Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em không sợ tôi sẽ nhốt em cả đời trong này sao?

Cùng lúc đó, tại Nine One Hannam.

Rosé đang đứng ở cửa nói chuyện với cô hầu Nayeong.

"Nayeong đáng yêu, Nayeong thân mến, xin nhờ cô đấy, để tôi vào trong đi mà! Tôi bảo đảm lấy hết hành lý xong sẽ đi ngay lập tức!" Rosé chắp hai tay cầu xin.

Vừa nãy sau khi rời khỏi nhà Manoban cũ, cô dứt khoát gọi điện đến đoàn làm phim xin nghỉ hẳn nửa ngày để đến biệt thự mang hành lý đi luôn.

Tuy rằng khoảng thời gian ba tháng không phải là dài, nhưng bất tri bất giác cô phát hiện ra đại bộ phận đồ đạc của cô đều chuyển qua đây hết rồi, cho nên trong khoảng thời gian này có vài thứ cần dùng gấp nhưng lại không thể đến lấy thực sự khá là bất tiện.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là, cô biết lúc này Đại ma vương vẫn đang ở nhà Manoban cũ, chắc chắn là không có mặt ở biệt thự, cho nên mới chớp lấy cơ hội trời cho này vội vã chạy đến đây.

Nhưng tiếc cái là, mọi chuyện không phát triển thuận lợi như cô đã tưởng. Mặc kệ cô có nói gì đi nữa cô hầu nhỏ vốn ngoan ngoãn hiền lành cũng nhất quyết không chịu để cho cô vào.

"Chaeyoung tiểu thư, cô cũng đừng làm khó em nữa mà, không phải là em cố ý không để cho cô vào, mà là em thật sự không có quyền hạn để mở được cửa chính."

Rosé hết cách, chỉ có thể quay sang năn nỉ Song quản gia. Không biết Song quản gia đang gọi điện thoại cho ai vừa nhìn thấy cô đến, đã vội vàng cúp máy, sau đó ho khẽ một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra quay sang nhìn cô:"Chaeyoung tiểu thư, cô đã về rồi!"

"Vâng, cháu về lấy đồ, bác quản gia, bác có thể mở cửa cho cháu vào được không?" Rosé vội vàng cầu khẩn.

Vẻ mặt của Song quản gia hiện lên chút khó xử, ông thở dài một cái: "Chaeyoung tiểu thư, tuy tôi chỉ là người làm, không nên lắm mồm chuyện của chủ nhân, nhưng mà lần này ông già tôi cũng không nhịn được mà lắm mồm một câu. Khoảng thời gian trước, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Đại tiểu thư trở về liền lệnh cho chúng tôi rời khỏi nhà chính, sau đó tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, tiếp đó thì quyền hạn ra vào nhà chính cũng bị phong tỏa, đến bây giờ thì ngoài cô ấy ra thì không một ai có thể vào được."

Nói đến đây, Song quản gia ngập ngừng một lát, mãi sau mới nói tiếp: "Cho nên, nếu như cô muốn vào trong chỉ có thể gọi điện cho Đại tiểu thư về mở cửa thôi."

Nghe Song quản gia nói thế, Rosé mới nhớ lại trước đây Hansin đã từng nói với cô về chuyện này, nhưng lúc đó cô đang cố tình xem nhẹ tất cả những tin tức có liên quan đến Lisa...

Rosé thất thần trong chốc lát, rồi sau đó kịp thời lấy lại tinh thần, nói thật nhanh: "Cám ơn bác, thế thì thôi vậy, cháu đi trước đây! Tạm biệt bác nhé, bác quản gia!"

Vừa nãy Song quản gia sau khi nhìn thấy cô thì lập tức cúp ngay điện thoại, điều này khiến cô có chút lo sợ bất an. Chung quy là hôm nay nếu đã không lấy được hành lý, thì phải chạy mau thôi!

Quản gia thấy Rosé định đi liền sợ, Đại tiểu thư vẫn còn đang ở trên đường đến! Thấy Đại tiểu thư nhà mình chán nản bao nhiêu lâu thế, không dễ gì mới đợi được Rosé quay về một lần, ông đâu thể cứ thế mà để cô đi được. Cho nên quản gia vội gọi Rosé lại: "Chaeyoung tiểu thư, đợi đã!"
 
"Bác quản gia, còn chuyện gì không ạ?" Rosé ngừng bước.

Quản gia tỏ ra như vừa đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Chaeyoug tiểu thư, tôi đột nhiên nhớ ra một cách, nói không chừng có thể giúp cô vào trong được."

"Có thật không ạ?"
Rosé kinh ngạc, vui vẻ hỏi.

"Thật chứ, nhưng xin Chaeyoung tiểu thư đợi một lát!"

"Được, được, không vấn đề gì! Làm phiền bác rồi!"

Giờ phút này trong đầu Rosé toàn là ý nghĩ "nhân gian vẫn có tình người" chứ không hề nghi ngờ lão quản gia đang lừa mình.

Cho nên, Rosé lòng đầy hy vọng mà đứng đợi tại chỗ, kết quả là, đợi, đợi, đợi tận hai mươi phút liền...

Rosé vội đến mức vò đầu bức tai, trong lúc vô thức liền vặt sạch lá của mấy khóm cây trong vườn, chỉ có một chốc mà đã có mấy cái cây trụi lủi cả lá.

"Chaeyoung tiểu thư, cô uống nước ép đi!" Nayeong ân cần bê một cốc nước đến, trên khay còn có mấy đĩa điểm tâm nho nhỏ.

"Cảm ơn nha~" Rosé ực một cái tu hết phân nửa cốc nước, sốt ruột hỏi: "Nayeong, em hỏi giúp chị chưa? Sao quản gia mãi vẫn chưa quay lại vậy!!"

Nayeong không biết lừa gạt người khác cho lắm, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở một nụ cười, cố gắng bình tĩnh mà trấn an Rosé: "Chaeyoung Tiểu thư, cô cố đợi thêm chút nữa đi! Chắc cũng nhanh thôi!"

"Được rồi..." Rosé đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại, quyết định đợi thêm năm phút nữa, nếu như Song quản gia vẫn chưa quay lại, cô nhất định phải đi.

Không biết tại sao trong lòng cô càng lúc càng bất an thế này... Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, năm phút này đối với cô mà nói quả thật như là 'sống một ngày bằng một năm'. Cuối cùng năm phút cũng hết.

Rosé lập tức đưa cái cốc trong tay cho Nayeong: "Xin lỗi nha Nayeong, chị còn có việc phải làm nên đi trước đây, phiền em nói với Song quản gia hộ chị nhé!"

Vẻ mặt của Nayeong lập tức thay đổi, vội vàng chạy đến chắn đường không cho Rosé đi, "Chaeyoung tiểu thư, cô ở lại đợi thêm một lát đi, đợi thêm một lát thôi mà!... Đợi thêm một lát nữa thôi..."

Rosé nhìn vẻ mặt của Nayeong, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, thế nên nhanh nhẹn lách người vòng qua Nayeong, cắm đầu bỏ chạy... Nhưng mà, vừa mới vượt qua Nayeong, còn chưa chạy được hai bước, một bóng dáng cao lớn đã đập vào mắt cô...

Fuck! Quả nhiên là vậy mà... Rosé đỡ trán nghiêng đầu nhìn Nayeong, vẻ mặt đau khổ, không cách nào tin được nói: "Nayeong thân yêu, ngay đến em cũng lừa chị ư?" Cái gì mà "nhân gian vẫn có tình người" chứ, tất cả đều là mây bay, cô đã không còn cách nào tin tưởng vào cái thế giới toàn là bẫy rập này nữa rồi!

Nayeong quả thực tự trách đến mức sắp khóc đến nơi, cô bé cúi gập người xin lỗi: "Chaeyoung tiểu thư... em... em xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi..."

Nhìn cô bé khóc lóc như "hoa lê dưới vũ" cơn giận của Rosé cũng xẹp mất tiêu, chỉ đành cứng rắn quay lại đối diện với Đại ma vương.

Rosé hít một hơi thật sâu: "La đổng... tôi... tôi" - đến lấy hành lí.

Một nửa câu sau còn chưa nói hết, Lisa lạnh như băng vứt cho cô một câu "đi vào", sau đó liền bước thẳng về phía ngôi biệt thự.

Rosé nhìn theo cái bóng lạnh lẽo như sắp đóng băng đến nơi, chỉ có một phản ứng duy nhất là chạy đi, chạy đi chạy đi. Nhưng có vẻ như Lisa lại không hề lo lắng cô sẽ chạy mất, cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, vứt cho cô một câu rồi tự mình bước thẳng.

Kết quả cuối cùng là... Quả nhiên Ninh Tịch đúng là không dám chạy. Rối rắm mất nửa ngày cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo vào trong.

Sau lưng, lão quản gia và Nayeong thở phào nhẹ nhõm vì đã họ đã thoát thân thành công. Rosé nơm nớp lo sợ theo sau Đại ma vương. Cô vô thức ngắm nghía ngôi nhà đã lâu không trở về này.

Phòng khách, hành lang, cầu thang, những đồ vật trang trí... rõ ràng tất cả đều vẫn như cũ, nhưng không biết tại sao lại mang đến cho cô cảm giác lạnh lùng xa lạ đến thế.

Lisa im lặng bước đi, mãi cho tới khi đến trước cửa phòng cô, chị mở cửa ra sau đó liền đứng ở cửa đợi cô, dường như đã sớm biết mục đích của việc cô đến đây.

Giờ phút này, đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của người trước mặt, trong lòng Rosé tràn ngập bối rối cùng e sợ, không dám bước lên.

Mãi cho tới lúc Lisa châm một điếu thuốc, dựa vào khung cửa, dáng vẻ có phần tùy ý buông thả, khí thế cũng không áp bức người khác như vừa nãy nữa, Rosé mới có chút to gan bước đến gần.

Lúc bước qua người Lisa, tốc độ của Rosé quả thực đột phát giới hạn của con người, vèo một cái đã chui vào trong, chỉ nhìn thấy được cái bóng mờ, có thể so được với cao thủ kinh công trong phim truyền hình.

Khi đứng trong phòng rồi, Rosé có chút sửng sốt. Căn phòng của cô không thay đổi một chút nào, mấy quyển tạp chí thời trang cô vứt bừa ở đầu giường vẫn đó, thảm yoga vẫn bị tùy tiện vứt vào một góc, trên sàn vẫn còn nằm một cây bút kẻ mày hôm đó do đi vội quá mà cô không kịp nhặt lên, ngay cả vị trí của ngòi bút gãy cũng không thay đổi...

Tất cả đều khiến Rosé có cảm giác như đã qua mấy thế kỉ, dường như quãng thời gian cô sống ở đây đã là chuyện của kiếp trước.

Mãi cho đến lúc một cơn gió đột nhiên thổi tung tấm rèm cửa, bay phần phật trong phòng, Rosé mới tỉnh lại bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc.

Đầu tiên là lôi cái vali lớn từ dưới gầm giường ra, say đó bắt đầu dọn dẹp từng thứ từng thứ một. Quần áo, giày dép, đồ trang điểm, khăn mặt bàn chải, máy chơi game PSP... Cứ cất một món vào trong vali, tim cô lại như thế rỗng mất một phần, đau nhói.

Từ đầu đến cuối cô không dám liếc mắt nhìn Lisa dù chỉ một lần. Trong căn phòng này ngoại trừ đồ đạc của cô, những thứ khác cô không mang đi.

Nhìn những món đồ trang trí nho nhỏ mà Lisa mua thêm cho cô đơn độc nằm ở trong đó, cô có cảm giác áy náy như thể mình đã vô tình từ bỏ chúng nó...

Cuối cùng tất cả mọi thứ đã thu dọn xong xuôi, Rosé cũng không thể trốn tránh được nữa, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía người vẫn đang im lặng đứng ở cửa...

"La đổng, tôi cực kì cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của chị trong thời gian qua, còn về phần Mingie, nếu như cần đến tôi lúc nào thì cứ gọi, nhất định tôi sẽ đến ngay lập tức..."

Nói đến đây, cô lại không biết phải nói gì nữa. Đấu tranh mất một lúc lâu, sau cùng cô cũng vẫn nói ra ba chữ đó: "... tôi đi đây..." Nói xong, Rosé cúi người xuống thật sâu, thể hiện sự tôn trọng và cảm kích sâu sắc của mình, sau đó kéo vali từ từ bước ra phía cửa.

Sau lần tạm biệt này, e rằng sẽ chẳng có mấy cơ hội để gặp lại nhau nữa... Dù sao khoảng cách giữa bọn họ xa đến vậy, hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau, nếu như không phải là do sự cố ngoài ý muốn lần đó của Mingie, chắc chắn cả đời này bọn họ cũng sẽ không gặp nhau.

Rosé mang tâm trạng u ám, trầm trọng cất bước đi ra ngoài, khoảnh khắc cô bước đến ngưỡng cửa, trước mắt đột nhiên nhoáng lên một cái.

Lisa từ nãy đến giờ vẫn im lặng hút thuốc, chẳng hề có phản ứng gì, cánh tay đang kẹp điếu thuốc đột nhiên giơ ra chắn trước mặt cô, ngăn không cho cô đi tiếp.

"... La đổng...?" Rosé hơi sững ra, không hiểu hành động này của Lisa có nghĩa là gì.

Lisa: "Chaeyoung."

Rosé: "Dạ!"

Lisa: "Gan của em lớn lắm."

"Hả???"

Lisa nói một câu không đầu không đuôi như thế, Ninh Tịch ngẩn ra không hiểu thế là có ý gì?

Lisa hút nốt một hơi rồi quẳng mẩu thuốc lá đi, nâng mắt lên nhìn cô, nói một câu nhẽ như bẫng: "Em không sợ tôi sẽ nhốt em cả đời trong này sao?"

Rosé: "!!!" Bình tĩnh nha boss đại nhân!!! Khoảnh khắc mà chị vừa dứt lời, cô sợ đến mức suýt nữa thì quỳ luôn xuống đất đấy, có biết không, rốt cuộc thì gan cô to chỗ nào cơ chứ? Rõ ràng lúc nãy là vì nhát gan nên cô mới sợ đến nỗi không dám vào đấy chứ!

Lúc này Rosé cảm giác như bị điểm huyệt, vẫn duy trì tư thế chân nhấc lên nhưng không dám hạ xuống. Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt Lisa, tiếc là đạo hạnh của Đại ma vương cao quá nên cô hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc anh đang đùa hay nghiêm túc thật.

Rosé động động não, sau đó lanh lợi mở miệng: "Có cái người tên gì ấy nhỉ... à đúng rồi, là Tagore! Tagore từng nói: Nếu như bạn yêu một người, hãy để tình yêu của bạn như ánh nắng mặt trời bao phủ cô ấy và để cô ấy tự do!"

Lisa vừa nghe vậy, khóe miệng bất giác nhếch lên vài phần.

Rosé cũng không rõ chị cười cười như vậy là có ý gì, vậy nên cô lại vắt óc suy tính rồi nói tiếp, "Tagore còn nói: Thích thì có thể phóng túng nhưng yêu thì phải khắc chế! Còn... còn nói: Yêu không phải là cố giữ lại một cách bất chấp hậu quả, mà phải cho người ấy một cuộc sống tự do!"

Lisa vẫn thản nhiên nhìn cô, "Những điều này đều là do Tagore nói sao?"

"Khụ, đại khái là vậy..." Rosé cười gượng. Thật ra lúc này đầu cô đang hoàn toàn trống rỗng, thật sự không biết những lời này là do ai nói nữa...

"Còn nữa không?" Lisa hỏi tiếp.

Rosé gật đầu như gà mổ thóc, "Còn... ông ấy còn nói, giam cầm người khác là phạm pháp..."

Ý cười trên khóe miệng Lisa dần lộ rõ hơn, ngón tay mát lạnh khẽ miết cằm cô, "Vậy... Tagore có nói cái miệng này của em, không hợp nói linh tinh chỉ hợp để... hôn thôi không?" Vừa dứt lời, chị liền lấp môi cô lại.

Rosé: "!!!" Rõ ràng chị mới là người đang nói lung tung đấy! Tagore còn lâu mới nói những câu như vậy nhé!

Bị giật mình, vali trên tay Rosé rơi bịch một cái xuống đất, sau đó bên tai lại truyền tới một tiếng "rầm", cửa phòng bị đóng chặt lại. Rosé bỗng thấy trời đất trở nên quay cuồng, rồi cô ngã bụp xuống chiếc giường mềm mại sau lưng.

Cô chỉ thấy Lisa đứng trước giường, động tác không nhanh cũng không chậm vô cùng tao nhã... cởi áo khoác ra...

Rosé thấy vậy suýt nữa thì hộc máu, trong lúc hoảng sợ mà cô vẫn lướt qua một tia suy nghĩ đáng chết là động tác cởi áo của Boss đại nhân thật mê người quá đi...

Rosé vội lắc đầu xua đi suy nghĩ vớ vẩn ấy, cô vội nói: "La đổng, ngài ngài ngài... ngài tuyệt đối phải bình tĩnh! Phạm pháp vì một con kiến hôi như tôi thật sự không đáng đâu... Hay để tôi dạy ngài niệm Thanh tâm chú nhé... có ích lắm..."

Vừa dứt lời, Lisa đã cởi xong áo, phủ cả người lên cô. Thấy hơi thở của đàn ông bỗng bao chùm quanh mình, Rosé bức bách cực độ, cuối cùng cô không nhịn được nữa: "Lalisa! Chị đừng có mà quá đáng!!! Đừng ép tôi phải ra tay với chị!"

Nghe thấy cô giận giữ quát tên mình, gương mặt người đàn ông ngược lại lại hiện lên một tia thỏa mãn. Sau đó, anh hoàn toàn lờ đi lời cảnh cáo của cô, tiếp tục tiến lại gần... Chết tiệt! Lão hổ không phát uy còn tưởng là mèo bệnh!

Rosé húc đầu gối lên, nhân lúc Lisa đang đỡ lấy đòn của cô, cô thoát một tay ra, kết quả sau khi thoát ra xong còn chưa kịp đánh thêm cái nào, cổ tay không kịp phòng bị bất ngờ truyền tới một cảm giác lạnh toát, sau đó, "rắc" một tiếng, cổ tay cô bị một chiếc còng khóa chặt lại...

Khi Rosé đang hoàn toàn sững sờ, bên còn lại của còng tay đã bị Lisa khóa vào chính tay của mình.

Thấy chiếc còng màu hồng, Rosé nhất thời quên nổi cáu, cô căm phẫn nói: "Lalisa, chị quá đáng quá rồi đấy! Không ngờ chị lại dùng thứ dung tục thế này!!"

Lisa hơi cau mày, nói một cách sâu xa: "Em chắc chắn thứ này là của tôi chứ?"

"Không phải của chị chẳng lẽ là của tôi chắc?" Rosé vừa dứt lời lập tức phát giác có gì đó không đúng. Cô bi thương phát hiện ra không hiểu tại sao cái còng này càng nhìn càng quen mắt..."Uhm, sao trông giống cái tôi dùng 10 đô mua trong một cửa hàng tình thú trên Taobao để tẩn Daejung thế?"

Cô cũng không nhớ cô đã vứt cái này vào góc nào, ban nãy lúc đi cũng không nhớ tới còn cái này. Không ngờ, cô lại tự đào hố chôn mình như vậy, đúng là muốn tự bóp chết cho rồi. Giờ còng vào với nhau thế này rồi cô còn chạy đâu được nữa?

Lisa nhìn vẻ mặt tức đến nghẹn vô cùng sinh động của cô, xác định được cô không thể chạy nổi nữa thì băng tuyết trong mắt chị mới tan ra trở nên thật yên tâm. Trong lòng vốn dĩ đang căng cứng vì lo lắng giờ cũng bắt đầu buông lỏng, chị nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, như một con sư tử đang từ từ tận hưởng con mồi của mình...

Rosé hết cách rồi, cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người trước mặt... trong lòng lúc này bỗng nẩy ra một ý là dùng đầu cô đập mạnh vào đầu chị khiến cả hai người váng vất luôn...

Thấy Lisa đang dần áp sát lại, chỉ cách khoảng vài cm nữa, Rosé cắn môi lấy tinh thần chuẩn bị đập thì đúng lúc ấy, Lisa bỗng ngã xuống chiếc gối bên cạnh cô...

Rosé nhất thời trợn tròn mắt... Cô còn chưa đập mà, sao chị đã ngất rồi? Vì Đại ma vương có quá nhiều bẫy, nên Rosé hoàn toàn không dám manh động, mãi tới ba phút sau vẫn không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, thậm chí còn truyền tới hơi thở bình ổn... Rosé lúc này mới nghiêng đầu nhìn.

Không ngờ cô lại thấy Lisa đang nhắm mắt... ngủ mất rồi... Ngủ rồi... Cô sợ suýt chết vậy mà chị còn ngủ được là sao!!!

Lúc này Rosé mới dám nhìn kĩ mặt chị, chỉ thấy sắt mặt chị tiều tụy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi, xanh xao, một bên mặt và khóe môi hơi sưng đỏ, trông giống như bị ai đó tát một cái...

Ai mà dám đánh cả Đại ma vương cơ chứ? Chẳng cần phải nghi ngờ, chắc chắn là ba của Đại ma vương rồi... Sáng nay, chị đã yêu cầu cô đổ hết mọi trách nhiệm lên chị, không biết sau khi cô rời khỏi, ba anh có làm khó chị không nữa. Rosé lúc này mới phát hiện, chị cũng gầy đi không ít...

Nghiệp chướng! Cứ tiếp tục nằm với Lisa như vậy đúng là không hay chút nào! Trước mặt người này, sức tự chủ của cô đúng là không chịu nổi một kích... Sở dĩ trước đây cô luôn lảng tránh chị vì sợ sẽ xảy ra tình huống thế này, sợ chính mình không chịu được sẽ mềm lòng...

Lúc Rosé đang nóng lòng như lửa đốt, bỗng "rầm" một tiếng, cửa phòng được đẩy ra...

Sau đó cô thấy Hansin xuất hiện trước cửa, "Chị, em có chuyện rất gấp cần gặp chị... ặc..."

"Han tổng! Cứu mạng!!!" Rosé nhân cơ hội cầu cứu.

Ngay sau đó, Hansin lại đóng "rầm" cửa lại, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, như thể cô ta chưa từng xuất hiện ở đây vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro