Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em cũng sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc thế này để ở ẩn!

Vừa mới dứt lời, ngay lập tức có một cái bánh bao nhỏ bổ nhào vào lòng cô, gương mặt nhỏ nhắn sáng ngời đầy mong đợi.

Thấy Mingie nghe đến đi chơi thôi đã hưng phấn như thế rồi, Rosé không khỏi cảm thấy áy náy: "Ôi, xin lỗi bánh bao nhỏ nha, dạo này mẹ bận quá không có thời gian đưa con đi chơi! Ngày mai chúng ta đi nhé! Hơn nữa ~ chỉ có hai chúng ta đi thôi ~"

'Đi chơi một mình với mẹ mà không có ba!' Bánh bao nhỏ vừa mới nghe thế, hai mắt lại càng sáng chói, suýt chút nữa thì làm cho Rosé mù cả mắt.

Rosé: "Đúng đúng đúng! Không mang bóng đèn lớn đi!"

Lalisa: "..." Báo ứng đến hơi nhanh thì phải?

"Sao nào, chị có ý kiến gì à?" Rosé nhướng mày hỏi Lalisa

Lalisa bất đắc dĩ trả lời: "Không có."

Cô nhóc này rõ ràng biết ngày mai chị phải đi đàm phán một hạng mục, chắc chắn là không đi được còn cố ý hỏi.

"Vậy quyết thế nhé!"

...

Bởi vì ngày mai được đi chơi với mẹ, Mingie kích động đến nỗi suýt chút nữa thì mất ngủ cả đêm.

Đây là lần đầu tiên trong đời nhóc được đi chơi xuân với mẹ mà.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mingie đã tự dậy tự chuẩn bị đồ đạc để đi chơi xuân rồi.

Một nhà ba người sắp xếp đâu vào đấy, chuẩn bị ra cửa thì đúng lúc này, trong căn biệt thự phía đối diện đột nhiên có một người chạy đến: "Đợi đợi, đợi một chút! Còn em nữa mà! Còn em mà!"

"Hansin? Sao cô lại đến đấy?" Rosé ngạc nhiên nhìn người vừa mới chạy đến.

"Chị Hai bảo hai người muốn đi chơi xuân! Đi chơi xuân chắc chắn có thịt nướng! Chắc chắn có ăn cơm dã ngoại! Em cũng đi!" Dáng vẻ của Hansin sắp chảy nước miếng đến nơi.

Rosé cạn lời: "Rốt cuộc thì cô đến để chơi xuân hay là để ăn?"

"Đương nhiên là để ăn rồi! Chị dâu lần trước chị làm thịt nướng ăn ngon quá đi mất! Em cũng không ăn không đâu nhé, em vác ba lô làm cu li cho chị được không?" Hansin nói với vẻ nịnh nọt.

"Dù sao cũng là nơi vắng vẻ, để Hansin đi với hai người đi." Lalisa đứng bên cạnh lên tiếng.

"Vậy được thôi!" Rosé cảm thấy có thêm một người xách đồ hộ cũng rất tốt, quả thực hôm nay cô mang khá là nhiều đồ.

"Vậy... có ngại mang thêm một người nữa... không?" Đằng sau lưng vang lên giọng nói của Daejung.

Nhìn thấy Daejung không biết từ chỗ nào chui ra, Hansin thoáng chốc vẻ mặt đã không vui, như thể có thêm người cướp đồ ăn của mình: "Yah! Tiểu tử Deajung! Sao đi đâu cũng thấy cháu thế hả! Ăn ké bữa khuya thì thôi, giờ đến chơi xuân cũng ké nữa hả!"

"Chẳng phải là bảo đi đến nơi hoang vu à? Những nơi đó chắc chắn không có người đúng không? Gần đây cháu bị mắc chứng sợ đám đông, nhìn thấy nhiều người sẽ đau đầu, đúng lúc đang cần một nơi như vậy để thả lỏng đầu óc!" Daejung giả bộ suy yếu nói.

Khóe môi Rosé co quắp: "Chứng sợ đám đông là cái quỷ gì thế?"

"Đó chính là sự buồn phiền của những người quá nổi tiếng như tôi, bà không hiểu tôi cũng không trách!" Daejung buồn bã thở dài.

Rosé: "..." Ngứa tay quá, thật muốn đánh người!

Cuối cùng, đội hình dự kiến từ hai người giờ biến thành bốn.

Muốn bám theo thì cho bám vậy, cũng đúng lúc cần một người khiêng đồ hộ, một người thì khi nào Mingie đi mệt thì cõng Mingie, Trư Bát Giới và Bạch Long Mã phiên bản người nha!

Quyết định xong, Rosé đi đến trước mặt Lalisa tạm biệt: "Chị yêu, bọn em đi nha ~"

Nghe thấy cái giọng èo èo, sến sền sệt của Rosé thì Hansin và Daejung biết thời gian cho chó ăn hành đã đến, lập tức ăn ý cùng nhau chạy ra thật xa.

"Ừm, đi chơi vui vẻ nhé." Lalisa xoa đầu cô gái nhỏ.

Rosé thấy Lalisa cuối tuần rồi mà vẫn phải tăng ca, đột nhiên cảm thấy không nỡ: "Ôi, đột nhiên cảm thấy bỏ chị lại một mình thật đáng thương quá, làm thế nào bây giờ..."

Tuy rằng hôm nay vốn dĩ cô cũng đi vì công việc, nhưng bầu không khí lúc này, dường như đã hoàn toàn biến thành đi chơi rồi.

Lalisa miết nhẹ vành tai của cô gái nhỏ, thấp giọng nói: "Sau này bù lại cho chị."

Rosé chớp chớp mắt: "Không bằng bây giờ bù luôn?"

"Sến đủ rồi đấy! Ở đây vẫn còn trẻ vị thành niên này!!!" Hansin gào lên.

Rosé kiễng chân hôn lên gò má của Lalisa, sau đó vẫy tay tạm biệt với Boss Đại nhân.

...

Đây là lần đầu tiên ngồi xe khách nên trên suốt đường đi Mingie cực kì hưng phấn, đặc biệt là sau khi đến thôn nhỏ Gyerongsan cách xa Seoul, nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, đôi mắt của nhóc sáng rực, ánh lên sự tò mò mới lạ phản chiếu cả một biển hoa rộng lớn.

Tuy cảnh sắc này Rosé đã ngắm đi ngắm lại ba lần sớm đã nhàm mắt, nhưng mà vì lần này đi cùng Mingie nên tất cả đều là sự trải nghiệm hoàn toàn mới.

"Non xanh nước biếc, hoàn toàn không bị con người cải tạo! Quan trọng nhất là một bóng người cũng không có! Sướng quá! Ha ha ha..." Deajung nhìn về phía rặng núi xanh ngắt ở phía xa, gào rú.

Nhìn cái vẻ này có lẽ đúng thật là bức bối lắm rồi.

"Này, hôm nay ra ngoài ông đã nói với anh Yoo Seok chưa?" Rosé thuận miệng hỏi một câu.

Daejung: "Sao tôi phải nói với anh ấy?"

Rosé: "..."

Cũng không biết kiếp trước Yoo Seok đã tạo cái nghiệt gì mà kiếp này phải làm quản lý của cái tên này nữa.

Rosé nghĩ nghĩ, cảm thấy không đành lòng, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Yoo Seok, báo cho anh ấy biết một câu.

"Oa oa oa ngon quá đi mất! Ngọt thật đấy..."

Rosé mới sểnh ra không để ý một cái, Hansin đã tót lên cây rồi, trong tay còn cầm mấy bông hoa đào, hút mật trong nhụy hoa.

Quả nhiên là cái loại hàng chỉ biết ăn.

Rosé cũng đi đến hái một ít, sau đó đưa cho bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ liếm thử một cái, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ.

"Đi nào, đi nào! Phía trước còn có cảnh đẹp hơn nữa đấy!"

Rosé đến đây ba lần cũng không phải là phí công vô ích, cô đã sớm thăm dò hết những con đường ở gần đây, còn biết ở đâu có phong cảnh đẹp nhất, ở đâu chơi vui mất, làm hướng dẫn viên hoàn toàn không thành vấn đề.

Bốn "thầy trò" du sơn ngoạn thủy cả buổi sáng, đợi đến trưa, Rosé dẫn bọn họ tới một mảnh rừng đào có phong cảnh xinh đẹp, bắt đầu dừng chân nấu nướng dã ngoại.
Hansin cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc mà mình mong chờ bấy lâu, nhanh nhẹn bắc cái giá nướng mà mình cõng suốt cả quãng đường, sau đó lấy hết tất cả thức ăn bày ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Rosé sai Daejung trải khăn ăn, xong rồi thì để hai người bọn họ bận rộn chuẩn bị, còn mình thì dẫn bánh bao nhỏ đi bắt bướm, bẫy thỏ.

"Lông vàng! Ông làm xong chưa vậy! Mau qua đây, ở đây có một con thỏ, mau đi bắt nó nhanh! Hôm nay chúng ta được thêm món rồi này!"

Yang Dae-jung vừa quỳ trên mặt đất bày đồ, vừa nhìn một lớn một nhỏ đang nhảy lên nhảy xuống phía đằng xa, giờ phút này mới giật mình tỉnh ngộ, có phải anh ta lọt hố rồi đúng không?

Đây rõ ràng là đến để làm culi mà! Thảo nào lúc này anh ta đòi đi cùng, Lalisa lại không có phản ứng gì!

"Bắt cái mông! Ông đây cũng không phải là chóa sao có thể bắt được thỏ?" Yang Dae-jung bực tức nói.

"Đúng là đồ vô dụng! Trông Mingie hộ tôi ~ " Rosé nói rồi chạy mất tăm.

Một lúc sau, Rosé quay trở về, trong tay đúng là một con thỏ trắng.

Yang Dae-jung cạn cmn lời: "Mợ bà chứ, rốt cuộc bà có phải là con gái thế không hả..."

Bánh bao nhỏ thấy con thỏ trong tay mẹ Chaeyoungie, lập tức vui vẻ chạy đến.

Rosé ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Mingie: "Con có muốn sờ thử không! Mềm mềm mượt mượt thích lắm nha!"

Bánh bao nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy thỏ thật nên mới đầu có hơi do dự một chút, sau mới đưa tay ra vuốt ve con thỏ nhỏ, lúc này đôi mắt bánh bao nhỏ mở thật to.

Mềm ơi là mềm! Bông bông xù xù!

Hiếm khi thấy bánh bao nhỏ có vẻ mặt sinh động như thế, Rosé không nhịn được cười to: "Ha ha ~ Thích không?"

Bánh bao nhỏ gật đầu lịa lịa, thích đến nỗi không nỡ buông tay, cứ vuốt ve hoài.

Con thỏ lúc trong tay Rosé vốn dĩ còn đang giãy dụa nhưng sau khi được bánh bao nhỏ vuốt ve rồi trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

"Woa! Con thỏ béo thế! Mau mau mau, mau nướng nó!" Hansin kích động nói.

Mingie nghe thế ngay lập tức trợn mắt, hung hăng lườm cho Cô út một cái, sau đó ôm chặt lấy con thỏ nhỏ.

"Nướng cái đầu cô ấy, chỉ biết ăn thôi!" Rosé lập tức dạy dỗ.

"Không phải chứ chị dâu... chẳng phải chị bảo là thêm món sao?" Hansin bị mắng, vẻ mặt đầy vô tội.

Rosé: "Mingie thích, bây giờ không cho phép ăn!"

Mingie cũng gật đầu thật mạnh, không cho phép ăn bé thỏ, nó của cháu!

Hansin: "..." Nó rõ ràng nên thuộc về dạ dày của cô mà!

"Có mang theo hộp cứu thương không?" Rosé hỏi một câu.

Daejung nghe vậy lập tức nhíu mày: "Bà bị thương à? Đã bảo bà là đừng có đi bắt thỏ mà!"

Rosé: "Là thỏ bị thương chứ không phải tôi, ok?"

Daejung : "..."

Rosé tìm hộp cứu thương rồi bắt đầu băng bó cho con thỏ.

Thỏ hoang tính cảnh giác rất cao lại chạy rất nhanh, nếu không bởi vì một chân của con thỏ này bị thương thì làm sao cô có thể dễ dàng bắt được nó chứ.

Gương mặt bánh bao nhỏ tràn đầy đau lòng vuốt ve đầu con thỏ, dáng vẻ như thể người bị thương chính là mình.

Băng bó xong, Rosé cẩn thật đặt con thỏ vào lòng Mingie, để nhóc bế. Con thỏ này cũng rất biết điều, được bánh bao nhỏ bế thì ngoan ngoãn lắm.

"Sao mà phải phiền phức thế cơ chứ... cứ trực tiếp cho lên nồi thì có phải tốt hơn không..." Hansin tỏ vẻ đau đớn.

May mà, Rosé đã bắt đầu nướng thịt thế nên mới cắt được "cơn đau đớn" của cô ta.

Trong rừng, mùi hoa đào thơm dịu pha lẫn với mùi thức ăn thơm ngào ngạt, kêu gọi cơn thèm ăn của mọi người!

Bốn người đang ăn vui vẻ thì đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân lạo xạo.

Rosé nghiêng đầu nhìn qua liền thấy Cheog Lão đang dắt trâu, trong tay còn xách một cái làn đi về phía rừng đào.

'Á! Chơi vui quá, tí nữa thì quên mất việc chính!'

Sở dĩ cô chọn nơi này để nấu nướng là bởi vì phát hiện ra Cheog lão cứ ra đồng là thường đến đây ăn cơm vào buổi trưa.

"Cheog lão, ngài xong việc rồi à? Ngài có muốn đến đây ăn cùng với chúng cháu không?" Rosé nhiệt tình hỏi thăm.

Đến lân la làm quen ba ngày, Rosé cũng coi như là đã quen mặt, cộng thêm lần này đến cũng không có hy vọng gì nhiều lắm, cho nên thái độ cũng thoải mái hơn nhiều.

Choeg lão nhìn mấy người một cái, lúc nhìn đến Mingie ánh mắt ông hơi ngừng lại một chút, sau đó liền nói: "Cám ơn, ông già này cũng có mang bữa trưa!"

Dứt lời liền bước đến một chỗ cách mấy người Rosé khoảng mười bước, ngồi xuống cạnh một gốc cây lấy bữa trưa ra bắt đầu ăn, trong làn chỉ có một cái bánh ngô cùng dưa muối, vô cùng đơn giản.

"Ông ấy chính là Cheog đại sư?" Daejung hỏi.

Vừa nãy lúc ở trên đường, Rosé cũng đã nói với Daejung và Hansin một vài chuyện có liên quan đến Cheog đại sư.

"Đúng thế! Có thấy đặc biệt thoát tục không?" Rosé chặc lưỡi nói.

Hansin ngồi bên cạnh mồm đầy dầu mỡ bóng nhẫy lúng búng ra mấy chữ không rõ ràng: "Có doát dục.. đến mấy cắc cắn... cũng có điểm yếu mà thoai, em lói chị nghe! Ví lụ, như chị dái em ấy, điểm yếu của chị lấy chính nà chị... còn điểm yếu lủa em... chính nà ăn..."

"Ha ha, ví dụ trước còn ổn, ví dụ sau ấy à...!"

"Dù sao thì cũng vẫn là cái ý đó, chắc chắc sẽ có thứ gì đó đả động được ông ấy, chỉ là chị không phát hiện ra mà thôi!"

"Nói cũng như không nói!"

Nếu như cô biết Cheog lão muốn gì thì cô còn phải giống như con ruồi mất đầu bay lung tung khắp nơi thế này à?

Nhìn bánh bao nhỏ bên cạnh đang vừa tự ăn lại vừa cho con thỏ ăn cỏ, trong đôi mắt to của con bé là sự hoạt bát sinh động mà bình thường không có.

Rosé giúp con bé lau thức ăn dính trên miệng, tâm trạng thoáng chốc đã tốt lên.

Chỗ này hơi xa lại là nơi hoang vu, vốn dĩ cô còn lo bánh bao nhỏ sẽ không thích ứng được, không ngờ cô nhóc này lại chơi vui như thế. Chơi cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy mệt, xem ra sau này có thể thường xuyên đưa bánh bao nhỏ đến đây chơi rồi ~!

Thiên nhiên vĩnh viễn là cách chữa trị tốt nhất!

Nhìn thấy dáng vẻ mẹ hiền này của Rosé, tâm trạng của Daejung rất khó tả....

Cách đó không xa, Choeg lão sau khi ăn xong bữa trưa lại tiếp tục xuống đồng làm việc tiếp.

Nhóm của Rosé thì lại nằm trong rừng đào ngủ trưa một lúc rồi mới tiếp tục đi mấy chỗ khác chơi tiếp.

Bốn người chơi mãi cho đến lúc chiều muộn, đang định "hồi phủ" thì lại đột nhiên gặp mưa, hơn nữa xu thế càng lúc càng to.

Bánh bao nhỏ vội vã che chở chú thỏ trong lòng, Rosé thì nhanh tay bế thằng bé lên, Hansin cởi áo khoác ra che cho bánh bao nhỏ, bốn người vội vã chạy ra khỏi thôn.

Nhưng mà, muốn ra khỏi thôn này phải mất nửa tiếng mà giờ trời mưa to thế này, con đường càng lúc càng khó đi, tình huống thực sự có chút tệ hại....

Rosé có chút bất lực: "Có nhầm không đó! Lúc nên mưa thì không mưa, lúc không nên mưa thì lại mưa nhiệt tình thế là sao hả trời!"

"Nơi có thể tránh mưa gần đây nhất là ở đâu?" Daejung hỏi.

"Chỉ có nhà của Cheog lão thôi... nhưng mà không được đâu.... Choeg lão không cho phép người lạ bước vào! Lần trước tôi mặt dày vào xin miếng nước mà còn bị từ chối nữa là!" Rosé nói.

Lúc hai người đang nói chuyện vừa hay sắp đi qua nhà của Choeg lão.

Đang do dự xem có nên vào xin giúp đỡ không, cánh cửa tứ hợp viện đột nhiên bật mở, Choeg lão đứng trước cửa nhìn bọn họ: "Mau vào đi!"

'Hả? Thế nhưng lại chủ động mời bọn họ vào nhà á??? Có chuyện tốt đến thế sao?'

"Cảm ơn Choeg lão!" Rosé cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vàng ôm bánh bao nhỏ vào trong nhà.

"Cám ơn lão tiên sinh rất nhiều!" Daejung và Hansim cũng lên tiếng cảm ơn.

"Chẳng qua là vì cô nhóc này mà thôi." Thái độ của Choeg lão vẫn lãnh đạm như cũ.

Rosé thả bánh bao nhỏ xuống đất: "Bảo bối, con mau cảm ơn ông đi!"

Mingie gật đầu đưa con thỏ trong lòng cho mẹ Cheayoungie rồi sau đó lấy giấy bút ra, nghiêm túc viết năm chữ: "Con cảm ơn ông ạ!"

Thấy Mingie dùng giấy bút để nói chuyện với mình, Choeg lão chỉ hơi giật mình nhưng khi nhìn rõ chữ Mingie viết, trong mắt ông hiện lên vẻ kinh ngạc.

'Đứa bé này mới có năm tuổi thế mà viết chữ rất tốt!'

Bên ngoài mưa rơi tí tách mãi không ngừng, xem ra trận mưa này không thể tạnh trong chốc lát được.

Choeg lão bảo họ cứ tự nhiên, còn bản thân mình thì đi vào thư phòng.

Hansin nhàn đến phát hoảng, đưa mắt láo liên một hồi đột nhiên lôi một bộ bài trong balo ra: "Chán quá đi mất, chúng ta đánh bài đi!"

"Được đấy!" Daejung nhanh miệng ủng hộ: "Nhưng mà chỉ có ba người thì đánh thế nào?"

Hansom cười hì hì liếc nhìn bánh bao nhỏ: "Chúng ta dạy Mingie chơi sau đó để con bé chơi với chúng ta!"

Trong thư phòng, Choeg lão vốn đang nhân lúc linh cảm từ cơn mưa đến mà tập trung vẽ tranh, nghe thấy vậy thì không chịu nổi nữa, ông đẩy cửa phòng ra vẫy tay gọi Mingie: "Cháu bé, đến đây với ông nào!"

Bánh bao nhỏ quay sang nhìn mẹ.

Rosé cười cười thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: "Đi đi! Đi chơi với ông đi!"

Cái gã Hansin này, cô cũng thật cạn lời với cô ta, bỗng dưng thấy lo thay cho con cô ta sau này!

Nghe Rosé nói vậy, Mingie gật đầu sau đó chạy đến chỗ Choeg lão.

Vừa nãy nhóc đã phát hiện ra trong thư phòng của ông có rất nhiều tranh, giờ càng không nhịn được mà ngẩng cái đầu nhỏ lên ngắm nghía những bức tranh treo trên tường.

"Thích không?" Nhìn thấy dáng vẻ "cây si" của Mingue, Choeg lão dịu dàng hỏi.

Bánh bao nhỏ gật gật đầu: 'Thích ạ!'

"Con biết thư pháp không? Ý ông là... viết bằng bút lông ấy, con biết không?" Choeg lão lại hỏi một câu.

Bánh bao nhỏ lại gật đầu tiếp.

"Vậy... con có biết vẽ không?" Lần này giọng điệu của Choeg lão có sự căng thẳng không dễ phát hiện.

Bánh bao nhỏ vẫn gật đầu như cũ.

Choeg lão nghe thế, lập tức trải một tờ giấy trắng ra, sau đó nhường chỗ cho bánh bao nhỏ: "Con thử nhé?"

...

Bên ngoài, ba người Rosé, Hansin và Daejung đang chơi đấu địa chủ.

Hansin liếc về phía thư phòng bĩu môi nói: "Mingie với ông lão đó đang nghịch cái gì thế không biết! Thà ra đây đánh bài với chúng ta còn hơn!"

"Bánh bao nhỏ nhà tôi thích vẽ, với trình độ của Choeg lão, tùy tiện chỉ bảo con bé vài câu cũng đã rất có ích cho nó rồi!" Rosé không vui lầm bầm.

Hansim chép miệng chậc chậc: "Này Cheayoungie... chị làm mẹ càng lúc càng chuyên nghiệp rồi đấy!"

Không biết qua bao lâu, cánh cửa thư phòng đột nhiên bật mở, Choeg lão và bánh bao nhỏ đi ra.

Trước đến nay vẫn luôn giữ vẻ lãnh đạm như cao nhân ngoài trần thế, nhưng giờ đây trên gương mặt của Choeg lão hiện rõ vẻ phức tạp pha lẫn kích động và phấn khích, ông quét mắt nhìn Hansin và Daejung: "Cậu tóc vàng, cậu là cha của cậu bé này à?"

"Hả..." Daejung ngây ra vì vấn đề đột nhiên xuất hiện, sau đó liền vô thức đáp lại: "Không phải tôi!"

Choeg lập tức quay sang nhìn Hansin.

Hansin vội ho một tiếng: "Nam mô. Tôi cũng không phải!"

Hansin nói tiếp: "Tôi là của con bé!"

Daejung: "Tôi là... ờ... ừm... anh họ của nó!"

Rosé thấy Choeg có gì đó lạ lạ, không nhịn được liền hỏi: "Choeg lão... có phải... là ngài có chuyện gì không?"

Choeg lão lập tức lại quay sang nhìn Rosé: "Cô là mẹ của bé này đúng không? Chuyện liên quan đến bé cô có thể quyết định được chứ?"

'Hả? Chuyện của con bé? Chuyện gì thế?'

Rosé nghĩ nghĩ rồi nói: "Cái này... nếu như là chuyện quan trọng, vẫn phải hỏi ba nó mới được!"

Nói rồi nhìn bánh bao nhỏ đang đi đến trước mặt mình với ánh mắt nghi ngờ.

'Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì vậy?'

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hansin và Daejunh cũng ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

Choeg lão nghe Rosé trả lời thì vẻ mặt dường như có chút lo âu, ông lại hỏi: "Vậy thì... ba của cậu bé đang ở đâu? Tôi có thể gặp anh ta được không?"

Rosé nghe thế lại càng thấy kì lạ, đang định lên tiếng thì đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc" xen lẫn với tiếng mưa rơi tí tách.

'Nơi hoang vu thế này, ai lại đến gõ cửa vào giờ này?'

Choeg lão nghiêm mặt, có chút không yên lòng đi ra mở cửa.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc măng tô dài màu đen, tay đang giương ô đứng ngoài cửa.

" là...?" Choeg lão đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt.

Người này đã ướt quá nửa, ống quần dính không ít bùn, bộ dạng phong trần mệt mỏi nhưng khí thế lại không hề giảm chút nào.

Người từng trải như Choeg lão vừa nhìn đã biết chỉ sợ người này không hề đơn giản. Đã từng có rất nhiều người đến đây tìm ông nhưng chưa một ai có khí thế như thế cả.

'Nhưng sao... người này.... sao lại trông quen thế nhỉ?'

"Xin lỗi vì đêm khuya mạo muội đến làm phiền, tôi đến tìm người." Người kia lên tiếng.

Choeg đoán người này đến tìm bốn người kia cho nên liền mời cô ta vào: "Vào đi!"

Thấy người Choeg lão mang vào, Rosé lập tức mở tròn mắt rồi bổ nhào đến: "Lalisa! Sao chị lại đến đây vậy?"

"Chị không yên tâm về em với con." Nhìn thấy cô và Mingie không xảy ra chuyện gì Lalisa mới yên tâm được phần nào.

"Chị xem chị ướt hết rồi đây này!" Rosé vội lấy khăn ra lau cho chị.

Lalisa: "Không sao."

Hansin bị hai người xem nhẹ, lập tức bất mãn: "Này này này, chỉ không yên tâm về vợ con chị thôi à? Ở đây còn có em ruột chị và cháu - họ - không - ruột của chị nữa đây này!"

Daejung: "..." Đừng kéo tôi vào, cứ tiếp tục coi tôi là vô hình đi.

'Vợ con chị?'

Choeg lão nghe thế thì sững ra một lát, cô ta chính là cha của đứa nhỏ?

Chẳng trách lúc nãy lại thấy quen mặt như thế, quả thực nhìn một cái là biết cha con...

"Choeg lão! Không phải là ông đang tìm cha của Bánh bao sao? Chính là chị ấy đấy!" Hansin nhìn về phía Choeg lão nói.

Rosé thế mới nhớ ra giải thích với Lalisa: "Choeg lão hình như có việc tìm chị, có lẽ là chuyện liên quan đến Mingie!"

Choeg lão cũng không vòng vo mà nói thẳng luôn: "Thiên phú hội họa của đứa bé này rất cao, tôi muốn thu nó làm đệ tử."

"Hả? Choeg lão... muốn thu Bánh bao nhỏ làm đồ đệ?" Rosé kinh ngạc nói.

"Đúng thế." Choeg lão nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nhìn Mingie đầy mong đợi.

"Chuyện này...." Rosé hoàn toàn không ngờ được Choeg đại sư lại đưa ra yêu cầu như vậy, cô không kịp phản ứng.

Choeg lão cả đời cô độc, không có con cái cũng không thu đệ tử, lúc Rosé đọc tư liệu về ông ấy còn cho rằng ông không có ý định nhận đệ tử, cho nên khó tránh khỏi ngạc nhiên.

'Xem ra, ông ấy không phải là không có ý định mà mà là vẫn chưa gặp được người ưng ý?'

Có lẽ, vừa rồi trong thư phòng, Choeg lão chắc đã thử qua Mingie, cho nên mới có suy nghĩ này. Có thể khiến người không vương chút bụi trần nào như Choeg lão nảy sinh ý muốn thu nhận làm đồ đệ, con gái mình thật tuyệt vời!

Thực ra, ngay đến Lalisa cũng có chút ngạc nhiên, chị không ngờ Rosé chẳng qua chỉ đưa con gái ra ngoài chơi xuân một chuyến thế mà lại có thể bái Choeg đại sư làm thầy. Đối với Mingie mà nói không nghi ngờ gì đây là một cơ duyên rất lớn.

Cho nên, Lalisa và Rosé nhìn nhau một cái, sau đó Lisa lên tiếng: "Danh tiếng của Choeg lão, vợ chồng chúng tôi đều kính ngưỡng đã lâu, đương nhiên là cầu còn không được. Nhưng mà vẫn phải xem ý kiến của con bé thế nào."

Daejung: "...." Ha Ha Ha...Vợ chồng chúng tôi....Nói cũng lưu loát quá nhỉ! Các người còn chưa kết hôn cơ mà!

"Đương nhiên rồi." Choeg lão gật đầu.

Thế nên, Rosé ngồi xổm xuống hỏi Mingie: "Bánh bao của mẹ, con có đồng đi theo ông Choeg học vẽ không?"

Bánh bao nhỏ vuốt vuốt con thỏ trong lòng, chớp mắt nhìn ba rồi lại nhìn mẹ, sau đó lại nhìn ông Choeg...

Cuối cùng, dưới ánh mắt thấp thỏm của Choeg lão, Mingie cuối cùng cũng gật đầu.

Lúc cô bé gật đầu, Choeg lão kích động đến nỗi suýt thì khóc: "Ừm! Ừm! Ừm... sau này con chính là đệ tử duy nhất của ta! Thầy nhất định sẽ truyền hết tất cả tài nghệ của cả đời thầy cho con!"

Sau đó, Mingie theo sự chỉ dạy của ba mẹ ngoan ngoãn dâng trà lên, hoàn thành nghi lễ bái sư.

Sau khi kết thúc, Lalisa lại hơi trầm mặc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ừm... còn một vấn đề là lão tiên sinh, chỗ của ngài ở hơi xa..."

"Cái này không sao, vì đồ đệ ngoan ta có thể chuyển nơi ở, hai người sống ở đâu? Tới lúc đó ta chuyển tới gần đấy là được rồi!" Choeg lão sảng khoái nói, ông nhìn Mingie càng nhìn càng thấy ưng mắt.

Kỹ thuật vẽ của ông vốn có yêu cầu cực cao về thiên phú và linh tính nên ông cũng không hi vọng gì vào việc có thể tìm được một người thừa kế khiến ông hài lòng, nhưng không ngờ ông trời lại để ông gặp được đứa nhỏ này.

Thấy Choeg nói vậy Rosé không biết nên nói sao cho phải nữa. Cô lăn lội mấy ngày còn chẳng sờ nổi cái lông chân của người ta, kết quả bánh bao nhỏ vừa ra tay thì người ta đã tri kỷ đến mức tới tận cửa phục vụ.

'Bảo bối của mình giỏi quá đi!'

Vì sắc trời đã tối, bên ngoài còn có mưa và tâm trạng Choeg lão đang tốt nên bảo đám Rosé ở lại một đêm luôn.

Hansin và Daejung ở một phòng, Rosé, Lalisa và bánh bao nhỏ ở chung một phòng.

Bánh bao nhỏ trông có vẻ rất thích con thỏ kia, ngay đến lúc ngủ cũng phải ôm trong lòng như ôm bảo bối.

Lalisa từ nãy đã để ý thấy con thỏ trong lòng con gái, lúc này mới nhìn Rosé hỏi: "Con thỏ ở đâu ra thế?"

Rosé đắc ý nói: "Em bắt được đấy! Vốn định nướng ăn cơ nhưng Mingie thích quá nên thôi để lại cho con bé chơi! Đáng yêu nhỉ? Xù xù mềm mềm!"

"Đáng yêu." Lalisa đưa tay sờ sờ tai con thỏ.

Mingie thấy vậy, lập tức ôm thỏ chạy tới bên mẹ: 'Của con, không cho sờ.'

Lalisa: "..."

Thấy Lalisa ăn quả đắng, Rosé khẽ cười một tiếng rồi dúi đầu mình tới nói: "Đừng đau lòng nữa, em cho anh sờ này!"

Bánh bao nhỏ: "!!!"

Cô nhóc lập tức đưa con thỏ cho Lalisa: Ba à, thôi ba cứ sờ con thỏ này đi!

"Ha ha ha ha ha..." Rosé thấy vậy thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Lalisa nhìn cô công chúa của mình, bất đắc dĩ thở dài, dù hai ba con cùng chung một chiến tuyến nhưng bình thường lúc nào cần "tranh sủng" thì vẫn phải tranh, không nể nang gì hết.

"Haiz, vui quá nha! Thế là giờ bảo bối nhà mình ngoài thầy dạy võ ra lại có thêm một thầy dạy vẽ nữa rồi, thật đúng là "văn võ song toàn" hì hì hì!" Rosé vui vẻ không thôi nói.

Lalisa: "Chaeyoung."

Lalisa đột nhiên nghiêm túc gọi tên mình, khiến cô có chút khó hiểu: "Sao thế?"

"Cảm ơn em."

"Đang yên đang lành bỗng dưng cảm ơn em làm gì?"

"Cảm ơn em đã đối xử tốt với Mingie như vậy."

Rosé dịu dàng xoa đầu bánh bao nhỏ: "Em chỉ đối xử tốt với con của em thôi mà! Phải không Mingie?"

Mingie gật đầu một cách dứt khoát.

Trời càng về khuya, ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt tiếng mưa rơi, bầu không khí ngập tràn mùi bùn đất thanh mát, Mingie cũng dần chìm sâu vào giấc mộng, ngủ đến ngon lành...

Rosé nằm trên giường, vỗ vỗ nhẹ vào lưng bánh bao nhỏ dỗ thằng bé sâu giấc hơn: "Sống thế này thích thật đấy! Đợi tới ngày nào đó em giải nghệ rồi, em cũng sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc thế này để ở ẩn!"

"Em chắc chứ? Ở đây không có điện, cũng không có wifi đâu."

"Cần mấy thứ đó làm gì, em có chị và bánh bao là đủ rồi!"

Rosé đang vui vẻ tán gẫu đêm khuya với Lalisa thì vách tường phía sau lưng liền truyền đến tiếng gõ "cộc cộc cộc".

Tiếp sau đó là cái giọng oán thán của Hansin vang lên: "Hai người cho tôi xin, cách âm ở đây không tốt, nửa đêm nửa hôm rồi còn cho chó ăn đêm thế này thì có còn nhân tính nữa không hả? Các người còn vậy nữa là tôi báo cảnh sát đấy!!!"

Rosé: "Aiyo, thật ngại quá, suýt nữa thì quên mất còn có các người ở đây!"

Trong phòng cách vách.

Hansin: "..."

Daejung: "..."

Hansin tức giận cắn gối, sau đó ôm chăn lăn tới lăn lui: "Aaaaa...! Muốn yêu đương quá đi mất! Vị thần tiên tỷ tỷ siêu phàm, thoát tục, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn... của tôi chu du nơi nào mà sao vẫn chưa xuất hiện thế này!"

"..." Daejung khinh bỉ tránh xa khỏi "con cá chép" thần kinh này..

...

Sáng hôm sau.

Choeg lão dậy sớm chuẩn bị cháo và làm thêm chút thức ăn kèm.

Chắc vì nguyên liệu tươi sạch nên ăn vào cũng có cảm giác thơm ngon hơn, Hansin cũng không sợ no chết, ăn hẳn năm bát lớn.

"Choeg lão, về vấn đề nơi ở tôi đã cho người thu xếp ổn thỏa rồi, lúc nào ngài muốn tới tôi sẽ cử người tới đón." Lalisa mở lời.

Choeg lão cũng không từ chối: "Vậy thì mai luôn đi, hôm nay lão già này còn phải thu xếp đồ đạc đã."

Lalisa: "Vâng."

Nói xong với Lalisa, Choeg lão bỗng nhìn về phía đối diện, lúc này Rosé đang đút cho con thỏ ăn cải thảo: "Con bé kia."

"Dạ! Choeg lão, ngài gọi cháu ạ?" Rosé vội thưa.

"Chuyện cô nói, tôi đồng ý." Choeg lão trầm ngâm một hồi sau đó mới đáp lời.

"Dạ...?" Rosé còn tưởng Choeg lão đang định nói về chuyện của Mingie, nghe vậy cô ngẩn người ra một lúc mãi mới nghĩ ra Choeg laoc đang nói tới chuyện gì, nhất thời không thể tin nổi: "Ngài... ngài đang nói tới việc muốn hợp tác với Studio của chúng cháu sao? Ngài đồng ý?"

"Ừ." Choeg lão gật đầu, sau đó lại nhìn bánh bao nhỏ nói: "Xem như để cảm ơn cô đã giới thiệu cho lão già này một đồ đệ tốt như vậy!"

Rosé suýt nữa thì khóc lên, cô ôm chầm lấy bánh bao nhỏ: "Wow, bánh bao à! Con quả nhiên là tiểu phúc tinh của mẹ hì hì hì!"

Bánh bao nhỏ mím mím môi, được mẹ khen ngơi nên nhóc có chút ngại ngùng.

Sau cơn kích động, Rosé ho nhẹ một cái rồi nói: "Choeg lão, chuyện đó... tuy cháu thật sự rất hi vọng có thể mời ngài hợp tác, nhưng quan trọng nhất vẫn mong... điều này... là... là xuất phát từ mong muốn của chính ngài!"

Thấy Rosé nói vậy, Choeg lão tất nhiên hiểu được ý của cô, ông đáp: "Những tài liệu cô để trước cửa ta đã xem hết cả rồi, nhà thiết kế cùng làm với cô... tên gì ấy nhỉ?"

"Dong Young-bae !"

"Ừm, bản thiết kế của cậu ta không tồi, cũng không đến nỗi sẽ bôi nhọ lên tên tuổi của lão già này!"

Có được sự đồng ý và khẳng định của Choeg lão, Rosé cuối cùng cũng yên lòng: "Cảm ơn sự khen ngợi của ngài, chúng cháu nhất định sẽ không để ngài thất vọng đâu!"

Sau khi trở lại thành phố, Rosé lập tức tới Studio nói cho mọi người biết tin mừng này.

"Gì cơ? Choeg lão đồng ý rồi á!!!" Minguk kích động nhảy cẫng lên: "Chaeyoungie, chị giỏi quá đi mất!"

Alice vốn đang âu sầu vì chuyện này không ngờ Rosé lại mang về tin vui này, khiến cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc trong lòng.

'Thật không ngờ... cô ấy lại làm được thật...'

"Chị Cheyoungie! Rốt cuộc chị đã làm thế nào thế!"

"Bà chủ, chị thật sự mời được Choeg lão?" Taeyang ở trong phòng nghe thấy động tĩnh cũng đi ra.

"Phải, lúc trước chẳng phải chúng ta có để lại trước cửa nhà Choeg lão một tệp tài liệu về Studio của chúng ta sao? Choeg lão nói ngài ấy đã xem rồi, còn khen em nữa, nói bản thiết kế của em không tồi, không đến nỗi bôi nhọ danh tiếng của ngài ấy!"

Taeyang kích động, vành mắt đỏ lên: "Bà chủ! Chị nói thật sao?"

"Tất nhiên là thật rồi! Chị gạt em làm gì! Cố gắng làm đi nhé! Nhưng, quan trọng nhất vẫn là phải chú ý tới sức khỏe, dù sao sức khỏe mới là vốn liếng của mình. Ngày nào em cũng chỉ biết đóng cọc trong nhà không chịu vận động gì cả, chuyện này không tốt đâu!" Rosé lo lắng nói.

"Em biết rồi, em biết rồi! Em sẽ cố gắng thiết kế, cũng sẽ cố gắng rèn luyện sức khỏe! Cảm ơn! Cảm ơn chị!" Taeyang cúi gập người bày tỏ sự cảm kích của mình.

...

Cùng lúc đó, tại Nine One Hannam.

"Lão gia, phu nhân!" Thấy Chey Sohee và Chun Ae tới, lão quản gia vội chạy đến nghênh tiếp.

Chey Sọhee thấy đám người hầu đang bận bịu, chạy tới chạy lui thì nghi ngờ hỏi: "Đang làm gì thế?"

"Đại tiểu thư phân phó sửa sang lại căn nhà nhỏ bên cạnh nhà kính, nói có người sắp vào ở ạ." Lão quản gia thành thật trả lời.

"Có người vào ở...?" Chey Sohee nghe vậy liền biến sắc.

'Chắc không phải là cô gái kia muốn tới đây sống đấy chứ?'

Chey Sohee liếc nhìn Chun Ae, rõ ràng ông cũng nghĩ tới khả năng này, rốt cuộc cũng dấn dần vào rồi sao...

"Lisa!" Trông thấy con gái từ xa, Chey Sohee vội lên tiếng gọi.

Lisa đang đích thân chỉ đạo cho đám người làm nghe thấy tiếng gọi liền sải bước đi tới: "Ba mẹ, có chuyện gì sao?"

Chey Sohee lườm con gái lớn nhà mình: "Không có chuyện gì thì không thể tới thăm con với Mingie à? Mẹ hỏi con, con đang làm gì đây? Đang yên đang lành sao tự dưng lại lôi nhà ra sửa? Con chuẩn bị cho cô Chaeyoung kia vào ở à?"

Chun Ae trầm mặt: "Kể cả giờ các con có là người yêu đi chăng nữa, nhưng chưa kết hôn đã sống chung thì cũng hơi quá rồi."

Lalisa mặt không đổi sắc đáp: "Choegyeong"

"Cho chơ cái gì?" Chey Sohee không hiểu ý của con trai.

Lalisa: "Người vào ở là Choegyeong, Choeg lão tiên sinh."

"Gì cơ? Chẳng lẽ là Choeg lão, đại sư Quốc họa?" Chun Ae kinh ngạc hỏi.

Lalisa: "Vâng."

"Không phải Choeg đại sư đã về thôn nào xa xôi ở ẩn rồi sao? Đã thế còn không muốn gặp người ngoài! Sao có thể chạy tới đây sống được!" Chun Ae cảm thấy lời nói dối này của con gái thật quá hoang đường.

Lalisa: "Choeg lão đã nhận Mingie làm đệ tử rồi, để tiện cho việc chỉ dạy nên ông ấy đã đồng ý chuyển tới đây."

Vừa dứt lời, Chun Ae và Chey Sohee đều ngỡ ngàng.

Chun Ae: "Con nói cái gì? Choeg lão nhận Mingue làm đệ tử? Chuyện này từ bao giờ vậy?"

Chey Sohee không biết Choeg lão là ai liền gấp gáp nói: "Cái con này, con không thể nói rõ ràng cho dứt điểm được à? Sao hỏi câu nào con cũng chỉ nhảy ra được vài chữ vậy! Rốt cuộc chuyện này là thế nào, con nói rõ cho mẹ nghe xem nào!"

"Sao con lại mời được Choeg đại sư?" Chun Ả truy hỏi, thần sắc khó tránh khỏi có vài tia kích động.

Nếu có thể mời Choeg lão dạy vỡ lòng cho Mingie, đây quả là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!

Mà mấu chốt ở chỗ, Choeg lão không phải là người có thể dùng tiền mà mời về được! Thế nên ông thật sự rất hiếu kì, con gái ông rốt cuộc đã làm thế nào.

"Không phải con." Lalisa vẫn kiệm lời như cũ.

Chun Ae cũng suýt nữa thì bị tính xấu này của thằng con gái làm cho tức chết, ông liếc mắc thấy Hansin đang ngâm nga đi từ cửa vào thì gọi giật lại: "Hansin, con qua đây! Ba có chuyện muốn hỏi!"

Hansin thấy ba mẹ gọi mình liền chần chừ tiến lại, nhưng vẫn cố ý đứng cách xa xa một đoạn: "Ba... ba... ba muốn làm gì? Con có chết cũng không kết hôn đâu!"

Chey Sohee không nói gì lườm cho phát: "Mẹ với ba con muốn hỏi con về chuyện Mingie nhận Choegyeong làm thầy, rốt cuộc chuyện này là thế nào, con có biết chuyện này không?"

"Biết chứ, tối qua lúc Mingie bái sư con cũng ở đó mà! Sao thế?" Hansin gật đầu nói.

"Thật sao! Mau! Mau kể cho ba mẹ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào! Mẹ sắp bị chị con làm tức chết đến nơi rồi!" Chey Sohee vội kéo Hansin tới hỏi.

Hansin gãi đầu: "Thì vì chị dâu con muốn mời Choeg lão xuống núi để hợp tác. Kết quả năm lần bảy lượt tới mời cũng tay không mà về, tới ngày thứ tư, vừa hay lại đúng vào thứ bảy, phong cảnh nơi đó cũng đẹp nên chị dâu tiện đường đưa Mingie đi du xuân luôn. Chị con đi công tác không đi theo được nên con với Daejung chạy theo làm cu li. Lúc đó chị dâu còn bắt được một con thỏ, vốn muốn nướng lên ăn, kết quả Mingie ôm thích quá nên thôi đưa cho con bé chơi, haiz, nướng cho con ăn có phải tốt không, con thỏ đó mập như vậy, chắc là ngon lắm..."

Dây thần kinh trên trán Chun Ae giật giật: "Nói trọng điểm!"

Chey Sọhee bất lực đỡ trán, một đứa thì chữ quý như vàng, một đứa thì lắm mồm, hai đứa này nhà bà không thể trung hòa một tí được sao?

"À..." Hansin chép miệng một cái sau đó mới nói tiếp: "Giữa chừng thì trời đổ mưa, bọn con liền tới chỗ Choeg lão để trú. Sau đó Mingie có tiếp xúc với Choeg lão, hình như ông ấy phát hiện Mingie có thiên bẩm về hội họa nên đã chủ động đưa ra yêu cầu muốn thu nhận đồ đệ... vậy được chưa?"

Chey Sohee gật đầu lia lịa: "Được rồi được rồi!"

Nghe xong, Chun Ae và Chey Sohee đều tỏ ra kinh ngạc, thật không ngờ, Mingie có thể bái Choegyeong làm thầy đều là nhờ cô gái Chaeyoung làm trung gian!

...

Buổi tối.

Sau khi về biệt phủ, Chey Sohee vẫn nghĩ mãi về chuyện này.

Thấy tâm trạng bà cứ treo ngược cành cây mãi, Chun Ae phải lên tiếng hỏi: "Bà đang nghĩ gì thế?"

"Tôi đang nghĩ tới chuyện Mingie bái sư! Không ngờ lại là nhờ vào cô gái kia!" Chey Sohee lẩm bẩm.

Chun Ae nhíu mày: "Cái gì mà nhờ cô gái kia, chẳng phải chỉ là trùng hợp thôi sao? Đều là vì Mingie của chúng ta có tư chất tốt!"

Chey Sohee lắc đầu nói: "Vậy cũng trùng hợp quá... Ông không cảm thấy... từ lúc cô gái đó bắt đầu xuất hiện tới giờ... ừm, mọi chuyện trong nhà chúng ta đều phát triển theo hướng tốt đấy sao! Lisa thay đổi thì không nói, quan trọng là Mingie ấy, cả sức khỏe tới tinh thần ngày càng tốt, gần trở lại giống người bình thường rồi..."

"Không! Sao lại giống người bình thường được! Mingie của chúng ta còn thông minh hơn cả Lisa hồi nhỏ nữa! Giờ, Mingie còn có thể mời được Choeg lão làm thầy dạy vỡ lòng, nghe nói người dạy võ cho thằng bé cũng là một nhân vật rất tài giỏi nữa!"

Chey Sohee nói tới đây bỗng dừng lại, bà nhìn thẳng vào chồng mình nói: "Tất cả những điều này, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cả năm năm qua, tình trạng của LisaMingie đều không hề có chút dấu hiệu thay đổi nào, sao lại thay đổi vào đúng lúc cô gái này xuất hiện?"

Chun Ae nghe vậy miết miết mi tâm: "Rốt cuộc bà muốn nói gì đây?"

"Tôi đang nghĩ tới những gì mà MinUk đại sư nói lúc xem bát tự cho Chaeyoung! Ngài ấy nói mệnh cô ấy là phúc vận vô song, vượng phu hưng gia (tốt cho chồng và gia đình)! Giờ nghĩ lại đúng thật là đang từng bước ứng nghiệm rồi này!" Chey Sohee có chút kích động nói.

Chun Ae ngẩn ra: "Tôi đã bảo bà đừng có tin mấy cái thứ đó rồi cơ mà!"

Tuy miệng nói vậy, nhưng ông vẫn có chút đăm chiêu suy nghĩ...

...

Buổi tối, Rosé mời Taeyang, Minguk và cả Alice cùng ăn bữa cơm, xem như để chúc mừng.

Sau khi về tới nhà tắm rửa xong, cô lôi bộ đồ ngủ liền thân hình thỏ trắng ra mặc, rồi ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tính toán sổ sách.

Gần đây lợi nhuận của Studio rất khả quan, con số trong tài khoản đã vượt qua nghìn vạn, đối với người bình thường mà nói, giờ cô chắc cũng đã được coi là một bà chủ nhỏ giàu có rồi nhỉ!

Rosé tính tính một hồi, có lẽ cô cũng nên mua một căn biệt thự...

Nơi cô đang ở tuy có tính bảo vệ riêng tư rất tốt, nhưng dù sao đây cũng là nơi do công ty sắp xếp, có rất nhiều người biết cô ở đây. Với lại, Lisa đến chỗ này nhiều cũng có điều bất tiện, tốt nhất cô cứ mua một căn nhà riêng thì hơn.

Cũng xem như... là có một cái ổ thuộc về mình...

Bất kể là căn nhà rách do bên FJ xếp cho, hay tòa nhà xa hoa do YG sắp xếp đều không phải nơi thuộc về cô.

Tất nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn là phải tiện cho cô "kim ốc tàng Kiều1" ~.

(1 Kim ốc tàng Kiều: Xuất phát từ điển tích của Hán Vũ Đế, dùng để ám chỉ nơi xa hoa cất giấu người đẹp.)

Sau khi lên kế hoạch kĩ lưỡng, Rosé lên hẳn lịch trình để mua nhà, cô tính sẽ hỏi ý kiến của Lalisa xem chị thích chỗ nào, tất nhiên là cả Mingie nữa...

Thấy còn sớm, Rosé quyết định đi làm hộp cơm tình yêu cho bánh bao nhỏ, nhưng vừa vào tới bếp mới nghĩ ra là hết xì dầu, lần trước cô quên mua.

Thế là cô cởi tạp dề ra, đi mua xì dầu trước.

Vì cửa hàng tạp hóa ở ngay dưới lầu nên Rosé cũng không thay đồ nữa, cô cầm tiền với chìa khóa đi thẳng xuống đó.

"Bà chủ! Cho tôi một chai xì dầu!" Rosé bò ra bàn tiếp tân, để tiền lẻ lên đó.

"Aiz, được, chờ chút!" Trong cửa hàng tạp hóa, một bà chủ tầm bốn năm chục tuổi lấy chai xì dầu đưa cho Rosé, sau đó nhìn cô một lượt, có vẻ không vui nói: "Muộn thế này rồi, mẹ cháu sao lại để một cô gái như cháu ra ngoài mua xì dầu thế này?"

"Ơ...." Rosé nghe vậy đổ mồ hôi: "Không sao đâu ạ, nhà cháu gần đây thôi!"

Lúc này, Rosé đang buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ ngủ liền thân, trông như trẻ vị thành niên tầm mười bảy mười tám tuổi, bảo sao mà bà chủ không hiểu lầm cho được.

"Gần cũng không được, một cô bé xinh xắn như cháu chạy ra ngoài lỡ gặp phải người xấu thì sao! Lần sau không được ra ngoài một mình muộn thế này đâu nhé!" Bà chủ nhắc nhở.

Rosé gật đầu lia lịa: "Em biết rồi, cảm ơn chị ~"

Bà chủ bị một tiếng "chị" của Rosé chọc cười tươi như hoa, liền cho cô một cái kẹo mút màu sắc sặc sỡ: "Cầm lấy ăn đi!"

Thế là, tay Rosé xách một chai xì dầu vừa mua, miệng thì cậm kẹo bà chủ cho, vui vẻ nhảy nhót đi về nhà...

Đang nghĩ xem lát nên làm món gì ngon cho bánh bao nhỏ thì trước mặt bỗng xuất hiện một người.

Là một cô gái lạ mặt.

Cô ta mặt một bộ dạ hành bó sát, trên người toát ra một loại khí chất giống tam sư tỷ Hyeri - mùi của giết chóc.

"Anh Yeong, chú Yong cho mời anh." Cô gái kia mặt không chút thay đổi nói.

Rosé lúc này: "!!!" Mẹ nó! Cư nhiên gặp phải người xấu thật!!!

Tính đến trăm lần cũng không thể ngờ được, cô chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi mà cũng gặp phải người của Yong Sin!

Lúc này thứ duy nhất trên người cô có tể làm vũ khí tự vệ chỉ có mỗi chai xì dầu này thôi.

Cô gái kia nói rồi mở cửa chiếc xe đen bên cạnh ra: "Mời."

Rosé động động não, ngay sau đó, cô cắn kẹo mút rồi nghiêng đầu, dùng giọng điệu không hiểu chuyện gì xảy ra nói: "Chị ơi, chị là ai thế? Hình như chị nhận nhầm người rồi! Em không phải là anh Yeong mà chị vừa nói đâu!"

Cô gái kia nghe thấy vậy thì hơi ngỡ ngàng: "Cô không phải là Oh Yeong?"

Rosé tiếp tục nhai kẹo cót két, trưng ra vẻ mặt vô tội lắc đầu: "Chị à, em là thỏ con!"

Cô ta đánh giá Rosé một lượt, sau đó đánh mắt về phía khu chung cư, ánh mắt sắc lạnh nói: "Tôi thấy cô từ phòng 701 ra."

Rosé gãi gãi đầu: "701 là nhà của một chị em quen, em thường qua đó chơi nhưng... chị ấy là con gái, không phải là anh!"

Thấy bộ dạng ngây thơ của Rosé, cô gái kia càng tỏ ra nghi ngờ.

Tuy cô ta đã biết Oh Yeong là con gái, cũng từng thấy ảnh lúc là con gái của người ta, nhưng nếu so sánh với người trước mắt, quả thật không phải là cùng một người.

'Chẳng lẽ, cô ta nhầm thật sao?'

"Ối, đã muộn thế này rồi á! Chị gái xinh đẹp ơi, em phải về rồi! Nếu không mẹ em sẽ mắng em mất! Bye bye ~" Rosé nói rồi lại nhảy chân sáo tung ta tung tăng rời đi.

Phía sau, vẻ mặt người kia rõ ràng có chút đắn đo.

Lúc này, tai nghe bluetooth vang lên một giọng nói: "Đón được người chưa?"

"Xin lỗi chú Yong, vừa xong tôi đã nhận nhầm mục tiêu."

"Nhầm mục tiêu?"

"Vâng, tôi vừa gửi một tấm ảnh vào điện thoại chú, phiền chú kiểm cho xem người đó có phải Oh Yeong không."

Sau đó, tai nghe bluetooth truyền lại: "Người trong ảnh... là Oh Yeong."

Cô gái: "..." Con mẹ nó đùa tôi chắc? Đây là Oh Yeong?

Năm đó Oh Yeong còn là nam thần của cô đấy! Nam thần đang yên đang lành trở thành phụ nữ thì thôi đi! Giờ còn trở thành một con thỏ trắng ngây thơ ngốc nghếch thế này là sao?

"Chú Yong! Xin lỗi! Là sai sót của tôi!"

Phía bên kia đường truyền, Yong Sin ho nhẹ một tiếng: "Quên đi, lần này... cũng không thể trách cô được, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi!"

"Vâng."

Cô ta dập điện thoại rồi đứng dậy, bật một cái, leo lên tường, cấp tốc đuổi theo Rosé.

Một lát sau.

Rosé khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của cô gái kia, vội chạy về chung cư, bỗng một bóng đen từ trên trời xuống, đáp xuống trước mặt cô.

Thấy người trước mắt, Rosé suýt nữa buột miệng chửi thề!

Không phải hỏi, chắc chắn là bị phát hiện rồi.

Cô gái lạnh lùng đứng trước mặt Rosé, dùng ánh mắt laze xuyên thấu đánh giá cô: "Kĩ thuật ngụy trang của anh Yeong quả nhiên là lợi hại, ngay đến tôi cũng suýt nữa thì bị anh qua mặt!"

Rosé: "..." Ngụy trang cái shit gì! Thường ngày ông đây cũng vậy nhé! Đây mới là bản chất của ông nhé! Ông đây vốn là một chú thỏ đáng yêu đấy, đồ loài người ngu dốt!

Ánh mắt Rosé lập tức trở nên ác liệt lạnh lẽo: "Tốt xấu gì ngày trước cũng là người cùng hội cùng thuyền, tôi không muốn làm cô bị thương, tránh ra, đừng đợi tôi ra tay!"

Cô gái kia nghe thấy vậy, không bận tâm nở nụ cười: "Nếu là trước đây, tôi quả thật không phải là đối thủ của anh, nhưng giờ... nghe nói anh còn không qua nổi năm chiêu của Hyeri?"

Rosé: "!!!" Số chó rồi! Chuyện này mà cô ta cũng biết?

"Anh Yeong, đi với tôi một chuyến, nếu có thể, tôi cũng không muốn làm anh bị thương." Cô gái kia lên tiếng.

Rosé đảo mắt thấy khẩu súng bên hông cô ta, biết cô ta thuyết phục không được sẽ động thủ.

Chưa nói tới việc giờ trong tay cô không có vũ khí, kể cả có đi chăng nữa, cơ mà nếu đã là người do Yong Sin cử tới thì sao cô có thể đối phó được.

Cuối cùng, Roseé vẫn thức thời lên xe.

Trên xe còn một người đàn ông nữa, hắn ta ngồi phía trước lái xe, còn cô gái kia thì ngồi sau với Rosé.

Cô ta lục soát khắp người Rosé, ngay đến chiếc kẹp tăm trên đầu cũng không bỏ qua.

Rosé nghiêng đầu, nhìn cô gái đang bận rộn lục soát mình, lạnh lùng nói: "Đừng sờ nữa cưng à, tôi chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi, ngay đến điện thoại còn không mang thì trên người làm gì có vật gì nguy hiểm chứ?"

Nghe giọng nói kia cô gái sững người ra, lỗ tai bỗng nóng rực lên...

Đó là tiếng của Oh Yeong... là giọng điệu của Oh Yeong...

Kể cả giờ Rosé có đang trong bộ dạng thiếu nữ chưa tới tuổi vị thành niên, nhưng với ngữ khí vừa rồi cũng có thể chắc chắn cô là Oh Yeong.

Cô gái kia lắc đầu cố hoàn hồn lại, sau đó liền trói chặt Rosé, không dám lơ là thiếu cảnh giác.

"Em gái xinh đẹp ơi, có thể tiết lộ một chút xem Yong quân sư mời tôi tới đó làm gì được không?" Rosé hỏi dò.

"Tôi chỉ làm theo lệnh, những chuyện khác tôi không biết." Cô gái lạnh nhạt nói.

"Cô cũng là thủ hạ của Satan, sao trước đây tôi chưa thấy cô bao giờ nhỉ?"

Cô gái không trả lời, cũng không tiếp lời Rosé nữa.

Hết cách, Rosé đành nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng xem xét tình hình.

Điều khiến Rosé không khỏi kinh ngạc là, tuy đối phương trói cô nhưng lại không hề bịt mắt cô, có vẻ như hoàn toàn không hề bận tâm tới việc cô biết lát nữa mình sẽ bị đưa tới đâu.

Ánh đèn và xe cộ lướt qua ngoài cửa sổ ngày càng ít, chiệc xe dần chạy ra khu vực ngoại thành...

Rốt cuộc đám người này muốn đưa cô đi đâu? Lái xa hơn nữa là tới vùng hoang vu rồi...

Khi Rosé đang suy đoán đủ thứ trong đầu, cuối cùng chiếc xe cũng đỗ lại trước một căn biệt thự kiểu Âu cổ kính.

Sau khi xuống xe, thấy rõ nơi trước mắt, sắc mặt Rosé bỗng tái nhợt, cắt không còn giọt máu!

Đệch! Đây là... Đây chẳng phải căn nhà ma nổi tiếng của Seoul sao?

Nghe nói có một người phụ nữ từng treo cổ chết trong nhà, thấy bảo lúc ấy người phụ nữ đó đã mang thai, một thi hai mạng. Thế nên từ đó về sau căn nhà bắt đầu xảy ra rất nhiều chuyện quỷ quái, thậm chí còn dọa chết người tới đây ở, dần dần cũng không ai dám tiếp nhận căn nhà này nữa...

Chuyện quái gì thế này! Bao nhiêu nơi không tới, sao cứ nhất quyết phải đưa cô tới đây? Cô sợ ma nhất đấy có biết không hả!!!

"Anh Yeong, xin hãy buông tay."

Hai tay Rosé lúc này đang bị trói, chỉ biết dựa vào mấy ngón tay bám chặt lấy cửa xe, sống chết cũng không chịu buông, không chỉ vậy, cô còn chui tọt lại vào xe.

Cô gái cùng tên tài xế đưa mắt nhìn nhau, sau đó tiến lên lôi cô ra ngoài.

Sau lưng Rosé bị dí súng thế nên đành nhận mệnh bước từng bước về phía căn nhà ma đáng sợ trước mắt.

Cô gái đồ đen thấy sắc mặt Rosé trắng bệch, hai chân run rẩy, thoáng tỏ ra ngờ vực.

Ban nãy trên đường Rosé bình tĩnh lắm mà, thậm chí còn ngủ một giấc nữa, nhưng vừa tới đây lại sợ đến mức này.

Nhưng cũng không thể trách Rosé được, người đó... quả thật rất đáng sợ!

Sau đó, "cạch" một tiếng, cô gái áo đen đẩy cánh cổng căn biệt thự ra.

Chỉ thấy bên trong căn nhà trống rỗng, một mảng u ám.

Trong nhà không có ánh đèn, chỉ có mấy ngọn nến trắng trên vách tường, ánh nến hơi rung nhẹ, tản ra ánh sáng mờ mờ tăm tối, càng khiến nơi này thêm phần quỷ dị.

Dưới ánh nến u ám, những bức tranh chân dung trên tường trông càng giống quỷ, dọa người đến phát kinh, lúc đi, tiếng bước chân "cộc cộc cộc" cứ vang vọng khắp ngóc ngách của căn nhà.

Đồng hồ quả lắc, gương đồng, chân nến bằng bạc, sừng hươu răng thú... được trang trí từng góc trong căn nhà, nơi này thiệt giống như một nơi để quay phim ma, như thể chỉ cần sểnh ra chút thôi thì trong gương sẽ hiện ra một gương mặt quỷ máu tanh dữ tợn, hoặc một con ma mặc đồ trắng treo cổ đột nhiên xuất hiện trước mắt...

Rosé gian nan tiến từng bước một, bước chân ngày càng nặng như đeo chì.

Phía sau, cô gái áo đen dí súng ép cô bước về phía trước thấy cô đi càng ngày càng chậm, liền bắt đầu khó chịu.

Cô ta đang định mở miệng giục, thì đúng lúc này, trong căn nhà tĩnh mịch bỗng "cạch" một tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc treo tường chỉ đúng mười hai giờ.

"Tong"

"Tong"

"Tong"

....

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA MA!!!!!!!" Lúc tiếng chuông vang lên, Rosé suýt nữa thì hét tung nóc nhà, cô lộn ngược lại, đập đầu vào ngực cô gái kia, không ngừng run rẩy, rõ ràng đã sợ đến phát run.

Cô gái áo đen: "..." Nam thần... thế mà... Sợ ma???

Ngay lúc này, cô ta quả thật đúng là phải nghi ngờ về cuộc đời này rồi...

Đáng sợ nhất là, hình tượng nam thần trong lòng cô đã từng bước sụp đổ, nát bét, tan thành mây khói...

Nam thần cái gì chứ, chỉ là phù du thôi...

"Chỉ là tiếng chuông thôi mà." Cô ta lạnh nhạt nhìn con thỏ trong lòng.

"Tiếng... tiếng chuông à... Dọa... Dọa chết tôi rồi hu hu hu..."

"..."

Một lúc lâu sau, cô gái kia mới đưa được Rosé lên một trong những căn phòng ở trên lầu.

Chỉ có vài bước thôi, nhưng Rosé làm như trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn vậy.

Lúc đầu cô gái kia còn tưởng Rosé cố tình kéo dài thời gian, nhưng sau đó mới phát hiện trán cô không ngừng đổ mồ hôi, trông có vẻ thật sự rất sợ hãi, tuyệt đối không phải là giả bộ.

Rosé thấy cô gái quay người rời đi, lập tức lo lắng đuổi theo chặn lại: "Cô đi đâu?"

"Xin chờ một lát."

"Thế giờ cô định bỏ tôi lại đây một mình à? Không được! Cô đừng đi! Rốt cuộc muốn tôi đợi cái gì? Cô ở đây đợi với tôi không được sao? Cô không sợ tôi lén chạy mất à?"

"Nhiệm vụ của tôi chỉ tới đây thôi."

Cho dù Rosé có khẩn cầu thế nào, đối phương vẫn vô tình dứt áo rời đi.

"Đệch! Đợi ông đây đây giả nam xem cô còn đi dứt khoát được thế không!"

Cô gái kia bước đi ngày càng một xa, xa tới mất dạng...

Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, không có lấy một tiếng vang, Rosé chỉ cần hơi dịch chuyển chút thôi là sẽ phát ra tiếng động, dù có nhỏ mấy cũng sẽ bị phóng to vô hạn, vang vọng mãi bên tai, vô cùng khủng hoảng.

Lúc có hai người đã sợ thế rồi, giờ còn mỗi mình, đối với Rosé mà nói đúng là cực hình!

Rosé hít sâu một hơi, cô đọc hết từ Đại Bi Chú đến Thanh Tâm Chú rồi lại Kim Cương Kinh, hết rồi lại tới các giá trị nòng cốt của xã hội chủ nghĩa, cộng sản... không còn gì để đọc để niệm nữa thì cô lại bắt đầu đánh giá căn phòng để phân tán sự chú ý.

Trong gian phòng này chỉ trang trí một ngọn nến trắng phát ra tia sáng lờ mờ, dựa vào đó có thể thấy được phong cách trong và ngoài căn phòng này đều như nhau, chỉ khác ở chỗ là càng u ám đáng sợ hơn. Hơn nữa, cô phát hiện gian phòng này rất lớn, từ cấu trúc tới bố trí có thể thấy chắc đây là buồng ngủ chính.

Buồng ngủ chính!!!

Nghĩ tới đây, Rosé vốn đang đứng ở cửa để quan sát căn phòng giờ nhảy phốc ra, tránh khỏi cánh cửa, trốn vào một góc xa xa.

Người phụ nữ tự sát trong truyền thuyết kia chẳng phải đã treo cổ ở cửa buồng ngủ chính sao?

Chính là cái vị trí mà cô vừa mới đứng!!!

Cuối cùng cô cũng biết âm mưu của bọn chúng rồi, rõ ràng bọn chúng đã chuẩn bị cái này để dọa chết tươi cô mà!

Có những chuyện có dùng cả đời cũng không thể khắc phục được, ví dụ như việc Rosé sợ ma.

Khi còn nhỏ, lúc cô còn đang ở chỗ ba mẹ nuôi, bà nội trọng nam khinh nữ, đã nhiều lần có ý muốn vứt bỏ cô, có một lần bà ấy đã bỏ cô lại một mình ở bãi tha ma.

Cô cứ ngẩn ngơ ở đó tròn hai ngày hai đêm...

Tình hình lúc ấy, tới giờ cô cũng không dám nhớ lại. Vì thế mà dẫn đến việc cô vẫn rất sợ ma, dù cô biết đó chỉ là thứ hư vô, nhưng cô không khắc phục được và cô cũng không dám xem bộ phim nào liên quan tới ma quỷ là vì thế.

Rosé hít sâu một hơi, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, cô muốn thử tháo dây trói trên cổ tay, nhưng không cách nào tháo được vì đối phương dùng cách trói chuyên nghiệp, dây thừng cũng được làm từ chất liệu đặc biệt, căn bản không thể tháo nổi. Cô gắng gượng lết đôi chân yếu ớt của mình đi tra xét một vòng trong phòng, cửa chính và cánh cửa sổ duy nhất đều đã bị khóa chặt.

Rosé nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm, thấy bên trong là một gương mặt trắng bệch, đó chính là cô, giống như vật tuẫn táng được chôn sâu dưới phần mộ u ám đáng sợ vậy...

Giờ Rosé chẳng còn sức đâu để mà nghĩ tới việc tại sao Yong Sin lại nhốt cô ở đây nữa...

Trong căn phòng này, nơi duy nhất khiến cô có thể cảm thấy dễ chịu một chút, có lẽ chính là chiếc giường.

Chân Rosé mềm nhũn, suýt thì không đi nổi nữa, cô từ từ di chuyển tới chiếc giường, sao đó ôm gối, cuộn tròn mình lại.

Thời gian từng chút trôi qua.

Vẫn không có ai tới, không có lấy một tiếng động.

Tĩnh mịch đến mức dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

Mãi đến khi ngay đến cây nến trên bàn trang điểm cháy hết và dụi tắt.

Cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Gân trên người Rosé căng cứng tới mức như muốn đứt hết, trong đầu cô bị trấn áp bởi một thứ gì đó ở nơi sâu thẳm nhất, tựa như một con mãnh thú đang dốc toàn bộ sức lực chi phối...

Một đứa bé bị người thân bỏ rơi, nó cứ đợi ở nơi đó, cuối cùng lại chỉ đợi được những tiếng kêu gào của con thú hoang đáng sợ truyền từ trong rừng tới...

Nó chạy mãi chạy mãi và bị vấp ngã, vừa cúi đầu nhìn thì chỉ thấy một khúc xương đùi trắng toát...

Nó lạc trong khu rừng đầy mồ mả và xác chết, đợi từ đêm đen tới sáng, rồi lại từ sáng tới đêm, đợi mãi đợi mãi cũng không thấy ai tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro