Đem cô trói lại làm quà biếu cho La Đổng?
Joo Hee Seong thăm dò được rằng tối nay Lisa sẽ tham gia một buổi tiệc rượu của các doanh nhân.
Gã ta liền chạy tới thật sớm, cố ý làm cho mấy người vào trước, kết quả đúng như gã ta dự tính, Lisa dầu muối đều không ăn.
Thật vất vả mới kiếm được một bộ tranh chữ cổ có giá trị trên trời mà Lisa cũng không thèm nhìn một cái, đưa đến một tiểu cô nương tươi ngon mọng nước còn trinh nguyên thì biểu tình của người ta cũng không khác gì đang nhìn mớ rau nát.
Đang nóng nảy bất an, cuộc điện thoại mà ông ta vẫn luôn chờ rốt cuộc cũng tới.
"Này, sao bây giờ mới gọi tới, chúng mày làm xong chưa?"
"Đã xong, chúng tôi đang trên đường!"
"Nhanh lên một chút! Trong mười phút phải đem người tới đây! Phòng số 808, đừng có mà đưa nhầm!"
"Yên tâm, nhất định sẽ đưa đến đúng lúc! Chậc, Chu tổng, ông tìm cô gái hấp dẫn thật đấy, hai chúng tôi cũng động tâm rồi đây!"
"Hai thằng chúng mày dám động vào cô ta thì đừng nghĩ cầm được tiền! Con đàn bà này có chỗ phải dùng! Một cọng lông cũng không được thiếu!"
...
Đối diện cách đó không xa, Lisa đang ngồi trên ghế chân cao, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, sau đó sửa lại ống tay áo, nhìn bộ dáng như muốn rời đi.
Lúc này, trong hồ bơi đột nhiên nhô ra một người đàn ông, anh ta hất tóc một cái khiến văng lên một ít bọt nước mát lạnh, làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh mê người, phía trên rốn là cơ bụng sáu múi khiến vạn người đàn ông hâm mộ thèm khát...
Người đàn ông dùng bàn tay ướt nhẹp túm lấy bắp chân của người đang muốn rời đi, bất mãn nói: "Này này này, Lalisa, tối nay tốt xấu gì cũng là tôi đứng ra tổ chức, cậu để cho chút mặt mũi không được sao? Mới được nửa tiếng đã đi? Hơn nữa đây là tiệc rượu, tiệc rượu! Cậu ngay cả nửa hớp rượu cũng chưa uống đã muốn đi? Nhiều rượu ngon với mỹ nhân như vậy mà không thể níu chân được cậu sao?"
"Buông tay!" Lisa hơi nhíu mày, vẻ mặt như thể chỉ cần thêm một giây nữa thôi là sẽ đạp anh ta gãy xương.
Lúc này, Hansin bưng ly rượu đến, cười hì hì nói: "Anh Jung Kook, anh không thấy tâm tư của chị em không để ở đây sao, có thể ở đây nửa tiếng đã là cho anh mặt mũi lắm rồi đó!"
Jeon Jung-kook bám vào bờ, trên mặt là vẻ cà lơ cà phất: "Tâm tư cậu ta không ở đây vậy thì đang đặt ở trên người ai? Cậu ta làm gì có tình nhân nào?"
Hansin làm bộ kinh ngạc đến rớt cả mắt hừ hừ nói: "Ai nói không có, có rồi nha!"
"Cái gì? Thật là quá đáng!" JungKook kinh ngạc, "rào" một tiếng, nhảy thẳng từ hồ bơi lên, vẻ mặt như thể bị phản bội nói: "Yahh!! Lalisaaa! Đã nói làm anh em cả đời có nhau, ai phá luật trước sẽ làm chó mà?"
Lisa không đổi sắc mặt liếc anh ta một cái: "Tôi không nhớ là đã đáp ứng cái chuyện nhàm chán như vậy."
Hansin không nhịn được nói: "Anh JungKook, anh muốn làm lãng tử cô đơn thì kệ anh, nhưng chị của em là người có con nha, phải có trách nhiệm tìm mẹ cho con chị ấy chứ!"
"Người đàn bà kia là ai?" Chân mày Jung Kook nhíu chặt, hỏi.
Lisa lại đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt đã cực kì thiếu kiên nhẫn, trực tiếp sải bước đi về phía trước, thẳng thắn coi thường anh ta.
"Mẹ kiếp! Dám xem thường tôi! Quả nhiên dính hơi gái vào là quên anh em luôn!" Jung Kook đứng đằng sau tức giận mắng.
Lisa đi, Hansin cũng chạy theo, so với tiệc rượu nhàm chán này thì cô muốn xem chị mình tán gái như thế nào hơn.
"Hắc hắc hắc, chị về gấp thế là để đón sinh nhật với chị dâu sao? Mau nói cho em, chị chuẩn chị bất ngờ gì cho chị dâu thế? Em sẽ góp ý cho chị một chút!"
Hansin đang không ngừng lảm nhảm phía sau Lisa, đột nhiên đâm vào một "quả cầu thịt" không biết từ đâu lao ra.
"La đổng! Han tổng!" Người này đầu đầy mồ hôi, xem ra là vội vàng chạy theo.
Hansin nhướng lông mày: "Í, là Joo đổng à! Ông vội vàng thế là có chuyện gì sao?"
"Tôi... tôi tìm La đổng!" Joo Hee Seong dùng khuôn mặt nịnh nọt nhìn về phía Lisa, hai tay kính cẩn dâng lên một tấm thẻ phòng bằng kim loại: "La đổng, đây là một chút thành ý của tôi, xin ngài nhận lấy!"
Ý tứ rất rõ ràng, ông ta chuẩn bị sẵn cho Lisa một người đàn bà đang ở trong phòng.
Lisau lúc này cũng lười khách sáo với bất kì người nào, để tránh đối phương dây dưa mất thời gian liền trực tiếp nhận lấy tấm thẻ rồi sải bước đi về phía trước.
Joo Hee Seong thấy chị nhận thì thở phào một cái, nhưng lại lo lắng chị không thèm đến đó.
Hansin vẻ mặt mập mờ: "Oa! Diễm phúc của chị đúng là không ít nha! Lần này Joo Hee Seong bị chị ép căng như thế nhất định sẽ dốc hết tâm tư ra lấy lòng chị rồi, chắc chắc người phụ nữ ông ta tìm cho chị cũng không phải bình thường đâu! Chị muốn hay không? Ây, chị đã có chị dâu rồi nên chắc chắn không thèm đâu nhỉ? Thế chị cho em thẻ phòng này đi, em đang tò mò không biết Joo bụng phệ đó tìm đại mỹ nhân nào tới?"
Đầu ngón tay Lisa khẽ nhúc nhích, một giây sau thẻ phòng kia lập tức bay về phía Hansin.
Hansin chuẩn xác dùng hai ngón tay bắt được, vui vẻ nói: "Vậy em đi nha!"
"Ý, 808, phòng Tổng thống cơ đấy!" Hansin cầm thẻ phòng, rên rỉ hát, vui sướng chạy về khu phòng nghỉ của khách sạn.
Thang máy đi thẳng lên tầng chót, Hansin đút tay trong túi, đi về phía căn phòng cuối hành lang.
"Tít" một tiếng - cửa phòng được mở ra.
Trước khi mở cửa, Hansin còn xoắn xuýt, 'ta đây chỉ tò mò nên muốn chạy tới xem thôi, nếu lát nữa người phụ nữ trong kia si mê mình quá, không cho mình đi thì phải làm sao bây giờ?'
Mặc dù anh theo chủ nghĩa độc thân nhưng cô cũng là loại người đứng đắn, chỉ chấp nhận mối quan hệ yêu đương đàng hoàng thôi nha.
"Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Đập vào mắt Hansin là một chiếc giường kingsize được rải cánh hoa hồng khắp nơi, trên giường có một người phụ nữ đang nằm, giữ những cánh hoa có thể thấy loáng thoáng chiếc váy ngủ mỏng tang, còn có đôi chân dài trắng nõn...
'Chỉ bằng đôi chân trần này thôi cũng đủ khiến cho bất kì ai cũng nổi lên ham muốn, lần này Joo bụng phệ quả nhiên đã hạ hết vốn liếng!'
Hansin vừa nghĩ vừa tiến thêm hai bước, sau đó, cô thấy được khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường...
Mặc dù đôi mắt người ấy bị che lại bởi một dải lụa màu trắng, nhưng Hansin chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người này là ai 'ÔI MẸ ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!'
Hansin như thể nhìn thấy một con mãnh thú mà bị dọa cho hết hồn, giật bắn cả người về phía sau, cơ thể đụng phải cánh cửa kêu "rầm" một tiếng.
Ngay sau đó, Hansin cuống cuồng đóng và khóa cửa phòng lại, rồi lập tức chạy như điên xuống lầu.
Chạy một mạch đến khu để xe, vừa vặn thấy Lisa lái xe tới, vì vậy liền bay qua cản đường.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, Lisa may mắn kịp thời dừng xe lại, sắc mặt cực kì khó coi.
Hansin vỗ vỗ cửa kính xe kêu "bang bang", sau đó trước khi Lisa kịp mở miệng mắng mình thì đem Lisa kéo ra ngoài, bộ dạng như cháy nhà đến nơi rồi: "Chị, mau đi với em!"
"Chuyện gì?"
"Hết sức khẩn cấp! Hết sức khẩn cấp! Chị đi với em thì biết!"
"Bây giờ đối với chị mà nói thì chỉ có một việc quan trọng."
"Em biết chị chỉ muốn chị dâu, chuyện này cũng liên quan đến chị dâu mà!"
Vì vậy Lisa lập tức đi theo.
Cứ như vậy, hai người vội vàng chạy tới phòng 808.
Lisa quét mắt nhìn cánh cửa, trên mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh, ánh mắt tỏ ý, tốt nhất là Hansin nên cho chị một lời giải thích hợp lí, tự nhiên mang chị tới đây làm gì?
Hansin vuốt mặt, "tít" một tiếng mở khóa điện tử: "Tự chị vào mà xem."
Lisa nghe vậy hơi biến sắc, chẳng lẽ bên trong là...
Giây kế tiếp, Lisa đưa tay ra đẩy cánh cửa, sau đó liền ngốc luôn tại chỗ.
Một cơn lạnh lẽo kinh người lập tức tràn ngập, đóng cửa quay qua với ánh mắt giống như lưỡi dao bắn về phía Hansin đang đứng một bên: "Em nhìn?"
Hansin sợ hãi dán vào bên cạnh cửa, yếu ớt nói: "Em không nhìn làm sao biết đấy là chị dâu!? Không phải ngay cả em mà chị cũng muốn ăn dấm đấy chứ? Vẫn có cánh hoa che mà, em chẳng thấy được gì đâu mà! Nói cho cùng nếu không phải em tò mò phát hiện ra cô ấy thì ai biết tối nay cô ấy sẽ thế nào, em cũng có công có được hay không? Trừ Mingie ra thì chị tìm đâu ra được công thần tương trợ như em hả, em..."
Lisa: "Cút!"
"Tạ... tạ... ơn Chúa phù hộ!" Hansin tránh được một kiếp vội vàng chạy đi.
Các cụ đã bảo hiếu kì hại chết mèo, thế mà Hansin đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc đến vạn lần vẫn không đổi được thói hư tật xấu!
Hansin đi rồi, Lisa lập tức khóa cửa phòng, sau đó ngây người đứng cách chiếc giường kia mười bước chân.
Giường lớn trắng tinh, cánh hoa đỏ tươi, cơ thể nửa che nửa hở của cô gái dưới lớp vải lụa nhẹ nhàng run run, chiếc váy bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào thân thể, ngôi chân mượt mà trắng nõn như ngọc bởi vì đang hoảng sợ mà co lại vô cùng đáng yêu...
Khung cảnh này đối với một người đã phải "ăn chay" đã lâu như Lisa chả khác nào một khảo nghiệm tàn khốc!
Chị cảm thấy cổ họng mình càng ngày càng khô, cổ áo thít chặt đến không thở nổi, vì vậy đưa tay thô lỗ kéo cà vạt ra.
Chắc vì hành động của chị phát ra tiếng vang hơi lớn, nên cô gái trên giường lập tức bị dọa, bắt đầu run rẩy, hơn nữa còn cố gắng xê dịch từng khoảng nhỏ ra phía rìa của chiếc giường. Nhưng dường như cô đã bị bỏ thuốc, trên người đến một chút sức cũng không có nên cả nửa ngày cũng chỉ di chuyển được không tới hai cm, không những thế còn mệt đến khuôn ngực phập phồng thở dốc kịch liệt, mồ hôi làm ướt cả phần tóc mai.
Một màn này giống như một giọt nước rơi vào giữa chảo dầu sôi.
Lisa giống như bị đầu độc vậy, bước chân hoàn toàn không chịu khống chế của bản thân mà từng bước từng bước đi về phía chiếc giường kia, cho đến khi đứng trước mép giường.
Cô gái nhạy bén cảm giác được có người đang đứng cạnh mép giường, hàm răng dùng sức như muốn cắn nát đôi môi, càng dùng sức dãy giụa muốn thoát khỏi đây.
Lisa hoảng hốt, chậm rãi đưa tay về phía cô.
Ngón tay chai sần cuối cùng cũng được như nguyện mà chạm vào làn da đã ước muốn từ lâu, nhiệt độ nóng bỏng kia như muốn lần theo ngón tay mà đốt cháy cả người chị.
Nhưng mà, đột nhiên, đầu ngón tay bỗng truyền đến một cảm giác đau đớn bén nhọn.
Là cô gái đang ra sức cắn ngón tay chị.
Rất nhanh, đầu ngón tay thấm ra một chút máu đỏ tươi. Nhìn đôi môi đỏ thẫm của cô gái đang ngậm lấy ngón tay của chị, thì đau đớn kia tựa như biến thành khoái cảm.
Lisa cảm thấy mình sắp điên rồi!
Đau đớn không khiến chị thanh tỉnh, nhưng mà nỗi tuyệt vọng trên khuôn mặt cô khi cắn chị, nó giống như một trận mưa như thác đổ đội từ trên đỉnh đầu chị xuống, khiến chị tỉnh táo lại.
'Đáng chết! Rốt cuộc mình đang làm cái gì???'
Biết rõ lúc này cô đang sợ đến mức nào, biết cái cảm giác chìm trong bóng tối lâu chừng nào là càng dày vò thêm bấy nhiêu!
Lisa nhanh tay cởi dải lụa đang che mắt cô ra.
Lông mi của cô gái run rẩy kịch liệt, sau đó chậm rãi mở mắt ra giống như động tác chuẩn bị tỉnh lại của một mĩ nhân đã say giấc ngàn năm...
Khoảnh khắc đôi đồng tử trong veo, tuyệt vọng phản chiếu bóng dáng người bên cạnh. Đầu tiên thì sững sờ mê mang, sau đó lập tức tràn ngập hơi nước trở thành những giọt nước mắt rơi tí tách khỏi hốc mắt, từng giọt lại từng giọt, giống như vô tận....
"Chaeyoung..." Lisa trở nên luống cuống vô cùng khi thấy nước mắt của cô: "Sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Xin lỗi, tôi tới muộn... Em đừng khóc... Tôi đưa em tới bệnh viện... Em... đừng khóc nữa được không..."
Tim chị như thể sắp ngừng đập.
Hai mắt Rosé đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy ra, cô cố gắng vươn tay ra, nhưng nhấc lên được một nửa lại rơi xuống. "Muốn đứng dậy phải không?" Lisa lập tức khuỵu người xuống đỡ cô ngồi dậy.
Đang định đỡ cô xuống giường, cánh tay cô bỗng vòng lấy ôm cổ chị, đầu vùi chặt vào vai, khóc run cả người, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo chị, từ cổ chảy dọc xuống...
Tim Lisa như bị dao cắt, chị vươn bàn tay to lớn của mình chạm vào cô như chạm vào thủy tinh dễ vỡ, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Đừng sợ... không sao nữa rồi... không sao... xin lỗi... xin lỗi..."
Vì bị kinh hoàng và hoảng sợ cực độ, Rosé khóc hơn mười phút mới dừng lại được. Sau đó lại thút thít, chốc chốc lại nấc lên.
Lisa giúp cô thuận khí, vì sợ sẽ làm cô sợ, nên cả người chị cứng đờ chẳng dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Rosé cũng bình tĩnh lại được, giọng cô khản đặc, vừa mềm yếu lại vừa bất lực chưa từng thấy nói bên tai chị: "May mà là chị..."
'Cô ấy nói, may mà là mình.'
Bốn chữ này đánh thẳng vào tim chị, vọng lại một tiếng. Không biết từ khi nào, cô gái của chị đã tin tưởng chị đến vậy, ngay đến cả bản thân Rosé cũng không phát hiện ra điều này.
Rosé gắng gượng cười khổ, cô thút thít nói: "Lalisa, chị không biết hôm nay tôi đã trải qua chuyện kinh khủng đến thế nào đâu... Trước khi thấy chị... tôi gần như hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới này rồi..."
Cô luôn nghĩ rằng bản thân rất kiên cường, cô những tưởng không có gì có thể đánh ngã cô được nữa, nhưng khi chuyện 5 năm trước lại sắp xảy ra một lần nữa, cô lại cảm thấy không chịu đựng được nữa mà sụp đổ.
Trước đây cô từng nghĩ, kể cả Joo Hee Seong không tự mình dùng, vậy nhất định cũng sẽ tặng cho ai đó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kẻ lăn lộn cùng Joo Hee Seong chắc chắn sẽ là một gã càng đáng kinh tởm hơn.
Nhưng lúc này đây, cô thấy thật may mắn vì cô đã đoán sai, không ngờ người mà tên Joo bụng phệ muốn lấy lòng lại là La đại boss.
Đôi đồng tử Lisa lướt qua một tia sát ý, nhưng chị vẫn nói với cô rất nhẹ nhàng: "Xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến em, tối hôm đó vốn dĩ chỉ muốn giải vây cho em, không ngờ lại khiến Joo Hee Seong sinh ra hiểu lầm, tôi không ngờ hắn sẽ làm ra chuyện này."
"Sao trách chị được, chị chỉ muốn giúp tôi thôi mà." Rosé nói xong mới phát hiện mình vẫn còn đang bám dính vào người ta, cố gắng ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, làm áo chị bẩn mất rồi."
Cô ngồi đó, trên mặt toàn vệt nước mắt, mất đi sự che chắn của cánh hoa, chiếc váy mỏng quả thật chẳng khác gì không mặc, không thể che đậy được gì hết.
Lisa ho nhẹ một tiếng, tránh đi tầm mắt: "Không sao. Đó là vinh hạnh của nó!"
Rosé vừa ngồi thẳng dậy liền lảo đảo, Lisa vội đỡ lấy cô: "Em vẫn ổn chứ? Để tôi đưa em tới bệnh viện?"
Mặt Rosé đỏ bừng, lắc đầu: "Loại thuốc này có tới viện cũng vô ích thôi! À... Chuyện này... Lisa, tôi có thể nhờ chị một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Lisa theo bản năng căng cứng thần kinh.
"Miếng vải bị mắt... có thể bịt lại cho tôi được không?" Rosé nhỏ giọng cầu xin.
Trên mặt Lisa thoáng chút kinh ngạc: "Tại sao?"
Rosé bất đắc dĩ nói: "Vì... để... nhắm mắt làm ngơ mà!"
Tuy Rosé nói câu này rất khó hiểu, nhưng Lisa lại hiểu ngay tắp lự, chị "khụ" nhẹ một tiếng, nhấc mảnh vải trắng ném dưới đất lên, nhẹ nhàng buộc lại cho cô.
Khoảnh khắc Lisa tới gần, ngọn lửa trong người Rosé bỗng bùng lên, cô vội đọc thầm "không tức là sắc, sắc tức là không", mãi tới khi chị tách ra một khoảng cách an toàn, trước mắt là một mảnh tối đen, sự rối loạn trong cơ thể mới từ từ lắng xuống.
Nếu là tên bỉ ổi, ghê tởm Joo bụng phệ đó có tới cũng coi như xong thôi, nhưng người tới lại là Lisa, đối với chất kích thích trong người cô mà nói, Lisa quả là một chất xúc tác càng khiến cho thuốc có hiệu quả vô hạn, sẽ sinh ra phản ứng hóa học mất mạng thôi.
"Được chưa?" Lisa hỏi.
Rosé gật đầu, "Còn một chuyện nữa phải phiền đến chị, giờ cả người tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, có thể đưa tôi vào nhà tắm được không? Tôi tắm nước lạnh một chút là được!"
"Đợi chút, để tôi đi chuẩn bị nước cho em trước."
"Cảm ơn."
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, trong căn phòng tĩnh mịch càng nghe thấy rõ.
Cũng trong tình trạng mắt không nhìn thấy gì, nhưng lần này cô lại cảm thấy yên tâm vô cùng. Một lát sau, tiếng nước chảy dừng lại, bên tai truyền tới tiếng bước chân.
"Có đi được không?" Lisa hỏi.
"Chắc là được, chị đỡ tôi một chút là không sao hết."
Lisa đưa tay ra đỡ lấy cô, hơn nữa còn chu đáo giữ một khoảng cách nhất định, chỉ có tay là chạm vào người cô.
Khi cơ thể hoàn toàn chìm vào làn nước mát lạnh, Rosé phát ra một tiếng thở thoải mái, "Ưm..."
Lisa thoáng căng thẳng: "Vậy tôi ra ngoài trước, em có chuyện gì thì gọi tôi, nhưng không được ngâm lâu quá đâu nhé, cẩn thận cảm đấy."
"Ừm."
Lisa quay người rời đi, dáng vẻ gấp gáp và chật vật như muốn bỏ trốn tới nơi.
Sau khi ra ngoài, chị mở cửa phòng khách sạn ra, chỉ thấy một người vì mất thăng bằng mà ngã cái "bụp" vào trong.
Hansin lồm cồm bò dậy, phủi mông, đồng thời dáo dác nhìn vào: "Khụ, ha ha... Em chỉ không yên tâm hai người... không yên tâm mà thôi... Tuyệt đối không có ý nhiều chuyện gì đâu..."
Lisa trưng ra vẻ mặt biết thừa cậu ta đã nấp ở cửa từ trước, lạnh lùng mở miệng: "Mang tập tài liệu trong xe lên đây cho chị."
Hansin miệng há hốc hình chữ O: "Chị à, chị có lầm không đấy? Vào lúc này mà anh còn muốn xem giấy tờ? Rốt cuộc chị có thật là không mắc chứng Vô cảm không?"
Lisa tàn khốc đảo mắt qua: "Có cần chị chứng minh cho em thấy không?"
"Không không không, không cần đâu! Em đi ngay! Đi ngay đây!" Cách chứng minh của chị chắc chắn là một trận đòn rất dã man mất.
Sau khi mang tài liệu lên, Hansin nghe thấy tiếng nước thấp thoáng phía trong, cô thở dài tuyệt vọng, vô cùng đau đớn nói: "Tắm nước lạnh làm quái gì chứ? Chị tự mình làm giải thuốc cho cô ấy có phải hơn không? Thật quá là lãng phí! Phí quá đi mất!"
Lisa: "Em đi được rồi đấy."
"Thật ra em không muốn rời đi đâu, em muốn ở lại, ở lại bên chị từng xuân hạ thu đông..." Hansin vừa hát vừa bịn rịn chuồn mất.
Sau khi về phòng, Lisa cố gắng lờ đi bóng người thấp thoáng trên cửa kính nhà tắm, tập trung dồn hết sự chú ý của mình vào đám giấy tờ trên tay.
Ừm, hiệu suất làm việc cũng cao đấy... Nửa tiếng mà xem được có hai trang...
Đúng lúc này, trong nhà tắm truyền ra tiếng gọi dồn đập của Rosé: "La...Lisa"
"Lisa! Lisa!"
Lisa vội quăng đống đồ trong tay đi rồi chạy tới trước cửa phòng tắm: "Chaeyoung, sao thế?"
"Lisa!"
"Tôi ở đây."
"Chị vào đây đi!"
"..." Vào đó?
"Mau lên! Mau lên mau lên! AAA..."
"Em... rốt cuộc em bị làm sao?" Giọng Lisa ngày càng khẩn trương, nhưng chị không dám tùy tiện đẩy cửa vào.
"Chân tôi bị chuột rút rồi! Mau giúp tôi một tay với! Aiyo..."
"..." Lisa đỡ trán, vừa thở phào vừa bất lực, vội đẩy cửa vào.
Vì là nước lạnh nên bên trong không có hơi nước, quần áo trên người cô sau khi bị ướt thì hoàn toàn nhìn thấu được hết, yết hầu Lisa hơi chuyển động, tuy chị không bị bỏ thuốc nhưng mức độ dày vò lúc này cũng không thua Rosé là mấy.
"Lisa... Lisa?"
Rosé thúc giục kéo thần trí chị quay về, Lisa vội đi tới: "Chân nào?"
"Chân phải, chân bên phải!" Rosé đau trắng bệch cả mặt.
Lisa cũng không để ý nhiều như vậy, chị nắm chặt lấy một bên mắt cá chân của cô, tay còn lại tì vào đùi, dùng sức mát xa cho cô.
"Được chưa?"
"Không được không được! Vẫn còn rút! Chị mạnh thêm chút nữa đi!"
"Giờ thì sao?"
"A! Đau! Nhẹ thôi!"
"Hiện tại đã được chưa?"
"Sắp rồi, sắp được rồi..."
"Ưm... nhẹ chút...ưmmm!"
...(~.~ Quá mờ ám rồi nhưng mà là xoa cái chân thôi)
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cả người Lisa ướt đẫm mồ hôi, chị sức cùng lực kiệt nhẹ nhàng đặt chân cô về chỗ cũ.
Ngay sau đó, chị bỗng chú ý thấy trên người và trên chân cô có mấy vết lằn đỏ gai mắt, sắc mặt liền lạnh xuống: "Trên người em bị làm sao vậy? Joo Hee Seong làm?"
"Người tôi?" Rosé theo phản xạ sờ xuống chỗ còn ân ẩn đau trên chân mình: "Chị bảo chỗ này à? Mấy chỗ này là do hôm nay tôi có mấy cảnh đánh nhau lên nên bị lằn vào ấy mà."
Nghe vậy sắc mặt Lisa mới dịu xuống, nhưng chị lại lập cau mày lại: "Để tôi đi mua thuốc cho em."
Nói rồi, chị lo lắng nhìn cô: "Em không được ngâm nước nữa, cứ như vậy sẽ bệnh đấy."
Rosé vô thức rụt lại vào trong nước, cô đưa 10 ngón tay ra: "Mười phút, cho tôi thêm mười phút nữa, vốn dĩ tôi sắp ổn rồi, chị vừa vào một cái lại..."
Lisa: "....." Được rồi.
Chị ra khỏi phòng tắm, sau đó lại mở cửa phòng.
Quả nhiên, Hansin lại lăn lông lốc vào.
Lisa: "..."
Hansin: "..."
Hansin bò dậy trong vòng đúng một giây, cúi gập người xuống: "Em xin lỗi chị, em đi ngay đây!"
"Đợi chút, đi mua thuốc cho chị." Lisa gọi lại.
"Thuốc gì?" Hansin quẫy cái đuôi lớn, vẻ mặt mờ ám.
"Thuốc gì mà lúc bị thương dùng ấy."
Mắt Hansin nhất thời sáng như bóng đèn: "Chị, cuối cùng chị cũng phát huy rồi?"
Lisa không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn.
Hansin: "Xin lỗi, em sai rồi, nếu chị muốn phát uy, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy được. Em xin lui ngay đây!"
Không đến năm phút, Hansin đã mua xong thuốc chạy lên, hất mặt nói: "Chị, hay là chị cho em cứ đứng canh ngoài cửa đi, để tiện lúc nào cũng có thể chạy việc cho chị?"
"Nếu để chị thấy em lần thứ ba..." Vậy hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng đấy...
Hansin đành tiếc nuối thở dài, sau đó lại "hề hề hề" móc từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật: "Chị, vừa xong em tiện nên mua cái này, chắc chắn tốt hơn loại khách sạn tặng kèm, chị quả thật không cần sao? Ái..."
Hansin trực tiếp bị đạp thẳng ra ngoài.
....(>,<) không cần nói chắc các bác hiểu bé Sin nhà mình đưa cô Li gì rồi đúng khum!!! :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro