Đến khi nào.. chị mới có thể nói cho thế giới biết rằng em là của chị...
Trong phòng tiệc, hầu như mọi vị khách đều vô cùng có hứng thú với Mingie. Thấy dáng dấp bé con y như cái bánh bao nhỏ mềm mềm, ngay cả bộ dạng nghiêm mặt cũng cực kì đáng yêu nên khó tránh khỏi có người nhịn không được xích tới gần cười nói với bé.
Dẫu cho bé con này thật sự là thiểu năng trí tuệ đi chăng nữa cũng không phủ nhận được một điều, con bé rất dễ làm cho mọi người yêu thích nó...
Nhìn đám người xung quanh mỗi người một lời nhưng mẹ Chaeyoungie mãi không thấy đến. Trên khuôn mặt nhỏ của Mingie đã toát ra mấy phần không kiên nhẫn, bàn tay nho nhỏ được Lalisa nắm lấy cũng bắt đầu giãy dụa. Nhóc không muốn ở đây.
Lalisa đang nói chuyện với khách khứa phát hiện ra ý định của con bé, thấp giọng lên tiếng: "Chờ thêm chút nữa."
Bánh bao nhỏ chớp mắt một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể ủ rũ không vui tiếp tục đi tiếp khách với Appa.
Tâm tình Mingie không tốt, từ đầu tới cuối chẳng nói một câu nào, càng về sau việc này càng rõ ràng. Có không ít vị khách chú ý tới liền ân cần hỏi: "La đổng, hình như tối nay tâm trạng của Hyomin không được tốt thì phải?"
"Có phải trong người khó chịu chỗ nào không?"
"Nếu thân thể không khỏe thì để bé con đi nghỉ trước đi! Đừng quá miễn cưỡng!" Kool Shang cũng mở miệng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, sức khỏe làm trọng!"
Giữa những ánh mắt đồng tình cùng sự khuyên nhủ của mọi người, đột nhiên vang lên một tiếng nói thánh thót như chuông bạc của một cô gái: "Đại tiểu thư, tôi tới rồi!"
Một cô gái mặc đồng phục người đầu đang chạy bước nhỏ tới chỗ bọn họ. Cô gái này buộc tóc hai bên, ánh mắt trong sáng linh động, xem ra tuổi tác vẫn còn nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng tiến lại gần Lalisa thở hồng hộc, bộ dạng vô cùng kính cẩn: "Đại tiểu thư."
Lalisa ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn choáng váng do đồng phục tình thú của bà xã đại nhân gây nên.
Mingie sau khi nhìn thấy Rosé thì chả khác gì con ngựa nhỏ thoát dây cương chạy tới, Lalisa chỉ đành đưa nhóc con giao cho Rosé, vẻ mặt trấn định che giấu cảm giác bất lực: "Ừ, đưa Mingie đi ăn chút gì đi."
"Vâng, thưa Đại tiểu thư! Tiểu công chúa, cô đi cùng tôi nhé!" Rosé cúi người xuống chìa tay về phía Mingie, len lén nháy mắt với nhóc một cái.
Bánh bao nhỏ ngước đầu nhìn mẹ Chaeyoungie, đôi mắt sáng rực đầy ngạc nhiên vui mừng. Nhóc cười một cái thật tươi sau đó sung sướng đặt bàn tay nhỏ vào tay mẹ Chaeyoungie rồi ngoan ngoãn đi theo mẹ về khu để đồ ăn.
Nhìn Rosé với Mingie vui sướng rời đi, Lalisa đứng tại chỗ có chút dở khóc dở cười.
'Không ngờ cô ấy lại dùng cách này để ở cạnh Mingie... đây đúng là chuyện chỉ có cô ấy mới làm được.'
"Ồ, khó trách sao Mingie cứ buồn buồn không vui, hóa ra là đói à!"
"Trẻ con mà, cơ thể không ngừng lớn lên, cách một chút là lại đói thôi!"
...
Thần kinh căng như dây đàn của Chun Ae lúc này cũng được buông lỏng, ông ta thở phào rồi cười nói: "Tính tình đứa bé này hơi khó chiều, cũng không thích nói chuyện!"
Ông ta còn tưởng tối nay Rosé nhất định sẽ nhân cơ hội này mà ăn mặc cho thật lộng lẫy, tỏa hào quang bốn phía, thậm chí còn dính vào Lalisa như thể muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cô ta là bạn gái của con trai ông. Không ngờ rằng cô lại lấy một thân phận khiêm tốn như vậy để ở cạnh Mingie, vì thế ông ta cũng có chút bất ngờ...
"Ha ha ha, ngay cả điểm này cũng giống Lalisa lúc còn bé!"
Chun Ae cười một tiếng: "Đâu có đâu, Lisa hồi đó còn khó tính hơn Mingie nhiều!"
Mọi người không kìm được cười to.
Một vài người bạn cũ bàn luận về mấy chuyện thú vị khi còn bé của Lalisa, bầu không khí lại một lần nữa trở nên vui vẻ.
'Hóa ra là di truyền...'
Vì thế ngay tức khắc, nguyên nhân tính cách lạnh lùng của Mingie đã có được lời giải, cũng không có bất ngờ gì...
Trong một góc yên tĩnh của phòng tiệc.
"Con nói cái gì? Cô hầu gái đó là bạn gái của Lalisa?"
"Đúng vậy, chẳng qua là... không biết tại sao cô ta lại ăn mặc như vậy!" Kool Ji-Eun lộ ra vẻ cảnh giác, cô ta luôn cảm thấy cô Rosé này không hề đơn giản.
Kool Shang khinh miệt nói: "Cái này còn cần hỏi sao? Chun Ae với Chey So-hee không thừa nhận cô ta thì làm sao cô ta dám quang minh chính đại xuất hiện cạnh Lalisa được chứ? Chỉ có thể giả dạng thành người hầu thôi! Tử Dao, loại mặt hàng này con hoàn toàn không cần phí thời gian với cô ta, chút nữa phải đem toàn bộ tinh lực..."
Kool Shang đang nói chuyện với con gái, cách đó không xa Lalisa đột nhiên đi tới: "Bác Kool, cám ơn bác đã đến dự sinh nhật của ba cháu tối nay."
Kool Shang thấy Lalisa cố ý chạy tới chào hỏi với mình thì nhất thời vô cùng hưởng thụ, cười nói: "Cháu quá khách khí rồi, lấy quan hệ giữa bác với ba cháu thì không cần nói mấy lời khách sáo như vậy!"
Qua mấy câu hàn huyên, Lalisa đột nhiên tỉnh bơ vẫy vẫy tay về hướng cách đó không xa.
Rosé đang bón cho Mingie ăn thì thấy Lalisa ngoắc tay, cô có chút hồ nghi vì thế nói với bánh bao một tiếng rồi lạch bạch chạy tới: "Đại tiểu thư có gì phân phó?"
Kool Shang với Kool Ji-Eun không hiểu ra sao nhìn Lalisa, không biết chị gọi cô tới làm gì.
'Chẳng lẽ muốn Rosé rót rượu lấy đồ ăn sao?'
Lalisa dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh một cái, sau đó nhìn về phía Kool Shang giới thiệu: "Bác Kool, đây là bạn gái của cháu tên Park Chaeyoung. Chaeyoungie, đây là bác Kool, là bạn thân của cha, trước mặt bác ấy không cần đóng kịch nữa."
'A đù... Đại ma vương muốn làm gì đây... sao lại giới thiệu mình cho Kool Shang...'
'Đây chẳng phải là cố tình chọc giận Kool Shang với Kool Ji-Eun sao?Ây da, được rồi... nếu không làm vậy thì có lỗi với bản thân quá...'
Rosé giả vờ ngạc nhiên, ngay sau đó dựa theo ý đồ của của Lalisa khôn khéo chào hỏi: "Xin chào bác Kool."
"Được... chào..." Trong nháy mắt, sắc mặt Kool Shang quả nhiên méo mó như ăn phải phân.
Con nhãi Lalisa này có ý gì! Biết rõ hai nhà đang thúc đẩy quan hệ thông gia mà lại dám cố ý giới thiệu Rosé cho ông ta!
Nhưng mà, dù có giận đến hộc máu thì cũng chẳng cách nào phản bác lại được.
Bởi vì cách làm của Lalisa hoàn toàn không có bất cứ chỗ nào là không lễ phép cả.
"Đi chơi với Mingie đi." Vả mặt người ta xong, Lalisa liền cho Rosé rút quân. Sau đó lại làm như hoàn toàn không phát hiện sắc mặt khó coi của Kool Shang với Kool Ji-Eun, không nhanh không chậm nói: "Để bác Kool phải chê cười rồi, mặc dù rất muốn công khai giới thiệu cho mọi người biết, nhưng mà Chaeyoungie rất coi trọng công việc hiện tại của em ấy nên tạm thời vẫn chưa công khai được, cháu làm chỗ dựa cho cô ấy thì cũng đành chịu thiệt một chút vậy."
"Phải phải... đây cũng là chuyện bất đắc dĩ!" Bàn tay siết chặt ly rượu của Kool Shang đã có chút phát run, nhưng ông ta vẫn cố gắng duy trì bộ dạng đạo mạo của một vị trưởng bối.
Năng lực trấn tĩnh của Kool Ji-Eun thì yếu hơn, lúc này sắc mặt cô ta đã trắng bệch.
Cuối cùng Kool Shang hít sâu một hơi, khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Ông ta bưng ly rượu trơ tráo cười nói: "Lisa này, nếu cháu đã coi bác là trưởng bối thì ta cũng đành miễn cưỡng nhắc nhở cháu một câu. Lấy xuất thân đê tiện của cô bé kia thì sợ rằng cô ta không xứng với cháu đâu! Phía cha mẹ cháu chắc chắn là cũng không đồng ý đúng không? Cháu phải biết rằng đám con gái trẻ hiện nay ý mà, nhất là cái loại con gái trong cái giới kia thì làm gì có ai mà không vì tiền chứ. Chơi đùa một chút cũng được, nhưng nếu nghiêm túc thì đúng là không có chừng mực gì cả..."
Lalisa dùng vẻ mặt khó lường liếc nhìn Kool Shang một cái, sau đó lạnh nhạt mở miệng: "Đa tạ sự quan tâm của bác, bàn về thân phận thì đúng là không xứng, là cháu không có xứng với Chaeyoungie."
Lalisa nói xong lập tức gật đầu cáo từ.
Kool Shang với Kool Ji-Eun ngây người đứng tại chỗ rồi trố mắt nhìn nhau, Lalisa... có ý gì...
"Lalisa nói như vậy là có ý gì? Cô ta chẳng phải là đứa con nuôi bị Park gia đuổi khỏi nhà sao?" Kool Shang nhăn mày nói.
"Chẳng lẽ không phải là con nuôi, mà là con ruột..." Kool Ji-Eun trầm ngâm nói.
Kool Shang hừ lạnh một tiếng: "Ba còn tưởng là cái gì, cho dù là con ruột của Park gia đi chăng nữa cũng chẳng bằng một ngón tay của con!"
(chời má tự tin dữ, tín ra cha con nhà ông không bằng cái cọng lông đuýt người ta....hmmm)
"Nhưng nghe ý tứ của Lalisa thì hình như cô ta còn có thân phận khác thì phải?""
Kool Shang suy nghĩ một chút rồi nói: "Về rồi ba sẽ cho người điều tra xem, con không cần quá để tâm. Con nhóc kia chỉ là trẻ tuổi nên có chút xốc nổi thôi, đoán chừng là không muốn làm theo sắp xếp của người nhà nên cố ý nói như vậy! Hừ, nhà Manoban với không tới ở Seoul này liệu có mấy nhà chứ? Có đếm trên một bàn tay cũng sợ thừa! Với lại họ cũng chẳng phải là người mà loại người như Rosé có thể tiếp xúc!"
...
Bữa tiệc vẫn được tiếp tục, bầu không khí rất vui vẻ. Phần lớn ánh mắt của quan khách đêm nay đều đặt trên người của Tiểu công chúa rất ít khi lộ mặt của Manoban gia.
Thậm chí còn có người vì ghen ghét mà mong nhóc sẽ làm ra chuyện gì đó mất mặt.
Chỉ tiếc, kết quả lại khiến bọn họ thất vọng rồi, từ sau khi được về tay Rosé, Mingie vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn không khác những đứa bé bình thường chút nào.
Xem ra là sau hai năm trị liệu thì bệnh tình đã có chút ổn định. Nếu không vì như vậy thì Manoban gia cũng không dám cho Mingie lộ mặt...
Tiêu điểm tối nay trừ Tiểu công chúa ra thì chính là vị thiếu niên thiên tài của Kool gia mới về nước gần đây!
Học bá không hổ là học bá, ngay cả tham gia một bữa tiệc cũng không quên việc học. Nghe nói tối nay tụ hội rất nhiều người tài giỏi cho nên cậu ra liền mang tới mấy đề toán khó mà bản thân không giải được đến, điều này khiến không ít vị khách cảm thấy hứng thú vây quanh nhao nhao đòi thử.
"Trời ơi, đây là đề thi của trung học bây giờ sao? Quá biến thái rồi! Học sinh bây giờ thật đáng thương!"
"Ha ha ha Jeon Jungkook, cậu học dốt đến nỗi nhìn đề mà không hiểu sao, đây là bài tập của đại học đó, hơn nữa đây là đề thi tuyển chọn!" Một vị công tử không chút lưu tình cười nhạo.
Khóe miệng Jungkook giật giật: "Ấy, được rồi... không phải đề bài biến thái mà là học bá nhà Kool gia quá biến thái!"
"A! Hình như mình làm được một câu! Câu số một đáp án là -9 đúng không?" Một thiếu niên đeo kính có chút hưng phấn nói.
Kool Ji Tae nghiêm mặt, lắc đầu: "Không đúng, đáp án câu đó là 0."
"Ồ... lại không đúng!" Cậu thiếu niên kia thất vọng.
"Câu đó tôi đã nghĩ ra cách giải, có thể dạy cậu. Nhưng câu số hai tôi vẫn chưa nghĩ ra."
...
"Lão Kool à! Đứa cháu này nhà ông đúng là không tầm thường!" Cách đó không xa, mấy vị khách nhìn mấy đứa trẻ náo nhiệt bên kia mà vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Chun Ae cũng tán dương: "Hổ phụ không sinh khuyển tử!"
Kool Shang tỏ vẻ hết cách nói: "Nó ấy à, sắp thành con mọt sách đến nơi rồi, tôi cũng nhức đầu lắm! Lần này cố ý muốn đưa nó theo cho nó chơi một chút, ai mà ngờ tôi với Ji eun không để ý một chút nó lại chạy đi làm đề chứ!"
"Lời này của lão Kool đúng là làm người khác tức giận rồi đó nha! Cái thằng nhóc quỷ sứ nhà tôi mỗi ngày bị ăn đòn ba bốn trận mà vẫn không chịu đọc sách đó!"
"Nhà ông có thể so với nhà lão Kool sao? Người ta có chỉ số IQ là 180 đó, 10 tuổi đã lấy được giải Olympic toán học quốc tế rồi..."
"Đúng là lợi hại! Cám giác còn giỏi hơn Lalisa năm đó nữa, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!" Lúc này có một vị khách có quan hệ không tệ với Kool gia lên tiếng.
Chun Ae tuy là chủ nhà nhưng mà ông vẫn luôn giữ khách khí, cũng hùa với mọi người nịnh Kool Shang, dẫu sao cũng sắp thành người một nhà cả rồi. Không ngờ kết quả lại nghe được một câu như thế này, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tiếng cười lạnh.
'Hừ, còn giỏi hơn của Lalisa? Nói như vậy không sợ gió to quá mà méo mồm sao!'
Trong lòng Chun Ae tuy khinh thường nhưng trên mặt vẫn rất tự nhiên: "Ha ha ha, tất nhiên phải lợi hại hơn Lisa rồi!"
Kool Shang tươi cười khoát tay: "Xời, mấy người đừng khen nó nữa, càng khen càng không ra sao, nó làm sao so được với Lalisa chứ! Nếu sau này có có một nửa bản lãnh của Lisa nó thì tôi có nằm mơ cũng mỉm cười rồi!"
"Ông quá khiêm tốn rồi, đứa bé này nếu cứ đà này mà phát triển thì tuyệt đối có thể làm nên chuyện! Tôi nói khí không phải chứ, mấy gia tộc như chúng ta cái quan trọng nhất không phải kiếm được bao nhiêu tiền, càng không phải góp nhặt được bao nhiêu tài sản! Mà cái quan trọng nhất chính là con cháu phải biết phấn đấu, đó mới là tiền đề của sự hưng vượng của gia tộc. Nếu con thua cháu kém thì gia sản có lớn thế nào chăng nữa thì cũng chỉ xài mấy đời là hết!"
"Không sai không sai! Chính là ý này! Cho nên mới nói là lão Kool có phúc, bất kể là Ji-eun, Nam-Joon hay là Ji Tae đều vô cùng ưu tứ! Bớt lo bao nhiêu!"
"Chẳng phải sao, làm sao giống như chúng ta chứ, một bó tuổi thế này vẫn phải bận tâm mấy đứa nhóc..."
Lời của vị khách này lập tức được mọi người phụ họa, đồng thời cũng khiến họ không khỏi nghĩ tới cảnh con cháu đơn bạc của Manoban gia, đứa cháu duy nhất thì tương lai cũng chẳng được khả quan cho lắm.
'Nhà giàu nhất Seoul thì sao?'
'Lalisa có lợi hại nữa thì thế nào, cùng lắm chỉ chống đỡ được hai đời.'
Chi thứ của Manoban gia, mấy vị bô lão trong Manoban thị... có ai mà chẳng nhìn chằm chằm vào gia đình họ như sói đói. Một khi người thừa kế của Lalisa không chấn áp được thì đừng nói gia tộc rối loạn mà chuyện bị lật đổ trong một đêm cũng có khả năng, chuyện này xưa nay không phải là chuyện hiếm...
Mà thế lực nào sẽ vùng lên trong tương lai thì chẳng một ai đoán trước được.
...
Một nơi nào đó trong phòng tiệc, Rosé kín đáo nhìn Kool gia được một đám người tâng bốc, được, thời cơ đã đến...
Jungkook với mấy vị công tử khác đều bị Kool Ji Tae dùng một đề toàn làm khó, không những thế còn bị người lớn trong nhà lườm cho cháy mặt. Trong lòng ai nấy đều không vui vẻ gì.
Cuối cùng, Jungkook hết cách chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc nói: "Ji Tae à, bọn chú đều là đám học hành bê tha cả, cho dù hồi đó học sinh giỏi đi chăng nữa thì qua nhiều năm thế cũng quên sạch rồi, nếu không cháu đi hỏi cô của cháu đi, Ji-eun nhất định sẽ biết!"
Kool Ji Tae liếc nhìn Ji-eun một cái, không tình nguyện nói: "Cô đã giảng đề này cho cháu rồi, nhưng mà cháu vẫn không hiểu nên cô giận cháu, không muốn dạy cháu nữa!"
"Ặc như vậy sao..." Jungkook bất đắc dĩ nói, sau đó không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì mà nhất thời vỗ đầu một cái: "A, chú nhớ ra rồi! Cô Lisa của cháu nhất định sẽ biết! Ý... Lalisa chạy đâu rồi?"
Kool Ji-Eun nhìn Jungkook, sắc mặt không đồng ý nói: "Lisa bận rộn lắm rồi đừng làm phiền chị ấy nữa, cái đề này Ji tae không làm được thì thôi, đây là do nó."
"Ji eun, em đừng có nghiêm khắc thế! Ji tae mới có bao nhiêu tuổi chứ!" Jungkook nghe vậy thì hết cách nói.
Những người khác thấy phương pháp giáo dục của Kool gia, trong lòng cũng dâng lên cảm giác bái phục cùng kính sợ.
"Đây mới là cách giáo dục của quí tộc chứ!"
"Đối với cháu trai duy nhất mà cũng nghiêm khắc như vậy, hoàn toàn không nuông chiều, khó trách thằng bé lại ưu tú như vậy!"
"Haiz, lão Kool này, nhà ông dạy con cháu thế nào thế, chúng tôi muốn học hỏi kinh nghiệm!"
...
Ngay khi mọi người còn đang hỏi Kool Shang cách giáo dục, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng nói thanh thúy của một cô gái.
"Jeon thiếu, nghe nói ngài tìm Đại tiểu thư à, có chuyện gì không? Ngài ấy đang tiếp khách bên ngoài! Nếu có chuyện gấp để tôi giúp ngài chuyển lời!"
"À, cũng không có gì gấp, chỉ là có cái... đề... ứ... khụ khụ... cô... tiểu bạch thỏ... sao lại là cô?" Jungkook thấy Rosé thì vẻ mặt cứ như gặp quỷ, đè giọng nói.
Cô nhóc này mặc nguyên bộ trang phục hầu giá, suýt nữa thì anh ta cũng không nhận ra...
Rosé không thèm để ý đến câu hỏi của Jungkook, tiếp tục diễn vai một cô gầu gái ngoan ngoãn rồi quét mắt nhìn đề bài trong tay anh ta nói: "Cái đề này nhìn có vẻ đơn giản, chắc không cần gọi Đại thiếu gia đâu, tôi đi gọi Tiểu công chúa đến giúp nhé, ngài xem có được không?"
"Hả?" Jungkook còn cho là mình nghe nhầm: "Cô mới nói ai? Mingie?"
Rosé khôn khéo gật đầu: "Vâng, là Hyomin tiểu thư ạ."
Jungkook cũng không rảnh đi quan tâm sao Rosé phải ăn mặc thành như vậy, anh ta tốt bụng nhắc một câu: ""Cô bé à, chắc cô cũng thấy rõ rồi chứ, được rồi đoán chừng cô có xem cũng không hiểu... Tóm lại đây không phải cái đề toán cấp vườn trẻ đâu, đây là toán học cao cấp đấy, hơn nữa còn là đề thi tuyển chọn!"
"Jeon thiếu gia, ngài yên tâm đi ạ, Tiểu công chúa nhà tôi rất lợi hại!" Rosé nháy mắt một cái, sau đó nhìn về phía Mingie: "Tiểu công chúa~ anh trai nhỏ này có một đề toán không làm được nên đang rất buồn, cô có thể giúp cậu ấy một tay không?"
Mingie gật đầu một cái.
Lúc Rosé vừa mới lên tiếng thì lông mày Chun Ae đã nhăn tít lại, đến lúc biết cô muốn làm gì thì càng cảm thấy hoang đường, ông ta cố nén giận mở miệng ngăn cản: "Nơi này không có chuyện của cô, đừng ở đây quấy rầy khách khứa, mau mang Tiểu công chúa đi chỗ khác chơi đi! Đi xuống đi!"
Thấy hành động não tàn của cô hầu gái, những vị khách khác đều có chút đồng tình với Chun Ae, nhưng càng nhiều hơn là sự hả hê trên nỗi đau của người khác.
Manoban gia sao lại để một người giúp việc ngu xuẩn đến chăm sóc Tiểu công chúa như vậy, chẳng lẽ là vì kẻ ngu với kẻ thiểu năng có tiếng nói chung sao?
Kool Shang với Kool Ji-Eun âm thầm nhìn nhau một cái, vốn còn đang có chút kiêng kỵ Rosé nhưng giờ này thì đã chẳng còn đặt cô vào trong lòng nữa.
Thấy cô hầu gái Manoban gia bảo một đứa bé tới giúp mình, thậm chí còn kiên trì nói rằng đứa bé đó rất lợi hại, nhất định sẽ làm được, Kool Ji Tae cảm thấy như mình bị làm nhục. Chung quy do là tuổi vẫn còn nhỏ nên Kool Ji Tae cũng không giữ được bình tĩnh, cậu ta tức giận đưa quyển vở tới: "Cô nói nó giúp được tôi sao? Được, vậy để cho nó làm thử đi!"
Kool Ji-Eun thấy vậy thì vội vàng hòa giải: "Ji Tae, đừng có hồ nháo, Hyomin mới có 5 tuổi thôi!"
"Để mọi người chê cười rồi!" Chun Ae chưa bao giờ thấy mất thể diện như vậy.
"Không sao không sao... là do cô bé ấy không nhìn rõ đề mà thôi!" Kool Shang tỏ vẻ hào phóng nói.
Ha ha ha, xem chừng là Rosé muốn lấy lòng Chun Ae đây mà, kết quả lại không nhìn rõ đề bài của cấp nào, điều này chứng tỏ trình độ văn hóa của cô ta chả ra làm sao, đúng là ngu hết nói...
Nhưng mà ngay tại lúc ấy, trong đám người đột nhiên phát ra mấy tiếng kinh hô rời rạc...
Lúc mọi người còn đang nói chuyện, Mingie đã viết lên quyển vở kia một con số.
"Ý, Hyomin viết một số 0 kìa... đáp án chính xác là gì? Tôi nhớ không nhầm hình như bằng 0 thì phải?"
"Không sai không sai! Đáp án là bằng 0!"
"A! Hyomin trả lời đúng rồi!"
...
Nháy mắt, Kool Shang, Kool Ji-Eun với Kool Ji Tae thậm chí cả Chun Ae cũng phải giật cả mình.
Kool Ji Tae cau mày nói: "Hyomin, em nói với anh là được rồi, đừng vẽ bậy lên vở."
Kool Ji Tae căn bản không cho đó là số không, mà những người khác bao gồm cả Chun Ae cũng cho rằng Mingie chỉ là tiện tay vẽ cái hình mà thôi.
Rosé liếc câu trả lời trên vở, rồi cúi người xuống dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Tiểu công chúa, cô làm thế không được đâu, anh trai nhỏ này không biết cách làm đề này, cô phải viết cách làm chi tiết ra thì mới có thể giúp được cậu ấy nha!"
Mingie chớp mắt nhìn mẹ Chaeyoungie một cái, sau đó rất phối hợp cúi cái đầu nhỏ xuống viết loạt xoạt...
Mingie viết càng nhiều thì vẻ mặt của mấy kẻ chờ xem kịch vui đã chuyển từ nghiêm túc đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến khiếp sợ, rồi cuối cùng đồng loạt biến thành kinh hãi, thậm chí có người trợn lồi hai mắt ra chen lên phía trước dài cổ ra nhìn...
Nhất là Jungkook, ánh mắt anh ta càng trợn càng lớn, con ngươi cũng sắp dính lên trang giấy rồi: "Ớ... Đệch!!! Mingie bị Archimedes nhập vào người à?"
(Archimedes là một nhà toán học, vật lý, nhà sáng chế và là nhà thiên văn học đại tài người Ý. Có rất nhiều các công trình nghiên cứu của ông là nền tảng cho những phát minh ngày nay. Những đóng góp của ông vô cùng to lớn đối với tri thức của nhân loại. Một trong những thành tựu của ông mà chúng ta quen thuộc nhất là định luật Ac - xi - mec)
Kool Ji-Eun nhìn lướt qua, nhiều lần cô ta há miệng muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, cũng không dám quấy rầy Mingie giải đề...
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt lên cái bóng nho nhỏ đang chăm chú viết lách kia, không khí yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.
Mà vẻ mặt của Mingie vẫn rất chăm chú, hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình và không hề bị những tầm mắt kia quấy rầy. Chiếc bút nhỏ trong tay giống như có sinh mệnh vậy, từng chữ từng chữ viết ra hàng loạt công thức phức tạp...
Một lát sau, Mingie viết xong, chữ cái cuối cùng cũng chính là đáp án: "0". Sau đó nhóc ngẩng đầu lên nhìn mẹ Chaeyoungie.
Rosé cho bánh bao nhỏ một ánh mắt khích lệ, ngay sau đó khom người nhận lấy quyển vở Mingie cẩm trong tay rồi mỉm cười giao cho Kool Ji Tae: "Kool tiểu thiếu gia, cậu xem đã hiểu hay chưa."
Trên mặt quyển vở đã không còn chỗ trống, từng chữ của Mingie nối tiếp nhau thành từng bước một của bài giải. Vì mẹ Chaeyoungie đã cố ý dặn nhóc viết tỉ mỉ một chút cho nên vài chỗ nhóc còn dùng mũi tên đánh dấu vài chỗ rồi viết phần giải thích bổ sung, đơn giản là coi Ji Tae thành một trong những bạn nhỏ trong vườn trẻ mà dạy.
Rất nhanh, quyển vở này đã bị mọi người truyền tay nhau mà xem.
Bởi vì Mingie viết quá chi tiết mà ngay cả mấy tên dốt nát xem cũng hiểu, khen không dứt miệng: "Trời ạ! Giỏi quá! Thậm chí cả người học dốt như tôi mà xem cũng hiểu! Tôi cứ nghĩ mình không bằng một đứa trẻ 13 tuổi nhưng tôi sai rồi, ngay cả đứa trẻ 5 tuổi tôi cũng không bằng..."
"Hơn nữa phương pháp giải này thật quá siêu! Hình như không phải cách giải thông thường đúng không?"
"Kool tiểu thư, cô cảm thấy thế nào? Bài giài này đã đúng chưa?"
Kool Ji-Eun nhìn bài giải, lại nhìn bé con đáng yêu được Rosé dắt tay. Trong thâm tâm cô ta vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, có chút gian nan nói: "Hoàn toàn chính xác, hơn nữa mỗi bước làm đều được viết nghiêm chỉnh, hoàn hảo không có bất cứ sai lệch nào..."
Cô ta thậm chí dường như còn nhìn thấy bóng dáng của Lalisa năm đó, cách giải toán của hai cha con nhà này quả thật giống hệt nhau...
Nhưng mà, Mingie năm nay mới chỉ có năm tuổi! Điều này quả thật khiến cho người khác kinh ngạc...
Kool Ji-Eun vừa dứt lời, toàn người trong sân đã dậy lên tiếng ồ kinh ngạc!
'Mẹ ơi, gặp quỷ rồi! Con nhóc bé tí này thực sự làm đúng?'
'Không chỉ như thế, mà lại còn được Kool Ji-Eun đánh giá cao nữa chứ!'
'Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.'
Nhưng mà, tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy chính tay Mingie viết từng con số từng đáp án một, có muốn không tin cũng không được...
So với hành vi mang cháu mình đến những nơi thượng lưu để khoe khoang một cách có tính toán trước của Kool Shang thì Mingie thể hiện bản thân hoàn toàn tự nhiên. Vì thế mà sự kinh ngạc của mọi người đương nhiên là càng lớn hơn, trong thoáng chốc tất cả mọi người đều vây quanh Chun Ae...
"Giỏi lắm, lão Manoban! Hóa ra ông mới là người giấu kĩ nhất đấy nhé! Chả trách ông suốt ngày giấu cháu như giấu vàng! Cháu ông đúng là thần đồng!"
"Gen nhà họ Manoban tốt thật đấy!"
"Quả đúng là thiên tài!"
"Đây đâu phải còn ở cấp bậc thiên tài nữa? Sắp nghịch thiên đến nơi rồi! Năm tuổi tôi vẫn còn đang nghịch đất kia kìa..."
...
Vào giờ phút này, được nghe đám người xung quanh khen lấy khen để, quả thực Chun Ae khó mà miêu tả được tâm trạng của mình hiện giờ, giống như cục tức nghẹn lâu ngày trong lòng được xả ra bằng sạch.
"Ôi, các ông nói thế oan cho tôi quá, chuyện này tôi cũng không biết thật mà. Có lẽ bình thường con bé đọc rất nhiều loại sách nên thế chăng! Tính Hyomin nhà tôi giống hệt Lalisa,con bé độc lập lắm, tôi không phải không muốn quản mà là không quản được con bé! Chỉ đành để kệ nó thôi!" Chun Ae tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
"Thế này thì đâu cần đến ông quản nữa, con bé là tự học thành tài đây mà! Đây cũng coi như ứng với câu nói "thiên tài luôn luôn khác với người thường"!"
"Không hổ là Manoban gia! Đúng là "thâm tàng bất lộ"*, nếu như không phải là cô hầu gái đó nói lỡ miệng thì ai mà biết được đứa trẻ đó hóa ra lại lợi hại như vậy..."
(*Nghĩa là người này có tài nhưng che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy.)
"Chưa từng nghe câu "Khiêm tốn là sự khoe khoang trâu bò nhất" à?"
"Thế mà có người dám nói thiên phú của Kool Ji Tae còn tốt hơn cả Lalisa chứ... ngay đến cả bé con mới 5 tuổi của người ta còn không thể bì được, thế mà còn dám khoe cơ đấy?"
Đám khách nữ đứng một góc khác thì lại càng kích động hơn, mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào Mingie không chớp: "Trời ạ, gen của Lalisa tốt quá đi mất, thật muốn trộm "mầm mống" của chị về nha!"
"Ôi má ơi! Sao cô đen tối thế?"
"Tôi đen cái gì mà đen! Các cô dám nói các cô không nghĩ thế không?"
"Kể cả có trộm được "mầm" của người ta thì sao, cô có dám bảo đảm mình sẽ không kéo thấp chỉ số thông minh của con mình xuống không? Nói ra mới nhớ, tôi lại càng tò mò muốn biết mẹ của đứa trẻ đó rốt cuộc là ai, gen của cô ấy chắc chắn không tồi..."
...
Hansin vừa bước vào liền thấy Rosé lẳng lặng không một tiếng động nắm bắt tình thế rồi đảo ngược toàn bộ cục diện, quả thực là chỉ biết chống mắt lên mà nhìn: "Ôi cha mẹ ơi! Kỹ năng diễn xuất của anh Yeongie quả thật xuất thần nhập hóa! Dáng vẻ "tôi chỉ là người tốt thôi" của cô ấy đủ tát cho nhà họ Kool một phát sưng mặt lên rồi kìa..."
Hansin cuối cùng cũng biết tại sao tối nay cô nhất định phải mặc thành như vậy, hóa ra để mai phục bên cạnh Mingie!
'Rốt cuộc thì cũng biết tối nay ai là người lên sàn rồi!'
'Phen này Chaeyoungie nhất quyết giúp Mingie lấy lại thể diện đây mà!'
Lalisa ở bên cạnh lại vô cùng bình thản, vẻ mặt kiểu "vợ mình thì đương nhiên là lợi hại".
"Chaeyoungie không nghĩ đến nhỡ đâu Mingie không biết làm thì thế nào à?" Hansin đột nhiên nghĩ ra vấn đề này, nghi ngờ lẩm bẩm.
Lalisa liếc cô một cái, sau đó mặt không gợn sóng nói: "Con của chị mà vô dụng thế à?"
Hansin: "..."
'Chóa má! Thích "show ân ái" cuồng ma giờ lại thêm trò "khoe con" nữa...' Sao tui sống nổi nữa đây T.T!!!
Sau khi cho Kool Ji Tae ăn "hành" một trận, Rosé cũng coi như đỡ tức được một chút.
Thiếu niên thiên tài - Kool Ji Tae sau khi bị Mingie dạy cho một bài học làm người thế nhưng vẫn không cam lòng, lại tìm thêm mấy bài càng khó hơn nữa đến thách đố Mingie, sau cùng đương nhiên lại bị hành cho tóe khói...
Lúc này, đám người vây quanh Kool Ji Tae đều chuyển hết sang bên Mingie, thậm chí còn trực tiếp động tay động chân sờ lấy sờ để tính dính chút hơi thở của thiên tài, khiến cho Rosé sa mạc lời luôn.
Mà hiếm thấy là hôm nay bánh bao nhỏ lại rất kiên nhẫn, bị bao nhiêu người vây lấy, anh một câu tôi một câu ríu rít như cái chợ vỡ mà lại chẳng lộ ra tí mất kiên nhẫn nào. Mingie vẫn bình thản như không, tuổi nhỏ mà lại thích ra vẻ cao thâm khó đoán, càng khiến mọi người cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Thế giới trong mắt của nhóc chỉ có mẹ Chaeyoungie, chỉ cần được mẹ Chaeyoungie nắm tay, những người khác có ồn ào đến mấy đi chăng nữa cũng không sao.
"Không ngờ Mingie lại giỏi như thế đấy!"
"Người ta vẫn thường hay nói con trai mà học giỏi toán là hấp dẫn nhất, hóa ra trẻ con cũng như thế! Tôi ngất mất!"
"Muốn véo cái má bầu bĩnh đó quá đi! Cái mặt nghiêm nghiêm không nói chuyện kia yêu chết mất thôi!"...
Tối nay Mingie thu hoạch thêm một đống fan chị gái, thậm chí còn có mấy người cãi cọ đòi làm mẹ nuôi của nhóc nữa, số người đòi đặt sẵn chỗ cho con gái mình còn nhiều đến mức không đếm xuể.
Chỉ trong thoáng chốc, Kool Ji Tae đã hoàn toàn bị cho ra rìa.
Cậu ta trơ mắt nhìn ánh mắt khích lệ và ánh hào quang vốn dĩ thuộc về mình giờ đã bị con nhóc hỉ mũi chưa sạch đó cướp đi, gương mặt càng lúc càng âm trầm...
Trong lúc tất cả mọi người đang vây quanh Mingie, cậu ta đột nhiên mở miệng, u ám nói ra một câu: "Cháu đọc trong sách có nói rằng, những đứa trẻ bị tử kỉ thường phát triển khác người, hóa ra đúng là thế thật!"
Giọng của Kool Ji Tae không nhỏ, cho nên cơ bản là tất cả mọi người có mặt ở phòng tiệc đều có thể nghe thấy câu nói đó của cậu ta.
Thoắt một cái, bầu không khí náo nhiệt đã lặng ngắt, tất cả mọi người đều trở nên ngượng ngập.
Cùng với câu nói đó của Kool Ji Tae, con ngươi của Rosé co lại, Chun Ae thì như thể bị người ta giáng cho một phát tát, gương mặt vui vẻ cũng cứng đờ.
Đây chẳng phải là ai khác mà là đứa cháu mà Kool Shang yêu quý nhất, nên cho dù bây giờ bọn họ có tức giận ngút trời đi chăng nữa thì cũng không thể nổi giận...
Kool Shang và Kool Ji-Eun sắc mặt thoáng cái cũng thay đổi, Kool Ji-Eun vội vàng chạy đến, kéo Kool Ji Tae đến, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc nói: "Ji Tae! Cháu nói vớ nói vẩn cái gì thế!"
Biểu cảm trên mặt Kool Shang cũng cực kì nghiêm túc: "Ji Tae, cháu còn không mau xin lỗi em đi à, cháu nghe được những thứ linh tinh vớ vẩn đó từ đâu vậy!"
Chuyện này mọi người chỉ cần biết trong lòng là được rồi. Muốn thể hiện quan tâm thì nói riêng với Chun Ae và Chey So-hee, chứ còn nói thẳng ra trước mặt bao nhiêu người thế này thì rõ ràng là cố ý làm Chun Ae và Chey So-hee mất mặt rồi còn gì.
Huống hồ đây còn là cái "vảy ngược" của Chun Ae...
Kool Ji Tae từ trước đến nay chưa bao giờ mất mặt như thế này, cũng chưa bao giờ bị ông nội và cô ruột mắng trước mặt người khác thế này, vẻ mặt tỏ ra không phục.
Trong sách vốn dĩ viết như thế mà, thằng nhóc này vốn dĩ bị tự kỉ, cậu ta đâu có nói sai?
Thế nên, Kool Ji Tae tiếp tục lớn tiếng nói: "Cháu không nói linh tinh, nó vốn dĩ bị tự kỉ mà, nếu không thì sao nó không mở miệng nói chuyện đi! Tại sao cứ phải để người hầu nói giúp nó?"
Trạng thái của Kool Ji Tae lúc này đã bị mất khống chế, khiến cho tình hình rơi vào cảnh vô cùng lúng túng. Mọi người quay ra nhìn nhau, thậm chí ngay đến lời giảng hòa cũng không biết phải nói thế nào.
Không ai ngờ tới mọi chuyện lại đi đến nước này, Kool Ji Tae thế mà lại dám lôi chuyện không thể cho người khác biết đến nhất của nhà họ Lục ra phơi bày cho tất cả mọi người tham gia bữa tiệc mừng này.
"Bốp" một cái, Kool Shang giáng cho Kool Ji Tae một cái tát....
"Câm mồm! Ông bảo cháu đi xin lỗi em! Người khác âm thầm nói linh tinh thì thôi, tại sao cháu có thể dễ dàng tin mấy cái tin nhảm nhí này thế hả? Em Hyomin vẫn bình thường, nào đâu có bị bệnh chứ?"
Cho dù ông ta có thương cháu nội thế nào đi chăng nữa, nhưng vì để cứu vãn cục diện, chỉ đành phải làm thế này, ông ta cần phải thể hiện thái độ của mình ra.
Đồng thời, trong đầu của Kool Shang lóe lên một suy nghĩ. Chuyện ngày hôm nay làm ầm lên như thế, tuy rằng sẽ khiến Chun Ae không vui nhưng mà lại có thể khiến oắt con bị phế bỏ. Không cần tốn quá nhiều công sức cũng đã giúp Ji-eun diệt trừ một người thừa kế rồi.
'Chẳng qua là phải để cho Ji Tae chịu thiệt thòi một chút...'
Kool Ji Tae bị tát cho một cái, một hồi lâu sau vẫn không tỉnh táo lại được, trên gương mặt tràn đầy biểu cảm không thể tin nổi: "Ông nội... ông đánh cháu..."
Tuy rằng Kool Shang luôn luôn tỏ ra nghiêm khắc đối với cậu ta trước mặt người ngoài, nhưng thực ra ở nhà lại chiều chuộng cậu ta. Cậu ta nói gì nghe nấy, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh cậu ta đến một lần, thế nhưng hôm nay lại vì một con nhóc câm điếc thối tha mà đánh cậu!!!
Kool Shang cũng đã làm đến nước này rồi, Chun Ae là người lớn đương nhiên cũng không thể tính toán với một đứa bé, bàn tay cầm ba toong khẽ run, ông ta trầm giọng nói: "Thôi bỏ đi, Ji Tae vẫn còn nhỏ, không sao đâu."
"Nhưng câu nói này cũng quá tổn thương người khác, Ji Tae, cháu đúng là phải xin lỗi Mingie nhà chúng ta." Chey So-hee nhìn cháu nội cưng đang được Rosé nắm tay thật chặt, trong lòng bà hối hận không thôi, sớm biết thế này thì đã không để Mingie xuất hiện rồi!
Bà đã đánh giá quá cao sự tồn tại của cô gái này mà quên mất là vẫn còn vô số mối họa không xác định có thể xảy ra....
Sớm biết thế này bà thà giấu Mingie trong nhà cả đời không gặp ai, chứ không muốn thằng bé phải chịu tổn thương như thế này, cùng lắm thì bà nuôi Mingie cả đời, thế thì cũng có sao đâu!
Kool Ji-Eun biết, Chun Ae và Chey So-hee bề ngoài thì tỏ vẻ không tính toán, nhưng trong lòng chắc chắn đang cực kì không vui, vội vàng khuyên bảo: "Ji Tae, nghe lời, đi xin lỗi em Hyomin đi, chuyện này đích thực là cháu sai rồi!"
"Khụ, đúng thế, Hyomin là em, cháu nên yêu thương bảo vệ em mới đúng..." Jungkook cũng lên tiếng.
"Con mọe nó đấy! Cái thằng Kool Ji Tae này! Trẻ con cái con mọe gì! Ông đây cũng là trẻ con đây này! Mọe nó chứ, phải đánh cho thằng nhóc đó một trận mới được! Cái lão già Kool Shang đó chắc chắn là đang cố ý mà!" Hansin không nhịn được nữa, chuẩn bị xắn tay áo xông lên, lại bị Lalisa đứng bên cạnh kéo tay giữ lại.
"Chị, chị làm cái gì vậy! Con của chị, cháu em bị người ta bắt nạt thành ra như thế đấy!" Hansin kích động nói.
Ánh mắt của Lalisa vẫn sâu thẳm như một hồ nước, yên lặng nhìn về phía Mingie và Rosé, trên mặt chẳng có biểu cảm nào.
Kool Ji Tae chịu không nổi nữa, tất cả mọi người đều nói giúp thằng nhóc câm đó. Trong lúc kích động, cậu ta giật tay ra khỏi Kool Ji-Eun, hét to nói: "Nó bị tự kỷ mà, có nghĩa là bị bệnh đó, bị câm đó! Nếu như không phải, tại sao nó không mở miệng nói chuyện! Nếu nó có thể nói chuyện với mọi người thì cháu sẽ xin lỗi nó! Còn không cháu tuyệt đối sẽ không nói đâu! Cháu không nói sai mà!"
Kool Ji Tae không ngừng ép Mingie phải tự nói chuyện, giọng điệu như sắp phát điên đến nơi, vang vọng trong đại sảnh rộng lớn...
Một lúc lâu sau...
Khi Kool Shang nghĩ rằng đã đạt được hiệu quả mong muốn, biết không thể làm cho tình hình trở nên thái quá nữa, đang định âm thầm gọi người hầu đi theo chuẩn bị đưa Kool Ji Tae về nhà trước thì...
Trong bầu không khí tĩnh lặng, một giọng nói non nớt thản nhiên lạnh lùng vang lên: "Anh không xứng."
Giọng nói đó non nớt trúc trắc đến lạ, lại khàn khàn, dù non nớt nhưng đối với những người có mặt ở đây thì lại chẳng khác gì một tiếng sấm...
'Nói... nói chuyện rồi...'
Khoảnh khắc đó, giây phút đó tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ngây ra tại chỗ.
Vẻ mặt của Kool Ji-Eun tràn đầy sửng sốt, còn kẻ vừa này vẫn đang gào thét - Kool Ji Tae giờ lại như bị ai bóp cổ, đột nhiên tắt tiếng.
'Thế mà có thể nói chuyện....'
'Con nhóc câm này! Thế mà dám bảo mình không xứng để nó mở miệng nói chuyện!!!'
Cái vẻ đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay trên mặt của Kool Shang, thoáng cái đã nứt vỡ.
'Sao có thể thế được?'
Lúc ông ta chưa về nước đã âm thầm bỏ rất nhiều thời gian để thăm dò về tình hình của con bé này, biết được sau sự kiện bị bắt cóc thì tình huống của nó cực kì nghiêm trọng, thậm chí đã hai năm không mở miệng nói câu nào...
Chưa kể lúc nãy, chẳng qua chỉ nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Kool Ji-Eun vào Chey So-hee thôi đã bỏ chạy mất dạng rồi, khả năng chịu đựng tâm lý kém như thế... thế mà... thế mà trong tình huống vừa rồi nó không những không mất kiểm soát tại chỗ mà còn mở miệng nói chuyện....
Khoảnh khắc này, cục diện vốn dĩ đã ngã ngũ lại xoay chuyển chỉ trong chớp mắt.
"Ngầu... ngầu quá đi mất..." Trong đám người, không biết ai đó đã thốt lên đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó, những tiếng ồ lên như thể được bật công tắc, tiếng bàn tán phấn khích sôi sùng sục vang lên khắp nơi...
"Ôi trời ơi!!! Đây mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi hơn thôi đấy! Rõ ràng là trông đáng yêu thế mà khoảnh khắc vừa nãy thật khí phách, thật ngầu! Má ơi ngầu chết mất!"
"Muốn gả cho bé ấy quá đi! Tại sao tôi không sinh muộn mười mấy năm chứ!"
"Hu hu hu, cưa đổ Lalisa độ khó quá lớn, chắc chắn là không thể rồi, không biết Mingie có ngại "chơi máy bay" không nhỉ...."
...
Giờ khắc này, gương mặt như bánh bao của Mingie hiện lên vẻ kiêu ngạo thản nhiên giống ba mình đến lạ. Nhóc nói xong cũng không thèm nhìn Kool Ji Tae đang đứng đần ra tại chỗ trợn mắt nhìn mình, nhóc nắm nay Rosé bước qua đám người đang kích động, bình thản quay lưng đi thẳng.
Bóng dáng nho nhỏ nhưng lại thể hiện khí tràng mạnh mẽ cực kì.
"Oa oa oa... Mingie của chúng ta ngầu chết mất!!!" Hansin kích động ôm chặt lấy Lalisa.
Ánh mắt của Lalisa lướt qua đám người, gặp được ánh mắt của Rosé liền lập tức giơ tay đẩy cái mặt Hansin đang kích động dường như sắp hôn chị đến nơi ra. Đúng là không dễ để phát hiện ra biểu cảm lạnh lùng trên mặt chị lúc này đã dịu dàng đi mấy phần, vẻ mặt lạnh lẽo như hồ băng giờ giống như tuyết tan đầu mùa xuân.
"Lẽ nào chỉ có một mình tôi cảm thấy bõ tức à? Vừa nãy Kool Ji Tae đúng là có hơi quá đáng quá rồi, kể cả người ta có bị tự kỷ thật đi chăng nữa thì cũng không nên cố ý chọc ngoáy vào vết thương lòng của người ta thế chứ! Thế mà còn ép người ta phải mở miệng nói chuyện! Người ta bị tự kỷ thì làm sao mà nói chuyện được? Chứng minh được người ta có bệnh thật thì khiến cậu ta vui đến thế à?"
"Đúng thế đấy! Thiếu niên thiên tài cái gì chứ, cái gì mà gia giáo tốt, nhân phẩm học vấn ưu tú chứ! Một đứa trẻ có nhân phẩm, học vấn ưu tú mà không biết độ lượng, nhường nhịn sao? Chẳng qua chỉ là một bài toán bị người khác giải ra thôi thế mà tức đến như thế! Cậu ta cho mình là ai chứ? Chẳng khác đám côn đồ không học thức ngoài chợ! Chẳng lẽ cả trái đất này đều xoay quanh cậu ta?"
"Không chỉ nhỏ mọn mà tâm tư còn ác độc... đối xử với một đứa bé năm tuổi quá đáng như thế! Tiểu Công Chúa nói không sai tí nào, cậu ta căn bản không xứng! Chó ghẻ mà đòi so sánh với Poodle! Không có so sánh sẽ không có đau thương! Đã không bằng người ta về IQ mà cả EQ cũng đéo có!"
"May quá! May quá! Tin đồn chỉ là tin đồn, Tiểu công không chỉ bình thường mà lại còn là tài năng khôn cùng nữa chứ! IQ lẫn EQ đều hơn xa ai đó tới mấy con phố!"
...
Vừa nãy có không ít người khó chịu vì hành vi của Kool Ji Tae. Đặc biệt là khi thấy Mingie đáng yêu như thế.
Kool Shang đã lên kế hoạch đâu vào đấy, nghĩ rằng muốn nhân cơ hội này trực tiếp phế bỏ Mingie, không ngờ "trộm gà không được lại còn mất nắm gạo", không chỉ chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cho Mingie mà ngược lại còn khiến Kool Ji Tae bị mọi người ghét bỏ.
Kool Shang kịp thời lấy lại sự tỉnh táo, ra cái vẻ đau đầu nhìn về phía Chun Ae rồi dùng giọng điệu trầm trọng nói: "Lão Chun à, chuyện này thực sự rất xin lỗi, Ji tae nhà tôi còn nhỏ, tính tình quá ngay thẳng, đã xác định chuyện gì là cố chấp cho đến cùng. Cái tính xấu này của nó tôi đã nói bao nhiêu lần mà nó không sửa nổi! Thầy giáo của nó hay bảo, cái tính cố chấp với quan điểm của mình này trong nghiên cứu học thuật có thể là chuyện tốt nhưng trong giao tiếp thì quả thật là một vấn đề lớn!"
Kool Shang nói như thế, bỗng chốc cái tính tự cao tự đại không biết khiêm tốn, nhường nhịn của Kool Ji Tae giờ lại biến thành kiên trì, ngay thẳng.
Trong lòng Chun Ae vẫn còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ và niềm vui điên cuồng vì bảo bối nhà mình mở miệng nói chuyện. Nhưng ông ta biết bản thân mình tuyệt đối không thể biểu hiện ra vẻ quá kinh ngạc, bằng không chẳng khác gì thừa nhận Mingie bị tự kỉ, cho nên vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
"Ha ha, anh Kool nặng lời rồi, cũng trách Hyomin nhà tôi, tính nó với tính ba nó giống y hệt nhau. Từ nhỏ đã không thích nói chuyện với người khác. Bình thường ở nhà, chúng tôi cũng khó mà nghe nó nói được mấy câu, cũng khó trách Ji Tae sẽ hiểu nhầm là như vậy." Chun Ae mở miệng nói, coi như nhân tiện tẩy sạch những phỏng đoán vớ vẩn mà bên ngoài đang nói về Mingie, cũng là bước đệm để ngăn cản có người sau này lợi dụng việc Mingie không thể nói chuyện để giở trò.
Có điều, đối với câu nói "Anh không xứng" chẳng chút khách khí nào của Mingie, Chun Ae lại trực tiếp coi nhẹ, chẳng có ý định xin lỗi.
'Làm rất tốt, không hổ danh là cháu của Chun Ae ông!'
"Ôi, nếu đã là hiểu lầm, làm rõ cũng tốt..."
"Đúng thế đúng thế, bên ngoài có một số người thích nhất là đơm đặt đưa chuyện, trẻ con còn nhỏ thiếu năng lực phân biệt đúng sai, tính cách lại đơn thuần, sẽ hiểu nhầm là khó tránh khỏi!!"
...
Đám khách khứa khôn lỏi bắt đầu ào ào chạy đến giảng hòa, dưới ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo của Kool Shang, Kool Ji Tae cũng đưa ra lời xin lỗi.
Chun Ae vốn dĩ còn đang vô cùng phẫn nộ nhưng chỉ vì một câu nói "long trời lở đất" này của Mingie mà tiêu tan hết. Trong thâm tâm cực kì vui vẻ nên cũng không muốn làm ầm lên phá hủy bầu không khí hôm nay, liền hào phóng bỏ qua chuyện này.
Cùng lúc đó, Kool Ji-Eun cũng đang kéo tay Chey So-hee, vẻ mặt áy náy giải thích: "Dì ơi, tối nay con thực sự rất xin lỗi, Ji Tae nhà con tuy bình thường vẫn nghiêm khắc quản lý. Nhưng nó cũng giống Mingie, cũng được người nhà bao bọc trong lòng bàn tay từ nhỏ. Đây là lần đầu tiên bị đánh kể từ lúc sinh ra đến giờ. Nó đau lòng quá nên mới nhất thời kích động mà nói ra câu đó, chứ thực sự đó chỉ là một câu vô tâm mà thôi... dì ơi, dì đừng để chuyện này trong lòng nhé."
Kool Ji-Eun vừa nói vừa gọi Kool Ji Tae vừa mới khuyên bảo hết lời lại đây.
Kool Ji Tae cúi đầu, che dấu vẻ căm phẫn và không cam lòng trong mắt: "Bà Manoban, cháu xin lỗi, cháu biết sai rồi, cháu thực sự không có cố ý đâu..."
Chey So-hee nhìn vết tay đỏ ửng trên mặt Kool Ji Tae, thở dài một tiếng nói: "Được rồi, đừng tự trách mình nữa, hiểu nhầm được làm sáng tỏ là không sao rồi. Ji-eun, cháu mau đưa Ji Tae đi lấy ít đá chườm mặt đi! Ba cháu ra tay cũng nặng quá đi thôi!"
Kool Ji-Eun nghe giọng Chey So-hee cũng dịu đi nhiều mới coi như là yên tâm đôi chút, gật đầu đưa Kool Ji Tae rời đi.
Chuyện này mặc dù nhà họ Manoban tỏ vẻ rằng sẽ không so đo, nhưng mà trong lòng nhất định sẽ có chướng ngại. Xem ra đoạn thời gian này phải bảo ba kiềm chế lại một chút mới được...
Thật ra ngay từ đầu lúc Kool Shang nói muốn dẫn Ji Tae đến thì cô ta cũng không mấy đồng ý rồi.
Dù sao thì tình hình Mingie nhà người ta như thế, ông dẫn Ji Tae tới cũng khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy có ý khoe khoang.
Nhưng ông lại nói lâu lắm mới có cơ hội trở về Seoul, ông cần một cơ hội để nở mặt nở mày và việc thể hiện gen tốt đẹp của nhà họ Kool trước mặt nhà họ Manoban này có lợi cho tương lai của cô ta, vì thế nên cô ta mới đồng ý.
Bọn họ vốn cho rằng hôm nay Mingie sẽ không xuất hiện, cho dù xuất hiện thì cũng chỉ lộ mặt thôi. Ai mà ngờ... cuối cùng mọi việc lại từng bước từng bước thoát khỏi sự khống chế của bọn họ như thế chứ...
'Rốt cuộc là sai ở đâu?'
Trong đầu Kool Ji-Eun bỗng lướt qua khuôn mặt cô gái kia.
Từ việc cố ý ăn mặc như nữ giúp việc tiến vào bữa tiệc mừng thọ, sau đó vờ vĩnh dắt Mingie đến ra vẻ muốn giúp Ji Tae giải quyết vấn đề... 'Cô gái này nào có ngu xuẩn đâu, rõ ràng tất cả đều có kế hoạch rõ ràng! Cô ta cố ý muốn làm bọn họ mất mặt!'
Nhà họ Kool bọn họ nhất thời khinh địch, đều không đề phòng cô gái kia. (hừ! đầu óc ngu si mà đòi chọi với học bá... không tự lượng sức)
Đương nhiên Kool Shang cũng nghĩ đến điểm này, lúc hai cha con đưa mắt nhìn nhau, trong một giây đó, ai nấy cũng đều căng thẳng thần kinh, không biết tối nay cô gái kia còn làm gì nữa!
"Mingie đột nhiên hồi phục nhanh như thế, chẳng lẽ là vì cô gái kia?" Kool Ji-Eun nhíu chặt mày, thì thào nói.
Sắc mặt Kool Shang đầy vẻ âm trầm: "Cô ta mới đầu ở Mỹ cũng chỉ học một trường đại học nhỏ thôi, không biết sau này thế nào lại thi được vào đại học Nam California. Có điều cũng chỉ học ít lâu rồi theo con đường diễn viên! Tại sao lại có thể điều trị được cho một đứa trẻ mà cả Ham Eun Jung cũng bó tay chịu trói thế này? Con xem giọng điệu nói chuyện của đứa trẻ kia xem, nào có vẻ gì là bị bệnh đâu?"
Tuy rằng ông ta rất không muốn thừa nhận nhưng cũng đành phải nói là con bé này hơn hẳn Ji Tae, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ còn vượt cả bố nó...
Hạt giống tốt như vậy, chẳng trách cả Chun Ae lẫn Chey So-hee đều yêu chiều như bảo bối...
Tệ hại nhất là, nhà họ Kool bọn họ vốn vẫn vướng mắc về chuyện Lalisa có con, thậm chí còn có cả bạn gái mà nằm ở thế chủ động. Nhưng sau vụ ồn ào ngày hôm nay, tất cả đều bị đảo lộn, thời gian tới, chắc chắn ông ta sẽ phải cúp đuôi mà nịnh nọt nhà họ Manoban.
Về phần đứa trẻ kia thì cũng chỉ có thể tính kế lâu dài hơn thôi...
Bữa tiệc mừng thọ đã dần dần đi đến những phút cuối cùng, khách khứa đua nhau đưa quà mừng thọ lên.
Kool Shang khẽ thở phào, cũng may lần này phần quà mà ông ta chuẩn bị cũng đủ quý trọng.
"Lão Maoban à, tôi biết ông thích tranh chữ. Bức này được Vương Hi Chi ở Trung viết theo lối chữ thảo, tôi vô tình phát hiện ra nó lúc còn ở nước ngoài. Lúc thấy nó liền nghĩ ngay đến ông, vì thế đã tốn không ít sức lực để mang nó về, chắc chắn ông sẽ thích!" Kool Shang mở miệng.
Chun Ae là người yêu tranh chữ, cũng rất có tài về thư pháp lẫn hội họa, thậm chí nói hai chữ "say mê" cũng không đủ để mô tả, bức tranh này tuyệt đối đã lấy lòng được ông.
Quả nhiên, sau khi Chun Ae cẩn thận nhận lấy nó và mở ra xem liền tỏ vẻ kinh động: "Lão Quan, phần quà này của ông quý giá quá rồi!"
Không thể trách Chun Ae kinh ngạc mà thốt lên như vậy, những bữa tranh chữ như thế này là thứ vô giá, hơn nữa còn nhiều lần lưu lạc ra cả nước ngoài. Người có thể mua được chúng thì ngoài có quyền có tiền ra thì còn phải may mắn nữa, đây đúng là thứ mà có tiền cũng không thể có được!
Kool Shang tỏ vẻ không để ý cười nói: "Lão manoban, khách khí quá, quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải nói những chuyện này à, ngàn vàng khó mua được tri kỉ. Lại nói đây cũng không phải vật quý gì, chỉ là tôi may mắn gặp được thôi!"
Nhìn bức tranh chữ có giá trị liên thành kia, mọi người có mặt trong bữa tiệc liền kinh hãi thán phục y như những gì Kool Shang dự đoán...
"Đùa gì thế? Thứ này mà còn không quý giá? Đây chẳng phải là bức thư pháp có giá trên trời hơn năm trăm triệu được bán ở Zürich* đó ư?"
(* Zürich: Một thành phố ở Thụy Sĩ)
"Xem ra mấy năm nay nhà họ Kool ở nước ngoài phát triển cũng không tệ!"
"Đâu chỉ là không tệ, ông không thấy gần đây Kool Ji-Eun và Chey So-hee rất hay đi cùng nhau sao? Chắc hẳn là hai nhà sắp thành thông gia rồi đó!"
"Ồ! Không thể nào? Chẳng phải nghe nói trước đây Chun Ae có ý muốn kết thân với nhà họ Chung đó sao?"
"Nhà họ Chung trước giờ đều chỉ kết thân với những gia đình liên quan tới quân đội và chính trị! Tuy rằng gia nghiệp nhà họ Manoban có lớn nhưng cũng vẫn chỉ là thương nhân... khả năng này không lớn lắm đâu!"
...
Thấy Kool Shang tặng món quà quý như vậy hiển nhiên là rất coi trọng nhà họ Manoban, lúc này vẻ mặt Chun Ae đã hòa hoãn hơn.
Đương nhiên, thứ mà ông mong đợi nhất đêm nay vẫn là quà của Mingie!
"Mingie, không phải con nói có quà muốn tặng ông nội ư? Là gì thế?" Chun Ae không khỏi mong chờ hỏi Mingie.
Mingie ngẩng đầu, liếc nhìn Appa và mẹ Chaeyoungie ở bên cạnh.
Lalisa đưa mắt nhìn người giúp việc một cái, lập tức có người mang hai cuộn giấy Tuyên Thành và bút mực tới.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tỏ vẻ hứng thú, xem ra Tiểu công chúa muốn tự mình viết một bức để tặng ông nội rồi.
Tuy rằng lòng hiếu thảo khó mà có được, nhưng so với bức thư pháp giá trên trời vừa rồi thì có vẻ như phần quà mừng thọ này có hơi tầm thường...
Rosé yên tĩnh giúp Mingie mài mực, Lalisa và Hansin mở hai cuộn giấy Tuyên Thành kia ra, đặt trước mặt Mingie.
Lúc này, đã có người chú ý tới một chi tiết là nữ giúp việc chuẩn bị hai cái bút lông...
'Lẽ nào là đồ dự bị?'
Ngay sau đó dưới ánh mắt của mọi người, Mingie liền dùng hai bàn tay vừa nhỏ vừa ngắn của mình, mỗi tay cầm lấy một chiếc bút lông. Mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mắt, ổn định tinh thần, sau đó hai chiếc bút lông đồng loạt hạ xuống giấy Tuyên Thành.
'Làm... Làm gì thế này? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc.'
Kết quả là chỉ thấy Mingie cùng cử động hai tay, chuyên tâm hạ nét bút như rồng bay phượng múa xuống trang giấy, tay trái viết Phúc Như Đông Hải, tay phải ghi Thọ Tỉ Nam Sơn...
Sau khi trông thấy rõ ràng Mingie đang làm gì, mọi người ở đó liền hít một hơi thật sâu!
"Thế mà lại có thể viết hai tay cùng lúc!"
"Hơn nữa còn viết rất đẹp! Chỉ là một đứa trẻ mà đã viết được ba phần lực như thế rồi!"
"Mọi người đã quên trình độ thư pháp của Chun Ae rồi sao? Cháu của ông ấy thì đương nhiên cũng sẽ không kém cỏi rồi!"
"Ôi trời ơi... Tôi sắp chết lặng rồi đây này... đứa trẻ này thật may mắn, gom hết tinh hoa của nhà họ Manoban..."
...
Thư pháp của Mingie là được Chun Ae dạy, nhưng ông cũng chỉ biết Mingie viết thư pháp không tệ thôi. Chứ đây là lần đầu tiên ông biết Mingie còn có bản lĩnh viết hai tay như thế này, càng ngạc nhiên hơn là nét chữ của Mingie trước đây không hề có lực, tuy rằng cũng đẹp nhưng người biết nghề nhìn vào chỉ thấy nét chữ như không xương, không có khí thế được như thế này...
Thế mà chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, không ngờ chữ viết của Mingie đã trở nên cứng cáp như thế, điều này khiến ông khiếp sợ vô cùng, đồng thời ánh mắt nhìn Rosé lại càng thêm vẻ không tin nổi.
Vốn ông còn lo rằng cứ để Mingie ở cạnh người phụ nữ này thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng không ngờ Mingie không chỉ đã dần dần nói chuyện lại mà sức khỏe cũng có tiến bộ lớn như thế.
Dường như ông đã có thể kết luận rằng trong thời gian này, Mingie đã được rèn luyện một cách có hệ thống và bài bản, nếu không thì con bé cũng không thể viết được như thế này!
Vốn Chun Ae vẫn còn hơi lo lắng lúc thấy Mingie muốn viết chữ tặng cho ông.
Bởi vì ông có tài về viết thư pháp nên mọi người cũng khá kỳ vọng vào Mingie, lại thêm Mingie vừa rồi khiến mọi người ấn tượng như thế cũng khó tránh khỏi việc mọi người sẽ hà khắc với thằng bé. Nhưng không ngờ cháu ông lại khiến ông kinh ngạc và vui sướng như thế, trong lòng ông tràn đầy hân hoan vì có người kế tục!
Niềm vui này hiển nhiên còn gấp trăm nghìn lần so với việc nhận được bức thư pháp đắt tiền kia!
"Chữ tốt!"
Ngay lúc các quan khách đang liên tục cảm thán thì phía sau bỗng có một giọng nói hùng hồn vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang đang sải bước đi tới trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Dáng người ông ta cao ngất, khuôn mặt kiên nghị, là vị thượng tướng của nhà họ Chung kia - Chung Chin Mae!
"Thủ trưởng Chung, không tiếp đón từ xa! Thật thất lễ, thất lễ!" Chun Ae thấy người tới là ai liền cười nói bước lên nghênh đón.
"Manoban Lão gia quá lời rồi, lúc nãy tôi vướng chút việc quân nên đến muộn, xin thứ lỗi!" Chung Chin Mae cũng khách sáo nói.
"Việc công đương nhiên quan trọng hơn rồi, mời Thủ trưởng mau vào đi thôi..."
...
Chung Chin Mae đi tới chỗ Mingie vừa viết mấy chữ kia, càng lại gần thì khuôn mặt càng tràn ngập vẻ tán thưởng: "Chữ này là do cháu ngài viết sao?"
"Đúng vậy! Đây là quà sinh nhật cháu gái tặng tôi!" Vẻ mặt Chun Ae tràn đầy tự hào.
Chin Mae đưa mắt nhìn cô bé đứng bên cạnh, gật đầu nói: "Hiếm có hiếm có! Tuổi còn nhỏ mà đã viết có lực như thế! Manoban lão gia, con bé này quả xứng là chân truyền của ông!"
Chung Chin Mae đang nói chuyện với Chun Ae, đôi mắt lại vô tình đảo qua Rosé đứng bên cạnh Mingie, lúc này ông mới sửng sốt: "Cô..."
Rosé cũng nhận ra Chung Chin Mae, nhưng trong tình huống này không tiện đáp lời ông ta, chỉ đành cúi đầu giả vờ như không biết gì cả.
Chung Chin Mae cũng phản ứng lại khá kịp lúc, nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên của mình, nhưng mà lúc ông nhìn qua Lalisa thì ánh mắt mới lạnh hơn mấy phần.
Vì Chung Chin Mae đến nên sảnh tổ chức tiệc nhất thời náo nhiệt hẳn lên, dù sao thì đó cũng là gia tộc hiển hách, là đối tượng mà bao nhiêu người muốn làm thân. Quan trọng nhất là thế gia đẳng cấp như vậy rất ít qua lại với gia đình hào phú như bọn họ. Cũng chỉ có tiệc mừng thọ của Chun Ae mới có thể khiến ông ta lộ mặt, quả thật là một cơ hội khó có được.
Về phần Kool Shang, thần kinh ông ta lập tức căng cứng, ông ta cũng biết chuyện nhà họ Chung và nhà Manoban trước đây muốn kết thông gia. Nên bèn nhanh chóng nghĩ cách để thăm dò xem đối thủ cạnh tranh lớn nhất này đến đây là có ý gì.
...
Buổi đêm yên tĩnh, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, các quan khách cũng lục tục ra về.
Mingie đi theo Lalisa tiễn khách, còn Rosé thì ra vườn hoa để hít thở không khí một chút.
Đang ngồi xích đu nhớ lại dáng vẻ khí phách của bảo bối nhà mình, Rosé đột nhiên phát hiện hình như có người đang từ từ tới gần sau lưng, nghe bước chân cũng có thể đoán ra được là người luyện võ.
Vì vậy Rosé loạt xoạt đứng lên, cảnh giác nhìn về phía sau lưng...
Ngay lập tức sự cảnh giác biến thành kinh ngạc.
'Là Chung Chin Mae! Sao ông ấy lại chạy tới đây? Không phải là cố ý tới tìm cô đó chứ?'
"Con nhóc kia đối xử với cháu như thế sao?" Lúc Rosé vẫn còn đang kinh ngạc, Chung Chin Mae bỗng nhiên mở miệng nói với cô.
Lúc Chung Chin Mae nói lời này thì khuôn mặt thoáng tỏ vẻ rất không vui, thậm chí còn khá lạnh lẽo.
Rosé bị câu hỏi không đầu không đuôi này khiến cho ngây cả người: "Hả? Thủ trưởng Chung, ngài đang nói ai thế ạ?"
'Ông ấy đang nói chuyện với mình đó à?'
Ánh mắt sắc bén của Chin Mae lướt qua bộ quần áo trên người cô, trong đôi mắt lộ rõ sự tức giận: "Lalisa! Rõ ràng cháu là bạn gái của cô ta, tại sao tham gia tiệc mừng thọ bố cô ta mà lại phải ăn mặc như thế này?"
Rosé sửng sốt hồi lâu mãi mới hiểu ra ý của Chung Chin Mae, bèn mở miệng giải thích: "Khụ, không phải! Không phải thế đâu ạ... Thủ trưởng Chung, ngài hiểu nhầm rồi! Nói ra thì dài lắm, nhưng tóm lại là không phải chị ấy bảo cháu mặc thế này!"
"Cô ta không có ý định công khai mối quan hệ của hai người?" Vẻ mặt của Chin Mae vẫn rất nghiêm túc.
Rosé nghe vậy thì liền cau mày, 'vấn đề riêng tư thế này... có phải là xen vào hơi quá rồi không?'
Nhưng nhìn khuôn mặt chính nghĩa của Chung Chin Mae cùng với ý tốt từ sâu trong mắt ông ấy, Rosé do dự một hồi cuối cùng vẫn đáp: "Nguyên nhân chủ yếu là vì tính chất nghề nghiệp hiện tại của cháu nên mới giữ bí mật, ngài cũng biết đấy, nghề diễn viên này có rất nhiều việc không thể theo ý mình được..."
Lúc này vẻ mặt Chin Mae hơi giãn ra: "Bác xem phim của cháu rồi, đóng không tồi đâu."
Rosé nghe xong liền mở to mắt: "Cái... cái gì... ngài xem phim của cháu sao? Là Tuyết Mùa Hạ?"
Chung Chin Mae gật đầu: "Đúng thế, cháu đóng vai nữ tướng quân kia rất hợp!"
Rosé sửng sốt mãi mới thoát khỏi được tâm trạng kích động, sắc mặt cô đỏ ửng, cảm kích nói: "Cảm ơn! Cảm ơn ngài đã khích lệ ạ!"
Cô còn tưởng là Chung Chin Mae biết nghề nghiệp của mình rồi thì sẽ có thái độ khinh thường, nhưng không ngờ ông đã chẳng chút khinh bỉ nào mà thậm chí còn nói đã xem phim của cô, còn khen cô diễn tốt...
Hơn nữa, nét mặt của ông ấy rất chân thành, không hề ra vẻ chút nào.
"Trong phim này chắc là cháu không cần đến người đóng thế đâu nhỉ?" Chung Chin Mae hỏi nhưng giọng điệu lại chắc nịch.
Rosé gật đầu, hơi ngại ngùng trả lời: "Đúng vậy."
"Không nhìn ra được là cháu còn luyện võ?" Chin Mae hỏi đầy hứng thú.
Nói đến đóng phim thì không khí liền dễ thở hơn mấy phần. Tâm trạng của Rosé cũng dần bình tĩnh lại, trong lúc lơ đãng đã lại nói như máy hát: "Không phải đâu ạ, cháu chỉ luyện bừa một chút thôi, trước khi làm diễn viên cháu có tham gia đóng thế. Lúc đóng vai phụ ở nước ngoài cũng thường xuyên đóng những nhân vật kiểu này, nước ngoài rất tôn sùng võ thuật Châu Á, nên thường cần vài diễn viên phương Đông có thân thủ tốt!"
"Một cô gái còn nhỏ tuổi mà đã phải tha hương làm việc, thật không dễ dàng gì." Chin Mae cảm thán.
Dựa vào điều kiện của đứa bé này thì muốn kiếm cơm cùng có vô số cách, nhưng nó lại nhất định chọn cách khó khăn gian khổ nhất.
Rosé không nhớ là đã bao lâu rồi chưa có ai quan tâm mình như thế nữa, trong lòng liền cảm động không thôi, mỉm cười nói: "Cũng không có gì ạ, diễn phim là giấc mộng của đời cháu... thực hiện giấc mơ của mình thì không có gì là vất vả cả!"
Chung Chin Mae gật gật đầu: "Nói có lý lắm!"
'Đứa trẻ này thật không tệ, tính tình cũng rất tốt!'
Vẻ mặt Chung Chin Mae lại càng thêm tán thưởng, nhưng sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng: "Cô bé này, cháu là người thông minh, chắc hẳn cháu cũng biết gia đình như nhà Manoban không hợp với cháu. Chuyện khác bác cũng không nhiều lời, nhưng nếu có một ngày cháu đổi ý thì có thể tới tìm bác. Chỗ bác có rất nhiều thanh niên độc thân ưu tú, đều là những người đầu đội trời chân đạp đất! Kiểu gì cũng sẽ có người cháu thích!"
"..." Rosé nghe vậy liền trợn tròn mắt.
'Chỗ bác có rất nhiều thanh niên độc thân ưu tú' này là có ý gì...
Chẳng lẽ cô nghe nhầm rồi sao?
Rosé đang xoắn xuýt nghĩ xem trả lời Chung Chin Mae thế nào đây thì eo đột nhiên bị xiết chặt, một cái ôm mạnh mẽ bao bọc lấy cô, tiếp sau đó là một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Thượng tướng Chung, dường như việc phá hoại nhân duyên của người khác không phải là chuyện mà quân tử nên làm!"
Rosé: "..."
'Xong phim... Đại... Đại ma vương... Giá lâm... chị ấy nghe thấy những lời chú Chin Mae vừa nói rồi...'
Rosé nuốt nước bọt, không hiểu sao lại thấy cổ lành lạnh, một luồng khí lạnh luồn lách vào trong, cô uốn éo người muốn tránh ra cho đỡ lạnh, kết quả là eo lại càng bị xiết chặt hơn, đến nỗi cô sắp không thở nổi nữa.
Vì vậy, cô đành ngoan ngoãn đứng yên không dám lộn xộn.
Vẻ mặt Chung Chin Mae vẫn như thường, soi xét vẻ mặt âm trầm của người đàn ông trước mắt: "Ta cũng chỉ nói là nếu cô bé ấy đổi ý."
Rosé không cần nhìn cũng có thể đoán được lúc này Đại ma vương đang mang vẻ mặt đáng sợ thế nào, cô vội mở miệng chữa cháy: "Khụ ha ha ha, cảm ơn ý tốt của Thủ trưởng Chung, quan hệ giữa cháu và chị ấy rất tốt, không có chuyển đổi ý cũng không có kiểu đứng núi này trông núi nọ như thế đâu ạ..."
Rosé vừa dứt lời, cánh tay ôm cô dường như nới lỏng hơn một chút.
Chung Chin Mae thở dài nhìn cô một cái: "Nếu cần giúp gì thì lúc nào cũng có thể liên hệ với bác, rảnh rỗi thì tới sân bắn chơi!"
"Dạ được ạ, cảm ơn Thủ trưởng Chung!"
Thấy Chung Chin Mae đi rồi, cuối cùng Rosé cũng thở phào, cô quay người lại định nói chuyện với Lalisa thì mọi lời lẽ đã bị chặn lại, hơi thở mát lạnh của chị lập tức xâm chiếm cô...
Rosé cảm thấy như không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, thảm nhất là tên này đâu có hôn đâu, đang cắn thì có, trên môi dần truyền tới những trận đau xót, đầu lưỡi cũng tê hết cả rồi...
Mãi đến khi Rosé kêu lên một tiếng vì đau thì nụ hôn trên môi mới trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ve vuốt nơi mình vừa chà đạp. Nhưng mà chỉ cần cô hơi có ý giãy dụa thì động tác của đối phương cũng liền trở nên điên cuồng theo.
Mắt thấy có bóng người lắc lư phía đối diện, hình như ai đó đang đi tới chỗ bọn họ, Rosé mới phát hoảng đẩy bản tay đang mò vào cái váy hầu gái của Lalisa ra, sửa sang lại quần áo của mình, không cho chị sáp đến nữa: "Không được! Bị người ta thấy thì làm sao bây giờ."
Dù sao thì hôm nay cũng không phải bữa tiệc có yêu cầu tính bảo mật cao, có rất nhiều người lắm mồm xuất hiện. Hơn nữa dường như mấy cô giúp việc vừa nãy cũng đã nhận ra cô, còn hỏi cô có phải là diễn viên Rosé hay không nữa.
Trong bóng tối, người phụ nữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bộ trang phục hầu gái của cô gái trước mắt, đôi mắt ánh lên tia sáng như dã thú, buồn bực nói: "Thấy thì làm sao?"
"Thấy thì... thì em liền cắn chết chị!" Rosé hung dữ lườm chị một cái.
Vấn đề gì liên quan đến nguyên tắc thì cô tuyệt đối không nhường đâu!
Thấy cô gái kia trừng mắt nhìn mình, đôi mắt vốn đầy nguy hiểm của người chị lại lộ ra vài phần tủi hờn, hệt như một con dã thú bị thương. Cuối cùng chỉ có thể ôm cô vào lòng, dụi đầu xuống vai cô thì thào: "Đến khi nào... chị mới có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng em là của chị..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro