Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em chẳng cần quà gì hết, chị là món quà tốt nhất rồi!

"Khụ... cái này..." Rosé cũng thấy mình hơi đuối lí nên mềm giọng, vuốt vuốt lưng Lalisa: "Chắc chắn rồi sẽ có ngày đó mà! Không cần vội, không cần vội!"

"Chaeyoung, chị đã từng nói vấn đề duy nhất mà em cần phải suy nghĩ chỉ là em có yêu chị hay không thôi. Giờ câu nói này vẫn còn hiệu lực, chỉ cần em gật đầu, em chính là vợ của Lalisa chị, là dâu cả của Manoban gia. Không có bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản được."

Lalisa đang muốn cam kết với cô, bất luận là vì gia đình của chị hay yếu tố gì đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng tới quyết định của chị.

"Em biết... chị đừng nghe thủ tướng Chung, ông ấy không rõ tình hình. Chắc tưởng chị cố tình không muốn công khai quan hệ của chúng ta nên mới nói vậy thôi... A, nói mới nhớ những lời Chung Chin Mae nói với em ngày hôm nay rốt cuộc có ý gì nhỉ?" Rosé khó hiểu hỏi.

"Sau lần ở sân bắn, có lẽ ông ấy đã âm thầm đi điều tra về thân phận của em rồi cũng nên." Đáy mắt Lalisa dần tối lại.

Rosé cau mày: "Ý của chị là... ông ấy đã tra ra việc em là con nuôi của Park gia... hay, ông ấy biết chuyện em là cháu gái của ông ấy... nên mới tiện thể quan tâm một chút? Nhưng... nhà họ Chung ngay đến cả Chung Hayoon còn không nhận, sao lại đi để ý tới một đứa ngay đến Chung Hayoon cũng không nhận như em?"

Chuyện này chẳng hợp logic chút nào...

"Em không thấy Chung Chin Mae rất thích em à?" Lúc này, giọng của Lalisa có vẻ không được vui. Cái cảm giác bị người khác nhớ nhung tới bảo bối mà mình luôn cất giấu đúng là khó chịu mà!

"Í? Thật ấy hả?" Rosé hơi ngạc nhiên, cô chỉ cảm thấy thái độ của Chung Chin Mae đối với cô cũng chỉ là ôn hòa hơn người khác một chút thôi.

"Vì khả năng bắn súng thiên bẩm của em đấy. Con trai ông ấy vô dụng tới nỗi không cứu chữa được, nên tính chuyển hi vọng sang em, thậm chí còn có khả năng không từ bỏ ý định muốn kéo em vào quân đội nữa, thế nên tốt nhất em tránh xa ông ta ra thì hơn." Lalisa nghiêm túc cảnh cáo.

"Vâng vâng vâng..." Rosé gật đầu lia lịa: "Lần trước em đã khẳng định là em sẽ không vào quân đội rồi mà! Với lại, nơi đó không có tự do, lỡ em ở trong đó mười ngày nửa tháng không được gặp chị, chẳng phải em sẽ nhớ chị muốn chết sao!"

Mãi tới lúc này vẻ mặt lạnh như băng của Lalisa mới dịu xuống vài phần, chị ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nhìn cô chăm chú: "Chaengyoung, nhớ kĩ những lời em nói hôm nay. Cho dù không có ngày đó, chị cũng sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào thay đổi suy nghĩ đâu."

"Ối... xin lỗi, xin lỗi! Có phải làm phiền hai người rồi không?" Hansin lấy tay che mắt, ngoài việc ngón tay mở to quá mức thì điệu bộ đúng kiểu "trẻ con ngoan không nên nhìn chuyện người lớn".

Lalisa: "Có việc?"

"Có! Có vẻ như có kẻ phá đám! Chị đi xem một chút là biết à..."

Một lúc lâu sau, Hansin, Lalisa và Rosé đã đứng ở ngoài vườn.

Chỉ thấy trước cổng đặt một bó hoa đen, dưới ánh đèn những giọt sương lóng lánh đọng trên bó hoa phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn đã thấy không lành.

"Đây là..." Rosé cau mày: "Nếu như em không nhận nhầm thì hoa này là Mạn Đà La đen à?"

Hansin gật đầu: "Phải, vào lễ mừng thọ của người ta mà lại đi tặng cái hoa vừa đen vừa xúi quẩy này rõ ràng là muốn gây chuyện chứ gì nữa?"

Đồng tử Rosé lóe lên, cô theo phản xạ liếc nhìn Lalisa, bỗng cảm thấy bất an khó tả.

Bởi vì... ý nghĩa của hoa Mạn Đà La đen là... trả thù! Là cô nghĩ nhiều rồi sao?

Lúc này, cũng không biết Lalisa đang nghĩ gì, trên mặt anh không có bất cứ cảm xúc nào.

"Có cần phải kiểm tra camera giám sát không?" Rosé dò hỏi.

Lalisa ấn ấn điện thoại mấy cái, sau đó mở ra phần video giám sát. Xem đi xem lại mấy lần, bọn họ lại phát hiện ra bó hoa kia là bỗng nhiên tự xuất hiện.

Rosé nhíu mày: "Khúc giữa có một đoạn bị người ta cố tình xóa đi!"

Bằng không sao bó hoa này có thể tự dưng lòi ra được, rõ ràng đã có người động tay động chân tới camera.

Hansin khinh thường hừ một tiếng: "Trò mèo, thế mà lại dám giở trò này trước mặt chị tôi!"

Lalisa lại ấn vài cái trên điện thoại, hình như là để mở phần mềm gì đó. Đợi mấy phút, chị lại bật camera lên, lần này, trong video xuất hiện một bóng người...

Trong hình, có một người đi từ xa tới, người này mặc một cây đen như muốn hòa làm một với bóng đêm, trong tay ôm một đóa hoa màu đen to, tiến thật chậm về phía cổng rồi cúi người đặt bó hoa xuống, sau đó đứng dậy lướt mắt nhìn về phía hình ảnh náo nhiệt trong vườn.

Ánh sáng vốn tối lại thêm việc người đàn ông này đeo kính đen và khẩu trang nên hoàn toàn không thể thấy rõ tướng mạo của người này, chỉ thấy một bóng dáng lờ mờ.

Người đó lẳng lặng đứng đó hẳn một lúc lâu. Sau đó, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía máy camera, lúc này mọi người có cảm giác giống như người này đang tỏ ra khiêu khích, hung hăng nhìn thẳng vào mọi người qua video.

Nhìn xong liền quay người rời khỏi đó, vài cánh hoa đen bay từ trên người kia xuống, thân ảnh biến mất trong màn đêm đen kịt...

"Chị, em kiểm tra rồi, chỉ có một bó hoa thôi, không có gì khác nữa cả, đây có vẻ như là một trò đùa ác ý..." Hansin nói.

Lalisa nhấc bó hoa lên, nhìn qua rồi tiện tay dúi vào tay Hansin: "Vứt đi."

"Oh..." Hansin gật đầu: "Tránh để ba nhìn thấy lại phiền lòng."

Rosé bất giác nhìn về phía đêm đen phía sau mình, rồi mới đi theo Lalisa: "Người gì thế không biết, đang yên đang lành tự dưng lại tặng hoa này cho người ta vào ngày mừng thọ?"

"Không cần để tâm đâu, một kẻ rảnh rỗi mà thôi." Lalisa xoa đầu cô, như thể không hề đặt chuyện này vào trong lòng.

Lúc này, phía sau truyền tới tiếng thở dốc, một cô hầu chạy tới nói...

"Đại tiểu thư, hóa ra là cô ở đây, Lão gia và Lão phu nhân mời cô qua!"

"Ừ." Lalisa đáp một tiếng, sau đó dặn Rosé: "Đợi chị một lát, đừng chạy lung tung."

"Ừ ừ, biết rồi, chị mau đi đi!"

Sau khi Lalisa rời khỏi đó, Rosé lại nhìn ra cổng, ngẩn ra một lúc lâu.

Cái loại chuyện tặng hoa mang ý nghĩa đen đủi thế này đối với Lalisa mà nói thì chẳng đáng để nhắc tới, chỉ là, người vừa mới xuất hiện trong camera kia... sao lại mang đến cho cô chút ảo giác quen thuộc nhỉ...

...

Trong thư phòng.

"Tới rồi à, ngồi đi."

Chun Ae cũng không nhiều lời, hỏi thẳng luôn: "Lisa, Mingie trộm vía trông có da có thịt hơn rồi, bước đi hay tư thái cũng có thay đổi, tính tình hay thần sắc cũng tốt hơn trước nhiều... khoảng thời gian này, có phải nó được tập luyện gì đó không?"

"Vâng, có mời một sư phụ về dạy cho con bé." Lalisa đáp.

"Mingie đồng ý học?"

"Trước mắt học cũng không sai."

"Vậy à... được được được..." Chun Ae gật đầu, tỏ ra vui mừng.

"Phải rồi, Lisa à, giờ con với Rosé đang sống chung với nhau à?" Chey So-hee vờ như chỉ tùy ý hỏi.

Lalisa: "Không có."

Chey So-hee nghe vậy có chút bất đắc dĩ, thoáng lộ vẻ kinh ngạc, biết ngay mà với tính cách của con bà không thể nhanh như thế được. Haiz, với tính cách của nó, dù có đang qua lại với nhau thì cũng không biết tới ngày nào mới có được con gái nhà người ta đây...

Chey So-hee dẹp suy nghĩ của mình sang một bên, nhân cơ hội này đưa ý kiến: "Vì sợ bị phóng viên chụp được à? Sao con không mua cho con bé một căn biệt thự riêng, tới lúc đó con với Mingie thỉnh thoảng cũng có thể tới ở cùng mà!"

Lalisa nhìn mẹ mình.

Chey So-hee cũng biết mình thay đổi thái độ nhanh quá nên khẽ ho nhẹ một cái: "Ý của mẹ là... bình thường hai đứa bận như vậy. Nhất là cô gái kia, nghề đó sớm đi tối về thế thì bình thường ai chăm Mingie? Nếu sống chung tốt xấu gì cũng tiện hơn! Tới lúc đó mẹ sẽ cử mấy người làm tin tưởng tới đó, như vậy không phải rất tốt sao?"

Có vẻ như Chun Ae cũng chấp nhận giải pháp này, ông tiếp lời: "Căn biệt thự đó cứ đứng tên cô ấy đi, cô ấy chăm sóc Mingie lâu như vậy, đây cũng là chuyện nên làm."

Hai người cuối cùng cũng nhận thức được sức ảnh hưởng của Rosé đối với Mingie, hi vọng cô có thể có nhiều thời gian chăm sóc và dạy dỗ cho Mingie hơn. Chỉ là, họ vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được, thế nên mới đưa ra đề nghị muốn cử vài người tới chỗ chị, trên thực tế xem như để tiện giám sát luôn.

"Không cần đâu, giờ bọn con như thế này cũng là tốt rồi." Tất nhiên là Lalisa hiểu rõ ý định của hai người, nên chị từ chối thẳng luôn.

Chun Ae nhíu mày: "Tốt chỗ nào? Lúc bận lên thì vài ba ngày Mingie cũng không nhìn thấy các con đâu, thỉnh thoảng gặp mặt lại còn phải lén lén lút lút! Thế nên... ba mới nói nghề của cô ấy có vấn đề... giải nghệ thì có gì không tốt?"

"Phải đấy, nếu cô ấy có thể từ chức rồi toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Mingie thì như vậy không phải càng tốt hơn sao? Nhà mình tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi cô ấy!"

Thấy hai ông bà người tung kẻ hứng, Lalisa trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Thế nên ý của ba mẹ là, sau khi cô ấy từ chức thì sẽ làm bà chủ của cái nhà Manoban này hả?"

Vừa dứt lời, Chun Ae và Chey So-hee đều trợn tròn mắt.

"Bà... bà chủ...?"

Bà chủ cái gì chứ! Ý của họ rõ ràng là muốn để cô gái đó làm bảo mẫu và gia sư cho Mingie thôi mà! Con nhóc này rõ ràng biết còn cố ý nói lời chặn miệng họ như vậy...

Lalisa: "Nếu như ba mẹ có ý này thì con có thể suy nghĩ một chút."

Chey So-hee bất lực nói: "Lisa à, có bao nhiêu cô gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang như thế, sao con cứ phải là cô ấy mới được?"

Trước đây họ cứ tưởng con mình vô cảm, giờ nếu đã chắc chắn có thể thích được phụ nữ, vậy sao không thể là cô gái xuất sắc và hợp với nó hơn?

"Bất luận là về gia thế hay học thức Ji-eun có chỗ nào không hơn cô ta cả trăm lần?" Chun Ae tỏ ra khó chịu.

Lalisa đứng dậy, tiện tay chỉnh lại tay áo rồi quay người rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, chị dừng bước chậm rãi nói: "Con chỉ có hứng thú và có cảm giác với mình cô ấy."

Chun Ae: "..."

Chey So-hee: "..."

Lúc hai ông bà đang dại ra, Lalisa lại thêm một câu nữa trước khi thản nhiên rời đi: "Nếu ba mẹ còn muốn có thêm một cô cháu gái nữa, vậy tốt nhất hãy đối xử với mẹ tương lai của cháu gái hai người tốt một chút đi."

Nói xong, chị cất bước rời đi, bỏ lại Chun Ae và Chey So-hee tiếp tục trợn mắt đứng ngẩn ra đó.

Một lúc lâu sau, hai người mới hoàn hồn lại được.

"Con... cái con thối thây này! Có ai nói chuyện với ba mẹ như nó không hả?" Chey So-hee dở khóc dở cười, lo lắng nhìn về phía Chun Ae: "Chun Ae... ông nói xem rốt cuộc Lisa nói là thật hay giả..."

"Sao tôi biết được!" Chun Ae tức giận nói.

"Sao tôi càng nghĩ càng thấy có khả năng đó nhỉ... nếu không con của ông sao lại cứ khăng khăng phải là cô ấy mới được..."

Chun Ae sầm mặt không nói gì, thật ra nếu người nói cái câu dọa người này là Hansin, ông sẽ tát ngay cho một cái. Nhưng đây là con gái lớn của ông nói, với tình cảnh mấy năm nay của nó... quả thật cũng có vài phần đáng tin!

Năm năm trước chỉ vì lo lắng mà bọn họ đã dùng những thủ đoạn quá khích, dẫn đến việc tình trạng của nó sau này càng trở nên nghiêm trọng hơn, khiến nó bài xích phụ nữ... nói không chừng thật sự còn có di chứng nữa cũng nên...

Không biết Chey So-hee nghĩ tới chuyện gì mà kích động phấn khởi đi qua đi lại trong phòng: "Aiz, cháu gái... nếu thật sự có thêm một cô cháu gái nữa thì tốt biết mấy... cô bé đó xinh xắn như vậy... con đẻ ra sau này chắc chắn sẽ xinh lắm... Mingie cũng không cần phải cô đơn một mình nữa, có người bầu bạn rồi..."

Thấy Chey So-hee cứ nói lảm nhảm, mặt Chun Ae đen lại: "Bà nghĩ xa quá rồi đấy!"

Tuy ông nói vậy nhưng rõ ràng trên mặt cũng đang tỏ ra rất mong chờ. Kiếp này ông có 2 đưa con, mà cả 2 đưa thì đứa nào cũng khiến ba mẹ phải nhọc lòng, nếu thật sự có một cô cháu gái đáng yêu, vậy... Không được, không được! Phải dừng lại ngay! Không thể mắc bẫy con ranh đó được!

Có điều rõ ràng chiêu này của Lalisa quá độc, hoàn toàn nắm được thế yếu của hai ông bà, vừa nhắc tới việc có cháu gái, trong đầu đã không ngừng kì vọng rồi...

'Ôi, cháu gái đáng yêu của họ...'

...

—-Tại Nine One Hannam.-----

Rosé cẩn thận đặt Mingie ngủ cả dọc đường xuống giường rồi đắp chăn lại cho con bé.

Cô nằm nhoài lên mép giường, nâng gương mặt mềm mại trắng mịn của bánh bao nhỏ lên, có nhìn thế nào cũng không đủ: "Lalisa, bảo bối của chúng ta có phải tối nay quá ngầu rồi không?"

Lalisa: "Ừ, giống chị."

Thấy Lalisa tỏ ra nghiêm túc, Rosé bật cười: "Ừ ừ, không sai, giống chị."

"Nói ra thì may mà tối nay có chị, trước đó thằng nhóc Kool Ji Tae kia miệng chó không nhả được ngà voi, suýt chút nữa em không nhịn được nữa rồi đấy, may mà chị ra hiệu cho em... cơ mà, trong tình huống đó, lỡ Mingie không mở miệng thì làm thế nào?" Rosé hỏi.

Lalisa: "Đi kiểm tra lại DNA."

"A..." Rosé cạn lời. Có lòng tin với nòi giống của mình ghê cơ!

"Giờ không cần nữa rồi, Mingie quả đúng là giống của chị đấy, hổ phụ sinh hổ tử mà! Hê hê hê ~"

"Chaeyoung!" Lalisa bỗng nhìn cô chằm chằm.

"Ừm, sao thế?"

Lalisa hình như có chút do dự gì đó, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Em... sẽ không để ý chứ?"

"Để ý chuyện gì?" Rosé thấy khó hiểu.

"Mingie không phải là con đẻ của em." Lalisa hỏi, ánh mắt chị rõ ràng có phần hơi căng thẳng.

Rosé chớp mắt, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà bật thốt lên: "Sao em lại để ý chuyện đó chứ! Kể cả Mingie không phải là con đẻ của chị, em cũng sẽ không bận tâm đâu!"

Cô thích Mingie chỉ vì nhóc là Mingie, chẳng liên quan gì tới việc ai sinh ra nhóc ra cả.

Cô cũng không nói rõ được rốt cuộc sao lại như vậy, nhưng cô thích, thích nhóc không chịu nổi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy bé con cô đã thích rồi, chỉ cần thấy Mingie thì cô sẽ thấy vui vẻ và thỏa mãn vô cùng.

Thấy Rosé trả lời như vậy, Lalisa dở khóc dở cười đỡ trán.

"Được rồi, coi như chị chưa hỏi đi."

"Đúng rồi, Lalisa, lúc tối ấy... ba mẹ chị gọi chị qua nói gì vậy?" Rosé có thể chắc chắn đó là việc có liên quan tới cô, thế nên ít nhiều gì cô vẫn có chút để ý.

Lalisa nhìn cô, đáp: "Nói một chút về chuyện con của bọn mình."

"Hả? Con nào của chúng mình? Đệch! Không phải là chị lừa họ em có thai rồi đấy chứ? Tới lúc đó em móc đâu ra một đứa bé cho họ hả?" Rosé phát hoảng.

Lalisa: "Không phải."

Rosé còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Lalisa nói tiếp: "Chị nói chỉ có cảm giác với mình em. Nếu họ còn muốn Mingie có thêm em gái, chỉ có thể dựa vào em, thế nên phải đối xử với em tốt một chút."

Rosé trợn tròn mắt: "Đ... đệch! Chị lừa đảo cũng hơi quá rồi đấy..."
'Thà bảo cô có thai đi còn hơn!'

Lalisa nặng nề nhìn cô: "Chị không có lừa."

Rosé nheo mắt: "Ồ, không lừa? Chẳng lẽ chị đã thử với cô khác rồi?"

Lalisa: "Không cần thử."

"Vậy làm sao chị biết... chị chỉ có thể có cảm giác với em... hơn nữa, nếu chị không có cảm giác với người khác, vậy sao mà có Mingie được?" Rosé nghĩ tới vấn đề mang tính quyết định.

Vừa dứt lời, sắc mặt Lalisa lập tức trầm xuống, như bị nhắc đến điều gì đó cấm kỵ.

Rosé cũng biết chị rất bài xích khi nói về vấn đề này, nên từ trước tới giờ cô không hề nói tới, hôm nay vô ý lại buột miệng nói ra...

"Chuyện đó... em cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi, chị không cần trả lời đâu." Rosé chữa cháy..

Ai cũng có những chuyện không muốn nhắc tới, nên trước giờ cô cũng không quá để ý tới quá khứ của Lalisa.

Lalisa nhéo nhéo mi tâm, trầm mặc một hồi lâu.

Sau đó chị nhìn cô, khẽ thở dài, nói: "Từ trước tới giờ chị chưa từng chạm vào bất kể trai hay gái, vì thế ba mẹ chị rất lo lắng, thậm chí còn lo tới nỗi nghĩ chị mắc chứng vô cảm. Khi chị chứng minh cho họ thấy, ngay đến cả đàn ông chị cũng không hứng thú, thì có vẻ họ lại càng lo lắng hơn... Năm năm trước, hai ông bà hùa vào với Hansin, bỏ thuốc chị, sau đó đưa một cô gái vào cho chị. Chị không có kí ức gì về lúc đó cả, nhưng chị chỉ có duy nhất một lần đó, nên chắc Mingie là từ lần đó mà ra."

Rosé nghe xong như muốn rớt cả tròng mắt, hoàn toàn không thể ngờ được, lần đầu tiên của Lalisa lại khốc liệt và bi thảm tới vậy...

"Vụ này cũng kinh khủng quá rồi đấy!"

Chẳng trách Lalisa không muốn nhắc tới chuyện này, đối với chị mà nói, loại chuyện thế này... đúng là khó mà mở miệng được...

Hơn nữa, nghe Lalisa nói những lời vừa rồi, có vẻ như chị bị bỏ lượng lớn thuốc, nên ngay cả sức hành động cũng không có nữa...

'Vậy tình huống lúc đó chắc không phải... chị mới là người bị cưỡng bức đấy chứ... Ặc, khụ khụ khụ... Đại ma vương bị đè... không thể nghĩ tiếp được...'

"Sau lần đó, kể cả là có dùng thuốc thì cũng không có tác dụng gì với chị." Lalisa lạnh lùng nói.

Rosé: "..." Khụ, xem ra bị ám ảnh tâm lí quá lớn rồi...Bi thảm ghê...

"Sự thật thì trước khi gặp em, chị còn tưởng chị là Asexuality (Người vô tính không có hứng thú với tình dục)." Lalisa nói.

Rosé nhíu mày: "Người vô tính?"

Lalisa gật đầu, ôm cô vào lòng: "Thế nên, không phải nghi ngờ, em chính là duy nhất đối với chị."

Lại nói đến việc,trước khi bộ phim mới của Rosé hợp tác với Jang Do Yoon bước vào giai đoạn quay chụp, Boram giúp Rosé nhận thêm một hợp đồng chụp ảnh bìa cho tạp chí và đi mấy sự kiện như cắt băng khánh thành hay tiệc thời trang nữa.

Còn những khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại cô đều ngâm trong phòng làm việc. Lúc trước cô đem toàn bộ tiền tài đổ vào Studio này, cuối cùng thì đến hiện tại sự nghiệp của cô cũng đi vào nề nếp, rốt cuộc thì Studio cũng bắt đầu kết thúc tình trạng thua lỗ mà sinh lời.

Số tiền trong thẻ cũng dần dần tăng lên, mỗi tối trước khi ngủ Rosé phải lôi những con số này ra ngắm nghía một lần mới có thể ngủ ngon được, cảm giác vô cùng thõa mãn và càng có động lực phấn đấu hơn nữa.

Buổi sáng vừa mới tham gia một buổi sự kiện xong, buổi chiều lại phải lập tức tung vó chạy tới studio.

Đang hăng tiết gà bận rộn làm việc thì lại có một chuyện xảy ra.

"Đờ mờ! Dae-jung, tôi hôm nay thực sự rất bận đấy! Ông không thấy tôi đang phải chuẩn bị kế hoạch kinh doanh đây à, sáng mai còn có cuộc gặp mặt rất quan trọng với khách hàng lớn nữa..."

Con hàng Yang Daejung này lại đến tận Studio tìm cô, Rosé cũng đến cạn lời...

"Này, bà có thể chuyên nghiệp một chút được không hả, bà có tinh thần trách nhiệm hay không thế? Ngay cả phim mình đóng cũng không đi xem như thế à! Cũng chẳng hiểu bà bận rộn cái quỷ gì nữa!" Daejung căm phẫn nói.

Rosé đầu đầy hắc tuyến: "Đệch, bộ phim kia tôi cũng chỉ đóng vai phụ của phụ, xuất hiện chưa được mấy phút thôi có được không hả?"

Daejung đang nói đến bộ phim mà Rosé đóng vai mối tình đầu của anh ta, bộ phim đó vừa mới được công chiếu gần đây.

Lúc trước cũng chưa từng thấy tên này tích cực đến vậy, toàn phải để Rosé nhắc nhở. Nhưng lần này Dae-jung cứ như bị con gì nhập vào ấy, không những muốn đích thân đi mà còn kéo cả cô đi xem nữa. Tên này chắc bị điên rồi!

Cuồi cùng thì Rosé vẫn bị kéo đi xem phim mình đóng.

Bộ phim này đi theo chủ đề đang được ưa chuộng gần đây - thanh xuân vườn trường. Bối cảnh sân trường tràn đầy sức sống kết hợp với công thức "đạo diễn nổi tiếng + "tiểu thịt tươi đang hot" + kinh phí đầy đủ + quảng cáo rầm rộ" nên doanh thu sẽ không quá kém. Bất chấp cả việc thời gian quay bộ phim này còn chưa tới một tháng.

Quả nhiên dưới độ nổi tiếng siêu phàm của Dae-jung cả rạp phim cơ hồ không có một chỗ trống.

Đuôi của Dae-jung lúc này đã giương hẳn lên trời: "Cảm nhận được độ nổi tiếng của anh đây chưa hả?"

Rosé kéo thấp vành mũ xuống, ngả ra ghế dựa rồi liếc anh ta một cái: "Lông vàng, là bạn bè nên tôi mới nhắc ông một câu, thật ra thì ông đã có thể chuyển đổi hình tượng được rồi đấy, chẳng lẽ ông muốn cả đời chỉ làm một thần tượng thôi à?"

Dae-jung liếc cô: "Nếu không thì sao? Bà xem, anh đây đã được trời phú cho một khuôn mặt thần tượng như thế này rồi, nếu nói tôi là phái thực lực thì sẽ có người tin chắc? Dẫu cho tôi cố sống cố chết chứng tỏ thực lực của mình thì người ta cũng chỉ nói tôi được nhờ cái mặt thôi, tranh cãi nhiều đau đầu lắm!"

Rosé vốn còn định an ủi cậu ta một câu, nhưng một giây sau đã thấy con hàng gợi đòn này thở ra một câu: "Đây chính là cái mà người ta gọi là đẹp trai quá cũng là một cái tội đó!"

"..." Rosé cũng đến sa mạc lời.

Rất nhanh, bộ phim bắt đầu trình chiếu.

Năm đó chính Jang Do Yoon là người tạo nên trào lưu về mảng phim về chủ đề thanh xuân, về sau cũng liên tiếp gặt hái được thành tựu cho nên Rosé cũng có chút trông đợi vào bộ phim này...

Nhưng mà sau khi coi được một hồi, suýt nữa thì Rosé lăn ra ngủ gật.

Mặc dù cô biết phim của Jang Do Yoon những năm gần đây bị thương mại hóa quá mức, nhưng thật ra mỗi bộ phim đều có một điểm sáng rất riêng.

Có điều, bộ phim này hoàn toàn là một bộ phim "mì ăn liền" chính cống. Ẩn dưới cái mác thanh xuân là một bộ phim đầy mâu thuẫn, vì để tăng kịch tính thế nhưng lại cố ý nhồi nhét thêm mấy tình tiết máu chó như phá thai, tình tay ba, rồi là ngoại tình... cũ đến không thể cũ hơn. Cả bộ phim chẳng có bất kì một điểm nhấn nào chứ đừng nói đến chuyện truyền đạt năng lượng cho tuổi trẻ.

Bộ phim thanh xuân này chả khác gì bộ phim rẻ tiền lúc 8 giờ, Rosé càng xem càng thấy xấu hổ...

Khán giả cũng không phải người ngu, một nửa rạp xem đến nửa chừng đã không chịu được nữa mà đứng dậy bỏ về.

Còn dư lại một nửa số khán giả thì phần lớn đều đang ngồi phỉ nhổ bộ phim.

"Mợ... đây là cái khỉ gì vậy? Chủ đề thanh xuân là cứ nhất định phải có cảnh phá thai, ngoại tình rồi bạn thân phản bội, nam chính cặn bã hay sao? Chẳng có tí mới mẻ nào cả? Tôi không dám tin đây là tác phẩm của Jang Do Yoon nữa đấy!"

"Còn Dae-jung kia bị ma nhập à? Sao lại diễn không có tâm chút nào thế hả! Vốn là coi bộ phim gần đây của cậu ta thì thấy có sự tiến bộ rất lớn, nên thành ra tôi cũng khá trông đợi vào bộ phim này..."

"Hoàn toàn không thể hiểu nổi bộ phim này muốn nói cái gì nữa, nam chính càng ngày càng khốn nạn, chỉ vì không quên được tình đầu mà khiến nữ chính phải phá thai, nữ chính mất máu nhiều đến nỗi suýt mất mạng cũng thờ ơ không thèm quan tâm là sao? Đây còn là con người à?"

"Tôi thấy thật thất vọng! Tại sao Daejung lại nhận bộ phim như thế này... dẫu cho có cái mặt của cậu ấy "gánh team" thì tôi cũng sắp không xem nổi nữa rồi!"

...

Nghe mọi người anh một câu tôi một câu mà chửi bới bộ phim, vẻ mặt của Dae-jung lúc này không cần nhìn cũng đủ biết là khó coi tới mức nào.

Rosé cũng không nói gì, chỉ vỗ vai anh chàng một cái coi như an ủi.

Phim sắp kết thúc, khán giả cũng sắp tức giận đến cực điểm.

"Rác rưởi! Đúng là phí tiền của ông đây! Tôi cứ tưởng cái bộ phim từ đầu đến cuối đều là cái mặt thớt của Ahreum là tệ lắm rồi, không ngờ bộ này còn soán ngôi của nó nữa chứ!"

"Tôi thấy kịch bản bộ phim này nhất định có vấn đề, từ đầu tới cuối toàn ngược là ngược, đệch mợ, tới lúc này rồi mà nam chính vẫn khốn nạn thế này thì tôi chắc chắn phim này không có hậu rồi..."

"Đậu má, tôi về sẽ lên Douban1 đánh giá 1 sao cho coi!"

1Douban: một trang chia sẻ và xếp hạng chất lượng uy tín.

...

Cuối phim, trái tim của nữ chính cuối cũng chết và lựa chọn rời khỏi cái nơi đau thương này. Nam chính thì uống say khướt mướt, sau đó lảo đảo đi tới một ngôi mộ.

Trên căn bản thì ai cũng biết nhất định những lúc như này trời sẽ đổ mưa...

Quả nhiên trong phim đổ mưa thật, nam chính quỳ xuống trước bia mộ, sau đó chuyển cảnh vào một đoạn phim nói về kí ức.

Đến đoạn này Rosé hơi ngồi thẳng lên một chút, ôi mẹ ơi, chờ cả nửa ngày cuối cùng cũng đến cảnh của con...

Trong một căn phòng bệnh, mối tình đầu của nam chính đã đến lúc hấp hối.

Trên người cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng tinh khiết dựa vào lòng ngực của một cậu con trai. Mái tóc dài đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tái nhợt. Cô gái ấy mang một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời buổi sớm mùa đông, đôi mắt sạch sẽ như không vương chút bụi nơi trần tục, thật giống như là một thiên sứ xảy chân rớt xuống thế gian này.

Cái vẻ đẹp vừa yếu ớt vừa thuần khuyết này lại hình thành nên một sự so sánh vô cùng đối lập, thậm chí là tàn nhẫn.

Trên màn ảnh rộng, khán giả vốn còn đang bận phỉ nhổ lại bị hình ảnh này làm cho bất ngờ, không kịp đề phòng mà phát ra một tiếng hít khí lạnh...

Mối tình đầu của nam chính hoàn toàn không lộ diện trong suốt bộ phim, thậm chí còn chưa bao giờ thấy mặt cho nên khán giả cũng không có cảm giác gì với nhân vật này.

Cho đến tận phân đoạn này, khán giả mới bắt đầu hiểu ra lí do vì sao mà qua nhiều năm như vậy nam chính vẫn giữ khư khư mối tình đầu tiên như vậy.

Bất kì một người đàn ông nào nếu đã từng yêu một người phụ nữ như này, chỉ sợ rằng trái tim đã hoàn toàn không thể trao cho bất cứ ai khác.

Dần dần, cô gái trên màn chiếu từ từ khép đôi mi lại, một khắc đó, trên khuôn mặt cô vẫn còn vương lại nụ cười mỉm đầy hạnh phúc và tình yêu trong sáng dành cho chàng trai đó, cảnh tượng này đẹp đến không giống thuộc về nhân gian.

Cảnh quay Dae-jung ôm cô gái kia rồi bật khóc không có bất cứ lời thoại nào, cũng không có bất kì một âm thanh nào, nhưng lại vô cùng xúc động, nỗi đau khốn cùng tựa như cả thế giới trước đều chìm trong nỗi tuyệt vọng mà sụp đổ khiến không ít khán giả rơi lệ.

Cuối phim là cảnh nhiều năm sau, lúc này nam chính và nữ chính chạm mặt nhau ở một khúc cua trên đường, câu chuyện của hai người họ dường như chỉ còn là một kỉ niệm.

Trên thực tế thì lúc này đã chẳng còn ai chú ý đến kết cục của bộ phim như thế nào nữa, bởi vì tất cả đều còn đang chìm trong cái cảnh Dae-jung khóc đến chết lặng bên cô gái kia.

"Được rồi! Tôi rút lại lời tôi nói, cái này không hề phí tiền... chỉ bẳng một cảnh khóc của Dae-jung này thôi... cũng đủ đáng tiền rồi..."

"Hu hu hu... Tôi khóc chết mất! Quả nhiên không phải diễn xuất của Daejung nhà tôi có vấn đề! Diễn xuất của cậu ấy vẫn vô cùng xuất sắc!"

"Quan trọng là vai mối tình đầu ấy quá tuyệt! Nhất định là tình đầu quốc dân của tất cả mọi người đó! Là mẫu người mà trong lòng mỗi người đàn ông đều hướng đến!"

"Tôi cuối cùng cũng hiểu bộ phim này muốn truyền tải cái gì, trong cuộc đời của mỗi người đàn ông bao giờ cũng có hai người phụ nữ, một là bông hồng đỏ ở trên giường lưu lại một giọt máu đào, một là bông hồng trắng thuần khiết như ánh trăng trên trời không thể với tới..."

...

Ra khỏi rạp chiếu phim, Dae-jung vẫn trầm mặc suốt đường về.

"Bà cảm thấy bộ phim này thế nào?" Dae-jung đột nhiên mở miệng hỏi.

Rosé sờ cằm một cái: "Ông muốn nghe tôi nói thật không?"

"Thôi, khỏi." Dae-jung cáu kỉnh nói.

Rosé không thèm chấp nhặt với con hàng lật mặt còn nhanh hơn con gái này: "Bộ phim này vốn là một bộ phim thị trường, chính bản thân ông cũng biết mà! Chỉ có thể nói là ông hơi đen thôi, lúc Jang Do Yoon quay bộ phim này chắc đã không dồn hết tâm trí cho nó cho nên ông cũng không cần phải rầu rĩ làm gì..."

"Tôi đương nhiên là biết rồi, có tiền là được, để ý nhiều như thế làm gì? Kể cả tôi có quay JAV đi chăng nữa thì fan của tôi vẫn áp đảo như cũ..." Dae-jung nói nhưng sắc mặt lại dần dần trầm xuống: "Lúc trước tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng gần đây bỗng dưng thấy cứ như thế này mãi thì chẳng có ý nghĩa gì cả!"

"Thật muốn đập ông một trận quá, người ta hùng hục cả đời cũng chẳng bằng ông nhón chân một cái, một bộ phim quay chơi đã có doanh thu hơn nghìn vạn, đóng JAV cũng có fan mua, ông vừa phải thôi chứ! Ông không giống tôi coi diễn xuất là sự nghiệp, cứ làm gì khiến ông vui vẻ là được rồi!" Rosé không hề khuyên Dae-jung phải nghiêm túc diễn xuất nữa. Dù sao mỗi người đều có mục đích và lối sống riêng, không nhất thiết phải cưỡng cầu.

Dae-jung tỏ vẻ hận không thể chết đi cho rồi: "Kiếm nhiều tiền để làm cái gì... có nhiều người thích tôi thì sao chứ... chẳng có ý nghĩa gì cả..." Người tôi thích lại không thích tôi, kiếm được nhiều tiền cũng không có người tiêu!

"Tôi lạy ông! Tôi chưa đạt đến cảnh giới coi tiền là rác như ông đâu, tôi phải về thức cả đêm làm kế hoạch kinh doanh với đọc kịch bản để cố mà quăng vó kiếm tiền đây!"

"Thôi thôi thôi, bà biến nhanh đi cái, không ân ái thì chết à!"

"Giề! Bà đây vừa nói chữ nào ân ái hả?"

"Tất cả!"

"Dae-jung, ông chạm mạch hả! À đúng rồi, Boss đại nhân thân yêu của tôi sao đi công tác mãi chưa vể nhỉ, người ta nhớ chị ấy sắp chết rồi hiu hiu ~ đây mới là ân ái hiểu chưa, đầu đất!"

"..."

...

Cuối cùng cũng thoát được cái tên đến thời kì mãn kinh Dae-jung để về nhà, vừa mở cửa thì thấy đèn trong nhà sáng trưng, sau đó lập tức thấy Lalisa đang ôm laptop ngồi làm việc trên ghế salon.

Rosé mừng rỡ ném luôn cái túi trong tay xuống đất rồi phi chân trần đến bên cạnh Lalisa: "Boss đại nhân, chị đã về rồi!!!"

Lalisa đặt laptop xuống bàn, sau đó cẩn thận đỡ lấy cô để cô ngồi lên đùi mình: "Có mang quà cho em."

"Em chẳng cần quà gì hết, chị là món quà tốt nhất rồi!"

Lalisa cười khẽ: "Miệng em có bôi mật hả?"

"Chị có muốn nếm thử không?"

Ánh mắt Lalisa đột nhiên biến đen: "Chị nhớ... hình như chân em đã khỏi hẳn rồi..."

Rosé đột nhiên cứng người, cười khan: "Nào... nào có! Vẫn còn sẹo đó! Không tin chị nhìn mà xem!"

Lalisa bất đắc dĩ nhìn cô: "Lúc trước đưa em thuốc trị sẹo đã dùng chưa?"

'Cô nhóc này, lần nào cũng quyến rũ mời gọi lâm trận xong thì tự mình đánh trống lui quân.'

"Mỗi ngày đều bôi đó! Thể chất em không để lại sẹo nên chắc không có sẹo đâu, chị yên tâm đi!"

"Đi xem phim à?" Lalisa đột nhiên hỏi cô.

"Hửm! Sao chị biết?" Rosé ngạc nhiên hỏi.

Rosé liếc mắt nhìn cái túi bị cô ném xuống đất, đó là túi quà nhỏ mà rạp chiếu phim tặng khi đi xem phim, bên trên còn in tên của bộ phim nữa.

"Ồ, đúng vậy..."

"Cùng ai."

"Ờ... là... Dae-jung..." Rosé cảm thấy không nói dối Đại ma vương thì kết cục của mình sẽ khá hơn một chút.

"..."

"Đây hoàn toàn là vì lí do công việc mà, lúc trước em có đóng một vai phụ trong phim của cậu ta."

"Vai gì?"

"..." Thế quái nào mà Đại ma vương vừa hỏi mấy câu đã lập tức hỏi đến vấn đề mấu chốt như vậy.

Rosé ho nhẹ một cái: "Mối tình đầu..."

Trước khi Lalisa kịp đổi sắc mặt thì Rosé đã thao thao bất tuyệt nói: "Chỉ xuất hiện có mấy phút thôi, bất kể là phim trước hay phim này thì cũng đều không có kết quả tốt! Thảm đến không thể thảm hơn được!"

Mặc dù chính Rosé cũng cảm thấy kiểu giải thích của mình thật ngây thơ, nhưng mà bất ngờ là nó lại có tác dụng, sắc mặt của Lalisa lập tức tốt hơn không ít.

"Đúng rồi, chị đã gặp Mingie chưa?" Rosé vội vàng bẻ lái.

"Xuống máy bay thì đi thẳng đến đây."

"Trời! Có người cha người mẹ nào như chị không hả!" Rosé vừa nói vừa rầu rĩ: "Haiz, lần trước ở tiệc mừng thọ, Mingie có nói một câu không xứng xong... thì vẫn luôn im lặng... thật là buồn..."

Lalisa nhìn cô, thản nhiên nói: "Skill nào càng tốn máu thì thời gian cold down càng nhiều."

"Phụt..." Nghe thế con mắt Rosé cũng sắp rớt ra ngoài: "Boss đại nhân, chị cũng biết cái này hả!!! Chị cũng chơi game à?"

'Cái này kinh khủng quá rồi!'

"Có biết một chút." Trên thực tế, vì để tìm được tiếng nói chung với Rosé mà khoảng thời gian này Lalisa đã bổ túc không ít ngôn ngữ mạng và thuật ngữ game.

...

Sáng hôm sau.

Rosé dậy rất sớm, kiểm tra lại phần kế hoạch mà mình đã chuẩn bị từ rất lâu rồi thay một bộ đồ trông có vẻ khôn khéo thành thục đi tới trụ sở chính của công ty SF. Đây là một trong những khách hàng mục tiêu của cô.

SF là một công ty kinh doanh bán lẻ thời trang cao cấp, cũng là đại lý phân phối của rất nhiều nhãn hiệu tên tuổi, rất nhiều Studio nhờ vào công ty này mà trở nên phổ biến với người tiêu dùng.

Vì cuộc hẹn gặp ngày hôm nay mà Rosé không ngừng bổ túc kiến thức chuyên ngành cùng kĩ năng đàm phán, thậm chí còn hy sinh nhan sắc mà thức trắng mấy đêm lên kế hoạch.

"Xin chào, tôi là Rosé, là người phụ trách của Studio Tắc Linh. Tôi đã hẹn gặp tổng giám đốc Han vào xế chiều hôm nay."

"Studio Tắc Linh à, có hẹn trước không?" Trợ lý quèn đứng trước bàn tiếp tân hơi nhíu mày.

"Có hẹn."

"Cô chờ tôi một chút..." Trợ lý giở lịch hẹn ra xem xét, "À, là có hẹn trước nhưng mà hôm nay tổng giám đốc Vương đi công tác nước ngoài rồi, ngài ấy không có ở đây?"

"Cái gì? Ra nước ngoài?" Rosé hơi biến sắc

Dẫu cho là có việc bận đột xuất thì cũng phải thông báo trước cho cô một tiếng chứ? Vì chuyện này mà cô còn từ chối một quảng cáo mà Cho Boram kiếm cho mình...

Mà tên trợ lý quèn kia lại chả có chút nào áy náy, vẫn bận rộn làm chuyện của mình rồi tiện mồm nói một câu: "Lần sau cô lại tới đi."

"Vậy... lần sau là lúc nào? Khi nào tổng giám đốc Han về nước?" Rosé hỏi lại.

"Không xác định, chờ thông báo đi."

Mất bao công sức và thời gian chuẩn bị như vậy mà đối phương chỉ dùng hai câu đã đuổi cô đi, chỉ còn cách đặt hẹn lại.

Mặc dù biết chuyện này chắc chắn không dễ dàng, nhưng không ngờ lại đến nước ngay cả người cũng không thấy bóng dáng đâu...

Hết cách, chỉ còn có thể đợi mà thôi. Đến bờ sông, Rosé thở mạnh một hơi ra thì tâm tình buồn bực mới khá lên được một chút.

Lúc xoay người chuẩn bị về nhà, Rosé chợt thấy ở lan can đối diện cách đó không xa có một ông lão đang đứng.

Ông lão này chống gậy, mái tóc hoa râm nhưng nhìn bóng lưng lại thẳng tắp và vững chãi vô cùng, cột sống không hề còng. Ánh mắt của ông đang nhìn về phía mặt sông phía xa, hình như trong lòng đang có tâm sự.

Chẳng qua là Rosé thấy khí chất của ông lão này rất đặc biệt cho nên mới nhìn nhiều một chút thôi, đang chuẩn bị nhấc bước rời đi thì đúng lúc này một tiếng chuông điện thoại mặc định vang lên. Ông lão nhận điện thoại sau đó lập tức đổi sắc mặt. Không những thế mà vẻ mặt càng ngày càng đau đớn, sau đó không trụ được mà ngã lăn trên mặt đất...

Rosé trợn mắt nhìn cảnh này diễn ra rồi lập tức theo phản xa có điều kiện mà sải bước tới đỡ ông lão dậy: "Ông ơi! Ông ơi! Ông sao thế?"

Ông lão ôm ngực, sắc mặt tím tái, hô hấp càng ngày càng nhanh, dường như là tình trạng khó thở.

Nhìn bệnh trạng thế này hình như là bệnh tim tái phát!

Rosé đang muốn hỏi trên người ông có mang thuốc không, kết quả lại thấy một cái lọ thuốc nhỏ màu trắng trượt khỏi tay ông lão xuống đất rồi rơi vào dòng nước...

Trước khi đầu óc kịp phản ứng thì thân thể Rosé đã "ùm" một cái trượt theo lan can nhảy vào dòng nước, kịp thời vớt lọ thuốc lên trước khi nó kịp chìm nghỉm xuống đáy.

Cô bò lên bờ rồi không chần chừ một giây nào lập tức mở nắp đổ mấy viên thuốc ra: "Mấy viên?"

May mà ông lão kia vẫn còn tỉnh táo, ông dùng khẩu hình nói: "Ba."

Rosé lập tức nhét thuốc vào miệng ông rồi làm vài động tác cấp cứu đơn giản.

Rốt cuộc một lát sau sắc mặt của ông cụ cũng dần khôi phục lại.

Rosé ướt nhẹp từ đầu đến chân, nước sông với mồ hôi hòa với nhau. Thấy ông lão tỉnh lại thì mới ngồi thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt xuống đất: "Ông à, cháu đưa ông đến bệnh viện!"

"Không... không cần..." Ông lão nói lời từ chối một cách đứt quãng nhưng thái độ vô cùng kiên quyết: "Cô gái, làm phiền cô... đưa tôi đến... số 7 đường Hanmdong.."

"Thật sự không cần đến bệnh viện sao? Nhưng mà ông..."

"Không sao, thân thể tôi... tự tôi biết rõ... cô gái... làm phiền cô... mau..."

Rosé thấy thái độ của ông cụ rất cứng rắn, dường như là có chuyện gì cực kì khẩn cấp nên chỉ có thể tự mình lái xe tới rồi đưa ông đến địa chỉ ông vừa nói.

Lúc sắp tới nơi, Rosé hơi sửng sốt một chút.

'Đường Hanmdong...Kia chẳng phải là chỗ quân khu đại viện* sao?'

(*Quân khu đại viện: nơi ở của những thành viên cấp cao trong quân đội.)

Quả nhiên Rosé vừa mới lái xe đến cửa đã bị một người mặc quân trang cản lại: "Xin mời lấy giấy thông hành ra."

Rosé quay đầu nhìn ông lão đang ngồi ghế sau: "Ông ơi..."

Lúc này, ông cụ mới thở hổn hển mở miệng: "Để cho cô ấy vào đi."

Lính canh thấy rõ người ngồi sau là ai thì cả kinh, lập tức hô một tiếng rất vang: "Dạ!", sau đó thì nhanh chóng mở cổng ra.

Rosé không biết đường nên chỉ có thể dựa vào chỉ dẫn của ông cụ mà lái xe đến trước cổng một căn biệt thự có phong cách cổ kính, sau đó cô đỡ ông cụ xuống xe.

Rosé có thể cảm nhận được thân thể hiện tại của ông lão này rất yếu, nếu không có cô đỡ thì xem chừng ngay cả đứng cũng không vững. Không biết là trong nhà có chuyện gì mà phải vội vàng chạy về thế này...

Đang đỡ ông lão bước lên bậc thềm thì đột nhiên một tiếng súng nổ - "đoàng" vang lên.

Là từ trong nhà vọng ra...

Rosé kinh hãi, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương, điều khiến cô lo lắng hơn cả chính là ông lão bên cạnh. Nếu để ông ấy chịu thêm kích thích gì chỉ sợ là sẽ tái phát lần nữa mà thăng thiên luôn quá...

Sắc mặt ông cụ cũng thay đổi, vội bước nhanh hơn rồi dùng sức đẩy cửa ra.

Ngay lập tức, Rosé liền thấy một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi chật vật ngã xuống, mà cô gái bên cạnh thì vô cùng hoảng sợ, đem thiếu niên kia ôm chặt vào lòng: "Ba! Ba điên rồi sao?"

Đối diện hai người là một người đàn ông cao lớn mặc quân phục, trong tay ông ta vẫn còn đang nắm chặt khẩu súng và chĩa thẳng vào cậu thiếu niên kia. Vẻ mặt ông ta vô cùng tức giận và khó coi, nói ông ta thật sự muốn nổ súng giết chết thằng nhóc kia cũng không ngoa!

Khi nhìn rõ cô gái kia với người đàn ông đang cầm súng, Rosé có chút ngây người.

'Chung Kyu Yi... Chung Chin Mae... Vậy ông lão này là...?'

Rosé quay đầu nhìn về phía ông lão mà mình đang đỡ. Ông cụ nhìn thấy cảnh này liền gầm lên: "Thằng khốn! Bỏ súng xuống cho tao!"

"Ông nội... ông nội cứu con! Ba con muốn giết con!" Cậu thiếu niên lập tức lăn tới ôm chân ông cụ.

Rosé cứ nghĩ ông cụ sẽ che chở cho cháu trai cơ, nhưng kết quả là ông cụ vừa mới thấy thằng cháu thì không hề khách khí thưởng cho một đạp: "Thằng súc sinh! Lần trước mày chẳng thề với ông rồi sao? Vừa mới qua một tháng đã vì tranh giành phụ nữ mà đánh cho người ta phải nhập viện cấp cứu! Danh dự của cái nhà này đều bị mày hủy hết rồi!"

"Cái gì mà tranh phụ nữ chứ, rõ ràng là thằng chó kia nó cướp người của cháu nên cháu mới phải tìm người cho nó biết lẽ phải..."

"Câm cái mõm chó của mày vào! Lông còn chưa mọc đủ đã há mồm ngậm miệng đều là phụ nữ!" Cái gậy của ông cụ không chút khách khí mà quật lên lưng cậu thanh niên kia: "Cầm gia pháp ra đây!!!"

Thiếu niên kia vừa nghe thấy thế liền lập tức lăn lại vào lòng Chung Kyu Yi: "Chị! Cứu em! Cứu em! Em biết lỗi rồi! Em thật sự biết lỗi rồi! Em cũng bị thương mà... chân em đau đến sắp gãy rồi... sao mọi người chỉ biết mắng em..."

Chung Kyu Yi cũng khẩn trương: "Ông nội, xương xốt của Jae Hwa yếu ớt, một roi lần trước thiếu chút nữa đã lấy mạng của nó rồi! Không thể đánh nữa đâu!"

"Ăn đạn hoặc gia pháp, mày chọn một đi." Chung Chin Mae bộ dạng y như Diêm Vương đòi mạng.

Chung Jae Hwa nhìn ông nội rồi lại nhìn cha, cuối cùng cắn răng đẩy Chung Kyu Yi ra rồi cắm đầu chạy về phía cửa. Chờ Chung Chin Mae phản ứng được muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi, ông gầm lên một tiếng giận dữ.

Một giây sau, một tiếng "huỵch" vang lên, Chung Jae Hwa té sấp mặt như chó ăn phân.

"Mẹ nó! Thằng nào ngáng chân ông!"

Ở cửa chính, Rosé không nhanh không chậm rút cái chân ướt nhẹp kia lại, vẻ mặt thản nhiên nói: ""Xin lỗi, chân dài quá không có chỗ để."

Vì theo lễ phép nên mới nãy Rosé cũng không có bước vào mà vẫn đứng ngoài cửa.

Cho nên tới tận lúc này Chung Kyu Yi với Chung Chin Mae mới phát hiện ra cô.

Hôm nay cô mặc đồ nữ cho nên Chung Kyu Yi không nhận ra Rosé là ai, mà Chung Chin Mae thấy cô thì vẻ mặt hơi run lên, rõ ràng là có chút kinh ngạc.

Chung Dog Yul sau khi thấy Rosé ngáng chân thằng cháu thì lập tức lộ ra vẻ ảo não: "QRi! Nhanh! Nhanh dẫn cô gái này lên tầng tắm nước nóng thay quần áo! Vừa nãy ông phát bệnh ở bờ sông, thuốc lại rơi vào nước, may mà có cô ấy nhảy xuống giúp ông nhặt lại đấy, thậm chí còn đưa ông về tận đây!"

Nói xong ông trợn mắt nhìn Chung Jae Hwa đang nằm trên đất lăn lộn vì đau: "Nếu không nhờ cô bé này, chỉ sợ rằng ông còn không có mạng mà về!"

Chung Kyu Yi vừa nghe lập tức tỏ vẻ cảm kích: "Hóa ra là như vậy! Thật cám ơn cô! Trời lạnh lắm! Cô mau lên lầu với tôi để thay quần áo!"

Rosé tỏ vẻ không sao cả: "Không sao đâu! Tôi về nhà rồi thay cũng được."

"Như vậy sao được! Cô ướt sũng cả người thế này phải nhanh chóng thay đồ mới phải! Nếu không sẽ bị cảm mất!"

"Là ông hồ đồ, mới nãy chỉ lo dạy dỗ cái thằng nhãi này mà quên mất đứa bé này còn mặc đồ ướt..." Chung Dong Yul áy náy không thôi.

"Sức khỏe là quan trọng nhất, mau đi cùng QRi đi." Chung Chin Mae nghiêm giọng.

Người ta đã nói đến thế rồi, Rosé cũng không tiện từ chối nữa nên chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Vậy thì làm phiền rồi."

Thừa dịp Rosé nói chuyện với mọi người, Chung Jae Hwa đảo đảo tròng mắt định bò dậy chạy ra bên ngoài, nhưng đáng tiếc là Chung Chin Mae đã sớm gọi người tới.

Hai người thanh niên mặc quân trang nghiêm chỉnh trực tiếp xách cổ Chung Jae Hwa vào nhà...

Lúc đi ngang qua Rosé, cậu ta còn hung hăng trợn mắt trừng cô một cái: "Con mụ bao đồng khốn khiếp! Tao..."

Lời còn chưa nói xong thì đã bị Chung Chin Mae tát cho một phát: "Láo toét!"

Chung Chin Mae mà giận lên thì thực sự rất đáng sợ, hơn nữa nếu vừa nãy Chung Dong Yul không ngăn cản thì chưa biết chừng ông đã nổ thêm phát súng thứ hai.

Chung Jae Hwa lập tức im thin thít không dám hé nửa chữ, im lặng để người ta xách cổ vào nhà.

"Chê cười rồi." Lúc Chung Chin Mae quay sang Rosé thì vẻ mặt của ông đã nhu hòa đi mấy phần.

"Khụ, không sao, không sao..." Rosé ho nhẹ một tiếng rồi vội vàng theo Chung Kyu Yi lên lầu.

Sau lưng, Chung Dong Yul nhìn theo bóng Rosé rời đi, ông chống gậy thở dài một tiếng, ánh mắt cũng có chút hâm mộ: "Không biết là nhà nào mà dạy được một đứa bé ngoan như vậy..."

Chung Chin Mae nhìn cha một cái, cũng không nhiều lời.

"Cô bé này thân thủ rất tốt, lúc nãy nhảy xuống sông với lọ thuốc lên không mất tới 5s." Chung Dong Yul thở dài nói.

"Bắn súng còn giỏi hơn." Chung Chin Mae gật đầu.

"Sao, con biết nó à?" Chung Dong Yul nghe vậy liền hỏi.

"Đã từng gặp hai lần, là bạn gái của Lalisa."

"Khó trách lần trước con về lại bảo Qri không cần suy nghĩ về Manoban gia nữa..."

...

Trên lầu.

Chung Kyu Yi nhanh nhẹn dẫn Rosé tới phòng mình: "Cô mau tắm đi! Tôi giúp cô tìm bộ quần áo khác!"

"Được, cám ơn."

"Đừng khách khí, muốn cám ơn thì phải là nhà chúng tôi cảm ơn cô mới phải!"

Rosé bước vào phòng tắm, cởi bỏ lớp quần áo ướt sũng trên người rồi mới bắt đầu tắm.

Lúc mặc áo tắm đi ra thì Chung Kyu Yi đã giúp cô chuẩn bị một bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài, trên bàn còn đặt một bát canh gừng nữa. Nhìn cũng đủ biết cô bé Chung Kyu Yi này là một cô gái rất tỉ mỉ.

Chung Kyu Yi thấy Rosé đi ra thì vẻ mặt hơi run lên.

Vừa mới tắm xong nên Rosé vẫn đang mặc áo tắm rộng thùng thình, mái tóc xoăn tự nhiên còn hơi ướt, cả người hồng hào vì vừa tắm nước nóng xong. Hình ảnh này thế nhưng lại khiến trái tim một cô gái như Chung Kyu Yi không nhịn được mà đập nhanh mấy nhịp...

Chung Kyu Yi sửng sốt một lúc mãi mới hoàn hồn lại được, vội vàng nói: "Cái đó... cỡ đồ lót của chúng ta không chênh lệch lắm nên tôi lấy của tôi cho cô luôn, nhưng mà tất cả đều là đồ mới, tôi vẫn chưa hề mặc qua, cả quần áo cũng thế. Còn có canh gừng này nữa, cô mau uống đi!"

"Ừm, cảm ơn!"

Một lúc sau, Rosé thay đồ xong liền bưng bát canh gừng nóng hổi uống, cảm giác cả người đều dễ chịu hơn nhiều, dễ chịu đến mức không muốn nhúc nhích.

Phòng của Chung Kyu Yi được trang trí vô cùng ấm áp thoải mái, màu sắc chủ đạo là màu vàng, chăn đệm đều được viền ren, trên đất còn trải một lớp thảm nhung. Quần áo của cô ấy cũng thiên về phong cách thùy mị nết na. Vì thế cho nên hiện giờ Rosé đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt và khoác thêm một chiếc áo khoác dài màu be, chất liệu vải cũng rất ấm áp.

Thấy Rosé ôm bát, cuộn người làm ổ ở đó như một chú mèo con, Chung Kyu Yi khẽ cười một tiếng: "Thoải mái hơn không?"

Rosé gật đầu liên tục.

"Đúng rồi, tôi tên là Chung Kyu Yi, cô cứ gọi tôi Qri là được rồi, còn cô, tên cô là?" Chung Kyu Yi nhìn Rosé một cái rồi dường như nghĩ tới cái gì.

Rosé nhìn ánh mắt của cô nàng không đúng, trong lòng liền có chút chột dạ. Chắc cô nàng không nhận ra cô chứ? Rosé lầm bầm đáp: "Tôi tên Park Chaeyoung- mọi người hay gọi tôi là Rosé..."

Rosé vừa dứt lời,Kyu Yi lập tức tỏ vẻ quả nhiên đúng là như vậy nói: "Đúng thật là cô! Là diễn viên Rosé đóng vai Song Heejin đúng không?"

"Ừ... đúng..." Hóa ra là nhận ra cô là diễn viên... làm giật cả mình.

"Lần trước tôi kéo ba tôi đi xem phim cùng nhau, bình thường ông ấy chỉ xem phim kháng chiến thôi. Ban đầu ông ấy còn không đồng ý đâu, nhưng sau khi xem xong thì có vẻ rất thích vai diễn đó của cô!"

"Cám ơn!"

"Cô có thể ký tên cho tôi không?" Chung Kyu Yi vừa nói vừa bạch bạch chạy đi tìm quyển sổ.

Lần trước gặp Chung Kyu Yi tại bữa tiệc của Hansin, Chung Kyu Yi rõ ràng là một cô tiểu thư cao ngạo lạnh lùng, không ngờ lúc ở nhà lại là một cô gái đáng yêu như vậy!

Rosé đang ngẫm nghĩ thì Chung Kyu Yi đã cầm một quyển sổ màu hồng với một cái bút tới. Vì thế, Rosé cũng không thể làm gì khác hơn là kí tên vào quyển sổ kia.

Lúc đưa trả quyển sổ lại cho Chung Kyu Yi thì đột nhiên, một tấm hình rơi ra từ quyển sổ.

Rosé tiện tay nhặt lên định trả lại cho Chung Kyu Yi, nhưng vừa liếc qua thì mắt mũi trợn trừng...

'Đệch...Người trong hình này... không phải là mình sao???Hơn nữa còn là lúc mặc đồ nam!'

Nhìn kỹ lại tấm hình thì bối cảnh này, bộ đồ này... chắc chắn là chụp tại bữa tiệc của Hansin. Hơn nữa xét về góc độ thì đây rõ ràng là một tấm hình chụp lén...

"A! Trả lại cho tôi!" Chung Kyu Yi vừa thấy thế thì lập tức xấu hổ cuống quýt giành lại, vẻ mặt hết sức khẩn trương.

Lúc này Rosé còn đang bận ngu người, hoàn toàn không cách nào hình dung tâm trạng của mình bây giờ...

Cô không nhịn được mà nhớ lại tình huống gặp mặt Chung Kyu Yi lần đó.

"Tôi biết tôi chẳng có lập trường gì để hỏi cả... nhưng mà... có thật không... anh và Lalisa... mối quan hệ của hai người thực sự là như vậy ư?"

"Thật thì sao mà giả thì lại thế nào?"

"Nếu như là thật, tôi bỏ cuộc... Chuyện của Lalisa là tôi bị đẩy vào tình thế bắt buộc. Nhưng mà bởi vì anh cho nên tôi mới bỏ cuộc... tôi... tôi không tranh với anh..."

...

'Chúa ơi, lần trước giả nam chắc không phải là đã vô tình câu luôn cả Chung Kyu Yi đâu nhỉ?'

Nghĩ tới đây, Rosé không nhịn được mà hỏi dò: "Người trong hình là bạn trai cô...?"

Ánh mắt trong sáng của Chung Kyu Yi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, tự hào nói: "Đây là nam thần của tôi! Có phải cực kỳ đẹp trai đúng không?"

"Hửm... đúng... đúng là đẹp trai..." Rosé cười khan.

"Chỉ tiếc là có đẹp trai nữa cũng vô ích... anh ấy có gái rồi..."

"Khụ khụ khụ khụ... khụ khụ khụ...." Rosé lập tức ho khan như điên. ( thật là máu chó chứ hả?)

Chung Kyu Yi liếc Rosé một cái sau đó thở dài nói: "Cô nói xem... tại sao gần đây trai đẹp cứ yêu nhau hết chứ?"

"..." Trai đẹp Rosé bày tỏ không cách nào trả lời.

"Cô có biết bạn gái của nam thần là ai không?" Chung Kyu Yi thần bí nói.

Rosé hồn nhiên lắc đầu một cái: "Không biết... ai vậy?"

"Là một đối tượng xem mắt của tôi! Thề đó!"

"Này... máu chó thế á?" Rosé rất phối hợp tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chung Kyu Yi chống cằm, lầu bầu nói: "Lúc trước người nhà toàn giới thiệu quân nhân cho tôi. Nhưng mà, ba tôi là quân nhân, ông tôi là quân nhân, ông ngoại cũng là quân nhân, ông cố cũng thế, ngay cả bà cố cũng vậy... Tôi thật sự không muốn gả cho quân nhân nữa đâu! Cô có thể hiểu tâm trạng của tôi không?"

Rosé liên tục gật đầu bày tỏ niềm cảm thông sâu sắc.

"Sau đó mẹ tôi cuối cùng cũng sắp xếp cho tôi coi mắt một người không phải là quân nhân, lúc đó thật ra tôi cũng khá là hài lòng. Cho dù vừa nhìn đã biết chị ấy chả có hứng thú gì với tôi cả, thậm chí còn không muốn đến gặp tôi nữa kìa! Nhưng mà thế mới có cảm giác khiêu chiến đúng không? Cho nên có một lần em gái của chị ấy mở tiệc, tôi lập tức tới tham gia nhằm tạo cơ hội gặp mặt... Sau đó ở bữa tiệc ấy... tôi gặp được nam thần của đời mình..."

"Lúc ấy tôi vô tình trượt chân, suýt nữa thì té vào hồ bơi! Có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào tôi để chuẩn bị cười nhạo... tôi cứ nghĩ lần đó thể diện của mình đi tong rồi, nhưng trong nháy mắt mà tôi hận không chết đi cho rồi, ngay tại lúc đó! Nam thần của tôi xuất hiện! Cô không biết lúc đó anh ấy đẹp trai cỡ nào đâu!!!" Chung Kyu Yi vừa nói vừa kích động nắm lấy cánh tay của Rosé mà lắc lắc.

Rosé: "..." Tôi biết... Tôi cũng thường xuyên bị vẻ đẹp trai của mình làm cho ngây người...

Hai gò má của Chung Kyu Yi đỏ bừng, hoàn toàn là biểu hiện của một fan não tàn đang lên cơn: "Hơn nữa anh ấy còn cực kì dịu dàng, cực kì tỉ mỉ! Nhìn chân tôi bị sái, anh ấy liền bôi dầu cho tôi! Thế là con tim tôi cũng phản chủ luôn, không phải anh ấy nhất định không lấy chồng! Kết quả... sau đó tôi phát hiện anh ấy với đối tượng coi mắt của tôi là một đôi! Anh ấy thích cô ta! Tôi..."

"Ah... thật xin lỗi, tôi có chút hơi kích động..." Chung Kyu Yi rốt cuộc cũng ý thức được bản thân thất thố, vội vội vàng vàng buông lỏng tay Rosé ra rồi điều chỉnh lại tư thế thùy mị của mình.

"Không sao, không sao..." Rosé không để tâm mấy cái này mà chột dạ sờ mũi một cái.

Chung Kyu Yi có chút ngượng ngùng nhìn Rosé: "Tôi cũng không quá biết cách cùng người khác trò truyện... nên từ nhỏ đến lớn không có bạn bè gì... những chuyện thế này chẳng biết nói cùng ai hết... Không biết tại sao, vừa nhìn thấy cô là tôi lại có cảm giác thân thiết, thậm chí còn cảm thấy đã thân quen từ rất lâu rồi, nên không nhịn được mà nói hơi nhiều một chút..."

Rosé dịu dàng nhìn cô rồi khẽ cười một tiếng: "Có sao đâu, rất đáng yêu mà!"

Dù gì thì với một gia cảnh thế này, Chung Kyu Yi dĩ nhiên có quyền được kiêu ngạo và ngạo mạn, ở trước mặt mọi người luôn phải duy trì một hình tượng hoàn mỹ nên tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy khó gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro