Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Là thần tài phương nào ghé ngang đây?




Mãi cho đến bây giờ người trong giới quyền quý thỉnh thoảng vẫn còn đem chuyện con gái Park gia ông coi nước chanh là đồ uống, mặc đồ nhái đi dự tiệc ra làm truyện cười. Nếu chuyện năm đó bị lôi ra, mặt mũi của ông còn biết giấu vào đâu?

Park Shi Hoo vừa dứt lời, sắc mặt của Rosé đã trắng bệch. Chuyện tối hôm đó, người lạ mặt ấy cùng cô thác loạn, đứa bé chết yểu ấy...... Đó đều là tử huyệt của cô.

Tuy rằng năm đó Park gia sợ mất mặt nên đã giấu giếm chuyện này vô cùng kín kẽ, Hwaypung cũng sợ chuyện này mà làm ầm lên sẽ bị người khác điều tra ra nên cũng không mang chuyện này đi kể linh tinh, nhưng nó vẫn luôn là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô.

"Tao còn nghĩ tới mặt mũi mày mới bảo mày tự rút khỏi bộ phim này, nếu như mày đã không cần, vậy thì đừng có trách tao không nể tình cha con."

"Ha, giữa tôi và ông còn có cái gọi là tình cha con cơ đấy....."

" Ba, Chaeyoung ah~... hai người làm sao vậy?" Đằng sau vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Hwayoung.

Nhìn thấy Hwayoung, ông Park lập tức trở về với vẻ mặt người cha hiền: "Không có chuyện gì, con đừng có để ý. Trở về, con nói với bên công ty của con, tìm xem có ai thích hợp với vai nữ thứ này nữa không nhé."

Ẩn ý trong câu này chính là muốn đổi người.

Trong bụng con rắn độc Hwayoung hớn hở, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng: "Ba, sao lại thế? Vai đó là của Chaeng mà!"

"Nó nhiều lắm chỉ diễn mấy cái vai quần chúng thôi đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể diễn một vai quan trọng thế được, bộ phim này ba đầu tư ba trăm triệu, không phải để nó chơi!"

"Nhưng mà, Chaeng đã rất mất rất nhiều công sức mới có được vai diễn này...."

"Hwayoung à, con không cần phải nói thay nó đâu, trước đây ba đã nói gì với con rồi? Đã bảo con đừng có giúp nó cơ mà, sao con không chịu nghe ba! Thế mà con còn nói thay cho nó trước mặt phóng viên! Nó có xứng không?"

"Nhưng mà, Chaeyoung dù sao cũng là con của ba...."

"Im miệng, đừng bao giờ nhắc đến chuyện này, ba đã nói từ lâu rồi, Park Shi Hoo ta chỉ có một đứa con gái là con thôi!"

"Ba đừng giận nữa mà, con không nói nữa?"

"Chốc nữa ba còn có việc phải đi trước, con có rảnh thì khuyên nó cho ba, bảo nó đừng có cố chấp ngu muội nữa!" ông Park quẳng cho Rosé một cái ánh mắt "cứ liệu thần hồn", rồi quay người đi mất.

Sau khi ông Park đi rồi, cái vẻ mặt ngoan ngoãn biết điều của Hwayoung lập tức biến mất, cô ta ra vẻ vô tội nói, "Chaeng ah, lần này không phải là tao muốn làm khó mày, vốn dĩ tao cũng muốn cho mày một cơ hội đó, nhưng đáng tiếc....."

"Hahaha...." Rosé không nhịn được mà bật cười, tiếng cười này mang theo sự bi thương vô tận, trước khi bước đi không quên nhắc nhở con em rắn độc "Chaeng không phải để cho cái miệng thối mày gọi, tao và mày nhớ không lầm là không hề có huyết thống, bớt thâm tình giả ý dùm tao."

Ai mà ngờ được, người khiến cô thất bại trong gang tấc, đẩy cô xuống bùn lại chính là cha đẻ của mình. Cô cố gắng lâu như vậy, tranh thủ lâu như thế, mất bao công chuẩn bị mới giành được vai diễn đó.....Thế mà đã mất rồi......

Lúc kết thúc bữa tiệc đã là hơn mười một giờ đêm.

Người ta vẫn hay nói lúc tâm tình không tốt uống rượu rất dễ say xem ra là thật. Rosé cảm giác tối nay mình uống chẳng được bao nhiêu nhưng lúc đứng dậy đã thấy loạng choạng, huyệt thái dương đau nhức.

Ấy thế mà vào lúc này lại để cô nhìn thấy một người càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn....Lee Hanchee......

Nhân viên trong đoàn làm phim đặc biệt là mấy cô gái trẻ nhìn thấy người vừa đến, lập tức ồ lên kinh ngạc.

"Ôi! Là Lee Hanchee đó! Soái khí quá đi! Người thật còn đẹp hơn trên ảnh gấp trăm lần!"

"Chắc chị ta đến để đón Hwayoung! Thật đáng ngưỡng mộ, con đường diễn xuất thuận lợi, gia thế lại tuyệt vời, người yêu còn đẹp đến vậy nữa chứ! Đúng là người chiến thắng trong cuộc sống mà!"

"Cái kiểu người kể từ khi bắt đầu sinh ra đã đứng ở vạch chiến thắng rồi, chúng ta có ngưỡng mộ cũng không được đâu!"

......

Rosé đỡ lấy bờ tường, có chút ngẩn ngơ nhìn người đó bước từng bước một về phía Hwayoung.

Mấy năm nay nhà họ Lee phát triển không tồi, giá trị con người của Hanchee cũng nước lên thì thuyền lên, Rosé đã hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng năm xưa trên người chị ta nữa.

Người thiếu niên ốm yếu vì bệnh phổi phải về nông thôn dưỡng bệnh, người thiếu niên dịu dàng cầm chuyện cổ tích đọc cho cô nghe năm xưa đó đã chết trong dòng chảy xiết của thời gian mất rồi.....

"Hanchee, sao chị lại tới đây? Chẳng phải đã bảo không cần tới đón em sao?" Hwayoung vui vẻ chạy về phía Hanchee.

"Trời mưa nên không yên tâm." Hanchee cởi áo khoác rồi choàng lên cho cô ta, ánh mắt không vui: "Sao lại mặc ít thế?"

Vẻ mặt Hwayoung tràn đầy hạnh phúc: "Chị đúng là.., em lớn thế rồi mà vẫn coi em như trẻ con!"

Rosé loạng choạng dựa người vào bức tường lạnh băng, cảm thất mình đúng là xui như chó. Đêm nay nếu không phải nhìn ả ta chơi trò tình thân thì lại xem cô ta chơi trò tình ái.

'Tất cả đều là mày cướp từ trong tay tao mà có...'

Diễn ân ái giữa chốn đông người còn chưa đủ, Hwayoung cố ý kéo tay Hanchee đến trước mặt Rosé, niềm nở nói: "Chaeyoung à, chị thấy em hình như uống hơi nhiều, hay là em đi cùng bọn chị về nhé? Chị bảo người yêu chị tiện đường đưa em về!"

Ả ta cố hết sức nhấn mạnh ba chữ "Người yêu chị".

Lúc này Hanchee mới phát hiện Rosé đang đứng sau lưng, ngay khoảng khắc thấy cô, con ngươi của chị bỗng nhiên co rút một chút.

'Rosé...Đã bao lâu không gặp'.

Từ lúc cô ra nước ngoài tới giờ họ chưa từng gặp lại nhau, sau khi cô về cũng chỉ có khi nào đến công ty đón Hwayoung mới có thể nhìn bóng lưng cô từ phía xa. Bây giờ lại bất ngờ gặp được ở khoảng cách gần như này khiến chị ta thiếu chút nữa không nhận ra cô.

Cô gái nhỏ tết tóc hai bên, mặc váy hoa năm đó không biết từ lúc nào đã trưởng thành, trở thành một người phụ nữ có thể khiến bất cứ người nào rung động, một sắc đẹp gây chao đảo cả nam lẫn nữ...

Thấy Hanchee ngây người nhìn Rosé, con mắt ả ta xẹt qua một tia u ám, cô ta kéo tay Hanchee nói:"Hanchee, chị đồng ý đi mà?"

Hanchee bừng tỉnh, vội vàng gật đầu một cái:"Ừ, đi cùng đi."

"Chaeyoung....Chaeyoung? Em vẫn ổn chứ ?" Hwayoung dịu giọng ân cần.

Rosé lấy mu bàn tay quẹt qua trán, dưới tác dụng của hơi rượu đầu óc cô càng ngày càng mơ hồ, tim đập rất nhanh, máu trong người dường như đang chảy ngược, cứ như trong cơ thể có một con dã thú đang gào thét muốn ra ngoài, muốn đêm hai khuôn mặt giả dối phía trước xe nát thành từng mảnh...

"Không cần..." Trước khi hoàn toàn mất tỉnh táo, Rosé lảo đảo quay người đi về phía phòng vệ sinh.

Nhìn dáng vẻ chạy trốn chật vật của Rosé, 'con rắn kia' lộ ra một nụ cười vui sướng, nhưng vừa quay mặt đối diện với Hanchee thì trên khuôn mặt cô ta đã thay thế bằng một biểu tình vô cùng đau lòng: "Hanchee, Chaeng dường như vẫn không muốn tha thứ cho em... Em đã rất cố gắng đền bù cho cô ấy, ở công ty em đã dùng hết mọi khả năng để chiếu cố cô ấy, nhưng mà Chaeng vẫn luôn như vậy, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ..."

"Đừng để ý, tính của Chaeyoung là thế, lâu dần cũng sẽ tha thứ cho em thôi!" Hanchee dịu dàng an ủi. (chị ảo tưởng à, Chaeng của tôi không dễ tha âu nhaaaa)

Dưới khách sạn, một đám cô gái trong đoàn làm phim đang hưng phấn nghiên cứu chiếc xe đắt tiền của Hanchee.

"Tôi vừa mới tra rồi, đây là Maserati, giá trị ít nhất cũng phải một 1tỷ 826 triệu Won (34 tỷ VND), đắt lắm đó!"

"Tôi cũng muốn tìm được một người bạn trai giàu có, như thế chả cần phải liều mạng làm việc làm gì!"

"Quan trọng là còn phải đẹp và soái khí! Chứ người giàu có thì nhiều lắm, nhưng toàn mấy ông bụng phệ cả, nhìn thôi đã phát gớm..."

............

Đang tám chuyện, chợt thấy Hanchee với Hwayoung cùng nhau bước ra từ khách sạn.

Hai người, 1 người thì thanh tao soái khí, 1 người thì xinh đẹp rạng ngời, đứng chung một chỗ đúng thật là mát mắt. (hứ, La Tổng vs La phu nhân chưa xuất hiện thôi, 2 người này tuổi??)

Mọi người đỏ mắt hâm mộ nhìn Hwayoung khoác áo của Hanchee ngồi vào xe, cho đến khi bóng xe mất hút vẫn còn cảm thán...

Nhưng, chiếc xe đó rời đi không bao lâu thì đột nhiên một tiếng động cơ êm ái lao vút đến, đi đôi với nó là một bóng xe màu trắng bạc, một chiếc xe thể thao có tốc độ nhanh như thế lại có thể nhẹ nhàng dừng ngay tại trước cửa khách sạn. Quan trọng nhất là, chiếc xe này....

Chiếc xe này cũng quá ngầu rồi! Trần xe thấp, thân xe thon dài, cửa xe dạng cánh cắt cực ngầu, nhìn mà có cảm giác như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy...

Cái quan trọng hơn chính là giá tiền...

"Ôi má, Bugatti Veyron SuperSport, đây là siêu xe đắt nhất thế giới, giá trị ước chừng hơn 18 tỷ 300 triệu Won (340 tỷ VND).... ôi chúa ơi... đây là vị thần tài phương nào sao lại ghé ngang đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro