Đờ mờ tôi thấy gì thế này! Mù mắt chó của tôi rồi!!!!!!!!!!!
Lúc chuẩn bị lên xe đi về, nhìn con gấu to đùng kia, Rosé sững người.
"Ờ... lúc giáo viên trong trường dùng con gấu này làm giải thưởng, không nghĩ tới việc chúng ta sẽ cầm nó về kiểu gì à?" Nhìn cái size này, chắc chắn không nhét được vào xe rồi, cốp xe cũng không để vừa...
Cuối cùng vẫn chỉ có Lalisa nghĩ ra cách: "Buộc lên nóc xe vậy."
Thế là một nhà ba người lái xe về cùng một chú gấu nấp trên nóc xe, trông phong cách vô cùng...
..Trên xe..
"Sau này không được kích động như vậy nữa, chuyện này nên để chị giải quyết, biết chưa?" Lalisa khuyên bảo hết nước hết cái. Nói nhẹ thì sợ cô nghe tai này ra tai kia, nói nặng thì chính mình lại không nỡ, cảm giác đúng là còn mệt hơn cả dạy con. ((>,<) vậy he chị, chị dám nặng lời mới sợ ở đó à nỡ với không nỡ)
"Em biết chị nhất định có cách giải quyết, nhưng là... em nghĩ tới nghĩ lui vẫn sợ Bánh Bao nhà mình sẽ bị bắt nạt ở trường nên đành diệt hết một lần. Dù gì chúng ta đâu thể kè kè mãi bên con bé được, thế nên lần này một cước của em coi như là giết gà dọa khỉ đi! Hơn nữa còn là trừ hại cho mọi người nữa! Tốt biết bao!" Rosé càng nói càng thấy mình đánh tên kia là quá đúng.
Lalisa đang lái xe, nhìn cô trong gương chiếu hậu: "Không phải là vì em muốn đánh nhau cho đã à?"
"Sao lại thế được!" Rosé lắc đầu thật mạnh, nhưng rõ ràng là có chút chột dạ... Mấy ngày nay vì chân bị thương nên cô quả thật có hơi bị kìm nén quá mức, tự dưng có cơ hội giải tỏa tốt thế, sao mà kiềm chế được!
Thấy Mingie cứ nhìn mãi ra ngoài, Rosé buồn cười an ủi: "Con yên tâm, buộc chặt lắm, không rơi xuống được đâu!"
Vì Mingie không nỡ cởi đồ trên người mình ra, Rosé và Lalisa cũng không thay đồ, dung túng cho nhóc con vui hơn một chút. Thế nên, Rosé nhìn sói xám đang chuyên chú lái xe phía trước, mấy lần không nhịn được bật cười.
"Phải rồi Lalisa, mình có nên dạy Mingie chút quyền cước không? Dù sao chúng ta đâu thể lúc nào cũng ở bên thằng bé được!" Rosé đắn đo một hồi rồi mới nói ra suy nghĩ của mình.
Về chuyện này, Lalisa sớm đã nghĩ tới rồi, chỉ là khi ấy chị nghĩ rất nhiều nhưng đều không thực hiện được, tất cả là tại vì Mingie không chịu phối hợp.
Lalisa: "Em dạy à?"
Rosé vội lắc đầu: "Sao em dạy được! Nhiều nhất em cũng chỉ có thể dạy được Minhgie mấy thứ để rèn luyện thân thể như Ngũ Cầm Hí thôi, những cái khác em toàn học nửa mùa, nếu Mingie muốn học, vậy phải học cho tử tế. Để em dạy chắc dạy hư con bé quá, thế nên nhất định phải tìm một sư phụ tốt mới được! Chỉ là... Nhất thời em vẫn chưa chọn được ra người thích hợp thôi!"
Lalisa hơi suy ngẫm một chút, sau đó nói ra một cái tên: "Oh Dong Hae."
Nghe thấy cái tên này Rosé suýt bị sặc cả nước bọt: "Oh... Oh Dong Hae?" Khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, suýt nữa cô quên hỏi một chuyện quan trọng, Nhị sư huynh rốt cuộc vì sao lại ở bên Lalisa... 'Nếu Dong Hae đã là người của chị rồi, vậy Lalisa có phải đã biết được... một số chuyện về mình rồi không?'
"Ừm."
"Giờ huynh ấy vẫn đang ở cạnh chị làm việc à? Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi... Rốt cuộc chị làm thế nào mà lôi huynh ấy về được vậy... đúng là quá thần kì...huynh ấy là 1 con ngựa hoang không bao giờ chịu ở yên 1 chỗ" Tới giờ nghĩ lại cô vẫn thấy kinh ngạc, không ngờ mình với Nhị sư huynh lại gặp lại nhau trong tình huống đó.
"Những chuyện này tới lúc đó em có thể hỏi cậu ta, trước mắt cậu ta vẫn đang làm việc cho tập đoàn BP."
Rosé nhất thời kinh ngạc: "Gì cơ? Huynh ấy vào tập đoàn BP rồi á??? Vậy huynh ấy, huynh ấy... huynh ấy làm chức vụ gì?"
"Jeong Poong đã sắp xếp cho cậu ta rồi, chắc là ở bộ phận bảo an."
"Thật khó mà tưởng tượng được..." -- dáng vẻ của một kẻ thích lang thang đây đó như Nhị sư huynh khi phải làm bảo vệ giờ hành chính từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều...
Có điều, mời sư phụ cho Mingie không phải là chuyện nhỏ, còn phải suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định được. Nếu giờ Nhị sư huynh ở Seoul, vậy cũng tiện, tới lúc đó hẹn ra nói chuyện là được. Ngoài chuyện của Seoul, cô còn rất nhiều chuyện cần hỏi...
...Tới Seoul Forest Trimage.
Ba người xuống xe, Rosé bỗng thấy một dáng người quen thuộc đang đi vào tòa nhà, cô vội gọi: "Này, Hansin Manoban!"
Phía trước Hansin Manoban đang lắc lắc chùm chìa khóa xe vừa đi vừa hát tiến vào tòa nhà, thấy có người gọi liền dừng bước, quay người lại...
Sau đó, chìa khóa trên tay rơi "bẹp" một cái xuống đất, cô ta lập tức bịt mắt lại: "Đờ mờ tôi thấy gì thế này! Mù mắt chó của tôi rồi!!!!!!!!!!!" cô thấy một cô bé quàng khăn đỏ vừa đáng yêu vừa loli đang vẫy tay với mình, bên cạnh cô bé quàng khăn đỏ là hai chú sói xám nhỏ và lớn...
Cô bé quàng khăn đỏ là Chaeyoungie, sói xám nhỏ là Mingie, sói xám lớn là... chị ruột của cô!!! Trên nóc xe của ba người còn đang buộc một con gấu bông cực bự nữa... Cảnh tượng thần kì gì thế này, đúng là không thể dùng từ ngữ để hình dung được!!!
"Các người bị điên hả?" Hansin vẫn không thể tin vào mắt mình được, đặc biệt khi thấy bà chị mặc một bộ đồ lông mềm mượt, trên đầu là hai cái tai dài, sau mông còn có một chiếc đuôi nữa.
Rosé tháo chiếc khăn đỏ trên đầu xuống, lườm một phát: "Kinh ngạc cái gì, trường Mingie tổ chức hóa trang thôi mà?"
"Hả...? Hóa trang... là cái hoạt động gia đình mà cô nói đấy hả? Kể cả là hóa trang đi chăng nữa, cô cũng có cần ăn mặc khoa trương đến vậy không hả? Chỉ cần dùng chút giấy vẽ dán thành râu không phải được rồi à?"
Rosé khinh bỉ: "Cô thì hiểu cái gì! Đây là lần đầu tiên Mingie tham gia hoạt động, sao có thể tùy tiện thế được?"
Hansin giật giật khóe miệng nhìn chị mình: "Thôi coi như em phục chị rồi, cái này mà chị cũng mặc được? Lỡ ngày nào cô ấy lên cơn điên bảo chị mặc đầm dạ hội của mấy bà thím thì sao?"
Mắt Rosé bỗng sáng lên, 'ừ hứ! Đại ma vương mặc đầm dạ hội? Thật đúng là có chút mong chờ đây!' (Poor Lisa nha, >,>)
"Thế con gấu kia là thế méo nào hả?"
Rosé đắc ý vỗ đầu gấu bông: "Chúng tôi giành được giải thưởng được yêu thích nhất đấy, đây là phần thưởng! Ngầu không?"
Hansin mặt như lệ rơi đầy mặt: "Các người lại show ân ái... càng ngày càng tàn ác vô nhân đạo! Tha cho tôi đi có được không?"
"Ai show đâu! Rõ ràng tự cô vác xác tới cửa đấy chứ? Cô tới đây làm gì? Tìm tôi à?" Rosé hỏi.
Hansin đưa văn kiện cho Lalisa nói: "Tôi tìm chị tôi, có tư kiệu cần chị ấy kí gấp, biết chị ấy chắc chắn ở chỗ cô, nhưng ban nãy điện thoại của chị ấy cứ bận mãi nên tôi tới thẳng đây luôn."
Điện thoại bận suốt? Không phải hỏi... chắc chắn vì trước đó cô giáo điên cuồng gọi cho chị bảo chị tới cứu viện rồi...
Lalisa chìa tay ra, ra hiệu Hansin đưa bút cho chị.
Hansin nhìn bàn tay lông mềm mượt, lại nhìn lên hai cái tai trên đầu Lalisa sau đó là cái đuôi sau mông, bỗng gào lên một tiếng, sau đó nhào tới ôm chầm lấy Lalisa: "Quào! Chị ơi chị đáng yêu quá! Mẹ nó! Bà Chị tôi sao lại dễ thương thế này! Chuyện này không khoa học!"
Lalisa đen mặt: "..." Vốn định về thay quần áo ra ngay, ai ngờ lại đụng trúng Hansin thế này...
Sau khi lên lầu, Lalisa với Mingie đi thay quần áo. Rosé không đợi kịp mà vội vàng mở máy tính ra xem sự tình phát triển ra sao sau khi Ho Wook Dal lên tiếng giải thích.
Cô thấy cái status mới nhất của Ho Wook Dal là vào ba tiếng trước, không bao lâu sau khi Rosé với Lalisa rời khỏi nhà hàng. Nội dung của cái status này là thông báo cho các phóng viên rằng ông ta mở họp báo ở khách sạn.
'Hiệu suất cũng cao nha! Xem ra bị Đại ma vương dọa cho sun vòi rồi...'
Trước mắt, đã có phóng viên quay lại trực tiếp cuộc họp báo và đẩy lên mạng, hơn nữa còn bị đẩy lên mục hot. Rosé vội vàng mở ra xem.
Phóng viên: "Ho tổng, cái status lúc trước trên weibo của ngài là sự thật sao?''
Ho Wook Dal: "Là thật."
Phóng viên: "Vậy tại sao ngài lại phải đăng lên Instagram làm sáng tỏ sự thật?"
Ho Wook Dal: "Bởi vì đột nhiên tôi không muốn lừa dối vợ mình nữa, cũng không muốn liên lụy tới người vô tội! Lần này tôi thật lòng muốn xin lỗi vợ tôi và xin lỗi tất cả mọi người!"
Tất nhiên Ho Wook Dal không có gan nói ra chuyện Lalisa uy hiếp ông ta, vì vậy đương nhiên ông ta phải tìm cho mình một lí do đường đường chính chính...
Chỉ có điều, lần này công chúng không dễ dàng tha cho ông ta nữa. Lượng xem và chia sẻ của cái status này nhanh chóng vượt lên hơn mười ngàn người xem, thậm chí còn tăng lên nhanh một cách chóng mặt, khu bình luận cũng sắp nổ tung.
[Đệch mợ! Đây là tình huống gì? Tiểu tam không phải là Rosé sao? Sao lại thành Bang Ah rồi? Ho Wook Dal vì bao che cho Bang Ah mà cố ý bêu xấu Rosé? Các người thật biết cách chơi đó nha!]
[Mặt đang ngu! Tình tiết vở kịch này diễn biến quá nhanh hoàn toàn không thể theo kịp!]
[Đúng là chó má! Rosé cũng thảm quá rồi! Đây chẳng phải là nằm không cũng trúng đạn sao? Khổ thân cô ấy bị người ta mắng lâu như vậy! Một câu xin lỗi là nghĩ xong chắc? Có lầm hay không vậy!]
[Cái gì mà đột nhiên không muốn lừa dối vợ nữa, không muốn liên lụy đến người vô tội chứ! Tôi thấy là ông ta bị người khác phát hiện ra nên mới bất đắc dĩ phải đi làm sáng tỏ sự thật thôi!]
[Tôi nhìn thôi cũng thấy mặc ói cái cô Bang Ah đó quá đi, cái chủ ý thất đức này nhất định là của cô ta! Nghe nói lúc đóng phim cô ta đã không ưa Rosé rồi, vẫn luôn chĩa mũi dùi vào cô ấy! Người này đúng là quá độc ác!]
[Đột nhiên phát hiện Rosé thật thê thảm, chẳng phải là vì cô ấy trông đẹp một chút thôi sao? Thế mà đã bị chụp cho người ta cái mũ hồ ly tinh!]
...
Rosé vừa đọc vừa cười khổ, 'liệu đây có thể coi là nhân họa đắc phúc không? Nhỡ đâu sau này có người muốn hắt nước bẩn vào mình thì các fan cũng không dễ dàng tin tưởng như này chứ?'
Cùng lúc đó. Ngay tại bên dưới căn hộ của Rosé - căn hộ của Park Hwayoung.
"Hwayoung... cứu em... xin chị cứu em..." Bang Ah giờ đây chỉ còn biết nói câu này.
Hwayoung nhìn máy tính đang phát đoạn video phỏng vấn Ho Wook Dal mà mặt mũi vặn vẹo, suýt nữa thì phát điên tại chỗ! 'Làm sao có thể! Làm sao có thể!!! Mắt thấy lần này Rosé chết chắc rồi! Nhưng vì cái gì mà mọi chuyện lại phát triển thế này?'
"Bang Ah, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Tại sao Ho Wook Dal lại làm thế này? Chuyện này hoàn toàn không hợp lí!" Hwayoung kích động nói.
"Em không biết! Em thật sự không biết! Ngay từ đầu em đã làm theo cách chị dạy, em gửi tin nhắn cho Song Hye Kyo rồi chỉ ở nhà chờ tin tức! Em cho là lần này bọn họ phải ly dị là cái chắc rồi, ai mà ngờ anh ấy lại đăng cái status đó, lôi cả em ra! Sau đó chuyện của em với anh ấy cũng bị Cho Boram tung lên mạng! Em có gọi điện cho anh ấy nhưng mà đến giờ vẫn không gọi được!"
Vẻ mặt Hwayoung cực kì âm trầm nói: "Nhất định là lúc Rosé hẹn gặp Ho Wook Dal đã có chuyện gì đó xảy ra!"
"Liệu có phải Rosé câu dẫn anh ấy không, cô ta để anh ấy làm vậy..."
Hwayoung không kiên nhẫn nói: "Cô biết chuyện này ảnh hưởng lớn như thế nào không? Hơn nữa còn là công khai tổ chức họp báo nữa, mặt mũi Ho Wook Dal cũng mất sạch! Rosé có bản lĩnh lật trời cũng không có khả năng khiến Ho Wook Dal làm như vậy!"
"Vậy thì tại sao lại như vậy?" Bang Ah mất hết hồn vía nói.
"Chẳng lẽ Song Hye Kyo phát hiện ra sự thật nên thẹn quá hóa giận mới buộc ông ta làm vây?" Hwayoung suy nghĩ nói, mặc dù lí do này rất gượng gạo nhưng mà cô ta thật sự không thể nghĩ tới nguyên nhân nào khác.
"Vậy... vậy bây giờ phải làm thế nào? Hwayoung, chị không thể mặc kệ em mà! Em bây giờ xong đời rồi!"
Trong mắt Park Hwayoung thoáng qua vẻ chán ghét, giờ phút này cô ta chỉ muốn đuổi Bang Ah đi ngay lập tức thôi. Nhưng lại sợ cô ta sẽ bị ép thành chó điên rồi quay qua cắn bậy lên người mình, nên nhẹ nhàng nói: "Dù sao sự việc cũng đến nước này rồi, nếu không liên lạc được với ông ta thì em cứ đến thẳng nhà ông ta mà làm ầm lên là được, ông ta mặc kệ em nhưng cha mẹ ông ta có thể mặc kệ đứa cháu trong bụng em được sao?"
"Đúng rồi! Sao em lại không nghĩ tới chứ! Dẫu cho mất tất cả thì vẫn còn đứa bé trong bụng! Mẹ anh ấy thèm cháu trai đến điên rồi!" Trong mắt Phương Nhã sinh ra hy vọng....
Chạng vạng tối, trước cửa nhà họ Ho.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không thể đi mà!"
"hye Kyo, con làm cái gì vậy? Có gì thì bảo nhau thôi! Làm vậy còn ra cái thể thống gì?"
"Vợ đừng đi mà, xin em! Em tha thứ cho anh lần này đi, em bảo anh làm cái gì cũng được!"...
Song Hye Kyo ảm đạm nhìn người chồng mà mình đã từng yêu sâu đậm cùng người mẹ chồng mình từng hiếu kính như mẹ ruột: "Mẹ, con không làm loạn, con thật sự mệt mỏi lắm rồi! Thật xin lỗi, chuyện li dị con đã quyết rồi!"
"Hye Kyo, con muốn mẹ phải quỳ xuống cầu xin thì con mới đổi ý sao?" Ho lão phu nhân vừa nói vừa làm bộ muốn quỳ xuống.
Song Hye Kyo bị dọa chạy vội đến đỡ: "Mẹ, mẹ đừng làm như vậy! Con không chịu nổi!"
Ho lão phu nhân tát Ho Wook Dal một cái: "Súc sinh, mày còn không nhanh quỳ xuống xin lỗi Kyo!"
Ho Wook Dal lập tức quỳ xuống sàn nhà: "Vợ, nếu em không tha thứ thì anh quỳ cả đời ở đây không đứng lên! Vợ, anh biết lỗi rồi, anh không thể sống thiếu em!"
"Hye Kyo! Con cho Wook Dalmột cơ hội đi! Sau này nó dám tái phạm thì mẹ là người đầu tiên không tha cho nó!"
Mặc dù sâu trong nội tâm Song Hye Kyo biết bọn họ giữ cô lại chỉ vì tình huống hiện giờ cấp bách, cần có Song gia trợ giúp. Nhưng mà, dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy thì Song Hye Kyo vẫn có chút không nỡ...
Giờ phút này, trong mắt Hye Kyo có một chút giãy dụa: "Mẹ, con..." Có lẽ, trải qua đại nạn lần này chồng cô sẽ thật sự thay đổi chăng? Dù sao cũng là người đàn ông mình yêu nhiều năm như vậy...
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng phụ nữ: "Wook Dal"
Song Hye Kyo xoay người nhìn, vừa liếc mắt đã nhận ra Bang Ah...
Thấy Song He Kyo sắp sửa đổi ý thì Bang Ah lại đột nhiên chạy tới. Hồ Hồng Đạt hận không thể bóp chết cô ta, ông ta nổi giận đùng đùng chạy tới giơ tay lên: "Ai cho cô tới đây!"
Bang Ah không sợ hãi chút nào, trái lại còn bước về phía trước: "Đánh đi! Anh đánh đi! Đánh chết cả đứa bé trong bụng em cũng được! Dù sao em cũng bị anh ép đến đường cùng rồi, chẳng cần sống nữa! Chỉ thương cho đứa bé chưa ra đời đã bị vứt bỏ! Lại còn bị chính cha ruột của mình vứt bỏ!"
Ho Wook Dal liếc nhìn bụng Bang Ah một cái, sắc mặt có mấy phần dao động.
Lúc này, Ho lão phu nhân đứng đằng sau đột nhiên xông lên phía che trước người Bang Ah, bà ta vô cùng khẩn trương nói: "Không được! Đây... đây chính là tình nhân bên ngoài của con à?"
Sắc mặt Ho Wook Dal xám ngoét, gật đầu một cái.
Ho lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bụng Bang Ah rồi đưa tay sờ một cái: "Ôi, bụng tròn, đây nhất định là bé trai!"
Bang Ah đắc ý: "Ôi, ánh mắt của bác thật tốt, con đã siêu âm ở bệnh viện tư nhân rồi, bác sĩ nói đây là bé trai! Đây là kết quả kiểm tra, bác nhìn đi!"
"Con trai tốt lắm! Con trai là được!" Hồ lão phu nhân giật lấy tờ giấy kết quả nhìn, khuôn mặt bà ta tỏa sáng: "Mấy tháng rồi?"
"Hình như hơn bốn tháng thì phải?" Ho wook Dal nói.
"Cái gì mà hình như, đúng là vậy đấy! Chuyện anh làm mà anh còn không biết sao?" Bang Ah sẵng giọng....
Song Hye Kyo đứng một bên, hoàn toàn bị mọi người xem nhẹ, cô lẳng lặng nhìn ba người bọn họ, trên mặt đã không nhìn ra biểu cảm gì.
Hồ lão phu nhân rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện Song Hye Kyo vẫn còn ở đây, bà ta vội vàng nói: "Hyo Kyo à, con yên tâm, con là con dâu duy nhất của mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không để người phụ nữ này vào cửa đâu!"
Bang Ah vừa nghe vậy thì lại muốn làm ầm lên nhưng vẫn cố ráng nhịn xuống. Vừa rồi thái độ của lão phu nhân đã đủ rõ ràng, cô ta cũng không tin bà ta không nhận đứa bé này.
Quả nhiên sau đó, Hồ lão phu nhân chuyển lời: "Nhưng mà đứa bé trong bụng cô ta dù sao cũng là giọt máu của Wook Dal. Trong ba tội bất hiếu thì tội không có con là tội lớn nhất, con gả vào nhà ta nhiều năm như vậy cũng chẳng sinh nổi một đứa nên mẹ cũng hết cách. Con nói sau khi mẹ chết thì phải ăn nói thế nào với cha con và tổ tông của Wook Dal dưới suối vàng chứ?"
"Cho nên con xem thế này có được không? Đứa bé này ý mà, nhất định phải sinh ra! Sinh rồi thì ôm nó về cho con nuôi! Còn cô ta thì cứ quẳng cho một khoản tiền rồi đuổi đi, coi như là trả công cho cô ta vì đã sinh con trai cho họ Ho chúng ta..."
Bàn tay đang xách hành lý của Song Hye Kyo siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch... Hừ, đưa đứa con của Tiểu Tam cho cô nuôi? Tiểu Tam này có công vì sinh con trai cho họ Ho? Đôi mắt Bang Ah chuyển vài vòng, cho cô ta tiền?
Có thể vào cửa là tốt nhất nhưng hiện tại Ho gia vẫn phải dựa vào nhà vợ, căn bản là không thể nào ly dị được, nếu như lấy được một số tiền lớn thì cũng không sai! Chỉ có điều, nghe nói Ho gia cũng sắp phá sản, họ chịu bỏ tiền sao? Không sao... dù sao thì Song Hye Kyo cũng có tiền! Cô ta sao có thể không trả tiền công sinh con cho cô được cơ chứ. Hơn nữa, nếu Song Hye Kyo không sinh được con thì gia sản của Ho gia sau này chả phải đều là của con trai cô ta hết hay sao!
Minh Phương Phương bình tĩnh nhìn về phía Ho Wook Dal: "Wook Dal, ý của anh thế nào?"
Ho Wook Dal thấy vẻ mặt Song Hye Kyo bình tĩnh thì nghĩ chắc là cô đã đồng ý rồi, ông ta chần chứ một lúc liền mở miệng: "Anh... anh nhất trí với mẹ... lúc trước chẳng phải em cũng đề cập tới chuyện tìm người đẻ thay sao? Bây giờ thì tốt rồi, đỡ bao nhiêu phiền toái! Anh cũng không chịu được việc nhìn em phải chịu khổ sinh con!"
Bang Ah nhân cơ hội chen mồm vào tỏ vẻ tủi thân: "Mặc dù tôi không nỡ bỏ đứa bé, không nỡ rời Wook Dal. Nhưng mà, tôi không muốn anh ấy khó xử nên chờ sinh đứa bé xong rồi tôi sẽ đi."
Song Hye Kyo nghe vậy thì gật đầu một cái: "Rất tốt."
Ho Wook Dal, Ho lão phu nhân với Bang Ah nghe vậy thì vui mừng: "Hye Kyo, con đồng ý rồi sao?"
Một giây sau, một chiếc xe màu trắng lái đến trước cửa Ho gia, người tài xế mở cửa xe rồi vội vã bước xuống nhận lấy hành lý trong tay Hye Kyo rồi nói: "Đại tiểu thư!"
Song Hye Kyo giao hành lý cho ông ta, sau đó mở cửa xe rồi ngồi vào, cô cũng chẳng buồn quay đầu lại xem bọn họ.
Ho Wook Dal thấy vậy thì trợn tròn mắt: "Vợ... em làm cái gì vậy?"
Song Hye Kyo lẳng lặng quét mắt qua ông ta với Bang Ah: "Không cần phải ủy khuất bản thân như vậy, tôi tác thành cho hai người! Lão Henry lái xe đi."
"Dạ, Đại tiểu thư!"
-------
Rosé nhìn chiều hướng dư luận trên mạng rồi mới gọi điện cho Cho Boram.
Vì lúc trước Rosé vội vàng chạy đến trường nên chỉ gửi một tin nhắn cho Boram thông báo mọi chuyện đã giải quyết xong, mấy thứ điều tra được đã có thể tung ra rồi."Alo, chị Boramm~!"
"Chaeng, đã xong rồi sao? Em đã xem video họp báo chưa?"
"Đã xem rồi ạ! Chuyện này đến giờ cũng coi như đã giải quyết xong rồi chứ? Có còn vấn đề gì nữa không?"
"Đúng vậy, yên tâm rồi." Boram nói vậy nhưng giọng vẫn có chút chần chừ, như thể muốn nói lại thôi: "Chaeyoung... em..."
Hiển nhiên là Boram muốn hỏi Rosé đã làm thế nào mà lại khiến Ho Wook Dal đích thân ra mặt làm rõ sự thật như thế. "Chị Boram yên tâm đi, em không dùng thủ đoạn gì vi phạm pháp luật cả, cũng không làm chuyện trái quy tắc. Thật ra là do Hansin Manoban ra mặt, còn chị ta nói những gì với Ho Wook Dal thì em không biết." Rosé quả quyết đẩy hết trách nhiệm lên đầu Hansi. 'Những lúc thế này thì con hàng này rất có tác dụng!' (Poor Hansin nhiều chút)
Cho Boram nghe Rosé trả lời thì dù đã nghĩ cô có thể tìm tới Hansin, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. 'Dù sao thì vụ bê bối lớn thế này cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới Ho Wook Dal, kể cả là Hansin Manoban ra mặt cũng chưa chắc đủ khả năng làm đến mức sạch sẽ thế này. Lần này mặt mũi Ho Wook Dal coi như mất sạch, không chỉ vậy mà cổ phiếu của công ty ông ta cũng tụt dốc không phanh. Chưa kể lúc họp báo thái độ của ông ta có chút kì quái, không chỉ cố gắng làm rõ chuyện ông ta với Chaeyoung không có bất cứ quan hệ gì mà còn liên tục nói xin lỗi với em ấy .Không biết Hansin rốt cuộc đã làm cái gì...' Nghĩ tới đây thì nỗi lo lắng trong lòng Cho Boram lại đột nhiên bùng lên... 'Quan hệ của Han tổng với Chaeyoung coi như không tệ, hoặc phải nói là hai người họ hơi quá thân thiết? Trước đây Hansin cũng đào không ít người nhưng chưa từng thấy chị ta quan tâm người nào như vậy... Nhỡ đâu hai người phát triền thành loại quan hệ đó... '
"A!" Rosé đang nói chuyện với Cho Boram thì cả người bỗng nhiên bị nhấc lên, dọa cô giật cả mình.
"Chaeyoung, sao thế?" Bên kia di động Cho Boram vội vã hỏi.
Rosé căm giận nhìn Lalisa đang yên đang lành tự nhiên ôm lấy cô rồi vội vàng trả lời Cho Boram: "Không sao không sao, lúc nãy suýt nữa em làm rơi cái ly!"
"Không sao là tốt rồi, vậy chị đi làm việc đây, những chuyện khác thì chờ em tới công ty thì chúng ta bàn sau."
"Vâng vâng được, tạm biệt chị Boram!" Rosé vội vàng cúp điện thoại: "Lalisa, chị làm cái gì thế?"
Lalisa không lên tiếng, ôm lấy cô đi thẳng về phía giường. Rosé ngước đầu nhìn Lalisa, chớp mắt một cái: "Sói xám, chị muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ sao?"
Lalisa liếc cô một cái, ném cô lên giường sau đó vén quần áo của cô lên.
Trong lòng Rosé đánh cái hoảng, vội rụt về sau theo bản năng: "Gì thế! Lalisa, chị làm thật đó hả? Khụ khụ, cái này hình như không ổn lắm nhỉ? Bánh Bao vẫn ở đây đó!"
Lalisa nhìn cô gái đang mặc một chiếc váy bồng với một chiếc áo choàng màu đỏ vô cùng đáng yêu trước mặt, ánh mắt chị chợt trở nên sâu hun hút: "Tức là Mingie không có ở đây thì được?"
Rosé: "..." Tự mình ngã vào hố rồi.
Lalisa tiếp tục kéo quần áo của cô lên, Rosé nhất thời hoảng hốt. Không đợi cô ngăn cản, Lalisa đã vén cái váy bồng kia lên, sau đó lập tức nhìn thấy vết thương ở đùi Rosé có vết máu đỏ thấm ra ngoài lớp vải...
Rosé nhất thời che mặt rên một tiếng. 'Chết rồi! Chuyến này chết thật rồi! Đáng chết! Sao người này lại phát hiện được?'
'Lúc nãy mình chỉ dùng một chân đạp tên kia có được hay không hả? Chẳng lẽ chị ấy có thấu thị hay sao? Không được không được! Sớm biết vậy thì lúc nãy phải xử lý cái chân trước mới phải, bây giờ thì lưu lại chứng cứ phạm tội rồi...'
"Cái đó... cái đó... Ai dui! Ơ, sao tự dưng vết thương lại chảy máu thế nhỉ! Em cũng không biết đấy! Rõ ràng hôm nay em rất cẩn thận không hề đụng đến nó mà! Đánh người cũng chỉ dùng một chân thôi, chẳng lẽ là do lúc trước trượt chân vì tuyết trơn nhỉ?" Rosé quyết định giả ngu.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt Lalisa thì đã rõ, 'chị ấy chắc chắc đã biết rồi...' Vì vậy Rosé cũng thôi không cố giãy dụa nữa: "Em sai rồi~!"
Lalisa nhìn máu tươi đỏ chót thấm trên lớp băng vải thì lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi: "Hộp cứu thương đâu?"
Rosé không dám thở mạnh, ngập ngừng nói: "Trong ngăn kéo."
Lalisa đứng dậy, lôi hòm cứu thương từ ngăn kéo ra rồi cẩn thận gỡ lớp băng gạc ra, quả nhiên vết thương bị nứt ra rồi. Mặc dù lúc đạp Rosé chỉ dùng một chân nhưng điều đó không có nghĩa là cái chân còn lại không phải chịu lực. Trái lại sức đạp của chân kia càng lớn bao nhiêu thì cái chân trụ càng chịu lực nhiều bấy nhiêu. Vì để giữ thăng bằng ổn định thì cái chân trụ phải căng hết các cơ thịt ra, vậy nên dưới tình huống như vậy thì có dùng đầu gối nghĩ cũng biết vết thương sẽ bị nứt ra.
Lúc nãy Lalisa nhìn cô đạp người xong thì vẻ mặt vẫn vui sướng như thường thì còn tưởng không có chuyện gì. Cộng thêm việc chẳng thể vén váy lên kiểm tra giữa chốn đông người cho nên chỉ có thể chờ đến khi về nhà mới ra tay. Kết quả, đúng y như chị đã đoán, vết thương đã bị nứt ra!
Lúc này Rosé dè dặt túm cái váy xòe lại để tránh bị lộ sạch. Bên dưới cô đi một đôi tất đùi màu trắng viền hoa xinh đẹp. Màu máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng như tuyết, hình ảnh này bỗng dưng có một loại cám dỗ khó nói nên lời..."Ui.." Lúc thuốc sát trùng chạm phải vết thương, Rosé đau đến giật mình một cái. Nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng không dám lên hé một tiếng, 'ai mà dám lên tiếng hả!' (dạ em có nói j đâu)
Lalisa mặc dù không nói gì nhưng động tác rõ ràng dịu dàng hơn trước nhiều, ngón tay vô tình chạm đến da thịt của cô, sống lưng có mấy phần cứng ngắc.
Sau khi bôi thuốc xong, Lalisa thở nhẹ một cái, chuẩn bị băng gạc băng cái chân của Rosé lại: "Nâng chân lên một chút."
"Dạ." Rosé ngoan ngoãn phối hợp nâng chân lên lộ ra chỗ bắp đùi.
Lalisa cẩn thận vòng từng vòng băng gạc lại, vẻ mặt lạnh lùng từ đầu tới cuối.
Rosé có chút sợ hãi, yếu ớt chọc chọc vào người Lalisa: "Boss đại nhân, chị đang nghĩ gì thế? Đừng có im không nói lời nào mà..."
Lalisa thu dọn thuốc vào hòm liền liếc cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Nghĩ xem có nên làm gãy luôn cái chân còn lại của em không, như thế có lẽ vết thương còn mau lành hơn."
Rosé sững sờ, vẻ mặt đưa đám nói: "Em thấy ý này của chị không tốt lắm... quá độc ác..." Không hổ là chủ ý được Đại ma vương nghĩ ra...
Mingie thay đồ xong cũng chạy ra.
Rosé lập tức ôm bánh bao nhỏ kể khổ: "Bánh bao ơi! Mẹ bị appa con mắng!"
Mingie vừa nghe thế thì nghiêm mặt nhìn về phía Lalisa.
Lalisa: "Hôm nay lúc đánh nhau cô ấy bị thương."
Mingie lập tức đem khuôn mặt nghiêm túc quay về phía Rosé.
Rosé ỉu xìu: "Được rồi... mẹ sai rồi~!"
Mingie cúi đầu, nhóc thấy mình cũng sai. Nhóc con lần đầu tiên trong đời biết được... hóa ra, đôi khi cũng không thể nghe lời mẹ...
Lalisa nhìn vẻ mặt của con gái cũng biết được nhóc đang tự trách về hành động của mình ngày hôm nay. 'Đúng là chuyện hiếm thấy.'
Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa, không ăn lẩu thì quá có lỗi.
Chỉ tiếc là chân của cô đang bị thương nên không thể ăn cay, vì vậy chỉ có thể làm một nồi nước "luộc thịt" thanh đạm. Hơn nữa, từ khâu rửa rau cho đến làm nước lẩu đều do Lalisa đích thân làm.
Rosé chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một chỗ không dám đụng đậy giống y như một học sinh tiểu học đang ăn ăn hối lỗi cùng với vẻ mặt khắc rõ "lần sau tuyệt đối không tái phạm" đầy thành khẩn, nhưng mà Lalisa này đâu dễ dụ như vậy.
Cô nhóc này mỗi lần phạm lỗi đều vô cùng lưu loát mà tỏ ra ăn năn hối hận, ngoan ngoãn đàng hoàng, nhưng mà lần sau thì... ngựa vẫn quen đường cũ!
"Đúng rồi Mingie, cô có tìm cho con một sư phụ dạy đánh nhau... a nhầm, là dạy võ công, có được không?" Thừa lúc ăn cơm, Rosé hỏi ý kiến của Mingie.
Mingie nghiêng đầu tỏ ý, võ công là ý gì hả?
"Đúng thế đúng thế! Như thế nếu sau này có ai bắt nạt con thì con có thể tự bảo vệ được mình, lại có thể bảo vệ được cô đó nha!" Rosé giải thích.
Nghe được câu cuối cùng, Mingie mạnh mẽ gật đầu một cái.
"Ngoan quá đi!" Rosé vui vẻ xoa đầu Mingie một cái: "Nhưng mà luyện võ sẽ rất khổ rất mệt đó, hơn nữa lại còn không thể ngừng giữa chừng đâu!"
Mingie thành thật gật đầu thêm cái nữa. Nhóc không sợ khổ!
Lấy được sự đồng ý của Bảo bối, Rosé nhìn về phía Lalisa: "Vậy chờ em rảnh thì em tìm Oh Dong Hae một chút được không?"
"Được."
Vì vậy chuyện này coi như đã quyết xong.
May mà khoảng thời gian gần đây Mingie được Rosé chăm cho khỏe hơn nhiều, nếu không cô cũng không nỡ để Mingie đi chịu tội như này.
Nhưng mà vì tương lai của Mingie, vẫn phải nhẫn tâm một chút....
Sau bữa cơm tối, mặc dù rất không muốn nhưng Rosé vẫn phải để Lalisa mang Mingie về nhà.
Bởi vì gần đây công việc của cô ngày càng bận rộn, sáng sớm ngày mai phải qua công ty sớm. Nếu Mingie vẫn ở lại đây thì không quá tiện, may mà bây giờ muốn giờ muốn gặp Mingie cũng dễ dàng hơn hồi trước nhiều.
Nhìn một lớn một nhỏ lên xe, Rosé cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sói xám cũng đi, thoát được một kiếp rồi.
Đang sung sướng thì đột nhiên cửa bên khoang lái bị mở ra.
Lalisa xuống xe đi về phía Rosé.
"Hửm, Boss đại nhân sao thế? Quên cái gì sao?"
"Ừ." Lalisa gật đầu, sau đó bất ngờ đưa tay ôm lấy eo của cô, cúi người hôn xuống.
"Ôi... đau đau đau..." Rosé oan ức che miệng: "Tại sao lại cắn em?"
Lalisa dùng ngón tay di di trên môi của cô, ánh mắt âm trầm: "Đây là trừng phạt."
Rosé: "..."Đệt! Biết ngay là không dễ dàng thoát được rồi mà... Rosé híp mắt lại, kéo cổ Lalisa xuống rồi chủ động hôn lên trước ánh mắt kinh ngạc của chị, cô nhẹ giọng nói: "Nếu đây là trừng phạt thì chẳng phải chị đang ép em càng phạm tội sao?"
Vừa dứt lời, Lalisa chỉ thấy một ngọn lửa bốc lên từ bụng dưới rồi lan ra toàn thân. Cánh tay siết chặt lấy eo của Rosé, hận không thể đem cô kéo nhập vào xương máu của mình, giọng điệu nguy hiểm nói: "Đừng có đùa với lửa."
Rosé đánh hơi thấy mùi nguy hiểm lập tức vèo một phát lui về sau mấy bước. Bộ dáng như vừa rồi cô không có làm gì hết vung vung cánh tay nhỏ nhắn: "Khụ, đùa thôi mà! Em không dám đâu, chị đi nhanh đi! Đừng để Mingie chờ lâu!"
"Chaeyoung, em mau khỏe lên đi." Lalisa nhìn chằm chằm vào cô, để lại câu nói này rồi mới rời đi.
Rosé nhìn bóng chiếc xe màu đen dần mất hút, cô cảm thấy cái câu cuối cùng của Đại ma vương... 'ừm.. cứ là lạ chỗ nào đó thì phải? Không hiểu sao cứ có cảm giác sắp bị ăn sạch...' (ơ bộ đại não chị ngủ quên hẻ...>.<)
FJ, phòng làm việc của Jimin.
Park Hwayoung ném tờ báo trong tay vào mặt Jimin: "Đồ vô dụng!!!"
Trên tờ báo có một bài viết có tựa đề: [Bí mật ẩn dấu đằng sau: Ho Wook Dal công khai chuyện ngoại tình, người được lợi nhất là Park Hwayoung!]
Từ khuya cái hôm Ho Wook Dal họp báo giải thích chuyện ngoại tình thì câu chuyện vẫn tiếp tục hot, nhưng trong lúc vô tình dư luận lại xoay theo một chiều khác.
Bắt đầu có người phân tích lại đầu đuôi câu chuyện này một cách mạch lạc.
Đã không làm thì thôi nhưng chỉ cần phân tích một chút thì sẽ phát hiện... dường như scandal này không chỉ đơn giản như vậy?
Nhìn từ bề ngoài, thì chỉ đơn giản là Bang Ah với Rosé đã có mâu thuẫn từ lúc còn đóng chung phim nên mới chọn Rosé để hắt nước bẩn. Một khi danh tiếng của Rosé bị hủy thì người được lợi nhất ngoại trừ Bang Ah vẫn còn một người nữa, đó chính là Park Hwayoung.
Nhất là từ lúc nhân khí của Rosé đi lên quá mạnh, ngay cả vai chính Park Hwayoung cũng bị cô chèn ép đến thảm hại. Fans của Park Hwayoung đi gây sự nhưng cuối cùng lại không đấu lại được fans của Yang Dae Jung.
Sau đó trên mạng liền bắt đầu có những tin đồn vô căn cứ cho rằng Rosé bị Ho Wook Dak bao nuôi, rồi cuối cùng đến chuyện Ho Wook Dal tự mình đăng insta...
Một loạt sự kiện này chẳng có lẽ chỉ là trùng hợp, là do Rosé quá xui xẻo?
Liệu có khả năng là Phương Nhã bị Ninh Tuyết Lạc sai khiến không? Bởi vì nghe nói bình thường hai người này có quan hệ rất tốt!
Trên mạng không thiếu nhất chính là những kẻ thích suy diễn thuyết âm mưu, cho nên tự nhiên cũng có không ít người nghĩ đến điểm này.
Không chỉ thế mà ngay cả vụ Ninh Tuyết Lạc vu oan cho Ninh Tịch cũng bị lật lại, bắt đầu có người nghi ngờ người trợ lý kia là do Ninh Tuyết Lạc sai khiến...
"Chị rốt cuộc đang làm cái gì thế hả? Dám để những thứ này phát tán như thế!" Park Hwayoung nổi trận lôi đình.
"Này... Cái này làm sao mà trách tôi được! Lúc trước cô nói mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, chắc chắn không thành vấn đề cho nên tôi cũng không để ý nhiều! Ai mà biết được sau một đêm mọi chuyện lại thành như vậy!"
"Tất nhiên tôi chắc chắn không bị bọn họ nắm đằng chuôi! Nếu bọn họ có chứng cớ thì chị cho rằng lúc này tôi còn có thể yên ổn mà đứng đây mắng chị sao? Vấn đề là những tin đồn như thế này thì không cần chứng cứ!''
"Nếu không thì tôi đi kiện mấy người kia tội phỉ báng cô? Không được... bài báo này hành văn rất cẩn thận, toàn dùng những câu chữ mập mờ, ám chỉ chứ không nói thẳng ra, ngay cả những bài trên mạng kia cũng không có bài báo nào là tố cáo..."
"Cố gắng thủ tiêu hết những thứ liên quan trên mạng đi, báo không thu hồi được thì thôi, chị còn không mau chăn trước những tòa soạn khác đi à!"
...
Cùng lúc đó, Rosé bê một bó hoa to thật đẹp đến công ty.
Cho Boram đang vùi đầu vào công việc thì nghe được tiếng gõ cữa, cô cũng không ngẩng lên mà nói luôn: "Vào đi."
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, ngay sau đó một bó hoa xinh đẹp mơn mởn nằm giữa những chiếc lá xanh biếc cùng một mùi thơm tươi mát ập đến, Cho Boram có chút kinh ngạc: "Đây..."
Rosé cười tươi lộ cả núm đồng tiền: "Chị Boram, tặng chị đấy~!"
Cho Boram mỉm cười nhận lấy: "Cám ơn."
Cho Boram cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi không được nhận hoa, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô gái trước mặt cùng bó hoa xinh đẹp kia thì ngay cả sự mệt mỏi do một ngày một đêm không ngủ cũng bị quét sạch.
"Đúng rồi chị Boram, sáng nay em lướt mạng, thấy không ít người hoài nghi vụ của Ho Wook Dal có liên quan đến Park Hwayoung, còn có mấy tòa soạn danh tiếng cũng đăng bài... chuyện này chắc không phải tác phẩm của chị chứ? Thật ra thì em cũng có nghĩ tới hướng đó, chỉ tiếc là không có chứng cứ!"
Cho Boram trầm ngâm nói: "Có đôi lúc không cần đến chứng cớ, cư dân mạng cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần hơi dẫn dắt một chút là bọn họ sẽ hiểu ra. Chuyện như thế này một lần thì còn nói là trùng hợp, hai lần thì là ngoài ý muốn, nhưng tới lần thứ ba thì em cho rằng cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào? Đến lúc đó cho dù cô ta có làm sạch cỡ nào cũng không thoát được liên quan. Chỉ cần từng bước từ từ phá hủy hình ảnh hiền lành nhu nhược của cô ta trong mắt công chúng, như vậy sau này có chuyện như thế này diễn ra nữa thì chúng ta cũng không bị ép vào thế bị động."
Rosé híp hai mắt lại: "Đê ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến!"
Cho Boram vừa nói vừa mở ngăn kéo ra: "Đúng rồi, có đồ tặng cho em."
"Cái gì thế?" Rosé nhận lấy, nhìn kỹ rồi lập tức kinh ngạc: "Chìa khóa xe?"
"Ừ, công ty cấp cho em đấy. Phim của em sắp chiếu, đến lúc đó cần dùng đến xe."
"Ôi má ơi! Công ty cấp cho em một chiếc BMW?" Hơn nữa giá trị cũng không thấp, ít nhất phải trên trăm vạn tệ.
"Mấy thứ này là mặt mũi của nghệ sĩ nên tất nhiên không thể quá kém được, huống chi biểu hiện của em cũng không tệ! Không chỉ có Thiên Hạ mà còn nhận được hai hợp đồng đại diện nữa."
"Cám ơn chị Boram, cảm ơn công ty, em nhất định sẽ cố gắng phấn đấu!" Rosé vui vẻ không thôi cầm chìa khóa ngắm đi ngắm lại: "Chị Boram, đợt tuyên truyền của phim đã kết thúc rồi, gần đây có việc gì không?"
"Đang muốn nói với em đây, tối mai 8 giờ, nhãn hiệu nước hoa Noble tổ chức họp báo ở khách sạn Diamond, em nhớ phải đến tham gia đấy!"
"Dạ!"
"Ngoài ra còn có một việc..."
"Việc gì ạ?"
"Chị đang nghĩ có nên để Soyoung đến ở chung với em không, để tiện chăm sóc cho em hơn."
Rosé vừa nghe thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nhỡ đâu gặp đúng lúc Lalisa tới thì thảm rồi. "Ờ... ờ... cái này... hay là thôi đi! Em tự biết chăm sóc bản thật tốt mà! Thật ra thì em đã quen ở một mình, ở chung với người khác sẽ cảm thấy mất tự do..."
"Vậy cũng được." Cho Boram cũng không miễn cưỡng.
Rosé thở phào nhẹ nhõm. Hai người còn đang nói chuyện thì một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Ngay sau đó Woon Yoo Seok hớt hơ hớt hải đi vào: "Boram... Rosé cũng ở đây à! May quá! Hai người có thấy Yang Dae-jung đâu không?"
Rosé lắc đầu một cái: "Không thấy! Sao thế ạ?"
Cho Boram cũng nói: "Không thấy."
Yoo Seok tỏ vẻ như sắp chết tới nơi: "Dae-jung mất tích một ngày một đêm rồi! Làm cách nào cũng không liên lạc được!"
"Có phải lại trốn ở đâu chơi game không?" Rosé nói.
Yoo Seok nhìn đồng hồ đeo tay liền vội vàng la lên: "Lúc đầu anh cũng nghĩ vậy nhưng mà sáng nay cậu ấy có một buổi kí hợp đồng đại diện trị giá trăm ngàn đô đó, anh phải đàm phán suốt ba tháng mới lấy được! Nhưng đến giờ còn không thấy cậu ta đâu, đây chẳng phải muốn mạng anh sao?"
Rosé co giật khóe miệng: "Hợp đồng đại diện trăm ngàn đo... tên phá của này..."
"Lễ kí hợp đồng còn bao lâu?" Cho Boram hỏi.
"Chỉ còn hai tiếng nữa! Kính nhờ hai người nghĩ kĩ hộ tôi với! Rốt cuộc cậu ta có thể sẽ đi đâu chứ? Những chỗ bình thường cậu ta hay tới tôi cũng tìm hết rồi! Không hề thấy cậu ta đâu!"
Rosé bất đắc dĩ nói: "Anh Seok, cái này em thật sự có lòng mà bất lực rồi, chỗ em biết chắc chắn anh cũng biết!"
Cô với Yang Dae-jung dẫu sao cũng là quen nhau ở nước ngoài, cho nên không biết những chỗ cậu ta thường tới trong nước.
"Boram à, tôi biết cô bận rộn, xin cô, giúp đỡ tôi chút đi mà, nếu cái hợp đồng này mà vuột mất, thì tôi treo cổ tự tử luôn đó!" Yoo Seok cao hơn 1m90 cơ bắp chắc nịch lại làm bộ khóc lóc đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro