Đêm nay vẫn sẽ là 1 đêm hoàn mỹ!
Ngạc nhiên cả nửa ngày, đến giờ vẫn còn rất nhiều người không tin nổi.
"Không thể nào! Nhất định là có nhầm lẫn gì đó ở đây rồi! Tại sao lại có thể là Rosé được! Cô ta là cái thứ gì chứ, sao có thể mời được những nhân vật trong truyền thuyết như thế này!"
"Đúng thế đấy! William Fei thì chỉ cần tiền là được, nhưng hai vị này tuyệt đối không phải là người chỉ có tiền là mời được đâu!"
"Rosé chỉ là một diễn viên hạng ba, bói đâu ra năng lực để mời được những người như thế này?"...
Đúng vào lúc này trong đám người có ai đó mở miệng nhắc khẽ: "Ơ, hình như mọi người đều quên mất một chuyện... vừa nãy trong bức thư Bang Ah đọc cho chúng ta người ta có nói là muốn chuẩn bị cho cô ấy một niềm vui bất ngờ mà... chẳng lẽ... chẳng lẽ là cái này?"
Nghe đến đó tất cả mọi người đều sửng sốt
"Không phải... không phải thế chứ?"
"Đó không phải là một gã bần cùng à?"
"Ai bảo người ta nghèo, đấy toàn là chúng ta đoán mò mà!"
"Mọi người ngẫm lại xem trong bức thư viết như thế nào, cao quý nhất, quyến rũ nhất, món quà khiến em không thể bình tĩnh được! Ẩm thực đẳng cấp nhất thế giới! Hoàn toàn phù hợp!"
Nghe nhắc vậy vẻ mặt của mọi người đều biến thành "à ra là thế".
"Cô nói thế mới thấy đúng thật! Như vậy thì tất cả đều có thể giải thích được rồi...!"
"Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy bức thư tình đó thực ra cũng đáng yêu lắm mà!"
"Giọng văn rất đáng yêu mà, không biết tại sao nhiều người lại cảm thấy kì quái nhỉ!"
...
Nói đến đây mọi người bắt đầu quay ra nhìn nhau.
"Ố... Nói thế thì hai vị đại thần kia là niềm vui bất ngờ mà người theo đuổi Rosé chuẩn bị cho cô ấy chứ không phải là do Lee Hanchee chuẩn bị cho Park Hwayoung?"
"Khụ, hiểu lầm này quả hơi quá mất rồi! Ai cũng tưởng rằng là Lee Hanchee chuẩn bị cho Hwayoung đấy!"
"Ha ha ha ha... vừa nãy cô ta vui vẻ đến mức muốn lấy thân báo đáp mấy lần liền, ngay cả con cũng muốn sinh vài đứa, sau cùng còn muốn mời Rosé tới ngồi cạnh để quan sát, thế mà kết quả lại thành ra là hiểu nhầm?"
"Ôi trời ơi! Thế này thì xấu hổ quá đi mất!"
...
Danial nói xong, Park Hwayoung sững người ngồi ngẩn ra trên ghế, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dường như cho rằng vừa nãy mình đã nghe nhầm.
Cho đến khi những tiếng cười nhạo đó truyền vào trong tai của cô ta, cô ta mới không thể chấp nhận nổi sự thật mà quay sang nhìn Hanchee: "Han, hai người đó thực sự không phải do chị mời đến sao?"
Giờ phút này vẻ mặt của Hanchee cũng vô cùng khó nhìn, giọng điệu của ả ta cũng chẳng mấy tốt lành: "Hwayoung, chị vừa nãy nói rồi mà, thật sự không phải là chị! Là do em vẫn cứ không tin đấy chứ!"
Ánh mắt của Hwayoung lập tức trở nên hung ác hướng về phía của Bang Ah, đều là một đám ăn hại, thành công thì ít thất bại thì nhiều, khiến cô ta hiểu nhầm!
Bang Ah rúm ró lại trốn ra thật xa, vừa nãy còn lải nhải không ngừng bây giờ thì một câu cũng không dám nói.
'Đệt! Trách tôi được à? tôi nào đâu có biết sẽ xảy ra tình huống này chứ? Vừa nãy Hanchee nhà cô chẳng phải nghe khen cũng sướng cả tai rồi gì, một câu cũng không phản bác, bây giờ lại đổ hết lỗi lên đầu tôi?'
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hết từ Park Hwayoung sang Rosé, hơn nữa ánh mắt khi nhìn Rosé đều trở nên khác khác.
Bởi vì biểu cảm của Rosé vẫn bình thản như thường, từ lúc bước vào hội trường cho đến tận bây giờ, cho dù là bị chế giễu hay bị trêu chọc trước mặt mọi người, rồi khi nghe được những gì Danial nói, đều vẫn không thay đổi. Cô hoàn toàn không quan tâm hơn thua, thậm chí còn có phần cao thâm khó lường.
Ngạc nhiên cả nửa ngày, đến giờ vẫn còn rất nhiều người không tin nổi.
Bởi vì biểu cảm của Rosé vẫn bình thản như thường, từ lúc bước vào hội trường cho đến tận bây giờ, cho dù là bị chế giễu hay bị trêu chọc trước mặt mọi người, rồi khi nghe được những gì Danial nói, đều vẫn không thay đổi.
Cô hoàn toàn không quan tâm hơn thua, thậm chí còn có phần cao thâm khó lường.
"Lần trước sau khi nhìn thấy phòng quần áo của Rosé, tôi liền có cảm giác thế lực sau lưng Rosé chỉ sợ là sâu vô cùng, giờ quả nhiên là thế..."
"Người theo đuổi cô ấy ai cũng lợi hại!"
"Thế mà Bang Ah vẫn một mực nói Rosé đố kị với Hwayoung, rốt cuộc thì có gì hay mà đố kị chứ?"
"Đúng thế nha, người ta vẫn còn độc thân, có cả tá vệ tinh xoay quanh mà toàn hàng chất lượng cao, còn tốt hơn cả của Hwayoung ấy!"
...
Trên bục, Danial vẫn còn đang đợi Rosé bình phẩm: "Chaeyoung tiểu thư, mời cô nhận xét."
Dưới vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm Rosé nếm thử một miếng, lịch sự đáp lại: "Đây là loại kem ngon nhất, kì diệu nhất mà tôi đã từng ăn trong đời, cám ơn ngài đã lặn lội đường xa đến đây!"
"Cảm ơn lời nhận xét của cô, đây là vinh hạnh của tôi." Danial hài lòng lui xuống, bắt đầu chuẩn bị món chính cho tiệc tối.
Sau khi nhận ý tốt của Danial, Rosé liền mặc những lời xì xào bàn tán quay về chỗ của mình. Cô hất cằm nhìn Soyoung hoàn toàn sững sờ, cười trêu: "Youngie, có muốn ăn kem không?"
"Ăn? Em muốn ăn!"Soyoung thốt lên vô cùng kiên quyết.
Cô bé kích động nhìn cốc kem mà Rosé bê về, thế rồi ngây ra nhìn chằm chằm Rosé: "Chị... hai.. hai vị đại thần này... thật sự đến đây là vì chị à?"
Vẻ mặt Rosé bất đắc dĩ: "Ừ, ừ, ừ không phải là do Lee Hanchee mời đến, bây giờ có thể vui lên được chưa, ăn cái gì đó đi? Em khóc cả tối rồi đấy!"
"Chị, sao chị không nói sớm với em! Hại em khó chịu cả nửa ngày! Bao nhiêu thứ ngon mà chẳng ăn được miếng nào! Không được, bây giờ em phải mau chóng ăn mới được! Không, không, không, em không cần ăn đồ của cái gã William Fei gì đó đâu, em đợi món ngon hơn để ăn cơ! Hứ!"
Nói rồi nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào cái kem: "Nhưng mà cái kem này, em có thể ăn thật à? Nghe bảo là đắt lắm đấy!"
Rosé lấy cái thìa vàng nguyên chất chuyên để dùng đi kèm lên xúc một thìa kem nhét vào miệng Soyoung.
Soyoung tham lam hít hà hương thơm ngọt ngào xông lên khoang mũi: "Ngon quá má ơi! Thật sự là ngon chết mất thôi! Tại sao lại có thứ kem ngon như thế này vậy hả trời!"
Rosé dịu dàng nhìn khuôn mặt tròn phúng phính của Soyoung, nhưng sau đó không biết cô nghĩ gì mà trong đôi mắt chợt lóe lên sự lạnh lẽo khó phát hiện.
'Cái tên khốn khiếp... Chắc chắn là hắn đang cố ý... Đầu tiên là cố làm trò để cho mình lo ngay ngáy, sau đó lúc thần kinh mình căng thẳng nhất, lại đột nhiên cho mình một viên kẹo, làm cho tâm trạng người ta lúc lên lúc xuống, y hệt như ngồi tàu siêu tốc... Được lắm! Xoay tôi mòng mòng như thế, vui lắm à? Cmn chết tiệt!!!'
Cách đó không xa, Hwayoung nghe được toàn bộ đoạn đối thoại giữa Rosé và Soyoung, tức đến phát rồ.
Lúc này, màn cầu hôn lãng mạn của Lee Hanchee hoàn toàn là một trò cười cho bàn dân thiên hạ. Bữa tiệc này, rốt cuộc ai mới là nhân vật chính?!
Rất nhanh chóng, món ăn đầu tiên do Danial tự tay nấu đã hoàn thành. Trùng hợp nữa món này cũng giống món mà William Fei chọn vừa nãy, cũng là sò điệp sốt nấm truffle.
Mọi người quay ra nhìn nhau, bắt đầu sôi nổi tập trung vào việc ăn thử.Sau đó trên gương mặt của mọi người đều hiện lên vẻ vô cùng kì diệu...
"Dù cho tôi là một kẻ ngoài nghề, nhưng tôi cũng biết món ăn do hai vị đầu bếp hàng đầu làm ra thật sự là quá... quá... ngon!!!"
"Cũng là cùng một món, nhưng so với vừa nãy món này còn ngon hơn gấp trăm lần!"
"Thần kì, rốt cuộc là làm như thế nào vậy? Có ai có thể giải thích cho tui hiểu được không? Tui chỉ biết là ăn ngon thôi, chứ không biết là diễn tả như thế nào! Phóng viên ẩm thực vừa rồi đâu? Mau nói đi nào!"
"Đúng thế! Mau cho chúng tôi một lời phê bình chuyên nghiệp tí xem nào!"
Trong sự thôi thúc của mọi người, vị phóng viên ẩm thực có thâm niên lâu năm đó vẫn nghiêm túc nếm thử, mãi chẳng nói câu gì, sau đó "suỵt" một cái ra hiệu mọi người yên tĩnh, nhắm mắt lại nói: "Đừng làm ồn, tôi muốn ghi nhớ thật kĩ mùi vị này! Đây là cơ hội cả đời chỉ có một!"
Biểu cảm của vị phóng viên ẩm thực thật ra cũng không đến nỗi khoa trương lắm, rất nhiều đồng nghiệp của ông có mặt ở hiện trường cũng có vẻ mặt tương tự như thế.
Trong một góc, Soyoung ăn ngon đến mức tưởng như sắp bay lên trời đến nơi: "Aaaa...! Ngon quá đi mất! Em cũng muốn biết tại sao lại có thể ngon đến mức này?"
Rosé nhìn miếng nấm truffle trắng trong đĩa rồi nói: "Đầu tiên là do kĩ năng chế biến nguyên liệu không giống nhau, sự hợp tác ăn ý của hai vị đại sư dường như đã đưa món ăn đơn giản này lên đến mức độ hoàn mỹ."
"Thứ hai, đó là sự khác biệt giữa nguyên liệu, 'không bột đố gột nên hồ' thế nên nguyên liệu để nấu ăn cũng là một mấu chốt quan trọng."
"Nếu như chị đoán không nhầm, nấm truffle trắng lần này được lấy từ nơi sản sinh ra nấm truffle chất lượng nhất thế giới - Alba*, nó được gọi với cái tên rất đẹp 'Quả của Thượng Đế', sản lượng cực kì ít cũng vô cùng đắt đỏ, hơn nữa chỉ lấy những gì gọi là tinh túy nhất, hiệu quả nấu nướng vô cùng..."
*Thị trấn Alba, thuộc Piedmont, phía tây bắc nước Ý.
Soyoung nghe được mà trợn tròn cả hai mắt: "Chẳng trách lại ngon đến thế! Mẹ ơi! Em thấy những thứ em ăn hình như là vàng ấy chị ạ!" Nói rồi vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Rosé: "Chị, chị biết nhiều quá!"
Rosé cười lên: "Bởi vì chị rất thích nấu nướng, cho nên cũng nghiên cứu chút đỉnh, sau này có thời gian rảnh làm cho em ăn, nhưng chỉ sợ em đã ăn món của Đại sư thì không ăn được món chị làm!"
"Sao thế được, sao lại thế được! Đó là do tự tay chị làm mà, làm sao mà giống nhau được!"
...
Trong lúc Rosé đang nói chuyện, người bên cạnh vểnh tai lên nghe ngóng, nghe rồi đều tỏ vẻ tỉnh ngộ rồi quay sau hỏi các phóng viên để kiểm chứng.
Mấy vị phóng viên ẩm thực đều gật đầu lia lịa: "Xem ra vị tiểu thư này cũng là người trong nghề! Chẳng trách người theo đuổi cô ấy lại không tiếc tiền mà mời hai vị Đại sư hàng đầu thế giới như thế!"
Bữa cơm này ngoài trừ Park Hwayoung, Lee Hanchee và Bang Ah không thể nuốt nổi ra thì ai ai cũng đều cực kì vẻ.
Vẻ mặt của Lee Hanchee cực kì khó nhìn, bữa tiệc tối nay, vốn dĩ là do ã chuẩn bị cho Hwayoung, nhưng từ đầu đến cuối lại bị một kẻ theo đuổi vô danh nào đó cướp hết toàn bộ sự chú ý. Lee Hanchee vô thức nhìn về phía Park Hwayoung, vẻ mặt của cô ta sầm sì đến mức có thể vắt được ra nước.
Chuyện này sợ rằng có đổi thành bất kì ai đi chăng nữa trong lòng cũng sẽ để ý, dù sao cả đời này cũng chỉ có một lần cầu hôn, tất cả những sự chuẩn bị tinh tế lãng mạn nhất đều trở thành vết nhơ.
Lee Hanchee cắn răng, dường như cuối cùng cũng đã quyết định cái gì, lặng lẽ đi đến một góc khuất của khách sạn, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
"Ba, tình hình là như thế này... cho nên con muốn nhờ chú Bon Hwa tới giúp một tay, bằng không... con và Hwayoung..." Biểu cảm của Hanchee không phải dễ nhìn, có thể thấy được giọng điệu của người bên đầu bên kia cũng chẳng mấy tốt lành gì.
Trên bục cao, Park Hwayoung nhìn chằm chằm vào Lee Hanchee, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô ta đã đoán ra được Hanchee gọi điện cho ai.
Mấy hôm nay, nhà họ Lee đang đón một vị Đại thần, người sáng tạo ra Thực phủ - đứng đầu Hàn Quốc, đã từng nấu ăn cho những thành quan viên cao cấp của Anh, Pháp, Đức..., ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống lâu đời về ẩm thực, lúc còn trẻ từng đến vô số quốc gia để hỏi học nhưng mấy năm nay lại mai danh ẩn tích, rất ít khi xuất hiện. Nhưng một vị thần ẩm thực đứng đầu trong giới như vậy lại có chút quan hệ với nhà họ Lee, lúc đầu cũng nhờ có mối quan hệ với Ji Bon Hwa, Lee Hanchee mới có thể mời được William Fei đến để giúp đỡ.
Vốn dĩ với thân phận của Ji Bon Hwa, Lee Hanchee căn bản không dám có chút tơ tưởng nào, nhưng tình huống hiện tại nếu không nhờ cha ã mờiJi Bon Hwa xuất hiện không chỉ vì Hwayoung, còn là vì thể diện của ã, thậm chí còn liên quan đến thể diện của nhà họ Lee.
Sau một lúc, cuối cùng thì trên gương mặt Lee Hanchee cũng hiện lên nét cười, mà Hwayoung ở xa xa thì khẽ thở phào một hơi. Nhìn vẻ mặt của Hanchee, chắc là cha của chị ấy đã đồng ý, cũng chỉ có cha của Lee Hanchee mới có thể mới được nhân vật lớn như Ji Bon Hwa. Đó là vì thời còn trẻ cha của Hanchee ra nước ngoài du học, học cùngJi Bon Hwa, nghe nói đã từng giúp đỡ ông ta rất nhiều, chỉ cần cha chị ấy mở miệng, Ji Bon Hwa nhất định sẽ nể mặt mà giúp đỡ.
Tuy rằng tài nghệ của Ji Bon Hwa không thể so với Danial, nhưng về thân phận và sự ảnh hưởng của ông ấy thì đã không chỉ giới hạn ở phương diện nấu nướng...
Rất nhanh sau đó, Lee Hanchee quay về bên cạnh Park Hwayoung, dịu dàng nói: "Hwayoung, đừng tức giận, đợi một lúc nữa, sẽ có một niềm vui bất ngờ, chú Bon Hwa sẽ đến đây, sẽ tự mình làm món ngon cho em ăn!"
Hwayoung tràn "kinh ngạc": "Han, em làm sao có thể tức giận được chứ! Tối nay chị ấy khó lắm mới được vui vẻ một lần, em cũng không muốn so đo với chị ấy, càng không muốn tranh đua với chị ấy, chỉ cần chị ở bên cạnh em là được rồi!"
Nghe thế, Lê Hanchee ôm Hwayoung vào lòng, giọng nói càng dịu dàng: "Hwayoung, chị biết em không thích ganh đua so bì với người khác cái gì, nhưng đêm nay thuộc về em, chị sẽ không để cho bất kì kẻ nào cướp đi sự nổi bật của em, cho dù đó có là Chaengie cũng sẽ không!"
Lee Hanchee nói xong, âm thầm thở ra một hơi, khoảng thời gian trước vì chuyện của Emily, quả thật ã đã khiến Hwayoung cô đơn và chịu thiệt thòi quá nhiều, dù sao đây cũng là người con gái sau này ở bên cạnh ã cả đời, thời khắc quan trọng đêm nay phải khiến cô vui vẻ mới đúng...
Sau cùng, Park Hwayoung ngoan ngoãn gật đầu, khóe mắt nhẹ nhàng liếc về phía Rosé vẫn còn đang chăm chú thưởng thức món ngon, trong lòng thầm cười lạnh, 'Park Chaeyoung, muốn đấu với tao à!' (Bé Na à cưng còn non lắm, edit gánh gãy lưng cho Cheyoung rồi cưng yên tâm, cho cưng ê chề ở đây, lêu lêu)
...
Bữa tiệc tối nay vô cùng hot, thậm chí còn thu hút rất nhiều phóng viên tụ tập ngoài cửa khách sạn, nhưng phía khách sạn đã tạm thời tăng thêm lực lượng an ninh bảo vệ, không cho người ngoài tiến vào.
Giờ Rosé đang cùng Danial thảo luận một vài vấn đề đơn giản về nguyên liệu và nấu nướng, mà Danial cực kì hòa ái dễ gần, không hề cảm thấy phiền hà giải đáp những câu hỏi của Rosé.
"Cám ơn ngài, ngài Danial, ngài thật quá lợi hại!" Rosé trong lòng tràn đầy vui vẻ.
"Nếu như không phải sợ có người không đồng ý, có khả năng tôi sẽ nhận cô làm học trò đó nha!" Danial cười y như một lão ngoan đồng, hiển nhiên là cũng rất thưởng thức cô bạn nhỏ yêu thích nấu nướng này.
Đúng lúc Rosé đang định nói gì đó, một tiếng hừ lạnh vang lên khắp toàn trường...
"Hừ! Một lũ sính ngoại! Mấy thứ này thì có gì mà ngon? Còn chẳng bằng một nửa so với những gì lão tổ tông của chúng ta làm ra! Lịch sử ẩm thực Hàn chúng ta bác đại tinh thâm, có từ lâu đời, món ăn phong phú, món nào món nấy cũng đủ giết gọn mấy thứ đồ ăn nước ngoài này rồi!"Bang Ah lúc này đang đứng ở bàn chính, cười lạnh nói.
Vì câu này quá chói tai nên có người không nhịn được đứng ra phản bác: "Ê, người đẹp, cũng không thể nói như vậy được, đồ ăn của chúng ngon nhưng nước Pháp cũng là một đất nước nổi tiếng vì có nhiều đồ ăn ngon, chỉ có thể nói mỗi nơi một vẻ thôi, ai cũng có sở trường riêng!"
"Thế thì các người vẫn chưa được nếm những món ăn cao cấp nhất của Hàn rồi, nếu không để xem các người còn có thể nói vậy được nữa không!" Bang Ah khinh khỉnh liếc mắt về phía Rosé.
"Chính vì có nhiều người sính ngoại như các người, nên đồ ăn của lão tổ tông chúng ta mới từ từ tuột dốc đấy! Đồ của nước mình thì không ủng hộ, lại cứ đi sùng bái đồ của nước người ta! Nông cạn! Quá nông cạn! Không chỉ là nông cạn, mà còn mất hết cả thể diện!"
Rosé nheo mắt lại, không cần nghĩ cũng biết là chiêu trò mới của Park Hwayoung...'Quả nhiên, với tính cách của nó, sao có thể dễ dàng cam tâm như vậy được.'
Món quà bất ngờ YN đã đượt tiết lộ, thế nên Rosé cũng không cần lo ngay ngáy nữa, cô cũng không thấy áp lực gì nữa cả, chỉ nhàn nhã vừa ăn vừa xem bọn họ gây sức ép với nhau...
Bầu không khí ban đầu vốn rất tốt, không ngờ lúc này Bang Ah lại ầm ầm lên, nên mọi người cũng tỏ ra hơi ngại ngùng. Đặc biệt hai vị đầu bếp người nước ngoài đều là người giỏi tiếng Hàn, thế nên trong phút chốc sắc mặt của họ cũng không được tốt lắm.
"Đêm nay là tiệc lễ đóng máy của chúng ta! Phim chúng ta đóng là phim Hàn Quốc! Tại sao lại mời hai đầu bếp nước ngoài về! Thật nực cười!" Bang Ah vẫn tiếp tục trào phúng.
Park Hwayoung ở bên cạnh tỏ ra rất thỏa mãn, đắc ý nhìnRosé, bất giác cười lạnh. Mọi chuyện đang trên đà thuận lợi, tiếp tới đây, 'Rosé sẽ trở thành đối tượng bị đả kích rồi Ji Bon Hwa tới chúc mừng nữa là vừa đẹp. Đêm nay, vẫn sẽ là một đêm vô cùng hoàn mỹ!'
Dần dần cũng bắt đầu có người tán đồng với ý kiến của Bang Ah, trầm ngâm nói: "Thật ra thì cô Bang Ah nói cũng có lí, đầu bếp đỉnh cao của nước ta quả thật rất giỏi, hoàn toàn không hề thua kém hai vị ngoại quốc kia chút nào! Riêng nói về Ji Bon Hwa thôi, thân là người sáng lập ra Thực phủ - đứng đầu toàn quốc, từng được lãnh đạo cấp cao các nước mời về cũng đủ để chứng minh đầu bếp Hàn Quốc chúng ta mới là đỉnh của đỉnh, không hề thua mỹ thực phương tây tẹo nào rồi!"
"Không chỉ Ji Bon Hwa, còn cả nhân vật truyền thuyết trong giới đầu bếp Hàn là ngài Jae Chun Ae, tổ tiên của ngài ấy trước đây đều là ngự trù, chuyên làm ngự thiện cho hoàng đế, lưu truyền đến đời ngài ấy, trù nghệ cũng đã được cải thiện vượt qua cả tổ tiên, ngày càng tuyệt vời hơn, có nói xuất thần nhập hóa cũng chẳng ngoa, thậm chí còn được Nữ hoàng Anh tôn vinh!"
"Thì đó, ngài Jae Chun Ae quả thật là nhân vật cấp truyền thuyết, có điều muốn mời ngài ấy căn bản đó là chuyện không có khả năng."
"Tôi không nghĩ vậy, tinh hoa lãng mạn của phương Tây, món ăn Hàn khó có thể bì được!"
"Nói bậy! Đồ ăn tây tuy đẹp nhưng lạnh lẽo, làm gì có hương vị tình người như đồ ăn Hàn chúng ta chứ!"
Nói qua nói lại, hết người này tới người khác lại đứng ra làm đại diện phát ngôn ủng hộ đồ ăn tây và đồ ăn tàu, không chỉ những người gọi là biết về ẩm thực, mà ngay cả những người không biết cũng đều vì tình đoàn kết yêu nước mà nhao lên. Thế là người tham gia tranh luận càng ngày càng đông, cuối cùng tất cả đều lao vào cãi nhau lộn tùng phèo cả...
Người lúng túng nhất ở đây vẫn là Wiliam Fei, vì anh vừa hay lại là người có dòng máu của cả hai nước, không biết nên nói giúp bên nào. Thấy hai bên bắt đầu cãi nhau, thời cơ đã tới, mọi thứ đã sẵn sàng, Park Hwayoung từ đầu tới cuối chưa hề ra mặt lúc này mắt bỗng lóe sáng, sau đó liền liếc mắt giục Bang Ah.
Bang Ah lập tức hiểu ý, đứng dậy nói: "Ai giỏi hơn, giờ cứ PK một ván không phải là biết ngay sao? Rosé tài giỏi như thế, ngay đến cả ngài Danial đây cũng có thể mời được, giờ có mời thêm đầu bếp Hạ Tín chắc cũng đơn giản thôi nhỉ?"
"Đúng đấy! Để Rosé đi mời đi! Đúng là nhất cử lưỡng tiện!"
"Như thế thì mọi người cũng không cần phải cãi nhau nữa, ai thắng ai thua là rõ ngay thôi mà!"
...
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt của mình về phía Rosé.
Rosé vẫn tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ, không có bất cứ lời hồi đáp nào.
Thấy Rosé không nói gì, Bang Ah được đà lấn tới: "Rosé, thế nào? Người này là do cô mời tới, giờ mọi người vì người cô mời đến mà cãi nhau, cô cũng không thể cứ nhìn rồi mặc kệ thế chứ?"
"Đúng đấy, bữa tiệc đang yên đang lành tự dưng nhốn nháo cả lên, làm mọi người mất hết cả vui!"
"Người theo đuổi Rosé nhiều như vậy, cứ gọi một cuộc điện thoại, chắc cũng phải có người có cách chứ nhỉ?"
Soyoung yếu ớt kéo góc áo Rosé: "Chị Chaengie, người theo đuổi chị liệu có nghĩ được cách nào mời ngài Ji Bon Hwa tới đây không?"
Nghe vậy, Rosé liếc nhìn Soyoung, nhét cho cô một quả anh đào, khẽ nói: "Soyoung, củ cải hay cải xanh là quyền tự do của mỗi người, thích ăn củ cải thì cải xanh sẽ thành hàng chất lượng kém sao, ai thích ăn gì thì để người ta tự đi mời, chúng ta chỉ cần ăn vui vẻ là được!"
"Dạ..." Soyoung nửa hiểu nửa không, tuy không hoàn toàn hiểu được ý của Rosé, nhưng cô vẫn gật đầu, cẩn thận nghĩ lại, vừa xong mình đúng là có hơi ảo tưởng rồi, Ji Bon Hwa là người phương trời nào, trong giới đầu bếp Hàn, ông chỉ đứng sau mỗi Jae Chun Ae, muốn mời là mời sao? Chỉ một ngài Danial thôi đã khó hơn lên trời, giờ lại phải đi mời Ji Bon Hwa nữa, căn bản là không thể thực hiện được.
"Thế nào, Rosé, người theo đuổi cô có bản lĩnh như vậy, tiện thể thì bảo hắn mời ngài Ji Bon Hwa tới đây, để chúng tôi mở rộng tầm mắt xem nào!"
Lúc này, sau khi nghe thấy lời đề nghị của Bang Ah, không ít người cũng phụ họa theo, có điều đa số vẫn cảm thấy đây là chuyện không thể nào...
"Đùa gì chứ, mời được Danial đã đủ khó rồi, giờ còn muốn mời cả Ji Bon Hwa?"
"Huống hồ còn là mời ngay người ta tới đây, còn chẳng đặt hẹn trước, thôi nằm mơ đi! Các người tưởng đang gọi taxi thích vẫy lúc nào thì đến lúc đó chắc! Người theo đuổi Rosé có thể có chút gia thế, nhưng cũng không khoa trương đến mức độ này đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro