Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giết sạch lũ cặn bã phụ tình trên Thế Giới?

Chạng vạng, Rosé xách đống chiến lợi phẩm về căn hộ số 8.

Nhìn thấy lão quản gia đang tưới hoa, Rosé lên tiếng chào hỏi: "Bác quản gia, Mingie đâu rồi ạ?"

Lão quản gia mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, cổ đeo nơ ngay ngắn, nhìn Rosé với ánh mắt kính cẩn nói: "Cô Chaeyoung đã về rồi ạ, Tiểu công chúa đang vẽ tranh trong vườn."

"À, đang vẽ tranh à, vậy tôi không quấy rầy con bé nữa, thế còn La Đổng đâu ạ?"

"Đại tiểu thư đang ở trên lầu."

"Được rồi, cám ơn bác nhé!" Rosé vui vẻ chạy lên lầu.

Lão quản gia nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của cô gái, tâm tình vô cùng phức tạp, trong khoảng thời gian cùng sống trong một mái nhà, dù cho lòng cảnh giác của ông có nặng hơn đi chăng nữa, cũng không nhịn được mà có thiện cảm với cô gái này.

Xinh xắn khéo miệng đương nhiên là đi đến đâu cũng được thích, nhưng khó có được đó chính là làm chuyện gì cũng biết chừng mực. Từ trước đến giờ, không hề lộ ra ý đồ vượt quá giới hạn với Đại tiểu thư, thậm chí nhiều khi còn chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân.

Thực ra thì khi một người phụ nữ có ý với người nào đó, rất dễ bị nhìn ra, có thể giấu được một ngày hai ngày, nhưng về lâu về dài, tuyệt đối không thể giấu giếm được.

Người khác có lẽ không biết, nhưng ông quan sát từ đầu đến cuối cho nên là hiểu rõ nhất. Đại tiểu thư cực kì để ý đến cô gái này, căn phòng mà cô ấy đang ở là do tự tay Đại tiểu thư thiết kế, ngay đến ga giường, rèm cửa và cả một tủ đầy ắp quần áo, trang sức cũng là do đích thân tiểu thư chọn. Không chỉ có thế, từ ngay ngày đầu tiên người ta dọn đến đã dặn dò kĩ lưỡng phòng bếp về thói quen ăn uống của cô ấy; lần nào cô ấy về muộn cũng nhất định phải đề phần cơm; những chi tiết nhỏ tương tự như thế còn nhiều lắm lắm....
Cho dù cô ấy có là ân nhân cứu mạng của Tiểu công chúa của Manoban đi chăng nữa thì Đại tiểu thư làm như thế cũng có phần hơi quá rồi.

Nếu như cô ấy có thể thành đôi thành lứa với Đại tiểu thư thì cũng không phải là chuyện xấu, từ khi cô ấy chuyển tới đây, Đại tiểu thư và Tiểu công chúa ngày càng sáng sủa, vui vẻ hơn, ông chứng kiến Đại tiểu thư và Tiểu công chúa từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, giờ gặp được chuyện này ông đương nhiên là rất vui mừng.
Cho nên bây giờ chuyện ông lo lắng không phải là Rosé có tâm tư xấu xa mà là buồn phiền vì cô ấy chẳng có ý tứ gì là yêu thích Đại tiểu thư cả.

Sau khi lên gác, Rosé không chờ được, muốn lập tức chia sẻ chiến tích của mình, cho nên cứ thế mở cửa phòng ngủ của Lisa ra.

"La...."

Liền đập vào mắt là một cảnh khiến người ta phải phun máu mũi, Lisa đầu tóc ướt sũng, đang mặc đồ tắm màu trắng, hai bên mép áo thì hờ hững, phần đai ngang bụng cũng cột hờ hững làm cơ bụng 11 của Lisa lúc ẩ lúc hiện, nước nhiểu giọt chảy từ cánh tai xuống cổ lại cố tình vòng xuống giữa rãnh ngực...

Cảnh tượng này đúng là khiến người ta không thể rời mắt, thế cho nên, phản ứng đầu tiên của Rosé không phải nhắm mắt lại quay đi mà là mở to ra nhìn.

Tuy cô rất bài xích chuyện đó nhưng đối với cái đẹp thì không cách nào cưỡng lại được.

Chắc là do năm đó cô bị ám ảnh quá lớn, cô cũng không biết mình lại trở nên lệch lạc đến thế từ lúc nào. Phải biết là năm năm trước, cô bảo thủ đến mức nhìn đàn ông con trai mặc quần cộc hay những cô gái sexy cũng thấy ngượng, ngoại trừ Hanchee ra cô không hề nói chuyện với bất kì người lạ mặt nào khác, kể cái có đẹp trai hay đẹp như Hoa hậu đến đâu cô cũng không dám nhìn.....

Khoảng tầm năm phút sau Rosé mới sực tỉnh: "Oh" một tiếng rồi quay lưng đi, giơ tay đang cầm hai cái túi giấy lên che mắt: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất không gõ cửa!"

Lisa bật cười: "Là lỗi của tôi, tôi quên không khoá cửa!"

Thực ra không phải là quên, mà là kể từ khi cô chuyển đến đây, chị không bao giờ khoá cửa nữa.

"Tìm tôi có việc gì? Đợi một lát, tôi mặc quần áo trước đã."

Ánh mắt vừa nãy của cô tuy ngắn ngủi nhưng lại đủ để thiêu đốt từng tấc da từng tấc thịt chị, may mà cô kịp thời quay đi không thì chị không thể khống chế 'con sói' đói lâu ngày của chị mất.

Lisa đang định mở tủ lấy quần áo, thì Rosé đột nhiên hét lên một tiếng: "ÂY! Đừng! Không cần mặc quần áo đâu!"

Không ngờ cô gái nhỏ lại đưa ra yêu cầu như vậy, gương mặt Lisa có chút sững sờ, ngay sau đó chị nhìn chằm chằm vào lưng của cô, ngữ điệu hơi cao: "Sao?"

Chị rất sẵn lòng thoả mãn yêu cầu tốt đẹp này của cô.

Ý thức được câu mình vừa mới nói có thể gây ra hiểu nhầm, Rosé vội phỉ thui cái mồm của mình, "Ngàn lần xin chị đừng có hiểu nhầm! Ý của tôi chính là ý trên mặt chữ, không có ý gì khác đâu! Ah không, ý trên mặt chữ cũng rất đen tối....khụ, tóm lại ý của tôi chính là... hôm nay tôi đi dạo trong trung tâm thương mại có mua cho chị bộ quần áo, chị có muốn thử không? Bây giờ thử luôn thì chị đỡ mất công cởi ra mặc vào đúng không? Tôi thông minh chứ hả?"

Lisa nghe vậy có chút 'thụ sủng nhược kinh': "Mua cho tôi à?"

'Vậy mình còn tưởng em ấy chỉ mua cho Mingie thôi.'

"Đúng thế, nhưng mà, khụ khụ, tôi dùng thẻ của chị!"

Rosé ngại ngùng sờ mũi: "Thực ra, lúc mới đầu tôi định dùng thẻ của tôi cơ, tính coi đó là quà dành cho Mingie, ai biết tháng trước tôi lại tiêu hết tiền để thay động cơ xe, trong thẻ hết tiền mất rồi, cho nên đành phải dùng thẻ của chị. Lúc sau tôi đi ngang qua mới phát hiện có một bộ trang phục cực kì hợp với màu sắc với kiểu dáng của bộ tôi đã mua cho Mingie, tôi không nhịn được bèn mua luôn!"

"Thế à." Tuy rằng không phải là cố ý mua cho chị, nhưng cũng đủ khiến tâm trạng chị trở nên vui vẻ.

"Tôi hỏi nhân viên bán hàng rồi, nếu như thử mà không thích thì có thể đem trả, chị mau mặc thử xem có thích hay không!" Rosé thúc giục.

Lisa không hề do dự nói: "Thích chứ." Là em tự tay mua cho tôi, lần đầu tiên em mua quần áo cho tôi, tôi sao có thể không thích được.

"Chị còn chưa nhìn xem nó ra sao mà!" Rosé lầu bầu lùi về phía sau một bước, vươn tay ra sau đưa cho chị một cái túi giấy.

Lisa cầm lấy cái túi: "Chỉ mua cho tôi và Mingie thôi sao, em không mua cho mình à?"

Rosé thở dài: "Viêm màng túi rồi, đành phải chờ đến lúc phát lương mới mua được!"

Lisa đang định nói cô có thể dùng thẻ của tôi mà, Rosé đã lục ra cái thẻ đen trong túi ra: "À đúng rồi, cái này trả cho chị! Dùng cái này ngầu phết! Hôm nay tôi đã khiến cho một 'cực phẩm' muốn cướp đồ với tôi tức phát điên!"

Lisa chỉ có thể thở dài nói lái đi: "Em cứ cầm lấy nó đi, bình thường tôi rất bận, không có thời gian mua đồ cho Mingie, nếu như em thấy cái gì hợp thì cứ việc mua, đương nhiên, tôi cũng rất vui khi em chọn đồ cho tôi nữa."

"Chị yên tâm về mắt thẩm mĩ của tôi thế cơ à? Đợi lát nữa thử rồi chị đừng chê xấu rồi cởi ngay ra trước mặt tôi nhé!" Rosé cũng không khách sáo với chị nữa, cất cái thẻ đi: "Vậy để khi nào tôi chuyển đi thì tôi lại trả chị sao vậy! Chị thay quần áo đi nhé, tôi ra ngoài trước đây!"

Vừa mới nhấc chân lên, cô đã bị chị kéo lại.

Rosé giật cả mình, cô theo phản xạ muốn quay người lại, nhưng nhớ đến cảnh lúc nãy của Lisa, chỉ đành ngại ngùng giữ cái tư thế bị người ta túm tay từ phía sau như thế: "Sao vậy?"

Lisa khẽ siết lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Chaeyoung, dạo gần đây trạng thái của Mingie đã tốt lên nhiều rồi, cũng không cần phải luôn luôn quấn lấy em nữa. Con bé rất ngoan, rất nghe lời, nó sẽ không quấy rầy em, cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của em đâu! Mỗi ngày con bé chỉ cần nhìn thấy em, đợi em về nhà, biết em đang ngủ bên cạnh phòng của nó, nó sẽ rất vui vẻ, rất an tâm..."

"Tôi biết tôi không có lý do gì để tiếp tục giữ em lại đây, nhưng là một người vừa làm cha vừa làm mẹ như tôi thực sự rất mong Mingie có thể tiếp tục vui vẻ như thế này lâu thêm một chút."

"Ba tháng, chỉ ba tháng nữa thôi có được không? Đến lúc đó em muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không ép em ở lại. Hơn nữa trong khoảng thời gian này em có thể coi đây như là nhà của mình, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải e dè bất cứ ai."

"Em có thể chửi thề, có thể ăn tỏi, ăn sầu riêng, có thể uống rượu đến khuya mới về... tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, trong vòng ba tháng này cô kiên nhẫn chịu đựng một chút, đừng đưa người nào kể cả nam lẫn nữ về, có được không?"

Đoạn trước còn khiến Rosé cảm động đến phát khóc, nghe đến đoạn sau cô suýt nữa thì nôn cả búng máu.

Càng nghe sao càng thấy Lisa giống như một bà vợ hiền dịu chiều chồng hết mực, mà cô lại là thằng chồng cặn bã ăn chơi đàng điếm vậy?

Rosé mặt mũi mếu máo nói: "Lalisa, chị có chắc là muốn duy trì cái tư thế này để nói chuyện không? Chị mặc quần áo vào trước đã rồi chúng ta nói chuyện, có được không?"

'Cứ như cá để miệng mèo thế này thì sao mình nghĩ được!'

"Được."

Rốt cuộc thì phía sau cũng vang lên tiếng trả lời của Lisa. Rosé như được đại xá, lao ra khỏi phòng nhanh như chớp.

'Ôi, Lalisa đúng là nhà diễn thuyết trời sinh, chỉ cần hai ba câu liền chọc trúng tim đen của mình, đặc biệt là đoạn nói về Mingie. Chỉ là, nếu mình tiếp tục ở đây thêm ba tháng nữa, thế thì lâu quá, sợ là có chút không thích hợp.'

Còn đang xoắn xuýt, đột nhiên trên chân có cái gì đó mềm mềm. Cúi đầu liền nhìn thấy bánh bao nhỏ, con bé vẫn ôm chân cô như thường lệ, trên tay còn cầm một bức tranh.

Rosé quỳ xuống ôm lấy bánh bao nhỏ: "Bảo bối, con vẽ xong rồi à?"

Mingie gật đầu.

"Con vẽ gì thế? Cho cô xem được không?"

Mingie lập tức đưa cho cô xem. Rosé vừa mới nhìn một cái, đôi mắt đã đỏ bừng.

Màu sắc vẫn cực kì sáng sủa, rực rỡ như trước, trong tranh cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trong tay cầm một quyển truyện cổ tích. Có điều Mingie vẽ bức tranh này từ góc độ con bé đang nằm ngẩng đầu nhìn cô.

Có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và thoả mãn ngập tràn của Mingie khi nằm cạnh cô nghe cô kể chuyện thông qua bức tranh.

"Bảo bối vẽ đẹp thật đấy!" Cán cân trong lòng Rosé lúc này đã nghiêng hẳn về một phía.

Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, thơm lên trán của thằng bé, sau đó vui vẻ nói: "Cô mua quần áo mới cho con này, con có muốn thử không?"

Mingie hai mắt sáng ngời gật đầu.

Rosé giúp Mingie thay xong quần áo đang định đi tìm Lisa, đúng lúc đó Lisa cũng thay xong quần áo bước từ trong phòng ra.

Cô rất tự tin vào con mắt thẩm mỹ của mình khi mua bộ này cho Mingie, nhưng còn về Lisa thì cô không chắc lắm. Dù sao cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lisa mặc màu gì khác ngoài ba màu đen trắng, xám, chứ đừng nói đến cái màu xanh sapphire kén người mặc như thế này.

Nhưng mà, sau khi thấy Lisa, Rosé há hốc mồm.

'Thế này...... Này... cũng quá hợp rồi.....'

Cô vốn dĩ cho rằng lúc nhìn vào sẽ quá chói hoặc là không ra làm sao cả, không ngờ khi mặc lên người lại đẹp đến thế, không chỉ thể hiện ra dáng người vai rộng, eo gầy, chân dài, mà quan trọng nhất là cái vẻ nghiêm nghị trầm muộn hằng ngày cũng trở nên trong sáng nhẹ nhàng hơn hẳn, trông có vẻ trẻ ra nhiều.

Lisa bị ánh mắt kinh ngạc không che dấu của cô lấy lòng: "Thế nào?"

Rosé gật đầu như giã tỏi: "Quá đẹp rồi! Có cảm giác chỉ cần trên ngực có thêm bông hoa lụa màu đỏ nữa là có thể trực tiếp làm chú rể được rồi!"

Lisa: "...." Cách thức khen người khác của cô gái này cũng độc thật đấy.

"Mingie, con nói xem có phải không? Appa con có đẹp không nào?" Rosé cúi đầu hỏi phiên bản mini của Lisa.

Tuy Mingie chẳng mấy khi để ý Appa mình, cũng không thể không thừa nhận Appa nhóc mặc thế này so với cái vẻ đen thùi lùi hằng ngày đẹp hơn nhiều thế nên cũng rất nể mặt mà gật đầu một cái.

Rosé lập tức đắc ý búng tay: "Không ngờ ánh mắt của tôi lại tốt đến thế! Ài, đương nhiên là cái này còn phải dựa vào La đổng nữa, mặc gì cũng đẹp xuất thần! Nhưng mà, tôi cảm thấy chị nên mặc những màu sắc sáng sủa như này nhiều hơn, biết đâu nhân viên nhìn thấy chị như này, tâm trạng sẽ tốt lên mà nâng cao hiệu quả công việc đấy!"

Nghe câu "mặc gì cũng đẹp xuất thần" Lisa không kiềm chế được mà cong môi: "Ừ, cho nên sau này nếu em thấy gì thích hợp thì mua hộ tôi."

"Được chứ! Được chứ! Cứ giao cho tôi!"

Rosé cực kì tự tin vỗ vỗ ngực mình, nhìn một lớn một nhỏ càng nhìn càng hưng phấn: "Ôi ôi, không kiềm chế được nữa rồi, thật muốn chụp ảnh lại! Mau đến đây nào! Đứng cạnh nhau nhé, nắm tay....."

Hai người 1 lớn 1 nhỏ răm rắp nghe theo, còn rất phối hợp mà tạo dáng cho cô chụp.

Rosé càng chụp càng hăng, triệt để hoá thành fan cuồng, từ ban công thư phòng đến vườn hoa, chụp liên tùng tục mấy chục kiểu ảnh.

Lisa đứng bên cạnh cô, nghiêng người sát lại gần, tán thưởng nói: "Chụp đẹp lắm."

Rosé khiêm tốn xua xua tay: "Kĩ thuật của tôi cũng thường thôi, lại còn dùng điện thoại chụp nữa, chẳng qua là vì trình độ của hai người mẫu quá cao, bối cảnh lại đẹp, cho nên mỗi bức ảnh đều rất giống chuyên nghiệp! Ah, đúng rồi Lisa, tài khoản KK của chị là gì? Để tôi thêm bạn rồi gửi ảnh cho chị! Ài! Tôi đã nói rồi mà! Bây giờ còn mấy ai dùng tin nhắn nữa, phiền phức muốn chết! Tí phải dạy Mingie dùng KK!"

"Có, quét mã của tôi này." Lisa cảm thấy may mắn vì hồi trước bị Hansin ép phải dùng KK.

"Ơ? Tên tài khoản của anh cũng là Lalisa Manoban luôn à... đúng là chẳng có tí sáng tạo nào!" Rosé vừa chê bai vừa thêm bạn với Lisa.

Lisa nhướng mày, vô thức liếc nhìn xem tên tài khoản của Rosé là gì, nhìn rồi mới phát hiện ra mình có chút không hiểu lắm.

R の LiliRoseSunflower?

Tại sao cái tên này lại kì quái thế? Có nghĩa là gì vây?

Lisa rất muốn hỏi, nhưng lại sợ đó là tiếng lóng trên mạng, hỏi ra lại sợ để lộ sự khác biệt giữa mình và cô ấy giống như lần trước cho nên đành chọn ngậm miệng không nói. (cái vụ Sa - lang - hey - yo á!)

Sau khi thêm bạn nhau Rosé gửi toàn bộ ảnh sang cho chị.

Lúc nhận được ảnh Lisa còn vô tình chú ý đến chữ kí của Rosé, rất cá tính: Có đao trong tay, giết sạch đám chó phụ bạc trên thế giới!

Lisa: "......"

Rosé thấy Lisa nhìn chằm chằm vào chữ kí của mình với ánh mắt phức tạp, liền lập tức quẫn bách, xấu hổ mà giả thích: "Cái đó ấy à, là chữ kí từ hồi còn trẻ trâu, cứ quên mãi không sửa! Rất buồn nôn đúng không?"

Lisa cười khẽ: "Không."

'Rồi có một ngày, tôi sẽ trở thành người khiến em thay đổi cái chữ kí này.'

"Cả tên tài khoản của tôi nữa, khụ khụ, cái này gọi là tiếng sao hoả, hồi trước rất thịnh hành ở trên mạng, bây giờ nhìn lại cảm thấy thật buồn nôn, nhưng tôi dùng quen rồi nên lười sửa!" Rosé gãi gãi đầu nói.

"Không đâu, có thể giúp tôi đổi một cái tên giống em không?"

"Hả? Chị... chị thực sự cảm thấy nó không buồn nôn à?" Rosé cả kinh vì cái khiếu thẩm mĩ của Lisa.

"Ừm." Biểu cảm của Lisa rất chân thành.

"Vậy..... vậy sau này tôi giúp chị nghĩ một cái nhé!" Rosé vừa mới đồng ý liền cảm thấy hối hận Không biết bạn bè trên KK của Lisa sau khi thấy tên mới sẽ có biểu cảm gì nữa, chắc vui lắm đây...

"Cám ơn."

Lisa rất hiếm khi đăng nhập vào KK, vừa vào cái thì liền nhìn thấy group chat nhóm của gia tộc nhảy ra vài cái tin nhắn.

Hoá ra là hai ông bà nhà họ Manoban đang oán thán với đám thân thích rằng đã rất lâu rồi không được gặp cháu ngoan nhà mình. Bởi vì, gần đây con gái cả của bọn họ hình như thích một cô gái, đang nhiệt tình theo đuổi con gái nhà người ta, cho nên bọn họ không dám quấy rầy cô.

'Cái ngữ điệu này thì than thở chỗ nào, đang khoe khoang thì có!'

'Hứ hừ, hứ hừ, con cả nhà tôi, cuối cùng cũng có đối tượng để thích rồi nha! Là con, gái, đó nhá!'

Lisa dở khóc dở cười vì cái ngữ điệu của cha mẹ, sau đó liền tiện tay up mấy tấm ảnh Rosé vừa mới gửi cho chị vào trong nhóm chat.

Thế là, mấy phút sau, cả cái group chat của gia tộc bị nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro