Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đứa bé không có mẹ có khác nào cỏ dại đâu??

Chin Hae nói xong liền cười hì hì chạy tới cạnh Hei-ran: "Hei-ran, chờ xem, tối nay người được em hôn chắc chắn là anh!"

Hei-ran khinh bỉ liếc cậu ta một cái, sau đó ngoáy mông đi tới bên cạnh thanh niên vẽ mặt hình đầu lâu, ngả ngớn như rắn vịn vào bờ vai cậu ta: "Anh Yeong, anh ngàn lần đừng để thua nha! Em ghét bọn đó lắm! Chỉ thích mình anh thôi!"

Thật ra thì nếu đối tượng là Oh Yeong, cô ta sẵn lòng theo vụ một đêm xuân tiêu...

"Này này này, Hei-ran, em quá bất công rồi! Vì cái gì mà cứ chết mê thằng oắt này chứ!" Mọi người bắt đầu nhao nhao lên không đồng ý.

Hei-ran chống eo: "Dĩ nhiên là vì anh Yeong đẹp trai nhất!"

Trong đám người vẫn có người nói thầm: "Mẹ kiếp! Mỗi lần thằng đó đi chơi đều vẽ cái mặt y như quỷ thế, cô biết đẹp hay xấu chắc?"

Hei-ran hừ một tiếng: "Đương nhiên tôi biết! Đẹp trai hay không đâu chỉ nhìn mặt thôi đâu, mà còn phải xem khí chất có được không! Cái đám thiển cận như mấy người thì biết cái gì!"

"Được được được, chúng tôi không biết! Mà cô đấy, cẩn thận Oh Yeong rửa mặt đi lại ra khuôn mặt xấu xí, lúc đó có muốn khóc cũng không khóc được đâu!"

"Có khi cởi hết ra lại là phụ nữ cũng nên? Ha ha ha ha!"


...

"Các người..." Nghe những tên kia đang cười nhạo, Hei-ran tức đến giậm chân, nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên vẽ mặt đầu lâu vẫn đang làm quen với xe: "Anh Yeong, ngược bọn họ chết luôn đi!"

Khóe miệng thanh niên khẽ nhếch, lấy tay che lông mày: "Tuân lệnh, công chúa của anh!"

Hei-ran lập tức bị hạ đo ván tí nữa thì ngất đi: "Ôiiiii... anh Yeong của em đẹp trai quá đi!"

Chin Hae đứng cạnh đã ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi: "Đậu mế! Cái thằng nhóc thối này chỉ biết giả ngầu để gạ gái! Hôm nay chống mắt lên mà xem tao xử lý mày như thế nào! Hạng nhất nhất định là tao!"

Một đám người ầm ĩ xong, đến tận nửa đêm cuộc đua mới chính thức bắt đầu.

Hei-ran cầm súng lệnh đứng ở vạch xuất phát: "Các anh em! Chuẩn bị! Go!"

Đi đôi với hiệu lệnh là một tiếng "Đoàng" của súng lệnh, tất cả các xe mô tô đều phóng đi nhanh như chớp.

"Anh Yeong cố lên! Em ở bến cảng chờ anhhhhh...!"

Bến cảng vì địa thế hẹp lại hiểm trở nên nơi này hay xảy ra nhiều tai nạn giao thông, có điều đây lại là thiên đường của những kẻ yêu thể thao mạo hiểm.

Rosé quen biết đám người này cũng lúc mới về nước, có một lần đang phóng xe chơi một mình thì gặp bọn họ, cuối cùng sau một hồi đua xe thì quen nhau, coi như là không đánh thì không quen.

Những người này đều thuộc một câu lạc bộ đua xe, Rosé cũng không gia nhập, chỉ thỉnh thoảng tham gia vài cuộc đua thôi.

Có điều, công việc của cô ngày càng bận rộn, cộng thêm việc sau này gặp gỡ Mingie với Lisa cho nên mới không cần dùng đến cách vừa cực đoạn vừa mạo hiểm này thể thả lỏng tâm trạng... Vì vậy đã rất lâu rồi cô không tụ tập cùng bọn họ, cho đến tận tối nay.

Dùng tên giả Oh Yeong với giả thành con trai cũng vì để tránh rắc rối, nhất là tình huống hiện tại của cô thì làm những chuyện như thế này càng phải thêm cẩn thận.

Tiếng động cơ ầm ầm chấn động màng nhĩ, gió mạnh quất vào người khiến người ta có cảm giác linh hồn sắp bay lên, hết thảy những áp lực đè nặng khiến cô không thở nổi đều bị thổi bay khỏi thân thể trong nháy mắt, cho dù chỉ là sự nhẹ nhàng tĩnh tâm trong chốc lát, nhưng cũng đủ để khiến cô không nhịn được mà bấp chấp tất cả để theo đuổi...

"Yeong thối! Anh đây đi trước nhé!" Xe của Chin Hae rú lên một tiếng, ngay ở một khúc quanh liền vượt qua xe của Rosé.

Khóe miệng Rosé khẽ nhếch, không thèm để ý đến tên kia, vẫn dựa theo tính toán của mình mà mở cua như cũ, từ đầu đến cuối vẫn giữa vững vị trí thứ hai. Cho đến vòng cuối cùng - vòng đua nguy hiểm nhất.

Rosé ép người xuống, xoay vô lăng, ở một khúc cua cô bất ngờ tăng tốc, quay xe lướt qua sát vách đá, lướt qua xe của Chin Hae...

"Mẹ nó! Tên điên này! Thật sự chán sống rồi sao!" Chin Hae tức giận chửi thề một tiếng.

Kết quả cuối cùng cũng không hề bất ngờ chút nào, chỉ lợi hại sao có thể thắng nổi liều mạng. Đến vạch đích, Hei-ran như chú chim nhỏ sung sướng ôm cúp, ôm tiền thưởng nhào vào lòng Rosé, chu đôi môi đỏ mọng dâng lên.

Rosé cũng không từ chối, khẽ chủ động sát lại gần cho cô hôn, nhưng lúc môi Hei-ran sắp chạm vào, Rosé hơi lệch đầu đi một chút, vì vậy đáng nhẽ phải có một màn hôn môi nóng bỏng thì Hei-ran nhà ta lại chỉ được thơm lên gò má.

Hei-ran đỏ mặt, bất mãn dậm chân: "Anh Yeong thật đáng ghét!"

Chin Hae đứng bên cạnh trơ mắt nhìn nữ thần của mình hôn người khác, giận đến đỏ cả mắt, ném mũ bảo hiểm xuống: "Đờ mờ, cái mặt thế kia cô cũng hôn được!"

Hei-ran không thèm để ý tới cậu ta, kéo tay Rosé làm nũng: "Anh Yeong, tối mai chúng em cũng có kèo đấy, anh có đi cùng không?"

"Không được, mọi người cứ chơi đi!" Rosé từ chối.

Hei-ran thất vọng, sau đó không nhịn được hỏi một vấn đề mà cô ta rất để ý bấy lâu nay: "Anh Yeong, em thấy anh rất bí ẩn nha! Rốt cuộc anh làm nghề gì? Sao suốt ngày thấy bận rộn vậy!"

"Bí mật!"
Rosé để lại một nụ cười thần bí, sau đó quơ quơ tay xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng kia, vẻ mặt Hei-ran đầy si mê... Một chàng trai thật tuyệt vời! Đây chính là người đàn ông duy nhất không bị mĩ nhân kế của cô ta ảnh hưởng! Nhất định cô ta phải tán cho bằng được!

...

Rạng sáng mới trở về khách sạn, Rosé gần như vừa nằm lên giường đã ngủ ngay lập tức. Mặc dù chỉ ngủ được có hơn ba tiếng, nhưng tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với tối qua.

Hôm nay có hai cảnh, một cảnh đánh nhau và một cảnh lớn vào buổi tối, Rosé phát huy hoàn hảo từ đầu đến cuối, không phạm chút sai lầm nào.

Lúc đóng máy, Won U Jiin vô cùng hài lòng,"Không tệ không tệ, trạng thái hôm nay của Rosé tốt hơn hai hôm trước nhiều! Cứ thế này nhất định chúng ta có thể đuổi kịp tiến độ!"

Rosé thở phào nhẹ nhõm: "Tôi sẽ cố gắng!"

Lúc trở về khách sạn, Daejung y như chó con xoay vòng vòng quanh cô mấy vòng.

Rosé lập tức đấm qua một quyền: "Lên cơn à? Quẩy vừa thôi sắp ngất rồi đây này! Biến thành chó lông vàng luôn rồi hả?"

Daejung híp mắt: "Park Chaeyong, bà thành thật khai báo đi, rốt cuộc tối qua bà làm cái gì? Sao hôm nay đột nhiên hăng như đánh tiết gà thế nào!"

"Ngủ! Tôi làm được cái gì ngoài ngủ hả!"

"Vớ vẩn, một giờ đêm hôm qua tôi bấm chuông phòng của bà muốn hỏng luôn, mà có thấy bà ra mở cửa đâu, tối qua bà đi đâu!"

"Mẹ kiếp! Không có chuyện gì hơn nửa đêm bấm chuông làm cái gì?"

"Đừng có đánh trống lảng! Tôi đang nói bà đó Chaeyong, bà không làm chuyện phạm pháp gì đấy chứ?"

"Chậc, hình như là có chút phạm pháp, bị bắt là phải vào đồn cảnh sát ăn cơm mấy hôm..."


...

Chuyện đêm đó Rosé không hề hé răng một lời, Daejung cũng chỉ có thể ngồi xổm canh trước cửa hai đêm liền, chắc chắn cô không đi cả đêm mới coi như là yên tâm. Hai ngày kế tiếp, trạng thái của Rosé vẫn coi như ổn định.

Đảo mắt một cái đã ba ngày, tính từ ngày cô chính thức ngả bài với Lisa.

Ba ngày qua, Lisa không hề liên lạc với cô lần nào, cô cũng cố gắng không để ý đến bất kì tin tức nào của chị, dồn hết sức lực vào công việc. Chẳng qua là, thỉnh thoảng sẽ không hiểu sao lại nhớ đến buổi tối hôm nào đó... Lisa đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, nói với cô, "Chaeyoung, tôi rất nhớ em, thật giống như đã lâu lắm lắm rồi không được nhìn thấy em..."

Nhà cũ của Manoban gia. Chạng vạng tối, ánh nắng cuối ngày buông xuống từ phía chân trời, Mingie ngồi im không nhúc nhích trước giá vẽ, thân hình nho nhỏ nhìn vừa đáng thương vừa cô độc.

"Mingie! Tới ăn cơm nào! Bà nội làm món cá sóc con thích nhất đó! Mingie... Mingie?"

Manoban lão phu nhân gọi năm sáu tiếng Mingie mới có phản ứng.

Nhóc cẩn thận thu dọn giá vẽ, ngoái lại nhìn về phía nhóc vẫn luôn nhìn nãy giờ mấy lần, sau đó mới ngoan ngoãn vào nhà. Trên bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon lành, đủ các món, từ món Hàn cho đến các món Âu đều có đủ.

"Mingie, ăn nhiều một chút nha! Những món này đều là món con thích ăn đó!"

"Đúng vậy ăn nhiều một chút! Con muốn ăn gì để ông nội gắp cho con!"

Mingie y như khúc gỗ cầm đũa nhìn thức ăn trên bàn, cái tay nhỏ giơ đũa lên, kẹp một miếng đồ ăn gần nhất, sau đó cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không cần người dỗ.

Thấy Mingie ngoan ngoãn như vậy, Manoban lão gia và Manoban lão phu nhân đều thở dài nhẹ nhõm.

Manoban lão gia âm thầm nhìn bạn già: "Tôi đã nói không có việc gì mà"

Tối hôm đó Mingie vẫn ăn rất nhiều như cũ, thậm chí còn ăn nhiều hơn mọi khi một chút, nhìn có vẻ như khẩu vị rất tốt.

An an ổn ổn qua ba ngày, chuyện gì cũng không xảy ra, Manoban lão gia rất vui vẻ, Manoban lão phu nhân cũng hoàn toàn yên tâm.

Nhưng mà, ngay buổi tối hôm đó... Trong phòng Mingie đột nhiên truyền đến một tiếng hét thất thanh của người giúp việc.

"Lão gia! Lão phu nhân! Không xong rồi! Tiểu công chúa... hai ngài mau tới nhìn xem!"

"Kêu gào cái gì? Chuyện gì xảy ra?"


Hai người vội vã chạy tới. Sau đó lập tức thấy Mingie đang khom người ói ra khắp sàn, tất cả mọi thứ ăn vào buổi tối đều nôn ra sạch, thậm chí vẫn đang không ngừng nôn ra dịch dạ dày...

Manoban lão phu nhân vội vàng vỗ nhẹ lưng nhóc: "Ôi! Mingie! Mingie làm sao vậy! Sao đột nhiên lại nôn thế này!"

Manoban lão gia cố gắng bình tĩnh nói: "Trẻ con mà, thỉnh thoảng nôn một chút cũng không sao, có thể chỉ là bị chớ thôi, bà đừng ngạc nhiên!"

Nhưng vừa dứt lời Mingie đã mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

"Mingieeeee..." lão phu nhân kêu lên một tiếng bén nhọn.

Lúc này ngay cả Manoban lão gia cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, cả kinh, thất sắc gào rú với đám người giúp việc: "Ngớ người ra đấy làm cái gì! Còn không mai đi gọi bác sĩ!"

Nhất thời, cả nhà cũ của Manoban gia rối loạn hết lên. Lão phu nhân nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc nào của Mingie, nóng ruột đến nỗi hoảng loạn, không ngừng trách mắng Lão gia: "Đều do ông cứ nói không sao không sao! Bây giờ thì có sao rồi đấy! Ông không đem cháu tôi dày vò đến chết thì ông không chịu được đúng không? Lisa thích cô gái kia thì sao? Cô ta có thể khiến Mingie vui vẻ là được rồi! Dẫu cho cô ta có là một tên ăn mày thôi tôi cũng đồng ý cưới cô ta vào cửa!"

"Bà... bà nói lăng nhăng cái gì đấy!"


"Tôi làm sai! Tôi nói sai rồi sao? Chỉ cần cháu nội bảo bối của tôi khỏe mạnh là được! Lúc trước Mingie tốt biết bao! Nó cũng đang hồi phục dần! Nhưng bây giờ lại thành thế này! Lòng tôi cũng nát hết rồi!"

"Chẳng lẽ tôi không khổ sở sao? Tôi đây chẳng phải là vì tương lai của Mingie sao!"

"Bây giờ đến mạng còn không giữ được, còn nói tương lai cái gì!"
Lão phu nhân không biết nghĩ tới cái gì, vội vàng nói với người giúp việc bên cạnh: "Ryeon, cô đem tranh Tiểu công chúa vẽ tới đây!"

"Vâng Lão phu nhân, con đi ngay đây!"


Người giúp việc nhanh chóng cầm bức tranh Mingie vẽ lúc chiều đến.

Lão gia cùng Lão phu nhân lập tức xem xét. Trong bức tranh của Mingie không hề vẽ bất cứ hình vẽ nào, nhưng để gần lại, giữa tranh lại có một hàng chữ nhỏ viết bằng bút chì.

[Cô Chaeyoungie,

Mingie đã ngoan rồi mà,

Tại sao cô vẫn không cần Mingie...]

...

Vừa nhìn một cái, Lão phu nhân liền không cầm được nước mắt: "Mingie không sao ở cái chỗ nào! Nó đang tự ép bản thân phải ngoan, rõ ràng không nuốt cơm nhưng vẫn cố tự ép mình phải ngoan ngoãn nuốt vào... chỉ vì đã đồng ý với người ta là phải ngoan ngoãn!"

Ban đêm, cao ốc BP đèn đuốc sáng choang. Bắt đầu từ ba ngày trước, toàn thể từ trên xuống dưới BP tiến vào một cảnh giới làm việc mới.

Phòng làm việc của tổng giám... "Được được, tôi biết khổ mấy người rồi, nhưng ai bảo mấy người mắc lỗi làm gì, thời gian trước tâm tình chị ấy tốt nên mấy người cũng buông lỏng theo, bây giờ thì thảm chưa?"

"Biện pháp duy nhất hiện giờ chỉ là đừng để bị chị ấy nắm được đuôi hiểu chưa, như thế thì chị ấy cũng không làm gì được mấy người không phải sao?"

"Tôi hiểu tôi hiểu, tôi hiểu mấy người sợ chị ấy, nhưng chả nhẽ tôi không sợ à? Toàn do tôi đưa tài liệu vào đó! Người dễ gặp nguy nhất bây giờ là tôi có được không? Vậy mà các người còn có mặt mũi tìm tôi khóc lóc à!"


...

Hansin bể đầu sứt trán đối phó với nhân viên thứ N tìm tới khóc lóc trong ba ngày nay, đột nhiên di động cá nhân đổ chuông.

Là đối tượng càng khó giải quyết hơn gọi tới. "Mẹ, sao nữa đây? Con đảm bảo cô ấy không tới tìm chị Hai, chị Hai cũng không đi tìm cô ấy, mẹ không tin thì cứ hỏi ai trong công ty cũng được! Mấy ngày nay, ngày nào cũng thế cả 24 tiếng chị ấy đều đang làm việc, một giây cũng không nghỉ!"

Đầu bên kia di động, Lão phu nhân vội vàng cắt lời: "Hansin, con mau bảo chị con về đây! Mingie xảy ra chuyện!"

Hansin lập tức đổi sắc mặt: "Mẹ nói gì? Lúc trước chả phải mẹ gọi điện nói Mingie vẫn tốt sao, chẳng có một tí chuyện gì, bảo bọn con không cần lo lắng sao? Thế quái nào vừa quay đầu đã xảy ra chuyện? Rốt cuộc là sao?"

"Thân thể Mingie không được tốt lắm, trạng thái cũng không ổn, con mau bảo anh con về một chuyến! Nhanh lên một chút!"

Hansin lại như cá chết nằm trên bàn làm việc, 'Ài, không có chị dâu bảo vệ, cuộc sống chả khác gì cỏ dại... Sau này cũng chẳng có ai để cầu cứu.Xem ra mình lại phải đâm đầu vào chỗ chết lần nữa, hu hu hu, bà đây còn chưa muốn chết đâu!'

Hansin nơm nớp lo sợ đi tới phòng làm việc của Chủ tịch. Hít sâu một hơi, mới chuẩn bị gõ cửa thì đột nhiên một đám người chen chúc chạy tới, sau một giây, trong ngực cô đã chất đống một loạt các bản kế hoạch và tài liệu... Hansin gằn giọng: "Con mẹ nó! Cái đám nhãi nhép này! Chờ đấy cho tôi..." Hóa ra mình là kẻ chết thay cho mọi người đấy phỏng?

"Làm ơn đi mà Han tổng! Chị là hy vọng duy nhất của chúng tôi!"

"Đúng đó Han tổng, chúng em cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi!"

"Chỉ có Han tổng đi vào mới có thể sống sót đi ra! Giúp chúng em một chút đi mà!"


...

"Đừng có mà nịnh hót! Tất cả đều cút cho tôi!" Hansin tức giận đạp đám người kia đi, sau đó gõ cửa phòng làm việc.

Không cần cô đuổi, tromg nháy mắt, tất cả mọi người đều chạy biến đến cái bóng cũng không còn...

"Vào." Trong phòng làm việc truyền ra một giọng trầm khàn.

"Chị Hai, những cái này..." Hansin chưa kịp nói đã suýt chút nữa bị sặc chết, liên tiếp lùi mấy bước về sau mới tỉnh lại. 'Con mợ nó, đây là hiện trường sử dụng khí độc sao? Rốt cuộc thì chị ấy đã hút bao nhiêu thuốc? Rèm cửa thì không vén lên, cửa sổ cũng không mở! Không sợ ngạt thở mà chết à?'

Hansin đặt tài liệu trong lòng lên bàn, nhanh chân chạy đi mở cửa sổ thông gió. Trong phòng, Lisa đang ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ biểu cảm, điều thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy sát đến độ bỏng cả tay...

Trên bàn vẫn đặt cơm trưa với cơm tối do thư kí đưa đến, tất cả đều còn nguyên chưa từng động đến. Lúc Hansin đặt tài liệu lên bàn liền len lén liếc sang, khóe mắt nhìn về một xấp tài liệu trong tay Lisa, tất cả đều có liên quan đến Yang gia.

Hansin nhất thời thất sắc, 'má ơi... Chị không phải đang định làm thịt Yang gia thật đấy chứ? Thật sự tính không nhận người thân sao? Dẫu cho Yang gia với bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng vẫn còn quan hệ của mẹ Daejung bày ra đó, cha mẹ rất thương người con gái của bạn cũ này đó!'

Nhưng mà Hansin suy nghĩ lại một chút lại thấy có chút không đúng. Lấy tính cách của chị cô, nếu thật sự muốn làm gì Yang gia cùng Yang Daejung thì đã ra tay từ lâu rồi, không thể suốt ba ngày còn chưa có động tĩnh gì...Đây là chuyện gì xảy ra?

"Có việc gì?" Trong căn phòng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh như băng.

Hansin rùng mình tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Có có... ba mẹ mới gọi điện tới bảo, Mingie không khỏe, gọi chị nhanh qua đó một chuyến!"

Lisa lại châm một điếu thuốc khác: "Chuẩn bị xe."

"Dạ!"


Hansin lập tức lủi ra ngoài, trong lòng thầm than may mắn. May là chị của cô không đến mức mặc kệ cả con mình...

Nhà cũ Manoban gia.

Lão phu nhân lo lắng đi qua đi lại ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lisa đã lập tức chạy tới nghênh đón: "Lisa à, con nhanh vào! Mau đi xem Mingie xem sao!"

Lão gia bất mãn: "Con còn biết về cơ đấy, Mingie bị ốm mà gọi điện thoại con cũng không thèm nghe máy, con xứng đáng làm Appa Mingie sao?"

Sắc mặt Lisa tái nhợt như người bệnh, lạnh tanh nói: "Không phải cha mẹ tìm đàn bà cho tôi sao, vậy để mấy ả đàn bà kia tới mà chăm sóc."

Lão gia trợn trắng hai mắt: "Đồ khốn! Mày không nói được tiếng người sao! Mingie là con ruột của mày, chính mày không chăm sóc nó lại còn nhờ người không thân quen đến chăm sóc à?"

Hansin đứng một bên họ nhẹ một cái, không nhịn được chen mồm nói: "Ba, ba nói có lý một tí được không? Rõ ràng chính là hai người tìm người không thân quen về chăm sóc cho Mingie còn gì! Nhưng khi chị con lại tìm một cô gái đáng tin cậy chăm sóc cho Mingie, thì hai người lại không tin ánh mắt của chị ấy! Bây giờ chị ấy đồng ý cho ba mẹ tự chọn rồi, ba mẹ còn bất mãn cái gì... rốt cuộc ba muốn thế nào đây?"

"Mày..."
 Manoban lão gia bị chăn họng, một chữ cũng không nói được, cuối cùng đổi sắc mặt nói: "Tiểu tử thối, thiếu chút nữa ba bị trúng bẫy của mày! Rõ ràng chính nó không có bản lãnh cua được người ta thế mà lại đổ hết lên đầu ông đây sao?"

Ách, bị phát hiện... Hansin sờ mũi, đảo mắt nói: "Ý của ba là... chỉ cần chị con có bản lĩnh cua được người ta thì ba sẽ không phản đối?"

Lão gia chỉ hừ một tiếng: "Đừng có mà lẻo mép, nhanh đi nhìn Mingie đi!"

"Rốt cuộc Mingie bị làm sao? Khó chịu chỗ nào?"
Hansin hỏi.

Lão phu nhân lau nước mắt: "Đoán chừng là do cô bé kia luôn dạy nó phải ngoan ngoan nghe lời ông bà nội này nọ, cho nên những ngày qua nó vẫn rất ngoan, lúc ăn cơm cũng không thấy có bất kì khác thường nào, cho tới hôm nay sau khi ăn tối không lâu, Mingie đột nhiên nôn hết thức ăn ra, sau đó hôn mê bất tỉnh..."

Lão phu nhân vừa nói vừa lấy ra một bức tranh, nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Sau đó mẹ thấy được Mingie vẽ cái này, mới biết hóa ra nó không phải là không sao, mà là vẫn luôn kiềm chế..."

Hansin nhận lấy bức tranh, một giây, hai giây, ba giây, sau đó trong nháy mắt, lệ tuôn ra như thác, "Ôi giời ơi! Bảo bối của cô đáng thương quá... đứa bé không có mẹ có khác nào cỏ dại đâu huhuhuhu..."

"Còn không phải sao! Lòng mẹ đây cũng nát hết rồi!"

Hai mẹ con ôm nhau khóc như mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro