Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lalisa Manoban, em thích chị!

Ba người kiên nhẫn nhìn những tác phẩm của thí sinh khác, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ xuất hiện.

Nhưng mà, người xuất hiện trên sân khấu không phải người mẫu của bọn họ mà là của một thí sinh khác!

"Chuyện gì xảy ra?" Rosé hơi biến sắc.

Minguk vội vàng nói: "Để em ra hậu trường hỏi một chút!" .

Rất nhanh, Minguk trở lại, đỏ mắt nói: "Ban tổ chức bảo chúng ta bị xếp diễn cuối cùng, em hỏi tại sao thì bọn họ còn không biết xẩu hổ mà nói diễn cuối cùng tốt hơn, có thể áp đảo. Nhưng mà... nhưng mà người diễn thứ hai từ dưới lên lại là Kim Bum. Vốn các mẫu thiết kế của chúng ta đã có phong cách gần với bọn họ mà bây giờ còn cố ý xếp chúng ta phía sau, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị người ta phỉ nhổ cho bằng chết..."

Khỏi cần hỏi cũng biết tám phần là do cô siêu mẫu Lolita gì gì đó động tay động chân, ả nổi danh trong giới là ỷ lớn hiếp bé, cứ ngứa mắt ai là sẽ xử lý người ta.

Cuối cùng lại là Taeyang mở lời an ủi, không thèm để tâm nói: "Không có gì đáng ngại, nếu tác phẩm của tôi thật sự bị coi là sao chép thì xếp ở vị trí nào cũng như nhau thôi."

Cuộc thi này chấm điểm trực tiếp, sẽ lấy trung bình điểm số của sáu vị giám khảo. Những người dự thi phía trước đã có năm người đạt hơn 9 điểm rồi, cạnh tranh rất khốc liệt.

Mà người mở màn - Kwon Ji-yong, thì chỉ đạt 7,3 điểm, từ đó có thể thấy các giám khảo không hề thích cái loại hành vi ăn theo này. Vào lúc này, đột nhiên toàn trường vang lên tiếng chụp ảnh tách tách cùng những tiếng trầm trồ.

Đây là lượt dự thi của Kim Bum. Ngay cả Rosé, Minguk với Taeyang cũng hoàn toàn bị những tác phẩm trên sân khấu hấp dẫn. Nhất là bộ váy chủ chốt được Lolita mặc trên người, chiếc váy dài được gắn thật nhiều hoa giống như mùa xuân đang đến, trong nháy mắt khiến người xem có cảm giác phấn khởi bừng bừng. Những họa tiết thêu tay truyền thống kết hợp với kĩ thuật cắt may hiện đại, có thể nói đây là sự "Giao thoa của thời gian, tác phẩm kết hợp phong cách của Đông và Tây".

Nét đẹp văn hóa truyền thống không chỉ kết hợp hoàn hảo với những trang sức hiện đại mà còn rất phù hợp với chủ đề "Sinh Mệnh". Người mẫu là siêu mẫu thế giới Lolita, chất liệu là hai loại gấm quý hiếm của Hàn, đá quý thì là do một công ty con của Park thị tài trợ... từ đầu đến cuối chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung - Hoàn hảo!

Thật là một chiếc váy họa lệ khiến người ta muốn mua ngay lập tức. Lúc này phía dưới đã có vài nữ minh tinh hay danh viện nào đó nhao nhao tìm quan hệ để chiếm được chiếc váy này. Mặc dù đây là tác phẩm của Taeyang nhưng Rosé biết, nó càng được người ta khen ngợi thì người sinh ra no càng đau khổ hơn không ai khác là Taeyang.

Đang chuẩn bị an ủi mấy câu thì thấy trên tay của Taeyang có một vết bỏng dữ tợn, Rosé nhất thời biến sắc: "Tay của cậu bị làm sao?"

Taeyang lập tức rút tay lại theo bản năng: "Không có chuyện gì, tôi vô tình..."

"Đang êm đẹp kiểm tra quần áo thì sao tay lại bị bỏng như vậy? Minguk, chuyện gì xảy ra?" Rosé chuyển hướng hỏi Minguk.

Vẻ mặt Minguk cũng mê mang: "Cái này em cũng không biết! Giám đốc nói chỉ còn một chút nữa là xong nên bảo em đi ra trước tìm chị, sau đó em cũng không biết xảy ra chuyện gì..."

"Bà chủ, thật sự không sao cả!"Lúc ba người nói chuyện, điểm số của Kim Bum đã được công bố.

Thấy được số điểm, khuôn mặt của Minguk lập tức hiện lên vẻ tuyệt vọng: "9.9 điểm! Trời ạ! Em có nên khen anh không hả giám đốc Dong? Anh có cần phải trâu như vậy không! Bao nhiêu lần thi đấu mà chưa bao giờ xuất hiện điểm số cao như vậy? Cao nhất cũng chỉ được 9,6 điểm thôi! Anh... thật là!"

Rosé cũng dở khóc dở cười vì Minguk 'xem ra bản thân quá lợi hại cũng là một loại phiền phức!'

Ý nghĩa chủ đề trong bộ sưu tập Sinh Mệnh này của Taeyang không chỉ có ngụ ý tốt mà còn đề cập đến văn hóa truyền thống, quả thực là đo ni đóng giày cho những giải thưởng lớn như thế này, lại cộng thêm một team chuẩn bị có năng lực và tài nguyên hùng hậu như thế, khó trách lại khiến ban giám khảo ưu ái như vậy.

Tiếng vỗ tay ở hiện trường càng lúc càng vang lên nhiệt liệt, hơn một nửa số người có mặt tại đây đều đứng lên chúc mừng Kim Bum và Park Hwayoung, tất cả các phóng viên đều chĩa ống kính về phía họ, chuẩn bị chộp lấy cảnh anh ta lên sân khấu nhận giải.

Kim Bum đắc ý đứng dậy nói lời cám ơn với từng người chúc mừng và thao thao những lời sáo rỗng: "Mọi người đã quá lời rồi, đây là công lao của cả tập thể! Đặc biệt là bà chủ của tôi cô Park Hwayoung, nếu như không có cô ấy thì sẽ không có Kim Bum của ngày hôm nay!"

Park Hwayoung nghe vậy cười nói: "Đừng khiêm tốn thế, anh mới là linh hồn và trái tim của History chúng ta."

Bây giờ Kim Bum giành giải thưởng lớn như vậy, Park Hwayoung vì giữ chân anh ta lại, muốn anh ta sống chết trung thành với mình nên thái độ đối đãi với anh ta đương nhiên là càng tốt hơn.

Trong lúc Kim Bum chỉnh trang lại trang phục, sải bước chuẩn bị bước lên sân khấu lĩnh thưởng thì người dẫn chương trình đột nhiên lên tiếng: "Mọi người bình tĩnh, chớ nóng vội, chúng ta vẫn còn một người dự thi cuối cùng!"

"Cái gì? Vẫn còn một người? Cái trò gì vậy?"

"Trao luôn giải đi cho rồi! Thế này không phải là lãng phí thời gian à?"

"Cũng chẳng còn cách nào khác cuộc thi là như thế mà, thôi, đợi làm hết các thủ tục đi vậy! Dù sao kết quả cũng đã định sẵn rồi, vừa vặn nhân cơ hội này chuẩn bị nội dung để lát nữa phỏng vấn đi!"...

Nghe thấy người dẫn chương trình nói vậy, bước chân của Kim Bum khựng lại, gương mặt có chút lúng túng, lúc này mới chợt nhớ ra Lolita lúc nãy có lén nói với gã ta về chuyện đã sắp xếp cho đứa sao chép ở cuối cùng, chợt cảm thấy cũng khá thú vị nên tỏ vẻ dễ tính, một lần nữa quay về vị trí của mình ngồi xuống.

Đợi đến khi bài thi của kẻ đó lên sàn, không chỉ có thể làm nổi bật tài năng của gã ta hơn nữa mà còn có thể nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, hù dọa cái đám bắt chước một phen, đúng là một công đôi việc.

Park Hwayoung cũng chẳng sốt ruột, dù sao cũng là thứ đã nằm trong lòng bàn tay, mấy đối thủ có sức cạnh tranh nhất cũng đã lên sàn cả rồi, giờ chỉ còn lại một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, dù sao cũng là chuyện thêu hoa trên gấm*mà thôi.

(*Thêu hoa trên gấm: Gấm vốn đã đẹp, thêu thêm hoa lại càng đẹp. Thường dùng ám chỉ những việc vốn đã tốt rồi lại càng tốt hơn.)

Hiện tại trong hội trường, mấy ngôi sao nghệ sĩ và đám tiểu thư đều đi ra bắt chuyện với Park Hwayoung. Các nhà thiết kế thì vây lấy Kim Bum, tất cả ống kính của các phóng viên cũng đều hướng về phía Kim Bum. Các giám khảo đều đã dọn dẹp chuẩn bị ra về.

Vì vậy nên, khi tác phẩm của người dự thi cuối cùng lên sàn, dường như không có ai chú ý...

Trạng thái của Taeyang lúc này có phần không ổn, hình như lại càng sốt cao hơn, nhịp thở càng lúc càng dồn dập, vết bỏng trên tay cũng không thèm xử lý mà cố chịu nãy giờ.

Rosé đỡ lấy cậu ta: "Cố gắng thêm chút nữa, xíu nữa thôi là có thể về nhà rồi!"

Rosé vốn dĩ đang định bảo Minguk đưa Taeyang về nhà luôn nhưng trong lòng cô biết rõ, cậu ta chắc chắn muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng.

Tác phẩm dự thi của Taeyang cô đã xem rồi, cực kì tốt, nếu như không có Sinh Mệnh thì bài thi của cậu ấy chắc chắn sẽ giành giải nhất, nhưng một khi đã có Sinh Mệnh rồi, e là không chỉ không giành được giải gì mà còn sẽ rơi vào kết quả xấu nhất...

"Phụt" một tiếng, sâu khấu rực rỡ ánh đèn phối hợp với chủ đề của Sinh Mệnh lúc nãy thoáng cái đã tối sầm, tiếng nhạc đổi thành phong cách hùng hồn, lại có chút đè nén khiến người ta nghe mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Sau đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, tiếng nhạc đột nhiên cao vút lên, ánh đèn cũng bắt đầu sáng dần lên.

Tiếp sau đó, người mẫu đầu tiên bước lên sàn. Là một bộ váy xòe dạ hội kinh điển màu đỏ, phong cách hoa lệ mà chói mắt, như thể thứ đang mặc trên người không phải là váy mà là ráng nắng chiều đỏ rực cuối chân trời, chi tiết trên váy vẫn sử dụng những yếu tố phục cổ văn hóa Hàn Quốc mà Taeyang am hiểu nhất như mây lành thêu tay. Cho dù là vô cùng bắt mắt nhưng vì đã có sự xa hoa đến cùng cực mà Kim Bum mang lại vừa nãy, thế nên trong thoáng chốc không hề có sự kinh ngạc trầm trồ mà thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Vốn dĩ tất cả mọi có mặt ở đây đều liếc một cái rồi khịt mũi coi thường, nhưng khi chiếc váy bước ra khỏi bóng tối tiến ra ánh sáng phô diễn toàn bộ diện mạo của nó thì lại khiến người ta không cách nào rời mắt!

Ngay cả Rosé cũng kinh ngạc đến ngẩn người: "Tại sao lại như thế này!!!" Sáu tác phẩm mà Taeyang mang đi tham dự cuộc thi lần này vẫn là những thiết kế trước đây, không hề thay đổi, bao gồm: Ráng Chiều, Cực Quang, Mưa phùn, Sóng Biển, Rừng Tuyết và Sao Trời.

Bộ sưu tập này sử dụng sáu yếu tố của thiên nhiên làm chủ đề, phối kèm thêm các họa tiết truyền thống phục cổ phụ trợ. Nhưng mà, điểm đặc biệt là mỗi một bộ váy đều có những vết cháy với mức độ khác nhau...

Những vết cháy đó không những không mang lại cảm giác khiếm khuyết mà ngược lại nó còn phô diễn ra vẻ đẹp hoa lệ cực kì đặc biệt của sự suy tàn một cách bất ngờ, chỉ trong thoáng chốc đã cướp đi mọi ánh nhìn!

Phải mất một lúc lâu sau, tất cả mọi người có mặt ở đây mới sực tỉnh, ngay sau đó đám phóng viên dường như hoàn toàn dựa vào bản năng nhạy bén mà hướng ống kính về phía sân khấu.

"Ô... có phải thẩm mỹ của tôi có vấn đề không nhỉ? Tại sao tôi lại cảm thấy cái váy đỏ bị cháy ấy lại đẹp thế nhỉ! Cảm giác như thể một cô công chúa sa cơ mà vẫn cao quý ấy!"

"Cái váy đuôi màu xanh dương đó cũng đẹp thật đấy! Phần đuôi bị cháy nhưng lại khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ một cách thê lương! Nhìn vào là liên tưởng đến nàng tiên cá!"

"Thật đặc biệt! Rốt cuộc làm thế nào mà nghĩ ra được vậy?"...

Càng ngày càng có nhiều ánh mắt hướng về sân khấu, trong ánh mắt của từng người đền hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một lát sau, màn hình lớn mới dần dần hiện lên chủ đề của tác phẩm tham gia dự thi này - Niết Bàn.

"Kỳ diệu! Thật sự là quá kì diệu!"

Một vị trong ban giám khảo kích động đến nỗi đứng bật dậy: "Quả thực là một ý tưởng sáng tạo rất tuyệt vời, hình như đã rất lâu rồi không nhìn thấy một tác phẩm có hồn như thế này!"

"Ha ha, cái gã tân binh này to gan thật đấy! Nhưng mà tôi thích!"...

Bởi cách xử lý mấy chiếc váy như vậy khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào sự tinh diệu trong ý tưởng sáng tạo của chủ đề này, mà không có ai để ý đế yếu tố truyền thống của nó cả.

Lúc này, Rosé khó mà hình dung nổi sự chấn động trong nội tâm của mình, thảo nào tay của Taeyang lại bị bỏng 'cậu ta thế nhưng lại....Phải có bao nhiêu quyết tâm mới có thể tự tay đốt đi tâm huyết nửa tháng của mình? Kiểu hồi sinh từ chỗ chết như thế này, quả không hổ với định nghĩa của chủ đề mới: Phượng Hoàng Niết Bàn - Dục Hỏa Trùng Sinh*'

(*Sống lại từ trong lửa. Hồi sinh từ đống tro tàn)

Người dẫn chương trình trước kia cũng xuất thân là một nhà thiết kế, anh ta nhìn chăm chăm vào tác phẩm cuối cùng một hồi lâu mới sực tỉnh nhớ ra công việc của mình, khẽ húng hắng một tiếng: "Tiếp sau đây, xin mời phần đánh giá của ban giám khảo!"

Soạt soạt soạt, các giám khảo lục tục giơ thẻ điểm lên.

"Vị giám khảo thứ nhất: 10 điểm!"

"Vị giám khảo thứ hai: 10 điểm!"

"Vị giám khảo thứ ba: 10 điểm!..."

Điểm 10 liên tiếp nối đuôi nhau cho đến vị giám khảo cuối cùng, người nổi danh với kỹ thuật thêu, nhà thiết kế đứng đầu Hàn Quốc - Gwang Yong.

Tác phẩm vừa nãy của Kim Bum, người cho điểm kém nhất chính là ông ta, ông ta đảm nhiệm vị giám khảo thứ sáu, có tiếng là hà khắc nghiêm nghị nhất trong giới chưa lần nào cho điểm tối đa cả!

Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào tay Gwang Yong. Sau một hồi dày vò chờ đợi, cuối cùng thì ông ta cũng từ từ giơ lên tấm bảng - 10 điểm!!!

"10 điểm! Số điểm mà vị thí sinh cuối cùng tham gia đạt được là... tối đa! Oh my god! Thật sự là 10 điểm! Điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc! Ngay đến cả giám khảo nghiêm khắc nhất của chúng ta cũng cho điểm tuyệt đối! Thật không ngờ! Vào đúng lúc cuộc thi của chúng ta đi đến hồi kết lại xuất hiện một cú lộn ngược dòng mạnh mẽ như vậy!" Người dẫn chương trình dường như kích động sắp ngất đến nơi.

Ở chỗ ngồi, Minguk hét ầm lên, ôm lấy Taeyang lắc lắc: "Mười kìa! Mười kìa! My god! Quả đúng là nghịch thiên! Giám đốc Dong, anh thật lợi hại, quá lợi hại! Sau này tôi sẽ là fan não tàn của anh!"

Rosé vỗ vỗ vai Taeyang, vẻ mặt kiểu xem thế là đủ rồi: "Bé Young-bae, bé Taeyang nhà ta thật lợi hại!"

"Trải qua một cuộc cạnh tranh kịch liệt, chủ nhân của giải thưởng Kim Đỉnh lần này đã xuất hiện, sau đây, xin mời thí sinh cuối cùng của chúng ta, anh CY lên sân khấu nhận giải thưởng! Đúng thế chính là vị thí sinh ẩn danh lúc đăng kí, chậc chậc, tôi cũng rất hiếu kì, vị thí sinh bí ẩn đạt giải thưởng StarLight lần này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây!"

Cuộc thi đã có kết quả cuối cùng, lúc này tất cả mọi người có mặt ở hiện trường mới sực tỉnh.

"Oh Fuck! Tình huống gì thế này?"

"CY là ai thế? Chui từ đâu ra vậy?"

"Ai mà biết được, trên màn hình có viết là giám đốc của Studio thiết kế Tắc Linh gì gì đó, những cái khác đều không có, ngay cả tên thật cũng không viết luôn!"

...

Cuộc thi này cho phép tham gia ẩn danh, cho nên người dùng biệt danh thay thế cũng rất nhiều. Lúc đầu khi Taeyang nói với Rosé muốn tham dự ẩn danh, Rosé cũng không hỏi gì nhiều, liền để cậu ta tự quyết định, trong bụng nghĩ thầm chắc cậu ta muốn công thành danh toại rồi mới công bố thân phận thật, điều này cũng dễ hiểu.

Tròng mắt Minguk quay tròn, ngay sau đó như thể bừng tỉnh đại ngộ, kích động vỗ trán nói: "My god! CY ! Chị Chaeyoung, đây chẳng phải viết tắt chữ cái đầu của tên chị hay sao?"

"Hửm? Viết tắt tên chị á?" Rosé hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

"Ừm." Taeyang gật đầu, gương mặt trông có vẻ ngượng ngịu.

"Ôi, Young-bae nhà chúng ta thật biết quan tâm người khác mà!"Rosé thật sự cảm động....

Khoảnh khắc nhìn thấy điểm số, Kim Bum đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ khó nhìn, gân xanh trên trán giần giật. Giờ phút này, mắt gã ta trợn trừng trừng nhìn vào sáu bộ váy đó, dán chăm chăm vào mỗi một chi tiết nhỏ của từng chiếc váy, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ khó thấy.

'Những bộ thiết kế này... cách xử lý trong từng chi tiết nhỏ này... tại sao lại quen thuộc đến thế...X...Chẳng lẽ lại là...Không! Không thể nào!Cái tên Dong young-bae đó chỉ biết cắm đầu vào thiết kế chứ đâu có tí khả năng sinh tồn nào, lúc ra đi ngay cả một đồng trên người cũng không có, bây giờ tên đó có lẽ đã bị chủ nhà đuổi ra ngoài đường, trở thành ăn xin rồi mới phải, làm sao có thể quay về nước, lại còn tham gia vào giải StarLight được? Hơn nữa, tên đó xuất thân từ chuyên ngành chính quy, phong cách tương đối ổn định, chắc chắn sẽ không đi theo lối phá cách này.'

"Tại sao lại có thể như thế được! Kim Bum thế mà lại thua!" Jang Seol kinh ngạc vô cùng.

"Chẳng qua chỉ là để lòe thiên hạ mà thôi!!" Kim Bum nghiến răng nói.

Park Hwayoung không cần biết thiết kế gì với thiết kế gì, cô ta chỉ biết thịt đến miệng rồi còn mất, thể diện của cô ta bị dẫm nát, ánh mắt cô ta nhìn Kim Bum cũng lạnh đi mấy phần: "Anh chẳng phải đã nói là tuyệt đối không có sơ hở gì cơ mà? Tại sao lại để một tên vô danh tiểu tốt đánh bại?"

Kim Bum nghiến răng cố ép cái cảm giác chột dạ xuống: "Cô Park, cô đừng vội, tôi sẽ xử lý!"

Nói rồi đưa mắt liếc mấy kẻ ở trong đám đông. Mấy nhà thiết kế nhỏ đó đều dựa vào tài nguyên của Kim Bum mà sống nên hiểu ý của anh ta, lập tức nhao nhao lên kháng nghị...

"Tôi phản đối, chẳng qua chỉ là đi sao chép phong cách thiết kế của người khác rồi đốt đi thôi, thế mà cũng giành được giải à? Nếu thế thì cái giải Starlight này thật sự quá dễ để dành được rồi!"

"Đúng vậy đấy! Chúng tôi ai chả đốt được! Thế chẳng phải mọi người chúng tôi ai cũng có thể giành giải à!"

"Cái giải thưởng này đúng là để lòe thiên hạ!"...

Có người đầu têu, những nhà thiết kế khác cũng không ngồi im được nữa. Nếu như bại dưới tay Kim Bum bọn họ coi như còn tâm phục khẩu phục nhưng đây là một tân binh không biết chui từ đâu ra, quả thật là khó có thể chấp nhận được, dưới sự kích động họ thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi....

"Rốt cuộc ánh mắt của ban giám khảo như thế nào vậy, có khi nào đã bị mua chuộc rồi không?"

"Thật quá thật vọng, không ngờ rằng lần này ngay đến Gwang Yong cũng bị mua!"

"Chúng tôi yêu cầu chấm điểm lại một lần nữa!"

Người dẫn chương trình thấy mọi người phẫn nộ kích động, vẻ mặt có chút lúng túng, không ngừng sắp xếp giảng hòa. Nhưng, dưới sự khuyến khích của Kim Bum và Park Hwayoung, hiện trường đã sớm lung tung beng, ngay cả mấy vị giám khảo cũng có chút luống cuống, không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía Gwang yong.

"Ngài Gwang, theo ngài thì nên làm thế nào? Có cần chấm điểm lại một lần nữa không?"

"Ban nãy chúng ta quả thực bị bất ngờ trước vẻ đẹp đó, nhưng mà sau khi xét trên tổng thể, cho 10 điểm hình như cũng có chút không được ổn thỏa lắm!"

"Đúng thế, sức ảnh hưởng của Kim Bum trong giới là rất lớn, nếu chuyện này mà không xử lý tốt, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của StarLight."...

Gwang Yong hừ lạnh một tiếng: "Mấy ông giờ càng lớn tuổi càng ngu đi đấy à? Rốt cuộc chúng ta là giám khảo hay bọn họ mới là giám khảo? Nếu ai cũng hiểu thì còn cần chúng ta chấm điểm làm gì nữa? Còn nữa, các vị ngồi đây là để làm gì? Chỉ tùy tiện mấy câu nói là khiến các vị thay đổi quyết định của mình thì các vị còn làm giám khảo làm gì nữa?"

Mấy vị giám khảo bị phê bình đến nỗi xấu hổ sờ sờ mũi, không nói được lời nào.

Mắng xong mấy vị giám khảo, Gwang Yong cầm lấy mic: "Ha ha ha, xem ra có người hoài nghi phần chấm điểm của chúng tôi!"

"Đó là vì lần chấm điểm này của các vị thật khiến cho mọi người không có cách nào chấp nhận nổi! Người này rõ ràng là sao chép tác phẩm của người khác! Cho dù có đốt đi cũng không che dấu được sự thật này! Đây chính là giấu đầu hở đuôi!" Ai đó trong số quần chúng phẫn nộ nói, thu hút rất nhiều người phụ họa.

Ánh mắt của Gwang Yong trở nên lạnh lẽo, ông liếc qua tất cả mọi người ở đây, mặt không biểu cảm lên tiếng: "Thứ nhất, các người cứ nhao nhao gào lên là sao chép, nhưng mà định nghĩa của sao chép là gì? Phong cách của Hàn Quốc, yếu tố truyền thống, ai cũng có thể làm được, đây là đề tài chung chứ không phải của riêng ai, có thể làm khiến nó trở nên nổi bật hay không đó là bản lĩnh của từng người."

"Thứ hai, ha ha ha, các cô các cậu bảo có thể đốt được à? Vậy ai trong các cô các cậu nghĩ ra được việc đốt cháy tác phẩm của mình nào? Ai nghĩ đến? Sao không làm sớm đi? Tạo sao ngay lúc mới bắt đầu không đi đốt luôn đi?"

Câu hỏi của Gwang Yong khiến những nhà thiết kế lên tiếng vừa rồi câm nín. Trong vấn đề này bọn họ quả thực là cả vú lấp miệng em, đốt quần áo thì ai cũng làm được nhưng khó ở cái là có nghĩ ra được phương pháp này hay không thôi, cho nên lúc tác phẩm lên sàn mới khiến mọi người kinh ngạc đến thế.

"Kể cả có là như thế nhưng bàn về thực lực, cái tên X đó hoàn toàn không thể so được với Kim Bum mà!" Vẫn có kẻ không cam lòng nói.

Ngữ điệu của Gwang Yong càng nghiêm khắc: "Hừ, là một nhà thiết kế, tôi thấy các cô các cậu hoàn toàn không rõ ràng mình đang làm cái gì, cái giải này là thi về cái gì?"

Khí thế của Gwang Yong thực sự quá nghiêm khắc, đám người yếu ớt đáp lại: "Thiết kế thời trang..."

"Đúng, là giải về thiết kế thời trang! Nhưng điều quan trọng nhất của giải thưởng này, không phải là người mẫu, cũng không phải là chất liệu, cũng không phải là tay nghề làm nên tác phẩm mà là thiết kế, là sáng tạo."

"StarLight là để chọn ra những nhà thiết kế xuất sắc nhất, chứ không phải là chọn người mẫu hay chất liệu hay là người có nhân duyên tốt nhất!"

"Nếu như ai cũng có thể làm thiết kế được! Còn cần các người làm gì? Để làm đồ trang trí sao?" Gwang Yong không hổ là độc mồm độc miệng, chửi mắng người khác không chút khách khí, quả thật là khiến người ta không ngóc đầu lên nổi.

Nói rồi, ánh mắt sắc bén của ông trực tiếp hướng thẳng về phía Kim Bum: "Giải StarLight này cho đến bây giờ đã tổ chức được 23 lần, quá trình thi công khai minh bạch, không bị bất kì kẻ nào "cơ cấu" hay đút lót, xưa cũng thế, tương lai cũng vậy, bất kì kẻ nào muốn chơi trò mánh khóe, có hành vi thao túng kết quả cuộc thi chúng ta đều kiên quyết chống đối, cũng hoan nghênh mọi người giám sát!"

Những lời này rõ ràng đang chỉ trích Kim Bum muốn dựa vào quan hệ và thế lực để thao túng kết quả cuộc thi. Những người sáng suốt đều biết, một nhà thiết kế của một Studio bé tí đến còn chưa bao giờ nghe qua, lấy đâu ra năng lực mà mua chuộc cả sáu vị giám khảo.

Ngược lại, hành vi lần này của Kim Bum lại càng giống như đang ép ban giám khảo thay đổi kết quả.S au một khoảng thời gian, khán giả và những phóng viên có mặt ở hiện trường mới tỉnh táo lại, nhìn Kim Bum với ánh mắt châm chọc...

"Lão Gwang Yong nói rất có lý, những nhà thiết kế vừa nãy lên tiếng phản đối là đang cố ý chọc ngoáy! Ngay cả người ngoài nghề như tôi còn cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó, tại sao lại nói thiết kế của người ta không được?"

"Thực ra trước đó tôi đã cảm thấy Kim Bum có phần ngang ngược quá, theo trường phái Cổ Điển Classic thì làm sao? Cho dù anh ta nổi tiếng nhờ phong cách này nhưng anh ta không phải là người đầu tiên thực hiện nó, giống như ngài Gwang đã nói, cái này ai cũng có thể làm được! Bây giờ cứ làm như đây là do anh ta phát minh ra ấy, chỉ cần ai làm theo cũng đều là sao chép của anh ta, rồi gào lên đánh đánh giết giết!"

"Giải thưởng lớn đến tay rồi mà còn bị cướp mất, sao có thể không nóng ruột được chứ? Đằng sau chuyện này phức tạp lắm! Cô có biết một cái giải thưởng mang đến bao nhiêu tài nguyên và lợi ích không?"

"Cũng phải, bây giờ giải thưởng trong nước nhiều quá rồi, chả có tính chân thực mấy, cũng chỉ có mỗi giải StarLight tương đối uy tín thôi!"...

Sau khi Gwang Yong lên tiếng, những vị giám khảo khác cũng dần bình tĩnh lại, năm người lần lượt lên tiếng trình bày cặn kẽ lý do tại sao mình lại cho điểm tuyệt đối, sau cùng mấy người cùng đi đến một kết luận.

"Cho nên chúng tôi cho rằng, giải thưởng StarLight lần này thuộc về nhà thiết kế CY đến từ Studio Tắc Linh là hoàn toàn xứng đáng!"

Vừa dứt lời thì toàn trường đã dậy lên tiếng vỗ tay như sấm. Đám nghệ sĩ, thiên kim nhà giàu được mời đến xem cuộc thi đều phấn khích, trong giới thời trang vốn dĩ là có mới nới cũ, thay đổi còn nhanh hơn lật sách, bây giờ có thiết kế mới xuất hiện, lại có cá tính như thế, đương nhiên chỉ trong chớp mắt đã hạ gục trái tim của tất cả bọn họ.

Đám người vừa nãy còn vây quanh Park Hwayoung đòi đặt trước giờ đã quay sang nhìn chằm chằm vào nhà thiết kế bí ẩn như thể sói đói.

Người dẫn chương trình hắng giọng, lại lên tiếng mời một lần nữa: "Sau đây, xin mời nhà thiết kế CY của chúng ta lên sân khấu nhận giải thưởng!"

Bên cạnh anh ta, có một mỹ nữ đang mỉm cười cầm cúp thưởng, trong bụng cực kỳ mong đợi 'có khi nào là một anh chàng cực kì đẹp trai không?'

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía bục bước lên sân khấu, tòm mò muốn biết CY rốt cuộc là ai.

Nhất là Kim Bum, sự u ám trong mắt gã tựa hồ đã không thể đè nén được nữa. 'Là ai...Rốt cuộc là ai...Nếu trong giới này có một nhân vật như thế, anh ta không thể không biết được!'

Lúc mọi người còn đang mỏi mắt trông chờ thì phía bên Rosé lại gặp phải bi kịch.

Bởi vì nhà thiết kế đại tài của họ- Taeyang ngất mất rồi. Vốn dĩ sức khỏe tên nhóc này đã rất suy yếu, nhưng vì kết quả vẫn luôn gắng gượng tận đến bây giờ, lúc này đã không chịu nổi nữa

Nghe người dẫn chương trình thúc giục, Minguk hoảng đến mức sắp khóc luôn: "Chị Chaeyoung phải làm thế nào bây giờ ạ?"

Lông mày Rosé cau chặt lại, đưa tay vuốt vầng trán nóng hổi của Taeyang, dìu lấy cậu ta "Chị đưa cậu ấy đến bệnh viện, em lĩnh thưởng giúp cậu ấy."

"Ơ? Em ấy ạ?" Minguk há hốc miệng.

Cuối cùng, trong con mắt mòn mỏi của mọi người, Minguk hớp ta hớp tớp chạy lên đài như một chú thỏ con, vì quá khẩn trương lên lúc lên đài còn suýt nữa thì ngã. Bi kịch nhất chính là trang phục hôm nay của Minguk...

Một chiết áo sơ mi đơn giản, chiếc quần âu ống côn thêm cái dây đai chéo trên vai, đứng trên đài trông như một cậu thiếu niên 15 vậy.

"Hết hồn! Cái quỷ gì thế này? Nhà thiết kế của Niết Bàn lại là một thiếu niên ư? Việc này có khoa học không thế!"

"Phong cách bá đạo như thế, cho dù không phải là người trung niên thì cũng phải là một nam thần chứ! Cậu bé này đã trưởng thành chưa thế?"...

"Hửm, cậu là... CY?" Ngay cả người dẫn chương trình cũng tỏ ra kinh ngạc.

Gwang Yong chau mày, lập tức sờ cằm nói: "Cậu là người đến lĩnh thưởng hộ à?" Dù sao thì ở trong nghề nhiều năm thế rồi nên cũng có chút trực giác, trực giác nói cho ông biết đây không phải là nhà thiết kế của Niết Bàn.

Minguk lập tức gật đầu liên tục, lễ phép cúi chào mọi người, mở miệng nói: "Chư vị khách quý, các vị ban giám khảo, thật xin lỗi, vì X bị bệnh không thể tự mình đến lĩnh thưởng được, tôi là trợ lí của anh ấy nên đến đây nhận thay cho anh ấy!"

Thì ra là thế...Mọi người nhẹ nhõm thở phào, đồng thời lại càng thêm tò mò về nhân vật CY này!

Cuối cùng trận đấu cũng đã kết thúc.Minguk dè dặt ôm chiếc cúp, thừa dịp các phóng viên không để ý thì lập tức chuồn êm.

Vì vậy, người được chú ý nhất lại là Kim Bum và Park Hwyaoung ."Cô Park, History lần này thất bại, cô có muốn nói gì hay không?"

"Lão Gwang Yong nói những lời kia có phải là đang lên án các cô ỷ thế đè người, ép StarLight thay đổi kết quả trận đấu hay không?"

"Anh Kim, phong cách sở trường bị bại dưới tay người mới, anh có cảm tưởng gì không?"...

Sắc mặt Kim Bum vô cùng khó coi, trả lời không được mà không trả lời cũng không xong.

Từ lúc có kết quả, điện thoại của Park Hwayoung vẫn reo không ngừng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, bọn họ đã mất mấy đơn hàng lớn, tổn thất hơn trăm vạn. Có điều việc này còn chưa phải là đáng sợ nhất, Studio Tắc Linh không rõ thực lực kia rất có thể sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ.

Kim Bum nhìn sắc mặt Park Hwayoung đã biết là không ổn: "Bà chủ, dù sao cũng chỉ là một giải thưởng trong nước mà thôi, chẳng có gì đáng kể cả!"

"Chẳng có gì đáng kể à? Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà History đã tổn thất hơn 200 triệu đấy!" Quan trọng nhất là cô ta biết giấu mặt vào đâu đây? Tất cả mọi người đều nói cô ta có mắt nhìn nhặt được báu vật, bây giờ thì hay rồi, giải thưởng không đến tay còn chưa nói, đã vậy lại còn bị mang tiếng ác là có ý đồ thao túng kết quả trận đấu!

Kim bum nghe vậy thì chửi thầm, 200 triệu thì sao, cũng không nghĩ xem lúc trước ông đây đã kiếm cho cô bao nhiêu tiền! Nhưng nếu đã đứng dưới mái hiên nhà người ta rồi thì chỉ có nước ăn nói khép nép thôi: "Cô Park, xin cô hãy tin tôi, ảnh hưởng này chỉ là tạm thời, tuy tôi và tên kia có cùng phong cách nhưng chúng ta đã sớm chiếm lĩnh thị trường rồi, cho nên bây giờ tên đó cũng chẳng cướp được bao nhiêu khách đâu!"

"Tốt nhất là như vậy!"

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tất cả các đầu đề báo đều đưa tin liên quan đến giải StarLight , hơn nữa còn miêu tả cường điệu dáng vẻ túng quẫn của Kim Bum, ra sức phóng đại hình ảnh gã ta đang đứng dậy chuẩn bị lên nhận giải, ấy thế mà lại nhẩy ra một Trình Giảo Kim*.

(*Trình Giảo Kim: kẻ hay nhảy ra ăn chặn đồ của người khác.)

[CY - Thiên tài thiết kế mới, người đoạt giải StarLight là một thiếu niên. ]

[Kim Bum mất giải một cách đau đớn, phải chăng là đã hết thời?]

[Xuất hiện nhân vật khôn lường trong giải StarLight.]

[Rốt cuộc là ai đứng sau Studio Tắc Linh?]...

Tại Nine One Hannam.

Hôm nay là cuối tuần, Lalisa được nghỉ, Rosé đã đồng ý với Mingie rằng hôm nay sẽ dẫn nhóc tới công viên trò chơi, thế nên mới sáng sớm Mingie đã thức dậy rồi, đang tự thu dọn đồ đạc trong phòng mình.

Hansin hãy còn đang mặc đồ ngủ, ấy thế mà đã lạch bạch ôm tờ báo chạy đến tìm chị mình tám nhảm: "Chị, mau nhìn xem, tên nhóc Dong Young-bae, đoạt giải Starlight! Hơn nữa lại còn chèn ép được cả Kim Bum! Chị dâu đúng là nghịch thiên quá rồi! Nhặt bừa thôi mà cũng ra được báu vật!"

Lisa vẫn bình thản uống trà, xem ra chị đã biết từ sớm rồi.

"Có điều, biệt danh CY này là gì? Có ngụ ý gì đặc biệt à? Cái tên... Dong...Young-bae Làm gì có chữ nào viết tắt ra CY nhỉ?"

Hansin nói xong bèn ngẩn ra: "Park Chaeyoung... Chaeyoung... CY... Ôi chao..."

Hansin dè dặt liếc nhìn bà chị mình mới bình thường trở lại sau những ngày tháng chìm trong bão tố, vội vàng dè dặt nói: "Còn dùng tên của bà chủ để làm biệt danh nữa, không ngờ tên nhóc này lại chân thành như thế!"

Đang nói chuyện thì quản gia đã dẫn Rosé vào.

Vừa trông thấy Rosé, Hansin bèn dùng ánh mắt khác thường đánh giá cô, sau đó liền ôm mặt nói, "Chaeyoungie, cô tới rồi! Cô đen tối lắm đấy nhé nhé nhé nhé nhé!"

Sắc mặt Rosé tối sầm: "Bộ hôm nay cô lại chưa uống thuốc à? Tôi đen tối chỗ nào?"

Hansin chỉ vào sáu bộ váy trên báo: "Cái chủ đề thiết kế này lại còn bảo không đen tối?"

Rosé tức giận nói: "Nói nhảm nhí cái gì thế, Dục Hỏa Trùng Sinh, trong sáng thế còn gì!"

Hansin ra vẻ thâm nho: "Nhưng tiểu gia tôi lại chỉ nghĩ tới một câu mà thôi..."

"Lại nghĩ đến tận Bắc bán cầu à?" Rosé cảm tưởng như cô lại sắp nghe được lời nhảm nhí gì đó.

Quả nhiên, Hansin nghiêm trang mở miệng: "Cô gái à, em muốn nghịch lửa sao?"

Rosé đen cả mặt, không nhịn nổi nữa: "Người đen tối rõ ràng là cô thì có! Chỉ có những kẻ đen tối nên mới nghĩ đen tối thôi!"

Nói xong cũng không thèm đôi co nữa mà chạy tới tìm Lisa: "Boss đại nhân, Bánh bao bảo bối đâu rồi?"

Vừa dứt lời, Mingie nghe được tiếng Rosé liền bay ra như một cơn gió.

Rosé ôm lấy cô nhóc: "Chuẩn bị xong chưa?"

Mingie vỗ balo nhỏ sau lưng, ra vẻ mình đã chuẩn bị xong rồi.

"Vậy chúng ta xuất phát nào!"

Ngày mai cô phải bắt đầu chuyến hành trình bay ra nước ngoài tuyên truyền, vừa hay một địa điểm tuyên truyền nằm ở nước London, cô định thừa dịp này tới Philadelphia để gặp YN. Thế nên trước khi đi, cô muốn dẫn Mingie đi chơi một chuyến thật vui.

"Hôm nay cuối tuần nhiều người, cẩn thận một chút." Lisa dặn dò.

Rosé ôm lấy Mingie: "Boss đại nhân, chị không đi với chúng em à?"

Lisa nghe vậy thì vẻ mặt có chút giật mình, ngẩng đầu khỏi tài liệu: "Em... Muốn tôi đi cùng?"

Bình thường nếu Rosé dẫn Mingie đi chơi, chị sẽ không đi theo quấy rầy họ, dù sao thì cứ có mặt chị là chắc chắn hai người sẽ chơi không được đã, thật không ngờ lần này Rosé lại bảo chị đi cùng...

Rosé thành thật gật đầu: "Ừm!"

Nói xong lại chần chờ nói: "Chỉ là nơi đó nhiều người lắm, hơn nữa còn rất ấu trĩ, nếu Boss đại nhân không thích thì..."

"Thích." Lisa buông văn kiện trong tay xuống, đứng lên, cầm lấy mũ và áo khoác trên kệ.

Rosé thấy thế thì liền sáng mắt lên, cô còn sợ Lisa sẽ không đi cơ, không ngờ chị lại đồng ý dễ dàng như thế. Bây giờ Mingie đã dần dần không còn bài xích Lisa nữa, biết Appa muốn đi cùng cũng rất vui vẻ, đôi mắt to tròn ngập tràn sự hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên nhóc được đi chơi cùng appa và cả cô Chaeyoungie đấy~!

Nhìn dáng vẻ một nhà ba người kia, Cá Chép Chết Trôi - Hansin nằm ườn ra salon vẻ ai oán: "Lại bỏ rơi tôi nữa!"

Rosé xoa đầu cô ta như xoa đầu chó: "Ngoan, nghe lời ở nhà giữ nhà nhé, về sẽ mua mứt quả cho cô nhé!"

"Hừ! Cô cho tôi là trẻ con lên ba à! Tôi không ăn mứt!" Hansin ra vẻ giận dữ: "Tôi muốn ăn kẹo bông cơ! Cái loại hình hoa màu sắc sặc sỡ ấy!" (ủa alo??? Ủa rồi kẹo bông chắc người lớn ha)

Rosé: "..."

Ba người nhanh chóng lái xe đến công viên trò chơi. Vì tối nay sẽ có lễ hội bắn pháo hoa nên lúc này ở đây đông nghịt người, đa số đều là đi cùng cả gia đình hoặc là những cặp đôi tình nhân cùng đi với nhau.

"Để tôi ôm Mingie!" Lisa nói.

Rosé cũng sợ mình không đủ sức khiến Mingie bị người khác chen lấn, vì vậy liền để Lisa ôm Mingie.

Một tay Lisa ôm Mingie, một tay nắm lấy vai cô che chở, vững vàng tiến về phía trước mà không bị ai chen phải. Lisa thích sự yên tĩnh thế nên không thích những nơi nhiều người như thế này, có điều hiện tại chị lại chẳng tỏ ra chán ghét chút nào, vẫn điềm đạm chơi hết các trò chơi trong công viên với Rosé và Mingie, thậm chí còn chụp cả ảnh lấy liền kiểu Hàn nữa, chụp xong liền nói người giữ máy gửi file ảnh qua điện thoại lấy ảnh đó làm hình nền điện thoại.

Màn đêm buông xuống, Lisa lưng thì treo ba lô của Mingie, cổ thì treo mấy thứ mặt nạ linh tinh và mấy món đồ chơi, tay khác lại xách mấy túi quà ăn vặt, tay kia là một cây kẹo đường màu sắc sặc sỡ cho Lục Cảnh Lễ, chịu khó đi sau vợ con, xách đồ trả tiền...

"Nhanh lên! Lalisa, chúng ta tới khán đài đi! Đại hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi!" Rosé hưng phấn dắt tay cục bánh bao chạy về phía trước, sau đó nghĩ thế nào lại chạy ngược lại, nắm lấy tay Lisa.

Lisa nhìn cánh tay đang bị nắm lấy, chợt hoảng hốt, như thể bọn họ là một nhà ba người vậy.

Cuối cùng thì đại hội pháo hoa cũng đã bắt đầu. Những đóa pháo hoa rực rỡ sáng ngời bay lên từ phía đường chân trời nổ tung giữa trời không, chiếu sáng rực cả vùng trời.

Chẳng bao lâu sau, tiếng pháo hoa đùng đoàng vang lên liên tục, trong ánh sáng chớp lòa, Rosé kinh ngạc quay sang nhìn khuôn mặt của người đang đứng bên cạnh.

Dường như Lalisa nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô.

Rosé há to miệng, đột nhiên nói với chị mấy chữ.

Lúc này âm thanh pháo hoa lại vang lên, Lisa không nghe rõ được cô nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.

Rosé quay người lại nhìn lên bầy trời, đáy mắt cô phản chiếu ánh pháo hoa, biết rõ lúc này căn bản chị sẽ không nghe được nên cô lại nói lại câu nói kia một lần nữa: "Lalisa Manoban, em thích chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro