Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giờ cuối cùng em cũng biết thế nào gọi là đa mưu túc trí rồi!

Rosé nhìn Chun Ae và Chey So-hee, cũng biết là bọn họ rất quan tâm đến Mingie, bèn tiện tay chỉ bình hoa đầu giường rồi dịu dàng hỏi: "Bảo bối, đây là cái gì nào?"

Mingie nhìn theo hướng Rosé chỉ rồi sau đó trả lời rõ ràng: "Hoa ạ."

"Cái này, cái này thì sao?" Rosé cố nén hưng phấn, cầm lấy quả táo trên bàn.

"Quả táo ạ."

"Vậy cái này thì sao?" Rosé lại cầm lấy một chiếc điều khiển.

"Điều khiển ạ."

...

Tiếp sau đó, Rosé lại chỉ thêm mấy thứ khác nữa, cô nhóc đều ngoan ngoãn mở miệng trả lời hết, cho dù là đã lâu không nói chuyện nhưng cách phát âm mỗi chữ đều không có bất cứ vấn đề gì cả.

"Bảo bối nhà chúng ta thật là thông minh!" Rosé kích động khen ngợi bánh bao nhỏ.

Được mẹ Chaeyoungie khen, bánh bao nhỏ lại thẹn thùng mím mím môi, ra chiều rất vui vẻ, sau đó lại đưa đồ ăn tới cho mẹ: "Mẹ ăn đi."

"Ừm ừm ừm... Cảm ơn bảo bối! Mẹ sẽ ăn bằng sạch thì thôi!"

Chey So-hee vui đến phát khóc: "Tốt quá rồi! Thật sự là tốt quá rồi!"

Bây giờ Mingie đã thật sự có thể mở miệng nói chuyện rồi!

Vốn bà vẫn còn lo lắng rằng đã lâu như vậy mà Mingie không chịu nói gì, sau này có nói thì cũng sẽ gặp chướng ngại ngôn ngữ mất thôi. Lúc Kool Ji-Eun bảo muốn giới thiệu chuyên viên điều trị tập phục hồi ngôn ngữ bà còn hơi do dự, bây giờ xem ra Mingie không hề có chút vấn đề gì về trao đổi cả.

Chun Ae nhìn cháu nội yêu quý của mình, trên mặt cũng đầy vui mừng, thậm chí còn chẳng buồn quan tâm để ý gì chuyện cháu mình gọi Rosé là mẹ nữa.

"Đúng là trong họa có phúc..." Chun Ae cảm thán.

Chey So-hee đứng cạnh cũng giận dữ liếc ông một cái, đè thấp giọng nói: "Cái gì mà trong họa có phúc chứ hả, tôi đã nói cô bé này được sao Phúc tinh chiếu mà. Ông xem xem, lần này con bé không chỉ gặp dữ hóa lành mà ngay cả Mingie nhà ta cũng gặp may lây đó thôi! Nếu không phải vì chuyện lần này kích thích thần kinh quá mức thì Mingie có mở miệng mà nói chuyện bình thường được không hả?"

Lúc này Chun Ae tâm tình rất tốt nên không mở miệng phản bác vợ mình.

Mingie lại trò chuyện với Rosé một chốc nữa, nhưng vì phải đến trường nên cuối cùng cô nhóc cũng chỉ đành lưu luyến không rời đi trước với ông bà và cô Út.

Lalisa thì ở lại chăm sóc Rosé.

Sau khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, lúc này Rosé cũng không kiềm chế nổi nữa mà lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh nhào vào lòng Lalisa: "Lalisa, chị có nghe thấy không! Mingie gọi em là mẹ rồi kìa!"

"Thế nên em mới vui vẻ đến nỗi cả đêm không ngủ được hửm?" Vẻ mặt người Lisa lạnh lùng không vui bế cô đặt lại lên giường.

Rosé bị mắng mà cũng không xi nhê gì hết, tiếp tục líu lo: "Mingie gọi em là mẹ kìa, gọi em là mẹ kìa... ha ha ha ha ha em vui quá đi mất thôi..."

"Biết rồi, biết con bé gọi em là mẹ rồi, vừa rồi chị cũng đã ghi âm giúp em rồi, em mau đi ngủ chút đi!"

"A! Thật vậy sao? chị yêu của em đúng là tri kỷ! Mau mở cho em nghe đi! Nhanh lên nhanh lên!" Rosé gấp gáp thúc giục.

Lalisa đành phải bật đoạn ghi âm vừa rồi lên.

Vừa ấn bật, trong điện thoại lập tức có tiếng trẻ con ngây ngô của Mingie, "Mẹ".

Rosé lập tức ôm điện thoại y như bảo bối, phát đi phát lại nhiều lần, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì lại "hừ" lạnh một cái: "Lần này đúng là phải "cảm ơn" Kool Shang và Kool Ji-Eun... đúng rồi, phía Yu Jimin thế nào rồi anh?"

"Hiện tại đang thẩm vấn rồi, trước mắt vẫn chưa có kết quả."

"Chắc chắn là nhà họ Kool giật dây cô ta, giờ muốn cô ta khai ra chắc cũng tốn chút thời gian... Chỉ có một chỗ em thấy rất lạ, nếu muốn hại em thì việc em đẩy cô ta xuống nước cũng không đủ... trừ phi là em ra tay giết cô ta trước mặt bao nhiêu người..."

"Yu Jimin mắc bệnh tim bẩm sinh, đã vào giai đoạn nguy kịch rồi, hơn nữa lại còn không biết bơi, nếu bị rơi xuống cái hồ kia thì chết chắc và cái chết này cũng rất hợp tình hợp lí..."

"Thì ra là thế, kể cả có cứu kịp thời, không chết thì chỉ e là lão già họ Kool kia cũng động tay động chân bên bệnh viện Seoul bằng được cái danh giết người này lên đầu em!" Rosé hằn giọng xuống: "Giờ lão ta muốn ngăn Yu Jimin không cung khai ra lão thì chỉ còn cách giết người diệt khẩu mà thôi."

"Chị đã cho người theo dõi 24/24 rồi."

...

Cùng lúc đó, trên xe nhà Manoban.

Sau khi chắc chắn rằng Mingie có thể nói chuyện được bình thường, Chey So-hee, Chun Ae và cả Hansin đều vô cùng phấn khởi.

Trên đường đi, ba người vẫn luôn nghĩ cách chọc cho Mingie nói chuyện, nhất là Hansin.

Chỉ tiếc rằng sau khi rời khỏi bệnh viện, Mingie lại không nói một lời nào nữa, khiến cho Chey So-hee và Chun Ae sốt ruột vô cùng.

Lúc này, Hansin cũng đã bày hết vốn liếng ra để "mời" Mingie mở miệng, cô học theo Rosé, cầm một con búp bê lên hỏi Mingie: "Mingie, đây là cái gì nhỉ?"

Mingie chống tay gác cằm nhìn ra ngoài cửa sổ như thể không nghe thấy gì.

Hansin lại cầm lấy lọ nước hoa trên xe: "Mingie, đây là gì nào?"

Mingie vẫn làm ngơ bà cô của mình.

Hansin vẫn chưa chết tâm, cầm điện thoại di động của mình lên: "Mingie, con có biết đây là thứ gì không?"

Mingie vẫn ngơ tập hai.

Hansin lại cầm túi xách của Chey So-hee tới: "Vậy cái này thì sao? Con có biết là gì không?"

Cuối cùng đến cả Chey So-hee và Chun Ae cũng thấy Hansin phiền, Chey So-hee càu nhàu nói: "Hansin, con đừng có mà làm phiền Mingie nữa, nó mới bắt đầu nói chuyện lại thôi, con đừng làm nó mệt!"

Chun Ae: "Mẹ con nói đúng đấy."

Hansin câm nín: "Ai nói là nói chuyện mà mệt được thế! Chẳng nhẽ ba mẹ không muốn nghe Mingie nói chuyện à? Không muốn sao?"

Chey So-hee và Chun Ae không nói gì, đương nhiên là bọn họ muốn nghe rồi!

Vì thế Hansin lại không biết lấy đâu ra một quả táo:"Mingie, đây là cái gì, đây là cái gì? Con có biết không? Biết không?"

Cuối cùng, Mingie cũng từ từ chuyển mắt từ cửa sổ nhìn sang Hansin, sau đó dưới ánh mắt vô cùng hưng phấn và mong chờ của Hansin, cô nhóc vô cảm nói: "Cô Út, cô bị ngu à?"

Hansin: "..."

Chey So-hee: "..."

Chun Ae: "..."

Sau một hồi lặng người, Chey So-hee và Chun Ae không nhịn được nữa mà bật cười to, ngay cả Hyun Ki lái xe cũng phải buồn cười theo, tiểu công chúa thật là đáng yêu!

Chey So-hee nhìn cô cháu nội yêu quý của mình, đúng là càng nhìn càng thích mắt: "Mingie nhà chúng ta đúng là thông minh mà!"

Chun Ae gật đầu liên tục: "Cháu nội nhà họ Manoban mà lại, thông minh bẩm sinh đấy!"

"Này này này... Sao mọi người lại như thế! Con vẫn là con của nhà họ Manoban đó! Con nhóc thối này vừa mắng con ngu đó! Sao mọi người còn khen nó thông minh!" Hansin bất mãn kháng nghị.

Chey So-hee nguýt cho cậu chàng một cái: "Vừa rồi Mingie cũng đã gọi con là "cô Út" rồi đó thôi, con còn chưa thỏa mãn sao? Mẹ còn chưa được nghe tiếng bà nội đâu đây này!"

Chun Ae cũng mất hứng: "Cũng không gọi ba là ông nội."

Hansin nghe xong liền lập tức nín khóc mà cười ha ha như thằng điên: "Cũng đúng nhỉ! Mingie nhà ta mới chỉ gọi mẹ thôi mà, ngay cả Appa nó cũng không gọi kìa! Ha ha ha ha ha ha ha... Mingie gọi con là cô Út rồi! Gọi con là cô Út rồi! Ha ha ha ha ha ha... Con phải khoe với chị mới được!"

Mấy ngày sau, ở một nơi những nhân vật nổi tiếng trong thành phố hay tụ hội.

Trong phòng VIP tràn ngập tiếng chúc mừng, mấy công tử đang tranh nhau mời rượu Cho Hae San.

"Chúc mừng anh, tổng giám đốc Cho!"

"Đời người có bốn chuyện vui: hạn hán gặp mưa, đi xa gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc và công thành danh toại! Chỉ mấy ngày thôi mà cậu gặp được hai việc rồi! Cưới được vợ này, công ty cũng làm ăn phát đạt!"

"Ha ha ha ~ mọi người khách khí rồi ~ là tôi gặp may mà thôi!" Nghe những câu nói lấy lòng chung quanh, Cho Hae San chỉ nhấp rượu, khiêm tốn nói.

"Thế này thì cũng quá là may mắn rồi ấy! Mà khai thật đi sao cậu móc nghéo được với tập đoàn BP thế? Cứ tưởng công ty nhà cậu sắp bị đứa con riêng kia cướp rồi, ấy thế mà Lalisa lại đột nhiên nhảy ra giúp cậu ngăn chặn sóng dữ, chỉ một đêm liền giúp cậu ngồi vững được cái ghế Tổng giám đốc của tập đoàn Cho thị rồi!"

"Lại còn không phải à!"

"Ấy ấy, nói chuyện chính đi! Sao cậu lại thuyết phục được Lalisa giúp cậu vậy? Bình thường quan hệ giữa hai người tốt thế à?"

...

Trước bảy miệng tám lưỡi truy hỏi ráo riết, Cho Hae San chỉ phất tay nói: "Mọi người cũng đề cao tôi quá rồi, tôi cũng chỉ là theo anh Jungkook đi ăn với La đổng vài bữa nên quen mặt thôi, sau đó có đi leo núi với nhau một trận nhưng chưa hề nói chuyện gì với nhau. Đừng nói là mọi người, tôi cũng tò mò muốn chết! Không những tôi không thân với La đổng mà giữa hai công ty còn không có bất kì mối làm ăn nào, tôi cũng không hiểu làm sao chị ấy lại giúp tôi nữa!"

"Móa! Cái tên này! Được lợi còn khoe mẽ!

"Ha ha ha ha... Vậy chắc là Lalisa thưởng thức tài năng của cậu nên vươn tay giúp đỡ đây mà! Đây chắc là do sức hút từ nhân cách của cậu rồi!"

...

Trong góc phòng, Jungkook nghe Cho Hae San và mấy người đó nói chuyện thì khóe miệng cứng đờ.

'Sức hút từ nhân cách? Tài hoa? Tài hoa cái rắm ấy!'

Có điều lần này tên nhóc Cho Hae San này đúng là ăn may thật!

Người khác không biết, Jungkook anh còn có thể không biết sao?

Lalisa giúp Cho Hae San chỉ đơn giản là vì ngày đó Cho Hae San và vợ cậu ta giúp ngăn Yu Jimin không cho cô ta chạy trốn...

Dự là Cho Hae San có nghĩ nát óc cũng không ngờ được chuyện mình tiện tay giúp đỡ thôi mà cũng được Lalisa báo đáp nồng hậu như thế...

"Ê mà, nghe nói mấy ngày trước, trong tiệc sinh nhật của bố anh Jungkook xảy ra việc có liên quan đến mạng người đó, mọi người có biết chuyện này không?" Có người thấp giọng hỏi.

"Thật hay giả thế? Chẳng trách tâm tình anh Jungkook mấy ngày nay không tốt, phải trốn một mình trong góc uống rượu giải sầu!"

"Vậy về sau như nào?"

"Sau đó nghe nói cái người đẩy người xuống nước chết trong trại tạm giam rồi!"

"Vãi chưởng! Sao lại chết rồi? Chẳng nhẽ sợ tội tự sát à?"

"Hình như là mắc bệnh tim bẩm sinh, phát bệnh chết thì phải?"

...

Hôm đó, Cho Hae San cũng có mặt, biết rõ người trong cuộc là bạn gái của Lalisa, người đẩy lại là họ hàng nhà họ Kool, thế nên bên trong chắc chắn còn có nội tình phức tạp, vì vậy cậu ta cũng chỉ ngồi im nghe họ thảo luận chứ cũng không hé răng lấy một câu.

Còn Jungkook, sau khi nghe được những lời nghị luận kia thì đầu vốn đã đau rồi, bây giờ quả thật như sắp nổ tung.

Một lát sau, anh ta đột nhiên đá mạnh vào bàn trà, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng.

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Mãi một lúc, Jungkook đi thật xa thì mới lại có tiếng nghị luận bàn tán nổi lên tiếp...

Jungkook gắng gượng chống đỡ cơn đau đầu của mình, anh lái xe không có mục đích trên con đường cái không có lấy một bóng người.

'Đúng vậy... Yu Jimin chết rồi...'

IU đã giải thích với anh ta rằng sức khỏe của Yu Jimin vốn không tốt mà hoàn cảnh trong trại tạm giam kém quá, không chịu được mới đột tử.

Theo kết quả từ phía pháp y thì đúng là thế thật, không nhìn ra được điều gì bất thường.

Nhưng tại sao lại đúng thời điểm này, làm sao anh có thể tin rằng từ đầu tới cuối chỉ là trùng hợp thôi đây?

Anh không thể không ngừng nghĩ về chuyện này, trong chuyện này IU đóng vai trò gì...

Trong ấn tượng của anh, cô là một cô gái tự tin phóng khoáng, sao có thể vì tình cảm cá nhân mà làm ra những chuyện ác độc như thế được?

Jungkook không ngừng tìm cớ giải vây cho Kool Ji-Eun, vụ tự ý điều tra chuyện của Rosé lần trước là do bố cô ấy đứng đằng sau, lần này chắc chắn cũng là ông ta động tay động chân... chứ IU không biết gì cả?

Jungkook cảm thấy dường như linh hồn của mình sắp bị cắt làm đôi rồi, một nửa lựa chon tin tưởng, một nửa lại nghi ngờ cô ta...

Bất giác, anh dừng xe trước khu nhà thấp bé, sau đó u u mê mê đi tới một căn nhà cũ kĩ rồi ra sức gõ cửa...

"Rầm rầm rầm..."

Nương theo tiếng bước chân dồn dập, một cô gái mặc áo ngủ khoác vội cái áo khoác lên hấp tấp mở cửa, trên gương mặt cô đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó... dường như đáy mắt cô lóe lên một tia sáng lấp lánh như ánh sao: "Jungkook.."

Trong bóng tối dày đặc, cô gái trước mặt thanh nhã như bông hoa ly, toàn thân toát ra mùi thơm khiến người ta buông lỏng hết tất cả.

Jungkook cảm thấy mình như một người lữ khách lang thang cả đêm nơi đồng không mông quạnh cuối cùng cũng tìm được đường về nhà. Vì thế nên, sức lực toàn thân anh như bị rút kiệt đi, đổ người về phía trước...

"A..." Cô gái kêu lên một tiếng rồi cuống quýt đưa tay ra đỡ nhưng lại không chịu nổi sức nặng của người đàn ông, cuối cùng cả hai người cùng ngã xuống đât.

Trước khi người đàn ông kia đập đầu xuống đất, cô đã kịp dùng mu bàn tay lót xuống trước, đau đến suýt khóc nhưng vẫn lo lắng hỏi han: "Không sao chứ? Anh ngã có đau không? Mau đứng dậy nào!"

Cô vừa nói vừa cố gắng dìu anh dậy, Jungkook mờ mịt nhìn cô rồi đột nhiên dùng sức đè cô xuống, một nụ hôn nóng bỏng rơi lên môi cô, lên xương quai xanh, hõm vai...

Cô ra sức đẩy người đàn ông trên người mình ra, nhưng đàn ông sức lớn, lại còn uống rượu... một chân anh ta đè lên đầu gối cô rồi lại khóa chặt hai tay cô trên đầu ngăn không cho cô cử động. Jungkook dễ dàng chiếm đoạt từng tấc da thịt của cô gái dưới thân mình, anh đưa tay mở cúc áo cô ra, hôn xuống một đường...

(haizzzzzz ....)

***

Tập đoàn BP, văn phòng của Lisa.

"Chủ tịch Kool, ngài không thể vào được, hiện giờ La đổng của chúng tôi không tiếp khách! Chủ tịch Kook... Chủ..."

Kool Shang bỏ qua sự ngăn cản của thư kí, đẩy cửa phòng Lisa ra: "Lalisa!!!"

Trước bàn làm việc rộng lớn, người phụ nữ ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, liếc nhìn thư kí một cái.

Viên thư kí nơm nớp lo sợ lui ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

"Lalisa, cô có ý gì đây?" Kool Shang ném mạnh một tờ báo vào mặt Lalisa.

Trên tít tờ báo có nội dung liên quan đến dự án hợp tác phát triển mới nhất giữa BP và Cho thị, dự án hợp tác này vốn dĩ là phải hợp tác với nhà họ Kool!

"Cái dự án này tôi với bố cậu đã bàn bạc xong từ sớm rồi, thế mà cô lại tự ý kí hợp đồng với với nhà họ Cho chẳng lẽ cậu không cần cho tôi một lời giải thích à?" Kool Shang kịch liệt chất vấn.

Lalisa thản nhiên nhìn ông ta một cái: "Chủ tịch Kool hình như không biết ai mới là người đứng đầu nhà Manoban nhỉ?."

"Cô..." Kool Shang cứng họng.

Seoul là địa bàn của nhà Manoban, bọn họ muốn đứng vững ở đây nhất định phải thông qua nhà Manoban, mà bây giờ người đứng đầu nhà Manoban lại là Lalisa!

Kool Shang đành phải cắn răng nhịn cơn tức xuống, dùng thái độ hòa hoãn nói: "Lisa, bác không biết có phải đứa con gái đó nói gì với cháu hay không. Nhưng, sự thực ở ngay trước mắt, chuyện lần trước đã điều tra rất rõ ràng rồi, đó quả thực chỉ là chuyện ngoài ý muốn do to tiếng với nhau mà thôi... Không chỉ như thế, Jimin... nó cũng đã trả giá bằng cả mạng sống rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"

Kool Shang vừa mới dứt lời, trong đôi mắt lạnh lùng của Lalisa lóe lên sự tăm tối.

Không lâu trước đó, chị nhận được điện thoại từ cục cảnh sát báo rằng, Yu Jimin đã chết, nguyên nhân là do bệnh tim đột ngột tái phát nên đột tử.

Lần này Kool Shang đúng là may mắn, chị đã phái người canh phòng 24/24, bọn họ căn bản không có chỗ nào để xuống tay. Nhưng, đại khái là vì Yu Jimin có áp lực tâm lý quá lớn, thế nên mới đột tử trong trại giam.

Không có chứng cứ nên nhà họ Kool muốn nói gì cũng được. Kool Shang cũng ỷ vào điểm này nên mới không biết sợ mà chạy đến chất vấn chị.

"Ý đồ mưu sát gì chứ, căn bản đều là những lời nói vô căn cứ, nếu chỉ dựa vào tội danh mơ hồ này mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà chúng ta... Lisa, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ!" Trong giọng nói của Kool Shang ẩn chứa sự uy hiếp.

Lalisa lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt, từ tốn nói: "Ai bảo tôi cần chứng cứ?" Ai nói tôi cần đến chứng cứ mới có thể bóp chết dự án hợp tác đó? Xả giận cho vợ cũng cần lý do sao?

Giờ thì Kool Shang thực sự đã bị làm cho tức điên: "Vì một con đàn bà mà lại khiến cô không biết phân biệt phải trái như thế... cô... Cô đã bị con đàn bà đó làm cho đầu óc mê muội rồi, rồi sẽ có một ngày cô sẽ hối hận!"

Kool Shang lúc đến đã tức giận đùng đùng, lúc đi lại giận đến độ rồ cả người.

Sau khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn BP, ông ta lập tức đến thẳng biệt thự Manoban, đến nơi rồi mới biết Chun Ae đang ở Nine One Hannam.

Thế nên Kool Shang lại phải chạy đến Nine One Hannam.

Lúc Kool Shang đến nơi, Mingie đang học vẽ với Choegyeong ở căn nhà màu hồng, Chun Ae cũng đang ở đó quan sát, ngẫu nhiên thảo luận với Choegyeong vài câu tâm đắc hoặc kể những chuyện thú vị về Mingie, bầu không khí rất hòa hợp.

Đang vui vẻ thì nghe người hầu thông báo Kool Shang đến tận đây để tìm ông, bị quấy rầy nên Chun Ae có chút không vui.

Chun Ae bất đắc dĩ xin lỗi Choegyeong, sau đó liền đến phòng khách tiếp Kool Shang.

"Anh Kool, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy! Sao đến mà không nói trước với tôi một tiếng?" Chun Ae khách khí chào hỏi.

"Tôi không gọi được điện thoại cho ông." Kool Shang trầm mặt nói.

Chun Ae nghe thế vội nói: "Ôi, xem trí nhớ của tôi này, vừa nãy đang luyện vẽ với Mingie cho nên tôi tắt máy, thực sự xin lỗi, xin lỗi!"

Kool Shang nghe thế lại càng tức, cũng chẳng vòng vo nhiều với Chun Ae mà nói thẳng luôn: "Chun Ae, tôi cũng không vòng vo với ông nhiều làm gì, hôm nay tôi đến vì chuyện gì chắc ông cũng rõ. Dự án kia lúc tôi vừa mới về nước đã thương lượng với ông hết rồi, nửa tháng trước ông cũng đã chắc chắn với tôi là không có vấn đề gì hết. Nhưng... bây giờ lại đột nhiên đưa nó cho Cho gia, ông tính chơi tôi chắc?"

Chun Ae đầu tiên là mời Kool Shang ngồi xuống rồi mới bất đắc dĩ nói: "Anh Kool à, với tình cảm bao nhiêu năm của nhà chúng ta như thế, nhà anh về nước phát triển, làm anh em với nhau tôi đương nhiên phải giúp đỡ hết sức rồi. Không chỉ có tôi mà cả Lisa cũng nghĩ thế, lúc đó nó cũng đồng ý rồi... nhưng anh cũng biết đấy, chuyện mấy ngày trước..."

Kool Shang nghe thế trên mặt không dấu nổi giận dữ: "Chuyện đó đã điều tra rõ rành rành là chuyện ngoài ý muốn mà. Jimin nói năng lỗ mãng là không đúng nhưng giờ con bé đã trả giá bằng mạng sống của nó rồi, thế mà đứa con gái đó vẫn còn không chịu buông tha, thật sự là quá độc ác!"

"Cũng không biết nó cho Lisa ăn bùa mê thuốc lú gì mà một dự án hợp tác lớn như vậy bảo thay đổi là thay đổi! Chun Ae, Lisa còn trẻ, dễ bị cảm tính trí phối thì thôi nhưng chẳng lẽ ông cứ trơ mắt để nó sa đọa thế à?"

Chun Ae nghe vậy thì khuôn mặt liền trầm cả xuống, con của ông, ông có thể trách mắng, có thể chất vấn nhưng không đến lượt người ngoài lắm mồm

Kể cả người đó có là Kool Shang cũng không được.

Huống hồ, ông đã tận mắt chứng kiến chuyện kia, tận mắt nhìn thấy Rosé bị đứa họ hàng nhà họ Kool đẩy xuống hồ, tận mắt nhìn thấy cảnh đứa con gái đó nói năng lỗ mãng khiêu khích qua camera. Mà, Rosé từ đầu đến cuối thậm chí còn chẳng đáp trả lấy một câu, cuối cùng còn bị đẩy vào phòng cấp cứu đối diện với sinh tử. Đến tận giờ mà bên tai ông vẫn còn văng vẳng tiếng khóc thê lương của Mingie ngày hôm đó.

Tuy rằng Yu Jimin đã chết, nhưng chết là vì bệnh tim phát tác nên đột quỵ chứ đâu phải do nhà Manoban bọn họ ép chết. Nhưng mà cái giọng điệu này của Kool Shang lại như thể con bé kia chết là vì bị nhà ông hại chết, là do nhà Manoban bọn họ không chịu bỏ qua.

Rốt cuộc trong chuyện này nhà họ Kool có dính dáng gì hay không, không ai biết cả, ngay đến ông còn thấy hoài nghi, chứ đừng nói gì đến Lisa.

Thế cho nên, đối với chuyện Lisa không nói gì mà tự ý đổi đối tác, tuy trong lòng cảm thấy cách làm của nó không được hay cho lắm nhưng ông có thể hiểu được.

Bất kì một người nào dù là phụ nữ hay đàn ông gặp phải chuyện như thế này đều không thể thờ ơ. Cứ cho là ông ta có thành kiến với Rosé, nhưng cũng không thể phủ nhận, chuyện lần này từ đầu đến cuối đều chẳng liên quan gì đến Rosé cả.

Mà ngược lại cũng may nhờ có cô, Mingie mới có thể mở miệng nói chuyện một cách triệt để.

Vì thế mà Chun Ae liền nói thẳng: "Anh Kool, chuyện Lisa đột nhiên đổi đối tác lần này quả thực có hơi tắc trách, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó cả. Nói cho cùng thì chuyện này cũng là do nhà họ Kool các anh sai trước, nếu không phải đang yên đang lành con bé Yu Jimin kia tự nhiên ra tay đánh người thì chuyện đâu có đi đến nước này? Với tính cách của Lisa, nếu không phải là nể tình cảm giữa hai nhà chúng ta thì nó cũng không chỉ đơn giản là thay đổi đối tác thôi đâu!"

Kool Shang nghẹn cứng cổ họng, muốn nuốt xuống cũng chẳng được mà nhổ ra cũng chẳng xong. Ông ta cũng biết rõ những lúc như thế này, làm căng với Chun Ae cũng chẳng được lợi gì, cho nên mới làm bộ phiền muộn lên tiếng: "Chun Ae à, chuyện này quả thực là bên chúng tôi có sai, nhưng... Lisa làm thế này thì cũng quá là tổn thương đến tình cảm của hai nhà chúng ta rồi. Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà mà."

"IU vẫn còn chưa bước vào cửa nhà Manoban, mà cô ta đã có đàn bà ở bên ngoài rồi. Còn vì đứa con gái đó mà khiến hai nhà không vui, này... Này chẳng phải là khiến người ta rợn lòng sao?"

Chun Ae nghe thế, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, sau một hồi suy tư ông mới thở dài nói: "Anh Kool à, IU... từ nhỏ đến lớn tôi và Sohee đều rất thích nó, chúng tôi đều coi nó như con gái, nếu như có thể tôi đương nhiên cũng mong hai nhà chúng ta có thể thành một nhà."

"Nhưng mà... Manoban gia nhà chúng tôi cũng không ích kỷ để con bé ép mình bấm bụng bấm dạ mà đợi Lisa được. Tình hình của Lisa bây giờ anh cũng thấy rồi đấy, cả tôi và Chey So-hee đều không thể làm gì được nữa cho nên thực sự không dám để tương lai của IU bị nhỡ nhàng. Chuyện tình cảm ấy mà... tốt nhất vẫn là cứ để bọn trẻ thuận theo tự nhiên!"

Trong lòng Chun Ae đương nhiên vẫn hy vọng là có thể liên hôn với nhà họ Kool, nhưng mà xem tình huống trước mắt, không chỉ là Lisa mà ngay cả Mingie cũng càng lúc càng thân thiết với người phụ nữ kia. Chẳng lẽ họ cứ bắt IU đợi cho Lisa cho đến khi nó quay đầu sao? Vậy biết chờ đến bao giờ?

Đến lúc đó không thành thân thuộc thì thôi mà chỉ sợ còn kết thù kết oán với nhau... thế nên có vài chuyện vẫn nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.

Kool Shang nghe đến đó liền đổi đổi sắc mặt.

Nhưng mà, đối với những gì Chun Ae vừa nói ông ta lại chẳng thể phản bác lại một câu. Dù sao hai nhà cũng chỉ nói miệng với nhau mà thôi, ngay cả hôn ước cũng không có. Kể cả chuyện này đồn ra ngoài cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, nhà ông ta chẳng chiếm được tiếng tốt.

(Danh bất chính, ngôn bất thuận: Chuyện không có căn cứ chính xác để xác định).

Lần này ông ta đã quá hấp tấp rồi! Không ngờ lại khiến Chun Ae nảy ra ý bàn lùi...

Kool Shang nghiến răng: 'Chun Ae, xem ông nói kìa, tôi tin là hai đứa bé vẫn có tình cảm với nhau, chẳng qua là có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Dự án hợp tác này không thành thì thôi vậy, coi như để bồi tội cho sai sót lần trước của nhà chúng tôi. Cũng trách tôi cả, tôi đúng ra không nên tùy tiện đưa họ hàng không thân quen đến những nơi như thế..."

"Anh Kool nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi, nếu như đã là hiểu lầm, giải thích rõ ràng với nhau là được rồi! Quan hệ của hai nhà chúng ta chắc chắn sẽ không bị chuyện của con cái làm ảnh hưởng đâu!"

Chun Ae đang nói, ống tay áo đột nhiên bị ai đó đứng đằng sau kéo kéo.

Vừa quay sang liền nhìn thấy Mingie đang giật giật tay áo mình, tay kia của con bé còn cầm một bức tranh.

Vẻ mặt của Chun Ae ngay lậy tức trở nên đầy từ ái: "Mingie con vẽ xong rồi à, muốn cho ông xem hả?"

Mingie gật đầu rồi nhìn về phía Kool Shang, có lẽ là nhớ ra người này chính là ông nội của cái tên Kool Ji Tae tại bữa tiệc lần trước, gương mặt nhỏ nhắn lập tức cứng đờ.

Chun Ae đương nhiên là phát hiện ra cảm xúc nhỏ của bảo bối nhà mình nên liền vội vàng nói vài câu đối phó để nhanh chóng tiễn Kool Shang đi.

Sau khi đưa Kool Shang đi, Chun Ae lập tức quay lại phòng khách tiếp tục ở bên cháu yêu. Bây giờ, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc dỗ Mingie gọi ông một tiếng "ông nội"!

Chun Ae vừa ngắm bức tranh của Mingie, vừa hiền từ khen ngợi.

Nhìn thấy cháu yêu dần dần hồi phục lại những biểu cảm sinh động và sự linh động trong đôi mắt, Chun Ae không khỏi lâm vào trầm tư...

Từ trước đến giờ, ông luôn bài xích chuyện Lisa ở bên cạnh Rosé không phải là vì ông cổ hủ, không biết nhân tình, mà là... "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng"!

Đến tối, Chey So-hee cũng đến đây.

Tay còn xách một đống đồ, tất cả đều là đồ mua cho Mingie.

Kết quả, vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy Chun Ae mất tích cả ngày giờ đang ở đây. Đã thế còn một bước cũng không rời cứ quấn lấy Mingie, hết lấy hộ Mingie bút vẽ, rồi lại khen ngợi đủ kiểu...

Vẻ mặt Chey So-hee ngay lập tức đông cứng lại luôn: "Được lắm, Chun Ae! Ông nói với tôi là đi đánh golf với bạn thế mà kết quả lại chạy đến đây!"

Nhìn thấy Chey So-hee, vẻ mặt của Chun Ae có chút ngượng ngượng ho khẽ một cái: "Tôi không thể đến đây được à? Chẳng lẽ tôi đến thăm cháu tôi mà tôi còn phải xin phép bà à?"

"Nếu đã là đến thăm Mingie thì tại sao ông lại phải lừa tôi?" Chey So-hee biết thừa ý định của ông già này.

Chun Ae lúc này cũng không nói gì nữa, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Chey So-hee chỉ vào ông ta "hứ" một cái, vẻ mặt vừa tức giận vừa đố kị: "Ông ở với Mingie cả ngày trời, Mingie đã gọi "ông nội" được câu nào chưa?"

Đúng lúc này, Hansin không biết từ đâu chui ra đứng đằng sau lưng Chey So-hee, vừa cầm quả táo gặm rôm rốp, vừa cười ha hả: "Ha ha ha ha...mẹ! Mẹ cứ yên tâm đi! Ba con có cạnh tranh không chính đáng đi chăng nữa thì vẫn chưa "công được thành" đâu! Con đã hỏi thăm mấy cô hầu trong nhà rồi, cả ngày hôm nay Mingie vẫn chưa nói câu nào ấy chứ nữa là gọi ông nội!"

Chun Ae liền tức đến nỗi râu với tóc tai đều trợn ngược hết lên: "Cái con khốn nạn này! Không gọi ông thì sao! Hôm nay Mingie ở với ba rất vui vẻ đấy nhé!"

Chey So-hee nghe nói Mingie vẫn chưa có gọi Chun Ae tiếng nào, thoáng cái tâm trạng đã dễ chịu ra hẳn!

May là cái lão này không vượt lên trước bà, bằng không không biết lão ấy sẽ lấy chuyện này mà khoe khoang với bà tới năm nào tháng nào mất!

Còn Hansin thì càng vui vẻ: "Ha ha ha ~ Con đã bảo rồi mà ~ Quả nhiên con mới là "tình yêu đích thực" của Mingie mà ~"

Mấy bữa nay Chey So-hee và Chun Ae thi nhau gia tăng cảm giác tồn tại của mình với Mingie, chỉ đáng tiếc là chẳng có ai thành công.

Cô ta vẫn giữ vững kỉ lục nhá há há há!

Hansin đang đắc ý thì cách cửa đằng sau bật mở, Lalisa bước vào, đi cùng chị còn có cả Rosé, hai người tay xách nách mang một đống thức ăn.

Nhìn thấy Chey So-hee và Chun Ae đều có mặt, Rosé lập tức sững ra, sau đó liền nói thầm vào tai Lalisa: "Bố mẹ chị cũng có ở đây, sao chị không nói cho em biết?"

Vẻ mặt của Lalisa cũng đầy vô tội: "Chị cũng vừa mới biết."

"A! Chị dâu! Chị đang định nấu cơm à? Có đúng không, có đúng không? Thảo nào sáng sớm nay đầu giường em lại có chim khách kêu! Mau vào đi, mau vào đi!" Hansin ba chân bốn cẳng chạy đến xách đỡ đồ cho Rosé, sau đó như thể sợ Rosé chạy mất mà hướng về phía trên lầu gọi một tiếng: "Bánh bao nát! Mẹ con đến này!"

"Bịch bịch bịch" tiếng bước chân xuống cầu thang vang lên, vừa nghe thấy mẹ đến, Mingie đã phi như bay xuống, lập tức bổ nhào đến ôm chầm lấy chân Rosé. Con bé ngẩng đầu, kiễng chân lên rồi hấp tấp giang hai tay ra hết cỡ: "Mẹ ơi bế ~"

Trên gương mặt nhỏ như đang tỏ vẻ đầy ấm ức "Mingie đã đợi mẹ bế cả ngày rồi ~".

Nghe bảo bối nói xong, Rosé vội vàng nhét hết tất cả những thứ trên tay vào lòng Lalisa, sau đó bế bổng bánh bao nhỏ lên, giọng nói dịu dàng đến mức ngay cả Lalisa cũng phải đố kị: "Bảo bối, hôm nay con làm được những gì nào?"

"Vẽ ạ ~"

"Còn gì nữa nào?"

"Luyện chữ nữa ~"

"Thế Mingie có ngoan ngoan ngoãn tập võ không?"

"Có ạ ~"

"Bảo bối của mẹ thật giỏi!"

...

Thấy Mingie và Rosé một hỏi một đáp tự nhiên như thế, Chey So-hee và Chun Ae đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đầy vẻ cảm khái.

Bọn họ từng hỏi Ham Eunjung, biết được tình trạng hiện tại của Mingie trên cơ bản là được coi là đã hồi phục hoàn toàn rồi. Nhưng mà, chỉ có những người khá thân thiết và khiến cô bé có cảm giác tin tưởng và an toàn thì cô bé mới mở miệng nói chuyện.

Haiz, đáng tiếc là lúc đầu vì an toàn của Mingie mà cách làm của hai ông bà có chút cực đoan, thế nên mới khiến con bé càng trở nên xa cách với mình.

Chey So-hee chủ động bước đến hỏi han: "Lisa, hôm nay các con định tự làm bữa tối à?"

"Bài tập về nhà của Mingie, cùng nấu một bữa tối với ba mẹ." Lalisa trả lời.

Chey So-hee gật đầu: "Hóa ra là như thế! Bài tập ở trường cũng thú vị thật đấy! Thế... ba mẹ không làm phiền đến các con chứ?"

Lalisa nghe thế thì trong đôi mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, ngay đến cả Rosé ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Vốn dĩ hôm nay cô định đến nấu cơm với Mingie nhưng không ngờ Chey So-hee và Chun Ae đều có mặt ở đây, vừa nãy cô đã nghĩ nếu hôm nay không được thì ngày mai lại đến.

Có điều, không ngờ rằng Chey So-hee không những không có bất mãn với việc cô đến đây mà thái độ tựa hồ còn...ôn hòa hơn.

Lalisa nhìn Rosé một cái sau đó mới nói: "Không sao ạ, ba mẹ cứ ngồi xem ti vi, bữa tối một lúc là xong thôi."

"Được, được được, hai đứa cứ bận đi ha! Có cần mẹ giúp thì cứ gọi nhé!" Chey So-hee vui vẻ đáp lời, Chun Ae vẫn ngồi im ở đó, từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bất kì biểu hiện phản đối nào.

Lalisa: "Vâng"

Rosé chào hỏi hai ông bà rồi ôm bánh bao nhỏ theo chân Lalisa vào bếp.

Hansin thấy thề liền vui vẻ quay về nhà mình hái rau, mấy bé rau cô tự trồng vẫn là ngon nhất.

Chey So-hee và Chun Ae ngồi trên sofa phòng khách, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn ba người trong bếp.

Phòng bếp thi thoảng lại vang lên tiếng cười nói của Mingie...

Đã từng có những lúc, đây là cảnh tượng mà bọn họ thiết tha mong chờ...

Từ khi Mingie xảy ra chuyện, cả nhà Manoban cứ như thể bị bao phủ một lớp mây đen, bọn họ chưa từng nghĩ đến, lúc sinh thời vẫn còn có thể đợi được ngày Mingie khôi phục như bình thường...

"Chun Ae, chuyện năm đó có lẽ chúng ta cũng nên buông bỏ thành kiến đi thôi, chúng ta không thể chỉ vì một con sâu làm rầu nồi canh, cứ cố chấp mãi như thế được. Con bé này, chúng ta đã quan sát rất lâu rồi, nó đối với Mingie nhà chúng ta quả thực là tốt đến nỗi không còn gì để nói..." Chey So-hee thở dài.

Chun Ae cũng trầm ngâm một lúc lâu, lúc này ông không giống như những lần trước, hễ Chey So-hee cứ nhắc đến việc này lại nổi trận lôi đình, ông lầm bầm nói: "Để xem đã..."

Dù sao thì có ở lâu ngày mới biết lòng người!

...

Trong phòng bếp, Rosé chỉ huy hai cái bánh bao giúp đỡ mình, rất nhanh đã hoàn thành một bữa tối rất phong phú.

Rosé nhìn món canh cuối cùng đang sôi ở trên bếp, bèn cúi đầu nói với bánh bao nhỏ: "Mingie, cơm đã nấu xong rồi, con ra mời ông bà vào chuẩn bị ăn cơm nhé!"

"Dạ!" Mingie ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy ra ngoài phòng khách.

Lúc Mingie đi ra, Chey So-hee và Chun Ae đang nói chuyện, không để ý thấy Mingie đang đến.

Kết quả là lúc hai người nói được một nửa câu chuyện, đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói non nớt: "Ông ơi ~"

Chun Ae há hốc miệng, im bặt không thốt ra được từ nào, không thể tin nổi mà chậm chạp nghiêng đầu nhìn sang, cả người khẽ run run, dường như ông không dám tin vào tai mình nữa...

Vừa nãy, Mingie... có phải... vừa gọi ông đúng không?

"Ông ơi, ăn cơm ~"Mingie nói rồi lại quay sang Chey So-hee: "Bà ơi, ăn ~"

Hai tiếng "ông bà" này đến thực sự quá đột ngột, thế nên Chey So-hee không thể kiềm chế nổi mà vội vã quay lưng đi lau nước mắt, sau đó mới hấp tấp nói: "Ừ ừ ừ... Ông bà nghe thấy rồi, ông bà vào ngay đây!"

Có được câu trả lời, bạn nhỏ Mingie lúc này mới hài lòng đi vào.

Chun Ae và Chey So-hee đưa mắt nhìn nhau, vành mắt của cả hai đều đỏ hồng.

Chey So-hee lau nước mắt, giận dỗi "hứ" một tiếng với Chun Ae: "Mingie gọi ông trước, bây giờ ông vui chưa!"

"Xem bà nói gì kìa, thế này có khác gì gọi cùng một lúc đâu! Hừ, chuyện cỏn con này mà bà cũng phải tính với toán! Cứ như trẻ con ấy!" Chun Ae miệng nói thế nhưng trên mặt lại chẳng thể giấu nổi sự vui mừng cùng thỏa mãn.

Chey So-hee thấy thế thì không nhịn nổi mà mắng thầm trong bụng một lúc lâu. Mồm thì bảo không để ý nhưng thực ra trong bụng lại đang sướng điên lên chứ gì! Ấu trĩ như thế còn dám bảo bà là trẻ con!

Bữa cơm tối nay bầu không khí vô vùng tốt, ai ai cũng đều rất vui vẻ.

Chun Ae và Chey So-hee cả buổi đều cười toe tóe, thái độ đối với Rosé cũng khách khí hơn rất nhiều.

Sau bữa tối, lúc Rosé chuẩn bị đi, Chey So-hee mới nói: "Muộn thế này rồi hay là cháu cứ ở lại đây đi?"

Tối nay, Rosé quả thực đã bị Chun Ae và Chey So-hee làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô nghe vậy liền từ chối khéo: "Cám ơn bác, nhưng sáng sớm ngày mai cháu phải đến thành phố Munsan công tác, cháu còn có một vài tài liệu cần điều chỉnh tối nay nữa nên cần về gấp ạ!"

"Ồ ra là vậy..." Chey So-hee gật gật đầu sau đó mới hỏi: "Là chuyện của Tắc Linh đúng không?"

Rosé gật đầu: "Dạ, đúng ạ."

"Dạo này Giselle đang làm đại lý chỗ cháu đúng không, nghe nói làm ăn cũng tốt lắm thì phải?"

Rosé nghe thế liền cười khổ: "Lúc mới đầu thì cũng không tồi, căn cứ về số liệu trên sổ sách thì cửa hàng của con bé có doanh thu cao nhất. Nhưng về sau lại phát hiện ra con bé dùng cách giảm giá cực thấp để đẩy mạnh tiêu thụ, tăng doanh thu, còn đổi nhân viên mà tổng bộ đã sắp xếp cho nữa..."

Tuy rằng Chey So-hee không phải người trong nghề, nhưng tốt xấu gì cũng ở bên cạnh Chun Ae mưa dầm thấm đất bao nhiêu năm, chỉ cần nghe thế là biết có vấn đề: "Cái con nhỏ này, thật là! Nhãn hiệu cao cấp sao có thể làm như thế được! Vậy cháu đã giải quyết thế nào?"

"Sau khi biết tin thì cháu có có đi gặp con bé, yêu cầu con bé phải tuân thủ theo quy định và chế độ của công ty. Chỉ là, trước đây con bé giảm giá nhiều quá, giờ muốn điều chỉnh lại cũng phải mất một khoảng thời gian. Nhưng mà, chỉ cần con bé kiên trì thì chắc chắn mọi thứ sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp thôi..."

Nghe Rosé có bài có bản phân tích, Chey So-hee không nhịn được mà gật đầu liên tục, đôi lúc cũng nói thêm vào mấy câu,

Về sau, Chun Ae cũng cố ý sai người điều tra công ty của Rosé, được biết Tắc Linh là do một tay cô gây dựng nên, hơn nữa việc gì cũng đích thân làm, từ một Studio nho nhỏ phát triển đến quy mô như bây giờ, Lisa không hề nhúng tay chút nào...

Chey So-hee còn trò chuyện với Rosé thêm một lúc lâu nữa, nhưng cuối cùng bị Lalisa lấy lý do đã muộn để tiễn cô ra cửa với Mingie.

"Mẹ!" Bánh bao nhỏ tóm chặt lấy ống quần của Rosé, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lưu luyến, cô nhóc một bộ hận mình không thể biến thành vật trang trí treo trên chân mẹ ~

"Ôi!" Rosé lập tức ngồi xuống xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ.

"Mẹ ơi bao giờ mẹ về?"

"Ừm... trước mắt vẫn chưa biết được, còn phải xem có thuận lợi hay không đã, nhưng mẹ sẽ gọi điện và video call với con!"

"Mẹ ơi ôm ôm ~ "

Rosé lập tức ôm cậu nhóc thêm một lúc.

"Mẹ ơi thơm thơm ~"

Rosé lại thơm lên trán cô nhóc một cái.

Sau khi hai mẹ con quấn quýt như thể chia ly đến nơi mất một lúc lâu, cuối cùng thì Rosé cũng chịu ngoan ngoãn đi về, cứ đi được ba bước lại ngoái đầu một lần.

Hansin nhìn thấy bánh bao nhỏ khi ở trước mặt Rosé thì ngoan ngoãn như một con thỏ con, trông đáng yêu muốn chết.

Thế cho nên Rosé vừa đi, cô nàng lập tức chạy đến trước mặt bánh bao nhỏ, vẻ mặt tràn đầy thương yêu nói: "Mingie đừng buồn, lại đây cô Út cho cháu ôm này, cả thơm thơm nữa, mau mau đến với cô nào ~"

Bánh bao nhỏ thu lại ánh mắt lưu luyến không nỡ rời nhìn chằm chằm theo hướng mẹ đi mất, sau đó quay sang nhìn Hansin với vẻ nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Cô Út, con là con của mẹ Chaeyoungie, nếu cô thích chơi với trẻ con như thế thì tự sinh lấy một đứa đi."

Hansin: "..." Phập phập phập, lồng ngực của Hansin liên tiếp trúng tên! Suýt chút nữa thì ói máu chết luôn!

"Chị!!! Chị ra mà quản đứa con chị đi kìa..."

Lalisa xoa đầu con gái, tỏ vẻ quả không hổ là con trai mình: "Ừ, Mingie là con của mẹ Chaeyoungie."

Chey So-hee đứng bên cạnh sẵng giọng quát: "Mingie nói đúng đấy, con thích trẻ con thì tự tìm một cô vợ mà sinh lấy, không thì kím thằng nào đó cưới, suốt ngày nhìn chằm chằm vào con của người khác thế thì có ích gì!"

Chun Ae ghét bỏ "hừ" một cái: "Nó cũng phải có được cái bản lĩnh ấy đã!"

Hansin bị người thân liên tiếp chọc cho mấy "đao": "..."

Sau này cô sẽ không thể khoe khoang với bà chị mình việc Mingie gọi cô là "cô Út" trước được nữa rồi, hu hu hu...

...

Sáng ngày hôm sau.

Sau một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, Rosé dẫn theo Minguk bay đến thành phố Munsan.

Munsan cách Seoul khá là gần, mà nơi cô đến lại là trung tâm của Munsan, ở đây có hai trung tâm thương mại lớn, Alice đã liên hệ xong với một trong hai để chuẩn bị mở chi nhánh của Tắc Linh bên này.

Lần này Rosé đến đây chủ yếu là vì đàm phám một vài chi tiết nhỏ, là bà chủ cô không cần thiết phải làm việc này, nhưng để nâng cao năng lực của mình cho nên ngoài quá trình học tập thực tiễn còn cần có cả kinh nghiệm "thực chiến" nữa.

Trên máy bay, Minguk ngồi sửa sang lại tư liệu những tác phẩm thiết kế của Dong YoungBae, còn Rosé thì cẩn thận xem lại kế hoạch của cửa hàng đại lý lại một lần nữa, nếu như có thiếu sót gì có cũng có thể kịp thời sửa chữa lại.

Đối với mở cửa hàng đại lý ở tỉnh ngoài như thế này, Rosé lại chẳng thấy có áp lực gì, đây mới chỉ là bước đầu thôi, tương lai Tắc Linh sẽ còn phải phủ sóng toàn quốc và bước ra vũ đài thế giới nữa. Tất nhiên, nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là xây dựng nền tảng cho vững chắc, để Tắc Linh có thể phát triển thuận lợi ở thị trường trong nước.

Vì khá là gần nên hai người ngồi máy bay hơn một tiếng đã đến nơi rồi.

Sau khi rời khỏi sân bay, hai người đến khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi.

Ăn trưa xong, Rosé dẫn theo Minguk tiến về một trong hai khu trung tâm thương mại sáng giá nhất của thành phố Munsan- New World.

Trung tâm còn lại là The Sun, mấy năm trước, The Sun là trung tâm có lưu lượng khách hàng và nhãn hiệu áp đảo New World. Nhưng những năm gần đây, do sự phát triển của thành phố, khu vực hành chính, trường học, dân cư đều bị di dời thế nên đã khiến lưu lượng khách đến với New World nhiều hơn.

Mà New World cũng bắt lấy cơ hội này, vừa nghe thấy tiếng gió đã lập tức tăng mạnh đầu tư cùng quảng cáo mà vượt lên trở thành trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố.

Đối tác mà Tắc Linh đàm phán lần này là một công ty phân phối quần áo có thực lực nhất của New World, ông chủ của công ty này tên là Deung Gun. Hiện tại công ty bọn họ đang là đại lý của tám nhãn hiệu, tuy đều là những nhãn hiệu tầm thấp hoặc trung nhưng kinh doanh rất tốt, cái mà bọn họ thiếu bây giờ chính là những nhãn hiệu cao cấp như Tắc Linh.

Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Tắc Linh càng lúc càng lớn, mà sự ưu đãi dành cho các cửa hàng đại lý cũng đủ hấp dẫn, thế nên mới khiến Deung Gun có ý muốn hợp tác.

Rosé dạo một vòng bên ngoài khu trung tâm thương mại thì thấy quy mô của New World đúng là không hề nhỏ, lưu lượng khách hàng cũng tương đối tốt. Mà công ty của Deung Gun cũng có danh tiếng khá tốt, nếu như Deung Gun thuận lợi trở thành đại lý của Tắc Linh thì việc phát triển thị trường tại Munsan là không khó.

Sau khi bước vào bên trong trung tâm thương mại, Rosé gọi điện cho Deung Gun, báo cho ông ta biết cô và trợ lý đã đến nơi.

Rất nhanh chóng, một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự mang theo thư ký đi về phía Rosé.

"Cô Park, xin chào! Tôi là Deung Gun." Deung Gun niềm nở cười cười, bắt tay với Rosé.

Chào hỏi xong, Deung Gun đưa Rosé tới văn phòng làm việc của mình.

Hai người nói chuyện phiếm một lát coi như làm quen nhau rồi Rosé mới đưa kế hoạch phát triển đại lý cho Deung Gun xem: "Ông chủ Gun, cái tư liệu chi tiết về việc làm đại lý cho Tắc Linh đều đã được trình bày trong bản kế hoạch này, ông có thể xem thử."

Nghe thế, Deung Gun liền nhận lấy rồi mở bản kết hoạch ra xem một cách nghiêm túc.

"Đây là những mẫu mã mới nhất vừa mới đưa ra thị trường của Tắc Linh, mời ông xem qua." Minguk đưa một tập catalogue ra trước mặt Deung Gun.

"Ừm... Không tồi, rất tốt!" Deung Gun xem qua rồi gập lại, hài lòng cười nói: "Cô Park, cửa hàng của Tắc Linh tôi cũng từng đến hai lần, đối với mẫu mã và chất lượng trang phục của phía các cô, chúng tôi đều rất hài lòng, những mặt khác tôi cũng khá vừa ý. Nhưng, vấn đề giá cả thì... cô có thể xem lại ưu đãi cho chúng tôi thêm một chút được không?"

Nghe thế, Rosé liền trịnh trọng nói: "Ông chủ Gun, ông cũng biết tiền nào của nấy, chúng tôi cực kỳ coi trọng việc hợp tác với ông chủ Gun đây, thế cho nên về mặt giá cả đã dành cho ông ưu đãi hết cỡ rồi."

"Ha ha, cô Park à, chúng ta đều là người làm ăn, đều là vì tiền..." Deung Gun cười cười, vẻ mặt tỏ ý cô hiểu mà.

"Ông chủ Gun, thế này thì..." Rosé im lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: "Nếu hôm nay tôi nói với ông rằng, cái giá này mà còn ưu đãi nữa vậy thì Tắc Linh sẽ lỗ, mà phần lỗ này sẽ được bù lại từ chất liệu của sản phẩm. Điều này đối với người tiêu dùng và cả ông chủ Gun đây đều không có lợi... Hơn nữa, với danh tiếng và chất lượng của Tắc Linh, tôi tin chắc rằng ông cũng thấy được tiềm lực của Tắc Linh đúng không không nào."

Ánh mắt của Deung Gun loe lóe, vừa rồi ông ta thấy người sáng lập của Tắc Linh vẫn còn trẻ nên nảy ra ý định ép giá xuống, nhưng không nghĩ cô gái trẻ này lại lão luyện như thế, hơn nữa còn nói rất có lý.

Uy tín và tiềm lực của Tắc Linh mới là thứ ông ta coi trọng nhất.

"Ha ha, nếu cô đã nói thế thì không còn vấn đề gì nữa rồi, cứ thế đi vậy. Ngày mai chúng ta cùng về Seoul một chuyến, cô đưa tôi đến thăm quan trụ sở chính của Tắc Linh một vòng xem, cũng tiện kí hợp đồng luôn, cô thấy thế nào." Deung Gun cười nói.

"Đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé. Nếu về sau ông có vấn đề gì, bất kì lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi." Lúc này vẻ mặt của Rosé mới thả lỏng đôi chút.

Lại nói chuyện phiếm với Deung Gun một lúc nữa rồi Rosé mới nói lời cáo từ.

Trước khi đi, cô cũng đã thống nhất với Deung Gun về thời gian khảo sát trụ sở và kí hợp đồng.

Nhưng mà, khi Rosé đi khỏi chưa được bao lâu thì có một người đàn ông sải bước vào văn phòng của Deung Gun.

"Ông chủ Gun, xin cho phép tôi được tự giới thiệu, tôi là giám đốc thị trường của History, Boem Jeong Suk."

"History?"

Deung Gun ngẩn ra, ông ta đương nhiên biết đến History.

History ra đời sớm hơn Tắc Linh, nhưng khéo cái là định vị nhãn hiệu và đối tượng khách hàng hướng đến của cả hai đều giống nhau.

Hai nhãn hiệu này hiện tại đang cạnh tranh lẫn nhau.

"Boem Jeong Suk... Nếu tôi không nhớ nhầm thì... anh là giám đốc thị trường của SF trước đây đúng không?" Deung Gun đánh giá Boem Jeong Suk, ông ta cũng có đôi chút ấn tượng về người này.

Boem Jeong Suk gật đầu không phủ nhận.

"Ha ha, anh Boem à, chỉ sợ anh đã đến muộn rồi, tôi đã đàm phán xong với bên Tắc Linh và định làm đại lý của bọn họ, sợ là anh đi uổng công chuyến này rồi."

Deung Gun vốn là một kẻ vô cùng khôn khéo thế nên đương nhiên là đoán ra được mục đích của Boem Jeong Suk khi đến đây.

"Ồ... Chỉ mới là đàm phán miệng thôi mà..." Boem Jeong Suk không chút để tâm cười nói: "Ông chủ Gun đây đã là người làm ăn, thế thì tôi cũng nói thẳng luôn không vòng vo làm gì nữa. History chúng tôi cũng rất coi trọng New World và ông, đây là bản kế hoạch do tự tay tôi viết, nếu ông không ngại thì xem qua trước rồi lại đưa ra quyết định cuối cùng."

Deung Gun cầm lấy bản kế hoạch của Boem Jeong Suk, cẩn thận đánh giá một lúc lâu.

"Giá cả còn thấp hơn Tắc Linh 2%?"

Deung Gun có hơi kinh ngạc, mức ưu đãi này còn lớn hơn cả bên Tắc Linh, hấp dẫn hơn nhiều!

"Nếu như ông chủ Gun đồng ý trở thành đại lý của nhãn hiệu chúng tôi, vậy thì từ sản phẩm cho đến nhân viên bán hàng chúng tôi sẽ điều trực tiếp từ tổng bộ qua đây. Mà... quan trọng nhất là chi phí quảng bá cũng sẽ do History phụ trách chi trả." Boem Jeong Suk đưa ra một điều kiện hấp dẫn.

Deung Gun cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng ông ta nhìn về phía Boem Jeong Suk nói: "Ha ha, đều là bạn bè trong nghề với nhau cả, tối nay chúng ta cùng ăn cơm rồi từ từ nói chuyện ha..."

Sau khi bước ra khỏi văn phòng của Deung Gun, Boem Jeong Suk liền lập tức gọi điện thoại cho Park Hwayoung.

"Sếp, đã hoàn thành nhiệm vụ! Tôi đã bảo rồi mà, giám đốc thị trường của Tắc Linh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi!"

Trao đổi với Park Hwayoung xong thì gã ta cúp điện thoại, khóe môi hiện lên một nụ cười kì lạ, rồi quay người đi mất.

...

Ngày hôm sau.

Đang ở trong khách sạn thì đột nhiên Rosé nhận được mail của Deung Gun, trong mail nói rằng ông ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ việc làm đại lý cho Tắc Linh mà chọn History.

Nguyên nhân cụ thể là, điều kiện mà History đưa ra hấp dẫn hơn nhiều.

"Tại sao lại thế chứ, cái lão Deung Gun này thật không biết giữ chữ Tín!" Minguk tức phát điên.

"Lần này chúng ta đã sơ suất, cho dù thế nào cũng phải ba mặt một lời xác nhận lại một lần nữa đã..." Vẻ mặt Rosé tràn đầy nặng nề, sau lại mang theo Minguk tới New World hỏi cho rõ ràng.

Tới rồi mới phát hiện, lần này Deung Gun đã quyết tâm thật rồi, ông ta chỉ mời Rosé đi ăn trưa chứ không hề nhắc đến việc làm đại lý cho Tắc Linh nữa.

Sau đó Rosé nghe nghóng được tin, hôm qua sau khi mình đi rồi thì Boem Jeong Suk - Giám đốc thị trường của History đã đến tìm Deung Gun.

Sau khi gã ta đến thì Deung Gun lập tức từ bỏ Tắc Linh mà chọn History, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.

Ra khỏi New World, Rosé lập tức gọi điện cho Alice, bảo cô ấy đến Munsan một chuyến.

Giám đốc thị trường của History đã xuất mã e là có chút khó xử lý, tình hình trước mắt cũng chỉ có thể ôm đùi của Park đại thần thôi!

Cũng không biết cô ấy có biện pháp gì không...

Giữa trưa ngày hôm ấy, Alice đã có mặt ở Munsan.

Tuy Rosé đã kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Alice nghe trong điện thoại, nhưng lúc gặp nhau Rosé vẫn lại kể lại lần nữa.

"Bỏ New World." Alice trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

"Bỏ? Đại thần, đó là con át chủ bài... cô chắc chứ?" Rosé không thể tin nổi.

"Đúng vậy." Alice nghiêm túc nói: "Giám đốc thị trường của History có mặt ở đây tức là họ đã chuẩn bị hết cả rồi. Nếu như chúng ta đấu với họ, căn bản là sẽ không không thắng, mà kể cả có thắng cũng coi như thua."

"Giám đốc Park chị nói thế có nghĩa là sao?" Minguk không hiểu lắm.

"Rất đơn giản, cái mà History nhắm đến chính là "trận chiến giá cả". Bọn họ đưa cho New World một cái giá thấp đến mức tận cùng, có thể nói thẳng luôn là lần này History căn bản không kiếm được chút lợi nhuận nào. Nếu như chúng ta cướp lại chỉ có thể ép giá xuống mức thấp hơn nữa. Điều này đối với Tắc Linh mà nói, không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến chất lượng của trang phục... Chỉ vì một New World, thực không đáng." Alice thản nhiên nói

"Giám đốc Park, ý của chị là, nếu như chúng ta cướp về đồng nghĩa với việc cắt thịt bán máu, đây là mục đích chính của History... Nhưng mà, nếu như chúng ta nhường New World cho History, lợi nhuận của bọn họ tuy rằng nhỏ nhưng lại có lợi trong việc quảng bá thương hiệu." Rosé phân tích.

"Không sai." Alice gật đầu, Rosé hiểu rất chính xác.

Nghe thế Rosé càng cảm thấy khiếp sợ, cái vị giám đốc thị trường này của History rốt cuộc là thần thành phương nào mà lại có thế thiết kế được một cục diện đi bước nào cũng tất thắng như vậy!

Tắc Linh muốn cướp lại New World thì sẽ buộc phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà nếu như không cướp thì đồng nghĩa với việc nhường nó lại cho History, dù cướp hay không cướp Tắc Linh đều thua!

Cục diện hiện tại của Tắc Linh đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nhan, lùi không được, tiến cũng không xong.

"Phải chịu thua sao?" Vừa mới mở rộng thị trường ra tỉnh ngoài đã bị History cướp mất, nên Rosé có chút không cam lòng.

"Ai bảo là thua? Bây giờ trò chơi mới bắt đầu thôi." Trên gương mặt nghiêm nghị của Alice lập tức sáng ngời, đây là vẻ mặt chỉ khi nào đề cập đến lĩnh vực của cô mới có thể nhìn thấy.

"Nhưng mà chị Alice à, chúng ta giờ cướp lại không ổn mà không cướp cũng không ổn, rốt cuộc phải làm thế nào?" Minguk hỏi.

Đừng nói Minguk ngay đến Rosé cũng không biết Alice tính như thế nào.

"Ngoại trừ New World ra, chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn khác, đối thủ cạnh tranh của New World - The Sun." Alice nhẹ nhàng nói.

"Trung tâm thương mại The Sun..."

Nghe Alice nhắc đến The Sun, Rosé liền trầm ngâm suy nghĩ.

"Mấy năm nay, tuy New World có gắt gao ép The Sun, nhưng đều đó không có nghĩa là The Sun không có thực lực. Mà thực tế thì hoàn toàn ngược lại, thực lực của The Sun vô cùng mạnh, đặc biệt là trên phương diện liên kết các nhãn hiệu cao cấp, The Sun làm rất tốt, lượng khách hàng thuộc tầng lớp cao cấp cũng rất khả quan." Alice cười nói.

"Ý của giám đốc Alice là, chúng ta chuyển sang bên The Sun?" Rosé đại khái đã hiểu ra ý của Alice.

"Thật ra, lúc trước tôi cũng đã có nói chuyện với phía The Sun, bên The Sun cũng có ý muốn hợp tác với Tắc Linh." Alice nói.

"Vậy sao cô lại bảo tôi tới New World tìm Deung Gun?" Rosé phát hiện, bản thân cô ngày càng không nắm được suy nghĩ của vị Đại thần này nữa rồi.

"Nếu như cô tới The Sun trước, vậy bây giờ, chẳng phải là chúng ta sẽ phải từ bỏ The Sun mà quay sang New World rồi sao."

Một câu này của Alice khiến cho Rosé và Minguk đều sững sờ.

Theo ý của Alice thì cô đã sớm có quyết định ngay từ đầu, mục tiêu chủ chốt được ưu tiên của họ chính là The Sun, chứ không phải là New World!

Nói vậy, cô và Minguk đều chỉ là súng là dao cho Alice thử thôi sao.

Rosé: "..." Ngay đến cả sếp nhà mình mà cô cũng dám chơi, trừ lương, nhất định phải trừ lương!

Alice hình như thấy được ánh mắt oán trách của Rosé, bèn khẽ cười nói: "Bà chủ à, cũng không phải như cô nghĩ đâu, vốn phương án tốt nhất là nắm được cả The Sun lẫn New World. Nhưng, nếu như History đã có hứng thú vậy chúng ta cứ nhường New World cho bọn họ thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Rosé nghe Alice phân tích đến nỗi mắt sáng long lanh lên, đồng thời trong lòng cũng thấy rất cảm động, nếu là trước đây chỉ là ôm tâm lý thử xem thôi, thì giờ đây Alice đã hoàn toàn bắt đầu suy nghĩ tính toán cho Tắc Linh rồi!

"Chị Alice, chị lợi hại quá, nếu như em với sếp mà tới The Sun đàm phán ngay từ đầu, thì chỉ sợ The Sun sẽ về tay History mất. Giờ tuy bọn họ chiếm được New World nhưng lại chẳng kiếm được tí lợi nhuận nào cả! Có thể nói từ khi bọn họ bước chân vào Munsan đã thua rồi!" Minguk phục Alice sát đất, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Phía bên History hiện tại chắc là đang đắc ý vì chiếm được New World lắm đây, nhưng lại không hề biết bọn họ sớm đã thất bại thảm hại rồi.

"Chị Alice này, sao chị biết người của History nhất định sẽ tới tranh đại lí với chúng ta?" Minguk vẫn thấy khó hiểu, chẳng lẽ Alice biết xem quẻ?"

Alice khẽ nói: "Giám đốc thị trường của History bây giờ là Boem Jeong Suk, trước đây từng làm việc tại SF. Người này trước đây thường dùng thủ đoạn này đánh bại không ít đối thủ cho SF. Mà giờ, chúng ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của History, Boem Jeong Suk vừa lên nhậm chức, chắc chắn sẽ muốn lập thành tích."

"Vậy nếu Boem Jeong Suk không tới giành thì sao?" Minguk lại hỏi.

Alice nhìn Minguk như nhìn một đứa ngốc: "Hắn không tới giành, vậy New World và The Sun đều là của chúng ta."

"Cao, chiêu này quá cao! Giờ cuối cùng em cũng biết thế nào gọi là đa mưu túc trí rồi!"

"Ha ha ha, xem ra hôm nào đấy tôi lại phải bù cho giám đốc Park Alice một bữa thịnh soạn rồi..." Rosé khẽ cười.

Nếu như Boem Jeong Suk là mùng một, thì Alice là ngày rằm, mỗi một bước đều đi trước gã ta, độ cao thấp giữa hai người vừa nhìn là biết.

Alice không quá coi trọng New World, hầu hết các thương hiệu ở New World đều đã bị Deung Gun bao thầu, điều này cũng tương đương với việc New World sau này sẽ không bán các nhãn hiệu cao cấp, có thành đại lý cho Tắc Linh đi chăng nữa thì cũng không kiếm được khách hàng.

Nhưng The Sun thì khác, bọn họ đã kinh doanh các mặt hàng cao cấp nhiều năm, gần như là kho hàng sớm nhất tại Munsan thế nên lượng khách hàng cao cấp của họ rất khả quan, phù hợp với nhóm đối tượng khách hàng mà Tắc Linh hướng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro