Dùng thêm chút sức để anh đau hơn một chút là cái quỷ gì chứ?
Sau khi diễn xong, dường như chỉ trong chớp mắt Rosé đã ra khỏi nhân vật, cô đứng lên quay người cúi chào ban giám khảo.
Yoo In Soo nhìn cô như có điều suy nghĩ, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu: "Được rồi."
Rosé lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài, đôi mắt xẹt qua chút ảm đạm.
'Chỉ sợ lần này không được rồi...'
Sau khi casting kết thúc, Rosé đang không yên lòng đi trên ven đường thì đột nhiên một chiếc xe màu trắng từ từ đỗ lại cạnh cô.
"Chaeyoungie!"
Nghe thấy giọng của Jeon Do Yeon, Rosé lập tức tươi tỉnh hơn: "Tiền bối Jeon!"
"Cùng đi uống một chén nhé?" Jeon Do Yeon mời.
Thật ra thì lúc này Rosé không có tâm trạng mấy nhưng vì nữ thần mở miệng mời nên cuối cùng cô cũng vẫn gật đầu.
Jeon Do Yeon đưa cô tới một quán bar nhạc nhẹ cao cấp, bên trong cũng không đông người, âm nhạc êm dịu, bầu không khí rất tuyệt.
"Uống gì?" Jeon Do Yeon hỏi.
"Em uống gì cũng được."
"Vậy chị chọn giúp em nhé?"
"Vâng." Rosé gật đầu.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô trong mắt Jeon Do Yeon ánh lên ý cười: "Sao nào, hôm nay casting có nắm chắc không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Rosé liền lộ chút lúng túng nhưng vẫn thành thật trả lời: "Nói thật em không có lòng tin gì, lần này rất nhiều tiền bối có thực lực mà diễn xuất của em chắc cũng chỉ được coi là tầm tầm thôi."
Jeon Do Yeon nhìn xoáy vào cô: "Cũng không đến nỗi, biểu hiện trước đó cũng em cũng đã được coi là có trình độ, nhưng mà..."
Jeon Do Yeon dừng một chút, sau đó lại nói: "Mặc dù cũng xem như là không tồi nhưng với tiêu chuẩn này muốn nhận được vai đó thì vẫn không khả quan lắm."
Rosé nghe vậy liền có vẻ mặt như trong dự liệu, lúc trước cô nhận kịch bản này không có xem kĩ, về nhà đọc hết nội dung, đồng thời nghiên cứu lại một phen mới phát hiện ra mấy vấn đề chí mạng. Mấy ngày này cô vẫn cố gắng nghĩ cách để vượt qua, nhưng... không ngờ đến lúc casting... vẫn thất bại.
"Thật ra trước khi đến em đã có chuẩn bị rồi, lần sau lại cố gắng vậy!" Rosé cười cười.
Phục vụ đưa hai ly cocktail mà Jeon Do Yeon đã chọn lên.
Jeon Do Yeon nhấp một hớp, nhìn cô: "Tại sao?"
Rosé nghe Jeon Do Yeon đột ngột hỏi nhất thời không kịp phản ứng lại: "Dạ?"
"Tại sao lại cố gắng đè nén diễn xuất của mình?" Jeon Do Yeon hỏi.
Rosé nghe vậy thì hơi hốt hoảng, thầm cảm thấy bất đắc dĩ, không hổ là tiền bối Tống, quả nhiên là không dễ đánh lạc hướng...
"Không ạ, chị đánh giá em cao quá rồi, em thật sự đã phát huy hết sức." Rosé khẽ ho một tiếng giải thích.
Jeon Do Yeon nghĩ ngợi, sau đó chống cằm đáp: "Có lẽ, chị nên đổi cách nói khác, là em có "kiêng dè" nên không tài nào phát huy được hết trình độ thật của mình, chị không tin em chỉ có thể diễn được đến trình độ này..."
Rosé lại càng khổ não, thật ra diễn xuất của cô hôm nay đã được coi là tốt rồi, từ diễn xuất đến lời thoại.
Nhưng, lại có một điểm chí mạng là cô căn bản không chìm vào được cảm xúc của nhân vật, không có tình cảm thì không thể nào nhập vai được.
Người bình thường có lẽ sẽ không nhìn ra được nhưng người như Yoo In Soo và Jeon Do Yeon thì chắc chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi. Nhất là người coi trọng diễn mà không chỉ đơn thuần là diễn như Yoo In Soo, thấy biểu hiện của cô ngày hôm nay chắc chắn sẽ không hài lòng.
"Có người âm thầm ngáng chân em hả?" Jeon Do Yeon trầm giọng hỏi.
Rosé vội vàng lắc đầu giải thích: "Không phải, đây là vấn đề của chính em thôi!"
Dựa vào EQ của Jeon Do Yeon thì cũng nhận ra là Rosé không muốn nói nhiều tới vấn đề này nên cũng không ép hỏi, chỉ là cô vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Cô rất rõ giá trị của bộ phim này và cũng như khả năng nâng Rosé lên một tầm cao mới của nó, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì có khi còn phải mất thêm mấy năm nữa mới có thể nhận được một kịch bản có chất lượng như thế này.
"Đúng rồi, Chaeyoungie, em đã có bạn trai chưa?"
Jeon Do Yeon đột nhiên đổi chủ đề khiến Rosé lập tức sắc rượu: "Khụ khụ khụ..."
"Không sao chứ?" Jeon Do Yeon vỗ lưng cho cô.
"Không sao, không sao ạ..." Rosé đã lấy lại bình tĩnh.
"Sao thế? Vấn đề này còn khó trả lời hơn vấn đề vừa nãy à?" Jeon Do Yeon khẽ cười.
Rosé vội nói: "Không không, không có bạn trai!"
Ôi, mặc dù người trước mắt là nữ thần của cô nhưng cô cũng không thể thẳng thắn về chuyện này được.
"Thật sao?" Jeon Do Yeon khẽ lắc lắc ly rượu trong tay: "Vậy... bạn gái thì sao?"
"Phụt!" Rosé lại bị sặc tập hai.
Jeon Do Yeon bị phản ứng dễ thương của cô chọc cho cười không ngớt: "Chaeyoungie, em thật đáng yêu quá!"
Vẻ mặt Rosé đầy đau khổ, hoàn toàn không ngờ được nữ thần lại còn có sở thích nói đùa khi vắng người thế này!
Khuôn mặt Jeon Do Yeon đã có vẻ hơi ngà ngà say, ánh mắt long lanh nhìn cô gái trước mặt: "Thật là... càng ngày càng thích em rồi..."
Rosé tỏ vẻ được ưu ái mà sợ: "Em cũng rất rất thích chị!"
Jeon Do Yeon nghe vậy chỉ cười cười, không nói gì cả.
Cô nhóc này tuyệt đối không phải là người có tính cách đơn thuần, nếu không thì đã sớm bị nuốt chửng trong cái nghề này rồi. Nhưng đáng quý ở chỗ là trước mặt người cô ấy sùng bái kính trọng thì cô nhóc vẫn luôn giữ được vẻ thuần khiết chân thật của mình...
Và, cô rất thích những thứ chân thật...
Nó... khiến cô dâng lên khát vọng muốn chiếm thành của riêng mình...
...
Sau khi tạm biết Jeon Do Yeon, việc đầu tiên mà Rosé làm là gọi điện thông báo cho Cho Boram.
Mặc dù trước khi về, Jeon Do Yeon đã nói cô đừng từ bỏ sớm như thế không chừng vẫn còn có hi vọng, nhưng kì thực thì cô cũng biết rõ với tính tình hà khắc của đạo diễn Yoo, bất kể là nguyên nhân gì đi nữa thì chắc chắn diễn xuất của cô hôm nay cũng không thể đạt được yêu cầu của ông.
"Chị Boram, casting xong rồi... đau buồn là rút phải cảnh em không chắc ăn nhất... cảm giác thấp thỏm thật..."
Cho Boram nghe vậy liền an ủi cô mấy câu: "Không sao, cố gắng hết sức là được rồi, cứ chờ phía đoàn phim thông báo đã rồi nói sau, nếu không được thì chúng ta lại chọn bộ khác. Chị vừa đàm phán được cho em một bộ phim của Hollywood, đất diễn không nhiều lắm, nếu không có gì trắc trở thì quay mấy hôm là xong, vừa hay rảnh em diễn phim này trước đi. Lần này là vì phía đối phương đang gấp, lại chỉ là một nhân vật nhỏ nên không cần casting, ngày mai em cứ vào đoàn luôn là được."
Mặc dù Cho Boram nói thế nhưng ai cũng biết dù chỉ là một cảnh có vài giây thôi nhưng có thể xuất hiện trong phim Hollywood đã là ước mơ tha thiết của những diễn viên Hàn nói riêng Châu Á nói chung rồi, thậm chí chỉ mấy giây này thôi cũng có thể là bước đầu tiên đặt chân vào Hollywood rồi.
Có biết bao ngôi sao lớn thành danh ở nước nhà bao lâu rồi mà ở Hollywood vẫn chỉ là vai phụ. Tuy Cho Boram nói về vai diễn này rất nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn để có được nó cũng chẳng dễ gì.
Rosé nghe vậy thì có chút sửng sốt: "Phim Hollywood? Không phải là... Biệt Đội Điệp Viên Perak đó chứ? Là bộ phim mà Park Hwayoung ký trước kia à?"
"Không sai, vốn là của Park Hwayoung nhưng mà hiện tại cô ta đã rút khỏi ngành giải trí nên vai này liền trống người. Tuy là đột ngột thay đổi người nhưng cuộc chiến tranh giành vai này vẫn rất khốc liệt, em được chọn phần lớn là vì trước đó bộ phim Tuyết Mùa Hạ của em chiếu bên Mỹ đã tạo nên tiếng vang rất tốt, trong phim cũng có khá nhiều cảnh đánh võ nên người nước ngoài khá hứng thú, sau khi đạo diễn bên đó xem xong cũng rất hài lòng..."
'Thì ra là thế...'
Vừa hay Park Hwayoung rời khỏi ngành giải trí, cô lại đoạt giải Ảnh hậu của StarBuck và cũng khá thích hợp về cả hình tượng lẫn độ nổi tiếng, thiên thời địa lợi nhân hòa vì thế liền nhận được vai diễn này.
"Được rồi, chị Boram, em biết rồi, ngày mai đến đoàn làm phim này luôn à?"
Trước đó cô cũng đã tìm hiểu qua về vai diễn này, là một cô gái phương đông thần bí có võ công cao cường, thế nên việc này chẳng khó khăn gì với người có xuất thân nhà võ như cô.
Ngày nay, thị trường tiêu thụ phim của Hàn Quốc ngày càng lớn mạnh, ngay đến cả Hollywood cũng không thể coi thường, rất nhiều phim Hollywood áp dụng chiến thuật cho diễn viên nổi tiếng Châu Á đóng mấy vai phụ để có thể bán được vé ở thị trường này. Lúc làm tuyên truyền quảng cáo vô cùng rầm rộ nhưng thực tế thì đến lúc chiếu phim, diễn viên Châu Á cũng chỉ xuất hiện có mấy phút, thậm chí là mấy giây diễn thôi, lời thoại cũng chỉ có một hai câu.
Hồi trước lúc cô thực tập ở Hollywood, đãi ngộ dành cho người Châu Á cũng đã là một trời một vực so với người da trắng.
Mặc dù hiện thức rất tàn khốc nhưng tình trạng trước mắt quả thật là như thế.
Cho Boram trả lời lại: "Đúng rồi, ngày mai nhập đoàn. Vì hậu kì của Phía Sau Hoàng Hôn đã xong, cũng sắp bước vào giai đoạn tuyên truyền rồi nên chị cần chuẩn bị một chút không tự mình đưa em đi được, có mình Soyoung đi cùng em thôi."
"Được rồi, không sao đâu chị." Rosé nói chuyện với Cho Boram xong thì cúp điện thoại.
Mặc dù nhận được tin tốt nhưng việc casting thất bại ít nhiều vẫn khiến Rosé cảm thấy hơi tiếc.
...
Đêm khuya tại Hongcheon-Gun.
Ngoài cửa bỗng có tiếng "tinh" vang lên, cửa tự động đang nhận dạng tròng mắt và vân tay.
Lalisa vào phòng khách thì vẫn thấy đèn đang bật, còn cô gái mặc đồ ngủ dựa lưng trên ghế thì đang say ngủ, trong tay vẫn cầm một kịch bản đã đánh dấu chi chít.
Chị khẽ cau mày rồi nhẹ nhàng bước qua, từ từ rút kịch bản trong tay cô ra. Đang định đặt kịch bản lên bàn thì nhìn thấy nội dung trên đó, Lalisa có chút giật mình sửng sốt.
[Cảnh thứ 37: Đêm mưa mất con]
Hiển nhiên chủ nhân của cuốn kịch bản này đã đọc trang này vô số lần nên mép trang giấy đã có chút sờn.
"Ưm... Lalisa...?"
"Ừ."
"Sao muộn vậy rồi mà chị vẫn còn tới?"
Lalisa không trả lời, chị xoay người bế cô lên đi về phía phòng ngủ: "Sao không ngủ trong phòng?"
Đương nhiên là vì lo lắng cho cô rồi, hôm nay Hansin đã nói chuyện casting của cô cho chị, có vẻ như không thuận lợi cho lắm.
"Không cẩn thận nên ngủ thiếp đi mất..." Rosé mơ màng dụi mắt.
Lalisa vừa đặt cô lên giường, cô liền tự giác lăn qua một bên chừa ra khoảng trống.
Lalisa xoa tóc cô rồi nằm xuống bên cạnh: "Hôm nay casting không thuận lợi à?"
Rosé thở dài: "Thật ra cũng được, chỉ là có nhiều cao thủ quá... Nhưng mà không sao, trước khi tham gia em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nếu như lần này không qua thì lần sau lại cố gắng là được!"
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, nghe như không hề để ý đến nó. Nếu như không phải lúc nãy thấy cô đang ngủ mà tay vẫn không rời cái kịch bản thì có lẽ chị cũng đã tưởng là thật rồi...
Lalisa nhìn cô, chần chừ mãi cuối cùng vẫn nói: "Ừ, sau này sẽ lại có cơ hội."
Thật ra ban đầu lúc biết cô chọn bộ phim này, lòng chị đã không yên rồi, bây giờ xem ra là đúng như anh những gì chị đã dự đoán...
Tất cả đau đớn... của người con gái chị yêu nhất... lại đều là do chị mang đến...
Thấy biểu cảm trên mặt Lalisa, Rosé cười khẽ một tiếng, không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo mặt chị: "Nào nào, cũng chỉ là một bộ phim thôi mà, sao chị trông còn buồn hơn cả em thế! Thật sự không sao mà, em nào có yếu ớt đến nỗi chút thất bại nho nhỏ như thế mà cũng không chịu được vậy đâu!"
Nhìn cô gái rõ ràng trong lòng đang rỉ máu mà vẫn còn an ủi lại mình, trái tim Lalisa như bị dao cắt, chị ôm chặt cô vào lòng, muốn an ủi nhưng lại không dám động chạm đến cái quá khứ kia.
Rosé nhìn sắc mặt của Lalisa thì liền biết mình không lừa được chị, bèn thở dài nói: "Được rồi mà... quả thật em... vẫn còn hơi ảnh hưởng vì chuyện năm đó... dù sao đứa trẻ kia... cũng đã ở trong bụng em gần tám tháng..."
Cho dù sự thật là thế nào thì cô cũng đã coi đứa bé đó là người mình yêu nhất, từ đầu chí cuối cô vẫn luôn khao khát mong chờ sinh mạng mới đó được ra đời. Lúc mất liên lạc với Lee Hanchee, cô chỉ có đứa trẻ này làm bạn, cô trò chuyện, ca hát, kể chuyện cổ tích, dành hết tình cảm và tình thương của mẹ cho nó...
Thế nhưng, sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ tất cả mọi thứ đều như trời long đất lở, sinh mạng bé nhỏ cùng huyết thống trong cơ thể cô đã biến mất như thế...
Lúc cô được dẫn vào nhà xác, trông thấy cơ thể nhỏ bé tím lạnh của con cô...
Đó là kí ức mà cả đời này cô cũng không muốn nhớ lại...
Mà trong cảnh thứ 37 của bộ phim này, nếu như cô đồng cảm, nếu cô hoàn toàn nhập vai thì nhất định sẽ nhớ lại kí ức khi ấy...
Vì thế, cô không dám nhập vai.
Đó là phản ứng bảo vệ bản thân theo bản năng của cô, khiến cho cô buộc phải áp chế kĩ thuật diễn của chính mình.
Lalisa hôn lên trán cô, ngăn không cho cô nói tiếp: "Nếu không thích thì không cần phải diễn, chị sẽ giúp em tìm một kịch bản khác tốt hơn."
Chaeyoung, nếu như chị nói cho em biết rằng đứa bé kia chưa chết, nếu chị nói với em rằng đứa trẻ kia là của chị, nếu chị để em biết người em hận thấu xương là chị, người khởi nguồn cho tất cả những đau khổ của em là chị...
Kể cả là chị có thông minh, có phán đoán giỏi cỡ nào đi nữa cũng không tài nào đoán được sau khi Rosé biết hết tất cả mọi chuyện thì chị sẽ phải đối mặt với điều gì nữa...
...
Nhà họ Lee.
Chuyện gà rừng hay phượng hoàng còn chưa qua, mấy ngày nay Park Hwayoung vẫn luôn ở nhà lấy lòng Lee Seung và Jeong Da-eun.
"Chị nói gì? Vai diễn Hollywood kia rơi vào tay Rosé?" Park Hwayoung ra ban công nhận điện thoại, vẻ mặt lập tức trầm xuống khi biết được chuyện này.
"Đúng vậy, nghe nói đã ký hợp đồng rồi, ngày mai Rosé sẽ gia nhập vào đoàn làm phim." Đầu dây bên kia là tiếng của Jimin.
"Con khốn này..." Park Hwayoung vừa nghĩ đến chuyện mình tốn biết bao công sức mới cướp được vai này, vậy mà giờ lại bị Rosé lấy được dễ như trở bàn tay thì trong lòng liền đầy oán hận.
Nếu không phải là vì con khốn đó thì Ảnh hậu của StarBuck và vai diễn Hollywood đều là của cô ta hết!!!
"Thế thì sao? Cũng chỉ là vai quần chúng mà tôi không muốn diễn nữa thôi! Chỉ có 3 phút xuất hiện với hai câu thoại! Cô ta đắc ý cái gì chứ!" Giọng điệu của Park Hwayoung đầy khinh thường, lúc này đã không còn nhớ lúc trước khi cô ta đoạt được vai diễn này đã khoe khoang khắp nơi rằng mình sắp tiến quân vào Hollywood như thế nào.
"Cô ta cũng chỉ có thể đóng những vai em đã vứt đi rồi thôi, chị nghe nói dạo này cô ta mới đi casting phim của đạo diễn Yoo, nghe nói diễn xuất rối tinh rối mù, chắc chắn là không được chọn rồi! Đến lúc đó chị sẽ cho người làm ầm ỹ vụ này lên đảm bảo sẽ khiến cô ta mất mặt!" Jimin cố gắng nói những lời có thể khiến Park Hwayoung vui vẻ hơn.
Quả nhiên, Park Hwayoung nghe thấy vậy thì tâm trạng đã tốt hơn: "Chị nhớ theo dõi kết quả casting."
"Em yên tâm, chắc chắn chị sẽ theo dõi!" Jimin liên mồm cam đoan rồi nói: "Đúng rồi Hwayoung... chuyện lần trước chị nói... sao rồi? Bao giờ thì chị có thể rời khỏi FJ Entertaiment?"
Bây giờ địa vị của cô ta ở FJ Entertaiment đã xuống dốc không phanh, mà điều quan trọng nhất vẫn là cô ta thật sự không còn mặt mũi nào mà ở lại giới giải trí nữa, vì thế cô ta hi vọng Park Hwayoung có thể tiến cử cô ta vào bộ phận Quan hệ công chúng (PR) của Quốc tế PK.
"Chuyện đó nói sau, tôi còn đang ở nhà chờ thì làm sao mà dàn xếp cho chị được?" Giọng điệu của Park Hwayoung có vẻ không kiên nhẫn: "Trước tiên chị cứ theo dõi Rosé cho tôi trước đã, nếu không thì không có gì để bàn nữa!"
Jimin biết rõ là Park Hwayoung đang lợi dụng mình, hút cạn giá trị cuối cùng của mình nhưng cũng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể ảm đạm đáp: "Chị biết rồi..."
Nói chuyện điện thoại với Jimin xong, Park Hwayoung lại cầm một que thử thai vào toilet.
Sau một lúc lâu, cô ta đen mặt đi ra.
Chết tiệt, không có thai...Lại không có thai!
Mấy ngày nay, thời gian Lee Hanchee ở nhà càng lúc càng ít, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được sự tránh né của gã, Jeong Da-eun cũng ngày càng lạnh nhạt với cô ta. Nhưng, điều khiến cô ta sợ hãi hơn là phía Park Shi Ho còn làm như vô tình thử thăm dò nói rằng: nếu như cô ta có em trai thì tốt rồi, có thể giúp đỡ cô ta, làm chỗ dựa cho cô ta...
'Đúng là buồn cười! Chỗ dựa?'
Nếu như cô ta thật sự có em trai, Park Shi Ho có con trai thì cô ta còn sống yên ổn ở nhà họ Park được à? Ngay cả cổ phần cũng còn chẳng giữ nổi ấy chứ!
Park Shi Ho vốn e sợ Chung Hayoon nên chắc chắn không dám ngoại tình, nhưng sao đột nhiên lại có loại suy nghĩ này?
Hay là cô ta nghĩ nhiều rồi...?
...
Đảo mắt đã đến lúc nhập đoàn.
Cảnh quay ở Hàn Quốc của Biệt Đội Điệp Viên Perak được quay tại thành phố Gyeongju, phong cảnh nơi đây rất đậm chất Hàn Quốc, hệt như một bức tranh non nước thủy mặc vậy.
Vì lần quay phim này có tác dụng tuyên truyền rất lớn nên phía thành phố Gyeongju đã giúp đỡ phong tỏa khu vựng chuyên dùng để quay phim, nhóm diễn viên cũng được ở khách sạn miễn phí.
"Wow, phong cảnh thật tuyệt! Phòng khách sạn ở đây vào mùa du lịch phải đặt trước mất 3 tháng mới có phòng đó!"
Soyoung hưng phấn đẩy cửa sổ ra, khoảng không xanh biếc của rừng trúc liền đập vào mắt, nương theo đó là tiếng nước chảy róc rách, phía xa xa là những dãy núi mờ ẩn hiện và đàn chim không biết tên đang bay lượn...
"Wow, anh Yeong, ước gì anh đừng có quay một lần là qua, như thế chúng ta có thể ở lại đây thêm mấy ngày!"
Rosé đang ép chân giãn cơ trên lan can, nghe vậy bèn quay đầu nhìn Soyoung: "Ngại quá cưng ạ, chỉ sợ lần này làm em thất vọng rồi."
Cái câu "cưng ạ" và cái điệu bộ tự tin đến là chói mắt kia... Soyoung tỏ vẻ như vừa bị đâm một phát xuyên tim, sau đó vội vàng lôi máy ra chụp cảnh này lại.
"Anh Yeong, em đăng lên Instagram được không?" Soyoung hưng phấn đưa ảnh vừa chụp cho Rosé xem qua.
Rosé cũng không nhìn kỹ: "Ừ, em đăng đi."
Chuyện Rosé tham gia bộ phim này đã được thông báo công khai nên có thể tiết lộ cho fan biết.
Soyoung lập tức vui vẻ đăng ảnh lên Instagram.
[( icon thẹn thùng) ha zu ka shi i* ~ Có cảm giác như được đi hưởng tuần trăng mật với anh Yeong vậy hí hí hí ~]
(*ha zu ka shi i: Tiếng nhật, ngại quá đi ~)
Nội dung bức ảnh là dưới buổi trời chiều, Rosé đang ép chân ở lan can, động tác này có độ khó cực cao và cũng làm nổi bật dáng vẻ người con gái. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là cái nghiêng đầu nhìn về phía ống kính và nở nụ cười cưng chiều, nụ cười này khiến ai ai nhìn thấy cũng phải đập loạn nhịp, hút hồn cả nam lẫn nữ.
Soyoung vừa đăng ảnh lên Instagram thì ngay lập tức thu hút được rất nhiều bình luận, like và share, bài viết nhanh chóng lên top, đám fans của Rosé ghen tị đến nỗi muốn dần cho Soyoung một trận.
Ngoại trừ những thành phần liếm màn hình ra có không ít fans còn nhận ra Rosé đang ở nơi quay của Biệt Đội Điệp Viên Perak nên lại càng thêm hưng phấn.
[Tôi đã thích anh Yeong từ phim Tuyết Mùa Hạ rồi, bây giờ anh Yeong nhà tôi càng ngày càng nổi, bây giờ lại còn được đóng cùng với Colin nữa, đúng là kích động quá mức! ]
[Còn có tiểu yêu tinh Orlando, Benny và nữ thần Jennifer nhà tôi nữa! Tất cả đều là siêu sao Quốc tế đó! Anh Yeong của tôi giỏi quá đi!]
Trong những bình luận kích động cũng khó tránh khỏi có vài bình luận trái chiều...
[Đúng là bó tay, chẳng phải chỉ là một vai phụ bé như con muỗi thôi sao? Đám fans cuồng các cô có phần phải nhảy nhót tung hô thế không? Làm như vai diễn gì quan trọng lắm không bằng, chờ phim chiếu rồi lại vỡ mộng cho mà xem, vốn chỉ là diễn viên quần chúng thôi, đến lúc đó chắc đất diễn chỉ có mấy giây là cùng!]
[Hứ, đúng là cái đồ chỉ chuyên làm quần chúng đến tận bây giờ chẳng phải vẫn chỉ là quần chúng thôi à!]
[Vai diễn này không phải là do Park Hwayoung vứt lại sau khi giải nghệ à? Rõ là thiên kim tiểu thư mà lại cứ thích nhặt đồ người ta vứt đi!]
...
[Thủy quân của ai đó lau miệng cho sạch sẽ chút, đã làm ra cái chuyện vô liêm sỉ như thế mà còn dám to mồm. Mà cái gì gọi là do cô ta vứt lại rõ ràng là bị đuổi ra khỏi giới giải trí như chó thì có! Có ai mà không biết cô ta bỏ ra mấy nghìn mấy vạn để mua lại cái vai quần chúng này? Bây giờ lại ra cái vẻ khinh thường à! Không biết xấu hổ à?]
[Không biết ai mới là cái đồ không biết xấu hổ, vắt óc tính kế cướp hết mọi thứ, bây giờ lại còn mặt dày chiếm lấy thân phận của người ta, chẳng qua là anh Yeong nhà tôi không cần cũng chẳng thèm vào thì có!]
Cũng may là sức chiến đấu của fans Rosé siêu mạnh, nhanh chóng mắng cho phía đối phương lút cả đầu.
Nếu hỏi bây giờ fans người nào hùng mạnh nhất trong giới giải trí ra thì ngoại trừ Yang Dae-jung ra thì cũng chỉ có Rosé thôi!
Thậm chí còn không ít người thầm nghĩ nếu ngày nào đó fans của Yang Dae-jung và fans của Rosé chiến nhau thì chẳng biết là ai thắng nữa.
...
Sau khi nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn, sáng hôm sau, Rosé đúng giờ có mặt tại địa điểm quay của đoàn phim.
Đoàn làm phim lúc này có khoảng năm mươi người, ai ai cũng đang khẩn trương làm nhiệm vụ của mình, lúc này họ đang quay một cảnh bắn nhau.
Bộ phim này có rất nhiều cảnh quay đấu súng nhưng không có phần của Rosé, đất diễn của cô rất ít, chỉ có hai cảnh và đều là những đoạn liên quan đến võ thuật.
Trong bộ phim này có bốn nhân vật chính, ba nam một nữ gồm Colin, Orlando, Benny và Jennifer tất cả đều là những siêu sao Hollywood nổi tiếng ở Hàn Quốc.
Vai của Rosé là một trong những thủ hạ của Boss phản diện.
Còn về nội dung kịch bản chỉ đơn giản là mấy anh hùng cùng xông pha cứu thế giới, là motip thường thấy ở Hollywood.
Cảnh quay nhanh chóng kết thúc, đạo diễn vừa hô "cắt" xong thì trông thấy một cô gái người Hàn Quốc cách đó không xa, vì vậy hai mắt liền tỏa sáng, nhiệt tình bước lên đón: "Ha ha, Rosé đúng không?"
"Đạo diễn Martin!" Rosé vươn tay ra bắt tay đạp diễn.
"Ối chà, cô còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi đó, đúng là búp bê phương Đông mà!" Đạo diễn khen nức nở rồi nhiệt tình ôm Rosé một cái.
Rosé khiêm tốn hàn huyên đôi câu với đạo diễn thôi, chứ cũng chẳng để lời khen của đạo diễn trong lòng. Cứ giao tiếp với người nước ngoài nhiều sẽ biết, đây là thói quen của họ chứ không phải là thật sự thấy bạn tốt mới khen.
Mấy diễn viên chính khác cũng nhanh chóng bước tới, lần lượt bắt chuyện với Rosé.
Colin đi lên từ nhóm trai đẹp ở Mỹ, tương đương với nhóm Tiểu thịt tươi đang hot ở Hàn Quốc bây giờ, chẳng qua là bây giờ Colin đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cả người toát ra vẻ thành thục của đàn ông trưởng thành, là nam thần trong tim của các fans hâm mộ trên khắp thế giới.
Benny có khổ người cao lớn, thuộc hình tượng mấy anh cơ bắp đầu trọc.
Jennier thì khỏi phải nói, người đẹp siêu cấp với dáng người nóng bỏng và mái tóc xoăn dài vàng óng, là nữ chính duy nhất trong phim.
"Orlando, rất hân hạnh được làm quen với cô, người đẹp của tôi!" Người bắt chuyện là Orlando - người được fans Hàn Quốc đặt cho biệt danh tiểu yêu tinh. Anh ta có mái tóc vàng và mắt xanh, bất kể là trong thực tế hay là trong phim vừa nhìn là biết kiểu đẹp trai phong lưu đa tình. Ánh mắt khi anh ta nhìn Rosé thì hơi lộ vẻ hứng thú nhưng cũng không quá lộ liễu.
Là fans của Orlando đều biết anh ta thích nhất là con gái phương Đông, mấy cô bạn gái trước đều là người Hàn Quốc.
"Me too, anh rất được các cô gái Hàn Quốc hoan nghênh!"
"Ha ha, thật sao?"
Vì trước đó Rosé đã từng du học ở Los Angeles nên tiếng Anh của cô khá tốt, có thể giao lưu với tất cả mọi người, sau khi trò chuyện đôi câu, Rosé liền đi trang điểm thay quần áo. Trang phục trong phim của cô là một bộ sườn xám tượng trưng của đất nước Trung Hoa.
Rosé đi thay đồ thì bên ngoài đang khí thế ngất trời chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Vì đạo diễn đang bận trao đổi cảnh quay với mấy diễn viên chính nên chỉ bảo với nhân viên công tác là báo cho Rosé bao giờ hóa trang xong thì tự mình ra chỗ quay phim chuẩn bị.
Rosé sau khi thay đồ xong liền bước vào một gian nhà tranh chờ đến cảnh quay.
Lát nữa mấy diễn viên chính sẽ tới bái phỏng chủ nhân của cô, còn cô phụ trách ra ngoài tiếp đãi.
Rosé buồn chán chờ đợi trong phòng một lúc cuối cùng bên ngoài cũng có tiếng hô chuẩn bị quay.
"Action!!!"
Bên ngoài căn nhà, Colin, Orlando, Benny và Jennifer liếc nhìn nhau, sau đó tràn đầy cảnh giác tiếp cận căn nhà.
'Kẹt kẹt...'
Nương theo tiếng đẩy cửa, một ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đẩy cánh cửa nhà tranh ra, một cô gái mặc sườn xám in hoa văn mây chìm xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lúc này Rosé đã hoàn toàn khác với cô gái mặc quần jeans áo thun đơn giản lúc nãy, bộ sườn xám để lộ dáng người hoàn mỹ nhưng cũng vừa khéo tôn lên vẻ đẹp cổ điển của cô. Mái tóc đen chỉ dùng duy nhất một cây trâm mộc búi lại sau gáy, mày đen như vẽ, môi đỏ như son... giữa phong cảnh như bức tranh thủy mặc này sự xuất hiện của cô càng khiến khung cảnh thêm mộng ảo...
Làn gió phất phơ giữa vùng núi khe khẽ thổi lên làn tóc mai bên thái dương cô, khuôn mặt Rosé lạnh lẽo như băng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy vị khách không mời mà đến ở trước cửa: "Người đến là ai."
Nhìn cô gái đậm chất phương Đông trước mắt, Orlando ngẩn cả người, vẻ mặt dửng dưng khi nãy đã trở nên nóng rực, trong mắt ba người còn lại cũng ngập vẻ kinh diễm.
Dường như đạo diễn cũng không ngờ hiệu quả sau khi Rosé thay trang phục diễn sẽ tốt như vậy, vì thế cũng dễ dàng tha thứ cho nhóm diễn viên chính NG.
Cảnh quay bắt đầu lại lần nữa, Rosé mở cửa tiếp bốn người, sau đó châm trà mời họ chờ chủ nhân của cô về.
Đạo diễn Martin cũng có nghiên cứu về văn hóa Phương Đông đặc biệt là trà đạo nên lập tức nhìn ra được tay nghề pha trà của Rosé rất chuyên nghiệp.
Vốn chỉ là một phân cảnh cực kỳ vô vị nhưng mọi cử động của Rosé, từ pha trà đến châm trà đều tràn đầy cảm giác nghệ thuật và hơi thở Phương Đông cổ điển. Rosé đã làm nổi bật lên sự va chạm của văn hóa phương Đông và phương Tây trong cảnh quay này, điều này khiến cho máu trong người Martin như sôi trào, hiệu quả mà ông ta muốn chính là như vậy!
Vì thế, dù đã quá thời gian của cảnh này nhưng Martin vẫn không hô "Cắt" mà để máy quay tiếp tục quay và không có ý định cắt ghép cho ngắn lại.
"Rosé, cô thật sự quá tuyệt vời!"
Sau khi diễn xong, đạo diễn nhiệt tình bước lên ôm lấy Rosé, câu khen ngợi lần này đã có mấy phần thật lòng.
"Cô đã từng học pha trà à?"
Được đạo diễn mang tầm quốc tế như Martin khen ngợi nên đương nhiên là Rosé rất vui: "Từng nghiên cứu nhưng cũng không tinh thông cho lắm, chỉ đủ dùng cho một đoạn quay ngắn."
"Không không không, cô còn làm tốt hơn nhiều nghệ nhân chuyên nghiệp mà tôi từng gặp đó! Cô rất giỏi!" Vẻ mặt của Martin vô cùng nghiêm túc, sau đó ánh mắt nhìn cô như có điều suy nghĩ.
Vốn ông ta tìm diễn viên Hàn Quốc chỉ đơn thuần là vì muốn dựa vào mánh lới mà kiếm thêm doanh thu phòng vé tại thị trường Hàn Quốc, nhưng không ngờ biểu hiện của cô gái này lại xuất sắc như thế.
'Ba phút xuất hiện trong phim không phải là quá ít rồi à?'
...
Cảnh này quay thuận lợi vì vậy cảnh sau nhanh chóng bắt đầu.
Rosé có cả thảy hai cảnh diễn, nếu cảnh này mà cũng thuận lợi thì ngày mai là chuồn được rồi...
Cảnh còn lại là cảnh đánh nhau của cô và Orlando, đạo diễn đã cố ý mời chỉ đạo võ thuật hàng đầu trong nước chỉ dạy các động tác võ thuật cho họ.
Chắc hẳn mấy hôm nay Orlando vẫn luôn học với vị chỉ đạo võ thuật này nên động tác cũng rất nhuần nhuyễn, Rosé lại càng khỏi phải nói, cũng học rất nhanh.
Lúc Orlando mới tập diễn với Rosé thì động tác vẫn chậm, chờ đến lúc thuần thục thì mới tăng tốc độ lên một chút.
Thái độ của Orlando đã thay đổi hẳn từ lúc anh ta trông thấy Rosé thay đồ, lúc này vô cùng dịu dàng với cô, kiên nhẫn chỉ dạy và phối hợp với cô, chỉ sợ làm cô bị thương.
Rosé bị dáng vẻ chiều chuộng này của đối phương làm cho nổi da gà, dù gì cô cũng đã từng lăn lộn tình trường bao năm, sao mà không nhìn ra được ý đồ của cái tên này chứ.
'Cái tên này... muốn thả thính mình à?'
Có điều Orlando vẫn rất lịch sự, mặc dù có lợi dụng việc quay phim để tán gái nhưng chưa hề có những câu nói quá đáng hay động tay động chân gì.
"OK, mọi người chuẩn bị chút đi, cảnh tiếp theo bắt đầu!" Đạo diễn Martin ở cách đó không xa hô lên.
Orlando lập tức liếc mắt đưa tình nói với Rosé: "Đừng lo nhé, lát nữa anh sẽ lén chậm lại một chút, em không cần lo lắng là không theo kịp đâu..."
"Cảm ơn anh, tiền bối Orlando!" Rosé khéo léo nói cảm hơn.
Orlando thỏa mãn được ham muốn bảo vệ người đẹp nên cười cười.
"Action!!!"
Cảnh quay bắt đầu.
Orlando và Rosé đứng đối mặt nhau trong một rừng cây.
Cảnh này là lúc Orlando đánh cắp bản đồ kho báu bị Rosé chặn lại.
Trong chớp mắt đạo diễn hô bắt đầu, mỹ nhân cổ điển vốn đang uyển chuyển mềm mại lập tức biến thành người khác, chỉ chớp mắt đã mang khí thế sắc bén tung một cước về phía Orlando.
Làn da trắng nõn lấp ló sau tà sườn xám xẻ cao.
Lúc tập diễn, động tác của hai người khá thuần thục, mà trong lần quay đầu tiên này, Orlando cũng chỉ tính ôn luyện lại động tác một chút, hoàn toàn không ngờ được là sau khi Rosé nhập vai diễn lại thay đổi hoàn toàn thế này, quả thật là y như một vũ khí giết người vậy.
Nhưng không đợi anh ta kịp phản ứng, từng chiêu của đối phương đã càng lúc càng ác liệt hơn, nào có nửa xu dịu dàng ngoan ngoãn như lúc nãy nữa, trông đến là đáng sợ...
Đến cuối cùng, Orlando bị Rosé dẫm một chân lên người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn từ trên cao xuống, rút bản đồ kho báu anh ta đang giấu trên người ra...
Orlando nằm trên lớp lá khô, vẻ mặt tràn đầy si mê nhìn dáng vẻ đáng sợ khiến người ta không rét mà run của Rosé, miệng còn lầm bẩm: "Ôi cưng ơi, anh đúng là chết mê chết mệt vì em rồi!"
Rosé: "..." Trong kịch bản không có câu này đâu có được không hả???
Cái tên này không phải thích con gái Hàn Quốc mà là M thích bị ngược đãi thì có!
"Good - take!!!" Một lát sau, đạo diễn hô lên.
Nghe thấy tiếng của đạo diễn, không chỉ có Orlando mà ngay cả Rosé cũng sửng sốt mất một chút.
Cô nghe nhầm à? Không phải "Take-two" (lại một lần) mà là "good-take" (làm rất tốt) sao?
Thôi được rồi, có lẽ đạo diễn cảm thấy câu thoại đột nhiên nảy ra này của Orlando cũng không tệ lắm nên mới vậy! Tóm lại qua được là tốt rồi.
Rosé nhanh chóng thu chân trên người Orlando xuống, chìa tay ra xin lỗi Orlando: "Rất xin lỗi anh, tiền bối Orlando, vừa rồi tôi không làm anh đau chứ?"
Orlando tỏ vẻ khoa trương y như được nữ vương sủng hạnh, vội vàng nắm chặt lấy tay Rosé: "Đương nhiên là không rồi cưng à, em vừa nãy vẫn dịu dàng quá, hoàn toàn có thể dùng thêm chút sức nữa! Để anh đau hơn một chút!"
Rosé: "..."
Dùng thêm chút sức để anh đau hơn một chút là cái quỷ gì chứ...Cái tên này không phải là M thật đó chứ...
(M là chữ viết tắt dành cho những người có đam mê thích bị ngược...><)
"Không sao là tốt rồi, rất cảm ơn anh! Lần hợp tác này với anh rất thuận lợi! Hi vọng sau này còn có cơ hội diễn với tiền bối nữa!" Rosé cúi gập người xuống chào tỏ vẻ cảm ơn Orlando, sau đó lại cảm ơn từng diễn viên và nhân viên khác nữa.
Sau khi kết thúc cảnh này là cô có thể đóng máy rồi.
Soyoung ở cạnh đó vừa mới tỉnh lại từ cảnh anh Yeong nhà cô ngầu ngất ngây con gà tây thì phát hiện ra anh ấy đã đóng máy mất rồi!
Chị Boram nói thuận lợi thì vài hôm là xong nhưng không ngờ lại thuận lợi đến thế... một ngày đã quay xong rồi! Hu hu, tiếc quá đi mất thôi! Nơi này không chỉ có phong cảnh đẹp mà mấy anh trai đẹp cũng đẹp trai đến ngút trời!
Orlando thấy Rosé tạm biệt mọi người thì liền đứng ngồi không yên, vội lao tới trước mặt Martin cầu xin: "Đạo diễn thân yêu của tôi ơi, tôi nhớ không nhầm thì hình như lúc nãy tôi nói sai lời thoại rồi, không phải sao?"
'Vì thế mau mau để tôi quay lại đi mà!'
Đạo diễn đang tập trung suy nghĩ, nghe vậy liền mất kiên nhẫn phất phất tay: "Orlando, cảnh này đã qua rồi, đừng quấy rầy tôi nữa."
Nói xong liền bước qua xem lại cảnh quay trong camera.
Rosé chào nhóm diễn viên và nhân viên xong liền đi tới trước mặt đạo diễn: "Đạo diễn Martin, rất hân hạnh được hợp tác với ngài, mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng thu hoạch vẫn thương đối khá."
Rosé khách khí xong liền nói lời tạm biệt: "Nếu không có chuyện gì cần tôi làm nữa thì tôi xin phép ngày mai rời đoàn."
Dù sao thì khách sạn cũng là cung cấp miễn phí, có thể xem như là tài nguyên của cộng đồng, cô đã hết phần diễn mà vẫn còn nán ở lại đây thì cũng không hay lắm.
Đạo diễn Martin dời mắt từ màn hình máy quay qua nhìn cô gái trước mặt, nghiêm túc nói: "Rosé thân mến, tôi có một thỉnh cầu mạo muội, hôm nay cô quay rất tốt hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng tôi hi vọng cô có thể ở lại thêm mấy ngày! Ba ngày... không, hai ngày, được chứ?"
Rosé nghe vậy liền hơi suy nghĩ một chút, chắc là phía sau có chỗ cần cô phối hợp, ví dụ như kịch bản có thay đổi gì đó, vậy thì cảnh quay phía trước của cô cũng sẽ bị liên lụy.
Nếu như đạo diễn đã tự mình yêu cầu, mà lịch trình sắp tới của cô vẫn rảnh thì đương nhiên là Rosé sẽ không từ chối vì vậy bèn đồng ý: "Đương nhiên là không thành vấn đề, tôi ở ngay trong khách sạn, nếu đạo diễn cần thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào!"
Martin nghe vậy liền thở phào: "Thật cảm ơn quá!"
Sau khi kết thúc công việc, đạo diễn Martin liền tìm biên kịch: "Charles, sau khi xong liền xin tới phòng của tôi một chút! Mang cả kịch bản theo!"
Charles đang ngậm điếu thuốc liền tỏ vẻ như đã dự đoán trước được, bèn ra dấu tay OK.
...
Trong phòng.
Martin đang đi qua đi lại, sau khi Charles bước vào còn chưa kịp nói gì thì Martin đã đi thẳng vào vấn đề: "Ê Charles này, tôi muốn dành thêm đất diễn cho Rosé, cậu cảm thấy thế nào?"
Charles đập tay với Martin, nói một câu tiếng Hàn: "Tư tưởng lớn gặp nhau."
Martin lập tức vui vẻ nói suy nghĩ của mình ra: "Chỉ có một cảnh đánh nhau này thì ít quá, thân thủ của Rosé rất tuyệt có thể mang tới những cảnh đánh vô cùng ngoại mục..."
Charles trầm ngâm một lát sau đó cắt lời đối phương: "Nhưng... đạo diễn, ông phải nghĩ cho kĩ, nếu tăng đất diễn lên nhiều quá thì cũng đồng nghĩa với việc kịch bản phải bị cắt ở chỗ khác!"
Phải biết rằng phim điện ảnh yêu cầu rất chính xác về thời gian, đôi khi chỉ cắt một cảnh thôi cũng đã tổn thất biết bao nhiêu tiền, tăng thêm một giây thôi cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Martin rối rắm như vậy hiển nhiên cũng là vì nguyên nhân này, nghe xong thì liền kiên quyết nói: "Charles, cậu không cảm thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ mà thiên nhiên ban tặng này kết hợp với diễn xuất đậm chất phương Đông của Rosé còn rung động lòng người hơn hiệu ứng gương mặt lạnh à? Tôi biết sẽ dẫn tới mạo hiểm, nhưng tôi tin tưởng vào phán đoán của tôi!"
Charles nghe vậy bèn nhún vai: "OK, vốn tôi cũng cho rằng là như thế nếu ông đã quyết thì được rồi, vậy chúng ta nói tới chuyện tăng tình tiết phim, ông chuẩn bị tăng thêm bao nhiêu thời gian?"
"Mười phút! Không... mười lăm phút!" Martin kích động nói.
Xuất hiện tận mười lăm phút trong một bộ phim có hiệu ứng đặc biệt... này là gần bằng với đất diễn của nữ phụ rồi! Cho dù là Benny, một trong các vai chính đất diễn cũng chỉ có mười mấy phút thôi.
Charles nghe vậy bèn nói: "Nếu thế, tôi đề nghị tăng yếu tố tình cảm một chút, chuyện tình giữa cô ấy và Orlando..."
Charles còn chưa nói dứt lời thì "Ầm" một tiếng, một dáng người cao to lao như gió vào ôm chầm lấy Charles: "Ôi, Charles ơi, tôi yêu anh quá đi mất! Anh đúng thật là thiên sứ của tôi!!!"
Charles hơi ngao ngán đẩy anh chàng ra: "Orlando, anh không cần cảm ơn tôi, tôi cho rằng Martin cũng nghĩ như vậy, nếu không ông ấy cũng không giữ lại cái cảnh anh nói sai lời thoại kia..."
Orlando lại lập tức kích động muốn ôm Martin nhưng lại bị ông ghét bỏ né tránh, nghiêm giọng nói: "Orlando, tôi biết cô ấy là mẫu người cậu thích..."
Lúc này Orlando lại cắt lời ông ta: "Ồ không! Đạo diễn thân yêu ơi, cô ấy đâu chỉ là mẫu người tôi thích! Cô ấy là nữ vương của tôi!"
Martin có phần câm nín nhắc nhở: "Nhưng tôi muốn cảnh cáo cậu, cậu biết tính tôi rồi đó, nghiêm cấm chuyện tán tỉnh trong đoàn phim và nghiêm cấm có scandal tình ái! Tốt nhất là cậu nên chú ý một chút!"
Orlando vội chỉ tay lên trời thề: "Tôi xin thề với thượng đế! Nhất định tôi sẽ nhẫn nại đến lúc quay xong mới theo đuổi cô ấy!"
Martin cũng biết Orlando tuy là người phong lưu nhưng phẩm chất nghề nghiệp vẫn có, lúc này vẻ mặt mới hơi hòa hoãn.
Orlando thấy đạo diễn không tức giận liền vội vàng dính lấy biên kịch - người khá dễ nói chuyện như keo da chó, vẻ mặt nịnh hót cười nói: "Hì hì, Charles thân yêu, anh cảm thấy sắp xếp thêm một cảnh giường chiếu thì sao? Chắc chắn sẽ rất đặc sắc đó!"
Yêu cầu của Orlando ngay lập tức bị đạo diễn bác bỏ một cách phũ phàng.
Quyết định cuối cùng là đi theo hướng mập mờ, nhân vật của Orlando rất có cảm tình với cô gái phương Đông này, nhưng "Tương vương có mộng, Thần nữ vô tâm, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình."*
(*Lấy từ điển tích Giấc Mộng Vu Sơn: Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc, Hàn Quốc. Thời Chiến Quốc, vua Sở - Tương vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn. Trong lúc mơ màng, vua Sở mộng thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích. Thiếu nữ đó là thần nữ núi Vu Sơn, sau khi ân ái với Tương vương thì để lại ngọc bội rồi biệt ly. Tương vương không tiếc hết thảy đi tìm nàng, nhưng khi tìm thấy thì nàng lại bảo hai người đã hết duyên, khuyên Tương vương quay về.)
Tóm lại chính là Orlando đơn phương.
Orlando tưởng tượng đến cảnh mình "được" đôi mắt lạnh lẽo không chút tình cảm nào của Rosé bễ nghễ nhìn xuống thì liền thấy máu nóng sôi trào, ừm, bị nữ vương vô tình từ chối cũng đã rất tuyệt rồi!
...
Sau khi Rosé về khách sạn liền báo lại tình hình với Cho Boram một chút.
"Chị Boram, hôm nay quay thuận lợi lắm, hai cảnh đều xong luôn rồi, nhưng đạo diễn bảo em ở lại hai ngày, chắc là cần em phối hợp về sau!"
Cho Boram phía bên kia nghe vậy thì yên lặng hồi lâu, nhưng cũng không nói thêm gì: "Được rồi, chị biết rồi."
Thường thì sẽ không có có chuyện diễn viên quay xong mà vẫn ở lại đoàn làm phim như thế này. Lại nói, phần diễn của Rosé cũng không có ảnh hưởng gì mấy, nếu không có gì lạ thì trừ phi... là về sau sẽ có thêm đất diễn.
Nhưng, thực tế thì trong các phim Hollywood, cảnh của người Châu Á đóng không bị xóa bớt đã là may mắn lắm rồi. Rất nhiều diễn viên quay chụp đến mấy tháng, cuối cùng bị xóa gần hết chỉ xuất hiện có mấy cảnh... vì thế mà, chuyện thêm đất diễn là không có khả năng nào.
Cho Boram cũng không dám chắc nên cũng không có nhắc tới, chỉ bảo Rosé tiếp tục chờ đợi.
Rosé vừa tắm rửa xong, đang tựa trên ghế ban công hóng gió, gió đêm xen lẫn mùi cỏ cây thơm ngát, dưới tầng bỗng nhiên có tiếng ca cất lên...
"Em cho tôi nếm tư vị ái tình
Như rừng đêm yên tĩnh
Như ngọn núi ngập trong sắc xuân
Như thoải mái dạo bước trong mưa
Như sa mạc gió lốc cuồng nhiệt
Như biển xanh dịu dàng say ngủ..."
Soyoung lập tức lao từ trong phòng ra: "Ôi... Hay quá đi... giọng hát này... giọng hát này giống như của Orlando ấy!"
Trước khi Orlando dấn thân vào điện ảnh thì đã là một ca sĩ có giọng hát rất hấp dẫn, từng được vinh danh là Hoàng Tử Tình Ca. Dưới bầu trời đêm đẹp đẽ như này, hát bài một tình ca ngập tràn tình yêu như thế cũng đủ để khiến tất cả các cô gái rơi vào bể tình rồi...
Soyoung cũng chẳng buồn đắp mặt gì nữa, đưa tay lấy mặt nạ xuống, sau đó kích động nắm lấy lan can nhòm xuống rồi kích độ la to: "Aaaa! Anh Yeong! Đúng là Orlando rồi!"
Chỉ thấy lúc này đây, Orlando đang đứng dưới tán hoa tường vi, phía sau lưng là mặt hồ lấp lánh, vẻ mặt thâm tình ngước nhìn Rosé mà hát, lãng mạn y như trong phim vậy...
"Để anh hiến dâng cả đời này cho em
Để anh chìm trong nụ cười của em
Để anh chết trong lòng em
Để anh vĩnh viễn bầu bạn bên em
Xin hãy đón nhận tình yêu anh dành cho em..."
Nghe thấy câu này, Soyoung đột nhiên tỉnh táo lại từ cơn say mê, lập tức đưa tay bịt miệng mình lại: "Ôi... ôi mẹ ơi... Or... Orlando có ý gì thế?"
Đứng dưới ban công của anh Yeong hát tình ca, lại còn là... tình ca có lời lẽ thế này...
Mặc dù Orlando hát tiếng Anh nhưng bài hát này lại quá nổi tiếng, ở Hàn Quốc cũng vậy thế nên Soyoung rất quen thuộc với bài này nên nghe phát đã hiểu rồi.
Rosé đưa mắt nhìn xuống đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy thâm tình của Orlando.
Rosé: "..."
Cô nghĩ dù Orlando có ý gì với cô thì cũng sẽ không làm ra cái gì quá đáng trong đoàn làm phim, nhưng bây giờ...
Rosé day day trán, đang nghĩ phải làm sao với cái tình huống phát sầu này thì lại nghe thấy tiếng điện thoại của Orlando vang lên dưới lầu.
Cùng lúc đó, cửa sổ khu đối diện mở ra, Rosé nhìn xuyên qua bóng cây liền mơ hồ thấy đạo diễn Martin đang gào thét.
"Orlando! Tôi đã nói gì với cậu hả???" Trong điện thoại của Orlando vang lên tiếng gầm thét của đạo diễn.
Orlando bị quát liền tủi thân: "Người ta đồng ý với ông rồi... nhưng mà... cô ấy đáng yêu quá... người ta không nhịn được mà! Martin yêu dấu, nếu ông đã từng yêu một cô gái thì chắc chắn là ông hiểu được mà!"
"Cậu câm miệng cho tôi! Lập tức rời khỏi đó ngay!!!" Tiếng gào của Martin to đến nỗi Rosé ở đối diện cũng nghe thấy được.
Rosé nghe hai người đối đáp nhau thì mặt đen lại: "..."
Orlando lưu luyến không rời nhìn về phía Rosé, sau đó lầm bầm với Martin ở đầu dây bên kia: "Martin... Ông biết không? Dáng vẻ của ông bây giờ như người cha dùng gậy đánh uyên ương, phá hỏng tình yêu của con gái mình ấy!"
Martin: "..."
Bây giờ ông ta rất muốn đánh chết thằng oắt kia.
Orlando bị mắng một trận té tát cuối cùng mới lê bước rời đi.
Orlando vừa đi không lâu, điện thoại của Rosé liền vang lên, là Martin gọi tới.
Giọng điệu của Martin ở đầu dây bên kia đầy vẻ bất đắc dĩ, ông chỉ thở dài nói: "Rosé, xin lỗi cô, thằng oắt kia đường đột quá, hi vọng không làm cô thấy khó chịu, cô cũng đừng chấp cậu ta làm gì!"
"Khụ... không sao đâu ạ..."
Cũng may khu vực này đã được phong tỏa rồi, không có người ngoài nên cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Martin tiếp tục nói: "Còn việc này nữa, lúc đầu muốn đợi chuẩn bị xong mới nói với cô, nhưng bây giờ tôi đành nói trước với cô vậy. Là thế này, tôi đã thương lượng với biên kịch rồi, muốn tăng thêm đất diễn cho cô, cụ thể tăng thế nào chúng tôi sẽ nhanh chóng lên kế hoạch, vì thế phiền cô chờ thêm mấy hôm."
Nghe thấy Martin nói thế, Rosé liền sửng sốt: "Thêm đất diễn?"
"Đúng vậy, diễn xuất của cô hôm nay rất tuyệt vời, tôi tin với sự tham gia của cô sẽ càng khiến cho người xem thích thú hơn."
Nghe giọng thì... chắc thêm không ít đất diễn rồi?
Rosé vội vàng bình tĩnh lại: "Đạo diễn Martin, cảm ơn ngài! Rất cảm ơn ngài đã coi trọng!"
"Không, đây là điều cô nên có, đúng rồi, phần diễn của cô... ngoại trừ thêm cảnh đánh nhau ra thì còn thêm cả yếu tố tình cảm nữa. Nhưng cô yên tâm đi, sẽ chỉ đi theo chiều hướng mập mờ thôi!" Martin giải thích.
"Dạ vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt! Cảm ơn đạo diễn đã tin tưởng và cho tôi cơ hội này!"
Mãi đến khi cúp máy Rosé vẫn còn ngẩn người, không chỉ thêm cảnh đánh nhau mà còn thêm yếu tố tình cảm với một trong số những vai chính?
Soyoung lập tức quên mất cọng rơm Orlando kia, lúc này cô đã bị ba chữ "thêm đất diễn" của Martin hút hết sự chú ý: "Sao thế sao thế? Thêm đất diễn gì? Anh Yeong! Đạo diễn nói muốn cho anh thêm đất diễn à?"
"Có lẽ vậy."
"Vậy thì tốt quá rồi!" Soyoung kích động quay vòng vòng: "Em phải đi báo tin tốt này với chị Boram mới được."
Sau khi Cho Boram nhận được điện thoại của Soyoung cũng không ngờ được dự đoán của cô lại thành sự thật. Lúc này, cũng chỉ biết dặn dò Rosé phải phối hợp thật tốt, sau đó căn dặn hai người tuyệt dối không nên lộ cho bên ngoài biết.
Dù sao thì bây giờ đạo diễn cũng mới chỉ nói mồm, còn chưa chắn chắn, huống hồ cho dù coi như là thật sự quyết định như thế, nhưng sau này có bị cắt đi hay không thì cũng chưa chắc. Nếu bây giờ lộ ra ngoài, sau này lỡ như bị cắt cảnh thì sẽ bị cho là ăn không nói có, lừa dối mọi người.
Mà hiện tại, Rosé đang bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, sểnh chân một phát là đi hết, vì vậy phải luôn cẩn thận từng li từng tí.
"Em biết rồi chị Boram, mặt khác... còn có chuyện này nữa..." Soyoung do dự Rosé, không biết có nên nói chuyện của Orlando ra không.
Rosé cũng rất nhức đầu nhưng cảm thấy vẫn nên nói với Cho Boram một tiếng, sau đó gật đầu ra hiệu cho Soyoung nói.
Lúc này Soyoung mới lên tiếng: "Chị Boram, hình như Orlando... có ý gì với anh Yeong nhà mình đó, vừa rồi còn hát tình ca dưới lầu của anh Yeong nữa. Chỉ tiếc là chưa hát được bao lâu đã bị đạo diễn gào lên đuổi... Hì, chị Boram, chị không biết đâu, Orlando đẹp trai lắm, hát cũng rất hay nữa, thoạt nhìn còn có vẻ rất tích anh Yeong nhà mình..."
Rõ là Soyoung đang báo cáo mà cuối cùng lại nói lệch chủ đề.
Cho Boram bên kia điện thoại nghe vậy mà có chút dở khóc dở cười. Dù sao thì ngoại hình của Rosé cũng như thế, lúc trước khi quyết định làm quản lý của Rosé, cô cũng đã có chuẩn bị tâm lý cho những chuyện thế này, mà Rosé cũng đã làm rất khá trong chuyện cẩn thận lời ăn tiếng nói rồi.
Chỉ là không ngờ tránh được mùng một nhưng chạy không thoát khỏi mười lăm, không xảy ra chuyện gì với diễn viên trong nước, vậy mà vào đoàn làm phim Hollywood lại có chuyện...
"Chúng ta chỉ cần quản lí tốt bên mình để không tạo thành lời ra tiếng vào gì là được, còn về phần Orlando thì đạo diễn Martin có tiếng nghiêm ngặt rồi, ông ấy nhất định sẽ trông coi anh ta trong thời gian quay."
Về phần sau khi diễn xong, Rosé sẽ lập tức rời khỏi đoàn, còn Orlando khi kết thúc phần diễn cũng sẽ về nước, đến lúc đó thì tự nhiên hai người sẽ không có liên hệ gì với nhau nữa thôi.
Nói chuyện với Cho Boram xong, Rosé cũng đã an tâm hơn, quả thật chỉ cần cố gắng chịu đựng vài ngày là được rồi, huống hồ người đàn ông như Orlando, tình tới nhanh mà đi cũng rất nhanh.
...
Hai ngày sau, tình tiết kịch bản mới đã được công bố.
Rosé xem xong liền kinh ngạc không thôi, kịch bản này... còn nặng hơn cô nghĩ nhiều!
Sau khi biết được tin tức, Cho Boram lập tức điều chỉnh lịch giúp cô để trống ra thời gian.
Cho dù có thể là cuối cùng cũng vẫn bị cắt nhưng cơ hội tốt như vậy cũng đã rất hiếm có rồi, một giây thôi cũng phải tranh thủ.
"Chị Boram, phía đạo diễn Yoo bên kia... có tin tức gì không?" Lúc đầu Rosé đã tự nói với mình đừng nghĩ đến nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
"Nghe đồn có thể là Choi Min Hae được, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin chính thức, nếu có tin, chị sẽ nói với em ngay." Cho Boram trả lời.
"Vâng, cảm ơn chị Boram!"
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, Rosé quay phim rất thuận lợi, có sự uy hiếp từ đạo diễn Martin nên Orlando cũng có vẻ tém tém lại.
Đảo mắt, ngày mai đã là cảnh quay cuối rồi.
Vẻ mặt Orlando tràn đầy không nỡ bước đến trước mặt Rosé: "Rosé, ước gì bộ phim này đừng kết thúc, cứ mãi quay như thế...."
Rosé cười tủm tỉm: "Người Hàn Quốc chúng tôi có một câu, không có bữa tiệc nào mà không tàn, nếu có duyên thì sau này sẽ còn có cơ hội hợp tác, cảm ơn tiền bối Orlando đã chiếu cố trong thời gian này!"
Chắc hẳn vì biết Orlando là tên thích bị ngược nên Rosé vẫn âm thầm giữ vững hình tượng dịu dàng ngoan hiền, nhưng trước mắt xem ra chẳng có hiệu quả gì mấy.
Chẳng những ánh mắt Orlando nhìn cô không giảm bớt nhiệt mà ngược lại còn càng lúc càng nóng rực...
"Rosé, anh sợ anh không tài nào diễn nổi cảnh ngày mai mất." Orlando âu sầu nhìn khẩu súng trong tay.
Cảnh ngày mai là cảnh Orlando tự tay bắn chết Rosé...
Vì cái kết này mà Orlando đã ôm biên kịch Charles khóc lóc mấy lần, thậm chí yêu cầu mình bị Rosé giết cũng được chứ anh ta không tài nào giết được Rosé, cho dù là đóng phim đi chăng nữa...
Rosé vô tình liếc nhìn khẩu súng trên tay Orlando, sau đó hơi chau mày, không nén được lại nhìn thêm mấy giây.
Orlando thấy cô hứng thú thì lập tức hớn hở giới thiệu với cô: "Đây là Beretta 92FS! Vua các loại súng đấy! Thân súng được làm từ hợp kim nhôm chuyên dùng chế tạo đồ hàng không đó..."
Chắc hẳn là do đàn ông trời sinh đã có hứng thú với súng nên Orlando có thể thao thao bất tuyệt giới thiệu với Rosé cả buổi, sau đó mới nói: "Khẩu súng này là giả, nhưng được làm rất giống thật! Vai diễn của em ngày mai cũng có cảnh dùng súng, nào, anh dạy em cách cầm súng nhé!"
Rosé vẫn còn muốn duy trì hình tượng Tiểu bạch thỏ thuần khiết của mình nên đương nhiên cũng không thể nói là cô đã chơi mòn cái thứ đồ chơi này rồi, vì thế cô chỉ ngây thơ nói: "Cảm ơn tiền bối."
Orlando nghe xong liền hớn ha hớn hở dạy cho Rosé cách cầm súng, nổ súng, cùng với cách làm sao để có động tác kĩ xảo đẹp mắt.
"Orlando, chuẩn bị cảnh tiếp theo!" Đạo diễn đứng cách đó không xa cất tiếng gọi, giọng nói hàm chứa đầy ý cảnh cáo.
Trong thời gian này, chỉ cần Orlando tới gần Rosé quá 5 phút thôi là đã bị Martin "ân cần thân thiết hỏi thăm" rồi.
Orlando vô cùng ai oán liếc "cây chày đánh uyên ương" cách đó không xa, sau đó đành nhẹ nhàng đặt súng vào tay Rosé: "Thích không? Em có thể mang về chơi, ngày mai lúc quay trả lại cho anh là được! Martin để anh quen thuộc với việc cầm súng nên anh cũng đã rất nhuần nhuyễn rồi!"
Lúc đầu Rosé định nói không cần, cô còn chưa đến mức thấy có hứng với một khẩu súng mô phỏng, lại nói cảnh quay cô cầm súng không nhiều, chỉ có một cảnh thôi nên không cần tập, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ kia...
Thịnh tình không thể chối từ, Rosé chỉ có thể gật đầu nhận lấy: "Cảm ơn!"
Thời gian này trong sáng hay ngoái tối cô cũng đã âm thầm tỏ ý cự tuyệt rồi, thậm chí còn mơ hồ để lộ ra là mình đã có người mình thích rồi nhưng mà đối phương vẫn hoàn toàn đắm mình tự thiêu trong thế giới tình cảm của anh ta, chẳng nghe lọt tai gì cả.
Cũng may ngày mai là đóng máy rồi.
...
Buổi tối sau khi kết thúc công việc trở về khách sạn.
Tắm xong, Rosé gọi điện thoại cho Lalisa.
Lúc này, trong tòa cao ốc của tập đoàn BP vẫn sáng trưng, trong phòng họp, nhớ lại những khẩn trương lo lắng trước đó khiến khuôn mặt ai nấy cũng đều căng thẳng mệt mỏi.
Trong bầu không khí như đóng băng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lalisa nhìn điện thoại, lập tức đưa tay cắt ngang báo cáo của một vị quản lý cấp cao: "Tạm dừng cuộc họp."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuộc điện thoại này quan trọng đến mức nào mà có thể khiến Boss dừng cuộc họp ngay lúc này vậy?
"Này mà còn phải hỏi à? Nhìn vẻ mặt của Boss là biết rồi!"
"Thật có cảm giác mang ơn bà chủ cứu mạng..."
...
"Alo?" Lalisa đi tới góc yên tĩnh ngoài ban công.
"Em nhớ chị quá..."
Nghe giọng nữ phía bên kia điện thoại, vẻ mặt Lalisa đã thoáng cái đã trở nên dịu dàng hơn: "Chị bảo Jeong Poong đặt vé máy bay."
Rosé tất nhiên là biết thời gian này Lalisa bận rộn biết bao nhiêu, ấy thế mà chỉ vì một câu than vãn của mình mà chị đã muốn tới bên cô ngay lập tức...
'Ôi, chắc kiếp trước mình đã cứu vớt cả thế giới rồi.'
Rosé lập tức nói: "Không cần đâu! Em gọi điện là vì muốn nói với chị rằng ngày mai là cảnh quay cuối của em, ngày kia là em được về rồi!"
"Gửi lịch trình cho chị, chị sẽ đi đón em."
"Vâng ạ ~"
Rosé đang chuẩn bị làm nũng với Lalisa một lát thì ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng ca: "Em cho anh nếm tư vị ái tình, như rừng già yên tĩnh giữa đêm, như ngọn núi chìm trong sắc xuân..."
Rosé lập tức đen mặt, suýt quên mất người nào đó thỉnh thoảng lại điên điên khùng khùng mở "hòa nhạc": "Khụ... diễn viên trong đoàn bọn em, trước kia anh ta là ca sĩ, rảnh rỗi thích hát hò mấy câu..."
"Để anh vĩnh viễn bầu bạn với em, xin em nhận lấy tình yêu của anh, Rosé của anh, Rosé mà anh yêu nhất..."
Rosé: "!!!" Đệt! Cái con hàng này còn đổi lời bài hát nữa!
Lalisa: "..."
Rosé: "Boss yên tâm, em sẽ tự bóp nát nó!"
...
Ngày hôm sau tại địa điểm quay phim.
Đêm qua, Rosé đã khổ cực giải thích lên giải thích xuống với Lalisa mất nửa ngày thế nên chuyện đầu tiên sau khi tới địa điểm quay là chuyên tâm chuẩn bị, phải cố gắng quay một lần là qua.
Ngược lại, Orlando thì lại quyết tâm hôm nay phải NG mấy lần!
Nhưng đến lúc quay phim, Orlando liền ngẩn tò te...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro