Hừ... mới có thế mà đã không chịu nổi rồi à? Mới chỉ bắt đầu thôi mà
Hôm nay phát hiện ra bánh bao nhỏ có thiên phú ở lĩnh vực bắn súng nữa thì Rosé ngoài vui vẻ cùng thấy thân thiết ra còn có tí xíu ghen tỵ.
Gen của bánh bao nhỏ hoàn hảo đến mức nghịch thiên như thế này thì chắc là mẹ ruột của con bé cũng ưu tú giỏi giang hơn người nhỉ!
Mới chỉ một chốc thôi mà Chung Chin Mae và Chung Dong Yul đã cực kì thích cô nhóc Mingie đáng yêu này rồi, còn vì nể mặt bánh bao nhỏ mà nhiệt tình mời hai cha con tới ăn tối nữa. Trong bữa tối, bánh bao nhỏ thể hiện vô cùng nhiệt tình nên Chung lão gia tử còn muốn giữ bánh bao nhỏ ở lại Chung gia chơi mấy ngày.
Có điều, Lalisa cũng rất nhanh chóng lựa lời mà uyển chuyển từ chối, cơm nước xong xuôi liền đưa vợ con về.
Người nhà họ Chung này, cướp vợ chị còn chưa đủ mà còn nhớ nhung cả con gái chị nữa à.
...
Đêm khuya tại Nine One Hannam.
Rosé dỗ bánh bao nhỏ ngủ ngon rồi liền rời khỏi phòng con bé.
Cô định tạm biệt Lalisa rồi về Hongcheon-Gun, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy người đâu.
Lòng vòng mãi cuối cùng cũng tìm được chị dưới giàn tường vi trong vườn.
Chị đang ngồi một mình trên ghế mây, một tay rũ lên thành ghế, tay kia cầm một điếu thuốc, tàn thuốc đỏ rực lúc sáng lúc tối trong đêm.
Rosé cau mày lại, giẫm lên thảm cỏ mềm mại bước qua: "Sao chị lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Nghe được giọng cô, lớp băng quanh thân ngăn cách người với cả thế giới lúc này mới vỡ vụn ra, chị dụi điếu thuốc đi nhìn về phía cô: "Qua đây."
Rosé nghe lời bước qua, vừa bước tới liền bị chị nắm tay, kéo cô ngồi lên đùi chị.
Cái ôm của chị rất ấm áp, lại phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt và có một chút gì đó bất an khiến cô không thể không chú ý tới.
"Sao thế? Chị có tâm sự gì à?" Rosé ngẩng đầu hỏi.
"Em có thích Mingie không?" Trong làn gió đêm tịch mịch, Lalisa cất tiếng hỏi.
"Đương nhiên là thích rồi!" Rosé không hiểu lắm trả lời lại, không hiểu tại sao đột nhiên Lalisa lại hỏi vấn đề này.
'Cái vấn đề này mà còn cần phải hỏi à?'
Để chứng minh lời nói của mình, Rosé lại nói tiếp: "Thật ra thì... trước khi gặp Mingie, quả thật là em không thích trẻ con, hừm... cũng không thể nói là không thích... chỉ là... không muốn tiếp cận trẻ con... mãi đến khi gặp được Mingie..."
Nghe Rosé nói vậy lòng Lalisa cũng trĩu nặng dần.
Những lời cô nói ở ruộng lúa hôm đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Đứa bé... vừa sinh ra đã chết... xem ra đây là sự nhân từ duy nhất của ông trời dành cho em... Nếu không, em thật sự không biết nên đối mặt với đứa bé ấy như thế nào..."
Lalisa vô thức ôm chặt lấy cô gái trong lòng, hơi nghiêng người như muốn hôn, nhưng lúc tới gần thì lại lui về...
"Người xa lạ đó... vô cùng đáng sợ..."
"Em rất đau... rất đau..."
"Cảm giác như em sẽ chết vì sự đau đớn đó..."
"Sau hôm đó thì em sốt cao nguyên một tuần, nằm trên giường hơn một tháng mới khỏe lại! Cảm giác xấu hổ khi đi khám bác sĩ lúc đó em nhớ mãi đến tận bây giờ..."
"Sau đó em mắc chứng sợ hãi đàn ông, em cực kì chán ghét sự tiếp xúc với bất cứ gã đàn ông nào, à kể cả là phụ nữ em cũng không thể quan hệ, lần đầu tiên của năm năm trước cũng là lần duy nhất của em..."
Từng lời nói của cô hôm đó cứ văng vẳng bên tai, khiến chị như đứng giữa hai nửa thiên đường và địa ngục.
Cuối cùng chị cũng biết được cái cảm giác của Rosé khi phải giữ một bí mật mà không cách nào có thể nói ra.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cơn sóng ngầm cuồn cuộn trong đôi mắt đen nháy của Lalisa cũng yên ắng trở lại.
Ngón tay thon dài của chị vuốt ve cần cổ thon dài của cô, nụ hôn hơi lạnh mang theo tình cảm nồng đậm rơi lên môi cô...
Rosé cũng không biết rốt cuộc cảm giác bất an của Lalisa do đâu, vì vậy chỉ có thể phối hợp với chị để chị yên lòng trở lại.
"A", đột nhiên Rosé ôm bả vai kêu lên một tiếng đau đớn.
"Sao thế?" Lalisa lo lắng hỏi.
"Ưm... Hình như có thứ gì đó cứa phải em!" Rosé ôm lấy bả vai mình.
Lalisa giơ tay lên nhìn thoáng qua cổ tay áo của mình: "Xin lỗi, là khuy áo của anh bị hở."
Nói xong liền vội lấy khăn tay ra bịt vết thương lại cho Rosé rồi đỡ cô đứng lên: "Chị đưa em đi xử lý vết thương!"
Sắc mặt Lalisa lúc này không được tốt cho lắm.
Rosé nhìn vẻ mặt lo lắng của anh thì bắt đắc dĩ cười nói: "Vết thương nhỏ thôi mà, không có gì đáng ngại đâu chị!"
Lalisa nhìn xem cô gái tỏ vẻ không sao hết, không hề cảnh giác mình tí nào mà trái tim lại đau đớn như bị dao đâm ...
Trong phòng ngủ trên lầu, Lalisa cẩn thận từng li từng tí lau vết thương cho Rosé.
Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy vị trí kia gần chỗ bả vai, vừa hay cổ áo có thể che lấp được, không lo sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim.
"Lalisa, hôm nay chị sao thế?" Rosé lo âu hỏi.
Lalisa đóng hộp cứu thương lại nhìn cô: "Sợ em ghét chị có con riêng."
Nghe đến đó, Rosé liền dở khóc dở cười ôm lấy cổ anh rồi hôn một cái lên gương mặt nghiêm túc của chị: "Chị để ý mấy lời ấu trĩ của Jae Hwa làm gì! Em nói rồi, em thích nhất là Mingie! Sao có thể vì thế mà ghét chị được! Rõ ràng Mingie là support, là thần trợ công cho chị đó!"
"Ừm." Lalisa nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dường như chị đã được cô trấn an.
Từ đầu tới cuối, Rosé không chút hoài nghi gì về sự khác thường của Lalisa...
Vì Park Jiyeon và Annie vẫn còn đang ở Hongcheon-Gun nên cô không yên lòng, cần phải trở về.
Sau khi Rosé đi rồi, Lalisa nhìn chằm chằm vào chiếc khăn dính máu kia, mãi không di chuyển...
Mãi đến một lúc sau thì Hansin gọi tới phá vỡ trạng thái của chị.
"Chị Hai, chị chưa ngủ à?"
"Qua đây..."
"Hả... em lập tức qua liền!"
Chưa đến mấy phút sau, Hansin đã chạy tới từ căn biệt thự sát vách.
Nhìn thấy dáng vẻ như rơi vào hầm băng của chị gái, Hansin không dám lại gần, yếu ớt đứng cách đó thật xa để báo cáo: "Chị... em đã điều tra lại rồi... hôm đó đúng là Rosé đã vào phòng chị thật... nhưng cô ấy có vào sau khi chị đã đi, hay còn có ai vào sau khi chị đi hay không... việc này quả thật em không thể xác định được..."
Không đợi Hansin nói xong, Lalisa đột nhiên đưa cho cô ta một thứ.
Hansin khó hiểu tiến về phía trước nhận lấy chiếc khăn tay mà chị gái đưa: "Khụ... này là sao ạ..."
Chẳng lẽ đưa cho em lau mồ hôi à?
Hansin cảm thấy kỳ lạ, tập trung nhìn kĩ thì thấy trên khăn có vết máu, vì thế liền lập tức mở to mắt, lắp bắp hỏi lại: "Máu này... Máu này là..."
Chẳng lẽ...
Lalisa: "Là của Chaeyoungie."
Quả nhiên!!!
Cuối cùng chị Hai cũng quyết định làm xét nghiệm DNA rồi! Đã sớm nên làm như thế mà! Hại cô điều tra đến nỗi sắp hộc hết ba lít máu rồi...
"Chị, chị dùng cách gì lấy máu thế? Không khiến cho Chaeyoungie nghi ngờ gì đó chứ? Tình hình bây giờ phức tạp như thế, nhỡ như..."
Lalisa liền cắt đứt mớ suy nghĩ linh tinh của Hansin: "Mỹ nhân kế."
"À..." Được, chiêu này mà đã dùng rồi, chắc chắn sẽ không nghi ngờ đâu.
"Vậy máu của Mingie thì làm thế nào bây giờ?" Hansin lại hỏi.
"Ngày mai sắp xếp kiểm tra sức khỏe trong trường Mingie."
"A a a... vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi!" Hansin liên tục gật đầu, run run tay cầm chiếc khăn tay có máu kia.
Những mẫu khác không tiện lấy, tóc thì cũng được nhưng nhất định phải có nang chân lông, mà nang chân lông trẻ con thì chưa phát triển hết, lúc xét nghiệm sẽ có sai sót, vì thế chuẩn nhất vẫn là máu.
'Ôi! Mẹ nó! Lo lắng quá đi mất! Trái tim nhỏ bé sắp vỡ ra rồi!'
Còn thảm hơn nữa là bí mật kinh thiên động địa như thế mà bắt đứa lắm mồm như cô phải giữ kín miệng như hũ nút... liệu cô có vì nhịn quá mà chết vì thiếu không khí không nhỉ...
Thì ra biết quá nhiều chuyện cũng là một loại đau thương!
...
Không lâu sau, cuối cùng ngày mà Rosé lo lắng nhất cũng đã đến.
Bảo bối của cô vào đoàn.
Hơn nữa, cảnh quay hôm nay còn thật sự rất rất kích thích, nam chính, nam phụ, mẹ nữ chính, ẩn vệ của nữ chính đều có đất diễn.
Yang Dae-jung, Jeon Bo Gum, Woon YooNa và cả chị yêu nhà cô sẽ đụng nhau >,<!!!
Chuyện này có nghĩa là gì... Có nghĩa là đã gom đủ một bàn mạt chược rồi đó!
Có điều, lúc cô xuống xe thấy Gwa Myung Woo đằng xa thì vui vẻ vô cùng, quẳng hết lo lắng ra sau đầu.
Bốn phía bãi đỗ xe không có ai, vì thế Rosé vui vẻ nhảy nhót qua chỗ Đại ma vương: "Myung Woo!"
Khuôn mặt vốn đang không có biểu cảm gì của người đàn ông, lúc trông thấy cô gái thì đôi mắt liền dịu dàng như có thể hòa tan người khác, hơi giang hai tay ra ôm cô vào lòng: "Đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi ăn rồi! Chị có bận không? Tới đóng phim được không?" Thật ra Rosé rất muốn nói là nếu bận quá thì chị có thể thôi diễn, có điều lại không nỡ bỏ cơ hội chung đụng hiếm có này.
Ôi chao, nếu như không có mấy người phá đám kia thì cô và Đại ma vương đã có thể có được quãng thời gian hẹn hò tốt đẹp rồi.
"Không bận, đã sắp xếp ổn rồi." Lalisa khẽ vuốt mái tóc cô: "Được rồi, qua chỗ đoàn làm phim nào."
"Ứ đâu... em muốn ôm ôm cơ ~" Rosé ôm mãi không buông, đúng là mệt tim quá, cô phải ôm cưng nhà mình để xạc điện cái đã.
Người đàn ông hơi cong môi lên, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ nhưng vẫn đầy dung túng: "Cẩn thận bị người ta chụp được!"
"Em đã quan sát một lượt rồi, không có ai đâu!" Rosé vẫn không chịu buông tay ra.
Đúng, Rosé nói không sai, bốn phía không có người thật, nhưng... hôm nay Teak So cùng đi với cô, lúc này cậu chàng đang đứng hóa đá...
'Đệt!!!!!!!!!!!!! Cậu ta thấy chuyện gì thế này!!!'
'Bà chủ... bà chủ lại ôm một nam diễn viên không chịu buông tay!'
Bây giờ coi như cậu ta cũng là fan trung thành của bà chủ, nếu cậu ta không nhầm thì người đàn ông kia chính là nam phụ Gwa Myung Woo trong Song Kính.
Sao bà chủ lại qua lại với cái tên diễn viên tướng mạo bình thường, không có tên tuổi gì thế này!
Lại còn dáng vẻ nũng nịu như thế nữa chứ! Không phải là bà chủ thích cái đẹp à?
Cho dù tìm mấy tên trai lơ thì cũng không nên tìm tên này chứ!
Phì phì phì, không đúng! Đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là bà chủ cho Boss đội nón xanh! Rốt cuộc cậu ta biết bí mật lớn kinh thiên động địa gì thê này?
Teak So quả thật sắp điên lên đến nơi rồi...
Nhưng sau đó còn có chuyện khiến cậu ta điên hơn nữa...
Lalisa sao có thể chịu được việc cô nũng nịu với mình như thế, bèn cúi người hôn lên môi cô: "Ngoan, tối nay cùng em."
Nhìn thấy tên đàn ông kia hôn bà chủ, Teak So vốn đang hóa đá lúc này lập tức tan nát thành bụi phấn.
Chắc là vì khiếp sợ quá nên cậu ta còn quên cả đuổi theo, chỉ trơ mắt đứng đó nhìn hai người rời đi...
Mẹ nó... Bây giờ cậu ta nên làm cái gì đây...
Nhanh đi nói cho Boss? Cậu ta biết việc Boss bị đội nón xanh rồi thì còn có thể sống được không?
Đánh tên kia rồi đuổi hắn đi à? Nhưng lỡ như đánh một tên rồi lại có tên khác đến thì phải làm sao...
Lúc này trong đầu, Rosé chỉ có "bàn mạt chược" nào còn tâm trạng đâu nữa mà chú ý đến Teak So đang xoắn xuýt như bánh quai chèo kia. với lại trong lòng cô vốn biết rõ Gwa Myung Woo chính là Đại ma vương nên cũng không có ý thức phải đi giải thích cho Teak So biết chuyện này.
Về phần Lalisa, trong mắt chị cũng chỉ có vợ anh mà thôi.
Trên đường tới chỗ đoàn làm phim, Rosé nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn quyết định làm công tác tư tưởng trước cho Lalisa: "Chị này... đoàn phim này... về phần diễn viên có phần hơi phức tạp."
Thật ra trong mấy người này thì ngoại trừ Yang Dae-jung không cần phải lo lắng, Lee Hanchee thì không hay đến, Jeon Bo Gum thì cô cũng có thể chế trụ... nhưng mấy người tới cùng một lúc thì lại hơi quá, huống chi còn một cái tên thần kinh nữa.
Chỉ sợ tên đó sẽ phá phách gì thôi, điều may mắn duy nhất là bọn họ không hề biết Gwa Myung Woo chính là Lalisa.
"Chuyện là... ông chủ của Big Bang... là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này... còn là diễn viên diễn vai mẫu thân của em trong phim." Rosé kiên trì nói với Lalisa.
Về phần ông chủ của Big Bang là ai thì chắc chắn là Lalisa đã biết rồi.
Đôi mắt Lalisa lướt qua một tia u tối: "ừ, chị biết rồi."
"Ukm, không phải trước đó hai người từng đụng độ nhau à? Có điều hắn không biết chị là Lalisa... chắc sẽ không có phiền phức gì đâu..." nhỉ?
"Không sao, em cứ diễn tốt phần của em đi."
"Vâng vâng!"
Nói hết với Lalisa xong, lại nhìn khuôn mặt khiến cho người khác yên tâm của chị, Rosé cũng thả lỏng không ít.
Hai người đang đi về phía đoàn làm phim thì không ngờ lại đụng phải một người, tim Rosé suýt nữa bị dọa thành bệnh luôn.
Woon YooNa một đầu tóc trắng tiên tối, theo sau vẫn là hai vệ sĩ mặt lạnh như tiền. Thấy Rosé, Woon YooNa nhàn nhã tháo kính râm trên mặt ra, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt như có thể bắn thủng linh hồn người khác hướng về Rosé và Gwa Myung Woo...
Khuôn mặt của Lalisa chẳng hề có chút khác thường nào, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào của chị.
Rosé thấy tên kia vẫn đang dò xét Lalisa thì trái tim sắp nhảy tót lên cổ họng rồi, vội vàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị này: "Won tổng, không phải cảnh diễn của chị là buổi chiều sao? Sao lại đến sớm thê này?"
Lúc này Woon YooNa mới thu ánh mắt đang nhìn Gwa Myung Woo lại, khẽ cười rồi nhìn Rosé đầy ẩn ý nói: "Darling à, là vì chị nhớ em đó!"
Rosé:"..." Woon YooNa, tôi XXX cả nhà anh!
"À... Đúng rồi..." Woon YooNa bỗng xích lại gần: "Darling à... đừng quên lời hứa của em với chị... chị muốn tối nay..."
Rosé: "!!!" Bà mẹ nó! Cũng chỉ là hứa làm chút bánh quy thôi mà có cần phải nói mập mờ thế không!
Đôi mắt của Rosé bốc cháy hừng hực lửa, chỉ hận không thể thiêu chết tên khốn trước mặt này.
Còn kẻ đầu têu lại nhẹ nhàng quay mông đi thẳng, trước khi đi còn như có như không quét mắt liếc Gwa Myung Woo một cái.
Sau khi Woon YooNa đi rồi, Rosé vội vàng quay sang giải thích với Đại ma vương: "Chị yêu, chị đừng nghe cái tên đó nói huơu nói vượn! Lần trước em mời Annie tới giúp, bị tên đó ép phải đồng ý một điều khiện, tên biến thái đó muốn làm khó em, bảo em làm 9.999 cái bánh bích quy cho hắn! Lúc đó em vội tìm Annie để khám cho chị Jiyeon nên mới đồng ý..."
Mẹ nó, cô vẫn lo lắng tên này nhất nhưng tuyệt đối không ngờ tai họa lại tới nhanh thế, chỉ mới sơ sểnh chút thôi mà đã suýt bị tên khốn này hại chết rồi.
Rosé đau đầu không thôi: "Tên thần kinh này thích nhất là trêu cợt người khác, chị không nên tin, dù chỉ một chữ thôi cũng không được tin, chị phải tin em, biết chưa?"
Rosé nói đến đây lại nghĩ tới tên kia vừa rồi chỉ là đơn thuần tới trêu cợt cô, hay là... đã nhìn ra thân phận thật của Gwa Myung Woo nên mới cố ý nói vậy trước mặt chị.
Chắc không phải thế đâu! Ngay cả cô lúc trước còn không thể lập tức nhận ra được nữa là... chắc là do cô nghĩ nhiều quá thôi.
Nhìn dáng vẻ vội vã luống cuống giải thích với mình của Rosé, sự u ám trong mắt Lalisa dần dần tản đi: "Đương nhiên là chị tin em rồi."
Chị đương nhiên sẽ không đến mức bị chút mánh khóe ngây thơ đó của đối phương châm ngòi ly gián, nhưng mà...
Số lần tên kia xuất hiện bên cạnh Rosé ngày càng nhiều, chị không thể không để ý chút nào được.
Từ việc tặng vương miện trong buổi từ thiện đến việc giải vây trong tiệc rượu, bây giờ lại còn theo cả tới đoàn làm phim nữa...
Vậy mà cô gái ngốc này vẫn cứ ngây ngô không biết rằng tên tóc trắng kia đang... theo đuổi cô!
Nghĩ tới đây, chân mày của Lalisa lập tức hiện lên vẻ lo lắng. Nếu như tên kia thật sự đến là vì cô, hơn nữa còn dùng hết tất cả thủ đoạn để níu kéo, Rosé... sẽ quay lại với hắn sao?
"Chị yêu, chị đang nghĩ gì đó?" Nhìn dáng vẻ bần thần của Lalisa, Rosé phất phất tay trước mặt chị.
Lalisa thu ý nghĩ đang mọc mầm trong lòng mình lại: "Không có gì, mấy cái bánh quy của em thì làm sao? Có cần chị giúp một tay không?"
Thấy vẻ mặt của Lalisa không hề để ý, cuối cùng Rosé mới khẽ thở phào, tỏ vẻ như đã chuẩn bị trước: "Không cần không cần đâu, việc này dễ, em tự giải quyết được!"
...
Lúc Rosé và Lalisa rời đi, lập tức có một người từ từ bước tới từ sau cây trụ của hành lang.
Jun Ji-Hyun đứng đó, vẻ mặt vừa tức giận lại vừa kinh ngạc.
Tức giận là vì Woon YooNa đã bị con hồ ly tinh Rosé quyến rũ, lại còn nói những câu mập mờ với cô ta, nhưng còn ngạc nhiên là vì... không ngờ Rosé lại ở bên một tên diễn viên quèn thế này, thậm chí còn có vẻ như rất si tình với tên này, cật lực rũ sạch quan hệ với Woon YooNa, nhìn có vẻ như là yêu thật lòng chứ không giống giả vờ.
Trong mắt Jun Ji-Hyun hiện vẻ hồ nghi, con nhỏ này bị ngu à? Bỏ qua Woon YooNa mà coi trọng một tên diễn viên quèn chẳng có tiếng tăm cái gì cả.
Đương nhiên những chuyện này không phải là mấu chốt, mấu chốt là Woon YooNa lại coi trọng cô ta.
Khu nghỉ ngơi và phòng hóa trang của vai chính và vai phụ không ở cạnh nhau, Rosé và Lalisa sau khi tiến vào đoàn làm phim rồi thì tách riêng ra tự đi hóa trang.
Vừa mới bước vào phòng nghỉ, không thấy thợ hóa trang và trợ lý đâu nhưng lại thấy Yang Dae-jung đang vắt chân hát hò trước bàn trang điểm.
Vừa nhìn thấy Rosé, con hàng này đã tháo ngay tai nghe ra nhào đến: "Park Chaeyoungie, thế nào, thế nào rồi, hôm nay có phải dì tôi cũng đến đây đúng không?"
Yang Dae-jung vừa nói vừa ngoái ra ngoài nhìn xem, dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn: "A ha ha ha... không biết mấy người họ tí nữa có đánh nhau không nhở..."
Rosé "cạch" một cái kéo ghế ra rồi đặt mông ngồi xuống, cô day day ấn đường đang phủ đầy mây đen: "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy thứ sinh vật gọi là bạn trai cũ nữa, một cọng lông thôi cũng không được. Nếu ông còn lởn vởn trước mặt tôi nữa thì đừng có trách tôi làm cái gì đó với ông..."
Rosé còn chưa nói xong, "vèo" một cái, Yang Dae-jung lập tức biến mất với tốc độ ánh sáng.
Đùa nhau à, giá trị bạo lực của Rosé lúc tâm trạng không tốt anh nếm nhiều lắm rồi đấy...
Một lát sau, thợ hóa trang và Soyoung ôm trang phục và tóc giả đến, Rosé lên lại dây cót cho tinh thần và bắt đầu thay quần áo, hóa trang.
...
Sau khi tạo hình xong xuôi, việc đầu tiên Rosé làm khi ra ngoài là đi tìm xem bảo bối nhà mình đang ở đâu và thám thính tình hình quân địch.
Lalisa lúc này đã thay bộ quần áo đen sì từ đầu đến chân, đang đứng xem kịch bản ở trong một góc khuất, nếu như không phải như cô cố ý tìm kiếm thì với cảm giác tồn tại gần như bằng không của anh chắc chẳng có ai thèm chú ý tới chị.
Quay lại nhìn gã nào đấy thì...
Woon YooNa ngồi trên cái ghế da thật xa hoa, trên đầu là ô che nắng to đùng, xung quanh là một đống người nịnh bợ lấy lòng.
Yang Dae-jung sau khi bị cô cảnh cáo thì ngoan ngoãn ngồi yên ở ghế nghỉ của mình cầm lấy kịch bản giả vờ xem.
Cảnh quay của Jeon Bo Gum hôm nay xếp sau cho nên vẫn chưa đến.
Rosé cũng cố gắng hết mức có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống, để có thể an toàn vượt qua ngày hôm nay, nhưng mà... chuyện này rõ ràng là không có khả năng...
Cô vừa bước chân đi về phía ghế nghỉ của mình thì nghe thấy giọng nói lười biếng của ai đó đang gọi mình: "Kim Haneul..."
Rosé vốn dĩ định giả vờ như không nghe thấy nhưng cái gã đáng ăn đòn kia lại gọi tiếp.
"Haneul à, lại đây ~"
Nhưng ai bảo Woon YooNa là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, đạo diễn đã sớm nhắc nhở, bảo tất cả bọn họ đều phải nhún nhường, chiều theo theo ý gã một chút, vì thế cô chẳng có cách nào khác là phải "nhẫn nại" một chút.
Rosé cứng đờ lết qua đó: "Won tổng, ngài tìm tôi có việc gì ạ?"
Woon YooNa nghiêng đầu, cười cười nhìn cái vẻ khó ở của cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh: "Tiểu Haneul à, chúng ta ráp thoại nhé, để tránh cho lát nữa con lại NG, người làm mẹ như ta đây đau lòng lắm."
Rosé: "..." Mẹ nhà chị, nghiện diễn rồi à?
Lúc này, Woon YooNa đã khoác lên mình bộ trang phục diễn và hóa trang xong xuôi, hoàn toàn biến thành hình tượng Kim Hae-sook yêu nghiệt mê hoặc trong phim. Chị ta dùng cái bộ dạng này nói ra những câu như thế liền khiến cho đám nghệ sĩ nữ và nhân viên nữ của đoàn làm phim kích động gào thét không ngừng.
"Ya ya ya... Ngưỡng mộ chết đi được ấy! Tôi cũng muốn có một người mẹ như Won tổng lắm ý!"
"Nếu tôi có một bà mẹ đẹp trai như thế này thì tôi ở vậy cả đời cũng được luôn!"
"Won tổng quả đúng là "Người Mẹ Quốc Dân" nha!"
Rosé đứng bên cạnh nghe thấy vậy trán lập tức đầy vạch đen, Người Mẹ Quốc Dân là cái vẹo gì!!!
Cả ngày quay phim mà Rosé chốc phải đề phòng cái này, chốc lại phải đề phòng cái kia, quả thật là lao tâm lao lực. Thế nên trong quá trình quay phim cứ sai liên tục, có một cảnh không cẩn thận còn quất nhầm vào tay Yang Dae-jung một cái.
Yang Dae-jung ôm móng vuốt dè dặt sán đến, gương mặt đầy ấm ức: "Hôm nay tôi ngoan thế, vì cái vẹo gì lại đánh tôi chứ! Tôi nào đâu có chọc đến bà, hức hức hức..."
Rosé cạn lời nhìn cái dáng vẻ "cánh tay sắp đứt" đến nơi của anh chàng: "Khóc cái gì mà khóc, lỡ tay một cái thôi mà! Với lại có mỗi cái vết hồng hồng tí tẹo này thôi mà ông cũng gào như cháy nhà đến nơi ấy, có phải là đàn ông nữa hay không! Tôi cho ông đánh trả là được chứ gì!"
Nói rồi giơ tay ra trước mặt Yang Dae-jung.
Kết quả...
"Bà hãm hại tôi! Bà lại muốn hãm hại tôi! Dì tôi đang ở đây, tôi đánh bà khác gì bảo tôi tự tìm đường chết!" Yang Dae-jung vẻ mặt tức giận kiểu "ông đây biết tỏng âm mưu của bà rồi nhé" mà vội tránh ra xa.
"..." Rosé không biết nên nói gì chỉ đành đưa tay đỡ trán, quả thật là càng ngày càng loạn...
Cách đó không xa, đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Jun Ji-Hyun bị hai gã vệ sĩ của Woon YooNa ngăn lại, bất kể là cô ta dùng biện pháp cứng hay mềm đều chẳng có tác dụng.
Đừng thấy Woon YooNa suốt ngày Tiểu Haneul này tiểu Haneul nọ với Rosé, hơi tí là lại tìm Rosé để ghép thoại thì những người khác trong đoàn làm phim dám lại gần chị ta. Bởi vì, chỉ cần lại gần chị ta trong vòng ba bước thì hai gã vệ sĩ kia sẽ dùng ánh mắt đáng sợ như muốn giết người nhìn bọn họ chằm chằm.
Kỳ quái là... không biết là vì sao... dường như chỉ có mỗi Rosé là ngoại lệ...
Won U-jin quan sát mấy lần liền phát hiện ra, hai gã vệ sĩ đối với bất kì ai cũng đều có thái độ đề phòng nhưng chỉ khi Rosé đến gần thì thái độ lại thả lỏng hơn, biểu hiện khá là rõ ràng.
"Tiểu Haneul làm sao thế, tâm trạng không tốt à?" Woon YooNa nhàn nhã đi đến trước mặt Rosé, những ngón tay thon dài của chị ta đang cầm một hộp kem: "Nghe nói đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên."
Rosé xoa xoa đám da gà da vịt nổi đầy trên người, nhìn con hàng này bằng ánh mắt gặp phải quỷ cmn rồi, cô đè thấp giọng nói: "Rốt cuộc là chị lại lên cơn điên gì thế hả?"
Cái tên này cả ngày hôm nay đều cực kì khác thường, dịu dàng đến mức khiến cô sởn cả gai ốc...
Woon YooNa cười khẽ một tiếng như thể không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn: "Có muốn tôi xúc cho em ăn không?"
Rosé vô thức nhìn về phía Lalisa một cái, nghiến răng trèo trẹo nở một nụ cười khéo léo không chê vào đâu được: "Cám ơn ý tốt của Won tổng, nhưng thật xin lỗi, tôi đang giảm béo."
"Béo một chút không tốt sao?" Trong ánh mắt nhìn Rosé của Woon YooNa ý cười ngày càng đậm đặc: "Nếu béo lên một chút thì nơi mà tôi thích trên người em... cũng sẽ to hơn một vòng..."
Rosé: "!!!" Đờ phắc! Câu tán tỉnh ám muội thế này mà lại được thốt ra từ miệng của cái gã này á?
Cái gã này rốt cuộc là đã bị cái gì kích thích gì rồi???
...
Những người xung quanh tuy rằng cách cũng không xa nhưng lại không biết hai người đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thái độ quan tâm đặc biệt của Woon YooNa đối với Rosé là trên mặt của bọn họ lại hiện vẻ hâm mộ.
Tuy rằng vì cảnh quay của hai người tương đối nhiều, lại là diễn mẹ con nhưng thái độ của Won tổng đối với Rosé cũng hơi quá tốt rồi đấy. Cứ nhìn Jun Ji-Hyun vắt hết óc ra tìm cách đến gần nhưng có ăn thua gì đâu, xem ra tin đồn Won tổng là của fan Rosé có khi là thật rồi.
Số Rosé cũng tốt quá đi mất, có được một fan trâu bò thế này, chả trách người như Won tổng lại cố ý dành thời gian để chạy đến đây diễn một nhân vật phụ nhỏ nhoi! Tiêu 300 triệu để đổi lại một nhân vật phụ...
"Chị Ji-Hyun... chị... chị không sao chứ?" Trợ lý của Jun Ji-Hyun sợ hãi hỏi một câu.
Bởi vì, biểu cảm lúc này của Jun Ji-Hyun quả thật rất đáng sợ.
"Con tiện nhân đáng chết, ngay đến người đàn ông của tao mà cũng dám cướp! Mày thực sự cho là có BP chống lưng thì tao không dám làm gì mày à!" Vẻ mặt của Jun Ji-Hyun giận dữ đến mức méo mó.
Cô trợ lý của cô ta đứng bên cạnh cũng liên tục phụ họa nói: "Đúng, đúng đúng, trong cái giới giải trí này nào có chuyện chị Ji-Hyun phải nể mặt người khác! Cái đứa không biết xấu hổ là gì kia đúng là phải dạy hỗ cho sáng mắt ra! Nếu như Jun đổng biết việc này, cô ta chắc chắc sẽ không có kết quả gì tốt đẹp!"
Jun Ji-Hyun "hừ" lạnh một tiếng: "Đối phó với loại người như cô ta mà tôi còn phải dựa vào ba tôi sao?"
"Đương nhiên là không cần rồi! Chị Ji-Hyun chỉ cần dùng diễn xuất thôi là cũng đủ áp chết cô ta trong một giây!"
"Cảnh tiếp theo, Rosé, Ji-Hyun cả hai chuẩn bị nhé!" Won U-jin gọi.
Rất nhanh chóng, cảnh quay được bắt đầu.
Hai bóng người một đên, một trắng đứng đối diện nhau.
Hai đại mỹ nhân với hai phong cách khác hoàn toàn nhau cùng lúc xuất hiện trong một cảnh quay, thực sự khiến cho người ta cảm thấy mãn nhãn.
Jun Ji-Hyun nhìn Rosé đứng đối diện mà trong mắt lóe lên một tia quỷ quyệt.
Cô ta đã quan sát mấy ngày liền, cứ tưởng rằng người có diễn xuất khiến cả Won U-jin và Jang Do Yoon đều xuýt xoa khen tặng thì cũng phải có chút bản lĩnh, không ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi, chẳng qua chỉ tốt hơn cái đám bình hoa chút xíu.
Hôm nay cô ta sẽ khiến Rosé mất mặt trước tất cả mọi người.
Chút đạo hạnh nho nhỏ này của Rosé, nếu như cô ta cố tình dùng diễn xuất để chèn ép thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Jun Ji-Hyun tràn đầy tự tin xông trận, nhưng mà tình hình thực tế còn dễ dàng hơn cô ta tưởng tượng nhiều. Cô ta chỉ hơi hơi thể hiện khả năng diễn xuất của mình một chút thôi thế mà Rosé lại NG liên tiếp ba lần, cuối cùng cảnh này quay tổng cộng mười hai lần mới xong.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Rosé tuy rằng không tốt nhưng cô cũng chưa bao giờ NG một cảnh quá năm lần, đây là lần đầy tiên cô bị NG nhiều thế này...
Jun Ji-Hyun tưởng là mình đã áp được Rosé, nhưng thực tế thì chẳng qua là Rosé bị thái độ kì dị của cái gã điên nào đấy dọa cho hết hồn mà thôi.
Trong góc khuất, Lalisa thấy biểu hiện thất thường chưa từng có của Rosé thì đôi mắt lại tăng u ám thêm mấy phần.
Cơ mà, kẻ đầu têu ra trò này thì tâm tình lại đang vô cùng tốt ngồi vắt chân thưởng thức mười hai lần NG của Rosé.
...
"Đạo diễn Won, thời gian của chị Ji-Hyun nhà chúng tôi quý giá biết bao nhiêu ông biết mà, hơn nữa từ trước đến nay chỉ đóng vai chính. Nhưng lần này, ngay đến cả chuyện một bộ phim có hai nữ chính chị ấy cũng đã nhịn rồi, thì tốt xấu gì ông cũng phải tìm ai đấy cho ra hồn chứ. Thật đúng là hạ thấp đẳng cấp của chị Ji-Hyun nhà chúng tôi!" Cô ả trợ lý thấy Jun Ji-Hyun chiến thắng trở về thì lập tức nhân cơ hội này đá đểu Rosé.
Thực ra Won U-jin cũng rất đau đầu, mấy ngày hôm nay đâu chỉ có Rosé, những người khác cũng không sao tập trung tốt được trạng thái. Lúc diễn thì đúng là chẳng có lỗi lầm gì lớn nhưng so với chất lượng trong dự tính của ông thực sự là kém rất nhiều. Ngay đến Rosé còn thành ra thế này, quả thực khiến ông ta sứt đầu mẻ trán.
"Khụ khụ, Ji-Hyun à, Rosé dù sao cũng coi như là một nửa người mới, diễn xuất không được ổn định cho lắm, còn phải nhờ cô chỉ bảo nhiều!" Giờ thì Won U-jin cũng không dám khen Rosé nữa, thế nên chỉ đành xoa dịu tình hình vậy.
Jun Ji-Hyun nghiêng đầu cười khanh khách: "Biết mình là người mới thì đừng có mạnh mồm thế chứ! Khoác lác cho ai xem đây?"
"Đúng thế đấy! Chị Ji-Hyun được đề cử cả StarWars, StarTreks cùng một lúc mà còn chưa nói gì đây, một cái bình hoa như cô ta cũng vênh váo quá cơ!"
Thực tế thì, từ trước đến nay Rosé chưa bao giờ nói rằng diễn xuất của cô tốt như thế nào, kỹ năng diễn xuất của cô đều là do những nhân viên trong đoàn làm phim cô đã từng hợp tác truyền tai nhau. Giờ đám Jun Ji-Hyun lại nói như thể cô là một đứa suốt ngày khoe khoang về diễn xuất của mình, dẫn đến những người khác trong đoàn làm phim cũng bắt đầu chỉ chỏ, nói những lời rẩt khó nghe.
"Tôi nghe bạn tôi suốt ngày khen Rosé có diễn xuất tốt, còn tưởng là cô ta là một người có thực lực cơ! Không ngờ lại là thứ dựa vào mặt để kiếm cơm... thật thất vọng nha..."
"Thực ra diễn xuất của Rosé so với cái đám bình hoa đó đúng thật là tốt hơn hẳn, chì trách lần này cô ta đụng phải một người thuộc trường phái thực lực chân chính thôi!"
"Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn nha, cứ nhìn cô ta với Jun Ji-Hyun là lập tức biết ai giỏi ai kém ngay!"
Nghe những lời bàn tàn xung quanh, Soyoung tức chết mất thôi.
Cái gì chứ! Kỹ năng diễn xuất của anh Yeong nhà cô vỗn dĩ đã rất lợi hại đấy có biết không?
Bỏ xa Jun Ji-Hyun mấy con phố lận nhé!
Người trong cuộc - Rosé thì căn bản là chẳng thèm để ý, cả người đều đang nâng cao cảnh giác, không biết tiếp theo cái gã khùng kia sẽ làm gì. Thực sự là chẳng hơi đâu mà để tâm đến Jun Ji-Hyun, hơn nữa quả thật lần này tâm trạng của cô đúng là không được tốt, cũng không phản bác được gì cả.
"Anh Yeong, rốt cuộc dạo này anh làm sao thế? có phải là không được khỏe hay không? Bằng không em nói vỏi chị Boram nhé, nhờ chị ấy xin đoàn làm phim cho chị nghỉ mấy ngày!" Soyoung lo lắng hỏi.
"Không cần đâu." Rosé mệt mỏi xua tay.
Xin nghỉ làm gì chứ, chẳng qua khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn mà thôi...
Sau một hồi phong ba nho nhỏ, công việc quay phim lại tiếp tục. Rosé lật giở kịch bản, cũng hơi hơi lên được chút tinh thần.
Cuối cùng cũng đến cảnh của bảo bối nhà cô.
Tuy rằng đại đa số các cảnh của Lalisa là diễn với cô nhưng cảnh hôm nay có hơi đặc biệt, cảnh này diễn với Jun Ji-Hyun.
Ánh mắt của Rosé thoáng liếc qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Jun Ji-Hyun liếc sang bên này, cô không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Sao cô cứ cảm thấy ánh mắt Jun Ji-Hyun nhìn mình có gì đó lạ lạ nhỉ?
Rosé lắc lắc đầu, tự cho là mình quá mẫn cảm rồi, Gwa Myung Woo và Jun Ji-Hyun có liên quan quái gì đến nhau đâu!
Jun Ji-Hyun thu ánh mắt lại, khinh thường liếc qua Gwa Myung Woo phía đối diện.
'Đây chính là người đàn ông mà Rosé thích?'
Hừ, cô ta thật muốn xem thử xem cái gã đàn ông này rốt cuộc có gì khác biệt!
"3,2,1... action!"
Tình tiết của cảnh này là, Park Eu Seol trong một lần xuống núi rèn giũa thì bị thương nặng, đúng lúc đó lại gặp được Kim Haneul.
Cách hành sự của Kim Haneul tàn nhẫn và vô nhân tính, nhưng nhược điểm duy nhất của nàng đó chính là nam chính Han Bon Hwa. Nàng biết Park Eu Seol là người mà Han Bon Hwa yêu đến chết đi sống lại nên sau một hồi tranh đấu đã âm thầm phái ẩn vệ của mình là Dae Hyun đến cứu.
Trong rừng sâu.
Bộ váy trắng của Park Eu Seol bị máu tươi nhuộm đỏ ưót sũng, trên bả vai và bụng là hai vết thương khủng khiếp do dã thú công kích, đang nằm trong vũng máu thở yếu ớt, vẻ mặt trắng bệch sắp chết của mỹ nhân đẹp vô cùng, thợ quay phim vội vàng chạy lại gần lấy cảnh đặc tả.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen không một tiếng động y như một bóng ma xuất hiện trước mặt Park Eu Seol, sau khi kiểm tra vết thương của nàng ta liền đỡ nàng ta đứng dậy.
Park Eu Seol híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Ngươi... ngươi là ai..."
Tình tiết phim đến đây thì không có vấn đề gì, nhưng trong mắt Rosé lại thoáng hiện vẻ khác thường, ánh mắt đó như một lưỡi dao sắc bén lao thẳng về phía Jun Ji-Hyun.
Đúng lúc này, bộ trang phục diễn của Jun Ji-Hyun vì bị dã thú cắn rách mà trở nên xốc xếch thoáng để lộ ra đường cong xinh đẹp cùng với rãnh ngực sâu hun hút, vừa thánh thiện vừa khiên người ta muốn phạm tội...
Nếu như Rosé nhìn không nhầm, trong lúc diễn cùng Gwa Myung Woo, Jun Ji-Hyun đã cố tình dùng ngực của mình như có như không cọ cọ vào tay Gwa Myung Woo một cách đầy ám muội...
Một tiếng "Kéttttt" vang khiến người khác lạnh sống lưng.
Yang Dae-jung mở to mắt trừng trừng nhìn Rosé tay không bóp nát vụn... vụn luôn cái cốc trà trong tay...
'Ồ... hình như... có kẻ nào đó sắp gặp xui xẻo rồi...'
Lúc cốc trà bị bóp nát, nước trà chảy dọc theo những ngón tay trắng nõn của Rosé nhỏ tong tỏng xuống đất.
Yang Dae-jung nhìn gương mặt Rosé rồi lại quay sang nhìn cốc trà trong tay cô, nuốt nước bọt đánh ực một cái...
'Mẹ ơi... Park Chaeyoungie lúc này đáng sợ quá đi mất...'
Mà cái ả Jun Ji-Hyun này đang làm cái trò gì đấy? Đường đường là một Ảnh hậu thế mà lại ngấm ngầm quyến rũ một nghệ sĩ nam không có danh tiếng như Gwa Myung Woo?
Jun Ji-Hyun rõ ràng là một kẻ sành sỏi, cô ta khá mẫn cảm với máy quay, cố ý tránh đi không để ngưòi khác phát hiện ra động tác ám muội của cô ta...
Nhưng mà... chỉ có góc này, góc mà Rosé và anh đang ngồi là có thể nhìn thấy cực kì rõ ràng...
Cái cọ khe khẽ của Jun Ji-Hyun trong mắt người khác thì cũng chỉ coi là hành động vô tình, nhưng làm sao mà có thể qua mắt được một tay lão luyện tình trường như Yang Dae-jung anh, đương nhiên cũng không thể đánh lừa được cả Rosé.
"Chuyện... chuyện gì thê này hả Chaeyoungie? Không phải Jun Ji-Hyun vẫn đang theo đuổi Woon YooNa à? Tại sao lại đột nhiên quay sang quyến rũ Gwa Myung Woo?" Yang Dae-jung vừa nói vừa vội liếc nhìn cái tay của Rosé, thấy tay cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói đến đây, hình như Yang Dae-jung đột nhiên nghĩ ra cái gì đó mà hai mắt trợn trừng lên: "Mả cha nó, không phải là Jun Ji-Hyun đã phát hiện ra quan hệ giữa bà và Gwa Myung Woo không bình thường? cô ta thấy thái độ của Woon YooNa đối với bà đặc biệt thê cho nên mới cô tình đi tán tỉnh Gwa Myung Woo để trả thù bà?"
Anh quả thực bội phục dũng khí của Jun Ji-Hyun!
Trong khi Yang Dae-jung vẫn đang kích động phân tích thì Rosé lại không nói một câu nào xử lý sạch chỗ mảnh vụn rồi thong thả dùng giấy ăn lau sạch nước trà dính tay, vẻ mặt chẳng có chút gì là to tát.
Nhưng, trong mắt Yang Dae-jung thì như thế này lại càng đáng sợ, anh sợ đên nỗi sởn hết cả da gà...
"Cut! Tốt lắm! Qua..." Won U-jin hô lên.
Lúc kết thúc cảnh quay, Jun Ji-Hyun ném cho Gwa Myung Woo một ánh mắt mập mờ, chỉ cần là đàn ông bình thuồng thì đều hiểu đuợc ám hiệu của phụ nữ dành cho đàn ông.
Làm xong tất cả, Jun Ji-Hyun mối coi như dễ chịu đôi chút, tâm tình thoải mái đi về ghế nghỉ của mình ngồi xuống.
Hừ, với địa vị của cô ta trong giới giải trí cũng thừa sức bỏ xa Rosé mấy con phố, loại đàn ông dựa vào phụ nữ để leo lên thê này đương nhiên nhiên biết rõ nên lựa chọn thê nào.
"Cảnh tiếp theo là gì?" Jun Ji-Hyun thuận miệng hỏi một câu.
"Là cảnh diễn với Rosé." Giọng điệu của ả trợ lý rất hả hê.
Jun Ji-Hyun cũng nhếch mép cười lên, có thể dạy dỗ con hồ ly tinh ấy thêm lần nữa, đương nhiên là cô ta không ngại nhiều rồi.
Hôm nay, cô ta nhất định sẽ khiên cho con nhỏ đó phải khóc tu tu chạy khỏi đoàn làm phim!
"Được rồi, cảnh tiếp theo bắt đầu nhé! Rosé, Ji-Hyun, cả hai chuẩn bị đi!" Đạo diễn hô lên.
Trước khi bắt đầu, Won U-jin còn cố ý phân tích kịch bản cho Rosé một lúc lâu, giúp cô làm dịu tinh thần.
Rosé nhìn Won U-jin với vẻ có lỗi: "Xin lỗi đạo diễn, bởi vì một vài nguyên nhân mà khoảng thời gian vừa rồi đã gây phiển phức cho ông rồi."
"Ài, không sao, thi thoảng trạng thái không tốt cũng là chuyện bình thường mà, mà cô cũng đừng vì chuyện này mà áp lực quá, cứ từ từ thôi." Won U-jin an ủi.
Rosé gật đầu: "Đạo diễn, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho bộ phim này của chúng ta nổi tiếng hơn cả mong đợi của ông!"
Rosé nói rồi, quay người tiên tới chỗ quay phim
Won U-jin nhìn theo bóng dáng rời đi của cô gái mà ngây cả người, ông cứ cảm thấy vừa rồi Rosé có cái gì đó lạ lạ.
Vừa nãy cô ấy nói sẽ làm cho bộ phim này nổi đúng không nhỉ? Haizz, cái con nhóc này!
Câu nói rõ cuồng vọng như thế, ấy vậy mà không biết tại sao Won U-jin lại... thực sự tin vào nó...
Thấy cảnh tiếp theo sắp bắt đầu, Yang Dae-jung liền nhanh chân rót cho mình một chén trà rồi lại lôi một túi hạt dưa ra, chuyển sang chế độ "xem kịch".
Anh thích nhất là nhìn Rosé đại khai sát giới với người khác trừ anh ra đấy nhá nhá!!!
"Này, có ăn hạt dưa không?" Tâm trạng của Yang Dae-jung rất tốt cho nên nhiệt tình hỏi thăm Jeon Bo Gum đứng đối diện.
Jeon Bo Gum sâu kín nhìn về phía Yang Dae-jung một cái, bởi vì việc quan sát Rosé mấy ngày liền chẳng có tiến triển gì nên cuối cùng anh ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Cậu và Ro... Rosé đang hẹn hò à?"
"Phụt!!! Khụ khụ khụ..." Yang Dae-jung suýt chút nữa thì chết vì sặc nước trà: "Làm sao có thể!!!"
"Không phải cậu... vậy rốt cuộc là ai..." Dáng vẻ của Jeon Bo Gum như người mất hồn, nếu nói đến những người có trạng thái không tốt thì Jeon Bo Gum là người đầu tiên phải nhắc đến.
Yang Dae-jung bắt chéo chân cắn hạt dưa, vừa rung đùi vừa nói với: "Đừng có nghĩ nữa, con nhóc đó đúng là đã có chủ rồi đấy, hơn nữa đối phương lại còn là người mà chút đạo hạnh cỏn con của anh không thể so được đâu!"
"Cậu thích cô ấy." Jeon Bo Gum nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Yang Dae-jung lại bị sặc lần nữa, đỏ mặt lườm Jeon Bo Gum một cái: "Liên quan cái mông gì đến anh!"
Jeon Bo Gum thấy thế không khỏi trầm tư.
Người có thể khiến Yang Dae-jung e ngại không dám ra tay với Rosé rốt cuộc là ai...
Yang Dae-jung dường như nhìn ra Jeon Bo Gum đang suy nghĩ cái gì, vì thế mà đen mặt bĩu môi, gì thế, anh không kiêng dè mà được à, bối phận của đối phương cũng đã đủ để đè chết anh rồi!
...
"Mọi người vào vị trí chuẩn bị... bắt đầu!!!" Won U-jin hô to bắt đầu.
Trợ lý của Jun Ji-Hyun nhàm chán ngáp dài một cái rồi khoanh tay đứng đó, vừa lôi điện thoại ra xem giờ vừa mất kiên nhẫn lải nhải: "Vì cái bộ phim chết tiệt này mà chị Ji-Hyun từ chối bao nhiêu lời mời của các đạo diễn phim điện ảnh lớn, ngay đến cả vai diễn ở Hollywood cũng từ chối, không ngờ lại bị lừa đến cái đoàn làm phim rẻ rách này..."
Trên thực tế thì thị trường phim truyền hình bây giờ đang rất ăn khách, dù phim điện ảnh của Jun Ji-Hyun có đẳng cấp đến mấy đi chăng nữa, nhưng nếu không có quần chúng làm hậu thuẫn, có muốn kiếm tiền cũng khó. Nếu như cô ta muốn đi trên con đường đẳng cấp không cần để ý đến tiền nong thì cũng được thôi, nhưng từ chối nhiều phim điện ảnh như thế chỉ để nhận một vai trong phim truyền hình hiển nhiên là cô ta đang muốn kiếm tiền.
Phía Sau Hoàng Hôn là bộ phim truyền hình hành động có vốn đầu tư cao nhất trong nước hiện nay, đạo diễn, nhà sản xuất, diễn viên cũng là những người có đẳng cấp hàng đầu. Ảnh đế, Ảnh hậu muốn tham gia vào đoàn làm phim có khối người, kể cả có mời cả các diễn viên cấp quốc tế cũng dư dả chứ đừng nói đến Jun Ji-Hyun chẳng qua cũng chỉ là mới được để cử cho hai giải thưởng trong nước mà thôi.
Vai nữ chính này của Jun Ji-Hyun cũng do công ty của cô ta tốn không ít công sức mới giành được cho cô ta, nhưng bây giờ lại tỏ ra khinh thường, kiêu căng đến thế này thì Won U-jin có tốt tính đến mấy thì giờ cũng khó chịu ra mặt.
Nhưng Won U-jin cũng không thể nào mà đi đôi co tính toán với một đứa trợ lý nho nhỏ được, đành phải dằn cơn tức xuống, tập trung hết tất cả mọi sự chú ý vào cảnh quay của Rosé và Jun Ji-Hyun trước mặt.
Hoàng hôn buông xuống, trong khu rừng chỉ còn lại những vệt sáng mờ.
Hai bóng người một trắng, một đỏ treo trên không trung bằng dây cáp, người áo trắng dần dần bắt kịp bóng áo đỏ phía trước, chuyển động của cả hai người đều rất nhanh.
"Sọat", làn váy đen của Kim Haneul như một cánh hoa hồng đen bay múa giữa không trung, hai cánh tay dang rộng như ưng, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất rồi đột ngột dừng lại.
Park Eu Seol bám sát lập tức lao xuống, một mũi tên màu bạc sắc bén nhắm thẳng vào người con gái đằng trước: "Yêu nữ! Đứng lại! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo!"
Trong mắt Jun Ji-Hyun tràn đầy sự phẫn nộ mãnh liệt cũng với vẻ trách trời thương dân, lột tả một cách xuất sắc hình tượng của vai diễn Park Eu Seol lạnh lùng vô cùng nhưng cũng từ bi vô cùng.
Tình tiết của cảnh quay này là ẩn vệ thân cận nhất của Kim Haneul là Dae Hyun bị đám người cảnh sát đả thương, Kim Haneul vì thế mà đại khai sát giới khiên dân chúng hay cảnh sát máu chảy thành sông, Park Eu Seol muốn thay trời hành đạo.
Toàn bộ cảnh quay này Park Eu Seol chiếm trọn chính nghĩa và vị trí chủ đạo, đặc biệt thích hợp để áp diễn, chỉ cần cô ta khéo léo lợi dụng, lần này Rosé chắc chắn sẽ vô cùng mất mặt...
Trong khi Jun Ji-Hyun đang âm thầm giấu diếm ý nghĩ xấu xa trong đáy mắt, Kim Haneul hình như lại chẳng thèm để ý đến lửa giận ngập trời và sát ý của Park Eu Seol, nàng thản nhiên kiêu ngạo đứng ồ đó, âm điệu kéo dài, như cười như không lên tiếng: "Không biết cái "hành đạo" này của đặc cảnh Eu Seol là... cái đạo gì?"
Đôi mắt xinh đẹp chứa đầy băng giá của Park Eu Seol lại càng thêm lạnh lẽo: "Yêu nữ! Ngươi còn dám giảo biện! Chỉ trong một đêm ngươi giết sạch 20 mạng người của người trong Bar Galaxy, giết người thành cuồng như thế đúng là nghiệp chướng khó tiêu! Thiên lý bất dung!"
"Ha..." Kim Haneul rũ mắt, tiếng cười khẽ thoát khỏi lồng ngực, vài giây sau, đôi lông mi đen đậm từ từ nhấc lên, ánh mắt âm u nhìn về phía Park Eu Seol, ngón tay nàng khẽ lướt qua vết máu trên gò má, những sợi tóc đen tung bay theo những cơn gió thốc tới, cả người quỷ dị khôn cùng: "Ta đã nói rồi... nếu như ai dám động đến một sợi tóc của hắn... thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó... Nêu như kẻ nào nào dám khiến hắn bị thương... thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó..."
Xem đến đây, hai mắt Won U-jin bồng chốc sáng ngời, kích động đến mức tim đập thình thịch!
Con nhóc này quả nhiên đã trở lại rồi! Đoạn này diễn quả thật quá tuyệt!
Won U-jin đã hoàn toàn quẳng sự bực tức vừa rồi ra sau đầu, cực kì kích động mà nhìn về phía Jun Ji-Hyun.
"Yêu..."
Không ngò đúng vào giây phút mọi người hồi hộp nhất, Jun Ji-Hyun thế nhưng lại... quên thoại?
"Yêu nữ..." Jun Ji-Hyun thử mở miệng nói lại nhưng vẫn cứ kẹt cứng trong miệng, không nói được tiếp.
Cô ta đã chuẩn bị tâm trạng để áp diễn Rosé khiến cho cô ả không thể nhấc đầu lên được nữa nhưng không ngờ khi đối diện với đôi mắt của Rosé, não bộ của cô ta đột nhiên mất khống chế, lời thoại vốn dĩ phải nói ra khỏi miệng lại mắc kẹt ở yết hầu, chỉ bật ra được đúng một từ liền không thể nói tiếp được nữa.
"Cut!!! Lại lần nữa!" Won U-jin chép miệng thở dài, đầy vẻ tiếc rẻ.
Jun Ji-Hyun còn chưa kịp phản ứng lại xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bên tai đã vang lên tiếng hô cắt của Won U-jin.
Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì thế này... Vừa nãy cô ta thất thần ư?
Đốii với sai lầm lần này, Jun Ji-Hyun chỉ coi như mình thất thần nhất thời mà thôi, trợ lý và nhân viên của đoàn làm phim cũng chẳng mấy ai để ý.
Rất nhanh chóng, lần quay thứ hai bắt đầu.
Jun Ji-Hyun hít một hơi thật sâu, trạng thái chuẩn bị lần này còn ác liệt hơn cả lần trước, cả người từ trên xuống dưới đểu mang theo áp lực khủng khiếp phủ chụp lên Rosé: "Yêu nữ! Ngươi còn dám giảo biện..."
Nếu như là một diễn viên mới bản lĩnh còn non, tuyệt đối sẽ bị áp lực từ cô ta ảnh hưởng dẫn đến phát huy thất thường, thậm chí ngay cả lời thoại cũng không nói được.
Nhưng mà...
"Ta đã nói rồi... nếu như ai dám động đến một sợi tóc của hắn... thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó... Nếu như kẻ nào nào dám khiên hắn bị thương... thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó!!!"
Trong tình huống đối mặt với Jun Ji-Hyun đang dùng hết mười phần khả năng diễn xuất để cố ý áp diễn, thái độ của Rosé ngược lại càng thêm bình tĩnh thong dong, thần thái đó như thể những chuyện đại nghịch bất đạo mà cô nói mới là đúng, mới là Thiên đạo chân chính.
Lúc này, cô gái áo đên trước mặt rất thong dong nhưng cũng lại đầy cuồng ngạo mà đem Thiên đạo giẫm nát dưới chân.
Đây, chính là Kim Haneul!
Không ngờ sự lý giải về vai diễn của Rosé lần này lại sâu đến thế, Won U-jin không kìm nén được sự kích động của mình.
"Yêu nữ... ngươi..."
Nhưng mà, Jun Ji-Hyun bi phẫn tiếp tục NG lần hai.
Rõ ràng là Rosé từ thần thái đến lời thoại đều nhẹ nhàng thong dong như thể chẳng có bất kì áp lực gì nhưng không biết tại sao, khi đứng trước mặt cô Jun Ji-Hyun lại cảm giác như thể có một ngọn núi lớn đang đứng sừng sững ở đó không có cách nào vượt qua nổi, khiến cô ta không cách nào động đậy.
Đáng chết! Rốt cuộc cô ta đang làm sao vậy! Tại sao không thể nói nổi một câu thoại?
Nêu như lần đầu tiên là ngẫu nhiên, vậy lần tiếp theo... lại khiến cô ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Mặt mày Jun Ji-Hyun xanh mét, chân mày nhíu chặt nhìn về phía Rosé, mà Rosé thì đang nhận lấy bình nước từ tay trợ lý, giơ lên lắc lắc với cô ta, trên gương mặt cô hiện lên nụ cười nhếch mép khiến sống lưng cô ta lạnh buốt.
"Chị Ji-Hyun, chị sao thế? có phải là mệt quá rồi không? Đều tại cái bình hoa kia cả, vừa nãy cứ NG suốt thôi! Lãng phí bao nhiêu sức lực của chị!" Ả trợ lý vội vàng chạy đến xum xoe giải vây cho Jun Ji-Hyun.
Nghe được lời giải vây của trợ lý, vẻ mặt của Jun Ji-Hyun mói dịu đi chút ít.
Cách đó không xa, Yang Dae-jung cắn hạt dưa tanh tách như con chuột hamster nhìn về phía Jun Ji-Hyun, trong mắt hiện lên nét cười lạnh: "Hừ... mới có thế mà đã không chịu nổi rồi à? Mới chỉ bắt đầu thôi mà..."
Lần quay thứ ba nhanh chóng bắt đầu.
Jun Ji-Hyun cầm kịch bản cô ta đã sớm học thuộc lòng đọc lại một lượt nữa, xác định lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gi, sau đó mối bắt đầu quay tiếp.
Bởi vì lần này đã có chuẩn bị, Jun Ji-Hyun không dám chủ quan lơ là, đây là lần đầu tiên kể từ khi gia nhập đoàn làm phim cô ta phô bày ra toàn bộ thực lực như thế này, thậm còn bị ép phát huy hơn hẳn trình độ bình thường.
Khoảnh khắc câu thoại vừa mới dứt, khí thế mạnh mẽ của cô ta khiến cho đám nghệ sĩ và nhân viên đoàn làm phim đứng xem xung quang cũng im phăng phắc không dám hó hé nửa câu, thợ quay phim lấy cận cảnh cho cô ta cũng hết sức căng thẳng.
Gió càng lớn...
Kim Haneul như một đóa hoa hồng đen huyền bí và quyến rũ, đôi mắt xếch tràn đầy sự khinh miệt đối với những kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức giả kia, giẫm đạp lên tất cả quy tắc, ánh mắt bễ nghễ chúng sinh liếc nhìn Jun Ji-Hyun như đang nhìn một con kiến hôi, sau đó lặp lại đoạn thoại đại nghịch bất đạo kia lần nữa...
Lần này, Jun Ji-Hyun đứng ngây ra tại chỗ, ngay đến cả một chữ "yêu" cũng không thể thốt lên nổi.
Mà tất cả mọi người xung quanh, cho dù là nhân viên đoàn làm phim hay đến các nghệ sĩ đều bị dáng vẻ yêu nghiệt đến cùng cực này của Rosé làm cho chấn động.
Rõ ràng là lời thoại đại nghịch bất đạo như thế mà lại có thể khiên tất cả mọi người kích động đến mê muội trước sự cuồng vọng, kiêu ngạo của người con gái trước mặt.
Một lúc lâu sau, tất cả mọi người mới sực tĩnh thoát ra khỏi bầu không khí của Rosé tạo nên.
Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là, thật không thể tin nổi...
Vừa nãy Rosé đưa tất cả mọi người cùng vào vai diễn?
Đồng thời phản ứng của mọi người cũng là, ồ, Jun Ji-Hyun lại NG tiếp kìa...
Vừa nãy còn nói Rosé giờ thì ngay đến cô ta cũng NG ba lượt đấy thôi.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Rosé là một người thuộc phái thần tượng dựa vào khuôn mặt là chính, cô ấy NG là chuyện bình thường.
Nhưng đối với một người trên cơ, luôn luôn thể hiện hình tượng phái thực lực như Jun Ji-Hyun mà nói thì điều này thật khiên người ta kinh ngạc...
Lần này thì vẻ mặt của Jun Ji-Hyun đã khó coi đến cực điểm.
"Chị Ji-Hyun, chị xem, chị bị cái bình hoa ấy làm cho mệt đến thế nào rồi này, mau nghỉ ngơi một chút đi.." Ả trợ lý vẫn một mực đổ hết tội lên đầu Rosé, giọng ngọt xớt.
Nhưng mà vừa nãy tất cả mọi người đều được chứng kiến khả năng diễn xuất của Rosé, nên trong bụng rõ ràng là chẳng hề đồng tình với cái lý do mà ả trợ lý kia vừa mới bịa ra.
Đấy đâu phải là mệt đâu, Jun Ji-Hyun giống như bị diễn xuất của Rosé làm cho giật mình kinh ngạc đến quên luôn cả lời thoại thì có...Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn, lần quay thứ tư tiếp tục.
NG, chẳng có gì nghi ngờ cả lại NG tiếp
Sau đó là lần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy...
Những người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, biểu cảm càng lúc càng kinh hãi.
Mãi cho đến lần thứ mười ba!
Hình như vừa nãy Rosé cũng NG mười hai lần nhỉ?
Quần chúng vừa nghĩ như thế, Jun Ji-Hyun lại NG lần thứ mười ba.
NG lần thứ mười ba...
Thế nhưng lại còn NG nhiều hơn cả Rosé à...
Sau lần NG thứ mười ba, Jun Ji-Hyun đầu đầy mồ hôi, gần như sắp kiệt sức đến nơi, cô ta ném thanh kiếm trong tay xuống đất đánh "rầm" một cái rồi đi về phía khu nghỉ ngơi, sau đó lại phát điên lên ném tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Những âm thanh "loảng xoảng" vang lên, ả trợ lý sợ hãi bịt tai lại, mặt mũi trắng bệch: "Chị... chị Ji-Hyun..."
"Cút!!!"
...
Cái vẻ phát rồ đó của Jun Ji-Hyun, khiến mọi người trong phim trường anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả mọi người đều quay ra nhìn nhau.
Vốn bọn họ còn định nói đỡ cho cô ta nhưng NG 13 lần liền, lại còn là lỗi quên từ cơ bản, một Ảnh hậu như cô ta thì còn gì để biện minh đây? Sai sót kiểu này cũng LOW quá đi mất!
"Hoá ra Ảnh hậu cũng chỉ đến thế mà thôi..." Có người không kìm được mà lầm bầm.
Lúc này, đột ngột có một giọng nói phấn khích xen vào: "Chẳng lẽ trọng điểm ở đây không phải là Rosé à! Rosé vừa rồi quả thực là ngầu chết đi được ý!"
"Đúng đúng đúng, rõ ràng là nhân vật phản diện mà vì cái vẹo gì mà tôi lại thấy cô ấy ngầu thế nhỉ! Muốn gả quá đi mất thôi! Mà tại sao tôi cứ cảm giác Kim Haneul và Dae Hyun có gian tình với nhau thế nhỉ? Kiểu "nổi giận vì hồng nhan" ý!"
"Chậc, hóa ra đạo diễn cũng không nói quá đâu nhỉ! Diễn xuất của Rosé quả thật rất đáng khen! Chắc lúc trước chỉ vì tâm trạng không tốt thôi..."
"Mà ngược lại, cái cô ảnh hậu Jun Ji-Hyun thì kể cả là diễn xuất hay nhân phẩm đều nói quá sự thật..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro