Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đây quả thực là tình yêu đích thực!

Rosé nhướng mày: "Dọn về nhà? Hừ, hôm nay Park tổng uống say rồi sao?"

Nghe giọng điệu giễu cợt của Rosé mà Park Shi Ho lại không cáu tiết lên, đúng là hiếm thấy.

Ông ta vẫn dùng giọng ôn hòa như cũ nói: "Chaeyoung, bất kể thế nào con vẫn là con gái ba, ba thế nào đi chăng nữa cũng không mặc kệ con! Con là một cô gái, cứ ở mãi bên ngoài cũng không phải chuyện tốt, không bằng dọn về nhà mà ở đi, phòng ở rộng rãi, căn phòng của con ba vẫn cho người giữa!"

Rosé nghe đến đây thiếu chút nữa phì cười ra tiếng.

Căn phòng cũ của cô...

Căn phòng chỉ có diện tích bằng một phần ba phòng của Park Hwayoung, thậm chí còn là phòng của người hầu được cải tạo lại. Hồi đó nói là vì sợ cô làm bẩn mấy căn phòng khác, để cô học cho tốt các kiểu lễ nghi rồi mới cho cô đổi phòng, sau đó... cũng chẳng có sau đó nữa...

Rosé như có điều suy nghĩ mà quan sát khuôn mặt tha thiết của Park Shi Ho.

'Thái độ của ông ta thay đổi lớn như vậy hẳn chỉ vì một lí do... Ông nội muốn lập di chúc.'

Sau lần nằm viện trước trở về, ông nội đã có ý định lập di chúc rồi.

'Hừ, đây là muốn số cổ phần trong tay cô chứ gì?'

Tuy Rosé khinh thường chút tài sản kia của Park gia, nhưng nếu là đồ ông nội cho thì dù thế nào cô cũng không giao vào tay Park Shi Ho.

"Chaeyoung... Chaeyoung? Con nghe ba nói sao? Con xem hôm nay ba đến vừa đúng dịp, vừa vặn tới đúng lúc con dọn nhà vậy nên con dọn về luôn là được rồi!" Park Shi Ho nói.

Rosé khoanh hai tay trước ngực, quét mắt nhìn chiếc xe chở đồ rồi cười lạnh một tiếng: "Ông chắc căn phòng kia chứa đủ ngần này đồ của tôi?"

Vẻ mặt Park Shi Ho cứng đờ: "Tuy trong nhà có nhiều phòng nhưng đều đang sử dụng cả rồi, cũng không thể để con ở phòng cho khách... những thứ này... không bằng con cứ tạm thời để trong kho là được rồi?"

Rosé như cười như không nhìn ông ta, sau đó khoan thai nói: "Muốn tôi về cũng được thôi, nhưng tôi phải lấy lại căn phòng vốn thuộc về tôi."

Park Shi Ho nghe vậy thì lập tức đổi sắc: "Chaeyoung, ý của mày là muốn cướp phòng của Hwayoung? Từ nhỏ Hwayoung đã ở đấy rồi thì sao có thể là phòng của mày chứ?" So với Rosé thì Park Shi Ho tất nhiên vẫn hướng về phía Park Hwayoung.

Rosé chơi một hồi thì thấy hết hứng, cũng chả buồn để ý đến Park Shi Ho nữa nên trực tiếp xoay người đi.

"Chaeyoung! Chaeyoung, mày đứng lại! Mày chuẩn bị dọn đến chỗ nào?" Park Shi Ho đuổi theo gặng hỏi, hiển nhiên là ông ta vẫn chưa buông tha.

"Nhà tôi tự mua, sao?" Rosé thuận miệng đáp.

Park Shi Ho nghe vậy thì bật cười: "Mày đóng mấy bộ phim kia thì mua được cái nhà nào tốt! Về nhà không phải tốt hơn à! Cần gì phải ra ngoài ăn đau khổ làm gì? Còn cái công việc này của mày nữa cũng bỏ sớm đi..."

Không đợi Rosé lên tiếng, người tài xế đã có chút nghe không nổi nữa mà thò đầu ra nói: "Bác ơi, con gái bác mua nhà ở Hongcheon-Gun đấy!"

Rosé lên xe xong, người tài xế "rầm" một cái đóng cửa lại rồi nổ máy.

Chiếc xe chuyển nhà nghênh ngang mà đi, còn Park Shi Ho đứng đằng sau, hít trọn một đống khói bụi vẫn chưa tỉnh hồn lại...

"Hong... Hongcheon-Gun..." Ông ta nghe lầm sao? Chaeyoung mua nhà ở Hongcheon-Gun? Sao có thể là Hongcheon-Gun chứ?

Biệt thự ở Hongcheon-Gun có giá từ nghìn vạn trở lên, vị trí của nó còn tốt hơn cả biệt thự của Park gia, thậm chí còn đứng tên trong danh sách những khu nhà giàu...

'Làm sao nó lại mua được nhà ở đó?'

Đến tận bây giờ Rosé vẫn chỉ diễn vài cái vai quần chúng với vai phụ, tham gia cũng chẳng được bao nhiêu show truyền hình...

Trong đầu Park Shi Ho nhớ đến cảnh Hansin lần trước đến tận nhà đón Rosé.

'Chẳng lẽ Chaeyoung bị Hansin... bao nuôi? Cô ta mua nhà cho nó? Cũng không đúng...'

Sau lần trước, ông ta đã cố ý tìm người điều tra thử thì kết quả Rosé với Hansin chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, nếu có cái gì mờ ám thì làm gì có chuyện đến giờ này Rosé vẫn chưa đóng bộ phim nào ra hồn chứ...

...

Hongcheon-Gun.

"Mọi người vất vả rồi! Uống miếng nước đã!"

Rosé vừa dứt lời thì một người máy màu bạc bưng mấy ly nước đưa tới trước mặt mấy người dọn nhà.

"Ôi cám ơn bà chủ nha! Ờ... này này!" Mấy nhân viên dọn nhà thấy người máy đưa nước tới thì đều ngạc nhiên.

Rosé cười nói: "Đừng sợ, người máy này rất thông minh."

Người máy kia quét ba nhân viên kia một cái, sau đó nó đưa ly nước cho từng người một, chuẩn xác đưa đến tận tay bọn họ.

Ba người đều lấy làm kỳ quái.

Thật ra thì ngay từ lúc tiến vào bọn họ đã phát hiện căn nhà này mang lại cảm giác công nghệ cực kỳ cao. Đúng là người có tiền mà!

Mấy nhân viên sau khi dọn dẹp xong liền rời đi, chỉ còn Rosé bắt đầu hớn hở sửa sang lại đồ đạc: "Bánh Bao, bật nhạc lên đi!"

"Chủ nhân, tôi tên là Andrew, không phải Bánh Bao, chủ nhân muốn nghe bài nào?"

"Tùy."

Một lát sau trong gian phòng vang lên một tràng âm thanh máy móc của Andrew: "A ý a~~ hôm nay là ngày tốt ngày tốt ~~ chuyện gì nghĩ trong đầu cũng thành hiện thực ~~~ ngày mai cũng là ngày tốt í a ~ nào cùng nhau mở cửa nghênh đón gió xuân..."

Rosé nghe mà lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống.

'Được rồi... bài hát này... cũng không tệ lắm...'

"Hát không tệ, cám ơn Bánh Bao!"

"Chủ nhân, tôi tên là Andrew, không phải Bánh Bao, phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi!"

Thứ quý nhất của Mingie chính là đám người máy đặt trong khu nhà chuyên dụng ở Nine One Hannam. Nhưng lần này, khi Rosé dọn nhà thì nhóc lại đem một trong những người máy quý giá nhất của nhóc làm quản gia cho cô.

Rosé vừa mới dọn dẹp lại một hồi thì có tiếng chuông cửa vang lên.Cô vừa mới chuyển đến thì ai sẽ đến chứ?

Rosé nhìn trong camera thì phát hiện người đến là Lalisa, cô vội vàng chạy ra mở cửa: "Boss đại nhân? Sao tự dưng chị tới đây! Mau vào! Chẳng phải chị nói hôm nay bận nên không tới sao?"

Lalisa: "Có bận nữa cũng phải qua dọn dẹp phòng tân hôn của chúng ta."

"Khụ khụ khụ... được rồi... vậy sao chị không bấm mật mã mà vào luôn?"

Lalisa: "Chị thích nhìn thấy bộ dạng của em khi mở cửa cho chị."

Rosé: "..."

'Có thể nói chuyện với nhau một cách vui vẻ được không? Được rồi, thật ra thì cũng rất vui vẻ khi được ăn thính của chị ~!'

Lalisa vừa mới vào cửa đã nghe thấy một tràng âm thanh cao vút lanh lảnh: "Hôm nay là một ngày tốt ngày tốt". Vẻ mặt anh nhất thời khó mà hình dung được: "Bài hát này... hay lắm."

"Há há há há há há há... chị cũng thấy không tệ sao? Bánh Bao tự chọn đấy! Thật đáng yêu chết đi được! Nhất là khi nó luôn nói tôi tên là Andrew, không phải Bánh Bao!"

Lalisa nhìn người máy kia, không hiểu sao lại có cảm giác hình như lại có thêm một tên muốn ăn chia sự sủng ái của Rosé với mình nhỉ...

Nhờ sự giúp đỡ của Lalisa, Rosé rất nhanh đã sửa sang lại phòng mình. Sau đó cô đứng trước giường, thỏa mãn nói: "Xong hết rồi, chỉ cần thêm đồ của chị với Mingie nữa thôi..."

Hơi ấm từ lồng ngực của Lalisa chạm vào lưng cô, cánh tay chị vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy hông cô, để cằm đặt trên bả vai thơm mềm của cô.

Nhìn chị cứ như chú chó lớn đang ôm lấy mình, Rosé có chút dở khóc dở cười: "Sao thế?""

Lalisa cúi người hôn lên tai cô, sau đó ôm ngang lấy Rosé đặt lên giường, ánh mắt chị từ trên cao chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: "Chị cảm thấy mình rất may mắn, khi có thể gặp được em..."

Rosé đưa tay vuốt mái tóc của chị: "Em cũng vậy..."

Ánh mắt của Lalisa bỗng dưng sâu hơn, chị cúi đầu hôn lấy cô, càng hôn càng sâu...

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng "bộp bộp" như có cái gì đó rơi xuống đất, tiếng vang khá lớn.

"Chuyện gì vậy?"

Rosé vội vàng đẩy Lalisa ra ngồi dậy, sau đó cô thấy mớ rau với đám trái cây bị Hansin đánh rơi xuống đất, một tay cô ta đang che mắt mình còn một tay khác thì đang bịt mắt Mingie và miệng vẫn không ngừng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi... em về không đúng lúc! Hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi! Để em mang Mingie đi!"

Rosé liếc Hansin một cái: "Rời đi cái đầu cô ý! cô vào bằng cách nào?"

Vẻ mặt Hansin như đưa đám: "Mingie biết mật mã!"

"À, ôi... bảo bối! Con tan học rồi à! Mau tới đây cho mẹ ôm nào ~" Rosé lập tức ôm lấy Mingie.

Mingie tự dưng bị cô Út bịt bắt vốn còn đang vô cùng bất mãn, nhưng mà nhóc được mẹ Chaeyoungie ôm cho một cái thì lập tức quăng hết mọi chuyện ra sau gáy luôn.

Hansin rón rén đi tới sau lưng người bất mãn nhất trong căn phòng này, vẻ mặt hối lỗi: "Thật... thật xin lỗi mà chị Hai! Hu hu hu! Ôi cháu trai hoặc cháu gái tương lai của cô, cô xin lỗi!" 


Lalisa: "..."

Rosé: "..."

...

Vì hôm nay là ngày đầu tiên Rosé ở nhà mới cho nên cô quyết định mời vài người bạn tới chơi.

Hansin với Mingie đến một lúc thì Chung Kyu Yi với Yang Dae-jung cũng nối gót tới sau.

Giselle lần này tin tức linh thông nên cũng mang quà đến tận cửa, xem chừng là cô nàng muốn hối lộ sếp để đi cửa sau đây mà.

"Chaeyoungie, chỗ này của cậu thật đẹp quá, không khí cũng rất tốt, trên núi còn có một rừng đào lớn nữa! Thiết kế bên trong biệt thự cũng rất phong cách, thật thích quá đi!" Chung Kyu Yi không nhịn được tán dương.

"Thích thì thường xuyên tới đây chơi!"

"Ừ ừ!"

"Đúng rồi, gần đây em trai cậu thế nào?" Rosé hỏi.

Vừa nhắc tới Chung Jae Hwa, Chung Kyu Yi đã tỏ vẻ nhức đầu không thôi: "Vẫn y như cũ, nó lại bắt đầu trốn ra ngoài chơi rồi! Sắp thi đại học đến nơi mà thành tích nó như thế này thì chắc chắc trượt mất thôi..."

"Vậy ba cậu bảo sao?" Rosé hỏi.

"Ba với ông nội bảo để nó vào bộ đội luôn, tuổi của nó hiện giờ cũng là độ tuổi thích hợp nhất! Vào bộ đội xong thì cho nó thi trường quân đội... nhưng mà nó không muốn!"

"Nó không muốn vậy nó muốn làm cái gì?"

"Tớ cũng nói với nó rồi, nó bảo..." Chung Kyu Yi lộ vẻ dở khóc dở cười, sau đó nói: "Nó nói thế giới lớn như vậy nên nó muốn đi khám phá xem, nó muốn làm nhà thám hiểm! Nghe giọng nó có vẻ kiên định lắm, tớ sợ có khi nào nó không thèm nói gì mà bỏ đi luôn không..."

Rosé đầu đầy hắc tuyến: "Con hàng này... chắc phải cắt chân nó đi! Xem còn dám chạy đâu nữa không!"

Chung Jae Hwa này đích xác là loại công tử chỉ biết ỷ lại vào danh tiếng gia đình mà ngang ngược hống hách, không ăn đau khổ chắc không biết quay đầu.

Giselle nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ trên ghế salon đối điện thì có chút câm nín, cô nghiêng người sang hỏi Hansin: "Chẳng phải trước kia Chung Kyu Yi còn là đối tượng coi mắt của chị Lisa à? Sao tự dưng lại thân Rosé thế?"

Nghe được câu hỏi này, Yang Dae-jung với Hansin nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng trở nên xoắn xuýt.

"Bánh Bao, đem trái cây đến đây giúp tôi!" Rosé đột nhiên nói với người máy.

"Chủ nhân, tôi tên là Andrew, không phải là Bánh Bao, xin ngài chờ một chút!"

Andrew đang muốn đi lấy trái cây đột nhiên lại đứng im bất động.

Sau đó mọi người thấy Mingie đẩy một cái ghế tới cạnh người máy, rồi trèo lên mở cái nắp sau lưng của người máy ra. Ngón tay ngắn ngủn loay hoay một chút giữa các mạch điện phức tạp với cái màn hình một chút.

Lát sau, Mingie khép cái nắp lại thì đôi mắt của người máy sáng lên, sau đó nó quay về phía Rosé: "Chủ nhân thân ái, tôi là quản gia trung thành nhất của ngài, Bánh Bao sẵn sàng phục vụ ngài!"

"Phụt ha ha ha ha ha ha ha...." Rosé nghe vậy thì cười nghiêng ngả, sau đó cô đi tới xoa xoa đầu Mingie: "Cám ơn bánh bao nhà ta nha ~"

Andrew quật cường cuối cùng cũng phải an phận trở thành Bánh Bao.

Giselle càng nhìn lại càng thấy khó hiểu...

'Tại sao... Tại sao cô ta lại cảm thấy cảnh này lại ấm áp chứ nhỉ...'

Có người yêu, có con cái, có vài ba người bạn rốt, thậm chí còn có cả một người máy dễ thương nữa...

Còn có chị họ cũng không còn hoàn toàn lạnh lùng vô tình như trong trí nhớ của cô nữa, vẻ mặt lúc chị ấy ở cạnh Rosé hóa ra lại có thể... dịu dàng đến vậy...

Giống như một người bình thường, sau khi tan làm thì về nhà dịu dàng nhìn vợ con chơi đùa...

Giselle đã từng hận chết Rosé vì cô cho rằng chính Rosé đã biến chị họ từ một người cao cao tại thượng trở thành một người tầm thường, nhưng vào lúc này chính Giselle lại vì vẻ mặt ấp áp của Lalisa mà cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.

...

Ngày hôm sau, tại Studio Tắc Linh.

"Giám đốc Alice tìm tôi à?"

"Sếp nhìn cái này một chút." Park Alice đưa cho Rosé một chồng tài liệu.

Rosé nhìn lướt qua: "Là kế hoạch mới của Giselle sao, cô ấy đã nói với tôi trước rồi, cô cảm thấy thế nào?"

"Thực tình thì bản kế hoạch này cũng không có gì, quả thật không tệ nhưng mà rõ ràng đây là có người giúp hoặc hướng dẫn cô ta, xét về kết quả thực tế thì không thể nào chắc chắn được... nhưng mà..." Park Alice dừng một chút mới nói tiếp: "Nhưng mà cô ta lại lấy được mặt bằng tốt nhất ở khu trung tâm thương mại phía tây! Cho nên tôi cho rằng có lẽ có thể để cô ta thử một lần!"

Rosé gật đầu: "Quan trọng là lần này có thể thấy thái độ của Giselle khá nghiêm túc, bằng vào độ hot của chúng ta chắc cũng không đến nỗi lỗ vốn chứ?"

"Chỉ mong như vậy!" Alice bất đắc dĩ nói.

Thật ra thì chính bản thân Alice cũng cảm thấy đưa ra quyết định này đúng là có phần mạo hiểm.

Nhưng mà đúng như Rosé đã nói, quan trọng nhất chính là cái thái độ, nếu lần này Giselle vẫn giữ thái độ chơi thử cho biết như trước thì dẫu cho cô ta có lấy được mặt bằng ở phía tây thì Alice cũng không đồng ý.

"Vậy để tôi đi thông báo cho cô ta?" Alice hỏi.

"Ừm."

Bên kia, Alice vừa cúp điện thoại của Giselle chưa bao lâu thì chuông di động của Rosé đã vang lên.

Cô cầm di động lên nhìn một cái, quả nhiên là Giselle gọi tới.

"Alo?"

"Aaaaaaaaaaaaaaaaa..." Di động lập tức truyền tới tiếng hét chói tai như muốn thủng cả màng nhĩ của Giselle.

Rosé vội vàng đưa di động ra xa chút, chờ tiếng thét kia ngừng lại rồi mới nói chuyện tiếp: "Chị Hai của tôi ơi, cô cố tình gọi điện tới để chứng minh dung tích phổi của mình sao?"

"Vừa nãy... vừa nãy giám đốc Alice ở Studio của cô mới gọi cho tôi, bảo tôi thông qua kiểm tra làm đại lý rồi! Tôi có thể làm đại lý của Tắc Linh rồi há há há há há há...."

Giselle nói rất lớn, cho nên cả Alice cũng nghe được cô ta đang nói gì.

"Chúc mừng chúc mừng!" Rosé cười nói.

Đầu bên kia trầm mặc một hồi rồi mới vang lên âm thanh miễn cưỡng của Giselle: "Lần này... lần này cám ơn cô!"

"Cám ơn cái gì?"

"Cám ơn cô đã mở cửa sau cho tôi! Tôi là người ân oán rõ ràng! Cô giúp tôi thì đương nhiên tôi muốn cám ơn!" Giselle nói.

Rosé khẽ cười một tiếng: "Tôi cũng cám ơn Manoban đại tiểu thư ân oán rõ ràng, nhưng mà lần này cô không cần cám ơn tôi, bởi vì tôi cũng chẳng giúp gì cả! Chuyện này tôi không nhúng tay vào, chuyện này do giám đốc Alice quyết định, cô ấy đã đồng ý rồi mới gọi cho cô."

"Ý cô bảo là tôi thành công nhờ thực lực của mình?" Giọng điệu Giselle rõ ràng hưng phấn hơn.

"Cũng có thể nói như vậy." Rosé gật đầu.

Đầu bên kia lại vang lên một tiếng thét chói tai, sau đó Giselle mới ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì cám ơn cô công tư rõ ràng, không ngáng đường tôi!"

"Không cần cảm ơn."

"Chờ đó, tôi nhất định sẽ biến cửa hàng của Manoban gia thành cửa hàng có doanh thu cao nhất!"

"Ha, tôi rất mong đợi!"

...

Rosé nói chuyện điện thoại xong thì Alice lập tức hỏi: "Sếp quen Giselle sao?"

Nghe giọng điệu tựa như hai người rất thân quen.

"Quen? Cũng có thể coi là vậy! Lúc trước có chút va chạm, sau đó cô ta cho rằng tôi cố ý đánh trượt tư cách đại lý của cô ta... nhưng mà bây giờ thì cũng coi như là hóa giải hiểu lầm rồi đi!" Rosé giải thích đơn giản.

Alice gật đầu tỏ ý đã biết rồi lại nhịn không được mà lén nhìn cô gái trước mắt này một cái.

Càng tìm hiểu càng thấy người này giống như một đám mây mù vậy, dường như xung quanh cô có rất nhiều bí mật...

...

Sau khi rời khỏi Studio thì Rosé đi thẳng tới gara, vừa mới bước lên xe thì di động đột nhiên kêu vang.

Màn hình hiển thị người gọi tới là Oh Dong Hae.

Rosé nghe máy: "Alo Nhị sư huynh? Huynh tìm muội có việc gì?"

"Tiểu sư muội à, huynh vừa mới nghe được một tin vô cùng thú vị! Mau tới chỗ cũ gặp mặt!" Bên kia di động truyền đến âm thanh hưng phấn.

"Tin tức thú vị? Tin tức thú vị gì?"

"Đến thì biết! Nhanh nhanh nhanh! Đúng rồi, nhớ mang theo tiền rượu nha! Huynh không có tiền! Muội mời huynh nha!"

"..."

Rosé đang định về nhà nhưng Oh Dong Hae lại thần thần bí bí gọi qua như thế này, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là chạy đến quán bar số 8.

"Mang đủ tiền chưa?" Oh Dong Hae thấy cô thì vội vội vàng vàng hỏi.

"Mang mang, rốt cuộc là có chuyện gì thế?" Rosé không nhịn được hỏi.

"Phục vụ! Mang cho tôi một chai Remy Martin Club!!!" Túi tiền đã đến thì ngại gì mà Oh Dong Hae không xõa chứ.

Rosé vỗ bàn một cái: "Này! Chắc không phải huynh lừa muội tới để trả tiền rượu chứ hả?"

Oh Dong Hae vừa tung mấy hạt lạc vào miệng thì bị Rosé vỗ một phát thế khiến anh ta giật mình làm rơi hết lên mặt, anh ta làm bộ đau lòng nói: "Không biết lớn nhỏ! Sao dám ăn nói với sư phụ như thế hả!"

Rosé nghiến răng, cười nói: "Nếu không vì Hàn Quốc có lệnh cấm dùng súng ống thì huynh cho rằng bà đây cần anh chắc!"

Mỗi người trong tổ chức đều có sở trường riêng của mình, Oh Dong Hae là thân thủ, Oh Dal trừ thân thủ ra còn có khả năng quản ký và kinh doanh, Hyeri là ám sát, Jennie là y thuật, Yong Sin là mưu lược còn Rosé chính là bắn súng.

Lúc ở nước ngoài cô chỉ cần có khẩu súng trong tay thì chẳng ai có thể tiếp cận được cô, nhưng ở Hàn Quốc thì không, bởi vì ở đây có lệnh cấm súng.

Thêm với việc nghề nghiệp hiện tại của cô là diễn viên, nếu lúc nào cũng kè kè khẩu súng mà không may bị phát hiện ra thì sự nghiệp của cô coi như đi tong. Vậy nên Rosé chỉ còn cách đề cao thân thủ của mình lên, đi học cái thứ mà mình không hề giỏi.

'Bà đây cũng rất khó chịu có được không hả?'

"Cho nên huynh đã nói rồi! Thứ vũ khí hoàn mỹ nhất, lợi hại nhất chính là cơ thể của chính mình!" Oh Dong Hae làm bộ cao nhân đắc đạo.

"Thôi đi, đừng có mà đắc ý! Huynh vòng vèo đủ chưa? Không nói thì muội đi!"

Thấy túi tiền sắp chạy thì Oh Dong Hae mới vội vàng mở miệng nói: "Gấp cái gì! Muội chưa nghe câu gấp thì không ăn được đậu hũ nóng sao? Nhưng mà... tin tức này cũng không tính là đậu hũ nóng! Dù sao cũng đã truyền khắp nơi rồi!"

"Có liên quan đến bên kia?" Sắc mặt Rosé hơi trầm xuống.

Thấy vẻ nghiêm túc của Rosé thì Oh Dong Hae khoát tay một cái: "Lần này coi như là tin tốt! Muội biết gì không? Satan hạ lệnh cho tất cả mọi người không ai được đụng vào một sợi tóc của muội! Nguyên văn là ai dám động đến một sợi tóc của muội thì hắn bằm nát xương của ngươi đó chậc chậc chậc..."

Rosé có chút ngoài ý muốn: "Huynh chắc chứ? Chắc chắn mình không nghe nhầm chứ? Hắn ta nên treo giải thưởng để băm muội ra mới đúng chứ?"

Oh Dong Hae liếc cô một cái: "Hiện giờ không chỉ tổ chức mà toàn bộ người trong giới, thậm chí cả Nguyên Tội lẫn mấy tổ chức khác đều không dám nhận đơn hàng có ý đồ bất lợi với muội đó, tất cả cũng chỉ vì ngày đó Yong Sin nổ súng với muội!"

"Còn nữa, phát súng mà Satan bắn vào cổ tay Yong Sin muội nghĩ đó là một phát súng tầm thường sao? Phát súng đó bắn đứt gân tay của ông ta đấy, phế hẳn rồi! Nếu không nhờ Jennie thì xem chừng sau này sinh hoạt cá nhân của ông ta cũng thành vấn đề ấy chứ đừng nói đến chuyện cầm súng!"

Rosé nhéo mi tâm một cái: "Tính của hắn ta vốn là như vậy, không cho phép bất cứ ai làm trái ý mình..."

'Thật sự chỉ có thế thôi sao'

Oh Dong Hae lộ ra vẻ mặt hóng hớt, anh ta lập tức nhoài người đến trước mặt Rosé: "Này này tiểu sư muội, chẳng lẽ nghe mấy thứ huynh vừa nói mà muội không có cảm giác gì sao?"

"Cảm giác gì?"

"Cảm giác rung động chứ còn gì! Muội không chỉ rời tổ chức mà còn bỏ rơi hắn ta, không những thế còn chạy đi yêu đương với lão Đại của quân địch nữa! Satan ấy thế mà không thịt muội, thậm chí còn không cho người khác được đụng một sợi tóc của muội nữa, đây quả thực là tình yêu đích thực!" Oh Dong Hae làm bộ khoa trương mà thở dài nói.

Khóe miệng Rosé giật giật: "Huynh suy nghĩ nhiều quá!"

Sao huynh không nghĩ tới tên đó không cho ai động vào cô là vì muốn tự tay làm thịt cô chứ? Chưa kể, cái gì mà cô bỏ rơi hắn ta!

Ban đầu là tên kia cứu cô, sau đó cô cũng trả lại bốn năm bán mạng như đã ước hẹn. Bốn năm đó cái gì cũng đều nghe hắn ta sai khiến, coi như cũng đã đền đáp công ơn cứu mạng rồi.

Sau bốn năm chả ai còn nợ ai cái gì, lúc nào cô cũng có thể rời đi.

Kết quả là tới thời gian ước hẹn thì con hàng kia lại trở mặt không tuân thủ lời hứa, suýt chút nữa làm cô tức gần chết.

Rosé hết cách chỉ có thể hỏi tên kia muốn thế nào. Và rồi... con hàng kia lại đòi cô làm bạn gái hắn ta!!!


Bạn trai cũ của cô nhiều như thế cũng chẳng ngại có thêm một người.

Vì vậy cô đáp ứng, hôm sau liền xách đồ chạy mất... Đây chính là nguyên nhân tại sao cô với YN chỉ hẹn hò có một ngày...

Oh Dong Hae đương nhiên là không biết nội tâm phong phú của Rosé, anh nói: "Cho nên trước mắt thì muội an toàn rồi đó!"

Nói xong Oh Dong Hae lại rên rỉ: "Bây giờ đã biết sao huynh đây phải thịt cưng bữa này chưa? Bởi vì rất có thể huynh đây lại ít đi một khoản tiền lương rồi!"

Rosé liếc anh ta một cái: "Yên tâm đi, không thiếu được đâu! Chẳng phải huynh vừa nói đấy sao, trên thế giới này vũ khí lợi hại nhất chính là cơ thể của mình! Cho nên huynh cứ tiếp tục dạy muội đi! Ai biết một ngày đẹp trời nào đó tên đó lại muốn tháo xương muội chứ? Lúc đó thì muội khóc với ai!"

"Ừ nhỉ! Quả nhiên muội vẫn cần một người sư phụ mạnh mẽ như huynh đây!" Oh Dong Hae gật đầu liên tục.

"Nhưng mà vì tình hình không khẩn cấp như trước nữa, cho nên tiền lương của huynh giảm một nửa đấy nhá!" Rosé cười híp mắt nói.

"Đệch! Cái đồ gian thương! Có tin huynh chạy đi tìm Oh Dal đòi mở thẻ không!" Oh Dong Hae gào rú.

"Ha, vậy huynh cứ đi đi, có ai cản huynh đâu? Nhưng mà đừng trách muội không nhắc nhở huynh, lần trước bị bắt muội có thấy trên tay Đại sư huynh quấn băng đó! Chắc chắn là lại chạy đi chơi cái huấn luyện ma quỷ gì rồi! Cái kiểu ba ngày đánh đánh cá hai ngày phơi lưới như huynh thì... chạy đi tìm Đại sư huynh đòi mở thẻ hay là đòi nộp mạng đây? Chậc chậc chậc..."

"Tiểu sư muội,huynh cảm thấy đề nghị lúc nãy của muội vô cùng hợp lí!" Oh Dong Hae lập tức nghiêm giọng nói.

...

Giselle là một người nôn nóng, vừa mới được báo thông qua kiểm tra thì cô ta đã lập tức chuẩn bị mở cửa hàng phía tây thành.

Không chỉ thế mà vào ngày khai trương cô ta còn làm vô cùng trọng thể, thậm chí còn mời mấy đại minh tinh đến góp vui nữa. Vì Giselle là người của Manoban nên cũng có không ít tiểu thư danh viện chủ động tới góp vui.

Cùng lúc đó tại cửa bên ngoài cửa tiệm của Tắc Linh. Park Hwayoung với quản lý thị trường của History đứng cách đó không xa.

"Bà chủ, chính là chỗ này..." Quản lý chỉ vào cửa hàng vô cùng nổi bật nói.

Trong khu thương mại này cũng có chi nhánh của History nhưng vị trí của bọn họ lại không tốt bằng Tắc Linh.

Thấy sắc mặt Park Hwayoung không tốt vị quản lý kia lập tức nói: "Bà chủ, Giselle kia tuy có Manoban chống lưng nhưng cô ta chỉ là một con ngốc mà thôi, lần nào làm ăn cũng thua lỗ cả! Mấy người hợp tác với cô ta trước đây đều bị cô ta quậy cho nháo nhào! Cô ta làm đại lý cho Tắc Linh thì phải nói lần này Tắc Linh xui xẻo rồi!"

Park Hwayoung nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn không tốt lên.

Cái cô ta để ý không phải là làm ăn thua lỗ hay không mà là Tắc Linh hiện giờ đã có thể hấp dẫn cả giới thượng tầng như Giselle đến làm đại lý.

'Điều này nói lên cái gì? Là nói danh tiếng của Tắc Linh đã dần dần chèn ép History rồi...'

Park Hwayoung lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, sau đó cô ta trầm giọng nói: "Tuyệt đối không thể để Tắc Linh tiếp tục phát triển, bất kể là dùng cách gì!"


"Vâng thưa bà chủ! Cô cũng nhìn thấy rồi đấy! Bọn họ chỉ là lính mới làm sao đấu lại được chúng ta!" Người đàn ông kia tỏ vẻ đã nắm chắc.

Nghe vậy vẻ mặt Park Hwayoung mới hơi hòa hoãn lại.

Người này chính là giám đốc thị trường trước đây của SF, nổi danh trong nghề là nắm chắc mọi chuyện trong tay. Ông ta đã từng giúp SF triệt hạ vô số đối thủ, Park Hwayoung đã tốn không ít tiền để chèo kéo người này về cũng chẳng phải để trưng cho đẹp...

Còn phía cô ta, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, bởi vì gần đây đã xác định được Park lão gia tử thật sự muốn lập di chúc!

...

Trong mấy ngày ngắn ngủi, tiếng đồn em họ của Lalisa là đại lý của Tắc Linh đã truyền khắp giới.

Người tới ủng hộ không ít, cộng thêm vị trí của cửa hàng quá tốt nên chỉ trong mấy ngày đầu doanh thu của cửa hàng khu thành tây đã vượt lên dẫn đầu.

Rosé thấy Giselle làm được ra ngô ra khoai cũng tạm thời yên tâm.

Nhưng mà ngày vui vốn chẳng dài...

Trong Studio Tắc Linh.

Rosé xem bản báo cáo doanh thu của Giselle thời gian gần đây xong thì nằm sải lải như chó chết cạnh bàn làm việc của Alice: "Tôi sai rồi... tôi sai thật rồi..."

Cửa hàng của Giselle trừ lúc mới khai trương đạt mức doanh thu tăng vọt ra thì quãng thời gian tiếp theo thực sự xuống dốc không phanh, thâm hụt cực kỳ nghiêm trọng.

"Nói thật... dưới cái tình huống thiên thời địa lợi nhân hòa như thế mà... cô ta có thể lỗ được đến mức này... cũng thật là một nhân tài! Rốt cuộc là cô ta làm kiểu gì vậy?" Rosé rên rỉ nói.

Thật ra thì tình trạng thế này Alice cũng có có dự liệu trước.

Bản dự án ban đầu của Giselle do chính tay cô kiểm tra, về phương án thì đúng là không có vấn đề gì nhưng Giselle là chủ thì cô ta có quyền lực cực lớn. Nếu như không dựa theo chính xác những gì mà cô ta viết trong bản kế hoạch thì kế hoạch có hoàn mỹ thế nào thì cũng chỉ là một đám giấy lộn.

Giselle làm ăn lỗ đến mức này vẫn không nói với Rosé mà còn cố cắn răng duy trì, nhưng mà số liệu thì không thể làm giả được. Người như Alice chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra vấn đề ở chỗ nào.

Cho nên sau khi phát hiện ra cô mới gọi Rosé đến để bàn bạc.

"Trước kia tôi cũng từng khảo sát qua, dựa theo cách làm của vị đại tiểu thư kia thì có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho cô ta đổ vào đâu, bởi vì cô ta hoàn toàn không có tí tẹo khái niệm kinh doanh nào cả." Alice nhàn nhạt nói: "Không phân biệt nguồn hàng tốt hay xấu thì chưa nói, chủ yếu là cô ta quá vội vàng muốn tạo thành tích cho nên hầu như mỗi tháng đều có chương trình giảm giá, dù làm như vậy không tệ cũng hấp dẫn không ít khách hàng cơ mà chỉ được nhất thời mà thôi! Nhãn hiệu cao cấp được bán với mức giá của nhãn hiệu giá rẻ thì sau khi chương trình giảm giá kết thúc liệu còn bán được đồ với giá cả của nhãn hiệu cao cấp sao?"

Rosé vỗ trán một cái, nói vị đại tiểu thư kia ngu ngốc ai không tin chứ cô tin chắc rồi.

Đối với mức thâm hụt của Giselle không phải Rosé chưa từng cân nhắc qua, nhưng lại không ngờ sẽ nghiêm trọng tới mức như vậy.

"Cứ tiếp tục kéo dài có lẽ sẽ gây ảnh hưởng với Tắc Linh, thậm chí là mức tiêu thụ của mấy chi nhánh khác." Alice trầm ngâm nói.

Rosé nhéo mi tâm: "Giám đốc Park, cô cứ lo chuyện phát triển bên tỉnh khác đi, phía Giselle thì để tôi đích thân nói với cô ta!"

Alice nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đối với chuyện Giselle thì cái mà Alice sợ nhất không phải là cô ta mắc sai lầm, mà là mắc sai lầm nhưng chết cũng không chịu hối cải. Lần trước nghe nói chuyện thì dường như Rosé khá thân quen với cô ta, nếu có thể khuyên nhủ được thì tốt.

...

Trụ sở chính của History.

Kim Bum quơ quơ ly rượu vang trong tay, nhấp một ngụm hài lòng nói: "Bà chủ, tôi đã bảo rồi mà, danh tiếng là một chuyện còn kinh doanh thế nào lại là một chuyện khác! Tắc Linh có thế nào đi chăng nữa thì sao có thể uy hiếp được History của chúng ta?"

"Bây giờ thì cô cũng thấy rồi đó, cứ thoải mái đi! Quản lý thị trường đã bảo rồi, Giselle kia chỉ là một con thiểu năng thôi, việc vào tay cô ta chỉ có hỏng bét, cô ta chẳng hiểu gì về kinh doanh cả! Mấy cái kiểu giảm giá ưu đãi đều đặn mỗi tuần như thế chỉ biến Tắc Linh từ một nhãn hiệu cao cấp thành một nhãn hiệu giá rẻ mà thôi! Sau khi mấy chương trình giảm giá kết thúc thì đảm bảo cửa hàng vắng như chùa bà đanh luôn, Giselle thấy thế thì lại bắt đầu giảm giá! Ha ha ha ha ha ha...."

Park Hwayoung đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khóe môi vẫn treo một nụ cười giễu cợt.

Hừ, cứ ngỡ là dựa được vào núi lớn cơ đấy, tưởng thông qua Giselle là dựa vào Manoban được sao, đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Nhưng mà chuyện của Giselle cô ta cũng đã đoán trước được rồi, nên cũng chẳng coi trọng lắm.

"Đúng rồi, hôm nay tôi tới đây là để hỏi anh một chuyện, ngưởi này, anh nghe qua bao giờ chưa." Park Hwayoung đưa cho Kim Bum một cuốn tạp chí thời trang của Ý.

Kim Bum nhìn chằm chằm cuốn tạp chí, ánh mắt gã ta hơi sáng lên nhưng mà khi thấy cái tên của nhà thiết kế thì con mắt rơi rút lại, sắc mặt khẽ biến.

"Kim Jisoo...?" ( phút giây này tui đợi lâu lắm ròi đó, trông Kim chichu muốn chớt)

Kim Bum hít sâu một hơi, mặc dù hình ảnh trên tạp chí không rõ lắm nhưng gã ta vẫn có thể nhận ra.

"Sao thế, anh biết?" Thấy vẻ mặt Kim Bum như vậy Park Hwayoung liền hỏi.

"Bà chủ, Kim Jisoo này là người Ý gốc Hàn... cô ta là nhà thiết kế tài nhưng cũng là một mụ đàn bà điên!" Dường như gã ta nghĩ tới chuyện gì vô cùng đáng sợ, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh: "Ngày trước lúc tôi đi du học ở Ý có biết cô ta, mặc dù Kim Jisoo này rất lợi hại nhưng danh tiếng cũng rất xấu, nghe nói cô ta từng hỗn láo với giáo viên, vui buồn bất thường, chỉ làm việc theo sở thích của mình mà thôi!"

Người này ở mảng thiết kế thời trang, rõ ràng chỉ là một người mới nhưng lại có danh xưng "Quỷ thủ". Nhưng mà, cô ta lại im hơi lặng tiếng rất nhanh, bởi vì sự hứng thú với thiết kế của cô ta chỉ kéo dài được ba phút, hết hứng rồi tất nhiên là sẽ chẳng làm nữa.

Kim Bum có thể nhận ra Kim Jisoo là bởi vì từng gặp mặt một lần trong một bữa tiệc lúc gã ta còn ở Ý, thông qua bạn bè biết được một số thông tin liên quan tới người này.

"Thật trùng hợp, tôi nghe nói người này đã về nước, ngay tại thành phố này thôi, anh giúp tôi tìm cô ta đến." Park Hwayoung lộ vẻ tươi cười.

'Tìm Kim Jisoo?'

Kim Bum run lên, dẫu cho có gặp được Kim Jisoo thì gã cũng muốn cách xa người đó tám trượng, ai lại muốn ở cùng người điên một chỗ chữ?

"Ý của cô là?" Kim Bum có chút bất an, Park Hwayoung muốn tìm Kim Jisoo làm cái gì? Chẳng lẽ...

"Tôi tìm Kim Jisoo dĩ nhiên là muốn anh ta giúp History của chúng ta nâng lên một tầm cao mới." Park Hwayoung cũng chẳng ngần ngại nói thật, có điều ngôn ngữ rất uyển chuyển: "Nhưng anh yên tâm đi, vị trí của anh vẫn y như cũ, nếu cô ta là một thằng điên vậy dùng một hai lần cũng đủ rồi."

"Tôi hiểu." Kim Bum cười khẽ rồi đứng dậy, trước khi rời đi thì uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.

—Khu trung tâm thương mại phía tây thành phố.

Rosé nhìn cửa hàng đại lý của Tắc Linh do Giselle điều hành đang tiến hành đủ loại hoạt động giảm giá thì không ngừng lắc đầu.

Rosé bước vào, mấy nhân viên bán hàng vẫn tụ ở một chỗ tán phét ngất trời, dù cho thấy Rosé vào cũng không thèm đứng lên chào hỏi.

"Có ai không."

Rosé hơi nhíu mày, nhẹ giọng hô.

Nghe tiếng gọi mấy vị nhân viên bán hàng kia mới xoay người nhìn về phía Rosé.

"Xin lỗi, chúng tôi sắp tan ca rồi, ngày mai cô lại tới đi." Một nhân viên có vóc người cao gầy mở miệng nói.

"Sắp thôi chứ vẫn chưa tan ca mà." Rosé nói.

Mấy nhân viên kia thấy vậy đều sửng sốt, bọn họ bắt đầu không thèm khách khí mà quan sát Rosé.

Hôm nay Rosé mặc đồ hơi giản dị một chút, vì thế mà mấy nhân viên kia trợn mắt trừng cô.

"Cô này, đây là cửa hàng của nhãn hiệu đắt tiền đấy, mặc dù chúng tôi đang có đợt giảm giá tương đối lớn cơ mà mỗi một chiếc đều đến mấy vạn cả đấy." Cô nhân viên cao gầy có chút không nhìn được nói.

Hồi trước những người bước chân vào cửa hàng này đều là tiểu thư danh viện hoặc là đại gia nhà giàu. Nhưng từ sau khi có hoạt động giảm giá thì mấy người ít tiền cũng mò tới, vừa mở miệng đã hỏi giá khiến bọn họ cảm thấy vô cùng chán ghét. Vừa vào cửa hàng nhà người ta đã hỏi giá thì còn mua bán cái gì.

Rosé không thèm để ý đến bọn họ mà đi thẳng vào trong cửa hàng.

"Cô bị làm sao thế, chẳng phải đã bảo là sắp đóng cửa rồi sao!"

Mấy nhân viên nhanh chóng đuổi theo, trong đó cô nhân viên cao gầy kia đã bắt đầu không nhịn được.

Rosé nhìn trúng một chiếc áo khoác dài, cô đang định đưa tay cầm lấy. Nhưng, cô nhân viên cao gầy kia lại nhanh chóng bước đến giật lại chiếc áo rồi treo ở chỗ cao hơn không cho Rosé đụng vào.

"Xin lỗi, chúng tôi là nhãn hiệu cao cấp Tắc Linh, không thể thử cũng không thể đụng vào!" Cô gái cao gầy kia chán ghét nhìn Rosé.

"Chiếc áo này giá bao nhiêu?" Rosé thu tay về hỏi thẳng giá cả.

"Cái này?" Cô gái cao gầy kia liếc Rosé một cái rồi như cười như không nói: "Cái này là mẫu mới ra của Tắc Linh, sau khi giảm giá cũng phải bốn vạn!"

"Bốn vạn?"

Rosé choáng váng, chiếc áo này riêng tiền công đã hơn bốn vạn rồi. Giselle bán một cái là lỗ một món, bán một trăm cái là lỗ một trăm cái, thảo nào Lalisa còn không dám nhận cô ta.

Thấy Rosé nhíu chặt lông mày, mấy nhân viên bán hàng kia còn tưởng rằng Rosé bị cái giá quá cao hù dọa nên bọn họ quay sang nhìn nhau cười nhạt.

"Cô đi mấy hàng khác xem đi, Tắc Linh chúng tôi chỉ có quần áo đắt tiền thôi."

Mấy người bọn họ cứ như phòng cướp mà nhìn chằm chằm Rosé.

"Bây giờ là mấy giờ, đã đến giờ tan ca rồi sao." Rosé lạnh lùng nhìn mấy nhân viên bán hàng.

"Chúng tôi làm việc giờ nào có liên quan gì đến cô không? Làm phiền cô đi chỗ khác đi, đừng có mà gây rối ở đây!" Nhân viên cao gầy kia mặt đầy chán ghét đáp trả.

Rosé chưa kịp nói gì thì đột nhiên có một đôi nam nữ bước từ ngoài cửa vào.

Vừa nhìn đã biết hai người này không tầm thường, tay phải cô gái kia đang đeo một chiếc túi của nhãn hiệu nổi tiếng còn tay trái khoác lấy tay người đàn ông kia.

"Sao thế, đóng cửa rồi à?" Cô gái kia nhìn về phía cô nhân viên cao gầy.

"Ồ, chị Eun Young đấy à, sao có thể chứ, còn đang đợi chị Eun Young đến mà." Nhân viên cao gầy kia không thèm để ý đến Rosé nữa mà nhanh chóng bước lên phía trước, trên môi còn treo nụ cười lấy lòng.

Eun Young liếc mắt nhìn Rosé một cái, quan sát trái phải một hồi rồi tỏ vẻ khinh thường nói: "Tắc Linh chả phải tự xưng là nhãn hiệu cao cấp à, sao bây giờ cái hạng người thấp kém thế này cũng bước vào là sao, khó trách mấy người lại nói muốn đóng cửa."

"Chị Eun Young nói đúng, dù bây giờ Tắc Linh đang giám giá lớn, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể mua được, đặc biệt là một số người á, chỉ chuyên môn chọn những cửa hàng xa hoa sang trọng, sau đó nhân lúc người ta không chú ý mà táy máy chân tay."

Cô nhân viên cao gầy nói xong thì đưa mắt liếc nhìn về phía Rosé.

"Chị Eun Young, dạo này bên em lại vừa ra sản phẩm mới đấy, bà chủ chúng em lại đẩy mạnh khuyến mãi, rẻ hơn so với mấy chi nhánh khác nhiều lắm, hay là chị xem qua nhé?"

Mấy cô nhân viên khác cũng lập tức chạy đến, xúm xít vây quanh Eun Young giới thiệu những mẫu mới nhất cho cô ta.

"Xem thì xem." Eun Young kéo tay người đàn ông, đi theo mấy cô nhân viên xem quần áo.

"Này, cô có việc gì không? Đứng lì ra đây làm gì!"

Mấy cô nhân viên bán hàng đi đằng trước đẩy Rosé sang một bên.

Lúc này đây, Rosé tí nữa thì tức nổ phổi, tất cả các nhân viên của các cửa hàng đại lý đều hưởng lương của Tắc Linh, cửa hàng này của Giselle cũng thế.

Rosé đi chuyến này ngược lại cũng không phí công vô ích, tối thiểu cô cũng nhận ra được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Tắc Linh đang chỉ quan tâm đến việc mở rộng nhãn hiệu, định vị nhãn hiệu mà lại xem nhẹ việc huấn luyện nhân viên, giống như cửa hàng vừa rồi, dù là nhân viên hay là quản lý cũng thế, nên được huấn luyện trực tiếp ở cửa hàng tổng bộ rồi mới được điều đến các cửa hàng khác để làm việc.

Không nói đến chuyện cửa hàng này của Giselle lỗ lã thế nào, chỉ riêng trải nghiệm khi bước vào đã tệ hại như thế này. Cửa hàng nhà người khác thế nào cô không cần biết, nhưng cái kiểu nhân viên chẳng có một tí tố chất chuyên nghiệp nào như thế này, tuyệt đối không thể tồn tại ở bất kì cửa hàng nào của Tắc Linh cả.

Thấy Rosé đứng ở phía xa mà không có ý định rời đi thì mấy cô nhân viên đó cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến cô nữa, chỉ chăm chăm vào đôi nam nữ nọ.

"Bộ này quả thực không tồi, sau khi khuyến mại rồi thì giá như thế nào." Eun Young hỏi.

"Chị Eun Young, bộ này không giảm nhiều lắm, còn có một bộ sếp bọn em vừa mới lấy từ tổng bộ về, chị có muốn xem không."

Cô nhân viên cao gầy nói rồi, lấy ra một cái áo khoác măng tô được bọc đẹp đẽ: "Chị, em nói chị nghe này, bộ này sếp em lấy từ tổng bộ về đã mất sáu vạn đấy, giảm giá cũng không nhiều lắm đâu, giảm rồi còn năm vạn tám."

"Để tôi thử xem nào."

Cô gái tên Eun Young cầm lấy mẫu áo khoác mới nhất của Tắc Linh khoác lên người.

"Anh yêu, có đẹp không?"

Eun Young quay lại, nhìn về phía người đàn ông đi cùng mình.

"Ừm, không tồi, có khí chất hơn cả cái bộ mười hai vạn mua ở History." Người đàn ông cười khẽ.

"Hứ, Tắc Linh này sao có thể so sánh được với History chứ, History mới là nhãn hiệu xa hoa cao cấp thực sự, y phục ở bên đó đâu có được thử đâu." Eun Young bĩu môi: "Nhưng mà Tắc Linh này ấy à, còn coi là tạm chấp nhận được mà thôi."

Người đàn ông đó nhún vai, nếu nói về sự chuyên nghiệp trong cách tiếp đón khách của cửa hàng thì Tắc Linh đúng thật là không thể so được với History, nhân viên bán hàng của History, ai nấy đều rất chuyên nghiệp.

"Bộ này cũng không tồi, lấy cho tôi bộ này đi." Eun Young cởi áo ra.

"Chị Eun Young, chị đợi một chút, bộ này còn có thể rẻ hơn chút nữa." Cô gái cao gầy cười thần bí, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

"Quản lý, mẫu áo khoác mới nhất của chúng ta ấy ạ, khách họ muốn rẻ hơn một chút, cửa hàng của chúng ta cũng mới, bây giờ là thời điểm không thể để lỗ được... vâng, vâng, tôi biết rồi ạ."

Cô gái cao gầy đó đặt điện thoại xuống rồi quay sang cười nói với Eun Young: "Chị, sau khi giảm giá còn năm vạn năm nhé, lại ưu đãi thêm cho chị ba nghìn đó."

"Em đúng là biết làm ăn, lần sau đến cửa hàng của chị chơi, cũng không thể để các em chịu thiệt được." Eun Young cực kì hài lòng.

"Chị này, sao lại nói thế, với quan hệ của chúng ta đương nhiên là em phải giúp chị tiết kiệm tiền rồi."

Sau khi gói xong quần áo, mấy cô nhân viên tươi cười tiễn Eun Young ra đến tận cửa.

"Sao cô vẫn còn không đi thế, chúng tôi đóng cửa rồi!" Cô nhân viên cao gầy nhìn thấy Rosé vẫn còn đứng trong cửa hàng thì lạnh giọng nói.

"Tôi nhớ rõ, những trang phục thiết kế cao cấp của Tắc Linh không thể tùy tiện để khách thử cơ mà." Rosé nhìn chằm chằm vào cô nhân viên cao gầy kiêu ngạo lớn lối kia.

"Người khác có thể thử được nhưng cô thì không, đi mau đi, bằng không tôi gọi bảo vệ đấy!"

Rosé cười lạnh một tiếng: "Gọi bà chủ của các cô đến đây."

"Bà chủ?"

"Con này mày có bệnh à, mày nghĩ mày là ai?"

"Cố ý đến cửa hàng của bọn tao gây sự đúng không?"

"Biết bà chủ của chúng tao là ai không?"

Nói rồi, một trong số những nhân viên đó, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa gọi bảo vệ.

"Chính là cô ta, cô ta cố tình gây sự ở cửa hàng của chúng tôi, làm phiền các anh dẫn cô ta đi!"

Cô gái cao gầy thấy bảo vệ đến liền lườm Rosé với vẻ chán ghét.

Anh chàng bảo vệ cũng sững sờ, mở cửa hàng làm ăn mà còn gọi bảo vệ đến để đuổi khách đi đúng là hiếm thấy, nhưng nếu người của Tắc Linh đã nói cô ta đến để gây sự thì anh ta cũng chỉ đành làm hết trách nhiệm của mình mà thôi.

"Ầm ĩ cái gì thế, làm sao?"

Không đợi bảo vệ lên tiếng, một người phụ nữ trung niên đã từ ngoài cửa bước vào.

"Quản lý Han Sohee, muộn thế này rồi sao chị còn đến đây?"

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó, mấy cô nhân viên bán hàng vội bước lên trước.

"Quản lý Han, không biết cô gái này ở đâu ra ở lỳ trong cửa hàng của chúng ta cả buổi chiều, chỉ hỏi giá chứ không mua, tôi nghi ngờ cô ta đến để ăn trộm, trước đây cửa hàng của chúng ta đã mất mấy bộ rồi đúng không?"

"Còn không phải là thế à, trung tâm của chúng ta gần đây mất không ít thứ đâu, giày dép túi xách hàng hiệu, đều nhân lúc cửa hàng không chú ý mà ăn trộm cả đấy."

Vị quản lý họ Han cau có nhìn về phía Rosé, đánh giá cô một lúc lâu, cảm thấy cô gái này quen quen.

"Cô là... người của tổng bộ...?"

Vị quản lý họ Cố suy nghĩ một lúc lâu, khoảng thời gian trước bà ta có đến tổng bộ làm thủ tục với Giselle, hình như đã gặp cô gái trước mặt rồi thì phải.

"Người của tổng bộ?"

"Tổng bộ của Tắc Linh?"

Nghe được câu đó của người phụ nữ trung niên, mấy cô nhân viên bán hàng đều cảm thấy ngạc nhiên, người của tổng bộ đến cửa hàng đại lý của bọn họ làm gì?

"Chẳng lẽ nghe nói cửa hàng của chúng ta đang giảm giá lớn, định đến để mua quần áo?" Một cô nhân viên đưa ra nghi ngờ.

"Tổng bộ? Tổng bộ thì sao? Làm việc ở tổng bộ chưa chắc đã tốt bằng chúng ta, các cô nhìn cái dáng vẻ nghèo kiết xác của cô ta đi, kể cả có giảm giá nhiều như thế rồi, cô ta cũng không mua nổi!" Vẻ mặt của cô nhân viên cao gầy tràn đầy khinh thường.

Lúc này, Rosé đã không còn kiên nhẫn để phí lời với đám người này nữa rồi, cô liếc quản lý cửa hàng một cái rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Giselle.

"Sếp lớn của em ơi, muộn thế này rồi mà ~ có chuyện gì không thể để ngày mai nói được à?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Giselle.

"Lập tức đến cửa hàng của cô ngay, nếu mười phút sau tôi không gặp được cô thì ngày mai cửa hàng này cũng không cần kinh doanh nữa."

Rosé nói xong, không cho Giselle có cơ hội nói tiếp, thẳng tay cúp máy.

Rosé cúp điện thoại rồi, quản lý và nhân viên của cửa hàng đều sững sờ.

Tốc độ của Giselle cũng nhanh, quả nhiên mười phút sau đã kịp có mặt ở cửa hàng.

Nhìn thấy bà chủ đột nhiên xuất hiện, quản lý cửa hàng lẫn mấy cô nhân viên vội đi lên chào hỏi.

"Chị có chuyện gì gấp mà muộn thế này còn bắt em đến cửa hàng cho bằng được thế, có chuyện không thể nói qua điện thoại được hay sao?" Giselle nhìn Rosé, có chút không vui oán giận nói.

Lúc này, mấy cô nhân viên bán hàng ngang ngược và quản lý của cửa hàng đều hoàn toàn ngây ra tại chỗ.

Bà chủ của bọn họ thế nhưng lại quen biết với cô gái trước mặt này ư?

"Giselle, những người trong cửa hàng này của cô kiếm đâu ra vậy? Không phải tổng bộ đã điều người xuống cho cô rồi sao?" Rosé quét mắt liếc qua đám nhân viên và quản lý cửa hàng hỏi.

"Em tuyển đấy! Cửa hàng của em mà, đường nhiên phải dùng người của em rồi, thế em mới gọi là tự lực cánh sinh toàn bộ chứ!" Giselle vẻ mặt đầy tự hào nói.

Rosé suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi cái logic của con nhóc này, hít sâu một hơi cô nói: "Tất cả! Đổi hết cho tôi! Tôi sẽ nhanh chóng điều người mới từ tổng bộ xuống cho cô chọn, tất cả phải tuân theo mô hình kinh doanh của Tắc Linh!"

Ngữ khí của Rosé rất kiên quyết, căn bản là không để Giselle có bất kì phản kháng gì.

"Vâng vâng vâng... chị là sếp lớn, chị nói là phải... nhưng mà... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, trong đầu Giselle cũng đoán ra được đại khái, chắc chắn Rosé "cải trang vi hành" đã phát hiện ra vấn đề gì đó, bằng không thì làm sao lại đột ngột lôi cô ta ra hỏi tội như thế này được.

Nói cho cùng thì Giselle cũng đang chột dạ, bởi vì tuy rằng trên sổ sách thì không nhìn ra lỗ, nhưng thực ra đã không biết lỗ bao nhiêu rồi....

"Sếp lớn?"

Giờ phút này trên mặt đám nhân viên tràn đầy vẻ không thể tin nổi, người phụ nữ ăn mặc tầm thường này, thế nhưng lại là người sáng lập nên nhãn hiệu Tắc Linh, sếp của tổng bộ!?

Mấy cô nhân viên xinh đẹp có chút luống cuống, bọn họ sao có thể nghĩ đến, sếp lớn sẽ đột nhiên xuất hiện trong cửa hàng của bọn họ chứ...

Quản lý cửa hàng vừa nãy nhìn thấy Rosé chỉ cảm thấy quen quen, chắc là đã gặp ở tổng bộ, nhưng bà ta không thể nhận ra Rosé chính là nhà sáng lập của Tắc Linh.

Thấy thái độ của Giselle còn có thể coi là tốt, giọng điệu của Rosé mới hòa hoãn vài phần, "Còn nữa, em phải nhanh chóng hủy hết các loại hình giảm giá khuyến mãi trong cửa hàng em ngay cho chị, ngày mai đến tổng bộ học hỏi kinh nghiệm của giám đốc Alice, cô ấy sẽ nói cho em biết rốt cuộc kinh doanh cửa hàng đại lý là như thế nào."

"Hả? Phải hủy hết à? Nhưng mà đây là cách thúc đẩy tiêu dùng mà em vắt nát óc mới nghĩ ra đó!" Giselle không vui nói.

Rosé nhếch mép cười theo kiểu ngoài cười nhưng trong bụng thì không: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cái thứ mà em mát óc nghĩ ra là bởi vì lỗ đến mức mà anh em cũng không thèm nói quen em nữa rồi chứ gì!!!"

Vẻ mặt của Giselle cứng đờ: "Chị...chị biết rồi à..." Thôi xong! Bị phát hiện ra rồi!

"Trong vòng ba ngày, chị muốn nhìn thấy em nghiêm túc thực hiện theo kế hoạch và điều lệ quy định! Bằng không thì em có gọi chị là bà nội cũng vô dụng!" Rosé nói rồi cũng không thèm nhìn đám nhân viên và quản lý cửa hàng thêm cái nào nữa mà quay đầu đi thẳng.

Nhìn thấy thái độ vừa rồi của Rosé đối với Giselle, đám nhân viên nhìn nhau, tất cả đều sợ đến xón tiểu ra quần!

Dù sao thì Giselle cũng là em họ của Lalisa mà! Thế nhưng Rosé lại dám ăn nói thế với cô ấy sao!

'Cô gái này... có lai lịch như thế nào?'

"Rốt cuộc là đã xảy chuyện gì?"

Sau khi Rosé đi rồi, Giselle ôm một bụng tức, hung ác nhìn chằm chằm vào đám nhân viên và quản lý cửa hàng.

"Bà chủ... tôi... tôi không biết mà, lúc tôi đến, sếp lớn hình như đã rất giận dữ rồi, chắc chắc là do bọn họ làm!"

Quản lý cửa hàng nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm. Bất đắc dĩ, một trong số những nhân viên bán hàng chỉ đành phải nói thật.

Biết tất cả đầu đuôi câu chuyện, tất cả đám nhân viên ở đó bao gồm cả quản lý cửa hàng đều bị Giselle tế sống.

Sau khi rời khỏi cửa hàng của Giselle, Rosé day day huyệt thái dương đau nhức, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Sáu cửa hàng đại lý, chỉ có cửa hàng này là bị Giselle chơi thành ra như thế, có đám nhân viên với quản lý như thế lại cộng thêm một bà chủ ngốc nghếch, để lâu thêm tí nữa, tuyệt đối là phải đóng cửa, may mà phát hiện ra sớm...

'Rầm...'

Đúng lúc Rosé đang mải suy nghĩ, trước mắt cô đột nhiên có một bóng người và người đó va vào người cô với một tư thế... vô cùng khó tả, tí nữa thì khiến cô ngã lăn quay.

"Xin lỗi cô gái, cô không sao chứ?"

Cái bóng đó lăn một vòng rồi bò dậy đưa tay ra đỡ Rosé.

Rosé lắc đầu: "Không sao."

"Ồ... thân thủ của cô nương rất nhanh nhẹn nha, cô đã từng luyện võ à?" Người phụ nữ hứng thú đánh giá cô.

Nghe thế, Rosé nhịn không nổi trợn mắt lườm cô ta một cái, rốt cuộc là cái gã này là chui ra từ cái xó nào vậy...

"Ha ha, cô không sao là tốt rồi, tôi chạy trốn trước đây." Người phụ nữ đó nhếch mép nhìn về phía sau, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hài hước.

'Chạy trốn?'

Rosé nghiêng đầu, cau mày.

Còn không đợi Rosé nói thêm gì khác, đằng sau đã vang lên những tiếng ầm ỹ, nhìn lại thì có ít nhất là hơn chục người đang chạy về phía này.

"Đây... là kẻ thù của cô à?"

Rosé không khỏi chép miệng, cái gã này là người gì thế không biết, nửa đêm nửa hôm còn bị mấy chục người đuổi theo đánh.

"Ha!" Người đó không để ý lắm cười nói: "Tôi không quen, chẳng qua lúc trước nhìn thấy hai người bọn họ võ công không tồi, đánh nửa ngày trời bất phân thắng bại, tôi không nhịn được đánh luôn cả hai, ai biết được bọn họ có súng, chậc chậc, tại hạ có lợi hại mấy đi nữa cũng không nhanh bằng một viên đạn nha!"

"Ồ... cô cũng biết bốc phét thật đấy, sao bọn họ không đánh chết cô nhỉ?"

Rosé hoàn toàn bị cái tinh thần không biết xấu hổ là gì của cô ta đánh bại, rõ ràng là đã đắc tội với người ta, bị mấy chục người đuổi đánh mà lại vẫn còn khoe khoang được.

Còn nữa, người ta đang đánh với nhau vui vẻ, cô chạy đến chen chân vô làm gì? Đây chẳng phải là muốn ăn đòn thì là gì?

"Cô nương cáo từ, tại hạ phải đi rồi!"

Cô ta đang định chạy lại bị Rosé tóm lấy.

"Đi theo tôi."

Nói thế rồi, Rosé túm lấy người cô ta, cứng rắn ép cô ta chui xuống dưới gầm của một chiếc SUV gần đó.

"Cô... làm cái gì thế?" Người phụ nữ đần ra.

Rosé cười hì hì nhìn cô ta: "Vận may của cô tốt lắm đấy, trùng hợp tôi cũng thích cái loại mặt dầy không biết xấu hổ là gì như cô."

Nói thế rồi Rosé cũng lười lắm lời với cô ta nữa, đứng trước cái xe, giúp cô ta chặn tầm mắt của những người khác.

Chẳng đến mười lăm phút sau, đám người kia đã ào ào đuổi đến.

"Đại... đại sư huynh?"

Nhìn thấy cái bản mặt liệt quen thuộc cùng với cặp kính gọng vàng, Rosé trợn to hai mắt không thể tin nổi.

Người cầm đầu thế nhưng lại là Oh Dal!

Càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa là, không chỉ có Oh Dal mà ngay cả Oh Dong Hae cũng có mặt!

'Hai người này tại sao lại ở với nhau thế này?'

"Tiểu sư muội, muội ở đây làm cái gì vậy?" Oh Dong Hae thở hổn hển hỏi.

"Nhị sư huynh? Muội phải hỏi các huynh mới đúng! Hai người ở đây làm gì thế? Tại sao huynh lại ở cũng với Đại sư huynh?"

Rosé chết sững, người phụ nữ trốn dưới gầm xe này lẽ nào bị cả Oh Dal và Oh Dong Hae truy sát?

'Không phải chứ? Cái mụ điên đó rốt cuộc là ai, thế nhưng lại có thể khiến Oh Dal và Oh Dong Hae liên thủ với nhau?'

Á... không đúng... vừa nãy cái ả đó bảo là nhìn thấy hai người đang đánh nhau, bởi vì đánh mãi mà không phân được thắng thua, thế nên cô ta mới đánh cả hai, chẳng lẽ... hai người bị đánh vừa nãy chính là Đại sư huynh và Nhị sư huynh...

"Tiểu sư muội, muội có gặp phải tên điên nào không?" Đôi mắt lạnh lẽo đằng sau cặp kính của Oh Dal nhìn chằm chằm vào Rosé, lên tiếng hỏi.

Rosé không ngu, trong lòng cô cũng biết, cái gã điên mà Oh Dal nói tới chính là cái gã dưới gầm xe.

Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Rosé cuối cùng cũng gật đầu.

"Ở đâu!"

Cùng với cái gật đầu của Rosé, ánh mắt của Oh Dal và Oh Dong Hae lập tức tràn đầy vẻ đề phòng.

"Ở đây này." Ánh mắt của Rosé nhìn chằm chằm vào Oh Dal và Oh Dong Hae.

"Ở đâu?" Oh Dal nhìn bốn phía xung quanh.

"Hai tên điên đang đứng trước mặt muội đó thôi!" Gương mặt Rosé đầy thành thực.

"Fuck! Con nha đầu chết tiệt này! Đang hỏi muội chuyện nghiêm túc đấy nhé!" Oh Dong Hae hiểu ra.

"Về sớm đi, ở đây không an toàn." Oh Dal nói với vẻ mặt vô biểu cảm.

Cô thực sự càng lúc càng hiếu kì, rốt cuộc cái tên chui dưới gầm xe có lai lịch thế nào mà lại có thể khiến Đại sư huynh kiêng dè như thế.

"Nhị sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì thế?" Rosé tò mò truy hỏi.

"Vừa nãy huynh với Đại sư huynh của muội đang tương thân tương ái, đánh yêu nhau một lát thì đột nhiên có một tmụ điên từ đâu chui ra, nhất quyết muốn chỉ bảo cho bọn huynh, còn đánh với bọn huynh một trận nữa!"

Nhắc đến chuyện này, Oh Dong Hae lại tức không biết để đâu cho hết.

Tương thân tương ái, đánh yêu một trận là cái quỷ gì... Vẻ mặt Rosé đen sì: "Sau đó... cả hai thua???"

Rosé ngây ra tại chỗ, Oh Dal mà thua? Oh Dong Hae mà thua? Oh Dal và Oh Dong Hae liên thủ...thế mà lại thua???

"Khụ khụ..."

Vẻ mặt của Oh Dong Hae có hơi lúng túng không được tự nhiên, anh ta đột nhiên giơ tay ra vỗ đầu Rosé một cái: "Nói vớ vẩn! Đại sư huynh của muội thua chứ Nhị sư huynh thì không nhé!"

"Rồi rồi... muội hiểu rồi... nhưng... tại sao... huynh lại mang theo nhiều người thế kia..." Rosé nhìn hơn mười người đen sì sì đằng sau lưng Oh Dong Hae kia.

Nếu như đánh thắng thì tại sao còn phải mang theo nhiều người thế làm gì?

"Đó, đó là vì để tiện tìm người, thôi... không nói chuyện với muội nữa!" Oh Dong Hae phát hiện ra con nhóc này bóc mẽ anh nên đánh bài chuồn.

"Đi thôi." Không thấy người cần tìm, Oh Dal cũng chẳng thèm nhìn Oh Dong Hae, cứ thế quay người đi thẳng

"Má! Đi cái gì mà đi! Chúng ta còn chưa đánh xong mà! Bé thẻ của anh em đã trả lại cho anh đâu!" Oh Dong Hae ở phía sau gào lên.

Rosé chép miệng chậc chậc: "Nhị sư huynh à Nhị sư huynh, huynh mà không cố nữa lên thì e rằng Đại sư huynh sau này không chơi với huynh nữa đâu! Bởi vì hình như huynh ấy đã phát hiện ra món đồ chơi mới chơi vui hơn rồi!"

Oh Dong Hae nghĩ đến tên điên kia thì vẻ mặt ngay lập tức đen sì: "Cút ra chỗ khác! Huynh đây chỉ cần tùy tiện luyện một tí là có thể giết hắn trong tích tắc!"

...

Thấy Oh Dal và Oh Dong Hae đã đi hết cả rồi, Rosé không khống chế nổi sự tò mò nữa, rốt cuộc cái gã dưới gầm xe có lai lịch như thế nào?

Rosé hiểu rất rõ giá trị võ lực của Oh Dal và Oh Dong Hae, hai người liên thủ mà vẫn bị cái mụ điên kia đánh?

Trong lúc Rosé đang suy nghĩ thì một bàn tay mạnh mẽ cứng cỏi rất tùy ý mà khoác lên vai phải của cô.

Rosé nhất thời cả kinh, nhanh nhẹn lùi về phía sau, trong nháy mắt liền tung ra một cú quét chân.

Nhưng mà, điều kiến Rosé kinh ngạc là chiêu cô tung ra theo bản năng đó lại vồ hụt, trước mặt chỉ nhìn thấy một cái bóng đen di chuyển rất nhanh, cứ như đó không phải là tốc độ của loài người.

Nếu như bây giờ Rosé đang ở trong rừng, chắc chắn cô sẽ cho đó là một con dã thú.

"Cô gái, cô quả nhiên đã từng luyện võ nha!"

Người phụ nữ nọ tránh được chiêu đó của Rosé một cách nhẹ bẫng, cũng không biết từ lúc nào cô ta đã đứng trước mặt cô.

Mà Rosé thì lại vô thức lùi ra phía sau thật xa, bản năng nói với cô rằng, mụ điên này cực kì nguy hiểm... rất rất nguy hiểm.



----------------

Đây là điều mà mình mong đợi từ lâu lắm chắc gần 3 năm rồi nhỉ? Jisoo xuất hiện là có rất nhiều chuyện rất là hài mà gây cấn nghe..... cùng nhau đón chào Kim Jisoo nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro