Đây chính là mục đích sống của Appa con, không được chiếm quyền.
Không biết tay của Lisa làm như nào mà sau đó chỉ thấy người kia quay một vòng rồi bị ném ra ngoài y như ném một bao tải rách, rơi xuống đất thì nằm im không động đậy...
Đại khái là bởi Lisa ra tay quá mức tàn nhẫn, cho nên ba người kia đều trố mắt nhìn nhau rồi lui dần về sau theo bản năng.
"Không sao chứ?" Lúc nhìn về phía Rosé, trong mắt Lisa vẫn lưu lại chút lệ khí.
Rosé sững sờ gật đầu một cái: "Tôi không sao..."
Cô chưa bao giờ thấy Lisa ra tay, phần lớn thời gian vẫn là thấy dáng vẻ dịu dàng nho nhã của chị cho nên không ngờ được thân thủ của chị lại... tuyệt vời như vậy...
Lúc này, một chiếc Ferrari màu đen chậm rãi đi tới sau đó một người đàn ông mặc cả bộ GiorgioArman cao cấp xuống xe - ông ta là Park Shi Hoo.
Ông ta dùng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi nhìn người đang đứng bên cạnh Rosé, sau đó lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chiếc xe đang đậu dưới lầu: "Park Chaeyoung, đây chính là cái người mà mày lăn lộn cùng sao? Lái một chiếc xe rách nát đáng giá mấy chục vạn?"
Rosé nghe ông ta nói thế giận đến suýt chút thì cười ra tiếng: "Đối với ông mà nói thì tiêu chuẩn đánh giá một người chính là xem người ta đi cái xe bao nhiêu tiền sao?"
Hóa ra ý ông ta là ông ta không quan tâm chuyện cô bị bao nuôi mà chỉ quan tâm xem người bao nuôi cô có đủ quyền đủ thế hay không?
Nếu người bao dưỡng cô lái một cái xe Bentley, chẳng lẽ như thế sẽ cao quý hơn?
"Không nhìn xe chẳng lẽ nhìn mặt? Tao còn tưởng mày tìm được thần thánh phương nào, hóa ra lại tìm được một tiểu bạch kiểm, đúng là càng sống càng thấy ngu đi!" Park Shi Hoo mở miệng mắng to.
Người phụ nữ này mặc dù vẻ ngoài không tệ nhưng đi cái loại xe này thì cùng lắm chỉ là chủ một công ty nhỏ mà thôi.
Rosé: "..."
Thế mà dám nói Lisa là tiểu bạch kiểm?
Park Shi Hoo mắng Rosé xong lại vênh váo hất mặt nhìn về phía Lisa: "Mày là con ất ơ nào? Có biết nó là ai không? Ngay cả con gái của Park Shi Hoo mà cũng dám chơi sao? Có tin tao khiến mày không thể lăn lộn ở Seoul này nữa không?"
Rosé: "..."
Trước mặt người ngoài, Lisa luôn tích chữ như vàng, hôm nay lại gặp phải kẻ không biết trời cao đất dày là gì - Park Shi Hoo, thế nên ngay cả ánh mắt bố thí Lisa cũng lười cho. Park Shi Hoo vốn còn định tiếp tục làm nhục đối phương nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại nổi lên từng đợt rét lạnh, nói không ra lời.
'Tại sao một cái người chủ nhỏ lại có khí thế như vậy... Hừ, đứa con gái không nên thân này nhất định là bị dáng vẻ này của con nhãi kia lừa!'
"Park Chaeyoung, lời tao nói tối hôm qua vẫn còn hiệu lực, bây giờ mày chọn trở về vẫn còn kịp!" Giọng điệu Park Shi Hoo như thể đang bố thí cho người khác.
Rosé nâng khóe miệng thân thiết ôm lấy cánh tay của Lisa: "Xin lỗi, tôi lựa chọn tiểu bạch kiểm nhà tôi! Ông đến từ đâu thì về đấy đi!"
"Park Chaeyoung! Mày sẽ hối hận!" Nhìn hai người khoác tay nhau rời đi, Park Shi Hoo gào rú như sấm, sau đó âm trầm dặn dò vệ sĩ bên cạnh: "Bám theo chúng nó cho tao!"
Hôm nay có quá nhiều chuyện bất ngờ, một là thân thủ của Rosé, trong ấn tượng của ông ta nó là một đứa con gái nhu nhược trói gà không chặt.
Còn có thân phận của người phụ nữ kia... Ông ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ...
Lên xe, Rosé lập tức gãi đầu một cái nói xin lỗi với Lisa, "Xin lỗi nha! Là tôi liên lụy đến chị, làm chị bị ăn chửi..."
"Không sao." Mặc dù bị người ta chửi nhưng lúc này Lisa không hề tức giận một chút nào.
Nguyên nhân sao, chính là bởi vì cái câu nói cuối cùng mà Rosé, cô không chỉ khoác tay chị mà ngay cả ba chữ tiểu bạch kiểm cũng được tăng thêm hai chữ "nhà tôi", biến thành một biệt danh ngọt ngào.
"Bảo bối có bị dọa không?" Rosé có chút lo lắng nhìn Mingie.
Mingie lắc đầu, ngồi sát vào ôm tay cô, vẻ mặt không phải là đang sợ hãi mà là có chút buồn buồn không vui.
Tại sao nhóc mới chỉ có năm tuổi? Thật muốn lớn nhanh lên một chút. Như thế mới có thể bảo vệ được cô mà không phải chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa.
Lisa hiển nhiên là hiểu rõ con gái mình - đây chính là mục đích sống của Appa con, không được chiếm quyền.
"Địa chỉ chỗ này của tôi rất ít người biết, ai gửi đồ cho tôi chứ?" Rosé lầu bầu cầm lên một trong hai món đồ chuyển phát nhanh cố nhìn tên người gửi nhưng những chữ cái phía trên đã mờ tịt rồi không nhìn rõ được.
Lisa vừa định hỏi cô có cần dao không thì Rosé đã thuần thục dùng tay không xé đồ. Đây đại khái là kĩ năng cần thiết của mỗi cô gái đi.
Mở ra lớp vỏ bên ngoài, bên trong là một cái hộp vuông vô cùng tinh xảo đựng một chai nước hoa cực đẹp, còn kèm theo một tấm thiệp: "Sinh nhật vui vẻ."
Lisa nhìn từ kính chiếu hậu thấy nét mặt vui cười của cô thì hỏi: "Bạn?"
Rosé cẩn thận đặt nước hoa lại, sau đó mở miệng nói, "Là chị họ của tôi! Lúc trước chẳng phải đã kể cho chị là chú Hai của tôi có một người con trai và ba người con gái sao? Người con trai không phải con ruột, hai người con gái khác thì là con ngoài giá thú, thím Hai của tôi chỉ sinh một người con, chính là chị họ của tôi Park Jiyeon!"
Lisa nhẹ nhõm, 'Hóa ra là chị họ. Ừ, chị họ rất tốt.'
Rosé lộ ra vẻ mặt hoài niệm, nói: "Lúc tôi ở Park gia, chỉ có chị ấy là người duy nhất đối xử tốt với tôi, mặc dù tính chị ấy có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra là kiểu người trong nóng ngoài lạnh."
"Chỉ tiếc lúc đó tôi thấy chị ấy lạnh lùng quá nên không thân cận, chị ấy còn tốt bụng nhắc tôi mấy lần phải đề phòng Hwayoung, vậy mà tôi cũng không để trong lòng... Nhắc đến mới thấy, chị ấy cũng khá giống chị đấy, đều là kiểu bên ngoài thì có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra lại là người rất tốt!"
Lisa: "..."
Được khen nhưng không biết có nên vui hay không, đây là áp phích người tốt trong truyền thuyết sao?
Rosé nói xong lại tiếp tục mở món hàng thứ hai.
Gói hàng này không phải có chữ viết bị mờ mà là hoàn toàn không ghi tên người gửi. "Hửm? Là chuyển phát nhanh nặc danh à... gần đây tôi bị bôi đen thảm như vậy, thời điểm này có phải là không nên tùy tiện mở mấy món đồ nặc danh như này không?"Rosé vừa nói vừa lắc, bên trong không có bất kì tiếng vang nào, nghe không ra bên trong có cái quái gì.
"Tôi giúp em mở." Lisa đưa tay ra từ ghế lái.
"A?" Rosé vừa định nói chị đang lái xe sao mở giúp cô được, kết quả thấy hai tay Lisa đã rời khỏi vô lăng nhưng chiếc xe vẫn chạy rất ổn định, đến ngã rẽ còn tự động rẽ???
Rosé ngây người: "Cái...cái xe làm sao vậy?"
Lisa bình thản trả lời: "Sửa qua hệ thống một chút."
Rosé: "..."
'Mặc dù hiện nay chế độ không người lái đã không còn kì lạ, nhưng chị nói chị tự mình sửa???'
Lúc này cô mới phát hiện, chiếc xe này nhìn bề ngoài thì là một chiếc xe phổ thông có mức giá trung bình, nhưng nội thấy bên trong thì không như vậy.
'Chẳng lẽ Lisa chỉ mượn xác, còn mấy thứ bên trong đều sửa lại hết?'
'Ghế ngồi dưới mông sẽ không phải da thật chứ? Tay vịn màu vàng kim bóng loáng này sẽ không phải chất liệu cao cấp nào đấy chứ? Ba chiếc ngọc bội bình an có chất ngọc trong suốt treo trước xe kia... sẽ không phải là... loại hàng cực phẩm đi? Thật là không dám ngồi tiếp...'
Rosé vất vả mới hoàn hồn lại sau đó vội vàng nhắc nhở Lisa: "Lisa, chị cẩn thận một chút! Nhỡ đâu là chuyển..."
Chưa dứt lời thì vang lên một tiếng "Ầm"...
Một lượng bột phấn bắn tung tóe ra, dính khắp người của Lisa, trên đỉnh đầu cũng có. Nhìn kĩ sẽ thấy, lẫn trong thứ bắn ra có không ít thứ gì đó trong suốt, lấp lánh dưới ánh sáng nhìn giống như là... kim cương....
Phương thức tặng quà quen thuộc này, không cần nói cũng biết là người nào. Chẳng qua là lần này phương thức "thú vị" hơn nhiều. Người khác cầm tiền đập người, tên này lại cầm kim cương đập người!
Mặc dù không phải loại có cara lớn nhưng số lượng nhiều như sao trên trời thế này, đem làm thành nhẫn cũng đủ cho mấy trăm chàng trai cầu hôn đi!
Không chỉ Lisa mà Mingie và Rosé ngồi sau cũng không thoát khỏi thảm cảnh, trên người đều lấp lánh lấp lánh.
Rosé: "..."
Lisa: "..."
Mingie: "..."
Rosé lau mặt rồi lại giúp Mingie chỉnh lí khuôn mặt, sau đó vội vàng vuơn người ra giúp Lisa nhặt bớt đồ dính trên người chị xuống: "Thật xin lỗi thật xin lỗi... chị không sao chứ? Có bị bắn vào mắt không?"
Lisa rũ rũ tóc một tầng lấp lánh cùng với một mảnh giấy nhỏ rụng xuống
Trên đó có viết: "Honey, sinh nhật vui vẻ, em hài lòng sao? Kí tên: YN
"Em..." Sắc mặt Lisa có hơi chút phức tạp nhìn cô: "Em thích kiểu này sao?"
Lisa bắt đầu tự vấn lại bản thân, so với phương pháp đơn giản lại trực tiếp mà người khác dùng thì cách biểu đạt của chị có phải là quá uyển chuyển rồi không?
Rosé câm nín: "Chị thấy tôi có vẻ thích à? Một viên thì còn nói là ngạc nhiên nhưng tung bay đầy trời thế này chưa bị dọa cho vỡ mật là may? Lisa, chị có tiền nhưng ngàn lần đừng dùng cách này đi tán gái! Chị muốn theo đuổi ai thì tôi có thể dạy chị! Đảm bảo có hiệu quả!"
Lisa nghe vậy thì hơi nhếch khóe miệng lên, tất nhiên là cầu còn không được: "Ừm."
Ánh mắt chị liếc về phía kính chiếu hậu nhìn chiếc xe vẫn bám theo họ một đường. Hình như là xe của Park Shi Hoo.
Rosé thấy vẻ mặt Lisa không đúng, nhìn theo tầm mắt của chị cũng phát hiện chiếc xe kia, "Con mẹ nó! Vẫn chưa chịu buông tha à?"
"Cần cắt đuôi không?" Lisa hỏi.
Rosé trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Được rồi, không cần phải để ý, dù sao bọn họ cũng không vào được, trên xe có Mingie, nếu đi nhanh thì quá nguy hiểm."
"Ừ."
Mười phút sau tại Nine One Hannam.
Lisa chậm rãi lái chiếc xe không hề tương xứng với những chiếc xe sang trọng hay ra vào nơi này đi qua cổng lớn.
Cách mấy thước đã thấy bảo vệ cung kính cúi chào sau đó ân cần mở cửa, một mực đưa mắt nhìn theo chiếc xe đến lúc không thấy bóng dáng nữa mới thu mắt về.
Sau đó, xe của Park Shi Hoo lập tức bị cản lại.
"Chào ngài, xin lấy ra giấy thông hành." Khuôn mặt nhân viên bảo vệ vô cùng nghiêm túc.
Park Shi Hoo sốt ruột nhìn chiếc xe kia đã lái vào khúc quanh mất dạng, không nhịn được nói: "Giấy thông hành gì?"
"Nếu không có giấy thông hành thì phiền ngài liên lạc với người ở bên trong, để họ gọi điện thông báo cho chúng tôi cũng được."
Park Shi Hoo cau mày nói: "Vậy tại sao chiếc xe vừa rồi có thể thoải mái đi vào như thế?"
"Đấy là người sinh sống tại đây."
"Cái gì?" Park Shi Hoo đổi sắc mặt trong nháy mắt.
'Có phải có chỗ nào nhầm rồi không?'
'Đây chính là Nine One Hannam, nơi tụ tập những người giàu nhất của Seoul! Là nơi có tiền cũng không mua được!Tên tiểu bạch kiểm đó lại có nhà ở đây sao?'
"Chẳng lẽ... chẳng lẽ đấy là quản gia hay trợ lí của nhà nào, hay là con riêng của gia tộc nào?"
Sau những biến cố bất ngờ, ba người cũng thuận lợi về đến nhà. Xách tất cả đồ ăn mua được để vào nhà bếp xong, chuyện thứ nhất phải làm không phải là nấu ăn, mà là đi tắm.
Cả ba người đều bị dính một tầng bột phấn lấp lánh còn cả những kim cương nhỏ nữa, lúc bước đi không chừng cũng đã đánh rơi mấy chục ngàn, làm hại Rosé vừa đi đường vừa phải chú ý dưới chân, thật đúng là tạo nghiệt.
Tắm xong đi ra, Rosé thay một bộ đồ tương đối dễ vận động, bộ dáng như muốn làm một trận thật lớn.
"Cần giúp không?" Lisa với Mingie cũng bước xuống lầu.
Rosé ôm lấy Mingie đã tắm xong thơm ngát, xoa xoa: "Gọi Nayeon tới giúp tôi đi, hai người ngồi xem ti vi chờ tới giờ cơm là được, mới tắm sạch sẽ đừng để bị bẩn lại."
"Nayeon không có ở đây, hôm nay tất cả bọn họ đều nghỉ phép."
"Nghỉ?" Rosé nghĩ nghĩ một chút, để Mingie cùng làm cũng tốt vì vậy cô nói: "Vậy hai người đến đây đi, có tạp dề không? Lúc nãy ra ngoài hình như quên mua!"
"Chắc có." Lisa lấy từ trong đống đồ vừa mua về một cái túi nilon, mở ra thì bên trong có vừa đúng ba cái tạp dề, cùng kiểu cùng màu, hơn nữa còn là hai cái lớn một cái nhỏ.
"Ý? Chị mua lúc nào?" Rosé kinh ngạc hỏi.
"Là cô gái bán cua tặng."
"Ợ, được rồi..." Thật đúng là cái gì cũng tặng nha!
Rosé cầm cái tạp dề nhỏ lên rồi gọi bánh bao nhỏ: "Bảo bối qua đây, cô mặc giúp con!" cục Mandoo chạy tới cực kì phối hợp đưa hai cái tay nhỏ ra.
Rosé giúp con bé mặc vào, buộc chắc dây rồi chậc lưỡi cảm thán: "Bảo bối mặc tạp dề cũng đáng yêu quá đi!"
Vừa dứt lời, nghiêng đầu thấy Lisa đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng bên ngoài một bộ đồ thường... ấy thế mà vẫn đẹp chói mắt người khác, hơn nữa lại còn có thêm cảm giác... đáng yêu.
"Không được, không được... lại không nhịn được muốn chụp ảnh rồi!" Rosé lạch bạch chạy đi lấy điện thoại rồi điên cuồng chụp hình, thậm chí còn nhét vào tay bánh bao nhỏ cà chua, sườn... làm đạo cụ.
Bánh bao nhỏ đáng yêu phối hợp bánh bao lớn lạnh lùng, vốn là hình ảnh vô cùng trái ngược nhưng đặt chung một khung hình lại có cảm giác đáng yêu vô cùng.
"Có muốn chụp cho em không?" Lisa đột nhiên hỏi.
"Hả? Tôi thì không cần đâu..."
"Chụp em với Mingie." Lisa vừa nói vừa giúp cô mặc tạp dề.
Mingie đợi không nổi lập tức nhào về phía cô. Thật ra thì trong thâm tâm Rosé không hy vọng lưu lại quá nhiều dấu vết hay kí ức nào nhưng... cô không sao ngăn được ánh mắt mong đợi của Mingie.
Thôi kệ đi, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì! Hôm nay có rượu thì hôm nay say, buồn mai tới thì mai buồn!
Những bức hình của Rosé với bánh bao nhỏ nhanh chóng được sản xuất, cô cùng bánh bao nhỏ làm rất nhiều tư thế đáng yêu hoặc những động tác hài hước.
Ví dụ như cô để cho bánh bao nhỏ cầm ngó sen làm động tác đang bắn súng, Rosé phối hợp làm động tác bị bay ra xa... cuối cùng chơi vui đến quên cả việc chính là phải nấu cơm!
"Ôi chết mất, Lisa, chị đúng là toàn năng! Sao mà đến chụp ảnh cũng đẹp như vậy chứ? Bố cục ánh sáng thật hoàn hảo!" Rosé lướt xem hình trong di dộng, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Thật muốn đem làm hình nền di động... nhưng mà lại không thể. Dù sao thì thân phận của Mingie cũng quá đặc thù, bình thường cô cũng chú ý không tiết lộ bất cứ thông tin nào của Mingie ra ngoài.
Nếu cô có một đứa con đáng yêu như vậy, nhất định sẽ không nhịn được mà phải ngày ngày đem khoe đến khi khiến tất cả mọi người ghen tị muốn chết mới chịu dừng!
Dưới sự phối hợp của ba người, một bàn tiệc lớn rất nhanh liền xuất hiện. Chân giò muối, tôm chưng tương, cua xào cay, đùi dê nướng, beefsteak cá hồi...
Phần lớn đều là những món mặn, năng lượng cao, đối với người phải giữ cân nặng như Rosé mà nói thì không khác gì thuốc độc!
Nhưng mà bánh bao nhỏ hơi gầy, Lisa bình thường phải làm việc cũng rất vất vả cần bồi bổ.
Nhìn một bàn đồ ăn đủ vị thơm nức mũi, vẻ mặt Lisa có chút bất ngờ: "Bây giờ tôi tin tưởng lời em nói rồi."
"Nói cái gì?"
"Làm đầu bếp."
Rosé cười cười: "Chị nghĩ tôi nói điêu sao? Mặc dù lâu không nấu nhưng dẫu sao cũng luyện rất nhiều năm đó!"
"Ước mơ ban đầu của em là làm đầu bếp?" Lisa khó hiểu.
Nụ cười của Rosé có chút nhạt dần: "Nói ra chị cũng đừng cười tôi, không phải tôi muốn làm đầu bếp mà là muốn làm một vợ một người."
Lisa híp hai tròng mắt lại một tia lãnh ý khó phát hiện lướt qua. 'Muốn làm vợ một người' - một câu động lòng người như vậy mà "người" được nhận lại không phải là chị.
"Lúc đó tôi quá ngây thơ, quá ngu cho nên mới nghĩ bắt được dạ dày của một người là có thể bắt được trái tim người ta! Nào ngờ..." Nói tới đây, Rosé đột nhiên ngừng lại e ngại liếc mắt về phía Mingie đang nhìn chằm chằm và nồi canh, sau đó hơi dịch ghế về phía Lisa, hạ thấp giọng nói: "Nào ngờ vị trí tôi đặt cao quá, dưới rốn ba tấc mới là chân lý. Tôi vì chị ta mà làm cơm nhiều năm như thế nhưng lại không bằng Park Hwayoung lên giường với chị ta một lần. Có phải rất đáng thương hay không?"
"Đáng thương là tên kia, hắn ta sẽ hối hận." Lisa an ủi cô, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Rosé thừa nhận cô được Lisa làm cho thoải mái hơn, khẽ cười nói: "Được rồi, hôm nay vui vẻ như vậy, không nói mấy chuyện không vui kia nữa, hầm canh xong rồi, xào rau cải nữa là xong!"
Lisa nghe vậy liếc nhìn giỏ thức ăn: "Chúng ta không mua rau cải xanh."
"Không mua sao?" Rosé sững sờ: "Vậy có súp lơ không? Cà rốt thì sao?"
"Cũng không mua."
"Ợ... hóa ra chúng ta chỉ mua thức ăn mặn? Vậy sao mà ăn được! Ngấy chết mất thôi! Có cà chua nhưng không đủ xào một đĩa..."
Trước mắt thì tám món đều là món mặn, hai món ăn kèm, một là ngó sen ngào đường, một là salat cà chua...
"Không sao, bảo Hansin đi hái."
"Hả? Han tổng có sao?" Rosé kinh ngạc.
"Ừ, nó có một nhà kính trồng rau ở sau nhà."
"Vậy thì tốt quá! Nhưng mà để tôi đi cho! Chị chắc chắn không biết chọn!"
"Được, vậy tôi canh nồi canh. Để Mingie đưa em đi, nếu không bảo vệ không cho em vào." Lisa dặn dò.
"Ok! Tôi đi một lát rồi về!"
...
Bởi vì có bánh bao nhỏ ra mặt, Rosé thuận lợi đến được nhà kính trồng rau phía sau nhà của Hansin.
Rau cải trong nhà kính nhìn thật tươi ngon, từng cây từng cây đều mọng nước, hơn nữa còn tươi hơn nhiều so với đồ ăn ngoài chợ, dù sao cũng là trực tiếp hái xuống.
Hansin thật biết hưởng thụ mà...
Đang xách giỏ cùng hái rau với Mingie, đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng còi báo động.
Rosé ngẩng đầu lên: "Tình huống gì đây?"
Ngay sau đó, một tiếng hét lớn truyền tới...
"Mẹ, trộm ở đâu tới? Đồ ăn của bà đây cũng dám trộm? Ớ... Mingie.. Chaeyoungie..." Hansin mặc áo ngủ, nguyên bộ dạng vừa mới chui từ trong chăn ra, thậm chí còn thấy rõ rỉ mắt ở khóe mắt.
Khóe miệng Rosé khẽ méo: "Nhà kính trồng rau mà cũng phải lắp còi báo động... Han tổng, chị chôn vàng dưới đất à?"
Hansin ảo não ôm đầu trợn mắt nhìn cô: "Khốn khiếp! Tôi thích lắp đấy thì sao? Cà rốt với rau cải trong tay cô bỏ xuống hết cho tôi! Những cây rau này đều do chính tay tôi trồng, chính tay tôi tưới nước, bón phân, mỗi ngày còn mở nhạc cho chúng nó nghe, kể chuyện cười cho chúng nó vui vẻ! Tất cả đều là tâm can bảo bối của tôi, còn quý hơn cả vàng gấp trăm lần! Cô không thấy dáng dấp chúng nó còn sexy hơn những nhà khác sao? Đó mà giống đồ ăn sao? Đồ ăn có xinh xắn như vậy sao?"
Rosé: "..."
Cô cho rằng Hansin là vì ăn, méo ai ngờ được Hansin ngoại trừ tán gái ra còn có loại đam mê với rau củ điên cuồng như vậy...
"Còn không mau bỏ xuống? Nếu không tôi trở mặt với cô!"
Rosé chớp mắt: "Nhưng tôi hái xuống rồi! Nếu không tôi trả chị tiền?"
"Lại dám dùng tiền vũ nhục tiểu bảo bối của tôi! Chaeyoung, tôi liều mạng với cô!" Hansin vén tay áo xông lên.
Rosé đầu đầy quạ đent kéo Mingie: "Chạy mau!!!"
Hai người chạy đến thở hồng hộc về nhà, chưa đến cửa Rosé đã kêu lên: "La....Lisa! Cứu mạng!!!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lisa vừa bước từ trong nhà ra, Rosé lập tức kéo Mingie trốn sau lưng chị.
Hansin tố cáo: "Chị, chị có quản hay không, hai tên gấu con nhà chị dám vào vườn rau của em trộm thức ăn?"
Lisa: "Là chị để hai người họ đi lấy."
Hansin: "..." Quả nhiên sau lưng mỗi con gấu con là một con gấu bự!
"Các người thật quá đáng! Tôi mặc kệ, các người trả tiểu bảo bối lại cho tôi!"
Rosé từ sau lưng Lisa nhô đầu ra: "Nhưng mà tiểu bảo bối của chị chết hết rồi nha!"
"Cô còn dám nói! Tôi đem chúng nó chôn rồi tụng kinh siêu độ không được sao?"
"Ờ... tôi thấy có ăn là được rồi!"
"Cô... cô... cái loại phụ nữ tàn nhẫn như cô! Hôm nay tôi đánh không lại cô cũng phải lấy mạng đổi mạng!"
Không đợi Hansin xông đến, đột nhiên, một người máy đẹp trai xuất hiện cản anh ta lại.
Sau lưng chính là Mingie, con bé lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hansin tựa như đang cảnh cáo không cho phép chị ta bắt nạt cô Chaeyoungie. Hansin đấm ngực dậm chân: "Ối giời đất ơi! Đúng là không có thiên lý mà! Mingie, cô là cô ruột của con mà! Cùi chỏ của con chỉa đi đâu rồi?"
Mắt thấy ba con gấu con với một người máy chuẩn bị hỗn chiến, Lisa bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm: "Không được làm loạn, Hansin, tới ăn cơm."
"Em không..." Còn chưa dứt lời, bỗng Hansinễ ngửi thấy một mùi hương thức ăn cực kì mê người: "Không phải anh để người giúp việc nghỉ hết rồi sao? Ai nấu vậy?"
"Tôi làm đấy!" Rosé lập tức giơ tay lên.
HAnsin khinh bỉ: "Cô mà biết nấu cơm? Cơm cô làm có thể ăn không?"
Kết quả, khi trông thấy một bàn đồ ăn với đầy đủ màu sắc tài nghệ của đầu bếp chuyên nghiệp, Hansin lập tức trợn tròn mắt: "Những thứ này do cô làm?"
Rosé cầm rau cải trộm được của Hansin nhanh chóng xào rồi bê lên. Tận mắt nhìn thấy nên Hansin không tin cũng không được.
Nhưng bởi vì vẫn còn đang tức "thù trộm rau" nên làm bộ khinh thường hừ một tiếng nói: "Đây là thời đại nào rồi, cô còn tin cái câu ngu xuẩn gì mà muốn bắt trái tim của một người phải bắt được dạ dày của người ta trước? Dưới rốn ba tấc mới là mấu chốt có được không?"
Rosé bật cười, cô với Hansin thế mà lại có cùng quan niệm nhân sinh, ở một phương diện nào đó đúng là hợp nhau!
Chỉ có điều, cô có thể tự nói mình ngu xuẩn nhưng tuyệt đối không cho phép ai nói mình ngu.
"Phải không?" Rosé khẽ nhướng mày, sau đó gắp một miếng sườn tẩm bột nhét vào miệng Hansin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro