Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gì chứ! Lalisa còn lâu mới là người bình thường!

Nghe đến đó, mọi người đều ra vẻ giật mình, đúng là thật dễ dàng liên tưởng đến phương hướng mập mờ mà...

Mà phóng viên kia lại tiếp tục: "Trước kia tôi nhận được tin tức nội bộ nói rằng đã xác định người đại diện là cô Jang Seol của công ty giải trí FJ, vậy tại sao giữa chừng lại đổi thành Rosé? Phải chăng trong đó có điều gì mà người khác không biết sao?"

Phóng viên đã nói rõ ra như thế rồi, từng câu từng chữ đều đang ám chỉ rằng: 'Rosé dựa vào quy tắc ngầm mới cướp được vị trí của Jang Seol!'

Khắp hội trường lập tức xôn xao!

Ngay cả vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Lee Ahreum cũng giãn thêm mấy phần khó mà nhận ra được.

Ryang Byeok hưng phấn: "Em biết ngay là như thế mà!"

Ở chỗ ngồi phía sau, Jang Seol khoanh hai tay trước ngực nhìn Park Hwayoung với ánh mắt đắc ý, hiển nhiên phóng viên kia chính là do cô ta sắp xếp.

"Có thể mời đạo diễn Cook và cô Rosé trả lời cho chúng tôi về vấn đề này hay không?" Phóng viên kia nhìn Rosé với ánh mắt trào phúng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Rosé với vẻ mặt đầy hưng phấn và tò mò, ý đồ muốn ép cô quẫn bách không chịu nổi.

Nhưng nhìn những ánh mắt chỉ trích nghiêm khắc và tình hình xảy ra đột ngột như thế, vẻ mặt của Rosé cũng chẳng hề thay đổi, cô cầm lấy micro, hướng ánh mắt như mũi băng nhọn hoắt chĩa về phía phóng viên kia, hỏi.

"Đúng vậy, tôi thừa nhận rằng lần cạnh tranh này rất khốc liệt, lúc nhận được thông tin chính thức nói vị trí người đại diện thuộc về tôi, tôi cũng vô cùng kinh ngạc và vui sướng."

"Vị phóng viên này, tôi chỉ muốn hỏi một câu, việc cạnh tranh khốc liệt có quan hệ nhân quả với việc tôi sử dụng thủ đoạn sao? Chẳng lẽ vì cạnh tranh khốc liệt nên tôi không thể được chọn à?"

"Mặt khác, "tin tức nội bộ" mà anh nói đó là từ đâu? Chỉ dựa vào bốn chữ này mà anh đã đẩy tội danh giao dịch ngầm nghiêm trọng như thế lên người tôi, anh thấy nó đúng lắm à?"

"Nếu như người ngồi ở đây hôm nay không phải là tôi mà là những người khác, có phải là tôi cũng có thể dùng cái gọi là "tin tức nội bộ" để chất vấn đối phương hay không?"

Rosé liên tục đưa ra ba vấn đề, cái sau lại sắc bén hơn cái trước, vừa hỏi liền khiến phóng viên kia á khẩu.

Sắc mặt phóng viên kia đỏ bừng nhưng lại lập tức mạnh miệng nói: "Với tư cách là phóng viên, chúng tôi có quyền đưa ra nghi vấn để nhận được chân tướng của sự việc! Lại nói vừa rồi cô và đạo diễn Cook mập mờ thế nào, mọi người cũng đã thấy tận mắt rồi!"

"Ồ, mập mờ sao? Một cái ôm tình bạn mà anh cho là mập mờ? Anh có biết câu nói suy bụng ta ra bụng người không? Cái quyền lợi mà anh nói là để phỉ báng vu oan người khác sao?" Rosé chất vấn.

"Cô còn ngụy biện!" Phóng viên kia nói xong liền nở nụ cười kì lạ, sau đó lấy một xấp ảnh từ trong túi ra, còn phát cho tất cả mọi người ở đây, kể cả Rosé và Cook.

"Tôi có bằng chứng! Cô giải thích thế nào về những ảnh chụp này?"

Rosé nhìn những tấm ảnh chụp kia, đây là ảnh chụp cô và đạo diễn Cook trao đổi với nhau lúc quay quảng cáo.

Nhưng góc chụp của đối phương lại xảo trá vô cùng, rõ ràng là Cook chỉ kích động vỗ vai cô mà dưới góc chụp này lại nhìn như thể đang ôm ấp, có mấy tấm thậm chí còn nhìn như đang hôn nhau nữa...

Ngay lập tức, quan khách và các phóng viên ở hội trường đều trở nên kích động, ghét bỏ nhìn Rosé.

"Tôi còn tưởng rằng cuộc tuyển chọn sẽ rất công bằng, không ngờ nhãn hiệu nổi tiếng mà cũng làm trò này!"

"Thật xấu hổ chết đi được!"

...

Cùng lúc đó, lúc mà tất cả mọi người không chú ý đến, ở hậu trường, Cho Boram đã lặng lẽ tìm trợ lí đạo diễn, nhỏ giọng ghé vào tai anh ta nói gì đó rồi giao một chiếc USB cho anh ta.

Viên trợ lí gật đầu, sau đó liền đi về phía Cook đang đứng trên sân khấu.

Lúc này, sắc mặt Cook đang vô cùng khó coi, sau khi nghe thấy trợ lí nói nhỏ với mình ông có phần hơi do dự, nhưng nhìn Rosé xong ông lại trở nên kiên định hẳn lên.

Thế nên ông gật đầu với trợ lí, nghiêm túc nhìn tất cả một lượt, cuối cùng tầm mắt rơi vào người phóng viên kia: "Vốn dĩ cuộc tuyển chọn và quá trình quay của chúng tôi đều là bảo mật, nhưng nếu mọi người đã nghi ngờ..."

Nói rồi, ông đánh mắt ra hiệu cho trợ lí, viên trợ lí hiểu ý ông lập tức cắm USB vào máy tính, ngay sau đó, trên màn hình hiện lên một cảnh.

Mọi người còn tưởng Cook bị ép quá nên mới buộc phải công khai quá trình chọn diễn viên, nhất thời hưng phấn nhìn về phía màn hình.

Căn phòng trên màn hình rõ ràng là phòng casting, cô gái trong phòng thử vai lại là Jang Seol!

Cô ta mặc một bộ sườn xám hoa lệ, đang ngồi đó gảy một khúc đàn cổ, cả người toát ra sự cao quý tao nhã, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ được gì.

Thấy một cảnh này, mọi người lại càng xác nhận lời của phóng viên kia.

"Jang Seol quả thật thể hiện quá tốt! Không ai có thể vượt qua được!"

"Đúng đấy! Rõ ràng trong chuyện này có vấn đề!"

...

Tiếng bàn luận vẫn vang lên không dứt, sau đó, Rosé mặc một bộ đồ bẩn thỉu bước vào.

Mới đầu, trên hình là cảnh Cook lớn tiếng nhục mạ Rosé, mắng Rosé mặc như vậy là không tôn trọng bọn họ.

"Quả nhiên! Người đại diện đáng ra nên là Jang Seol mới phải!"

"Đạo diễn Cook mới đầu đã ghét Rosé rồi! Sao sau đó vẫn chọn cô ta làm người đại diện thế nhỉ?"

"Không phải rõ ràng quá à! Chắc chắn là dùng thủ đoạn rồi!"

Mọi người ngầm hiểu ý ám muội nhìn nhau.

Nhưng sau đó tất cả mọi người cùng đều giống như Cook ở trong màn hình đều kinh ngạc đến không thốt lên lời.

Rosé thản nhiên ngồi trước đàn cổ đánh khúc nhạc siêu khó Quảng Lăng Tán.

"Tôi cho rằng, sự tao nhã cao quý chân chính không phải xuất phát từ những cái tên xa hoa trong cái chữ của nó, không phải là đồ trang sức quý báu chuyển động trên cổ tay, không phải là sắc đẹp, học thức được tu dưỡng để khoe khoang bản thân, cao quý chân chính nghĩa là dù cho có mặc những bộ đồ lam lũ, đầu tóc rối bù thì khí chất cao quý vẫn không thể che lấp được."

Mãi tới khi trên màn hình tuyền ra đoạn hội thoại của Rosé, mọi người ở phía dưới vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.

'Quá mức đáng sợ rồi!!! Không ngờ ý tưởng đặc sắc của đoạn quảng cáo của Noble lại xuất phát từ nội dung casting của Rosé!'

Nhưng vẫn chưa hết! Trên màn hình tiếp tục chiếu đoạn hậu trường quay phim, có thể thấy người phóng viên ban nãy đưa họ những tấm ảnh kia rõ ràng là cố tình tìm góc chụp sắp đặt hình ảnh, chứ trên thực tế hai người hoàn toàn trao đổi bình thường, không có gì mờ ám cả.

Cảnh cuối cùng trên màn ảnh là một danh sách.

Trên tấm danh sách ghi danh này có điền đầy đủ tất cả tên những người tham gia, bên cạnh là danh sách người trúng tuyển.

Trong danh sách ghi danh... ấy thế mà có tên của Ryang Byeok và Park Hwayoung...

Lúc đầu Ryang Byeok chỉ hơi thất vọng vì không thể hạ được Rosé nhưng sau khi nhìn thấy trong danh sách báo danh có tên mình, mặt liền biến sắc.

Những nữ diễn viên bên cạnh Ryang Byeok cũng không biết nên nói gì. Rõ ràng có ghi danh nhưng lại bị loại, vì thể diện mà nói mình không hề báo danh...

Tất nhiên, lúc này còn một người nữa sắc mặt cũng không kém hơn Ryang Byeok là bao.

Jang Seol ngàn vạn lần cũng không ngờ được rằng phía Rosé đã có chuẩn bị từ trước, Cook thậm chí không tiếc vì cô ta mà công khai quá trình casting, đang ảo não thì lại thấy danh sách ghi danh. Trong danh sách, không ngờ lại có tên của Park Hwayoung...

'Không phải Hwayoung nói vì không muốn tranh với mình nên cố ý nhường không hề đăng kí sao?'

"Hwayoung, cậu... cậu có báo danh? Chẳng phải cậu nói cậu không..."

Park Hwayoung không ngờ được chuyện mình lo lắng nhất vẫn xảy ra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng, cô ta gắng gượng nói: "Tớ cũng thấy lạ! Lúc đấy rõ ràng tớ đã nói với chị Jimin là không cần phải ghi danh cho tớ rồi mà, hay là chị ấy nhiều việc quá nên sơ sót!"

"Như vậy..." Jang Seol nửa tin nửa ngờ.

Nhưng, dù cho Hwayoung có nói vậy cũng không thay đổi được sự thật cô ta bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Mới đầu cô ta còn tưởng với khí chất của Hwayoung, đáng ra phải là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình mới phải, ai ngờ, ngay từ vòng đầu đã bị loại rồi...

Đến đây, buổi công bố sản phẩm mới của Noble kết thúc viên mãn.

Sau khi kết thúc chương trình, các phóng viên điên cuồng vây lấy Park Hwayoung.

Vì trong danh sách bị loại, người nổi tiếng nhất chính là Park Hwayoung nên đám kí giả tất nhiên sẽ tập trung hết về phía cô ta.

"Hóa ra Hwayoung cô cũng tham gia cuộc tuyển chọn của Noble à, nhưng lại bị loại mất, thua dưới tay đàn em của mình ngày trước, cô có cảm nghĩ gì không?"

"Hwayoung, chủ đề của Noble là cao quý, liệu có phải ý của đạo diễn Cook cho rằng cô không phù hợp với chủ đề thương hiệu của họ, không có đủ khí chất cao quý?"

...

Park Hwayoung nhìn chằm chằm vào Rosé đang được các phóng viên khen tặng cách đó không xa, hận đến mức găm cả móng vào lòng bàn tay nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh trả lời phóng viên: "Cuộc tuyển chọn lần này tôi vốn không có ý định tham gia, là quản lí tiện tay đăng kí cho tôi nên tôi cũng không rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào, thật xin lỗi!"

Ý rõ ràng là tôi chỉ tiện thì tham gia, căn bản không hề để tâm, không nghiêm túc chuẩn bị mà thôi.

Có điều, không ai biết được liệu có mấy người tin được lời này của cô ta...

Ryang Byeok nhìn Park Hwayoung đang bị vây lại liền mừng thầm, may mà có cô ta dời sự chú ý thay mình, sợ mình lại bị nhắm tới nên vội chuồn cho lẹ.

'Cái con Jang Seol này, đúng là bị cô ta hại chết rồi! Cũng may ngay đến Park Hwayoung cũng bị loại nên việc mình bị loại cũng không đến mức khó coi lắm.'

Bên kia, sau khi Rosé tạm biệt đạo diễn Cook, cô và Cho BOram cùng nhau rời khỏi khách sạn.

Trên xe, Rosé vui mừng ôm lấy Boram hôn một cái: "Chị Boram, chị giỏi quá đi mất! Không ngờ chị lại sớm chuẩn bị sẵn những thứ đó rồi."

Boram nhìn cô bất đắc dĩ: "Chỉ đề phòng vạn nhất thôi. Vẫn là nhờ em thể hiện tốt nên chị mới theo được phản ứng của em để làm mấy thứ đó, nếu không chỉ cần khi ấy em có phản ứng gì không phù hợp, tất cả sẽ thành công cốc mất!"

Rosé hừ hừ: "Chúng ta là cặp bài trùng tuyệt vời!"

Cho Boram khẽ cười: "Về nghỉ ngơi cho tốt, sắp tới lại chuẩn bị có phim mới rồi đấy!"

"Vâng!"

Về đến nhà, Rosé ăn xong lấy nước nóng lau người, sau đó thoải mái nằm ra giường.

Đang ôm quyển Lý Luận Điện Ảnh để xem thì có tiếng gõ cửa vang lên.

'Giờ này ai tới nữa?'

Rosé vừa mở cửa liền nhìn thấy Lalisa đang mặc một chiếc áo gió đen, trên người còn mang theo chút gió lạnh từ bên ngoài vào.

Rosé vui mừng nhào tới ôm chị: "Boss đại nhân tới rồi!"

Nói xong cô ngó đầu ra sau nhìn: "Í? Bánh bao đâu?"

Lalisa trưng ra vẻ mặt thản nhiên đáp: "Không dẫn theo."

"Ớ... Sao lại thế?"

"Thiếu nhi không tiện." Lisa nói xong, ôm lấy eo cô đẩy vào trong.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại, Rosé dựa vào cửa, bị người kia giữ lấy ót đặt lên một nụ hôn phóng túng...

'Ớ...Đại ma vương bị giải trừ phong ấn rồi hả...'

Rosé lúc này đã thay đồ mặc một bộ đồ ngủ lót bông vừa mềm vừa ấm, tay chị nhẹ nhàng thăm dò vào trong áo ngủ từ chiếc eo thon của cô rồi trườn lên, phủ lên độ cong mềm mại...

Vì tay Lalisa mang theo hơi lạnh nên cơ thể Rosé bất giác run lên, không biết vì lạnh hay vì cơn kích thích đột ngột kéo tới.

"Lạnh không?" Lúc này Lisa vội rụt tay lại.

Mái tóc dài buông xõa cộng với dáng vẻ biếng nhác khi ở nhà của cô khiến chị không kiềm lòng được mà mất khống chế như vậy...

Hơn nữa... Hôm nay đã là ngày thứ tư hai người qua lại với nhau rồi! Cái kì hạn "một tuần" kia bất tri bất giác đã hết một nửa.

Mấy ngày nay, chị không biết chính mình bị làm sao nữa rồi. Vừa vui sướng cực độ rồi lại nhấp nhô trong cơn tuyệt vọng.

Chị từng nghĩ rất nhiều cách để cô sẽ không thể rời xa mình được nữa, thậm chí từng giây từng phút đều không nỡ xa cô, nhưng cuối cùng chị vẫn chọn ở bên nhau theo cách tự nhiên nhất.

Rosé được Lisa ôm trong lòng, mẫn cảm phát giác tâm trạng chị hơi kích động khiến cô không tự chủ được mà đỏ mặt.

'Chỉ hôn có một cái thôi mà cũng kích động vậy sao? Hơn nữa đây còn không phải là lần đầu tiên... Mẹ nó, lần sau ai dám nói Lalisa không gần nữ sắc mình nhất định sẽ tát kẻ đó dính tường, cạy bảy ngày cũng không ra luôn!'

"Hôm nay có thuận lợi không?" Lalisa hỏi, thanh âm khàn khàn như chưa thoát khỏi tình dục.

Gương mặt nhỏ nhắn của Rosé sáng lên, cô gật đầu: "Có chút sóng gió nhưng cũng đã giải quyết xong rồi."

Cảm giác được Lisa điều chỉnh hô hấp, rõ ràng đang cố áp chế cảm xúc, đầu Rosé đang bị ấn trong ngực chị liền ngẩng lên, chớp chớp mắt nhìn chị, yếu ớt nói: "Cái đó... chị y tá bảo nếu nhịn lâu quá sẽ không tốt cho sức khỏe... chị y tá còn nói có thể giải quyết được... hay là... em... giúp chị nhé?"

Vừa dứt lời, con sói đói mà Lalisa cố gắng hết sức để trấn an nhất thời chỉ vì một câu nói của Rosé mà như muốn bay đến ăn thịt cô.

Lisa cúi xuống, hôn lên trán cô, giọng điệu đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều: "Không cần đâu."

"Tại sao thế?" Rõ ràng đã đến mức này rồi...

"Vì chị không nỡ." Không nỡ ép cô làm bất cứ chuyện gì mà cô không muốn.

Rosé khẽ thở dài: "Được rồi... thật ra trước đây... có thể... em có chút bài trừ chuyện đó... nhưng... Boss đại nhân..."

Hai người đang nói thì chuông cửa bỗng vang lên.

Rosé ngó ra ngoài nhìn, bỗng như mèo giẫm phải đuôi, xù lông lên: "Ối giời ơi! Chị Boram! Sao chị ấy lại tới đây lúc này? AAAAAA! Làm thế nào, làm thế nào bây giờ!"

Chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, Rosé đẩy Lisa ra, cô lo lắng đi vòng vòng mấy vòng cuối cùng đẩy chị vào nhà tắm.

Nhưng vẫn không yên tâm lại kéo mành bồn tắm lại, để chị trốn trong bồn.

Nhìn Đại ma vương tay dài chân dài đang đen mặt vì bị nhét trong bồn tắm chật hẹp, Rosé hôn mạnh lên môi chị một cái, xoa xoa lên gương mặt xinh đẹp của chị: "Xin lỗi xin lỗi! Để chị chịu thiệt rồi, sẽ xong nhanh thôi!"

Mặt đại ma vương vẫn đen như đít nồi.

Rosé lại tàn nhẫn ngồi lên người chị rồi hôn thêm cái nữa: "Cưng à, yêu đương vụng trộm thế này, chị không thấy kích thích à?"

Con ngươi Lisa tối lại, chị ấn đầu cô xuống, mạnh bạo hôn cô.

'Cô nhóc này! Có phải quá tự tin về sức kiềm chế của chị rồi không?'

Rosé vừa bị tiếng chuông giục phát hoảng, vừa vò đầu người kia, nhẫn nại động viên: "Ôi... được rồi được rồi... Cứ thế này thì em sẽ bị lộ mất! Không được không được! Ở đây không được! Không thể cắn được!"

Lisa khẽ thở, cố nhịn không lưu lại vết tích trên người cô.

"Tới đây tới đây!" Rosé vừa hướng ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói: "Ngoan nhé, đợi em quay lại sẽ giúp chị..."

Mặt Lisa bỗng cứng đờ.

Đôi đồng tử của Rosé như chiếc hồ thanh mát phản chiếu ánh trăng sáng lẳng lặng nhìn chị: "Vừa xong em vẫn còn lời chưa nói hết... Boss đại nhân, chị không giống như vậy, chị là đặc biệt!"

Nói xong, mặc kệ Lisa vì câu nói này của cô mà nổi bão trong lòng, cô như làn khói chuồn thẳng ra phòng khách mở cửa cho Cho Boram.

"A! Chị Boram, sao muộn thế này chị lại tới đây? Ngại quá, vừa xong em ở trong toilet! Chị vào đi!" Rosé mở cửa, mời Boram vào nhà.

Cô vừa quét mắt kiểm tra trong phòng xem có dấu vết nào của ai đó để lại không, vừa rót cho Boram một cốc nước ngọt.

Cho Boram nhận lấy, trông sắc mặt không tốt lắm: "Thôi không cần đâu, em ngồi đi, đột nhiên tới đây là vì có chuyện cần nói với em."

Rosé nhìn ánh mắt khó xử của Boram: "Là tin xấu?"

"Xem là thế đi." Boram gật đầu, nặng nề nói: "Lúc trước có phải em có để ý tới một kịch bản đúng không?"

"Đúng thế! Là bộ Tôi Chỉ Thích Em, gái giả trai ấy? Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?" Rosé vội hỏi.

"Đúng ra bộ phim này còn vài ngày nữa mới tới ngày casting, đạo diễn cũng đồng ý sẽ cho em cơ hội thử vai rồi, nhưng vừa xong chị nhận được tin, bên kia đã trực tiếp chọn Ryang Byeok làm vai chính!"

"Cái gì?" Rosé cau mày: "Đã xác định rồi ạ?"

Cho Boram gật đầu: "Ừ, lúc chị gọi qua đó để hỏi, đối phương còn nói đã kí hợp đồng rồi. Nếu không chắc chắn chị vẫn sẽ tranh thủ giúp em."

"Nhanh như vậy..." Rosé vừa nghe bỗng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Giống như việc tích góp tiền bao nhiêu lâu để mua món đồ chơi vẫn luôn mong chờ, kết quả khó khăn lắm mới tích đủ một hộp tiền lẻ, đồ chơi lại bị người khác móc luôn tờ 100 đô ra mua mất.

Cùng lúc đó, trong một quán bar nào đó ở Seoul.

"Cảm ơn đạo diễn Han và nhà sản xuất Jeon, Byeok phiền mọi người phải quan tâm nhiều rồi!"

"Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn nhà sản xuất, cũng cảm ơn chị họ, em nhất định sẽ cố gắng thật tốt!" Ryang BYeok tỏ ra kích động.

"Nào có nào có, cô Ryang cũng là người có thực lực, chúng ta là cùng nhau hợp tác mới phải!"

"Đúng đó! Huống hồ Lee đại nữ thần còn kéo cho chúng tôi bao nhiêu cameo tai to mặt lớn như thế, đến lúc đó bộ phim này của chúng ta tuyệt đối sẽ là đội hình mạnh nhất lịch sử, chắc chắn sẽ có doanh thu lớn, vô cùng kiếm lời cho mà xem!"

Ryang Byeok vừa ân cần rót rượu cho các đạo diễn, vừa hỏi, "Nghe nói bên phía Cho Boram cũng bàn bạc với bên anh? Hình như cũng có ý muốn tranh vai diễn này à?"

"Phải, hơn nửa tháng trước bên đó đã nói với tôi là rất có hứng thú với bộ phim này, tôi cũng đồng ý đến lúc đó sẽ để Rosé thử vai xem thế nào, thật ra, chúng tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chứ với dáng vẻ của Rosé sao hợp với vai nữ chính trong bộ phim này được!"

Bên cạnh, mấy diễn viên nữ khác cũng phụ họa theo...

"Hài hước ghê đấy, thấy đội ngũ đoàn làm phim chúng ta lớn mạnh, được đầu tư nhiều liền nhào tới, cũng không nhìn xem mình bộ dạng thế nào, đẳng cấp ra sao! Tưởng mình xinh đẹp thì phim nào cũng có thể nhận được chắc?"

"Thì đó, trông như hồ li thế kia mà cải trang thành nam thì sẽ thế nào nữa đây!"

"Cô ta chỉ hợp đóng hồ ly tinh thôi!"

...

Đạo diễn kéo tay Ryang Byeok sờ sờ nắm nắn, mặt đầy ý cười nói: "Vẫn là Byeok hợp ý tôi nhất!"

Lee Ahreum được đồn là tình nhân của nhân vật đứng đầu tập đoàn BP nên tất nhiên gã không dám động chạm, nhưng cô em họ này của cô ta, nếu ngươi tình ta nguyện thì hoàn toàn có thể chơi đùa được.

Ryang Byeok nhận được tín hiệu từ đạo diễn, tự nhiên cũng vui vẻ muốn bấu víu quan hệ với đạo diễn lớn thế này: "Byeok cảm ơn sự nâng đỡ của đạo diễn!"

Lee Ahreum thấy hai người đầu mày cuối mắt nhưng cũng chẳng tỏ ra lo lắng gì, với đẳng cấp của đạo diễn Han, nếu Ryang Byeok có thể câu được ông ta, vậy cũng rất có lợi đối với cô ta sau này.

Cô ta tốn công tốn sức để nâng đỡ Ryang Byeok là vì con đường đóng phim của Ryang Byeok không giống cô ta, thế nên tài nguyên sẽ không có xung đột, hơn nữa cô ta cũng cần một người giúp đỡ lớn mạnh, sau này những chuyện cần tới xã giao hay tiếp khách cũng hoàn toàn có thể yên tâm giao cho cô em họ này...

...

Trong chung cư.

"Trước mắt bộ phim này đã được đầu tư 300 triệu won, một bộ phim thần tượng mà đầu tư tới 30 triệu cũng là hiếm có rồi. Chưa kể đoàn làm phim lại mời không ít dân máu mặt trong giới, ngay đến cameo cũng phải là người nổi tiếng, một đoàn làm phim thế này, chắc chắn sẽ phải cạnh tranh rất kịch liệt... Với lý lịch hiện tại của em, quả thật vẫn có chút hạn hẹp..."

"Chị Boram, em hiểu rồi."

Tuy Rosé không cam tâm nhưng cũng không thể không thừa nhận, một người mới chỉ mới diễn một vai phụ như cô, phim thứ hai mà muốn làm nữ chính, lại còn là bộ phim lớn được đầu tư tới 300 triệu như thế quả thật rất khó.

Phim hiện đại không giống với phim cổ trang, đối với phim hiện đại đô thị mà nói, khoản đầu tư 300 triệu đã quá mức dọa người rồi.

Bộ phim điện ảnh mới công chiếu và bộ truyền hình gần đây của Rryang Byeok có phản ứng khá tốt, hơn nữa đều là đóng nữ chính, đã được lên tuyến đầu, huống hồ sau lưng lại được Lee Ahreum ủng hộ, tổ đạo diễn chọn cô ta cũng hoàn toàn là hợp tình hợp lí.

Rosé bàn chuyện này với Cho Boram rất lâu, cuối cùng rút ra kết luận, hợp đồng người ta cũng đã kí rồi, kết quả coi như đã định, có muốn thay đổi cũng không được. Nói một lúc, Rosé nhớ chuyện khác vô cùng nghiêm trọng...

'Oh! No!!! Mình quên mất đại ma vương rồi!!!!!!'

"Ôi, đau bụng quá! Chị Boram, em vào toilet! Chị chờ em chút nhé!" Rosé vừa chạy về phía toilet vừa nhân cơ hội Boram không chú ý với tay lấy ít đồ ăn vặt, nước và sách báo theo.

Sau khi vào nhà tắm, cô kéo rèm tắm ra soạt một tiếng.

Chỉ thấy Lisa đang ôm gối ngồi trong bồn tắm, sau khi thấy cô xuất hiện, gương mặt lạnh lẽo lộ ra vẻ ai oán, y như một vị quốc vương tuyệt sắc bị một phù thủy độc ác là cô giam cầm!

'Quào ~ rung động quá ~~~!!!'

Rosé đem tất cả đồ ăn uống trong lòng mình ném hết vào bồn tắm, sau đó nhấc chân bước vào, cọ cọ vào ngực Đại ma vương: "Em sai rồi, em sai rồi~! Sắp nói xong rồi, chị ăn chút đồ với xem sách trước đi, đợi em thêm một chút xíu nữa thôi, được không?"

Lisau: "Bao lâu?"

Rosé suy nghĩ một chút: "Mười... không năm phút! Rất nhanh rất nhanh thôi!"

Nói xong còn sợ Boram chờ lâu liền vội vàng đứng dậy, kết quả tại bồn tắm quá trơn mà cô trượt chân ngã vào lòng Lalisa.

"Au ui! Lalisa, trên người chị làm bằng gì mà cứng thế!"

Lisa bị cô đè đến phát ra một tiếng kêu đau, ngay sau đó lập tức đè lại cái tay đang sờ tới sờ lui của cô lại, nghiên răng nói: "Em muốn biết?"

Đôi mắt Lisa giống như dung nham của núi lửa trong ngày tận thế nhìn chằm chằm vào cô.

Câu trả lời đã rất rõ ràng.

"Chị không giống như thế", "Chị là đặc biệt", "Đợi em quay lại rồi sẽ giúp chị."...

Hiển nhiên là cô nhóc này còn chưa ý thức được, những gì mình tùy tiện nói ra có tác động tới chị như thế nào. Những lời này đối với chị mà nói thì khác nào thuốc kích dục nặng đô đâu?

Cho nên không khó để tưởng tượng được, lúc cô ở bên ngoài trò chuyện vui vẻ với Cho Boram thì chị ở trong này đã phải vật lộn trong dầu sôi lửa bỏng thế nào.

Rosé tỏ vẻ tự biết làm bậy rồi, sau đó trước khi Đại ma vương nổi điên thì nhanh chóng trốn khỏi bồn tắm, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói: "Chị ngoan đi, ngoan đi, chờ em nha~!"

Sau khi trở lại phòng khách.

Rosé nói thẳng với Cho Boram: "Chị Boram, chuyện này là do em cân nhắc không chu toàn, lúc ấy em quá thích kịch bản này nên mới cố sức tranh thủ. Tất nhiên là em cũng chuẩn bị sẵn mọi tinh thần cho mọi tình huống rồi. Nếu chuyện đã thành thế này thì em chọn kịch bản khác là được rồi, chuyện này cũng không có gì đâu."

Giới giải trí vốn là như vậy, nào có chuyện mọi sự đều thuận buồm xuôi gió chứ. Rosé rất nhanh xốc lại tinh thần.

Cho Boram thấy tâm tình của cô không tệ cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không cần vội như vậy, em vừa mới tuyên truyền phim xong cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi đã. Trước khi nhận phim mới chị sẽ sắp xếp cho em vài cuộc phỏng vấn, đây là tài liệu liên quan, em xem mình thấy hứng thú với cái nào."

"Dạ, cám ơn chị Boram~!

Nói xong, đang chuẩn bị đưa Boram đi thì Boram lại đột nhiên đứng lên nói: "Rosé, cho chị mượn phòng vệ sinh một chút."

Rosé kinh hãi: "Không được!"

"Sao thế?" Boram khó hiểu.

Đầu óc Rosé chuyển vài vòng, vội vàng nói: "Em mới phát hiện bồn cầu bị tắc!"

"Thế chị xuống lầu dùng phòng vệ sinh công cộng vậy!"

"Dạ! Dạ!"

...

Cuối cùng cũng đưa được Boram đi, Rosé mệt lả.

'Haiz, quả nhiên thất hứa thì phải trả giá thật lớn! Có yêu thôi mà xém thì mất mạng!'

Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, vẫn còn có một Đại ma vương đang gào khóc đòi ăn vạ kia kìa!

"Em về rồi đây~~!" Rosé vội vàng nhảy vào phòng vệ sinh, kéo rèm ra: "Boss đại nhân mau ra đây! Chị Boram đã đi rồi!"

Nói xong gãi đầu một cái, trầm ngâm nói: "Ờ... hay là chị muốn... ở đây luôn?"

Câu trả lời của Lisa là duỗi cánh tay ra kéo cô vào bồn tắm rồi nhấn cô vào vòng ngực mình, giọng nói cực kì khàn đục: "Ở đây."

"À à... được..."

Rosé vừa mới nói "được" nhưng lúc sắp bắt đầu lại có chút mất bình tĩnh, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào: "Ờm... cái đó... Boss đại nhân... có thể đợi em một lúc nữa không?"

Lisa: "..."

Rosé nhìn ánh mắt sắp phun ra lửa của Lisa thì ho nhẹ một cái: "Em chỉ muốn đi tìm ít tài liệu... học xem phải làm thế nào thôi..."

'Ôi! Mất mặt quá! Vừa mới mạnh mồm nói phải giúp chị ấy mà bây giờ còn chưa đánh đã lui binh rồi!'

'Nhưng mà, lúc này đầu óc mình đang trống rỗng, cần sạc điện mà!' (má ưi cười chết mất cục Chaeng ơi)

Đột nhiên "cạch" một tiếng, dường như là tiếng khóa kim loại của thắt lưng được mở ra, trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp này âm thanh đó như một loại thuốc kích thích vậy, trong nháy mắt không khí trở nên vô cùng nóng bỏng.

Lisa làm sao có thể để cô rời đi vào lúc này, trực tiếp ôm lấy cô đè vào vách tường, mồ hôi thấm ướt vầng trán rơi xuống mu bàn tay trắng mịn nõn nà của cô giống như dầu sôi, đốt cháy cả da thịt cô. Giọng Lisa khản đặc: "Không cần tìm, chị dạy em, như thế này..."

Khi lòng bàn tay Lisa chạm vào eo Rosé có cảm giác mình sắp bốc cháy đến nơi rồi. Lúc trước còn mạnh mồm nói cái gì mà thề phải giúp chị, cuối cùng thì cả người cô cứng ngắc như tượng đá, hoàn toàn là do chị nắm bắt chuyển động...

"Ưm..ưm"

"Em thả lỏng... đừng căng thẳng" Lisa nhẹ nhàng thổi vào tai cô trấn an cô, sau đó từ từ hôn từ tai, má, mắt, mũi và đáp ở môi cô.

Một lúc lâu sau... một lúc lâu sau....

"A ui....."

Lisa giật mình, cẩn thận ôm cô: "Có ổn không?"

Rosé đau khổ: "Xin lỗi chị! Chị có thật không sao không?"

'Hu hu hu... thảm thiết quá, cái chân này có vẻ không ổn lắm, hình như lần bị thương này không đúng lắm nhỉ"...

"Xin lỗi. Chị không kiềm được với dáng vẻ của em. Em có đau lắm không" Lisa hôn lên xoáy tóc của cô.

Lúc này Lisa giống như một dã thú trở nên háo ăn hơn, vẻ lạnh lùng hời hợt mọi khi cũng dính chút tình sắc. Hơi thở trở nên hấp dẫn gấp mười lần so với bình thường, điều này khiến cho Rosé sửng sốt một chút..

'Mẹ kiếp! Sắc đẹp của Đại ma vương đúng là nghịch thiên! Thế mà còn có thể thăng cấp! Quả nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu...'

Sợ trong bồn tắm bị lạnh, Lisa ôm Rosé đặt lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: "Cho Boram tìm em làm gì?"

Vừa nhắc tới cái này, vẻ mặt của Rosé ảm đạm đi mấy phần: "Cũng không có gì, đối với em mà nói thì là tin xấu, còn với chị có khi lại là tin tốt. Chị nhớ cái kịch bản em xin mãi mới được chị cho phép không?"

"Nhớ."

"Chính nó đó, em trượt rồi! Chẳng phải chị vẫn không muốn cho em diễn bộ phim đó sao?"

Lalisa hơi gật đầu: "Ừ." Đúng là tin tức tốt.

Bộ phim kia có quá nhiều cảnh quay nguy hiểm, mặc dù nhiều cảnh có thể dùng thế thân nhưng lấy cá tính của Rosé thì chắc chắn sẽ tự thân vận động thôi.

Rosé ai oán nhìn chị một cái. 'Haiz, sao mình cảm thấy Đại ma vương nhất định là có ma lực.'

Rosé nhớ rõ lúc ấy Lisa đã nói với cô: "Bây giờ mới qua được cửa của tôi thôi nhưng nếu như em thử vai thất bại, tôi sẽ không cho em đi cửa sau đâu, biết chưa?"

'Bây giờ thì thảm hơn rồi, ngay cả thử vai cũng không đi được.'

Nhìn khuôn mặt thất vọng của Rosé, Lisa xoa đầu cô, ánh mắt hơi thay đổi: "Sẽ có cái tốt hơn thôi."

Rosé chỉ coi là chị thuận miệng an ủi mình mà thôi, thở dài một hơi, cô vẫn có chút tiếc nuối khi để vuột mất một kịch bản ưng ý.

'Thật ra thì dẫu cho mình có cơ hội thử vai thì lấy cái chân thương tật này mà thử ngay cảnh hành động thì... Đại khái là không có duyên đi!'

Thấy tâm trạng của cô không tốt, Lisa dịu dàng nói: "Mai đưa em ra ngoài chơi."

Rosé vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên: "Thật á? Chơi đua xe à? Hay cưỡi ngựa, trượt tuyết, nhảy dù, fly-board* hay là đua xe xạ kích?"

(*Người chơi sẽ đứng lơ lửng trên mặt nước nhờ một thiết bị hút nước biển lên và xả ra với một áp suất cực cao tạo thành một lực phản giúp người chơi có thể đứng trên mặt biển với độ cao từ 6-9m. Giá cho 15' nhào lộn với thiết bị này ở biển Nha Trang là 1,5 triệu~ 4 triệu đồng.)

Lisa lẳng lặng liếc cô một cái: "Ngắm cảnh."

Rosé: "..."

Ngắm phong cảnh... ngắm phong cảnh... vẻ mặt Rosé tỏ vẻ thà chết còn hơn...

"Được rồi được rồi, chỉ cần ở cùng với Boss đại nhân thì có là xem tivi em cũng thích~", Rosé lập tức giở giọng lấy lòng, nếu không thì ngay cả cơ hội ra cửa ngắm phong cảnh cũng không có.

"Ngoan, nghỉ sớm đi, sáng mai chị tới đón em."

"Ưm~ ngủ ngon ~"

----Trên đường về.

Lisa đang lái xe, được nửa đường thì di động đột nhiên vang lên, là Jung Kook "Alo."

Di động truyền tới một giọng nói kích động: "Lalisa, mấy anh đây làm một cuộc gặp mặt của hội độc thân, đều người quen cả, mai chú có tới không?"

Lisa không cần suy nghĩ đã trả lời: "Không đi."

"IU về nước rồi đấy, coi như là đón gió tẩy trần cho cô ấy đi, chắc cậu không đến nỗi không nể mặt mũi chứ?" Jung Kook hết nói nổi.

Lisa: "Ngày khác." Tuần lễ này là thời khắc mấu chốt, không thể làm bất cứ chuyện vô vị lãng phí thời gian.

Jung Kook không cam lòng, tiếp tục cố gắng khuyên nhủ: "Lần này có rất nhiều cô em xinh đẹp đó nha! Người như cái cô Rosé gì gì đó cũng có! Người đẹp hơn cô ấy cũng có! Chú không cần phải treo cổ trên một cái cây như thế chứ? Theo được thì theo, không theo được thì thôi! Cần gì phải cố chấp như vậy?"

Lisa: "Không đi."

Jung Kook nổi giận: "Mẹ kiếp! Không tới thật à? Tôi đã nói với bọn họ là chú tới rồi! Cả ngày lẫn đêm chú cứ ru rú trong nhà làm cái gì vậy? Đừng nói là bận công việc, tôi thừa biết công ty của chú gần đây không có việc gì!"

Jung Kook gào thét xong, Lisa mới không nhanh không chậm nói một câu: "Tôi không phù hợp chủ đề của mấy cậu."

"Ý gì? Cái gì không hợp chủ đề?" Jung Kook ngẩn người hỏi.

Lisa thản nhiên nói: "Tôi không phải độc thân."

Jung Kook: "..."

Di động bên kia im lặng mấy giây, sau đó truyền tới tiếng gào rú kinh thiên động địa: "Khốn khiếp!!!!! Lalisa, cậu không nói một câu mà cứ thế thoát kiếp FA một mình à! Còn có tình người hay không! Tên phản đồ này!!!"

Giọng của Jung Kook như thể hận không thể bóp chết cái tên đang nói chuyện với mình!

Từ lúc nghe tiếng Lalisa thích cái cô nào đó đến giờ cũng chỉ có mấy tháng thôi. Lúc ấy Jung Kook còn cảm thấy thế giới này thật huyền ảo. Nhưng không ngờ tới, đây còn chưa phải là điều kinh hãi nhất... chính miệng Lalisa thừa nhận cậu ta có bạn gái!

'Vạn năm độc thân Lalisa mà lại có bạn gái! Mình đã không hiểu nổi cái thế giới này nữa rồi.'

Jung Kook vô cùng bực tức nói: "Không được! Chú phải tới! Còn phải mang cô ấy tới cùng nữa! Cũng phải giới thiệu cho bạn bè quen một chút chứ ~ tóm lại tuyệt đối không thể để tôi là người duy nhất bị tổn thương được!"

Hiển nhiên cái câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Lisa: "Ngày mai không rảnh."

Jung Kook: "Đừng có mà lấy cớ! Không rảnh thì cậu làm cái gì?"

Lisa: "Hẹn hò."

Jung Kook: "..."

---Buổi sáng ngày hôm sau.

Lisa giữ lời chạy qua đón Rosé.

Khi chị trông thấy bộ dạng cô đứng ở cửa, khuôn mặt liệt của ai đó có thêm mấy vết nứt.

Lúc bình thường Rosé đều thích mặc những bộ đồ tương đối năng động và thoải mái, thậm chí nhiều lúc mặc cả đồ nam.

Nhưng, hôm nay cô mặc một chiếc váy lông xù màu hồng phấn, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng lông màu trắng, đên đầu cũng đội một cái mũ lông ấm áp có một quả bông cực to. Mái tóc xoăn thường ngày hôm nay được là thẳng, tóc mái cũng được uốn cụp vào, trên đầu còn mang cái kẹp màu hồng phấn do Mingie tặng, chân đi một đôi ủng bông màu trắng có hình sóc chuột...

Tóm lại là từ đầu đến chân trông chả khác gì một con sóc chuột ngoan đến không thể ngoan hơn nữa!!!

"Em..." Bởi vì hình tượng này có sự tương phản quá lớn với tính cách thật của cô, Lisa có chút khó hình dung.

Rosé nhảy qua khoác tay Lisa: "Lalisa, em có đáng yêu không? Có phải vừa ngoan vừa dễ thương không?"

Lisa ho nhẹ một tiếng: "Đáng yêu, nghĩ sao mà lại mặc thế này?"

"Ô, bởi vì đây coi như là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò mà, nên phải ăn mặc sao cho long trọng một chút!"

Lalisa: "..." Quả thật là đủ long trọng...

---Sau khi xuống lầu.

Jeong Poong xuống xe mở cửa, khi thấy "Tiểu sóc chuột'" bên cạnh Lalisa thì suýt chút nữa hộc máu chết tại chỗ!

'Hự cái gì thế này! Hôm nay bà chủ uống nhầm thuốc à?'

'Nhìn trông đáng yêu chết đi được! Vừa đáng yêu lại ỏn ẻn như thiếu nữ! Đến cả một cái móng tay cũng chẳng liên quan tới tính cách thường ngày của bà chủ luôn!'

Người không biết gì thì nhất định sẽ bị cái vẻ dễ thương này hại chết, nhưng người quen cô thì nhất định sẽ bị sét đánh chết!

Jeon Poong vuốt mồ hôi, ổn định tinh thần rồi mới lái xe đến sân bay tư nhân của Manoban gia.

Rosé nhìn trực thăng trước mắt: "Cần ngồi trực thăng cơ à? Chúng ta đi đâu đây?"

"Rất nhanh là sẽ đến thôi." Lisa đỡ cô lên trực thăng.

Quả nhiên không tới hai mươi phút thì trực thăng đã đáp xuống một bãi cỏ trống trải.

Vừa mới chạm chân xuống đất đã có xe tham quan tới đón.

Xe tham quan vô cùng thoải mái sang trọng, phong cảnh dọc đường cũng vô cùng xinh đẹp, khiến tâm trạng người ta được thả lỏng rất nhiều.

Không chỉ có như vậy, dọc đường này Rosé còn thấy được cả sân golf, trường đua ngựa, suối nước nóng, sân bắn, thậm chí có cả sân trượt tuyết...

'Ngao! Thật nhiều trò chơi mà cô thích nhaaaaa! Nước miếng sắp rớt ra rồi!'

Lisa thấy đầu của cô sắp chui luôn ra ngoài thì đưa tay ra, ấn đầu cô vào bả vai của mình.

Rosé nắm tay áo của chị, nước mắt ngắn nước mắt dài nói: "Boss đại nhân, nơi này có nhiều cái chơi quá, thật là nhiều, chúng ta chỉ ngắm cảnh thật sao?"

Lalisa: "Ừ."

Rosé: "... Lalisa, chị nghe thấy không?"

Lisa: "Cái gì?"

Rosé: "Nghe tiếng trái tim em đang vỡ nát."

Lisa: "..."

Nhìn cô bé héo rũ trong lòng mình như quả cà héo, Lisa thở dài một tiếng nói với lái xe: "Đi trường đua ngựa."

Rosé: "!!!! " Yeah! Cưỡi ngựa cưỡi ngựa cưỡi ngựa! Mình thích cưỡi ngựa!

Xuống khỏi xe thăm quan, Rosé nhìn về phía chuồng ngựa cách đấy không xa, hưng phấn sôi máu.

Cô muốn chọn con ngựa điên cuồng nhất cái chuồng ngựa này!

Cách đó không xa có một đám người vừa nhìn đã biết thân phận không bình thường, bọn họ đang chọn ngựa dưới sự chiêu đãi ân cần của quản lí trại ngựa.

Lúc này một người đàn ông đẹp trai trong đám đó tựa như đang nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm vào bọn họ: "Đệch! Lalisa!!!"

Thấy người đàn ông với đám người kia, sắc mặt Lalisa tựa hồ có chút không biết nên nói thế nào.

Không ngờ cái hội độc thân của Jung Kook lại tụ họp ở chỗ này...

"Cái gì? Jung Kook, cậu vừa nói ai?"

"Lalisa? Đâu, ở đâu? Chẳng phải cậu ta bảo hôm nay không đến sao?"

"Ơ! Hình như là Lalisa thật!"

Sau đó, bọn họ lập tức thấy Lalisa mặc vest lạnh lùng đứng cạnh một cô gái mặc đồ lông xù từ đầu đến chân, cực đáng yêu.

'Kia... là cái quỷ gì vậy... Chuyện gì đây? Hình như trông thấy một cô gái đáng yêu như Tiểu Sóc chuột thân mật khoác tay Lalisa!'

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trố mắt nhìn nhau!

Đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chăm như vậy Rosé cũng ngốc luôn, chớp mắt một cái liền lùi về trong ngực Đại ma vương cọ cọ.

Lalisa bình tĩnh xoa xoa đầu cô trấn an.

Phía đối diện, khóe miệng Jung Kook giật giật, anh quét mắt nhìn mấy người bạn bên cạnh sau đó sâu xa nói: "Chẳng phải mấy người hỏi tôi tại sao hôm nay Lalisa không đến sao? Đấy, thấy chưa, đây chính là lí do đấy. Tên khốn này đã phản bội tổ chức, cậu ta có bạn gái rồi!"

"Cái gì!!! Jung Kook, cậu nói cái gì? Lalisa có bạn gái?"

"Làm sao có thể?!"

"Chắc không phải em gái của Lalisa đấy chứ?"

"Em gái cái gì mà em gái, tôi không nhớ là chị họ của tôi có một cô em gái như vậy!"

Lúc này một cô gái vội vàng chạy tới bên cạnh Lalisa, cảnh giác nhìn Rosé: "Chị họ, ai đây?"

"Chị dâu tương lai của em." Lalisa nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Rosé giới thiệu: "Em họ chị, Giselle Manoban."

"Xin chào~!" Rosé chào một tiếng.

Đối phương tựa như không quá chào đón cô nên cô cũng chẳng cần phải nhiệt tình làm gì.

Nhưng, Giselle lại sợ đến ngây người: "Chị... chị dâu tương lai? Chị họ, cô ta là bạn gái chị thật sao?"

'Sao chị họ lại tìm loại hình nhu nhược gió thổi một cái là ngã như này để làm bạn gái? Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được với gu thẩm mỹ của Lalisa lại thích kiểu con gái này!'

Một người phụ nữ khác đi tới từ sau lưng Giselle.

Cô gái này mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, bên hông còn cài một cái roi, chân đi giày cưỡi ngựa, trong tay còn dắt theo một con ngựa khỏe mạnh màu đen, nhìn qua dáng vẻ vô cùng hiên ngang.

Cô ta đứng trước mặt Lalisa và Rosé, ánh mắt lướt qua Rosé rồi dừng lại trên người Lalisa: "Lisa, lâu rồi không gặp."

Rosé nhìn nhìn cô gái này, hai mắt híp lại, giác quan thứ sáu của phụ nữ bắt đầu hoạt động.

'Cô gái này có vấn đề!'

Vẻ mặt Lisa vẫn chẳng thay đổi, giọng điệu cũng bình tĩnh không gợn sóng: "Chào mừng về nước."

Cô ta nhìn Rosé, ánh mắt mang theo chút áp bức:"Không giới thiệu chút sao?"

"Bạn gái tôi, Park Chaeyoung- cứ gọi Rosé." Lisa nói xong lại giới thiệu cho Rosé: "Kool Ji-eun, mọi người hay gọi IU"

Chỉ có tên mà không có thêm bất cứ chức danh gì kèm theo.

Rosé tỏ vẻ ngây thơ vô tội, chớp chớp mắt nhìn về IU sau đó cũng chỉ đơn giản chào hỏi: "Xin chào!"

Dù sao cô cũng đang núp trong ngực Lisa, chả cần nói gì nhiều cứ vui vẻ thanh nhàn là được.

Đổi cách trang điểm thì tính cách cũng rất chuyên nghiệp lập tức biến thành một Tiểu Sóc Chuột ngoan ngoãn.

Nhìn bộ dáng khôn khéo của cô, cho dù biết rõ đây chỉ là giả vờ thôi nhưng trái tim của Lisa vẫn mềm nhũn, ánh mắt cũng cực kỳ dịu dàng.

Lấy được câu trả lời từ miệng Lisa, tất cả mọi người trong trường đua đều ngốc luôn.

'Thật sự là bạn gái của Lisa!'

Mấy chục năm Lalisa sống như khổ hạnh cao tăng, lạnh lùng vô tình không gần nữ sắc, đã bao lần bọn họ thảo luận xem rốt cuộc kiểu con gái nào mới có thể giải quyết Lisa.

Dịu dàng hiền tuệ, hay là cao quý lạnh lùng?

Đoan trang hào phóng, hay là nhu tình như nước?

Thậm chí họ còn nghĩ tới kiểu nữ cường trong thương giới như Lisa nữa cơ...

Nghĩ tới vô số loại khả năng nhưng vạn vạn không ngờ tới... kiểu người Lisa coi trọng lại là một Tiểu Sóc Chuột ngốc ngốc đáng yêu!

Một động vật nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn dính trên người một người lạnh lùng ngạo mạn như Lalisa.

Mặc dù, sự kết hợp này vô cùng quỷ dị nhưng mà bọn họ phát hiện khi bên cạnh Lisa có thêm cô bé này thì hơi thở lạnh lùng trên người anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhất là khi ánh mắt Lisa nhìn cô, nói là băng mùa đông tan thành nước mùa xuân cũng không quá... Đơn giản chỉ là một thời khắc kì tích!

"Đúng là sống lâu mới thấy nha! Không ngờ tôi còn sống được tới ngày trông thấy bạn gái của Lisa trông như thế nào! Loại hình như thế này... đúng là một lời khó nói hết!"

"Chẳng phải thế à! Đánh chết tôi cũng không tin Lalisa lại thích kiểu con gái thế này!"

"Tức chết tôi!!! Cứ tưởng Lalisa thích loại hình giống chị ấy, ít nhất cũng phải chín chắn đoan trang chứ, hại tôi còn giả vờ kiêu ngạo trước mặt chị ấy! Kết quả... chị ấy lại thích nhu nhược thế kia hu hu hu!"

"Rốt cuộc Lalisa nghĩ cái gì vậy? Hai người họ chẳng xứng đôi chút nào? Loại con gái này vừa nhìn đã biết cô ta chỉ biết làm nũng thôi, chẳng có lấy một chút nội hàm nào!"

"Haiz, mấy người đàn bà các cô thì biết cái gì? Kiểu con gái này mới có thể kích thích ý chí muốn bảo vệ của đàn ông! Lalisa có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa cũng là người bình thường mà thôi!"

"Gì chứ! Lalisa còn lâu mới là người bình thường!"

...

Trong tiếng kêu rên của đám con gái cùng tiếng nghị luận của đám con trai, Jung Kook vác cái mặt đen như đít nồi đi về phía hai người họ: "Đậu má! Lalisa, chẳng phải cậu bảo hôm nay không đến sao?"

Lalisa: "Ngoài ý muốn."

Khóe miệng Jung Kook giật giật, ai mà biết chỗ hội độc thân của họ tụ họp lại là chỗ Lalisa hẹn hò chứ, chẳng lẽ trời cao đã định sẵn là bọn họ không thoát được sự ngược đãi này.

"Này, trước đây tôi đã từng cho rằng, bất kì ai phản bội cũng được nhưng cậu thì không! Lalisa, cậu làm anh quá thất vọng!" Jung Kook đau lòng ôm đầu nói.

Rosé đứng một bên có chút câm nín 'nói như thế chẳng phải nguyền rủa Lalisa phải độc thân cả đời sao?'

Có điều, chuyện Lalisa tìm được người yêu trước đối với đám người này mà nói cũng đủ khiếp sợ đi...

"Nếu trùng hợp gặp nhau thế này vậy cùng nhau chơi đi chứ hả?" Jung Kook mời.

IU đứng một bên cũng nói: "Lâu rồi không đua ngựa với nhau, đấu một trận chứ?"

"Đúng đúng đúng, đấu đi!" Jung Kook nhao nhao lên.

Lisa liếc nhìn cô gái trong lòng: "Mấy người cứ chơi đi, cô ấy không dám cưỡi ngựa một mình."

Đầu Jung Kook đầy hắc tuyến: "Cậu đủ rồi nha, cho cẩu độc thân một con đường sống đi..."

Sắc mặt của IU hơi cứng lại, ánh mắt áp bức lại nhìn sang Rosé đang tỏ vẻ không hiểu gì bên cạnh.

Rosé lặng lẽ khóc thầm 'cái gì mà không dám cưỡi ngựa một mình chứ! Đại ma vương rõ ràng là không yên tâm sợ cô chơi đến điên luôn nên mới đích thân giám sát cô thôi!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro