm?"
Rosé che mặt, trả lời theo phản xạ: "Một nửa, một nửa rồi..."
Nói xong, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình: "Đệch! Lalisa, chị cũng quá là vô liêm sỉ rồi đấy, cư nhiên còn lợi dụng cả Bánh Bao!"
"Mingie là ưu thế trời sinh của chị, sao có thể nói là lợi dụng được?"
"Vậy chị dùng mỹ nhân kế với tôi thì sao!!!" Rosé căm phẫn dâng trào, muốn thoát khỏi tư thế bị anh hoàn toàn nắm trong tay thế này, Lisa rõ ràng không dùng sức làm đau cô, nhưng cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi.
"Có sao?" Lisa giở giọng vô tội.
"Được được được, chị không dùng, là tự tôi ảo tưởng ra được chưa! Ơ... Laa... Lisaa..." Rosé đang oán thán, nói được một nửa đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Hửm?"
Mặt Rosé tái mét ôm lấy bụng: "Tôi... bụng tôi đau quá..."
"Cái gì? Đau ở đâu?" Mặt Lisa lập tức trở nên nghiêm túc.
"Bụng, bụng đau! Không xong rồi! Càng ngày càng đau..." Trán Rosé bắt đầu đổ mồ hôi.
"Rốt cuộc là làm sao? Đang yên đang lành sao tự dưng lại đau bụng? Thức ăn có vấn đề?"
Rosé ho nhẹ: "Hự, chắc không phải đâu... tôi nghĩ... chắc tại no quá... vừa rồi lúc tôi uống xong cốc nước cam đã cảm thấy dạ dày không ổn rồi..."
Lúc này Lisa mới phát hiện hầu hết đồ ăn trên bàn gần như đều bị mình cô ăn sạch, cô lại còn uống thêm một cốc nước to như vậy, chị tức giận nói: "Chaeyoung! Em bị ngốc hả? Ăn nhiều thế mà không biết no à?"
Rosé còn cáu hơn anh: "Không phải tại chị chắc! Tôi bị chị dọa sợ đến mức cứ phải ăn mãi cho đỡ sợ! Chị lại còn một mình uống hết rượu không chừa giọt nào cho tôi! Tôi không uống nước hoa quả thì uống gì! Giờ chị còn mắng tôi!" Nói xong cô lại ôm bụng, "ai ui" thảm thiết.
Thấy thế cơn giận của Lisa cũng bay sạch vội vàng động viên cô: "Là lỗi của tôi... Tôi đưa em tới viện!"
Rosé nghe vậy tỏ ra khó xử, "Hả? Thôi không cần đâu, nửa đêm nửa hôm chạy tới bệnh viện vì ăn no mất mặt lắm!"
"Thể diện quan trọng hay cơ thể quan trọng?" Lisa không nói hai lời vội cầm lấy ví và điện thoại, sau đó bế cô lên.
Rosé vội xua tay: "Ụa... Lalisa... không được... đổi tư thế khác đi... Chị đỡ tôi đi từ từ thôi... Tư thế này khó chịu lắm..."
"Em..." Lisa vừa giận vừa thương, đành phải đặt cô xuống, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài.
Lúc tới phòng cấp cứu của bệnh viên, quần áo và tóc Rosé đã ướt đẫm mồ hôi. Thêm việc Rosé cứ ôm bụng suốt và Lisa cứ trưng ra vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi, một y tá vội đỡ lấy Rosé: "Sắp sinh à? Mau! Mau lên xe đẩy đi!"
Rosé kéo khẩu trang lên, tránh để người ta nhận ra, sau đó hắc tuyến đầy đầu giải thích: "Không... không phải đâu chị y tá ơi! Em ăn no quá thôi!"
"...." Viên y tá cạn lời một giây, cúi đầu nhìn bụng cô, lúc này mới phát hiện bụng chỉ hơi nhô lên, quả thật không giống thai phụ: "Khám dạ dày xin mời rẽ trái!"
"Cảm ơn!"
Hơn nửa đêm, sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng có kết quả chẩn đoán bệnh của Rosé. Trong khoảng thời gian ngắn lại ăn uống quá nhiều kèm theo áp lực dẫn đến việc bị viêm dạ dày cấp tính...
Lisa vuốt ve gò má trắng bệch của cô gái đang nằm trên giường bệnh, tỏ ra đau lòng, "Còn đau không?"
Rosé khổ sở gật đầu: "Đau, có điều đỡ hơn nhiều so với lúc nãy rồi... Ừm, Lisa, còn một chuyện..."
"Chuyện gì? Em nói đi."
Rosé chần chừ một lúc, xấu hổ nói: "Lợi của tôi hình như bị cái nhẫn kia cạ vào rách da rồi, ban nãy không cảm thấy gì, giờ đau quá..."
Lisa đỡ trán, dở khóc dở cười xoa tóc cô: "Đợi chút, để tôi đi mua thuốc cho em."
"Ừm."
Sau khi Lisa đi khỏi, Rosé mới thở dài một hơi, sau đó vội sờ lên cái bụng to tròn của mình... Không ngờ đúng giờ phút mấu chốt cái bụng lại cứu cô một mạng! Nhưng mà! Cảm giác ăn no đúng là khó chịu! Cả đời này cô cũng không muốn nếm trải lần thứ hai nữa đâu!
Trước đây có một khoảng thời gian, vì quá bận nên có một thời gian dài cô ăn uống không đúng bữa, kết quả có một lần cũng đột phát viêm dạ dày cấp tính vào nửa đêm...
Khác ở chỗ, lần trước là vì nửa đêm nên không gọi được xe, cô đành phải tự mình lái xe máy tới viện, tự đi đăng kí, tự lấy thuốc, ngồi một mình ở hành làng dài lạnh lẽo để truyền dịch...
Lisa quay lại rất nhanh. Chị cầm thuốc ngồi xuống cạnh giường, sau đó mở chai thuốc ra, nghiêm túc dặn dò: "Đây thuốc bôi ngoài da, há miệng nào để tôi bôi thuốc cho em."
Rosé ngoan ngoãn há miệng, lưỡi không cẩn thận chạm vào, cô nhíu mày: "Đắng..."
"Cố chịu một chút, đừng chạm vào nó."
"Ừ."
Bôi thuốc xong, Lisa vẫn dịu dàng nhìn cô, khẽ nỉ non đổi cách gọi: "Cô giáo à..."
Rosé giật mình ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại được là chị đang gọi mình: "Hả?"
"Em xin lỗi..." Lisa khẽ thở dài tự trách, sau đó chị nhấc tay cô lên, đặt nhẹ một nụ hôn lên mu bàn tay: "Đều tại em học không giỏi nên mới khiến cô bị thương."
Tim Rosé đập lệch nửa nhịp. Chết cha... sáu mươi phần trăm rồi... Sáu mươi mốt... sáu mươi hai... sáu mươi ba rồi... đang trên đà tăng lên nữa kìa... Làm gì có chuyện học không giỏi! Rõ ràng là học bá thì có!!!
Rosé lắc đầu, vội kết thúc chủ đề vừa nguy hiểm lại mờ ám giữa "cô giáo" và "học sinh" này, sau đó đổi lại thành trạng thái nhân viên nề nếp, giơ tay nói: "Sếp, tôi muốn xin nghỉ một thời gian, không muốn bị quấy rầy!"
Lisa sau khi suy nghĩ một hồi cũng vui vẻ đồng ý: "Có thể phê chuẩn, em muốn mấy ngày?"
Rosé nhìn ngón tay, yếu ớt hỏi: "Đơn vị có thể tính bằng năm không?"
"Tôi cho em thời gian là 7 ngày." Lisa mặc kệ ý kiến của cô, gõ nhịp quyết định.
"Được thôi... 7 ngày thì 7 ngày! Đợi mai tôi ra viện rồi, tôi có thể tạm thời về sống ở căn hộ công ty cấp không? Vừa xong chị đã đồng ý sẽ không quấy rầy rồi mà! Vừa hay gần đây Mingie cũng không ở nhà, hơn nữa ngày kia tôi còn phải tới công ty một chuyến, ở chỗ mới cũng gần hơn một chút!" Rosé cố gắng vẽ ra đủ lí do chính đáng.
"Được." Lisa gật đầu không chút do dự.
"..." Ặc, dễ dàng vậy sao? Tự dưng không gài bẫy cô nữa, cô có chút không quen ấy. Rosé nheo mắt lại, rộ ra vẻ mặt tiểu hồ ly, cô dường như phát hiện cách có thể đối phó hiệu quả nhất đối với tên Đại ma vương này rồi! Khổ nhục kế?
Chẳng lẽ vì vừa rồi bác sĩ nói đừng để cô chịu áp lực lớn sao? Haiz, cũng vì quá quan tâm nên khổ nhục kế mới có hiệu quả như vậy... Nghĩ đến đây, chỉ số trong lòng bỗng chốc tăng một lúc lên tới tám mươi phần trăm luôn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro