Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Darling em nên ngoan ngoãn một chút!


Bên ngoài quán rượu là một con đường hai bên trồng đầy cây bạch quả.

Đêm khuya vắng lạnh, hai người đang yên lặng chậm rãi thả bước dọc con đường.

"Không sao chứ?" Lisa hỏi đầy quan tâm.

Rosé lắc đầu, bây giờ tâm trạng của cô đã hoàn toàn trở lại bình thường: "Sao đột nhiên chị lại xuất hiện ở đó vậy?"

"Tôi bàn chuyện ở tầng trên, đúng lúc vừa mới xong việc định ra về thì nhìn thấy em."
Lisa giải thích.

"Ồ..." Rosé cũng không biết nên nói gì đành nói: "Cám ơn chị đã giải vây cho tôi."

Nét mặt của Lisa lại chẳng có vẻ gì là để ý đến chuyện đó: "Không cần cảm ơn, tôi biết dù tôi có đứng ra hay không thì em cũng có thể tự mình xử lý, nhưng tôi không muốn để em phải bẩn tay."

Giọng nói trầm khàn của chị chui vào tai của Rosé, khiến trái tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài đến nơi, khẽ ho một cái rồi đánh trống lảng: "Đúng rồi, tại sao vừa nãy chị lại nói với bọn họ tôi là sếp của chị? Khụ khụ, rõ ràng chị mới là chủ của tôi... cái này hình như loạn mất rồi..."

"Với em ông chủ có nghĩa là gì?" Lisa không đáp mà hỏi cô một câu như vậy.

"Nghĩa gì à?" Rosé nghĩ nghĩ rồi đáp: "Đại khái là người hàng tháng phát tiền cho tôi, sau đó tôi kiếm tiền cho người đó, người đó nói gì nghe nấy?"

"Ừ"
Lisa gật đầu.

"..." Rosé ngẩn ra, cái "ừ" này có nghĩa là gì đây?

Mất một lúc rồi mà cô vẫn chẳng thể hiểu được ý của chị...

Nếu như chiếu theo sự lý giải vừa rồi của cô thế chẳng phải là "ông chủ" và "vợ" sẽ giống hệt nhau sao? Ôi, đây là con đường dài nhất mà cô đã từng đi... Chính là con đường được Đại ma vương vẽ ra để lừa cô đó...

"À... muộn lắm rồi, tôi về trước nha? Tối nay vẫn phải cảm ơn chị!" Rosé chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

Lisa cũng đúng lúc đi đến nơi mà chị đỗ xe, chị mở cửa cho cô nói: "Tôi đưa em về."

Rosé lắc lắc đầu: "Thôi không cần đâu, tôi tự bắt taxi về được rồi."

Lisa: "Hôm nay em rất đẹp thế nên không an toàn."

Rosé: "..." Cô quyết định từ giờ trở đi sẽ ngậm chặt miệng lại, như thế chắc sẽ an toàn hơn một chút nhỉ?

Cuối cùng, Lisa vẫn đưa cô về đến tận cửa Seoul Forest Trimage.

Lúc này Rosé mới thở phào một cái, cúi gập người chào: "Cảm ơn sếp! Tôi lên nhà đây!"

"Chaeyoung!" Lisa đột nhiên gọi cô lại.

Rosé: "Hửm?"

"Tôi có thể ôm em một lát được không?"
Lisa khẽ hỏi, như thể sợ quấy nhiễu tinh linh nhỏ bé chỉ xuất hiện khi đêm xuống.

Rosé: "!!!!" Ánh sao lánh, gió mát vi vu, ánh trăng mềm mại như nước, ánh mắt của Lisa dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chết chìm...

Thôi xong rồi... Mỹ nhân kế của đối phương quá mạnh, cửa thành sắp không giữ được đến nơi rồi...

Rõ ràng cô biết là chị đang dùng mỹ nhân kế, rõ ràng biết chị đang âm mưu từng bước từng bước đầu độc cô, nhưng cô vẫn không có cách nào phản kháng...


Bị người mình thích trêu chọc như thế, ai chịu cho nổi? Cô có thể nhẫn nhịn được đến tận bây giờ chị nên trao cho cô cái giải "Người chịu đựng giỏi nhất" mới phải chứ? 'Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ... đồng ý hay là không đồng ý đây...'

Bầu không khí ám muội ngày càng đặc quánh lại, thì đột nhiên điện thoại của Rosé reo vang.

Trong đêm khuya yên tĩnh tiếng chuông này lại càng có vẻ đột ngột.

Tâm hồn của Rosé vẫn còn lơ lửng, không để ý lắm cầm cái điện thoại lên liếc qua một cái, nhưng mà một giây sau, khi nhìn rõ ràng, cô sợ đến mức linh hồn nhỏ bé cũng sắp bay ra ngoài đến nơi!

Trên màn hình điện thoại đang lẳng lặng hiển thị một tin nhắn.

[Darling, em dám đồng ý thử xem ^_^ -YN]

'Ối mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!'

"Bây giờ đã rất muộn rồi, tối nay ánh trăng sáng quá nhỉ, ha haha, chị cũng về sớm đi, tôi lên về nhà ngủ đây nha! Ha ha ha ha ha! Bye bye..."

Rosé quả thực dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời này để chạy, vèo một cái đã không thấy bóng dáng đâu, ngay cả cô cũng không biết vừa rồi mình lải nhải cái gì với Lisa nữa.

Lisa vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đang cuống cuồng chạy trốn của cô gái nhỏ sau đó liền ngẩng đầu, ánh mắt hướng về một phía khác trong bóng đêm đen kịt...

Mãi cho đến khi lao vào phòng đóng sầm cửa lại, nhịp tim của Rosé vẫn không có cách nào trở lại bình thường, tim cô vẫn đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hít thật sâu vài lần rồi cô mới dám lấy điện thoại ra xem lại lần nữa.

[Darling, em dám đồng ý thử xem ^_^ --YN]

'Đúng là câu này, cô không nhìn nhầm, còn cả cái mặt cười đáng ghê tởm mà cái tên nào đó thích dùng lúc uy hiếp người khác nữa! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Chẳng nẽ vừa nãy cái ã này ở ngay gần đó?'

Ngón tay của Rosé hơi run run, cô điên cuồng vòng đi vòng lại trong phòng mấy chục vòng, cuối cùng vẫn phải thôi không nghĩ lung tung nữa, trực tiếp gọi điện cho cái kẻ nào đấy.

Đầu bên kia điện thoại như thể đang cố ý trêu cô, mãi vẫn không nhấc máy, cho đến khi cuộc gọi sắp tự động ngắt đến nơi, mới từ từ nhấc điện thoại, giọng nói lười biếng thờ ơ vang lên: "A lô?"

"Bây giờ cô đang ở đâu!!!!" Rosé hỏi thẳng.

"Las Vegas."

"Cô đang trêu tôi đó hả?"

"Ha, nếu tôi thực sự ở gần đó, em nghĩ rằng bây giờ em còn có thể bình yên vô sự gọi điện thoại cho tôi sao?"


"Cô cho người theo dõi tôi?"

"Chậc, đừng có nghĩ tôi thấp kém thế chứ."

"Tôi không thèm quan tâm cô làm thế nào mà cô biết được! Tôi hỏi cô rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Rosé hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, nghiến răng kèn kẹt hỏi.

"Bí mật!"

"Fuck!!!!!"

"Darling, ngoan ngoãn một chút, chuyện tối nay tôi hy vọng sẽ không có lần thứ hai, có hiểu không?"

"Này... này... này..."
đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút tút tút, Rosé tức điên đấm một phát vào giường.

...

Từ sau buổi tối hôm đấy, Rosé vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ cái ả khùng đó sẽ đột ngột chui ra từ cái xó xỉnh nào đó, hành hạ đến mức thần kinh cô sắp suy nhược đến nơi.

Có duy nhất một điều đáng mừng là, việc quay phim cũng coi như bình an cho đến ngày đóng máy.

Cuối cùng cũng đến cảnh quay cuối cùng, bắt đầu từ tối hôm qua tâm trạng của Rosé vẫn luôn căng thẳng vì cảnh này.


Cảnh này là cảnh trước khi Song Heejin chết, cũng là cảnh cuối cùng của toàn bộ phim, thậm chí còn quan trọng hơn cả cảnh cao trào lúc Jin Hyun chết đi, ngay đến bản thân Rosé cũng không dám tự tin nói mình có thể nắm chắc.

Kể từ khi bắt đầu quay bộ phim này, đây là lần đầu tiên Rosé căng thẳng đến thế.

Bởi vì vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình cho nên Rosé không hề phát hiện ra khi cô xuất hiện ở phim trường, ánh mắt mọi người nhìn cô đều rất kì quái.

Mãi cho đến khi Bang Ah đắc ý chạy đến trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại: "Rosé, cuối cùng cô cũng đến rồi, cô có thư này! Hình như là của người theo đuổi cô đó!"

Trong đầu Rosé bây giờ đang hồi tưởng lại cuộc đời của Song Heejin, suy nghĩ về cảm xúc của nàng ấy trước khi chết, thần kinh đang trong trạng thái tập trung cao độ. Cho nên không để ý thấy là Bang Ah đang đứng trước mặt, cô đang chìm đắm trong một thế giới khác, căn bản là không nghe thấy Bang Ah nói cái gì

Trong tay Bang Ah cầm một phong thư màu hồng, góc dưới phong thư in hai chữ cái "YN" rất dễ bị người ta bỏ qua.

Bang Ah cầm phong thư phe phẩy sau đó ra vẻ như quan tâm lắm nói: "Ôi chà, Rosé cô đang đọc kịch bản sao, bận thế thì để tôi đọc cho cô nghe nhé."

Tất cả mọi người đã sớm biết được nội dung trên bức thư nên không nhịn được mà bật cười.

Bang Ah còn đọc to lên: "A... Gửi Rosé yêu dấu của tôi... tôi yêu em... như chuột yêu gạo... như mèo yêu cá... như chó yêu xương..."

Giọng điệu của Bang Ah quá lố nên người xúm lại càng lúc càng đông, cuối cùng tất cả đều bật cười ha hả.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Cười chết tôi rồi! Cười rơi răng mất! Người viết cái này tốt nghiệp tiểu học chưa vậy? Chắc tốt nghiệp mẫu giáo quá?"

"Thời đại nào rồi còn có người viết thư tình? Tôi cũng đến chịu! Rốt cuộc là ai thế?"

"Còn phải hỏi sao, chắc chắn là tên fan cuồng nghèo rớt mồng tơi nào đó của Rosé rồi!"


...

"Nghiêm túc chút! Tôi còn chưa đọc hết mà!" Bang Ah liếc nhìn mọi người, rồi lại đọc tiếp: "Lúc này đây, tôi muốn gửi tới em lời chúc phúc và yêu thương chân thành nhất, buổi tiệc đóng máy đêm mai, tôi sẽ tặng em một món quà quý giá nhất, hấp dẫn nhất, xứng với sự xinh đẹp thông minh và cao quý của em nhất mà không ai có thể sánh được!"


Bang Ah đọc đến đây, lại không nhịn được nữa: "Ha ha ha ha ha ha... Không được rồi, cười chết tôi rồi, ai tới cứu tôi với! Tên này không chỉ là một tên nghèo kiết xác không có văn hóa, còn là một kẻ não tàn nữa à? Mồm miệng ghê gớm đấy! Lại còn món quà quý giá, hấp dẫn và khiến mọi người không sánh được cơ đấy! Chắc không phải hắn muốn tặng một cái máy đào tới buổi tiệc đóng máy đấy chứ? Thật đúng là xứng đôi với thân phận cao quý của Rosé mà!"

Tất cả mọi người cười phá lên.

"Có khi lại là một cái công nông chở gạch cũng nên!"

"Lỡ là một xe bánh ngô thì sao?"

"Mấy người đừng có đoán linh tinh, một xe bánh ngô đắt như thế? Chậc, không có tiền còn làm trò, đúng thật là! Loại người này là ghê tởm nhất đấy! Rosé sao lại có loại fan cuồng phát gớm thế này nhỉ?"

"Ha ha, không phải có câu, bạn là người thế nào thì sẽ thu hút người như thế sao?"

...


Xung quanh càng ngày càng huyên náo, Rosé bị vây ở giữa từ đầu tới cuối đều không nói gì, lúc này, thần sắc cô bỗng lạnh xuống cực điểm, cô phun ra hai chữ: "Im lặng."

Âm thanh sắc lạnh như dao chém thẳng vào động mạnh chí mạng của bọn họ, Bang Ah lập tức im bặt, những người khác cũng bĩu môi thấp giọng xuống.

Sau đó, Rosé cầm kịch bản đứng dậy, đi thẳng về hướng đạo diễn Won.

Trên thực tế, vừa xong Rosé chỉ nghe thấy một đống âm thanh hỗn tạp, căn bản không biết hội Bang Ah đang nói gì hay đọc gì, thậm chí cô còn chẳng chú ý tới bức thư tình kia, cô chỉ muốn tránh bị làm phiền, chuyên tâm nhập vai.

Rosé vừa đi, đám người kia lại càng thảo luận sôi nổi hơn.

"Xì! Vờ vịt cái gì chứ!" Bang Ah chán ghét ném lá thư trong tay đi, còn tưởng vừa xong Rosé trở mặt bỏ đi là vì quá xấu hổ, nên lại giở giọng châm biếm: "Cô ta cũng biết mất mặt à! Trước đây chẳng phải rất đắc ý đấy sao? Gì mà đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí, người theo đuổi nhiều như mây! Ngày đầu bấm máy hết hoa tươi rồi lại kim cương! Giờ thì sao? Đẳng cấp người theo đuổi càng ngày càng thấp thế này!"

"Gì mà hoa tươi với kim cương, nhìn thôi cũng biết là tác phong của mấy thằng nhà giàu mới nổi vô văn hóa rồi! Sao có thể bì với quý cô như Lee HanChee được chứ?"

"Nói chứ, chắc không phải lần trước Rosé cố tình tìm lấy mấy người theo đuổi mình tới để làm màu chứ?"


"Có thể lắm, dù sao lúc đó cũng có cao phú soái Lee Hanchee hàng thật giá thật ở đấy, Hwayoung chơi trội như vậy, chắc cô ta không muốn mình bị dìm chứ gì?"

Nghe đến đây, con ngươi Bang Ah lóe sáng, cô ta thấp giọng, tỏ ra vô cùng thần bí nói với mọi người, "Nhắc tới Lee Hanchee, tôi phải nói cho mọi người biết một bí mật..."

"Bí mật? Bí mật gì thế! Cô mau nói, mau nói đi!"

"Ừ đấy, đừng có thừa nước đục thả câu nữa!"


Ai mà chẳng thích lắm chuyện, đã thế lại còn là chuyện hot, trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người đều vây xung quanh Bang Ah.

Bang Ah đợi bọn họ đến đông đông rồi mới nhấn từng chữ nói: "Trong buổi tiệc đóng máy ngày mai, Lee Hanchee sẽ cầu hôn Hwayoung luôn ở đó đấy!"

Vừa dứt lời, tất cả đều trưng ra vẻ mặt bất ngờ... Vì tin này, thật quá gây shock rồi!!!

Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tất cả bắt đầu nhao nhao lên hỏi.

"Trời ơi! Thật hay giả thế! Cầu hôn tại đó luôn á! Sao lãng mạn thế?"

"Bang Ah, sao cô lại biết được chuyện này?"

Bang Ah trưng ra vẻ mặt đắc ý: "Tôi là bạn thân nhất của Hwayoung, Lee Hanchee tất nhiên phải nói trước với tôi để tôi phối hợp với cô ấy rồi! Phải rồi, mọi người cũng chú ý giữ bí mật nhé, đừng để Hwayoung biết, nếu không thì còn gọi gì là bất ngờ nữa!"

"Biết rồi biết rồi! Bọn tôi nhất định sẽ không nói đâu!" Mọi người đồng loạt gật đầu lia lịa.

Lúc này Bang Ah mới hất mặt nói tiếp: "Tiệc đóng máy ngày mai của chúng ta, khách sạn hay bàn tiệc đều đã được Lee gia bao thầu hết rồi, có vẻ muốn làm lớn đấy!"

"Oa! Ngưỡng mộ Park Hwayoung ghê!"

"Trời ơi! Đây tuyệt đối là sự kiện chấn động nhất năm nay! Chỉ cần nghĩ tới việc có người yêu xuất sắc như vậy tốn công sức vì mình thôi cũng đã thấy hạnh phúc chết đi được rồi!"


Lúc này, có người lại bới móc: "Nếu vậy Rosé chẳng phải là tức chết sao?"

Bang Ah lập tức trưng ra vẻ mặt châm biếm, cười lạnh một tiếng: "Ha ha, mọi người còn chưa nhìn ra sao? Rosé chắc chắn đã nghe phong phanh đâu đó chuyện Lee Hanchee sắp cầu hôn rồi! Các người không thấy hôm nay mặt cô ta trông thúi quắc vậy hả?"

Mọi người ngẫm lại, sau đó tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ: "Bảo sao sắc mặt cô ta hôm nay kém thế, nhìn thôi cũng biết tâm trạng rất xấu rồi!"

Lúc này, có người bỗng cười thành tiếng: "Ha ha ha, tự dưng tôi lại nhớ tới một chuyện, trong tiệc đóng máy tối mai, tên fan nghèo kiết xác kia của Rosé chắc không phải thật sự muốn làm trò gì bất ngờ đấy chứ? Tới lúc đó vừa hay đụng trúng Lee Hanchee, chẳng phải cô ta lại càng mất mặt hơn sao?"

"Ha ha ha ha... Cứ nghĩ tới bức thư tình đó lại buồn cười! Đúng là thánh luôn rồi đấy?"

"Không biết hắn sẽ tặng cái gì tới nữa!"


Bang Ah khinh khỉnh bĩu môi: "Có mất mặt thì cũng là do cô ta tự tìm thôi, ai bảo bụng đói vơ quàng, loại người nào cũng quyến rũ! Bên cạnh toàn loại LOW như vậy, cũng khó trách lúc nào cô ta cũng ghen tị với Hwayoung!"

Sau khi mọi người tám chuyện xong, Bang Ah tỏ ra đắc ý, sau đó lén lút gửi tin nhắn cho Jimin, [Chị Jimin, xong hết rồi nhé, em tung hết tin ra rồi! Lần này ông trời đúng là giúp chúng ta, Rosé có một tên fan cuồng lên cơn điên, tới lúc đó còn chuẩn bị bất ngờ lớn cho Rosé nữa đấy! Ha ha ha]

Cùng lúc đó, nước Pháp, tại nhà hàng ba sao Ledoyen Michelin. Đầu bếp chính Alainpassa bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ Florida.

Alain nghe điện thoại xong, lập tức dừng tay, tháo tạp dề quăng cho phụ bếp, dặn dò nghiêm túc: "Giờ tôi phải lập tức khởi hành về Hàn Quốc, làm phụ bếp cho một buổi tiệc, việc còn lại giao hết cho mọi người nhé."

Mấy người phụ bếp nghe thấy vậy tỏ ra rất kinh ngạc, quay ra ngơ ngác nhìn nhau: "Giờ, ngay lập tức? Lịch trình của ngài chẳng phải là phải hẹn trước ít nhất là nửa năm sao, dù cho đối phương có thân phận cao quý thế nào cũng vậy, sao lần này lại..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro