Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệch! Chả lẽ em chỉ đáng giá một đĩa xôi sườn sao?

Nam Eun Sang uống liền ba chai bia rồi mới chậm rãi nói: "Tôi với Sin Guk là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên với nhau, tình cảm của chúng tôi tiến triển rất thuận lợi dường như không có bất cứ một trắc trở nào, cứ thế mà kết hôn thôi. Sau khi cưới thì sinh hoạt cũng rất ngọt ngào. Tính tình tôi hay nóng nảy nhưng anh ấy vẫn rất bao dung tôi, còn chiều tôi hơn cả ba mẹ tôi nữa. Mấy cái trò xã giao kia cũng chỉ là gặp dịp thì đi, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra cái gì."

"Anh ấy rất tốt, thật sự rất tốt... Tôi cũng không hiểu tại sao lần này anh ấy lại như bị quỷ ám như vậy, bị một con hát ở quán bar làm cho u mê như vậy... thậm chí còn muốn ly dị tôi..."

"Lúc phát hiện ra chuyện của bọn họ, tôi đã đến quán bar đó cho cô ta mấy cái bạt tai, kết quá... cô biết không? Anh ta bảo vệ cho ả đàn bà kia ngay trước mặt tôi! Hôm đó còn đòi ly dị tôi..."

Rosé chống đầu, hơi nhướn mày: "Có phải cô gái kia có thân thế rất thê thảm không? Còn bảo là hát ở quán bar là để kiếm tiền vừa học vừa làm các kiểu?"

"Đúng vậy, tôi đã điều tra rồi, những gì cô ta nói đều là thật, có khi... cô ta đúng là một cô gái tốt thật... Chẳng lẽ là tôi quá ác độc sao?" Nam Eun Sang ôm đầu đau đớn nói.

Rosé giật giật khóe miệng: "Tôi lạy cô, một cô gái tốt sẽ đi dan díu với chồng của người khác sao? Cứ cho là trước đấy cô ta không biết đi nhưng cô đã chạy tới làm ầm như thế rồi thì cô ta còn có thể không biết sao? Cô nói cho tôi xem hiện giờ thái độ cô ta thế nào?"

"Cô ta quỳ xuống trước mặt tôi nói xin lỗi, nói là vì yêu Sin Guk quá nên không có cách nào khác, không có anh ấy thì cô ta sẽ chết. Hơn nữa, cô ta đã từng tự sát hai lần rồi, bệnh viện cũng nói là cô ta rơi vào tình trạng nguy kịch..."

Nói tới đây, Rosé đã đoán được đại khái câu chuyện. Cô gái kia nhất định là một người có thân thế không tốt và có khi vẫn còn là học sinh, nói là tới quán bar vừa làm vừa học là để kiếm tiền cho người nhà chữa bệnh các kiểu.

Còn chồng của Nam Eun Sang đoán chừng là người trọng nghĩa, lại khá hiền lành. Anh ta thường xuyên phải đến quán bar kia xã giao nên bọn họ trở nên thân quen, thân quen rồi thì cô gái kia nhất định sẽ coi anh ta thành chúa cứu thế hay thượng đế gì gì đó để ỷ lại với sùng bái...

Bí kíp này tuy cũ nhưng là bí kíp tán trai kinh điển, rất hợp để đối phó với kiểu người như Choi Sin Guk, huống chi đối phương còn đưa cả cái mạng ra đặt cược rồi...

"Ok, đã hiểu, được rồi, cô gái này... có vẻ độ khó hơi cao, ba ngày xem chừng không đủ, một tuần đi, nhất định trả cho cô một người chồng tỉnh táo ~"

Nam Eun Sang mê mang cùng khó hiểu nhìn Rosé: "Tôi không biết... rốt cuộc cô lấy tự tin ở đâu ra vậy? Biện pháp gì tôi cũng thử hết rồi, tất cả đều vô dụng! Tôi cứng rắn thì cô ta đòi tự sát, tôi mềm mỏng khuyên cô ta thì chưa kịp nói cái gì cô ta đã quỳ xuống đập đầu xin tôi tha thứ. Quan hệ của tôi với chồng giờ như miếng băng mỏng... Tôi không dám làm cái gì nữa..."

"Yên tâm đi, tôi không làm bậy đâu, nhất định sẽ không làm tổn thương chồng cô hay cô gái kia, dĩ nhiên là cũng sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì tới cô cả. Có điều... nếu tôi làm được, cô có chịu mặc đồ của Tắc Linh không?" Đây mới là vấn đề mà Rosé quan tâm nhất.

"Tôi nói rồi, cô bắt tôi mặc cái gì cũng được."

"Tốt lắm, "quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy"!"

Sau khi Rosé rời đi, Nam Eun Sang nắm danh thiếp của Tắc Linh trong tay, cảm thấy 'mình chắc là điên mất rồi. Thế mà dám tùy tiện đi tin lời của một người xa lạ, hơn nữa lại còn ôm một chút hy vọng...'

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm Rosé đã dẫn Oh Dong Hae đến Nine One Hannam.

Vừa mới bước chân vào cửa liền thấy Bánh Bao đã đứng chờ ở đó từ lâu rồi.

Nhìn thấy cục Bánh bao, Rosé lập tức quăng Dong Hae qua sau gáy, bắn về phía Bánh Bao: "Ôi ~ bảo bối của cô ~ cô nhớ con quá đi ~ mau cho cô một cái hôn thật kêu nào~"

Ánh mắt Mingie sáng lấp lánh như ánh mặt trời, sau đó vui vẻ hôn lên má Rosé một cái. Rosé tất nhiên là cũng sung sướng hôn hít lại.

Dong Hae đứng một bên nhìn nhóc con xinh xắn như búp bê kia thì đần mặt: "Mẹ nó! Đây thật sự là con gái Lalisa sao? Sao tên đó lại có đứa con dễ thương như thế này được? Cái này không khoa học! Khó trách lại dụ được cả muội!"

Rosé lườm Oh Dong hae: "Quy tắc làm sư phụ, điều thứ nhất, không được nói bậy."

Nói xong thì nắm tay Mingie, dịu dàng giới thiệu cho nhóc: "Mingie nè, sau này thì cái chú này sẽ là sư phụ của con đó, con sẽ theo chú ấy học cách tự vệ, được không?"

Mingie chớp mắt một cái, sau đó nghiêm túc gật đầu.

"Còn có nha, nếu con không thích sư phụ này ở chỗ nào, dạy chỗ nào không tốt cũng phải nói cho cô ngay nhé, cô sẽ giúp con đổi người khác..."

"Được rồi, được rồi, được rồi ~ đừng có mà nói nhảm ~ nếu huynh dạy không tốt thì chắc muội dạy tốt lắm ha ~"

Oh Dong Hae vốn dĩ chẳng có cảm giác gì với chuyện nhận đồ đệ này nhưng hiện giờ nhìn thấy cái "nắm xôi nếp" kia thì trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Anh ta trực tiếp đoạt lấy Mingie rồi bắt đầu rì rầm với nhóc.

"Đồ nhi ngoan, để sư phụ nói cho con biết này, đánh nhau quan trọng nhất là không để cho mình chịu thiệt. Nếu đánh không lại phải đá vào trứng của hắn, nếu không, phải nhè lúc đối phương không đề phòng mà hôn hắn..."

"Đệch! Oh Dong Hae! Huynh dạy cái quần què gì thế hả!"

"Huynh đang truyền dạy tuyệt học cả đời của huynh đó!"

Rosé đạp một phát: "Có tin ông đây đá nát trứng của huynh không hả.."

Lời còn chưa dứt, Rosé đột nhiên thu chân lại, sau đó dùng bước nhỏ tiêu chuẩn bước từng bước thùy mị đến bên cạnh Đại ma vương: "Boss đại nhân, chị dậy rồi à, đã ăn sáng chưa?"

Nhìn cái thái độ bẻ lái 180 độ của Rosé, cái thân già của Oh Dong Hae suýt nữa hộc máu...

"Chuẩn bị sao rồi?" Lalisa xoa xoa đầu cô, sau đó nhìn về phía Dong Hae.

"Chuẩn bị xong rồi! Chuẩn bị xong rồi! Mời Boss thưởng lãm~ " Dong Hae vội vàng đưa lên một tập tài liệu, trong đó là giáo án chi tiết tường tận.

Rosé thấy vậy cũng suýt mất một ngụm máu của cái thân già, cái loại người như Oh Dong Hae mà cũng viết nổi giáo án sao...

'Haiz, hai cái tên ngông nghênh, không sợ trời không sợ đất như bọn họ, đứng trước mặt Đại ma vương cũng phải cúp đuôi ngoan như chó con...'

"Boss đại nhân, vậy chị với sư huynh cứ bàn bạc trước đi, em đi tìm Hansin có chút việc, sẽ về nhanh thôi nha ~"

"Ừ." Lalisa gật đầu.

Lúc Rosé chạy tới, Hansin còn đang vừa hát vừa tưới nước cho đám cải trắng bảo bối của cô ta. Thấy Rosé thì lập tức trở nên cảnh giác: "Cô cô cô... cô muốn làm? Lại muốn trộm bảo bối của tôi à? Trộm... cũng không phải không được! Nhưng tôi cũng muốn ăn!"

Rosé méo xệch miệng: "Ai trộm đồ ăn của cô, tôi không thể có chính sự sao?"

Hansin cảnh giác nhìn cô: "Cô thì có chính sự gì?"

Rosé bắn qua, khoác vai Hansin: "Cá Chép thân yêu ~ giúp tôi dụ dỗ một cô em đi ~"

Hansin: "..."

"Cô nói cái gì????"

Hansin dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô: "Cô nói cái gì???"

"Giúp tôi dụ dỗ một cô em đi mà~" Rosé lặp lại một lần nữa.

"Chị Hai ơi ối là chị ơi!!! Vợ chị nhìn trúng một cô em này!!! Lại còn đòi em giúp cô ấy dụ dỗ nữa! Chị mau tới bắt..." Hộ chị cuồng ma Hansin lập tức hiện thân, gân cổ cò, co cổ ngỗng lên gào về cái sân cách vách.

Mắt của Rosé tí thì cũng rơi ra ngoài: "Mẹ nó!!! Hansin, cô gào bậy cái gì vậy hả! Tôi bảo cô đi dụ gái cho tôi lúc nào!"

"Chính miệng cô vừa mới nói xong!" Hansin nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt căm phẫn cực kỳ.

"Đệch... đệch... đệch! Ý tôi là cô giúp tôi đi dụ gái... A! Không đúng, ý tôi là..."

Rosé còn đang định giải thích, Đại ma vương ở sân bên cạnh đã đi tới: "Sao thế?"

Hansin phi như mũi tên bắn đến bên cạnh, nắm lấy hàng rào tre: "Chị ơi, cô ấy dám đi ngoại tình với cô em nào đó sau lưng chị kìa, còn đòi em giúp nữa chứ! Em đã quả quyết cự tuyệt và lập tức báo cáo ngay với chị đó!"

Rosé: "..." Sao cô ta không bị sét đánh chết nhỉ!

Cuối cùng, Rosé chỉ có thể ngoan ngoãn đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể ra. Sau đó nghiêng đầu nhìn Hansin: "Này, rốt cuộc não cô hoạt động theo tần số nào mới có thể nghĩ ra cái chuyện đó hả?"

"Cái này có thể trách tôi sao? Còn không phải tin án của cô quá nhiều nên tôi mới "thuận theo tự nhiên" mà hiểu sai!" Hansin làu bàu.

"Choi Sin Guk?" Lalisa lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

"Đúng vậy, gia thế tốt, dáng người chuẩn, một con hàng chất lượng cao như thế nhất định cô gái kia cắn chặt không buông đâu. Nếu dùng người bình thường đi dụ dỗ cô ta nhất định sẽ không có kết quả. Lúc đầu em còn định đích thân giả trai ra tay cơ nhưng thân phận với địa vị của em không đủ, hơn nữa cô ta có tính cảnh giác rất cao nên chắc chắn cũng đề phòng chiêu này. Em nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Hansin là phù hợp nhất!" Rosé phân tích.

"Hừ, coi như cô tinh mắt! Tiểu gia đây đã ra tay đương nhiên là không có sơ hở chút nào! Nhưng mà tại sao tôi lại phải hy sinh nhan sắc đi giúp cô? Trông tôi dễ dụ như vậy sao?"

"Ai bảo cô hy sinh nhan sắc chứ? Kịch bản tôi cũng viết xong cho cô rồi, đảm bảo cô ta không đụng được một ngón tay nào vào cô luôn."

Hansin hoài nghi: "Làm sao có thể? Cô ta sẽ ngu như vậy sao? Không chiếm được chỗ tốt sao cô ta sẽ cắn câu chứ?"

"Vậy còn phải xem miếng mồi trên móc câu có đủ hấp dẫn hay không!" Rosé sờ cằm, ánh mắt sâu kín nhìn Hansin.

Hansin đáng thương có cảm giác như mình là một miếng thịt mỡ rất thơm ngon đang nằm trên thớt: "Vậy sau khi làm xong tôi có lợi gì?"

"Đều là người một nhà cả còn tính toán thiệt hơn cái gì chứ? Boss đại nhân, chị nói có đúng không?" Rosé nhào qua hàng rào tre ôm lấy cánh tay của Lalisa.

Lalisa: "Ừ."

Hansin nhất thời bi phẫn: "Mẹ kiếp! Sao cô vô sỉ quá vậy! Chị Hai, chị cứ trơ mắt nhìn cô ấy bán em như vậy à?"

"Hì hì hì, yên tâm đi, tôi sẽ bịt mắt chị ấy lại!"

Hansin: "..."

Nhìn bộ dạng hận không thể chết luôn cho rồi của Hansin, Rosé vỗ vỗ bả vai của cô ta: "Được rồi được rồi, sao tôi có thể để làm không công được chứ~ chỉ cần cô giải quyết chuyện này xong thì tôi sẽ làm cho cô một bàn ăn cực kì thịnh soạn đảm bảo hài lòng cái bao tử nhà cô!"

"Thật? Cô đừng có mà lừa tôi!"

"Tôi lừa cô làm cái gì, chị gái cô là người làm chứng đây!"

Kết quả, Lalisa không đổi sắc mặt mở miệng nói: "Một đĩa xôi sườn." Làm 1 bàn ăn thịnh soạn quá mệt.

"Đệch! Chả lẽ em chỉ đáng giá một đĩa xôi sườn sao?"

"Đừng cãi nhau nữa, cô giúp tôi giải quyết vụ này, chờ tôi đi lên đỉnh cao của cuộc đời, cưới chị của cô, thành chị dâu của cô thì sau này cô muốn ăn cái gì tôi làm cái đó cho cô ăn!"

"Hình như có chỗ nào không đúng lắm..."

Vì vậy ngày chủ nhật hôm đó, Oh Dong Hae dạy Mingie võ công, Rosé thì dạy Hansin cách làm sao để tán được một cô em.

Chạng vạng tối, Lalisa gọi cô ra sân.

"Boss đại nhân, chị tìm em có việc gì?" Nhìn bộ dạng Lalisa dường như có chuyện gì đó muốn nói với cô.

"Ừ, tối nay có một lời mời nên bữa tối không thể ăn cùng mọi người."

"À, không sao đâu, chị cứ bận chuyện của chị đi, vừa vặn em cũng mang Hansin đi thực hiện kế hoạch ~"

"Là ăn cơm với người của Kool gia." Lalisa báo cáo lịch trình.

Rosé nghe vậy nhất thời cau mày lại: "A đù, xem ra ba mẹ chị với em có chung suy nghĩ rồi thì phải?"

Cô đem Hansin đi tán gái, còn hai ông bà tìm gái tán Lalisa....

Không nghi ngờ gì nữa, quan hệ của cô với Lalisa chắc hẳn bên kia đã biết cho nên tiến hành ngăn cản...

Thành thật mà nói, chính Rosé cũng không ngờ mình sẽ phát triển đến bước này với Lalisa. Trong tương lai nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phải đối mặt nhưng mà cô chưa bao giờ hối hận.

"Rosé, em tin chị sao?" Lalisa nghiêm túc nhìn cô.

Rosé cũng không trả lời mà nhón chân hôn lên môi chị một cái.

Kế hoãn binh thôi mà, tất nhiên là cô hiểu rồi.

,...

Buổi tối, tại nhà hàng đồ Âu đắt tiền nào đó.

Rosé với Hansin chọn một xó xỉnh để ngồi.

"Nè, người đang đánh đàn dương cầm đó chính là Minnie, cô ta vốn làm ở quán bar cơ, công việc này chắc là Choi Sin Guk tìm giúp cô ta..." Rosé chỉ chỉ cô gái đang ngồi đánh đàn dương cầm, một bên giới thiệu cho Hansin tình hình cụ thể.

Minnie hôm nay mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen nhánh dài đến tận eo. Mới nhìn qua đã thấy được khí chất cổ điển nhu nhược lại dịu dàng, loại hình này vô cùng dễ kích thích sự bảo vệ của cánh đàn ông.

Hansin thấy Rosé nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt thì đen mặt, đưa tay chắn ngang tầm mắt của cô: "Này này này, cô nhìn đủ chưa hả! Có chị tôi rồi mà còn nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế hả, thật quá đáng!"

Rosé đẩy tay cậu ta ra, tiếp tục nhìn rồi nói: "Tôi chỉ quan sát quân địch thôi!"

Hansin bực tức: "Quỷ mới tin cô! Ánh mắt dán chặt lên người người ta rồi kìa! Cánh đàn ông mấy người chỉ có thế là giỏi thôi!"

Khóe miệng Rosé giật giật: "Này, cô không thấy cái câu vừa rồi có chút vấn đề à?"

Hansin lúc này mới chớp chớp mắt, dường như có chỗ nào không đúng thật...

Rosé sờ cằm một cái, nhìn Hansin như có điều suy nghĩ: "Nhưng mà Hansin này, công bằng mà nói thì cô gái này rất thu hút và quyến rũ! Chẳng lẽ cô nhìn mà không có chút cảm giác nào sao?"

Hansin khinh bỉ hừ một tiếng: "Không có! Cô ta còn lâu mới là mẫu người tôi thích!"

Rosé nhướng mày: "Hửm, cô cũng có mẫu người để thích cơ à? Theo tôi biết thì cũng chỉ có thời gian gần đây cô mới bắt đầu thời kỳ ăn chay thôi, năm đó số cô em qua tay cô nhiều không kể siết, gầy mập gì cũng chơi cơ mà?"

Sắc mặt Hansin hơi đen một chút: "Đương nhiên là tôi có mẫu người mình thích chứ! Cô đừng có nói như thể tôi là động vật ăn tạp có được không hả? Để tôi nói cho cô nghe! Mẫu người tôi thật sự thích là thần tiên tỷ tỷ có dung mạo siêu phàm thoát tục, phất tay phát là bay lơ lửng trên không trung như thi triển lăng ba vi bộ...."

"Dựa vào cái mặt của cô ý hả..." Rosé liếc mắt, phất tay một cái nói: "Cô cứ làm chó độc thân cả đời đi!"

"Sao? Yêu cầu này của tôi chẳng sao chút nào có được không hả? Hồi trước tôi hỏi cô thích mẫu người kiểu gì, cô còn bảo là chân đạp cân đẩu vân đó!"

Hansin hừ hừ, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì liền nhìm chằm chằm vào Rosé nói: "Đúng rồi, đột nhiên tôi nghĩ sao cô không bảo chị tôi tới tán cô ta nhỉ! Chị Hai ra tay còn nhanh hơn tôi nữa đó, đảm bảo không cần đến bảy ngày, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ rồi! Cô đó, chỉ biết hành hạ tôi thôi!"

Rosé dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà liếc cô ta một cái: "Thừa lời! Chị của cô là hoa có chủ rồi, tôi không cho phép!"

Hansin: "... Cô mà còn ngược đãi chó nữa thì tôi không làm!"

Rosé lúc này mới vội vội vàng vàng xoa cái đầu chó của Hansin: "Ừ ừ ừ, không ngược đãi không ngược đãi, cậu ngoan nha! Kịch bản tôi đưa cho cậu đã xem chưa?"

Vừa nhắc tới cái này đầu Hansin lập tức đầy hắc tuyến: "Cái kịch bản gì mà cẩu huyết thế hả, chả có một tí sáng tạo nào! Chẳng phải cô nói cô em này rất khó dụ sao? Dựa vào cái kịch bản này có được không thế!"

"Khó khăn chỉ là đối với người khác thôi! Là cậu thì cứ yên tâm đi! Đừng nói là cô gái trẻ thế này, cho dù có là bà mẹ một con cũng bị cậu đốn ngã thôi! Đi, đi, đi bắt pokemon nào!" Rosé vừa nói vừa vỗ một cái lên bả vai của Hansin, cuối cùng cũng đẩy cái người vẫn luôn cằn nhằn đầy oán hận này đi làm chính sự.

Trên sân khấu, Minnie vẫn đang đánh đàn.

Mà Hansin cầm một bông hoa hồng trắng tượng trưng cho sự thuần khiết ngây thơ bước từng bước về phía Minnie.

Vào lúc này, Hansin còn đeo tai nghe bluetooth để nghe Rosé chỉ thị từ xa: "Đi đi, tôi cũng không cầu cậu chỉ cần liếc mắt đã thành công, chỉ cần đặt bông hoa lên trên đàn dương cầm thì nhiệm vụ hôm nay hoàn thành!"

Rosé rất sợ Hansin lại làm cái gì vẽ rắn thêm chân nên gắt gao nhìn chằm chằm.

May mà biểu hiện của Hansin coi như không tệ, trước khi Minnie đàn xong thì lịch sự đặt một bông hoa hồng trắng cạnh đàn dương cầm, hơn nữa còn dùng đôi mắt hoa đào bao hàm tình ý kia liếc cô ta một cái rồi mới xoay người rời đi.

Rosé quan sát phản ứng của Minnie một chút, có cả kinh ngạc lẫn sự vui mừng như điên không cách nào giấu được nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt...

Trên cơ bản thì những phản ứng này của cô ta đều nằm trong dự đoán của Rosé.

"OK! Xong rồi! Thu quân thôi! Anh mời cưng đi ăn đồ nướng~" Đồng thời Rosé cũng đứng dậy, theo chân Hansin rời khỏi nhà hàng.

Hansin bất mãn làu bàu: "Tôi vẫn cảm thấy hình như quá đơn giản rồi, cô làm loạn lên rồi huy động cả một Thức Thần cao cấp như tôi chỉ để đập một con muỗi sao?"

Rosé không nhịn được nữa mắng: "Có phải cô muốn ăn đòn đúng không? Đơn giản không tốt à? Tôi không coi cô là trâu là ngựa mà sai bảo thì cô ngứa người đúng không? Dù sao chăng nữa cô cũng là em chồng tương lai của tôi đấy, tôi hố ai cũng không hố cô được, tôi có thể ngược đãi cô hả?"

"Mặc dù đây là lời khen... nhưng tôi có cảm giác mình lại bị ngược..."

Rời khỏi nhà hàng xong, hai người tìm một quán ven đường gọi ít chân gà với bia.

"Thật sự tôi không cần lẳng lơ thêm một chút sao? Nếu không cô ta làm sao biết được thân phận của tôi?" Hansin vẫn không yên tâm mà tụng kinh.

"Cô thì biết cái gì, tự giới thiệu thì quá LOW rồi, phong thái của cô bày cả ra đó rồi, nhất định cô ta sẽ tự mình nghe ngóng thôi! Ngày mai với ngày kia cô cứ tiếp tục đến đó tầm này, mỗi lần chỉ cần tặng một bông hồng trắng thôi, đến ngày thứ tư anh tặng cô ta một bó hoa 999 bông, sau đó bao toàn bộ nhà hàng mời cô ta dùng bữa. Dĩ nhiên tiền mua hoa với tiền bao nhà hàng là tôi trả!"

Hansin bĩu môi một cái: "Cô cũng đúng là hạ cả vốn gốc, chả lẽ không nghĩ nhỡ đâu thất bại thì làm thế nào sao?"

Rosé nhún nhún vai: "Còn có thể làm gì, đánh cô một trận cho hả giận là xong~"

"Đệch! Mới nãy còn nói tôi là em chồng tương lai cho nên không ngược đãi tôi cơ mà!"

Hai người trò chuyện một hồi, Hansin đột nhiên kinh hoàng bật dậy rồi xòe tay ra đếm đếm, vừa đếm xong lại nói: "Thôi chết rồi! Xong đời xong đời xong đời!"

"Cái gì xong đời?" Rosé câm nín nhìn Hansin.

"Hôm nay là tròn bảy ngày cô với chị tôi chính thức hẹn hò! Là ngày thứ bảy đúng không!" Bộ dạng Hansin như thể tận thế tới nơi rồi.

"Đúng thế, sao vậy?" Rosé khó hiểu.

Hansin đặt chân gà trong tay xuống: "Chaeyoungie ah~... tôi... tôi không cần cô làm bàn ăn thịnh soạn nữa, cũng không cần xôi sườn đâu, cô có thể đừng chia tay chị tôi có được không? Chị tôi thật lòng thích cô mà!"

Rosé đần mặt: "Gì thế! Mới uống vài hớp bia mà cô đã say rồi sao? Tôi muốn chia tay với chị hai của cô lúc nào?"

Hansin rưng rưng muốn khóc nhìn cô: "Thì... thì là... hôm nay là ngày thứ bảy rồi! Chẳng phải trước kia cô quen ai cũng không quá bảy ngày sao?"

Rosé: "..."

'Khó trách đang yên đang lành Lalisa lại làm ra cái gì mà kỉ niệm năm ngày. Khó trách cô cứ cảm thấy Lalisa là lạ chỗ nào...Chẳng lẽ chị ấy cũng nghĩ như vậy sao?'

Cô đã... hoàn toàn cạn lời..

...

Khách sạn sáu sao nào đó ở Seoul.

"Chú Kool, đã lâu không gặp!" Chun Ae nhiệt tình đi lên bắt tay một người đàn ông.

Kool Shang cũng mang vẻ mặt cởi mở, cười nói: "Nhiều năm không gặp anh Manoban rồi, sao anh chẳng thay đổi chút nào thế này, vẫn cứ trẻ trung y như xưa! Nhìn một cái đã biết không có gì cần bận tâm rồi!"

Kool phu nhân đứng một bên cười nói: "Có hai người con vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như vậy đương nhiên là không có gì bận tâm rồi!"

"Nào có chứ, hai cái đứa con nhà chúng tôi mỗi đứa đều phiền chết đi được, nào có tri kỷ như con gái hai người chứ!" Chey So-hee thân thiết khoác tay IU, vẻ mặt rất hài lòng: "Ji-eun đúng là càng lớn càng đẹp!"

Hai nhà hàn huyên một lúc rồi mới ngồi vào bàn cơm.

"Lần này Nam-Joon không về cùng sao?

"Không về, nó đưa chúng tôi về nước xong lại chạy đi luôn, công ty bên kia không thể để không được!"

"May mà còn có Ji-eun ở cạnh hai người!"

"Đúng thế!"

"Con bé này đúng là, nghe bảo vừa mới lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh đúng không? Một cô gái trẻ mà có thành tích như vậy! Đúng là không dễ dàng!" Chey So-hee không ngừng tán dương.

Cha mẹ hai bên nói chuyện khí thế ngất trời, bầu không khí giữa IU với Lalisa cũng không tệ.

"Lisa, Chị có nhớ Suga không? Là bạn học cũng đồng thời là hội trưởng hội học sinh cấp ba đó." IU tìm đề tài, mặc dù xa cách suốt bảy năm nhưng mà bọn họ có vô số kỉ niệm. Đó là thứ mà không cách nào xóa sạch được.

"Ừ."

"Lúc trước cậu ta đầu tư cổ phiếu vào khoa học kĩ thuật, cuối cùng lại không thu hồi được vốn." IU cảm thán.

"Mặc dù bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật nhưng có rất nhiều công ty hệ thống phòng ngự không tốt, rủi ro quá lớn. Rất khó mà phát hiện được ai là người chiến thắng sau cùng, nên cũng khó mà đưa ra đánh giá hợp lý về bọn họ."

"Quả thật là rủi ro cao, ngoài ra còn có hai yếu tố khác, một là nhu cầu về nguồn vốn lớn nhưng tiềm lực của công ty không đủ. Hai là công ty quá non trẻ, loại này nguy hiểm quá lớn ngay cả em cũng không dám chen chân vào."

"Cũng có ngoại lệ."

"Quả thật đúng là cũng có ngoại lệ, ví dụ như công ty IM và CN. Mặc dù hai công ty đều có hệ thống phòng ngự kém nhưng luôn có lời bởi vì có nguồn tiền lưu động khá sung túc. Năm đó chị lấy giá 3.56 USD một cổ phiếu mua 7% cổ phần của IM. Ba năm sau IM lại thay đổi chiến lược kinh doanh, bắt đầu rút vốn về và tập trung vào lĩnh vực sản xuất điện thoại thông minh. Giờ mỗi cổ phiếu đã có giá 32.8 USD, ước chừng tăng gấp 10 lần. Chị đúng là lợi hại, lĩnh vực gì cũng dám chơi..."

"May mắn thôi."

"Chị cứ khiêm tốn, trước mặt em không cần giả bộ thế đâu!"

...

Phụ huynh hai nhà nhìn hai đứa bé thì đều tỏ vẻ hài lòng.

"Hai người nhìn xem, hai đứa trò chuyện vui vẻ biết bao nhiêu! Hai người không biết đó thôi, cái đứa này nhà tôi bình thường ở nhà dẫu tôi có nói rách cả miệng nó cũng chỉ trả lời một chứ "ừ". Hiếm lắm nó mới cho được một câu đầy đủ!"

"Đừng có nhắc tới nữa, con bé nhà tôi cũng như thế cả thôi! Tôi nhớ khi còn bé hai đứa nó cũng chơi thân với nhau lắm..."

Kool Shang vốn còn đang kín đáo phê bình chuyện Lalisa đã có một đứa con gái và hiện còn đang có bạn gái. Nhưng mà, nghĩ tới cam kết của Chun Ae rồi lại nhìn những gì Manoban gia đạt được sau khi Lalisa tiếp nhận thì ông ta lại thấy, mấy vấn đề kia chỉ là chuyện nhỏ.

Quan trọng nhất là, đám cưới này có thể mang về cho Kool gia những lợi ích to lớn không cách nào tưởng tượng được.

Trên thực tế, Chun Ae vẫn không ưng ý IU cho lắm. Người ông ta ưng ý nhất hiển nhiên vẫn là Đại tiểu thư Chung gia - Chung Kyu Yi kia, đó mới thật sự là miếng mồi ngon. IU có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ xuất thân từ gia tộc thương nhân mà thôi, quá mức khôn khéo và chỉ biết nhằm vào lợi ích.

Chỉ tiếc là thời gian gần đây, Chung gia dường như lạnh nhạt hơn với nhà bọn họ nên cứ làm Chun Ae tiếc nuối mãi.

Dẫu sao đó cũng là nhà quan, mà mấy nhà quan kiểu đó thường thích kết thân thích với quan gia như họ thôi, họa hoằn lắm mới có một hai nhà cùng thương nhân kết hôn.

Nói cho cùng, bữa tối nay cả chủ lẫn khách đều vui, Chun Ae với Chey So-hee cũng tạm thời thả lỏng. Giờ hai người họ chỉ cần chờ Lalisa hồi tâm chuyển ý nữa mà thôi. Có điều, đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ, họ căn bản không biết đây là chiêu trò đánh lạc hướng của đại ma vương...

—---------

Seoul Forest Trimage.

Sau khi về nhà Rosé liền đi tắm rửa đang chuẩn bị định đi ngủ thì chuông cửa vang lên.

Thấy người đến là Lalisa thì Rosé có chút ngạc nhiên: "Lalisa, sao muộn thế này rồi chị còn tới? Mau vào đi!"

Sau khi vào nhà, Rosé muốn tìm dép cho chị thì lại bị chị ôm lấy, cái ôm rất nhẹ nhàng nhưng cảm giác rất nhiều phiền não như thể không còn sức sống.

"Sao thế?"

"Xin lỗi em, vì một vài nguyên nhân mà trong thời gian ngắn chị không thể nào thay đổi thái độ của bọn họ được. Nhưng mà, bất kể là chuyện yêu đương hay kết hôn cũng là chuyện riêng của hai chúng ta. Em không cần phải lấy lòng bất kỳ ai. Cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được lừa chị mà tự giải quyết một mình, hiểu không?"

"Ừ, em hiểu." Rosé gật đầu.

Hóa ra là sợ cô buồn phiền nên tối muộn thế này rồi còn chạy tới "vuốt lông" cho cô nha~!

"Thật ra thì chuyện này nếu phải giải quyết thì cũng rất dễ dàng." Lalisa nói.

"Chị có cách sao?" Rosé lập tức dò hỏi, 'nếu đã có cách tại sao không nói sớm chứ?'

Lalisa gật đầu: "Có một cách rất hữu hiệu, hơn nữa còn rất đơn giản, chỉ có điều trước mắt chưa thực hiện được."

"Thật sao? Là cách gì vậy?" Rosé càng nghe càng tò mò.

Lalisa: "Tạo người."

Rosé gãi gãi đầu: "Hả? Tạo... tạo cái gì?"

Lalisa nhướng mày nhìn về bụng của cô.

Chú ý tới tầm mắt của Lalisa, khuôn mặt già của Rosé lập tức đỏ tưng bừng: "Đệch! Lalisa, chị lại bắt đầu đen tối rồi đấy!"

Lalisa: "Đen chỗ nào? Đây chẳng phải là một chuyện rất thần thánh sao?"

Rosé: "Quá trình tạo rất đen!!!"

Lalisa bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu đen tối của cô: "Thôi, chị đi đây."

Rosé có chút sững sờ: "Ơ? Phải đi rồi sao?" Hóa ra là cố ý chạy tới đây chỉ vì để nói mấy câu kia sao?"

"Ừ."

Rosé nhướn mày: "Đi thật à? Chị chắc chứ? Không sợ sáng mai tỉnh dậy em chia tay chị sao? Hôm nay là thứ bảy nha! Một tuần đó nha! Là ngày chia tay đúng không nhỉ?"

Sống lưng Lalisa lập tức cứng đờ...

Thấy phản ứng của Lalisa, Rosé đỡ trán, thật hết nói nổi: "Này, em nên nói gì với chị đây! Boss đại nhân, chỉ số thông minh của chị cao như thế mà lại đi tin cái tên ngốc như Hansin là sao chứ! Em đã nói rồi, chị là đặc biệt..."

"Đặc biệt chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng đặc biệt hết á~"

Ánh mắt Lalisa chăm chú nhìn cô, sau đó bất thình lình hỏi: "So với người em thích có đặc biệt hơn không?"

"Hả?" Rosé sửng sốt. 'Người em thích chẳng phải là chị sao?'

Đang định nói ra thì đột nhiên kịp phản ứng lại, 'người kia mà Lalisa nói chắc không phải là... tên kia đấy chứ?'

Nghĩ tới đây, Rosé run lên một cái, gai gà tóc gáy cũng dựng đứng hết cả lên: "Tối muộn thế rồi chúng ta đừng nhắc đến người kia có được không?"

'Hãi chết đi được...Vất vả lắm mới thoát được sự ám ảnh đó...'

Ánh mắt Lalisa hơi trầm xuống, cánh tay đang ôm Rosé không tự chủ được mà siết chặt lại: "Được."

"Vào lúc này người em thích là chị, không cho phép chị nghĩ lung tung nha, tối nay chị ở lại đây đi, như vậy sáng mai vừa dậy là chúng ta có thể kỉ niệm ngày thứ tám rồi!" Rosé vui vẻ đề nghị.

"Được."

Buổi tối nằm trên giường, Rosé có chút mất ngủ.

Cô lăn người dậy chống nghiêng đầu ngắm Lalisa: "Lalisa, mấy ngày nữa Tuyết Mùa Hạ sẽ được công chiếu, chị có đi xem không?"

Lalisa: "Không biết."

Rosé lập tức hơi nhỏm dậy: "Ơ! Tại sao?"

Lalisa nhìn cô, giúp cô kéo chăn lại nhưng vẫn không nói gì.

Rosé thất vọng, làm bộ tủi thân chọt chọt ngón tay: "Đây là bộ phim đầu tay của em mà, hơn nữa còn là vai diễn đầu tiên sau khi bị anh đào nữa, rất có ý nghĩa đó, em còn muốn để chị xem xem em diễn có giỏi không, sao chị lại không xem chứ..."

Cảm giác này giống như bé con cố gắng thi được 100 điểm nhưng ba ba lại không muốn xem bài thi!

"Bởi vì có thể sẽ không nhịn được mà cho nó cấm chiếu luôn."

Rosé: "Hả...????"

Một giây sau trong lòng Rosé lộp bộp một cái, đột nhiên hiểu ra. 'Chẳng lẽ là vì cô với Yang lông vàng diễn vai tình nhân trong phim sao?'

'Nhưng mà mấy cảnh giường chiếu với cảnh hôn đã bị cắt sạch rồi còn gì chỉ dùng cách mượn góc quay tạo mấy cảnh ám chỉ thôi mà? Ngay cả cái cảnh nụ hôn đầu vẫn còn phải cách một cái mặt nạ đó... Như vậy mà cũng không được? Cấm chiếu luôn, thật đáng sợ!'

"Boss đại nhân, cầu ngài ngàn lần đừng đi xem!" Rosé quả quyết lật lời.

Dầu gì cũng sống chung một khoảng thời gian, Rosé cũng coi như là có chút hiểu biết về con người Lalisa. Chị tuyệt đối không phải là một người vô hại như bề ngoài, trái lại ham muốn độc chiếm còn mạnh mẽ đến đáng sợ.

Có thể làm được như hôm nay, không cắt chân cô rồi khóa trên giường, vẫn cho cô nhảy nhót khắp nơi ở bên ngoài, biết bản thân mình sẽ ghen nên cùng lắm không coi phim của cô 'đây... haiz rốt cuộc chị phải yêu mình nhiều đến mức nào mới có thể nhượng bộ được như thế!'

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ hắt vào phòng, dưới ánh nắng làn da của cô gái nhỏ trở nên vô cùng mịn màng, dường như có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại đáng yêu.

Lalisa ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay khẽ mơn man gương mặt của cô gái nhỏ.

Trước đây trong lòng chị vẫn luôn lo sợ căng thẳng, mãi cho đến giờ phút này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc đó cho đến bây giờ đã qua một tuần, cuối cùng chị mới dám chắc rằng cô gái đang ở trước mặt chị đã thực sự ở bên cạnh chị.

Đồng hồ sinh học của Rosé luôn rất chính xác, đúng giờ là tỉnh dậy. Cô vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt đẹp ngời ngời bên cạnh, tâm trạng thoáng cái liền tốt, lập tức cọ cọ gương mặt vào tay chị, sau đó liền ôm chầm lấy chị như con Koala, giọng nói khàn khàn ngái ngủ: "Òa, Boss đại nhân, chị dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành~"

"Chào buổi sáng."

Trong chăn ấm thực sự là rất thoải mái nên Rosé lại ngủ nướng thêm một lát nữa.

Một lúc sau, cô đột nhiên mở mắt ra: "Nói mới nhớ... chị lại để Mingie ở nhà một mình rồi, như thế không tốt lắm đâu, Mingie sẽ không tức giận chứ?"

Lalisa: "Không đâu, chị đi làm việc nghiêm chỉnh mà."

Rosé: "Chuyện nghiêm chỉnh...?"

Lalisa: "Vẫn còn một nửa "mẹ" nữa cần thu phục."

Rosé: "Hả..." Bình thường chị vẫn lừa Mingie thế à?

...

Mấy ngày hôm nay, trừ những lúc theo đoàn làm phim đi quảng bá phim thì Rosé đều bận rộn chuẩn bị cho tuần lễ thời trang xuân hạ sắp bắt đầu. Danh tiếng cùng với thị trường có mở ra cho bọn họ hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tuần lễ thời trang này.

Cuối cùng sau ba hôm liên tục tặng hoa hồng trắng, kế hoạch cưa đổ Minnie đã đến ngày quan trọng nhất.

Tối đến.

Minnie mang theo tâm trạng thấp thỏm và kích động đến nhà hàng làm việc.

Ngày đầu tiên sau khoảnh khắc gặp gỡ thoáng qua đầy kinh ngạc với người tặng hoa hồng trắng đó, cô ta dường như không thể nào tin nổi. Ngoại trừ những nhân vật không muốn mua chuộc danh tiếng, không hay xuất hiện trên tạp chí thì tất cả những nhân vật tên tuổi của Seoul cô ta đều rõ như lòng bàn tay, huống chi vị Nhị Tiểu thư của nhà họ Manoban từ trước đến nay chẳng bao giờ biết đến hai chữ "khiêm tốn" là gì.

Chỉ là, cô ta thực sự không có cách nào tin cũng có ngày mình được tiếp xúc với người như thế, thế nên lại không yên tâm âm thầm đi nghe ngóng một phen. Cuối cùng cũng xác định được người tặng hoa đó chính là Hansin Manoban- Tổng giám đốc của tập đoàn BP.

Trước đây có một tạp chí lá cải rất nổi tiếng đã từng làm một bảng xếp hạng, Hansin được bầu làm người đứng đầu bảng xếp hạng "Người mà tất cả các cô gái của Seoul mong muốn có tình một đêm nhất", đủ để thấy được sức quyến rũ của người này như thế nào. Mặc dù không phải đàn ông nhưng sức hút không thua kém tên đàn ông nào mà ngược lại còn hơn hẳn bọn đàn ông rất nhiều.

Đương nhiên, đồng thời nó cũng nói lên rằng kiểu người thế này, chơi thì được nhưng nếu bạn thật lòng vậy thì bạn thua chắc.

Trong một góc khuất nào đó của nhà hàng, Rosé vừa lật đi lật lại quyển tạp chí lá cải vừa trêu chọc Hansin qua tai nghe bluetooth: "Này...Hansin, cậu thế mà cũng được bầu chọn là người đứng đầu bảng xếp hạng người mà các cô gái muốn có tình một đêm nhất này, con gái nghĩ đến cậu là chỉ muốn đè cậu chứ không muốn lấy cậu, cậu đúng là xứng đáng sống độc thân cả đời!"

"Hứ! Muốn đè tôi thì làm sao! Làm sao! Đây cũng là một loại bản lĩnh của ông đây đấy nhé!" Giọng điệu của Hansin nghe vẻ rất tự hào.

"Đúng, đúng, đúng... Cậu có bản lĩnh... thế nên hôm nay cậu phải thể hiện cho thật tốt, không thể dùng những cách cậu hay tán gái trước đây được. Đừng có để Minnie có cảm giác cậu đang vui chơi qua đường, phải để cô ta cảm nhận được cậu đang nghiêm túc với cô ta mà cô ta là độc nhất vô nhị, hiểu chưa?"

"Biết rồi, khổ lắm, nói mãi thôi, cô đã lặp đi lặp lại tám trăm lần rồi đấy... à đúng rồi, vậy cái bảng xếp hạng đó có chị Hai tôi không?" Hansin hiếu kì hỏi.

Rosé nhìn nhìn: "Đương nhiên là có rồi, chị Hai cậu đứng đầu bảng xếp hạng các cô gái muốn lấy làm chồng nhất đấy, hà hà hà... cái này mà còn phải hỏi à?"

"Mọe! Tức chết tôi mất!"

"Ha ha ha ha ~ Đừng có tức, Yang Dae-jung đứng đầu bảng xếp hạng các cô gái muốn hẹn lên giường nhất này! Thế này có an ủi được cậu tí nào không?"

"Ủi cái mông!" Hẹn lên giường ít nhất số lượng còn nhiều hơn tình một đêm!

"Được rồi, được rồi, Minnie đến rồi đấy, chuẩn bị vào việc chính thôi!"

...

Cửa nhà hàng được đẩy ra.

Minnie sau khi mở cửa bước vào trong, trên mặt tràn đầy ngỡ ngàng. Bởi vì ánh sáng của cả nhà hàng hôm nay đều mờ tối, trong phòng không có một ai.

'Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ hôm nay nhà hàng nghỉ mà lại không thông báo cho cô biết? Nếu như nghỉ thì... vậy thì... chẳng phải hôm nay sẽ không gặp được người tặng hoa đó nữa sao...'

Cô ta cố gắng bảo bản thân mình phải bình tĩnh, loại người như Hansin cho dù có coi trọng mình chắc cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.

Có điều, trong sâu thẳm nội tâm cô ta lại là dã tâm và khát vọng đang sôi sục, cô ta đã bị dao động...

Tuy rằng gia cảnh cô ta nghèo khó nhưng trời phú cho cô ta vẻ ngoài xinh đẹp, với thứ này cô ta không thiếu đàn ông theo đuổi, tán tỉnh.

Nhưng mà, cô ta làm sao có thể để những kẻ tầm thường đó vào mắt, rồi đến một ngày cô ta cũng tìm thấy cơ hội, tóm được con cá lớn là Choi Sin Guk. Người đàn ông đó có thể khiến cô ta hoàn toàn thoát khỏi quá khứ và bước vào thế giới của anh ta.

Huống hồ, anh ta không chỉ có gia thế, vẻ ngoài cũng điển trai và tính cách lại dịu dàng như hoàng tử trong chuyện cổ tích... phù hợp với tất cả yêu cầu của cô ta.

Thế nên cô ta quyết tâm, cho dù có chết cũng nhất định phải tóm chặt lấy con cá này. Còn về phần vợ anh ta, đợi đến lúc cô ta leo lên được vị trí "vợ chính thức" thì liệu còn ai nhớ được cô ta đã làm thế nào để có được người đàn ông này.

Nhưng mà, sau khi những đóa hồng trắng đó xuất hiện, lòng tham và dục vọng bị đè nén trong lòng cô ta lại lần nữa thức tỉnh.

Con người là thứ sinh vật có lòng tham không đáy...

Choi Sin Guk đúng là rất tốt nhưng đột nhiên cô ta lại phát hiện ra rằng trên Choi Sin Guk thế nhưng lại có thứ còn tốt hơn nữa!

Mà cô ta lại được trời cho một dáng vẻ xinh đẹp thế này, thực ra còn xứng đáng có được thứ tốt hơn nữa mới phải...

Giống như chiếc hộp Pandora một khi đã bị mở ra thì không có cách nào đóng lại, cái suy nghĩ đó một khi đã xuất hiện đã không thể xóa bỏ. Cùng với lần tặng hoa hồng trắng thứ hai, lần thứ ba, nó lại càng lớn hơn...

Cho nên dù có biết sự nguy hiểm ẩn dấu đằng sau nhưng cô ta vẫn không kiềm nén được lòng tham, nó như một cây leo sinh sôi nảy nở bén rễ bám chặt...

Nhà hàng đóng cửa khiến vẻ mặt Minnie tràn đầy mất mát.

Cô ta chuẩn bị gọi điện cho quản lý hỏi xem thế nào.

Nhưng mà, vừa mới rút điện thoại ra, nhà hàng đang tối tăm đột nhiên sáng bừng lên, chiếc đèn chùm pha lê xa hoa chỉ được bật trong những ngày quan trọng cũng sáng lên.

Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy dưới chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ chói mắt xuất hiện một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó mặc một bộ vest đen nghiêm túc, cà vạt màu đỏ thẫm, trên ngực trái đeo một chiếc đồng hồ quả quýt theo kiểu phục cổ, bên trong mặc gile màu nâu và sơ mi trắng theo kiểu anh, tay còn ôm một bó hoa hồng trắng rất to, cả người như thể một nhân vật nào đó vừa bước ra khỏi truyện cổ tích.

Không ngoài dự đoán, Minnie đã hoàn toàn sững sờ, dường như không có cách nào tin vào mắt mình được.

Ngay sau đó, chiếc đàn dương cầm vốn dĩ mỗi ngày cô ta đều chơi, giờ đã có người khác đang đàn, bên cạnh còn có cả một ban nhạc chuyên nghiệp hợp tấu lên những giai điệu nhẹ nhàng.

Trên một chiếc bàn cạnh đó đặt duy nhất một cây nến đang cháy cùng với hoa tươi và các món ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro