Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đầu bếp ba sao Michelin ở Busan, William Fei?




"Hơn nữa, tôi không nghe nhầm chứ, vừa xong ngài nói là ngài đi làm phụ bếp, bếp trưởng là ai mà có tư cách khiến ngài thành phụ bếp cho người đó vậy?"

"Có thể làm phụ bếp cho người ấy là vinh hạnh của tôi." Alain nói một cách sùng bái.

Mấy phụ bếp kia nghe thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, họ cơ bản là đã có thể đoán ra được vị bếp trưởng có thể khiến Alain cam tâm tình nguyện làm phụ bếp là vị nào, nhưng có thể khiến đầu bếp đó đích thân vào bếp thì không biết rốt cuộc là chủ nhân buổi tiệc là ai?

Vì quá tò mò, một người không nhịn được hỏi: "Không biết buổi tiệc lần này ngài tham gia là của vị quý nhân nào thế?"

Alain hơi đăm chiêu: "Tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ biết đối phương là một cô gái có tên là Park Chaeyoung."

"Park Chaeyoung? Là ai thế..." Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có người nhớ ra chuyện gì đó liền nói, "Đúng rồi, đệ tử William Fei của ngài hình như cũng là người Hàn Quốc, không biết liệu cậu ấy có biết tới cô gái tôn quý này không, biết đâu lần này cũng cùng tham gia buổi tiệc của cô ấy cũng nên?"

"William?" Alain nghe thấy vậy liền cau mày, sau đó lắc đầu nói: "Ngay đến tôi cũng chỉ có thể làm phụ bếp thì sao nó có tư cách tham dự được."

"Oh..." Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ.

...

Tất cả những chuyện đang xảy ra trong thời điểm hiện tại, Rosé hoàn toàn không hề hay biết, cô đang dồn hết tâm sức của mình vào việc thảo luận cảnh tiếp theo với Won U Jin và biên kịch Lee Hee A.

Chuẩn bị khá lâu Rosé mới có thể nắm bắt được vai diễn, cô hít sâu một hơi rồi nói với Won U Jin: "Đạo diễn, em có thể bắt đầu được rồi!"

"Tốt!" Won U jin vỗ vỗ vai cô: "Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!"

"Ừm!"

Đạo diễn Won lập tức thông báo cho tất cả các bộ phận chuẩn bị, rồi cầm loa hô: "Ba, hai, một! Action!"

Bắt đầu quay, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.

Tới cảnh cuối cùng, đại kết cục của Tuyết Mùa Hạ. Gián điệp đã chết, Shin Yoon min đã chết, Chủ tịch bù nhìn cũng đã chết... Mối thù của Song Heejin cuối cùng cũng được trả.

Tiếp đó, người mà nàng muốn trả thù còn có muôn dân trăm họ đã phụ lòng Song gia nàng. Nhưng những con người đó cũng chỉ là những con người vô tội, nàng cười cho hết thẩy đã xảy ra, cười cho chính mình....

Sau cùng, nàng chọn cách nhảy xuống vách núi, thành toàn đại nghĩa cho nam chủ...

Trong đoạn này, Rosé trước đó vẫn luôn đăm chiêu về việc Song Heejin sẽ có tâm trạng và trạng thái thế nào khi nhảy xuống núi tự sát...

Song Heejin khi đó rốt cuộc nên cảm thấy bi phẫn, không cam tâm hay là tuyệt vọng? Vì để nghiên cứu vấn đề này, Rosé dường như đã muốn phát điên lên! Thế nhưng hiện tại cô đã có thể diễn cảnh này một cách thật hoàn hảo rồi.

Cảnh cuối cùng Song Heejin mặc một bộ váy kết hôn trắng tinh như nói lên tình cảm của nàng và Jin Hyun trong sáng và thuần khiết, ôm linh vị của Jin Hyun trong lòng, trên mặt không hề mang vẻ bi phẫn hay không cam tâm, càng không tuyệt vọng hay lưu luyến, nàng mang theo vẻ mặt thẹn thùng của một thiếu nữ, sự rung động như lần đầu gặp được Jin Hyun, rồi nhắm mắt, nở một nụ cười, nhảy xuống...

Cuối cùng, Rosé chọn cách diễn trở lại nguyên dạng. Để Song Heejin vào giây phút cuối cùng trở về với dáng vẻ thiếu nữ vô tư vô lự của mình.

Cảnh quay nhảy xuống vực này, Rosé đóng rất thê mỹ, rõ ràng không có vẻ gì đau thương nhưng dường như lại khiến tất cả mọi người ở đó đều bật khóc, tâm trạng buồn bã, mất mát, trống rỗng giống như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy... Ngay khoảnh khắc Song Heejin hồi tưởng lại quá khứ lần đầu gặp Jin Hyun và những khoảnh khắc của cả hai, điều đó dường như cảm động được trời xanh, thay vì Ông trời khóc cho mối tình thiện lương ấy thì ông đã đổ 1 trận tuyết, và cảnh này thật sự bi ai rất nhiều vì tuyết đổ vào mùa hạ....

Theo kịch bản ban đầu, Song Heejin sẽ chết trong tay nam chính và nữ chính, nhưng sau được sửa đổi lại, nhìn thì có vẻ như chỉ khác nhau giữa việc tự sát và bị giết, nhưng thực tế thì cả mạch truyện đã bị thay đổi.

Đến đây, cảnh cuối cùng kết thúc. Tuyết Mùa Hạ đóng máy.

"Đóng máy rồi! Cuối cùng cũng đóng máy rồi!" Tất cả mọi người đồng loạt hô vang, thậm chí có người còn kích động đến nỗi khóc không ngừng.

Rosé cũng vô cùng cảm động, bộ phim đầu tiên của cô cuối cùng cũng kết thúc viên mãn rồi.

Lúc về phòng nghỉ, Rosé không còn cả sức thay đồ nữa, cả người nhũn như bùn nằm bò ra bàn trang điểm. Lúc này, Soyoung lo lắng không thôi đẩy "rầm" cửa chạy vào...

"Chị Chaeyoung, cuối cùng chị cũng quay xong rồi!!!"

Rosé uể oải khua tay: "Sao thế? Có chuyện gì có thể đợi lát nữa rồi nói với chị được không? Giờ đầu óc chị nát lắm rồi, không nghĩ nổi gì nữa đâu..."

"Không được đâu chị! Chị nhất định phải tỉnh táo lại đi! Chị có biết hôm nay người trong đoàn truyền tai nhau nói chị thành cái bộ dạng gì không?"

"Hả? Chị làm sao?" Cô chỉ quay có mỗi một cảnh phim thôi mà, xảy ra chuyện gì rồi?

Soyoung sốt sắng giậm chân giậm tay: "Bang Ah cầm lá thư tình kia của chị đọc ầm lên thế, sao chị vẫn còn ngẩn ngơ ở đây thế này!"

"À... Ban nãy Bang Ah hình như có đi phía trước chị đọc cái gì đấy chị có biết đâu, cô ta nói gì thế? Thư tình gì?" Rosé ngạc nhiên.

Khi nãy, cô ấy biết mọi người đang bàn tán gì đó trước mặt mình nhưng cô hoàn toàn không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Soyoung quả thật muốn giơ tay đầu hàng rồi, cô nhét tờ giấy hồng phấn nhăn nhúm vào tay Rosé: "Chị tự mình xem đi!"

Rosé cố gắng tỉnh táo lại, cô gãi đầu cầm tờ giấy, lẩm nhẩm đọc: "A... Gửi Rosé yêu dấu của tôi... tôi yêu em... như chuột yêu gạo... như mèo yêu cá... như chó yêu xương... phụt... khụ khụ khụ khụ..."

Rosé thật sự không đọc nổi nữa, suýt nữa thì cô bị sặc nước bọt chết.

'Có cần tởm đến thế không! Cô thật không ngờ khi mình còn sống lại một lần được thấy bức thư tình đầy ma tính thế này. Văn không tốt chữ không hay thì đừng có show ra vậy chứ? Làm thấy ghê... Đau hết cả mắt... Nghiệp chướng... Còn nữa!'

"Tôi sẽ tặng em một món quà quý giá nhất, hấp dẫn nhất, xứng với sự xinh đẹp thông minh và cao quý của em nhất mà không ai có thể sánh được!" là cái quỷ gì nữa thế? 'Tôn quý nhất thì thôi đi, còn hấp dẫn khiến người khác không thể sánh được là cái thể loại gì? Tên khốn này rốt cuộc muốn làm cái khỉ gì vậy?'

Soyoung càng nghĩ càng nóng ruột: "Chị Chaeyoung, chị không biết à, giờ tất cả mọi người đều đang chờ xem trò hề của chị đấy! Nghe nói tiệc đóng máy ngày mai Lee Hanchee sẽ chuẩn bị cho Park Hwayoung một bất ngờ lớn, khả năng còn có thể cầu hôn luôn! Cái tên fan cuồng này cũng chuẩn bị bất ngờ lớn cho chị... Nếu so ra... chẳng phải chị sẽ mất mặt đến chết sao! Chị, buổi tiệc đóng máy ngày mai chị tuyệt đối đừng để hắn xuất hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có giới truyền thông xuất hiện, nếu không... nếu không thật sự sẽ mất mặt lắm..."

"Ha ha..." Rosé cười khổ thở dài. 'Em nghĩ là chị muốn chắc? Nhưng, chị không muốn thì có tác dụng gì không?'

Rosé vo nát tờ giấy, tỏ ra không còn gì tiếc nuối, xem ra cô quả thật không thể tránh khỏi kiếp nạn này được rồi. Tới giờ cô cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, dày vò cô như vậy còn tốt hơn là dày vò Lalisa...

...

Chớp mắt đã đến ngày tổ chức tiệc đóng máy.

Hôm qua, để quay tốt cảnh quay cuối Rosé đã tốn rất nhiều sức lực, mãi tới giờ vẫn chưa thấy lấy lại tinh thần được cho nên nhìn cô trông rất phờ phạc.

Bình thường cô nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh, nhưng ngày hôm qua, cô lại hoàn toàn để mình chìm hết vào vai diễn, một chút riêng mình cũng không giữ lại, giờ muốn thoát vai khó tránh khỏi việc sẽ mất một ít thời gian. Đơn giản mà nói, Rosé của lúc này, vẫn còn một nửa linh hồn là Song Heejin.

Soyoung còn tưởng cô chịu phải đả kích nên vẫn chưa gượng dậy được nên cứ đi vòng vòng bên cạnh, nhưng lại không nghĩ ra cách giải quyết nào cả, chỉ có thể nghe theo lời dặn dò của Cho Boram, coi tất cả mọi chuyện như bình thường, đợi thời cơ lật lại tình thế.

Nhân vật chính và tiêu điểm của buổi tiệc ngày hôm nay được định sẵn là Park Hwayoung, thế nên hôm nay Cho Boram chỉ có một yêu cầu duy nhất với Rosé đó chính là một chữ "vững".

Vậy nên Rosé trang điểm nhạt nhưng lại vô cùng sắc nét, mặc một bộ lễ phục thu đông màu hồng cam của Chanel tới.

Địa điểm tổ chức tiệc đóng máy là khách sạn sáu sao duy nhất của Seoul.

Rosé tới hơi sớm, chỉ thấy các nhân viên đang tất bật chạy khắp nơi để trang trí, nào là hoa hồng rồi bóng bay tình yêu, chỉ có người mù mới không nhìn ra là đang chuẩn bị cầu hôn.

Trừ những thứ đó ra, trong khách sạn còn lấp đầy những thứ như quà và lẵng hoa, có quà do nhà hợp tác tặng, có cái là do fan tặng, đâu đâu cũng thấy dường như không có chỗ để đi nữa.

Rosé đảo mắt liền thấy trong góc có một lẵng hoa đề "Fansé Club Toàn Cầu của Rosé", bỗng cảm thấy thật ấm áp. Cô cũng có fan club rồi đấy...

Tuy số quà cô nhận được không đáng nhắc tới so với Park Hwayoung và Song Haein, nhưng với cô thế là thỏa mãn lắm rồi.

Thế nhưng, Soyoung ở bên cạnh khó tránh khỏi có chút mất mát, trong lòng vẫn nghĩ sao chỉ nhận được có chút quà thế này, đúng là bủn xỉn quá? Lát nữa đám kí giả kia nhìn thấy không biết sẽ viết gì nữa!

Haiz, phải biết trước đây khi cô đi theo Dara, mỗi lần tham dự tiệc đóng máy đều nhận được cả núi quà... Nhưng, thời thế thay đổi giờ ngay đến đẳng cấp như Hwayoung cũng có thể giẫm đạp lên cô, mấy chị em đồng nghiệp thì càng ngày càng tốt, chỉ có cô là bị đạp từ đỉnh cao xuống vực sâu thôi, đúng là cứ nghĩ lại thấy chua xót...

Lúc này, đám Bang Ah cũng bắt đầu nườm nượp kéo tới, miệng cứ khen mãi không ngớt.

"Oa! Sao trang trí đẹp thế này! Trông mộng ảo quá!"

"Phải đổ bao tiền vào chỗ này chứ! Chỉ riêng việc bao trọn cả khách sạn thôi cũng đã cả một đống tiền rồi! Khách sạn hôm nay cá kiếm quá!"

"Thế thì cô không hiểu rồi, lễ đính hôn của nữ thần và quý công tử cao quý nhất của Seoul, tin tức chấn động như này, khách sạn người ta cũng có phải nhân cơ hội này để quảng bá cho mình chứ!"

...

Sau khi mọi người cảm thán xong liền thấy Rosé đang đứng trước lẵng hoa của fan tặng, tất cả đều bịt miệng cười trộm.

"Fan của Rosé hôm nay tặng gì thế? Chỉ có lẵng hoa rách đó thôi hả?"

"Cô ta đứng đó làm gì? Chắc không phải là đang tìm món quà bất ngờ của tên fan nghèo kiết xác kia đấy chứ?"

"Trông mong vào cái tên nghèo kiết xác ấy hả? Tí nữa đừng có khóc nhé..."

Bang Ah đắc ý nhìn về phía Rosé, cuối cùng cũng nở mày nở mặt được một lần rồi, cô ta tặng lại nguyên câu tối hôm đó: "Aiya, thật đúng là không có so sánh thì mới không có đau thương mà!"

Nghe thấy lời chế giễu chối tai kia, Soyoung không nhịn được nữa, tức phát khóc: "Đám người này thật quá quắt! Sao có thể làm như vậy!"

Rosé thở dài, xoa đầu Soyoung, dịu dàng nói: "Youngie ngoan, cố chịu đựng thêm một thời gian thôi, chị sẽ không để em khổ mãi theo chị đâu! Sẽ có một ngày, chụ sẽ đánh chiếm cả giang sơn này cho em!"

Trong nháy mắt, Soyoung bị chọc cười, đỏ mặt nói: "Chị Chaengie đáng ghét! Lại trêu em rồi!"

Thấy cô bé mỉm cười, Rosé mới có thể thở phào. Thật ra, giờ trong lòng cô cũng đang thấy rất khó chịu, một mình cô thì sao cũng được, vì chút chuyện nhỏ này đối với cô mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là để người bên cạnh phải chịu tủi nhục với cô, bị cô làm liên lụy.

Màn đêm buông xuống. Tất cả những thành viên của đoàn làm phim, đối tác, các đại diện truyền thông đều bắt đầu lục tục tiến vào hội trường.

Bữa tiệc linh đình diễn ra trong một hội trường thật lớn, tất cả các thành viên của đoàn làm phim đều tỏ vẻ tự hào cùng kiêu ngạo.

"Đệt! Cái này cũng chơi lớn quá! Anh thấy nhà nào đóng máy mà có bữa tiệc long trọng hoành tráng như này chưa? Tôi chụp thêm mấy tấm ảnh khoe với lũ bạn trên mạng mới được!"

"Ha ha ha, vậy tôi mở live stream! Chắc chắn có không ít like đâu!"

"Lần này chúng ta đều hưởng ké phúc của Hwayoung rồi!"

"Đúng rồi, Hwayoung đâu? Có tới không?"

"Vội cái gì, nhân vật chính thì đương nhiên phải ra sân cuối cùng rồi!"

Vừa dứt lời thì cách đó không xa, Park Hwayoung mặc một bộ váy đuôi cá màu trắng dài quét đất thướt tha tiến vào, vây quanh là các phóng viên.

Đám người Bang Ah cũng lập tức chạy ra nghênh đón. Bang Ah thân mật kéo tay Hwayoung: "Hwayoung tới rồi! Hôm nay cô đẹp thật đấy!"

Hwayoung vờ giận liếc cô ta một cái, vẻ mặt hồng hồng: "Làm gì có, cũng như bình thường thôi!"

Những người khác bên cạnh cũng rối rít tâng bốc: "Hwayoung, bộ váy này của cô thật đẹp! Lộng lẫy nữa! Lại còn cực tôn dáng người của cô!"

"Ai ui, các người thì biết cái gì, vấn đề không phải ở quần áo! Mà là tình yêu nha!" Có người trêu chọc.

Hwayoung che mặt: "Đáng ghét, mấy người lại trêu tôi!"

Bang Ah cầm một cái thìa giả vờ là cầm micro: "Tiểu thư Park Hwayoung, bây giờ tôi muốn phỏng vấn cô một chút, có một người yêu hoàn hảo như vậy thì cô có cảm giác gì?"

Park Hwayoung ngọt ngào: "Đừng quậy nữa, đúng rồi, tối nay mọi người nhớ ăn nhiều một chút nhé, lần này Hanchee cố ý mới đầu bếp đạt ba sao Michelin* đấy!"

*Michelin Stars - giải thưởng uy tín trong lĩnh vực ẩm thực. Trong đó một sao là 'Một nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung'; hai sao là 'Nhà hàng có chất lượng nấu nướng xuất sắc, đáng đi một quãng đường dài để ghé thăm'; ba sao là 'Phong cách ẩm thực đặc biệt, hoàn toàn bõ công bỏ ra một hành trình để thưởng thức'.

Đám người ồ lên một trận!!! "Ôi trời! Michelin! Lại còn tận ba sao! Chúa ơi! Hanchee nhà cô đúng là giàu đến không phải người mà, bữa cơm này phải tốn bao nhiêu tiền vậy?"

"Đầu bếp ba sao Michelin ở Busan, trời ơi, chắc không phải William Fei chứ?"

Hwayoung nghe mọi người thán phục, lại giả vờ lơ đãng lướt qua phía Rosé sau đó thuận miệng nói: "Là anh ta, hồi trước tôi thấy trên tạp chí nên vô tình nói một câu, không ngờ Hanchee lại thật sự mời anh ta tới."

Vừa dứt lời thì một đám con gái xung quanh đã bắt đầu chịu không nổi...

"Ôi! Cầu xin cô tha cho đám chó độc thân chúng tôi mà, đừng bắn tim nữa!"

"Xin nhờ! Có người yêu cũng không đỡ được bọn họ show ân ái có được không?"

Hwayoung lại giả vở tức giận: "Đáng ghét, không nói với mấy người nữa! Mọi người chơi đi, tôi qua bên kia!"

"Dạ dạ dạ, cô không chơi với tụi này nữa, cô đi tìm Hanchee nhà cô!"

...
Soyoung ngồi cùng Rosé trong góc đang giận đến sắp bẻ cong cả cái thìa: "Đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Thế mà là thực thần William Fei! Nguyện vọng lớn nhất của em là được ăn một bữa do anh ấy nấu đó! Không ngờ lại được ăn dưới tình huống như này, em chẳng muốn ăn nữa..."

"William Fei..." Nghe được cái tên đó, vẻ mặt Rosé có chút hoảng hốt.

"Đúng vậy!" Soyoung lau nước miếng, kích động nói: "Chị biết không William Fei sao? Anh ấy chính là đệ tử thân truyền của đầu bếp trưởng của nhà ăn chính phủ nước Pháp - Alainpassa, người đạt Michelin cao cấp đấy! Danh tiếng của William Fei cực lớn cũng cực khó mời, người bình thường muốn ăn một bữa cơm do anh ấy nấu cũng phải táng gia bại sản đó!"

Rosé nghe thế nhưng cũng không nói gì, dĩ nhiên cô biết William Fei. Nhiều năm trước có một khoảng thời gian cô rất thích xem Vua Bếp Tranh Tài*, người cô thích nhất chính là William Fei, mỗi ngày đi học về thì lập tức canh trước tivi chảy nước miếng, lúc ấy... Lee Hanchee trêu chọc cô mà nói... chờ đến ngày hai người họ kết hôn, gã sẽ mời William Fei đến làm tiệc...

*Vua Bếp Tranh Tài: một chương trình của HQ.

'Thật đúng là chuyện cũ không nên nhớ lại...'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro