Điều đó có nghĩa là Chun Ae ngoại tình sau khi đã kết hôn!
Một dấu son môi...
Cứ như thế hành hạ một bày chó...
Cứ như thế tuyện bố với tất cả mọi người rằng chị đã có chủ!
Bất kể cha mẹ nói thế nào thì Hansin cũng tin chắc chị Hai mình có chuẩn bị mà đến. Nhưng dùng thủ đoạn hung tàn, đơn giản lại thô bạo như thế thì Hansin hoàn toàn không ngờ được.
Các cô gái đều gắt gao nhìn chằm chằm dấu son trên cổ áo Lalisa, nếu ánh mắt có thể phóng hỏa được thì e rằng quần áo Lalisa đã bị thủng vô số cái lỗ.
"Nhìn màu đỏ đó thì hẳn là sản phẩm mới của hãng G màu số NT260! Cái màu này cực kì kén người, chỉ cần lệch một tí thôi thì nhìn thô tục cực kì! Tôi thấy rất ít người phụ nữ nào có thể làm chủ được màu sắc này, cô gái kia dám dùng màu này..." Là con gái thì đương nhiên ai cũng có hứng thú với son nên thành ra nghiên cứu khá nhiều, vì thế không ít cô gái ở đây chỉ dựa vào màu sắc đã có thể nói ra không ít tin tức liên quan.
"Vậy người phụ nữ của Tộc trưởng đại nhân chắc chắn là một đại mỹ nhân rồi! Thế mới dám dùng màu này! Đau lòng quá, tôi còn chưa cố gắng đã thấy trước kết quả thế nào rồi..."
"Nghe nói Tộc trưởng thích sạch sẽ, sao chị ấy lại để cô gái kia lưu lại dấu son trên cô áo sơ mi của mình!" Có cô gái ghen tị đến mức nghiến nát cả răng.
Khí chất của Lalisa thuộc loại lạnh lùng cao ngạo, cả người từ trên xuống dưới đều lộ vẻ không ăn khói lửa nhân gian. Nhưng dấu son kia lại đột nhiên xuất hiện trên người chị tạo thành một sự tương phản đối lấp, càng khiến chị thêm gợi cảm quyến rũ đến chết người.
Có thể lưu lại một dấu son trên cổ áo một người sạch sẽ như thế... điều này có nghĩa là gì... thật là... chỉ mới thoáng nghĩ thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi!!!
Một cô gái mặc một bộ váy ngắn màu đen nhấp một ngụm rượu vang, ánh mát cô ta hơi đổi nói: "Tôi thấy tối nay mấy cô nên an phận đi! Tộc trưởng đại nhân đã ám chỉ rõ ràng rồi, chị ta không có quan tâm đây là đại hội gia tộc hay là tiệc coi mắt đâu!"
Nghe cô gái này nói như vậy thì mấy cô gái xung quanh trố mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chút xúc động.
Mặc dù nói thì nói thế nhưng đây là vị trí Tộc trưởng phu nhân của Manoban gia đó, ai có thể từ chối cám dỗ như vậy chứ?
Dẫu cho chỉ có một chút xíu khả năng thì cũng làm gì có ai muốn bỏ qua?
Tại đây mỗi người đều có một tâm tư riêng, còn sắc mặt Chun Ae lúc này đã đen hơn cả đáy nồi, Chey So-hee cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Không thể phủ nhận rằng, Hansin hiểu chị gáii nó rất rõ...
"Con đó... aizz... nếu con đã không muốn thì ba mẹ có thể ép con sao? Cần gì phải làm loạn như vậy!" Chey So-hee than thở nói.
Lalisa không lên tiếng nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói chị không tin vào lời của bà.
Chey So-hee có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, rõ ràng, chính bà nói ra những lời như thế cũng có chút chột dạ. Dẫu sao gần đây bà vẫn luôn ngấm ngầm chuẩn bị chuyện này, những cô gái có mặt ở đây hôm nay đều do chính tay bà cẩn thận chọn lựa.
Mặc dù Chun Ae đã tức điên lên rồi nhưng ông ta cũng chẳng thể làm lớn chuyện ngay giữa chốn đông người thế này, nên chỉ có thể âm trầm nhịn xuống: "Còn không nhanh đi thay đồ đi."
Không đợi Lalisa nói chuyện thì bánh bao nhỏ đã lên tiếng: "Ông nội, con muốn mặc giống ba!"
Hai cha con rõ ràng đang mặc đồ đôi, ngay cả đá quý trang sứ trên cổ áo sơ mi cũng giống nhau.
Chun Ae thấy cháu nội bảo bối mở miệng vàng ra nói thì vô cùng hòa ái gật đầu: "Được được được, không thay thì không thay! Mingie thích là được rồi!"
Lalisa nhìn con gái nhà mình, nghe được cái từ "ba" gián tiếp kia thì hơi nhướng mày. Vì bảo vệ mẹ mà con nhóc này cũng hy sinh lớn ghê ta.
Cơn sóng dấu son môi tạm thời chấm dứt tại đây, nhưng mà Lalisa vẫn một mực giữ lấy dấu son tuyên thệ chủ quyền kia cũng là cách cực kì hữu hiệu để khống chế tình hình.
Hậu quả chính là...
"Chị Hai! Chị thật quá đáng hu hu hu..."
Vì Lalisa có khiên chống đỡ nên vô số hỏa lực đều nhằm thằng Hansin mà bắn.
Ngay cả những người đánh chủ ý lên vị trí Tộc trưởng phu nhân cũng đều nhận ra là việc tìm cơ hội bên Lalisa là chuyện không thể, mà dù có thể thì bọn họ cũng không có lá gan đó.
Lalisa đã công khai rồi vậy bọn họ còn chạy đi tìm chết làm gì. vì thế, không ít người đầu óc linh hoạt liền đổi phương hướng ra tay.
ví dụ, như đứa con bảo bối duy nhất của Lalisa.
"Có tin đồn nói là cô gái bên cạnh Lalisa hôm nay rất được lòng Tiểu Công chúa! Lalisa không gần nữ sắc cho nên cô ta hoàn toàn là nhờ vào Tiểu Công chúa mới lên chức thành công!"
"Tôi nghe nói thân phận cô gái kia cũng không ra gì, nhưng mà cô ta đem Tiểu Công chúa ăn gắt gao nên ngay cả Manoban lão gia và Manoban lão phu nhân cũng phải cho cô ta vài phần mặt mũi!"
"Xem ra mấu chốt vẫn là Tiểu Công chúa rồi!"
"Cô giờ móỉ ngộ ra đấy à? cô nhìn Kool gia kia mà sáng mắt ra đi!" có người nhìn về phía cách đó không xa.
Kool Shang mang theo đứa con trai lớn là Kool Nam-Joon với cháu trai Kool Ji Tae nhiệt tình chào hỏi với đám người Chun Ae .
Để tránh tỏ ra quá tận lực mà lần này Kool gia dứt khoát không để Kool Ji-Eun xuất hiện.
Trước đây bọn họ quá mức ân cần khiến cho người ta dễ dàng coi thường, huống hồ Kool gia hiện giờ đã không giống ngày xưa.
Kool Nam-Joon vừa mới về nước đã lấy được một hợp đồng đầu tư vật liệu xây dựng cho chính phủ, tiền lời của công trình này đủ để Kool gia mở rộng gấp hai. Nhờ hợp đồng này mà coi như Kool gia đã đứng vững gót chân ở trong nước.
Kool Nam-Joon tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, thái độ tao nhã lễ phép: "Chú Chun Ae, nghe nói trong tiệc mừng thọ lần trước Ji Tae nhà cháu gây chuyện không vui! Cháu đã dạy dỗ nó rồi, Ji Tae còn nhỏ nên tính tình có phần thẳng thắng không hiểu những quanh co uốn lượn! Nếu có gì không lễ phép hay chỗ nào không hay thì cháu xin thay mặt Ji Tae xin lỗi chú."
Ánh mắt Chun Ae khẽ đánh giá Kool Nam-Joon nhiều năm không gặp, ông ta thấy khí độ của đối phương cũng có mấy phần tán thưởng nên mở miệng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần nhắc lại."
Mặc dù chuyện ngày đó khiến ông ta rất giận Kool gia, nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến Chun Ae thấy hài lòng. Tất cả những tin đồn bất lợi của Mingie đều được giải quyết.
Lại cộng thêm việc gần đây Kool gia phát triển không tệ, mà đối phương cũng để ý đến cảm thụ của bọn họ, không để Kool Ji-Eun đến đây hôm nay nên ông ta cũng không làm quá lên làm gì.
Coi như không thành sui gia thì cũng không cần thêm môt kẻ đich.
"Em Mingie, anh xin lỗi em! Ngày đó là anh không đúng, không nên tin mấy tin vịt kia mà hiểu lầm em! Không ngờ em còn nhỏ vậy mà đã lợi hại thế, coi như anh phục em!" Thái độ của Kool Ji Tae cũng rất chân thành, hơn nữa lại khen Mingie một phen.
Hừ, chỉ là một nhóc con chưa dứt sữa làm sao có thể dễ dàng lấy được hảo cảm của mình chứ.
Nêu không phải ba với ông nội bắt nó làm thể thì còn lâu nó mới nói với nhãi con này những lời trái lương tâm như vậy.
Kool Ji Tae vừa giễu cợt trong lòng vừa lấy ra một khối rubik rồi nhiệt tình đưa cho Mingie: "Khối rubik đặc biệt này là cha mang từ Mỹ về cho anh đấy, anh thích lắm, mất một tiếng mới giải được nó ra! Anh tặng em, chơi nó có thể giết thời gian." Giọng điệu Kool Ji Tae nghe thì có vẻ thân thiết, nhưng thực tế lại ẩn giấu một tia ngạo mạn.
Chỉ cần người hơi biết một chút cũng thấy khối rubik này rất khó giải. Người bình thường ít nhất phải mất năm ba tuần lễ còn nó chỉ mất một tiêng đã giải xong.
'Lúc ấy cha cũng phải khen mình đấy!'
Bánh bao nhỏ nhìn Kool Ji Tae, rồi lại nhìn khối rubik Kool Ji Tae đứa tới, nhóc chớp chớp mắt làm ra vẻ suy tư.
Mẹ nói khi người khác nói chuyện với mình mà mình không để ý tỏi người ta là hành vi không lễ phép.
Vì thế Bánh bao nhỏ nhận lấy khối rubik rồi bắt đầu xoay xoay.
Kool Ji Tae nhìn Mingie nhận quà của mình rồi bắt đầu chơi thì nó tỏ vẻ đắc ý nhìn cha với ông nội mình một cái. Sau đó nhân cơ hội đến gần Bánh bao nhỏ bày đặt hướng dẫn: "Em Mingie, em làm thế thì không thể khiễn mỗi mặt đều là một màu đâu... Đê' anh dạy em kỹ xảo chơi nhé... Trước tiên phải xoay cái này, còn có... ai, không đúng rồi, em cứ xoay linh tinh thế là không được... em phải làm theo anh dạy em..."
Kool Ji Tae đang tỏ vẻ mình là anh lớn mà kiên nhẫn chỉ bảo em nhỏ, kết quả một giây sau nhìn lại khối rubik trong tay Mingie mà cứng họng.
Mingie cầm khối rubik không đển hai phút đã giải xong trong tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng chút cảm xúc nào nhìn về phía Kool Ji Tae rồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dựa theo những gì mẹ dạy mà bình tĩnh nói: "Cám ơn, chơi rất vui."
Kool Ji Tae:"..."
Thật sự là... để giết thời gian rất tốt nha! Hai phút...
"Phụt!!!" Hansin vất vả lắm mối thoát ra khỏi đám ngưòi kia thì liền thấy một màn này.Cô nàng không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng rồi bị Chun Ae trừng mắt mới cố thu lại.
'Bụng Bánh bao nhỏ nhà mình thiệt đen mà! Thực lực quá mạnh! Tức chết người mà không cần đền mạng!'
Mặc dù Chun Ae trợn mắt cảnh cáo Hansin, nhưng trên thực tế thì trong lòng ông ta cũng sung sướng lắm!
Chỉ có Lalisa vẫn tỏ vẻ bình thản, biểu tình như thể đã nắm rõ sức chiên đấu của con gái bảo bối nhà mình như lòng bàn tay, từ đầu tới cuối không có chút lo lắng nào cả.
Kool Ji Tae nghẹn đỏ mặt, thiếu chút nữa hộc máu.
'Đáng chết, nhãi con này cố ý làm nhục mình đúng không?'
Bởi vì ông nội vối cha đã căn dặn trăm nghìn lần cho nên dù bị mất mặt nhưng Kool Ji Tae hoàn toàn không dám nổi giận, trái lại còn cố gắng nở nụ cười tán dương: "Khụ, Min... Mingie thật lợi hại, nhanh thê đã giải xong rồi! Cách của em thật đặc biệt, anh chưa bao giờ thấy qua..."
Kool Nam-Joon đương nhiên nhìn ra con trai mình sắp không chịu nổi vì vậy gã đứng ra dàn xếp: "Ji Tae, con đưa em Mingie qua bên kia chơi đi! Nhớ chăm sóc em cẩn thận đấy!"
Lúc trước gã không có mặt thì thôi, nhưng lúc này được nhìn thấy tận mắt thì gã cũng không khỏi thừa nhận rằng, vị Tiểu Công chúa này của Manoban gia thật sự không đơn giản.
"Dạ thưa ba, con biết rồi!" Kool Ji Tae hít sâu một hơi tiếp tục móc nối quan hệ với người mình ghét.
Sau khi hai đứa bé rời đi, Kool Shang cười ha hả nói với Chun Ae và Chey So-hee: "Ji Tae nhà thôi lúc ở nhà cứ luôn miệng khen Mingie, nói chỉ có Mingie mới khiến nó có hứng thú trao đổi, bàn luận, thật là giống y hệt IU cùng Lisa năm đó..."
Kool Nam-Joon nhìn về phía Lalisa như thể bạn cũ đã lâu không gặp mà không ngừng hàn huyên.
Cha thì hầu hai ông bà của Manoban gia, anh trai thì hầu Lalisa, cháu thì móc nối với Tiểu Công chúa.
Cho dù hôm nay Kool Ji-Eun không tham dự nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra ý đồ của Kool gia, chẳng qua là chiêu số người ta quả thật rất cao.
Nói tới thì Kool gia và Manoban gia đúng là có mối quan hệ khá lâu năm.
Cha chú của Kool Shang là thế giao với Manoban gia, trong gia tộc Kool thị cũng có mấy người có dính dáng quan hệ thông gia với Manoban gia. Chưa kể các mối quan hệ hợp tác làm ăn thì đúng là hai bên quan hệ rất mật thiết, cho dù mấy năm trước Kool gia ở nước ngoài nhưng vẫn chưa từng ngừng qua lại.
Sau khi Kool gia về nước thì có vài chuyện khiến hai nhà nổi lên hiềm khích, nhưng dẫu sao giao tình trăm năm vẫn bày ở đó.
Nhưng mà, tối nay những người có thực lực mơ ước tới vị trí Tộc trưởng phu nhân mắt thấy Kool gia một người một ngựa đoạt trước tiên cơ thì đương nhiên không nhịn nữa mà rối rít để con cháu nhà mình đi lấy lòng Tiểu Công chúa, đồng thời cũng tìm đủ cách ló mặt trước Chun Ae và Chey So-hee mà tiến cử người của mình.
Còn những người khác thấp bé nhẹ cân hơn cũng tự biết mình là ai, không có đi mơ tưởng cái vị trí kia mà nắm chặt thời cơ mở rộng móc nối mạng lưới giao thiệp.
Phải biết rằng, những người có thể tham dự buổi tiệc này đều là những người đỉnh của đỉnh, nhất là những người thuộc dòng chính của Manoban gia và các đại cổ đông, đây đều là những nhân vật thường ngày khó gặp.
Lalisa đáng nhẽ càng phải là đối tượng bị bao vây mời rượu tới tấp, nhưng mà trước mặt vị Tộc trưởng trẻ tuổi này chẳng ai dám làm gì quá đà, bọn họ chỉ đơn giản mời một ly rượu rồi đi.
Đám người hơi có chút mặt mũi thì dè dặt hàn huyên mấy câu, báo cáo tình hình phát triển một chút. Chỉ có những người thuộc dòng chính như Solomon Manoban mới dám cùng cháu mình chuyện trò, hơn nữa còn nhắc đến vài vấn đề nhạy cảm.
"Lisa này, có câu nói rất hay là thành gia rồi lập nghiệp! Chuyện hôn nhân đại sự của mình thì cháu cũng nên cân nhắc một chút đi, coi như không phải vì mình thì cũng nên vì con!" Solomon Manoban khuyên nhủ rất chân thành, còn thử thăm dò nói một câu: "Chú thấy Kool Ji-Eun cũng được đấy! Hai đứa là thanh mai trúc mã, tính tình cũng giống nhau, rất thích hợp đấy!"
Rõ ràng Solomon Manoban theo phe Kool Shang.
Gần đây Kool Nam-Joon nhận được hợp đồng cung cấp vật liệu cho chính phủ thì đối tượng hợp tác của gã chính là chi nhánh do Solomon Manoban phụ trách. Em vợ của Solomon Manoban cũng chính là vợ của Kool Shang, hai nhà có quan hệ như thế nên đương nhiên ông ta sẽ nói đỡ cho Kool gia.
Im Na-yeon ngồi một bên nghiêng đầu hỏi con gái Giselle Manoban: "Giselle này, sao hôm nay chị IU của con không đến?"
Giselle Manoban nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Chị IU không đến à? Con có biết đâu..."
Im Na-yeon sẵng giọng: "Quan hệ của con với IU tốt như thế thì sao lại không biết chứ? Chẳng phải đã bảo con mang IU đến nhà chơi nhiều chút sao? Cuối cùng riết rồi cũng chẳng thấy đâu..."
"Mẹ, đừng làm phiền con nữa! Đã bảo không biết là không biết rồi mà! Con gái mẹ bây giờ đang làm chuyện lớn, con bận lắm!" Giselle Manoban nói rồi dậm chân bỏ chạy.
Dù sao thì Rosé cũng coi như là đã từng cứu cô một mạng, lần đầu tiên làm ăn thành công trong đời cũng là nhờ Rosé. Giselle Manoban có không biết điều cỡ nào đi chăng nữa cũng biết không thể giúp người ta đào góc tường của Rosé được!
Nhưng mà, quan hệ của cô ta với chị IU rất tốt, ba mẹ lại nghiêng về hướng Kool gia cho nên hôm nay Giselle Manoban cũng chỉ có thể cố gắng trốn tránh, chẳng giúp bên nào cả để sau này đỡ khó ăn nói.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên ngoài cửa có người bước vào, mọi người đều quay đầu ra nhìn.
Nhìn xong thì đa số người có mặt đều lộ vẻ trốn tránh, toàn bộ phòng tiệc nhất thời yên tĩnh lại. Một lát sau mới tiếp tục nói chuyện phiếm, chẳng còn ai nhìn ra cửa nữa như thể cố ý tránh người vừa tới kia vậy.
Chun Ae có hai em trai và ba cô em gái, ba cô em gái đều lấy chồng xa, dù trước kia gia cảnh nhà chồng có thế nào nhưng bây giờ vì có cái cây cổ thụ là nhà Manoban làm chỗ dựa thế nên đều phát triển khá tốt.
Em trai thứ hai thì là Solomon Manoban, vợ ông ta là Im Na-yeon, con gái là Giselle Manoban, cả nhà đều ở Seoul, quản lý một số sản nghiệp quan trọng của nhà Manoban, là những người gần trung tâm quyền lực nhất.
Còn về phần một đứa con trai khác của Manoban lão gia, xếp thứ tư trong nhà tên là Su-hyeok Manoban, đã lưu lạc đến mức chỉ có thể lộ mặt trong đại hội gia tộc hàng năm, hơn nữa còn giống như một điều cấm kị, rất ít khi được nhắc đến.
Kẻ đứng ở cửa lúc này chính là chú tư của Lalisa, Su-hyeok Manoban.
Ban đầu vì quyền thừa kế gia tộc mà Chun Ae , Solomon Manoban, Su-hyeok Manoban đấu đá lẫn nhau rất khốc liệt, dù sao thì cũng không có kẻ nào là không thèm muốn cái vị trí đó cả.
Cuối cùng năng lực của Chun Ae sâu nhất, lại thêm có sự yêu thích của Manoban lão gia tử nên là người thừa kế mà Manoban lão gia tử vừa ý nhất. Cho dù là Solomon Manoban và Su-hyeok Manoban có kết bè, kết phái ngầm đấu hay công khai tranh giành thì người cuối cùng giành được quyền thừa kế gia tộc vẫn là Chun Ae .
Solomon Manoban là một người biết thời biết thế, ông ta biết không thể địch lại nên nguyện ý lùi về phía sau, sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu cho đến tận hôm nay.
Nhưng mà, Su-hyeok Manoban lại là một kẻ có dã tâm, có mưu kế, lúc Manoban lão gia tử còn sống thì còn biết kiềm chế đôi chút. Khi Manoban lão gia tử vừa nhắm mắt xuôi tay qua đời không lâu, dã tâm cất giấu bao lâu lập tức ngóc đầu trở dậy. Năm năm trước ông ta đã gây ra một trận nội đấu trong gia tộc, suýt chút nữa khiến toàn bộ nhà Manoban sụp đổ.
Lúc đó, Chun Ae lao lực quá mức bệnh cũ phát tác, nguy kịch đến nỗi nằm liệt trên giường, cả Manoban gia đều rối lanh tanh bành.
Cũng may là trong khoảng thời gian này, Lalisa vừa quay về từ phố Wall, lập tức tiếp nhận quyền thừa kế và địa vị Tộc trưởng trong tay Chun Ae , dùng thủ đoạn tàn bạo như sấm chớp gió giật mà cho đến tận bây giờ vẫn còn khiến người ta kinh hãi dẹp yên cuộc nội đấu suýt chút nữa hủy diệt nhà Manoban. Sau khi đào cả ổ của Su-hyeok Manoban lên, chị đuổi ông ta đến một công ty chi nhánh vùng duyên hải, từ đó ông ta hết khả năng Đông Sơn tái khởi.
Đối với những người xung quanh mà nói, kết cục của Su-hyeok Manoban đã không tính là tệ. Bởi vì quy tắc của nhà Manoban là không cho phép huynh đệ tương tàn, cho nên lúc đầu Lalisa mới không đuổi tận giết tuyệt, dù gì Su-hyeok Manoban cũng nắm trong tay 5% số cổ phần của tập đoàn Manoban gia, chỉ cần ông ta yên phận, cả đời cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý
Nhưng mà, đối với một kẻ suốt ngày chỉ nhăm nhăm tranh giành quyền thừa kế gia tộc như Su-hyeok Manoban mà nói, ngày hôm nay trong tay ông ta chỉ có một căn nhà dột nát, rồi ngồi đó trơ mắt nhìn đám hậu bối ngồi trên cái vị trí ông ta mơ ước, tận hưởng tất cả vinh quang. Mà, ông ta lại bị mọi người trốn tránh xa lánh như thể ôn dịch, sự khác biệt lớn như thế thư thế làm sao ông ta chịu cho nổi...
Sau khi, Su-hyeok Manoban bước vào liền ôm một bụng đầy tâm sự, vẻ mặt sầm sì ngồi một góc quầy bar.
Không lâu sau đó một gã trung niên dáng vẻ béo mập cầm ly rượu đi đến bên cạnh Su-hyeok Manoban cười nịnh nọt: "Tứ thiếu, lâu rồi không gặp, dạo này ra sao rồi?"
Nhìn thấy người đến, trong đáy mắt Su-hyeok Manoban thoáng hiện vẻ chán ghét.
Gã này lên là Ham Sung-min, lúc đầu chẳng qua chỉ là một con chó chạy việc vặt dưới trướng của ông ta, kết quả, sau khi nhìn thấy Chun Ae lên nắm quyền thì ngoắt một cái quay sang làm chó của Chun Ae , phản bội ông ta, tiết lộ rất nhiều bí mật. Dựa vào chút công lao ban đầu thế mà giờ cũng ra dáng nghiêm chỉnh đạo mạo.
Giờ hắn còn dám nói chuyện với ông ta đấy!
Với tính cách trước kia thì có lẽ Su-hyeok Manoban đã sớm đá cho con lợn này một phát rồi. Nhưng giờ đã khác xưa, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh chỉ đành im lặng nhẫn nhịn.
Ham Sung-min ưỡn cái bụng bịa béo phệ thở dài: "Ôi, Tứ thiếu, không phải tôi nói anh đâu, nhưng mà con người ấy à phải biết thức thời một chút! Anh nhìn Solomon Manoban xem, giờ sống sung sướng biết mấy..."
Su-hyeok Manoban lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ tươi trong ly: "Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một con chó bên cạnh Chun Ae mà thôi!"
"À, khụ khụ..." Tuy rằng Su-hyeok Manoban đang mắng Solomon Manoban nhưng rõ ràng là mắng luôn cả Ham Sung-min ông.
Ham Sung-min ho khẽ một tiếng, nói với giọng thâm tình thắm thiết lắm: "Tứ thiếu! Tôi biết anh hận tôi chuyện năm đó, nhưng mà lúc đó tôi không làm như vậy, thì tất cả mọi người đều phải chết chung! Trên tôi còn mẹ già, dưới còn con nhỏ, sao có thể để cả nhà già trẻ đi theo tôi được, đúng không? Thực ra thì, đi theo vị đó cũng không tồi, không thể phủ nhận Lalisa này tuy rằng tuổi tác không lớn nhưng quả thật đúng là một nhân vật tầm cỡ!"
Ham Sung-min nói rồi nhìn về phía Lalisa một cái, có vẻ hâm mộ lên tiếng: "Cũng không biết Chun Ae kiếm đâu được phúc mà sinh được mấy đứa con tốt thế. Hansin, dù có hơi tầm thường nhưng ai nhìn mà chẳng biết người ta là đại trí giả ngu! Hansin nếu như không có cái tính này thì liệu nhà Manoban còn có được cảnh yên ổn, thái bình như thế này nữa hay không? Không ít người đỏ mắt mong chờ hai chị em họ bất hòa, để nhân cơ hội nhảy vào đấy!"
Nói đến sau cùng, mục đích của Ham Sung-min cuối cùng cũng lộ ra, ông ta sán đến trước mặt Su-hyeok Manoban khuyên giải: "Tứ thiếu, bây giờ không giống ngày xưa nữa, tất cả đều thành cục diện đã định rồi, không bằng anh cứ mềm mềm một tí đi, để La đổng điều anh quay về! Cứ ở mãi cái đất khỉ ho cò gáy đó cũng không phải là chuyện hay..."
Ham Sung-min đương nhiên chẳng tốt bụng đến mức có lòng tốt nói những lời này đâu, mà là vì ông ta là bộ hạ cũ của Su-hyeok Manoban. Cho nên, dù trước kia có phản bội nhưng rốt cuộc vẫn bị đề phòng, có cố gắng đến mấy cũng không vào được tầng lớp lãnh đạo trung tâm của Manoban gia.
Nếu như... Su-hyeok Manoban chịu cúi đầu, hoàn toàn quy thuận Chun Ae , vậy thì ông ta có cơ hội để thăng tiến...
Su-hyeok Manoban sao có thể không hiểu được mục đích của Ham Sung-min, lập tức phẫn nộ gào lên: "Cút, còn ở bên tai ông mà sủa nữa là ông phế mày đấy!"
Vẻ mặt của Ham Sung-min thoáng chốc đã ngẩn ra, đen mặt đứng dậy, trong miệng không ngừng lầm bầm mắng chửi: "Hứ cái thứ gì chứ? Vẫn coi mình là Tứ thiếu của nhà Manoban thật đấy à? Mắng người khác là chó mà không tự nhìn lại mình xem có khác gì chó nhà có tang đâu!"
"Mày..." Bị cái loại người đó nhục mạ, Su-hyeok Manoban tức đến nỗi cả người run bần bật.
Ánh mắt âm độc của ông ta hướng về phía người phụ nữ trẻ tuổi đang được mọi người vây quanh kia, hai nắm đấm nắm lại thật chặt...
'Lalisa!'
'Nếu không phải là nó, ông ta sao phải lưu lạc đến nước này, tất cả những thứ này nên thuộc về ông ta mới đúng!'
Năm đó ông ta chỉ còn cách thành công một bước kết quả lại bị Lalisa vừa mới về nước hủy hoại hoàn toàn, từ đó không còn cơ hội để trở mình nữa.
...
Cách đó không xa, trong lúc khốn quẫn, Hansin liền gọi cho Yang Dae-jung hòng tìm người phân tán hỏa lực cho mình.
"Alo! Yang Dae-jung! Cháu đến ngay lập tức cho dì, nhanh!"
"Não cháu có đứt dây thần kinh nào đâu mà qua đó! Cháu không đi!" Đầu dây bên kia vang lên tiếng Yang Dae-jung chơi game ầm ầm.
"Không đến dì mày nói với Chaeyoungie mày thích chị ấy đó!"
Vừa mới dứt lời, đầu dây bên kia đang vang lên tiếng trò chơi thông báo "nhiệm vụ thất bại": "Đờ phắc!!!"
"Mau lên, dì cho mày 10 phút!"
"Dì hai, dì ăn nói cho cẩn thận chứ, con mắt nào của dì nhìn ra cháu thích con nhỏ đó? Mắt cậu bị mù à?"
'Đờ mờ! Sao ai cũng lấy cái này ra uy hiếp anh thế nhỉ?'
"Không đến đúng không? vậy bây giờ dì gọi điện cho Chaeyoungie này! Dì gọi này!"
"Đến - ngay - bây - giờ - đây!" Yang Dae-jung nghiến răng nghiên lợi.
Quả nhiên, rất nhanh chóng Yang Dae-jung đã có mặt.
Tuy rằng Yang Dae-jung không có quan hệ huyết thống với nhà Manoban nhưng lại rất thân cận với dòng chính, cho nên uy vọng của nhà họ Yang trong gia tộc cũng không hề nhỏ.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thân phận đại minh tinh vạn người mê của Yang Dae-jung.
Quả nhiên Yang Dae-jung vừa đến, áp lực của Hansin trong nháy mắt đã giảm đi một nửa.
Mãi cho đến khi âm nhạc trong đại sảnh bữa tiệc tạm thời dừng lại, người dẫn chương trình mời Lalisa lên phát biểu, Hansin và Yang Dae-jung mới coi như là thoát nạn, cả hai nhanh chóng lẩn ngay vào trong góc.
Yang Dae-jung thở hổn hển thở không ra hơi: "Hôm nay dì Cả của cháu đâu có mang theo bạn gái đâu, theo lý mà nói đám người đó phải xuống tay với dì cả mới đúng chứ, vì cái lông gì mà lại điên cuồng với chúng ta đến vậy... Chuyện này thật vô lý!!!"
Khóe miệng Hansin giật giật: "Xin hãy nhìn theo hướng mười giờ, nhìn cổ áo sơ mi của dì cả cháu đi kìa."
"Hả? Cổ áo thì làm sao cơ?" Yang Dae-jung thuận theo hưống Hansin chỉ nhìn sang, ngay sau đó liền phun luôn ngụm rượu trong miệng ra: "Đệt!!"
Yang Dae-jung ho sặc sụa: "Đừng có nói với cháu là... dì cả vác cái dấu này chường cho thiên hạ xem cả buổi tối đấy nhé?"
Hansin thật thà gật đầu: "ừ đúng rồi! Cháu nói xem có ác không?"
Yang Dae-jung: "Ác vãi chưởng..." Anh không muốn nói thêm cái gì nữa đâu...
Chụm đầu chê bai nói xấu với Hansin một lúc, ánh mắt Yang Dae-jung thoáng liếc đến cảnh Ham Sung-min vừa mới len lén chạy ra tìm Su-hyeok, vì thê không nhịn được liền nói: "Dì Hai, cái gã chui chui nhủi nhủi kia, dì thật sự không cần đề phòng một chút à?"
"Có gì mà phải đề phòng, trong trường hợp như ngày hôm nay với cái lá gan của Ham Sung-min, cháu cho rằng ông ta dám làm cái gì à? Chắc chắn là lại đi khuyên giải gì rồi!" Hansin tỏ ra chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.
Yang Dae-jung chậc một cái: "Cái ông chú Tư này của dì vẫn còn chưa từ bỏ ý định à?"
Hansin cười lạnh một tiếng: "Từ bỏ ý định? Trước đó còn ngầm liên lạc với dì cơ, thề một lòng theo dì, muốn giúp cậu "soán vị" nữa là! ông ta coi dì là con ngốc chắc? Lại còn muốn liên minh với dì để lật đổ chính chị ruột mình! Dì là cái chăn bông bé bỏng ấm áp của chị Hai dì đấy nhé!"
Hansin vẻ mặt đầy tự hào.
Khóe miệng Yang Dae-jung giật giật, nhưng mà đúng là không thể phủ nhận, trên thế giới này ai có thể phản bội Lalisa chứ Hansin là tuyệt đối không thể. Su-hyeok Manoban thê mà lại không nhận ra được điều này chẳng trách lại lưu lạc đến nước này...
"Chào buổi tối."
Lúc này, trên sân khấu vang lên giọng nói trầm thấp của Lalisa.
Lời mở đầu vô cùng gọn gàng giống như chủ nhân của nó.
Trong sảnh lập tức vang lên một tràng vỗ tay rào rào, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang sự sùng kính vô hạn với vị Tộc trưởng trẻ tuổi đứng trên sân khấu.
"Trong một năm vừa qua, dưới sự đồng tâm hiệp lực của các vị, tập đoàn Manoban gia đã có được thành tích xuất sắc nhất từ trước đến nay trong lịch sử, vượt qua dự tính đầu năm về số lượng hoàn thành các hạng mục..."
Nhìn con cả đứng trên sân khấu, vẻ mặt Chun Ae tràn đầy tự hào vào kiêu ngạo, trong lòng cảm khái không thôi.
Khi sinh thời mà có thể nhìn thấy nhà Manoban phát triển đến được tầm cao này, đợi tối ngày ông ta xuống suối vàng rồi thì cũng có thể thản nhiên đối mặt với liệt tổ liệt tông nhà Manoban.
Sau khi bài phát biểu của Lalisa kết thúc, Chun Ae đón lấy micro, nói với vẻ đầy kích động: "Vừa nãy Lisa đã nói rất đầy đủ, tôi cũng không nói nhiều nữa. Chun Ae tôi cả đời này không có công tích gì to lớn, chỉ mong giữ gìn được cơ nghiệp của tổ tiên, bảo vệ cho Manoban gia chúng ta tiếp tục phồn vinh. Mà, điều khiến cả đời này tôi đắc ý nhất đó chính là có được hai người con ưu tú này."
"Mọi người đều biết, dựng cơ nghiệp dễ, giữ cơ nghiệp khó, đối với gia tộc chúng ta mà nói điều quan trọng nhất không phải là quyền thê không phải là tài lực mà là con cháu ưu tú. Đó mới là điều có thể giữ được cho gia tộc mãi thịnh vượng không suy. Đó là nguyên nhân vì sao từ trước đến nay tôi đều yêu cầu mọi người chú trọng việc dạy dỗ giáo dục con cháu."
"Tôi tin chắc rằng, Lisa có thể đưa tất cả mọi người, đưa nhà Manoban chúng ta đi lên một tầm cao mới..."
"Uỳnh!!!"
Chun Ae còn chưa nói xong, một tiêng động rất lớn đã vang lên, cả sảnh đều bị màn đêm âm trầm phủ chụp...
Trong nháy mắt như thể bóng đêm đã giáng xuống...
"A"
"Chuyện gì xảy ra thế này..
"Cái gì vậy?"
Cùng với tiếng ồn ào kinh hô của đám đông, cả căn phòng khắp nơi đều là những cánh hoa đang rơi rụng, cánh hoa màu đen... ngụ ý không lành.
Hansin dùng ngón tay kẹp lấy một cánh hoa, vẻ mặt chị lạnh như băng, ngay lập tức chị nhớ đến bó hoa màu đen xuất hiện trong buổi mừng thọ của cha mình - bó hoa Mạn Đà La đen....
Ý nghĩa của Mạn Đà La đen là báo thù! Cái gì nên đến... cuối cùng vẫn phải đến!
Hansin vô thức nhìn về phía chị Hai minh, thấy chị mình từ đầu đến cuối đều rất bĩnh tĩnh, như thể chị ấy đã đợi cảnh tượng trước mắt này rất lâu rồi.
Kèm theo trận mưa hoa dày đặc ập đến, một người phụ nữ trẻ tuổi có mái tóc màu trắng đứng ở cửa, trong tay bưng một thứ gì đó dài dài không rõ đang từng bước từng bước tiến vào đại sảnh...
"Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?"
"Hệ thống an ninh đột ngột xảy ra sự cố rồi!"
"Rốt cuộc người này làm thế nào để vào vậy..."
"Tôi... chúng tôi cũng không biết!"
"Còn không mau giải quyết đi!"
Đại sảnh loạn cào cào, trên sân khấu, Chun Ae đối mặt với người phụ nữ trẻ đang bước từng bước một hưỏng về phía mình, không hiểu sao trong lòng hiện lên một cảm giác hoảng sợ bất thường.
"Cô là ai?" Từ loa vang lên tiếng chất vấn của Chun Ae.
Khí thế của người trẻ tuổi này cực kì âm trầm quỷ dị, từng bước từng bước một giẫm lên những cánh hoa màu đen như thể đang bước trên con đường Hoàng Tuyền. Một mình cô độc đi ra địa ngục, như thể kéo theo hàng ngàn, hàng vạn lệ quỷ... cảnh tượng vô cùng kinh khủng, thoáng chốc thế nhưng không một ai dám đến gần cô ta...
"Đứng lại cho tôi!" Chun Ae lại quát to, nhưng mà trong giọng nói tưởng như lạnh lùng đó lại chứa đựng cả sự kinh hoàng và khiếp sợ mà ngay đến cả bản thân ông ta cũng không phát giác được.
"Ha..."
Cả hội trường yên tĩnh đến mức ngay tiếng kim rơi cũng nghe được, người trẻ tuổi đó cười khẽ một tiếng, tiêng cười này khiến tất cả mọi người ở đây đều nổi da gà.
Tiếp theo đó, giọng nói trầm trầm thong thả của anh ta vọng vào trong tai mỗi người: "Ông sinh ra tôi mà lại hỏi tôi là ai? Đây là đạo lý gì vậy... người cha thân yêu của tôi..."
"Cô..." Vẻ mặt của Chun Ae thoáng cái đã trắng bệch như thể gặp phải quỷ, ông ta vô thức lùi về sau một bưốc: "Cô ăn nói hàm hồ cái gì thế?"
Người phụ nữ tóc trắng từng bước từng bước tiến lại gần, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo u ám: "Hàm hồ? Ban đầu... tên của tôi còn do ông đặt cơ mà! YooNa, YooNa Manoban!"
Vừa mới dứt lời, cả người Chun Ae liền giật bắn lên, đầu ngón tay run lẩy bẩy: "Cô... Cô nói cô là ai?"
Người phụ nữ tóc trắng dùng ngón tay thon dài gạt phần tóc mái che trên trán, để lộ một vết sẹo nhạt trên xương mày, bật lên một tiếng cười quỷ dị như thể bị tâm thần: "Chính là một trong những đứa con ưu tú của ông còn gì."
"Im mồm! Cô im mồm ngay cho tôi! Tôi không quen cô... tôi không biết ai là YooNa Manoban cả... tôi chỉ có hai đứa con gái! Tên lừa đảo ở đâu đến, thế nhưng lại dám lừa đến nhà Manoban!" Chun Ae quát ầm lên, kêu người tóm lấy cô ta, nhưng, thần thái đó vừa nhìn đã tiết lộ sự chột dạ và hoảng hốt trong lòng ông ta.
Cuối cùng, khi cách Chun Ae khoảng mười bước chân người phụ nữ tóc trắng dừng lại, sau đó từ từ kéo tẩm vải trắng đang phủ lên thứ trong tay chị ta ra, một cái bài vị hiện ra rõ một mồn một trước mắt mọi người.
Trên bài vị khắc dòng chữ "Bài vị của vợ tôi: Woon Bo-yoon".
Những người quen thuộc với Chun Ae có mặt tại hiện trường đều ồ lên kinh ngạc, tất cả đều ngây ra bởi vì chữ trên bài vị đó... chính là chữ của Chun Ae!
'VỢ tôi???'
Chun Ae từ xưa đến nay chỉ có một đời vợ, đó chính là Chey So-hee, còn vị Woon Bo-yoon này là ai?
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm bài vị, sợi dây thần kinh cuối cùng trong não Chun Ae cũng đứt đoạn, cả người như bị rút sạch sức lực, vẻ mặt trống rỗng.
Ông ta đứng đực ra đó nhìn chằm chằm vào cái bài vị, miệng há hốc nhưng lại chẳng thể thốt ra được lấy một câu, trong đáy mắt vẩn đục chỉ còn lại sự sợ hãi không cùng như thể muốn nuốt chửng lấy ông ta.
"Rầm!" một tiếng, vẻ mặt của Chun Ae trắng nhợt, bất ngờ ngã quỵ xuống đất.
"Chun Ae! Chun Ae! Chun Ae ông làm sao thế..." Vẻ mặt của Chey So-hee khi nhìn thấy hai chữ "vợ tôi" không được đẹp mấy, nhưng thấy Chun Ae quỵ ngã thì mau chóng sực tỉnh lại, kinh hoảng thất sắc chạy đến nâng ông ta dậy.
"Ôi trời!"
"Chú Ae! Chú Ae..."
"Chủ tịch Manoban, ngài làm sao vậy? Mau gọi xe cấp cứu!"
Hiện trường yên tĩnh bị biến cố này phá vỡ mà loạn hết lên.
Chun Ae bị mọi người vây quanh, hơi thở yếu ớt vẫn cố xuyên qua đám người nhìn chằm chằm về phía người đàn ông trẻ tuổi như lệ quỷ đứng đằng xa cùng với tấm bài vị trong tay anh ta. Môi ông run rẩy mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại vì quá kích động mà chẳng thốt ra nổi một tiếng nào.
...
Cách đó không xa, Hansin siết chặt nắm đấm đứng im tại chỗ, hai mắt chị đỏ bừng vì phản ứng của cha mình, trong mắt là vẻ không thể nào tin nổi cũng với sự đau khổ.
'Là thật...Tất cả thế nhưng lại là thật...'
'Người đó... thật sự là con ruột của ba...'
Dù chị có không muốn thừa nhận đến như thế nào đi chăng nữa, phản ứng của ba chị đã nói rõ tất cả, điều này khiến chị không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.
Cho dù chị Hai vẫn luôn giấu chị, nhưng dù gì chị cũng phụ trách bộ phận tình báo làm sao mà không nghe được tí phong phanh gì. Nhưng cái kết quả này vẫn khiến chị không thể nào kịp ứng phó và cũng không muốn tin tưởng...
Mãi cho đến giờ phút này, Lalisa mới khẽ phất tay một cái, một đội ngũ được huấn luyện nghiêm khắc nhanh chóng bao vây trong và ngoài sảnh lại, hai phe rơi vào trạng thái giằng co.
Từ đầu đến cuối thần sắc của Lalisa đều rất bình tĩnh, chẳng có chút kinh ngạc hay hoảng sợ nào y như một người đứng ngoài quan sát. Như thể đối phương chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi chẳng đáng quan tâ, hay tất cả chuyện này chỉ là một vở hài kịch mà thôi.
Thấy Lalisa mãi đến giờ phút này mới hành động, nhất là cái ánh mắt khinh thị, cái ánh nhìn của một kẻ bề trên đang nhìn một con kiến hôi khiến người khác khó chịu kia. Woon YooNa vô thức gãi gãi vết sẹo trên xương mày, cười khẽ: "Ha, vì muốn xác nhận tất cả chân tướng cho nên mới cố ý để tôi diễn màn kịch này sao? Vậy, cô chị Hai yêu quý của tôi, chị có vừa lòng với tất cả những gì vừa nhìn thấy không? Tôi dám đảm bảo vẫn còn nhiều thứ chị chưa biết lắm, kích thích hơn nhiều..."
"Bớt giả thần giả quỷ đi, chị rốt cuộc là ai? Mà dù chị có là ai thì cũng mời lập tức rời khỏi nhà tôi!" Hansin giận dữ lao đến.
Woon YooNa cười nhưng ý cười lại không hiện lên trong mắt: "Đối đãi với chị ruột phải khách khí một chút chứ, có muốn cân nhắc sang bên này với chị không? Bây giờ... vẫn còn chưa muộn đâu!"
"Chị cái đầu! Mày là cái thá gì! Chẳng qua chỉ là vật đặt cược của một con đàn bà nào đó muốn leo cành cao mà thôi! Loại người như mày tao nhìn thấy nhiều lắm rồi!" Hansin phẫn nộ quát lên.
"Thật không? Hy vọng sau khi biết được chân tướng cô vẫn còn có thể... ngây thơ đơn thuần như thế." Woon YooNa tỏ vẻ đồng tình, sau đó thong thả xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, Woon YooNa đột nhiên quay lại, nghiêng đầu nói với Lalisa: "À, đúng rồi, chị Hai, chuyển lời đến cho con nhóc đó hộ tôi, nếu đã không muốn về thì không cần về nữa, bởi vì... rất nhanh thôi cả Manoban gia này sẽ là của tôi..."
Bệnh viện Nhân Dân Seoul phòng vip tầng cao nhất.
Lúc này, khách khứa hỗn loạn cũng đã được ổn định lại, thân thích thăm bệnh cũng đã rời đi, Mingie cũng đã được quản gia đưa về nhà, thoáng cái trong phòng bệnh chỉ còn lại Chun Ae đang nằm trên giường, Chey So-hee ngồi bên cạnh giường, Lalisa và Hansin thì đang đứng trong phòng bệnh.
Bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Không biết qua bao lâu, Hansin cuối cùng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giọng nói pha chút run rẩy: "Theo như những gì người đó nói, tuổi của chị ta lớn hơn con, nhưng... lại nhỏ hơn chị Hai.."
Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là Chun Ae ngoại tình sau khi đã kết hôn!
Chey So-hee khẽ khép mắt lại: "Hansin, con đừng nói"
Trên mặt Hansin tràn đầy vẻ bi thương phẫn nộ, cô gạt lời của mẹ sang một bên, cương quyết bám chặt hỏi tiếp: "Rõ ràng là ba đã ngoại tình còn tự tay khắc lên bài vị của người phụ nữ đó hai chữ "vợ tôi"! Ba! Rốt cuộc ba đặt mẹ con ở đâu?"
Tính cách của Chun Ae tuy rằng có đôi lúc rất cố chấp và cổ hủ, nhưng dù thế nào thì đối với gia tộc, với công ty, với gia đình ông là một người cực kỳ có trách nhiệm.
Những nhà giống nhà bọn họ, có người nắm quyền nào mà bên ngoài không ngoại tình, con riêng loạn xì ngậu cả lên. Nhưng mà, bao nhiêu năm nay Chun Ae ngoại trừ một mình mẹ co ra thì chưa bao giờ có người đàn bà nào khác, chỉ có mỗi hai đứa con là cô và chị Hai.
Bình thường, tuy rằng Hansin rất hay phàn nàn về cha mình nhưng thực chất trong lòng vẫn luôn sùng bái.
Nhưng hôm nay... dường như mọi tín ngưỡng trong lòng cô bỗng chốc đều sụp đổ cả...
Cô không thể nào thừa nhận sự thật này...
Tâm trạng của Hansin rất kích động, đang muốn nói tiếp thì một bàn tay to lớn đã đặt lên bả vai cô, sau đó bàn tay ấy khẽ xoa đầu cô...
Hansin nhìn người chị gái đang đứng bên cạnh mình, dù có xảy ra chuyện gì thì người đứng trước mặt mình vĩnh viễn là chị Hai, vành mắt của cô lập tức đỏ bừng.
Trên giường bệnh, vẻ mặt của Chun Ae ảm đảm xám xịt, giọng nói khàn khàn yếu ớt đứt quãng vì sức yếu: "Chuyện này... là lỗi của ba... nhưng mà... bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó... Hansin... Lisa... hai đứa con... lập tức chuẩn bị... hai tiếng sau... mở cuộc họp toàn thể các quản lý cấp cao... ba... đích thân chủ tri..."
"Chun Ae, ông đã thành ra như thê này rồi còn họp hành gì nữa? Đợi khi nào khỏe hơn một chút cũng không muộn mà, hoặc có thể giao cho Lisa và Hansin làm'..."
Chey So-hee dù có oán trách đến mấy nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Chun Ae , cuối cùng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
"Không được!" Chun Ae không biết tại sao tâm tình càng trở nên kích động: "Tôi muốn đích thân đi! Tôi muốn đích thân đi... nó..."
Không biết Chun Ae nghĩ gì trong đôi mắt đầy vẻ bất an, ông lạnh giọng nói: "Tóm lại làm theo lời tôi nói!"
Hansin nhìn phản ứng khác thường của Chun Ae thì nhíu mày lại: "Ba, tại sao ba phải kiêng kị kẻ đó đến vậy? Rốt cuộc anh ta là ai? Không đúng... có lẽ con nên hỏi là... mẹ, chị ta rốt cuộc là ai?"
"Đây không phải là chuyện con nên nỏi! Đi ra ngoài!" vẻ mặt của Chun Ae bất chợt lạnh đi.
"Cái gì mới gọi là chuyện con nên hỏi? Chuyện này đáng lẽ ra nên phải là ba trả lời cho chúng con..."
Hansin đang định tranh cãi nhưng Lalisa đứng bên cạnh đã giữ vai cô lại.
Lalisa nhìn về phía Chun Ae trên giường bệnh, trầm giọng nói: "Con sẽ chủ trì cuộc họp, mẹ, mẹ ở đây với ba, ba mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi, Hansin, đi theo chị."
"Chị Hai, tại sao chị không để em hỏi cho rõ ràng?" Hansin tuy rằng đã đã bị kéo ra ^ ^ ngoài nhưng vẫn ôm một bụng tức.
Lalisa châm một điêu thuốc, khói thuốc bay lên che mất gương mặt lạnh lùng của chị: "Để ba mẹ nói chuyện riêng một lúc."
Hansin nhíu mày: "Tính mẹ như thế nếu không có chúng ta giúp đỡ, mẹ làm sao mà hỏi được... còn nữa... chị Hai, chị đã biết tất cả rồi ư?"
Lalisa lắc đầu.
Toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối chị chỉ phỏng đoán mà thôi, Woon YooNa cũng nằm trong sự phỏng đoán của chị. Nhưng về thân phận của người phụ nữ đó chị hoàn toàn không có chứng cứ, bây giờ nhìn thái độ của cha chị như thế, muốn tìm hiểu được gì đó từ phía ông là điều không thể.
Lalisa vẩy tàn thuốc: "Với tính cách của ba, ông đã không muốn nói tới, em có hỏi cũng vô ích, chuẩn bị cho cuộc họp đi."
Hansin hết cách, chỉ đành nhẫn nhịn đi giải quyết sự việc trước mắt, cái mụ chết tiệt, dám ăn nói cuồng vọng muốn cả Manoban gia, chị sẽ chống mắt lên xem xem rốt cuộc hắn ta có bản lĩnh gì!
Trong phòng bệnh.
Dường như chỉ trong một đêm mà Chun Ae đã già đi mười tuổi: "So-hee, tôi xin lỗi..."
Chey So-hee quay lưng đi lau vệt nước mắt trên khóe mắt: "Chun Ae, chuyện nảy rốt cuộc là như thế nào?"
Tuy rằng năm đó hai vợ chồng họ là do mai mối mới lấy nhau, là do gia tộc hai bên sắp xếp nhưng mà sau khi kết hôn tình cảm của cả hai vẫn luôn rất ổn định. Chun Ae đối xử với bà rất tốt, những thói xấu trong giới xã hội thượng lưu ông cũng không mắc phải, vẫn luôn giữ bản thân mình trong sạch. Vợ chồng hai người sống rất hài hòa, hạnh phúc vẫn luôn được giới thượng lưu coi là tượng đài mẫu mực. Hai đứa con gái lớn lên trong hoàn cảnh như thế nên tình cảm chị em vẫn luôn cực kì hòa thuận.
Không ai ngờ được, chỉ trong vòng một đêm, tất cả lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất đến thế.
Chun Ae nhắm mắt lại, thô dài một tiếng não nề: "Năm đó... quả thật là lỗi của tôi... là tôi có lỗi với bà... có lỗi với các con... là tôi nhất thời mê loạn... lại xử lý không thích đáng... mới để xảy ra tình cảnh như hôm nay..."
Có lẽ, là vì không một thằng đàn ông nào muốn nhắc đến những lỗi lầm thời còn trẻ.
Tuy rằng Chun Ae nói không nhiều nhưng từ ngữ điệu của ông Chey So-hee cũng có thể đoán được đại khái sự việc.
Sau khi bọn họ kết hôn, Lisa sinh không bao lâu, Chun Ae thế nhưng lại đi ngoại tình lại còn có con với cô ta, vậy mà bà lại chẳng hề phát giác.
Cứ nghĩ đến là lòng bà lại đau như cắt...
Chun Ae ngập ngừng một chút nhưng sau đó lại nhìn vợ mình với ánh mắt rất kiên quyết: "Nhưng mà bà yên tâm, cả đời này của Chun Ae tôi chỉ có hai đứa con là Lisa và Hansin, tôi tuyệt đối sẽ không để nhà Manoban rơi vào tay ngưòi khác!"
Chey So-hee mím môi thật chặt, về chuyện này bà đương nhiên tin, Chun Ae nếu còn dây dưa với người phụ nữ đó có lẽ đã sớm đi tìm đứa trẻ đó rồi, sao có thể để đến bao nhiêu năm sau đứa bé đó mới tự mình xuất hiện.
Nhưng mà, đứa trẻ đó dường như có nỗi hận rất lớn với nhà Manoban, điều này khiến bà cảm thấy bất an...
Điều bà lo lắng nhất vẫn là sợ Lisa và Hansin bị tổn thương.
Nghĩ đến đó, Chey So-hee chỉ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Nếu đứa trẻ đó đã là cốt nhục của ông, nếu có thể thì cố gắng hết sức để giải quyết chuyện này trong hòa bình."
Chun Ae đương nhiên hiểu ý của Chey So-hee, vẻ mặt ông nặng nề lắc đầu: "Đây không phải là vấn đề tiền nong có thể giải quyết... cái mà nó muốn... không đơn giản thế đâu!"
Chey So-hee nghe vậy thì hoảng hốt: "Nó muốn tranh giành quyền thừa kế của nhà Manoban?"
Chun Ae nhắm mắt lại không nói gì nữa, trong lòng lại thở dài một tiếng: 'Đâu chỉ có thế...'
Cái mà ông ta sợ nhất không phải nó muốn tranh quyền thừa kê mà là nó sẽ hủy cả nhà Manoban...
Nó chọn đúng lúc đại hội gia tộc như thế để xuất hiện, khiến tất cả mọi người trong gia tộc đều biết chuyện này, việc này chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Phải biết rằng thế hệ này của nhà Manoban có thể yên ổn như thế, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là quan hệ giữa hai chị em Lisa và Hansin vô cùng hòa thuận. Mà, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một đứa con riêng, hơn nữa xem ra mối quan hệ của mẹ đứa con riêng này với Chun Ae lại cũng không đơn giản, nếu chuyện này xử lý không tốt có thể tạo ra một cuộc xáo trộn trong gia tộc.
Dù sao nó cũng liên quan đến vấn đề quan trọng nhất - quyền thừa kế.
Nếu như đứa con riêng đó chẳng qua chỉ là một đứa tìm đến cửa để đòi chút lợi lộc thì cũng thôi, dù sao địa vị của Lalisa bây giờ cũng vững như Thái Sơn. Cho dù, có xuất hiện anh chị em cùng cha khác mẹ đi nữa cũng không thể làm dao động được địa vị của chị.
Nhưng mà, điều khó giải quyết chính là, lúc ấy có rất nhiều người đều nhận ra đứa con riêng đó chính là ông chủ của công ty đầu tư có sức ảnh hưởng nhất của Seoul trong thời gian này - Công ty Đầu tư Mạo hiểm Big Bang!
Đối phương tài lực hùng hậu, bối cảnh thâm sâu khó lường, thậm chí còn được người trong giới bàn tán là người duy nhất có thể sánh ngang với Lalisa.
Một người như thế này đột ngột trở thành con riêng của Chun Ae , nhìn trông có vẻ còn lớn hơn Hansin, quả thật giống như giội một gáo nước vào chảo mỡ đang sôi, sức ảnh hưởng phải gọi là lớn vô cùng!
Chỉ trong thoáng chốc, cả công ty đều hoang mang...
Trong phòng họp của tập đoàn Manoban gia.
"Cuộc họp bắt đầu."
Máy chiếu sáng lên, trên màn hình xuất hiện những tư liệu không thể để người ngoài biết của công ty Big Bang một cách tỉ mỉ kĩ càng chi tiết, vừa nhìn là biết đã có chuẩn bị hơn nữa còn là đã chuẩn bị trong một thời gian khá dài nữa.
Người ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt của chị vẫn lạnh lùng mạnh mẽ như cũ, như thể ngày hôm nay không có chuyện gì xảy ra, từng câu từng chữ phân tích một cách tỉ mỉ kĩ càng tình hình của Big Bang...
Người phụ nữ ngồi đó vững chãi như một ngọn núi khổng lồ, vô hình trung đã khiến người ta yên tâm...
Đúng thế... có Lalisa ở đây mà...
Năm năm thái bình thịnh thế, bọn họ thế nhưng lại quên mất năm đó vị Diêm Vương sống này đã bình ổn Manoban gia như nào!
Năm đó Manoban gia trong tình cảnh loạn trong giặc ngoài nguy ngập hấp hối thế mà Lalisa vẫn có thể xoay chuyển tình thế, giờ một đứa con riêng xuất hiện thì có thể làm gì được chị.
Cuộc họp kết thúc, lòng người đã yên ổn được bảy tám phần.
...
—Hongcheon-Gun —
Rosé không hiểu tại sao cả ngày hôm nay cô đều cảm thấy bất an sao ấy, đang cân nhắc xem có nên gọi điện cho Lalisa hỏi thăm xem thì chuông cửa đột nhiên reo lên.
Rosé nhìn thấy Yang Dae-jung từ cái màn hình của Bánh Bao thế nên ấn nút mở cửa trên điều khiển tổng.
Cửa vừa mới mở ra, Yang Dae-jung đã lao đến trước mặt cô như một cơn gió tóm lấy vai cô lắc như một thằng điên: "Rosé... xảy ra chuyện lớn rồi..."
"Có chuyện gì, xảy ra chuyện gì lớn gì cơ? Chẳng lẽ Lalisa có chuyện gì sao?" Rosé lập tức truy hỏi.
Yang Dae-jung lắc đầu: "Không, không phải là Lalisa... mà không phải, cũng coi như có liên quan đến Lalisa! Không không không... không đúng! Phải nói có liên quan đến bà mới đúng!"
Gân xanh trên tránh Rosé giật giật: "Ông còn nói chuyện tử tế được không đấy? Rốt cuộc ông đang định nói cái gì?"
Yang Dae-jung rối đến mức vò đầu bứt tóc, khó khăn lắm mới khôi phục lại năng lực nói chuyện bình thường: "Trong bữa tiệc gia tộc ngày hôm nay, lão gia tử đột nhiên lòi đâu ra đứa con riêng, dì tôi đột nhiên có thêm đứa em gái nữa..."
"Cái... cái gì?" Rosé bị cái tin này làm cho choáng váng.
Nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh của Rosé, Yang Dae-jung cũng tỏ ra đồng tình: "nghe thế choáng rồi đúng không?'
"Con riêng? Thật hay giả đấy? Không phải... đứa con riêng đó có liên quan gì đến tôi?" Rosé vội hỏi.
Yang Dae-jung bóp bóp ấn đường, tự cho mình một liều chống shock trước đã sau rồi mới lên tiếng: "Đứa con riêng của nhà Manoban... em gái cùng cha khác mẹ của dì tôi... là... là..."
Rosé sốt ruột chết được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì của tôi? Cái tên họ Yang kia, ông mà còn úp úp mở nữa thì tôi đánh ông một trận cho ông nôn ra sữa luôn đấy ông có tin không hả?"
Yang Dae-jung lập tức nói: "Là người yêu cũ của bà đấy!"
Rosé:''....''
Biểu cảm của Rosé thoáng cái đã trở nên rất khó ở như thể vừa nuốt phải đồ thiu...
Đứa con riêng của nhà Manoban là... người yêu cũ của cô?
Còn có một điều quan trọng hơn là...
"Yang! Dae! Jung!!!"
Con hàng này đang cố ý phải không? Ông đây có bao nhiêu bạn trai cũ, nói thế biết là đứa nào?
"Là! Ai! Hả?" Rosé nghiến răng hỏi.
Yang Dae-jung so vai rụt cổ, thu mình trên sofa, dáng vẻ như trước đó lúc ở bữa tiệc đã anh đã phải chịu kích thích rất lớn, run rẩy nói: "Tui không biết... tui chả biết cái chi chi đâu... những chuyện khác bà hỏi dì tui đi..."
Rosé suýt chút nữa là dần nhừ anh chàng, con hàng này đã nói đến mức là một trong những người bạn trai cũ của cô rồi, cô còn dám đi hỏi Lalisa à?
"Ông có biết là nói nửa chừng thế này là sẽ bị người khác đánh chết không?" Rosé âm trầm nói
Yang Dae-jung: "Vậy thì bà đánh chết tôi là được!"
Rosé: "..."
Rosé hết cách, chỉ đành tự đoán.
Chỉ những người có mặt tại Seoul, hơn nữa còn là người Yang Dae-jung biết...
Lee Hanchee?
Không đúng! Gã ta chắc chắn là Đại thiếu gia của nhà họ Lee rồi, không thể đang yên đang lành biến thành con riêng nhà Manoban được.
"Là Jeon Bo Gum?" Rosé kinh hãi hỏi.
Yang Dae-jung yếu ớt lắc đầu: "Không phải..."
Rosé cắn móng tay, lại suy nghĩ một lúc lâu sau đó quay ra nhìn chằm chằm vào Yang Dae-jung: "Lẽ nào là ông?"
Biểu cảm của Yang Dae-jung càng kinh hoảng hơn, lập tức gào lên: "Làm sao có thể là tôi được?"
Rosé còn kích động hơn cả anh ta: "Vậy thì rốt cuộc là ai, ông nói xem nào? Lee Hanchee tuyệt đối không thể rồi!"
Yang Dae-jung u ám nhìn cô một cái: "Park Chaeyoung, bà có phát hiện ra bà quên mất một người rồi không?"
"Tôi quên ai? Đâu có đâu! Kể đủ rồi mà! Tôi quên ai được nhỉ? Tôi..." Rosé nói đến một nửa không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảm thấy mình như thể vừa bị sét đánh mà đứng ngẩn ra đấy.
Yang Dae-jung cũng không nói gì, ngồi thu lu nhìn cái vẻ bị sợ đến đần cả người của Rosé mà anh ta đã đoán trước.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Rosé như thể vừa bị một cơn bão quét qua, cả người tan tác trong gió, cái tên khiến cô kinh hãi không thôi hiện lên trong đầu...
Không biết đã qua bao lâu, Rosé mới gọi là tìm về được giọng nói của mình, đần độn quay sang nhìn Yang Dae-jung ngồi trên sofa: "Woon... Woon YooNa...?"
'Woon YooNa là con riêng của nhà Manoban? Là em gái cùng cha khác mẹ với Lalisa?
Sao có thể thế được?'
Tuy so sánh không phù hợp lắm nhưng tính giật gân của cái tin này quả thật kinh hãi không thua gì tin Yang Dae-jung là con trai cô...
Yang Dae-jung gật đầu như gà mổ thóc: "Biết tại sao tôi không nói chưa... là vì tôi cũng bị dọa cho sợ hết hồn ý..."
"Yang Dae-jung!!! Ông đang đùa tôi đó phải không?" Rosé phẫn nộ hét lên.
"Tôi đùa bà làm gì, đùa bà thì được lợi lộc gì?" Yang Dae-jung tức quá lôi điện thoại ra bật một cái video lên.
Ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Một người phụ nữ tóc trắng tay bê bài vị, từng bước từng bước đi về phía sân khấu: "Ông sinh ra tôi mà lại hỏi tôi là ai? Đây là đạo lý gì vậy... người cha thân yêu của tôi..."
...
"À, đúng rồi, chị Hai, chuyển lời đến cho con nhóc đó hộ tôi, nếu đã không muốn về thì không cần về nữa, bởi vì.. rất nhanh thôi cả Manoban gia sẽ là của tôi..."
Rosé nhìn thấy gương mặt quỷ mị của Woon YooNa trong cái video, khi chị ta nói ra câu cuối cùng hình như phát hiện ra Yang Dae-jung đang quay lén chị ta nên đột nhiên quay sang nhìn về phía camera, như thể thông qua camera nhìn thẳng vào cô, Rosé sợ phát khiếp tay run lên quẳng luôn cả cái điện thoại đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro